WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Lại nói về sự thỏa hiệp chính trị

Cuộc đấu tranh để đạt được một thể chế chính trị tốt đẹp hơn, bản thân nó là một cuộc đấu tranh chính trị. Dù những người đấu tranh không phải là những người làm chính trị đúng nghĩa; họ thuộc đủ mọi thành phần xã hội, từ sinh viên, những người hoạt động xã hội thiện nguyện, nghệ sĩ, trí thức khoa bảng, nhà văn, nhà báo, luật sư… với những ưu thế sẵn có, họ lên tiếng cho Dân chủ Tự do, nhưng với một thái độ chính trị nhất định và với sự phản kháng chính trị dành cho nhà cầm quyền độc tài, cuộc đấu tranh ấy của họ  là một cuộc đấu tranh chính trị và mang đầy đủ tính chất của sự đấu tranh chính trị.

Trong những người đấu tranh cho Tự do Dân chủ hôm nay, có nhiều khuynh hướng chính trị khác nhau. Có một nhóm người chủ trương không đối thoại với Cộng sản; còn số khác thì ngược lại, lại cổ vũ cho một sự thỏa hiệp mà họ tự cho là nhân bản và thích đáng trong một thế giới văn minh hôm nay.

Bản thân người viết dù chỉ là một người thiếu kinh nghiệm, với tất cả những khiếm khuyết của mình, tôi thiết nghĩ, một cách nhìn nhận trung dung là thỏa đáng hơn cả. Cả Đức Phật, Khổng Tử của Đông Phương đến Socrates của văn minh Hy La Tây phương đều cổ vũ cho một sự trung dung cần thiết. Bởi bất cứ sự cực đoan nào cũng dẫn ta tới thái cực kia, theo chiều ngược lại. Tôi không cổ vũ cho sự thỏa hiệp chính trị với nhà cầm quyền độc tài nhưng cũng không phủ nhận hoàn toàn cái gọi là “sự thỏa hiệp” trong chính trị (miễn sao nó có lợi). Tha thiết xin quý độc giả kiên nhẫn lắng nghe những chia sẻ của một người trẻ như tôi.

Điều mà hôm nay tôi muốn lạm bàn trong giới hạn tri thức của mình, đó là sự đối thoại và thỏa hiệp chính trị, cũng như tính cần thiết nếu có của chúng. Sự thỏa hiệp chính trị theo nghĩa đơn giản nhất của nó là sự tiến lại gần nhau, đứng cùng nhau trong một sự đồng ý chung giữa hai phe đối lập về lập trường tư tưởng chính trị. Đã nói đến thỏa hiệp là nói đến một khế ước về ý chí giữa hai phía khác biệt quan điểm hoặc thậm chí là đối lập, thù nghịch. Mà nhắc đến khế ước thì phải có một điều kiện tất yếu để đảm bảo tính chất của nó, đó là cả hai bên cùng tiến đến một điểm ở giữa, đế chính ở đó, họ chấp nhận được nhau như trong bất cứ khế ước dân sự nào.

Thế nhưng, đấu tranh chính trị không đơn giản như hoạt động kinh tế – dân sự. Các hoạt động kinh tế dân sự được điều chỉnh và chế tài trong những chế định luật pháp minh bạch, sẵn có và được thông báo trước. Dù hoạt động đó diễn ra trên phạm vi quốc tế thì tư pháp quốc tế vẫn điều chỉnh được hoạt động này. Đấu tranh chính trị quốc gia và quốc tế thì phức tạp và hàm ẩn nhiều bất trắc hơn gấp bội. Chúng ta có bao giờ tự hỏi, sự thỏa hiệp trong chính trị có thể đạt được hay không, mà dù có đạt được thì việc thực hiện nó có hiệu quả hay không?

Trong thế giới liên lập và cởi mở ngày hôm nay, những thỏa hiệp chính trị có vẻ minh bạch và ít bất trắc hơn. Vì tư duy chính trị hôm nay là “cùng thắng” (win – win) là hai bên cùng có lợi. Nhưng điều đó không có nghĩa là khả năng win- win là hoàn toàn chắc chắn và không thể đảo ngược. Các mâu thuẫn chính trị càng lớn, khả năng “cùng thắng” này càng nhỏ; hai phía càng đối lập sâu sắc về quyền lợi thì hy vọng “cùng có lợi” lại càng hiếm.Thế giới hôm nay không phải là nơi “cá lớn nuốt cá bé” nữa, nhưng mọi ưu thế trong đàm phán và thỏa hiệp chính trị luôn thuộc về kẻ có sức mạnh về quân sự, kính tế, chính trị trên trường quốc tế.

Thỏa hiệp là phía này cho phía bên kia một thứ, để đổi lại, sẽ nhận được một thứ có giá trị tương đương. Trong những khó khăn riêng về nội bộ và về thế lực của phe nhóm mình, thiển nghĩ một sự nhượng bộ thích đáng trong từng tình hình cụ thể là có khả năng được đặt ra.Nhưng nhượng bộ là để tiến về phía trước để đạt được mục đích chính, để tiếp tục đấu tranh; chứ không phải nhượng bộ đánh mất quan điểm chính trị cố hữu, để hòa tan và tự làm mình biến mất.Giữa sự thỏa hiệp và đầu hàng có biên giới rất mong manh mà chỉ cần sự bất cẩn và không giữ được thăng bằng, tất cả những giá trị đấu tranh mà mình đang cổ vũ sẽ là vô nghĩa. Vì thế, thỏa hiệp với phe đối địch là một trò chơi nguy hiểm của những người có “cold head”, không phải là những toan tính ngây thơ của những người chỉ có trái tim nóng nhưng thiếu kinh nghiệm. Bới vậy, quan điểm của tôi, với tất cả những cẩn trọng cần thiết của một người thiếu kinh nghiệm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến đối thoại hay thỏa hiệp với chính quyền Cộng sản Việt Nam, bởi điều đó là quá nguy hiểm.

Trong đấu tranh chính trị nói chung, không phải là hoàn toàn không có khả năng đối thoại hay thỏa hiệp. Một sự đấu tranh không có sự ngừng lại và nhượng bộ sẽ là cứng nhắc mà không tận dụng những điều kiện thuận lợi bên ngoài như một cây cao không biết uốn mình trong gió bão sẽ khó có thể vươn cao, nếu không muốn nói là sẽ bị bẻ gãy. Cả thực tế lẫn lý luận đều cho thấy, thỏa hiệp chính trị là không thể không có,  nhưng đồng thời nó cũng không thể là chân thật. Hiệp định Geneve, hiệp định Paris, Mao Trạch Đông thỏa hiệp với Tưởng Giới Thạch để kháng Nhật…và tất cả những sự thỏa hiệp chính trị khác, không thể nào mang lại cho chúng ta một cảm quan tin tưởng khả dĩ về tính chân thật và hiệu quả của các thỏa hiệp. Thỏa hiệp trong đấu tranh chính trị vì thế, không thể là thỏa hiệp chân thật, bởi ngay từ khi thỏa hiệp chưa hình thành, những âm mưu và khả năng xóa bỏ nó đã tồn tại và tất nhiên được giấu trong bí mật. Chúng ta đều có thể thấy, hai phía có quyền lợi đối lập, không thể nào có những đồng ý thực sự với nhau về một điểm nào đó.Những ai trông mong vào sự thỏa hiệp thật trong cuộc đấu tranh hôm nay sẽ sớm nhận thấy nguy cơ và thiệt thòi cho mình.

Hơn nữa, không phải lúc nào cũng có thể thỏa hiệp, ngay cả thỏa hiệp giả. Vậy khi nào thì hai phía đối lập (ví dụ như hai bên: những người đấu tranh cho Dân chủ và chính quyền Cộng sản) có thể thỏa hiệp? Đương nhiên, ngay từ đầu, chúng ta có thể nhận thấy: thỏa hiệp là cùng dừng lại ở một điểm cân bằng, rồi cho và nhận. Vậy thì chúng ta phải có thứ gì đó mới có thể mang ra mà trao đổi, nên phải có thực lực mới có thể thỏa hiệp. Thứ nữa, khi cả hai bên đều tiến vào tình trạng “dẫm chân tại chỗ” trong một điều kiện cụ thể nào đó, cả hai không thể tiếp tục chiếm thêm bất cứ ưu thế nào nữa, thì người ta sẽ cùng ngồi lại với nhau để có một sự đồng ý chung về một câu chuyện cụ thể.

Vậy trong tình thế hiện nay, khó có thể, nếu không muốn nói là không thể có sự đối thoại hay thỏa hiệp giữa những người đấu tranh cho Tự do và chính quyền Cộng sản. Bởi lẽ những người đấu tranh chưa thực sự tập trung được thành một lực lượng chính trị đủ mạnh có đủ thế và lực để cạnh tranh với chính quyền cộng sản. Nhà cầm quyền cộng sản lại đang nắm trong tay tất cả quyền lực chính trị, kinh tế, xã hội và kể cả bạo lực nhà nước. Trong khi lực lượng đối lập chỉ là những nhóm người chưa có sự phối hợp hoạt động và chưa có người lãnh đạo, chưa có được vị thế vững vàng trong xã hội.Có chăng là chúng ta đang thủ đắc chính nghĩa đấu tranh phù hợp với các giá trị mà nhân loại đang hướng tới, nói khác hơn chúng ta có được “công đạo”.Nếu chúng ta không có gì để trao đổi với chính quyền thì không bao giờ có thể thỏa hiệp với họ, vì họ không có nhu cầu phải đối thoại và thỏa hiệp vợi một lực lượng mà họ đang có khả năng chặn đứng và đàn áp bất cứ lúc nào.Sự thỏa hiệp trong điều kiện này, không khác hơn là sự tự đánh mất lập trường và giá trị của mình, tạo ra khả năng bị lợi dụng và gia tăng sự chính danh cho nhà cầm quyền.Còn nếu khi chúng ta có đủ sức mạnh như một lực lượng đối trọng với họ thì không có lý do gì để chúng ta phải thỏa hiệp với họ khi điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ một ưu thế vốn có của mình.

Cũng phải nói thêm một điều, khi xảy ra một trường hợp, cả hai phe phải đương đầu với một lực lượng thứ ba, mà lực lượng này là kẻ thù chung của hai phía, là trở ngại khiến hai phía chẳng thể tiến lên thêm một bước nào nữa thì có khả năng dẫn đến sự thỏa hiệp. Nhưng trong tình hình Việt Nam hiện nay, khả năng này khó xảy ra, vì ngay đối với ngoại xâm (lực lượng thứ 3 nguy hiểm) những người cộng sản Việt Nam cũng chỉ muốn hợp tác, ngược lại, họ lại coi những người đối lập là kẻ thù không đội trời chung. Thậm chí, họ còn dựa vào ngoại bang để có ưu thế và thời gian đàn áp lực lượng Dân chủ.

Nói chung, sự thỏa hiệp nằm trong trang thái cân bằng động mà một động thái nhỏ cũng có thể phá vỡ sự cân bằng này. Trong đấu tranh chính trị, một là ưu thế thuộc về phe này, hai là thuộc về phe kia và khi một phía vẫn chiếm thế thượng phong không ai dại gì thỏa hiệp. Thỏa hiệp là một câu chuyện ở xa phía trước, nên đặt ra vấn đề đó lúc lực lượng dân chủ còn yếu hôm nay là không phù hợp.Còn trong tương lai có nhiều biến chuyển không thể nói trước, rất khó để có thể đưa ra dự phóng. Nhưng có một điều quan trọng là, với những gì người Cộng sản đã gây ra đối với dân tộc này, bất cứ sự thỏa hiệp nào với họ cũng dễ dẫn đến sự giảm sút uy tín của những người đấu tranh dân chủ. Ây là chưa kể đến khả năng chúng ta tặng họ sự chính danh để rồi sau đó họ đẩy chúng ta ra bên lề. Thỏa hiệp giữa Hồ Chí Minh và những người Quốc gia trong chính phủ Liên hiệp là một ví dụ sáng giá mà những người đấu tranh chính trị cần nhớ mãi.

Trong thời gian này, quả thực khi nói đến sự thỏa hiệp, tôi luôn nghĩ đến một cụm từ ”bình mới rượu cũ” . Kẻ yếu thỏa hiệp với kẻ mạnh thì chỉ có một cách là làm cho mình tan biến đi thôi :mà dù là giữa hai kẻ có sức mạnh ngang nhau thì cũng không có gì đảm bảo là một trong hai phía, thậm chí là cả hai vi phạm thỏa hiệp. Là một người luôn mong muốn một sự đổi thay với kịch bản tốt nhất cho đất nước, tôi luôn đề cao một sự hòa giải trong lòng người, hòa giải văn hóa, hòa giả lịch sử.Nhưng muốn có hòa giải thực sự phải có Công lý.Vì bản thân Công lý là một giá trị mang lại sự hài hòa trong mọi mối quan hệ, đặc biệt là quan hệ chính trị-xã hội. Công lý chưa được thực thi, tội ác chưa bị trừng phạt, công lao chưa được vinh danh, hòa giải chỉ là giả.

Đối thoại cũng được, thỏa hiệp cũng chẳng sao, nhưng trước tiên cả hai phía phải cùng đứng trên một võ đài trong vị thế bình đẳng cùng với sự tương xứng về thực lực; và những ai muốn đối thoại phải đảm bảo mình đủ sáng suốt và khôn ngoan để không bị đưa vào bẫy, bị đẩy vào tình thế “thả con rô bắt con tép”. Lại nói một lần nữa, thiết nghĩ cũng không thừa, đối thoại hay thỏa hiệp là một trò chơi nguy hiểm không dành cho những người thiếu tư duy chiến lược và thiếu khả năng nhạy bén vượt trội về chính trị.

Buôn Hồ, ngày 11 tháng 9 năm 2012 

© Huỳnh Thục Vy

 

14 Phản hồi cho “Lại nói về sự thỏa hiệp chính trị”

  1. Giundat says:

    HÃY BÌNH TĨNH ĐỂ SỐNG TỈNH TÁO
    -” Kỹ nghệ lấy chồng tây” là vở kịch dùng chuyện xưa để ngầm nói chuyện nay. Đây là cách nói mà các nghệ sĩ đã khôn ngoan dùng trong hoàn cảnh xã hội có nhiều ” nhạy cảm. Vở kịch có hại cho nhà đương quyền, cho nên Cộng sản không chống thì thôi, cớ sao các bác có mục đích ” vì dân chủ dân tộc” lại chống? Thật khó hiểu!!!
    Các bác tổ chức biểu tình cần nghiêm túc xem lại mình. Tôi nghi các bác là Việt cộng trá hình nên mới có hành động dẹp vở kịch giúp cộng sản tích cực và tinh vi dưới cái áo khoác chống cộng. Nếu các bác không là Việt cộng thì đây là biểu hiện của những cái đầu già nua não thoái hoá nên quá ngu xuẩn. Những ý tưởng và hành động ngu xuẩn này được vài trăm kẻ cực đoan tích cực hưởng ứng. Hậu quả là 90 triệu người dân trong nước thấy các lực lượng chống cộng ở Hoa Kỳ là những kẻ phản dân chủ cực đoan – tức là Tổ quốc và dân tộc sẽ gặp thảm hoạ nếu các bác lên nắm chính quyền ( có quyền lực). 36 năm biểu tình với áo khoác chống cộng và dân chủ theo kiểu như vậy đã suy tôn cộng sản lên ngôi trong lòng đồng bào trong nước. Hãy bình tĩnh để mà sống tỉnh táo các bác ạ.

  2. NGƯỜI LƯU VONG says:

    Ở VN, hầu hết ngừơi dân chẳng biết Cô Hùynh Thục Vy này là ai!!!
    Yêu nước thì cũng có nhiều lọai. Yêu nước như Hùynh Thục Vy thì không chừng “bệnh họan” quá, chỉ làm cho đất nước VN đã nghèo khổ lại càng tan nát thêm thôi.

    • VINH says:

      Ơ hay, cô này tôi không thấy có tên trong bộ ” lủng đoạn tài chính” mà bầu Kiên & 3D là chủ xị! Vậy cô ta làm ” cho đất nước VN đã nghèo khổ lại càng tan nát thêm thôi” là sao ?
      – Mà cô ta cũng không phải là người ký CH 1958 để làm cho VN mất biển, đảo. lảnh hải ….báo hại ngư dân VN …thất nghiệp hổm rày ! Tui nhớ không lầm bác HỒ là người ký thì phải ?
      – Đúng là ” yêu nước cũng có nhiều loại ” thiệt ! Cái loại ra rả cái họng , mở mồm ra là rân tộc, rân tộc …, “phỏng d…, miền Nam, thống nhất về 1 mối “, ” đánh cho Mỹ cút là yêu nước, thương dân ” ” Độc lập … C…C…, Hạnh phúc ” v.v.. và v.v.. mà không ngờ họ lại yêu nhầm …ĐẠI HÁN ! Cho nên ảnh bắt nhơn dân 2 miền đổ máu chỉ để thống nhất cho …ĐẠI HÁN !
      Huyện TAM SA thân thương đã được thành lập là 1 điển hình … cho tình anh em thắm thiết : “môi không bao giờ hở, để răng phải lạnh lùng ” !

      Ở VN, hầu hết ngừơi dân chẳng biết Cô Hùynh Thục Vy này là ai!!!
      Yêu nước thì cũng có nhiều lọai. Yêu nước như Hùynh Thục Vy thì không chừng “bệnh họan” quá, chỉ làm cho đất nước VN đã nghèo khổ lại càng tan nát thêm thôi.

  3. Khách qua đường says:

    Nhìn chung , người Việt yêu tự do dân chủ , yêu nhân quyền , có tình dân tộc nghỉ đến tương lai của con cháu , tất cả đều không thích CS , không chấp nhận cái chế độ XHCNVN hiện nay .

    Nhìn vào thực tế chưa có một lực lượng nào của người việt nam có thể buộc CS VN phải nghỉ đến Hoà hợp , Hoà giải để đi đến một thỏa Hiệp chính trị . Cũng như Đường lối và chủ Trương của ĐCSVN không bao giờ chấp nhận điều kiện như thế này .

    Nghị quyết 36 của ĐCSVN không đặt đến yếu tố Hoà hợp Hoà giải dân tộc , chỉ duy nhất kêu gọi Viêt Kiều về nước góp tay xây dựng đất nước . Đây không phải là Hoà hợp như mọi người thường chống đối gọi là hình thức Hoà hợp giả tạo . Với nghị quyết 36 , ĐCSVN xử dụng nó như một hình thức chiêu hồi người VN Hải ngoại .

    Một thỏa Hiệp chính trị cho VN ? Hoàn toàn vô nghĩa , vô cơ sở , không thực tế . Thế tại sao lại có những tinh thần Hoà hợp hay thỏa Hiệp chính trị được nêu ra ? Có phải nằm mơ hay không ? Điều gì đã dẫn dắt đến những suy nghỉ như thế này ?

    Muốn thỏa Hiệp với ĐCSVN hiện nay , Cần phải có một lực lượng ngang tầm với ĐCSVN , một súc mạnh làm cho CS phải ái ngại , phải chùn chân . Chúng ta cũng không có .

    Nhưng chúng ta tin tưởng CS là tội ác của nhân loại , CS phải có ngày tàn . Do đó Một thỏa Hiệp chính trị , một Hoà hợp Hoà giải , chỉ là biện pháp để làm ngắn lại thời gian tồn tại của CS , giảm bớt cái tổn thương của xã hội , cũng như giảm bớt cái hận thù của người Việt với nhau trong giai đoạn cuối đời của con thú dữ

    Hiện nay Chúng ta chỉ thấy được hiện tượng về lực lượng và sức mạnh của người Việt chống lại CS VN , nhưng còn thiếu điều kiện kết hợp để trở thành thực tế . Sự xung đột của BCT , sự tranh chấp quyền lực của lãnh đạo CS , một xã hội rối loạn vì cường quyền , độc Tài , tham nhũng , hối lộ , chính là điều kiện của chất xúc tác tương phản , để kết tụ cái lực lượng tạo nên sức mạnh đối kháng thực tế với chế độ CS hiện nay .

    Tuy nhiên tất cả chúng ta đều thấy , đối với ĐCSVN , không thể nào Hoà hợp , không thể nào thỏa Hiệp chính trị . Vì tương lai vn , biện pháp duy nhất là phải giải tán ĐCSVN .

    Nhưng người Việt không CS , Cần phải có tinh thần hoà hợp , Hoà giải với những người CS thức tỉnh , khi ĐCSVN chưa tan rã . Đây chính là điều Cần thiết để kết hợp lực lượng , phát Huy sức mạnh trong tinh thần dân tộc. , tiến tới giải thể ĐCSVN hiện nay .

  4. THƯỢNG NGÀN says:

    CHÍNH TRỊ – XÃ HỘI

    Xã hội như cái ao
    Còn chính trị bề nổi
    Ao thì đủ loài cá
    Nhưng chỉ thấy bề nổi

    Cá sống tất nhờ ao
    Chính trị nhờ xã hội
    Con nào ngoi lên trên
    Đó chỉ các con nổi

    Dân như cá trong ao
    Quyền như cá bề nổi
    Có quyền càng ngoi lên
    Quyền chưa chắc không thối

    Ao lành hay ô nhiễm
    Do chính trị hay tồi
    Xã hội tốt hay xấu
    Thường chính trị phá thối

    Cá nào không tham mồi
    Mồi nào không trôi nổi
    Ao lành luôn trật tự
    Ao động lại càng rối

    Xã hội tốt trong lành
    Chính trị hay vương đạo
    Xã hội hư điên đảo
    Chính trị tồi tội lỗi

    Người thật bụng vì đời
    Không phá thối xã hội
    Người vì lợi quyền riêng
    Đều kiểu như con rối

    Xã hội mà trong sạch
    Con người ít tội lỗi
    Chính trị mà ma đầu
    Xã hội càng hóa thối

    Quyền không thể không có
    Quyền không thể xấu xa
    Quyền không vô luật pháp
    Quyền xấu thành tà ma

    Chính trị cần lý thuyết
    Lý thuyết tránh gian tà
    Lý thuyết cần chính đáng
    Chính trị không ta bà

    Lý thuyết cần vương đạo
    Chính trị mới chính chuyên
    Kiểu lý thuyết tà mị
    Chính trị thành chuyên quyền

    Xã hội được trong lành
    Tất nhiên luôn dân chủ
    Chính trị càng đàng hoàng
    Tự do càng phát triển

    Tự do tất đa đảng
    Độc đảng tất độc tài
    Đa đảng dân kiểm soát
    Độc tài chỉ đảng lo

    Sự thật như bát mở
    Chân lý chỉ khách quan
    Cuộc đời như biển rộng
    Thúng nào úp được voi

    Nên dân chủ tự do
    Mỗi người một lá phiếu
    Kiểu chính trị độc tài
    Toàn dân chỉ đắp chiếu

    Bởi độc tài độc đoán
    Sắp hàng dọc mà lên
    Sống lâu thành lên lão
    Quyền hành đâu trong sáng

    Chủ quyền thuộc toàn dân
    Chẳng của riêng ai cả
    Sao chiếm riêng cho mình
    Đó quả điều quái lạ

    Dân chủ thì tự do
    Mọi người đều bình đẳng
    Chẳng phải ai thần thánh
    Ngoài phiếu bầu lựa chọn

    Nên thật là phi lý
    Thần thánh hóa cá nhân
    Thần thánh hóa đảng phái
    Khiến nhân dân mệt nhoài

    Nên nghĩa vụ toàn dân
    Buộc phải nên soát lại
    Dân chủ phải tái lập
    Để cuộc đời thoải mái

    Một giòng giống Tiên Rồng
    Không trở nên giun dế
    Văn hiến bốn ngàn năm
    Không thể thành quá xệ

    Nên mọi người yêu nước
    Cần nghĩ tới nước nhà
    Nghĩ tới toàn dân tộc
    Không chỉ bản thân ta

    Người Việt Nam thông minh
    Sao lại đành lệ thuộc
    Thiếu tư duy độc lập
    Sống kiểu như con cút

    Con cút sống bờ ao
    Luôn thậm thà thậm thụt
    Không dám ngẫng đầu cao
    Lại tự hào làm cút

    Vậy chính trị xã hội
    Phải tầm cao con người
    Nếu thân phận con cút
    Quả thật rất hổ ngươi !

    ĐẠI NGÀN
    (18/9/12)

  5. DUONG CATHY toronto says:

    Thuc vy oi ! Thoa hiep voi cong san,khong khac nao chung ta dang ngu chung voi SU TU doi lau ngay.

    Thu doan,gian manh,lua dao,la truyen thong cua Dang cong san,Dong bao hieu ro,chi con lai be lu bam quyen chua chieu hieu.

    ( vi khong biet bo dau xin nho Dan Chim Viet bo dau dum ,thanh that cam on)

  6. CHỊ BA says:

    NỐI LỜI VỚI EM THỤC VI ,

    Môt thủ đoạn chính trị Hồ Chí Minh học đuợc từ Mikhail Borodin (1),cán bộ cao cấp cuả Comintern thập niên 1920s bên TQ là : “Xâm nhâp và các tổ chức chính trị khác và biến nó thành cuả mình . Bài học này gọi là Chiến luợc Trộm lén ( Strategy of Steath) .” Thủ đoạn này HCM đã áp dụng nhiều lần và đã thành công. Và sự thành công này dẫn cã dân tộc vào vòng lao đao hiện nay.

    – Lần nhất, ông Hồ xâm nhập vào Tâm tâm Xã , một nhánh trẻ cuả đảng Tân Việt do cụ Phan Bội Châu lãnh đạo.gồm Lê Hồng Phong, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, Phạm Hồng Thái, Lâm Đức Thụ .
    Cho Hồ Tùng Mậu (vưà cán bô CS vuà bà con ) xâm nhập truớc , sau tới Hồ. Môt thời gian sau Tâm tâm xã giãi tán biến thành Việt nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội , là tiền thân của Đảng Cộng sản Việt Nam. Cụ Phan đã bị chặt tay chân . Chẵng bao lậu, Hồ giả vờ mời cụ Phan họp . Cụ tin lời Hồ, cụ Phan bị sụp bẩy cuả Hồ và bị Pháp bắt ngay khi xuống xe lưã tại ga Thuợng Hãi. Thế là lịch sử mất một đãng yêu nuớc và một lãnh tụ cao đẹp cuả toàn dân. (Ngày nay sự thực cho thấy , Hồ lấy lý do đãng cần tiền ,cụ Phan nguy hiễm sau này cho đãng nên cần diệt)(3) .

    -Lần hai, những năm 1945,1946 , bằng cách kêu gọi đoàn kết, liên hiệp các đãng phái yêu nuớc, đãng CS Đông duơng giả vờ giải tán thành hội nghiên cứu Mác-Lê . Lưà cho các đãng yêu nuớc xuất hiện tin lời hợp tác , Hồ Chí Minh đợi dịp sang Pháp hội nghị kéo daì thời gian vắng mặt (3 tháng ruởi) để sắp xếp cho cụ Huỳnh Thúc Kháng vô tình truờng mặt chịu đòn mang tiếng , và cùng lúc sắp xêp cho Võ Nguyên Giáp ra tay thủ tiêu trọn bộ những nhà ái quốc lảnh đạo các đãng phái khác như nhà văn Nhuợng Tống , Khái Hưng ,Truơng Tử Anh, Lý Đông A…và giết nhiều ngàn nguời liên hệ …
    Tư liêu lịch sử trên đây cho thấy nhiều điều quan trọng : Những hình thức khác cuả thủ đoạn là Hội đàm , Thoả hiệp . Hôi đàm là một mặt khác cuả chiến truờng (Lời Lê ĐứcThọ và ý cuả Phạm Văn Đồng ) , thoả hiệp chĩ là tạm ngưng (truce) để tìm các khác mài dao cho bén đâm nhau vì tuơng quan lục luợng đang cân bằng … Chớ có ngạc nhiên ,khi mồm cuả CSVN ẻo lã , ngon ngọt tại hãi ngoại và thòng lọng treo cổ và nhà tù mỡ rộng cưả trong nuớc. Với CS , chĩ có bạn và thù. Bạn là luôn mồm gọi nhau đồng chí như với các lãnh tụ TQ dù là kẻ giết ngư dân VN. Thù là những ai cùng giống như khác biệt tư tuởng nguy hiễn cho số phận chế độ mà nhà nuớc cô thế thuờng xấc láo gọi là ” phản động ”

    Huỳnh Thục Vi , một phụ nữ trẻ trong hàng ngũ trí thức dân chủ tiến bộ hiện tại đưa ra mổ xẽ vấn đề “Thoả hiệp…” trong lúc này là cần thiết và đúng lúc . Không thể không phân tích, đánh giá , phản biện những luận điệu lạc lõng nhưng đầy xão quyệt đang lãi nhãi như “Chống cộng cực đoan”, ổn định , Yêu nuớc , đóng góp cho Tổ quốc…cuà NQ36 trên nhà cầm quyền hiện nay .
    Vài tư liệu lịch sử cận đại nêu trên là nhằm đóng góp và cũng cố vào lý lẽ thức thời cuả nguời phụ nử trí thức trẻ mà hàng ngũ thanh niên yêu nuớc hôm nay may mắn có đuợc.

    ————————————————————–

    (1) Wikipedia : ” Tâm Tâm Xã còn gọi là Tân Việt Thanh niên Đoàn là một tổ chức cách mạng của nhóm thanh niên Việt Nam yêu nước trong những năm 20 thế kỉ 20
    Năm 1923, tại Quảng Châu, Trung Quốc do bất đồng với tư tưởng bảo thủ của cánh già trong Việt Nam Quang phục Hội, Lê Hồng Phong, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, Phạm Hồng Thái, Lâm Đức Thụ
    Tháng 11 năm 1924, Nguyễn Ái Quốc đến Quảng Châu và thuyết phục được những thành viên ưu tú của Tâm Tâm Xã tham gia thành lập và trở thành hạt nhân của Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội (tiền thân của Đảng Cộng sản Việt Nam). Năm 1925, Tâm Tâm Xã tự giải tán. Nhận xét về Tâm Tâm Xã, Quốc tế cộng sản cho rằng: “Đây là nhóm đầu tiên, do đó mà tương lai có nhóm Cộng sản Đông Dương xuất hiện”

    (2)Meanwhile, his Soviet colleague Mikhail Borodin taught guerrilla tactics at the Whampoa Military Academy in Canton. Ho took part in these lessons and learned the strategy of stealth. He immediately recognized how important learning guerrilla warfare tactics would be. (43-44)HO CHI MINH Dana Ohlmeyer Lloyd

    (3) The VNQDĐ was also based in Canton . Ho wanted to absorb these nationalists into his newly formed group. So he lured Phan Boi Chau away from Canton and gave the Sureté( the French colonial police) an anonymous tip revealing the radical’s whereabouts. Phan was arrested and sentenced to hard labor. According to Vietnamese historian Hoang Van Chi, Ho sold this information for100,000 piasters.(p.45)HO CHI MINH Dana Ohlmeyer Lloyd

  7. kbc3505 says:

    Thỏa hiệp chính trị?
    Tại sao phải thỏa hiệp, với ai và với mục đích gì? Hội đoàn, đảng phái, phe nhóm, kẻ thù hay đồng minh? Với một đối tác hay kẻ thù để chống lại một đối tác hay kẻ thù khác? Thỏa hiệp để hòa giải chấm dứt xung đột hay chỉ là chiến thuật mua thời gian chờ cơ hội?

    Nên nhớ, bản chất của con người cộng sản là gian manh, tráo trở. Bởi vậy, đối với cộng sản không có thỏa hiệp; hay nói chính xác hơn, thỏa hiệp với cộng sản là chúng ta đã tự đầu hàng, vì thỏa hiệp chỉ là cách để cộng sản mua thời gian chờ đạt mục đích khi trong thế yếu và sẳn sàng vi phạm khi trong thế mạnh. Cho nên, khi ký giấy thỏa hiệp với cộng sản thì coi như thua khi chúng ta không đủ sức mạnh bắt cộng sản phải tuân theo những gì chúng đã ký. Nhìn lại lịch sử cuộc chiến 1975, cộng sản chỉ thỏa hiệp để mua thời gian củng cố thêm sức mạnh chờ ngày xé rào tấn chiếm, và hiệp định Geneve 1954 và hiệp định Paris 1973 là bằng chứng lịch sử.

    Chính trị tự nó không bất biến mà luôn thay đổi, nó chẳng bao giờ đúng và cũng chẳng bao giờ sai. Nó tác động, nó thay đổi từng giờ, từng ngày trong cuộc sống của mỗi người chúng ta dù chúng ta có làm hay phi chính trị. Nó biến đổi và chi phối vì bản tính con người và theo tiến hóa của thời đại. Bởi thế, chính trị không có thỏa hiệp mà chỉ có đấu tranh. Muốn sống còn thì phải đấu tranh; đấu tranh như cha ông ta đấu tranh hơn 4 ngàn năm không ngừng nghỉ trong quá trình dựng nước và giữ nước.

    kbc3505

  8. Liệu Cộng Sản có thật sự thỏa hiệp hay không ? Bởi vì khi thỏa hiệp thì phải thay đổi thể chế Chính trị Như vậy, người Cộng Sả họ có chịu từ bỏ dảng cộng sản hay không ?Làm sao họ có thể tự đưa mình vào tròng được.

  9. NguoiVN says:

    -Kính thưa toàn dân nước Việt:
    -Kính thưa các cô chú bác cùng toàn thể anh chị em VN thương yêu:

    Xin đừng bao giờ tiếp tục làm như Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Nguyễn văn Thiệu, Nguyễn cao Kỳ, … Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng, Lê Duẫn, Nguyễn tấn Dũng, …vv…

    Người xưa nói: “Nhân đức vặc, khí khái sằng thì chết”

    Người Mỹ cũng nói: ” If you can not take the heat, get the hell out of the kitchen”

    Có nghĩa là : “Nếu bạn không có đủ bản lĩnh và có tài lảnh đạo thì đừng bao giờ làm kỳ đà cản mũi hay là đứng mũi chịu sào để cản trở bước tiến của toàn dân” .

    Trong phép đấu võ tranh tài thì khi đã lên thượng đài rồi thì chắc chắn phải có kẻ thắng, người thua, muốn thắng đối thủ một cách vinh quang thì bạn phải tận dụng hết sức lực và tài trí của mình để tung ra những cú đấm sấm sét, ngoạn mục như trời giáng và thần sầu quỷ khóc để cố gắng hạ được đối thủ hay là làm cho hắn ta đo ván, còn như mà bạn chỉ biết đợi cho đấu thủ đấm tới thì bạn đỡ cho lấy lệ thì một khi mà đối thủ tìm ra được chổ yếu hay yếu điểm của bạn rồi thì bão đảm là sau một hồi kịch chiến thì bạn sẽ bị hắn ta đánh gục hay là bạn sẽ phải là người đo ván mà thôi ” .

    Trong chính trường hay là chính trị cũng vậy hay là trong chiến tranh cũng vậy, một khi đã nói đến chiến tranh là nói đến tiêu diệt hay là tận diệt kẻ thù, nếu bạn chỉ đợi cho quân thù đến nhà của bạn thì bạn đánh và chỉ đánh cho có lệ mà thôi mà không chịu đưa binh đi tiêu diệt tận nơi xứ sở, căn cứ địa, những căn cứ quân sự hay là sào quyệt của chúng thì sớm muộn bạn sẽ bị chúng tiêu diệt mà thôi .

    Ngô đình Diệm, Ngô đình Nhu và sau này Nguyễn văn Thiệu, Nguyễn cao Kỳ cũng vậy , phải thành thật mà nói rằng hai anh em gia đình họ Ngô là những trí sĩ, hiền nhân quân tử và có lòng biết yêu nước thương dân, và biết lo củng cố quốc gia, xây dựng nước nhà ,…vv…, nhưng họ thật sự không có tài để biết điều binh khiển tướng cũng như thật sự có bản lĩnh của một người làm chính trị để gánh lấy trách nhiệm bão quốc an dân và quyết tâm, quyết chí để mà tiêu diệt kẻ thù cho tận tuyệt để thống nhất đất nước, để rồi thống nhất toàn dân VN và mang đến tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc, công bình bác ái, luật pháp công minh, nghiêm minh hoàn chỉnh cho toàn dân VN của mình .

    Sỡ dĩ hai anh em ông Ngô đình Diệm và Ngô đình Nhu phải bị đảo chánh và phải hy sinh một cách oan uổng vì họ đã là một vật cản trở bước tiến của toàn dân nước Việt .

    Vì sao tôi đã viết như thế, xin phép được trình bày cùng toàn dân VN như sau:

    Vào thời điểm của những năm từ 1953, 1954 cho đến khi bị thảm sát vào ngày 01 tháng 11 năm 1963 là đúng gần chín (9) đến mười (10) năm . Trong 10 năm đó nếu hai anh em ông Ngô đình Diệm thật sự muốn thống nhất đất nước và thống nhất toàn dân VN và hiểu biết được rằng đằng sau lưng của lũ CS Bắc Việt là Nga Sô và Tàu Cộng cùng bao nhiêu những quốc gia trong khối CS đã chống lưng thì hai ông Ngô đình Diệm và Ngô đình Nhu phải biết tận dụng hết sức lực của mình bằng cách cho phép người Mỹ đánh một trận sống chết cùng lũ ác nhân, hung hăng, tham tàn, khát máu quỷ đỏ CS Bắc Việt như sau :

    Hoa Kỳ vào thời điểm ấy là một quốc gia giàu mạnh, hùng cường và có nền khoa học kỹ thuật khá tân tiến so với những quốc gia trong thế giới CS như là Nga, Tàu, hơn nữa mọi người trên thế giới vẫn còn đang run sợ và rất ngán Hoa Kỳ vì họ vừa mới chiến thắng quân Nhật Bản và Đức Quốc Xả .

    Khi họ muốn dồn tất cả nội lực và đem đại hùng binh vào VN để tận diệt CS Bắc Việt hay là CSTC thì đúng ra hai anh em ông Ngô đình Diệm thay vì làm kỳ đà cản mũi và cản ngăn họ thì nên giúp đỡ hay là để cho họ thẳng tay tận diệt quân CS Bắc Việt cùng CSTC, và Nga Sô,…vv… Đằng này hai anh em ông Diệm đã ngăn cản đường tiến quân của họ cùng cản trở đường lối cùng chính sách của Hoa Kỳ . Trong khi đó thì CS Bắc Việt (Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Phạm văn Đồng,…vv…) cùng CSTC, Nga Sô thì tận dụng hết mọi khả năng, mọi mánh khóe để ồ ạt đem quân vào miền Nam để quyết tâm, quyết chí tận diệt và sang bằng cho bằng được miền Nam VN hay là quân đội Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) .

    Chuyện ấy đã qua rồi, không nên nhắc đến nữa .

    Kính thưa mọi người VN thương yêu của tôi, nhưng hôm nay tôi xin phép được trình bày cùng toàn dân VN về tình hình nghiêm trọng của đất nước VN của chúng ta như sau:

    Hiện nay không ai là người VN mà không hiểu, không biết, không nhìn thấy là CS Tàu Cộng đang ngày đêm tận dụng với mọi khả năng, mọi sức lực hay có thể nói là lũ ác nhân, hung hăng, tham tàn, khát máu quỷ đỏ CSTC đang dùng những mưu thần chước quỷ, những âm mưu thần sầu quỷ khóc và ngay cả dùng mọi thủ đoạn gian manh, lọc lừa, xảo trá để xâm lăng, xâm chiếm biển, đảo, đất đai và lãnh thổ VN thân yêu của chúng ta .

    Hoàng Sa, Trường Sa đã mất, Biển đông thì áp dụng đường lưỡi bò và vành đay hình chữ U cùng thành lập ra Tam Sa để xâm lăng, xâm chiếm cùng cưỡng đoạt hết mọi tài nguyên thiên nhiên vô cùng tận như là khí đốt, dầu hỏa, hải sản, khoáng sản,…vv… và ngay cả cố tình, cố ý đập bể nồi cơm cùng nguồn sống của mọi người con dân trong nước VN .

    Chúng lại còn dùng những thủ đoạn gian manh để xâm lăng, xâm lấn Ải nam Quan, Thác bản Giốc, đất đai dọc theo biên giới cùng xâm chiếm vùng đất cấm địa và vô cùng quan trọng của VN ta như là Tây Nguyên để ngày như đêm xây dựng căn cứ địa và đào mồ cuốc mã ông cha tổ tiên giòng họ VN mình .

    Nguy hại hơn nữa là lũ CSTC này ngày như đêm mua chuộc, lợi dụng,…vv… hay là cho những gián điệp, nội ứng như là “Nhân gián, nội gián, sinh gián, tử gián và phản gián để thừa cơ đột nhập và trà trộn vào những vị trí quan trọng trong chính quyền hay là chia rẽ, phá hoại cùng lũng đoạn những người đang cầm quyền vô trách nhiệm của đảng CSVN để bắt lũ cầm quyền này làm tay sai và nô lệ cho chúng sai khiến .

    Việt Nam mình mà còn tiếp tục chơi trò đu dây, nay thân với Tàu, nay ngã sang Mỹ, nay thế này, mai thế khác mà không có một đường lối và chính sách cho đàng hoàng tử tế, rõ ràng minh bạch và quang minh chánh đại mà cứ lập lờ , lập lững như là thời của Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Phạm văn Đồng,…vv… nay theo Tàu, mai theo Nga hay như là thời của hai anh em ông Ngô đình Diệm, Ngô đình Nhu nay đánh cầm chừng để giữ đất, giữ dân hay là mai hòa để tránh chết dân cùng tìm cách chiêu hồi lũ CS anh em CS Bắc Việt, …vv… và không dứt khoát và quyết tâm quyết chí để một là đi theo phe của “Cộng đồng thế giới tự do” như là Anh, Pháp, Đức, Nhật Bản, Hoa Kỳ,…vv… hay là hoàn toàn ngã theo phe của loài quỷ đỏ súc sanh cầm thú, man ri mọi rợ Cộng Sản thì không sớm thì muộn toàn dân VN sẽ bị như là dân tộc Tân Cương, Tây Tạng bây giờ vậy . Sống dỡ, chết dỡ, ngày đêm bị chà đạp dưới gót giầy xâm lăng, xâm lấn cùng gông cùm xiềng xích, tù đày, tù ngục của lũ quỷ đỏ CSTC .

    1000 năm nô lệ người phương Bắc (Bây giờ là CSTC) đã qua .
    100 năm đô hộ lũ giặc Tây đã qua .
    80 năm thống trị dưới sự tham tàn, khát máu của đảng CSTC, CS Nga Sô và đảng súc sanh cầm thú, trời tru đất diệt CSVN .

    Sau bao năm gian lao, khốn khổ, chiến tranh, nội chiến đánh Tàu, đuổi Tây, đuổi Nga, đuổi Mỹ,…vv… Không lẽ bây giờ toàn dân VN lại tiếp tục đi lại con đường cũ để mà bị lũ CSTC tàn sát dã man, nhai xương uống máu cùng đồng hóa hủy diệt và xóa sổ nước VN của mình như 1180 năm trước hay sao chứ .

    “Anh hùng hào kiệt đời nào cũng có
    Hiền nhân quân tử mãi có trên đời”

    “Anh hùng hào kiệt yêu non nước
    Hiền nhân quân tử biết thương dân”

    Tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc, công bình bác ái, luật pháp công minh, nghiêm minh hoàn chỉnh là con đường ngắn nhất và thành công nhất cho toàn dân nước Việt Nam .

    Kính chào đoàn kết trong tình YÊU NƯỚC THƯƠNG DÂN .

    “V”, “VK”

    HS. TS. VN

    • Trung Kiên says:

      Cám ơn Huỳnh Thục Vy đã có bài viết đáng suy nghĩ!

      @ NgươiVN

      Trích…”Vào thời điểm của những năm từ 1953, 1954 cho đến khi bị thảm sát vào ngày 01 tháng 11 năm 1963 là đúng gần chín (9) đến mười (10) năm . Trong 10 năm đó nếu hai anh em ông Ngô đình Diệm thật sự muốn thống nhất đất nước và thống nhất toàn dân VN và hiểu biết được rằng đằng sau lưng của lũ CS Bắc Việt là Nga Sô và Tàu Cộng cùng bao nhiêu những quốc gia trong khối CS đã chống lưng thì hai ông Ngô đình Diệm và Ngô đình Nhu phải biết tận dụng hết sức lực của mình bằng cách cho phép người Mỹ đánh một trận sống chết cùng lũ ác nhân, hung hăng, tham tàn, khát máu quỷ đỏ CS Bắc Việt như sau :/ Hoa Kỳ vào thời điểm ấy là một quốc gia giàu mạnh, hùng cường và có nền khoa học kỹ thuật khá tân tiến so với những quốc gia trong thế giới CS như là Nga, Tàu, hơn nữa mọi người trên thế giới vẫn còn đang run sợ và rất ngán Hoa Kỳ vì họ vừa mới chiến thắng quân Nhật Bản và Đức Quốc Xả . / Khi họ muốn dồn tất cả nội lực và đem đại hùng binh vào VN để tận diệt CS Bắc Việt hay là CSTC thì đúng ra hai anh em ông Ngô đình Diệm thay vì làm kỳ đà cản mũi và cản ngăn họ thì nên giúp đỡ hay là để cho họ thẳng tay tận diệt quân CS Bắc Việt cùng CSTC, và Nga Sô,…vv… Đằng này hai anh em ông Diệm đã ngăn cản đường tiến quân của họ cùng cản trở đường lối cùng chính sách của Hoa Kỳ . Trong khi đó thì CS Bắc Việt (Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Phạm văn Đồng,…vv…) cùng CSTC, Nga Sô thì tận dụng hết mọi khả năng, mọi mánh khóe để ồ ạt đem quân vào miền Nam để quyết tâm, quyết chí tận diệt và sang bằng cho bằng được miền Nam VN hay là quân đội Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) “.

      Thiển nghĩ, những lời lẽ trên đây hơi bị đao to búa lớn! Vì thực tế thì Mỹ đã giết ông Diệm (kỳ đà cản mũi) để đem đại binh vào VN và kết quả đã rõ ràng với ngày 30.04.1975 rồi đó!

      Cũng may là ông Diệm đã không “thông thái” như ông bạn (NgườiVN) nên đồng bào miền Nam còn được hưởng 9 năm thái bình!

  10. Anhdung says:

    Không thể nào thoả Hiệp được với Cộng sản được đâu,Hoà giải còn chưa đương.

Leave a Reply to Trung Kiên