WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt – bị hành hạ – bị đánh đập trong tù và những phiên toà bất minh

BẢN TƯỜNG TRÌNH

Đỗ Thị Minh Hạnh Chúng ta vừa được chứng kiến sinh viên Nguyễn Phương Uyên ra khỏi nhà tù nhỏ nhờ sự lên tiếng của chúng ta. Hiện có một nữ tù nhân lương tâm bất khuất hơn nhưng lại bị đày đọa hơn trong nhà tù CS, đó là sinh viên Đỗ Thị Minh Hạnh (bị bắt từ ngày 23-02-2010 và lãnh án tù 7 năm). Từ ngày ở tù cho đến nay, Minh Hạnh, một thành viên Khối 8406, đã liên tục bị chuyển trại, đàn áp, tra tấn, càng lúc càng dữ dội hơn. Bản tường trình dưới đây của bà Trần Thị Ngọc Minh, thân mẫu của Minh Hạnh, gởi cho các cơ quan quốc tế nhân quyền và Đơn đề nghị tiếp đó của ông Đỗ Ty, thân phụ, cho thấy tất cả sự tàn ác, gian dối, vô luân của chế độ và công an Cộng sản, đồng thời cũng trình bày một hình ảnh đau thương nhưng kiêu hùng của một người con gái Việt Nam bất khuất.

—————————————————

            Việt Nam, ngày 20 tháng 06 năm 2013

            Tôi tên là Trần Thị Ngọc Minh, thường trú tại Di Linh, Lâm Đồng, Việt Nam, là mẹ của tù nhân Đỗ Thị Minh Hạnh, sinh năm 1985, hiện đang bị nhà cầm quyền Việt Nam giam giữ tại phân trại 5, trại giam Xuân Lộc – Long Khánh – Đồng Nai – Việt Nam. Vì bênh vực quyền lợi cho người lao động Việt Nam và vì hoạt động góp phần đấu tranh tìm tự do dân chủ và chống sự xâm lược củaTrung Quốc, Hạnh đã bị nhà nước Việt Nam bắt vào ngày 23 tháng 2 năm 2010 và bị xử án 7 năm tù giam cùng hai người bạn của Hạnh là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương với tội danh “phá rối an ninh chống lại chính quyền nhân dân” theo điều 89 Bộ luật Hình sự của nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”. Tôi xin được trình bày cụ thể về việc bắt giam, đánh đập, hành hạ, khủng bố tinh thần của Hạnh trong tù cùng những phiên toà bất minh như sau :

            Từ khi bị bắt, bị xử án và bi giam giữ cho đến nay, con tôi là Đỗ Thị Minh Hạnh đã bị chuyển qua nhiều trại giam, thường bị khủng bố tinh thần và bị hành hạ đánh đập cũng như bị cưỡng bức lao đ̣ộng.

            1) Bị bắt, bị đánh đập và bị tra khảo tại Hà Nội

            – Trước hết tôi xin được trình bày là lần hành hạ đánh đập đầu tiên trước đây vào tháng 02 năm 2005, trong dịp đầu năm con tôi đến thăm và làm quen tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang tại nhà riêng của ông ở Hà Nội. Ông Thanh Giang có tặng con tôi hai cuốn sách một là KHÁT VỌNG NGÀN ĐỜI, hai là SUY TƯ VÀ ƯỚC VỌNG. Công an lấy cớ hai cuốn sách này là phản động đã hành hạ đánh đập con tôi tại khách sạn Hoàng Anh, quận Cầu Giấy, Hà Nội. Cùng ngày, bộ công an Hà Nội bắt và biệt giam con tôi một cách trái phép không thông báo cho gia đình biết và đã thẩm vấn con tôi nhiều ngày trong một căn nhà biệt lập của Bộ công an. Khi công an địa phương nơi tôi cư trú tại Di Linh Lâm Đồng đến nhà thu thập thông tin gia đình và bản thân Hạnh tại nhà tôi, thì gia đình tôi nghi ngờ con tôi bị công an bắt giam và tự tìm hiểu thì biết được Hạnh bị giam tại Bộ công an Hà Nội, gia đình tôi đã tìm cách bảo lãnh Hạnh về.

            2) Bị bắt và bị đánh đập tại cơ quan công an huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng

            Vào lúc 09 giờ sáng ngày 23 tháng 02 năm 2010, tôi đưa Hạnh đến cơ quan công an huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng để làm lại chứng minh nhân dân thì bị công an Di Linh trên dưới 20 người bắt còng hai tay của Hạnh một cách bất hợp pháp, không có bằng chứng phạm tội cũng không có lý do, không có lệnh bắt giam. Họ đánh đập con tôi đổ máu đầy mặt tại chỗ mà không nói rõ lý do trước sự chứng kiến của tôi, những cái tát mạnh đã làm cho Hạnh bị ù một bên tai và không còn nghe rõ… Sau khi bị bắt và đánh đập xong, Hạnh yêu cầu xem lệnh bắt, và đề nghị cho biết lý do bắt thì một lúc sau công an Di Linh đưa ra lệnh bắt vừa mới được Bộ công an fax về. Vào lúc 16 giờ cùng ngày, bộ công an cùng công an Di Linh và chính quyền địa phương còng tay dẫn Hạnh về nhà tôi và nhà chị gái của Hạnh lục soát vẫn không tìm ra một bằng chứng phạm tội nào và vẫn tiếp tục tiếp tục đánh vào ̣đầu của Hạnh tại nhà chị gái Hạnh cư trú tại Bảo Lâm – Lâm Đồng, sau đó đem con tôi giam tại trại giam B34 thuộc Bộ công an thành phố Hồ Chí Minh.

            3) khủng bố tinh thần tại trại giam B34 – Bộ công an

            - Ngày 18-04-2010 tôi tìm được đến trại B34,một nữ công an tiếp tôi nhưng không cho tôi gặp mặt con tôi và cho tôi biết Hạnh luôn chống đối, Hạnh đã nhiều ngày nhịn ăn, nằm lì, hỏi gì cũng không nói. Sau đó có ăn cơm nhưng ăn của một nữ tù nhân hình sự giam cùng phòng chứ không chịu ăn cơm của trại giam, cũng không cho bác sĩ khám bệnh. Nữ công an này bảo với tôi: Hạnh không có thiện chí hợp tác với công an nên yêu cầu tôi gửi thư thuyết phục Hạnh khai báo và nhận tội. Vì chưa hiểu hết mặt trái của cộng sản và vì quá thương con, lo cho tính mạng của con, muốn con được sớm ra khỏi tù, tôi đã thực hiện theo yêu cầu của họ (sau này Hạnh bảo với các anh chị của Hạnh là Hạnh vô cùng đau khổ khi đọc lá thư này của tôi). Sau khi nhận thư của tôi, Hạnh chấp nhận trả lời các câu hỏi của công an. Hạnh khai nhận những việc Hạnh làm, Hạnh cho công an biết những việc làm của Hạnh xuất phát từ lòng yêu nước và luôn khẳng định mình vô tội.

            Vào ngày 14-05-2010 tôi mới được gặp con tôi trong vòng 15 phút, và Hạnh xin tôi hiểu cho Hạnh, Hạnh nói rõ quan điểm của Hạnh về tình trạng đất nước và toàn dân Việt Nam đang phải ở trong một nhà tù lớn và Hạnh tuyên bố Hạnh vô tội trước sự giận giữ hằn học của hai cán bộ công an điều tra; công an không cho Hạnh nói tiếp và tuyên bố hết giờ thăm nuôi. Tôi lo sợ trước thái độ của công an, Hạnh sẽ bị hành hạ trong tù. Vài ngày sau chị gái Hạnh mang thuốc bệnh và quần áo, tư trang vào cho Hạnh thì bị công an trại giam B 34 thẩm vấn, khủng bố tinh thần, hăm dọa, buộc phải khai báo việc làm và những tang vật của Hạnh. Công an đã chụp hình chị của Hạnh dùng để hù doạ, gây áp lực khủng bố tinh thần Hạnh, buộc Hạnh phải nhận tội xin khoan hồng và hăm doạ chị của Hạnh không được nói ra bên ngoài cuộc thẩm vấn này. Thương em, sợ ảnh hưởng đến em ở trong tù nên chị của Hạnh đành im lặng.

            Từ đây,gia đình tôi được thăm nuôi vào ngày 10 mỗi tháng. Mỗi lần thăm chỉ được 15 phút, chỉ cho phép thăm hỏi sức khoẻ và khuyên bảo Hạnh hợp tác với công an và nhận tội. Nhưng Hạnh vẫn giữ quan điểm trước sau như một của mình.

            4) Phiên toà sơ thẩm : bất công, không minh bạch và đánh đập Hạnh tại toà

            – Ngày 10-10-2010, theo định kỳ hàng tháng, tôi đến thăm nuôi Hạnh tại trại B34 thì được biết Hạnh đã chuyển đến trại giam công an tỉnhTrà Vinh. Khi chuyển trại, Bộ công an cũng không thông báo cho gia đình tôi biết. Đến ngày 15-10-2010 chúng tôi tự đi tìm con và được biết con tôi cùng hai người bạn bị giam tại trại giam công an tỉnh Trà Vinh và tại đây, trại giam không cho chúng tôi thăm nuôi và cũng không cho gặp mặt.

            Đến ngày 22-10-2010 chúng tôi mới nhận được thư của toà án nhân dân tỉnh Trà Vinh mời gia đình đến dự phiên toà xử Hùng, Hạnh, Chương vào ngày 26 tháng 10 năm 2010 tại tòa án nhân dân tỉnh Trà Vinh với tội danh phá rối an ninh nhằm chống lại chính quyền nhân dân theo điều 89 của Bộ luật Hình sự“, tức là nhận được giấy báo trước phiên xử 04 ngày. Quá bất ngờ nên gia đình tôi không kịp xoay sở để có được luật sư bào chữa cho con. Hạnh, Hùng và Chương đều không được mời luật sư.

            Ngày 26-10-2010 chúng tôi đến dự phiên toà. Trên đường đến toà án, một rừng công an dày đặc được bố trí khắp các ngả đường cho đến sân và phòng xử án. Khi đến giờ xử, công an lôi kéo Hạnh và Chương vào trước. Hỏi cung xong, công an lôi Hạnh, Chương ra ngoài và lôi kéo Hùng vào phòng xử án một cách thô bạo. Suốt phiên toà, sự lôi kéo thô bạo đối với các bị cáo trên diễn đi diễn lại, lôi ra kéo vào rất nhiều lần. Trong phiên toà, không có luật sư bào chữa và trong khi xử án, lúc toà hỏi cung, các bị cáo lên tiếng luôn bị ngắt lời không cho phép tự biện hộ mà chỉ được phép trả lời có hoặckhông” (Sau này khi được tiếp xúc với luật sư, chúng tôi có cho luật sư nghe qua đoạn ghi âm của phiên toà thì được luật sư cho gia đình chúng tôi biết, luật sư đã nghiên cứu hồ sơ và các bản khai của Hạnh, Hùng, Chương. Ban đầu luật sư cho rằng Hạnh, Hùng, Chương là có tội, nhưng sau khi nghiên cứu hồ sơ và tiếp xúc với các bị cáo thì ông nhận định là các bị cáo vô tội. Đồng thời qua đoạn băng ghi âm phiên toà, ông nhận thấy những nghĩa cử cao đẹp và sự hy sinh của các cháu đối với đất nước, đối với dân tộc mà các cháu đã trình bày ở các bản khai thì toà không dựa vào các bản khai đó để đưa ra toà xét xử công khai, khách quan, minh bạch, mà chỉ hỏi các câu hỏi mang tính chất nâng cao quan điểm tạo sự bất lợi cho các bị cáo).

            Toà bỏ qua phần kháng nghị của các bị cáo, vội vàng luận tội rồi tuyên án. Phiên toà kết thúc chóng vánh: buổi sáng 3 giờ đồng hồ và buổi chiều hơn 1 giờ đồng hồ với các bản án dành cho Hạnh,Chương mỗi người 7 năm tù, Hùng 9 năm tù.

            Mặc dù bị ngắt lời không cho phát biểu, chỉ được nói vài lời ít ỏi, nhưng Hạnh – Hùng – Chương vẫn hiên ngang tuyên bố mình “vô tội” trước toà.

            Trong thời gian toà giải lao, ra ngoài Hạnh hát cho Hùng, Chương nghe một bài hát về tình bạn thì bị công an Trà Vinh nắm đầu Hạnh đập mạnh vào thùng xe chở tù nhân khiến Hạnh quá đau đớn nên Hạnh đã hét lên thất thanh. (Tiếng thét được lưu vào băng ghi âm.)

            5) Trấn áp tinh thần, cản trở kháng án và cản trở không cho mời luật sư của công an trại giam tỉnh Trà Vinh

            Sau phiên toà sơ thẩm Hạnh, Hùng Chương vẫn bị giam tại trai giam công an tỉnh Trà Vinh. Tại đây, Hạnh bị ngược đãi, hành hạ, trấn áp tinh thần. Công an luôn buộc Hạnh phải nhận tội. Sinh hoạt ăn ở mất vệ sinh, dùng nước bẩn, ngủ không cho giăng màn, muỗi đốt khắp cơ thể mặc dù gia đình cả ba nhà đã gửi tư trang chăn màn vào đầy đủ.

            - Ngày 29-10-2010, ba gia đình chúng tôi được thăm nuôi, mỗi tháng găp mặt một lần và thêm một lần cho cung cấp thực phẩm đồ dùng sau 15 ngày thăm g̣ặp. Khi thăm gặp, lần lượt từng gia đình một vào thăm, mỗi lần thăm 15 phút. Khi gặp mặt, tôi và con tôi đối diện cách xa nhau khoảng 2m. Mỗi lần thăm đều có từ 6 công an trở lên vây quanh giám sát chúng tôi, công an luôn nhìn xoáy vào Hạnh với thái độ trấn áp khủng bố tinh thần và chúng tôi chỉ được phép hỏi thăm sức khoẻ, nếu nhắc đến kháng án hoặc mời luật sư sẽ bị cắt thăm nuôi.

            Những lần thăm nuôi sau đó, tôi yêu cầu ban giám thị trại giam tạo điều kiện cho con tôi kháng án và mời luật sư bào chữa, nhưng trại giam Trà Vinh không thực hiện.

            Trong tù, Hạnh, Hùng, Chương yêu cầu công an cung cấp giấy bút để làm đơn kháng án nhưng bị công an Trà Vinh trấn áp. Cả ba gia đình chúng tôi buộc công an Trà Vinh thực hiện đúng pháp luật là phải để cho các bị cáo được thực hiện quyền kháng án. Cuối cùng, ngày 05-02-2011 chúng tôi mới được tin đơn kháng án của Hạnh, Hùng và Chương cũng đã được gửi đến toà án nhân dân tối cao tại TPHCM.

            – Trong khi đó, vào ngày 31-12-2010 ba gia đình chúng tôi đã ký hợp đồng với luật sư Đặng Thế Luân để bào chữa cho cả Hạnh, Hùng và Chương, mặc dù toà án quy định chỉ có bị cáo mới được yêu cầu luật sư vì đã thành niên.

            – Ngày 17-01-2011, luật sư đến trại giam công an tỉnh Trà Vinh xin vào g̣ặp các bị cáo, nhưng công an Trà Vinh cản trở không cho luật sư vào.

                – Ngày 18-01-2011 tôi cùng hai gia đình Hùng và Chương làm đơn khiếu nại công an trại giam Trà Vinh vi phạm luật pháp đến: Bộ trưởng bộ công an, Thanh tra bộ công an, Toà án phúc thẩm hình sự TAND tối cao tại TPHCM, Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Trà Vinh, Toà án nhân dân tỉnh Trà Vinh, Thanh tra công an tỉnh Trà Vinh, Giám đốc trại giam công an tỉnh Trà Vinh.

            – Ngày 19-01-2011, luật sư đến toà án nhân dân tối cao TP HCM để đề nghị cấp giấy phép vào trại giam nhưng bị từ chối và đùn đẩy trách nhiệm về phía công an trại giam Trà Vinh và cũng vào ngày này, luật sư vẫn quyết tâm đến trại giam đề nghị cho tiếp cận các bị cáo. Từ thành phố HCM đến trại giam Trà Vinh xa xôi, luật sư phải ở lại đêm ở Trà Vinh, nhưng vẫn bị trại giam từ chối không cho luật sư vào.

            – Ngày 20-01-2011, tôi đến toà án tối cao TPHCM để đề nghị toà cấp giấy phép cho luật sư thì phát hiện toà sẽ xử phúc thẩm Hùng, Hạnh, Chương vào ngày 24-01-2011. Chúng tôi tìm hiểu thông qua nhân viên toà án, có nghĩa là chúng tôi không được thông báo ngày xử phúc thẩm. Tại đây, tôi lập tức khẩn cấp làm đơn yêu cầu hoãn phiên toà.

            – Ngày 28-01-2011, chúng tôi nhận được thư trả lời của thanh tra bộ công an là đã chuyển đơn khiếu nại của chúng tôi đến giám thị trại giam Trà Vinh để trả lời cho chúng tôi và thanh tra bộ công an, nhưng trại giam Trà Vinh im lặng với chúng tôi, đồng thời trong tù đe nẹt dọa dẫm, trấn áp, khủng bố tinh thần của Hùng, Hạnh Chương vì gia đình đã làm đơn khiếu nại.

            – Ngày 05-03-2011, luật sư mới được tiếp cận hồ sơ và sau đó được toà án cấp giấy phép vào trại giam Trà vinh.

            Luật sư chỉ được tiếp cận các bị cáo 2 lần và cho tôi biết:

            + Hạnh cho luật sư biết: trong khi điều tra tại trại giam B34, công an đã ghi một số lời khai không đúng với lời khai của Hạnh, Hạnh đề nghị sửa lời khai nhưng công an vẫn giữ nguyên một số lời ghi chép khác với lời khai

            + Chương cho luật sư biết: khi lấy lời khai, trong bản ghi chép, cứ sau mỗi lời khai công an để trống một đoạn giấy trắng.

            + Hùng cho luật sư biết: công an trại giam Trà Vinh hù doạ nếu Hùng không nhận tội, công an sẽ đem Hùng nhốt vào nhà thương điên hoặc cho tiêm vào cơ thể của Hùng máu bị nhiễm HIV.

            – Ngày 02-03-2011, viện kiểm sát nhân dân tỉnh Trà Vinh gửi giấy mời chúng tôi ́đến viện kiểm sát  vào ngày 10-03-2011 để giải đáp đơn khiếu nại. Tại đây, họ nói đỡ cho công an Trà Vinh và nhận sai sót nhưng nhấn mạnh yêu cầu chúng tôi khuyên bảo Hùng, Hạnh, Chương nhận tội để được nhà nước khoan hồng.

            6) Phiên toà phúc thẩm: Không công khai, không minh bạch và không cho thân nhân các bị cáo vào dự phiên toà, không nghe luật sư bào chữa.

            Thông qua luật sư, chúng tôi biết phiên toà xử sơ thẩm Hạnh, Hùng, Chương sẽ diễn ra vào ngày 18-03-2011 tại toà án nhân dân tỉnh Trà Vinh. Toà không thông báo cho chúng tôi và cũng không thông báo niêm yết tại TANDTC cũng như không niêm yết thông báo tại toà án tỉnh Trà Vinh.

            Buổi sáng, chúng tôi ́đến rất sớm, cũng một rừng công an rải khắp ngả đường cho đến sân và phòng xử án. Khi xe tù đến, Hùng, Chương mỗi người đều có hai công an kèm theo, Hạnh cũng vậy. Nhưng khi Hạnh bị dẫn đi vào giữa hai hàng lính canh gác trước cửa toà thì có một tên lính bước lên một bước rồi quay mũi súng vào Hạnh thì Hạnh ngẩng cao đầu, hất mặt nghinh lên trời, bĩu môi và bước thẳng.

            Trong sân toà án, công an chìm nổi dày đặc, súng ống, dùi cui rầm rộ như xử án những tên trùm khủng bố.

            Ba gia đình chúng tôi bước vào dự phiên toà thì bị đám đông công an ngăn cản không cho vào. Cả ba gia đình chúng tôi phản đối quyết liệt nhưng vẫn không được vào dự.

            Đến giờ xử án một lúc thì luật sư mới được thư ký toà án mời vào.

            Trong phòng xử án âm thanh vặn nhỏ, chúng tôi không nghe được gì. Sau phiên toà, luật sư cho chúng tôi biết khi luật sư bào chữa, toà tỏ ra khó chịu vì luật sư khẳng định Hạnh, Hùng, Chương vô tội, toà không muốn nghe và khi kết thúc lời bào chữa, toà nhanh chóng luận tội với tội danh đã định sẵn, giữ nguyên bản án của toà sơ thẩm. Ba người bạn trẻ vẫn khí khái hiên ngang tuyên bố mình vô tội trước toà.

            Luật sư là đảng viên cộng sản. Khi tôi yêu cầu luật sư một cách mạnh mẽ để cung cấp tất cả các thông tin về Hùng, Hạnh, Chương thì luật sư cung cấp rất hạn chế do lo sợ nhà cầm quyền Việt Nam gây khó dễ. Tôi phải tự tìm hiểu từ nhiều nguồn thông tin chính xác để tìm cách bảo vệ con tôi cùng Hùng và Chương.

            7) Hành hạ, đánh đập tại trại giam công an tỉnh Trà Vinh

            Sau phiên toà phúc thẩm, Hùng, Hạnh, Chương vẫn tiếp tục bị giam tại công an tỉnh Trà Vinh.

            – Ngày 29-03-2011 ba gia đình chúng tôi đến trại giam thăm nuôi. Khi thăm nuôi công an giữ thái độ hằn học nhưng tinh thần Hạnh rất vững vàng.

            – Ngày 27-04-2011, ba gia đình chúng tôi tiếp tục đi thăm nuôi, thì công an gác cổng thông báo cắt thăm nuôi Hùng, Hạnh, Chương vì cả ba đều bị kỷ luật, công an không cho biết lý do kỷ luật. Sau này tôi được biết lý do kỷ luật như sau : Khi từ toà phúc thẩm trở về, Hạnh đã lên tiếng hát những bài hát do Hạnh sáng tác nói lên sự bất công và sự tàn ác của cộng sản, được sự ủng hộ của đa số phạm nhân biểu hiện qua tiếng gõ nhịp theo tiếng hát của Hạnh, âm vang tiếng nhịp phách đồng loạt thông qua các hệ thống cống rãnh trong trại giam, nên công an Trà Vinh cho nữ tù nhân hình sự vào phòng giam đánh đập Hạnh rất tàn nhẫn. Hạnh hét to “Đả đảo cộng sản! Đã đảo cộng sản! Hùng và Chương ở các trại giam khác nghe được, đau xót vì bạn bị đánh, cũng đạp cửa phòng giam và cùng la to “ Đả đảo cộng sản! Đã đảo cộng sản! thì lập tức Hùng và Chương bị công an lôi ra đánh đập một cách tàn ác.

            Những ngày tháng bị giam ở Trà Vinh, mặc dù ba gia đình chúng tôi cung cấp thực phẩm, thuốc men, quần áo, chăn màn đầy đủ, nhưng công an cho ăn uống gạo hẩm, nước sinh hoạt bẩn, ngủ không chăn màn, luôn bị muỗi đốt. Công an luôn trấn áp, khủng bố tinh thần đe dọa đủ điều và luôn tìm cách buộc Hùng, Hạnh, Chương nhận tội.

            8) Hạnh suýt chết tại trại giam Bến Lức, Long An

            Ngày 25-04-2011chúng tôi đến trại giam công an Trà Vinh thăm nuôi thì được biết Hạnh bị chuyển đến trại giam công an tỉnh Long An, Hùng và Chương chuyển đến trại giam công an tỉnh Tiền Giang. Từ đó tôi không còn cùng hai gia đình của Hùng và Chương đi thăm nuôi với nhau nữa.

            Ngày 26-04-2011 tôi đến tỉnh Long An, tìm qua các trại giam thì gặp được Hạnh tại trại giam Bến Lức Long An. Trong khi chờ đợi công an xin phép giám thị cho tôi gặp Hạnh, có một nữ phạm nhân trung niên mang tội hình sự và làm việc tại căn tin kể cho tôi nghe về Hạnh:

            “Hạnh bị biệt giam tại một căn nhà nhỏ, căn nhà có một ô cửa sổ nhỏ vừa đủ để ló mặt ra ngoài. Hạnh mới chuyển về và không có tiền nên không có khẩu phần ăn, có một viên công an cho Hạnh mượn phiếu lãnh khẩu phần ăn, nhưng Hạnh từ chối và từ cửa sổ, những phạm nhân đi làm về, khi đi ngang qua trao cho Hạnh ăn tạm vài quả xoài mà trong khi đi lao động họ hái được. Thương tình và thấy Hạnh quá bé bỏng, mỗi lần đi ngang qua nơi giam Hạnh, chị ấy cho Hạnh ly cà phê hay chiếc bánh. Mỗi khi thấy chị ấy đi ngang qua, Hạnh đều hồn nhiên tươi cười và gọi “Cô ơi!” nên chi ấy thương Hạnh lắm. Qua nhiều ngày Hạnh cầm hơi với những quả xoài và vài ly cà phê với vài chiếc bánh, công an Trà Vinh mới chuyển tiền đến trại giam Long An (tiền gia đình tôi gửi tại trại giam Trà Vinh cho Hạnh) thì lúc bấy giờ Hạnh mới có khẩu phần ăn. Nhưng những tư trang cá nhân, dụng cụ sinh hoạt của Hạnh chúng tôi sắm sửa cho Hạnh rất nhiều thì công an không cho mang theo, cũng không chuyển đến trại giam Long An.

            Sau này Hạnh kể với tôi rằng: Lúc chuyển Hạnh từ trại giam Trà Vinh đến trại giam Long An, trong xe bít bùng nóng nực với trên con đường hàng trăm cây số, Hạnh bị công an Trà Vinh đánh đập liên tục trong khi tay chân đã bị còng và bị bịt miệng. Khi đến trại giam Long An, lúc mới bước vào căn nhà giam, tối qúa không thấy đường Hạnh va phải cái bồn nước, nước xối mạnh làm trôi Hạnh, Hạnh ngộp thở và suýt chết. Sự cố này có phải vô tình hay hữu ý của trại giam? tôi không biết chắc nhưng tính mạng con tôi gặp nguy hiểm. Dù vậy, tại đây Hạnh vẫn giữ khí tiết không cho bất kỳ người công an nào coi thường hay xúc phạm đến Hạnh, không làm bản tường trình cũng quyết không nhận tội.

            Tôi được trại giam cho phép thăm gặp Hạnh qua màn kính, Hạnh bảo rất nhớ mẹ, nhớ gia đình, đôi mắt thoáng buồn nhưng vẫn an ủi tôi cứ yên tâm, tinh thần Hạnh rất vững vàng.

            Ngày 08-05-2011 tôi lại đến trại giam Long An thăm nuôi nhưng được biết Hạnh đã bị chuyển về trại giam công an Thủ Đức Z30D, thuộc tỉnh Bình Thuận.

            9) Cưỡng bức Hạnh lao động tại trại giam Th Đức Z30D tỉnh Bình Thuận

            Tôi lại tìm đến trại giam Z30D, thuộc tỉnh Bình Thuận. Hạnh chuyển đến trại giam này vào ngày 06-05-2011 và bị giam ở phân trại 1. Mặc dù công an giám sát chặt chẽ nhưng vẫn Hạnh kể với tôi công an bắt Hạnh học nội quy trại giam, Hạnh không chịu học. Công an bắt Hạnh làm bản tường trình, Hạnh không viết tường trình mà viết lên 04 trang giấy mỗi trang một chữ thật lớn : TÔI KHÔNG CÓ TỘI. Tại đây Hạnh không muốn tôi tỏ vẻ tử tế với công an và bảo tôi cảnh giác với công an vì trại giam sẽ dùng tôi để gây áp lực buộc Hạnh nhận tội.Tại đây công an thường xuyên mời Hạnh lên làm việc nhằm khủng bố tinh thần Hạnh, nhưng Hạnh vẫn không khuất phục.

            Hơn một tuần lễ sau, Hạnh bị chuyển vào phân trại 6 xa tận rừng sâu. Tại đây, Hạnh bị giam chung với những tù nhân hình sự, những nữ tù nhân bị nhiễm HIV, chỗ ngủ khoảng 60 đến 70 cm, nước sinh hoạt bẩn. Trại giam buộc Hạnh đi lao động, công việc là làm cá xuất khẩu, mỗi ngày khoán cho Hạnh 8 kg cá. Sức Hạnh yếu, đau ốm luôn, Hạnh đem cá trả lại cho công an, không làm việc và bỏ về trại nghỉ. Những ngày bị bệnh, Hạnh mang căn bệnh mãn tính là hạ calci trong máu, cần khám bác sĩ thì chờ gia đình gửi tiền vào, công an mới cho đến trạm xá để khám và chữa bệnh.

            Trong trại giam, Hạnh bị phân biệt đối xử, không được hưởng những quyền lợi như những phạm nhân hình sự khác. Một vài nữ tù nhân thường hay gây sự với Hạnh để Hạnh luôn bị kỷ luật, hình thức kỷ luật là không cho gia đình thăm gặp. Có lần Hạnh bị kỷ luật do phạm nhân trong trại gây sự, Hạnh suýt bị đưa ra cột chéo hai tay vào một cái trụ rồi phơi mình giữa trời nắng gắt, người nào thương tình đi qua cho vài giọt nước. Hôm ấy tôi đến thăm nuôi kịp thời và công an trại giam cho tôi gặp Hạnh với thời gian khá lâu, mục đích của trại giam là để tôi thuyết phục Hạnh tuân thủ trại giam và nhận tội. Nhân dịp có nhiều thời gian của ngày hôm đó, Hạnh đã tố cáo tội ác của công an Trà Vinh và việc Hạnh suýt chết ở trại giam Long An, những việc xảy ra ở B34, nói rõ quan điểm và sự quyết tâm đi theo con đường mà Hạnh đã chọn. Hạnh chấp nhận mọi gian khổ, Hạnh thiết tha xin gia đình cho phép Hạnh thực hiện hoài bão của mình, và nếu không may gặp phải rủi ro, Hạnh xin gia đình xem như đó là số phận của Hạnh, xin mẹ tha thứ và thông cảm v.v…

            Hạnh bị kỷ luật rất nhiều lần vì không nhận tội, không làm tường trình, không chịu hạ mình trước công an khi bị gọi đi thẩm tra cũng như khi buộc phải lao động hay làm kiểm điểm. Khi họp phạm nhân do giám thị trại giam chủ trì, Hạnh tố cáo sự khắc nghiệt vô lý của của các phạm nhân được giao trách nhiệm quan sát tù nhân trong phòng giam và không chịu ngồi dưới đất, khi công an trại giam ngồi trên ghế v.v…

            Phó giám thị trại giam mời tôi đến hợp tác để khuyên Hạnh nên tuân thủ quy định của trại giam và khuyên Hạnh nhận tội. Tôi muốn xin giảm án cho con dựa vào thành tích gia đình cách mạng, nhưng Hạnh quyết liệt từ chối với lý do Hạnh vô tội và cho rằng luật pháp quang minh không thể dùng thành tích công lao của người khác chạy tội cho phạm nhân, Hạnh sẽ không ra khỏi tù khi hai bạn của Hạnh còn trong tù.

            Sợ có nhiều điều bất lợi cho con khi con mình đơn độc trong tù, tôi khuyên Hạnh nên chấp hành tất cả những quy định của trại giam, nhưng Hạnh nói rõ quan điểm Hạnh không phải đến đây để lao động và tất cả những hành động của Hạnh tại trại giam đều vì lòng tự trọng và vì Hạnh là con người, Hạnh phải thực hiện đúng quyền làm người. Hạnh xin tôi thấu hiểu và Hạnh đã đe doạ công an là sẽ kiện trại giam khắp nơi vì trại giam bóc lột sức lao động và hành hạ phạm nhân.

            Vì vậy Hạnh bị chuyển về phân trại 5, tại đây trại giam buộc Hạnh phải đi lao động. Tại trại 5, Hạnh làm việc tại vườn bông với một nam tù nhân bị SIDA giai đoạn cuối, Hạnh không tỏ ra sợ hãi và trấn an tôi. Tại đây, Hạnh được gửi thư cho gia đình, bạn bè, người quen, được gọi điện thoại về nhà để xin gửi đồ dùng cá nhân, tiền và thuốc trị bệnh nhưng phải qua kiểm duyệt của công an trại giam.

            Đầu tháng 02 năm 2012, Hạnh bị chuyển đến phân trại 2 sản xuất, trại giam vẫn buộc Hạnh lao động nhưng Hạnh chống đối. Ông Nguyễn Bắc Truyển biết được Hạnh bị cưỡng bức lao động đã thông báo cho tôi và cho biết rõ tù chính trị không phải lao động và ông đã gửi thư nhờ Tổng lãnh sự Hoa Kỳ can thiệp. Sau đó Hạnh được lao động chăm sóc vườn hoa, cây cảnh và chỉ lao động buổi sáng tại phân trại 2 này.

            Ở trại giam Bình Thuận, đồ dùng gửi vào hạn chế không quá 07kg. Nhu yếu phẩm, phạm nhân mua tại trại giam giá đắt gấp 03 lần giá cả bên ngoài trại giam.

            Trại giam bóc lột sức lao động và coi thường sinh mệnh của phạm nhân. Phạm nhân làm việc mỗi ngày 8 giờ. Khi đi ngang qua các hiện trường lao động, tôi thấy phạm nhân khi phải làm việc dưới trời mưa vẫn không được mặc áo đi mưa v.v…

            10) Đề nghị giám đốc thẩm không được giải quyết

            Ngày 10-06-2011 ba gia đình chúng tôi làm đơn gởi đến toà án NDTC Hà Nội đề nghị giám đốc thẩm nhưng không được giải quyết vì lý do phạm tội chống lại nhà nước.

            11) Cưỡng bức lao động và đánh đập Hạnh tại trại giam Z30A Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai.

            Tháng 05 năm 2013, Hạnh bị chuyển đến trại giam Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai. Khi chuyển trại, Hạnh cũng không được mang theo đồ dùng cá nhân tư trang quần áo. Gia đình phải sắm đồ dùng lại toàn bộ. Trại giam buộc Hạnh phải lao động, Hạnh lấy lý do bệnh không lao động. Công an buộc Hạnh làm bản kiểm điểm và ký tên nhận tội rồi mới giải quyết cho nghỉ bệnh, Hạnh không thực hiện, công an dàn cảnh dùng tù nhân hình sự đánh hội đồng Hạnh, trong đó một lần đánh hội đồng Hạnh khi Hạnh đang tắm tại nhà tắm trước sự chứng kiến của công an trại giam.

            · Trên đây là bản tường thuật của tôi về việc Hạnh bị bắt giam, bị hành hạ đánh đập trong tù với những phiên toà bất minh.

            Đó chỉ là những điều tôi biết được, khi có thông tin mới tôi sẽ tiếp tục trình bày. Tôi xin được trình bày một cách tường tận, trung thực để các tổ chức bảo vệ nhân quyền trên toàn thế giới xem xét và can thiệp giúp đỡ những tù nhân tôn giáo, tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị Việt Nam, vì dưới hệ thống công an trị của đảng cộng sản Việt Nam vô cùng tàn bạo, man trá khi thẩm cung, hành hạ đánh đập khủng bố tinh thần phạm nhân và bắt bớ, xử án không theo trình tự quy định của pháp luật. Mạng sống, nhân phẩm con người không được tôn trọng và không được bảo vệ. Một chế độ thối nát, mục ruỗng, xấu xa và tàn bạo.

            Người làm tường trình

       © Trần Thị Ngọc Minh

31 Phản hồi cho “Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt – bị hành hạ – bị đánh đập trong tù và những phiên toà bất minh”

  1. Duyen says:

    Vâng, Đổ Thị Minh Hạnh người con gái kiên cường đáng mến đang bị giam cầm và trù dập vô nhân đạo rất cần được quan tâm.

  2. Lại Mạnh Cường says:

    Giữa tôi và chị Trần Thị Ngọc Minh không xa lạ gì nhau, vì đã tiếp xúc trực tiếp nhiều phen. Nhân qua bản tường trình này của chị Minh, tôi xin góp ý đôi điều chân tình như sau.

    Theo tôi nghĩ, muốn vận động thật hiệu quả cho cháu Đỗ Thị Minh Hạnh, thì chính người thân của cháu cũng cần tích cực tham gia hơn nữa.

    Điển hình như khi tôi xem video clip của blogger Nguyễn Tường Thụy quay cảnh mẹ cháu Phương Uyên tường thuật thật sống động lúc cháu ra toà sơ thẩm và đã đốp chát thẳng thừng với quan toà ra sao làm tôi rất hào hứng. Bởi rõ ràng qua đó cháu Phương Uyên đã truyền đạt được tinh thần cách mạng, yêu dân chủ và quyết tâm chống bạo quyền CS, cho người thân là cha mẹ anh em trong nhà mình. Để rồi dù thân thể cháu còn trong lao tù, nhưng ý chí bất khuất của cháu vẫn cháy bỏng và bay bổng lan ra xa khỏi vòng lao lý để đến tới bạn bè năm châu bốn bể, qua lời kể lại của mẹ cháu trong video clip. Mẹ cháu đã cảm thông và mạnh dạn tiếp tay con mình truyền lửa đi muôn nơi.

    Những ai không có may mắn hiện diện trong phiên toàn sơ thẩm đó, vẫn cảm nhận được ý chí kiên cường bất khuất của cháu Phương Uyên và các đồng chí của cháu.

    Trước phiên tòa phúc thẩm Phương Uyên – Nguyên Kha:
    https://www.youtube.com/watch?v=8jtla9HN5JY

    Chính vì thế mà blogger Nguyễn Tường Thụy xin phép cha mẹ Phương Uyên để xin nhận cháu làm con gái nuôi. Rồi ông cùng một số đồng chí, trong đó có blogger Huỳnh Ngọc Chênh, lặn lội vào tận nhà lao ở Long An để cố thăm hỏi, động viên cháu trước ngày xử phúc thẩm 16 tháng tám vừa qua.

    Không it người đã chia sẽ chung một tình cảm cao qúi đó của blogger Nguyễn Tường Thụy. Xin xem sơ bộ một số bài víết dưới đây đăng trên blog Nguyễn Tường Thụy sẽ rõ điều tôi thưa bên trên:

    [trích]
    Thứ hai, ngày 19 tháng tám năm 2013
    VÀI LỜI NHẮN GỬI PHƯƠNG UYÊN
    Đặng Huy Văn: Chị Nguyễn Thị Nhung mẹ của cháu Phương Uyên tầm tuổi con tôi, nên tôi xin phép được coi cháu Phương Uyên như là một đứa cháu ngoại. Hai hôm nay ngồi xem các Video Clip về phiên toà phúc thẩm tại Long An và các lời phát biểu của cháu Uyên sau khi được trả tự do, tôi rất khâm phục. Cháu còn nhỏ tuổi mà đã tự bào chữa được cho mình như thế là rất thông minh và can đảm. Nhưng, với một tâm hồn sáng trong như thiên thần ấy, sống với loài người trong một xã hội đầy bất trắc này, cháu còn phải học tập, rèn luyện và phấn đấu rất nhiều để trở thành một NGỌN CỜ YÊU NƯỚC nhằm tập hợp thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc đấu tranh chống giặc Tàu ngoại xâm và bè lũ tham nhũng nội xâm hôm nay.
    (…)

    VÀI LỜI NHẮN GỬI PHƯƠNG UYÊN
    Uyên ơi con là thiên thần
    Trên trời bay xuống muôn phần đẹp tươi
    Phải chi ghen tị nụ cười
    Mà phường bán nước quyết vùi dập hoa?
    Ba trăm ngày quá xót xa
    Bị giam trong trại nhớ nhà nhớ quê
    Hôm nay mẹ đón con về
    Với cô chú bác giữa quê hương nghèo
    Lưng đồi ngàn gió thông reo
    Đây Hàm Thuận Bắc nắng chiều nghiêng say
    Đất trời Bình Thuận hôm nay
    Tương lai non nước mai ngày đợi con!
    Đêm nay con ngủ cho ngon
    Để bù mười tháng hao mòn trong lao
    Mỗi lần thăm thấy xanh xao
    Mẹ con chẳng có đêm nào ngủ yên
    Mẹ Nhung kêu cứu mọi miền
    Đến đâu cũng gặp bạn hiền con ơi
    Dân nghèo còn khăp nơi nơi
    Dần dà mẹ hiểu những lời của con
    Sống mà không biết nước non
    Không yêu dân tộc hỏi còn sống sao?
    Biển Đông đang bị giặc Tàu
    Phá thuyền cướp cá đồng bào chết oan!
    Quê hương nay bọn quan tham
    Trấn đất cướp ruộng việc làm không cho
    Nhiều vùng nheo nhóc trẻ thơ
    Nuôi con không đủ, bơ vơ mẹ già!
    Hôm nay con đã về nhà
    Tĩnh tâm, dưỡng sức rồi ra làm đồng
    Để con hiểu được nghề nông
    Ba sương một nắng cha ông truyền đời
    Có học mới vọc nên người
    Phải mua sách vở về ngồi học ngay
    Học để biết mình là ai
    Cứu dân càng phải có tài nghe con!
    Nhiệt tâm ông biết con còn
    Nếu không kiến thức chỉ tròn zê-rô
    Không chừng phá hoại cơ đồ
    Nếu con xông xáo cầm cờ tiên phong
    Dân ta một cổ mấy tròng
    Bởi phường ít học nằm trong chính quyền
    Chỉ lo ky cóp bạc tiền
    Mà quên đất nước trăm miền khổ đau
    Lời ông nội dặn thuở nào
    Phải yêu cô bác đồng bào con ơi
    Trời cho chỉ một kiếp đời
    Sống sao cho xứng con người có nhân!
    Ở đời tự giữ lấy thân
    Bởi người ích kỷ hại nhân còn nhiều
    Thương con ông dặn một điều
    Phải luôn bảo trọng chớ liều nghe con!
    .
    Hà Nội, 18/8/2013
    [hết trích]

    [trích]
    Chủ nhật, ngày 18 tháng tám năm 2013
    NƯỚC NON SẼ NHỚ PHƯƠNG UYÊN!
    Đặng Huy Văn: Vừa nhận được tin, sau phiên toà phúc thẩm hôm nay, 16/8/2013 tại Long An, Phương Uyên được giảm án từ 6 năm tù giam xuống còn 3 năm cho hưởng án treo và được trả tự do ngay tại toà. Tôi vô cùng hạnh phúc! Tôi theo dõi vụ án Nguyễn Phương Uyên đã gần một năm nay, có những đêm phải thức trắng vừa khóc vừa viết bài. Nay nhờ sự đấu tranh của cộng đồng người Việt cả hải ngoại và trong nước cùng các tổ chức nhân quyền quốc tế nên bước đầu đã có một kết quả có thể chấp nhận được. Lẽ ra, cháu ấy còn phải được phong tặng danh hiệu “anh hùng chống Tàu cứu nước”, nhưng vào thời điểm này kết quả đó cũng tạm coi là thắng lợi.
    Phương Uyên ơi! Ông coi Phương Uyên như là một đứa cháu ngoại của ông. Ông đã viết hơn chục bài thơ cho riêng cháu đăng trên rất nhiều các trang mạng xã hội với các bút danh khác nhau. Ôi! Ông thật không ngờ cháu đã bản lĩnh và can trường đến như thế! Cháu đã không phụ lòng mong mỏi, tin yêu của bà con trong nước, cộng đồng người Việt hải ngoại và bạn bè trên khắp thế giới
    (…)
    [hết trích]

    [trích]
    Thứ tư, ngày 21 tháng tám năm 2013
    Mẹ của Uyên, Kha – Hai bà mẹ anh hùng!
    Nguyễn Hàm Thuận Bắc: Do bận công tác nên tôi được biết về kết quả phiên toà phúc thẩm xét xử Phương Uyên và Nguyên Kha tại Long An hôm 16/8 quá muộn màng. Phương Uyên được giảm án còn 3 năm tù treo. Còn bản án 4 năm tù giam của Nguyên Kha hãy còn quá nặng! Phải chăng còn cần phải có thêm một phiên toà giám đốc thẩm nữa để giảm án cho Nguyên Kha?
    Theo tôi trong vụ án này, hai em Uyên, Kha đã bị đày đoạ oan uổng, nhưng các em hãy còn trẻ, đây chỉ là cuộc tập dượt đầu đời của những người anh hùng trong tương lai mà thôi. Người chịu nhiều thiệt thòi nhất, đau khổ nhất chính là hai bà mẹ: mẹ Kim Liên của Nguyên Kha và mẹ Nguyễn Thị Nhung của Phương Uyên! Nhân Tết Vu Lan năm 2013, cho con xin được gửi đôi lời tới hai mẹ. Nhiều đêm con cứ băn khoăn, nếu không có những bà mẹ như hai mẹ Kim Liên và Nguyễn Thị Nhung thì trong tương lai, chắc gì chúng con đã còn Tổ Quốc Việt Nam để mà yêu thương và bảo vệ, Mẹ Việt Nam ơi!

    Mẹ của Uyên, Kha – Hai bà mẹ anh hùng
    (Viết tặng hai mẹ nhân ngày Tết Vu Lan 2013)
    Hôm nay giữa Trường Sa mênh mông
    Con càng muốn được trở về bên hai mẹ
    Mẹ Kim Liên và mẹ Nguyễn Thị Nhung
    Mẹ của Uyên, Kha – Hai bà mẹ anh hùng!
    (…)
    [hềt trích]

    Cầu xin ơn trên chở che cho cháu Đỗ Thị Minh Hạnh và các đồng chí của cháu trong lao tù CS, cũng như cầu ơn trên ban phước cho chị Trần Thị Ngọc Minh chân cứng đá mềm trong cuộc vận động trả tự do cho con gái thân thương của mình.

    Amsterdam, 26/09/2013
    Lại Mạnh Cường

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Dài dòng trích dẫn lung tung
      Phải chăng Cường muốn tháp tùng Hưng Thanh?
      Ngày xưa luận bút ngon lành
      Sau giờ ghép nối cẩn sành chậu tô …

      Ki’nh

      • Lại Mạnh Cường says:

        Xin lỗi đã làm phiền lòng bác Trọng Dân.

        Thực tình tôi muốn chứng minh rất cụ thể cho mẹ cháu Đỗ Thị Minh Hạnh thấy rõ những điều cụ thể cần làm ở ngoài này ra sao ?
        Tôi đã khuyên và khuyến khích chị ấy nhiều lần, nhưng hình như chị ấy chưa nhận thức được điều tôi muốn thưa với chị ấy.

        Mong các bác thông cảm và tôi hứa sẽ không để xảy ra tình trạng mượn đất lần nữa như ri.
        Nhân đây xin cám ơn Ban Biên Tập Đàn Chim Việt đã rộng lòng cho tôi “làm ẩu” một phen như vầy.

        LMC

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Đã có “niềm riêng” thì thôi không sao…
        Liên lạc trực tiếp thêm lần nữa có lẽ tốt hơn…

        Kính

  3. Hoàng Hùng says:

    Tin cô ĐTMH bị tra tấn dã man trong ngục thất làm cho lòng hận căm của hàng triệu người bùng lên dữ dội. Rồi đây sẽ có rất nhiều kẻ phải trả giá cho sự tàn bạo của chế độ này.

  4. Trực Ngôn - says:

    Sao không thấy kể thêm : Những kẻ phá quấy bị bắt biệt giam đã rủ nhau tuyệt thực để bị đói gầy dơ xương sắp chết như Cù hh Vũ nhỉ ?

    • Trực Ngôn says:

      Ông “Trực Ngôn” nào mà viết lách vô trách nhiệm như trên đây?

      Ông mới vào ĐCV nên không biết rằng tôi thường hay góp ý, hay cố tình giả níck của tôi?

      Đề nghị cha mẹ của em Đỗ Thị Minh Hạnh hãy mạnh mẽ lên tiếng bảo vệ con mình, liên lạc với các cơ quan truyền thông và yêu cầu các cơ quan có thẩm quyền nhà nước CSVN phải xem xét lại “tội trạng” của em Hạnh cũng như phải xử đúng người đúng tội (như em Phương Uyên đã nói với Hội đồng xét xử)

      Đồng thời yêu cầu CA phải đối đãi với tù nhân theo luật định và giải quyết những yêu cầu của em Hạnh!

  5. quang phan says:

    Một ngày có 24 tiếng, một năm có 365 ngày, thử hỏi có lúc nào bè lũ đảng Việt cộng và lũ nguỵ quyền Hà nội làm được điều gì ích quốc lợi dân. Nếu không bán nước thì chúng cũng phá nước, nếu không giết người vô tội thì chúng cũng bắt bớ những người dân yêu nước, nếu không thâm lạm công quỹ thì chúng cũng cướp đoạt đất đai của nông dân…. Đầu óc và tay chân của chúng lúc nào cũng bận bịu với những hành động này.

  6. Phan Huy says:

    Khủng Bố Trắng

    Càng khiếp sợ, đảng sẽ càng hung dữ
    Như chó điên bị dồn sát tận chân tường
    Sẽ cắn càn, cắn bậy, cắn lung tung
    Và nhất là những người con yêu nước.

    Bởi yêu nước là chống Tàu xâm lược 
    Làm xấu đi mười sáu cái chữ vàng
    Mà quan thầy đại hán đã ngênh ngang
    Quàng vào cổ bọn tay sai hèn nhát.

    Đảng trót hứa bốn điều làm cho tốt
    Từ sau ngày lạy chủ ở Thành Đô
    Sẽ lừa dân bán đứng mảnh cơ đồ
    Sẽ đàn áp thẳng tay người phản kháng.

    Vì lẽ đó, đảng làm khủng bố trắng
    Dùng kinh hoàng hòng khuất phục dân ta
    Nắm thật chặt cái gọi là chuyên chính
    Dù  là chuyên chính của ma phi a.

    Kể từ đó mở đầu màn bắt bớ
    Bắt ban ngày, bắt cả giữa ban đêm
    Bắt công khai, bắt nguội, bắt êm đềm
    Bắt cho hết những người dân yêu nước.

    Trước là để đẹp lòng vua xâm lược
    Như món quà quan thái thú dâng kinh
    Sau là để cái ngai vàng của đảng
    Được vững vàng qua giông tố chông chênh.

    Nhưng Cọng đảng tới đây đà tận số
    Khi cả toàn dân tộc đã vùng lên
    Một kẻ vào tù, trăm người tiếp bước
    Cho đến ngày diệt hết đảng cuồng điên.

    http://fdfvn.wordpress.com

  7. Bút Thép VN says:

    Tôi cực phản đối CSVN về việc xử dụng và khích động tù nhân hiềm khích đánh đập lẫn nhau!

    Lá thư từ nhà tù của Đỗ Thị Minh Hạnh!

    Đây là hành động hết sức hiểm ác và tàn độc, tạo cớ cho tù nhân thù địch lẫn nhau, trong khi kẻ thù truyền kiếp là TQ đang cướp đất chiếm biển của VN thì nhà nước nhủn như con chi chi!

  8. Bút Thép VN says:

    Hãy lên tiếng đấu tranh cho Đỗ Thị Minh Hạnh, một người trẻ yêu nước đang là tù nhân lương trong ngục tù CSVN!

    Rất mong bà Trần Thị Ngọc Minh là mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh hãy cố gắng đến nhà chùa, và nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế ở Sài Gòn, xin mọi người hiệp thông cầu nguyện cho Đỗ Thị Minh Hạnh và những người bạn của cô sớm tìm được công lý và thoát cảnh tù ngục!

  9. Lê Phúc Thắng says:

    Đọc bản tường trình của chị Trần Thị Ngọc Minh, tôi thương cảm và quý mến cháu Hạnh và các bạn của cháu vô cùng. Cháu Hạnh là một người con gái kiên cường, không khuất phục trước bạo quyền. Một người con gái cao ngất phẩm giá với một lập trường kiên định làm cho kẻ thù phải sợ hãi. Không sợ hãi sao phải đe dọa, bắt ép và năn nỉ xin Hạnh nhận tội ? Có nền tư pháp của quốc gia nào mà mạt hạng đến như vậy? Họ bắt Hạnh nhận tội, sau khi đã có án, có nghĩa là họ đã xử khống, xử vô căn cứ. Họ năn nỉ Hạnh nhận tội để bổ túc hồ sơ???. Năn nỉ không được thì dàn áp và đàn áp dã man. Đó là cái thủ đoạn hèn mọn mà họ áp dụng cho mọi tù nhân lương tâm.trong suốt tiến trình kết án và giam giữ.
    Có loại nhà tù nào, không có tiền thì không có khẩu phần ăn; không có tiền thì không được đi khám bệnh, còn đe dọa công khai chích vi khuẩn HIV cho những người bất khuất.
    Mong tất cả chúng ta và cả thế giới phải lên tiếng để phản đối lối hành xử vô nhân đạo của bạo quyền CS.
    Cháu Hạnh ơi, cháu là người con tuyệt vời của dân tộc. Công lý và tình thương mến của mọi người đang ở bên cháu.Kiên trì vượt qua thử thách Hạnh nhé !

  10. Trần Hiếu Nghĩa says:

    Đỗ thị Minh Hạnh rất Anh dũng, quả cảm ! Uy vũ không khuất phục, giàu sang không quyến rũ !

Phản hồi