WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chuyện Ông Đinh Thế Huynh & Bà Trần Thị Thảo

 

Lịch sử sẽ lên án chúng mày, cả một chế độ thối nát, từ trên xuống dưới!
Trần Thị Thảo

Nowy obraz (2)
Phần lớn những vị lãnh đạo của ĐCSVN đều rất quan tâm đến việc trồng trọt và chăn nuôi. Trồng cây gì hay nuôi con gì là hai câu hỏi đầu môi của họ.

Tôi nhớ, vào đầu những năm 80 của thế kỷ trước, khi tổng bí thư (TBT) Lê Duẩn vô thăm tỉnh Tiền Giang. Ban thường vụ tỉnh ủy lúc đó đứng đầu là bí thư tỉnh ủy Chín Hải (tức Lê Văn Phẩm), và chủ tịch tỉnh Sáu Bình (Nguyễn Công Bình) dẫn TBT Lê Duẩn vô thăm vùng Đồng Tháp Mười thuộc địa phận Tiền Giang (90.000 ha). Đứng trước cánh đồng bao la bát ngát của vùng Đồng Tháp Mười, TBT Lê Duẩn chỉ tay về cánh đồng trước mặt, hỏi:

– Trồng những cây gì thế kia?

Bí thư tỉnh ủy Chín Hải lễ phép trả lời:

– Thưa tổng bí thư, đó là rừng tràm ạ. Bỗng mọi người sửng sốt khi nghe TBT quát:

– Ngu! Ngu! Sao không trồng lúa!!!

Trước cơn giận dữ của TBT vì sao tỉnh lại không trồng lúa ở Đồng Tháp Mười mà lại trồng tràm… thì mọi người chỉ còn biết chết lặng mà thôi. Ai dám cãi lại? Ai dám cả gan giải thích cho đồng chí TBT rằng, đất Đồng Tháp Mười là đất phèn nặng, chỉ trồng tràm là hợp nhất mà thôi. Từ lúc TBT quát tháo như thế, không khí của đoàn trầm lặng. Hầu như không ai nói gì cả. (Lê Phú Khải. Ai Điếu, Westminster, CA: Người Việt, 2016).

 

Đồng chí TBT đã “quát” như thế thì mọi người đều im thin thít là phải. Im lặng là vàng. Loại vàng này được xử dụng ở mọi cấp, và mọi nơi, từ Nam chí Bắc:

Một chiều, Duẩn phàn nàn rằng ông đã bảo Thành uỷ Hà Nội làm bàn ghế, giường tủ bán chịu cho công nhân viên, trừ lương hàng tháng hay trả dần nhưng họ không nghe. Duẩn nói: Tôi hỏi thì nói không có tiền. Kìa, không có thì in ra! In ra! Không sợ lạm phát! Tư bản đế quốc in tiền mới lạm phát chứ ta, chuyên chính vô sản thì sao lại là lạm phát mà sợ? (Trần Đĩnh. Đèn Cù, Westminster, CA: Người Việt, 2014).

Thảo nào mà báo Tuổi Trẻ không tiếc lời ca ngợi rằng “anh Ba là ngọn đèn sáng hai trăm nến … là biểu tượng sáng ngời của sự lãnh đạo tài tình của Đảng.” Quyền lực cùng hào quang của ông Lê Duẩn không chỉ làm cho đất nước “sáng ngời” mà còn là niềm ước ao, và khát khao của rất nhiều đồng chí khác.

Ai vào Đảng mà không mong (thầm) có ngày được trở thành TBT? Chức vụ cao cả này, tiếc thay, chỉ do một người nắm giữ; do đó, mỗi nhiệm kỳ, trong số vài triệu đảng viên mới có một người được may mắn ở vào vị trí này. Ông Nguyễn Phú Trọng hiện là kẻ … đang may.

Chỉ có điều không may là hào quang quyền lực của chức vụ TBT, hiện nay, không còn được “rực rỡ” như xưa nữa. Miệng người sang đã hết gang/hết thép, đã đành; chính bản thân “người” vẫn thường bị chúng chửi như tát nước:

Từ ông thôn ông ấy bảo thằng xã nó ăn được thì tại sao tao không ăn được ? Thằng xã bảo thằng huyện nó ăn được thì tại sao tao không ăn được ? Thằng huyện bảo thằng tỉnh nó ăn được thì tại sao tao không ăn được ? Thằng tỉnh bảo Bộ chính trị nó còn ăn, thằng Tổng bí thư nó còn ăn tại sao tao không ăn… cái đó nó trở thành một nỗi nhục nhã, đó là một sự thật nhưng mà khinh bỉ tham nhũng không thì đấy là đánh chuột nhưng đánh vuốt đuôi và là lời nói mị dân.

Ủa, ai mà bảnh dữ vậy cà? Dám gọi đồng chí TBT là “thằng” tỉnh queo vậy sao?

G.S. Tương Lai chớ ai!

Chuyện đâu đuôi như vầy: Ngày 17 tháng 9 năm 2016 vừa rồi, biên tập viên Mặc Lâm – RFA – có bài viết liên quan đến lời phát biểu (“Phải xây dựng văn hoá khinh bỉ”) của ông Đinh Thế Huynh, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Thường Trực Ban Bí Thư Trung Ương Đảng Cộng Sản, nguyên Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương, nguyên Chủ Tịch Hội Nhà  Báo Việt Nam.

Ảnh: RFA

Ảnh: RFA

Theo nhận xét của Mặc Lâm thì đây “là câu nói đang nhận được rất nhiều cười cợt từ người dân trên trang mạng xã hội lẫn bên ngoài đời sống.” Để rộng đường dư luận, họ Mặc còn “có cuộc trao đổi ngắn với G. S. Tương Lai – nguyên Viện Trưởng Viện Xã Hội Học Việt Nam, kiêm nhiệm Tổng Biên Tập Tạp Chí Xã Hội Học – về lời phát biểu thượng dẫn.

Xin nghe thêm vài câu hỏi/đáp nữa giữa hai nhân vật này:

Mặc Lâm:  “Người dân thì rõ ràng là nạn nhân tuy có ý kiến nói là không đưa thì làm sao có tham nhũng. Thế nhưng nhìn vào những sự việc xảy ra hàng ngày ngay trước mắt mọi người trên đường phố thì hình như đâu đâu cũng thể hiện sự khinh bỉ đến tận cùng ý thức của dân chúng. Chẳng hạn như cảnh sát giao thông thổi phạt thì người dân chỉ biết móc tiền ra là xong mặc dù họ không vi phạm điều gì. Bài học khinh bỉ chắc đâu cần phải học cho thành cái văn hóa mà ông Đinh Thế Huynh phát động phải không thưa Giáo sư ?”

Giáo sư Tương Lai:  “Tôi cho đó là câu nói ngu xuẩn, bởi vì sao? Thực ra việc gì mà phải kêu gọi nền văn hóa khinh bỉ. Bản thân người ta đã khinh bỉ lắm rồi. Cái người phải móc tiền ra khi đi trên đường để dúi cho công an thì người ta đã coi cái đối tượng mà mình ném đồng tiền vào mặt hắn hay dúi vào tay hắn với một thái độ cung kính hay sợ sệt chăng nữa nhưng thằng nhận cũng như người ném ra đều biết rằng ‘khinh nhau như mẻ”.
Úy trời, đất, qủi, thần ơi! Cái ông giáo sư này gan còn hơn Nhựt Bổn nữa à nha. Hết kêu đồng chí TBT bằng “thằng,” rồi lại mắng ông Ủy Viên Bộ Chính Trị (Thường Trực Ban Bí Thư Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam, nguyên Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương) là … “ngu xuẩn” nữa.

Nhớ cái đận mà Tố Hữu làm Trưởng Ban Tuyên Huấn Trung Ương coi. “Bọn Nhân Văn” có ai dám mắng ông ta (ngu) đâu mà cả đám đều bị hành cho tới bến.

Thưở đó đúng là thời hoàng kim của Đảng. Thời này, tiếc thay, nay không còn nữa. Giờ thì chả còn “triều đình áo mão” gì ráo. Lỡ mà G.S. Tương Lai có gọi bác Hồ bằng “thằng” thì chắc cũng huề luôn, xá chi mấy chú (lắt nhắt) cỡ như Đinh Thế Huynh hay Nguyễn Phú Trọng!

Mà chả cần tới bằng cấp tiến sĩ hay tước vị giáo sư/viện trưởng mới dậy dỗ được chúng nó đâu, thường dân Trần Thị Thảo vẫn có thể lớn tiếng thoá mạ “từ sáng cho tới trưa luôn” mới thôi:

“Tiên sư cha chúng mày chứ! Về già rồi thì ở nhà với con với cháu, tìm những việc làm chính đáng, để phục vụ nhân dân, phục vụ tổ quốc, đây chỉ toàn đi bám theo cái lũ bán nước! … Tiên sư cha chúng mày! Ngày hôm nay tao không đi ra được Bờ Hồ biểu tình chống TQ xâm lược, tao chửi chúng mày từ giờ đến trưa luôn!
Là người dân VN phải hiểu và phải biết nhục chứ! Cam tâm làm nô lệ cho Tàu mà không biết nhục? Cả thế giới người ta lên án, cả Tòa án Trọng tài Quốc tế người ta lên án… mà đến bây giờ chỉ có một lũ tay sai VN đi bênh cho Tàu. Không biết nhục! Tiên sư cha chúng này! Bà không sợ đâu.

Lịch sử sẽ lên án chúng mày, cả một chế độ thối nát, từ trên xuống dưới!”

Bà Trần Thị Thảo. Ảnh: Anhbasàm

Bà Trần Thị Thảo. Ảnh: Anhbasàm

Trần Thị Thảo mắng không sót một thằng: từ thằng công an đứng đường kiếm thêm chút cháo đến thằng TBT ngồi nhận quà cáp thay cho tiền hối lộ. Ngày hôm sau, sau hôm chửi (như hát) bà chia sẻ “một chút tâm sự” như sau:

“Như thường lệ, sáng nào tôi cũng ghé qua hàng thịt ở chợ Bách Khoa để mua thức ăn. Đến trước tôi có một cô gái trẻ, cô đang chờ anh hàng thịt tính tiền. Thấy tôi đến, anh hàng thịt cười rất tươi và đon đả:

- Bà mua thịt gà hay thịt lợn ạ ? …và thế là anh ta bỏ mặc cô khách hàng trẻ đứng chờ .

Thấy vậy , tôi nói ngay:

- Bà đến sau, cháu cứ cân và tính tiền cho cô gái này đi, bà chờ cũng được.

Nghe tiếng tôi nói, cô vợ anh hàng thịt từ quầy bên vội chạy sang cân hàng cho tôi. Vừa làm cô vừa nói :

- Bà ơi, bà chửi hay quá (có lẽ cô tránh nói từ cộng sản), hôm nay thịt gà ngon bà ăn nhiều vào cho ngọt giọng rồi chửi tiếp nha…

Mặc dù là một chuyện rất nhỏ, nhưng đã làm tôi vui suốt từ sáng cho đến tận bây giờ các bạn ạ.”
Thái độ của vợ chồng cái anh hàng thịt này lại khiến tôi nhớ đến sự bất nhẫn của G.S Tương Lai: “Thực ra việc gì mà phải kêu gọi nền văn hóa khinh bỉ. Bản thân người ta đã khinh bỉ lắm rồi.”

© Tưởng Năng Tiến

7 Phản hồi cho “Chuyện Ông Đinh Thế Huynh & Bà Trần Thị Thảo”

  1. Minh Đức says:

    Trích: “Tôi hỏi thì nói không có tiền. Kìa, không có thì in ra! In ra! Không sợ lạm phát! Tư bản đế quốc in tiền mới lạm phát chứ ta, chuyên chính vô sản thì sao lại là lạm phát mà sợ?”

    Mẩu đối thoại trên xảy ra tại miền Bắc vào thời điểm trước 1975. Ý Lê Duẩn nói là dưới chế độ XHCN giá cả không theo qui luật cung cầu của thị trường mà do nhà nước định giá nên dù có in thêm nhiều tiền cũng không làm cho giá sinh hoạt gia tăng, làm cho đồng tiền bị mất giá. Điều này chỉ đúng trong khu vực nhà nước. Nhưng nền kinh tế còn lãnh vực bên ngoài nhà nước vì guồng máy kinh tế của nhà nước không thể bao trùm toàn thể các hoạt động kinh tế.

    Sau 1975, Lê Duẩn làm điều đó thật, nghĩa là in thêm tiền. Đó là thời kỳ đầu thập niên 1980 sau khi Việt Nam đem quân đánh sang Campuchia. Lúc đó Việt Nam phải chi phí cho 200 ngàn quân ở Campuchia, 15 ngàn quân ở Lào, trong khi đó lại đánh tư sản, cấm tư nhân kinh doanh. Tư nhân không được kinh doanh, công ty quốc doanh không sản xuất được hàng vì giám đốc mới không biết cách điều hành, lại thêm bị Mỹ phong tỏa kinh tế, dù có viện trợ của Liên Xô thì chính quyền Việt Nam vẫn không có đủ tiền nên phải in tiền. Nhà nước không bao giờ nói cho dân biết là nhà nước in thêm tiền. Nhưng dân nhìn thấy đồng tiền mất giá thì biết là nhà nước in thêm tiền. Số tiền mua được một chục trứng vào Tết năm ngoái thì Tết năm nay chỉ mua được một quả trứng, đồng tiền mất giá hơn 90% trong vòng một năm. Lương người làm việc cho nhà nước thì không đổi, tuy mua hàng của nhà nước với giá như cũ nhưng cũng có những cái phải mua ở thị trường bên ngoài với giá đắt nên đời sống mọi người khốn đốn. Một người thợ mộc vì không phải làm cho nhà nước nên kiếm tiền theo giá thị trường mỗi tháng 200 đồng, còn lương kỹ sư, tiến sĩ, chỉ khoảng 60 – 70 đồng. Bác sĩ mỗi lần làm thêm giờ vá một ruột người được nhà nước trả 50 xu, thợ sửa xe vá ruột xe kiếm được 5 đồng.

    Điều bi thảm là có hàng triệu đảng viên tin và nghe lời Lê Duẩn và họ sẵn sàng đánh, giết những người dân nào dám chê Lê Duẩn là sai. Giống như ông tổng thống Phillipines hiện nay, Roberto Duterte, dốt nát, tự ví mình giống như Hitler mà không biết làm thế bị thiên hạ chê cười, nhưng vẫn làm tổng thống vì có một đám theo phò. Ai chê ông ta thì chúng đánh, giết.

  2. Trần Tưởng says:

    Cái mà lũ chúng nó cần là cái “văn hóa biết xấu hổ ” . Thiên hạ khinh bỉ chúng ,chớ chúng có
    khinh bỉ được ai, mà học đòi “văn hóa khinh bỉ ” . Đúng là một lũ Vẹm , mở miệng ra nói là nói trật,
    bắt tay vào làm là làm bậy .

  3. Minh Đức says:

    Làm sao để sự khinh bỉ tham nhũng có tác động đến các viên chức chính quyền? Phải có sự tự do ngôn luận.

    Điều 88 thuộc Bộ Luật Hình Sự kết án những người nói xấu nhà nước XHCN là điều luật làm cho sự khinh bỉ của dân không còn có tác dụng đến các viên chức nhà nước nữa. Báo chí hay người dân nào nói ra là ông này, bà kia tham nhũng thì báo bị đóng cửa hay ký giả bị rút thẻ, người dân thì bị tù.

    Khi nào mà ngoài sạp báo đầy rẫy các tờ báo chạy tít lớn tố cáo tên các viên chức tham nhũng, khắp hang cùng ngõ hẻm ở đâu người ta cũng bàn tán, phỉ nhổ các tên tuổi bị xem là tham nhũng thì mới làm cho các viên chức nhà nước sợ. Nó cũng làm cho toàn thể đảng CSVN sợ luôn. Vì sợ mà phải làm ra điều 88 Bộ Luật Hình Sự.

  4. tt says:

    Cái thằng “xây dựng văn hóa khinh bỉ” đầu tiên ở Việt Nam là “bác” của Huynh đấy! “bác” của Huynh sau khi được bà Cat Hanh Long giúp đỡ đủ thứ, từ vàng bạc, nhà ở,…sau khi thu hồi đuợc miền bắc thì”bác” của Huynh đã viết bài lên án bà Long với bút hiệu C.B. và ra lệnh cho đàn em đấu tố bà Cát Hanh Lòng cho đến chết, và cũng trong cái đêm đầu tố bà Long ” bác” của Huynh đã ăn mặc giả dạng thường dân đi coi cuộc đấu tố đó, hành vi của “bác” có phải là “văn hóa khinh bỉ” không?
    Còn tên đốn mạt Tố Hữu nữa, khi Stalin chết Tô Hữu đã làm thơ như sau:

    Đời đời nhớ Ông
    Bữa trước mẹ chờ còn xem ảnh
    Ông Stalin bên cạnh nhi đồng
    Áo Ông trắng giữa mây hồng

    Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
    Stalin! Stalin!
    Yêu biết mấy, nghe con tập nói
    Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
    Hôm qua loa gọi ngoài đồng
    Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
    Làng trên xóm dưới xôn xao
    Làm sao, Ông đã… làm sao, mất rồi!
    Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
    Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
    Thương cha, thương mẹ, thương chồng
    Thương mình thương một, thương Ông thương mười
    Yêu con yêu nước yêu nòi
    Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
    Ngày xưa khô héo quạnh hiu

    Có người mới có ít nhiều vui tươi
    Ngày xưa đói rách tơi bời
    Có người mới có được nồi cơm no
    Ngày xưa cùm kẹp dày vò
    Có người mới có tự đó tháng ngày
    Ngày mai dân có ruộng cày
    Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
    Ơn này nhớ để hai vái
    Một vài ơn Bác một vài ơn Người
    Con còn bé dại con ơi
    Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
    Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
    Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
    Ông dù đã khuất không còn
    Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
    Trên đường quê sáng tinh sương
    Hôm nầy nghi ngút khói hương xóm làng
    Ngàn tay trắng những băng tang
    Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.

    Đây có phải là loại thơ thuộc loại “văn hóa khinh bỉ” không?

  5. Tran Vinh says:

    Nhục nhã cho bọn tay sai của chế độ Cộng sản Hà nội ngu, hèn, tham, ác !

    Thường dân Trần Thị Thảo chửi lũ công an: “Tiên sư cha chúng mày chứ! Về già rồi thì ở nhà với con với cháu, tìm những việc làm chính đáng, để phục vụ nhân dân, phục vụ tổ quốc, đây chỉ toàn đi bám theo cái lũ bán nước! … Tiên sư cha chúng mày!…”.

    Nghệ sĩ ưu tú Kim Chi chửi lũ dư luận viên : “Đám dư luận viên hung hãn như một lũ chó ghẻ điên khùng , chúng vô học , vô giáo dục , vô lương tri …” .

    Nghệ sĩ ưu tú Kim Chi: ” Về quan hệ quốc tế thì Việt nam ngày càng phụ thuộc vào Trung Quốc một cách thảm hại cả kinh tế lẫn chính trị:

    “Biển đảo, đất đai biên giới của Việt nam bị Trung Quốc ngang nhiên lấn chiếm mà các lãnh đạo Việt nam cam tâm im lặng . Đáng lẽ ra Việt nam phải kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế về việc Trung quốc ngang nhiên đưa con tàu HD 981 vào hải phận Việt nam. Không dám kiện đã là hèn. Hèn hơn nữa là thẳng tay đàn áp những ai lên tiếng phản đối. Đội ngũ công an luôn sẵn sằng khủng bố, bắt bớ, tù đầy những người chống Trung Quốc. Đám dư luận viên hung hãn như một lũ chó ghẻ điên khùng , chúng vô học , vô giáo dục , vô lương tri , chúng tấn công, chửi bới những người đi tưởng niệm các chiến sĩ đã hi sinh ở Hoàng Sa, Trường Sa. Chúng gán tội , ghép tội , dán cho những người dám đấu tranh cái nhãn hiệu là “ phản động…”.

  6. Quang Phan says:

    Không có bọn đế quốc Trung- Xô thu nạp thì những hạng dốt nát như Lê Duẫn sẽ suốt đời làm công nhân cho hỏa xa của Pháp, Hồ chí Minh sẽ suốt đời làm bồi tàu, phụ bếp cho Pháp :

    Trong cuốn Đèn Cù , tác giả Trần Đĩnh thuật lại Nguyễn Văn Linh nhận xét về cách làm kinh tế của Lê Duẩn là “lãnh đạo gì mà làm ăn như cái ‘con c..’.” .

    Và rằng tiến sĩ, giáo sư Trần Đức Thảo – Giải thưởng Hồ Chí Minh về khoa học xã hội (lĩnh vực triết học)- sau khi chuyện trò với Lê Duẫn, đã phê bình rằng Lê Duẫn chẳng hiểu gì về chủ nghĩa Mác xít cả .

  7. TIẾU NGÀN says:

    TẦM PHÀO

    Chuyện đời quả cứ tầm phào mãi
    Điệu ấy rồi ra sẽ tới đâu
    Hồi chưa có Mác đời vẫn chưởi
    Có Mác ra rồi càng chưởi sâu

    Lúc đỉnh độc tài đành lặng tiếng
    Cuối cùng bung hết tại rã rời
    Loay hoay dẫu thế loay hoay mãi
    Kiểu ốc lộn vòng thảy dãi dầu

    Ca ngợi một thời toàn vĩ đại
    Bây giờ đều hóa chuyện bôi vôi
    Cái vòng nguyệt quế đầy bông giả
    Mới biết nhân gian chỉ rõ tồi

    Tầm phào kết với tào lao thế
    Đâu biết là chân giả thể nào
    Chuyện cũ nhắc hoài không hết được
    Bây giờ chuyện mới vẫn xôn xao

    Tầm phào đời vẫn tầm phào ấy
    Chỉ bởi con người chẳng ra sao
    Như kiểu mơ bò trong thân ếch
    đánh ầm một cái thật ối dào

    Nên thôi thế sự đâu nào khác
    Chống mắt mà xem sẽ thế nào
    Cái lỗi bởi ưa xài đồ giả
    Khiến thành nhân thế mới lao đao

    TẾU NGÀN
    (06/10/16)

Phản hồi