WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bài thơ để lại

Đây là câu chuyện được viết lại với tính cách ‘’của người phúc ta, mượn hoa kính Phật’’. Nội dung là tưởng niệm, bày tỏ sự thương tiếc đau buồn của một người bạn viết cho  một người bạn thân đã vĩnh viễn ra đi. Qua bài thơ ‘’Cám ơn đời’’của người quá cố để lại và bài truy điệu của người trong cuộc, chúng ta sẽ thấy được nghị lực, ý chí cầu sinh dũng cảm của một người phụ nữ dù mắc phải chứng bệnh nan y, cái chết đang cận kề nhưng lòng vẫn sáng ngời hạnh phúc, vẫn còn hứng thú làm thơ ngợi ca tri ân đời và vui vẻ sống cho tới giây phút cuối cùng.

Từ ngày kết duyên với internet, càng ngày tôi càng có thêm nhiều bạn, những người bạn chưa một lần quen tên hay gặp gỡ, những người bạn không chân dung hòan tòan xa lạ như người ảo hư vô mà nhờ văn minh khoa học hiện đại, họ đã đến với tôi như  magic cho tôi một niềm vui to tát thú vị bất ngờ. Những người bạn này rất ân cần tốt bụng dễ thương, tuy không có hợp đồng giao kèo văn tự gì cả nhưng ngày nào cũng tự động nghĩ đến nhau, tận tình chia sẻ với nhau những thông tin, tài liệu hữu ích hằng ngày hoặc văn thơ lời hay ý đẹp sâu sắc quý báu, cứ cho đi mà không cần nhận lại và không bao giờ có chuyện tranh chấp so đo hay lời qua tiếng lại làm sứt mẻ tình bạn… ảo. Trong số thân hữu internet, tôi có một cô bạn tên Như Nguyệt rất thích làm thơ, Nguyệt làm thơ dễ như ăn uống thở và thường gởi cho bạn bè tứ xứ bất cần biết ai thích ai không. Riêng tôi, thấy thơ là như gặp tri kỷ, chẳng bỏ qua bài nào, đọc xong còn để vào hồ sơ lưu trữ làm kỷ niệm. Hôm nay tôi cũng nhận được một bài thơ như thường lệ nhưng đặc biệt bài thơ này không phải do Nguyệt sáng tác mà là của một cô bạn tâm giao của Nguyệt, Nguyệt gởi bài thơ này với những lời chú thích như sau:

‘’Cô bạn của Nguyệt mất tháng 9/2010. Tuyết là Aerobic instructor và personal trainer. Ăn uống rất healthy cẩn thận, dạy 3-4 lớp exsercise mỗi ngày, thế mà lại từ giã cõi đời quá sớm!!!.

Trước khi mất tháng 9, Tuyết làm bài thơ này, em gửi các anh chị, các bạn đọc nhé. Em đang organize, delete bớt…mails thì thấy bài thơ của Tuyết. Khi Tuyết mất, Nguyệt buồn quá, có làm một bài thơ (rolldown, bên dưới) tựa là ‘’Em đi’’ nói lên sự tiếc thương của Nguyệt đối với Tuyết.

Tí nữa Nguyệt đi đám ma con của người bạn mới có 14 tuổi. Đời sống quả thật vô thường quá!’’

Cám Ơn Đời

Nếu ai nói cuộc đời đầy khổ lụy

Ngước lên trời tôi kiếm vạn vì sao

Thầm cám ơn Thựơng Đế ở trên cao

Dạy cho tôi biết khổ đau là lẽ sống

Qua giông tố hoa đời tôi nở rộ

Nếm thương đau tìm thấy vị ngọt ngào

Ngang qua đời bao hệ lụy lao xao

Hồn vẫn tựa mây cao, làn gió thỏang

Còn ai bảo cuộc đời đầy chán nản

Giữ hộ tôi chút nắng với ngày mưa

Giữ hộ tôi hơi thở ấm dư thừa

Cho tôi mượn thêm một giây để sống

Ai bảo tôi tháng ngày dài trống rỗng

Rộng đôi tay tôi ôm hết thời gian

Mỗi phút giây tôi sợ quá trễ tràng

Không kịp đến ủi an người bất hạnh

Đừng bảo tôi cuộc đời đầy tẻ lạnh

Mà cùng tôi thắp ngọn lửa trong tim

Hãy cùng tôi thắp sáng những im lìm

Tìm hạnh phúc ấm nồng từng hơi thở

Cám ơn đời màu nắng vàng rực rỡ

Cám ơn mưa òa vỡ những niềm vui

Cám ơn trời vào lứa tuổi năm mươi

Tôi còn có mẹ cha vui hôm sớm

Hai con tôi cũng chợt vừa khôn lớn

Chúng ngoan hiền như mực tím ngày xưa

Người bạn đời sớm nắng với chiều mưa

Đã gắn bó bên đời nhau rộn rã

Một tiếng cha tôi khắc vào tâm khảm

Tiếng mẹ hiền tôi ôm ấp vào tim

Tiếng anh em ngọt lịm hết ưu phiền

Tiếng bè bạn ôi một trời thương mến

Hãy cùng tôi thắp lên ngọn nến

Lửa yêu thương tìm đến chẳng gọi mời

Mai mốt rồi dù đời có chơi vơi

Nhớ thắp sáng chân dung ‘’Nàng Hạnh Phúc’’

Ai bảo tôi cuộc đời đầy tù ngục

Thử thả hồn đậu trên nhánh mây cao

Thử nhìn đời như một giấc chiêm bao

Hoa tự tại trổ đầy vườn muôn thuở

Tina Võ (Võ thị Bạch Tuyết)

January 1st, 2010

Và dưới đây là bài thơ của Nguyệt ‘’Em đi’’cho người bạn đã vĩnh viễn ra đi.

Em đi cây cỏ cũng buồn
Vầng trăng muốn khóc chim sầu kêu ca

Em đi còn lại mình ta
Nhìn hoa tàn úa nhìn mây hững hờ

Em đi im lặng như tờ
Chú chó ngơ ngẩn nhớ em nó buồn

Em đi để lại nụ cười
Tươi như hoa nở trăng mờ nhớ em

Em đi để lại bài thơ
Cảm ơn đời sống mong em an bình

Em đi hàng nến lung linh
Khói nhang mờ ảo bảo sao không buồn

Em đi yên nghỉ đời đời
Ngủ ngoan em nhé vẽ vời kiếp hoa

Như Nguyệt

September 27/2010

Reply cho Nguyệt, tôi viết:

‘’Cuộc đời quả thật vô thường, trẻ hay già, bệnh hay không bệnh, không ai dám chắc mình có sống tới ngày mai hay không. Rất cảm phục ý chí giành quyền sống kiên cường của cô bạn của Nguyệt, một tấm gương phấn đấu dũng cảm khiến người đời phải suy gẫm và noi theo. Cám ơn Nguyệt đã chia sẻ bài thơ tuyệt vời này. Tuyết đã vĩnh viễn ra đi nhưng có lẽ sẽ bất tử trong lòng Nguyệt và nhiều người, trong đó có cả chị. Thú thật khi đọc bài thơ của Tuyết, chị cảm thấy rất impressed và ‘’fall in love’’với Tuyết, như Thúy Kiều ngày xưa đã cám cảnh khóc Đạm Tiên khi thấy ‘’sè sè nấm đất bên đàng, rầu rầu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh’’. Chắc hẳn rằng Tuyết rất mãn nguyện với những gì đã làm được trước khi xuôi tay nhắm mắt và giờ đây đang mỉm cười thanh thản bên kia cõi vĩnh hằng’’.

Qua hôm sau Nguyệt lại gởi email kể về bệnh tình và cái chết của Tuyết và attach theo một bài viết nhắc lại kỷ niệm của hai người vô cùng cảm động khiến người đọc không khỏi ngậm ngùi rơi lệ.

‘’Tuyết check pap smear every year.  Kết quả test trước khi phát giác bị  bệnh 5 tháng là normal, thế mà ngay ngày Valentine 2004, T đang dậy lớp Aerobic thì máu chẩy ra ào ào, vào nhà thương mới biết là ung thư thời kỳ chót. Bác sĩ cho biết chỉ còn 3 đến 5 tháng thôi.  T đã chiến đấu với căn bệnh rất dũng cảm nên sống thêm được 7 năm hơn.  Cô chịu khó thức dậy sớm ngồi thiền và chữa trị cho đến phút cuối.  Có thì giờ chị  K đọc nha.  Bài này em viết cũng ngắn thôi.  Enjoy life while you can.  Thân ái, N’’.

‘’Cho Tuyết, người bạn rất đỗi thân thương đã không còn nữa trên đời!

Hình như mình cũng có duyên với nhau, phải không Tuyết? Nhờ qua Hảo, em Nguyệt mà một đứa ở San Jose, một đứa ở Fountain Valley, cũng gặp được nhau.  Người ngoài nhìn vào, ít người biết tình bạn của Tuyết với Nguyệt như thế nào?  Thời gian hai đứa biết nhau, sau lần đầu gặp mặt, chỉ gần có 6 năm thôi.  Số lần gặp mặt nhau cũng rất ít ỏi, chỉ có khoảng 6 lần!  Nhưng thỉnh thoảng Nguyệt hay gọi lên cho Tuyết và lâu lâu Tuyết cũng gọi phone cho Nguyệt.  Hai đứa mình tâm sự, nói chuyện với nhau 2, 3 tiếng hoặc hơn là thường.  Nguyệt thấy CD nào có bài giảng hay, quyển sách nào về tu tập, thiền định, thiền minh sát xem được…, Nguyệt đều nghĩ đến Tuyết và gửi lên cho Tuyết.  Có một lần Nguyệt lên San Jose, hai đứa có dịp đi riêng với nhau, Tuyết đã dẫn Nguyệt đi lẩn thẩn vào khu ăn hàng ở San Jose và còn bao Nguyệt ăn chè sâm bảo lượng, Tuyết cũng mua cho Tuyết 1 ly để ăn chung với Nguyệt cho vui.  Nguyệt biết Tuyết thương bạn, vì bình thường ra Tuyết chẳng bao giờ ăn vặt, huống hồ gì là ăn ngọt!  Buổi  trưa hôm đó, chúng ta đã có 1 kỷ niệm thật đẹp, thật vui vẻ với  nhau. Nguyệt đã thấy rất tự nhiên, thoải mái, rất bình yên bên cạnh Tuyết. Nguyệt rất quí những lần chúng ta gặp mặt nhau, Tuyết biết không?

Tính Tuyết thật trầm, thật là đầm ấm, khuôn mặt hơi buồn nhưng nụ cười thì rạng rỡ và giọng cười thì ôi thôi thật là rộn rã.  Nguyệt rất thích nghe giọng cười của Tuyết.  Đôi khi Nguyệt nhớ, muốn gọi phone cho Tuyết chỉ để nghe giọng cười thật vui tai, thật dễ thương của Tuyết mà thôi!

Rất  nhiều lần hai đứa nói chuyện với nhau, phone này hết điện, lại  lấy qua phone khác, đến cái phone thứ hai hết điện, nhiều khi không kịp nói chia tay mới chịu thôi.  Không biết chuyện đâu ra mà nhiều đến thế. Có lẽ 2 đứa ý hợp tâm đầu nên nói mãi không hết chuyện. Nguyệt không biết Tuyết hay đi ngủ sớm, Nguyệt thì hay thức khuya, đến 9, 10 giờ tối mới thấy rỗi rảnh và muốn gọi, cho nên có nhiều lúc nói chuyện với Tuyết đến 2, 3 giờ sáng. Về sau, nói chuyện với Hảo, Nguỵêt mới biết Tuyết là người rất quy củ, đi ngủ sớm mỗi ngày. Vậy mà Tuyết đã chiều Nguyệt, ráng thức khuya để mà nói chuyện với Nguyệt.  Khi biết ra, Nguyệt thấy cảm động lắm, Tuyết đã chiều bạn mà phá lệ!  Sau đó, vì biết rồi nên Nguyệt đã tránh, không gọi cho Tuyết vào buổi tối khuya như vậy nữa!

Những lúc mình nói chuyện trên phone, Tuyết đã tin tưởng Nguyệt, đã tâm sự, đã kể cho Nguyệt nghe rất nhiều chuyện riêng tư.  Có những chuyện chỉ có hai đứa biết với nhau thôi!  Ngoài những chuyện lỉnh kỉnh của đàn bà, việc đời thường, hai đứa nói chuyện với nhau về thiền học, về những gì mình hấp thụ được từ Phật pháp, bàn luận về những bài pháp thoại, những cuốn sách đã được đọc qua. Có  lúc Tuyết gặp trở ngại, khúc mắc trong cuộc sống, Nguyệt cũng đã hân hạnh cho Tuyết những lời khuyên, Tuyết bảo là Tuyết sẽ cố gắng, nhưng Tuyết cũng cứng đầu lắm, rồi 2 đứa cười hỉ hả với nhau.  Tìm được một người bạn mà mình nghĩ tương đối hiểu mình không phải dễ đâu!  Người ta bảo: “Rượu ngon dễ kiếm, bạn tốt khó tìm”.  Hai đứa như đã quen nhau tự kiếp nào! Thấy rất hợp, rất hiểu nhau.

Có hai lần, phiền não tới, trong cơn muộn phiền quay quắt, Nguyệt đã nghĩ đến Tuyết và đã gọi cho Tuyết như một cứu cánh, như 1 vị thầy sẽ cho đúng toa thuốc mà Nguyệt đang cần.  Tìm đến Phật pháp, tự chữa cho mình cũng được thôi,  nhưng trong cơn si mê, niềm đau nỗi khổ quá to tát, Nguyệt thấy quẫn cùng. Và Tuyết ơi, Tuyết như một cái phao, ôm phao vào là thoát khổ.  Rất bình tĩnh, rất nhẫn nại, bao dung và tử tế, Tuyết đã nghe Nguyệt nói.  Có lúc Tuyết nhẹ nhàng khuyên bảo, có lúc phải gằn giọng, nặng lời!  Có lúc còn khen tặng, nói lời khích lệ.  Lần chót mình nói chuyện, Tuyết đã ôn tồn bảo Nguyệt: “Mỗi lần Nguyệt thấy khổ, không cần phải so sánh xa xôi, Nguyệt cứ nghĩ đến Tuyết nè, là thấy hết khổ ngay.  Một người bênh hoạn, terminal ill, thân xác rất đang đau đớn, mỗi lần Tuyết bị  mỗ , không tả  nổi cái đau mà  Tuyết phải trải  qua đâu Nguyệt ơi!  Tuyết rất thích sống, ham sống. Tuyết thấy đời đẹp lắm mà Tuyết lại phải sắp ra đi!  Nguyệt cứ nghĩ đến Tuyết đi, chẳng cần tìm đâu xa xôi, Nguyệt sẽ thấy bớt khổ ngay!” Nguyệt đã không cầm được nước mắt khi nghe Tuyết nói câu nói đó.

Một lần hai đứa nói chuyện với nhau, Tuyết khoe Tuyết đã giúp được nhiều người.  Những người bị bệnh nặng, khó  thoát được lưỡi hái của tử  thần. Họ đã hoàn toàn tuyệt vọng và tận cùng đau khổ.  Tuyết đã đến an ủi, khuyên nhủ. Tuyết còn đấm bóp cho họ, dạy họ  tập yoga.  Ngay cả ông bác sĩ cũng không hiểu tại sao Tuyết lại khỏe khoắn, còn có nhiều nội lực để giúp đỡ nhiều người như thế! Nguyệt nghe Tuyết kể, thấy cảm phục Tuyết vô chừng!. Nguyệt hãnh diện được quen, được làm bạn với một người như Tuyết.  Những người được Tuyết dậy Aerobic, Yoga, múa gậy, họ đều quí mến Tuyết nhiều.  Tuyết đã dậy rất tận tâm, hết lòng chỉ dẫn.  Tình cảm Tuyết ban bố ra thật nhiều, cho đi mà không cần nhận lại.

Khoảng hơn 1 năm trở lại, Nguyệt có một sở thích mới là làm thơ.  Nguyệt hay gửi cho Tuyết đọc.  Tuyết hay viết trả lời, chẳng hạn: “Nguyệt ơi, Nguyệt ướt át quá đi!” hay “Nguyệt làm thơ hay lắm! Thi sĩ thứ thiệt rồi còn gì nữa?  Tuyết muốn sống cho đến ngày Nguyệt ra mắt quyển thơ đầu tay của Nguyệt!”  hoặc “Bài thơ rất hay và đầy đủ ý nghĩa. Chúc mừng Nguyệt vì Tuyết đã thấy được sự thay đổi thật tốt đang manh nha trong tâm hồn Nguyệt, Tuyết thấy một cái gì đó nhẹ nhàng hơn, an lạc hơn… trong những vần thơ sau này của Nguyệt”. Hoặc: “Cảm ơn cô bạn quí mến, đã gửi cho Tuyết. những bài thơ tình lãng mạng rất dễ thương” hay  “Nguyệt ơi, đọc thơ của Nguyệt làm, Tuyết thấy mình bỗng trở nên mơ mộng, lãng mạn hơn!” Cảm ơn Tuyết đã khuyến khích Nguyệt, đã khen thơ của Nguyệt.  Dù bận rộn, dù bệnh hoạn, lúc nào Tuyết cũng dành thì giờ cho cô bạn ở xa là Nguyệt . Nguyệt nhớ Tuyết quá Tuyết ơi!

Nguyệt lựa những bài nói về sức khoẻ, những lời hay ý đẹp gửi cho Tuyết.  Tuyết gọi Nguyệt cám ơn, nói là Tuyết rất thích những email Nguyệt gửi.  Cô bạn của Nguyệt đã khoe: “Đọc xong, Tuyết cố gắng thực tập ngay, đã làm được nhiều điều.”  Nguyệt hỏi Tuyết đã làm được điều gì, nói cho Nguyệt nghe được  không? Tuyết bảo: “Thí dụ như câu mình nên ôm lấy người mình thương và nói là mình thương họ, đừng chờ, kẻo không còn kịp nữa.  Bình thường thật là khó, Nguyệt  biết không? Không dễ gì làm đâu, vì người Việt nam mình không quen, nhưng Tuyết đã ôm ba Tuyết và nói con thương ba lắm, ba ơi! Tuyết cũng đã ôm mẹ Tuyết và hai đứa con của mình.  Tuyết sẽ lần lượt ôm những người Tuyết thương và nói cho họ nghe là Tuyết thương họ lắm.  Nếu có Nguyệt ở đây, Tuyết cũng sẽ ôm Nguyệt và nói Tuyết thương Nguyệt, một người bạn thật đặc biệt của Tuyết”.

Đó, bạn tâm giao của Nguyệt đó.  Bảo sao Nguyệt không rơi lệ, bảo sao khi Tuyết ra đi, Nguyệt không thấy đau lòng!

Vĩnh biệt Tuyết.  Mong cô  bạn thật dễ  thương của Nguyệt đã được vãn sinh. Tuyết có đức tin nơi Thiên Chúa, Nguyệt nghĩ Chúa đã mở rộng vòng tay đón Tuyết về.  Xin chia buồn cùng anh Phương và 2 cháu.  Con xin chia buồn cùng 2 bác.  Chia buồn cùng các anh chị em của Tuyết, cũng như  tất cả những người thân quen, bạn hữu của Tuyết.  Nguyệt biết rằng, cũng như Nguyệt, tất cả mọi người đều rất yêu mến Tuyết, đều thấy thật sự tiếc thương, đều cảm thấy rất hụt hẫng, mất mát rất nhiều.

Chào Tuyết rất đỗi thương mến. Nguyệt sẽ không buồn nhiều đâu để Tuyết còn dễ siêu thoát chứ.  Nguyệt còn rất mừng cho Tuyết đã ra đi thênh thang. Chúc cuộc hành trình về nước Chúa của Tuyết bình an.’’

Như Nguyệt

9/17/2010

Tuyết đã chết đi nhưng bài thơ của Tuyết sẽ không bị chôn vùi theo Tuyết xuống tuyền đài mà sẽ là một thông điệp sống mãi, thông điệp nhắn nhủ người đời hãy biết trân quý sự sống từng phút từng giây vì được sống là một ân huệ trời ban. Dù nắng hay mưa, sướng hay khổ, vui hay buồn, dù bất cứ hòan cảnh nào cũng hãy cố gắng khắc phục thích nghi. Mọi sự dù tốt hay xấu rồi cũng sẽ trôi qua, xin đừng vội chán nản give up, chuyện gì cũng chỉ là giai đọan tạm thời, cửa này đóng thì sẽ có cánh cửa khác mở ra, thất bại này sẽ đưa ta đến một thanh công khác.  Cách ngôn Pháp có câu ‘’Vouloir c’est pouvoir’’. Muốn là được, hãy tận nhân lực, try everything before ‘’tri thiên mệnh’’ để khỏi tức tửơi ân hận nếu như phát giác ra rằng số mình không đến nỗi tệ hại như vậy vì biết đâu ‘’đức năng thắng số’’ như tử vi tướng số đã luận bàn.

Nguyệt và tôi xin thay mặt Tuyết làm messenger gởi thông điệp này đến từng nhà, từng người để tất cả chúng ta từ đây mỗi ngày khi mở mắt ra có thể vui  sướng thốt lên rằng:

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Ta có thêm ngày nữa để yêu thương*

© Người Phương Nam

© Đàn Chim Việt

————————————————————-

*Nguyên văn : Wake at dawn with winged heart, and give thanks for another day of living! (Kahlil Gibran)

 

 

 

1 Phản hồi cho “Bài thơ để lại”

  1. Võ Hưng Thanh says:

    CUỘC ĐỜI VÀ CÁI CHẾT

    Người sống đó rồi người đi đâu mất
    Đi đi hoài đi mãi cả ngàn năm
    Người ở lại trong cuộc đời cũng thế
    Rồi ra đi đi mãi tận muôn đời
    Cuộc đời đó biển lô xô sóng gợn
    Sóng bạc đầu và chân sóng xanh lơ
    Người già cả bởi vì từng con trẻ
    Trẻ lớn lên rồi già cả như người
    Nhân loại đó như dòng sông mãi chảy
    Cứ trôi hoài trôi mãi cả ngàn năm
    Trong cuộc thế biết bao điều đáng nói
    Như tình yêu hay như nỗi oán hờn
    Như yêu thương lẫn bao điều thù hận
    Chém giết nhau và nâng đỡ cùng nhau
    Như bào ảnh cuộc đời là hư ảo
    Tham sân si nào có hết bao giờ
    Sinh trụ diệt cũng lẽ đời là vậy
    Như dòng sông luôn tuôn chảy chẳng dừng
    Đời về đâu và đời từ đâu lại
    Vẫn câu thơ nhằm truy vấn nhân gian
    Ai có biết trả lời đời thử vậy
    Hay đời luôn như gió thổi trăng ngàn
    Như sương sớm hay mây chiều cũng thế
    Đời là trăng hay mây nước thênh thang
    Trăng tỏa sáng và mặt trời chói lọi
    Đời là người ngay giữa quãng không gian
    Trái đất xoay và xoay hoài cũng thế
    Mặt trời lên xong lặn giữa non ngàn
    Hay vầng trăng nhô lên ngoài biển sóng
    Rồi lên cao giữa trời nước mênh mang
    Đời là vậy và người đời là vậy
    Có khác chi biển cả với non ngàn
    Giữa cái sống cuộc đời và cái chết
    Nào khác gì muôn bọt nước lang thang
    Công danh đó hay tiền tài quyền lực
    Cũng vậy thôi như một kiếp dã tràng
    Xe xe mãi hạt vàng bên biển sóng
    Sóng xô vào dào dạt lại tiêu tan
    Đời là vậy khác gì cành hoa đẹp
    Rồi mất đi khi nhụy rữa hoa tàn
    Hoa nhụy mất lại ươm mầm cây mới
    Có gì đâu mà người phải vội vàng …

    ĐẠI NGÀN
    (23/11/12)

Leave a Reply to Võ Hưng Thanh