WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

1969: Chu Ân Lai và Khang Sinh bàn luận với phái đoàn Trung ương Cục miền Nam

CWIHP

Bắc Kinh, ngày 12 tháng 4 năm 1969

Chu Ân Lai: Tôi đã rõ tình hình hiện nay. Tôi cũng nhìn thấy quyết tâm của các ông chiến đấu cho đến khi Hoa Kỳ và quân đội Sài Gòn bị đánh bại. Chúng tôi rất vui mừng về điều đó. Nixon đang đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng ông ta vẫn còn cứng đầu trong việc thúc đẩy chủ nghĩa thực dân mới ở miền Nam Việt Nam. Mao Chủ tịch đã từng nói với Hồ Chủ tịch và các nhà lãnh đạo Việt Nam: “Hiện vẫn còn hàng trăm ngàn lính Mỹ ở Việt Nam và họ sẽ không rút lui cho đến khi họ bị đánh bại“. Do đó, đồng chí Kháng Sinh và tôi muốn biết nhiều hơn về tình hình ở miền Nam Việt Nam, những khó khăn mà các ông đang đối mặt, và các biện pháp mà các ông đang áp dụng để chúng tôi có thể đáp ứng đầy đủ các khó khăn của các ông.

Khang Sinh: Chúng tôi cũng có thể cung cấp kinh nghiệm của chúng tôi trong chiến đấu, sản xuất, và vận chuyển.

Chu Ân Lai: Tôi phải nói thẳng với các ông rằng, các ông đã gửi nhiều người ra nước ngoài nghiên cứu các chuyên ngành khác nhau. Sau đó, sẽ khó khăn khi trình độ công nghệ và suy nghĩ khác nhau, gây ra các vấn đề phức tạp. Như đồng chí Hoàng Văn Thái đã nói, việc cung cấp đạn dược sẽ rất khó khăn nếu các ông sử dụng các loại vũ khí khác nhau. Chúng tôi nghĩ rằng, sau khi giành được chiến thắng, nếu được trang bị tư duy chính trị tốt, sinh viên có thể được đào tạo về kỹ thuật trong nửa năm. Trước đó, chúng tôi đã phải đối mặt cùng vấn đề như thế. Chúng tôi dựa vào các nước khác, đặc biệt là Liên Xô. Khi Liên Xô cắt viện trợ, chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn.

Kháng Sinh: Hiện nay, các ông có khoảng 6.000 sinh viên tại Trung Quốc. Nếu các sinh viên này ở Việt Nam, có thể được chia thành 10 đơn vị chiến đấu. Sẽ tốt hơn không?

Chu Ân Lai: Các ông gửi họ ra nước ngoài trong hai hoặc ba năm. Khi họ trở về, cuộc chiến chưa kết thúc. Cho nên kiến ​​thức mà họ có, sẽ không được sử dụng và sẽ bị quên dần. Chúng tôi có cùng khó khăn như thế. Sau Cách mạng Văn hóa, một số thành phần trí thức không còn sáng tạo nữa, họ không hấp thụ bất cứ điều gì mới, cả ý thức hệ lẫn công nghệ.

Các ông đã thông báo với chúng tôi về những khó khăn hiện tại cũng như kinh nghiệm quý báu của các ông. Kinh nghiệm này đáng để chúng tôi học tập. Chúng tôi làm theo điều mà Mao Chủ tịch đã nói với Hồ Chủ tịch: tất cả các kế hoạch và chính sách cần được quyết định bởi các đồng chí ở miền Nam dựa trên thực tế ở đó. Các ông thường nhấn mạnh nguyên tắc độc lập, tự chủ. Chúng tôi đã được Mao Chủ tịch dạy các nguyên tắc này từ [thời] nội chiến [Trung Quốc].

Kháng Sinh: Các chính sách mà Đảng Lao Động và Trung ương Cục miền Nam đề xuất, dựa trên những điều kiện thực tế, chắc chắn đúng nhất. Lần cuối cùng, sau khi đồng chí Nguyễn Văn Linh (Mười Cúc) nói với chúng tôi về tình hình ở miền Nam Việt Nam, chúng tôi đề nghị các ông nên tiến hành các cuộc chiến quy mô lớn. Bây giờ, sau khi chúng tôi có thời gian để xem xét, chúng tôi nghĩ rằng đề nghị này không khả thi. Do đó, các ông nên thực hiện nghiêm túc các nguyên tắc độc lập và tự chủ trong cuộc chiến tranh kéo dài.

Chu Ân Lai: Hôm nay, tôi muốn hỏi các ông một câu hỏi. Tình hình sẽ diễn tiến như thế nào khi các ông vừa đánh vừa đàm?

Nixon hiện đang đối mặt với những khó khăn nội bộ mà ông ta kế thừa từ Johnson. Và cũng có những khó khăn bên ngoài. Ông ta không thừa nhận bất kỳ lời hứa nào mà ông ta đã hứa trong chiến dịch tranh cử. Một số nhà tư bản Mỹ đã đến miền Nam Việt Nam chỉ để nhận ra rằng chẳng những không có được lợi, [mà] cả vốn cũng có thể bị mất. Tình hình sẽ khác nếu tất cả đều khai thác những khó khăn có thể nhìn thấy này. Tuy nhiên, một số [nước] đang giúp đỡ Nixon. Tôi không nói đế quốc Anh, hay đảng Dân chủ Mỹ, mà là những người xét lại của Liên Xô.

Tôi không nói về vấn đề Việt Nam và [bây giờ] trở lại vấn đề Trung Đông. Nixon muốn giải quyết vấn đề Trung Đông. Một hội nghị bốn cường quốc do những người xét lại của Liên Xô đề xuất và Pháp hỗ trợ, hiện đang diễn ra tại Liên Hiệp Quốc. Kế hoạch 6 điểm do Mỹ đề xuất đã được Liên Xô hỗ trợ, trong khi các nước Ả Rập đang giữ quan điểm khác nhau. Cùng lúc, Liên Xô, thông qua vua Hussein của Jordan, đưa ra một đề nghị 6 điểm với các yêu cầu ít hơn các yêu cầu của Mỹ. Kế hoạch 6 điểm của Mỹ là một điều tồi tệ. Tuy nhiên, kế hoạch của Liên Xô / Jordan còn tệ hơn. Nó buộc các nước Ả rập công nhận sự tồn tại của các vùng chiếm đóng. Bằng cách này, các lực lượng Palestine sẽ bị cách ly và một số căn cứ của họ dọc bờ sông Jordan sẽ bị mất.

Liên Xô cũng can thiệp vào công việc nội bộ của các nước Ả Rập. Syria là một ví dụ. Syria muốn có một số thay đổi trong chính phủ liên minh, nhưng Liên Xô cho biết sẽ cắt giảm viện trợ, do đó buộc Syria lắng nghe điều Liên Xô đã nói và để giữ nguyên hiện trạng. Tình trạng tương tự có thể được thấy ở các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất. Các nước khác như Algeria và Morocco được sử dụng để chống lại Israel. Tuy nhiên, sau khi [Chủ tịch Liên Xô Nikolai] Podgornyi đến thăm và hứa viện trợ cho họ, những nước này đã thay đổi lập trường, hỗ trợ các kế hoạch 6 điểm của Mỹ.

Những người xét lại của Liên Xô đang làm điều đó để chia sẻ ảnh hưởng lợi ích từ dầu hỏa ở Trung Đông và Bắc Phi với Mỹ và Anh. Liên Xô thì gần Địa Trung Hải. Họ đã xin vào cảng Alexandria ở Ai Cập và bây giờ muốn được vào các cảng ở Algeria. Tại sao một nước xã hội chủ nghĩa lại có một chính sách đế quốc như thế? Rõ ràng là Liên Xô không còn là một nước xã hội chủ nghĩa có thể giúp phong trào giải phóng dân tộc. Thay vào đó, Liên Xô đang bán đứng quyền lợi của các nước trong phong trào. Khái niệm về “đế quốc xã hội chủ nghĩa” của Lenin đã xuất hiện ở Liên Xô trong chính sách xét lại của họ.

Ở Tiệp Khắc, [Alexander] Dubček đã được [Gustav] Husák thay thế và [Josef] Smrkovsky đã bị cách chức khỏi Đoàn Chủ tịch. Điều này đã tạo ra một tiền lệ, cho phép một nước xã hội chủ nghĩa can thiệp vào công việc của một nước xã hội chủ nghĩa khác. Liên Xô dụ Mông Cổ vào Hiệp ước Warsaw. Trước đây, Tiệp Khắc và Romania đã phản đối. Nhưng bây giờ, Tiệp Khắc đã thất bại. Mông Cổ thực tế đã vào hiệp ước. Trong một thời gian ngắn, Bắc Triều Tiên cũng sẽ tham gia. Có hai mục tiêu trong chính sách của những người xét lại sử dụng trong các nước này. Một là để đe dọa Trung Quốc và hai là là để thỏa hiệp với các nước phương Tây. Kết quả là, đã có một số phản ứng từ NATO đối với những tiến triển của Hiệp ước Warsaw.

Ngọc Thu trích dịch từ “77 cuộc đàm thoại giữa lãnh đạo Trung Quốc và nước ngoài trong chiến tranh Đông Dương năm 1964-1977”.

 

———————————–

Bản tiếng Anh:

ZHOU ENLAI’S AND KANG SHENG’S COMMENTS TO A COSVN DELEGATION

Beijing, 12 April 1969

Zhou Enlai: I am clear about the situation now. I also see your determination to fight until the US and the Saigon troops are defeated. We are happy about that. Nixon is facing a lot of difficulties, but he is still stubborn in promoting neocolonialism in South Vietnam. Chairman Mao once said to President Ho and other Vietnamese leaders: “There are still hundreds of thousands of US troops in Vietnam and they will not withdraw until they are defeated.” Comrade Kang Sheng and I therefore wish to know more about the situation in South Vietnam, the difficulties you are facing, and the measures you are adopting so that we can respond fully to your problems.

Kang Sheng: We can also offer our experience in fighting, producing, and transporting.

Zhou Enlai: I have to tell you straight that you have sent many people abroad to study various subjects. Later, it will be difficult as the levels of technology and thinking will differ, thus causing complications. As comrade Hoang Van Thai has said, the supply of ammunition will be difficult if you use various types of weapons. We think that after victory is gained, if well-equipped with political thinking, students can be trained in technology in half a year. Earlier, we faced the same problem. We relied on other countries, especially the Soviet Union. When the Soviets cut their aid, we had a lot of difficulties.

Kang Sheng: At present, you have about 6,000 students in China. If they are in Vietnam, they can be grouped into 10 combat units. Will it be better?

Zhou Enlai: You send them abroad for two or three years. When they return, the war is not over. So the knowledge they have will not be used and will be forgotten gradually. We have the same problem. After the Cultural Revolution, a number of members of the intelligentsia are not creative anymore; they are not absorbing anything new, neither ideologically nor technologically.

You have informed us about the present difficulties as well as your valuable experience. This experience is worthy for us to study. We follow what Chairman Mao told President Ho: all the plans and policies should be decided by the comrades in the South based on the reality there. You often stress the principles of self-reliance, independence. We have been taught these principles by chairman Mao since the [time of] the [Chinese] civil war.

Kang Sheng: The policy that the Lao Dong and COSVN propose, based on the actual conditions, are certainly most correct. The last time, after comrade Nguyen Van Linh [Muoi Cuc] had told us about the situation in South Vietnam, we suggested that you should conduct large-scale battles. Now, after we have had time to consider, we think that this suggestion is not feasible. Therefore, you should strictly follow the principles of independence and self-reliance in the protracted war.

Zhou Enlai: Today, I would like to ask you a question. How will the situation proceed when you are both fighting and negotiating?

Nixon is now facing those internal difficulties he inherited from Johnson. And also external difficulties. He has not realized any promise he made during the election campaign. Some American capitalists have come to South Vietnam only to realize that not only can no benefit be gained, [but] capital can also be lost. The situation will be different if all are exploiting these visible difficulties. Yet, some are even lending Nixon a helping hand. I am not talking about the British imperialists, nor the American Democrats, but the Soviet revisionists.

Let me not talk about the Vietnam question and [now] turn to the Middle East. Nixon wanted to solve the Middle East question. A four-power conference proposed by the Soviet revisionists and supported by France is now taking place at the United Nations. The 6-point plan proposed by the US has been supported by the Soviet Union while the Arab countries are holding a different view. At the same time, the Soviet Union—through King Hussein of Jordan—put forth a 6-point proposal with the demands being less than those [made] by the US. The US 6-point plan is a bad one. Yet, the Soviet/Jordanian plan is worse. It forces the Arab countries to recognize the existence of the occupied zones. In this way, the Palestinian forces will be isolated and some bases of theirs along the banks of the Jordan river will be lost.

The Soviets also interfere in the internal affairs of the Arab countries. Syria is a case in point. Syria wants to have some changes in its coalition government, but the Soviets said it would cut its aid, thus forcing Syria to listen to what the Soviets had said and to retain the status-quo. The same situation can be seen in the United Arab Emirates. Other countries like Algeria and Morocco used to oppose Israel. However, after [Soviet President Nikolai] Podgornyi visited and promised aid to them, these countries changed their position, supporting the US 6-point plan. The Soviet revisionists are doing that in order to share influence and the benefit from oil in the Middle East and North Africa with the US and Britain. The Soviet Union is close to the Mediterranean. It has asked for access to the port of Alexandria in Egypt and now wants to have access to seaports in Algeria. Why can a socialist country have such an imperialist policy? It is clear that the Soviet Union is no longer a socialist country which would help the national liberation movement. Instead, the Soviets are selling out the interests of the countries in the movement. Lenin’s concept of “socialist imperialism” has emerged in the Soviet Union in its revisionist policy. In Czechoslovakia, [Alexander] Dubcek has been replaced by [Gustav] Husak and [Josef] Smrkovsky has been removed from the Presidium. This has created a precedent that allows a socialist country to intervene into another socialist country’s affairs. The Soviets are luring Mongolia into the Warsaw Pact. Before, Czechoslovakia and Romania were opposing them. But now, Czechoslovakia has failed. Mongolia has in effect entered the pact. In a short time, North Korea will also join. There are two objectives in the policy of the revisionists to use these countries. One is to threaten China and the other is to compromise with the Western countries. As a result, there has been some response from NATO to the moves by the Warsaw Pact.

——————————————-

Note:

Vietnamese Workers’ Party Central Committee Office for South Vietnam.

 

Phản hồi