WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một sự dè dặt rất cần thiết

TBT Nguyễn Phú Trọng

TBT Nguyễn Phú Trọng

Chuyến đi thăm chính thức Hoa Kỳ của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã diễn ra và sau đó được bình luận khá sôi nổi ở trong nước cũng như ngoài nước.

Ý kiến khen ngợi, vui mừng, đánh giá cao «chuyến đi lịch sử» này không hiếm.

Ở trong nước, ông Hoàng Bình Quân, Trưởng ban Đối ngoại Trung ương đảng đánh giá «cuộc đi thăm chính thức đã thành công», «lòng tin được xác lập», «với thịnh tình và chân tình». ông Hoàng Anh Tuấn, Viện trưởng Viện nghiên cứu Bộ Ngoại giao còn «hãnh diện về chuyến thăm lịch sử», «vượt qua mọi hy vọng, với 14 văn kiện được ký kết, mở ra triển vọng trong quan hệ giữa 2 nước trên các mặt thương mại, đầu tư, ngân hàng, giáo dục, hàng hải, an ninh». (trên báo Đời sống và Pháp luật ngày16/7)

Bộ máy tuyên huấn của đảng tất nhiên cố tình thổi phồng kết quả của chuyến đi thăm này, theo tập quán «tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại», dùng ngoa ngôn, xảo ngôn quen thuộc để thổi phồng kết quả, trong khi cuộc khủng hoảng niềm tin của quần chúng vẫn có xu hướng gia tăng, cuộc sống dân thường đầy khó khăn, nợ quốc gia tăng cao, giáo dục trì trệ, nền y tế xã hội tụt hậu, xã hội mất an ninh, giao thông không an toàn, bất công xã hội mở rộng, nạn tham nhũng, tệ hối lộ dai dẳng, mua quan bán tước công khai, trắng trợn. Bức tranh xã hội khi Đảng CS chuẩn bị Đại hội XII vẫn một màu xám đậm, khi Báo cáo chính trị và các văn kiện sẽ trình Đại hội vẫn một mực cưỡng bách toàn đảng và toàn dân «kiên trì chủ nghĩa Mác- Lênin, kiên trì chủ nghĩa Xã hội và chủ nghĩa Cộng sản, kiên trì chế độ độc đảng, kiên thì lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo» – 4 cái gông tệ hại đã tròng vào cổ dân ta suốt 70 năm nay và là nguồn gốc chính của muôn vàn đau khổ, tụt hậu, tàn phá và bất công.

Lúc này, toàn dân ta, nhất là các chiến sỹ đang đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ và tự do trong và ngoài nước cần hết sức tỉnh táo, đánh giá đúng tình hình các sự kiện, không tô hồng, cũng không bôi đen, đánh giá đúng tình hình thật sự, rút ra những kết luận thiết thực cho hành động trước mắt để giành cho nhân dân ta những bước tiến mới của phong trào.

Quả thật mối quan hệ giữa «Hoa Kỳ – Dân chủ» với «Việt Nam – Độc đoán» đã có một bước cải thiện đáng kể so với trước. Nhưng đó là những bước tiến bộ khó khăn, còn rất hạn chế, chậm chạp, đầy trắc trở, rất xa dưới tiềm năng, càng còn rất xa so với nguyện vọng của đông đảo người dân bình thường, của giới trí thức dân tộc, của tuổi trẻ tinh hoa của đất nước, nhất là của lực lượng dấn thân cho dân chủ.

Cần nhận rõ Tổng thống Barack Obama đã có một số nhân nhượng chiến thuật đối với nhà lãnh đạo độc đảng toàn trị ở nước ta. Cần nhận rõ quan hệ giữa một thể chế dân chủ và một thể chế độc đoán là mối quan hệ đối lập, đối kháng về bản chất, không bao giờ thay đổi. Bạn bè có trăm loại bạn bè – từ bạn bè thân thiết, chí cốt, liên minh chiến lược toàn diện gắn bó lâu bền cho đến bạn bè chiến thuật tùy lúc, tùy vấn đề, cò kè mặc cả, cân nhắc lợi hại, nhân nhượng qua lại với nhiều trắc trở khó khăn.

Tuy giữ một số nguyên tắc như không treo cờ 2 nước, không bắn 21 phát đại bác, không duyệt đội quân danh dự, không thết quốc yến, không ôm hôn thân thiết, cũng không mời nói chuyện trước Quốc hội Hoa Kỳ, Tổng thống Mỹ đã nhân nhượng tiếp ông Trọng trong Tòa Bạch Ốc tuy ông Trọng không cầm quyền từ lá phiếu cử tri. Lý do nhân nhượng là vì Hoa Kỳ đang có mối lo chiến lược rất lớn là ngăn chặn sự nổi lên của đế quốc mới Cộng sản, bành trướng Trung Hoa, thực hiện «chiến lược xoay trục sang châu Á – Thái Bình Dương», nhằm bảo vệ hòa bình, an ninh, tư do của nhân dân Hoa Kỳ và toàn thế giới. Hoa Kỳ lại đang phải gánh vác trách nhiệm chống Nhà nước Hồi giáo IS ở Trung Đông, chống bọn khủng bố quốc tế, đồng thời bảo vệ ổn định, hòa bình, an ninh hàng hải ở khu vực Đông Nam Á.

Lẽ ra lãnh đạo đảng CSVN có thể tỏ ra thức thời, nắm vững thời cơ, tận dụng chiến lược xoay trục của Hoa Kỳ, thoả mãn những yêu cầu hợp lý của Hoa Kỳ, như mạnh dạn từ bỏ lập trường phụ thuộc Trung Quốc từ sau sự kiện Thành Đô năm 1990, trả tự do cho các nhà dân chủ đang bị cầm tù, tôn trọng quyền lập công đoàn tự do của người lao động, sửa chữa những điều khoản trong bộ Luật hình sự rất phi lý về cái gọi là «lợi dụng quyền tự do dân chủ», từ bỏ việc coi kinh tế quốc doanh là chủ đạo để khuyến khích tư do cạnh tranh của các nhà kinh doanh nhỏ, vừa và các nhà đầu tư quốc tế. Về cơ bản lãnh đạo VN chỉ khôn ngoan dùng từ ngữ mềm dẻo dễ nghe để che dấu đường lối kiên trì thân Trung Quốc, Bắc thuộc và chế độ đảng trị chống tự do dân chủ cố hữu.

Chính do sự nhu nhược ươn hèn, không dám thoát sự khống chế dai dẳng của Bắc Kinh mà ông Trọng đã phải sang bái yết thiên triều trước cuộc Mỹ du, và sau khi đi Mỹ về lại phải tiếp Phó Thủ tướng Trung Quốc Trương Cao Lê để tường trình.

Cũng do đó mà nhà báo Shawn W. Crispin (trên báo The New York Times ngày 17/7) cho rằng thành tựu chuyến đi của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng là “chưa đáng kể, mới chỉ mang tính biểu tượng mà thiếu thực chất”, việc bán vũ khí sát thương cho VN còn rất hạn chế, khả năng cung cấp thiết bị công nghiệp quốc phòng chưa được rõ ràng, việc chung sức hoạt động quân sự chưa được đặt ra. Tổng thống Obama vẫn nhắc đến vấn đề tôn trọng nhân quyền, thực thi quyền dân chủ và pháp quyền là những vấn đề còn tồn tại để có thể đi xa hơn nữa trong mối quan hệ giữa 2 nước. Vấn đề then chốt về kinh tế là công nhận VN đã có “nền kinh tế thị trường” vẫn còn treo lơ lửng.

Tuy đã có 14 văn kiện được ký kết về các mặt giáo dục, thương mại, ngân hàng, dầu khí, điện lực, thuế quan nhưng xem ra các công ty kinh doanh Hoa Kỳ không mấy hứng khởi, vồ vập. Vẫn theo The New York Times (số nói trên), khi tự do kinh doanh còn bị kinh tế chỉ huy khống chế, vấn đề thuế khóa chưa minh bạch, luật pháp chưa nghiêm minh, tham nhũng, hối lộ còn nặng nề, thì các nhà kinh doanh Hoa Kỳ khó có thể coi VN là mảnh đất thuận lợi, còn lâu Hoa Kỳ mới có thể từ bỏ vị trí thấp, đứng thứ 7 trong các đối tác làm ăn với Việt Nam, trong khi Trung Quốc vẫn nắm rất chặt nền chính trị, kinh tế, thương mại và các khoản đầu tư lớn nhất về xây dưng cơ khí, hoá chất, thủy điện và nhiệt điện, giao thông, trồng rừng, khai thác khoáng sản như bauxite trên khắp cả nước.

Vì những lẽ trên, kết luận rút ra qua chuyến đi của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng là nhân dân ta cần rất tỉnh táo, không bị mê hoặc bởi tuyên truyền ngoa ngôn của bộ máy tuyên huấn của Đảng CS, cần tạo nên sức ép mạnh mẽ về nhu cầu cấp cấp bách Thoát Trung. Các nhà báo độc lập, các blogger tự do, các tổ chức xã hội dân sự ngày càng lớn mạnh hãy tự tin kết hợp chung sức đấu tranh kiên trì đòi tự do báo chí, tự do tôn giáo, trả tự do cho các anh chị em còn trong tù, kiên trì đòi thay đổi hẳn hệ thống chính trị từ độc đoán sang dân chủ, thay đổi hẳn đường lối đối ngoại từ phụ thuộc bành trướng sang xoay kết bạn thân thiết toàn diện với Hoa Kỳ và các nước dân chủ toàn thế giới. Đó là con đường sống, con đường phát triển trong độc lập, tự do, bình đẳng, hạnh phúc và văn minh.

Không có một con đường nào khác. Hơn lúc nào hết, đất nước ta cần một sức ép xã hội mạnh mẽ của công luận. Đây mới là yếu tố quyết định.

Blog Bùi Tín (VOA)

9 Phản hồi cho “Một sự dè dặt rất cần thiết”

  1. tonydo says:

    Thời Tây còn chiếm nước ta, đảng dạy rằng:
    Chúng nó bắt dân ta vô đồn điền cao su, làm quần quật như trâu, để nó lấy mủ mang về nước Đại Pháp sản xuất lốp xe đạp rồi mang lại nước ta bán với giá cắt cổ. Đúng không sai. Thời đó chỉ có những anh thật giầu trong phố mới mua nổi cái xe đạp Peugeot.
    Đó là “Thực Dân Cũ”.

    Thời nay, theo tiến sỹ dễ thương, nổi tiếng, Alan Phan “góc nhìn Alan”:
    Cứ mỗi cái iPhone bán trên thế giới, hãng Apple kiếm được $180 đô (chỉ vẽ kiểu, design, công ty với không quá 200 người). Trong khi Trung Quốc, nước sản xuất ra nó với cả mấy chục ngàn lao động, gần như không ngủ, cộng với chất thải làm ô nhiễm đại trường giang Dương Tử đục ngầu thì lại chỉ kiếm được có $3 đô mỗi cái.
    Đó là “Thực Dân Mới”.

    Nước Tầu lớn, dân đông, làm được pháo thăng thiên trước nhất, nhắm mắt chịu bóc lột thê thảm mấy chục năm trường. Đàn anh bốn tốt sau cơn đói, bắt đầu có sức, bung qua châu Phi, Nam Mỹ làm “Thực Dân Mới”, nhường cái thuộc điạ iPhone cho đàn em láu cá ba đời , đánh đánh, đàm đàm phía Nam.

    Intel, Samsung, Sony, Toshiba, Panasonic đều đã có mặt trên mảnh đất thân yêu của Tổ Quốc. Đảng nhất định vào TPP làm “Thuộc Địa kiểu mới”. Luật chơi ngày nay là vậy. Ít nhất trong chuyện này, đảng đang làm đúng.

    Thiên Chúa không nhìn sự việc như thế. Đối với tình yêu nhân loại của Ngài, loài người không hiểu nổi. Với Ngài,”Cũ” bỏ đi, “Mới” cũng chưa được.
    Ngài đã trả một đồng cho những người làm đủ ngày và ngay cả những kẻ đến muộn, chỉ làm nửa ngày.

    Với câu nói bất hủ trước sự tị ngạnh của người đến làm việc sớm:
    Ta đã trả đủ cho con như đã hứa, hãy đi về nghỉ ngơi và đừng tị với người khác.

    Loài người được Đấng Tạo Hóa sinh ra, mỗi người, mỗi dân tộc, sắc dân, mang màu sắc, văn hoá của riêng mình. Tiến bộ về mọi phương diện như nước Mỹ, mặc dù không có cái nào dữ dội như cách mạng tháng 10 Nga, nhưng họ vẫn phải liên tục thay đổi “adjustment, improvement” để đáp ứng những đòi hỏi mới của xã hội, của những sắc dân và giai tầng khác nhau.

    Họ giàu có, rộng lớn và nhiều tài nguyên chưa sử dụng. Vì thế, họ có thể làm những chuyện mà Việt Nam ta không thể. Người ta bảo mọi người đều có quyền tự do làm việc, nước Mỹ hơn thế, có sắc dân còn đòi quyền “tự do không phải làm việc”.

    Họ cứ quây quần vui vẻ ca hát, sáng danh Thiên Chúa trong nhà thờ và tiếp tục sinh nhiều con không có tên bố. To con, tiếng Anh mẹ đẻ, nhưng họ sẽ không có hạnh phúc nếu phải di chuyển đến những khu vực xa lạ với rất nhiều việc làm.

    Trời không sinh họ ra để cạnh tranh. Họ không thể hạnh phúc khi phải ngồi dũa móng chân, móng tay, mười, mười hai tiếng ngày, bảy ngày tuần nơi khỉ ho cò gáy, cô đơn. Họ không muốn ngửi mùi solvent độc hại.

    Cụ Bùi Tín là người tranh đấu nên nhìn sự việc của tuổi đôi mươi. Thấy người ta ngon là xông lên học lóm.
    Tuổi chúng em, những người thua cụ cả hơn con giáp, được nhìn thấy những cái khác lạ của xã hội loài người, thường quây quần với bầy cháu nhỏ, lấy đó làm vui.

    Khỏe khoắn thì ra bãi biển giựt vài con cá, ngắm nước, ngắm trời, mông lung, huyền bí của Đấng Tự Nhiên mà lòng nao nao thương nhớ Quê Nhà.
    Mỗi lần cầu nguyện trong Thánh Lễ cho gia đình, người thân, luôn không quên đoạn cuối cho Quê Hương.

    Xin cụ chớ giận em:
    Nếu không nhầm thì có người đã đẩy cụ vô bệnh viện Pháp với giấy tờ của họ để cụ được chữa trị free (vì cụ lúc đó không có giấy má gì).

    Sau khi cụ và chúng em ra đi, cỡ bao nhiêu đời nữa dân ta mới có thể được chữa trị không cần tiền, không phải đóng thủ tục đầu tiên? Ngay cả khi, sáng mai ngủ dậy, đảng cộng sản tự nhiên tanh bành?
    Giữ sức khỏe nghe cụ!

  2. tonydo says:

    Trân trọng cụ Bùi Tín!
    Kính cụ:
    Thời xa xưa khi cụ còn có quyền múa bút trên báo đảng, cụ luôn dạy dân:
    Con đường tiến lên xã hội chủ nghĩa, đoàn kết với các đảng anh em, dưới sự lãnh đạo của anh cả Liên Xô là con đường duy nhất để đưa đất nước đến thiên đàng cộng sản, nơi dân chúng được làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.

    Hôm nay sau chuyến thăm Mỹ của đồng chí Tổng Trọng, cụ cũng gõ phím đúng như vậy. Tuy nhiên, thay vì thế giới đại đồng cộng sản, cụ đổi thành thiên đàng Dân Chủ-Tự Do dưới sự lãnh đạo của đàn anh Hoa Kỳ Quốc.

    Cụ kết chắc nịch như “thép đã tôi thế đấy”:
    “Đó là con đường sống”. “Không có một con đường nào khác”.

    Lạy cụ, cho em can cụ một phát!
    Mình già cả, lại sống ở xứ tự do “tư tưởng” nên dư biết:
    Đâu chỉ có một con đường để tới Thiên Đàng, phải không ạ, thưa cụ? “Cửa thì chỉ có một”

    Cái chúng ta cho là phải, là tốt hôm nay, có thể sẽ là một sai lầm, thậm chí là một tội lỗi gây hậu quả nghiêm trọng cho đất nước trong tương lai.

    Xin cụ lắng nghe lời xin lỗi thổ dân châu Mỹ La Tinh của đức đương kim Giáo Hoàng, Francis:
    “Tôi khiêm cung xin sự tha thứ, không những vì các xúc phạm của chính Giáo Hội, mà còn vì các tội ác chống lại người bản địa thời gọi là chinh phục Mỹ Châu nữa”.

    Và Ngài còn dũa chủ nghĩ tư bản một cách thê thảm. Ngài nhấn mạnh cái bất cập của chủ nghĩa”Thực Dân Mới”.

    Cụ Bùi Tín phán:
    “thay đổi hẳn đường lối đối ngoại từ phụ thuộc bành trướng sang xoay kết bạn thân thiết toàn diện với Hoa Kỳ và các nước dân chủ toàn thế giới. Đó là con đường sống, con đường phát triển trong độc lập, tự do, bình đẳng, hạnh phúc và văn minh.”

    Cho em gập mình vái cụ vài cái và xin hỏi cụ:
    -Xin cụ chứng minh cho quốc dân đồng bào biết là đàn anh Hoa Kỳ Quốc có muốn chơi hết mình với Việt Nam hay chỉ “lửng lơ con cá vàng”?

    -Ra mặt chống phương bắc, đại ca bốn tốt nổi tam bành đập thêm cho một trận nữa, ai bênh? Rõ ra là, cụ có dám chỉ xem anh nào sẽ nhảy vô uýnh lộn với Tàu Cộng trên đất ta?

    -Nếu có đi nữa thì đại ca có bám trụ đến cùng hay nàn chí, bỏ nửa chừng như Việt Nam Cộng Hoà thời xưa?
    Em xin cám ơn và chúc sứ khỏe cụ.

    • NÚI NGÀN says:

      CON NGƯỜI VÀ CUỘC ĐỜI

      Cuộc đời gồm thảy mọi người
      Đang cùng chung sống trong đời vậy thôi
      Đỏ xanh đen trắng tím vàng
      Ôi thì đủ loại y chang cây rừng !

      Bổng nhiên anh Mác tưng tưng
      Hô lên một tiếng lẫy lừng nhân gian
      Anh mong xây dựng địa đàng
      Đấu tranh giai cấp phải càng tung lên !

      Mịt mờ mãi đến Lênin
      Con đường hiện thực như in trên đời
      Liên Xô rạng rỡ sáng ngời
      70 năm đổ sụm tơi bời còn chi

      Bây giờ chỉ Mỹ làm nghì
      Tự chôn không thấy nói gì cho ngoa
      Lênin “đêm trước” gọi là
      “Mồ chôn tư bản” hóa ra ngụy từ !

      Giờ thì thế giới lừ lừ
      Toàn cầu hóa hết nên chừ nói sao
      Eo ơi học thuyết tào lao
      Một thời giống chuyện bù cào vậy thôi !

      Việt Nam giờ cũng sáng rồi
      Tin tình đồng chí Hoàng Sa chẳng còn
      Biển Đông chẳng lẽ đi đoong
      Nên chìa tay Mỹ rõ càng lạ hơn !

      Nói chơi cho biết nguồn cơn
      Một thời đại loạn thiệt hơn trên đời
      Rồng vàng rách mướp tả tơi
      Chiến tranh ý hệ rực trời bao năm !

      Giờ này gió rét căm căm
      Gạc Ma đảo đá nó hòng bứng luôn
      Nên thôi chẳng phải gì buồn
      Xáo bài làm lại sẽ hơn mười lần !

      Nên khôn chớ chấp thiệt hơn
      Người nhà vạn đợi vẫn hơn người ngoài
      Bao năm vọng ngoại lạc loài
      Bây giờ quay lại tự cường mới ngon !

      SÔNG NGÀN
      (29/7/15)

      • tonydo says:

        Cả cuộc đời này chỉ là chuyện “bù cào”.
        William Shakespeare cũng cho cuộc đời là vở kịch!

        Trích Sông Ngàn:
        {Giờ thì thế giới lừ lừ
        Toàn cầu hóa hết nên chừ nói sao
        Eo ơi học thuyết tào lao
        Một thời giống chuyện bù cào vậy thôi !) (hết trích)

        Hay đấy đàn anh! Thanks.

  3. Nguyễn Thanh says:

    Chờ Việt thoát Trung, theo Mỹ

    Nơi đâу tôi chờ, nơi ƙiɑ ɑnh chờ

    Ƭrong căn nhà nhỏ mẹ cũng ngồi chờ

    Chờ đã bɑo năm, chờ đã bɑo năm, chờ đã bɑo năm..

    Ôi thôi! “…phía Trung quốc để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây…. Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020)để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”.

  4. Viễn kiến says:

    Không thể trách giới lãnh đạo CSVN kiên trì với chủ nghĩa Mác Lê và củng cố quyền lực, họ cũng không ngây thơ vì có ai trong chúng ta đảm bảo rằng tính mạng cũng như tài sản mà họ đã tom góp được bấy lâu nay sẽ còn trong tay , hạ cánh an toàn khi họ mất hết quyền bính .Ta không ngạc nhiên từ đại hội này sang đại hội khác họ luôn luôn kiên định với chủ nghĩa không tưởng bị thiên hạ vứt vào sọt rác của lịch sử ,đôi khi chính bản thân cũng không còn tin tưởng chủ nghĩa này như Nguyễn phú Trọng đã nói.Chỉ có Mỹ trong chỗ thầm kín hứa hẹn cho bầu đoàn thê tử của cấp lãnh đạo tân cũng như cựu dinh tê sang Mỹ được đem theo tài sản và không bị dẫn độ về VN khi thay đổi chế độ thì tức khắc VN sẽ có dân chủ thật sự.Điều này Mỹ khó thực hiện vì Đông nam Á đang bị áp lực nặng nề và dã tâm thôn tính của TQ .

  5. says:

    Bài viết của ông Bùi Tín rất rõ ràng và hiểu thấu ruột gan sự gian dối của những người lãnh đạo đảng CSVN dùng mọi thủ đoạn lừa dối nhân dân VN để nắm giữ quyền lực. Chắc rằng họ vẫn còn ấu trỉ nghĩ rằng Mỹ cần địa dư của Việt nam để ngăn chận Trung cộng. Vì vậy bằng mọi giá, Mỹ sẽ nhân nhượng và chấp nhận yêu sách của VN là giữ đảng CS độc quyền cai trị đất nước. Cũng như VN hiểu rõ Trung cộng luôn muốn VN là chư hầu, vì vậy VN có thể lúc này là bạn lúc khác là thù. VN có thể tráo trở đu dây để cai trị dân dưới chiêu bài lật lọng tạm thời mà không nhìn tầm xa đại cuộc cho một nước tự do độc lập và giàu mạnh theo thể chế tự do hiện nay của nhiều nước văn minh Tây phương, Mỹ, Úc thực hiện một thể chế tự do tương đối khá tốt đẹp cho người dân và đất nước của họ. Còn Cộng sản, Tài phiệt, Tôn giáo cực đoan đã đưa đất nước họ thế nào, chúng ta đều hiểu!

  6. đinh ngọc minh says:

    Cộng sản vn chưa bao giờ đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc làm mục đích tối thượng; chiêu trò cùng những toan tính, thủ đoạn chính trị của giới chóp bu csvn luôn nhằm tới việc củng cố, duy trì quyền lực cá nhân và lợi ích phe nhóm. Trước 1975 có một văn sĩ nào đó (hình như là Nguyễn Mạnh Côn) đã đưa ra một ví von rất đúng, rằng: “ Dân tộc ta mang thân phận nàng Kiều còn cộng sản chính là thằng… Mã Giám Sinh đến dụ dỗ rồi dẫn bán đi!”;do vậy nếu không giãi quyết dứt khoát cái thằng Mã Giám Sinh cs này, còn bị nó trói buột, còn bị nó chăn dắt thì ”nàng Kiều” dù có qua tay thằng Tàu, thằng mỹ, thằng Nga…gì gì đi nữa thì cũng là những quan hệ mua bán, đổi chác và chỉ có đem lại chút lợi ích riêng cho thằng côn đồ Mã Giám Sinh cs mà thôi!

  7. CON ĐƯỜNG BÙI TÍN

    Ông từ trong đỏ ông ra
    Bây giờ ông trắng như là trinh nguyên
    Hoan hô Bùi Tín chính chuyên
    Như người Việt thật giữa miền nhân gian

    Ông không từng đã màu vàng
    Cũng không xanh nữa mà toàn đỏ au
    Từ lâu ông đã chuyển màu
    Tự mình ý thức lọ cầu ai chi

    Đường đời khi đã thấy nguy
    Tự mình cầu thị lo gì không thông
    Những ai kia vẫn đèo bòng
    Sao không thoát được như ông kiểu này

    Đúng là ở ống thì dài
    Bầu tròn vẫn cách như người thế gian
    Vậy thì nào có cao sang
    Kiểu như Bùi Tín đàng hoàng mới hay

    PHIẾM NGÀN
    (26/7/15)

Leave a Reply to