WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trung Quốc diễu võ giương oai

Xã luận trên tờ The Washington Times (26/10/2011)

Phạm Nguyên Trường chuyển ngữ

 

Lời giới thiệu của Bauxite Việt Nam: Nước Mỹ đã phải trả giá cho việc để một kẻ lèo lá như H. Kissinger đi đêm với ngài Mao của nước Tàu từ năm 72 thế kỷ trước, những tưởng làm thế là lôi kéo đồng minh chống lại với Liên Xô, có ai ngờ anh khổng lồ chân đất sét Liên Xô không cần đến động thái đi đêm kia vẫn cứ sụp đổ đúng theo quy luật, trong khi đó hành động đi đêm của ông “Kis Già Giơ” ngỡ là đắc sách lại chính là tự mình chắp thêm vây cho con sói hung ác ở phương Đông để nó ngóc đầu dậy, có thời gian mài nanh dũa vuốt, và rút kinh nghiệm từ bài học Liên Xô để trở thành một đế chế bề ngoài vẫn khoác áo cộng sản mà bên trong thì mưu toan chống lại cả loài người.

Bây giờ đây các ngài chiến lược gia xứ cờ hoa mới mở mắt ra liệu có muộn hay không? Dẫu sao muộn còn hơn không, nếu bài trả lời phỏng vấn của bà Ngoại trưởng Hillary Clinton mà BVN đăng hôm qua vẫn còn chứa đựng những lời xã giao bay bướm thì bài xã luận này mới thực đi thẳng vào những mục tiêu cốt lõi trong cái gọi là “chiến lược trở lại Thái Bình Dương” của Hoa Kỳ.

Kissinger đi đêm với Tầu, nước cờ cao hay thấp? Ảnh Google

————————————————————–
Nếu sức mạnh là đồng tiền có giá nhất trong quan hệ quốc tế thì Trung Quốc đang tích cực lèn đầy két sắt của họ. Trong mấy năm gần đây, các lãnh tụ cộng sản Trung Quốc đã thực hiện được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực quốc phòng, như được thể hiện trong sự gia tăng ngân sách hàng năm trong lĩnh vực này – từ năm 1997 đến năm 2003 ngân sách quốc phòng đã tăng lên hai lần.

So với năm 2010, ngân sách quốc phòng của nước này trong năm 2011 đã tăng thêm 13%. Điều này làm cho Trung Quốc là nước có ngân sách quốc phòng lớn thứ hai thế giới – chính thức đánh giá là khoảng 90 tỷ Mỹ kim. Nhưng các khoản chi không chính thức trong Bộ quốc phòng làm cho con số này gia tăng thêm khoảng 150 tỷ Mỹ kim nữa. Trung Quốc nhìn thấy những cơ hội tốt trong hệ thống quốc tế và cho rằng điều đó sẽ giúp họ theo đuổi sức mạnh, làm thiệt hại cho các nước lân bang. Sự kiện là cho đến nay Trung Quốc vẫn chưa giành được bá quyền trong khu vực cũng không cho phép chúng ta được lầm lẫn trong khi đánh giá ý định của họ.

Lịch sử dạy chúng ta rằng tham vọng của Trung Quốc cũng chẳng khác gì các dân tộc khác và rằng đất nước này sẽ tiếp tục chính sách hướng đến vị trí của một bá quyền khu vực. Xin lưu ý rằng lãnh tụ của nước Phổ là Otto von Bismarck bắt đầu chinh phục khu vực vào năm 1860 và nước Đức thống nhất xuất hiện, mạnh hơn nhiều lần nước Phổ lúc ban đầu.

Nhưng giành vị trí siêu cường thế giới là công việc không thể làm nhanh được. Hoa Kỳ đã và đang làm việc không mệt mỏi nhằm giữ và khuếch trương địa vị của mình trên thế giới kể từ năm 1898. Nếu Trung Quốc có ý định làm theo cách của Mỹ ở châu Á – thậm chí đi xa đến mức có hẳn học thuyết Monroe của mình – thì Hoa Kỳ buộc phải đối đầu, không có lựa chọn nào khác. Nếu thế kỷ XX có thể dạy cho ta bài học thì đấy là Hoa Kỳ không để cho các nước đang phát triển sắp xếp lại hệ thống quốc tế.

Có vẻ như Hoa Kỳ sẽ buộc Trung Quốc phải trả giá đắt cho ý định ngông cuồng này. Chiến tranh lạnh là cuộc chiến tiêu hao sinh lực và Hoa Kỳ đã đẩy Nga vào cảnh nợ nần chồng chất. Trung Quốc chỉ cần nhìn số phận của Đế chế Đức, nước Đức phát xít và Đế quốc Nhật để thấy hình ảnh trong tương lai của mình. Sự cân bằng quyền lực chính trị ở châu Á có ý nghĩa sống còn đối với an ninh của Hoa Kỳ và Hoa Kỳ sẽ khuyến khích sự cạnh tranh trong lĩnh vực an ninh giữa các lân bang của Trung Quốc. Hiệu ứng phụ khá tốn kém có thể sẽ là cuộc chạy đua vũ khí hạt nhân ở sân sau của Trung Quốc. Những mối đe dọa về mặt quân sự của Nhật Bản, Nam Hàn, Ấn Độ và Nga, với sự trợ giúp của Hoa Kỳ cuối cùng sẽ là mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm đối với Trung Quốc.

Nguồn: Risky rumblings from China

5 Phản hồi cho “Trung Quốc diễu võ giương oai”

  1. Tàu A Man says:

    Thời điểm hiện nay là cơ hội ngàn vàng cho con hổ giấy TQ trở thành con hổ thiệt. ( Hên cho nhân loại, TQ thiếu câu thần chú ).

  2. Thanh Lam says:

    Lời nhận định tuy ngắn gọn cuả Lê Dân Việt và Lê Thiện Ý cho thấy rất hữu lý. Diệu võ giương oai để làm mặt làm mày với các nước nhỏ chung quanh, nhưng căn bện trầm kha mãn tính Tạng Hồi Mông Mãn vẫn phải luôn đeo mang, khó mà hòng mông thoát ra cho khỏi được.

    Cái thòng lọng vô hình càng lúc sẽ càng thắt gút lại lần lần, tuy thấy có phần chậm chạp khó trông cho rõ hết, nhưng thế trận bao vây sẽ thu hẹp lại dần với thời gian, con đường tự huỷ diệt rồi cũng sẽ phải đến. Sự cầm cự nếu có, chỉ là cố thở những hơi thở sau cùng truớc khi bị cảnh Tam Phân Tứ Liệt.

    Xin trân trọng.

  3. Timthat says:

    Nếu ngày xưa Mỹ phải có chiến tranh với TQ mà không có Nga can thiệp, thì bom đạn Mỹ chẳng có mấy mục tiêu mà đánh phá – giống như bỏ bom miền Bắc trước đây thôi – chỉ mang tội giết người quá nhiều vì TQ sẽ chịu thiêu lính để tìm chiến thắng, bao nhiêu triệu cũng thiêu! Nội hai quả bom nguyên tử trong WWII để bắt Nhật đầu hàng đã làm người Mỹ mang tiếng rồi, dù họ hoàn toàn có chính lý. Nhật đã thế, CS Bắc Hàn cũng vậy, rồi CSVN cũng rứa! Thắng như thế không thơm tí nào, vì giết anh khổng lồ nhưng nghèo cũng vẫn tai tiếng diệt chủng, bất nhân!

    Bây giờ thì Mỹ tha hồ có mục tiêu để san bằng nếu TQ muốn chiến tranh. Hết chiến tranh thì TQ có thể lấy chứng khoán ngân khố Mỹ để đền bù thiệt hại cho các quốc gia, kể cả Mỹ, và nếu còn lại tí nào thì dùng để mua đồ Mỹ và các nước khác xây dựng lại đất nước!

    Í quên! Làm gì mà TQ muốn gây chiến tranh như thế! Là tư bản đỏ rồi, đâu muốn phá sản kiểu đó, dại gì!
    Nếu có nóng một chút thì đập phá tan tụi CSVN trong một hai tuần là đủ, rồi ngưng chiến, kêu hòa đàm để tránh kéo dài khiến anh Mỹ phải làm anh hùng nhảy vào can thiệp (như chuyện Libya). Chuyện đã rồi, thiệt hại nhà ai nấy chịu, VN phải ký kèo với TQ để giữ hòa. Lại một bài học 79 cho ĐCSVN!

  4. Lê Dân Việt says:

    Trung quốc (TQ) dù có tiền bạc rủng rỉng đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một anh trọc phú vô năng. Tiền thặng dư của TQ đều có được là do xuất siêu mà ra, nay người tiêu dùng thế giới đang tẩy chay vì phẩm chất kém, và độc hại, thử hỏi các nhà máy sản xuất ra mà không có người tiêu dùng thì có rơi vào khủng hoảng thừa hay không?Như vậybắt buộc phải ngưng sản xuất, nạn thất nghiệp sẽ lan tràn gây bất ổn xã hội. Vả lại tiền thặng dư TQ đều ký qũy hay đâu tư bằng tiền đô Mỹ, nếu Mỹ chỉ cần phá giá đồng bạc của Mỹ bằng các thêm một cú QE nữa thì số tiền kia còn được bao nhiêu giá trị? Khi ấy kinh tế TQ thực sự rối loạn, vì thất nghiệp và lạm phát, Mỹ chỉ cần thúc đẩy các lực lương đấu tranh đòi ly khai Tây Tạng, Hồi giáo Tây bắc… là đủ tiêu tan giấc mộng đại Hán hung hăng con bọ xít này.

  5. Lê Thiện Ý` says:

    Hiện tại, TQ vẫn chỉ là “con hổ giấy”, bởi lẽ :
    - Tiền bạc rủng rỉnh ấy phần lớn từ tiền hưu trí và tiết kiệm cuả người dân (do chính sách 1 con, họ phải đầu tư cho tuổi già). Rồi đây,với mức tham nhũng ngày một tăng, hoang phí trong “mua chuộc” ở các nước nghèo đói hòng tạo thanh thế; hoặc đầu tư sai lầm và nhất là nợ công đến mức phi mã thì khối tiền thâm hụt ấy sẽ là thách thức lớn khiến dân nỗi loạn .
    - TQ còn kém xa nhiều nước về khoa học kỹ thuật, ngay cả “tàu sân bay” mua chạy thử đã phải sưả chưã, bổ sung rất nhiều, phải lót lại sàn tàu. Vũ khí “nóng” phải đi mua, khó thay thế khi gặp cuộc chiến lâu dài !
    - TQ đang bị bao vây bởi “các nước thù địch xung quanh” : chủ-nghiã-dân-tộc từ các tướng lãnh hiếu chiến đã đẩy khối Đông Á, Ấn, Nam Á hợp tung chống lại; đó là thực tế khách quan
    Có rất nhiều lý do khiến TQ “hết dám diệu võ giương oai”. Nhưng nếu tư tưởng bá quyền lấn át, liệu họ sẽ cầm cự, đương đầu cùng thế giới được bao lâu ?

Phản hồi