WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hội chứng về vườn

Chiều ngày 19/2/2016, ông Trương Tấn Sang đã có bản Dự thảo báo cáo tổng kết công tác nhiệm kỳ 2011-2016 đọc trước Ủy ban Thường vụ Quốc hội).

Trong đó, ông Sang với cương vị Chủ tịch nước đã khẳng định mình “có phần trách nhiệm trước những hạn chế, yếu kém của đất nước hiện nay”.

Không chỉ dưới thời ông Sang làm Chủ tịch nước, mà trong suốt thời kỳ đảng cộng sản Việt Nam cai trị, đất nước đã trở nên yếu kém và tụt hậu đủ mọi mặt. Đó là một thực tế không thể bao biện hay chối cãi. Chín năm trước, tôi đã từng khẳng định điều tương tự trong một bài viết. Và chi tiết này cũng được Tòa án thành phố Hải Phòng dẫn chứng để kết tội tôi “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam”. Nguyên văn câu ấy như sau : “Chính sách này (của ĐCSVN) đã làm cho người dân thấp kém cả về dân trí lẫn dân khí, đẩy cộng đồng vào tâm thế ỷ lại, phó mặc”.

Các chuyên gia Ngân hàng Thế giới -qua tường thuật của bà Phạm Chi Lan- từng nhận xét “ Việt Nam là mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước… không chịu phát triển!”

Em bé vùng cao

Em bé vùng cao

Một em bé vùng cao khác

Một em bé vùng cao khác

 

Vào đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, ông Lý Quang Diệu trong một lần thăm Việt Nam và gặp Tổng thống Ngô Đình Diệm đã bày tỏ mong muốn hai mươi năm sau đất nước ông sẽ phát triển và giàu có bằng một phần Sài Gòn. Câu chuyện này khiến cho bất cứ người Việt Nam nào còn quan tâm tới vận mệnh của đất nước phải hổ thẹn và xót xa, đau đớn. Cho đến bây giờ, nhiều người vẫn còn thảng thốt với những câu hỏi “Tại sao…?”. Tại sao người cộng sản lại có thể đưa cả một Dân tộc bước những bước thụt lùi với tốc độ đáng kinh ngạc đến vậy? Bao nhiêu năm nữa, đời sống của người dân Việt Nam thời cộng sản sẽ bằng đời sống của người dân Miền Nam thời Việt Nam Cộng Hòa của mấy chục năm về trước? Và cần bao nhiêu năm nữa để Việt Nam đạt được những thành tựu như của Singapore hôm nay? Định mệnh thật khéo chọn dân tộc này để giáng xuống một đòn lịch sử tàn khốc và trớ trêu, dị hợm như thế. Hai chữ “giải phóng” đã trở thành một cụm từ dơ dáy, tục tĩu mà một người tử tế, có lương tâm, có hiểu biết sẽ không bao giờ dùng để chỉ ngày 30/4/1975.

Sài Gòn trước năm 1975

Sài Gòn trước năm 1975

Quay trở lại với phát biểu của ông Trương Tấn Sang. Không biết ông Sang nhìn rõ với mức độ thế nào về cái “hạn chế” và “yếu kém” của đất nước trên cương vị người đứng đầu Nhà nước mà ông tự thấy mình “có một phần trách nhiệm”? Điều này lại một lần nữa khiến tôi … tủm tỉm cười khi nghĩ đến cái bình thường và cái không bình thường của giới cầm quyền xứ ta lẫn xứ người. Xứ người, tức ở những nước văn minh, ông tổng thống, thủ tướng hay bất kể một ông/bà lãnh đạo nào nếu để đất nước bị tụt hậu, yếu kém sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, trước người dân. Để rồi nhẹ thì phải từ chức, nặng thì bị truy tố và ngồi tù tùy thuộc mức độ, hậu quả gây ra. Đấy là điều bình thường…. ở xứ người. Ở xứ ta, điều bình thường này không được áp dụng. Hình thức phổ biến nhất là… phê và tự phê (nghe qua tưởng dân chơi thuốc phiện), cùng lắm là kỷ luật về mặt …đảng.

Và khi “đồng chí” lãnh đạo nào đó lâu lâu nổi hứng phát biểu vài câu mang tính chất “tự kiểm điểm” thì báo chí tha hồ mà phấn khởi múa bút khen tài, khen cương trực thẳng thắn và liêm khiết. Phải tự mình phê bình mình trước quốc dân đồng bào để thiên hạ thấy cái chế độ này “dân chủ gấp triệu lần tư bản”. Hơn nữa, cái sự đồng thuận trăm phần trăm, tốt toàn phần toàn diện bây giờ đã trở nên lỗi thời rồi. Tốt quá dân nó nghi. Phải cho dân thấy rằng đảng và các vị lãnh đạo đảng tuy vĩ đại nhưng rất gần gũi và thẳng thắn. Trong một trăm phần trăm cái tuyệt đối đúng cũng có 1 đến 2 phần trăm cái chưa được chứ. Thế nó mới giống sự thật!

Cho nên có người nói: chưa có thời nào làm quan sướng như thời cộng sản. Và cũng chưa có thời nào làm dân khổ như thời cộng sản.

Ông Sang, cũng giống như nhiều người tiền nhiệm, đồng chí của ông. Tức chỉ khi xế chiều mới phát biểu những câu ra vẻ thẳng thắn hay mạnh mẽ. Mục đích để làm gì thì đã được nhiều người phân tích.

Gọi tên thêm một ông nữa cho bài viết được phong phú. Đó là chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng. Ông Hùng đã phát biểu về dự án Luật báo chí (sửa đổi) sáng 18/2/2016 như sau: “Quyền tự do ngôn luận là quyền hiến định…Các đồng chí nhớ rằng quyền mở mồm ra là quyền của mỗi người dân.

“Quản lý không có nghĩa là cấm đoán, quản lý mà để hiểu rằng siết lò xo lại không cho người ta làm cái gì là vi phạm Hiến pháp đấy. Nếu chúng ta đưa ra những điều cấm mà đúng thì tôi tin chắc là nhân dân ủng hộ, và cấm cái gì thì phải đưa vào luật.

“Tôi hỏi các đồng chí là Cụ Hồ lúc ở Pháp viết báo thì sao đây, Đảng ta khi còn hoạt động bí mật viết báo thì sao đây, Bác Hồ hoạt động bí mật ở Quảng Châu ra báo Thanh Niên thì sao đây? Xã hội cần tự do, dân chủ, cởi mở. Những gì cấm thì phải ghi cụ thể, không cấm thì người ta được làm”.

Cả ông Sang lẫn ông Hùng đều không có tên trong danh sách Bộ chính trị lẫn Ủy viên Trung ương khóa 12. Cả hai sẽ về vui thú điền viên sau khi hết nhiệm kỳ vào tháng 5/2016.

Đấy, vì thế cho nên tôi gọi những thể loại trên là “hội chứng về vườn”.

(Tác giả gửi đăng)

4 Phản hồi cho “Hội chứng về vườn”

  1. Dân says:

    Bọn cộng sản toàn ru ngủ, mị dân

  2. Viễn kiến says:

    VN ta chỉ có thể ” tồn tại ” chứ rất khó ” phát triển ” so với các nước trên thế giới và lịch sử đã chứng minh .Tại sao giờ lại có nguy cơ thua Lào và Campuchia ? Dân tộc VN có tính tốt ( thông minh ,cần cù ,nhẫn nại ) không thua 1 dân tộc nào nhưng có thể nói tánh xấu hơi nhiều nên trong bang giao với nước ngoài thường không được tin tưởng , thiếu chung thủy và nó được nhân lên gấp nhiều lần dưới thời gọi là ” thời đại HCM rực rỡ tên vàng ” nên đất nước tụt hậu là đúng thôi !

  3. CHÍNH TRỊ VÀ SỰ TRỒNG CÂY

    Chính trị không giống như sự xếp đá mà giống như sự trồng cây. Bởi hòn đá là vô tri, xếp sao thì nó chỉ hoài như vậy, chỉ có thể sụp đổ mà không bao giờ phát triển lên được.

    Cái cây thì hoàn toàn khác. Trong cây mà không trồng đúng quy cách, cây chỉ có thể héo úa, èo ọt hay bị chết đi mà không bao giờ lên tốt, xum xoe được. Bởi trong cây có sức sống riêng của nó. Sức sống đó có quy luật riêng khách quan, tự nhiên của nó. Do đó trồng cây theo kiểu bon sai, theo kiểu tỉa lá, cắt nhánh, uốn cành, chỉ làm cho cây thành cây kiểng để chưng cho vui, cho đẹp mắt theo tham vọng, tiên kiến người trồng, không bao giờ cho ra cây tự nhiên, phát triển đầy đủ hay hoa trái xum xuê được cả.

    Học thuyết Mác thực chất là học thuyết phản tự nhiên, do đó những người cộng sản muốn lấy học thuyết Mác làm chính trị thực sự không bao giờ thành công được cả, nếu không nói chỉ thành công theo cách nào đó, một thời nào đó cho quyền lợi riêng nào đó của họ. Chuyện Lênin và nước Liên Xô ngày nay mọi người đều rõ. Nó sụp đổ và tan rã không phải do ai phá hoại, ai làm sai như lúc đầu có người la toáng lên như thế. Nó thất bại vì do bản chất khách quan của xã hội không được tuân thủ mà lại bị làm ngược lại, thế thôi.

    Trồng cây đương nhiên phải chăm bón cây, nhưng chăm bón cho đúng cách thì cây mới lớn, mới phát triển
    và đạt kết quả tự nhiên, nếu chăm bón theo cách chủ quan nào đó, để thích thú cho mình mà không lợi cho cây, đấy chỉ là người làm vườn tồi hay người làm chính trị tồi. Điều đó cũng dẫn đến sau khi nhà nước Liên Xô cũ sụp đổ, cả một mảng rộng lớn các nước gọi là XHCN cũ cũng phải đổ và tan rã theo, đó chỉ là quy luật khách quan tự nhiên. Bởi vì xã hội cộng sản mác xít luôn là xã hội o ép, cưỡng chế, giống như việc uốn cành tỉa lá của thuật bon sai, không phải kiểu trồng cây và chăm bón cây tự nhiên và khoa học như trong nông nghiệp.

    Học thuyết Mác chỉ là học thuyết thị hiếu riêng tư của cá nhân Mác, không hề là học thuyết khoa học khách quan tự nhiên như ông ta tuyên bố. Cái thất bại đương nhiên của nó là thế đó, dù người ta có biện bạch, bao che cho nó cách nào cũng thế. Cho nên những người nào đi theo học thuyết Mác để làm xã hội cộng sản theo kiểu Mác cũng đều là những người đầy tính thị hiếu bắt chước theo mà không bao giờ là những người hành động chính trị theo kiểu tự chủ, tự giác và khách quan khoa học.

    Chủ nghĩa cộng sản mác xít nói cho cùng chỉ là chủ nghĩa tập thể mọi mặt và cưỡng chế mọi mặt. Hai vế này hỗ tương và đi cùng nhau. Kinh tế tập thể và chuyên chính chỉ là như thế đó. Khái niệm vô sản của Mác đã là sai vì nó đi ngược lại khuynh hướng sự sống khách quan tự nhiên của cá nhân và xã hội con người. Đã thế khái niệm kinh tế tập thể cũng là sai nữa vì nó không thể nào tạo nên được một cơ chế xã hội hoạt động tiết kiệm, hiệu quả, tích cực, thiết thực và kết quả được cả. Khái niệm chuyên chính càng sai nữa vì nó phản lại tính tự do bình đẳng của mọi cá nhân con người trong xã h%

    • MAI NGÀN says:

      Khái niệm chuyên chính càng sai nữa vì nó phản lại tính tự do bình đẳng của mọi cá nhân con người trong xã hội, khiến toàn thể xã hội bị gò bó, bị lệ thuộc, bị nô lệ vào một thiểu số nhất định, thế thì làm sao xã hội lại có thể phát triển tự nhiên, khách quan, kết quả và hạnh phúc được ?
      Thế nên nói cho cùng, cái sai của học thuyết mang lại cái sai của thực tế, và cho dù người ta có làm sai đến cả thể kỷ, đến cả thiên niên kỷ thì kết quả của nó cũng luôn là sai, chỉ từ sai đến sai và không bao giờ tốt đẹp hay kết quả tối ưu được, thế thôi, cho dù có thú nhận mọi yếu kém, sai lầm cũng không thể đi qua được ngưỡng đó, không thể vượt ra ngoài chính bản thân và quy luật yếu kém của nó, chẳng thể nào biện minh được điều gì khác.

      ĐỈNH NGÀN
      (22/02/16)

Leave a Reply to Dân