WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Giải phóng miền Nam”: Cho ai và vì ai?

30/4/1975

Tháng 4 năm 1975, những người cộng sản tiến vào Sài Gòn “giải phóng miền Nam” kết thúc cuộc chiến giữa hai miền Bắc – Nam, kéo dài trong 21 năm.

Ba mươi sáu năm sau cuộc chiến này, dựa trên các tài liệu đã được giải mật thời gian gần đây, nhiều người nhận ra, cái gọi là “công cuộc giải phóng miền Nam” do những người Cộng sản Việt Nam tiến hành, thật sự không phải vì Việt Nam.

Vì Liên Xô vào để truyền bá Chủ nghĩa Cộng sản

Sau Đệ nhị Thế chiến, Joseph Stalin, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô bắt đầu thực hiện kế hoạch mở rộng phạm vi ảnh hưởng của mình bằng cách hỗ trợ nhiều quốc gia tiến hành cách mạng vô sản, sử dụng bạo lực để lật đổ các chính thể hiện hành, thiết lập các nhà nước Xã hội Chủ nghĩa, đưa cả thế giới cùng tiến lên Chủ nghĩa Cộng sản.

Năm 1958, ông Hồ Chí Minh, người lãnh đạo chính quyền Cộng sản ở miền Bắc, Việt Nam, tuyên bố: “Không có chế độ nào tôn trọng con người, chú ý, xem xét những lợi ích cá nhân đúng đắn và bảo đảm cho nó được thỏa mãn bằng chế độ Xã hội Chủ nghĩa”.

Tháng 1 năm 1959, Hội nghị lần thứ 15 Ban Chấp Hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam đã ra nghị quyết cho phép các lực lượng Cộng sản miền Nam sử dụng bạo lực để lật đổ chính quyền miền Nam. Và rồi cuộc chiến Bắc – Nam đã được những người Cộng sản khơi mào bằng các phong trào kiểu như “Đồng khởi” ở Bến Tre, lan ra các tỉnh Nam Bộ, sách động quần chúng đấu tranh vũ trang kết hợp với chính trị.

Thực hiện Nghị quyết Trung ương Đảng, cuối năm 1960, Đảng Cộng sản cho ra đời Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, một tổ chức chính trị, quân sự của Đảng Cộng sản, hoạt động ở miền Nam với mục đích lật đổ chính quyền miền Nam, thống nhất Việt Nam, để biến Việt Nam thành một khối thống nhất, thành viên của cộng đồng các quốc gia xã hội chủ nghĩa.

Trong giai đoạn vừa kể, những người lãnh đạo Cộng sản Việt Nam và Cộng sản Liên Xô liên tục qua lại thăm viếng nhau. Đến cuối năm 1960, hai bên bắt đầu ký nhiều thỏa thuận, trong đó, Liên Xô cam kết viện trợ quân sự và kinh tế cho chính phủ miền Bắc, để giúp miền Bắc “giải phóng miền Nam”.

Ngày 6 tháng 1 năm 1961, hai tuần trước khi ông Kennedy tuyên bố nhậm chức tổng thống Mỹ, ông Nikita Khrushchev, Thủ tướng Liên Xô, tuyên bố, Liên Xô sẽ hỗ trợ “các cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc” trên toàn thế giới, trong đó có Cuba và Việt Nam. Khrushchev gọi đây là những cuộc chiến tranh “thần thánh”. Ông Ilya Gaiduk, nhà sử học người Nga, tiết lộ, trong kế hoạch của Moscow, Việt Nam trở thành một kênh chính để tạo ảnh hưởng của Liên Xô ở Đông Nam Á.

 

Ngày 31 tháng 1 năm 1961, Tổng thống Kennedy tuyên bố, những diễn biến vừa kể là bằng chứng về tham vọng muốn thống trị thế giới của Cộng sản Liên Xô và Trung Quốc.

“Tiền đồn của phe XHCN ở Đông Nam Á”

Ngoài việc Liên Xô muốn vào truyền bá Chủ nghĩa Cộng sản, những người Cộng sản Việt Nam cũng muốn biến đất nước trở thành “tiền đồn của phe XHCN ở Đông Nam Á”.
Nghị quyết Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ 15, năm 1959, nêu rõ: “Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Nam Á. Đế quốc Mỹ chiếm cứ miền Nam, âm mưu xâm lược miền Bắc là để tấn công phe xã hội chủ nghĩa. Cho nên, thắng lợi của cách mạng Việt Nam quan hệ trực tiếp đến phe xã hội chủ nghĩa, làm cho phe xã hội chủ nghĩa càng rộng lớn, vững mạnh”.

Ngày 9 tháng 2 năm 1964, báo Pravda của Đảng Cộng sản Liên Xô đưa tin, một đoàn đại biểu của Đảng Lao Động Việt Nam do ông Lê Duẩn, Bí thư thứ nhất dẫn đầu, đã đến thăm Liên Xô. Theo đó: “Hai bên đã thể hiện sự đoàn kết của phe XHCN và phong trào cộng sản thế giới, tăng cường tình đoàn kết hữu nghị giữa Đảng cộng sản Liên Xô và Đảng Lao động Việt Nam, giữa Liên bang Xô Viết và Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, trên nền tảng Chủ nghĩa Mác-Lênin và các nguyên tắc của phong trào vô sản quốc tế”.

Kể từ đó, khối cộng sản, đứng đầu là Liên Xô, đã gia tăng viện trợ quân sự, từ vũ khí, đạn dược, xe tăng, tên lửa, máy bay…cho đến các cố vấn quân sự, thậm chí cả binh lính, cho chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa, để lật đổ chính quyền miền Nam, thực hiện cuộc cách mạng vô sản, biến Việt Nam thành “tiền đồn của phe XHCN ở Đông Nam Á”.

Trong bài nói chuyện đăng trên báo Nhân Dân, ngày 20 tháng 7 năm 1965, ông Hồ Chí Minh đã cảm ơn Liên Xô, Trung Quốc về sự giúp đỡ này, ông nói: “Tôi thay mặt đồng bào cả nước nhiệt liệt cảm ơn Liên Xô, Trung Quốc và các nước Xã hội Chủ nghĩa anh em khác, cảm ơn nhân dân tiến bộ khắp năm châu. Nhân dân Việt Nam quyết tâm làm tròn nhiệm vụ thiêng liêng, giải phóng Tổ quốc của mình, chặn tay bọn đế quốc Mỹ xâm lược, giữ vững tiền đồn của phe XHCN ở Đông Nam Á”.

Tuy Liên Xô, Trung Quốc và các nước XHCN giúp đỡ lãnh đạo miền Bắc với mục đích truyền bá Chủ nghĩa Cộng sản vào Việt Nam và rộng hơn là các nước Đông Nam Á, thế nhưng ông Hồ Chí Minh chỉ thấy sự giúp đỡ này là “vô tư”, “không vụ lợi”. Ông cho biết: “Các nước bạn giúp ta một cách khẳng khái, vô tư, như anh em giúp nhau, tuyệt đối không có chút gì vụ lợi. Các nước bạn chỉ mong chúng ta cố gắng làm cho nhân dân ta thắng lợi trong cuộc đấu tranh”. Và ông  ông Hồ Chí Minh cho biết, ông “luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại và coi Liên Xô là Tổ quốc của cách mạng, Tổ quốc thứ hai của mình”.

Tháng 2 năm 1966, khi đến Moscow tham dự Đại hội Đảng Cộng sản Liên Xô lần thứ 23, ông Lê Duẩn tuyên bố, ông có hai tổ quốc, đó là Tổ quốc Việt Nam và Tổ quốc Liên Xô. Ông Lê Duẩn cũng cám ơn Liên Xô về sự “viện trợ to lớn và nhiều mặt” cho chính phủ miền Bắc. Trả lời phỏng vấn báo chí nước ngoài, ông Lê Duẩn cho biết: “Liên Xô giúp chúng tôi bằng trái tim của họ, và họ đã giúp chúng tôi nhiều hơn chúng tôi có thể sử dụng, và Trung Quốc cũng giúp đỡ chúng tôi”.

Sử gia Douglas Pike nhận xét về cuộc chiến “giải phóng miền Nam” do miền Bắc khởi xướng như sau: “Bản chất của cuộc chiến tranh đã thay đổi trên thực tế: từ một anh Việt Cộng chân đất với khẩu súng ngắn tự tạo, cho tới những lực lượng quân đội Cộng sản Việt Nam được trang bị những thứ vũ khí hiện đại nhất mà thế giới cộng sản có thể sản xuất”.

Cuộc chiến tranh được gọi là “giải phóng miền Nam”, ngoài mục đích Liên Xô muốn đưa Chủ nghĩa Cộng sản vào Việt Nam, biến Việt Nam thành tiền đồn của phe Xã hội Chủ nghĩa ở Đông Nam Á, những người Cộng sản Việt Nam đã “giải phóng miền Nam, là “giải phóng” cho ai? Đó sẽ là nội dung của bài kế tiếp.

 

PHẦN II

Hàng năm, cứ mỗi lần đến ngày 30 tháng 4, Đảng và Nhà nước Việt Nam long trọng tổ chức kỷ niệm ngày “giải phóng miền Nam”.

Trong dịp này, những người “chiến thắng” luôn tự hào và hãnh diện vì đã đánh thắng đế quốc Mỹ, một cường quốc hùng mạnh nhất thế giới.

Cái gọi là “công cuộc giải phóng miền Nam” mà những người Cộng sản Việt Nam đã tiến hành, ngoài mục đích xóa bỏ chế độ tư bản, kẻ thù của Chủ nghĩa Xã hội theo học thuyết Mác – Lênin, những người Cộng sản Việt Nam còn bị chi phối bởi mục đích nào khác?

Con cờ trong bàn cờ của Trung Quốc

Khi tiến hành “giải phóng miền Nam”, Đảng Cộng sản Việt Nam không chỉ bị chi phối bởi Liên Xô mà còn chịu nhiều tác động từ Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Dựa trên các tài liệu đã được giải mật, do kế hoạch của Mao Trạch Đông muốn bành trướng xuống khu vực Đông Nam Á trong tương lai, nên lãnh đạo Trung Quốc không muốn cuộc chiến Việt Nam sớm kết thúc, mà muốn chiến tranh kéo dài để làm Việt Nam suy yếu.

Tháng 8 năm 1965, tại cuộc họp Bộ Chính trị BCH Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông Mao Trạch Đông tuyên bố: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore… Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy”.

Và những người Cộng sản Việt Nam đã giúp Trung Quốc thực hiện kế hoạch này. Trong số các tài liệu đã được giải mật, một tài liệu được lưu trữ ở Trung tâm Wilson cho thấy, trong cuộc họp với Mao Trạch Đông hồi năm 1970, ông Lê Duẩn đã cho ông Mao Trạch Đông biết, Việt Nam đang trường kỳ kháng chiến chống Mỹ là vì Trung Quốc. Ông Lê Duẩn đã nói, nguyên văn như sau: “Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch…Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc”.

Ở một tài liệu khác, cuốn “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua” – do Nhà xuất bản Sự Thật của Đảng Cộng sản Việt Nam phát hành – tại trang 53, có đăng nguyên văn nội dung lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam trả lời ông Đặng Tiểu Bình hồi năm 1966, như sau: “Sự nhiệt tình của một nước XHCN, với một nước XHCN khác là xuất phát từ tinh thần quốc tế vô sản. Chúng tôi không bao giờ nghĩ nhiệt tâm là có hại. Nếu các đồng chí nhiệt tâm giúp đỡ thì chúng tôi có thể đỡ hy sinh 2-3 triệu người… Miền Nam chúng tôi sẽ chống Mỹ đến cùng và chúng tôi vẫn giữ vững tinh thần quốc tế vô sản”.

Những lời thú nhận

Tuy tiến hành cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam” là nhằm phục vụ mục tiêu đưa cả thế giới cùng tiến lên Chủ nghĩa Cộng sản, như tuyên bố của ông Lê Duẩn, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cả nhân loại”, nhưng Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không thể làm hài lòng cả Liên Xô lẫn Trung Quốc. Vì sao?

Cùng là Cộng sản nhưng cả Liên Xô lẫn Trung Quốc không thể “đoàn kết” với nhau, bởi bên nào cũng muốn tạo ảnh hưởng, chi phối khu vực Đông Dương và rộng hơn là khu vực Đông Nam Á.

Sau khi chiến tranh kết thúc, nhận thấy Việt Nam có vẻ muốn ngả hẳn về phía Liên Xô, năm 1979, Trung Quốc đã xua quân tràn sang Việt Nam, nhằm “dạy cho Việt Nam một  bài học”. Đến lúc này, Nhà xuất bản Sự Thật – một cơ quan thuộc Đảng Cộng sản Việt Nam – mới công bố những bí mật trong quan hệ Việt – Trung ở giai đoạn tiến hành “giải phóng miền Nam”, “đánh Mỹ cho Liên Xô, Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cả nhân loại”, qua cuốn “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua”.

Tại trang 5 của tác phẩm vừa dẫn, Đảng Cộng sản Việt Nam đã thú nhận: “Trên thế giới chưa có người lãnh đạo một nước nào mang danh là ‘cách mạng’, là ‘xã hội chủ nghĩa’ và dùng những lời lẽ rất ‘cách mạng’ để thực hiện một chiến lược phản cách mạng, cực kỳ phản động như những lãnh đạo Trung Quốc. Trên thế giới chưa có những người lãnh đạo một nước nào về mặt chiến lược đã lật ngược chính sách liên minh, đổi bạn thành thù, đổi thù thành bạn nhanh chóng và toàn diện như những người lãnh đạo Trung Quốc”.

Ở trang 73 của tác phẩm này, những người cộng sản Việt Nam đã cay đắng thú nhận: “Những người cầm quyền Trung Quốc, xuất phát từ lợi ích dân tộc, họ có giúp Việt Nam khi nhân dân Việt Nam chiến đấu chống Mỹ, nhưng cũng xuất phát từ lợi ích dân tộc, họ không muốn Việt Nam thắng Mỹ và trở nên mạnh, mà chỉ muốn Việt Nam yếu, lệ thuộc Trung Quốc…Họ lợi dụng xương máu của nhân dân Việt Nam để buôn bán với Mỹ… Họ muốn chia rẽ Việt Nam với Liên Xô và các nước XHCN khác”.

Cũng trong tác phẩm vừa dẫn, ở trang 100, Đảng Cộng sản Việt Nam cho biết âm mưu của Trung Quốc trong cuộc chiến Việt Nam như sau: “Họ bật đèn xanh cho Mỹ ném bom miền Bắc Việt Nam, đồng thời đưa quân Mỹ trực tiếp xâm lược miền Nam, Việt Nam. Khi Việt Nam muốn ngồi vào thương lượng với Mỹ để phối hợp ba mặt trận: quân sự, chính trị, ngoại giao thì họ ngăn cản. Khi nhân dân Việt Nam trên đà đi tới thắng lợi hoàn toàn thì họ bắt tay với chính quyền Nixon, dùng xương máu của nhân dân Việt Nam để  đưa nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa lên địa vị ‘siêu cường thứ ba’ và đổi chác việc giải quyết vấn đề Đài Loan”.

Mười một năm trước khi lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam nhận ra và thú nhận những điều vừa kể, vào  tháng 3 năm 1968, khi phát biểu tại trường Đại học Kansas, Thượng nghị sĩ Robert Kennedy đã tuyên bố, mục tiêu của cuộc chiến “giải phóng miền Nam” do Đảng Cộng sản Việt Nam tiến hành, thật ra chỉ vì Trung Quốc muốn Mỹ sa lầy.

Ông Robert Kennedy nhận định: “Mao Trạch Đông và các đồng chí Trung Quốc của ông ta yên lặng ngồi nhìn: [Việt Nam] đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng. Họ xem chúng ta làm suy yếu một nước, là hàng rào vững chắc chống lại sự bành trướng của Trung Quốc xuống phía Nam. Họ hy vọng sẽ buộc chúng ta chặt hơn trong cuộc chiến kéo dài ở Campuchia, Lào và Thái Lan. Họ tự tin rằng cuộc chiến ở Việt Nam ‘sẽ càng làm cho Mỹ sa lầy, hủy hoại tài nguyên, mất uy tín về sự kỳ vọng của các nước vào sức mạnh của Mỹ, chúng ta bị đồng minh xa lánh, xung đột với Liên Xô, và bất đồng gia tăng trong dân chúng Mỹ’. Như một nhà quan sát Mỹ đã nói: ‘chúng ta dường như đang bị chơi đúng kịch bản mà Mao đã viết ra’.”

Ba mươi sáu năm sau khi cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam” kết thúc, Trung Quốc càng ngày càng hùng mạnh hơn và sự hùng mạnh đó đang gây trăn trở cho hàng triệu người Việt. Còn lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục tự hào vì đã “giải phóng miền Nam”.

Ngọc Trân (RFA)

21 Phản hồi cho ““Giải phóng miền Nam”: Cho ai và vì ai?”

  1. Đảng viên kỳ cựu says:

    Có một điều chắc chắn là Dân miền Bắc khôn hơn Dân Miền Nam . Miền Bắc đem vào Bác Hồ và XHCN ,thế là dân miền Nam hăng hái xông ra bắn giết lẫn nhau ì xèo bánh bèo cuối cùng các đồng chí miền Nam có được Bác Hồ Kính Yêu và XHCN , còn Mấy anh miền Bắc xẻ dọc trường sơn đi cứu nước có được tất cả nhà lầu , xe hơi quyền cao chức trong , vinh hoa phú quý. Bây giờ những chổ nào ngon ăn nhất của Miền Nam như sân bay, hải quan , dầu khí ……đều do dân Băc kéo bè kéo phái nắm giữ, Còn Miền Nam thì sao? 90 % gái bia ônm họat động trên tòan quốc đều xuất phát từ quê hường Miền tây thân yêu , nhất là Bến Tre đồng khởi, hơn một trăm ngàn gái Miên tây đi lấy chồng Đài loan mà thục chất là bán trôn nuôi miệng, hơn 100 ngàn gái miền tây đi ở đợ cho Đài Loan….vân vân và vân vân . Có rất nhiều gia đình cách mạng ở Miên tây khi bước vào nhà tôi chẳng thấy tài sản gì ngoài cái hình Bác Hồ to đùng nằm chểm chệ trên bàn thờ, trên cả ông bà tổ tiên,Thế mà vẫn thấy vẻ vang tự hào phơi phới, trong khi con cháu của họ đi làm ô sin , ở đợ cho mấy anh bộ đội tép riu từ Băc vào bây giờ giàu có kếch xù. Bótay. Com. Vn. XHCN. Giải phóng Miền Nam là cơ hội tuyệt vời để các đồng chí Miền Bắc có được tất cả còn các đồng chí Miền nam có được Bác HỒ và XHCN

  2. Trong Dat says:

    Võ Hưng Thanh Ơi
    Mỗi lần VHT phát ngôn là người ta bịt mũi vì thối quá, trí thức gì mà phát ngôn như dân hàng tôm hàng cá vậy, trí thức xã hội chủ nghĩa là như thế ha?
    Bất đồng quan điểm thì phải phản biện cho logic, chứ giọng càn dỡ như thế thì ai chẳng nói được

  3. NGÀN KHƠI says:

    DANH CHÍNH NGÔN THUẬN

    Có lẽ nhà triết học, nhà tư tưởng cuộc đời vĩ đại, sáng chói, sâu xa nhất của nhân loại phương Đông, không ai khác hơn là Không tử. Và câu của ông nói từ nhiều ngàn năm trước, về mặt nhân văn, và về mặt chính trị, vẫn luôn luôn có giá trị muôn đời, là “danh chính ngôn thuân”. Hay nói khác, đó cũng là quan điểm chính danh, hay học thuyết chính danh của ông. Ông còn nói thêm rất bao quát “Danh bất chính, ngôn bất thuận, ngôn bất thuận, sự bất thành”. Có nghĩa, sự thành công phụ thuộc vào ngôn thuận. Còn ngôn thuận, lại phụ thuộc vào chính danh. Chính danh, có nghĩa là chân lý khách quan, nói điều thật thà, điều đúng, không lừa mị, không xuyên tạc, không dối trá, tức không lẽo lự hay lường gạt. Danh chính cũng còn phản ánh tâm chính. Đó là tâm cùa người quân tử, người lương thiện, người có giá trị, người tốt lành nói chung. Danh chính, bởi vậy thì mới có ngôn thuân. Vì ngôn thuận, chính là do tâm thuận. Tâm không thuận, thì ngôn không thuận, chỉ là lẽ tự nhiên. Bởi ngôn và tâm thực tế, luôn thống nhất. Khi ngôn và tâm không thống nhất, ngược nhau, quả rõ ràng đó không phải là tâm hảo, và ngôn hảo. Nhưng ngôn hảo, thì mới thu hút được người khác, và tâm hảo, thì mới làm cho mọi người thấy tin tưởng. Đó chính là nguyên nhân của sự việc thành, đạt đến kết quả tốt đẹp về mọi phương diện. Sự thành đây, cũng là sự nghiệp chung cho mọi người, mà không phải chỉ là sự nghiệp riêng tư, cục bộ của cá nhân ai. Bởi nếu lấy việc riêng làm trọng, thì chỉ có hạng người thường tình, không phải là hạng quân tử, chính nhân hay đại nhân, huống gì đây lại là hạng thánh nhân như Không Tử. Đó cũng là ý nghĩa tại sao mà nhà triết học nhân sinh này lại coi việc danh chính, thì mới có thể đưa lại sự thành được. Sự thành này, chính là sự nghiệp của xã hội, của toàn dân, của một đất nước, không phải của cá nhân, của bè phái, của tập thể nào đó trong ngắn hạn cả. Sự thành chính là sự nghiệp dài hạn của cả một quốc gia, một dân tộc. Đó là quan điểm chính trị chính danh, hay chính trị vương đạo ngày xưa, của vị thánh nhân Khổng tử. Trong khi đó, ngày nay, người ta thường dùng danh từ chỉ như thứ lợi khí tuyên truyền trước mắt cho các mục đích, hay thủ đoạn chính trị nhất thời, ngắn ngày nào đó nhất định. Đó vẫn là cách của các khẩu hiệu tuyên truyền chính trị không có nội dung chân chính, hay phản lại nội dung chân chính, mà ai cũng biết. Nó xuất hiện nhiều nơi trên thế giới trong thế kỷ qua, mà không phải chỉ có riêng nơi nào cả. Đó là cái cho thấy người đời nay thật sự thua xa so với đời cổ, chính là như thế. Bởi vậy, nếu một đất nước chia cắt, thì muốn thống nhất là lẽ tự nhiên; một đất nước chiến tranh, muốn hòa bình, là lẽ tự nhiên; một đất nước lệ thuộc ngoại bang, muốn giải phóng, muốn độc lập, là lẽ tự nhiên. Còn nếu dùng những danh từ đó, chỉ vì mục đích chính trị chủ thuyết, tức là niềm tin vào chủ nghĩa, hay chính yếu chỉ là nhằm thực hiện hay thực hành chủ nghĩa, thì đó là điều hoàn toàn giả tạo, không tự nhiên. Khối Liên xô, hay khối Đông Âu trước kia, chỉ có non 70 năm, là đã tan rã, xóa sổ, đó cũng chính là bài học cay đắng, vì trái với chủ thuyết chính danh đã có từ ngàn xưa của Không tử, mà ai cũng rõ. Đó cũng là lý do, tại sao mục đích không thể nào biện minh được cho phương tiện một cách sống sít. Bởi vì, với chính danh, ngôn thuận, sự thành, thì mục đích và phương tiện mới luôn luôn là một, không bao giờ phải cần sự biện minh giả tạo hay ngụy biện nào hết.

    Võ Hưng Thanh
    (24/8/11)

  4. Dao Cong Khai says:

    Bài này chẳng có gì để bàn cả. Giải Phóng hay là ăn cướp thì tuỳ mỗi người hiểu, mấy ông Mặt Trận Giải Phóng còn phải vượt biên sang Pháp thì còn gì để nói. Có điều rõ ràng là dân miền Nam cũ thì tỷ lệ không còn nhiều ở SG và những thành phố thị trấn lớn ở miền Nam. Trái lại họ về ruộng về rừng, về với “quê hương”. Một con số quan trọng của họ thì đã bỏ nước ra một cách hợp pháp và bất hợp pháp. Số còn lại ở SG, bây giờ con cháu họ lớn lên trong XHCN, đầu óc cũng bị nhiễm nọc CS y như dân ngoài Bắc.

    Tôi về đó, đi tới nơi nào sang trọng đều nghe giọng Bắc Kỳ hoặc giọng Nghệ Tĩnh. Vào ăn phở ở Đinh Tiên Hoàng, gặp một lão Bắc Kỳ chủ tiệm hỏi thăm, ông ta nói ông ta nằm trong đoàn quân VC đâu tiên tiến vào tiếp thu SG… Rất hài lòng và hãnh diện khi khoe với tôi điều đó!!

    Ngày xưa những dinh thự, cao ốc, đại lý kinh doanh, và nguồn lợi ở SG và miền Nam cũng một phần nằm trong tay những tay sai cũ của Pháp, đám điền chủ, vua quan phong kiến cũ, và Ba Tàu. Dân thường đang học hành tiến bộ, phát triển kinh tế và dần dần thay thế các thành phần đó. TT Diệm đã ra những luật lệ để đổi mới chế độ dinh điền, loại bỏ phần lớn những loại điền chủ bóc lột để cấp ruộng cho dân, và hạn chế sự bành trướng kinh tế của Ba Tàu, những kẻ có những ưu đãi dưới thời Pháp thuộc. Thời Đệ Nhị Cộng Hoà cũng quan tâm tới việc phát triển các thành phần kinh tế quốc gia.

    Nhưng VC vào thì nó tước đoạt hết mọi thành phần, chính cái thành phần đầu nậu tay sai Pháp cũ và bọn Ba Tàu lại dễ dàng tồn tại trong chế độ VC hơn những thành phần quốc gia yêu nước khác. Lý do đơn giản, những thành phần đó không có ý thức xã hội, chỉ biết kiếm tiền đút túi và vơ vét bóc lột dân đen. Thành phần thương mại đó còn tồn tại dưới chế độ VC, tụi nó làm tay sai cho tư bản đỏ từ ngoài Bắc nhập vô, tạo thành cái quang cảnh miền Nam “thịnh vượng” hôm nay.

Leave a Reply to Đảng viên kỳ cựu