WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ôi Sài Gòn giờ giới nghiêm

Với chú công an phường (nguồn internet)

Ôi Sài Gòn giờ giới nghiêm, ôi em tôi Sài Gòn không buổi tối.

16 giờ 30 chiều ngày 2-6-2011, chuyến bay Hà Nội – Sài Gòn hạ cánh đúng giờ theo lịch trình, lễ mễ khoác túi bước ra khỏi sân bay. Thấy mấy người bên an ninh thành phố đứng sẵn, nhìn mình họ reo

- a đây rồi

Chào hỏi, bắt tay nhau xong một chiếc xe ô tô biển xanh xuất hiện, các anh an ninh cất hộ đồ đạc vào cốp và nói

- Lâu rồi không gặp, anh em gặp nhau cà fe chút xíu.

Mình tưởng thật nhìn đồng hồ nói

- Đến gần 6h tôi phải đến nhà thờ.

Trên xe có 4 người, mình nữa là 5. Còn mấy người an ninh nữa đi xe máy. Xe ô tô chạy đến công an phường trên đường Lê Văn Sĩ dừng lại, họ mời mình lên trên lầu làm việc, lúc này có đến trên dưới chục anh an ninh TP. Mình lại nghĩ không biết trong Sài Gòn đang có chuyện gì mà vui thế. Tất nhiên mình vẫn còn nghĩ chắc chuyện gì đó không liên quan đến mình lắm, họ chỉ muốn hỏi chút gì đó rồi để mình đi.

Nhưng đến khi sếp Tuấn phó phòng PA35 xuất hiện, mình hiểu là không đơn giản rồi, tuy mình vẫn chưa hiểu vì sao lại là mình bị giữ. Thật sự lâu nay mình lo đi làm, lo con học cũng không viết lách hay nói năng gì. Cái ông cán bộ giở giấy tờ ra bảo làm việc, ông nói.

- Thôi chả có gì đâu, anh nói mục đích anh vào đây làm gì, gặp ai nhanh nhanh rồi giải tán thôi.

Đến đây mình hiểu là không nhanh được rồi, đã giở giấy tờ ra mà đến những cả xấp thì rõ là không như ông ta nói được, mình bảo.

- Đã làm việc với công an, bao giờ xong cũng được, mong mỏi làm gì.

Mình ngồi ngay ngắn, bỏ thuốc lá ra. Một anh an ninh hỏi có uống cà fe không. Mình gật đầu, lát sau có cà fe.

Lý do đơn giản là vào dự sự kiện truyền thông của dòng Chúa Cứu Thế do linh mục Thanh mời, còn chương trình, nhân sự hay gì gì liên quan thì không biết lắm, vì Cha Thanh gọi qua điện thoại, chỉ nhớ ngày chứ chả nhớ cái gì hết.

Chỉ có thế, nhưng vặn đi , vặn lại mất mấy tiếng trừ đúng lúc mình ăn cơm. Trong khi đó thì các anh an ninh lục đồ tìm tòi đủ thứ, lôi máy tính, máy ảnh xem xét, giấy tờ nhoằng cái đã đến 9 giờ. Các anh dẫn sang cái khách sạn gần kế bên đồn công an. Có 2 an ninh ở cùng phòng với mình, khi vào phòng một anh xem xét phòng rồi đi mua thuốc đánh răng, trà, thuốc lá và bánh giò cho mình.

Một tốp nữa ở phòng kế bên, không rõ là bao nhiêu người.

Tắp táp xong, pha trà uống, mình và hai anh an ninh kia chuyện trò hỏi han về gia đình, vợ con. Hai cậu ấy đều quen từ đợt bắt trước, nhiệm vụ là giám sát chứ không phải là điều tra. Hai cậu ấy chỉ trông chừng mình đừng sểnh mất, cho nên khi mình ngồi vui vẻ nói chuyện, hai cậu cũng yên tâm vui vẻ chuyện cùng. Lát sau mình đi ngủ mạch đến sáng.

Sáng 7 giờ mình dậy, hai anh an ninh dậy theo, vệ sinh xong thì họ dẫn mình đi ăn sáng. Cháo, miến, phở, hủ tíu quanh đó cũng phong phú, ăn gì thì tự chọn, họ ăn cùng, xong họ trả tiền rồi ra quán cà fe. Đến giờ làm việc thì hai anh bàn giao mình cho cán bộ điều tra.

Hôm nay thì họ hỏi mình bài phát biểu của mình với tiêu đề ” trách nhiệm người công dân” đâu đưa họ xem. Họ lục máy tính, điện thoại, xem cả hai hộp thư của mình ( cái này họ đề nghị mở, mình tự nguyện, chứ không mở thì cũng chả làm gì được nhau, quên pass thì thôi chứ mở gì nữa).

Vậy là có điều bi ẩn ở đây, tại sao trong chương trình có bài phát biểu của mình, nghe nói là soạn công phu nhưng lại không thấy. Thực ra mình soạn ý hết trong đầu, định đến sớm một tiếng ngồi biên ra máy tính. Nhưng khi gặp các anh an ninh hỏi han nhiều quá, thế là ý định bài viết đó trong đầu mình tự nhiên bị biến mất hết. Mình lại cất công nghĩ lại một bài đọc cho các anh ấy chép, may được cái trời phú cho mình cái tài lẻ là xuất khẩu thành văn chương, nhất là thứ văn chương rỗng tuếch, vô bổ gọi là lề trái cũng được mà lề phải cũng xong.

Xong bài viết, nhưng giờ lại đến đoạn những tin nhắn dạng spam từ máy tính kêu gọi biểu tình Hoàng Sa, Trường Sa. Của ai ?  Tin spam thì biết là của ai, phần này qua nhanh để đến phần mình đoán thành phần nào sẽ tham gia biểu tình, mình điểm các khối đoàn thể trong mặt trận tổ quốc Việt Nam, lược công an, quân đội ra còn lại mình cho đó là những người sẽ tham gia biểu tình ngày mai.

Hết ngày 3-6, tính ra đã được 24 giờ. Mình đề nghị gửi giấy tạm giữ, lệnh bắt hoặc triệu tập gì gì đó. Các anh nghe thế cười hềnh hệch như là mình nói chuyện đùa, một anh bảo

- Chú cứ nói bắt, ai bắt chú đâu, chú ở khách sạn chứ ở nhà giam đâu mà kêu bắt. Sao lại cứ nghĩ nặng nề thế.

Mình bảo là bắt nó có cái hay của bị bắt, chứ thế này thì chả ai biết tôi đang ở đâu. Thà nhà tôi biết tôi bị bắt họ còn yên tâm hơn.

Họ bảo họ không bắt mình, mà  vì mình có quan hệ với một số đối tượng đang bị bắt giữ điều tra vì tội xâm phạm an ninh quốc gia.Họ cần biết mình quan hệ thế nào.

Mình bảo nếu không bắt thì hết giờ rồi, tôi mệt không muốn làm việc gì.

Nói thế họ sẵn sàng luôn tức khắc, anh phụ trách nói

- Ôi mệt thì nghỉ thôi chứ làm gì, về cơm nước, tắm tắp nghỉ ngơi.

Thế là họ xếp đồ đạc , giấy má nghỉ luôn.

Mình nhìn thái độ ấy, biết là mấy cái điều tra này nọ giấy má chỉ là phụ. Cái chính là mình sẽ ở khách sạn và không được đi đến nhà thờ Kỳ Đồng.

Y rằng hôm sau đến giờ hành chính, bị gọi đi hỏi quấy quá như thể là làm việc.

Thời gian chính là ở khách sạn, đến bữa đi ăn có hai anh an ninh đi cùng. Các anh thay ca nhau để nói chuyện với mình. Không ai dùng từ canh gác, giám sát, mỗi lần thay ca họ lịch sự bảo lát nữa có 2 anh khác đến nói chuyện với anh cho vui.

Ở khách sạn đêm ngủ mình nằm giường bên trong có chăn gối, bên ngoài các anh ý nằm đi văng. Một anh trẻ bảo với mình

- Anh là VIP rồi đấy.

Mình bảo VIP gì, đang đau dạ dày đây này.

Ngay lập tức việc mình đau dạ dày được đưa ra bàn tán sôi nổi giữa mấy anh, loại thuốc này, loại thuốc kia, lúc ấy phải có đến 5 anh an ninh bàn nhau về mua thuốc gì cho mình. Một anh được cử đi mua, thuốc uống cũng đỡ đau thật.

Có anh nhà có giỗ, anh ấy chạy về nhà chỉ lấy đồ ăn. Trách mình

- Vì anh mà em không được ăn giỗ đấy.

Anh ấy mang đến thịt gà, nem, bê thui, xôi vò vào khách sạn, bữa đó không đi ra ngoài ăn. Lúc ăn uống thì bình đẳng, 3 thằng cởi trần ngồi vào bàn, người khác nhìn chắc tưởng tượng phong phú đến mấy cũng không nghĩ đó là các chiến sĩ an ninh và đối tượng đang trong diện ngăn chặn.

Anh khác thấy mình lầu bầu chửi bọn khách sạn này đểu, có lắp cáp truyền hình cũng không kéo vào phòng, để mình toàn phải xem VTV hết tin thời sự lai ca nhạc tuyên truyền. Đến ca sau của anh ấy, anh mang cho mình mấy cái đĩa phim hành động.

Lịch trình một ngày như sau, sáng đi ăn sáng món tự chọn quanh khu vực đó, báo chí mua ngoài sạp theo ý mình thích tờ nào, cà fe hay nước ngọt tùy nhu cầu, trưa, tối ăn cơm cũng theo ý thích cơm gà, cơm sườn. Đại loại những thứ mình thường dùng ở nhà đều được đáp ứng đầy đủ. Còn đòi ăn ba ba hay cá hồi không biết thế nào, mình định thử nhưng nghĩ khó được chấp nhận nên thôi.

Anh an ninh lớn tuổi nói.

- Mày sướng, đi Sài Gòn đéo tiêu đồng nào về tiền còn nguyên, thế nào vợ chả khen.

Mình nói.

- Nhưng tự dưng mất tiền đi vào đây, ở khách sạn chả được đi đâu thế cũng là lỗ vốn to rồi.

Anh Long đến, anh Long an ninh mình nhắc đến ở đợt trước, mình nhìn thấy anh ý nói

- Trông anh quen quen, chả nhớ gặp đâu rồi.

Anh Long cười , anh ý bảo lần trước mày phạm tội chụp ảnh, gây sự với nhân dân nên tao lúc đó coi mày khác, lần này thì khác, đừng nghĩ anh là người lúc nào cũng như vậy. Sau đó anh giảng một bài về các anh Điếu Cày, anh Ba sg. Ý anh ấy nói là hai thằng này không tốt như mày viết về chúng nó đâu, chúng nó phải có tội bọn tao xét thấy đủ mới bắt. Anh ý đang say sưa giảng bỗng nhớ ra việc phải đi, đứng dậy đi luôn. Làm mình không kịp trình bày ý kiến cá nhân của mình.

Anh Tuấn sếp to nhất của đám đó đến, các anh an nình khác nhìn anh Tuấn đều có vẻ e dè, ai cũng lảng ra. Anh Tuấn tuy ăn vận bảnh bảo, đeo kính trắng nhưng không che hết vẻ tàn nhẫn trên gương mặt. Anh bảo

- Mày thích nói chuyện kiểu giang hồ, hay kẻ sĩ tao cũng nói chuyện được với mày.

Thế là anh ngồi ngay ngắn, nghiêm trang làm một bài về quan hệ quốc tế, diễn biến thời sự….sau đó anh chốt một câu

- Thôi ở đây, nghỉ ngơi đến thứ hai tao xin lệnh trên giải tỏa cho mày về.

Mình ngạc nhiên hỏi

- Cái này anh quyết định mà, còn đi hỏi ai.?

Anh Tuấn

- Tao phải hỏi trên sở, trên bộ chứ mày nghĩ tao quyết được à.?

Mình biết anh ý nói thế, chứ việc giữ cả cho mình về là quyền trong tay anh ấy. Mình đòi lệnh bắt. Anh Tuấn bảo ai bắt mày đâu mà mày đòi, nếu có thì tao đưa chứ tao giữ làm gì. Nói xong anh đi thẳng.

Đến chiều thứ hai 6-6- 2011, mình thấy anh giám sát nghe điện, nghe xong mặt anh ta giãn ra tươi tắn. Anh ấy lát sau bảo mình chuẩn bị dồ đạc đi về.

Đến tối các anh ấy đưa mình ra sân bay, ngồi đợi lúc mình đi qua cửa an ninh mới quay về. Lúc chờ đợi,hai anh ngồi hai bên. Mình bảo

- Anh nói thật, anh đi máy bay bao nhiêu lần, xa gần có cả. Lần nào cũng không ai tiễn anh, một mình cúi đầu mà đi, bây giờ mới là lần đầu tiên có người tiễn đấy.

Nguồn: Blog Nguoibuongio

8 Phản hồi cho “Ôi Sài Gòn giờ giới nghiêm”

  1. NôMãiNgànNăm says:

    Em thấy, Đảng mình đã bỏ rất nhiều tiền của nhân dân để nuôi đội quân mang tên “công an nhân dân” nhưng họ chả thương nhân dân gì cả. Các ông công an ấy thường hay quát chúng em “Luật pháp chính nà tao!”, miệng họ có gang có thép, chúng em dân đen sợ lắm, cũng bất bình lắm nhưng chả biết kêu ai.
    May cho anh Lái Gió là người lổi tiếng, nên họ còn nể đấy, nếu người khác thì họ đã cho đi…về nơi rất nà …xa vắng rồi.

  2. buồn chuối says:

    xin trích
    …………
    Thế là anh ngồi ngay ngắn, nghiêm trang làm một bài về quan hệ quốc tế, diễn biến thời sự….sau đó anh chốt một câu

    - Thôi ở đây, nghỉ ngơi đến thứ hai tao xin lệnh trên giải tỏa cho mày về.

    Mình ngạc nhiên hỏi

    - Cái này anh quyết định mà, còn đi hỏi ai.?

    Anh Tuấn

    - Tao phải hỏi trên sở, trên bộ chứ mày nghĩ tao quyết được à.?

    Mình biết anh ý nói thế, chứ việc giữ cả cho mình về là quyền trong tay anh ấy. Mình đòi lệnh bắt. Anh Tuấn bảo ai bắt mày đâu mà mày đòi, nếu có thì tao đưa chứ tao giữ làm gì. Nói xong anh đi thẳng.

    ………..
    Qua đọan này chúng ta đã thấy , rõ ràng là người thi hành pháp luật dối trá để bảo vệ nền pháp luật dối trá!

  3. kenny says:

    Dung tien thue va tai nguyen dat nuoc de phuc vu cho Dang va cho loi ich Tau cong, ngan cam quyen tu do , dan chu cua nhan dan , dat nuoc nay den hoi suy mat, van nuoc da den hoi tieu vong.

  4. Vũ thiện Tâm says:

    Những người yêu nước mà luôn luôn phải đối đầu với bọn ‘công an ông nội nhân dân’ như thế này thì đất nước lúc nào mới khá nổi. Khốn nạn thật.
    Ngày đất nước có tự do và dân chủ rồi sẽ đến. Cám ơn tất cả các bạn, những người yêu nước.

  5. Trung Kiên says:

    Trích…”Ở khách sạn đêm ngủ mình nằm giường bên trong có chăn gối, bên ngoài các anh ý nằm đi văng. Một anh trẻ bảo với mình

    - Anh là VIP rồi đấy“.

    Ha ha ha…Trong lúc Tầu phù đang khiêu chiến ở biển khơi, xâm phạm chủ quyền lãnh hải VN, cắt cáp tầu Bình Minh 02 của ta, ấy thế mà nhà nước không quan tâm, lại đặt trọng tâm chăm sóc anh “Người Buôn Gió”, như vậy là nhà nước ta quan tâm ưu ái Anh lắm đó!
    Anh đúng là VIP (bự) rồi!

  6. ngocson146 says:

    anh buôn gió nhắc đén hai câu thơ của thi si tô thùy yên thời vnch ,làm cho người mn chúng tôi nhớ lại thời hoàng kim của vnch , bạn nào chưa nghe bản chiều trên phá tam giang thì vào you tobe nghe thiên kim và lê uyên trình bày thạt hay và xúc động

  7. tạ tuyên says:

    ….
    Anh an ninh lớn tuổi nói.

    - Mày sướng, đi Sài Gòn đéo tiêu đồng nào về tiền còn nguyên, thế nào vợ chả khen.

    Mình nói.

    - Nhưng tự dưng mất tiền đi vào đây, ở khách sạn chả được đi đâu thế cũng là lỗ vốn to rồi.

    Tôi có người bạn dược sĩ làm việc tại nhà tù ở Chino, California anh ta nói trong những ngày mà nữ tù nhân sẽ gặp chồng hoặc boy friend thì nữ tù nhân (nếu muốn) đó có quyền đòi hỏi bác sĩ cho uống thuốc ngừa thai loại nào ( dù là loại có brand name mắc tiền ) thì dược sĩ cũng phải điều chế thuốc và phát miễn phí theo yêu cầu của tù nhân, bạn tôi có hỏi cấp trên là tại sao những người dân nghèo ở ngoài được hưởng chương trình miễn phí về y tế của chính phủ không được cấp phát những loại thuốc tốt này, ông xếp tôi nói là anh có biết người ta khi bị ở tù ĐÃ BỊ MẤT TỰ DO rồi không?

    Chữ TỰ DO mà người nào đó của Đảng Cộng Sản Việt Nam thật khác xa với chữ TỰ DO ở xứ Cờ Hoa này.
    Xin bái phục lòng can đảm của blog NGƯỜI BUÔN GÍO và rất bội phục những lời đối thoại nhẹ nhàng của ông với bọn Hán công ( Công an của Hán gian) trong lúc bọn chúng ” lam việc” với ông.

  8. Tạ Phong Tần says:

    Khi nào ko ngon ngọt được, ko dụ khị hoặc hăm dọa để thỏa hiệp được thì giở trò ăn cướp ngay đấy mà!

Phản hồi