WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Phải chăng tình trạng chia rẽ trong cộng đồng đều do cộng sản gây nên?

(bài này viết theo tinh thần những phát biểu của Lm Antôn Lê Ngọc Thanh trong video clip: https://www.youtube.com/watch?v=AlvcRZayaSI)

question-mark3Ma quỉ, trong một số tôn giáo, được coi là những tên cám dỗ, chuyên tìm cách thúc đẩy,  quyến dụ con người làm điều xấu. Nổi tiếng về việc này, đó là chuyện Chúa Giêsu bị cám dỗ. Sau khi ăn chay 40 đêm ngày, Ngài  cảm thấy đói. Ma quỉ bèn đến cám dỗ Ngài, nó xui giục Ngài dùng quyền phép biến đá thành bánh mà ăn, rồi cám dỗ Ngài biểu diễn “thần thông” để chứng tỏ Ngài là Con Thiên Chúa, đồng thời thử thách Ngài về lòng ham muốn quyền lực, nhưng nó hoàn toàn thất bại (xem Luca 4:1-13).

Nhiều tín hữu tôn giáo xác tín rằng ma quỷ là một thế lực vô hình thường xui khiến con người làm điều xấu ác. Người viết bài này cũng tin như thế. Tuy nhiên, nếu mọi tội ác của con người đều quy trách nhiệm hết cho ma quỉ, làm như không có ma quỷ thì con người không hề phạm tội, thì quả thực là quá sai lầm và có hại. Nếu thế, người phạm tội sẽ được coi là vô tội vì trách nhiệm chủ yếu là do ma quỷ gánh chịu hết. Con người chẳng cần phải tự xét mình để sửa lỗi. Do đó, tình trạng phạm tội sẽ chẳng bao giờ được cải thiện. Vì chỉ khi nào con người tự nhìn nhận lỗi về phía mình thì họ mới cố gắng sửa chữa và sự việc mới trở nên tốt đẹp. Chính “Kinh Cáo Mình” trong Kitô giáo cũng giúp các tín hữu tự nhận lỗi về mình qua câu: “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”. Điều này rất phù hợp với câu “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” (Hãy trách mình trước đã, rồi mới trách người sau).

Thật ra, có biết bao người trong rất nhiều trường hợp bị cám dỗ mà đâu có phạm tội. Nếu ai cũng bị cám dỗ, nhưng có người phạm tội, có người không, thì rõ ràng chuyện sa chước cám dỗ không chỉ tùy thuộc vào ma quỷ, mà còn tùy thuộc vào con người. Nếu con người không có những khuynh hướng xấu trong bản thân, như tham lam, đố kỵ, ghen tương, ham danh, ham lợi, ích kỷ, v.v… thì ma quỷ có cám dỗ thường xuyên và mạnh đến đâu, con người cũng khó mà sa ngã.

Cũng vậy, tình trạng chia rẽ trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, nhiều người cho rằng chủ yếu là do kế ly gián của cộng sản, do nghị quyết 36, do bọn nằm vùng được cài cắm trong hàng ngũ đấu tranh dân chủ… Quan niệm như thế thì hóa ra ngoại trừ bọn cộng sản được cài cắm, chẳng ai trong cộng đồng phải chịu trách nhiệm về tình trạng chia rẽ nội bộ của cộng đồng, vì thế chẳng cần ai phải quan tâm sửa lỗi cả. Quan niệm như thế ắt nhiên sẽ đi đến chủ trương: muốn chấm dứt chia rẽ trong cộng đồng để cộng đồng mạnh lên thì phải diệt trừ những tên cộng sản nằm vùng trong cộng đồng, chứ không ai phải xét lại xem bản thân mình có gây nên chia rẽ không. Và như thế thì hẳn nhiên ngoài những tên cộng sản  đích thực, sẽ có nhiều người bị nghi ngờ và bị tố cáo oan ức là cộng sản.

Thật vậy, kinh nghiệm cho ta thấy, trong cộng đồng, ngoài số ít bọn nằm vùng tìm cách đánh phá cộng đồng (chắc chắn là có), không thiếu gì những người hàm hồ sẵn sàng chụp mũ cộng sản cho người khác mà không cần đủ bằng chứng, nhất là khi họ bị cảm tính (tức tham, sân, si cùng hỷ, nộ, ái, ố, dục) chi phối. Họ giống như người mới thấy một đôi nam nữ rủ nhau uống càphê hay khiêu vũ với nhau đã vội kết luận như đinh đóng cột rằng đôi nam nữ ấy có tình ý với nhau. Nói theo kiểu toán học thì mới thấy hai tam giác có một hay hai cạnh bằng nhau đã kết luận chúng bằng nhau rồi. Và trong cộng đồng cũng không thiếu gì những người dễ tin, sẵn sàng tin những gì mình đọc thấy trên báo, trên net, nhất là khi chúng hợp với quan niệm hay thành kiến của mình mà không cần lý luận xem điều đó có lý, có đáng tin không. Do đó, có rất nhiều người bị nghi ngờ hay kết án là cộng sản một cách oan ức, cụ thể như trường hợp của Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Có những trường hợp hai người hay hai nhóm nghi ngờ hay tố cáo lẫn nhau là cộng sản, mặc dù cả hai bên đều là những người chống cộng quyết liệt. Rất nhiều trường hợp chỉ cần một chút suy nghĩ, một chút lý luận là thấy ngay những điều xác quyết ấy không có chút cơ sở nào.

Hậu quả là mọi người trong cộng đồng trở nên hoang mang, không thể tin tưởng nhau, không dám liên kết với nhau để trở thành sức mạnh, chỉ vì sợ mắc bẫy cộng sản. Thậm chí còn thù oán và đánh phá lẫn nhau khiến cộng đồng trở nên suy yếu hoặc tan nát.

Như vậy, thái độ đổ lỗi hết cho cộng sản về mọi tình trạng chia rẽ trong cộng đồng chỉ làm cho cộng đồng ngày càng chia rẽ, cho dù cộng sản chưa cần tác động gì cả hoặc mới chỉ ra tay chút ít.

Chúng ta thử nhìn vào trong nước, nơi mà cộng sản có đầy đủ mọi điều kiện thuận lợi, nào là nhân lực, quyền lực, tài lực, v.v… để thực hiện kế ly gián đối với các nhà đấu tranh dân chủ. Nhân lực của chúng đông gấp rất nhiều lần số người tham gia đấu tranh. Hơn nữa, tại Việt Nam, người dân nói chung tương đối nghèo với mức sinh hoạt khá thấp, nên với số tiền tham nhũng và cướp đoạt được của dân chúng, cộng sản quá dư tiền bạc để có thể mua chuộc người dân vốn nghèo và cần tiền làm tay sai cho chúng, kể cả những người trong hàng ngũ đấu tranh dân chủ. Với những điều kiện khách quan rất thuận lợi để thực hiện kế ly gián đối với lực lượng dân chủ trong nước, thế mà chúng không thành công.

Thật vậy, trong khi tại hải ngoại, có vô số trường hợp người này công kích hay chụp mũ người khác là cộng sản, thì ở trong nước, chúng ta chỉ có thể kể ra được một vài trường hợp các nhà đấu tranh dân chủ nghi ngờ và công kích lẫn nhau mà thôi. Nói chung, các nhà đấu tranh dân chủ trong nước vẫn đoàn kết, tin tưởng lẫn nhau nên đã kết hợp với nhau thành nhiều tổ chức dân sự có độ bền chặt, bất chấp cộng sản chủ trương tiêu diệt bằng mọi cách. Nếu có tổ chức nào bị tan rã thì hoàn toàn không phải do khả năng ly gián của cộng sản, mà do cộng sản chủ trương “đánh rắn phải đánh vào đầu” nên bắt bớ, bỏ tù những người lãnh đạo và những người hoạt động tích cực trong những tổ chức ấy.

Còn tại hải ngoại, chắc chắn số cán bộ cộng sản nằm vùng ít hơn cán bộ cộng sản trong nước hàng ngàn lần. Thế nhưng dư luận trên các diễn đàn của người Việt ở hải ngoại khiến người ta dễ hiểu rằng cộng sản nằm vùng đầy dẫy ở hải ngoại, và nghị quyết 36 của chúng đang tác động hữu hiệu và thành công. Thật ra tỷ lệ giữa cán bộ cộng sản và số người đấu tranh chống cộng hoàn toàn ngược lại với tỷ lệ ấy ở trong nước. Nếu có tên cộng sản nằm vùng nào bị vạch mặt chỉ tên, lập tức hắn bị cô lập ngay, thậm chí cả những người bị chụp mũ oan là cộng sản cũng bị cô lập. Chắc chắn số cộng sản nằm vùng tại hải ngoại rất ít, không thể nhiều được, vì nếu nhiều thì cộng sản lấy tiền đâu mà trả lương cho bọn chúng khi mà mức sinh hoạt tại hải ngoại rất cao, đòi hỏi phải trả lương cao gấp bội so với mức lương trong nước. Vả lại, nếu là cán bộ cộng sản, chắc chắn chúng không bao giờ chấp nhận sống thanh bạch để hy sinh cho lý tưởng cộng sản vốn không còn mấy ai bị ảo tưởng là cao đẹp. Lý tưởng ấy hoàn toàn không còn khả năng thúc đẩy chúng hy sinh như thời trước 1975 nữa. Chắc chắn là như thế!

Người viết bài này không thể tin rằng CSVN lại có đủ tài năng để đào tạo hay mua chuộc được quá nhiều người làm việc cho chúng tại hải ngoại. Lại càng không có khả năng quyến rũ hay chiêu hồi được những người chống cộng tại hải ngoại về với chúng, làm tay sai cho chúng. Trái lại, tôi còn nghĩ rằng những người đã từng làm việc cho chúng ngày càng ít đi khi họ được sống trong một thể chế dân chủ với đầy đủ thông tin để thấy rằng chế độ cộng sản là một chế độ vô cùng tàn bạo, phản dân hại nước, hèn với giặc ác với dân, nhất là khi cộng đồng Người Việt hải ngoại luôn luôn vạch rõ tội ác của chúng. Cộng sản chỉ có thể giữ lại được những người đang bị chúng nắm tẩy hoặc “cấy sinh tử phù”, hoặc một số rất ít người đang hưởng ơn mưa móc của chúng.

Những tên này được đào tạo có bài bản để lường gạt chúng ta, bằng cách dùng kế “củi đậu nấu đậu”, “nồi da sáo thịt”, “gậy  ông đập lưng ông”, mượn tay chúng ta đánh phá chúng ta, dùng chính chúng ta chụp mũ chúng ta. Tuy rất ngu xuẩn trong điều thiện, nhưng chúng vô cùng khôn lanh trong việc lợi dụng tính “tham, sân, si” (tham lam, giận dữ, ngu xuẩn), và “hỷ, nộ, ái, ố, ai, cụ, dục” (mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, tham vọng) vốn có trong bản tính con người để biến những người thường chống cộng theo cảm tính thành công cụ cho kế ly gián của chúng. Trở thành công cụ ly gián của chúng mà không biết, những người này vẫn cứ tưởng mình là những người chống cộng hết sức quyết liệt.

Những cộng đồng người Việt tại hải ngoại bị chia rẽ có thể phần nào vì đã quá “thần thánh hóa” bọn cộng sản nằm vùng, bị nghị quyết 36 hù dọa, trong khi chúng thật sự không có “thần thông biến hóa” hay “ba đầu sáu tay” như chúng ta nghĩ lầm. Từ đó, chúng ta tưởng tượng rằng số người thân cộng hay hoạt động cho cộng sản đầy dẫy ở hải ngoại, khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau và dễ kết án lẫn nhau. Có thể chính cộng sản cố tình tạo ra sự lầm tưởng này nơi chúng ta khi chúng có quá ít người tại hải ngoại. Trong những trận tuyến trước đây, khi ra trận với số quân quá ít, chúng thường dùng kế nghi binh để làm cho đối phương tưởng chúng rất đông bằng cách bắn ở chỗ này một vài phát, rồi chạy sang nhiều chỗ khác mỗi chỗ bắn vài phát.

Chúng ta cần tỉnh táo nhận định, đừng để mắc bẫy chúng. Khi có ai vốn nằm trong hàng ngũ chúng ta bị một ai đó kết án là cộng sản, hay là đảng viên một đảng nào đó không được quần chúng tin tưởng, chúng ta cần bình tĩnh suy xét. Đừng quá dễ tin.

Hãy suy nghĩ rằng chế độ cộng sản trên thế giới đang trên đường suy vong trước làn sóng dân chủ hóa toàn cầu. Chế độ cộng sản trong nước đang run sợ trước sự căm phẫn ngày càng gia tăng của dân chúng. Viễn cảnh bị lật đổ bởi những cuộc cách mạng như ở Đông Âu, hoặc như ở Tunisia, Ai Cập, Lybia… đang làm chúng bấn loạn. Người Việt có đầu óc tại hải ngoại, nhất là những người có địa vị tương đối vững chắc và cuộc sống tương đối bảo đảm không ngu gì lại đi “phù suy” chứ không “phù thịnh”. Điều đó lại càng đúng đối với những người đã từng có thành tích chống cộng vững mạnh trong quá khứ.

Theo Linh mục Lê Ngọc Thanh phát biểu trong một video clip nọ thì nguyên nhân của sự chia rẽ trong các cộng đồng người Việt hải ngoại do kế ly gián của cộng sản thì rất ít, mà chủ yếu là do tâm lý đố kỵ của người Việt: “Trâu cột ghét trâu ăn”, “con gà tức nhau tiếng gáy”, “hai ca sĩ có bao giờ ưa nhau?” Tương tự như trường hợp Chúa Giêsu bị các tư tế và người Pharisêu nộp Ngài cho quan tổng trấn Philatô để nhờ tay ông giết Ngài,  nhưng “ông thừa biết chỉ vì ghen tị mà họ nộp Ngài” (Matthêu 27,18).

Nhiều người cho rằng tính phe phái của người Việt rất nặng, nó chính là nguyên nhân gây chia rẽ nội bộ. Một số người khác cho rằng việc đặt quá nặng “cái tôi” cá nhân hay “cái tôi” tập thể, coi quyền lợi cá nhân hay tập thể mình lớn hơn quyền lợi tổ quốc góp phần rất lớn vào tình trạng chia rẽ trong các cộng đồng. Có người cho rằng thủ phạm của tình trạng chia rẽ chính là tính độc tài độc đoán, luôn luôn cho mình là duy nhất đúng nên muốn ép buộc tất cả mọi người phải quan niệm như mình, chủ trương và hành động như mình, ai khác với mình là sai, là phá hoại, là cộng sản.

Thiết tưởng nếu chúng ta thật sự yêu nước, yêu dân chủ, thì chúng ta phải thể hiện tinh thần yêu nước, yêu dân chủ ấy bằng những hành động cụ thể.

Trong Kinh thánh có câu:  “Nếu ai nói: “Tôi yêu mến Thiên Chúa” mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (xem 1Gioan 4,20).

Tương tự như vậy: Nếu ai nói: “Tôi yêu đất nước tôi”, mà lại sẵn sàng mạt sát, chụp mũ, chỉ trích cách bất công những người cùng tổ quốc, cùng chống cộng, cùng đấu tranh cho tự do dân chủ với mình chỉ vì họ khác đường lối chống cộng với mình, người ấy là kẻ nói dối. Ai nói “tôi quyết đấu tranh cho tự do dân chủ nhân quyền” mà chính họ lại không thể hiện tinh thần dân chủ, không tôn trọng nhân quyền người khác, đấy là kẻ nói dối. Người cùng chiến tuyến với mình, sống cụ thể bên cạnh mình, cùng chống cộng sản với mình mà mình không thể hiện tình yêu thương được, thì làm sao mình yêu được quê hương đất nước, vốn là một thực thể khá trừu tượng?”

Còn tình trạng chia rẽ trong cộng đồng, chúng ta cần tự xét xem nguyên nhân từ đâu? Do cộng sản nhiều hơn hay do chính chúng ta nhiều hơn? Nếu chúng ta không đố kỵ nhau, không bực bội lẫn nhau, không đặt nặng tính phe phái, không tự ái dởm, không quá coi trọng “cái tôi”, thì cộng sản có thể ly gián chúng ta được không?

© Nguyễn Chính Kết

© Đàn Chim Việt

 

57 Phản hồi cho “Phải chăng tình trạng chia rẽ trong cộng đồng đều do cộng sản gây nên?”

  1. Cua rang me says:

    Bởi lẻ cộng đồng vn chia rẻ trên khắp thế giới như những nhận xét chủ quan của đám cò mồi khi trà trộn qua đây để xem xét rất đúng như tình trạng mấy chục năm trước , nên bọn CS không lấy gì mà lo sợ , đó là chuyện riêng của cộng đồng việt tị nạn , nhìn bên ngoài thì nó là như vậy , nhưng bên trong thật sự có đúng vậy hay không , khi tất cả đã trưởng thành và lớn mạnh thì sự tập trung sẻ kéo nó về một điểm chung gọi là đoàn kết tất yếu sẻ xảy ra ngoài sự mong đợi .

    Đoàn kết nhiều tất là có sức mạnh , mà sức mạnh đó để hướng vào ai ? Làm gì ? Cái này phải để cho mấy tay Việt Cộng con hay đám bảo vệ cái đảng đang cai trị vn chúng nó lo .

    Xã hội vn dân bất mãn ngày một đông , để xoa dịu và làm hoà bớt mầm chống đối bọn chúng ra lịnh bắt bỏ tù các cán bộ tham nhũng xử lý nghiêm , coi mòi đoàn kết đảng chúng nó đang hồi tan rả
    Rồi chiêu dụ ca sỉ Chế Linh về để ca nhửng bài ca ủy mị nức nở làm cho lòng dân bớt phẩn nộ buông xuôi . Thật đáng tội cho bè lủ Việt cộng .

  2. Chống cuội says:

    Chống nhau dễ hơn, thực tế hơn và nhìn thấy ngay kết quả, chống cộng thì khó nên chẳng biết làm thế nào, ông chẳng bà chuộc, sinh mâu thuẫn, chia rẽ lại chống nhau, vòng luận quẩn này như mớ bòng bong không lối thoát!

  3. nguenha says:

    Thưa Mục Sư NCK, Ông đả nói lên Sự Thật,một sự that không cần nói ,vì ai cũng biết cả rồi ! Đứng trên
    lảnh vực Tâm linh,thử bàn qua Hạnh phúc và khổ đau. Đất nước VN,k/t khi có HCM,hạnh phúc của người Dân VN được ĐONG (weight) bằng KHỔ ĐAU. Thật vậy khổ đau càng nhiều thì hạnh phúc thành Vô giá!Hạnh phúc ở đây chính là TỰ DO. Riêng những người Việt Tỵ nạn qua được bến bờ Tự do,mổi người đều phải “trả giá”,có khi đến cả sinh mạng của chính mình và người thân. Chúng ta thử tưởng tượng,có người đến Mỹ với một mình trơ trọi vì tất cả gia đình đả nằm ở dưới biển ! Có người phải “hiến dâng” tất cả cho bọn CS để ra đi,
    làm lại cuộc đời vất vả ,cực nhọc ở xứ người ! Đành rằng những người Tỵ nạn ghét CS,nhưng mức độ có khác,vì khổ đau có khác ! Có phải thế không Mục Sư.!! Bởi thế,chúng ta phải thông cảm cho những
    ai chống cộng “cực đoan”,thà như vậy còn hơn “bợ đít’ CS ! CS phá hoại Cộng Đồng?? Đương nhiên,không phá hoại sao có nghị quyết 36.!Vấn đề đặt ra là CS có thành công hay không lại là chuyện khác. Là người phục vụ đời sống tâm linh,ước mong sao Mục Sư gom góp những “khổ đau khác nhau”
    làm thành Một cái “bánh Hạnh Phúc”,mà Nhân bên trong không là CS.! Mong lắm thay.!

  4. Chuyện cộng đồng says:

    Hi, đúng là có CS cắm người vào nội bộ cộng đồng chống cộng, họ cài người vào, xúi biểu tình để mọi người xem cho vui mắt, thay vì phải làm các gánh hát mất công, xem biểu tình kịch tính và dễ thương hơn nhiều!

  5. lãng du says:

    Người Việt không có thế giới quan đa nguyên. Họ thường phán xét ai không giống mình là kẻ thù, dẫn tới chụp mũ. Người càng ít trí tuệ càng cực đoan.

    Ngoài ra quen đánh đấm nên chuyện nhân nhượng, thỏa hiệp, cùng sinh tồn mà không cần chiến tranh rất hiếm. Đó là nhược điểm của dân tộc ta chứ không riêng cộng đồng hải ngoại.

  6. Thu Tha Hương says:

    Tôi thấy ông Nguyễn Chính Kết nói đúng, rất đúng! Chúng ta rất cần suy nghĩ lại.

  7. Vân Hoà says:

    Linh mục nói quá đúng, xin bái phục thực sự!

    Từ lâu, dân quốc nội hễ nghe đến người Việt hải ngoại ở Mỹ và Úc là đã thấy buồn lắm rồi, nhất là một vài nhân vật ở hai nước này. Nghe đến cái tên Châu là người ta dẫu là người bình thường nhất cũng thấy ngán đến tận cổ, vì ông này cực kỳ cực đoan, bạo lực, tôi nghĩ ổng sẽ chẳng thể hoà hợp mà sẽ là phần tử phá rối sự hoà hợp ở bất cứ qui mô nào. Ổng chỉ lợi dụng dân chúng thực hiện mục đích trả thù cộng sản cho hả cơn khát máu và mưu đồ cá nhân mà thôi. Ổng gieo rắc nghi ngờ lung tung trong cộng đồng, đến nỗi nhiều người phải lên tiếng cảnh báo rằng chính ổng là kẻ tiếp tay cho cs. Chính những người như thế đang phá hoại phong trào dân chủ trong nước còn hơn cả cộng sản đánh phá, mà lẽ ra nếu là người thực có tấm lòng với non sông, đồng bào, với phong trào thì phải tích cực yểm trợ. Những người như thế đã làm dân quốc nội đâm lo ngại người Việt hải ngoại. Có những người như thế, dẫu có lật đổ được cs thì đất nước sẽ lại tiếp tục lao vào con đường bạo lực, máu xương đồng bào lại tiếp tục đổ xuống… Vậy họ chống cộng hay chống nhân dân, đất nước đây?

    Không thể chống cộng bằng thái độ cực đoan mù loà và cá nhân chủ nghĩa như thế! Không thể hoà hợp hoà giải dân tộc với thái độ cực đoan mù loà và cá nhân chủ nghĩa như thế!

    Tuy nhiên, người dân quốc nội vẫn đặt niềm tin vào các nhân sĩ trí thức hải ngoại sáng suốt như linh mục Antôn Lê Ngọc Thanh. Xin cảm ơn Linh mục và người đăng tải!

  8. NHÂN LOẠI says:

    HỎI : ” Phải chăng tình trạng chia rẽ trong cộng đồng đều do cộng sản gây nên ? ” . ĐÁP : ” Phải rồi, đúng đấy ạ ” , Thưa không phải chỉ cs Việt Nam mình mà cộng bố cộng con ( Tầu khựa,VN, csKim lợn Ủn … ) lẫn cả cs Liên-Xô đang đội mồ sống dậy gây chia rẽ, quậy phá cộng đồng thế giới ?

  9. Võ Đình Tuyết says:

    “Còn tình trạng chia rẽ trong cộng đồng, chúng ta cần tự xét xem nguyên nhân từ đâu? Do cộng sản nhiều hơn hay do chính chúng ta nhiều hơn? Nếu chúng ta không đố kỵ nhau, không bực bội lẫn nhau, không đặt nặng tính phe phái, không tự ái dởm, không quá coi trọng “cái tôi”, thì cộng sản có thể ly gián chúng ta được không?”
    Với câu trên của ông Nguyễn Chính Kết tôi nhận thấy ông nói đúng.Nhưng tôi muốn nói thêm.
    Sau năm 1975 một số những người Việt Nam được gọi là tị nạn cộng sản, họ quên và không biết mình là ai. Họ bắt đầu làm bất cứ điều gì có tiền và cố gắng đi vào khoa bảng để hưởng lợi.Chẳng bao họ nghĩ lại lúc ra khơi trong cơn bão biển và trong nỗi đau khốn cùng của dân tộc.Chuyện dân tộc đối với họ như chuyện mù mờ khó hiểu.
    Nhưng bù lại nỗi khổ đau đó phần đông những người thầm lặng,hay ôn ào, vẫn có trách nhiệm khơi động chặng đứng những những trận chiến mới của cộng sản Việt Nam vẫn chạy theo, muốn đánh tan những người dù đã là …bên thua cuộc.
    39 năm trôi qua,với lối chống cộng hồ lốn,phần đông không hàng ngũ đoàn thể, như: “ngày mai đi biểu tình chống Nguyễn tấn Dũng” là…ngay chốc, có hàng ngàn người đến dứng đầy đường.Chẳng có ai biết họ từ phe phái nào?.Chính đó mới là nỗi lo âu của đảng cộng sản Việt Nam,và 39 năm qua là cờ cộng sản Việt Nam chẳng có không gian đất đứng treo bất cứ đâu trên toàn thế giới,ngoại trừ toà đại sứ Việt cộng.Ngược lại cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tung gió bay cao khắp mọi nơi.
    Đôi khi cũng cũng không nên đổ trách nhiệm quá nhiều lên đầu những người…bên thua cuộc. Sự tan hàng tháng Tư năm 1975 làm sụp đổ Miền Nam là vết sẹo lớn trong mỗi con người. “Trừ những người có tội với Tổ Quốc như Tổng Thống và Tướng Tá bỏ chạy”Họ ra đi với trắng tay và cũng tự gầy dựng cho chính cá nhân và gia đình mình có nơi nương tựa vững vàn trên quê người.Với cá nhân tôi: họ chỉ là điển tựa cho những nhà tranh đấu còn ở lại trên chính quê hương Việt Nam.

    Ai cũng biết ,chính quyền cộng sản Việt Nam cho người trà trộn trong mọi lãnh vực của người tị nạn.Nhưng trong những quốc gia tự do dân chủ, con người đủ ăn,công việc tuyên truyền quây phá như ..ngày xưa,chẳng còn mấy tác dụng gì,nếu không nói tác dụng phản ngược.Không ai nghe theo loại tuyên truyền rẻ tiền mà trước năm 1975,bọn Huỳnh Tấn Mẫm,Ngô Bá Thành,Lý Quí Chung,Hồ Ngọc Nhuận,nhóm sinh viên tranh đấu Huế,mhóm MTGPMN đã làm và thất bại sau nầy.
    Mỗi thời gian con người đổi mới.
    Người Việt Tị Nạn bên thua cuộc, cứ chồng cộng như 39 năm qua là đã ” Một Chút Quà Cho Quê Hương”
    Một ngày nào trên những ngôi mộ của người tị Nạn Việt Nam vẫn hãnh diện mình dù thua cuộc đã có một lần xuống thủ đô Hoa Thịnh Đốn chống Ba Dũng là vui rồi. Hỏi rằng: bạn ở hội đoàn nào: “Ai biết cha nội!’

  10. Nguyễn Văn says:

    Chỉ một việc nhỏ là không gửi tiền và không du lịch về VN mà làm không được thì chúng ta làm được việc gì?

    Chống cộng đâu chỉ có lãnh đạo, đảng phài, hay cộng đồng? Chống cộng là trách nhiệm của mọi người; mọi người phải có tinh thần và cùng tham gia.
    Cộng sản có gây chia rẽ chúng ta cũng không sợ bằng chính chúng ta chia rẽ với nhau. Tinh thần chống cộng 39 năm qua của người gốc Việt là biểu tình, biểu tình, và biểu tình. Chấm hết! Không có sách lược. Hầu như mọi người chỉ thích nói nhưng không hành động, hay nếu hành động thì ngược lại có lợi cho cộng sản.

    Sự thật nói ra nghe thì buồn: Người Việt, phần đông, không có tinh thần chống cộng, hầu như ai cũng chỉ lo cho bản thân và gia đình; đa phần thờ ơ, thiếu tinh thần và trách nhiệm với xã hội, đất nước.

Leave a Reply to Cua rang me