WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc và bài Những Người Sơn Tây

LTS: Cả 2 ông Giao Chỉ Vũ Văn LộcĐỗ Văn Minh đều là tác giả của Đàn Chim Việt. Về tác giả Giao Chỉ chắc nhiều bạn đọc nhất là bạn đọc ở Mỹ đã rõ. Ông viết khá nhiều về đủ các góc cạnh của cuộc sống. Ông nguyên là đại tá quân đội VNCH và hiện sống ở San Jose, phụ trách một bảo tàng quân đội VNCH. Bài viết gần đây nhất của ông đăng trên trang Đàn Chim Việt “Những người Tây Sơn” liên quan tới sự ra đi của ông Nguyễn Cao Kỳ đã nhận được khá nhiều tranh luận trong số đó có phản hồi của tác giả Đỗ Văn Minh.

Ông Đỗ văn Minh nguyên là học sinh trường Chu văn An, quê quán tỉnh Sơn Tây. Di cư vào Miền Nam sau Hiệp định Genève năm 1954, động viên vào trường Võ Khoa Thủ Đức, phục vụ trong Quân chủng Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, ngành Quân Báo. Di tản sang Hoa Kỳ cuối Tháng Tư năm 1975. Đỗ Văn Minh, tất nhiên, là tên thật của ông.

 

—————————————-

Đại tá Giao Chỉ- Vũ Văn Lộc

Ở thành phố San Jose miền Bắc Cali có ông, gọi là ‘nhà văn’, thường tự xưng là Giao Chỉ San Jose với cái tên cúng cơm là Vũ Văn Lộc. Ông nhà văn ‘nhớn’ này có cái tật, hễ có cơ hội nào là ông ta lại múa bút phun ra một bài văn để bàn bạc ra điều ta đây thông thái, lên mặt dạy đời, phê bình này nọ.

Xin đơn cử vài trường hợp về cái ông “cơ hội” này.

Năm 1997, nhân vụ tranh chấp trong Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc, mặc dù không phải là hội viên Văn Bút, đã viết bài “Niềm đau chung gánh” để nhẩy vào trách cứ như một kẻ có thẩm quyền, với thái độ kẻ cả để đến nỗi nhà văn Sơn Tùng đã phải đặt câu hỏi “ông Giao Chỉ lấy ‘thẩm quyền’ gì để trách cứ những hội viên Văn Bút, một hội mà ông đã chọn đứng ngoài, không gia nhập? ‘Thẩm quyền’ của một cựu đại tá đào tẩu chăng? ‘Thẩm quyền’ của một người ‘khôn ngoan’ sống nhờ vào qũy xã hội của Mỹ?” (“Làm người, làm văn, làm loạn”, xuất bản năm 2000, trang 244-246)

Năm 2008, nhân dịp Đại Tướng Cao Văn Viên qua đời, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc đã viết một bài tưởng niệm để xưng tụng ông “Thầy” cũ. Không hiểu vì không tìm ra tiếng Việt nào đủ sức diễn tả hay đây là một trường hợp ngoại hạng nên ông phải dùng đến tiếng Pháp để đặt nhan đề cho bài viết là “Mon Général”. Đây có thể coi như một bài ai điếu cho nên ông Giao Chỉ có muốn suy tôn ‘Mon Général’ của ông tới đâu thì cũng còn có thể chấp nhận được. Nhưng trong bài còn có đoạn ông ‘bốc thơm’ đến cả bà vợ ông cố Đại Tướng là người “quán xuyến, can đảm, quyết liệt”. Bà Đại Tướng quán xuyến lắm, theo kiểu “gái ngoan làm quan cho chồng”, quyết liệt lắm, để khi chồng làm lớn thì giành quyền bổ nhiệm cấp dưới vào những vị trí hái ra bạc hầu thâu tiền lại qủa. Cho nên cái dư luận từ một số sỹ quan từng phục vụ tại Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH trước kia cho hay ông Đại Tá họ Vũ này thuộc loại người có tiếng là ‘nâng bi, điếu đóm’ xem ra không hẳn là vô căn cứ, một người không những đã ‘Nâng’ Tướng Ông rồi lại ‘Đội’ cả Tướng Bà.

Năm 2009, nhân ngày “President’s Day” của Hoa Kỳ vào tháng 2, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc lại thừa cơ hội để viết bài “President’s Day – Ngày Tổng Thống Hoa Kỳ” trong đó ông lên giọng thống trách người Việt, tuy sống trên đất Mỹ đã mấy chục năm, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ và không quan tâm gì tới cái đất nước đã cho họ được hưởng tự do no ấm. Rồi ông lên mặt dạy dỗ người Việt là phải thay đổi thái độ. Và muốn thay đổi thái độ ra sao cho hợp lý thì phải đọc bài viết về President’s Day của ông để học hỏi. Tóm lại, trên cương vị một kẻ cả, ông đã dạy cho người Việt trên đất Hoa Kỳ một bài học về lòng biết ơn. Vì cảm kích tấm lòng cao cả này nên đã có một bài viết vạch ra những cái “hay”, cái “đẹp” về kiến thức cùng trình độ viết lách trong bài văn của ông nhà văn ‘nhớn’ tăm tiếng lẫy lừng miền ‘thung lũng hoa vàng’. (“Nhân đọc bài President’s Day của Giao Chỉ San Jose” trên trang mạng TroiNam .net, tháng 2, 2009).

Rồi bây giờ đến tháng 7 năm 2011 này, trong dịp ông Nguyễn Cao Kỳ qua đời tại Mã Lai, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc cũng không bỏ lỡ cơ hội lên tiếng qua bài “Những Người Sơn Tây”, với 3 nhân vật miền Nam mà ông gọi là người viết nhạc Phạm Đình Chương, thiếu tướng Lê Nguyên Vỹ, và chính khách Nguyễn Cao Kỳ, thêm vào đó là nhà thơ Quang Dũng miền Bắc. Giao Chỉ San Jose viết có bài bản lắm! Muốn hạ Nguyễn Cao Kỳ, Vũ Văn Lộc phải ‘đội’, phải ‘nâng’ những nhân vật kia, được đưa ra để mà so sánh.

Xin có nhận xét sơ khởi. Trong khi Phạm Đình Chương chỉ thuần túy là người nhạc sĩ, Lê Nguyên Vỹ chỉ thuần túy là một quân nhân, thì Nguyễn Cao Kỳ, trước khi là một chính khách, đã là một quân nhân trong nhiều năm, từ 1951 đến 1965, khi ông ra làm Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương. Cố tình bỏ quên đoạn đời chiến sĩ của Nguyễn Cao Kỳ, Vũ Văn Lộc mới có dịp “nâng”, có dịp “đội” bằng cách ca tụng “ngưới nghệ sĩ làm cuộc sống thăng hoa, tướng công làm ta hãnh diện” để “hạ” bằng cách chê “chính khách làm ‘ta’ xấu hổ”. Vậy xin hỏi Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc là quãng đời quân nhân của Nguyễn Cao Kỳ có làm “Ta” xấu hổ không mà không thấy đả động gì tới? Sao chưa chi ngay doạn đầu của bài viết đã tỏ rõ cái tâm tư thiên lệch vậy, hả ông Giao Chỉ họ Vũ? Thêm nữa, chữ “Ta” mà Giao Chỉ San Jose dùng phải thay bằng chữ “Tôi” thì mới đúng, tức là để xác định cho rõ là ở đây chỉ có Vũ Văn Lộc thôi chứ không phải tất cả mọi người đều đồng ý với cái nhận xét này đâu. Xin đừng có giở cái trò nhập nhèm mà Vũ Văn Lộc thường quen sử dụng.

Vậy có thể kết luận ràng Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc là một người không ngay thẳng.

Giao Chỉ San Jose kể tiếp đến chuyện Phòng Trà Đêm Màu Hồng trong chương trình ca nhạc phổ thơ Quang Dũng của ban hợp ca Thăng Long, tuy không nói ra nhưng phải được hiểu là trong khoảng các năm 1964-1965. Giao Chỉ mô tả là phòng trà “đầy khán giả”, “khán giả may mắn vào được ngay từ buổi chiều”. Rồi ông kể “Ông (tướng Kỳ) đang là tư lệnh Không Quân. Tư lệnh đi phòng trà, lính gác từ trong ra ngoài”, để ông so sánh “Cùng lúc đó, có một chàng trai Sơn Tây khác, chưa bao giờ nếm mùi trà đình tửu điếm Sài Gòn, Trung Tá Lê Nguyên Vỹ, trung đoàn trưởng bộ binh đang dò bản đồ, gọi máy xem các đơn vị đã vào được vị trí chưa. Đất Sơn Tây, cùng một lúc sinh ra những người con khác biệt biết chừng nào”.

Chỉ một đoạn ngắn kể trên, tôi đã thấy rõ cái kiến thức của Giao Chỉ thấp kém đến như thế nào, đã thấy Vũ Văn Lộc bịa chuyện một cách tối dạ đến như thế nào.

Giao Chỉ ngồi trong một góc phòng trà đầy kín người, làm sao biết là có lính gác “từ trong ra ngoài”. Ông lẻn ra ngoài để quan sát thấy có lính gác bên ngoài sao? Tôi xin chỉ bảo cho Giao Chỉ Vũ Văn Lộc biết rằng khi tư lệnh Nguyễn Cao Kỳ đi phòng trà thì nhiều lắm là có vài ba cận vệ đi tháp tùng là cùng chứ không bao giờ có lính.nào canh gác hết. Không Quân có truyền thống là không bao giờ xử dụng binh lính vào các việc phục vụ riêng tư cho cấp trên, dù là tư lệnh và binh sĩ Không Quân cũng không chấp nhận làm như vậy. Nhà văn KQ Thế Phong Đỗ Mạnh Tường đã kể câu chuyện có ông Đại Úy Bộ Binh mới được thuyên chuyển sang Không Quân, trong một đêm cấm trại phải vào trại ngủ, đã sai một anh lính sửa soạn giường ngủ. Anh lính Không Quân đã thẳng thừng từ chối (“Hồi Ký ngoài văn chương” xuất bản năm 1996, trang 81). Có lẽ ông Giao Chỉ nghĩ rằng ở Bộ Binh, khi một ông đại tá tiếp vận ghé chơi chốn lầu xanh thì phải có lính tráng bảo vệ ở bên ngoài, như thế ở Không Quân ắt cũng phải diễn ra cái cảnh tương tự. Ông có biết đâu rằng Không Quân khác với Bộ Binh Tiếp Vận là ở chỗ đó!

Mặt khác, trong lúc ông Giao Chỉ San Jose đang ngồi trong phòng trà thì làm sao ông biết là trong cùng lúc đó trung tá Lê Nguyên Vỹ đang làm những gì ở môt nơi cách xa hàng mấy trăm cây số để mô tả một cách rõ ràng như thế? Ông có phép phân thân như Tề Thiên Đại Thánh trong “Tây Du” chăng? Giao Chỉ San Jose đúng là đã viết theo trí tưởng tượng. Hơn nữa, bằng cách nào ông biết là Trung Tá Lê Nguyên Vỹ “chưa bao giờ biết mùi trà đình tửu điếm Sài Gòn”? Hoặc giả trước kia Giao Chỉ Vũ Văn Lộc có thời là “Tà-Lọt” ngày đêm theo chân phục vụ Trung Tá Vỹ nên mới biết rõ đến như thế?

Tôi xin hỏi thêm ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc là khi Chỉ Huy Trưởng Liên Phi Đoàn Vận Tải Nguyễn Cao Kỳ đang bay phi vụ trong đêm tối ra Bắc để thả biệt kích thì lúc đó ông đang làm gì, khi Tư Lệnh Không Quân Nguyễn Cao Kỳ dẫn đầu đoàn phi cơ KLVNCH bay ra oanh tạc miền Bắc, ông đang ở đâu, ông có nhớ được không?

Thích hay không thích đến phòng trà thưởng thức ca nhạc, đó là tùy theo sở thích của từng cá nhân. Thích đi đâu phải là một cái tội. Chỉ trừ khi đi du hí trong giờ làm việc. Ngược lại, không thích đi đâu phải là một cái đức để ông Giao Chỉ hết lòng tâng bốc.

Giao Chỉ San Jose quả đã bịa đặt, mà bịa đặt một cách thiếu thông minh, đúng với hạng người mà dân gian thường gọi là “nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu”, nếu giả như ông được gọi là ‘một nhà văn’.

Cho nên tôi thực tình thương hại Giao Chỉ Vũ Văn Lộc khi ông thú nhận rằng “tôi ao ước được trở thành người hùng đất Sơn Tây như Kỳ”.  Tôi thương hại ở chỗ ông không tự biết mình, biết người: Thân phận là sâu bọ, kiến ruồi mà muốn trở thành con đại bàng bay bổng trên cao!!!

Ông kể cả đến chuyện tâm tình giữa ông và Ngọc “Toét” cùng Hùng “Xùi”, cả hai với Giao Chỉ San Jose đều xuất thân khóa 4 trường sỹ quan trừ bị Thủ Đức. Ngọc “Toét” cùng ông Kỳ là dân ‘Càn’ ở Hà Nội thời đầu thập niên 1950, rồi vào Nam và sang Mỹ cả hai vẫn thân thiết với nhau. Hùng “Xùi” đi Nhảy Dù, rồi được làm Cảnh Sát Trưởng Quận 1 Sài Gòn, anh rể của “Minh Râu”, cận vệ cũ của Tướng Kỳ, hiện cũng ở San Jose, chắc ông Giao Chỉ cũng biết. Nhà văn Tạ Tỵ, trong Hồi Ký Đáy Địa Ngục trang 61, đã kể một giai thoại về nhân vật Nguyễn Mộng Hùng, bạn của Giao Chỉ, tôi xin miễn kể lại ở đây.

Có điều Giao Chỉ có một nhận xét đáng chú ý là khi qua Mỹ “ông Ngọc vẫn giữ lon thiếu tá và cũng là chuyện lạ”, như thế có ý so sánh là Nguyễn Cao Kỳ khóa 1, và Ngô Quang Trưởng khóa 4 đều đã lên tướng, sao Ngọc “Toét” cũng khóa 4 còn ở cấp thiếu tá. Một nhận xét mà tôi cho là hơi ‘Ngu’, nhất là với một người đã ở quân đội lâu năm và lên tới cấp bậc đại tá. Trong quân đội VNCH, thăng cấp nhanh thường bằng 2 cách: thứ nhất là do công trạng, chiến trận, thứ hai là do bè phái, phe đảng. Nguyễn Cao Kỳ và Ngô Quang Trưởng lên cấp tướng là do đường lối thứ nhất, không ai có thể phủ nhận. Ngọc “Toét” nằm ở cấp thiếu tá có thể vì đã không ở những vị thế để có cơ hội lập công nơi chiến trường, và lại không có bè cánh nào hết để dựa hơi đẩy lên. Như thế mà cũng không hiểu sao để coi là chuyện lạ? Nếu so sánh trường hợp Ngọc “Toét” với Giao Chỉ Vũ Văn Lộc thì có phần hợp lý hơn. Cả hai đều thuộc khóa 4 Thủ Đức, mà sao Giao Chĩ Vũ Văn Lộc mau lên tới Đại Tá đến thế, thành ra phải đặt câu hỏi không biết ông có xông pha trận mạc gì hơn Ngọc “Toét” chăng? Nếu không thế thì bằng cách nào? Hỏi tức là trả lời đấy!

Tới đây, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc lại nhắc tới chuyện ông Nguyễn Cao Kỳ hô hào quyết tâm chiến đấu tại trường Chỉ Huy Tham Mưu Long Bình và tại họ đạo Tân Sa Châu. Đúng vậy, có chuyện đó thực! Nhưng chỉ là một nửa sự thực, vì ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc chỉ kể có thế thôi, tức là có phần đầu mà không nói gì tới phần cuối. Toàn thể sự thực như thế nào?

Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ (1930- 2011)

Sau hai lần nói chuyện kể trên, ngày 23 tháng 4 ông Nguyễn Cao Kỳ đã gặp Tổng Thống Trần Văn Hương để xin được cử làm Tổng Tham Mưu Trưởng hầu có quyền, có quân để tổ chức lại chiến đấu. Nhưng Tổng Thống Trần Văn Hương đã không chấp thuận với lý do ông Kỳ đã từng là thủ tướng, là phó tổng thống thì nay không thể chỉ là tổng tham mưu trưởng. (Cruel Avril của Oliver Todd, bản dịch của Phạm Kim Vinh trang 305-306). Nên nhớ từ mấy năm sau cho tới lúc này (4-1975), ông Nguyễn Cao Kỳ không giữ một chức vụ nào trong quân đội, kể cả Không Quân, cũng như ngoài dân sự.

Không có quyền để chỉ huy, không có quân để chiến đấu, ông Kỳ đánh nhau bằng hai tay không sao? Dầu vậy, sáng sớm ngày 29 tháng 4, sau cuộc pháo kích dữ dội của cộng quân vào căn cứ Tân Sơn Nhất, ông Nguyễn Cao Kỳ đã lên trực thăng bay thám sát tình hình và đã chỉ điểm cho pháo binh và phi cơ oanh kích vào các vị trí pháo binh Cộng Sản. Sau đó ông đã sang Bộ Tổng Tham Mưu để toan tính những nỗ lực cuối cùng. Ông không gặp một giới chức thẩm quyền nào và trước khi từ giã, ông đã gặp và đưa được trung tướng Ngô Quang Trưởng đi cùng. (Cruel Avril, bản dịch trang 359 – Việt Nam Nhân Chứng của Trần Văn Đôn, trang 475). Đã chiến đấu tới giờ phút cuối cùng, thế cùng lực tận, ông Nguyễn Cao Kỳ lái trực thăng cùng một số sỹ quan, kể cả trung tướng Ngô Quang Trưởng, bay tới chiến hạm Mỹ khoảng 3 giờ chiều, trong khi Bộ Tư Lệnh Không Quân đã tan hàng rã ngũ từ lúc 10 giờ sáng.

Toàn thể sự thực là như vậy, cắt xén sự thực để giấu giếm, biết mà không nói ra, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc đúng là một con người gian trá.

Trở lại đoạn đầu bài viết, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc đã chỉ trích ông Nguyễn Cao Kỳ là “chính khách làm ta xấu hổ”. Thật có khác gì tiếng sủa của một loài hay sùng sục ở cái chỗ mà người Pháp gọi là cabinet d’aisance! Ông Nguyễn Cao Kỳ bắt đầu đi vào chính trường từ giữa năm 1965, khi ông được các tướng lãnh đề cử làm Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương, tức là chức vị Thủ Tướng. Trong hơn 2 năm, ông đã thực hiện được 3 thành tích rực rỡ:

1/ Thứ nhất là từ sau cuộc đảo chánh lật đổ nền Đệ Nhất Cộng Hòa cuối năm 1963 đến giữa năm 1965, tình hình bất an do xảy ra hết đảo chánh này đến đảo chánh khác. Ông Nguyễn Cao Kỳ đã ổn định tình hình, đem lại trật tự cho quốc gia, tổ chức thành công cuộc bầu cử năm 1967 mở màn cho nền Đệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam.

2/ Thứ hai là cương quyết dẹp tan được vụ phiến loạn miền Trung giữa năm 1966 khiến cho Việt Nam Cộng Hoà tránh được một cuộc nội chiến tương tàn có thể đưa đến việc miền Nam bị Cộng Sản Bắc Việt thôn tính ngay lúc đó.

3/ Thứ ba là trong dịp Tết Mậu Thân đầu năm 1968, khi quân Cộng Sản mở trận tổng tấn công trên toàn quốc tại nhiều thị trấn, trong khi tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đang ăn tết ở quê vợ tại Mỹ Tho, tướng Kỳ đã lập tức đứng lên nắm quyền chỉ huy để điều động quân đội chống cự rồi phản công tiêu diệt quân địch.

Trừ vị lãnh đạo nền Đệ Nhất Cộng Hòa, ngoài ra hỏi có nhà lãnh đạo Việt Nam nào khác đã tạo ra được những thành tích như thế không? Có ai, xin ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc hãy vạch mặt chỉ tên cho tôi hay?

Bằng không thì lời chỉ trích nhà chính khách Nguyễn Cao Kỳ của ông chứng tỏ là chính ông, Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc mới thực là một người vô liêm sỉ.

Hết cách nói xấu ông Nguyễn Cao Kỳ, Giao Chỉ San Jose Vũ văn Lộc còn mượn đến cả chữ nghĩa của Stanley Karnow. Stanley Karnow là một tên thiên Cộng, điều này nhiều người đã biết. Giao Chỉ Vũ Văn Lộc thường khoe là người học rộng biết nhiều mà sao lại đi tin tưởng coi ngôn từ của một tên thiên Cộng là sự thực? Stanley Karnow năm 1983 đã viết cuốn “VietNam, A History”, trong đó miền Nam VN bị chê bai, chỉ trích  một cách bất công, trong khi Cộng Sản Bắc Việt lại được đề cao, ca ngợi. Dựa vào cuốn sách này đã có bộ phim “VietNam, A Television History’ nổi tiếng một thời những năm cuối thập niên 1980, nổi tiếng về tính cách thiên lệch khi trình bày một giai đoạn lịch sử.

Sao Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc lạị vô ý thức đến thế?

Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc mạnh mẽ tố cáo ông Nguyễn Cao Kỳ đã “tham gia phong trào vận động phục quốc, nhưng đánh trống bỏ dùi,…”. Rất tiếc ông Giao Chỉ San Jose không cho biết là phong trào phục quốc nào, có tên là gì, ông Nguyễn Cao Kỳ tham gia khi nào, với tư cách gì, rồi đánh trống bỏ dùi như thế nào? Nói một cách mơ hồ, tổng quát như thế thì không xác định được cái gì hết. Hay ông Giao Chỉ San Jose cho rằng ông Nguỳễn Cao Kỳ đã không còn trên cõi thế gian này thì ông muốn nói sao cũng được. Nếu ông Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc không giải thích để trả lời được các câu hỏi nêu ra bên trên thì ông chỉ là loài dối trá, điêu toa, là một kẻ ‘ngậm máu phun người’.  Còn nữa, ông Giao Chỉ lại viết “Từ trong nước ra đến hải ngoại, trong hay ngoài quân đội, trước hay sau 1975, ông luôn leo lên đầu lên cổ anh em để múa gậy vườn hoang”. Cũng như trên, tôi chỉ xin ông đơn cử ra vài trường hợp cho thấy ‘trèo lên đầu lên cổ anh em nào’ để làm chứng cớ cho lời chê trách của ông. Nếu tôi cũng viết theo lối ‘múa gậy vườn hoang’ của ông rằng “Từ trong nước ra đến hải ngoại, trong hay ngoài quân đội, trước hay sau 1975, Giao Chỉ Vũ Văn Lộc luôn bị người ta đè đầu cưỡi cổ mà không dám hó hé lên một lời một tiếng”, thì ông nghĩ sao?

Cuối cùng, ông Nguyễn Cao Kỳ nằm xuống, tang lễ chưa xong, tro cốt chưa đặt ấm chỗ, thế mà Giao Chỉ San Jose lại viết một bài sỉ nhục người quá cố thậm tệ. Thật là một hành động bỉ ổi của một kẻ vô giáo dục. Vũ Văn Lộc há không biết rằng theo nguyên tắc đạo đức chung thì đối với một người vừa mới qua đời, dù cho có thù oán tới đâu, người ta cũng không bao giờ có lời nói hoặc hành động nào xúc phạm tới người quá cố đó, ít ra là để tỏ lòng tôn trọng.

Vậy mà Giao Chỉ San Jose còn há miệng ra nói chữ “Nghĩa tử là Nghĩa sau cùng (nghĩa Tận) mà không biết thẹn cho cái tâm điạ bất nhân của mình sao?

Tôi xin nói thêm rằng người Sơn Tây hay trọng tình nghĩa. Ông Nguyễn Cao Kỳ khi ở những chức vụ cao nhất trong chính quyền miền Nam, vẫn đi lại thân thiết với các người bạn cũ từ thời học sinh ở Hà Nội, như thiếu tá Ngọc “Toét”, người bạn càn bạt thủa xưa, như nhạc sĩ Phạm Đình Chương, người bạn học từ thời trường Bưởi. Khi nhạc sĩ Phạm Đình Chương tạ thế, ông Nguyễn Cao Kỳ đã tới dự đám tang và là một trong những người khiêng linh cữu anh bạn học cũ.

Tôi cũng là người Sơn Tây ở phố Lạc Sơn thuộc Hộ Đông (Thị xã Sơn Tây chia ra làm 4 Hộ: Đông, Tây, Nam, Bắc). Tôi học trường Groupe Scolaire de SonTay từ năm 1943 đến 1946. Bạn cùng phố với tôi có anh em Nguyễn Năng Tế, Nguyễn Chí Hiếu và Khuất Duy Trác. Bạn học củng trường, cùng lớp có Lê Nguyên Khánh, em Trung Tướng Lê Nguyên Khang, và Phạm Huy Sảnh tức Sảnh “Bệu”. Nói như thế để ông biết tôi là người Sơn Tây thực thụ.

Ở đầu bài viết, ông đã nói ông ước ao được là người Sơn Tây.

Nhân danh là một người Sơn Tây, tôi nói thẳng với ông rằng một con người bất nhân, không ngay thẳng, ưa bịa đặt, thiếu thông minh, vô giáo dục, vô liêm sỉ, vô ý thức, dối trá điêu ngoa, như ông Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc, cựu Đại Tá Tiếp Vận Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH, cựu Giám Đốc IRCC, người hàng năm chuyên ăn “phân” (phiên âm từ chữ “fund” của Mỹ), nhưng nay “phân” khô rồi nên ngồi nhà rung đùi viết lách theo trí tưởng tượng, một con người như thế mà là dân Sơn Tây thì thật ô uế cho cái nơi được cho là ‘địa linh nhân kiệt’ này.

Cho nên ở cuối bài, ông rút lại lời nói ước mong được là người Sơn Tây.

Thật là may cho những nguời Sơn Tây lắm lắm!

1 tháng 8, 2011

© Đỗ Văn Minh
© Đàn Chim Việt

177 Phản hồi cho “Giao Chỉ San Jose Vũ Văn Lộc và bài Những Người Sơn Tây”

  1. Chiến Nguyễn says:

    `Chỉ vì muốn bênh vực ông Kỳ, Đỗ Văn Minh đã phun ra những ngôn từ hết sức hạ cấp, LÀM BẨN MẮT NGƯỜI ĐỌC. Hy vọng Đàn Chim Việt chỉ dùng mỗi một ông tác giả nầy để làm bia cho thiên hạ bắn
    CN

  2. Thuận Thiên. says:

    Dù đọc qua lời mào đầu cho biết Đv Minh là tên thật của người nầy. Nhưng đọc hết bài viết của Đv MINH thấy lời lẽ , cách lý luận ,chửi bới và giọng văn sao giống y changnhư của Đặng văn Âu (trong BBT của Đàn chim Việt quá !)Mà thây kệ tuy 2 mà một , hay một mà 2 cũng không ăn thua gì !

    Có điều nầy đáng nói đây.:
    Đỗ văn Minh (cũng y như Đv ÂU) hay đem ra khoe 3 việc mà NCK đã làm ,cho là hay là nỗi bật ,giỏi đây :
    1)Thời gian đảo chánh và chỉnh lý liên miên ấy thì coi như cả một hội đồng Tướng lảnh đang nắm quyền ,cho nên một vài cá nhân lẻ tẻ tạo binh biến là thất bại thôi . Điểm nầy chưa thấy tài của NCK là gì hết .
    2)Vụ biến loạn miền Trung ,thì thực sự người tài và có công trạng ấy chính là ông Nguyễn ngọc Loan nhá !
    3) Vụ Tết Mậu Thân ,khi vắng mặt ông Chánh thì ông Phó phải hành động thế thôi ! Chỉ kêu gọi và ra lệnh cho các cấp tổng phản công , vậy thì có gì mà ồn ào ! Chứ NCK có đưa ra chiến thuật ,chiến lược gì không ??Bất kỳ ai là Phó cũng lên Đài kêu gọi như vậy được hết á ,ông Đ v Minh ôi ! !

    Tôi nghĩ ông Minh ráng moi ra coi có cái gì xứng tầm cở với cấp Lảnh Đạo không ?
    Rồi thời gian sau nầy NCK bị thiên hạ chửi đó , ông ấy về VN có làm được cái gì có hiệu quả , có bằng chứnng rõ ràng không ??Không bị chửi mới là chuyện lạ đó ông Minh ạ ! .Còn nhiều nữa mà tôi không muốn nói ra đây ..
    Tôi đề nghị Đỗ v Minh & Đv ÂU thôi đừng đề cập gì đến NCK nữa . Càng nói càng nhục thôi .
    Nên để cho ông ấy yên nghỉ đi . Chả ích gì mà bọn Cộng thấy còn cười thêm .!!

  3. Đinh Thành says:

    Tôi xin không bàn gì thêm về những miệt thị, mắng nhiếc nhau giữa các quý vị Đỗ Văn Minh và Vũ Văn Lộc, có quá nhiều ý kiến rồi.

    Đối với các vị như Đỗ Văn Minh hay Đặng Văn Âu là những người hết sức bênh vực ông Nguyễn Cao Kỳ, ca ngợi sự can đảm đến liều lĩnh của người quân nhân này, tôi hòan toàn tôn trọng tình cảm giữa những người chiến hữu này. Nhưng một điều đặc biệt là hai vị này luôn đề cao lòng yêu nước của ông Nguyễn Cao Kỳ, tôi muốn nói đề về khía cạnh này.

    Tôi đã coi toàn bộ phần thực hiện phỏng vấn “Ngày ấy – Bây giờ” của ông Nguyễn Cao Kỳ, dài trên 5 tiếng đồng hồ, như để tham khảo thêm từ một nhân chứng lịch sử về một giai đọan lịch sử rối ren ở miền Nam. Vào đoạn cuối của cuộn phim phỏng vấn này, ông Nguyễn Cao Kỳ đã bày tỏ lập trường ủng hộ sự lãnh đạo độc tài của chính quyền cộng sản trong thời gian hiện tại, lý do là trình độ dân trí của người Việt Nam chưa cao để có dân chủ, và lại còn đả kích cả Đa Nguyên nữa.

    Tôi xin hỏi nhị vị Đặng Văn Âu và Đỗ Văn Minh là ông Nguyễn Cao Kỳ yêu nước kiểu như vậy có ích lợi gì cho ai?!

    Nên nhớ các ông cộng sản gộc cũng thường nói là họ có lòng yêu nước cao độ đấy!

  4. Vo Tong says:

    Hay lắm, chửi hay lắm ! chúng ta chửi nhau hay lắm, chửi nhau từ năm 1954 den 1975 và 30/475 kéo nhau ra hải ngoại lại tiếp tục chửi ! Chửi đi, chửi mãi mãi để cùng nhau tiến bộ, cùng nhau thoat ra khỏi 4 bức tường u ám, tăm tối, lạc hậu, nhược tiểu !
    Không chửi nhau, nhục mạ nhau thì làm sao sống là người Việt Nam.

    • Tiên Ngu says:

      Đúng là có chửi bạo mới có…tiến bộ…

      VC ra hải ngoại bị chửi tắt bếp, chuyên chui ngõ sau mà về nước bớt cái tật…láo, ăn hiếp dân ngu.

      Nguyễn cao Kỳ bị chửi bạo mà bớt cái tật…phát ngôn bừa bãi, có chết cũng…nhắm mắt. (khi thiên hạ bỏ công ăn việc làm, phãn đối VC rầm rộ bên ngoài, thì bên trong anh ấy tình bơ phát biểu, Việt…kiều, chỉ có một nhóm là còn…nuôi dưỡng hận thù, chống phá…cách mạng…)

      Vân vân và vân vân…

      Mà suy cho cùng, được thiên hạ chửi, ít ra cũng nên…cãm ơn. Bởi thiên hạ còn thương, mới…có chửi. Ghét quá xá, chửi chi cho mệt? Không nên….ngậm phân phun lại như…Đổ văn Minh.

      Cái kiểu…ngậm phân phun phãn động, nên dành riêng cho cò mồi VC…
      Đổ văn Minh bắt chước cò mồi phun…ông Giao Chỉ, nghe nó…xấu lắm.

      Cái đám đệ tử Nguyễn cao Kỳ, trung thành với sư phụ, nên noi gương sư phụ mà về VN, trước thăm làng xóm, sau kiếm chuyện giúp đở VC mần ăn, mang lơi nhuận cho chúng nó, rũi có chết theo thầy, âu cũng đã hoàn thành cái chuyện…lợi dân, lợi nước, tâm nguyện chu toàn.
      (Nguyễn cao Kỳ, kỳ này đi gặp…ông Đặng văn Quang, cũng có cái mà…hất lên. Không đến nỗi phải gầm xuống… )

      Mà nhìn kỷ lại, ai cũng nói ra những chuyện…có thật không hè. Dân Việt tự do có ngại gì ba cái chuyện anh…xưa bảnh tỏn, nay không ai dám hét vô mặt anh đâu?

      Đâu phải như lũ Cộng, Hồ lừa, Giáp tự phong, Tố hữu…nịnh, Khãi…trã bài, Dũng…múa tay, Triết…hề…vân vân. Chúng nó biết nhau hết từ trong ruột biết ra, nhưng có đứa nào dám chửi lãnh tụ? Toàn là…két, khỉ, với cừu, không phải người…

      Mình….ngon lành, phải lắng nghe thiên hạ chửi, rồi…cám ơn. Vậy mới phải chớ, có đâu mà học theo cái lối cò mồi VC, chuyên ngậm phân phun lại?

      Mắc cười mấy anh quá…

      • Vo Tong says:

        Nếu cai trị hay lãnh đạo những người dân như Tien Ngu thì chỉ có độc tài thì mới thiên hạ thái bình được ! Tiên ngu vừa thiếu văn hóa, vừa kém hiểu biết và chưa bao giờ chịu lắng nghe, tri thuệ thì chỉ biết thóa mạ, si nhục người đối lập, nói chung thì Tien Ngu biểu tưo8ng. của 1 giống dân nô lệ muôn đời .

        Trích: “Mà suy cho cùng, được thiên hạ chửi, ít ra cũng nên…cãm ơn. Bởi thiên hạ còn thương, mới…có chửi. Ghét quá xá, chửi chi cho mệt? Không nên….ngậm phân phun lại như…Đổ văn Minh. “—->>> cái văn hóa này của VNCH ư ? thiệt là nhục. cho VNCH có những con ngươi` thế này !

      • Tiên Ngu says:

        Nghe…thương quá em? Đến bây giờ em mới biết Tiên Ngu này….nhục,thì cũng hơi…muộn màng…

        Cả dân Tộc cùng bị nạn cs, em? Tất cả đều bị nhục như nhau, có phải một mình Tiên Ngu này đâu em?

        Xứ nào, thời nào cũng có….nhiều loại, chẳng riêng gì VNCH. Có đứa bảnh như em với Nguyễn cao Kỳ, phải có đứa…kém văn hoá, kém hiểu biết như…Tiên Ngu, có gì lạ đâu em?

        Có cái Tiên Ngu không có văn hoá…nịnh, chỉ nói thật thôi.

        Hồ chí Minh có VC nịnh mấy đới
        Nguyễn cao Kỳ có mấy em…nịnh tới bến

        Kể ra cũng đở tủi….

      • Minh Kha says:

        Ông Tiên Ngu phán “Mà suy cho cùng, được thiên hạ chửi, ít ra cũng nên…cãm ơn. Bởi thiên hạ còn thương, mới…có chửi. Ghét quá xá, chửi chi cho mệt? Không nên….ngậm phân phun lại như…Đổ văn Minh.
        Cái kiểu…ngậm phân phun phãn động, nên dành riêng cho cò mồi VC…
        Đổ văn Minh bắt chước cò mồi phun…ông Giao Chỉ, nghe nó…xấu lắm.

        Cái này thì mắc cười cho Tiên Ngu quá…Ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc chửi ông Kỳ với những bươi móc những chuyện cá nhân từ những năm xưả năm xưa thì Tiên Ngu ngậm tăm, nhưng khi ông Đỗ Văn Minh lên tiếng phản đối thì Tiên Ngu cho là ngậm phân phun lại Giao Chỉ! Thế mới biết tính bè phái nó làm cho tâm trí con người u mê mụ mị…ngu tịt hết chỗ nói…bótay.com

      • Tiên Ngu says:

        Kha à Kha…

        Tiên Ngu này thề với Minh Kha rằng thì là Ngu mà có biết ông Giao Chỉ là cái thằng cha nào, cho…bà bắn Ngu đi…

        Tiên Ngu chỉ….bình loạn qua văn phong, nội dung câu chuyện thôi Kha à.

        Không nên lấy bụng Kha, suy ra bụng…Ngu nhe Kha.

        Bênh Giao Chỉ, chửi Nguyễn cao Kỳ, được cái gì chớ, có ai cho tiền đâu?

      • Minh Kha says:

        Tiên Ngu biết nghĩ như vậy là tốt! MK đồng ý.
        Nhưng tại sao cho ông Minh là “ngậm phân phun” mà Giao Chỉ nói về ông Kỳ thì lại không là…ngậm phân phun?
        Như vậy có bất công, nhất bên trọng nhất bên khinh không?

      • Tiên Ngu says:

        Trình bày đúng sự thật, không phải là…phun phân.

        Nguyễn cao Kỳ có…lòn lòn về bắt tay với VC không? Có
        Nguyễn cao Kỳ có…dẫn mối về mần ăn với VC không? Có
        Nguyễn cao Kỳ có hát anh ta là đại diện cho tàn thể Việt kiều không? Có
        Nguyễn cao Kỳ có cười cười cầu tài, cười tít tót chụp ảnh nịnh Cộng dưới tượng Hồ chí Minh không? Có…

        Vân vân và vân vân…

        Việt Cộng nó ác láo như thế, cho nên không cần biết anh đã là…ai, chỉ cần biết anh nịnh Cộng, chửi láo vào mặt những nạn dân tị nạn cs, là anh…đáng bị…nhổ vô mặt rồi.

        Oan ức gì nữa?

        Đừng hát cái kiểu ta về, ta…dìu dắt VC, chỉ cho chúng nó đi trở lại con đường…chính đạo. (VC chúng nó chắc…ngây thơ lắm…)

        Nghe…bịnh quá…?

      • Minh Kha says:

        Đúng! Những gì Tiên Ngu kể về ông Kỳ đều đúng.
        Nhưng hình như Giao Chỉ Vũ Văn Lộc không nghĩ và nói như Tiên Ngu, mà ông ta nói về ông Kỳ trong “phòng trà Đêm Mầu Hồng, Saigon có chương trình ca nhạc phổ thơ Quang Dũng nên đầy khán giả“! Ông Vũ Văn Lộc mô tả diên biến phòng trà như là một người đang có mặt tại chỗ, nhưng đồng thời lại nói đến “Trung tá Lê Nguyên Vỹ người Sơn Tây đang trấn giữ gần biên giới Tây Ninh” ở cái thời 50 năm về trước (?) và những chuyện chẳng đâu không đuôi khi ông Kỳ không còn nữa!

        Nếu như ông Lộc mà viết những chuyện như Tiên Ngu kể ở trên thì MK sẽ OK và không cần lên tiếng góp ý.

        Minh Kha không nghĩ là ông Kỳ bị oan. Nhưng “hình như” ông Lộc sợ ông Kỳ “nổi tiếng” nên cố bới móc chuyện cũ, chuyện xưa của cá nhân ông Kỳ ra như “phun phân” vào mặt người đã chết?

        Một người trí thức, một cựu đại tá, một người cầm bút viết báo có nên làm chuyện ruồi bu ấy không?

  5. thai le says:

    -Không có gì cần phải nặng lời với người viết vì đây thuộc diễn đàn tự do,nếu viết có tư liệu, có bằng chứng thì thuyết phục được đọc giả và chả ai dám bình loạn vô bổ, ngược lại bị tẩy chay rồi có ngày treo bàn phím, tuy nhiên những ý kiến với lời lẽ vô văn hóa, tôi nghĩ bị bỏ là đúng, khuyến khích mọi người bình tĩnh, văn minh hơn, còn nếu BBT thiên vị, tự ý không tải ý kiến mọi người nếu không phạm luật, đọc giả nào có bằng chứng thì cứ tố cáo lên các diễn đàn khác.
    -Những người có tiếng cho dù ở thời gian nào đã có công, tội với dân tộc cần được ca ngợi hay vạch trần đều phải chấp nhận với dư luận,không cần phải kéo dài thời gian hoặc nhắc lại vô ích vì những gì bí mật nếu có đã bị bạch hóa, còn cứ vạch tội người khác nhưng không có chiến lược gì tốt hơn cho hiện tai, tương lai thì viết cho ai?,dân trí ở phương Tây chứ không phải do đỉnh cao trí tệ cai trị, đã là diễn đàn tự do, dân chủ ,nhiều nguồn tin đa dạng,phong phú thì không tránh khỏi phức tạp, như vậy mới gọi là dân chủ, dù sao có người cười, người tức giận không hơn loại truyền thông lề phải, lá cải trong nước hay sao?thời buổi thông tin rất nhanh mà quanh năm cứ mị dân, ai chống lại thì hùa nhau vu khống, trù dập, bắt giam, vậy khác là ở đây.
    -Tôi nghĩ BBT có quyền từ chối những bài viết nếu chứng cứ chưa rõ ràng, tự do không đồng nghĩa với muốn làm nhục nếu người khác vô tội, như vậy diễn đàn sẽ dần hồi sạch hơn,không mất đọc giả.

    • vinh nguyen says:

      Tuy day la dien dan tu do moi nguoi co the phat bieu cam nghi rieng cua minh du dung hay sai tuy nhien khong the loi dung trang dien dan de noi xau nguoi khac vo can cu .Toi rat that vong vi ong Minh da vo tinh hay co y da si nhuc mot vi tuong da khuat noi rieng va tap doan quan doi VN cong hoa noi chung.Yeu cau cac hoi doan chien si VN cong hoa hay co van thu chinh thuc de ong Minh tra loi va trung bang co ba dai tuong co muon quan ban chuc nhu loi ong viet

  6. Do Quan says:

    Công, tội !
    Chẳng đợi cái quan định luận đâu,
    Tội, công “Kỳ cục” sẵn từ lâu::
    Công thời mạnh miệng ngăn thù đỏ
    Tội buổi cong môi đội dép râu,
    Công lúc quyền uy cờ phất miết
    Tội khi khúm núm tiệc ăn chầu !
    Rach ròi công, tội sao mà lộn ?!
    Ô nhục ngàn sau gã hoạt đầu !
    Do Quan

    • vinh nguyen says:

      Trong bai viet cua ong Minh da de cap toi cau chuyen vo mot ong dai tuong da lan quyen chong trong viec mua quan ban chuc Yeu cau ong Minh hay dua ra bang chung thiet thuc ten tuoi nhung nguoi da duoc an sung cua ba tuong neu khong ong phai viet bai xin loi vi dai tuong da khuat tren.Trong thoi ky dat nuoc chien tranh ma vi tong tu lenh quan doi lai de cho vo minh lam nhu vay thi con te hai hon tram lan bon viet cong tham nhung ngay nay

      • Lẻo mép says:

        Chuyện quá dễ hiểu, cần gì phải đòi bằng chứng, bới bèo thì càng lắm bọ! Đời thuở nào cũng thế, một người làm quan thì cả họ được nhờ, chồng làm tướng thì lắm kẻ nịnh hầu bà vợ, đút lót quà bánh, tiền bạc cho bà tướng để bà đề bạt với ông tướng. Lắm bà vợ trẻ còn dám thoả mãn ông tướng để chạy chức cho chồng. Ông vinh nguyen nói là “con te hai hon tram lan bon viet cong tham nhung ngay nay” thì bị quá lời, vì thời xưa dĩ dầu gì thì tham nhũng cũng phải kín đáo, sợ báo chí phanh phui. Còn ngày nay thì tham nhũng công khai và có hệ thống tổ chức từ trên xuống dưới và trở thành quốc nạn, báo chí bị bịt miệng, không được đụng tới chỗ nhạy cảm, bí mật quóc gia, vì vậy ông vinh nguyen phải nói ngược lại là ngày nay tham nhũng tệ hại gấp trăm lần thời chính quyền Sàigòn mới đúng.

      • Ailê says:

        Ông lấy quyền gì bắt người ta xin lổi bà Đạị Tướng ?Mà VNCH có bà đại tướng thật sao ta ?
        Còn chụp mủ còn kich động dân chúng quân đội ,không phải đúng lên để lội qua TháBình Dương diệt CSVN hay đem thân lăn xuống biển chống HKMH của Tàu,mà chỉ vì môt bài viết đi ra ngoài cái quỉ đạo chưởi một vị TT /QLVNCH vừa tạ thế. “kẻ thù ta chính ra là người/chưởi người di thì ta sướng như tiên” Thật là vẻ vang,thật là cao quí,thật là hùng tráng ,thật là hoành tráng,thật là vỉ đại, thật là RẤTVIỆTNAM
        “chưởi nửa đi EM” huynhtrưởng Giaochỉ đả nói vậy ,thì ta cứ.chưởi đi EM chưởi cho VC chết ,cho Tàu không còn xâm lấn nước Đai cồ Việt.(Dân Đaị cồ Việt mà.không GÁY lớn sao được !)
        Theo thiển nghỉ,ĐCV không ủng hộ ai mà bỏ bài ,xóa bài của nhửng người viết hoặc góp Ý. Cứ để cho họ chưởi nhau thoải mái cho quên đi bức xúc hận thù phải không?
        “Đoàn Kênkên haỷ tiến lên ,nhắm thẳng xác thù mà RIẢ)

  7. Thiến Heo says:

    tướng Kỳ đã lập tức đứng lên nắm quyền chỉ huy để điều động quân đội chống cự rồi phản công tiêu diệt quân địch ( ĐVM )

    Theo tác giá bài chú thì ông Kỳ là một tay sát tinh Vc theo đúng nghĩa đen của nó ( không phải ăn ké người lính VNCH) . Tuy vậy, thời gian trước khi nhắm mắt, ông từng bắt tay ôm hôn và ca ngợi Vc . Có thấy lạ không ?
    Người nào từng ở trong trại tập trung thì biết rõ , dại dột mà tự khai ra giết hại nhiều Vc là biết ngay . Từ chết tới bị thương hay tù mút chỉ .
    Đó là một lý do tại sao Vc rất ghét thương phế binh VNCH và tử sỉ cũng như cựu quân nhân tác chiến VNCH nói chung .
    Có thể những cựu sĩ quan VNCH từng sát hại Vc trên chiến trường, nay trở về VN bình thường dui dẻ . Nhưng, thử phát ngôn tại VN từng giết Vc thử xem !
    Cũng có thể Vc sẳn sàng ôm ấp các cựu quân nhân Mỹ . Nhưng Mỹ Khác , Việt khác .

    Ở thời điểm này, khen ông Kỳ sát cộng công khai, có cái lợi :
    - Chứng tỏ Vc “khoan hồng rộng rãi” có cái “tâm nhân ái” !
    - Gây xào xáo cho những ai chống ông Kỳ .
    Dễ hiểu như cơm sườn ! Vì cứ suy nghĩ đơn giản : nếu là một người bạn tốt , người ta thường khuyên giải hoặc im lặng và đau buồn vì sự sai lầm bạn mình !

    Thấy vậy không phải dậy , còn tệ hơn wuậy !

    • Nghịch Nhĩ says:

      Phải công nhận ứng xử của ông Nguyễn Cao Kỳ thật kỳ cục giống như cái tên của ông ấy vậy! Lúc chiến đấu thì thành sát tinh của VC. Nhưng khi chiến tranh chấm dứt thì ông ấy lại ôm hôn VC. Dù gì thì cũng phải công nhận công trạng của ông ấy ở thời VNCH.

  8. Ngoc Linh says:

    Tai sao Tuong Ky lai de nghi lam Tong tham muu truong , Biet dau Tuong Ky mot Hang tuong muon lap cong lap voi Bac Viet , nen tu de cu la Tong tham muu truong roi se ra lenh cho Quan doi Dau hang.Ai hieu duoc tham y cua Tuong Ky luc do.Vi tu ban than Tuong Ky cung biet rang Ong ta khong phai la Vien tuong co tai , co the do suc duoc voi Bac viet .Vay tai sao lai xin duoc lam Tong tham muu truong ?????

    • Minh Triết says:

      Lại suy diễn tầm bậy nữa rồi! Tai sao Tuong Ky lai de nghi lam Tong tham muu truong , Biet dau Tuong Ky mot Hang tuong muon lap cong lap voi Bac Viet? Góp ý thảo luận thì OK, còn ăn nói như trên là hàm hồ, không có căn cứ, thiếu suy nghĩ!

      • bảyrôthầygòn says:

        Không biết Ai suy diển tầm bậy tầm bạ đây.?
        Hàng tướng ,nhưng hình như không đúng lắm,vì có mang cái hàm tướng thôi. Không chức,không quân nên mới xin chức vụ TMT để “còn nước còn tát” nhất là trong cảnh hổn quân hổn quan,tan tác.như ng3y 30/4/75.
        Vậy hàng tướng có phải nói các tướng VN nói riêng và nói chung các taito mặt lớn,giới trí thức ,đảng phái không? “…Tẩu,tẩu lớ !”
        Và có phải Tẩu Tướng thì mói là danh tướng ,víbiết “thời vụ mới là trang tuấn kiệt”
        Hầu hết đều là tuấn kiệt anh húng danh tướng ,danh tá,danh trí thức hết,chỉ có ông Ky,mang hàm Tướng ,nhăc lại,không quân ,không chức vụ là Hảng tướng ,đáng bị bọn trí thức ,lương đống quốc gia chưởi thôi.Cỏn Đào Tẩu thì mới là Anh hùng.
        Và nhửng kẻ đào Tẩu tới nơi an tòan xong ,quay ra đai dương chươi chơi ,gióng như ca sỉ luyện giong hát.Luyên giọng để át tiếng nói vô lương tri của bon phi nhân củacsvn và làm câm đi tiếng súng nổ của bọn Tàu,tiếng la hét ,báng súng với lời than khóc lạy luc của dân tộc.
        Chí Phèo ngày nay khác với chí phèo của Nam Cao ngày xưa.

  9. Trung Kiên says:

    Nhờ bài viết này của ông Đỗ Văn Minh mà tôi vào bài “Những người Tây Sơn” để xem ông Giao Chỉ viết gì! Nhưng đọc rồi thấy oải quá! Chẳng có gì mới lạ, ngoài việc tác giả bưới móc ông Kỳ, một người vừa mới nằm xuống chưa ấm mồ!

    Đọc xong bài của ông Giao Chỉ tôi lại bóp đầu day trán…suy nghĩ về sự khác biệt lớn giữa: “Học thức, kiến thức, tri thức và… NHẬN THỨC”!

    Theo thiển ý của tôi thì bài viết này của ông Đỗ Văn Minh là một phản biện, nhẹ nhàng nhưng thuyết phục! Ông Minh đã vì những chuyện “trái tai gai mắt”, bất bình trước sự việc một người đã chết mà còn “bị bươi móc và đánh hôi” không thể tự biện hộ bào chữa cho mình được nữa, nên ông Minh phải lên tiếng phản hồi?

  10. Minh minh says:

    Tên là văn minh là kém văn minh và vô văn hóa. Tôi nghĩ chắc Dan chim viet người ta cũng chẳng muốn đăng cái bài viết rác rưởi như thế này nên họ phải ghi vài lời dào trước đón sau như vậy. Vì dân chủ trong tranh luận giữa bên A và bên B giữa 2 ông cùng là tác giả mà họ phải đăng thôi. Tôi ủng hộ Giao Chỉ. Văn Minh nên đổi tên thành Đỗ Bất Minh

    • Pham Van Duong says:

      Tôi không biết vào phòng trà, tửu điếm thì có lính bảo vệ hay không, nhưng vào ăn phở 79 đường Võ Tánh, SG trước đây thì có đó: NCK đi ăn phở có 2 xe zeep với cần ăng-ten dài hỗ trợ. Vợ chồng tôi đang ăn thì bị dồn lại một góc tiệm để NCK vào. Chúng tôi cảm thấy nhục nhã và căm hận, và cuối cùng Cộng sản thắng là phải…
      Tôi không thể hiểu nổi với một “chính khách” ăn nói bạt mạng, võ biền như vậy mà sao quý vị tung hô được…

      • bảyrôthầygòn says:

        Sao có nhửng người …viết được nhửng câu như vậy ?
        Năm đó bao nhiêu tuổi,hay đi theo bố mẹ ăn phở “không người lái?”
        Và năm nay bao nhiêu tuổi?
        Ông Kỳ là tướng ,là người cầm đâu cả binh chủng ,,cầm đầu cả quốc gia. Dù Ông không muốn như vậy,nhưng nhửng người theo bảo vệ cho Ông củng phải làm như vậy….
        Và đó là chuyện thường.Nếu báo trước thì không phải bị dồn vào một góc ăn cho hết tô phở,mà còn bị chủ quán “mời” ra khỏi quán (bồi thường hay không thì không biết). À ,hôm dó có nghe bố mẹ kháo nhau là “hân hạnh mới được nhìn tận mặt tướng Kỳ” không ?
        Nghe nói tiệm phở xưa đó có dành hẳn một góc như một “lich sử ” về chổngồi ăn khi TT Clinton đến VN đó !
        Đi nghe hát đi ăn phở .bính dân như vậy mà nay bị “con- nít – lớn’ nó chưởi.thật “fini lô-đia”
        Vô doan hết mức !!!!

      • Tường Thắng says:

        Ông Pham Van Duong ăn nói bạt mạng thiệt! Ở bất cứ thời đại nào thì những tướng lãnh như ông Kỳ đi đâu cũng có hậu vệ, chủ nhà dồn ông bà và khách vào bàn khác để dành chỗ cho ông tướng thì cũng dễ hiểu, đâu có liên quan gì đến ông Kỳ mà phải nhục nhã và căm hận tướng Kỳ?
        Nếu ông mà như đảng viên CS Nguyễn Chí Đức bị tên CA Minh đạp thẳng vào mặt thì còn nhục nhã và căm hận đến mức nào?

      • Ngụy Quân Tử - Hồ Bất Quần says:

        Chèng ơi!!! Có quan chức lớn vô thì phải dẹp chỗ cho quan ngồi thì đã sao?? Bên NY khi ông Clinton hay Obama đi ăn tối, nhà hàng cũng phải dẹp mấy chỗ khác lại cho họ ngồi, nếu như ông Pham Van Duong có mặt ở đó thì ông có cảm thấy nhục nhã và căm hận không nhỉ? Hay lại về la toáng lên đã có dịp ngồi chung quán với TT Mỹ??? Hay giả dụ như ông có ở VN bị mấy quan nhỏ CSGT thôi làm nhục ngoài đường thì tôi chắc rằng ông sẽ vì thế mà cầu mong cho bọn Tàu xâm lăng nước VN? Cái nhục bị tụi VC đè đầu đè cổ dân tộc, ngăn cản mọi bước tiến của đất nước, hay cái nhục sắp bị Tàu xâm lăng, so với cái “căm hận và nhục nhã” khi bị dẹp sang bên cho quan to ăn uống, cái nào nhục hơn?????? Ghét quan to hống hách thì OK, chứ vì thế mà cầu mong mất nước thì, xin lỗi, NGU quá!!!!!

      • Pham Van Duong says:

        Kính gởi quý vị có phản hồi về comment của Pham Van Duong,
        Tôi không được vinh hạnh như quý vị ở Mỹ để được nhà hàng “dồn vào một chỗ” khi tổng thống Obama hay Clinton vào ăn và được cảm thấy hãnh diện được ngồi chung với Tổng thống Mỹ. Với suy nghĩ như vậy nên hiện nay quý vị “vinh hạnh được” ở Mỹ là phải…
        Khi đó vì sáng nào chúng tôi cũng phải ăn sáng ở tiệm 79 này trước khi đến sở làm nên chúng tôi đã bị làm nhục tới 2 lần trong khoảng vài tháng. Đành là yếu nhân nên cũng cần phải có bảo vệ, nhưng “chính khách” mà phải dùng đến cái lũ lính đầu trâu mặt ngựa, trang bị vũ khí tận răng, đằng đằng sát khí để cưỡng bức người dân lương thiện chỉ vì một bữa ăn sáng thì không hề thua kém cách hành xử của công an cảnh sát (hạng tép riu chứ không phải cỡ NCK) ngày nay. Với vẻ mặt nhơn nhơn tự đắc khi vào, tôi củng không tin là NCK không biết sự bất mãn của những người vào ăn trước; nếu an ninh không bảo đảm thì thèm chi một tô phở 79 mà làm khổ nhiều người như vậy và nếu muốn, tại sao NCK không đặt nguyên cả tiệm phở sáng đó cho mình; Là “chính khách” có nên đánh đổi cả danh dự, vị thế, mạng sống của mình lấy tô phở không?
        Nói tóm lại, theo tôi và bạn bè nhận định, ông NCK không xứng đáng là một “chính khách”, chỉ là thời thế tạo “anh hùng” mà thôi. Chúng tôi vẫn thường nói với nhau, giả sử có một cuộc bầu cử tự do ở VN (đặc biệt ở miền Nam, nơi mà nhiều người đã biết ông NCK), NCK cũng khó đắc cử được. Dân miền Nam chẳng ưa gì cộng sản, nhưng còn ngán NCK hơn cơm nếp nát (nhiều người trong chúng tôi còn nói chẳnng thà VC còn hơn tay ăn chơi NCK).
        Xin cám ơn quý vị đã quan tâm.

      • MẹMốc says:

        Không biết ai ở đây coi trọng to phở đến mấy chục năm saucòn thở vắn than dà. Và bạn bè là ai ? Nười đọc có thể đoán ra (Dân miền Nam chẳng ưa gì cộng sản, nhưng còn ngán NCK hơn cơm nếp nát (nhiều người trong chúng tôi còn nói chẳnng thà VC còn hơn tay ăn chơi NCK)).
        Nay cầu được ước thấy rồi .Mừng chớ.Nhưng soa không ở lại với “mơ ước đả thành sự thực” của mình mà qua Mỷ Đế Quốc,Tân thưc dân dzậy ?
        Có đi lính không mà tà tà chở vợ đi ăn phở buổi sáng?
        (hay sau khi ăn sáng xong,2 vợ chồng xuống đường,theo lời Bác,xuống đuờng chống Thiệu Kỳ? Màn này hay nhất.
        (Hằn học về tô phở lâu dzậy,không gióng tác phong của người SG) và nghe nặng mùi kỳ thị Nam Bắc.)
        Có đọc báo (cần gì về VN) thấy chủ quán để riêng một bàn trong 01 góc quán “nơi TT Mỷ đến ăn phở”không ? Chủ quán hảnh diện và thực tế củng là 01 quảng cáo rất “hot”?
        hông phải ca ngợi tên sen đầm thực dân mới uda mà chỉ nói rằng chủ quán ăn nào,được các yếu nhân chiếu cố tới,củng rất vui vì doanh số thu nhập rất lên cao (ở Mỷ n2y thì ta biết rồi/qua báo/nói rỏ kẻo hỏi sao mà biết thì không biết sao trả lời).
        Ở Mỷ Phợ rất nhiều. Củng ngon ra phết.Mong anh ngày nào củng dẩn vợ đi ăn phở nghe! Con thì lớn chắc không đi cùng rồi.Mổi lần ăn,nên “mặc niệm”tô phơ” ăn dở dang nam nào nghe anh.

    • Nghịch Nhĩ says:

      Làm gì mà bức xúc thế? Viết như vậy là góp ý hay sao?

      • Pham Van Duong says:

        Kính gởi Ông (bà) Mẹ Mốc và quý vị có quan tâm,
        Xin Ông (bà) làm ơn cho tôi biết tôi là người SG hay không: tôi sống và trưởng thành tại SG từ khi 12 tuổi vào năm 1954, bạn bè tôi cùng tuổi và cũng biết đọc biết viết..và đa số là người miền Nam… và hiện nay tôi vẫn đang sống ở SG.
        Câu chuyện tô phở mà tôi là nạn nhân và muốn đưa ra đây không phải là bản thân tô phở, mà đằng sau nó là tư cách của người đi ăn phở, tư cách của một vị lãnh đạo: Thèm ăn một tô phở (một chuyện tầm thường biết bao) mà không nghĩ đến đã làm phiền bao người khác (chủ tiệm, người phục vụ, lính tùy tùng, tính mạng bản thân, an ninh quốc gia…) mà không kiếm chế được thì sao gọi là “chính khách”…
        Viết ra chuyện này tôi không nhằm mục đích gì với công dân NCK nhưng với “chính khách” NCK, chỉ những chuyện nhỏ (phi chính trị) như vậy, cũng đủ đẩy một số người sang bên kia chiến tuyến, và với bao nhiêu tuyên bố phi chính trị, bạt mạng (thiếu sự chín chắn của một chính trị gia) thời gian còn quyền lực không biết NCK đã đẩy bao nhiêu người về phía bên kia. Đừng nghỉ rằng những chuyện nhỏ nhoi như đi ăn tô phở mà không ảnh hưởng gì đến đại cuộc.
        Đó là chưa kể sau 2004, là một vị lãnh đạo hàng đầu của chế độ, lại có thể về VN sinh sống, làm giàu trong khi trước đó không bao lâu, đã có biết bao đồng bào, chiến sĩ đã bỏ mạng về chính sách, đường hướng của mình trực tiếp hoặc gián tiếp ban hành…
        Quý vị có thể tôn thờ cá nhân ông NCK, nhưng xin đừng lầm lẫn công dân NCK và chính khách NCK; Xin hãy phân biệt rõ ràng công tội.
        Ôn cố tri tân, hy vọng chúng ta không đi vào con đường sai lầm cũ.
        Xin cám ơn qúy vị đã quan tâm.

Leave a Reply to Nghịch Nhĩ