WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ba mươi sáu năm qua

Ngày 30-4-1975, một ngày kinh hoàng  nhất đối với đa số người dân miền nam nước Việt khi họ thấy xe tăng và bộ đội Cộng Sản tràn vào tiếp thu Sài Gòn, ai nay mường tượng ra một tương lai đen tối mù mịt sẽ diễn ra tại mảnh đất này: đói khổ, thóc cao gạo kém, mất tự do, sưu cao thuế nặng,  bị trả thù, lưu  đầy….Mặc dù cũng là người Việt Nam máu đỏ da vàng nhưng người Sài gòn chỉ biết đây là những người ngọai lai, xâm lược, họ biết rằng đất nước của mình đã bị  đạo quân từ bên ngoài  tới chiếm đóng.

Từ sau 1954, Việt Nam chia ra làm hai nước, một nước ở phía trên vĩ tuyến 17, hay trên sông Bến Hải và một nước ở dưới vĩ tuyến và dòng sông nhỏ này. Từ những năm đầu thập niên đã diễn ra cuộc chiến tranh giữa hai nước: miền Bắc  được Cộng sản quốc tế trợ giúp vũ khí đạn dược đã mở cuộc chiến tranh dưới danh nghĩa “giải phóng” chiếm cho được vựa lúa miền Nam để cứu đói miền Bắc đã và đang thiếu thốn thực phẩm, lúa gạo trầm trọng. Cuộc chiến mở rộng bắt đầu từ 1964, 1965 khi miền Bắc công khai đưa quân vào miền Nam để chiếm cho được mảnh đất phì nhiêu béo bở này. Tình hình chiến sự trở nên tàn khốc trong khoảng 10 năm từ 1965 cho tới 1975, đó là cuộc chiến giữa một nước nghèo đói lạc hậu miền Bắc VN và một nước sung túc tiến bộ ở miền Nam VN. Miền Bắc có ưu thế ở chỗ họ được CS quốc tế viện trợ vũ khí dồi dào, vô hạn định và một dân số đông đúc, họ có cơ hội thuận tiện để đẩy hàng triệu thanh niên vào cuộc chiến.

Mặc dù bị thiệt hại nặng nề nhiều trăm ngàn người trong những năm giữa và cuối thập niên 60, nhưng miền Bắc vẫn tiếp tục cuộc phiêu lưu, họ có ưu thế của kẻ  nghèo đói không sợ chết, dù tổn thất bao nhiêu cũng không đáng kể miễn là chiếm được vựa lúa miền Nam VN. Sau khi nướng hơn một triệu thanh niên họ đã đạt được mục tiêu, chinh phục được miền Nam sung túc.

Khi mới vào tiếp thu Sài gòn họ nói “Đế quốc Mỹ bại trận, dân tộc ta là kẻ chiến thắng”, miệng nói hòa giải dân tộc nhưng trên thực tế sau khi thắng  trận họ đã thỏa thuê mãn nguyện tha hồ mà vơ vét, chiếm  đoạt nhà cửa, ruộng đất, quí kim, hàng hóa… Cựu đảng viên Cộng Sản Bùi Tín đã gọi đây là một cuộc ăn cướp vĩ đại. Nhà cửa, tài sản của dân di tản đương nhiên thuộc về quân chiếm đóng dù họ còn thân nhân ruột thịt, tất cả những nhà lớn đều thuộc về quân chiếm đóng, chủ nhà phải dọn đi ở những căn nhà nhỏ lý do phó thường dân không được quyền ở những nhà rộng lớn, cao tầng.

Có người nói đây là cuộc chiến tranh ý thức hệ giữa Tư bản và Cộng Sản, người cho đây là cuộc chiến chống Đế Quốc xâm lược, người nói đây  là cuộc chiến tranh ủy nhiệm, hai miền Nam Bắc đã được các siêu cường uỷ nhiệm, nhưng sự thực đã quá rõ ràng, nó chỉ là một cuộc “chiến tranh ăn cướp” giữa một nước nghèo đói lạc hậu và một đất nước giầu có tân tiến. Nước nghèo ra sức đánh thí mạng để cướp của cải vật chất bên kia, để chiếm cho được mảnh đất phì nhiêu rồi tha hồ mà vơ vét, bóc lột… Nước nghèo đói chỉ biết lấy lưỡi lê và họng súng để theo đuổi cuộc chiến tranh ăn cướp lâu dài, họ chủ trương chính quyền đẻ ra từ họng súng.

Khi chiếm được miền Nam, cán bộ Cộng Sản tươi cười với đồng bào nói nào hoà bình thống nhất rồi, nào hai miền cùng xoá bỏ hận thù và cùng nhau xây dựng đất nước, hàn gắn vết thương chiến tranh. Thế nhưng họ không bao giờ bỏ được bản chất gian trá có từ hồi mới cướp chính quyền mùa thu 1945, chiếm xong Sài Gòn hoa lệ, đạo quân chiến thắng vội vã chở hết vàng bạc, quí kim của ngân hàng, tháo gỡ các máy móc trong các cơ xưởng, bệnh viện, vét hết các kho dụng cụ, hàng hoá, máy móc hiện đại….chở ra Bắc.  Số vàng bạc quí kim vơ vét được vào túi các quan cán bộ gộc hết,  họ vơ vét nhanh gọn y như đàn cào cào châu chấu phá hoại mùa màng, sau cơn trấn lột tập thể vĩ đại ấy miền Nam chỉ còn là một mảnh đất nghèo xơ xác. Thực tế chứng tỏ tại châu Âu, nước Đức sau khi thống nhất, Đông Đức đã trở thành gánh nặng cho Tây  Đức, họ gồm hàng tá khuyết điểm: lười biếng, gian trá, lạc hậu, ngu xuẩn…  và tình hình Việt Nam cũng y hệt như thế, miền Bắc đã dựa hẳn vào  miền Nam để sống.

Một hai năm sau ngày 30-4-75 Cộng Sản đánh tư sản hai lần để lấy nhà cho cán bộ, đổi tiền  ba lần, chính quyền đã vét cạn sạch  túi tiền người dân, kế đó họ phát động chiến dịch đẩy dân chúng đi kinh tế mới để dãn dân ra khỏi thành thị ngõ hầu có chỗ đưa dân từ miền Bắc vào. Kế hoạch chiếm nhà dân đã được kẻ chiến thắng hoạch định một cách tinh vi khoa học. Những người đi vượt biên dù thoát hay không thoát đều bị lấy nhà, những nhà lớn, nhà mặt đường của dân cải tạo liên hệ chế độ cũ hầu hết bị tịch thu, họ lấy tất cả nhà cửa tài sản của những  người đi chính thức. Sau ngày 30-4-75 một hai tháng, họ lùa các viên chức, sĩ quan chế độ cũ vào các trại cải  tạo lâu dài rồi  đẩy miền Nam tới chỗ nghèo nàn cùng cực để không thể trỗi dậy chống lại họ. Người Sài Gòn mỗi ngày một nghèo, nhiều người phải bán nhà với giá rẻ mạt cho kẻ chiến thắng để lấy tiền đong gạo sống qua ngày. Cán bộ cao cấp từ miền Bắc kéo nhau vào Nam chiếm nhà của kẻ bại trận, cán bộ lớn chiếm nhà lớn, cán bộ nhỏ chiếm nhà nhỏ rồi tha hồ mà vơ vét cho đầy túi tham.

Thấm thoắt đã 36 năm trôi qua, đời sống kinh tế miền Nam ngày nay cao hơn những năm thập niên 80, 90 rất nhiều nhờ Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận và nhờ  các nước giầu Đài Loan, Hoa Kỳ, Tây Âu, Đại Hàn, Nhật…vào đầu tư  cộng với tiền đô la của  Việt kiều ở ngọai quốc gửi về dồi dào. Đời sống có khá hơn xưa nhưng cái hố chênh lệch giầu nghèo lại sâu gấp bội lần tình trạng xã hội trước 1975. Trong khi những bà mẹ nghèo khổ  tay bế con, tay bán vé số thì những đảng viên quyền thế có cơ ngơi, nhà mặt đường, trong nhà lúc nào cũng có cả triệu đô la tiền mặt, mấy nghìn lượng vàng. Các quan to tỉnh ủy, ủy viên trung ương đảng đã  thành phú gia địch quốc có khách sạn, nhà hàng, đất đai, cơ sở thương mại, sản xuất….tài sản của họ có thể lên tới hàng trăm triệu đô la hoặc hơn thế. Nhiều người khi mới vào Nam chỉ mang theo có một manh chiếu rách nay đã trở thành những triệu phú đô la, xe ngựa nghênh ngang.

Nay người nghèo tại các tỉnh đổ sô lên Sài gòn và các thành phố lớn làm công nhân, họ chen chúc nhau thuê phòng trọ, hàng chục người một phòng nhỏ xíu với mức lương thấp 100 đô la hàng tháng, sau khi trả tiền phòng, tiền ăn họ chẳng còn dư đồng nào, những người cùng khổ này làm lụng vất vả nhưng chỉ đủ bỏ vào mồm. Đời sống thành thị tương đối còn khá, tại miền quê người dân lam lũ vật lộn với cuộc sống đắt đỏ, một hiện tượng phổ thông tại các nước kém mở mang, người nghèo ngày càng khốn khổ, người giầu ngày càng giầu thêm.

Mặc dù mức sống đã được nâng cao nhưng gần đây Thủ tướng CSVN nhìn nhận Việt Nam vẫn là một nước nghèo, thật vậy lợi tức đầu người VN nay vào khỏang 1,000 đô la một năm, trên thực tế chỉ bằng một nửa, hoặc một phần ba của các nước Phi châu như Ai cập, Lybia, Tunisie… nếu so với các nước láng giềng tại Đông Nam Á thì VN còn thua xa hơn nữa.

Nay người miền Bắc kéo vào Sài Gòn và các thành phố lớn tại miền Nam rất đông, họ là những người giầu có và quyền thế nhất Sài Gòn hiện nay, làm chủ hầu hết các nhà cửa to lớn của Sài Gòn và các nhà  hàng lớn, các cơ sở thương mại, các cơ quan nhà nước… Họ là những cán bộ cao cấp và bà con thân thuộc được đưa vào đây để tranh dành hết những chức vụ béo bở, những công việc hái ra tiền. Tại các cửa hàng lớn, các cơ quan chỗ nào cũng thấy toàn là Bắc Kỳ, đó là giai cấp giầu có thống trị tại Sài Gòn hiện nay. Kẻ chiến thắng lấy đi tất cả, Winner  takes it all, họ hưởng đủ tất cả lạc thú trên đời, biệt thự, xe hơi, rượu ngon, gái đẹp… không còn thiếu thứ gì.

Cho tới nay bộ mặt đổi đời của miền Nam càng lộ rõ hơn bao giờ hết bộ, kẻ thắng trận ngày càng giầu có, vơ vét, tập trung tài sản của nhân dân vào trong tay, bà con của họ cũng được chia chác những chức vụ béo bở, cơ sở làm ăn lớn tha hồ mà đớp hít… trong khi ấy người dân miền Nam, những kẻ bại trận ngày càng khốn khổ, trừ những người có thân nhân ở nước ngoài trợ giúp, đa số phải làm lụng đầu tắt mặt tối vì miếng cơm manh  áo. Người miền Bắc nay đã trở thành giai cấp thống trị người miền Nam, họ tước đoạt tài sản nhà cửa của người miền Nam, đuổi người miền Nam đi các vùng kinh tế xa xôi khỉ ho cò gáy. Những kẻ bị áp bức bóc lột  đành ngậm đắng nuốt cay, chịu khuất phục trước lưỡi lê và họng súng của đạo quân chiến thắng.

Đã một phần ba thế kỷ trôi qua,  người miền Nam ngày nay dù là lớp người cũ hay lớp trẻ em sinh sau đẻ muộn vẫn nhìn chính quyền CS, nhìn người miền Bắc như đạo quân chiếm đóng, như bọn xâm lăng đã tước đọat tài sản, quyền sống của họ. Dù nói cùng một thứ tiếng, viết cùng một văn tự nhưng không hẳn phải là một quốc gia, thời xa xưa, Xuân thu, Chiến Quốc, thời Tam Quốc nước Tầu đã chia làm nhiều nước Tần, Sở, Yên, Ngô… và bây giờ Bắc Hàn, Nam Hàn cũng là hai quốc gia riêng biệt, châu Mỹ La Tinh cùng nói tiếng Tây Ban Nha, Trung Đông cùng nói tiêng Ả Rập nhưng đã chia làm mấy chục nước. Người miền Nam VN xa xưa không muốn thống nhất với miền Bắc cũng như Nam Hàn hiện nay không muốn thống nhất  với  Bắc Hàn lý do nước tân tiến sung túc không muốn mang cái gánh nặng lạc hậu trên vai.

Nay CS đưa ra luận điệu ru ngủ dân miền nam như hãy để Việt Nam Cộng Hòa lùi vào quá khứ, hãy quên đi lá cờ vàng, chúng ta hãy bắt tay nhau cùng xây dựng lại những vết thương do chiến tranh để lại, cùng nhau xoá bỏ hận thù nhưng người miền Nam lớp già cũng như lớp trẻ vẫn tiếc nhớ đất nước của họ, tiếc những cái họ đã mất từ bao năm qua:
Tự do.  Cái mất mát lớn nhất của người miền Nam phía dưới vĩ tuyến 17 là mất tự do, trước hết là tự do ngôn luận, thời xa xưa tại nước Việt Nam Cộng Hòa… báo chí được quyền chỉ trích sai trái của chính phủ, người dân được nói cái mình muốn nói, được biểu lộ sự phản kháng, biểu tình chống chính phủ, được thành lập đảng phái đối lập, được tự do hội họp. Người dân được quyền tự do tư tưởng, được đọc và viết điều mình muốn, sách báo không bị kiểm duyệt hoặc chỉ bị kiểm duyệt hạn chế, người dân được đọc sách báo nhập từ ngọai quốc trái với tình trạng ngày nay, sách báo hải ngọai gửi về bị vất vào thùng rác. Người dân VNCH được tự do cư trú, muốn ở đâu thì ở, muốn đi đâu thì đi nhưng nay họ phải chịu chỉ định cư trú, theo chế độ hộ khẩu, bị chính quyền địa phương giám sát, theo dõi nghiêm ngặt. Từ mấy chục năm nay quân chiếm đóng đã tước đọat hết mọi quyền tự do của người dân miền nam nước Việt.

Luật pháp. Người dân VNCH đã được luật pháp bảo vệ tài sản tính mạng, có tòa án, có luật sư bào chữa, người dân chỉ bị bắt giam tối đa 24 giờ đồng hồ nếu không có bằng cớ phạm pháp, nay họ có thể bị công an nhà nước bắt giam vì bất cứ lý do gì hoặc chỉ là tình nghi. Họ có thể bị giam giữ vô thời hạn mà không cần đưa ra tòa xét xử, phải có án, người dân có thể bị chính quyền, bị kẻ thống trị cướp đoạt đất đai tài sản mà không thưa kiện ai được. Sau 30-4-1975, trại tập trung, nhà giam mọc lên như nấm tại miền Nam, hàng trăm ngàn người bị lùa vào trai tù dưới danh nghĩa cải tạo mà không hề được xét xử, họ bị giam giữ lâu dài có người lên tới mười mấy năm trời. Sống trong xã hội áp dụng luật rừng hiện nay, người miền Nam ai cũng nơm nớp lo sợ, họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào không có lý do, chỉ một sự tình nghi hoặc tư  thù với cán bộ có thể bị giam giữ lâu dài.
Đạo đức. Người dân miền Nam nay tiếc nhớ xã hội có kỷ cương đạo lý của VNCH ngày xưa, trước 1975, miền nam là một xã hội có tổ chức nghiêm chỉnh, chịu ảnh hưởng sâu xa của giáo lý Khổng Mạnh, con người có nhân phẩm, gia đình và học đường giáo dục đạo đức luân lý cho con em để trở thành con người tốt của xã hội. Nay thì khác hẳn, xã hội đương thời sô bồ, băng hoại phản đạo đức luân lý, phim ảnh khiêu dâm đồi bại lan tràn, đĩ điếm, bia ôm, đầy rẫy cả thôn quê thành thị, con gái bị bán đi làm đĩ  khắp nơi. Con người ngày nay chỉ biết có đồng tiền, lửa đảo, lưu manh trộm cướp, băng đảng lộng hành, trẻ nít chửi thề tục tĩu ngay tại học đường, tham nhũng hối lộ từ trên xuống dưới, có người nói giả thử chế độ CSVN sụp đổ, người ta phải mất ít nhất là ba thế hệ mới xây dựng được xã hội lành mạnh như xưa.

Tài sản. Nhiều người mất cơ mất nghiệp, nhiều người xưa là thương gia, đại phú bị quân chiếm đóng lấy nhà tịch thu tài sản đuổi đi vùng kinh tế mới rồi trốn về Sàigòn với tấm thân tàn ma dại. Nhiều người khá giả có nhà lớn hoặc nhà mặt đường đi vượt biên không thoát bị quân chiếm đóng lấy nhà nay nghèo khốn nghèo khổ tiếc nhớ thời oanh liệt xa xưa. Những người có tài sản làm việc cho chế độ cũ phải vào trại tập trung cũng bị chính quyền “mượn nhà”ở nay tiếc nhớ thủa vàng son của mình….

Giáo dục, Y tế – Khoảng 1980, trong một phiên họp nhân viên tại bệnh viên  Vũng Tầu, một chị dược sĩ  gốc ngoài Bắc vào đã phát biểu:

“Chế độ Ngụy mà chúng ta đánh đổ nó nhưng nó đào tạo các chuyên viên như kỹ sư bác sĩ giỏi hơn chúng ta”

Thật vậy nền giáo dục Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 đã đào tạo các chuyên viên khoa học kỹ thuật tương đương với các  nước  tân tiến và đã được chính phủ Pháp công nhận có giá trị ngang hàng. Văn bằng trung học VNCH đã theo đúng chương trình của người Pháp, việc thi cử rất nghiêm chỉnh, văn bằng trung học, đại học cũng đã được coi ngang hàng với văn bằng bên Pháp, việc thi cử dưới trung học nhất là thời Đệ nhất cộng hòa thập niên 60 có phần còn khó khăn hơn ở ngọai quốc. Nay người gốc miền Nam vẫn tiếc nhớ một thời giáo dục vàng son của họ vì nền giáo dục hiện nay của quân chiếm đóng đã sản xuất ra một lô những văn bằng “lèo”, thạc sĩ, tiến sĩ nhiều như lá mùa thu, các quan to Thứ trưởng, Tỉnh ủy, huyện ủy đều có thể mua bằng tiến sĩ  “ma”, thạc sĩ “lèo”, nạn bằng giả bằng ma tại VN ngày nay không còn gì  xa lạ. Học sinh từ tiểu học lên trung học, đại học VNCH hồi xưa đều được học miễn phí, chỉ riêng bậc trung học có thêm trường tư thu học phí, ngày nay trẻ em thất học nhiều vì không có tiền đóng học phí.     Trước 1975, nhà giầu hoặc những người có tiền khi ốm đau nặng đi bệnh viện tư, người nghèo đã có nhà thương thí của chính phủ lo. Nay lấy danh nghĩa xã hội chủ nghĩa để mị dân, chính quyền CS chỉ biết thu thuế, không mảy may để tâm tới phúc lợi người dân, các bệnh viện ở Việt Nam hiện nay đòi hỏi bệnh nhân phải có tiền, không có tiền thì chịu chết, đi học, chữa bệnh phải có tiền, cái gì cũng phải mất tiền.

Bình đẳng. Mặc dù có một số khuyết điểm nhưng VNCH trước đây tương đối là một  xã hội công bình, tuy có nạn bè phái nhưng người  có tài đức dù thân cô thế cô vẫn có cơ hội tiến thân điển hình là Giáo sư Nguyễn Văn Bông. Xuất thân từ người con thông minh trong một gia đình nghèo tại miền quê, Bông đã phải làm lao động thêm để lo đèn sách, lớn lên anh ta xuất dương du học, làm bồi tầu, khuân vác cực nhọc rồi thành công vẻ vang, đậu tiến sĩ, thạc sĩ, làm tới chức Viện trưởng một Học viện lớn, nếu sống dưới chế độ CSVN hiện nay, tột đỉnh cuộc đời của ông ta chỉ có thể làm một thầy giáo làng quèn mà thôi.

Từ 1975 cho tới nay, sự học hành, công ăn việc làm chỉ con cái cán bộ, đảng viên hoặc những người từ miền Bắc vào mới được ưu tiên, con cháu các cựu quân nhân, viên chức chế độ cũ hoặc phó thường dân Nam bộ vẫn bị kỳ thị phân biệt đối xử nặng nề, chính quyền CS duyệt xét lý lịch đương đơn rất kỹ. Những công việc tốt, lương cao, béo bở hái ra tiền…  chỉ dành cho các đảng viên hoặc họ hàng thân thuộc, những người từ miền Bắc vào Nam còn những việc xương xẩu, làm chỉ đủ bỏ vào mồm mới đến tay thành phần chế độ cũ hoặc phó thường dân Nam bộ.

Nay người dân phía dưới sông Bến Hải vẫn tiếc nhớ một thời vàng son của miền Nam nước việt nhưng cái thời ấy nay đã chết rồi, nó chỉ còn để lại một tiếng vang, vang bóng một thời. Quân chiếm đóng đã tàn nhẫn bế mạc cái thời huy hoàng ấy, mặc dù họ lớn tiếng kêu gọi xóa bỏ hận thù nhưng người miền Nam vẫn không thể quên những hành động trắng trợn của họ tại mảnh đất này.

Quân chiếm đóng có thực sự muốn xoá bỏ hận thù hay không? Họ xóa bỏ hay đào sâu thêm cái hố sâu hận thù đã vốn dĩ sâu thăm thẳm từ bao năm qua? Người Việt Hải ngoại chúng ta hòa hợp với quân chiếm đóng, đem tài nguyên tài năng về Việt Nam xây dựng quê hương hay là để củng cố thêm quyền lực và tài sản cho bọn thống trị, để họ vơ vét thêm tài sản nhân dân cho đầy túi tham và đè đầu cưỡi cổ nhân dân miền Nam thêm nhiều thế kỷ nữa? Trước mắt chúng ta thấy họ vẫn ngoan cố như tự bao giờ, trước sau như một.

Địa vị của quân chiếm đóng, của bọn thống trị vẫn phải được củng cố vững mạnh hơn bao giờ hết bằng lưỡi lê và họng súng.

© Trọng Đạt

© Đàn Chim Việt

180 Phản hồi cho “Ba mươi sáu năm qua”

  1. THỜI BÁO ĐÔNG DƯƠNG - HẢI NGOẠI says:

    Nhân kỷ niệm 36 năm – Người Việt chúng ta hãy đọc TL Sử Ký <> của Frank Snapp – Cựu quan chức CIA – người trong cuộc đã kể

  2. thịnh says:

    36 năm qua kể từ ngày Đảng CSVN cai trị cả nước dưới chế độ độc tài đảng trị , miền nam cũng bị tụt hậu theo miền bắc, Sài gòn mất đi danh hiệu hòn ngọc của viễn đông, 3 triệu dân đã chạy trốn chế độ XHCN. So với khu vực hiện nay VN vẫn là một nước ngèo nàn lạc hậu , chỉ còn hơn được vài nước có dính dáng đến XHCN như Lào, Campuchia mà thôi. Chỉ có dân chủ hóa chế độ mới có thể cứu vãn được đất nước này.

  3. Ý Thiêng says:

    Chĩ có nguyên si MỘT ngượi Vẹt tị nạn thui, bà con à á a…

    Hắn ta độc quyền chống Cộng giả vờ, nhè nhè những ai
    chiống Cộng sản một các thông minh, là anh chàng chém
    chém lập công, mờ mờ sương khói… vờ vịt trò CAM…,

    Tên nào đó ta? Thì cái mặt mo đã rõ n v t n c s kìa !

    (Bà nó, hắn vô đây cà khịa với hết mọi người là sao, hỉ?
    Thì là CS trá hình chơi trò phản phé đó mà…Mặt chuột!

    • Trung Kiên says:

      @ ông Ý Thiêng, Hà Châu, Ý-Yên!

      Chúc mừng Ông là con người vô tư, bàng quan, với tuổi đời 104 (Ông tự nói) thế mà vẫn hồn nhiên như hồi còn trong vườn trẻ!

      Nhưng tiếc rằng DCV là nơi bàn thảo chuyện xã hội, đất nước…chớ không phải là nơi đùa giỡn của trẻ thơ! Hãy nên nghiêm túc để cho đám hậu duệ nó kính nể Ông ạ!

      • ÝThiêng says:

        Cực lực cải chánh : tui nay 106 chớ không còn 104, nhá nhá.

        Tôi ngậm ngùi vườn hoa chanh nữ…mà vùng dậy bênh ô. TK,
        chẳng được giỏ…cua rốc Đồng Chiêm nào,

        còn bị cự nự oan lắm. Tui đang hấp tinh đại pháp tên giả vờ
        chống CS là “n v t n c s” , sao TK động lòng, chi?

        Chúc sức bật cùng 10 điểm chính sách chung cuộc VN ta.

      • Trung Kiên says:

        Với bất cứ ai tôi cũng yêu mến, đối với đứa trẻ lên 3 hay người già 106 cũng thế! Nhưng tôi chỉ kính nể những người có nhân cách! Đối với ông HàChâu, Y-Thiêng, đã có thời tôi kính phục, nhưng rất tiếc…Ông đã …!

        Mọi góp ý “đứng đắn”…cổ vũ cho dân chủ rất đáng được hoan nghinh và trân trọng. Rất mong ông HàChâu quan tâm điều này.

      • Ý Thiêng says:

        Ông Tango Kilo rao giảng Dân chủ,

        mà sao lại…quân chủ như rứa?

        Mâu thuẫn quá hà ! Ý quên, ông
        Tư Tưởng – Kinh Kỳ đang thay đổi
        hai chứ Dân chủ thành …Độc tài?

        Bà con thử coi xem nào…hỡi ơi
        ông Trung kiên… than ôi ông…chết…
        đất chời còng hôn ?

  4. Trung Kiên says:

    Ông nvtncs viết…”Còn ông Trung Kiên DÁM hỏi tôi rằng tôi có yêu nước thực sự không? Nghĩa là không “yêu” nước kiểu ông TK, không hợp ý ông TK, là không “yêu” nước thực sự!
    Các ông cố chấp, một chiều, như thế này thì phải đợi đến thế hệ cháu chít các ông, may ra VN mới có tự do, dân chủ…

    Thưa ông nvtncs

    Qua những comment của Ông về người Bắc (đối với tôi hết sức vô lý) nên có hoài nghi về cách “chống cộng” của Ông, tôi không biết Ông có ý “chống cộng thực sự” hay cố tình gây chia rẽ để giải thoát cho lãnh đạo csvn?

    –> Chắc Ông đã đọc link mà tôi đã post: “TQ mướn người góp ý, phá thối trên mạng” ?

    “Yêu nước” thì có nhiều cách thức Ông ạ, nhưng mạ lị, châm biếm, kỳ thị dân tộc thì nhất định không thể là “yêu nước” và càng không phải là DÂN CHỦ – TỰ DO, cũng không phải là “chống cộng”…mà là “chống gậy” cho csvn dựa lưng!

    Ông viết…”..Đừng chửi dốt, già, không yêu nước, vv…khi không ̣đủ trí óc, kiến thức, để lý luận vững chắc, đặt trên sự thật.

    Không ai dám “chửi” người già, và càng không dám chửi …”người không yêu nước” (vì mỗi người có suy nghĩ khác nhau, không thể bắt người khác làm theo ý mình).

    Nhưng xin lỗi, nói Ông đừng buồn, việc làm của Ông trong thời gian vừa qua (đả kích người Bắc và gây gỗ với ông Nguyễn Tiến)…thật sự là; “không ̣đủ trí óc, kiến thức, để lý luận vững chắc, đặt trên sự thật.“.

    Thiển nghĩ, không riêng gì cá nhân tôi (TK) mà còn nhiều người khác đang muốn học hỏi nơi Ông “kinh nghiệm về csvn”. Nếu Ông nói lên những kinh nghiệm ấy thì quí hoá biết bao! Chư chửi bới cá nhân, kỳ thị và châm biếm nhau thì không giúp gì cho tuổi trẻ Việt Nam đâu!

    Đôi dòng trao đổi của kẻ “hậu sinh” với người lớn tuổi. Mong Ông thông cảm và thứ lỗi cho. Cám ơn nhiều!

    Nhân đây cũng xin được thưa rõ; Hậu sinh không có nghĩa là giới trẻ, còn quá trẻ, mà là sinh sau để muộn!

    - Với người 50 tuổi thì người 40 tuổi là hậu sinh
    - Với người 60 tuổi thì người 50 tuổi là hậu sinh,
    - Với người 70 tuổi thì 60 là hậu sinh,
    - Và với người 90 tuổi thì người 80 vẫn là hậu sinh!

    • Ý Thiêng says:

      Bạn nvtncs cũng hay gờm gờm YT, cho là YT
      làm chánh ủy lộ quân CS..
      Vậy nên, Yt …cứ thưa rằng ; Quân rân Miền
      Bắc cho đến giờ này, đa số, vẫn còn hú hí thờ
      cụ Hồ, và vưỡn còn khoái tỉ đã thắng vá cướp
      được nơi Miền Nam chúng ta. ( Tâm trạng này
      gồm chung cà các con ông Huy Cận ( bồ cùa
      nàng Hồ lê Như Quỳnh!), của cô Nhân ,anh Đài,
      ông Giang…

      thì ấy a, YT phải phân biệt rõ ràng Đen và Trắng,
      Thảo khấu và Nạn nhân… đâu ra đó…

      Thảo Khấu Miền Bắc khi nào biết nhận tội sailầm
      diệt chúng, cướp giật… thì khi đó mới là
      Hoà giải và đoàn kết dân tộc. Hãy chính danh
      hãy chính danh trước đã ! Nó ăn rau muống nó\
      lì như trâu…

      • nvtncs says:

        “Nó ăn rau muống nó\
        lì như trâu…”

        Thưa ông Trung Kiên,

        Trên đây mới là lời miệt thị, vô cớ, người Bắc, đổ dầu vào lửa, của “rất cỏ thể” một tên VC nằm vùng, bêu xấu người chống cộng miền Nam.

      • nvtncs says:

        “Nó ăn rau muống nó\
        lì như trâu…”

        Người tử tế, đứng đắn, không ai viết những câu “mất dậy” này để “chửi” người Bắc.
        Chỉ cỏ tên Việt cộng nằm vùng, gian manh, đểu cáng, mới đủ “lì và trơ trẽn” viết những lời trên.

      • Trung Kiên says:

        Ông nói phải!

        Tôi đồng ý với Ông…”Người tử tế, đứng đắn, không ai viết những câu tầm phào như thế!

        Ông Ý-Yên, Hà Châu phát ngôn bừa bãi, xả rác…tỏ ra con người kém nhân cách…đáng tiếc!

  5. Ý Thiêng says:

    TƯ TƯỔNG Ý THIÊNG VỀ CON SỐ 36 : CHÍN NÚT

    Nhiều khi lịch sử là một sự xoay vòng, khép lại.

    Lịch sử cũng là một tiếp nối ,- continuation.

    Ý Thiêng và His Excellency X. đang nối lại vòng tròn.

    Nhiều khi lịch sử cũng là một Xoá Bài Làm Lại.

    Hãy mỉm cười và tin chắc ở ngày mai. ( ÝThiêng)

  6. nguyễn tiến says:

    Ông nvtncs- Ông vơ đũa cả nắm chúng tôi là cs. Này ông chống cộng có nhiều cách, không ai chống cộng kiểu của ông, to mồm ai trái ý ông cho là cs. Ông tưởng mình ông bị cs ức hiếp – gia đình tôi nè, tan nát chết chóc vì cs. tôi vượt rừng mấy lần mới sang đất Thái… thôi thôi, nói với ông chán lắm. Nhưng tôi không thù ghét toàn bộ dân Bắc Kỳ, ngu dốt như ông. Ông mở mắt ra cha Võ Văn Kệt ông vừa nói dân bắc hay Nam. Ông già rồi để con cháu nó trông, đừng viết bậy bạ nữa.

    • nvtncs says:

      Ông nvtncs- Ông vơ đũa cả nắm chúng tôi là cs

      Đây là lờ gian trá của kẻ không có học, ăn vạ. Tôi không nói cả dân Bắc là CS. Tôi đã nói, vì bị tuyên truyền, dân Bắc, người ít, người nhiều, đã tiếp tay đảng CSBV trong cuộc chiến tranh 54-75. Ông hãy đọc cho kỹ và hiểu cho chính xác. Chẳng cần là CS, chỉ tiếp tay CS cũng chết người rồi ông ạ.

      . Này ông chống cộng có nhiều cách, không ai chống cộng kiểu của ông, to mồm ai trái ý ông cho là cs.

      Sao ông biết không ai chống cộng kiểu tôi? Ông làm ơn chứng minh điều này. Ông bảo tôi “to mồm”. Thế nào là “to mồm”. Tôi đã trích cho ông lời tuyên bố của TTướng PVĐồng, năm 1975, chính ông ta chia xã hội VN ra làm đôi: Bác tân tiến, Nam lạc hậu, tư bản, phong kiến; ông đọc chưa?

      Ông tưởng mình ông bị cs ức hiếp – gia đình tôi nè, tan nát chết chóc vì cs.

      Khổ quá, tôi có nói gì về tôi bị “ức hiếp” đâu mà ông cứ lôi cá nhân tôi lên diễn đàn, suy bụng ta ra bụng người! Một lần nữa, tôi xin nhắc lại ý của tôi: “tôi bị ức hiếp không quan trọng. CẢ DÂN MIỀN NAM BỊ BÓC LỘT. Đó mới quan trọng.”

      tôi vượt rừng mấy lần mới sang đất Thái… thôi thôi, nói với ông chán lắm. Nhưng tôi không thù ghét toàn bộ dân Bắc Kỳ, ngu dốt như ông.

      Nếu ông là người Bắc thì ông hiểu làm sao được nỗi đau khổ của người miền Nam chúng tôi, sau năm 1975? Chuyện ông đi chui là chuyện riêng của ông, làm sao so sánh được với những sự tàn tệ đã xây ra cho cả một dân tộc miền Nam sau năm 1975? Dân Bắc, sau 36, một lời ân hận không thốt ra được, còn xếp hàng đi thăm lăng Bác, cứ năm năm ăn mừng ngày “đại thắng mùa xuân” thì vết thương dân tộc hãy còn nguyên vẹn đó.

      Ông mở mắt ra cha Võ Văn Kệt ông vừa nói dân bắc hay Nam.

      Ông viết cái gì lẩm cẩm thế này?

      Ông già rồi để con cháu nó trông, đừng viết bậy bạ nữa

      Ông biết gì về tôi, tôi bao nhiêu tuổi mà bảo tôi già rồi? Đây là một thí dụ cách ăn nói không có chứng cớ của ông. Ông viết “to mồm”, “Này ông”, “tôi nè”. Giọng văn bình dân của ông như thế này mà ông cứ chê người khác “dốt” thì chính ông cho thấy ông là người ít học và lại thiếu lễ phép nữa. Khi ông ăn nói lễ phép, không phải chỉ để trọng người đối thoại, mà thật ra và trước hết để giữ sự tự trọng của ông đấy.
      Tôi chưa già đâu, còn khỏe chán. À mà nếu có già, có lẩm cẩm cũng vẫn có quyền nói, nói sai, nói “bậy bạ”, cũng vẫn có quyền nói. Đó là quyền căn bản đễ làm người mà ở VN chưa có. Điều ông bảo tôi đừng nói nữa, chứng tỏ ông , tuy đã vượt biên, mà vẫn chẳng hiểu quyền tự do ngôn luận là gì cả, và cũng chứng tỏ ông là người ít học. Nếu tôi nói sai, ông cứ việc chỉ trích, nhưng ông không có thể bảo tôi đừng nói nữa. Ở VN trường hợp những người như ông, đông lắm: dốt mà tưởng mình giỏi, nên nước ta mới “bét tĩ” như ngày nay, so sánh với nước khác.
      Đây là lần cuối tôi viết trả lời ông, vì theo thiển ý tôi, viết thêm cũng vô ích, vì đầu óc ông quá thô sơ.

    • BichThuy says:

      Hễ ai viết bài chê bai CS thì ngay như rằng được ngài (nằm vùng thích CS? ) tặng ngay cái nón cối CS vào đầu. Cái trò này đâu có mới, cũ rì à. Nhưng những người leo lên Net đọc đâu phải ai cũng có chỉ số IQ dưới 70 đâu nè . Thôi đổi chiến lược đi mấy cha nằm vùng.

      • Phan Nguyen says:

        Xin thưa, ông ta không phải là dân cộng sản nằm vùng, ông ta là một người có cá tánh. Ông ta nói lời nói thật của lòng ông ta, ông ta chống cộng và chưa hề đại diện cho ai cả. Ngược lại thì chúng ta vẫn thế, dẫu trong lời chưa dám trần trụi như ông ấy. Tôi nhận thấy có vài người quen ở những diễn đàn khác tại diễn đàn này. Họ không dấu được tôi, cho dù đã đổi thân phận, “lý lịch cá nhân”. Quyền tha thứ tùy theo mỗi nạn nhân, đôi lúc có sự nhầm lẩn, cũng có thể là sự thật…bởi lẽ chỉ có chính nạn nhân trong cuộc mới biết thủ phạm và đồng lõa là ai. Tôi dám chắc người như ông ta không có sự trả thù hèn hạ dù trong lời có nhiều cay đắng, mĩa mai.

  7. Nghịch Nhĩ says:

    Gởi ông @ BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH
    Ông chọn cái nick thật ấn tượng với cái tên thật độc đáo!

    Người Mỹ họ viết gì là quyền của họ, hôm nay họ viết ; Hồi ký sau Chiến tranh Việt Nam là: “Chúng ta đã sai , sai thậm tệ ! … Chúng ta mắc nợ thế hệ tương lai trong việc giải thích – Tại sao ? “ ngày mai họ viết về Iraq, rồi Afghanistan, Pakistan, tức là họ muốn nói với con cháu họ rằng, không phải gởi quân qua đó là sai, mà là đã không đạt được 100% như ý tưởng, mà chỉ được khoảng 60-70% thôi! Họ xin lỗi nhân dân VN vì đã “lỡ tay” súng đạn trong chiến tranh gây chết chóc cho dân thường! Biết nhận lỗi như vậy là người Mỹ thật thà rất đáng khen, đáng phục!

    Còn CSVN thì sao, giết dân của mình như giết ngoé, đấu tố trong CCRĐ, NVGP, chôn sống tập thể ở Huế. http://video.google.com/videoplay?docid=6084277920888767613#

    Xin ông đưa hình ảnh trong video trên đây vào BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH và bắt chước người Mỹ, nói cho hậu thế VN rằng; “Chúng ta đã sai , sai thậm tệ ! … Chúng ta mắc nợ thế hệ tương lai trong việc giải thích – Tại sao ?”

    • Bảo Thịnh says:

      Tôi cũng xin góp hình ảnh dưới đây để đưa vào “BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH”

      Không thể tưởng tượng nổi tội ác chiến tranh của VC đã gây ra cho nhân dân VN ta, bắt cả trẻ em 9-10 tuổi đi chiến đấu?

      (BBT: Đề nghị bạn không dẫn link bởi trong nhiều trường hợp chúng chứa virus làm hại trang web, chúng tôi không thể kiểm soát hết được các link dẫn)

      • Bảo Thịnh says:

        Rất tiếc, rất đáng tiếc!
        BBT không cho phép tôi đưa dẫn link để góp hình ảnh làm bằng chứng tội ác của VC vào “BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH” thì thật đáng tiếc.
        Nhưng tôi phải tôn trọng quyết định của Quới vị thôi!

      • nvtncs says:

        Thưa ông Bảo Thịnh,

        Trong URL link, nếu ông bỏ hàng chữ “http://www.” thì may ra sẽ không bị BBT cắt. Người đọc sẽ chép hàng chữ còn lại và thêm những gì thiếu rồi sẽ tìm ra URL do ông dẫn chứng.
        Tôi đoán BBT sẽ không cắt.

        Chúc ông may mắn ( Good luck ).

      • Bảo Thịnh says:

        Cám ơn ông nvtncs đã chỉ đường đưa lối. Tôi thấy ý kiến hay muốn góp phần làm nên một “BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH” để mọi người thấy được tội ác của CSVN, nhưng BBT đã nói như vậy thì tôi không thể miễn cưỡng.
        Chúc Ông vui vẻ.

  8. nvtncs says:

    BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH says:
    26/05/2011 at 16:51

    + Mc Namara – Cựu Bộ Trưởng quốc phòng Mỹ đã viết trong Hồi ký sau Chiến tranh Việt Nam –
    ” Chúng ta đã sai , sai thậm tệ ! ” – “… Chúng ta mắc nợ thế hệ tương lai trong việc giải thích – Tại sao ? “.!
    ————————————————–

    Thưa ông “BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH”

    Điều McNamara nói chí lý; đứa trẻ Mỹ cũng hiểu.

    Xin ông hiểu như sau:

    Muốn giết con rắn, phải chặt đầu rắn, chứ ai lại đi chặt đuôi rắn.

    Vì vậy, tên Do Thái Kissinger đi đôi với Mao Trạch Đông, thí miền Nam Việt Nam, chấm dứt chiến tranh ở VN, dành sức lực, tâm trí, mưu chuyện đánh sập Liên Xô, kẽ thù chung của Mỹ và Tầu.

    Mỹ nhận thấy rằng chiến tranh chống CSQT ở VN là chiến lược sai lầm.

    NHƯNG, chống CSQT trước đây, Liên Xô và sau này, Trung Quốc vẫn là nền tảng chính sách đối ngoại của Mỹ, từ năm 1945 tới ngày hôm nay.

  9. BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH says:

    + Mc Namara – Cựu Bộ Trưởng quốc phòng Mỹ đã viết trong Hồi ký sau Chiến tranh Việt Nam –
    ” Chúng ta đã sai , sai thậm tệ ! ” – “… Chúng ta mắc nợ thế hệ tương lai trong việc giải thích – Tại sao ? “.!

    + William Brown – Cựu binh Mỹ , đã ” Gửi Nhân dân Việt nam thống nhất ” bộ huy chương được tặng với lời ghi ” Tôi đã sai , tôi xin lỗi “…

    Còn đây – Những hình ảnh tư liệu được chính các phóng viên nước ngoài và người Mỹ ghi lại trong 1 vài sự kiện – Đó là – Vụ thảm sát Dân làng Mỹ Lai – Chuyện cai ngục Bảy Nhu tàn ác nhất,…

    Tất cả Bộ mặt chiến tranh của hơn 36 năm trước , quý vị đều có thể tìm thấy trên Google và Bách khoa toàn thư mở Wikipedia .

    • Hai Phan says:

      Xin đừng mập mờ đánh lận con đen; Hãy chỉ cho tôi thấy ai là người bảo: CHỐNG CỘNG SẢN LÀ SAI khi đài tưởng niệm nạn nhân của chúng ở khắp nơi trên thế giới. Hãy chứng minh rằng Bắc Hàn được quyền thống nhất đất nước Korea dựa trên chiêu bài “DÂN TỘC” mà chỉ có những thằng lì lợm thô bỉ sẽ tin đó là sự thật. Tụi nó thật sự là gì, anh không phải không hiểu chúng là bọn lưu manh cướp cạn CỘNG SẢN. Hãy nhìn bao nhiêu khẩu hiệu đã từng tâng bốc, ngụy tạo để tuyên truyền cho chủ nghĩa, để rối sau đó vứt bỏ đổi màu. Sự thật là tên hồ chỉ là một tên đi kiếm cơm, sống cù bơ cù bất nơi ổ chuột tại pháp. Vào hội đoàn cũng chỉ để có chổ giúp đở độ nhật qua ngày. Hắn ta và đồng bọn hoàn toàn không có khả năng hiểu và phát huy một căn bản nào của chủ nghĩa này. Trong toàn bộ quá trình cầm quyền từ 1945 cho đến nay, bọn lãnh đạo cộng sản VN chưa hề có một quyết định nào là của chúng sáng tạo, toàn là do chỉ thị của đàn anh tùy theo lúc đó chúng đang nương nhờ tên nào, giửa Nga va Trung Cộng. Anh đưa những ví dụ phía trên để chứng minh cho chính nghĩa thống nhất đất nước của bọn cộng sản có phải không? Hãy cho chúng tôi biết cái “không gian trống lổng” đó có chứa những gì, ngoài hàng triệu bộ xương khô và hàng chục triệu thây ma sống “bản năng” vì bao tử nên không còn ý thức. Có cơm no áo ấm hay không, Công Lý như thế nào, Đạo Đức Xã Hội ra sao, Giáo Dục có hiệu quả gì, Tự Do đang nằm ở nơi nao??? Ba hạt bắp nằm trong một dĩa bạc không phải là một bửa ăn, một trăm quyển sách dành cho những người không có quyền tư duy không biến họ thành TRÍ THỨC. Anh có hiểu được vấn đề này chưa, hay vẫn sẽ dùng nước bọt???

    • Timsuthat says:

      Những người Mỹ, kể cả McNamara, khi họ nói họ sai là sai ở chính sách – nhưng không hề sai về lý tưởng chống chủ nghĩa CS và đảng CSVN để giữ tự do. Lịch sử toàn cầu đã chứng minh điều này. Mỹ đã:

      1. Sai ở phương cách khi đồng ý và hỗ trợ các tướng lãnh để đảo chánh ông Diệm khi không có người thay thế có thể đáng tín nhiệm, gây ra rối loạn trong miền Nam.

      2. Sai ở phương cách khi họ tìm lý do để biện luận trước QH để cho phép quân đội Mỹ vào VN chống CS qui mô trực tiếp qua vụ Gulf of Tonkin.

      3. Sai ở phương cách khi họ điều khiển chiến tranh trước 73 chứ không để VNCH được hoàn toàn chủ động. Sai khi họ chỉ giúp miền Nam tự vệ chứ không giúp VN tấn công miền Bắc để Việt Cộng phải ngưng xâm lăng miền Nam. Sai khi họ quá tin cậy vào khả năng bom đạn B52 nhưng đánh giá thấp sức chịu đựng, lì lợm của quân CS và chiến thuật du kích trường kỳ.

      4. Sai ở phương cách khi rút ra VN qua hòa đàm Paris và rút viện trợ cho miền Nam sau 73, để rồi khi CSVN tổng tấn công năm 75, lời hứa bí mật của Nixon với TT Thiệu không còn giá trị gì nữa vì ông đã phải từ chức qua vụ Watergate, và vì thế chính phủ Ford không có lý do chính đáng để trở lại giúp VN, khiến miền Nam sụp đổ.

      Họ đã sai trong chính sách, chứ không sai trong mục đích. Giúp Nam VN chống CS giữ tự do là hoàn toàn đúng, nhưng cách Mỹ đã can thiệp và làm thế nào là đã sai. Điều này họ xin lỗi là đối với cả dân tộc VN (không xin lỗi với chính thể CS). Có một số người, kể cả lính, đã cho là họ sai ngay cả trong việc giúp miền Nam tự do là vì họ không còn tin tưởng vào con đường chống CS qua võ lực nữa – đây là chính sách mà Kissinger đã làm qua việc hòa đàm với TQ. Trên phương diện này thì họ đã đúng vì thực ra, sau “đổi mới”, TQ và VN không còn là chính thể CS theo lý thuyết Karl Marx, nhưng là chính thể đảng trị qua công an, quân đội (giống nhiều chính thể các quốc gia khác trên thế giới).

      Vài sự kiện như Mỹ Lai là lỗi lầm có tính cách cá nhân chứ không phải là sai lầm của chính sách. Quí vị hãy hiểu cho đúng để đặt giá trị con người và chế độ VN cho chính xác, chứ đừng kiêu ngạo hão với “chiến thắng”.

  10. nvtncs says:

    Việt Nam 1975-1987
    nguồn reference.allrefer.com/country-guide-study/vietnam/vietnam53.html
    Google dịch:
    ———————————————-
    Việt Nam sau năm 1975

    Sự sụp đổ bất ngờ của Sài Gòn vào tháng 4 năm 1975 mở đầu cho một chương mới và chắc chắn trong sự phát triển của xã hội Việt Nam. Chính phủ Hà Nội đã trực tiếp đối đầu với những gì cộng sản đã từ lâu được gọi là cuộc đấu tranh giữa hai con đường của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản. Tại vấn đề là khả năng của Hà Nội thời chiến dịch thành công và kinh nghiệm cách mạng xã hội chủ nghĩa cho việc khôi phục và tái thiết sau chiến tranh, bây giờ mà nó kiểm soát miền Nam về lãnh thổ.

    Quan trọng nhất trong số các mệnh lệnh của chế độ đó là lập lại trật tự và ổn định vào Nam chiến tranh tàn phá. Câu hỏi quan trọng, tuy nhiên, đã có hoặc không phải là kẻ chinh phục miền Bắc có thể truyền cảm hứng cho người dân miền Nam để đón nhận cộng sản. Ban đầu, Hà Nội xuất hiện lạc quan, trong hai khu vực có sự tương đồng hơn dissimilarities, và các dissimilarities đã được dự kiến ​​sẽ được loại bỏ như là Nam bắt kịp với miền Bắc trong tổ chức xã hội chủ nghĩa.

    Tháng 12 năm 1975 Việt Nam The Courier, một chính phủ công bố chính thức, mô tả Việt Nam là hai riêng biệt, các xã hội incongruent. Miền Nam đã được báo cáo để tiếp tục bị những gì cộng sản xem xét những ảnh hưởng tân thực dân và tư tưởng phong kiến ​​của Hoa Kỳ, trong khi miền Bắc được xem là để phục vụ như là một môi trường tiến bộ cho số ngày càng tăng của một loại mới của con người xã hội chủ nghĩa, thấm nhuần lòng yêu nước, quốc tế vô sản, và đức xã hội chủ nghĩa. Các lớp khai phá xã hội đã được loại bỏ ở miền Bắc, để lại lớp học của người lao động nông dân tập thể, và chủ nghĩa xã hội trí tuệ, cuối cùng bao gồm các nhóm khác nhau. Ngược lại, miền Nam được chia thành một giai cấp công nhân, nông dân, petit tư sản, tư bản chủ nghĩa – hoặc tư sản mại bản (xem Thuật ngữ) – lớp học, và còn lại của một giai cấp địa chủ phong kiến.

    Trong tháng 9 năm 1976, Thủ tướng Phạm Văn Đồng tuyên bố rằng đồng bào của ông, Bắc và Nam, là “chủ nghĩa anh hùng cách mạng dịch họ [đã] hiển thị trong chiến đấu vào lao động sáng tạo trong việc mua lại của cải và sức mạnh.” Ở miền Nam, đặc biệt, các xã hội cũ đã trải qua những thay đổi tích cực như là kết quả của “khuấy động phong trào cách mạng” của các công nhân, nông dân, thanh niên, phụ nữ, trí thức, và các nhóm khác. Trong nông nghiệp một mình, “hàng triệu người dân” tham gia trong việc đưa hàng trăm ngàn ha canh tác nhiều hơn và xây dựng hoặc nạo vét hàng nghìn km kênh mương.

    Từ tất cả các chỉ dẫn, tuy nhiên, những thay đổi này xảy ra nhiều hơn thông qua cưỡng chế hơn so với tác ý. Nói cách riêng của Đông, các bên đã bắt đầu “các chính sách khác nhau nhằm loại bỏ các nhà tư bản tư sản mại bản như là một lớp học và làm đi với tất cả các di tích khai thác phong kiến.” Những chính sách này hoàn toàn sắp xếp lại các tầng lớp quyền lực để các máy cầm quyền bị kiểm soát chung của các giả định tiên phong của giai cấp công – bên – và của cán bộ cấp cao của bên chủ yếu là từ miền Bắc.

    Trong việc tìm kiếm cho một trật tự xã hội chủ nghĩa mới ở miền Nam, Hà Nội dựa vào các kỹ thuật khác ngoài việc chuyển đổi kinh tế xã hội chủ nghĩa và giáo dục xã hội chủ nghĩa. Chúng bao gồm cải cách nghĩ, tái định cư dân, và sống lưu vong bên trong, cũng như giám sát và vận động quần chúng. Bên tài trợ “buổi học” đã được bắt buộc cho tất cả người lớn. Đối với các tầng lớp cựu của chế độ Sài Gòn, một hình thức nghiêm ngặt hơn về truyền bá đã được sử dụng, hàng trăm ngàn cựu sĩ quan quân đội, quan chức, các chính trị gia, các nhà lãnh đạo tôn giáo và lao động, học giả, trí thức, và luật sư, cũng như các nhà phê bình của chế độ mới được lệnh “trại cải tạo” cho giai đoạn khác nhau. Trong mid1985, chính phủ Hà Nội thừa nhận rằng nó vẫn còn giữ khoảng 10.000 tù nhân trong trại cải tạo, nhưng con số thực tế được cho là có ít nhất 40.000 người. Năm 1982 có khoảng 120.000 Việt Nam trong các trại. Theo một quan sát viên người Mỹ hiểu biết, các tù nhân lao động phải đối mặt với khó khăn, nhưng hiếm khi bị tra tấn hoặc thực hiện.

    Dân tái định cư hoặc phân phối lại, mặc dù báo trước trên cơ sở kinh tế, hóa ra là một công cụ kiểm soát xã hội trong cải trang. Đó là một phương tiện xoa dịu căng thẳng ở các thành phố đông đúc, được gánh nặng với người thất nghiệp và xã hội trật ngay cả sau khi hầu hết những người tị nạn ở nông thôn đã được hồi hương về làng quê hương mình. Những người tị nạn đã tăng lên dân số đô thị đến 45 phần trăm của tổng số miền Nam năm 1975 (tăng từ 33 phần trăm vào năm 1970). Các nhà chức trách tìm cách giải quyết vấn đề ùn tắc đô thị bằng cách chuyển nhiều thất nghiệp đô thị trong vùng kinh tế mới vội vã thành lập ở vùng đất trinh nữ, thường bị nhiễm sốt rét rừng, như một phần của một nỗ lực rộng lớn hơn để tăng sản lượng nông nghiệp. Năm 1975 và 1976, hơn 600.000 người đã được chuyển từ thành phố Hồ Chí Minh đến các khu vực này, trong hầu hết trường hợp, báo cáo, trái với ý muốn của họ. Bởi vì hầu như không thể chịu được điều kiện sống trong các khu định cư mới, một số lượng đáng kể của người thoát khỏi hoặc mua chuộc để trở về thành phố. Các vùng kinh tế mới đã đến được rộng rãi coi là nơi sống lưu vong bên trong. Trong thực tế, các cơ quan được cho là đã sử dụng các mối đe dọa của lưu vong đến những nơi như vậy đối với những người từ chối tuân theo hướng dẫn bên hoặc tham gia vào các hoạt động của các tổ chức quần chúng.

    Giám sát là một công cụ quen thuộc của các chế độ, được uốn cong về tẩy tất cả các kẻ thù giai cấp. Phản cách, thực tế và nghi ngờ, đã được giản interned trong các trại cải cách hoặc các trại lao động cưỡng bức đã được thiết lập riêng rẽ với các vùng kinh tế mới ở một số khu vực biên giới và khu vực chưa phát triển khác.

    Chính phủ Hà Nội đã tuyên bố rằng không phải là một chính trị duy nhất thực hiện đã diễn ra ở miền Nam sau năm 1975, ngay cả trong trường hợp của tội ác chiến tranh nghiêm trọng. Nói chung, báo chí nước ngoài chứng thực tuyên bố này bằng cách báo cáo năm 1975 rằng có vẻ như không có dấu hiệu công khai của tắm máu mà nhiều nhà quan sát phương Tây đã tiên đoán sẽ xảy ra trong sự trỗi dậy của cộng sản tiếp quản. Một số nhà quan sát phương Tây, tuy nhiên, đã ước tính rằng có đến 65.000 miền Nam Việt Nam có thể đã được thực thi.

    Trong tháng ba năm 1982, Đảng Cộng sản Việt Nam (VCP) triệu tập Đại hội Đảng lần thứ năm của quốc gia để đánh giá thành tích của mình kể từ năm 1976 và phác thảo ra nhiệm vụ chủ yếu của nó cho những năm 1980. Đại hội đã được tiết lộ nếu chỉ vì nhận ảm đạm của nó mà cách mạng lạc quan đã không thay thế cho ý thức chung. Mặc dù kiểm soát cứng nhắc xã hội và vận động quần chúng, các bên đã giảm rất ngắn của những kỳ vọng ban đầu của nó cho quá trình chuyển đổi xã hội chủ nghĩa. Theo đánh giá của đảng, từ năm 1976 đến 1980 thiếu sót và sai sót xảy ra trong việc thiết lập các mục tiêu chuyển tiếp và trong việc thực hiện đường lối của đảng.

    Đại hội, tuy nhiên, khẳng định tính đúng đắn của đường lối của đảng liên quan đến quá trình chuyển đổi xã hội chủ nghĩa, và đạo diễn rằng nó được thực hiện với các khoản phụ cấp do cho các hoàn cảnh khác nhau trong khu vực. Các nhiệm vụ đã được thừa nhận là ghê gớm. Trong một thẩm định thực tế của những khó khăn của chế độ, Nhân Dân, cơ quan hàng ngày của đảng, đã cảnh báo trong tháng 6 năm 1982 rằng mấu chốt của vấn đề nằm ở chế độ bản thân, những thiếu sót trong đó bao gồm thiếu kỷ luật đảng và tham nhũng của chức đảng và nhà nước.

    Năm 1987 mục tiêu xây dựng một xã hội mới vẫn còn khó nắm bắt, và Việt Nam dao động trong giai đoạn đầu của thời kỳ kế hoạch của đảng quá độ lên chủ nghĩa xã hội. Mai Chí Thọ, thị trưởng của thành phố Hồ Chí Minh và Phó Trưởng chi nhánh bên của nó, đã nói với các phóng viên phương Tây đến thăm vào đầu tháng 4 năm 1985 mà chủ nghĩa xã hội chuyển tiếp, như là chính thức được hình dung, có thể sẽ tiếp tục cho đến năm 2000.

    Trong dự toán của đảng, xã hội Việt Nam đã qua đời vì một hình thức mới của chính trị xã hội elitism đó chỉ là không mong muốn như nhiều elitism lên án, của xã hội cũ. Địa chủ và tư sản mại bản tư bản có thể đã biến mất nhưng ở những nơi họ bị cán bộ đảng và các chức nhà nước những người đã không ít trạng thái ý thức và tự tìm kiếm. The Sixth Đại hội Đảng trong tháng 12 năm 1986 tìm thấy nó cần thiết để đưa ra cảnh báo nghiêm khắc đối với nghĩa cơ hội, cá nhân, lợi ích cá nhân, tham nhũng, và mong muốn cho các đặc quyền và đặc quyền đặc biệt. Một báo cáo để Đại hội kêu gọi các bên tăng cường đấu tranh giai cấp để chống lại các hành vi tham nhũng tham gia của những người đã mất đi ý thức lớp học của họ. ” những nỗ lực chính thức để thanh lọc hàng ngũ những nông dân làm việc, lớp học, và trí thức xã hội chủ nghĩa, tuy nhiên, đã không đánh trúng tâm đáp ứng. Trong thực tế, các thủ tục tố tụng của Đại hội thứ sáu để lại ấn tượng không thể tránh được rằng chế độ đã được hầu như không còn tồn tại các cuộc đấu tranh giữa chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản và rằng một xuất hiện đầu của một cấu trúc giai cấp cộng sản được không.

    Vì lý tưởng được hình dung, lĩnh vực xã hội chủ nghĩa đã được dự kiến ​​sẽ cung cấp 70 phần trăm thu nhập gia đình và “kinh tế hộ”, hoặc các nguồn lực tư nhân kiểm soát của nhà, là để tạo nên sự cân bằng. Trong tháng 9 năm 1986 cán bộ, công nhân ăn, sinh sống chủ yếu thông qua ngoài giờ và, theo một nguồn Việt Nam, còn ở lại “nhà nước cuộn chỉ để bảo vệ uy tín chính trị của họ và nhận một số dấu suất ăn và phiếu giảm giá.” Nguồn tin tiết lộ thêm rằng của xã hội thiếu ý thức lớp học đã được phản ánh trong các thành viên của đảng, trong đó chỉ có khoảng 10 phần trăm được xác định là từ tầng lớp lao động.

    Dữ liệu như của tháng 12 năm 1987

Leave a Reply to Ý Thiêng