WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Toàn dân nghe chăng? Sơn hà nguy biến!” và những câu hỏi cần lời đáp cho mọi người VN

Đường lưỡi bò của TQ

“Toàn dân nghe chăng??? Sơn hà nguy biến!!!”

Lời kêu gọi đó vang rền đất nước cách đây hơn 7 thế kỷ khi vó ngựa quân Nguyên-Mông bắt đầu vượt biên giới dày xéo lên đất nước Việt Nam. Thời đó Nguyên-Mông là một đế quốc rộng lớn, hùng mạnh nhất thế giới, xâm chiếm nhiều quốc gia từ Á sang Âu. Chúng tự hào là dưới vó ngựa viễn chinh của chúng cỏ không mọc được. Ấy thế mà ba lần xâm lược, ba lần chúng đại bại trước dân tộc Việt Nam và vua tôi nhà Trần.

 

Ngoài sự sáng suốt của các vua nhà Trần, tài thao lược của Trần Hưng Đạo và các tướng lĩnh, sự dũng cảm của ba quân, yếu tố quan trọng hàng đầu là lòng dân. Hội Nghị Diên Hồng do Thượng Hoàng Trần Thánh Tông triệu tập năm 1284 thề quyết chiến, thể hiện sự quyết tâm và đoàn kết toàn dân để đánh thắng kẻ thù, mà người học sử Việt không ai không biết.

Ngày hôm nay, sau hơn 700 năm, lời kêu gọi đó lại vang lên khẩn thiết, trong một bối cảnh lịch sử hoàn toàn khác, người Việt Nam sẽ làm gì để không thẹn với tiền nhân và không trở thành nô lệ cho ngoại bang?

Trước hết là các trí thức, văn nghệ sĩ chân chính, những người thường tự hào về kiến thức uyên bác, có điều kiện hiểu rõ tình hình, là lương tri của dân tộc và thời đại. Một số trí thức, văn nghệ sĩ đã có nhiều kiến nghị, phản biện nhưng Đảng Cộng Sản và Chính Phủ Việt Nam không nghe, không quan tâm, vậy có nên tiếp tục mãi những hình thức cũ? Lại có những hội bao gồm nhiều trí thức, văn nghệ sĩ như Liên Hiệp Các Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam hay “sang trọng” như Hội Nhà Văn Việt Nam chưa bao giờ lên tiếng về tình hình Trung Quốc xâm lược đất nước, ngay cả khi có hội viên yêu cầu, có đáng hổ thẹn không?

Trí thức và văn nghệ sĩ có thể nào tự mình ra tuyên ngôn, tuyên cáo với quốc dân đồng bào và thế giới, kể cả với chính quyền và nhân dân, trí thức Trung Quốc để biểu thị rõ lập trường của mình, tôn trọng hòa hiếu với láng giềng nhưng tố cáo âm mưu xâm lược, quyết tâm chống xâm lược? Đây là việc chính đáng tối thiểu mà nếu không làm được, trí thức đã mất vai trò chỉ đường cho dân tộc.

Những người trẻ tuổi Việt Nam, những thanh niên-sinh viên-học sinh, những người luôn tiếp nối bầu máu nóng của Thánh Gióng, Trần Quốc Toản… có thể làm gì hơn ngoài các cuộc biểu tình ngày 5/6 và 12/6/2011 ở Sài Gòn và Hà Nội? Có thể tổ chức biểu tình để biểu lộ lòng yêu nước ở khắp tất cả các trường đại học và trung học, diễu hành khuấy động toàn dân trên khắp các đường phố ở tất cả các thành phố, thị xã, thị trấn trong cả nước? Biểu tình bày tỏ lòng yêu nước cần gì phải xin phép ai? Những người thầy đã cấm, đuổi học khi sinh viên đi biểu tình yêu nước có còn xứng đáng là thầy, là người quản lý giáo dục? Sinh viên có thể bất tín nhiệm những người không có tư cách như thế trong vai trò quản lý giáo dục? Nếu không làm được những điều đó, làm sao khi tổ quốc cần, thanh niên-sinh viên-học sinh có thể sẵn sàng cầm lấy vũ khí lên đường bảo vệ tổ quốc?

(Những cựu thanh niên-sinh viên-học sinh tranh đấu ở Miền Nam trước 1975 đã từng xuống đường “chống Mỹ xâm lược” nay ở độ tuổi 60 – 70 có thể làm gì? Những người đã từng hát: Dậy mà đi… Xuống đường, xuống đường, đập tan mọi xích xiềng… Ôi tổ quốc ta đã nghe lời réo gọi… Nếu là chim tôi sẽ làm loài bồ câu trắng, nếu là người tôi sẽ chết cho quê hương… Những người đã làm đường phố dậy sóng, đã đốt xe Mỹ, đã chịu tù đày tra tấn vì yêu nước… Những người đó có thể làm gì? Ngoài những Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Lê Công Giàu, Cao Lập, André Menras Hồ Cương quyết tham gia cuộc biểu tình ngày 5/6/2011 ở Sài Gòn, kể cả Hạ Đình Nguyên “chậm thông tin” cũng đã lên tiếng, có thể làm được gì hơn? Không phải chỉ Sài Gòn, mà còn Huế vốn là một “lò tranh đấu”, Đà Lạt “ngọn lửa cao nguyên”, Cần Thơ “trung tâm văn hóa của đồng bằng sông Cửu Long cuộn sóng”, Đà Nẵng kiên cường, Quy Nhơn bất khuất, và nhiều thành phố khác, những con người “rực lửa phản kháng” ngày xưa nay có thể làm gì?
Không xa lắm, những thanh niên-sinh viên- học sinh năm 1979, khi nghe lời kêu gọi chống Trung Quốc xâm lược, đã từng lấy máu viết đơn xin ra tiền tuyến nay có thể làm gì? Xa hơn nữa, những người trẻ tuổi đã từng “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh” ở Hà Nội năm 1945 để giữ thủ đô, chống giặc Pháp xâm lăng nay có thể làm gì?)

Biểu tình biểu lộ lòng yêu nước chính là bước đầu xây dựng thành lũy chống xâm lăng. Khi đất nước bị xâm lược thật sự, mỗi ngôi nhà, mỗi góc phố, mỗi trường học, mỗi bản làng đều trở thành công sự chiến đấu. Nếu không có tuổi trẻ yêu nước thì ai đứng ra cầm vũ khí chống xâm lăng trên toàn trận tuyến của quê hương. Đảng Cộng Sản và Chính Phủ Việt Nam không nên sợ những cuộc biểu tình này, nói trắng ra là sợ những cuộc biểu tình yêu nước chống xâm lược biến thành biểu tình chống chính quyền. Nếu ĐCS và CPVN thực sự đứng về phía nhân dân, nhất định nhân dân sẽ ủng hộ. Đảng không dựa vào nhân dân thì dựa vào ai? Nếu dựa vào kẻ thù, nhất định sẽ trở thành kẻ thù của nhân dân. Chân lý ấy quá rõ ràng. ĐCSVN phải lựa chọn dứt khoát chứ không thể còn lập lờ trước phép thử khắc nghiệt này của tình thế.

Rồi công nhân “giai cấp tiên tiến”, nông dân “chủ lực quân” của cách mạng, doanh nhân “anh hùng mới của thời đại” nghĩ gì, có thể làm gì trước họa xâm lược? Ngay cả những người dân thường vô danh nhất, những kẻ “thất phu”, những chị em buôn thúng bán bưng, tất cả đều  hiểu rằng khi “nước mất thì nhà tan” và “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” là truyền thống của dân tộc này luôn bị ngoại xâm đe dọa. Mọi người, không trừ ai, có thể làm gì?

Đâu rồi Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam và các “đoàn thể cách mạng”? Dù bây giờ chỉ còn là hư danh và làm một số “việc vặt” cho Đảng Cộng Sản Việt Nam, mà quan trọng nhất là hiệp thương bầu cử – một trò cực kỳ phi dân chủ – MTTQ dù sao cũng được mang danh là “tổ chức chính trị – xã hội rộng lớn nhất quy tụ các tầng lớp nhân dân” sao lại im lặng khi lòng dân đang sục sôi lòng yêu nước? Đoàn Thanh Niên “ba sẵn sàng”, Hội Phụ Nữ “ba đảm đang”, Công Đoàn, Hội Nông Dân, Hội Cựu Chiến Binh và bao nhiêu đoàn, hội khác, các tổ chức đầy đủ ban bệ từ trung ương đến địa phương, ngốn một ngân sách khổng lồ do dân đóng thuế, lâu nay đã làm được gì cho đoàn viên, hội viên và hiện nay có thể làm gì trước tình hình đất nước dầu sôi lửa bỏng?

Quốc Hội nước CHXHCN Việt Nam, “cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất” mà các vị đại biểu vừa trúng cử trong cuộc bỏ phiếu “đảng cử dân bầu” với số cử tri đi bầu đến 99,9%, tỷ lệ luôn cao nhất thế giới, “dân chủ gấp triệu lần tư bản”, các vị làm gì để xứng đáng là “đại biểu cho nguyện vọng và ý chí của toàn dân” khi toàn dân đang nêu cao tinh thần chống xâm lược?

Và những người Việt tỵ nạn cộng sản ở nước ngoài, có thể làm được gì có hiệu quả thực sự trong việc góp phần chống Trung Quốc xâm lược, ngoài những cuộc biểu tình chống Trung Quốc và vận động dư luận quốc tế? Những người chỉ “chửi rủa” chính quyền cộng sản trong nước, kể cả những người được coi là cựu thù và luôn cả những người khác quan điểm trong việc “chống cộng”, có thể đóng góp được gì?

Quan trọng nhất là Đảng Cộng Sản và Chính Phủ Việt Nam, những người đang thực sự cai trị, nắm vận mệnh đất nước này đang làm gì và phải làm gì trước yêu cầu cấp thiết của tình hình liên quan đến an nguy của tổ quốc?

Hỡi các vị trong Bộ Chính Trị và Chính Phủ! Các vị có thương dân, sáng suốt như các vua nhà Trần? Các vị có yêu quân đội, tài thao lược như Trần Hưng Đạo, Trần Quang Khải? Các vị có thấy nhục khi tàu Trung Quốc ngang nhiên xông vào cắt cáp tàu thăm dò địa chấn của ta ngay trong vùng lãnh hải thẩm quyền của Việt Nam, lại còn xấc xược cảnh cáo Nhà Nước Việt Nam không được cho dân biểu tình phản đối, có khác gì ngày xưa vua tôi thời Trần “chính mắt ngó thấy sứ ngụy đi lại, đường xá nghẽn ngang, chúng múa cái lưỡi cú quạ làm nhục chốn triều đình, chúng giơ cái thân chó dê, kiêu ngạo với quan tể phụ.”?

Sao các vị không triệu tập Hội Nghị Diên Hồng như Thượng Hoàng Trần Thánh Tôn đã làm mà ngược lại, chỉ thị đàn áp khi dân biểu tình bày tỏ lòng yêu nước? Các vị muốn làm Trần Nhân Tôn được “lưu danh muôn thuở” hay làm Trần Ích Tắc “lưu xú vạn niên”?

Ngày xưa triều đại nhà Trần quyết giữ gìn biên cương của tổ quốc vẫn có Trần Ích Tắc vì quyền lợi riêng sẵn sàng bán nước, ngày nay hậu duệ, bè lũ của Trần Ích Tắc còn nhiều hơn, sao không phân tuyến ra, chỉ mặt nêu tên phường bán nước để giữ gìn sự trong sáng của một đảng luôn cho rằng “không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân”?

Khi quân thù xâm lấn, những người đối mặt, hi sinh đầu tiên, ngoài ngư dân trên biển cả và nhân dân vùng biên giới, chính là  bộ đội, công an biên phòng, hải đảo. Các chiến sĩ bộ đội, công an là lực lượng quan trọng nhất cầm súng bảo vệ tổ quốc, giữ gìn an ninh cho nhân dân, những người đã không tiếc máu xương “vì nhân dân quên mình, vì nhân dân hi sinh” bây giờ làm gì khi nghe vang lên tiếng gọi của núi sông? Trong tình thế mới, những khẩu hiệu “trung với đảng hiếu với dân”, “chỉ biết còn đảng còn mình” có còn là khẩu hiệu xứng đáng với lực lượng vũ trang đã từng “đánh thắng hai đế quốc to” và đổ không ít máu xương trong cuộc xâm lăng của kẻ thù phương bắc năm 1979? Tướng lĩnh, cán bộ, chiến sĩ quân đội, công an, đặc biệt là những tướng lĩnh đã từng vào sinh ra tử,  là những con người có tim óc, có lý tưởng, có suy xét chứ đâu phải là những cỗ máy chỉ biết làm theo mệnh lệnh khi mệnh lệnh đó là đàn áp chính nhân dân mình, trừ một số ít “kiêu binh ngu dốt và cuồng tín”.

Đảng Cộng Sản và Chính Phủ có thể nhận thức khác về tình hình? Tình hình như thế nào?

Cần phải nhấn mạnh rằng từ lâu nhà cầm quyền Trung Quốc đã dùng mọi biện pháp vừa tinh vi vừa trắng trợn kể cả những thủ đoạn nhỏ nhen, đê tiện nhất để lấn chiếm từng mét vuông đất đai của ta ở biên giới.

Suốt thời kỳ từ năm 1955 đến năm 1966, giới cầm quyền Bắc Kinh sốt sắng nhận in giúp ta bản đồ Việt Nam tỉ lệ 1/100.000. Chúng đã xảo quyệt vẽ lại đường biên giới trên một số đoạn dịch về phía bên trong lãnh thổ Việt Nam, nhằm biến những vùng đất này thành lãnh thổ của chúng. Cũng từ năm 1955, các chuyên gia Trung Quốc sang giúp ta khôi phục đường sắt, phát triển đường bộ, thăm dò địa chất… đều nhận được lệnh của Bắc Kinh phải dò xét tài nguyên của Việt Nam.

Như Bị vong lục ngày 15 tháng 3 năm 1979 của Bộ Ngoại giao ta đã vạch trần trước dư luận thế giới, năm 1955, tại khu vực Hữu Nghị Quan, khi giúp Việt Nam khôi phục đường sắt từ biên giới Việt– Trung đến Yên Viên, phía Trung Quốc đã đặt điểm nối ray đường sắt Việt – Trung sâu trong lãnh thổ Việt Nam hơn 300 mét so với đường biên giới lịch sử, rồi coi điểm nối ray là điểm mà đường biên giới hai nước đi qua. Cũng tại khu vực này, chúng đã ủi nát mốc biên giới số 18 nằm cách cửa Hữu Nghị 100 mét trên quốc lộ, để xóa vết tích đường biên giới lịch sử rồi đặt cột ki-lô-mét số 0 đường bộ sâu vào trong lãnh thổ Việt Nam trên 100 mét, coi đó là vị trí đường quốc giới giữa hai nước ở khu vực này. Ở nhiều nơi khác, chúng hành động lén lút như những tên ăn trộm, bí mật đào mốc biên giới bê sang chôn sâu vào trong lãnh thổ nước ta để lấn đất. Khi xây dựng các công trình cầu cống trên sông, suối dọc biên giới, bọn phản động Trung Quốc lợi dụng việc thiết kế kỹ thuật, làm thay đổi dòng chảy của sông, suối về phía Việt Nam để tìm cách lấn từng cồn cát, bãi bồi. Chúng còn lợi dụng lòng tốt của ta, xin đi nhờ đường, mắc nhờ dây điện thoại qua đất Việt Nam, để rồi sau đó trở mặt nhận bừa rằng những vùng có đường của chúng đi qua là đất đai của chúng. Trắng trợn hơn, chúng cho tay sai sang thâm nhập và lũng đoạn một số làng bản của Việt Nam rồi nghiễm nhiên dựng cờ “năm sao”, biến thành đất của Trung Quốc. Có những nơi chúng cũng chẳng cần dùng đến những thủ đoạn quanh co, dối trá mà ngang ngược cho bọn côn đồ dùng dao, kiếm, gậy gộc rồi cả súng đạn sang hành hung nhân dân ta và cướp đất.

Như Bị vong lục ngày 15 tháng 3 năm 1979 của Bộ Ngoại giao ta vạch rõ, từ năm 1974, những vụ xung đột lấn chiếm biên giới nước ta do bọn phản động Trung Quốc gây ra ngày càng nhiều: năm 1974: 179 vụ; năm 1975: 294 vụ; năm 1976: 812 vụ; năm 1977: 873 vụ. Năm 1978 chúng leo một nấc thang mới với 2.175 vụ, trong đó có 583 vụ đột nhập có vũ trang vào lãnh thổ nước ta, có vụ dùng tới hàng ngàn tên lính chính quy, công an và dân binh như vụ đánh chiếm đồn Chông Mu của ta ở tỉnh Cao Bằng ngày 1-11-1978.

… Nếu bọn Trung Quốc xâm lược đạt được một cái gì trong cuộc chiến tranh này thì đó là những tội ác ghê tởm nhất, man rợ nhất. Báo cáo của chính phủ ta trước Quốc Hội khóa VI, kỳ họp thứ V, đã vạch rõ: “Chúng đã kết hợp những cái gì là tàn bạo nhất của thời trung cổ với những cái gì là dã man nhất của bọn đồ tể phát-xít ngày nay. Chúng dùng dao, dùng búa để chặt đầu, mổ bụng, moi gan, dùng cuốc xẻng, gậy gộc để đập vỡ sọ người bị thương, băm nát xác người đã chết. Chúng xé xác trẻ em rồi quăng vào lửa, giết người rồi vứt xuống giếng. Chúng đã dùng chất nổ và súng phun lửa để giết hại hàng loạt đồng bào ta lánh giặc dưới hầm, trong hang. Chúng sử dụng các đội công binh kỹ thuật được huấn luyện sẵn trách nhiệm phá hoại. Chúng đã triệt phá có chủ tâm, có hệ thống các thị xã, thị trấn, bản làng, các cơ sở kinh tế, văn hóa – xã hội, các nhà thờ, đền chùa, trường học, bệnh viện, nhà trẻ. Chúng đã gây ra nhiều vụ giết người tập thể, rùng rợn hơn cả vụ Sơn Mỹ năm xưa. Từ đứa trẻ sơ sinh đến cành cây ngọn cỏ, nơi nào lũ giặc cỏ tràn đến là mọi biểu hiện của sự sống đều không còn. Chúng giết sạch, cướp sạch, đốt sạch. Chúng triệt phá mọi nguồn sống, điều kiện sống, môi trường sống. Chúng đã phá hủy khu bảo tàng lịch sử Pắc Bó, xúc phạm nghiêm trọng tình cảm thiêng liêng của nhân dân cả nước ta và bạn bè khắp năm châu đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.”

Gây ra những tội ác tày trời đối với nhân dân ta, bọn phản động Bắc Kinh tưởng có thể uy hiếp được tinh thần chiến đấu của quân và dân Việt Nam. Nhưng chúng chỉ chuốc lấy lòng căm thù, sự khinh bỉ của nhân dân ta, sự phẫn nộ lên án của nhân dân Trung Quốc và nhân dân thế giới. Chúng đã lộ nguyên hình là những tên kẻ cướp, những tên đồ tể không còn chút tính người.

Đoạn văn trên đây (từ “Cần phải nhấn mạnh rằng từ lâu… không còn chút tính người”) là một đoạn trích dẫn mà tôi cố tình không để trong ngoặc kép để làm quý vị ngạc nhiên. Đó không phải là nhận định của người viết bài mà chính là nhận định của Đảng Cộng Sản, Chính Phủ và Quân Đội sau cuộc xâm lăng của Trung Quốc năm 1979 qua cuốn sách “Lộ nguyên hình bành trướng” của Lê Kim (Nhà xuất bản Quân Đội Nhân Dân 1979, các trang 28, 29, 48, 49) và qua hàng loạt sách báo khác (mà tôi vẫn còn giữ được), chứng tỏ những người cầm quyền Việt Nam không hề mơ hồ về kẻ thù phương bắc. Những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản và Chính Phủ hiện nay có biết, có còn nhớ những điều trên không?

Tình hình hiện nay như thế nào? Không hề khác trước đây mà ý đồ và hành động của bá quyền Trung Quốc ngày càng rõ rệt, táo bạo, trắng trợn và nguy hiểm hơn, thể hiện qua các vụ xâm phạm lãnh hải gần đây và những yêu cầu xấc xược đối với Chính Phủ Việt Nam. Vậy thì chống Trung Quốc xâm lược chính là mệnh lệnh của lịch sử, không có gì khác.
Trung Quốc đang kích động tinh thần bá quyền Đại Hán của dân tộc họ để đem Việt Nam làm “con dê tế thần” trong cuộc chiến ở Biển Đông, sao Việt Nam lại không kích động lòng yêu nước của toàn dân để bảo vệ tổ quốc. Dân tộc Việt Nam không bao giờ chủ trương gây chiến nhưng sẵn sàng đáp trả bất cứ kẻ thù nào. Đối với Trung Quốc, Việt Nam có đầy đủ các bài học thắng – bại và cho đến nay, qua hàng ngàn năm lịch sử đối đầu, bọn bá quyền nước lớn không thể thôn tính nổi đất nước ta. Bây giờ, cách tốt nhất để bảo vệ hòa bình là chuẩn bị chiến tranh, trước tiên là khơi dậy, khởi động lòng yêu nước của toàn dân sau một thời gian chìm lắng vì những nghiệt ngã của lịch sử.

Nhà Nước làm việc của Nhà Nước, Nhân Dân làm việc của Nhân Dân, Nhà Nước không thể làm thay cho Nhân Dân, cấm cản Nhân Dân hành động, nhất là khi những việc làm của Nhà Nước không phản ánh ý nguyện của toàn dân. Nhân Dân chưa hiểu Chính Phủ có đường lối ngoại giao khôn ngoan mềm dẻo nào, vì Nhân Dân không được thông tin rõ ràng, nhưng Nhân Dân cảm nhận trước mắt, Chính Phủ đã tỏ ra khiếp nhược trước kẻ thù. Làm sao chính sách của Chính Phủ có thể thành công khi không được Nhân Dân đồng thuận, ủng hộ, đặc biệt trong tình thế sinh tử này?

Đối Đảng Cộng Sản, mới đây trong bài viết “Trước họa xâm lăng, LÀM GÌ ĐỂ CHÍNH PHỦ VÀ NHÂN DÂN CÙNG MỘT Ý CHÍ?” đăng trên trang mạng Bauxite Việt Nam, Tống Văn Công – một đảng viên cộng sản kỳ cựu, đã phân tích:  “Hiện nay, có một lập luận rất sai nhưng được phổ biến rộng rãi và dai dẳng là: Nếu Đảng Cộng sản thực hiện dân chủ thì không bị mất nước, nhưng sẽ mất Đảng; Còn nếu ngược lại thì không mất Đảng, nhưng sẽ mất nước. Vế thứ hai này đúng, nhưng phải nói thêm là “còn, nhưng mang nỗi nhục”. Ôn lại bài học lịch sử từ Hồ Chí Minh sẽ hoàn toàn bác bỏ lập luận thiển cận nói trên. Thực hiện dân chủ, tôn trọng quyền dân, xây dựng một Chính phủ thực sự của dân, do dân, vì dân, chấp nhận phản biện, sẽ khơi dậy mạnh mẽ trí và lực Việt Nam, gắn bó chặt chẽ Chính phủ với nhân dân trong cùng một ý chí chống ngoại xâm. Đó là kế sách trường tồn cho Đảng và dân tộc. Ngược lại là sự tự hủy diệt trước quân thù!”

Nhận định này rất đáng cho Đảng Cộng sản và đảng viên nghiền ngẫm, suy xét, lựa chọn.

Toàn dân nghe chăng??? Sơn hà nguy biến!!! Những câu hỏi khẩn thiết đang được đặt ra cần lời giải đáp cụ thể cho mọi người Việt Nam, không trừ một ai.

Đà Lạt giữa tháng 6/2011

© TDBC

24 Phản hồi cho ““Toàn dân nghe chăng? Sơn hà nguy biến!” và những câu hỏi cần lời đáp cho mọi người VN”

  1. Buipham says:

    Hãy xem như chuyện ngày xưa xa lắm …Miền Bắc đã quá tin vào Trung Cộng , miền Nam đã quá tin vào Mỹ …,nên mãi đến tận hôm nay Việt Nam được độc lập trong tình Dân tộc đầy rẫy phân hoá và hận thù …

    Nếu kêu gọi đoàn kết Dân tộc trước hiểm hoạ xâm lăng của TQ mà vẫn còn bơi móc chuyện ngày xưa …!!! Chi bằng làm Khương tử Nha ngồi câu sung rụng…???

    Vận mệnh của Dân tộc VN là như thế này sao ???

    • nguyeha says:

      Dúng như vậy,ngày xưa Miền Nam tin Mỹ dồng minh ——>mất miền Nam.
      Miền Bắc tin Tàu Cộng dồng chí——–>mất Nước.
      Cái Vế sau xem chừng nặng hơn,vì miền Nam có mất chăng, cũng chỉ vào tay miền Bắc,
      cùng một nước.Còn mất vào tay Tàu cộng là trọn gói!! mất cả Tổ Tiên Ông Bà,nên có tội
      với Dân-Tộc.

      • Buipham says:

        MỘT CHẾ ĐỘ CHÍNH TRỊ VÀ XÃ HỘI BẤT ỔN …!!! MỆNH TRỜI ….!!!

        Nhìn từ mối nguy hiểm của VN trước mộng Bá quyền Đại Hán của TQ hiện nay , có vẻ giống như miền Nam VN khi ký Hiệp định 27/1/1973….

        Tuy hai chế độ lãnh đạo nêu ở trên khác nhau . Nhưng mức bất ổn về xã hội ,chính quyền ,tầm mức tinh thần đoàn kết Dân chúng khi đứng trước một nghịch cảnh phải dốc hết sức lực ra chiến đấu để tồn tại …lại rất giống nhau ….!!!

        Xã hội bị phân hoá giữa nhiều tầng lớp quyền lực cai trị độc tài không nắm bắt được tâm tư ,nguyện vọng của quần chúng đã tạo nên sự cách biệt chính phủ và quần chúng . Để duy trì sức mạnh của cá nhân lãnh đạo hay Đảng lãnh đạo cả hai đều núp dưới chiêu bài vì quyền lợi của Dân tộc ….Xã hội từ đấy trở nên bất trị .Các tệ nạn tham nhũng ,hối lộ ,cá lớn nuốt cá bé mặc sức hoành hành …Vô phương cứu vãn….!!!

        Sự an toàn của xã hội không dựa trên luật pháp để bảo đảm ,ngược lại phải dựa trên những lực lượng Công an ,cảnh sát thậm chí đôi khi phải xử dụng cả quân đội để đàn áp những thành phần đối lập .

        Pháp luật từ một vũ khí bảo vệ cho quyền lợi toàn Dân đã trở thành một tấm chắn cho thành phần cầm quyền lãnh đạo Độc đoán…

        Niềm tin vào chế độ không còn nữa . Người Dân phải tự cọ xát với nhau để có một thế đứng trong xã hội và tự đi tìm con đường sinh tồn cho bản thân và gia đình …

        Nhân ,nghĩa ,lễ ,trí ,tín trong xã hội không còn được xem là thước cho cho phẩm chất của một con người . Quyền uy và tiền bạc là hai mục tiêu chính để mọi người trong xã hội bất ổn ,bất trị và bất định nhằm phải đạt cho bằng được. …

        Chính quyền trở thành bạo quyền . Tự chia bè kết phái tiêu diệt lẫn nhau để tồn tại …càng tạo thêm sự nguy biến khi đối diện với kẻ thù…

        Một VN ngày hôm nay vẫn còn chia rẽ ,hận thù lẫn nhau Mất niềm tin ở một chế độ độc quyền Đảng trị ,bất mãn với chính quyền ,thụ động và tự diễn biến  để sinh tồn sau gần một trăm năm .Thử hỏi lời kêu gọi “Hội nghị Diên Hồng ” có đủ sức để vực dậy một Dân tộc nghìn năm Thăng Long hay không ???

        Nếu không có sự can thiệp của thế giới ??? Trước  giấc mộng Bá quyền Đại Hán , một VN suy nhược hiện nay không biết rồi sẽ đi về đâu ??? .Thôi đành hy vọng một chút nhỏ nhoi ở mệnh Trời…..!!!

  2. Xuan Huong says:

    DIÊN HỒNG XƯA
    DIÊN HỒNG NAY

    Ngày xưa HỘI NGHỊ DIÊN HỒNG
    Vua Mời Bô Lão Cứu Non Sông
    Vua hỏi toàn dân : HÒA hay CHIẾN ?
    QUYẾT CHIẾN vang lên vỡ cõi lòng

    Ngày nay Bô Lão nhọc công
    Nhìn Non Sông mất mà Lòng Quặn Đau !
    Rủ nhau KIẾN NGHỊ, đê dầu
    “Vua” sai lính vệ rút cầu qua sông !

    Rằng đây có phải Diên Hồng
    TA nghe biếm nhục cõi lòng dâng lên !
    Bao lâu đã mất niềm tin
    Trí Thức Im Lặng, trí hèn tung hô !
    Ngày Xưa Vua Chống Quân Thù
    Ngày nay “vua đảng” là thù nội xâm
    Rước quân xâm lược báo công
    Làm sao có một Diên Hồng ngày nay !
    Trí Thức trăn trở bó tay
    Trí ngu vung vít ăn mày bưng bê
    Đảng coi Trí Thức ra gì ?
    Nhọc lòng Kiến Nghị đi về uổng công

    Ngày xưa quỳ trước Bệ Rồng
    Nhận Thanh Gươm Báu Cứu Non Sông
    Chàng Trai Nước Việt Không Hèn Yếu
    Bóp nát trái cam nát cõi lòng!…

    PHÁ CƯỜNG ĐỊCH CỨU NON SÔNG
    NƯỚC NON AN LẠC CÕI LÒNG NHẸ TÊNH !
    Việc Dân Việc Nước lo xong
    Áo Bào trút bỏ Theo Dòng Già Lam .@

    XUAN HUONG*
    CADAO THOIDAI-2009
    Cách Mạng Hoa Sen.

    THEO DÒNG GIÀ LAM

    THI TỤNG
    ĐIỀU NGỰ GIÁC HOÀNG
    TRẦN NHÂN TÔNG

    -Người về từ Thăng Long
    Vì lòng dân Lạc Hồng
    Xong việc nhà việc nước
    Bây giờ Người ung dung

    -Người về từ Việt Nam
    Chuyện đời lắm đa đoan
    Người Hạnh Nguyện Bồ Tát
    Tâm an vui Niết Bàn

    -Người về từ thế gian
    Nguyện xưa đã chu toàn
    LONG BÀO cùng VƯƠNG MIỆN
    Thả Theo Dòng Già Lam

    -Người về từ Việt Nam
    Qua bao nỗi nguy nàn
    Ngai Vàng trả trần thế
    Bây giờ Người thênh thang

    -Người về từ Thăng Long
    Không vương mang bụi trần
    Lợi danh đôi giép rách
    Lòng NGỰ vui nhẹ nhàng

    -Người về từ chiến chinh
    Giũ sạch áo phong sương
    Người rửa tay gác kiếm
    Mở dòng Thiền Trúc Lâm

    -Người về vì Nguyện Chung
    Muôn dân đồng một lòng
    Cùng hướng về Yên Tử
    Theo dòng Thiền tu TÂM

    -Người về từ gian nan
    Đồi núi cũng vui mừng
    Am Thiền đón Điều Ngự
    Tâm Không về Nguyên Không

    -Người từ bỏ Ngôi Vua
    Thân Chứng NGÔI ĐẦU ĐÀ
    HẠNH BỒ TÁT ĐỘ THẾ
    SÁU CÕI MẬT BA LA .

    XUAN HUONG* .
    2008
    gửi về Nhà Văn Tiêu Dao Bảo Cự
    mấy vần lục bát
    “Cách mạng đồng bóng” qua rồi
    Nay xin “Sám Hối” tạ lờì Nước Non
    XH.June,2011
    .

  3. Khinh Binh says:

    Đất nước lâm nguy là rõ rồi đó, rõ hơn thời thằng Mỹ dắt con gái đi ngoài đường.
    Trong bài viết ông TDBC hỏi đủ thành phần, là phải làm gì?
    Thế ông đã và đang làm gì? Vào bưng? Xuống đường lập nhóm quyết tử? Hay ông viện cớ già rồi? Già thì sợ chết hơn trẻ ư?

    Hay ông chỉ ngồi mát ở Dalat, lâu lâu viết một bài để người đời khỏi quên và sẽ được nhà nước cấp visa, bọn phản động đưa rước đi du lịch? Thế thì cách mạng đã thành công rồi đấy!

  4. Kelvin nguyen says:

    Hình đường lưởi bò của Trung cộng chẵng khác nào Phát Xít Nhật năm xưa. Cộng sản Viet Nam hãy tỉnh giấc lại.

  5. ngyuenha says:

    Thưa Ông Tiêu Dao Bảo Cự,
    “Dất nước mất rồi,ông nghe chăng?” Rõ ràng là như vậy. Kết quả “hậu-hỷ” hôm nay dối với Tàu Cộng,không phải từ Chính-phủ của Ông NTDũng,mà thực sự từ xưa rồi,khi chúng ta còn trẻ “a-dua’
    chạy theo Cách-mạng”dồng-bóng”,một,hai hô to: “Hồ-chí-Minh muôn năm..”,trong dó Tôi và Ông có
    một thời “say máu”,ai có ngờ,chính “Nó”là thủ phạm của ngày-hôm-nay!! Ở những nước Dân-Chủ,
    biểu tình dược Nhà nước lắng nghe và thực thi nguyện vọng. Bằng không Quốc-hôi sẽ làm áp lực
    với Chính-phủ,kể cả biểu quyết và thay thế Chính-phủ khác,như ta thường thấy.Thế nhưng Ông Hồ
    dã tạo ra cái cơ-chế phản Dân-chủ: Dảng lãnh-Dạo,Quốc-Hội và Chính-phủ là Một!!” Càng biễu tình”,càng vạch áo cho người xem lưng(Tàu cộng) rằng Dất-nước phân hóa,cơ hội của kẻ Xâm lược.
    Dây có phải là diều mà chúng ta cần suy nghĩ.?? Dất nước người ta,hết Tổng thống nầy dến TT khác,sự kế thừa theo luật dịnh.Còn Dất nước mình,người Sau hạ bệ người Trước.Dất nước bao giờ cũng như mới “bắt dầu”,phải chăng sách-lược của Dất-nước ta là “Xóa-bài-Làm-Lại”. Nếu dúng
    như vậy,tôi nghĩ bây giờ chính là thời cơ.Và dó cũng chính là Mục tiêu cuả Biểu-Tình hôm nay./

  6. hoang Gia says:

    Hy vong lan sau co cuoc hen bieu tinh o Saigon thi nha dau tranh” vi dai “Tieu dao Bao Cu se doi got ngoc di tu dalat ve Saigon tham gia bieu tinh,, Nho ru theo Bui minh Quoc va Ha si Phu cung di.. chu khong nen ngoi an toan o dalat de ” danh vo mom ” on ao nua.. Phai dan than hanh dong de cuu nuoc chong ngoai xam
    Da dao Trung Cong xam luoc
    Da dao Vc ban nuoc va lamn tay sai cho Trung Cong

  7. Hoang Gia says:

    Trong hai cuoc bieu tinh ngay 5 va 12 tai Ha noi va Saigon,, Dieu ky la la khoing thay nhung nhan vat dau tranh noi tieng cho dan chu tham gia bieu tinh. Co the ke ten Nguyen dan Que, Do nam Hai, Nguyen khac Toan, Pham hong Son, Nguyen vu Binh, Le thi Cong Nhan, Nguyen phuong Anh, Le nguyen Hong,
    Tai sao vay ? Trum chan o nha de mua lay su an toan chang ? Co dang goi la nhung nha tranh dau cho dan chu va doc lap cua dat nuoc nua chang ?

    • Hàm Hồ says:

      Công bằng tí xem nào! Những người nói trên bị bọn CA ác ôn quản thúc tại gia đến nỗi đi i.. cũng không thoát cặp mắt cú vọ của chúng. Luật rừng và lao tù của bọn côn đồ vẫn không làm họ nao núng, hà cớ gì họ phải sợ mấy cuộc xuống đường lẻ tẻ này?

  8. Hoang Gia says:

    hat het nhung tuonglanh Vc nhu Dong si Nguyen, le van Cuong va ngay ca ong tuong gia Nguyentrong Vinh deu len tieng khongmuon doi dau voi TrunG Cong ma chi muon dau hang
    tai sao chungno hen nhu vay ? chang qua chung khong muon len tieng chong lai dang cua chung dang lamtay sai cho trunG Cong.. neu chung len tieng Dang se cat luong huu bong cua chung ,,va day la dieu chung so nhat.. Chung no hen nhu ten hen tuong Nguyen cao Ky vay do …
    Mong cac ban tre o saigon ha noi va nhung tinh thanh khac se xuong duong vao ngay mai ( 19 thang 6 nam 2011).. Chung ta se phai cuu lay nuoc ta,, Cu cho mong vao dang Cs vn, von bienthanh taysai cua trung Cong tu lau .. Chungta se bi de toc duoi sam giong nhu dan Tau vay do
    To quoc Vn muon nam,, da dao bon ban nuoc vo liem si VC..!!

  9. Lão Ngoan Đồng says:

    Anh Tiêu Dao Bảo Cự mến,

    NGƯỜI VIỆT KHÔN QUÁ …. HOÁ HÈN !!!

    Người Việt tài năng lang thang nơi đâu
    Xa dấu quê nhà
    Anh có đau không?
    Chị có đau lòng không?

    Người Việt nào giờ đây lo toan riêng tư
    Khôn quá hóa hèn
    Anh có đau không?
    Chị có đau lòng không?

    Đây là lời bài hát của nhạc ca sĩ Trần Tiến mà tôi rất thích, ở cái thời gọi là Phản Tỉnh_Phản Kháng ở VN vào cuối thập niên 80 !

    Lão Ngoan Đồng

    ======================

    TRẦN TRỤI 87

    NS: Trần Tiến

    Tôi đã thấy bạn tôi đi buôn trên đường phố Nga
    Bạn tôi xây bao công trình cho Mỹ
    Người Việt tài năng lang thang nơi đâu
    Xa dấu quê nhà
    Anh có đau không?
    Chị có đau lòng không?

    Tôi đã thấy người Việt năm xưa con Rồng, cháu Tiên
    Thật thà yêu nhau xây dựng nước
    Người Việt nào giờ đây lo toan riêng tư
    Khôn quá hóa hèn
    Anh có đau không?
    Chị có đau lòng không?

    Thôi, đừng hát, đừng mãi ngợi ca
    Những lời hát nhàm chán
    Ru quê hương ta vinh quang thăng hoa trong bao niềm kiêu hãnh
    Mà quên đi áo cơm và hoa hồng!
    Những người lính nằm xuống
    Không hề mong nhìn thấy
    Quê hương hôm nay
    Đôi tay ăn xin gào xé tim ta

    Xin đừng nói giả trá!
    Đâu rồi những bàn tay năm xưa gian lao
    Nay ta bên nhau, xây lại đời mới
    Vì tự do, áo cơm và hoa hồng!

    Những ngươi lính nằm xuống
    Vẫn chờ mong nhìn thấy
    Quê hương sau bao năm gian lao được no ấm, yên lành
    Hãy quay lại nhìn rõ chính mình!…

  10. Trầm Tư says:

    Bài viết quá hay, rất súc tích và vô cùng trầm thống. Tôi càng đọc càng mang nhiều xúc động lẫn lộn : lúc phấn chấn, lúc bùi ngùi.

    Tuy nhiên, tôi e rằng những lời tâm huyết này nếu rót vào tai bọn cướp đang nắm chính quyền ở VN hiện nay cũng chỉ là là đàn gãy tai trâu, nước đổ đầu vịt. Bọn này quen ăn cướp, quen ngồi mát ăn bát vàng trên đầu trên cổ nhân dân VN đã lâu, sức mấy mà chúng chịu bỏ hết những đặc quyền đặc lợi trong một sớm một chiều vì… yêu nước !

    • QUANG says:

      Cho tôi xin thêm là , ĐCSVN chẵng thà mất nước chứ nhất định không đễ mất Đảng . Bằng chứng là ác với dân , hèn với giặt .

Phản hồi