WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thoát Trung, nhưng coi chừng một sai lầm bi đát!

Liệu có thoát Trung được với bộ tứ này?

Liệu có thoát Trung được với bộ tứ này?

Một tháng rưỡi đã trôi qua kể từ ngày Bắc Kinh đưa giàn khoan vào vùng biển thuộc đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Giàn khoan vẫn còn đó những dư luận thế giới đã ngoảnh sang những vấn đề khác. Bắc Kinh đã thành công một bước trong tiến trình bình thường hóa sự chiếm đoạt các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và vùng biển thuộc đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Bước tiến này mở đường cho những hành động lấn chiếm khác.

Hành động của Bắc Kinh đáng lẽ là một sự dại dột và đã phải thất bại bẽ bàng; không những thế còn tạo cho Việt Nam một cơ hội để tái khẳng định chủ quyền trên Hoàng Sa, Trường Sa và các quyền lợi chính đáng trên Biển Đông theo qui định của luật pháp quốc tế. Trong những ngày đầu khi Trung Quốc vừa đưa giàn khoan HD-981 vào hải phận Việt Nam lập trường của các chính phủ -Hoa Kỳ, Châu Âu cũng như các nước trong khu vực Thái Bình Dương- đã đồng thanh lên án hành động của Trung Quốc như là một sự khiêu khích. Ngược lại không một quốc gia nào bênh vực Trung Quốc cả. Một cách mặc nhiên thế giới đã nhìn nhận Hoàng Sa và vùng biển chung quanh không phải là của Trung Quốc, nghĩa là của Việt Nam hay ít nhất có thể được coi là của Việt Nam.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Việt Nam phản ứng một cách mạnh mẽ, dù ôn hòa, đối với Trung Quốc và đưa vấn đề ra trước Liên Hiệp Quốc? Chắc chắn Trung Quốc sẽ xấc xược phủ nhận thẩm quyền của Tòa Án Công Pháp Quốc Tế (International Court of Justice) và cũng sẽ sử dụng quyền phủ quyết nếu Việt Nam đưa vấn đề ra Hội Đồng Bảo An. Nhưng đó là tất cả những gì mà chúng ta chờ đợi. Trung Quốc sẽ bị cô lập và lên án, chủ quyền của Việt Nam sẽ được thừa về mặt tình cảm, Trung Quốc sẽ phải trả giá đắt hơn nhiều nếu tái diễn sự khiêu khích. Có mọi triển vọng là họ không dám tái diễn vì Trung Quốc vừa rất lệ thuộc vào thế giới vừa không đủ mạnh để thách thức thế giới, hơn nữa lại đang sắp đi vào một cuộc khủng hoảng lớn. Tóm lại giàn khoan của Trung Quốc sẽ rút đi sau một vài tháng chi phí tốn kém, sau khi bị lên án và khiến Việt Nam được bênh vực.

Nhưng thực tế đã không như vậy bởi vì chính quyền cộng sản Việt Nam đã không có phản ứng. Hành động xâm lược của Trung Quốc vẫn tiếp tục và không còn lôi kéo sự chú ý của thế giới nữa. Lần sau nếu tình trạng này lặp lại sự chú ý của thế giới sẽ còn ít hơn. Lẽ phải lúc đó sẽ chỉ là lý của kẻ mạnh.

Những gì chính quyền CSVN đã làm, như phổ biến một thư luân lưu tới các thành viên LHQ một tháng sau khi sư kiện khởi đầu, một vài tuyên bố nguyên tắc và một số tàu cá và cảnh sát biển tới gần hiện trường, không đáng được coi là một phản ứng. Ngay cả nếu chính quyền CSVN muốn dâng biển và đảo cho Trung Quốc trong một thỏa hiệp ngầm họ cũng khó có thể phản ứng yếu hơn.

Hành động của Trung Quốc vừa là một hành động lấn chiếm vừa là một hành động chiến tranh bởi vì họ đem theo cả hàng trăm tàu chiến và đánh phá các tàu của Việt Nam, kể cả tàu của cảnh sát biển Việt Nam. Trước một biến cố nghiêm trọng như vậy bất cứ một chính quyền nào trên thế giới cũng đã phải thông tin và giải thích đầy đủ cho nhân dân biết những gì xảy ra qua thông điệp long trọng của quốc trưởng và thủ tướng cùng với những phát biểu của các bộ trưởng và các cấp lãnh đạo chính trị để động viên toàn dân đoàn kết trong cố gắng giữ nước, đồng thời lập tức đưa vấn đề ra công pháp quốc tế.

Nhưng chúng ta đã thấy gì?

Ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn không nói gì trước hội nghị trung ương của đảng cộng sản diễn ra đúng lúc Trung Quốc đang trắng trợn xâm phạm vùng biển Việt Nam và cũng không thấy có ủy viên trung ương đảng nào tỏ ra bức xúc. Hình như đối với ông Trọng và đảng cộng sản không có vấn đề gì cả.

Về phía nhà nước cả chủ tích nước lẫn thủ tướng đều không tuyên bố gì với quốc dân. Quốc hội cũng không có phản ứng. Ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang kêu ca trong một buổi tiếp xúc với cử tri một quận rằng “anh phải rút đi chứ, nhà tôi chứ đâu phải nhà anh!”. Không khác gì một người dân oan trong số hàng triệu dân oan của chế độ. Ông chủ tịch thừa biết những tiếng kêu than này có tác dụng gì. Ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ nói trước hội nghị ASEAN một phần rất nhỏ những điều mà mọi người đều đã biết và cũng không dám kêu gọi hậu thuẫn của thế giới, sau đó cũng chỉ trả lời với ký giả nước ngoài, tại nước ngoài, rằng “không chấp nhận đánh đổi chủ quyền để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc”.Không một cấp lãnh đạo quốc gia nào trong trường hợp Việt Nam khi ra nước ngoài và bị các ký giả chất vấn có thể nói yếu hơn.

Ông đại tướng bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh được một cơ hội bằng vàng để bảo vệ lập trường của Việt Nam khi tham dự Đối Thoại Shangri-La 13. Trước đó cả thủ tướng Nhật Shinzo Abe lẫn bộ trưởng quốc phòng Mỹ Chuck Hagel đều đã mạnh mẽ tố giác hành động của Trung Quốc và tuyên bố sẽ không để Trung Quốc lộng hành trên Biển Đông, sẽ sẵn sàng giúp các nước trong vùng, kể cả Việt Nam, phương tiện tự vệ. Một chính quyền Việt Nam quan tâm bảo vệ chủ quyền không thể mong đợi nhiều hơn. Tuy vậy ông Thanh đã tuyên bố rằng “quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp”và vụ giàn khoan HD-981 chẳng có gì nghiêm trọng vì “mỗi gia đình cũng còn có những mâu thuẫn, bất đồng, huống chi là các nước láng giềng”. Chẳng khác gì bảo Mỹ, Nhật và thế giới đừng xía vào, hãy để mặc Việt Nam giải quyết với Trung Quốc. Nhưng giải quyết như thế nào? Ông Thanh chỉ dám “đề nghị Trung Quốc rút giàn khoan ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam”. Thật khó có thể có một bộ trưởng quốc phòng bất xứng hơn.

Bộ ngoại giao cũng không dám triệu tập đại sứ Trung Quốc để phản đối dù đây phản ứng nhẹ nhất trong trường hợp này. Các chính phủ triệu tập đại sứ trong những trường hợp không quan trọng hơn nhiều; thí dụ như Bắc Kinh đã triệu tập đại sứ Mỹ tại Trung Quốc để phản đối việc năm sĩ quan Trung Quốc bị tố giác là có hoạt động gián điệp. Đại sứ Trung Quốc tại Việt Nam là một đại sứ hay một thái thú? Tệ hơn nữa, bộ ngoại giao còn làm một việc rất vô ý thức là triệu tập đại điện sứ quán Trung Quốc (nhấn mạnh: đaị diện sứ quán chứ không phải đại sứ) sau khi một tàu cá Việt Nam bị đụng chìm ngày 26-5. Như vậy là việc Trung Quốc tìm dầu trong hải phận Việt Nam không nghiêm trọng bằng một chiếc tàu cá bị đụng chìm? Chỉ một tháng sau khi hành động xâm lược của Trung Quốc diễn ra phái bộ Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc mới cho phổ biến một thư luân lưu đến đại diện các nước, nhưng đây cũng chỉ là một thông báo mà thôi chứ không kêu gọi một hành động quốc tế nào cả.

(Đến đây xin mở một ngoặc đơn. Sự nhu nhược này không phải do lỗi của bộ ngoại giao, mà là vì bộ ngoại giao không có quyền quyết định. Chính sách cũng như hành động đối ngoại hoàn toàn ở trong tay một một vài người trong bộ chính trị; những người này khống chế được bộ máy đảng và nhà nước và quyết định chính sách đối ngoại một cách hoàn toàn bí mật. Ngay cả những cấp lãnh đạo, kể cả đa số ủy viên trung ương đảng, cũng chỉ biết đến những thay đổi định hướng đối ngoại rất lâu sau khi chúng đã thành một thực tế. Cuối thập niên 1950 Lê Duẩn và Lê Đức Thọ quyết định theo Trung Quốc (để có thể phát động nội chiến) và thanh trừng những phần tử bị cáo buộc là “xét lại chống đảng” vì thân Liên Xô. Không ai biết. Gần mười năm sau họ đổi hướng 180 độ và theo Liên Xô chống Trung Quốc. Cũng không ai biết. Năm 1984 sau khi Liên Xô bối rối không bảo vệ được chế độ CSVN nữa, Nguyễn Văn Linh được đưa trở lại bộ chính trị rồi trở thành tổng bí thư để thực hiện chính sách đầu hàng và thần phục Trung Quốc cùng với Lê Đức Anh và Đỗ Mười. Vẫn không ai biết. Trí thức Việt Nam còn tung hô Nguyễn Văn Linh như một người của đổi mới mà không biết rằng ông ta chỉ là người của Trung Quốc).

Chính quyền CSVN đã không nói gì với nhân dân. Họ không cần giải thích gì cả bởi vì họ không thấy có một bổn phận nào đối với nhân dân Việt Nam cả; họ là một lực lượng chiếm đóng và thống trị chứ không phải là một chính quyền Việt Nam. Họ còn dùng bọn côn đồ – mà họ vẫn thường dùng để hành hung những người dân chủ – để gây bạo động và lấy đó làm cớ để cấm đoán những cuộc biểu tình của những người yêu nước phản đối hành động xâm lược của Bắc Kinh. Nếu họ thực sự là dụng cụ của Trung Quốc để bán đứng đất nước họ cũng không thể làm khác.

Chúng ta có thể tự hỏi tại sao Trung Quốc lại làm như vậy? Hành động của họ đáng lẽ phải là một hành động ngu xuẩn rất có hại cho họ, nhưng họ đã thành công bởi vì họ biết trước phản ứng của Hà Nội. Tất cả diễn ra như một kịch bản đã được chuẩn bị trước.

Không thể loại trừ khả năng là giữa Bắc Kinh và Hà Nội đã có những thỏa ước không được công bố và Bắc Kinh đã dựa vào đó để hành động. Nếu không thì không ai có thể giải thích tại sao chính quyền Hà Nội không đưa vấn đề ra công pháp quốc tế dù sau hơn 20 lần tiếp xúc vẫn chỉ nhận được một câu trả lời trịch thượng của Bắc Kinh là không có gì để thảo luận cả vì họ hoàn toàn đúng. Người ta có thể nghĩ như vậy khi đọc lại bản tuyên bố chung Việt – Trung ngày 21/06/2013 sau chuyến thăm viếng Bắc Kinh của ông Trương Tấn Sang:
“Hai bên hoan nghênh Thỏa thuận sửa đổi liên quan tới Thỏa thuận thăm dò chung trong khu vực thỏa thuận ngoài khơi trong Vịnh Bắc Bộ được ký kết giữa doanh nghiệp hữu quan hai nước, nhất trí mở rộng diện tích khu vực thỏa thuận, kéo dài thời hạn thỏa thuận, cùng nhau thúc đẩy hoạt động thăm dò chung đối với cấu tạo dầu khí vắt ngang đường phân định trong Vịnh Bắc Bộ sớm đạt được tiến triển tích cực”. (Tác giả tô đậm những cụm từ đáng chú ý).

Thỏa thuận sửa đổi nào? Thoả thuận thăm dò chung nào? Khu vực thỏa thuận nào? Mở rộng diện tích khu vực thỏa thuận tới đâu? Nhân dân Việt Nam không được biết, tất cả đều chỉ là những cam kết dấm dúi giữa Đảng Cộng sản Việt Nam và quan thày Trung Quốc của họ. Cũng không nên quên câu nói của thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh – một người rất thận cận với ông Dũng đồng thời cũng là một trong những người nhiều quyền lực nhất hiện nay – đại diện Việt Nam trong cuộc đàm phán Việt – Trung năm 2012: “Việt Nam không còn bất cứ băn khoăn gì khi hợp tác với Trung Quốc trên mọi lĩnh vực “.Không còn bất cứ băn khoăn nào, vậy việc Trung Quốc chiếm Hoàng Sa và Trường Sa coi như đã xong? Nếu quả thực như thế thì Trung Quốc có quyền làm những gì họ đang làm. Có những lúc mà ngôn ngữ không đủ để nói lên sự ngạc nhiên và phẫn nộ.

Cũng đáng ngạc nhiên và thất vọng không kém là thái độ của nhiều trí thức Việt Nam. Họ chống ách lệ thuộc Bắc Kinh và muốn “thoát Trung” nhưng lại ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng. Đối với họ Nguyễn Tấn Dũng là người tiến bộ, thân phương Tây và dám đối đầu với Bắc Kinh. Lý do là vì ông đã gửi con đi du học Mỹ, đã gửi thông điệp đầu năm nói tới “đổi mới thể chế” và “xây dựng dân chủ” và mới đây đã công khai phản đối việc Trung Quốc vi phạm vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, sau đó lại tuyên bố không chấp nhận quan hệ lệ thuộc.

Tại sao lại có thể nông cạn và dễ tính đến thế được? Việc ông Dũng gửi con sang du học tại Mỹ không chứng minh gì cả; phần lớn các lãnh tụ chóp bu Nga và Trung Quốc cũng làm như thế, chính bản thân Tập Cận Bình cũng đã thực tập tại Mỹ. Chính quyền Trung Quốc cũng vừa tiết lộ là có hơn một nghìn quan chức tỉnh Quảng Đông gửi con du học các nước phương Tây. Gửi con đi học tại Mỹ không có nghĩa là thân Mỹ. Mà dù có được đào tạo tại phương Tây cũng không có nghĩa là đã trở thành người dân chủ. Cho tới thập niên 1980 hầu như tất cả các chế độ Châu Mỹ La Tinh đều là những chế độ độc tài mafia do những kẻ tốt nghiệp tại các trường đại học Mỹ cầm đầu. Bachar al Assad, tên độc tài khát máu tại Syria, tốt nghiệp tại Anh. Giáo dục quả nhiên thay đổi cách suy nghĩ nhưng thường phải một hai thế hệ. Người ta cố tình gán cho Nguyễn Tấn Dũng những chủ trương mà ông không bao giờ có, hơn nữa còn chống lại một cách hung bạo. Có những vị hân hoan vì ông Dũng nói tới “phát huy dân chủ” trong bài thông điệp đầu năm, nhưng đó hoàn toàn chỉ là thứ dân chủ mà ĐCSVN đã nói tới từ thời Việt Nam Dân Chủ Công Hòa, nghĩa là dân chủ kiểu xã hội chủ nghĩa, cái dân chủ mà bà Nguyễn Thị Doan đánh giá là ưu việt gấp triệu lần dân chủ đa nguyên đa đảng. Hoàn toàn không có gì mới. Điều chắc chắn là ông Nguyễn Tấn Dũng đã tuyên bố “nhất định không để nhen nhúm những tổ chức đối lập”. Đó là xây dựng dân chủ? Cũng đừng quên rằng chính ông Dũng đã ký quyết định 97/2009/QĐ-TTg cấm phản biện và khai tử nhóm IDS.

Ca tụng ông Dũng là dám chống Trung Quốc cũng chỉ là lấy mơ ước làm sự thực, hay tệ hơn nữa là tán tụng kẻ có quyền, một thái độ chẳng có gì đáng tự hào. Về vụ HD-981 ông Dũng đã chỉ nói một phần nhỏ những điều mà mọi người đã biết. Còn câu “không chấp nhận đánh đổi chủ quyền để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc”thì quả là vớ vẩn. Có gì là khảng khái? Ai có thể nói ngược lại? Ông Dũng còn phải cố gắng nhiều, rất nhiều, nếu muốn chứng tỏ thực tâm bảo vệ chủ quyền dân tộc.

Điều chắc chắn là ông Dũng đã góp phần quyết định đưa Việt Nam đi sâu vào thế lệ thuộc Trung Quốc. Lệ thuộc Trung Quốc là chọn lựa chiến lược của ĐCSVN từ giữa năm 1984 và là trách nhiệm chung của các bộ chính trị từ đó. Nhưng cũng có những điều chủ yếu thuộc trách nhiệm của hành pháp, nghĩa là thủ tướng. Như cho Trung Quốc thuê dài hạn rừng đầu nguồn; cho Trung Quốc thuê những vùng biển rộng lớn để khai thác hải sản; cho các doanh nghiệp Trung Quốc đưa công nhân ồ ạt sang Việt Nam và tổ chức như những khu riêng của người Hoa; cho người và hàng hóa Trung Quốc vào Việt Nam không kiểm soát; xuất khẩu hàng hóa Trung Quốc mang nhãn made in Vietnam sang Hoa Kỳ và Châu Âu đưa thâm thủng mậu dịch với Trung Quốc lên 24 tỷ USD; cho Trung Quốc trúng thầu gần hết các dự án và sau đó thi công một cách bê bối v.v. Cũng đừng quên Nguyễn Tấn Dũng là người bảo vệ dự án Bô-xit Tây Nguyên một cách quả quyết nhất, tuyên bố “dự án này phải tiếp tục vì là một chủ trương lớn của Đảng”. Đinh Đăng Định chỉ có tội phản đối dự án này mà bị cầm tù tới chết. Riêng về điểm này phải nhìn nhận là ông Trương Tấn Sang đã tỏ ra có trách nhiệm hơn và phần nào đã bênh vực những người phản đối. Điếu Cày có tội gì mà bị xử tới 12 năm tù sau khi đã ở tù 3 năm? Anh chẳng viết hay tuyên bố gì đáng nói. Tội duy nhất của Điếu Cày là đã tổ chức những cuộc biểu tình chống ngọn đuốc Thế Vận Bắc Kinh 2008. Nguyễn Xuân Nghĩa bị xử 6 năm tù -và còn bị công an cho thường phạm đánh trong tù- chỉ vì căng những biểu ngữ “Hoàng Sa Trường Sa Việt Nam”. Không thể nói rằng đây là chính sách của Đảng; chính sách phục tùng Trung Quốc là của Đảng nhưng sự hung bạo là của Nguyễn Tấn Dũng. Cũng không nên quan trọng hóa quá đáng vai trò của bộ chính trị. Ông Dũng chẳng coi bộ chính trị ra gì, bộ chính trị muốn kỷ luật ông mà không được, muốn đưa hai ông Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ vào bộ chính trị cũng không được. Nguyễn Tấn Dũng mạnh hơn bộ chính trị vì kiểm soát được đa số trong ban chấp hành trung ương. Ai thắc mắc điều này có thể nhìn vào những bản án dành cho Trần Huỳnh Duy Thức và Cù Huy Hà Vũ. Duy Thức sử dụng tài liệu do văn phòng Trương Tấn Sang cung cấp để tố cáo Nguyễn Tấn Dũng tham nhũng và lãnh 16 năm tù trước sự bất lực của phe Trương Tấn Sang, Hà Vũ đòi kiện Nguyễn Tấn Dũng về vụ Bô-xit và lãnh 7 năm dù thuộc diện con cháu công thần và được nhiều che chở ngay trong đảng. Bản hiến pháp mới vừa có hiệu lực từ đầu năm nay trong đó nét đậm nhất là rập khuôn theo chế độ Trung Quốc cũng là do ông Dũng đưa ra trước đại hội Đảng thứ 11; chỉ có điều là sau đó có quá nhiều vụ bê bối bị phát giác khiến ông không giành được chức tổng bí thư đảng như dự tính.

Cũng Nguyễn Tấn Dũng vừa ra chỉ thị cấm biểu tình phản đối Trung Quốc xâm phạm hải phận Việt Nam. Tại sao cấm những cuộc biểu tình chính đáng này? Và tại sao không thấy trí thức trong nước nào lên tiếng mạnh mẽ phản đối quyết định này? Ông Dũng viện cớ ngăn ngừa những bạo loạn như dã xảy ra tại Bình Dương, nhưng ai điều động bọn côn đồ đập phá? Bọn này rõ ràng là được công an bảo kê. Chúng chỉ có vài chục đứa mà dám đến các doanh nghiệp đòi phải để công nhân ngừng làm việc để đi biểu tình và khi được trả lời là công nhân đã đi biểu tình rồi thì đòi vào khám nhà máy xem còn công nhân không. Nhà máy cầu cứu thì được công an lời là “không thể làm gì cả”. Tại sao công an lại không thể làm gì cả, trừ khi được lệnh cấm can thiệp? Rồi sau những thiệt hai to lớn đã có sĩ quan công an nào bị khiển trách không? Bình thường trước một sư kiện nghiêm trọng như vậy chính bộ trưởng công an phải tự kiểm điểm, thậm chí phải từ chức hoặc bị cách chức. Nên nhớ rằng công an hoàn toàn ở trong tay ông Dũng. Giải thích hợp lý nhất là chính ông Dũng đã tạo ra những cuộc bạo loạn này để có cớ cấm những cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Nhưng giải thích này có thể chưa đủ. Có thể còn có cả sự phối hợp với Trung Quốc – cả trong vụ giàn khoan HD-981 lẫn những diễn tiến sau đó – để tạo ra một tình trạng căng thẳng vừa biện minh cho sự suy sụp kinh tế không thể che giấu được nữa vừa giúp Nguyễn Tấn Dũng lấy cớ vãn hồi an ninh trật tự làm một cuộc đảo chính – công khai hoặc ngầm – thu tóm mọi quyền lực trong tay và vô hiệu hóa các đối thủ. Rất có thể. Bởi vì Trung Quốc không thể tìm được một đồng minh lý tưởng hơn ông Dũng, ông vừa hợp tác tận tình với Trung Quốc vừa thẳng tay đàn áp những người chống Trung Quốc. Ai cũng phải thấy là vụ giàn khoan HD-981 đã chỉ có lợi cho Nguyễn Tấn Dũng.

Nguyễn Tấn Dũng có thể không phải là người nhiệt tình nhất với chính sách phục tùng Trung Quốc nhưng cũng không ai có thể thân Trung Quốc hơn ông. Muốn “thoát Trung” mà lại “phò Dũng” là rất sai, sai một cách bi đát.

Có thể nói gì thêm về Nguyễn Tấn Dũng?

Khi lên làm thủ tướng ông tuyên bố nếu không dẹp được tham nhũng ông sẽ từ chức. Thực tế là tham nhũng không giảm đi, cũng không thể nói là tăng lên, mà phải nói là đã bùng nổ dưới chính phủ của ông Dũng. Hối lộ, vơ vét, móc ngoặc, mua quan bán chức đã trở thành qui luật dưới chính quyền Nguyễn Tấn Dũng. Phải nói một cách thật rõ rệt: nếu không dẹp được tham nhũng thì đất nước không có tương lai. Nguyễn Tấn Dũng không dẹp mà còn giúp tham nhũng bành trướng. Như vậy không thể viện dẫn bất cứ lý do nào để ủng hộ ông.

Ông Dũng đã khởi xướng ra “sáng kiến” dùng bọn côn đồ làm cánh tay nối dài của công an để hành hung dân oan và những người dân chủ. Tôi được nghe hai tiếng “đầu gấu” lần đầu tiên từ ông Hoàng Minh Chính qua điện thoại năm 2002. Ông Chính cùng các thân hữu tới tòa án ủng hộ Lê Chí Quang đang bị xét xử. Ông la lên: “Chúng nó dùng bọn đầu gấu đánh anh em dân chủ!”. Lúc đó ông Dũng vừa lên làm phó thủ tướng nhưng quyền lực át hẳn ông thủ tướng rất lu mờ Phan Văn Khải. Vài năm sau chính ông Hoàng Minh Chính cũng bị bọn đầu gấu xô đẩy và bị ném đồ dơ bẩn khi đi chữa bệnh ở Mỹ về, người nhà bị hành hung. Hiện tượng đầu gấu liên tục phát triển cùng với quyền lực của ông Dũng, đến mức giờ đây khó phân biệt công an và côn đồ. Hầu như không có người dân chủ trẻ nào không bị đánh, kể cả các phụ nữ như Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Hoàng Vi.

Dưới chính quyền của ông Dũng công an trở thành hung bạo. Hiện tượng tra tấn nghi can, dùng thường phạm đánh chính trị phạm trong nhà tù, đánh người, thậm chí đánh chết người, trong đồn công an ngày càng trở thành bình thường. Đó chủ yếu là thành quả của ông Dũng. Không thể nói rằng trách nhiệm của ông Dũng chỉ là đã không kiểm soát được công an. Ông nắm rất vững lực lượng công an, ông xuất thân là một công an và từng là thứ trưởng trực bộ công an. Công an không thể làm những gì mà ông cấm.

Nhiều người nói hãy cứ tập trung phát triển kinh tế rồi sẽ có dân chủ. Những người này không hiểu kinh tế và nói bậy. Nhưng ngay cả như thế thì Nguyễn Tấn Dũng cũng không phải là người lãnh đạo quốc gia chấp nhận được. Ông tỏ ra rất thiếu bài bản về kinh tế.
Một vài thí dụ:

-Ít lâu sau khi chính thức lên làm thủ tướng ông sang thăm Mỹ và tìm gặp Alan Greenspan, vừa mãn nhiệm kỳ chủ tịch ngân hàng trung ương Mỹ, để chiêm ngưỡng một thiên tài kinh tế. Chỉ một thời gian ngắn sau thế giới nhận ra Alan Greenspan là thống đốc tồi nhất từ một thế kỷ và đã gây ra cuộc khủng hoảng toàn cầu chưa từng có.

- Cuối năm 2007 ông Dũng tung ra 150 nghìn tỷ đồng để mua 9 tỷ USD làm cả nước điêu đứng vì vật giá tăng vọt, lý do là để “hỗ trợ đồng đô la” vì sợ hối suất đồng đô la Mỹ sẽ giảm sút nghiêm trọng so với đồng tiền Việt Nam; dự đoán này sai một cách lố bịch vì điều ngược lại đã xảy ra. Đồng đô la lúc đó bằng 15.000 đồng Việt Nam, ngay sau đó nó đổi lấy 18.500 đồng.

- Cuối năm 2008 chính phủ của ông Dũng trổ tài một lần nữa. Thấy thực phẩm lên giá đột ngột họ ra lệnh cấm xuất cảng gạo vì nghĩ rằng giá gạo sẽ còn tăng thêm và sợ bán hố. Sau đó thì giá gạo xuống nhanh và nông dân khốn khổ. Thực ra giá thực phẩm chỉ biến động trong một thởi gian ngắn, ngay lúc ông Dũng lấy quyết định ngớ ngẩn đó thị trường gạo đã trở lại bình thường rồi.

- Năm 2009 ông Dũng tung ra “gói kích cầu” 8 tỷ USD để kích thích tăng trưởng kinh tế. Theo lời bộ trưởng Kế Hoạch và Đầu Tư Bùi Quang Vinh thì số tiền 8 tỷ USD này đã mất toi và “doanh nghiệp bây giờ chết hết rồi”.

Sai lầm tai hại nhất của ông Dũng là lập ra những tập đoàn lớn, bắt chước các chaebol của Hàn Quốc dù không có những cấp lãnh đạo tương xứng và cũng không có cả những công ty đúng nghĩa. Kết quả là tất cả 127 tập đoàn đều lỗ nặng vì chỉ là những ổ lãng phí và tham nhũng. Chúng đang gánh một tổng số nợ gần 100 tỷ USD. Ai sẽ trả cái giá kinh khủng của sự ngu dốt này nếu không phải là thế hệ đang lớn lên? Trung bình mỗi người Việt Nam sẽ phải trả 1000 USD (22 triệu đồng) vì sự bất tài, tham nhũng và tính vĩ cuồng của chính quyền Nguyễn Tấn Dũng. Trong kỷ nguyên tri thức này không một quốc gia nào có thể chấp nhận một người lãnh đạo thiếu hiểu biết như ông Dũng mà không tàn lụi. Ngày nay người ta không còn có thể nói là đã có các cố vấn vì các vấn đề đã trở thành quá phức tạp và các dữ kiện thay đổi quá nhanh chóng. Muốn tuyển chọn các cố vấn có thực tài và sau đó trọng tài giữa các đề nghị phức tạp thì bắt buộc phải có một trình độ nào đó mà ông Dũng hoàn toàn không có.

Điều quan trọng cần được đặc biệt lưu ý là Việt Nam vừa để mất một cơ hội bằng vàng để vươn lên. Năm 2007, sau khi Việt Nam gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới vốn và kỹ thuật nước ngoài đã ồ ạt đổ vào nước ta. Khối lượng đầu tư nước ngoài vào Việt Nam lớn hơn tổng số đầu tư vào tất cả các nước trong vùng. Khối lượng đầu tư nước ngoài to lớn này có lúc đã tạo ra ảo tưởng, nhưng sau đó sự bất tài, tham nhũng và những vụ án chính trị thô bạo đã khiến các nhà đầu tư chán ngán bỏ đi. Họ sẽ chỉ trở lại nếu Việt Nam thay đổi chế độ chính trị.

Đặc tính nổi bật và phải lên án nhất của ông Dũng là sự hung bạo đối với những người dân chủ. Những vụ trước đây bị xử 2 hoặc 3 năm – như thế đã là rất thô bạo vì các nạn nhân hoàn toàn vô tội – có thể bị xử trên 10 năm trong mấy năm gần đây sau khi ông Dũng đã thu tóm được phần lớn quyền lực trong tay. Vào năm 2007 Lê Thị Công Nhân bị xử 3 năm tù, Nguyễn Văn Đài 4 năm, nhưng từ năm 2010 trở đi Trần Huỳnh Duy Thức bị xử 16 năm, Điếu Cày 15 năm, Tạ Phong Tần 10 năm, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 9 năm, Đỗ Thị Minh Hạnh 7 năm. Sự hung bạo đã tăng gấp ba.

Tóm lại Nguyễn Tấn Dũng là một người rất thiếu kiến thức và khả năng, rất tham nhũng, rất tận tình với Trung Quốc và rất hung bạo đối với những người dân chủ và những người chống chính sách lệ thuộc vào Bắc Kinh. Hơn nữa còn là người đã gây thiệt hại lớn nhất – về mọi mặt kinh tế, xã hội, đạo đức và môi trường – cho đất nước từ hơn mười năm nay. Người ta có thể không dám đả kích ông Dũng vì ông là người đầy quyền lực và rất hung bạo, nhưng ủng hộ và ca tụng ông là chuyện khác.

Làm sao không khỏi phiền lòng khi đọc thư ngỏ của nhiều trí thức có uy tín đánh giá những lời tuyên bố mơ hồ, chung chung, vớ vẩn của ông Dũng “thể hiện đúng ý chí của nhân dân ta”. Ý chí của nhân dân ta đâu phải chỉ có thế. Hay khi đọc lời thuật rằng “cuộc hội thảo về “thoát Trung” là do cảm hứng vì những lời tuyên bố của thủ tướng”. Cảm hứng quá hời hợt. Và làm sao có thể thảo luận về “thoát Trung” nếu, như ban tổ chức yêu cầu, không được phép phê phán một chính quyền coi phụ thuộc Trung Quốc là điều kiện để tồn tại? Cần nhấn mạnh lệ thuộc Trung Quốc không phải là yêu cầu của nhân dân Việt Nam mà chỉ là nhu cầu sống còn của chế độ cộng sản.

Các trí thức đang ủng hộ ông Dũng và muốn ông Dũng có thế mạnh hơn nữa phải rất cảnh giác. Họ có thể sắp được mãn nguyện đấy, nhưng đó sẽ chỉ là một thảm kịch cho đất nước.
Để kết luận, xin có một lời cải chính nếu những gì vừa viết ở trên có thể khiến độc giả nghĩ rằng tôi bi quan. Không, tôi không hề bi quan. Trái lại tôi tin rẳng chúng ta có thể lạc quan. Chúng ta đang đứng trước một khúc quanh lịch sử quan trọng, hạn kỳ dân chủ có thể rất gần.

Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ không thể là một chỗ dựa cho chế độ cộng sản Việt Nam nữa. Trung Quốc đã tích lũy quá đủ mâu thuẫn và khó khăn và đang sắp đi vào một cuộc khủng hoảng rất lớn. Khủng hoảng kinh tế, tài chính và môi trường. Khủng hoảng mô hình, chính trị, đồng thuận và căn cước. Chính sự thống nhất của Trung Quốc cũng sẽ không được bảo đảm. Trung Quốc sẽ phải dồn mọi cố gắng để lo cho chính mình và sẽ không còn sức lực và ý chí để tiếp tục chính sách bành trướng bá quyền. Dù muốn hay không quan hệ lệ thuộc Việt Trung cũng sẽ phải chấm dứt. Vấn đề lớn của chúng ta không phải là “thoát Trung” mà là “giải Cộng” nghĩa là chấm dứt chế độ độc tài đảng trị trong tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc.

Ngay cả nếu kịch bản Nguyễn Tấn Dũng thâu tóm mọi quyền lực xảy ra thì nó cùng lắm cũng chỉ có thể làm chậm lại đôi chút chứ không thể ngăn chặn tiến trình dân chủ hóa. Nó sẽ chỉ là một sự chuyển hóa từ độc tài đảng trị sang độc tài cá nhân, và sự chuyển hóa này cũng chỉ là một chặng đường quen thuộc trong tiến trình đào thải của các chế độ độc tài.

Chúng ta còn một lý do quan trọng khác để tin tưởng: một tầng lớp trí thức chính trị, tầng lớp mà chúng ta chưa bao giờ có trong suốt dòng lịch sử, đang hình thành. Đó là những trí thức trẻ. Họ hiểu biết về chính trị và tình hình thế giới hơn hẳn thế hệ cha anh, không ràng buộc với chế độ, không khiếp sợ cũng không trông đợi gì ở bạo quyền và thẳng thắn chọn lựa dân chủ. Họ đã nắm được chìa khoá của tương lai, kể cả tương lai rất gần. Sự chuyển giao thế hệ sắp hoàn tất. Đất nước phải thay đổi vì đã thay da đổi thịt.

Kỷ nguyên tự do dân chủ sắp mở ra và các thế hệ mai sau sẽ nhận diện những con người của đất nước hôm nay. Ở thời điểm này quỵ lụy, luồn cúi không chỉ là bệ rạc mà còn là dại dột.

(06/2014)

Theo Thông Luận

55 Phản hồi cho “Thoát Trung, nhưng coi chừng một sai lầm bi đát!”

  1. tonydo says:

    Qúi đàn anh Lamson72, Bóng Ma Biên Giới, Bắn sẻ, cùng chư vị Dân Chủ-Nhân Quyền muôn vàn kính mến của em!
    Việt Cộng Hồ Chí Minh, Lê Duẩn.v.v.lấy dao găm mã tấu, đòn xóc hai đầu, tầm vông vót nhọn ra chơi mình te tưa.
    Ấy thế mà qúi quan bác bây giờ lại mang cái vũ khí ảo Dân Chủ.v.v. mà gần 90 triệu dân trong nước chẳng biết là gì để hòng đưa chúng nó xuống điạ ngục với qủi Sa Tăng thì chỉ có nước mà….mà ngồi chờ sung rụng.
    Chưa hết đâu! Chính ngay ở cái xứ được gọi là Ác Liệt, Nhân Quyền nhất hành tin xanh này, qúi đại ca đã sống cả mấy chục năm có lẻ cũng đếch biết cái vũ khí Nước Bọt Nhân Quyền là cái quái gì. Đơn giản đa phần chỉ mong cho Welfare nhiều hơn, Food stamps, housing dôi dào như mưa rào mùa hạ, rủng rỉnh xu teng lang thang về quê Mẹ trả thù dân tộc.
    Đi với Bụt thì mặc áo Cà Sa.
    Chơi với Ma thì phải mặc áo Giấy.
    Nước bọt không lấy lại được Ba Đình.
    Cờ Quạt không đốt được xác Hồ Đại Bịp.
    Xin qúi quan anh nhất trí

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      “Sống chung với Việt Nam Cộng Hòa mà có đất có nhà. Còn sống với chế độ cộng sản này bị cướp đất cướp cướp nhà. Việt Nam Cộng Hòa người ta đâu có cướp đất cướp nhà. Còn chế độ cộng sản này cướp đất cướp nhà là sao?” – Dan Lam Bao

      Có điềm Đổ huynh thắng một chai XO thuợng hảo hạn !

      • tonydo says:

        Cám ơn quan bác!
        Chung qui cũng tại cái thằng đế quốc Mỹ mà dân ta ra cái nông nỗi dở dở, ương ương như ngày hôm nay.
        Nói quả đáng tội, chính xác là tụi Tư Bản Xanh Mắt Mèo để im, nuôi béo thằng Tư Bản Đỏ bóc lột dân đen, phá nát không những Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa mà còn hủy diệt cả một nền văn hoá lâu đời của cha ông ta để lại.
        Tham nhũng tràn lan ra mặt. Nghèo khó nhảy cầu kể sao cho xiết.
        Các đồng chí lớn lạnh cẳng, gửi con qua Mỹ lấy thẻ Xanh hàng đoàn, hàng lũ. Nhỏ con như thằng cháu thượng tá của em cũng cố cầm nhà, cầm cửa gửi một đứa con qua Nhật, được đứa nào hay đứa đó.
        Đả đảo đế quốc Mỹ nuôi nấng bọn tư bản đỏ VN!
        Đả đảo bọn tay sai Việt Cộng bám đít Chú Sam.
        Kính đàn anh.

  2. Huy says:

    Sự cố ngoại giao đã xảy ra ngay khi Thủ tướng Đức Angela Merkel bắt đầu chuyến thăm chính thức Trung Quốc – http://soha.vn/quoc-te/van-phong-thu-tuong-duc-merkel-khong-biet-co-trung-quoc-20140707161550424.htm

    Trang tin 1new.az.đã trích dẫn nguồn tin của kênh truyền hình Thổ Nhĩ Kỳ TRT cho biết, trước chuyến thăm ba ngày chính thức của Thủ tướng Đức Angela Merkel tới Trung Quốc (từ ngày 6/7), văn phòng của bà Merkel đã cho sản xuất biểu tượng cờ Đức – Trung làm huy hiệu cài áo cho thành viên trong đoàn. Tuy nhiên, không rõ vì sao họ lại nhầm cờ Trung Quốc thành cờ…Thổ Nhĩ Kỳ. Kết quả là từ trên chuyên cơ bước xuống, tất cả thành viên đoàn đại biểu Đức đến thăm Trung Quốc đều gắn trên ve áo mình huy hiệu lá cờ Đức và Thổ Nhĩ Kỳ.

    Sự nhầm lẫn ngay sau đó đã bị phát hiện và trở thành mục tiêu đàm tiếu trên các mạng xã hội. Thậm chí tờ báo Mỹ Huffington Post còn giật tít :”Sự nhầm lẫn đáng xấu hổ: Văn phòng bà Merkel không biết cờ Trung Quốc”.

    • UncleFox says:

      Sự nhầm lẫn của chính phủ Đức làm cho Trung Cộng điên tiết vịt . Thế nhưng sự “nhầm lẫn” của Việt Cộng in lá Ngũ Tinh Kỳ Trung quốc thành cờ Lục Tinh (nhầm lẫn mà lặp lại nhiều lần (!)) thì là sự sỉ nhục cho toàn dân nước Việt !

  3. Bắn sẻ says:

    Liếc qua cái lối viết đầu gà đít vịt của tonydo là thấy bị nhiểm virus thì..là..mà..rằng rồi.

    Tonydo nói: ” Có người lại nghĩ là chỉ có thế giới Tự Do mới đưa đất nước tới phú cường.”
    Nghĩ ? Không có chuyện nghĩ, thực tế là như vậy. Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức.v.v..nhờ chuyển qua thế giới Tự Do mà dân chúng được ấm no, dân quyền được tôn trọng.
    Còn Trung Cộng với Việt Cộng chỉ mới vựa hơi tư bản thôi mà đám” lãnh tụ ” thằng nào cũng thừa mỡ dư tiền, dân quèn thì cũng có cái ăn cái mặc chứ thời chuyên chính đỏ loét chỉ có gặm ” củ cải ” của bác Mao, bác Hồ chứ có gì?

    Trích: “Ngày nay thì các cố nội nhà ta thay vì lên rừng đánh du kích, ôm bom tự sát, có nghĩa là tự mình cứu lấy mình, còn ai giúp được tới đâu hay tới đó thì lại cổ võ, trông mong vào làn gió Dân Quyền, Dân Chủ từ nước ngoài. Mệt thật!”

    Việt Cộng. . .mệt thật. . .đấy!
    Các nhà đấu tranh Dân Chủ trong và ngoài nước dùng tri thức bất bạo động để làm cuộc cách mạng mới để cải tạo chế độ độc tài CS, chứ khủng bố ôm bom, đặt mìn như VC chết dân hằng triệu người để rồi thì..là..mà..rằng gặm…củ cải nữa à ?
    Mặc dù VC hung hăng con bọ xít hành hạ các nhà đấu tranh tay không tất sắt, nhưng chúng run sợ trước sự đấu tranh tư tưởng đó. Chúng mệt và lo sợ vì dân chúng đã được ” sáng mắt sáng lòng ” bởi cuộc cách mạng IT mà chúng không thể chống trả nổi.
    Và IT sẻ tiếp tục cơn sóng thần giúp quần chúng cuốn trôi sạch cái đám thổ tã đó ở VN.

  4. Hoa Lan says:

    Vấn đề không phải ‘làm thế nào Việt thoát Trung” mà là “làm thế nào Trung thoát Cộng”. Nếu Trung Hoa như thời Nghiêu Thuấn thì không những Việt Nam, Trung Hoa mà cả thế giới thở phào nhẹ nhõm.

  5. Choi Song Djong says:

    Bọn Lợn viên trong này nhận lương từ nhà xí 3 Đình hay từ nhà thổ Bắc-kinh (tởm) vậy ? có ai biết trả lời.

  6. CậuTiên Ngu này con nhà ai mà dạy dỗ vô lễ thế, không kéo nó về nhà mà đánh cho mấy trận để dạy phép làm người thì các bậc phụ huynh này sẽ bị người đời chửi cho rằng đó là quân mất dạy. Hay nói câu đầu đen cũng gọi là người.

    • Tien Ngu says:

      Ậy,

      Chửi anh Ngu như thế là đụng chạm…bác Hồ đó nghe em…

      Bác…dốt trân (lớp 7 quốc học) mà dám xưng là cha già dân tộc, coi Trần hưng Đạo như…tép (THĐ chỉ…đưa một nước qua nô lệ, HCM dẫn năm châu đến đại đồng…)

      Thế mới chính cống nà…mất dạy.

      Còn Tiên Ngu? chỉ chuyên trình bày sự thật cho các em cò mồi…thấu triệt mà bỏ đi cái nghề…mần cò mồi. đi nói láo cho Cộng, lừa người. Đó là…tích đức,lấy cái đức dụ dổ, ý quên cãi hoá, cò mồi Cộng láo cho chúng nên người.

      Thông chưa em?

      Thấy có điều gì từ xưa đến nay anh Tiên Ngu nói láo xí gạt cò mồi không? Chỉ ra coi?

      Chửi đổng khơi khơi thì suốt đời chỉ làm cò mồi hạng…tép thôi em ơi…

    • noileo says:

      Mất dạy chính là tên Việt cộng Hồ chí minh, mất dạy chính là tên Việt cộng Phạm văn Đồng, đã nhìn nhận Hòang sa & Trường sa là của Tàu cộng.

      Mất dạy chính là Việt cộng Lê Duẩn đã im lặng khi Trung cộng đánh chiếm Hoàng Sa của Việt nam

      Bất cứ một người Việt nam nào, dù là sống dưới chế độ nào, phong kiến, nô lệ, cộng hòa, cộng sản… cũng phải biết Hoàng sa & Trườn sa là của Việt Nam, cũng phải bảo vệ Hoàng Sa & Trường Sa chống lại quân TRung cộng xâm lược

      Chỉ có lũ mất dạy như bọn cộng sản Việt nam Dân chủ Cộng Hòa, như mấy tên Việt cộng Hồ chí Minnh, Việt cộng Phạm văn Đồng, mới nói Hoàng sa & Trường sa là của Trung cộng.

      Chỉ có lũ mất dạy như mấy tên trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, đồng lõa với Hồ chí Minh bán nước & phản quốc mới gọi Việt cộng Hồ chí minh, tên tội đồ phản quốc, can tội rước giặc Tàu vào VN, là “bác Hồ kính yêu”, là “cha già”…

  7. Lamson72 says:

    Mấy xếp cứ muốn bắt chước “Bước tiến Nhảy Vọt” của Mao xếnh xáng .

    Muốn Thoát Trung trước hết phải Thoát Hèn , kế đó là Thoát Cộng rồi mới dứt dây thằng Tàu .
    Còn Hèn Còn Cộng thì … khà khà khà còn … nô lệ

    Khà khà khà . “Đồng bào” nghe rõ trả lời ?

    • tonydo says:

      Lamson72 says:
      Muốn Thoát Trung trước hết phải Thoát Hèn , kế đó là Thoát Cộng rồi mới dứt dây thằng Tàu .
      Còn Hèn Còn Cộng thì … khà khà khà còn … nô lệ. (hết trích).
      Vậy cho xin chia sẻ với đàn anh là muốn thoát hèn thì làm sao?
      Thưa, phải trắng tay, hoặc hai tay vơ lỗ miệng, chứ người Việt Ta mà có chút của ăn của để thì mấy người dám liều chết để thoát khỏi cảnh HÈN.
      Ở đời nhiều khi nhìn thấy mà chẳng làm được gì là vậy.
      Thời xưa thì các bố trông chờ vào chủ nghĩa Mác. Có người lại nghĩ là chỉ có thế giới Tự Do mới đưa đất nước tới phú cường.
      Ngày nay thì các cố nội nhà ta thay vì lên rừng đánh du kích, ôm bom tự sát, có nghĩa là tự mình cứu lấy mình, còn ai giúp được tới đâu hay tới đó thì lại cổ võ, trông mong vào làn gió Dân Quyền, Dân Chủ từ nước ngoài. Mệt thật!
      Dân ta vốn sính ngoại.

      • Lamson72 says:

        Tonydo cưng thương,

        Qua đây thương cưng quá . Cứ giả dạng VK hoài tức cười quá . Chuyện thoát hèn là chuyện của cưng và 90 triệu đồng bào VN đang sống trong nước . Chứ tụi Qua bây giờ làm dân Mỹ lâu quá rồi . Mà làm dân Mỹ thì đâu có cần thoát hèn . Dân chủ nhân quyền đầy đủ đâu cần xin xỏ gì . Tự nhiên là có . Lâu lâu dô đây kiếm mấy em đỉ mồm bợp tai đá đít chơi đở buồn . Còn rảnh thì đi gặp hay viết thơ cho mấy Dân Biểu Thượng Nghị Sĩ để mấy cha nầy bợp tai đá đít bọn Ba Đình Láo Hèn Ác . Qua đây tức cười vì mấy cha trí thức CHXHCNVN tức là mấy cục phân hèn quá mạng .

        Cưng bảo rằng hê/ giàu có thì thích làm anh hèn không thích làm anh hùng hả . Để Qua kể cho cưng nghe nè: Lê Công Định, Nguyễn Văn Đài nè , Điếu cày Nguyễn Văn Hải có nhà cho thuê nè , Luật sư Lê Quốc Quân nè, rồi Trần Huỳnh Duy Thức nè …. Toàn là đại gia không đó . Tại sao mấy ông đó không hèn .

        Khà khà khà . Thôi đi ngủ . Sáng dậy sớm kiếm tiền

      • Ha ha ha ! Đàn anh Lam Sơn 72 dạy chí phải , cái đám dư luận heo này đốt đặc cán mai …mười thằng như một ,thằng nào cũng ngu ,hèn , tham lam giống y chang cái đảng cộng sản bán nước của chúng . Người Việt hải ngoại ,vì vận nước nổi trôi nên đành phải sống kiếp lưu vong biệt xứ , nhưng trong lòng mọi người ai cũng ngóng trông và sẵn sàng đóng góp,giúp đỡ đồng bào trong nước chống lại cường quyền tay sai và kẻ thù phương bắc . Kiều bào hải ngoại …nhất là ở Mỹ chúng ta đâu có thiếu thứ gì …và cũng chẳng phải Xin thứ gì . Tất cả đều bình đẳng ,dân và chính quyền tôn trọng lẫn nhau, đâu có như CHXHCN VN ,chính quyền CS thì hống hách ,tham nhũng …coi dân như rơm rác ,dân coi chính quyền như kẻ thù . 4 thập niên qua CS Hà Nội cai tri toàn cõi VN , họ đã biến bao nhiêu thế hệ trẻ VN thành một lũ người hèn nhát , khiếp nhược, chỉ biết ăn nhậu,cờ bạc đĩ điếm…cúi đầu trước cái ác và chắc là sẵn sàng quy phục trước ngoại bang xâm lược nước nhà . Ôi đau lòng thay ! Chẳng bao lâu nữa VN sẽ như Tây Tạng …thôi

      • tonydo says:

        Bé không được học nên em chưa bao giờ dám chê ai ngu.
        Vào trận bị B52 uýnh cho chảy máu mồm, máu mũi nên sợ quá, toé đái ra quần, thành thử chưa bao giờ dám chê ai hèn.
        Nghèo đói từ tấm bé, thấy cái gì cũng thèm, cho nên chẳng khi nào dám chỉ mặt người ai bảo họ tham lam.
        Qúi vị trí thức, lão thành, tranh đấu có hèn, có nhát, có tham hay không thì không biết nhưng chắc chắn là họ không ngu. Vì vậy chưa thấy vị nào bị tử hình.
        Chào đàn anh Bóng Ma Biên Giới.

      • Bắn sẻ says:

        Liếc qua cái lối viết đầu gà đít vịt của tonydo là thấy bị nhiểm virus thì..là..mà..rằng không ra cái đách gì cả.

        Tonydo nói: ” Có người lại nghĩ là chỉ có thế giới Tự Do mới đưa đất nước tới phú cường.”
        Nghĩ ? Không có chuyện nghĩ, thực tế là như vậy. Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức.v.v..nhờ chuyển qua thế giới Tự Do mà dân chúng được ấm no, dân quyền được tôn trọng.
        Còn Trung Cộng với Việt Cộng chỉ mới vựa hơi tư bản thôi mà đám” lãnh tụ ” thằng nào cũng thừa mỡ dư tiền, dân quèn thì cũng có cái ăn cái mặc chứ thời chuyên chính đỏ loét chỉ có gặm ” củ cải ” của bác Mao, bác Hồ chứ có gì?

        Trích: “Ngày nay thì các cố nội nhà ta thay vì lên rừng đánh du kích, ôm bom tự sát, có nghĩa là tự mình cứu lấy mình, còn ai giúp được tới đâu hay tới đó thì lại cổ võ, trông mong vào làn gió Dân Quyền, Dân Chủ từ nước ngoài. Mệt thật!”

        Việt Cộng. . .mệt thật. . .đấy!
        Các nhà đấu tranh Dân Chủ trong và ngoài nước dùng tri thức bất bạo động để làm cuộc cách mạng mới để cải tạo chế độ độc tài CS, chứ khủng bố ôm bom, đặt mìn như VC chết dân hằng triệu người để rồi thì..là..mà..rằng gặm…củ cải nữa à ?
        Mặc dù VC hung hăng con bọ xít hành hạ các nhà đấu tranh tay không tất sắt, nhưng chúng run sợ trước sự đấu tranh tư tưởng đó. Chúng mệt và lo sợ vì dân chúng đã được ” sáng mắt sáng lòng ” bởi cuộc cách mạng IT mà chúng không thể chống trả nổi.
        Và IT sẻ tiếp tục cơn sóng thần giúp quần chúng cuốn trôi sạch cái đám thổ tã đó ở VN.

Leave a Reply to Bắn sẻ