WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thà mất nước mà còn đảng?

Nhà báo Bùi Tín trong bài gần đây của ông, “Những ngày chủ nhật có làm nên lịch sử?” (9.6.2011) phổ biến trên nhiều trang web đã mô tả khái quát tình thế hiện nay của chính quyền VN rằng: “Thế yếu của chính quyền là bị tố cáo ‘ươn hèn với giặc, tàn bạo với dân’, bán rẻ chủ quyền, lãnh thổ, lãnh hải quốc gia, đi đêm với kẻ thù bành trướng… với nhiều dẫn chứng khó chối cãi.”

Cuộc trấn áp của chính quyền đối với lần biểu tình hôm Chủ nhật 10.7.2011 vừa qua tại Hà Nội với việc bắt bớ bừa bãi các thanh niên sinh viên nam nữ yêu nước. Khóa họp II của Hội nghi Trung ương Đảng CSVN suốt một tuần lễ cũng kết thúc đúng hôm Chủ nhật đó, nhằm bố trí nhân sự lãnh đạo chính quyền nhưng hoàn toàn không bàn tới vấn đề Biển Đông. Thái độ của chính quyền đối với kiến nghị gởi đi ngày 4.7.2011 của một số nhân sĩ trí thức VN hàng đầu yêu cầu Bộ Ngoại giao cung cấp thông tin liên quan tới quan hệ với TQ, đặc biệt quan điểm của chính quyền hiện nay đối với bức thư ngoại giao của Ông Phạm Văn Đồng năm 1958.

Tính chính thống và chính đáng

Thông thường, chính quyền sở hữu tính chính thống do bởi sự chấp nhận của dân chúng, hoặc được chuyển giao hợp pháp, và rồi xây dựng cùng bảo lưu tính chính đáng bằng tinh thần thượng tôn pháp luật cùng các chính sách đối nội và đối ngoại hữu hiệu. Cả hai tính đó có thể bị chính quyền tự đánh mất hoặc bị mất do một cuộc cách mạng.

Trong quá trình lịch sử của dân tộc Việt, chính quyền được lịch sử thừa nhận là chính thống khi nó phát nguồn từ công cuộc chống ngoại xâm mà đối tượng truyền kiếp là Trung Hoa. Thời Bắc thuộc, các bậc lưu danh đế vương khởi nghiệp từ những dấy binh nhằm giải phóng dân tộc như Trưng Nữ Vương, Triệu Nữ Vương, Lý Nam Đế, Bố Cái Đại Vương, Mai Hắc Đế, và kể cả Việt Vương Triệu Quang Phục, v.v. Kể từ thời độc lập, chúng ta có Ngô Vương Quyền với trận chiến Bạch Đằng giang, và sau đó, các nhà Tiền Lê với Lê Đại Hành, Hậu Lê với Lê Thái Tổ hoặc Tây Sơn với Quang Trung Đại đế, hoặc củng cố tính chính thống của nó bằng chiến thắng ngoại xâm như nhà Lý, nhà Trần. Thậm chí nhà Nguyễn Gia Long ban đầu cũng dự tính lấy quốc hiệu là Nam Việt; về sau bị nhà Thanh buộc phải đổi sang quốc hiệu Việt Nam vì e ngại nó nhắc nhở tới [hay có tham vọng phục hưng] thời Triệu Đà từng hùng cứ từ miền đông của Hoa Nam xuống tới Giao Châu, đóng đô ở Phiên Ngung, nay gần Quảng Châu. Cho tới nay, nhà Mạc cũng vẫn chưa được xem là chính thống có lẽ vì thái độ của Mạc Đăng Dung tự trói mình cùng 40 triều thần ra hàng, phục xuống đất lạy chịu tội ngay ở cửa Nam Quan, đem đất 5 động cùng đất Khâm Châu và vàng bạc dâng cho nhà Minh.

Như thế đủ biết dân tộc VN xem cực kỳ tối thượng thái độ của chính quyền VN trong việc bảo vệ độc lập dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ. Nhà nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam từng kế thừa tính chính thống và chính đáng cả hai mặt. Mặt chính nghĩa là chống ngoại xâm của Thực dân Pháp và sau đó chống cái được ĐCSVN tuyên truyền là cuộc xâm lăng của Đế quốc Mỹ; nếu cái chống thứ hai này bị tranh luận, thì ít ra nhà cầm quyền hiện nay cũng tự nhận họ có góp công vào việc thống nhất đất nước. Mặt pháp lý là kế thừa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam qua cuộc hợp nhất đất nước năm 1976, (CHMNVN cũng mang tính chính thống về pháp lý vì nhận sự đầu hàng và dù gì cũng là bàn giao của Việt Nam Công hòa, qua Tổng thống hợp hiến Dương Văn Minh). Thêm nữa, việc thành lập nước CHXHCNVN do Quốc hội quyết định ngày 2.7.1976 nhằm mưu cầu phúc lợi chính đáng cùa nhân dân VN, được đúc kết làm thành ba tiêu đề đi kèm với quốc hiệu: “(dân tộc) Độc lập – (dân quyền) Tự do – (dân sinh) Hạnh phúc”.

Một chính quyền bất xứng

Ngày nay, thực trạng bang giao đầy khiếp nhược của CHXHCNVN đối với TQ, mức độ thối nát khủng khiếp từ trên xuống dưới và vô phương cứu chữa của chế độ, cũng như các chính sách của chính quyền VN đối với dân chúng công nông, đặc biệt cung cách hành xử đối với các phần tử yêu nước cho thấy chính quyền Việt Nam hiện thời đang đánh mất cả tính chính thống lẫn tính chính đáng của nó. Tình trạng này nếu kéo dài thêm một ngày thì càng cho thấy guồng máy cai trị hiện nay tại VN thêm một ngày bất xứng với danh nghĩa “chính quyền”, cho dẫu tập đoàn đầu sỏ cai trị đó có vận dụng hết mọi biện phảp trí trá, hiểm độc, kể cả ti tiện, để duy trì sự tồn tại đang bên bờ vực của nó.
Nhiều người cho rằng sở dĩ chính quyền này tồn tại là nhờ nỗ lực bám víu quyền lực bằng mọi giá của một nhúm đầu sỏ cùng với khá đông đảng viên trong đảng cai trị vì họ nghĩ rằng “thà mất nước không thà mất đảng”. Có lẽ nay đã tới lúc nên bình tâm xét lại ý nghĩa hay câu nói được thốt ra một cách tùy tiện và đầy quán tính “thà mất nước không thà mất đảng”, để các đảng viên CS cùng những kẻ ăn theo nó chuẩn bị đối mặt với một thực tế nhiều khả thi.

Thân phận đảng viên mất nước

Thật khó có thể không đồng ý với ý kiến cho rằng kéo dài thực trạng chính trị, văn hoá và xã hội thì mất nước là chuyện trước mắt. Trong trường hợp VN rơi vào bàn tay của TQ, trở nên một khu tự trị hay một tỉnh biệt lập của nó thì điều gì xảy ra. Kịch bản có nhiều phần chắc sẽ diễn tiến là:

1/ Danh xưng Đảng CSVN biến mất, và Đảng trở thành một bộ phận của Đảng CSTQ.

2/ Các đảng viên người Việt trong ĐCS lúc đó sẽ chỉ giữ hư vị, những chức vụ chủ chốt trong Đảng và trong hậu trường các cấp chính quyền tại Việt Nam sẽ do đảng viên ĐCSTQ điều sang hay đang nằm vùng trồi ra nắm giữ cộng với những tên Việt gian hiểm ác.

3/ Để thu phục nhân tâm người Việt, ĐCSTQ thế nào cũng tìm cách phát động một cuộc đấu tranh chống “tham nhũng và cường hào (?)” nhằm thanh trừng công khai và tàn mạt để loại trừ và thu hồi tài sản các đảng viên có gốc Đảng CSVN, từ trung ương tới địa phương. Kèm với cuộc thanh trừng này, có thể tiến tới việc xét lại và hủy bỏ từng phần hoặc toàn phần các trợ cấp hưu bổng với hàng chục triệu người thuộc diện cựu viên chức chính quyền, đảng và đoàn, đang thụ lãnh và là gánh nặng cho ngân sách.

4/ Cuộc thanh trừng này không khỏi lây lan sang các đảng viên “hiền lương” khác vì lúc đó, quần chúng nhân dân nông thôn và thành thị, có thêm nhiều phần tử bất hảo, sẽ thừa thời cơ – với sự thả lỏng hay mặc nhiên khuyến khích của giới chức TQ – xâm phạm luôn cả tài sản cùng tính mạng của các viên chức hay đảng viên nguyên gốc ĐCSVN, dù đối tượng ấy trước đây không là thành phần năng động hay đắc tội cụ thể.

5/ Đây cũng là cơ hội cho Đảng CSTQ phá vỡ một cách tận gốc và có hệ thống các cơ cấu văn hóa, tôn giáo, thân tộc cùng những nền tảng khác của dân tộc và xã hội VN, nhằm vô hiệu hóa khả năng chống đối, hóa giải tiềm năng chống đối và đẩy nhanh công cuộc đồng hóa sắc tộc Kinh (Việt).

6/ Tới lúc đó, ngay cả các đảng viên tham ô của đảng CSVN hiện nay cũng không có cơ hội tung cách bay đi hay có chỗ hạ cánh an toàn, kể cả tại Côn Minh hay Quảng Châu mà theo lời đồn đoán, hiện nay đã xây dựng sẵn các biệt thự trong những khu biệt cư dành cho những người Việt muốn tẩu tán tài sản và ẩn cư tại TQ. Ấy là chưa kể các phần tử công an, cảnh sát chìm nổi ở hạ tầng cơ sở lâm cảnh trơ vơ, không biết “đi đâu về đâu”, cam chịu trở thành bầy dê gánh tội và tế thần để Đảng CSTQ xoa dịu người Việt đang đau cơn mất nước và căm phẫn hình bóng ngoại nhân.
7/ v.v.
Còn nhiều tình tiết khả thi nữa. Cũng có thể tưởng tượng thêm vài kịch bản khác nhưng kinh nghiệm lịch sử về các sách lược chiếm đóng, thanh trừng và bình định của Trung Hoa đặc biệt lốI hành xử của họ trong những chiến dịch đấu tố, khai trừ giữa người CSTQ với nhau trong thế kỷ 20, cho thấy có lẽ các kịch bản ấy không khác nhau bao nhiêu về mức độ tàn mạt.

Câu hỏi dành cho đảng viên

Như thế, ý nghĩ hay câu nói nông cạn “thà mất nước không thà mất đảng” hay “thà mất nước còn hơn mất đảng”, dẫu có đổi thành “thà mất nước mà còn mạng còn của” hay “thà mất nước còn hơn mất mạng mất của” cũng không thể nào hợp lý. Và nếu để cho chính quyền kéo dài thái độ hiện nay đối với TQ thì cơn mơ mộng cầu may đó không còn cơ hội biến thành hiện thực. Đảng viên CSVN nào đang vùi đầu vào giấc mơ mất nước mà còn đảng thì còn mình, hoặc “thà mất nước chứ không thà mất đảng” là còn tự để cho đám đầu sỏ lừa mị trước khi chúng đánh tháo và tự để cho mình bị đẩy mình vào thế kẹt giờ chót, trong tình cảnh mất của cải mất luôn cả sinh mệnh vì hầu như không có lối thoát.
Thế thì làm sao đây?

Thời bắt đầu bằng tuyên cáo?

Câu trả lời xin dành cho các đảng viên đang sinh hoạt hay đã hưu trí của Đảng Cộng sản VN hiện nay. Đã tới lúc nhưng phản biện, đề nghị, khuyến cáo, giải trình, v.v. đầy khí tiết và sĩ khí chẳng những không còn hợp thời mà trở thành bung xung cho những động tác giả của nhà cầm quyền, để nó có đủ thì giờ vừa thực hiện cái mà phía TQ công khai bảo là “những điều đã đồng thuận”, vừa sách nhiễu các công dân yêu nước và gây chia rẽ giữa những người nhiệt tâm nhiệt huyết ở trong lẫn ngoài nước.

Rõ ràng Đảng và nhà nước hiện nay là một tập thể không đủ yếu tính và khả năng bảo vệ đất nước trong khi vẫn tiếp tục phản bội trắng trợn tầng lớp công nhân và nông dân cùng những kẻ đã đổ xương máu lập nên CHXHCNVN. Chính quyền Việt Nam đang mất hẳn tính chính thống và chính đáng; ngày càng lộ rõ tính chất phản quốc hại dân; và các trí thức, thanh niên sinh viên cùng đồng bào, đặc biệt các đảng viên và cựu đảng viên còn liêm sĩ của ĐCSVN cần phải chuyển sang một giai đọan đấu tranh mới bằng việc thẳng thắn tuyên cáo rằng đã đến lúc không còn có thể chấp nhận việc nó tiếp tục cai trị độc quyền với ảo tưởng và tác phong một thứ quốc chủ chỉ còn biết lấp liếm bán nước buôn dân để tồn tại./.

© Nguyễn Ước

© Đàn Chim Việt

7 Phản hồi cho “Thà mất nước mà còn đảng?”

  1. Cu Tý says:

    NƯỚC NẾU MẤT.
    1.
    Nước nếu mất sao còn được đảng,
    Dân dẩu còn tình loạn nghiã xa.
    Ngàn Năm điệp khúc bi ca,
    Phá rừng cướp biển xót xa nghiệp Hùng.
    Bung khuấy bung đánh bùn đồng hoá,
    Bí đè bầu Mặt Lạ lên gân.
    Phong trần ai cũng phong trần,
    Sao quen Kẻ Lạ cũng thân tôi đòi.

    2.
    Nước nếu mất sao coi còn đảng,
    Tưạ hồ dường Mường Mán ngồi xe.
    Mang hia đội mũ lộng che,
    Lưng cong mòn gối ngo ngoe quơ càng.
    Thân vinh sang nước tan dân oán,
    Nhà hương khai thoang thoảng mùi bay.
    Vễnh râu vênh mặt thiên tài,
    Non mòn biển lấn hoạ tai nước nhà.

    3.
    Nước nếu mất sao ta còn đảng,
    Tơ hồng mao xếch xáng buả giăng.
    Tình lang buộc chặt xích thằng,
    Cành Nam chùm gởi nhập nhằng hoa leo.
    Tình dang diú như mèo dấu cứt,
    Nợ buá liềm sao rứt khó rời.
    Mác lê hồ hởi lệ rơi,
    Bướm vờn ong lượn kiếp đời đào nương.

    4.
    Nước nếu mất sao dường còn đảng,
    Mộng dưới hoa trường án gian hùng.
    Bao thời một kiếp chồng chung,
    Tiển người cưả hậu giở mùng đón anh.
    Bày Bốn Tốt tập tành khuôn sáo,
    Khoe Chữ Vàng Mười Sáu măng tơ.
    GIA VONG QUỐC PHÁ sao ngờ,
    Một thời tao loạn áng mờ sao Thu.

    Buá đồng liềm sắc rắc thù !!!

  2. khaymouk says:

    Dat nuoc ToQuoc la vinh cuu con dang phai la mot thoi , neu dang phai phuc vu duoc cho nhan dan
    va To quoc thi moi chinh dang duoc lanh dao dat nuoc
    phai tu bo ick ky tham quyen co vi ma lam hai cho dat nuoc va nhan toc minh
    khi de mat nuoc roi thi dan toc cung se bi mat.

    • nvtncs says:

      Tổ Quốc = 0
      Đất nước = 0,

      nếu dân bị diệt chủng, nghiã là 40 triệu thằng Tầu ế vợ, lấy vợ Việt Nam, và 40 triệu đàn ông VN bị lôi sang Tầu làm nô lệ lao động.
      Đó là hiểm họa trước mắt, nếu ở VN không có một cuộc đảo chính.
      Kỳ này không có tái diễn cái cảnh 1000 năm đô hộ như xưa nữa đâu, mà sẽ bị Hán hóa, mất giống nòi luôn.
      Hậu quả con ường “Bác đi”, thật là “Bi đát”.

  3. Trung Hoàng says:

    BỆNH TRẦM KHA TẠNG HỒI MÔNG MÃN.
    Việt Nam cho dù chưa thể có được một Hiệp Ước An Ninh Lãnh Thổ với Hoa Kỳ như Philippinnes, nhưng sự họp tác đi sâu vào nhiều lảnh vực vẫn là điều có thể làm. Chính thể độc đảng Cộng Sản, tất nhiên sẽ phải có nhiều trở ngại trên mặt ngoại giao đối với khối Tự Do Dân Chủ trên thế giới, nhất là mối bang giao rất thiết yếu như Hoa Kỳ, đất nước và chính thể tự do dân chủ hàng đầu thế giới.

    Dưới chính thể độc đảng chuyên chế hiện nay, Việt Nam không thể là nước đồng minh cuả Hoa Kỳ, những Hiệp Ước nào đó nếu có, cũng không thể thúc đẩy được chính quyền Hoa Kỳ can thiệp, khi Việt Nam có tình trạng bị xâm lấn lảnh thổ hay lảnh hải. Không riêng gì về mặt ngoại giao đối với Hoa Kỳ, mà cả đến các nước trong cộng đồng dân chủ tự do trên thế giới, Việt Nam hẳn nhiên rất muốn mở rộng ngoại giao, nhưng một nước với chủ trương đường lối chuyên chính đảng trị, tầm ảnh hưởng niềm tin lẩn nhau sẽ giảm đi nhiều, kết quả thường sẽ không như ý mong muốn cuả các nhà đương quyền Việt Nam.

    Mặc dù Úc Đại Lợi có sự giao thương kinh tế với Trung Quốc khá nhiều, nhưng Úc vẫn luôn là đồng minh lâu đời cuả Hoa Kỳ từ 1951, cùng Hải Lực Không Quân Hoa Kỳ phối họp tập trận theo như định kỳ. Bởi vì nền an ninh chung cuả hai nước nầy trên khu vực Á Châu-Thái Bình Dương, Úc Đại Lợi luôn cần đến sự hổ trợ tích cực cuả Hoa Kỳ, đứng trước sự trổi dậy gần đây cuả Trung Quốc, ắt sẽ có phương hại không ít đến an ninh lảnh thổ lảnh hải cuả Úc. Tính đồng minh hổ trợ trên từng khu vực cuả Hoa Kỳ, đã được thể hiện đúng mức trong suốt thời gian qua. Từ khu vực Nhật-Nam Hàn, đến Phi-Thái Lan, và nhất là Ấn-Úc. Cái thế Vòng Cánh Cung kéo thẳng cũng là ở đó, nó hình thành tất yếu khó tránh khỏi trước độ hung hãn cuả Bắc Kinh ngày càng leo thang.

    Thị trường tiêu thụ hành nhu yếu phẩm về mặt xa xí bị giảm sút, khiến nền kinh tế Hoa Kỳ có phần chựng lại vì thuế thất thu. Nhưng các mặt hàng khác trên mặt quốc phòng, thì hiện tại cũng như tương lai, vẫn không có chiều hướng giảm xuống theo thời gian. Nếu nền kinh tế Hoa Kỳ có suy giảm về mặt thị trường tiêu thụ, âu chỉ là căn bịnh ngoài da, chỉ làm một ít khó chiụ cho chính quyền đương nhiệm và người dân. Sự suy giảm đó không thể nào làm Hoa Kỳ ngã xuống được, khi mà với tiềm năng tiềm lực dồi dào về các mặt, Hoa Kỳ sẽ luôn trụ lại và đứng vững với thời gian.

    Nhưng Trung Quốc bề mặt kinh tế thấy như phát triển vượt trội, nhưng thực chất là nhờ vào sự đầu tư ồ ạt từ các nước tư bản trên thế giới. Nó giống như là hình tam giác, đáy hình tam giác giơ lên trời, đầu cắm xuống đất, nên rất dể ngã đổ. Nhất là hiện trạng khan hiếm dầu thô trên thế giới trong tương lai gần, Trung Quốc bắt buộc phải gây hấn tranh đoạt cho bằng được Cái Lưỡi Bò, cho dù sẽ phải trở thành là kẻ thù chung cho cả khối ASEAN trong khu vực, hay là cả số đông các nước trên thế giới, cũng phải hành động để giử vững sự phát triển kinh tế.

    Nếu có một sự suy giảm kinh tế trong nước Trung Quốc xảy ra, Tạng Hồi Mông Mãn sẽ có sự trổi dậy khó tránh khỏi. Đó chính là căn bệnh trầm kha bên trong đất nước Trung Quốc, cơn bệnh mãn tính e rằng sẽ không có phương thuốc nào để có thể trị liệu được. Thế nên, đàng sau sự trổi dậy mạnh mẽ cuả nhà cầm quyền Bắc Kinh, con đường tan rã Tam Phân Tứ Liệt lúc nào cũng đang sẵn sàng chờ đợi họ. Đó là điều rất dể hiểu tại sao khi Đạt Lại Đạt Ma đến Hoa Kỳ, thì lúc nào nhà cầm quyền Bắc Kinh đều cực lực phản đối, cũng như luôn luôn có lời răn đe rào đón trước đối với Hoa Kỳ.

    Với Việt Nam hiện nay, người dân Việt yêu nước trong ngoài cần phải nên hướng tập trung vào thế Mượn Thuyền Qua Sông, để Thuận Tay Dắt Dê là thù thắng nhất. Vưà bảo toàn tiềm năng tiềm lực, vưà giử lại những gì cần phải giử. Trong đó, sự chuyển hoá cơ chế trong an toàn là chuyện trước mắt không thể không làm.

    Xin trân trọng.

  4. Huong Nguyen says:

    Bài viết này nên dành cho những đảng viên CS vẫn còn mù quáng, bán cả “linh hồn”(không biết người CS có tin ở 1 giá trị tinh thần nào đó của con người hay không) để làm thân trâu ngựa cho đảng CSVN, mong kiếm chút đỉnh vinh hoa phú quí chứ còn các lảnh tụ đảng thì lo gì? Khi mất nước thì họ đã cao bay xa chạy, an hưởng giàu sang cùng gia đình ở nước ngoài với những tài sản do tham nhũng và ăn cướp của nhân dân. Ngay bây giờ, chúng ta cũng đã thấy rãi rác một vài con cháu của các lãnh tụ CSVN nhỡn nhơ, giàu sang ở các nước tự do, thỉnh thoảng còn viết báo chửi cha thiên hạ mà không ai làm được gì?

    • nvtncs says:

      Giời đất ơi, thời buổi này, khi Liên Xô đã sụp đổ, vào đảng chỉ để kiếm ít quyền lợi cỏn con thôi, chứ lý tưởng Mác-Lê gì nữa.
      Thế thì làm gì có linh hồn để mà bán.

  5. D.Nhật Lệ says:

    Hoan hô Nguyễn Ước viết bài này khá hay vì nó có khả năng đủ cao giúp đảng viên cs.thức tỉnh mà
    rời xa ngay đảng csVN.đã mất hết “chính nghĩa” vốn dùng để nhồi sọ và tẩy não người dân VN.ta từ
    mấy chục năm nay ! Đảng csVN.đã để rơi mặt nạ dù được khéo léo ngụy trang qúa lâu !
    Sự giả dối nào cũng có ngày bị phanh phui ra ánh sáng như cái kim bọc trong giẻ cuối cùng cũng lòi ra,không tài nào che giấu mãi được.Chính và tà rốt cuộc đã được lịch sử minh định một cách công
    bình qua thực tế,chứ không phải qua “mồm loa mép dải”,”vừa ăn cướp vừa la làng” nào là Mỹ Diệm,
    Mỹ ngụy nào là bù nhìn tay sai bán nước v.v.và vân vân !
    Những diễn biến gần đây đang chứng minh tính nguỵ trá của VC.khi chúng tiếp tục hèn nhát cúi đầu khom lưng trước Tàu cộng,thay vì qua cung cách ngoại giao bình thường mà các nước trên thế giới thường làm.Nếu không có cuộc chiến 1979 giữa Tàu cộng và VC.thì làm gì lòi ra Công Hàm Phạm Văn Đồng thừa lệnh BCT./csVN.để mọi con dân VN.chuốc lấy thảm cảnh ngày hôm nay.Đó là lòng yêu nước của công dân Việt bị ngăn chận và đàn áp khi họ chỉ bày tỏ sự phẫn nộ trước tình hình
    Biển Đông bị xâm lấn.ngư dân bị Tàu cấm đánh cá và giết hại hàng năm,ngoài việc Tàu chiếm mất
    một phần lãnh thổ có tổng diện tích bằng 1 tỉnh Thái Bình.Điều này được chính cựu đại sứ VN.tại
    Tàu là tướng Nguyễn Trọng Vĩnh tiết lộ gần đây trên blog trong nước.
    Có điều đáng tiếc là tôi không thể đồng ý với Nguyễn Ước khi cho rằng VC.có “tính chính thống pháp lý và tính chính đáng” vì chính quyền VC.được tổng thống VNCH/DVM.chuyển giao.Thật ra,
    DVM.không TỰ NGUYỆN chuyển giao mà là BỊ BUỘC chuyển giao.Chỉ có hợp pháp lý khi 2 bên
    ĐỒNG THUẬN .Trái lại,ở đây 1 kẻ cướp chiếm đoạt “tài sản” của 1 người lương thiện thì làm gì
    còn có tính pháp lý nữa cơ chứ ?
    Dù sao,tôi cũng xin cám ơn người đồng hương QB.Nguyễn Ước.

Phản hồi