WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Buổi sáng cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa

“… Đi… về miền Nam …miền thân yêu hương lúa tràn ngập đầy đồng… Đi… về miền Nam …miền xinh tươi đất rộng cùng chung đời sống…  Vang lừng khúc hát hoan ca… say đời sống ngát hương hoa,  ta cười đón gió phương Nam, Miền Nam ơi!… Đứng vùng lên. nào bao thanh niên yêu nước… hướng về  đây Miền Nam thân yêu nắng sáng…( Nhạc Trọng Khương)

Hai mươi năm trước, nơi khuôn viên  rộng mở này, một rừng cờ nhuộm nắng vàng thu bát ngát, làn sóng người tràn ra tới tận khu nhà thờ Đức Bà bên đường Thống Nhứt –  Tổng thống Ngô Đình Diệm từ tiền đình Dinh Độc Lập, đọc lời khai sáng: “Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng Mười năm một ngàn chín trăm  năm mươi lăm, tôi long trọng tuyên bố cùng đồng bào toàn quốc và cộng đồng thế giới: Quốc Gia Việt Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa.”

Miền đất phì nhiêu, đồng lúa cây trái ngút ngàn, con người  hiền hậu, chế độ dễ chịu dù chiến tranh, đã tạo ra một Việt Nam Cộng Hòa  là nơi chỉ có người tìm đến, mà không có người bỏ đi. Tuy thế, với tình hình thời đó, một Miền Nam sung túc so với một Miền Bắc kém hơn, chính là một sự bất an cho Miền Nam, chưa nói về những ma đưa lối qủy dẫn đường theo nhu cầu tham vọng chánh trị. Miền Nam như một người hiền bị nạn, và…

Hai mươi năm sau, Dinh Độc lập trở thành mục tiêu ưu tiên của một của đơn vị tiền phong xe tăng Miền Bắc, gắn ngọn cờ xanh đỏ Mặt trận Giải phóng Miền Nam trên chiếc ăng-ten pháo tháp, chẳng biết ai may sẵn từ lúc nào, đang băng qua cầu Thị Nghè…  Anh lính “giải phóng” nơi Miền Nam mang nón tai bèo, khăn rằn quấn quanh cổ… chưa thấy anh ta mang nón cối, đi dép râu, cưỡi xe tăng T-54  bao giờ.

Vào hồi chín giờ rưỡi buổi sáng 30 tháng Tư 1975, Tổng thống Dương Văn Minh hạ lệnh cho toàn quân Việt Nam Cộng Hòa buông súng tại chỗ để ông bàn giao chánh quyền cho Chánh phủ Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam, tức là MTGPMN.  Về phía đối phương, bộ tư lệnh chiến dịch ắt phải theo sát biến chuyển tình hình; tuy nhiên, họ vẫn điều động các đơn vị lớn nhỏ trực thuộc trong tình trang tiến công, sẵn sàng hạ thủ bất cứ đối thù nào xét ra bất an cho họ. Sau này, dọc theo xa lộ Biên Hòa, người qua lại đều thấy những đoàn xe quân sự  nẳm ngả nghiêng bên đường, lỗ chỗ vết đạn. Đây đó lác đác những nấm mồ xanh cỏ, trên đó cắm ngược đầu một khẩu súng với chiếc nón sắt úp lên, hiu quạnh nhìn trời. Người dân địa phương đã chôn cất các người lính Sàigòn vừa nằm xuống bằng một nghĩa cử sau cùng.

Tấn chiếm Dinh Độc Lập là nhiệm vụ trao cho Lữ đoàn xe Tăng 203 Miền Bắc. Tại sân dinh Độc Lập, anh “ bộ đội Cụ Hồ” tò mò đọc trên chiếc đồng hồ hành trình trên xe tăng… là 3,100 cây số, ngoằn ngoèo từ Việt Bắc, dọc theo đường Trường Sơn, cho tới Sàigòn. Quân giải phóng không đến từ U minh Thượng, Cà Mau, mà đã băng rừng xuyên suối từ miền Vĩnh Yên, Việt Bắc qua thời gian khá dài. Quân sử sau này, dù có thiên vị cách nào, cũng không thể  tìm ra những Thiết đoàn M.48 hay M.41,  Sư đoàn Nhảy Dù, Biệt Cách Dù…Sư đoàn 18…Sư  đoàn X… của Miền Nam, đã vượt tuyến ra đánh chiếm Vĩnh Linh, Thanh Hóa…Hà nội.  Không hề có chuyện đó.

Tiến về Sàigòn

Vào năm 2006 – hơi muộn màng — một bộ đội xe tăng thuộc Đại đội 4 /  Lữ đoàn 203 ghi lại truyện ký khá đầy đủ “Hành trình đến Dinh Độc Lập.”  Văn thể chải chuốt nói về sinh hoạt đồng đội, những chặng đường từ Bắc vào Nam, những trận đánh, những cảm giác đầu tiên bỡ ngỡ trước vẻ đẹp của Sàigòn, thành phố rộng lớn quá, rất nhiều nhà cao to có cờ vàng ba sọc…  Lúc toán xe tăng qua cầu Thị Nghè, Saigon, lính phải ngưng lại để hỏi thăm đường tới Dinh Độc Lập. Người con gái tiếp tục phóng xe, làm đồng chí Thận phát cáu, quát to, rút súng bắn chỉ thiên mấy phát…

“ Nghe tiếng súng người phụ nữ vội dừng xe, Thận vẫy cô ta đến gần. Thì ra đó là một phụ nữ còn khá trẻ mới chừng ba mươi tuổi, gương mặt khá xinh, cô ta bước tới gần chiếc xe tăng mà hai chân cứ ríu vào nhau chực sụp xuống, mặt thì cắt không còn hột máu. Nhìn bộ dạng ấy Thận biết cô ta đang rất sợ nên hỏi rất mềm mỏng:
- Cô gái! Chúng tôi là quân giải phóng, cô làm ơn chỉ giúp đường nào đến Dinh Độc Lập?
- Tôi… không… rõ… rõ…! – Cô gái lập bập nói chẳng ra hơi.
Thận bỏ hẳn mũ công tác ra hỏi lại:
- Dinh Độc Lập là chỗ tổng thống Nguyễn Văn Thiệu làm việc ấy mà!
- Tôi… không… không… biết! – Cô ta vẫn lặp lại.
- Cô cứ bình tĩnh nghĩ đi! Chúng tôi là quân giải phóng vào đây chỉ đánh Mỹ – ngụy chứ không làm gì hại tới đồng bào. Nếu cô không giúp đỡ chúng tôi nghĩa là cô ủng hộ Mỹ – ngụy nên chúng tôi sẽ bắt cô.
- Đừng… đừng… bắt tôi! Tôi nghĩ ra rồi! Đó gọi là Dinh Tổng thống phải không?

(Truyện ký này tái đăng năm 2011, rất gần đây, chứng tỏ cái chiến thắng nhạt nhòa của CS Miền Bắc vẫn còn là ngọn đuốc sáng trong tâm trí của đa số quân dân Miền Bắc).

Toán tiền phong lữ đoàn 203 xe tăng cuối cùng đã đến trước cổng dinh Độc Lập. Hai chiếc xe tăng  gầm gừ thi nhau  húc đổ cánh cổng Dinh, tràn vô, đại liên trên xe và lính tùng thiết đồng loạt tác xạ,  như có sự chống trả quyết liệt từ bên trong tòa nhà chánh phủ Sàigòn. Đại đội trưởng Thận, mang lá cờ Mặt trận chạy vô dựng  trên  nóc dinh, — mắt nhìn  lá cờ  tổ  quốc mà lệ tuôn trào, theo lời tự thuật của anh.  Anh ta dặn đồng đội, “Tớ vào đấy, nếu địch quân đông, hễ tớ không đi ra là tớ đã hy sinh, các cậu tha hồ bắn phá cho nát cái dinh này.”  Thận ghi lúc đó là 11 giờ 30, giờ Sài gòn,  lấy bút ký tên bên mép lá cờ để làm kỷ niệm lịch sử. — Chẳng hay lá cờ lịch sử ấy bây giờ nơi đâu.

Trận đánh vô chỗ không người đã tạo ra lý do cưỡng ép ông Dương văn Minh phải đầu hàng, thay vì hòa giải. Về sự kiện này, viên tiểu đoàn phó bảo vệ Dinh, Đại úy Phạm Văn T., hiện  ờ SG, cho hay: theo lệnh Đại tá Chiêm chánh võ phòng, cổng dinh phải để mở sẵn.  Khi đoàn xe tới, một bộ đội trên xe tăng ra lệnh cho anh lính gác khóa cổng lại; anh lính gác chần chờ quay vô hỏi lệnh sĩ quan trực…  Phóng viên tập san ANAI của Cựu chiến binh Pháp thuật  lại cảnh bộ đội Phạm xuân Thệ nhảy xuống khóa chặt cổng chánh cho xe tăng húc đổ. ( ANAI: Association nationale des anciens Amis de l’ Indochine, số tháng Năm 1997).

Trong phòng khánh tiết Dinh, cuộc chuẩn bị bàn giao bắt đầu. Tướng Dương Văn Minh trông gầy sọm hẳn đi, thiểu não. Ông vốn cao lớn, da ngăm đen, răng sún, môi dầy.  Đám quần thần thuộc “thành phần thứ ba” vây quanh ông, buồn ngơ ngác. Tất cả, họ chẳng ngờ tình thế lại xoay chuyển trắng đen đột ngột đến như vậy. Ông Minh chờ đón những thành viên chánh phủ thuộc MTGPMN, nhưng trước mặt ông đều là những người lính nón cối, dép râu, không lẫn vào đâu được, những “ bộ đội Cụ Hồ.” Chánh ủy Lữ đoàn 203 Tăng, Trung tá Bùi văn Tùng duy nhứt gốc Miền Nam, nhưng là dân tập kết. Chánh ủy Tùng rút cuốn sổ tay học trò, hí hoày viết, nét khá đẹp, gạch xóa mấy chữ, và trao “Lời đầu hàng” cho ông Minh đọc vô máy ghi âm, sẽ phát lại trên đài Sàigòn.

Đoạn phim quay chậm

Chỉ trong vòng gần hai tháng, từ đầu tháng Ba 1975, gần một nửa lãnh thổ VNCH – hai vùng giới tuyến và cao nguyên – bỏ ngỏ trước bước tiến quân của CS Miền Bắc. Bốn chữ “thừa thắng xông lên” bắt đầu từ đó mà ra. Nếu không có lệnh rút quân bỏ thành từ viên tổng thống Sàigòn, thì chẳng thể nào có cái “thừa thắng xông lên” ngon lành cho quân Miền Bắc như thế được.  Bắc quân tiến quá mau lẹ, tiến như chẻ tre, tự mình sinh ra ngờ vực, dừng lại dò hỏi bên đèo Rù Rì –Nha Trang, ngoài khu Suối Vàng Đà lạt…  sợ mắc mưu vô bẫy. Không có  lệnh của một tổng thống kế nhiệm của Sàigòn cho Quân lực VNCH buông súng ngưng chiến, thì toán tiền phong của Lữ đoàn 203 cũng không thể nào… tiến về  Sàigòn…ta tiến về Sàigòn, vừa xông tới vừa bắn phá cái Dinh Độc Lập một cách tự nhiên như vô nhà mình như thế được.

Nhưng, chỉ 20  ngày trước đó, cái đà thừa thắng xông lên cũng phải đứng khựng lại trước kháng tuyến Xuân Lộc. Nửa đêm 11 tháng Tư 1975, ngoài Dầu Giây, Quốc lộ 20, mấy chú lính  sau cuộc phục kích mìn Claymore, mang về một mớ chiến lợi phẩm, trong đó  một công lệnh của Quân đoàn IV, có ám số 301, viết: “Đoàn nghiên cứu quân sự đặc biệt 301 –  Cấp cho bốn đồng chí (lâu ngày quên tên) – lên đường nghiên cứu thực địa chiến trường Thủ Biên – Xuân Lộc. – Ngày lên đường: 2 tháng Tư, 1975 – Ngày chấm dứt nhiệm vụ : 30 tháng Tư, 1975.” Nửa đêm về sáng, người viết mang tờ công vụ lệnh của QĐ IV vô khoe với chiến đoàn trưởng 52 Sư đoàn 18, tỏ ý nghi ngờ về cái ngày 30 tháng Tư  kia.  Đại tá Ngô Kỳ Dũng cười khì phán một câu xanh rờn:  anh chúa là mơ mộng, cuối tháng hết hạn thì ghi là 30 tháng Tư…có gì mà lạ…anh chỉ lang thang làm thơ… tán gái!

Các lực lượng QĐ IV không thể nào húc đổ nổi cái cánh cổng Xuân Lộc. Ngày 14 tháng Tư 1975, Tướng Lê Minh Đảo cho phổ biến đến cấp tiểu đoàn nội dung công điện do đội Tác chiến điện tử bắt được như sau: “Ngụy Dù và Sư 18 ra sức chống đỡ Xuân Lộc ngăn cản quân ta thi hành phương án đúng hạn kỳ.”( Ngụy Dù là Lữ đoàn I Nhảy Dù mới vô tăng cường Xuân Lộc từ ngày 12 tháng Tư 1975).  Lần này, ba chữ “đúng hạn kỳ” đã làm cho ông  Kỳ Dũng chú ý hơn,  không còn chê ai làm thơ…tán gái nữa. — Một tuần lễ sau,  vào ngày 20 tháng Tư 1975, nhà vua Miền Nam hạ lệnh cho di  tản  Xuân Lộc,  để ông vua kịp thoái vị vào tối ngày 21 tháng Tư 1975, rồi bỏ nước ra đi cho…đúng hạn kỳ.

Cuối cùng, những  người lính VNCH cũng phải thua ông vua nhà mình, và ông vua nhà mình cũng phải thua ông Kissinger. Sau này sang Mỹ, ông vua về San José dự một buổi họp, được hỏi, “Là cấp tướng, biết rõ lệnh lui quân cũng quan trọng như lệnh tiến quân, mà sao ông cho rút bỏ một nửa lãnh thổ VNCH một cách vội vàng gây tang tóc như thế.?”  Ông vua trầm ngâm, “ Việc này còn giữ kín, tôi không nói ra được.”

Sự thật sau cùng

Ngay buổi chiều tối ngày 30 tháng Tư năm đó, đài Bắc Kinh phê phán: Bắc Việt đã phạm một sai lầm lịch sử, là cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam. Lời chúc dữ này lặp lại nhiều lần trong những năm kế tiếp.

Bảy tháng sau, cuối 1975,  bộ đội CSVN sang  Lào Quốc giúp Pathet Lào hạ bệ nhà vua cuối cùng, Savang Vatthana.  Năm sau 1976, binh lính CSBV sang Cam Bốt truy diệt Pol Pot thân Trung Cộng. Toàn Đông Dương sa vô bàn tay CSBV thuộc phe Liên Sô, như một tuyến chặn, một chướng ngại vật ngay sau  hướng nam cái nhà Trung Cộng.  Bắc Kinh phê phán CSBV là theo ý nghĩa đó.  Mối dây liên hệ tình đồng chí cộng sản giữa Liên Sô và Trung Cộng đứt đoạn từ đây. (Vậy thì Lữ đoàn xe tăng 203 Bắc Việt cũng đáng nhận huy chương cao quý của Nhà Trắng lắm chứ!)

Trong thế  tam quốc Mỹ – Nga – Hoa, mà Mỹ đã bắt tay được với Hoa cùng chống lại Nga, cũng đủ hiểu ra mục đích cuộc chiến tranh VN của Mỹ.

Chịu hy sinh cho cái thế tam quốc kia, là Việt Nam Cộng Hòa. Tuy nhiên, màn kịch do CSBV diễn dở mà thành công cũng còn để lại những sơ hở của nó.  MTGPMN một mình có đủ sức mạnh vô hiệu hóa Hiệp định Ba Lê 1973 chăng, khi Hoa Kỳ và CSBV vẫn tiếp tục thanh thỏa những vấn đề còn lại, như Tù binh, tái thiết, bang giao, cấm vận…  Cái giá trị hiệp định chưa thể mất đi.  Một cái hiệp định gồm bốn bên, nay bị một bên vi phạm, không thể xem là đã mất hết hiệu quả.

Nay, có hài tội thì MTGPMN cũng đã chẳng còn trên cõi đời này để mà đối chất nữa.  Hết nợ. Phi tang. Nhưng CSBV đóng vai tuồng thay thế MTGPMN đương nhiên phải liên đới chịu trách nhiệm về việc đã cưỡng chế Việt Nam Cộng Hòa phải ra đi. Cái vở kịch nửa dơi nửa chuột vào buổi sáng ngày 30 tháng Tư 1975, mà diễn viên  là A hay B, muốn  hiểu ra ai cũng được, biết đâu lại là lối đi ra an toàn cho CSVN, một khi tình hình đòi hỏi…

…Đi …về miền Nam…miền xanh tươi…

Một buổi sáng sang thu 1992 nơi Sàigòn xưa, nắng ấm, hai người bạn Tù — một đại đức tuyên úy áo nâu sồng và một cựu lính Miền Đông—sau khi làm một tô phở đặc biệt hành trần nước béo trên đường Hiền Vương bồi dưỡng qua cõi thiên thu, hai chàng trai thong thả đạp xe đến bưu điện gởi xấp đơn ODP sang Bangkok. Khi ngang trước Dinh Độc Lập, bất ngờ vị đại đức có giọng bực tức, “ Mai ngày, moa sẽ cho làm một bức tường chắn ngang tầm nhìn vô Dinh, cái gì mà thủ phủ của một quốc gia lại nhìn thẳng vô một cái thảo cầm viên thế  kia…moa sẽ cho phá cái dinh, làm lại…”

Người lính Miền Đông lâu nay đã có nhiều suy nghĩ về ngày mai ấy, nó chắc chắn sẽ không như hôm nay. Anh ta không ngờ vị đại đức bạn mình còn giữ được tấm lòng với cái dinh xưa, với đời, như thế. Anh ta nói khá lớn, “Ấy a, còn moa hả, moa sẽ lấy lại cái tên đường cũ  là Thống Nhứt,” bởi anh ta đang lan man nghĩ  về ngày đó, một cậu rân-ri-cư,  đứng ngay bên Tổng Thống Ngô Đình Diệm khi người đọc lời tuyên cáo, “Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng Mười năm một ngàn chín trăm năm mươi lăm, tôi long trọng tuyên bố cùng đồng bào toàn quốc và cộng đồng thế giới: Quốc Gia Việt Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa.”

Ngoài bến Chương Dương vang lại 21 tiếng thần công chào mừng một thời đại mới. Đài phát thanh Quân đội trực tiếp truyền thanh ngày đại hội lịch sử vang xa bốn phương trời.  Ca sĩ Minh Hoan, Vũ Huyến, xướng ngôn viên Văn Thiệt, và cậu rân-ri-cư  Bùi chu – Phát riệm  ăn có, cùng đồng ca bản “Việt Nam dân trí  kiên cường anh dũng muôn đời …Việt Nam…đồng tâm chung vai đắp xây tương lai…” Ơi, tương lai ngày ấy đã là dĩ vãng; hiện tại là nỗi buồn; ngày mai sẽ không như hôm nay. Anh ta không ngờ người bạn đại đức còn giữ được tấm lòng với cái Dinh Độc Lập, với miền đất lành ngày nào, như thế.

© Ý Yên

(Dặm Trường Việt Nam)

© Đàn Chim Việt

 

15 Phản hồi cho “Buổi sáng cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa”

  1. PHC says:

    Kính thưa CĐ-16, Nhật Lệ, Thảo Phương, Tiên Ngu, và qúy bạn:
    Lẽ ra, người viết không nên góp ý nhiều, chờ bạn đọc chỉ dẫn thêm;
    nhưng bài đã đăng rồi, chưa thể nói hết lòng, nên YY thưa thêm:
    Bài này mới đầu có tên là “ Dinh Độc Lập, màn kịch 30.4.1975.” Vì
    ngại trùng với bài khác đã đăng bên ĐCV.Online,” Dinh Độc Lập,
    ngày tháng đợi chờ,” nên YY đã sửa nhan đề lại có vẻ hiền lành hơn,
    ”Buổi sáng cuối cùng VNCH.”

    “Buổi sáng cuối cùng VNCH” chiếu chậm lại màn kịch CS Bắc Việt
    giả danh MTGPMN để giải tán chánh quyền VNCH. Vì MTGPMN
    với VNCH là “ nội chiến,” thì bất cứ cấp chức nào của VNCH đầu
    hàng MTGPMN, thì coi như VNCH đã bị xóa tên
    ( như Batista/ Cuba, và Tưởng giới Thạch/Trung hoa). = nội chiến.

    Nhưng vấn đề là: Ông Minh đã đầu hàng MTGPMN GIẢ HIỆU!
    Cái kết luận sai trái cho vấn đế VNCH là, xin nhắc lại, VNCH đã
    đọc “Lời đầu hàng” trước một MTGPMN…giả hiệu!

    Vậy, nếu khi cần – sẽ cần” – Hoa Kỳ sẽ mời LHQ, Trung Cộng, CS
    Bắc Việt…
    xét lại màn kịch vào buồi sáng 30.4.1975. (Về phần CSBV, không
    nói trong bài này…, nhưng họ sẽ lấy lại tên đảng, tên nước truốc 1975,
    và dồn hết tội lỗi lên đầu lên cổ tụi Lê Duãn, Lê Đức Thọ– theo dự
    đoán YY. ( Nhiều lần, bên CS tung balloon là đổi tên nước, tên đảng).

    Vì thế cho nên, YY tôi đã viết trước một bài khác, với nhan đề là
    “ Dinh Độc lập, tháng đợi năm chờ “ đăng bên ĐCV.Online.
    Nay kính, PHC, aka YY

    • Tien Ngu says:

      Thưa, là con dân của Việt Nam, ai đó khi bàn chuyện liên quan đến lịch sử,
      Nhất định phải dựa vào sự thật, minh bạch, công bằng, chân chính…

      Không nên bóp méo, láo, nhìn một chiều, hay…tự khoe tự sướng như kiểu lịch sử do cò mồi Việt Cộng viết.

      Lịch sử có…mĩa mai kèm theo, cũng thuộc loại lịch sử…có ý đồ bất lương. No good.

      Nhân chứng sống của lịch sử cận đại còn sống hàng hàng. Không cách chi mà láo được.

    • HC says:

      Thưa lại cho rõ :
      Bên CS Bắc Việt giả danh, giả trang MTGPMN,
      có phải là nhằm che đậy nét mặt xâm lăng ?
      Thưa, có lẽ không phải thế. BV che dấu nét mặt
      thế nào được. Chính là Hoa Kỳ đã che dấu cho
      CSBV, đã không nói đến hàng chục sư đoàn BV
      hoạt động tại Miền Nam.

      Vậy, sự che dấu đó của HK cho CSBV là ” món
      nợ ” chưa trả của BV đối với HK.

      Tuy HK cần che dấu nét mặt cho BV trước công
      luận, nhưng riêng HK đã nắm đầy đủ chứng cớ
      xâm lăng Miền Nam của BV, như : Bộ đội dính
      thuốc da cam…; nhật ký Thùy Trâm tử nạn tại
      Miền Nam; biết bao hình ảnh về hoạt động quân
      sự tại Miền Nam; tù binh trao trả bên sông Thạch
      Hãn… Trên hết, BV đã có phái đoàn hòa đàm
      tại Ba lê…

      Nói chung, CSBV ( nay là CSVN) còn nợ rất lớn
      với HK, về thực tế cũng như về Pháp lý, nhưng
      HK chưa lên tiếng đòi nợ, còn cần khai thác CS
      VN thêm một giai đoạn.

  2. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Thập niên 50, người ngu nhất, đọc lịch sử thế giới cũng nhận ra rằng,

    Cộng sản lúc ấy thật…cường bạo.

    Bằng mọi thủ đoạn, sau khi đoạt được quyền cai trị, đứng vững qua thế chiến thứ nhì, Nga Cộng cũng như Tàu Cộng, ra sức bành trướng, cũng cố thế lực để Cộng được…lâu bền, vững mạnh.

    Họ tận lực hổ trợ cho đàn em như cs Bắc Việt, bành trướng thế lực cs ở Đông nam Á. Nga Tàu và cả khối Cộng đàn em Đông Âu cùng nhập cuộc chơi.

    Ông Diệm, ông Thiệu, hay bất kỳ ai lúc đó muốn cứu miền Nam không lọt vào tay cs, chỉ có một cách duy nhất là…dựa vào sự giúp đở của Mỹ!

    Nhận sự giúp đở của Mỹ chống lại cs, người ngu nhìn vào thì thấy…chuyện đơn giãn. Nhưng người có chút hiểu biết, mới thấy được cái nỗi trăm cay nghìn đắng của hai ông Diệm Thiệu…

    Giặc Cộng tấn công phá hoại hằng ngày,
    Trí thức…thứ ba liên tục đâm sau lưng
    Mặt trận giãi phóng con rối hốt hết tiềm lực, nhân lực của miền Nam suốt 20 năm dài chính chiến
    Mỹ yêu sách, trịch thượng, ra vẽ ông chủ, kềm chế miền Nam không cho đập thằng vào đầu rắn
    Quân đội miền Nam luôn ở thế hạ phong, ta phân tán, địch tập trung tha hồ định đoạt đâu là chiến trường…

    Chiến tranh kéo dài, thế thua định sẳn. Mỹ ngưng viện trợ vũ khí kể từ 1973, một đỗi một cũng…không được. Trong khi đó thì cs Nga Tàu vẫn tuôn ào ào cho cs Bắc Việt. Có là Nguyễn Huệ hay Lý thường Kiệt sống lại cũng phải…chạy. Không nói đến ông Diệm, đã bị đầy tớ sai sát thủ giết chết…

    Tinh thần suy sụp, cô đơn lạnh lẽo, lệnh lạc hoang mang là chuyện….dể hiểu, thường tình. Chiến tranh bền bỉ, đánh nửa, hết đạn, lấy gì cho mày…bắn tiếp? Bắt tất cả nằm đó ăn…pháo, chờ VC vô giết, sao nỡ?

    Cho chắc ăn, không còn ai có khả năng hiệu triệu quân dân tử chiến ở ngày tàn cuộc chiến, Mỹ lại ép ông Thiệu phải từ chức…

    Định mệnh đã…an bày, cs lên đời, cai trị Việt nam, tha hồ…láo.

    Thứ ngu sau này,
    Đứa quang quác…Thiệu bất tài
    Đứa khinh miệt…Thiệu tham quyền cố vị, sợ chết
    Đứa tự bơm, chê rề, ý khoe rằng tao sẽ làm…tốt hơn Thiệu…
    Riêng thầy trò…con cầu tự, là tỏ ra…tiểu nhân bỉ ổi…nhất Đông nam Á, đủ mọi trò chọt…

    Chúng quên mẹ nó đi rằng thì là, nếu Nguyễn văn Thiệu dốt ác như Lê Duẫn, Đổ Mười, anh con cầu tự đã đi…mua muối từ cuối thập niên 60. Đâu có được nghênh ngang nghí ngố đi…mần rẫy.

    Thiệt nà…chán mớ đời…

    • Dân ruộng vườn says:

      Dân ngu cu ĐEN trình độ nào mà đọc lịch sử thế giới . Chỉ nghe nói cũng đủ mệt rồi . Không hiểu gì về CS có lẽ là dân thành phố , chứ dân ban ngày Quốc gia , tối ma CS , dân ruộng vườn thì hiểu quá rõ . Nhưng làm gì được đây !

      Đối với dân thành phố, chúng tôi sợ CS gấy Mười lần hơn họ . Không lẽ bỏ ruộng chạy thì biết lấy gì sinh sống . Vì miếng ăn đành phải chịu kẹt giữa hai lằn đạn . Ngoài lo sợ bom đạn , còn lo sợ tù đày . Ông VC muốn bắt lên núi cũng dể , ông Quốc gia bắt nhốt cải hối thất cũng dể , khổ còn hơn con chó .

      Bây giờ đọc được những lời này của các ông , đọc xong càng ứa gan mà rơi lệ . Nếu các ông hiểu được điều này thì làm sao có buổi sáng cuối cùng của VNCH . Làm sao có tên nào là Dâm tiên điên khùng múa gậy vườn hoang như ăn phải bã của VC .

  3. Ý YÊN says:

    Thưa hai anh CĐ-16 và D.Nhật Lệ:

    Cảm ơn hai anh đã góp ý. Tôi tự nhận đã viết bài này một cách
    gợi ý, phân tán, bởi rất là khó diễn tả đủ về những sự kiện chòng
    chéo, trắng đen pha lẫn, nên thiếu tập trung vô chủ đế ( theme)
    chánh. Chủ đề là :

    Cộng Sản Bắc Việt đã hất cẳng tên bù nhìn trung gian là MTGPMN
    ra bên lề, và [BV] đã đóng vai, tiếm danh, tiếm dạng thằng MTGP
    MN trong việc bắt ép ông Tổng thống Big Minh đầu hàng. ( Như vậy
    là thằng Bắc Việt lẩn tránh được tội hình về chiều nổi và pháp lý.”

    Nhiều bạn đọc sẽ phản đối dữ dội về điểm này, coi như người viết
    che chở tội lỗi xâm lăng VNCH của CS Bắc Việt. Thật ra, ngụ ý của
    YY là : ngay từ khi ký HĐ BL và có cái ” mật ước,” HK sẵn sàng
    dành một lối thoát cho CS Bắc Việt sau này, khi làm lại ván bài VN.
    Đó là dụng ý viết của YY, có lẽ vì gợi ý, nên chưa nói thẳng ra được.

    ( Bài nếu nếu hy vọng in trong một trang sử liệu, còn phải viết lại
    cho minh bạch , xúc tích hơn. Cảm ơn hai anh. YY xin gửi anh
    Nhật Lệ một vế thơ làm trong tù, buổi sáng nhìn ra ngoại cảnh nương
    đồi, mường tượng ra những trang đời ngày mai :

    Ngày sẽ mở như một tờ giấy trắng
    Nắng dịu dàng pha những luống thơm tho
    Nơi đã cấy hạt cay và hạt đắng
    Thành niềm tin thao thức những đêm chờ. ( Ý Yên)

  4. Thaophuong says:

    Buổi sáng cuối cùng , buổi sáng ơi
    Tháng tư hoa úa rụng ven đồi
    Đường xưa cây lá sao vàng vọt
    Tắt hẳn môi cười …tình phụ thôi
    ****
    Buổi sáng bây giờ … Buổi sáng ơi ,
    Sài thành cúi mặt tiễn đưa người
    Như trong tất cả là dĩ vảng
    Như bóng thuyền theo sóng xa khơi
    ****
    Buổi sáng cuối cùng … Buổi sáng ơi
    Ta nghe hiu hắt lệ thay lời
    Trường xưa khép cổng .. Cờ đổi sắc
    Như những mảnh đời đã tả tơi ! ,

  5. Thaophuong says:

    Buổi sáng cuối cùng , buổi sáng ơi
    Tháng tư hoa úa rụng ven đồi
    Đường xưa cây lá sao vàng vọt
    Tắt hẳn môi cười …tình phụ thôi
    ****
    Buổi sáng bây giờ … Buổi sáng ơi ,
    Sài thành cúi mặt tiễn đưa người
    Như trong tất cả là dĩ vảng
    Như bóng thuyề

  6. D.Nhật Lệ says:

    Đây là lần đầu tiên,tôi đọc được bài viết của Ý Yên,còn thơ thì chưa hề đọc (vì có lẽ ông chưa cho xuất bản
    tập thơ nào chăng ?).Xin được nói thẳng thừng trong vài hàng góp ý ngắn sau.
    Thơ chưa đọc nên chưa biết thế nào,chứ viết văn hình như chưa phải là sở trường của ông thì phải.Lý do là vì ông nhét nhiều bài báo ở trong nước vào bài của ông như thế này khiến chuyện chẳng đâu vào đâu và làm bài viết của ông thiếu hẳn đi…dấu ấn của riêng cá nhân ông.Viết như thế dễ làm cho người đọc tưởng tác giả muốn người ta tin vào những gì báo chí quốc doanh mô tả.
    Thực ra,có phải chính Bùi Văn Tùng thảo lệnh đầu hàng cho DVM.đọc hay không ? Khi tấn công thằng vào
    Dinh ĐL,mọi việc đã được tính trước.vì dựa vào thực tế lúc đó miền Nam đã hấp hối đến mức vô phương cứu vãn thì họ bắt DVM.phải đầu hàng,qua vai trò tình báo của D.V.Nhật,em ruột của ông và bọn tay sai nằm vùng trong thành phần thứ 3 như Lý Qúy Chung,Triệu Quốc Mạnh v.v. trong nội các Vũ Văn Mẫu.Như
    vậy,họ đã thảo từ trước nhưng lúc đó có lẽ lệnh đầu hàng đã được một người có khả năng viết như nhà
    báo Nhân Dân là Bùi Tín giữ rồi trực tiếp đưa cho người miền Nam tập kết là BVTùng để ông này trao
    lại cho DVM.Chẳng lẽ sĩ quan trung cấp kia có trình độ văn hoá và viết lách tầm thường có thể làm kiểu
    như “nấu mì ăn liền” như thế được hay sao ? Trình độ viết làm sao hơn được nhà báo trung ương ND.
    lúc đó là Bùi Tín hiện diện trong Dinh ĐL.? Đó là chưa kể tên sinh viên nằm vùng Nguyễn Hữu Thái có
    mặt trong ngày hôm đó,dù tên này chẳng có vai trò nào trong nội các DVM.
    Tác giả đã không biết là có sự tranh cãi chưa ngả ngũ giữa Phạm Xuân Thệ và Bùi Văn Tùng về ai là người thào lệnh đầu hàng,do đó đưa tin trên báo vào bài viết của mình như vậy là không chính xác.
    Đối với bác dv thì có lẽ bác chẳng biết rằng miền Nam tự vệ trước hành động thôn tính của miền Bắc
    CS.với nghị quyết cuối năm 1959 hay sao ? .Miền Bắc khởi sự thực hiện chiến dịch khủng bố khắp
    miền Nam,nhất là xử tử bằng cách chặt đầu,mổ bụng tất cả các viên chức xã ấp để chiếm miền Nam
    với bất cứ giá nào.Không những thế,chúng còn ném lựu đạn,đặt bom định hướng hay pháo kích vào
    mọi thành phố,nhà thương,trường học,chợ búa,rạp xi nê,vũ trường v.v.
    Đến nay,lịch sử VN.cận đại đã chứng minh rằng thủ phạm là CS.Bắc Việt thực hiện xong việc áp đặt
    chế độ CS.lên cả nước và mọi mặt nạ hay chiêu bài giả trá đều đã lột xuống để bày ra sự thực trâng
    tráo.Do đó,bác không nên lẫn lộn thủ phạm và nạn nhân,nguyên nhân và hậu qủa như thế.Mong thay !

  7. CĐ16 says:

    Đọc bài viết, tôi có những ý-tưởng :
    (1) – Nội-dung bài viết nói gì ? Về sự-kiện : Có nhiều sự-kiện, nhưng tôi tóm-tắt với những sự-kiện sau :
    a/- Hiện-tình sinh-hoạt chính-trị bấy giờ tại VN – Có CS Bắc-Việt, MTGPMN, VNCH với hòa-đàm Paris.
    b/- Về quân-sự : VNCH trong thế phòng-ngự, bỏ ngỏ cao-nguyên và vùng vĩ-tuyến 17. Những diễn-biến tiếp theo là CSBV ‘ thừa thắng xông lên ‘, trong 55 ngày chiếm dinh Độc-lập – chỉ khựng lại tại mặt trận Xuân-Lộc một thời-gian ngắn.
    c/ Ngày 30/04/1975, những chiếc xe tăng đầu-tiên của lữ-đoàn 203 húc đổ cánh cửa vào Dinh Độc-lập. DVM đầu-hàng và kêu gọi toàn quân-dân VNCH đầu-hàng. Một tiểu-tiết tuy nhỏ nhưng có ý-nghĩa khi bài viết dùng tài-liệu ANAI [ Association nationale des ancients Amis de l'Indochine] để mô-tả màn kịch do đoàn xe tăng nói trên thủ vai : cánh cửa Dinh Độc-lập vốn được mở sẳn [ có nhân-chứng], được người chỉ-huy xe tăng ra lệnh đóng và khóa lại, để xe tăng húc sập.
    (2) – Nguyên-nhân gần đưa đến việc CSBV chiếm toàn-bộ VNCH cách quá mau lẹ như vậy : a/ TT Thiệu ra lệnh rút bỏ cao-nguyên, rồi Vùng 1 CT khiến việc triệt-thoái + tinh-thần quân-sĩ kiệt-quệ làm tổn-thất hơn 75% quân-số của hai QĐ I và II, và các đơn-vị tổng-trừ-bị [ ND,TQLC, BĐQ], tác-động ghê-gớm đến tinh-thần của QĐ III. b/ DVM làm coup de grâce, bức-tử số còn lại, kể cả QĐ IV. Nguyên-nhân xa sẽ nói phần tiếp theo.
    (3) – Nguyên-nhân xa không cần úp mở, cả ngụ-ý của bài chủ lẫn thực-tế, rõ-ràng là Mỹ. Điều này không cần dông-dài. Tuy nhiên phải thêm một chút như bài chủ muốn đề-cập, đó là không đơn-phương do Mỹ, mà là có sự cộng-tác của TQ, và nếu muốn đi xa hơn theo ý của bài chủ, đó là thế Tam-quốc của Mỹ-TQ-Nga
    (4) Tác-giả muốn gì khi viết bài này ? Tôi suy-đoán ‘ ý tác-giả muốn nói : Mỹ đi, và Mỹ lại về ‘. Nghĩa là, lịch-sử luôn lập lại. Nghĩa là những gì Mỹ tính-toán và đã thực-hiện trước 1975, thì đây không phải là tiến-trình của một đường thẳng. Đó là vòng tròn. Chỉ tội cho VNCH đã là một thí-nghiệm của Mỹ, rồi ai sẽ là nạn-nhân kế-tiếp ? Ý tác-giả còn muốn nói, xuyên qua những sự-kiện trên, chính MTGPMN cũng bị CSBV lừa, để việc CSBV trực-tiếp đánh thắng VNCH, và không còn hòa-giải, thì MTGPMN chỉ là thừa.
    (5) – Sau cùng, đây là ý-kiến cá nhân tôi. Có người coi VN hiện nay là một ván cờ sắp đến hồi kết-thúc.Rồi từ đó, có người đề nghị một giải-pháp HHHGDT để giảm-thiểu từ từ quyền-lực của CSVN, và sau cùng từng bước đi đến đa-đảng, đa-nguyên, v.v…Ý-kiến của tôi thì : a/- Chưa có gì là chắc-chắn 100% cho những sắp-xếp giữa Mỹ với TQ cả, thì việc những người đấu-tranh [quốc-nôi và quốc-ngoại] chống lại CSVN cứ tiến-hành với mục-đích tối-hậu là giải-thể chính-quyền do chúng lãnh-đạo, càng quyết-liệt, càng nhanh càng tốt. b/- Cái phao duy-nhất của CSVN là Nga, dù Nga không còn cái mác CS nữa [ cũng như thực-chất của CSVN đâu còn theo chủ-thuyết đích-thật của Marx nữa, mà biến-thái thành tư-bản đỏ + thêm bản-chất tàn-bạo của cộng-sản-thuyết mà thôi]. Đêm dài lắm mộng, chúng ta phải dè chừng con cọp ngủ Putin với phe-cánh của y khi có khả-năng phục-hồi, e không quên đàn em trung-thành của nó là CSVN.

  8. THien KIm says:

    Nhìn bức hình Dinh Tổng thống cũ từ xa, đã thấy rõ là miền Nam sẽ thất bại. Chẳng hiểu sao KTS NGô Viết Thụ lại lấy vô số hình khúc xương (bone-shape) làm lam che nắng, nhìn ngay trên hình của bài báo cũng thấy rất rõ. Đó là điềm gở của cái dinh này.

    Dường như ai cũng muốn đổ thừa sự thất bại đó cho ngoại bang, mà không thấy sai lầm ngay từ đầu mà Ông Diệm đã mắc phải, KTS NVT cũng thế. Thay vì huy động sức mạnh toàn miền Nam, Ông lại quá dựa vào số ít ỏi dân công giáo và đảng CLNV, vì vậy ông không huy động và đoàn kết được các đảng phái khác và Phật giáo dưới một ngọn cờ. Hơn thế, tận diệt CS một cách điên cuồng cũng chính là cách ông tự đào hố chôn mình và chôn luôn VNCH. Ông cũng không biết và không muốn dựa vào HK để xây dựng kinh tế niềm Nam giàu mạnh. Hãy xem chính sách của các TT Hàn quốc thì rõ.

    Thiên Kim.

    • maison says:

      Trích: Chẳng hiểu sao KTS NGô Viết Thụ lại lấy vô số hình khúc xương (bone-shape) làm lam che nắng, nhìn ngay trên hình của bài báo cũng thấy rất rõ. Đó là điềm gở của cái dinh này.

      Sự việc xảy ra rồi mới nói thế. Tôi thì thấy nó như các khúc cây tre ( bamboo -shaped)

  9. nguyen ha says:

    Cho dến hôm nay,bất cứ lúc nào,sao nhiều người viết về Sàisòn xưa,Saigon ngày tháng củ,Sàigòn hấp-hối
    …Sàigòn là Thủ dô của VNCH!Cho dù những bài viết có “nói năng”chi nửa,cũng không che dậy những trăn trở,hòai niệm,tiếc nuối….! Những chiếc xe tăng ngổ-ngáo vào thành-phố,những tóan quân CS khắp nẻo dường …dược mô tả lại một cách cặn-kẻ,dó cũng chỉ là câu chuyện kể: Sàigòn như Mệnh-phụ bị người
    “bán than” cưởng hiếp,mà thôi!! Thế mới biết Sàigòn trong trái tim ta! Cờ(vàng)trong Tim! Không ai dạy
    cho người Miền Nam phải yêu Sàigòn ,từ con tim mà ra cả:
    Saigon dẹp quá,Saigon ơi!! Nhìn Saison,như trai mới lớn nhìn gái dậy-thì,dầy nhựa sống,dầy tương lai,nhưng dó là Saigon hôm qua! Sài gon hôm nay dầy dẩy những tệ-nạn,xâu xa ,vô cảm…có lẽ vì thế mà
    dổi tên: TP HCM.!

  10. dv says:

    VN là nơi đễ các con cá mập quốc tế , những tay lái súng quốc tế , những chủ thuyết quốc tế ,làm nơi thử lữa, nơi dung nạp một thùng thuốc súng khổng lồ đủ loại mà những người thơ ngây nghe theo như những chú nai vàng ngơ ngác đến phút cuối mới nhận ra, kể cả từ 2 phía .Còn mấy thằng cảnh sát quốc tế đứng ngoài điều khiển bằng hiệu lệnh …Nếu gặp hoàn cảnh trục trặc khó xử, thì chúng cũng tìm cách đi đêm , bỏ lại những con bài chính trị đang bị chúng lợi dụng” sống chết mặc bay ” .TÔI CÒN NHỚ MỘT CÂU NGẠN NGỮ . ( “Con chó và người đi săn ” . Người đi săn không muốn ăn thịt chó . Nhưng khi con chó của người chủ đi săn không còn tác dụng nữa , thì người đi săn sẵn sàng thịt con chó của mình )
    Tính ra bên VNCH hoặc bên CSBV cũng đều bị những thằng đầu to …đôi bên lợi dụng điều khiển như một cái máy … Hoặc những con Robop ngoan ngoãn thừa hành mệnh lệnh …Trong chiến tranh đã từng một bên ném bom, hoặc nã pháo mà những thằng lính xung trận cả hai phe đều chết cùng một cảnh ngộ , cùng trường hợp .Người dân lành vô tội cũng bị cả hai bên thảm sát . Ví dụ như ở SƠN MỸ -QUÃNG NGÃI hoặc Mậu Thân ở Huế …, còn nhiều nơi làng mạc khác… bị lính đánh thuê Đại Hàn bắn giết người già ,trẽ em , hãm hiếp phụ nữ rồi chúng ném vào lữa khi chúng châm lữa đốt cả làng ở các xứ Miền Trung VN . Không biết ông Diệm hoặc ông Hồ từng học tại một ngôi trường QUỐC HỌC Huế , có lúc cùng làm chung việc sau khi Bảo Đại toái vị …Nhưng vì trường hợp nào mà 2 ông này không tìm ra lối thoát cho dân tộc VN đễ có tiếng nói chung , thì đến nay dân tộc VN cũng không đến nỗi phải chịu khổ nhục đến tận bây giờ như một cái vòng lẫn quẫn ,trong muôn ngàn cái vòng lẫn quẫn bắt người dân lành gánh chịu hết thế hệ này sang thế hệ khác .Bởi thằng Mỹ , thằng Tàu , thằng Nga .Vì đâu nên nỗi cơ đồ phân chia !?

Leave a Reply to D.Nhật Lệ