WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đem tâm tình viết lịch sử [4]

Anh Việt rất qúy mến của em,
Em khởi sự viết thư này cho anh vào ngày 20 tháng Giêng năm 2009, ngày đánh dấu một biến cố trọng đại trong lịch sử Hoa Kỳ. Hôm nay – ngày 30 tháng Giêng năm 2009 – cũng là ngày trọng đại trong lịch sử Đảng Cộng hòa của Mỹ: Ông Michael Steele – một người da đen, cựu Phó Thống Đốc tiểu bảng Maryland – được Đảng Cộng Hòa bầu làm Chủ tịch, sau khi Tổng thống Bush mãn nhiệm kỳ. Ở Hoa Kỳ, khi ông Tổng thống thuộc đảng nào thì ông ta đương nhiên là Chủ tịch Đảng đó. Ví dụ ông Obama hiện nay vừa là Tổng thống nước Mỹ, vừa là Chủ tịch Đảng Dân chủ, nhưng khi ông Obama mãn nhiệm thì đảng phải bầu vị Chủ tịch khác. Đó là cách thức sinh hoạt chính trị của Hoa Kỳ để không có một ông nào làm Chủ tịch Đảng mãn đời. Đảng Cộng hòa có xu hướng bảo thủ; đảng Dân chủ có xu hường cấp tiến hoặc phóng túng (được dịch từ chữ liberal). Ở đây, em cũng phải giải thích từ “bảo thủ” của Mỹ khác với cách hiểu từ “bảo thủ” của đảng cộng sản Việt Nam.
Bảo thủ của Mỹ là duy trì những giá trị cũ như chống lại việc phá thai; chống lại hôn nhân có giá thú giữa những người đồng tính luyến ái; chống việc dùng phôi thai để thí nghiệm y khoa; chống hợp thức hóa hút thuốc cần sa v… v… Ngoài ra chính sách “welfare” (trợ cấp xã hội) có mục đích giúp đỡ những người thật sự cần thiết (needy) để người đó có thể dần dần tự đứng trên hai chân của mình. “Bảo thủ” của Việt Nam Cộng sản là ôm cứng lấy cái chủ nghĩa đã lỗi thời, nhân loại đã ném vào thùng rác, để mưu cầu tư lợi. Do đó, cộng sản không dám bỏ Điều 4 Hiến pháp vì như thế là tự sát. Đảng Dân chủ Mỹ không những ủng hộ những gì đảng Cộng hòa chống mà còn có một chính sách trợ cấp xã hội “phóng túng” hơn để lấy phiếu của kẻ lười biếng. Người da đen đa số ủng hộ đảng Dân chủ cũng vì cái chủ trương trợ cấp xã hội phóng túng ấy. Đảng Cộng hòa bị kết tội “kỳ thị dân tộc thiểu số” do bọn truyền thông có xu hướng “phóng túng” rêu rao, mặc dầu đảng Cộng hòa đã cử Đại tướng Colin Powell (da đen) làm Tổng Tham mưu trưởng Liên quân, rồi Ngoại trưởng, bà Condoleezza Rice (một phụ nữ da đen) làm Ngoại trưởng. Từ chỗ bị đối xử khinh miệt bất công đến chỗ được ngồi vào vị trí định đoạt số phận quốc gia, người da đen đã đạt được thắng lợi to lớn. Ấy là vì người da trắnng đã nhìn ra sự kỳ thị chủng tộc của mình là sai lầm.
Đảng Cộng sản Việt Nam không những ngược đãi, phân biệt đối xử với thành phần bị xem là Ngụy quân, Ngụy quyền; họ còn đối xử tàn tệ đối với cả những người từng cùng nằm gai nếm mật để dựng lên cỗ máy độc tài – chuyên chính. Chế độ Cộng hòa ở Miền Nam không phải là chế độ hoàn hảo (có lẽ trên thế giới cũng chưa có chế độ nào hoàn hảo), nhưng tối thiểu chế độ Cộng hòa Miền Nam có nhân tính; còn chế độ cộng sản ở Miền Bắc mang đặc tính hung dữ của loài hùm beo, gấu và tính qủy quyệt của loài chồn yêu quái, nên bất khả sửa đổi, do đó vô số đóng góp ý kiến xây dựng của những bậc thầy đều bị bọn lãnh đạo ném vào thùng rác.
Tướng độc nhãn Moshe Dayan chẳng phải là đấng tiên tri. Câu nói: “Miền Nam hãy thua cộng sản trước đi đã, rồi sẽ thắng” được dựa trên những phân tích hữu lý của nhà chiến lược. Tác phẩm Khu Rừng Lau của nhà văn Doãn Quốc Sĩ, Trăm Hoa Đua Nở của Mặc Đình Hoàng văn Chí, phim Chúng Tôi Muốn Sống của đạo diễn Vĩnh Noãn là những tài liệu quý giá mô tả bộ mặt thật của cộng sản, nhưng bị xem như tài liệu tuyên truyền của chế độ Ngô Đình Diệm. Miền Nam tố giác ông Hồ Chí Minh là một Lê Chiêu Thống “rước voi về dầy mồ” thì chẳng ai tin. Tệ nhất là những nhà lãnh đạo chính trị, quân sự, tôn giáo cứ đấu đá lẫn nhau đã tạo nên một hình ảnh xấu đối với thế giới mà quên đi kẻ thù đang kề dao vào cổ mình. Hoa Kỳ hay bất cứ một quốc gia nào dù hào hiệp đến mấy cũng không thể nào ủng hộ mãi một dân tộc quyết liệt xâu xé lẫn nhau. Phải để cho cộng sản thống trị thì mới mong mở mắt họ được. Quả nhiên Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, Phật Giáo Tranh Đấu, Phong Trào Đòi Hòa Bình, Trí Thức Yêu Nước đều bị vỡ mặt trước những hành động lật lọng thô bạo, trắng trợn của cộng sản sau khi toàn bộ Miền Nam. Bọn “Phù” cộng sản ngày xưa thì nay quay lại chửi cộng sản không tiếc lời. Đó là Miền Nam đang thắng.
Miền Nam đang thắng không có nghĩa những ông bà chống Cộng ở hải ngoại về tái lập nền Cộng Hòa. Miền Nam đang thắng không phải là đoạt được thành, chiếm được đất, mà là lòng người đã ngộ. Ngộ vì chiếc mặt nạ giả trá của cộng sản đã bị lột do chính những người Miền Nam từng chạy theo cộng sản, lại thêm đã có rất nhiều chiến sĩ ở Miền Bắc đã hết lòng tận tụy hy sinh cho chủ nghĩa cộng sản đang mạnh mẽ lên án chủ nghĩa ấy; đã có những quân nhân cao cấp của chế độ cộng sản công khai nhìn nhận và tán dương cuộc chống trả oanh liệt của Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa. Sự đàn áp của Công An đối với các cuộc biểu tình của nhân dân chống Trung Cộng càng tàn bạo bao nhiêu thì sự tố giác ông Hồ là một Lê Chiêu Thống càng đúng bấy nhiêu. Cựu Đại tá Quân Đội Nhân Dân Phạm Quế Dương lên án Đảng CSVN là một đảng cướp, có nghĩa Miền Nam chống trả lại cuộc xâm lăng của đảng cướp là chính đáng, là có chính nghĩa.
Bọn quan chức cộng sản hình như cũng ý thức rằng ngày tàn của chúng chỉ còn là vấn đề thời gian. Vì vậy chúng đang tìm cách tẩu tán tài sản ra nước ngoài, đặc biệt là Hoa Kỳ. Chúng bỏ tiền ra mua những dinh thự trong khu vực nhà giàu, các cơ sở thương mại sang trọng mà không cần mặc cả giá. Chúng sai bọn nha trảo, đầu gấu đi bắt người bất đồng chính kiến bằng lệnh miệng, không dám ký lệnh trên giấy tờ vì sợ lưu lại vết tích.
Đó là những chỉ dấu hùng hồn nhất cho thấy chúng ngửi được nguy cơ đang tiến đến gần, nên hối hả chuẩn bị “hậu sự” ở nước ngoài. Máu xương dân Việt đã đổ cho một cuộc thống nhất tàn bạo để làm giàu cho bọn Phong Kiến Đỏ. Tài sản quốc gia Việt Nam đang băng qua Thái Bình dương trôi vào ngân hàng Mỹ để khi hữu sự bọn lãnh đạo trốn sang tiếp tục hưởng cuộc đời vương giả. Nguyễn Tấn Dũng gả con gái cho Việt kiều Mỹ để con mình có tấm vé “công dân Mỹ” là một toan tính cho tương lai.

Hơn 33 năm ở Hoa Kỳ, em chỉ bị đi trình diện tòa án hai lần. Một lần lái xe quá tốc độ ở khu trường học, một lần vượt đèn đỏ. Nạp tiền phạt xong, ra về. Không bao giờ bị kêu đi “làm việc” vì chỉ trích chính sách của đảng đang cầm quyền. Muốn phát hành tờ báo, cuốn sách thì cứ việc in ấn, phổ biến; chẳng phải nạp đơn xin phép ai cả. Cộng sản, ngược lại, dùng mọi thủ đoạn đàn áp người dân để bịt miệng. Chính sách “bao tử trị” nhằm triệt hạ phẩm giá con người (đói thì đầu gối phải bò) là một chủ trương tàn ác, bất nhân vô cùng. Sự lưu manh, dối trá, lừa đảo của nhà cầm quyền đã biến toàn xã hội phải lưu manh, dối trá đáp lại vì lý do sinh tồn. Không cho phép ai được quyền NÓI THẬT, thì khó mà tìm được người tử tế. Vì vậy mỗi khi thấy xuất hiện một người can đảm lên tiếng phản kháng chống lại bọn cường hào ác bá, bọn quan ôn cộng sản là em rất mừng. Chỉ ước mong sao toàn dân Việt Nam thấy được bọn lãnh đạo cộng sản kéo dài ngày nào là tương lai dân tộc khốn đốn ngày đó. Mong rằng nhân dân đừng cam chịu số phận tôi đòi nữa. “Giả dại qua ải” không thể hy vọng sẽ nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, bởi vì “cái ải cộng sản” sẽ dài vô tận, nếu đồng bào không ra tay hủy hoại nó.

Ông Hồ Chí Minh là con người bệnh hoạn, cùng một lúc mang hai tâm bệnh: Mặc cảm tự tôn và mặc cảm tự ti. Chưa già mà để râu dài, xưng Bác với người lớn tuổi hơn mình, lén lút “gối chăn” với tình nhân đến mang thai mà không chịu nhìn nhận lại sai bộ hạ thủ tiêu, có con thì giao cho người khác nuôi để làm “Cha Già Dân Tộc”. Đó là bệnh tự tôn. Những nhà cách mạng như cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Trần Qúy Cáp v… v…là trí thức khoa bảng. Ông Hồ mang mặc cảm tự ti vì không đỗ đạt nên phải giả dạng làm Trần Dân Tiên viết sách để tự ca tụng cuộc đời “Kách Mệnh” của mình. Ông Hồ dùng thủ đoạn độc ác, lừa bịp, dối trá gieo vô số tang tóc cho dân tộc Việt. Những người cộng sản cầm quyền ở nước ta hiện nay là những phiên bản của Hồ với đầy đủ đặc tính của nguyên bản.

Vì vậy ngày nào ông Hồ còn nằm ờ Quảng trường Ba Đình, tượng ông còn đặt nơi tôn nghiêm, đạo đức, tư tưởng ông được đề cao, cả nước bị bắt buộc noi gương ông Hồ, thì ngày đó nhân dân Việt Nam chưa thể có TỰ DO DÂN CHỦ. Bao giờ xác ông Hồ được đem thiêu, tên thành phố Hồ Chí Minh được trả lại cho Sài Gòn thì hồn ma bóng quế của ông Hồ mới hết ám vào con đường dân chủ hóa Đất Nước Việt Nam.

Người Mỹ nhờ có ông mục sư da đen – Luther King – gào to “I have a dream” nên ngày nay đã có một ông da đen làm Tổng thống, một ông làm Chủ tịch đảng Cộng hòa. Chẳng lẽ Đất Nước Việt Nam ta không có được một người thét lớn “Khát Vọng Dân tộc Việt Nam muôn năm” để nền Dân Chủ Tự Do trở thành hiện thực? Đã đến lúc mọi người Việt phải đoàn kết lại để chấm dứt cái chính quyền lấy sự dối trá, lừa đảo, khủng bố để cai trị. Không thể chờ đợi lâu hơn nữa! Chủng người Việt sẽ bị diệt, vì bản sắc đặc thù của Tộc Việt sẽ biến mất.

Em đã liên lạc điện thoại với nhà giáo Nguyễn Thượng Long được rồi. Thư sau em sẽ tường trình với anh cuộc trao đổi giữa nhà giáo với em. Chúc anh dồi dào sức khỏe. Gần 90 tuổi mà anh vẫn còn phóng xe mô-tô thì em phục anh Việt lắm.
Kính thư, viết xong ngày 30 tháng Giêng năm 2009.

Bằng Phong Đặng văn Âu, email address: hoalong1@att.net .

Tái bút: Cuối cùng, em kính nhờ anh Việt giúp em một chuyện. Hai năm trước đây em có gọi điện thoại cho cháu Chương con anh Ấn ở Hà Nội để yêu cầu cháu liên lạc với giáo sư Trần văn Hà nhờ nhà ngoại cảm Bích Hằng tìm hài cốt hai ông anh của em là anh Bút, anh Nghiên bị cộng sản thủ tiêu năm 1945. Hai anh bị giết lúc còn trẻ, không vợ không con không người hương khói nên cần mang di cốt hai anh về chôn tại nghĩa trang dòng họ Đặng để hai anh được hưởng các ngày giỗ chạp tổ tiên. Cháu Chương cho em hay rằng cháu có quen biết với giáo sư Trần văn Hà khi hai người cùng làm việc ở Phi Châu. Nghe cháu Chương nói thế, em càng hy vọng ước nguyện của em được toại, em hứa sẽ bồi hoàn mọi phí tổn và hậu tạ cô Bích Hằng xứng đáng, nhưng từ bấy đến giờ em không nhận được tin tức gì của cháu Chương nữa. Vậy nay em nhờ anh Việt để tâm giúp em chuyện này mà đem lại kết quả mong muốn thì em cám ơn anh Việt rất nhiều.

Tiếp theo các phần I, II, III

© Đàn Chim Việt Online

Phản hồi