Hoang tưởng là một chứng bệnh thường xẩy ra ở người, và bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể mắc phải. Nguyên nhân là do những biến đổi, khiếm khuyết về rối loạn chuyển hoá tế bào não, rối loạn chức năng hoạt động của não. Triệu chứng của bệnh thì có nhiều, rất đa dạng. Biểu hiện dễ nhận thấy nhất là sự rối loạn về hành vi, vì vậy mà họ có cảm xúc trái ngược với người thường, họ căm thù những người thân nhưng lại yêu thương người xa lạ. Khi buồn thì lại cười, lúc vui lại khóc. Bệnh nhân còn có những triệu chứng điển hình khác như: đi lang thang, nhặt rác, tích trữ các vật dụng bỏ đi, cười một mình, tự trò chuyện một mình…; Trên thực tế, người bị bệnh hoang tưởng nhiều khi lại nói năng lưu loát, trí nhớ tốt, thậm chí tốt hơn người bình thường.
Đất nước Tây Ban Nha thế kỷ 15, tại miền Aragon và Castile. Tại đây có nhà quý tộc Quixada đang sống với niềm đam mê truyện kiếm hiệp của mình. Để được sống trong thế giới mộng tưởng, có bao nhiêu tiền chàng đều bỏ ra mua sách cả. Vì vậy mà đầu óc chàng ta lúc nào cũng đầy rẫy những ý tưởng về sự mê hoặc, gây gỗ, đánh nhau, thách đấu, thương vong, oán trách, người khổng lồ, những lâu đài tráng lệ, những chiến công hào hùng…; lúc này, những chuyện hoang đường phi lý về các hiệp sĩ đang rất thịnh hành tại xứ sở Tây Ban Nha của chàng.
Quixada say mê truyện kiếm hiệp đến độ mắc chứng bệnh hoang tưởng, chàng đã lẫn lộn thế giới hư cấu trong truyện thành thế giới thật ngoài đời. Và rồi như cổ nhân đã nói “Lượng đủ thì biến thành chất”, khi chứng bệnh hoang tưởng đã trở nên điên rồ, chàng quyết chí trở thành hiệp sĩ lang thang để mà cứu khốn phò nguy. Cái tên Quixada từ nay chàng đổi thành Don Quixote de la Mancha (Nhà hiệp sĩ Đôn Ki-hô-tê xứ Mancha). Chàng đem bộ áo giáp của ông cha để lại mà nay đã bị han rỉ và thủng lỗ chỗ ra đánh bóng lại rồi mặc vào, phong cho con ngựa gầy còm của mình cái tên rất kêu là Rocinante. Đúng mốt của một hiệp sĩ lang thang là phải có một người tình xinh đẹp, chàng liền nghĩ đến ngay cô gái nông dân chuyên ướp thịt muối hàng xóm mà chàng thầm yêu từ hồi trẻ, và đặt cho nàng cái tên Công nương Dulcinea del Toboso.
Trong các cuộc phiêu lưu, Don Quixote đã lập nhiều chiến công vang dội như: Đánh nhau với cối xay gió, tấn công vào một đám ma, giao chiến với đàn cừu (mà chàng cho là đoàn hùng binh của vị hoàng đế oai quyền nhất thiên hạ), thám hiểu hang sâu Montesinos…
Cuối cùng, sau rất nhiều cuộc phiêu lưu vô định, kiệt sức vì đau buồn, Don Quixote trở về nhà trong tình trạng ốm thập tử nhất sinh. Khi chết, Don Quixote tỏ ra là một người đáng mến, tỉnh táo và nhận thức được tai hại của những cuốn truyện hiệp sĩ mà mình đã từng đọc.
Đất nước Việt Nam nửa sau thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21. Lúc này có một thứ chủ nghĩa gọi là Mác – Lê Nin du nhập vào Việt Nam. Lúc đầu người ta cứ ngỡ chủ nghĩa này giải phóng giai cấp, giải phóng con người nên rất nhiều người tin theo. Vì đáp ứng được nhất thời nhu cầu thời thế (những người cùng khổ đang bị ngoại bang bóc lột thậm tệ), mà chủ nghĩa đó nhanh chóng lan tràn, nhiều người tin theo nó đến độ cuồng tín. Sự thực đây là một thứ chủ nghĩa hoang tưởng, lợi dụng chiêu bài đấu tranh giai cấp để mà xây dựng một xã hội không tưởng. Nó hứa hẹn về một xã hội mà ở đó những người công nhân, nông dân được làm chủ đất nước, lãnh đạo xã hội. Từ đó xây dựng một chế độ gọi là Cộng Sản. Mọi thứ tài sản hay quyền lợi trên đời này đều sở hữu tập thể cả, không ai được phép có một thứ gì riêng tư hết (Ngoại trừ vợ của mình).
Trên cơ sở lý luận đó, đảng Cộng Sản Việt Nam được thành lập và lấy chủ nghĩa Mác – Lê Nin làm kim chỉ nam cho mọi hành động. Và cũng trên nền tảng lý luận đó, nhiều cuộc tắm máu và thanh trừng giai cấp đã diễn ra, gây bao mất mát tang thương. Những cuộc cải cách ngược đời cũng được thực thi, oán than, nghịch cảnh chất chồng. Tự cổ chí kim, chưa có một chế độ nào phi lý như thế cả. Họ đả phá và căm thù nền văn hoá cha ông, nhưng lại đi tôn thờ cái chủ nghĩa tận đẩu tận đâu.
Điều oái ăm là Đảng Cộng Sản thực hiện tất cả những điều đó với một danh nghĩa tốt đẹp như một hiệp sĩ: giải phóng giai cấp bị bóc lột, xây dựng một xã hội công bằng. Và rồi họ đưa cả dân tộc đi hết cuộc phiêu lưu quân sự này đến cuộc phiêu lưu quân sự khác. Đó là hai cuộc chiến tranh với người Pháp và người Mỹ. Họ nói rằng đánh Pháp và đánh Mỹ là để giải cứu thế giới khỏi bọn đế quốc bóc lột, để nhân loại được hoà bình hạnh phúc. Họ còn nói rằng: “Quan san muôn dặm một nhà, bốn phương vô sản đều là anh em”. Để làm được điều đó, hàng triệu đồng bào của họ phải hy sinh xương máu trên các chiến trường ác liệt.
Về kinh tế xã hội thì họ áp dụng các chính sách hoang tưởng vào cuộc sống như là: Cải cách ruộng đất, quốc hữu hoá, xoá bỏ tư hữu, hợp tác xã bình quân…; kết quả là cả đất nước nghèo đói tận cùng, nhân quyền bị cướp trắng, chỉ thấy một chế độ độc tài đang ngự trị.
Cuối cùng, sau rất nhiều cuộc phiêu lưu, kiệt sức vì đàn áp nhân dân mình, phá sản vì chính sách “Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”, Đảng Cộng Sản đang ở trong tình trạng thập tử nhất sinh. Trước khi chết, Đảng cũng tỏ ra là người đáng mến, tỉnh táo và nhận thức được những tai hại của thứ chủ nghĩa Mác – Lê Nin mà mình đã áp đặt lên đất nước Việt Nam hơn nửa thế kỷ nay.
© Minh Văn
“Đảng CS đang ở trong tình trạng thập tử,nhất sinh(?).Trước khi chết,Đảng cũng tỏ ra là người đáng mến(!),tỉnh táo và nhận thức được những tai hại của thứ chủ nghĩa Mác-lenin,mà mình đã áp đặt lên đất nước VN,từ hơn nửa thế kỷ nay”.
Trước hết,không nên để ý đến cách viết”lai”XHCN,như:”Đảng cũng tỏ ra là NGƯỜI(!)đáng mến”…mà MÌNH(với ta,tuy 2,là 1!)đã áp đặt lên đất nước VN”,vì có khi”viết trước,rồi nghĩ sau”,không đọc lại,để sửa…sai!?.
Thực ra, thì HCM cũng đã phiêu bạt,giang hồ qua Pháp(vào đảng Xã hội Pháp,để hy vọng chính phủ thiên tả Pháp cho về VN”chấp chính”,nhưng thất bại,nên HCM đã tiếp tục”lê gót”qua các nước Anh, Mỹ,với cùng mục đích. Cuối cùng qua Nga,thì được Quốc Tế CS xử dụng,gửi đi Tầu làm thư ký cho Porrodin(?)để trợ giúp cho Mao chiến thắng Tưởng giới Thạch,thì sau đấy đến lượt Mao giúp HCM cướp chính quyền ở VN.
Tóm tắt sơ lược như vậy,cho thấy là chủ nghĩa Mác-Lenin chỉ là 1 cứu cánh(vi không nước nào cứu HCM,ngoài CS Nga!) cho HCM cướp chính quyền,để lên làm”Vua tập thể”của VNDCCH!Và cho đến nay,những”Vua tập thể”nối ngôi HCM,cũng tiếp tục”sài”chủ nghĩa Mác-Lenin để làm”cứu cánh”cho chế độ XHCN mà thôi,và cũng để làm”giao thông hào”với Cuba(đang thức dậy,VN vẫn còn ngủ!),Bắc Triều Tiên,và TQ, sau khi khối Liên Xô&Đông Âu xụp đổ.
Dỉ nhiện CSVN cũng xử dụng chủ nghĩa Mác-Lenin làm”thành trì”chống “tư bản không định hướng XHCN”(vì”XHCN dân chủ gấp vạn” theo bà Phó CT Đoan!), như Don Quixote”đánh nhau với cối xay gió”, cũng như những ai chống CSVN bằng các bài loại”công dân giáo dục”,để giảng”luân lý”(cho hội đồng”ný nuận”của Đảng?!),kiểu:”Đảng cũng tỏ ra là người đáng mến,tỉnh táo,và nhận thức được những tai hại của thứ chủ nghĩa Mác-Lenin…”, vì “Biết rồi,khổ lắm,nói mãi,cũng …vô ích”!
CS dùng cả bàn tay sắt lẫn bàn tay nhung
Chúng dụ dỗ cho người ta theo đồng thời cũng hăm dọa áp bức người ta theo, người miền Bắc đã biết cái bộ mặt thật bỉ ổi của chúng từ lâu nhưng không trỗi dậy được vì bị chúng kề dao vào cổ, kề súng vào đầu
Bộ mặt thật của chúng đã bị lột mặt lạ: đảng viên ăn trên ngồi chốc, ăn cắp ăn cướp của dân, ở biệt thự, đi xe du lịch, chơi gái chân dài…trong khi nhân dân bần hàn đói khổ
Xin coi lại
Ông Minh Văn ơi
Ông viết quá đúng
Nhưng ở đoạn cuối
Ông lại lấn cấn:
Đảng trước khi chết
Tỏ ra đáng mến(?)
Tỉnh táo nhận thức
Chủ Nghiã tai hại
Marxist Lê Nin
Hồi nào chúng tỉnh táo?
Chúng đáng mến thật sao?
Mác Lê Nin tai hại
Chúng nhận thức hồi nào?
Đúng như lời ông nói
Đỡ dân mình biết mấy
Ông gọi chúng hoang tưởng
Thì ai tỉnh táo đây?
Ông làm tôi rối trí
Chỉ với một đoản văn
Chính xác và khúc chiết
Nhưng sau đó lăng nhăng!
Chắc tôi nghĩ ông lộn
Vài ba ông thức tỉnh
Rồi ông đi đánh đồng
Toàn thể đảng cộng sản?
Có vài lời cùng ông
Mong ông nên xem lại
Kẻo có nhiều người coi
Thì rất là có hại
T.Phạm
http://sangcongpha1.wordpress.com/
Đảng CSVN mặc dù nhận ra con đường mình dắt dân theo là con đường vô vọng, chẳng biết bao giờ mới tới đích, vì CS toàn thế giới đã tan vỡ (họ khôn ngoan hơn ta). Mặc dù vậy, đảng sợ lắm, nếu phải từ bỏ con đường từ xưa tới nay đã chọn, đã lỡ xây dựng hình tượng đẹp đẽ về nó, đã cất công tô vẽ cho chủ nghĩa Marx – Lenin và “học thuyết” HCM” (người học trò vĩ đại của lenin). Đảng sợ phải từ bỏ quyền lực, thì “mất sổ hưu” (sao mà ngu thế?), sợ mất quyền “hành dân và móc túi dân”. Sợ phải “vào tù oan”, sợ bị tước hết đất trở thành “dân oan”, sợ bị làm dân thường lại phải khom lưng “cống nạp” quan trên……sợ nhiều thứ lắm, vì đảng lỡ làm tất cả những điều đó “cho dân tộc và vì nhân dân”nên sợ bị giáng trả đích đáng. Chính vì vậy, Đảng vẫn cố gắng víu lấy “con thuyền nát” là chủ nghĩa Marx-Lenin mà chẳng biết nó đang đi về đâu và có thể chẳng bao giờ tới đích vì, nó chỉ là ảo tưởng! Chỉ khôi hài và chua xót nhất là nhiều kẻ ngu muội vẫn chư nhận ra điều đó trong thời đại của thế kỷ 21 này, vẫn chấp nhận cúi đầu làm nô lệ cho ĐCS cưỡi và sai khiến. Nhục!
Sự ngu dốt đẻ ra bi kịch , hối hận thì đã muộn ! Ăn phải bả Cộng sản thì chỉ có chết .
Nòng cốt trước kia của “cách mạng” là nông dân và công nhân thì ngày nay là những thành phần bị thiệt thòi , nghèo đói nhất . Còn nữa , ngày trước lăn mình hy sinh chết cho Đảng chưa đủ , ngày nay, còn bị Đảng ra tay cướp đoạt nhà cửa, ruộng vườn :
Nông dân cả nước lâm vào cảnh nghèo đói, thiếu ăn :
*** “Ăn mày chuyên nghiệp” – 07 tháng Mười Hai năm 2013 – Tác Giả: Lê Diễn Ðức : Về cuộc sống cơ cực của người lao động trong một bài viết chẳng thể nào nói hết. Tôi chỉ muốn nói ít nhiều về nông dân, một lực lượng đông đảo chiếm tới 70% dân số cả nước.
Trong ngày 27 tháng 6 năm 2013, tại cuộc hội thảo “Bức tranh nông thôn, nông dân Việt Nam nhìn từ cuộc điều tra tiếp cận nguồn lực hộ gia đình” tại Hà Nội, ông Nguyễn Duy Lượng, phó chủ tịch trung ương Hội Nông Dân Việt Nam, đã mô tả chính xác: “Nông dân hiện có nhiều cái nhất: Ðông nhất, nghèo khổ nhất, chịu nhiều thiệt thòi nhất, bất lực nhất, dễ bị tổn thương nhất, đời sống bấp bênh nhất”…
Bỏ quê ra phố
Bài “Khó giải bài toán nông dân ly điền” của tờ Ðại Ðoàn Kết 25 tháng 11, 2013 viết rằng, cuộc sống quá nghèo đói, bấp bênh, thu nhập thiếu ổn định và thường xuyên phụ thuộc vào “số trời” mỗi lúc thiên tai, khiến nhiều nông dân không còn mặn mà với “bờ xôi ruộng mật”, nhiều người di cư ra thành phố, tìm kiếm việc làm.
Trong bài “Sự thật chuyện nông dân bỏ ruộng” ngày 12 tháng 11, 2013 của đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV), một nông dân ở Thái Bình nói:
“Tới 70% dân làng muốn bỏ ruộng rồi, nếu có công ty đến mua 60-70 triệu đồng/sào, tôi bán ruộng ngay. Bán ruộng, có tiền tôi sẽ đầu tư cho con cái học hành, chăn nuôi, làm dịch vụ. Hoặc thà rằng bán ruộng lấy tiền gửi ngân hàng lấy lãi còn hơn. Nếu bảo cho ruộng, sẽ không ai cho, cứ giữ đó chờ có dự án sẽ được đền bù”.
*** “Ðảng Cộng Sản Việt Nam phản bội nông dân “- 19 tháng Sáu năm 2013 – Tác Giả: Lê Diễn Ðức : Các quan chức có quyền cùng các nhóm thân hữu, tranh nhau chiếm đoạt và giàu có bất ngờ nhờ đầu cơ, trục lợi từ bất động sản.
Bài “Vietnams Bauern wehren sich”, đăng trên báo “Neue Zurcher Zeitung” ngày 03 tháng 4, 2012 viết:
“Các quan chức tham nhũng khó có thể chống lại sự cám dỗ là nhượng đất cho các công ty tài chính nhiều tiền hoặc các nhà đầu tư thay vì phân bổ đất cho nông dân. Tiền hối lộ cho họ rất hậu do giá đất tăng nhanh chóng. Những ai muốn thưa kiện tại tòa án đều có nguy cơ là đơn kiện bị từ chối bởi ngành tư pháp thiên vị, hoặc bản án không được thực hiện (…) Một điều không ít xảy ra là các cơ quan nhà nước cũng đã sử dụng một lý do không rõ ràng là vì ‘lợi ích công cộng’ nhằm kết thúc quyền sử dụng đất (của người dân) một cách nhanh chóng.”
Cứ tưởng rằng, hết lòng theo đảng, người nông dân đã cam chịu nặng nề nhất trong cuộc chiến giữ nước, dựng nước, sẽ có được sự đền bù xứng đáng với xương máu của con em họ đã bỏ ra. Nhưng với những “chồng đơn khiếu nại, nặng hơn cả dãy Trường Sơn”, họ đã phải khỏa thân phản kháng, tự thiêu và vật vã ăn nằm trên các vườn hoa Mai Xuân Thưởng, Lý Tự Trọng… Và những tấn bi kịch này còn tiếp tục kéo dài.
Theo Huỳnh Phong Tranh, tổng thanh tra chính phủ, từ năm 2008-2011, đã có trên 1,571,500 lượt người đến khiếu nại tố cáo và cơ quan nhà nước tiếp nhận, xử lý 672,990 đơn thư. Có tới 70% khiếu nại của công dân có liên quan đến đất đai mà nhiều nhất là khiếu nại về bồi thường, hỗ trợ, tái định cư khi nhà nước thu hồi đất.
***Giai cấp công nhân – đội tiên phong của đảng Cộng sản – bị chúng bịp đói rã họng :
Lương công nhân ở Việt Nam vẫn ‘chết đói’
Friday, April 12, 2013 8:17:34 PM
Một phúc trình được công bố tại hội nghị về các vấn đề xã hội của Quốc Hội CSVN hôm 12 Tháng Tư ghi nhận mức sống thê thảm của công nhân Việt Nam hiện nay.
Báo Tuổi Trẻ dẫn phúc trình của Viện Công Nhân Công Ðoàn nói rằng mức sống tối thiểu được qui định trong năm 2012 thấp nhất là 2.5 triệu đồng, và cao nhất là 3.7 triệu đồng, tương đương 125 đôla đến 185 đôla một tháng.
Trong khi đó, khoản lương mà đại đa số công nhân Việt Nam được lãnh chỉ vào khoảng từ 1.4 triệu cho đến 2 triệu đồng/tháng, tương đương 70 đôla cho đến 100 đôla một tháng.
Cũng tại hội nghị nói trên, ông Lê Xuân Thành, phó vụ trưởng Vụ Lao Ðộng-Tiền Lương thuộc Bộ Lao Ðộng Xã Hội CSVN nhìn nhận rằng công nhân lãnh lương tháng chỉ đủ sống… hai tuần lễ.
Còn theo bà Văn Thu Hà, đại diện tổ chức Oxfam thuộc liên minh chống đói nghèo thế giới, mức lương tối thiểu được ấn định tại Việt Nam chưa tương xứng với tốc độ tăng trưởng kinh tế. Thế mà, hàng triệu công nhân chỉ được hưởng một nửa mức lương tối thiểu này.
Nghiên cứu của Oxfam còn nói rằng hàng triệu người đang sống bằng một nửa mức lương tối thiểu đó hiện nay lâm vào tình cảnh chật vật khó khăn.