WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đảng nổi giận với những người đã hết yêu mình

Năm 2014 có thể có thêm những vụ thoái đảng khác

Năm 2014 có thể có thêm những vụ thoái đảng khác

Tôi đọc tin Đảng Uỷ Khối Dân Chính Đảng TP HCM tuyên bố khai trừ anh Phạm Chí Dũng với sự thất vọng vô hạn. Hóa ra Đảng vẫn cư xử như một tiểu nhân.

Phạm Chí Dũng là một trí thức, anh đã xử sự rất văn hóa, rất đàng hoàng. Anh đã viết đơn gửi tới Đảng, nói rõ vì sao anh xin ra khỏi Đảng, anh chẳng ghét bỏ gì Đảng, đơn giản là những lý tưởng đã cuốn hút anh vào Đảng, nay anh không còn tìm thấy trong Đảng.

Đảng đã thuyết phục anh rút đơn, ở lại trong Đảng để đấu tranh với những tệ nạn trong Đảng mà anh đã nêu ra, nghĩa là Đảng đã công nhận những gì anh viết trong đơn là đúng sự thật. Nhưng anh đã nói thẳng thắn và chân thật : „Những hy vọng để thay đổi sự suy thoái trong Đảng cứ nhỏ dần, nhỏ dần đến tuyệt vọng”.

Lẽ ra Đảng nên cám ơn Phạm Chí Dũng về những gì anh đã đóng góp và để anh ra khỏi Đảng một cách nhẹ nhàng, để anh bắt đầu một cuộc dấn thân về với dân, điều mà Đảng vẫn giao giảng nhưng luôn làm ngược lại.

Hành động gần đây của các ông Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Đắc Diên…làm tôi nhớ tới câu nói của cựu bí thư của Đảng Cộng Sản Nam Tư Milovan Djilas: “20 tuổi mà không theo cộng sản, là không có trái tim, 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản, là không có cái đầu.”

Tôi tin rằng, trong hàng triệu các đảng viên, còn rất nhiều người suy nghĩ như ông Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng và Nguyễn Đắc Diên. Nhưng với cách hành xử tiểu nhân của Đảng, khiến họ phải cân nhắc và lựa chọn cách rời bỏ Đảng.

Phạm Chí Dũng là con nhà nòi cộng sản, anh đã phục vụ trong quân đội và ngành an ninh, chắc anh đã biết quá rõ về các thủ đoạn của Đảng đối với những ai không nghe lời Đảng. Đảng chẳng từ một phương cách nào. Từ bao cao su, mắm tôm, đến côn đồ hóa bộ máy công an và an ninh. Từ dụ dỗ, mua chuộc, đến đấm đá, triệt mọi đường sống . Từ tổ chức đấu tố, sỉ nhục, đến các bản ản bỏ túi cho tù mọt gông. Từ đánh đập, ép cung, đến vu cho các tội danh oan khuất thấu đến trời xanh. Nhưng sau hàng chục năm trăn trở, anh đã quyết định rời bỏ Đảng. Anh tâm sự: ”...thực ra trong tôi đã manh nha ý định xin ra khỏi Đảng từ lâu, từ những năm 2005-2006. Nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi một sự ràng buộc, một nỗi sợ hãi mơ hồ, Nỗi sợ hãi đó từ cấp trên xuống cấp dưới, từ thượng tầng kiến trúc tới tận cơ sở ….Nhưng tôi phải cám ơn anh Lê Hiếu Đằng ….Khi thấy anh nói về việc anh từ bỏ Đảng, và một giọt nước mắt long lanh trong khóe mắt của anh, thì tôi quyết định ngay : thôi tới lúc rồi, và không thể chần chừ được nữa…Đảng chỉ còn mang bóng hình của các nhóm lợi ích….”

Hiện nay Đảng như một ngôi nhà đã mục ruỗng. Nền móng đã suy yếu, nứt vỡ và sụt lún, tường, cột kèo, mè rui… mọt rỗng, mái dột nát từ nóc dột xuống.

Nhưng vì sao một ngôi nhà mục ruỗng như thế lại chưa bị đổ sập?

Thứ nhất, vì chưa có gió đủ mạnh để xô đổ ngôi nhà. Nhân dân sau nhiều năm bị Đảng bưng bít, tuyên truyền, dọa nạt, dụ dỗ, đe nẹt, trở thành một khối dân chúng yên phận. Họ chấp nhận Đảng như chấp nhận số phận của mình, „cái nước Việt mình nó thế”.
Thứ hai, có hai trợ lực chống đỡ cho ngôi nhà nên nó còn đứng được trước các cơn gió nhẹ, đó là quân đội và công an. Họ được Đảng dậy dỗ „còn Đảng còn mình”. Những ai chỉ mới ho he muốn khơi nguồn gió trong dân chúng, lập tức bị họ đánh đập, đe dọa, bắt bở, giam cầm…

Ngôi nhà này không thể sửa chữa được, chỉ còn cách phế bỏ, xây ngôi nhà mới. Giải thể Đảng để xây dựng một đảng mới theo tiêu chí tự do dân chủ, có lẽ đó sẽ là lối thoát cho Đảng Cộng Sản và cho cả nhân dân Việt Nam.

Các đảng cộng sản ở đông Âu và thế giới đã tan rã, đã giải thể, Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng sẽ không là trường hợp ngoại lệ. Câu hỏi còn lại chỉ là thời gian, khi nào? Trả lời câu hỏi này trước hết là những cán bộ, đảng viên của Đảng , những người như Lê Hiếu Đằng, Phạm Chi Dũng, Nguyễn Đắc Diên, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Chí Đức…, những người đã không nhập vào các „nhóm lợi ích”, „nhóm thân hữu”, trăn trở về sự tha hóa của Đảng và hiện tình đất nước, dũng cảm cảnh báo Đảng trước nguy cơ tan rã. Sau đến áp lực của quần chúng, sự trỗi dậy của một xã hội dân sự, đòi lại quyền con người, chống lại sự độc quyền của Đảng.

Trong diễn văn bế mạc đại hội cuối cùng để giải thể của Đảng Công Nhân Thống Nhất Ba Lan (đảng cộng sản), ngày 27-01-1990, ông Mieczyslaw Rakowski, bí thư thứ nhất BCHTU đảng đã nói với ba triệu đảng viên: “Sự hiện hữu của Đảng chúng ta trong đời sống dân tộc, đất nước coi như đã chấm dứt…..Tôi cho rằng, điểm yếu kém nhất của phong trào cộng sản và đồng thời là nguyên nhân của tất cả sự thất bại của nó là sự từ bỏ dân chủ….Xã hội đã được giải phóng khỏi sự sợ hãi và xã hội đã ban thưởng cho Công Đoàn Đoàn Kết lòng tin và hy vọng. Nói một cách thẳng thắn: sự thất bại của chúng ta là bài học đích đáng.”

Đến bao giờ thì ”Đảng ta” rút ra được bài học đích đáng?

Những đảng viên rời bỏ Đảng, hết yêu Đảng, không có nghĩa là họ thù ghét Đảng. Thay vì căm tức, thù ghét họ, Đảng nên „xem xét, tỉnh táo, sáng suốt”vì sao họ lại hết yêu mình?

Con đường trở về với dân của Phạm Chí Dũng chắc sẽ còn nhiều khó khăn, trắc trở. Chúc anh „chân cứng đá mềm”, hạnh phúc và nhiều niềm vui trong năm mới.

Warsaw 31-12-2013

© Đàn Chim Việt

8 Phản hồi cho “Đảng nổi giận với những người đã hết yêu mình”

  1. T. says:

    Tội nghiệp nhóm người dại dột thuộc cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam” và một số lớn đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam đã nghe theo lời phỉnh gạt của bọn CS Bắc Việt do ông Hồ Chí Minh lãnh đạo!!!!

  2. Lê Việt says:

    Những người làm nghề gánh phân đi bán không còn ngửi thấy mùi thúi của phân. Đảng viên Cộng sản cũng vậy, đã chui vào đảng thì đâu có biết sự khốn nạn của đảng mà còn khen mùi của đảng thơm tho rồi hết mình “phụng sự” đảng, không từ bỏ một hành động xấu xa nào mà không làm. Lãnh đạo đảng thì bán nước, quốc hội thì a dua biểu quyết theo chỉ thị đảng, công an thì hành sự côn đồ bất chấp luật lệ coi mạng người như cỏ rác, báo chí, sách vở của các “đỉnh cao trí tuệ” thì viết bậy sủa hoang. !!! Thực ra bọn Cộng sản cũng đã biết những sai trái đó nhưng chúng đã quen mùi nên vẫn tiếp tục làm, chỉ đến khi nào toàn dân Việt cùng đứng lên dậy dỗ chúng, chỉ bảo chúng, hoặc triệt tiêu chúng thì mới đổi đời được, mà điều nầy đảng rất sợ nên khi thấy một đảng viên từ bỏ đảng chúng đã hoảng loạn tìm mọi cách để che dấu, bôi nhọ, làm nhục hòng giữ các đảng viên khác. Mong các đảng viên thực sự yêu nước thương nòi đừng sợ những hành động vô lối tàn ác của cái đảng mà quí vị đang đứng trong đó cứ tiếp tục rời bỏ đảng trở về với dân tộc.

  3. DâM TiêN says:

    Nghĩ cũng hay hay, cái anh Mỹ này… ơ hay, thâm độc thay.

    Bây giờ khắp nơi trên Việt Nam, chỉ còn ngo ngoe lũ cộng phỉ
    ăn phải cái bả, cái bùa của Mỹ.., nhưng còn chữa thẹn bố khỉ,
    lỏn lẻn tâu: ý, nhờ ơn boác và đoảng, nên em mí được thế vầy…

    Nhưng toàn dân toàn quân ai mà chẳng biết, nếu thằng Mỹ nó
    không thương dân mình, không trở lại, thì toàn dân là TÀN dân!

    Nhưng bởi Mỹ Tư Bản nó đã v à à à o! nên Toàn đảng nhứt định
    sẽ là…TÀN Đảng mà chớ…cùng với cộng Sản TÀU đang chia rẽ…

    Thế thi ai mà iêu quỷ ? ai lại đi phò lũ yêu tinh làm cái rì, hử?
    Phò THỊNH Tư Bản, chứ ai phò SUY cái đồ dã man cộng phỉ?

  4. Phương Mai says:

    Kỳ cục: Xếp hạng kinh tế thấp, Việt Nam vẫn hạnh phúc top đầu thế giới

    Báo cáo về mức độ hạnh phúc thế giới 2013 do Viện Trái đất, Đại học Columbia, Mỹ, công bố hồi tháng 9/2013 cho thấy Việt Nam được xếp thứ 63, sau nhiều quốc gia khác của thế giới, nhưng vẫn ở trên Nga, cường quốc này chỉ đứng thứ 68.

    Trong khu vực châu Á, mức điểm trên trung bình này giúp Việt Nam vượt mặt nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ như Hong Kong, Indonesia, Philippines hay Lào. Trung Quốc, nước đang phát triển lớn thế giới và là láng giềng của Việt Nam, kém đến 30 bậc và đứng thứ 93.

    Xét trong khu vực Đông Nam Á, người dân Việt Nam có mức điểm hạnh phúc cao thứ tư, chỉ kém hạnh phúc hơn so với người Singapore ở vị trí 30, Thái Lan ở vị trí 36 và người Malaysia đứng thứ 56.

    Trước đó, theo xếp hạng của Quỹ Kinh tế mới (NEF) tại Anh công bố, Việt Nam đứng thứ 2 chỉ số hành tinh hạnh phúc.

    Theo nhận định của các chuyên gia, ở Việt Nam, với tinh thần lạc quan cố hữu, những yếu tố chủ quan như sự hài lòng với cuộc sống thường cao chót vót, bất chấp thực tế đời sống đầy gian nan.

    Các nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng cảm thấy hài lòng và hạnh phúc quá đáng so với thực tế không phải là điều tốt. Lạc quan quá trớn sẽ khiến bạn trở nên tự mãn, cả tin, ích kỷ, kém thành công hơn và đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng.

    Một chuyên gia tâm lý thẳng thắn nói: “Với nhiều người, chỉ cần đi xe máy, ăn cơm no là hài lòng. Nhưng họ đâu có biết ở Hàn Quốc, Thụy Sỹ… thu nhập bình quân là bao nhiêu? Sự hài lòng quá dễ dãi và hạnh phúc mà có thể định lượng, đo đếm dễ dàng thì cũng thật bất ổn”.

    • Trúc Bạch says:

      Những đứa trẻ con nhà nghèo, xuốt đời ăn đói, mặc rách…nay được phép ăn (tương đối) no – dù không ngon – và mặc (vừa) đủ lành – dù không đẹp …đều cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện, khác hẳn với những đứa trẻ vốn sống sung túc từ nhỏ, đều không biết quý những gì đang có, ngược lại, lại luôn luôn cảm thấy bất mãn vì “mình chưa có đày đủ” .

      Những người dân ở các nước độc tài, CS, xuốt đời bị đảng kèm kẹp và trói chặt, nay được đảng “cởi trói” cho một chút…thì lòng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc hơn là người dân ở những nước vốn coi tự do là một điều rất cơ bản, rất tự nhiên như việc hít thở khí trời mà không cần ai gia ân, ban phát…

      Đấy chính là “tâm lý” rất bình thường ở những con người….bình thường .

      Huống chi, ở các nước độc tài CS, sống trong chế độ Công an trị và “Xin – Cho” như VN, người dân khi được / bị hỏi là có hạnh phúc, sung sướng không ?…. bố bảo cũng không ai dám nói rằng mình là người “bất hạnh” dưới sự lãnh đạo của “đảng CSVN …quang vinh” .

      Chỉ ở các nước độc tài CS như VN mới có từ “Đổi mới hay là chết”, “cởi trói” hay các khẩu hiệu” hằng năm ta đều phấn đấu hoàn thành vượt mức chỉ tiêu xóa đói giảm nghèo”, .v.v…..,và chính nhữn từ này, những khẩu hiệu này đã nói lên ý nghĩa đày đủ của “thế nào là Hạnh Phúc” …

    • nguyenlan says:

      Trông về Quê Mẹ ruột đau chín chiều :

      Tình cảnh thê lương ở Việt nam: Công nhân lãnh lương chỉ đủ tiêu hai tuần lễ , nông dân nghèo nhất nước, trẻ con không có quần để mặc, không có dép để đi, nhân dân bị bịt miệng…

      http://maithanhhaiddk.blogspot.com/2013/01/thu-tuong-oi-ung-e-chung-no-coi-truong.html

      Nông dân cả nước lâm vào cảnh nghèo đói, thiếu ăn :

      *** “Ăn mày chuyên nghiệp” – 07 tháng Mười Hai năm 2013 – Tác Giả: Lê Diễn Ðức : Về cuộc sống cơ cực của người lao động trong một bài viết chẳng thể nào nói hết. Tôi chỉ muốn nói ít nhiều về nông dân, một lực lượng đông đảo chiếm tới 70% dân số cả nước.
      Trong ngày 27 tháng 6 năm 2013, tại cuộc hội thảo “Bức tranh nông thôn, nông dân Việt Nam nhìn từ cuộc điều tra tiếp cận nguồn lực hộ gia đình” tại Hà Nội, ông Nguyễn Duy Lượng, phó chủ tịch trung ương Hội Nông Dân Việt Nam, đã mô tả chính xác: “Nông dân hiện có nhiều cái nhất: Ðông nhất, nghèo khổ nhất, chịu nhiều thiệt thòi nhất, bất lực nhất, dễ bị tổn thương nhất, đời sống bấp bênh nhất”…

      Bỏ quê ra phố

      Bài “Khó giải bài toán nông dân ly điền” của tờ Ðại Ðoàn Kết 25 tháng 11, 2013 viết rằng, cuộc sống quá nghèo đói, bấp bênh, thu nhập thiếu ổn định và thường xuyên phụ thuộc vào “số trời” mỗi lúc thiên tai, khiến nhiều nông dân không còn mặn mà với “bờ xôi ruộng mật”, nhiều người di cư ra thành phố, tìm kiếm việc làm.

      Trong bài “Sự thật chuyện nông dân bỏ ruộng” ngày 12 tháng 11, 2013 của đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV), một nông dân ở Thái Bình nói:

      “Tới 70% dân làng muốn bỏ ruộng rồi, nếu có công ty đến mua 60-70 triệu đồng/sào, tôi bán ruộng ngay. Bán ruộng, có tiền tôi sẽ đầu tư cho con cái học hành, chăn nuôi, làm dịch vụ. Hoặc thà rằng bán ruộng lấy tiền gửi ngân hàng lấy lãi còn hơn. Nếu bảo cho ruộng, sẽ không ai cho, cứ giữ đó chờ có dự án sẽ được đền bù”.

      ***Giai cấp công nhân bị đói rã họng :

      Lương công nhân ở Việt Nam vẫn ‘chết đói’
      Friday, April 12, 2013 8:17:34 PM

      Một phúc trình được công bố tại hội nghị về các vấn đề xã hội của Quốc Hội CSVN hôm 12 Tháng Tư ghi nhận mức sống thê thảm của công nhân Việt Nam hiện nay.

      Báo Tuổi Trẻ dẫn phúc trình của Viện Công Nhân Công Ðoàn nói rằng mức sống tối thiểu được qui định trong năm 2012 thấp nhất là 2.5 triệu đồng, và cao nhất là 3.7 triệu đồng, tương đương 125 đôla đến 185 đôla một tháng.

      Trong khi đó, khoản lương mà đại đa số công nhân Việt Nam được lãnh chỉ vào khoảng từ 1.4 triệu cho đến 2 triệu đồng/tháng, tương đương 70 đôla cho đến 100 đôla một tháng.
      Cũng tại hội nghị nói trên, ông Lê Xuân Thành, phó vụ trưởng Vụ Lao Ðộng-Tiền Lương thuộc Bộ Lao Ðộng Xã Hội CSVN nhìn nhận rằng công nhân lãnh lương tháng chỉ đủ sống… hai tuần lễ.

      Còn theo bà Văn Thu Hà, đại diện tổ chức Oxfam thuộc liên minh chống đói nghèo thế giới, mức lương tối thiểu được ấn định tại Việt Nam chưa tương xứng với tốc độ tăng trưởng kinh tế. Thế mà, hàng triệu công nhân chỉ được hưởng một nửa mức lương tối thiểu này.

      Nghiên cứu của Oxfam còn nói rằng hàng triệu người đang sống bằng một nửa mức lương tối thiểu đó hiện nay lâm vào tình cảnh chật vật khó khăn.

      *** HRW: ‘VN đàn áp có hệ thống’ – thứ năm, 31 tháng 1, 2013

      Phúc trình của tổ chức Human Rights Watch (HRW) nói chính phủ Việt Nam “đàn áp một cách có hệ thống các quyền tự do ngôn luận, lập hội và nhóm họp ôn hòa và trấn áp những người lên tiếng chất vấn chính sách nhà nước”.

      Tài liệu thường niên về tình hình nhân quyền thế giới của tổ chức đặt trụ sở ở New York vừa công bố hôm 31/1.

      HRW cáo buộc Việt Nam “tùy tiện bắt bớ các nhà hoạt động, giam giữ biệt lập trong thời gian dài, không cho họ gặp gỡ gia đình hoặc tiếp cận với các nguồn trợ giúp pháp lý, tra tấn và truy tố họ ra trước các tòa án bị chính trị tác động”.

  5. Tieu Doi says:

    Lý do chính đáng để ra khỏi đảng vì đảng bây giờ là Đảng Phiệt.
    Khi nào chấm dứt chế độ Đảng Phiệt cầm quyền thì Việt nam mới có cơ hội phát triển tự do dân ấm no và hạnh phúc.
    Tiểu Đôi

  6. Lý Chính Luận says:

    Chuyện! Đã là đồ ăn cướp đội lốt lương thiện ĐCSVN làm gì mà không “giận” khi thấy mình bị lột mặt nạ? Có điều, càng nổi giận thì càng lộ tầy bản chất lưu manh côn đồ, càng bị ghê tởm và xa lánh. ĐCSVN xưa nay vẫn làm trò “lấy thúng úp voi”, một trò hề chẳng làm ai cười nổi!

Leave a Reply to Phương Mai