WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tổng quát về biến cố Mậu Thân (1968)

Ảnh tu liệu, nguồn Internet

Ảnh tư liệu, nguồn Internet

 

1. LÝ DO CỘNG SẢN MỞ CUỘC TỔNG TẤN CÔNG

Cộng sản Việt Nam chưa một lần lên tiếng về lý do cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân. Chỉ biết quyết định “tổng công kích và tổng khởi nghĩa” Tết Mậu Thân được đưa ra tại Hội nghị lần thứ 14 Ban chấp Trung ương (BCHTƯ) đảng Lao Động (LĐ) khóa 3 tại Hà Nội vào tháng 1-1968. Trong phần “Phương hướng và nhiệm vụ của ta trong thời kỳ mới” của nghị quyết nầy, đảng LĐ cho rằng cần phải tổ chức “tổng công kích và tổng khởi nghĩa để giành thắng lợi quyết định, đạt tới mục tiêu chiến lược mà đảng ta đã đề ra là: a) Tiêu diệt và làm tan rã tuyệt đại bộ phận quân ngụy, đánh đổ ngụy quyền các cấp, giành toàn bộ chính quyền về tay nhân dân. b) Tiêu diệt một phần quan trọng sinh lực và phương tiện chiến tranh của Mỹ, làm cho quân Mỹ không thực hiện được các nhiệm vụ chính trị và quân sự của chúng ở miền Nam. c) Trên cơ sở đó, đập tan ý chí xâm lược của Mỹ, buộc Mỹ phải chịu thua ở miền Nam, chấm dứt mọi hành động chiến tranh đối với miền Bắc...” (http://cpv.org.vn/cpv/. )

Tổng công kích” là một từ ngữ trong lý thuyết cách mạng cộng sản Trung Hoa (Trung Cộng), có ý nghĩa là tổng tấn công. Còn “tổng khởi nghĩa” là từ ngữ Việt Nam chỉ những cuộc nổi dậy chống ngoại xâm trong lịch sử, và đã được Việt Minh cộng sản sử dụng để gọi cuộc cướp chính quyền của họ vào năm 1945.

Những mục tiêu ghi trong nghị quyết trên đây không phải là lý do đầy đủ đưa đến việc tổng tấn công Tết Mậu Thân. Dựa trên diễn tiến chính trị và chiến cuộc cho đến cuối năm 1967, nguyên nhân cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân có thể như sau:

THAM VỌNG CỦA PHÁI CHỦ CHIẾN Ở BẮC VIỆT NAM: Tại Liên Xô, trong Đại hội thứ 20 của đảng CS tại Moscow từ 14 đến 25-2-1956 , Nikita Khrushchev đưa ra chính sách sống chung hòa bình giữa các nước không cùng chế độ chính trị. Chủ trương nầy bị Trung Cộng (TC) phản đối. Tại Bắc Việt Nam (BVN), trong đảng LĐ xuất hiện hai khuynh hướng mâu thuẫn nhau: 1)Nhóm bảo thủ cứng rắn theo TC, phản đối chủ trương của Khrushchev, do Lê Duẩn lãnh đạo. 2) Nhóm tán thành chủ trương của Khrushchev mà Võ Nguyên Giáp được xem là người đứng đầu. Cuộc tranh chấp trong nội bộ đảng âm ỷ nhiều năm thành vụ án “chống đảng”. Nhóm cứng rắn thắng thế.

Nhóm nầy chủ trương đánh mạnh ở Nam Việt Nam (NVN), thống nhứt đất nước bằng võ lực, nghĩ rằng nếu mở cuộc tổng tấn công thì sẽ được nhân dân NVN ủng hộ, đứng lên tổng khởi nghĩa giành chính quyền. Nhóm cứng rắn tin tưởng chắc chắn sẽ thắng lợi, đến nỗi in sẵn giấy bạc để thay tiền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Khi chiến dịch bắt đầu, Lê Đức Thọ vào NVN, giữ vai trò phó bí thư Trung ương cục, phụ tá cho Phạm Hùng, cho đến tháng 5-1968 mới trở ra Bắc vì thấy không thành công. (Huy Đức, Bên thắng cuộc, tập II: Quyền bính, Saigon: Osin Book, 2012 (bản điện tử), tr. 100.)

PHÁ HỦYCHÍNH QUYỀN VIỆT NAM CỘNG HÒA: Tại NVN, ngày 1-4-1967 hiến pháp được ban hành, làm nền tảng cho sự thành lập chính thể Đệ nhị Cộng hòa, đồng thời chấm dứt giai đoạn khủng hoảng chính trị kéo dài trong ba năm (1964-1966). Cộng sản quyết mở cuộc tổng tấn công vào đầu năm 1968 nhằm sớm phá hủy hệ thống chính quyền VNCH mới được tái xây dựng, tiếp tục tạo khó khăn và gây bất ổn cho VNCH.

GÂY DƯ LUẬN TẠI HOA KỲ: Khi Hoa Kỳ tham chiến trực tiếp tại Việt Nam, giới lãnh đạo BVN nhận thức rõ khó có thể chiến thắng được quân đội Hoa Kỳ, vì quân đội Hoa Kỳ trang bị võ khí tối tân và hùng hậu. Trong khi đó, tại Hoa Kỳ phong trào phản chiến càng ngày càng lên cao, nhứt là từ 1965 đến 1967.

Quân đội Hoa Kỳ lúc đó gồm hai thành phần: 1) Quân nhân chuyên nghiệp, tự nguyện gia nhập quân đội. 2) Quân nhân động viên, gồm những thanh niên thi hành nghĩa vụ quân sự một thời gian tùy theo tình hình giai đoạn. Gia đình những người thi hành quân dịch tham gia mạnh mẽ phong trào phản chiến, vận động đưa thân nhân về nước, tránh bị tai nạn chiến tranh. Luật động viên ở Hoa Kỳ được bãi bỏ ngày 27-1-1973 (Ngày ký hiệp định Paris.)

Năm 1968 là năm bầu cử tổng thống Hoa Kỳ, dư luận dân chúng Hoa Kỳ rất nhạy cảm. Cộng sản tin rằng tổng tấn công vào các thành phố ở NVN năm 1968, sẽ gây chấn động dân chúng Hoa Kỳ, làm gia tăng phong trào hòa bình và phản chiến, và sẽ tạo ảnh hưởng để chính phủ Hoa Kỳ sớm rút quân khỏi Việt Nam.

CHUẨN BỊ HÒA ĐÀM: Cuộc vận động hòa bình do Hoa Kỳ khởi phát từ năm 1964, càng ngày càng lan rộng. Đã đến lúc các bên đối đầu sửa soạn vào bàn hội nghị thương thuyết nên BVN mở cuộc tổng tấn công nhằm tạo thế mạnh trước khi vào hội nghị. (Trên thực tế, ngày 3-5-1968, Hoa Kỳ và BVN đồng ý sẽ gặp nhau tại Paris lần đầu vào ngày 10-5-1968.) (Đoàn Thêm, 1968 Việc từng ngày, Sài Gòn: Cơ sở Phạm Quang Khai, 1968. California: Nxb. Xuân Thu tái bản, 1989, tr. 156.)

GÂY BẤT ỔN THÀNH PHỐ: Một hiện tượng xã hội ít được chú ý là do chiến tranh càng ngày càng khốc liệt, vùng nông thôn bất ổn, nên mỗi năm có khoảng từ 500,000 đến 1 triệu dân nông thôn tránh bom đạn, bỏ ra thành thị tỵ nạn, sinh sống dưới sự kiểm soát của chính phủ VNCH. (Don Oberdorfer, Tet!, New York: Nxb. Da Capo, 1984, tr. 53.) Lúc đó, ở nông thôn CS không có dân để trà trộn trốn tránh, cũng không có dân để tiếp tế nuôi ăn, lại thiếu thanh thiếu niên để bắt lính. Vì vậy, CS đưa chiến tranh vào thành phố, làm cho dân nông thôn chạy ra thành thị quay về nông thôn, chận đứng làn sóng di chuyển từ nông thôn ra thành thị.

KHỐNG CHẾ MẶT TRẬN DÂN TỘC GIẢI PHÓNG: Lý do cuối cùng thúc đẩy CS Hà Nội tổ chức cuộc tổng tấn công là: Khi mới thành lập năm 1960, Mặt trận Dân tộc Giải phóng (MTDTGP) gồm đa số là đảng viên cộng sản miền Nam, kể cả những người gốc miền Nam ra Bắc tập kết rồi trở về, đồng thời có cả các thành phần thiên tả, không cộng sản, bất mãn chế độ VNCH, bỏ theo MTDTGP. Sau khi tổng thống Ngô Đình Diệm bị đảo chánh, những thành phần miền Nam không cộng sản trong MTDTGP dự tính muốn trở về hợp táp với tân chính phủ VNCH, nhưng chưa có cơ hội trở về vì tình hình miền Nam xáo trộn liên tục. (Nguyễn Khánh trả lời phỏng vấn đăng trên báo Phụ Nữ Diễn Đàn, Hoa Kỳ, số 112 tháng 5-1993. Ngoài ra xin xem Gareth Porter, Vietnam, A History in Documents, New York: New American Library, 1981, tt. 292-293, in lại bản dịch tiếng Anh thư của Huỳnh Tấn Phát gởi Nguyễn Khánh ngày 28-1-1965, do Nguyễn Khánh cung cáp.)

Giới lãnh đạo đảng LĐ ngoài Bắc không tin tưởng các thành phần nầy và cũng không tin tưởng những đảng viên CS gốc miền Nam trong MTDTGP. Nếu cuộc tổng tấn công nhân dịp Tết 1968 thành công, sẽ là một thắng lợi quan trọng cho BVN. Ngược lại, nếu cuộc tổng tấn công thất bại, và chủ lực của MTDTGP bị quân đội VNCH tiêu diệt, đối với đảng LĐ ở Hà Nội vẫn là điều có lợi, để đảng LĐ ở BVN gởi cán bộ và quân nhân từ BVN vào điền thế những đơn vị bị tiêu diệt, nắm gọn và điều khiển toàn bộ MTDTGP, mà không xảy ra tranh chấp nội bộ gay go. Về sau, một số nhân vật trong MTDTGP công khai tố cáo âm mưu nầy của đảng LĐ, trong đó có bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, trong MTDTGP. (Stanley Karnow, Vietnam A History, New York: The Viking Press, 1983, tt. 544-545.)

Với những tính toán trên đây, dầu cuộc tổng tấn công thành công hay thất bại, đàng nào đảng LĐ ở Hà Nội cũng đều có lợi, nên họ không ngần ngại mở cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân.

2. TÌNH HÌNH TRƯỚC CUỘC TỔNG TẤN CÔNG CỦA CSVN

TÌNH HÌNH BẮC VIỆT NAM: Tại Bắc Việt Nam (BVN), vào đầu tháng 7-1967, ở Hà Nội diễn ra các cuộc họp quan trọng của Bộ chính trị và Quân uỷ TƯĐLĐ, duyệt xét kế hoạch phát động cuộc “tổng công kích và tổng khởi nghĩa” vào dịp Tết Mậu Thân (1968) (Don Oberdorfer, sđd. 54). Đại tướng CS Nguyễn Chí Thanh (NCT), uỷ viên Bộ chính trị, bí thư Trung ương cục miền Nam (TƯCMN), kiêm chính uỷ Quân giải phóng miềnNam, từ NVN ra Hà Nội dự họp, chết tại quân y viện 108 ngày 6-7-1967.

Việc NCT bị đột tử có hai cách giải thích: 1) Theo Don Oberdorfer, sđd. tr. 42, thì NCT ở chiến trường miền Nam, bị trúng bom và bị thương ở ngực, được đưa qua Nam Vang, rồi về Hà Nội, và chết lúc 9 giờ sáng ngày 6-7-1967 tại bệnh viện 108 Quân đội. 2) Theo nữ ký giả Judy Stowe, trong bài, “Lịch sử chủ nghĩa xét lại tại Việt Nam”, Đỗ Văn dịch, Phụ Nữ Diễn Đàn, số 136,1995. (Internet: http://members.aol.com/cahen/xetlai.htm), NCT ra Bắc họp. Sau cuộc họp ngày 6-7 của Bộ chính trị và Quân uỷ trung ương, nội bộ ăn mừng. Vì quá chén, đêm hôm đó NCT lên cơn đau tim và chết. Tài liệu của Huy Đức, sđd tr. 96, cho biết sau buổi tiệc tối 5-7-1967, NCT bị chết sáng 6-7 tại bệnh viện Quân y 108 với kết luận của bệnh viện là “nhồi máu cơ tim”. Lúc đó, có tin nói NCT bị đầu độc.

Sau tang lễ NCT, đại tướng Võ Nguyên Giáp được đưa đi Hungary dưỡng bệnh. Võ Nguyên Giáp được xem thuộc thành phần xét lại thân Liên Xô, chống lại phe Lê Duẩn. Tướng Giáp trở về Hà Nội vào ngày 29 Tết tức 28-1-1968. Lúc đó, kế hoạch tổng tấn công Mậu Thân ở NVN đã được phe Lê Duẩn sắp đặt xong xuôi và nhất là những sĩ quan cao cấp thân cận với tướng Giáp trong Bộ Quốc phòng hay trong Quân ủy Trung ương đã bị phe Lê Duẩn loại bỏ. (Huy Đức, sđd. tt. 96-99.)

Hồ Chí Minh (HCM) được đưa qua Bắc Kinh nghỉ dưỡng ngày 5-9-1967. Bộ Chính trị triệu mời HCM về nước ngày 23-12-1967, rồi sau đó ông ta lại qua Bắc Kinh chiều 1-1-1968. Lê Duẩn thay thế vai trò của HCM. (Huy Đức, sđd. tt. 97-98.) Phạm Hùng được gởi vào Nam, thay thế NCT, giữ chức bí thư TƯCMN, điều khiển cuộc chiến. (James J. Wirtz, The Tet Offensive, New York: Cornell University Press, 1994, tr. 52. Chính Đạo, Việt Nam niên biểu nhân vật chí, Houston: Nxb. Văn Hóa, 1997, tr. 447.)

Cũng từ giữa năm 1967, đảng LĐ bắt giam tất cả những thành phần “xét lại”, theo chủ trương sống chung hòa bình giữa những nước không cùng chế độ chính trị, nghĩa là những người trong nhóm không đồng ý với cuộc chiến xâm lăng NVN. Đó là Hoàng Minh Chính (bị bắt ngày 27-7-1967), Vũ Đình Huỳnh, Đặng Kim Giang (bị bắt cùng ngày 18-10-1967). Đảng LĐ còn bách hại, khủng bố, cách chức, khai trừ ra khỏi đảng hay tù đày khoảng 43 đảng viên, cán bộ cao và trung cấp, trước khi mở cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân (1968).

Để chận đứng mọi mưu toan chống lại chủ trương chính sách của đảng LĐ, nhằm tiến hành cuộc tổng tấn công NVN, nhà cầm CS ban hành pháp lệnh ngày 10-11-1967, theo đó nhà nước sẽ phạt án từ giam giữ lâu ngày đến cấm cố nhiều năm, hoặc tử hình, những người phạm tội phản cách mạng, gồm có tội gián điệp, phá hoại, chuyển ra ngoài những bí mật quốc phòng hay tài liệu của nhà nước. (Don Oberdorfer, sđd. tr. 66.)

Nhân dịp qua Liên Xô tham dự lễ kỷ niệm 50 năm Cách mạng tháng Mười Liên Xô đồng thời để xin tăng viện, Lê Duẩn, bí thư thứ nhứt đảng LĐ, ghé Bắc Kinh, trình bày kế hoạch mới theo quyết định của Bộ chính trị đảng LĐ vào tháng 7-1967 và xin quân viện.

Trung Cộng hứa gởi qua BVN 300,000 quân kể cả lực lượng phòng không và công binh. (Chính Đạo, Mậu Thân 68, thắng hay bại?, Houston: Nxb. Văn Hóa, 1998, tr. 32.) Trung Cộng còn hứa cung cấp hỏa tiễn 107 ly, 240 ly, quân dụng, lương khô, thuốc men.

Tại Moscow, Liên Xô chấp thuận cho BVN thêm đại bác 130 ly, chiến xa T54, phản lực cơ Mig 21 và các loại võ khí hạng nặng khác. (Hoàng Lạc, Hà Mai Việt, Nam Việt-Nam, 1954-1975, những sự thật chưa hề nhắc tới, Texas: 1990, tr. 77.) Cũng trong dịp nầy, để một lần nữa chứng tỏ tình thân thiện Xô-Việt, những nhà lãnh đạo Xô Viết quyết định tặng HCM huân chương Lenin.

Theo thông lệ, khi gần đến năm mới, ngày 15-12-1967, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) thông báo sẽ hưu chiến 24 giờ trong dịp lễ Giáng Sinh năm 1967, 24 giờ trong dịp Tết dương lịch năm 1968, và 48 giờ trong dịp Tết âm lịch Mậu Thân. Cũng trong ngày nầy, MTDTGP đưa ra đề nghị hưu chiến 3 ngày trong dịp lễ Giáng Sinh, 3 ngày trong dịp lễ Tết dương lịch và 7 ngày trong dịp Tết âm lịch. (Đoàn Thêm, 1968, sđd. tt. 286-287.)

Trong khi đó, ngày 28-12-1967, Bộ chính trị đảng LĐ họp phiên đặc biệt do HCM, từ Bắc Kinh trở về ngày 23-12, chủ trì, quyết định tổng tấn công, tổng khởi nghĩa để giành thắng lợi. (Huy Đức, sđd. tr. 98.) Để làm lạc hướng dư luận và sự tính toán của các giới lãnh đạo Hoa Kỳ cũng như VNCH, vào ngày 30-12-1967 (trước Tết dương lịch 1968), bộ trưởng Ngoại giao Bắc Việt là Nguyễn Duy Trinh tuyên bố sẽ nói chuyện với Hoa Kỳ nếu Hoa Kỳ ngưng ném bom vô điều kiện. (Clark Dougan, Stephen Weiss và nhiều tác giả, The Vietnam Experience, Nineteen Sixty-Eight, Boston Publishing Company: Boston, 1983, tr. 10.) Hà Nội loan báo sẽ thả ba tù binh Hoa Kỳ vì lý do nhân đạo để đáp ứng những nỗ lực của chính phủ Hoa Kỳ trong việc tìm kiếm một giải pháp chính trị cho vấn đề Việt Nam (Chính Đạo, Mậu Thân…,sđd. tr. 17).

Cuối cùng, ngày 21-1-1968, Hội nghị lần thứ 14 Ban chấp Trung ương đảng LĐ khóa III họp và đưa ra nghị quyết “Anh dũng tiến lên, thực hiện tổng công kích và tổng khởi nghĩa, giành thắng lợi quyết định cho sự nghiệp chống Mỹ cứu nước” vào đêm Giao thừa Tết Mậu Thân tại NVN (đêm 29 rạng 30-1-1968). (Báo Nhân Dân, Hà Nội , ngày 31-1-1988, số kỷ niệm 20 năm cuộc tổng công kích.) Tấn công vào dịp hưu chiến Tết âm lịch nhằm gây bất ngờ cho NVN.

Tuy nhiên, có một việc còn bất ngờ hơn nữa: Đó là việc BVN đổi âm lịch là lịch pháp dựa trên sự tuần hoàn của mặt trăng mà người Việt Nam quen dùng. Nguyên vào ngày 8-8-1967, nhà nước VNDCCH ra quyết định số 121/CP cho Nha Khí tượng thay đổi âm lịch, theo đó tháng chạp năm đinh mùi ở BVN không có ngày 30 âm lịch (gọi là tháng thiếu), trong khi ở NVN vẫn có ngày 30 âm lịch, nghĩa là mồng 1 Tết BVN đến trước mồng 1 Tết NVN một ngày.

Việc đổi âm lịch nầy có hai điểm đáng ghi nhận: 1) Nha Khí tượng Hà Nội xác nhận việc đổi âm lịch không theo tính toán của những nhà lịch pháp, mà theo quyết định của nhà cầm quyền Hà Nội. (Lịch thế kỷ XX , Nxb. Phổ Thông, Hà Nội, 1968, “Lời giới thiệu của Nha Khí tượng”.) Như thế có nghĩa là sự thay đổi do quyết định hành chánh và chính trị chứ không phải là do nghiên cứu chuyên môn khoa học. Nếu đúng như lời trên đây của Nha Khí tượng Hà Nội, thì nhà cầm quyền CS phải có một dụng ý nào đó mới ban hành quyết định đổi lịch. Dụng ý có lẽ nhắm vào mục đích chiến dịch Tết mậu thân. 2) Việc đổi âm lịch không được thông báo trước mà chỉ cho dân chúng BVN biết khi đem ra áp dụng vào đầu năm dương lịch, tháng 01-1968, nghĩa là chỉ còn hơn một tháng là đến Tết âm lịch năm mậu thân. Điều nầy được xác nhận trong “Lời nói đầu” hoặc “Lời giới thiệu” của các lần xuất bản về sau sách Lịch thế kỳ XX, ví dụ lần xuất bản thứ hai (1977), thứ ba (1982), và thứ tư (1991)…

Tóm lại: ngày 29-1-1968 là mồng 1 Tết mậu thân ở BVN và là ngày 30 tháng chạp đinh mùi ở NVN. Ngày 30-1-1968 là mồng 2 Tết ở BVN là ngày mồng 1 Tết ở NVM. Nghĩa là dân chúng BVN và NVN mừng Tết trong hai ngày khác nhau: dân chúng BVN mừng Tết một ngày trước dân chúng NVN. Nói cách khác, dân chúng BVN mừng Tết xong rồi, CS mới tấn công ngày dân chúng NVN mừng Tết.

TÌNH HÌNH NAM VIỆT NAM: Tại NVN, ngày 31-10-1967, liên danh đắc cử tổng thống và phó tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và Nguyễn Cao Kỳ nhận chức, nhiệm kỳ bốn (4) năm. Tân tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ký sắc lệnh số 005/TT/SL ngày 9-11-1967 bổ nhiệm luật sư Nguyễn Văn Lộc lập chính phủ mới. Tân nội các gồm đa số là chuyên viên, không đảng phái.

Trên chiến trường, gần cuối năm 1967, CS mở nhiều cuộc tấn công mạnh mẽ ở nhiều nơi từ Lộc Ninh (tỉnh Bình Long), đến Dakto (tỉnh Kontum), Khe Sanh (tỉnh Quảng Trị). Gần Tết Mậu Thân (1968), CSVN tung quân tấn công các cứ điểm quân sự ở cao nguyên Trung phần, đưa ba sư đoàn 304, 320, 325, và hai trung đoàn Pháo binh cùng một đơn vị thiết giáp T-54, bao vây và pháo kích dữ dội Khe Sanh (Quảng Trị), gần vùng giới tuyến giữa hai miền Nam Bắc, từ ngày 19-1-1968. (Nguyễn Đức Phương, Chiến tranh Việt Nam toàn tập, Toronto: Nxb. Làng Văn, 2001, tt. 379-381.) Lúc đó có ý kiến cho rằng đây có thể sẽ là một trận Điên Biên Phủ thứ hai. (John S. Bowman (tổng biên tập), The Vietnam War, Day by Day, New York: Maillard Press, 1989, tr. 119.)

Trong khi đó, CS âm thầm chuẩn bị các cuộc tấn công vào thành phố. Ngày 2-1-1968, tại cao nguyên Trung phần, quân đội Hoa Kỳ tịch thu được một tài liệu có đầy đủ kế hoạch CS tấn công Pleiku và Kontum. Ngày 15-1, tại Khe Sanh, một sĩ quan CS hồi chánh cho biết sẽ có chiến dịch lớn tại vùng giới tuyến. Với nhiều tin tức tình báo khác, Bộ tư lệnh quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam ra lệnh báo động và thông báo cho quân đội VNCH biết, và yêu cầu VNCH hủy bỏ lệnh hưu chiến nhân dịp Tết Mậu Thân.

Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng quân đội VNCH, chỉ đồng ý bãi bỏ hưu chiến tại Vùng I Chiến thuật, và rút bớt 24 giờ hưu chiến trên toàn quốc. (Chính Đạo, Mậu Thân…, sđd. tt. 31-32, 344.)

Một dấu hiệu nữa về việc CS sẽ tổng tấn công trong dịp Tết là ngày 29-1-1968 (30 Tết NVN), tại Quy Nhơn, tỉnh Bình Định (thuộc QĐ II và Vùng II CT – VNCH), chính quyền sở tại VNCH bắt được trước sau 10 cán bộ CS với những tài liệu quan trọng, trong đó có cả máy ghi âm sẵn lời phát thanh kêu gọi dân chúng tổng khởi nghĩa. Tỉnh trưởng Bình Định báo cáo vụ việc lên thượng cấp, nhưng bộ Tư lệnh Vùng II CT không quan tâm. (Chính Đạo, Mậu Thân …, sđd. tr. 31.)

Lúc đó, dư luận chung trong cũng như ngoài nước tin tưởng vào sự hiện diện của khoảng 500,000 quân Mỹ tại Việt Nam sẽ bảo đảm an toàn cho VNCH. Hơn nữa, do CS vừa tuyên truyền vừa chuyển quân đe dọa Khe Sanh nặng nề, nên mọi người chú tâm đến trận chiến ở vùng giới tuyến, mà ít chú ý đến những diễn tiến chung quanh các thành phố, rộn rịp khác thường trong những ngày trước Tết Mậu Thân.

Dù tổng thống Thiệu đã ra lệnh giảm hưu chiến còn 24 giờ trên toàn quốc, và bãi bỏ hưu chiến ở Vùng I CT, nhưng nói chung, mọi nơi đều nô nức đón Tết, nên việc canh phòng có phần lơ là và quả thật cuộc tổng tấn công của CSVN là một trận đánh hoàn toàn bất ngờ với dân chúng miền Nam.

Có tài liệu cho rằng cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân là một trong ba biến cố bất ngờ nhứt trong cuộc chiến Việt Nam từ 1960 đến 1975. (James J. Wirtz, sđd. tr. 28. Hai biến cố kia là: (1) Sự can thiệp và tham chiến trực tiếp của Hoa Kỳ năm 1964, mà Lê Duẩn đã phải thốt lên vào năm 1965: “Tình hình biến chuyển mau lẹ hơn là chúng tôi đã dự đoán.” (2) Vụ ném bom ở Hà Nội và Hải Phòng của Không lực Hoa Kỳ vào ngày 23-12-1972.)

Một biến cố quốc tế khá quan trọng đối với Hoa Kỳ trước biến cố Tết Mậu Thân, là vào ngày 23-01-1968, tàu tuần thám Pueblo với thủy thủ đoàn 83 người của Hải quân Hoa Kỳ, đang di chuyển trong hải phận quốc tế dọc theo duyên hải Bắc Triều Tiên (BTT), bị chiến hạm BTT bắt giam.

Dư luận Hoa Kỳ đang chú tâm theo dõi vụ Pueblo bị bắt rất căng thẳng, thì một tuần sau, nổ ra cuộc tổng tấn công của CSVN vào các thành phố khắp lãnh thổ VNCH. (Về sau, thủy thủ đoàn tàu Pueblo được BTT thả ngày 23-12-1968.) (Còn tiếp bài 2, “Lệnh tấn công”)

(Toronto, 6-3-2016)

© Trần Gia Phụng

© Đàn Chim Việt

121 Phản hồi cho “Tổng quát về biến cố Mậu Thân (1968)”

  1. Chuyện tình yêu says:

    Sau cái vụ Mậu thân này, Mỹ và người yêu lúc ấy là VNCH không còn mặn mà nữa, anh Mỹ đẹp giai bỗng thấy VNCH mặt rỗ, nách hôi nên bỏ chạy bằng mọi giá, đâu có dễ thế, nàng còn ăn vạ được mấy năm, chàng vẫn phải bịt mũi gãi lưng chịu đến năm 75 mới tháo thân chạy được, rõ khổ

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Đó là câu chuyện do cò mồi Cộng tưỡng tượng ra rồi hát…láo vậy thôi.

      Thực ra, Cộng láo ngoài cái sự thất bại kêu goi người dân miền Nam tổng nỗi dậy,
      chúng còn làm cho nội lực của nước VN bị kiệt quệ.

      Hàng trăm ngàn thanh thiếu niên VN đi…đái mà chưa có dịp biết…ấy là cái gì.
      Và cái độc hại nhất là miền bắc VN bị ăn bom Mỹ, hoàn toàn phụ thuộc Tàu Cộng, văn hoá…láo.

      Bằng cái chiến thuật biển người do Tàu Cộng chỉ dạy, VN Cộng láo coi mạng bộ đội như mạng…chó.
      Chết bao nhiêu, kệ mẹ tụi mày, miễn tao vớt được miền Nam, là…sướng…

    • Quang Phan says:

      Chỉ có não trạng chim sẻ CTY mới có câu “Sau cái vụ Mậu thân này, Mỹ và người yêu lúc ấy là VNCH không còn mặn mà nữa “. Hãy kêu đồng chí Đinh thế Huynh hay Võ văn Thưởng bò lên trang mạng này đấu nhé .

      ***Bàn về Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, Tiến sĩ Nguyễn Đức Phương : Hai hàng không mẫu hạm Constellation và Kitty Hawk được lệnh trở lại biển Nam Hải để tăng cường cho hai hàng không mẫu hạm Corral Sea và Hancock đã có sẵn từ trước. Ngày 5 tháng tư chỉ có 5 tuần dương hạm Mỹ tại Cửa Việt thì đến ngày 17 đã có đến 20 tàu tuần dương và khu trục yểm trợ hải pháo taị đây . Ngày 15, phi đoàn 35 Chiến thuật của không quân Mỹ cùng với ba phi đoàn F-4 của thủy quân lục chiến được gửi sang Việt nam. Tổng số phi cơ B52 tại hai căn cứ Anderson Field ( Guam) và Utapao ( Thái lan) được gia tăng lên 138 phi cơ.

      ” Mùa Hè Đỏ Lửa”- Tác giả Phan Nhật Nam:…trong đêm 11 rạng 12 tháng 5, sau khi được 8000 quả đạn dọn sạch đường, 3 trung đoàn, mỗi trung đoàn quân số 3 Tiểu đoàn đầy đủ được“tùng thiết” với một đại đội chiến xa thuộc các trung đoàn 203 và 303 thiết giáp, tưởng sẽ san bằng An Lộc, giết toàn thể lính Mỹ Ngụy, không để sống một người dân.Mười bẩy “pass” B52, mỗi “pass” đi qua do 3 phi cơ thực hiện với 42 quả bom 500 ký, 24 quả bom 250 ký. 17 pass bom sát nách An Lộc 600 thước, chiếc hầm béton của Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn I Dù “di chuyển” theo cơn rung của bom. Bom chiến lược, với nguyên tắc chỉ thả cách quân bạn khi có khoảng cách an toàn từ hai cây số trở lên. Cuộc đánh bom phải do chính Trung Tướng James Hollingswoorth của Vùng III điều khiển. Và chỉ một “pass” bom ở Trãng Bàng cũng đủ làm cho thành phố Sài Gòn chuyển động, cách nơi đánh bom 30 cây số đường chim bay!Con người nào chịu nổi 17 pass bom đi trên đầu, bao chung quanh không phải từng lớp nhưng từng chồng, từng tảng âm thanh mà cường độ nằm ngoài sức tưởng tượng… Sợ, phải sợ, dù người có được đúc bằng thép, thép cũng chảy, người có uống thuốc liều, thuốc cũng phải tan, Marx, Lénine, Hồ Chủ Tịch, Võ Đại tướng chẳng còn là cái quái gì trong khối không gian điên đảo tàn khốc đó -”.

      • bac sy says:

        Bộ trưởng quốc phòng Mỹ Macnamara tính rằng mỗi một đợt bom B 52 tiêu diệt được ít nhất 8 VC, vậy với mấy trăm nghin VC Mỹ chỉ cần ném vài chục nghìn đợt B 52 là tiêu diệt hết. Thật là một sự tính toán ngu xuẩn. Hồi trước giá VC chỉ cần có trong tay 1 cái B52 thôi thì chiến tranh đã kết thúc từ lâu rồi, không phải đợi đến hội nghị Paris. Mỹ ngụy hoàn toàn làm chủ bầu trời, bom đạn rầm rầm mà vẫn thua, nhục quá.

      • Quang Phan says:

        ” Sinh Bắc tử Nam”. Miền Nam : Lò nghiền thịt đạo quân Cộng sản Việt nam đánh thuê cho bọn đế quốc Trung- Xô :

        Theo tài liệu đúc kết từ Đại Hội 4 của CSBV năm 1976, ít nhất là 4.000.000 thanh niên miền Bắc đã chết trên chiến trường – gồm cả số người chết trên đường xâm nhập từ Bắc vào Nam.

        Theo Thông Tấn Xã CSVN 16/6/97: 3.000.000 người Việt Nam thiệt mạng, 4.400.000 bị thương .

        Ngày Oan Trái – DCV -27/04/14 | Tác giả: Trần Hồng Tâm : Người chịu thất bại đau đớn nhất trong cuộc chiến này, suy cho cùng, là nhân dân miền Bắc. Thử làm một phép tính: Dân số miền Bắc trước 1975 khoảng 30 triệu (làm tròn số, thực tế thì thấp hơn). Có 3 triệu thanh niên ở độ tuổi 18 đến 30 đã chết ở chiến trường miền Nam. Như vậy cứ 10 người dân, thì có một người chết trận.

        Đảng thí 1/10 dân số của một quốc gia để đổi lấy chiến thắng, thử hỏi Đảng nhẫn tâm đến mức nào, và cái giá của chiến thắng mà Đảng giành được bằng xương máu của dân đắt đến mức nào.

        Nhà văn CS Dương Thu Hương : “Xác lính chết ngập suối, nước không chảy được, chim cắt chim kền kền ăn thịt no đến mức không bay lên nổi ” .

        Nhà văn Dương Thu Hương : Tới tận năm nay, gần sáu mươi tuổi tôi mới thấm thía sự khác biệt giữa kiếp người. Nhờ đọc báo phương Tây, tôi mới biết là người Mỹ và người Iraq chết như người, chết theo kiểu người. Chúng tôi, những người Việt Nam, chúng tôi chết như kiến, chúng tôi chết như ruồi, chúng tôi chết như lá khô rụng, cái chết của chúng tôi hoà lẫn bùn đen, và tan trong câm lặng.”

        Nhà văn CS Xuân Vũ : Lính chết như gà toi trên Trường Sơn . Mạng Người Như Lá Rụng .

        Nhạc sĩ CS Tô Hải: Tôi đã thấy…Cả một xã không còn bóng đàn ông, trắng xóa khăn tang của các chị, các mẹ…

        Nhà thơ Nguyễn Duy: “Nạng gỗ khua rổ mặt đường làng” .

        Tổng bí thư Lê Duẩn : “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc “.

        Nhà văn Dương Thu Hương: “Cuộc chiến giải phóng miền Nam là cuộc chiến ngu xuẩn nhất trong lịch sử dân tộc”.

    • bac sy says:

      Đù mạ cái thằng cha này nói đúng dóc. Tổng tấn công và nổi dậy của VC tuy thất bại về mặt quân sự nhưng đã thắng lợi về tất cả các mặt khác. Mỹ và đồng minh sau cuộc tổng tấn công 1968 mới nhận ra rằng không thể thắng được VC trong cuộc chiến tranh này, và VNCH cùng quân đội của nó chỉ là một lũ bất tài, vô dụng nên đành phải tìm cách rút ra, nước Mỹ và dân Mỹ lúc đó mới hiểu các báo cáo “đã bình định xong miền nam VN ” là bố láo. Lúc đó Mỹ mới chịu chấp nhận đàm phán với VC. Trưởng đoàn Mỹ khi đến dự khai mac hội nghị Paris đã phải nói ” Tù trước tới nay chỉ có 2 cách kết thúc chiến tranh, hoặc là một bên chiến thắng hoàn toàn bên kia, hoặc là hai bên cùng phải đàm phán”.
      Lúc đầu VC đề nghị họp ở Warsawa thủ đô Ba lan vì ở đó cũng có ĐSQ Mỹ, Mỹ từ chối vì vẫn còn ngượng và xấu hổ. VC đề nghị họp ở Paris, Mỹ không thể từ chối được nữa, lúc đó người ta nói “chẳng khác gì bố bảo con mày phải đến đấy”. Còn Pháp thì sướng quá, lúc bấy giờ chiến tranh VN là một sự kiện nổi cộm nhất thế giới, nay họp ở Paris làm cho Pháp càng thêm nổi tiếng, nhưng cái chính là Pháp được dịp rửa nối đau thất bại thực dân ở VN hơn chục năm trước và cười nhạo Mỹ bằng câu : “tao đã phải rút ra khỏi đấy mà mày còn vào, bây giờ đến lượt mày”.
      Một ông giáo sư người Đức đã từng hỏi bố mày đây : ” Pháp nó thua VN thì còn có thể hiểu được, vì Pháp nó chẳng giỏi gì. Nhưng Mỹ cũng thua VN thì tôi không thể hiểu nổi, chẳng nhẽ Mỹ cũng kém như Pháp à?”. Không, Pháp Mỹ đều giỏi cả, nhưng cả hai đã ngu khi xâm lược VN, bât kể dưới hình thức gì, đó là câu trả lời của bố mày đấy các con ạ.

      • Quang Phan says:

        Những mơ mộng hão huyền :

        ” Biến Khe Sanh thành Điện Biên Phủ thứ hai” năm 68 đâu chẳng thấy, chỉ thấy 13000 bộ đội CS bị ăn bom B 52 tan tành xác pháo.

        ” Tổng công kích, tổng nổi dậy” chiếm trọn miền Nam năm 68 đâu chẳng thấy, chỉ thấy 110000 bộ đội CS chết nằm phơi rốn khắp thành phố, thị thành miền Nam .

        “Bác” Hồ sẽ vào thăm miền Nam đâu chẳng thấy, chỉ thấy “Bác” Hồ nhắm mắt lìa đời năm 69 sau khi bị quất sụm bởi hai cú đấm thép Mậu Thân và Khe Sanh .

        ” Chúng tao sẽ chôn sống tụi tư bản chúng mày” của tổng bí thư Liên xô Khrushev đâu chẳng thấy, chỉ thấy tổng bí thư Mikhail Gorbachev tự đánh sập đế quốc Liên xô ngày 25 tháng 12, 1991 .

        *Theo tác giả Tom Carhart của cuốn Batles And Campaigns In Vietnam : Trong trận Khe Sanh, quân Bắc Việt bị đại bại với từ 10,000 đến 13,000 cán binh tử thương.

        * “Bên Thắng Cuộc “- Huy Đức : Cựu thủ tướng Cộng sản Võ Văn Kiệt viết rằng những người trực tiếp ở chiến trường như ông phải chứng kiến sự hy sinh quá lớn, lúc đó tôi đau đến mức nhiều lần bật khóc. Hơn 11 vạn quân (110,000) giải phóng đã hy sinh trên toàn chiến trường, còn thương vong của dân chúng thì không thể nào tính được .

        *Tháng 9-1954, trong thư gửi bộ đội, Hồ Chí Minh viết: “Đến ngày hoà bình đã được củng cố, thống nhất được thực hiện, độc lập, dân chủ đã hoàn thành, đồng bào sẽ vui vẻ trở về quê cũ. Lúc đó rất có thể tôi sẽ cùng đồng bào vào thăm miền Nam yêu quý của chúng ta “.

        *Ngày 18 tháng 11 năm 1958, trước mặt các đại sứ các nước Âu châu, tổng bí thư Liên xô Khrushev đe : ” We’ll bury you”.

      • Tien Ngu says:

        Cò mồi à,

        Văn hoá lên giọng ta đây, mất dạy, không có hay ho gì đâu em. Ráng học hỏi mà bỏ cái tật đó đi.

        Cộng láo nó dạy em từ cái thuở quàng khăn đỏ, nay nó cho tiền cho cơm em mần cò mồi cho nó,

        Thì quả là rất khó dạy em đi vào con đường ngay thật. Nước đổ đầu vịt…

        Thấy thương cho cái kiến thức Cộng láo quá…

      • Trần Hoàn says:

        Nhưng cái thằng cười lớn nhất là thằng Tàu:

        Nên Mao Trạch Đông an ủi Pháp- Mỹ rằng, mấy anh mới có mấy chục năm mà than vãng cái nỗi gì?
        Nước tôi đã thất bại cả ngàn năm khi xâm lấn An Nam kìa, nhưng từ ngày chúng tôi huấn luyện được bầy chó săn VC là chúng tôi thành công mỹ mãn, đặc biệt con cẩu Hồ đầu đàn nó ngoan không thể tả!

        Vì thế năm 1979 đám tướng Tàu đòi giết hết đám cẩu phản chủ nhưng Đặng Tiểu Bình cản không cho, vì hắn biết khi đám chó săn Việt Cộng chết hết là dân Việt yêu nước sẽ quật khởi như ngàn năm trước.
        Đù mạ nó rỏ như vậy mà chó săn bac sy cứ vào đây sủa hoài.

  2. Bac sy says:

    Không thể chữa trị được cho cái đám tàn quân này, chúng cứ nhao nhao lên đòi xin thuốc. Lúc đầu tưởng chúng chỉ bị mỗi bệnh tháo dạ đổ vạ cho cứt thôi, cho thuốc rồi vẫn chưa khỏi, lại sinh ra cái bệnh ngứa cổ, nói huyên thuyên quá nhiều. Cuối cùng mới biết chúng bị bệnh “thất tình” … à quên, thất trận. Chỉ còn phép cho vào nhà thương điên.

    • Tien Ngu says:

      Nghe…thương quá…

      Cò mồi Cộng láo, em nào cũng thế…

      Chúng luôn …tự sướng, cho mềnh nà…đẳng cấp, đỉnh cao trí tuệ.

      Nhưng chúng hát lên, là thiên hạ ai cũng thấy được cái…láo mà dốt.

      Sau nhiều năm láo, đói dốt triền miên, Cộng sợ bị dân nỗi lên cắt cổ
      Mặc dù chận ngách thông tin khắp nơi, nhưng vẫn sợ.

      Cộng Nga, Cộng Tiệp, Cộng Ba Lan, Cộng Đông Đức, Cộng vân vân, cùng nhau …dẫy đành đạch,

      Chúng buộc phải mở cửa học theo cách vận hành xã hội của VNCH, đồng thơi qua lạy Tàu Cộng xin … được tha tào, bảo bọc em trở lại…

      Nhờ đó mà đở đói, bớt …dốt.

      Nhưng cái tật láo cũng không bỏ, vẫn tung cò mồi láo xược về cái vụ…giãi phóng.

      Cò mồi à, mở con mắt…hí lên em…

    • Tran Vinh says:

      Bè lũ bọn Cộng sản đánh lén bằng súng đạn thua nhục nhã, chết đến hơn trăm ngàn quân. Bò lên trang mạng này, đánh lén bằng võ miệng, thua nốt,thua thảm hại..

  3. noileo says:

    bac sy says: 19/03/2016 at 00:28
    “Mấy cái đồ khuân về bắc các anh đều phải bỏ tiền ra mua cả, chẳng thằng nào ăn cướp được đâu.”

    Tiền ở đâu mà bọn lão thành cách mạng cộng sản Lao động Tàu đẻ người bắc chủng tộc Hồ chí Minh man rợ, tên sát nhân giết người hàng loạt, mua hàng từ VNCH khuân về bắc?

    Trước 30-4-1975, đồng tiền VNDCCH chỉ bằng 1/10 đồng tiền VNCH. Sau khi chiếm đóng VNCH bọn lão thành cách mạng người bắc cưỡng bức người nam đổi tiền, theo đó 500 đồng VNCH được đổi lấy 1 đồng tiền “ngân hàng” & tiền “mới”, riêng người bắc thì được đổi ra tiền “ngân hàng” & tiền “mới” theo giá 1 đổi 1.

    Từ chỗ chỉ bằng 1/10 nay trở nên bằng 500 lần, tức là tài sản, tiền mặt của lão thành cách mạng cộng sản Lao động Tàu đẻ, sau một đêm, trở nên trị giá bằng 500/0,1 = 5000 lần người nam,

    thì đó là ăn cắp, ăn cướp, thì đó là lão thành cách mạng cộng sản Lao động Tàu đẻ người bắc ăn cắp , ăn cướp tài sản tiền bạc của người nam, chứ còn gì nữa mà bày đặt đính chính cho má nó khi?

    Mặt khác, sau khi VNCH bị cộng sản VNDCCH chiếm đóng, người dân VNCH không còn đựơc làm ăn buôn bán bình thường như trước, hầu hết phải mang đồ dùng, hiện vật trong nhà ra bán lấy tiền độ nhật, tất nhiên, bán như thế chỉ có thể bán rẻ,

    Nhân cơ hội đó bọn lão thành cách mạng cộng sản Lao động tàu đẻ mang đồng tiền “mới” vào thu mua đồ đạc của người nam khuân về bắc,

    đó chính là người bắc ăn cướp tài sản của người nam khuân về bắc, còn bày đặt đính chính, đính sai gì nữa!

  4. noileo says:

    bac sy says: 19/03/2016 at 00:28
    “Không có viện trợ của Mỹ thì các chú cũng làm đếch gì có những cái đó mà cứ tinh tướng”

    THì bọn cộng sản Hồ chí Minh cầm quyền, bọn nguời bắc chủng tộc Hồ chí Minh man rợ phản quốc hãy cứ thử “tinh tướng” bằng viện trợ của nước ngoài, như VNCH đi, xem có đươc không?

    Mấy chục năm qua, bọn cộng sản Hồ chí Minh cầm quyền, bọn người bắc chủng tộc Hồ chí Minh man rợ chiếm đóng VNCH có nhận được viện trợ của nước ngòai không, bao nhiêu lần hơn viện trợ của Hoa kỳ viện trợ cho VNCH trước kia?
    Sao chỉ thấy Việt nam dưới ách cai trị cộng sản, suốt 40 năm càng ngày càng tụt hậu, càng nhân viện trợ càng tụt hậu, thậm chí còn ở dưới cả Cam pu chia & Lào!

    ****

    Trước 1975 không chỉ VNCH, mà còn có Nhât bản, Đại hàn, còn có cả Âu châu nhận viện trợ của Mỹ, nên vấn đề (xấu hay tốt, giỏi hay dở) không ở chỗ “nhận viện trợ Mỹ”, vấn đề (xấu/tốt & giỏi/dở) là ở chỗ đã sử dụng viện trợ Mỹ, đã xử dụng viện trợ của nước ngoài như thế nào để xây dụng & phát triển quốc gia!

    Trước 1975, nước VNDCCH cộng sản, bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn cộng sản Lao động Tàu đẻ, biến thái của bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoai lai tay sai giặc tàu, có nhận được viện trợ của cộng sản Liên xô, của Trung cộng, của các nước cộng sản Đông Âu không?

    Trước 1975, nước VNDCCH, bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn kinh thế ra xã hội chủ nghĩa bắc kỳ, mặc dầu vẫn nhận đầy đủ viện trợ của Liên xô & Trung cộng, nhưng, không những không thể khiến cho người dân miền bắc có công ăn việc lam để có thể mua, có thể sở hữu “đồng & đài & đạp” như người dân VNCH, mà bọn cộng sản VNDCCH, bọn kinh thế ra xã hội chủ nghĩa còn xô đẩy người dân miền bắc vào cuộc sống đói khổ theo bản năng súc vật, xếp hàng cả ngày, thua xa lân bang, thua xa thật xa VNCH

    *****

    VNDCCH cộng sản bất tài & đần độn thua kém VNCH thì nhận là bất tài đần độn thua kém VNCH, hoàn toàn thua kém VNCH trong xây dựng phát triển đất nước, còn bày đặt đổ thừa chi nữa cho má nó khi?

  5. Quang Phan says:

    Bọn Hồ chí Minh- Lê Duẫn làm lính đánh thuê cho Trung- Xô, dân Bắc đói nhăn răng :

    Nhà văn Cộng sản Dương thu Hương: “… Chúng tôi sống như những người nông dân và tất cả mọi người đều chịu sự tàn phá của bom đạn chiến tranh. Thức ăn thức uống vô cùng khan hiếm, thậm chí rau cũng không có. Gạo ở bên kia sông, chỉ vì mấy cân gạo có thể mất mạng, vì bom Mỹ ném liên tục “.

    Lê Duẩn : Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc .

    • Tú sụn says:

      Nghe lời cái con giặc cái văn sỹ này thì chỉ có đổ thóc giống ra mà ăn. Toàn là chuyện bịa, ai đời trong “Bên kia bờ ảo vọng” của nó có đoạn vào khoảng 1964 (trước khi Mỹ ném bom miền bắc) mà anh hát xẩm đã hát bài “Tầu anh qua núi” cua Phan Lạc Tiên sáng tác năm 1975.
      Thằng em trai của nó ở Đức lúc nào cũng xấu hổ vì bà chị, lúc nào cũng phân trần rằng chị nó “phản thùng” là vì bị bất mãn, sau khi đi TNXP về thì bạn bè được đi học nước ngoài, mình thì không nên bất mãn. Mà cái loại bất mãn thì không còn văn hóa nữa.

      • Quang Phan says:

        “Miền Bắc điêu tàn nên đời nó khổ
        Một chén cơm chiều nên lòng chưa no
        …….
        ***Nhà văn Tô Hoài : Các cửa hàng, phiếu thịt chỉ bán mỡ – mà hoạ hoằn mới có. Người đổ ra đường, suốt ngày nháo nhác sắp hàng, xếp hàng mua từ mớ rau đay. Bom đánh trên đầu, dưới đất thì kéo dài hàng như thế này, biết sẽ ra sao. Tôi ra nhận làm công tác trưởng khối phố, tôi đi xem xét các nhà thiếu đói để xin cứu tế cuối năm. Vào một nhà, chị ấy làm nghề y tá, chồng li dị. Ba mẹ con cả tháng ăn cháo quấy lẫn rau muống. Nửa phần gạo phiếu đã bán để thêm tiền chi tiêu và mua rau, mắm muối.

        *** BÊN THẮNG CUỘC – HUY ĐỨC : Ngay từ cuối thập niên 1960, trong khi ở miền Bắc xe đạp cũng rất hiếm người có mà đi, ở miền Nam người dân đã có thể sở hữu ô tô, còn xe máy hai bánh thì tới đầu thập niên 1970 đã trở thành phương tiện giao thông cá nhân phổ biến350

        ***19-2-1973 – Mạn đàm với Thiếu tá Phạm Huấn của ban liên hợp quân sự 4 bên đã đi Hà Nội để quan sát vụ trao trả tù binh Mỹ ngày 18-2-1973 :
        ……
        Nhưng rất tiếc tôi không hiểu tại sao, thủ đô Hà Nội sau 19 năm dưới chế độ Cộng Sản, bây giờ tiêu điều và xơ xác quá. Không có một kiến trúc nào đặc biệt tại Hà Nội so với trước năm 1954.

        Tôi tưởng Hà Nội tiêu điều nhưng không ngờ đến quá sức tưởng tượng như tôi nghĩ. Khu trung tâm thành phố như Gia Long, Lý Thường Kiệt, Tràng Tiền … nhà cửa trông rất là cũ kỹ, không có sửa sang quét vôi gì hết. Tôi có cảm tưởng như đã 10, 15 năm nay không được quét vôi lại. Những con đường đó đi đường nhìn thấy dân chúng phơi quần áo, tôi xin lỗi được tả chân, phơi cả những cái quần đen, những áo màu cháo lòng trên cửa sổ thì còn gì là phố xá, nhà cửa của Hà Nội ?
        …….

        - Anh có đi ngang qua căn nhà mà anh ở khi xưa không ?
        - Tôi có được đi ngang qua căn nhà trước khi di cư vào Nam tôi trọ học, tôi xúc động lắm, muốn khóc được. Còn y hệt nhưng tiêu điều xơ xác hơn nhiều.
        - Nói như vậy Hà Nội của ba mươi sáu phố phường thuở xưa bây giờ không còn nữa ?
        - Hà Nội thuở xưa bây giờ không còn nữa, so sánh Hà Nội trước năm 1954 với bây giờ, nghĩa là sau 19 năm, sinh hoạt của Hà Nội, quang cảnh của Hà Nội – dù là khu trung tâm thành phố – không bị phá hủy bằng bom đạn, nhưng hiện nay trông tiêu điều và so với trước tôi nghĩ chỉ bằng 2 phần 10.

        Các anh tưởng tượng một ngày ở Hà Nội, khoảng năm, sáu giờ đồng hồ đi ngoài phố, tôi chỉ đếm được mười hai, mười ba cái xe du lịch loại nhỏ, và theo các sĩ quan Bắc Việt, thì hầu hết là xe của chính quyền Hà Nội. Và tôi cũng không nhìn thấy một thiếu nữ nào mặc áo dài, thiếu nữ duy nhất của miền Bắc mặc áo dài mà tôi nhìn thấy trong ngày công tác ở Hà Nội là cô nữ ký giả gặp ở Gia Lâm. Còn tất cả là quần đen, áo cánh vải thô màu xám, hoặc màu trắng cháo lòng. Cũng như phương tiện di chuyển “văn minh” của Hà Nội bây giờ là những chiếc xe đạp cũ kỹ.

        - Những tàu điện thuở xưa có còn hay không ?
        - Có, khi đi ngang hồ Hoàn Kiếm tôi chụp được hình 2 cái tàu điện. Đây, các anh có thể nhìn quang cảnh tàu điện. Trời lạnh các anh biết đầu năm miền Bắc của mình “rét tháng ba bà già còn chết rét”, thế mà ngày đầu năm có người đi chân không, mặc áo mỏng manh.
        …..
        Trước kia, khi chưa được trở lại Hà Nội tôi tưởng phụ nữ miền Bắc ăn mặc như phụ nữ Trung Cộng đều mặc áo cổ cao hoặc áo ngắn đồng màu. Tôi nghĩ như vậy coi còn gọn ghẽ trông được, ai ngờ bây giờ học mặc quần đen áo cánh màu cháo lòng, hoặc màu xám nhạt vải Nam Định.
        …..
        - Các anh có thấy các cửa hàng buôn bán, các hàng rong đặc biệt như Sấu Dầm, Phá Sa Lạc Rang của Hà Nội thuở xưa không ?
        - Chúng tôi có đi xe phớt ngang cửa hàng bách hóa Hà Nội nhưng không vào, các cửa hàng buôn bán thì hầu như không thấy hay là rất ít, tôi có thấy một vài hàng quán nhưng chỉ kiểu các quán cóc đầu đường của mình ở Saigon. Hàng rong như ngày xưa thì tôi không thấy. Tôi có thấy một vài quán cóc trên đường Lý Thường Kiệt, gần trường Nguyễn Trãi, nhà thủy tạ vẫn còn nguyên.
        …..
        Hà Nội còn đó, nhưng Hà Nội ra sao ?
        Những hình ảnh của Hà Nội, được mang ra khỏi Hà Nội mới nhất, những bức ảnh chụp Hồ Gươm vào ngày 18 tháng 2 năm 1973 vừa qua, cho thấy rằng Hà Nội còn đó, nhưng Hà Nội đã làm chảy nước mắt tất cả những người nhìn thấy lại Hà Nội.
        Hà Nội nghèo, nhưng người ta không thể tưởng tượng Hà Nội có thể nghèo đến thế !
        Hà Nội già, nhưng người ta không thể tưởng tượng Hà Nội có thể già đến thế !
        …..
        Cũng không một thiếu nữ nào có nổi một đôi giầy. Họ đều mặt quần thâm, áo cánh, áo cánh nâu, áo cánh xám, áo cánh trắng màu cháo lòng, đi dép, thứ dép được cắt bằng lốp xe hơi cũ, quai bằng cao su và thứ dép bằng plastic màu ngà, hoặc đi chân đất. Đàn ông thì hầu hết mặc quần áo đại quân, hay đồng phục cán bộ màu xám. Riêng các thiếu nhi, các em đều phong phanh những chiếc áo vải mỏng, áo len cũ kỹ, dù ai cũng biết rằng, cái rét ở Hà Nội vào tháng giêng còn là cái rét cắt da, cắt thịt, các em phần lớn đi đất, và đất ở miền Bắc vào những ngày chưa hết tết này, phải được ví như những tảng nước đá.

      • UncleFox says:

        Đồng chí Tú Sụn nói thế e ra đúng cho trường hợp Kụ Hồ nhà ta đấy . Đựt mẹ, giá trước kia Pháp thí cho ông Kụ một “suất” học bỗng vào Trường Thuộc Địa thì Kụ đã sung sướng làm chó săn cho tây chứ đâu trở thành “nhà Kách Mệnh” “đánh thay cho Liên Xô, cho Trung quốc” …

        Đúng là cái bất mãn của Kụ Hồ đã làm hại cả dân tộc Việt Nam !

      • Tudo.com says:

        @UncleFox:

        Ấn Cồ Phóc nhắc vụ Ku Hồ xin đi học mà tui giận thằng Tây hết biết. Bà mẹ, phải chi nó thí cho Kụ mình cái chức Cai chức Tổng gì đó thì có say xỉn cho lắm Bác Hồ cũng chỉ đánh chết dân vài mạng như bố của Bác chứ đâu có chuyện làm tôi cho thực dân không được rồi quay sang làm tớ cho Nga Tàu giết hằng triệu người Việt!
        Bây giờ cái di chứng “định hướng”. . . theo Tàu nầy không biết bao giờ dân Việt mới thoát khỏi?

  6. Quang Phan says:

    Nhà văn Cộng sản Tô Hoài :MIền Nam sướng gấp trăm lần miền Bắc :

    “…tớ có dịp nhập bọn đi thực tế miền Nam, đi sâu vào từng gia đình, họ hàng bà con, bạn bè cũ, mới. Tớ đi ra tận đất mũi Cà Mâu, ăn dầm nằm dề cả tháng ở đồng bằng sông Cửu Long… Và đi đâu tớ đều thấy cái THỰC TẾ RÀNH RÀNH là miền Nam sướng gấp trăm lần miền Bắc, dù tiếng súng chỉ mới im lặng sau miền Bắc có hơn 2 năm trời (chỉ tính từ khi Mỹ ngừng ném bom miền Bắc). Hàng hóa, thực phẩm từ nông thôn đến thành thị, đâu đâu cũng thấy thừa mứa, rẻ rề. Trong khi ở miền Bắc, miếng đậu phụ, lạng thịt cũng phải có phiếu thì ở miền Nam, bác ngư dân, Hai Tường, ở Cà Mâu có thể ngồi tại nhà quờ tay xuống nước vớt lên cả một cần xé cá, tôm đang còn giãy đành đạch, chiêu đãi đoàn nhạc sỹ cánh tớ nhậu suốt một ngày! Buồn cười Huy Du, có tiếng là thật thà còn hỏi nhỏ bác chủ nhà: “Ba bữa nhậu ngày, một bữa cháo rắn hổ mang đêm, thế này, có làm bác tốn kém lắm không”? Bác ta cười ha hả trả lời “Tôm cá dưới sông, rắn nằm trong bụi, có mất tiền mua đâu mà tốn với kém!” Nói rồi, bác cầm bao “555″, rút một điếu, xé giấy, vứt đầu lọc, nhồi thuốc vào… nõ điếu thuốc lào, rít một hơi dài, rồi nói thêm trong khói thuốc: “các chú thế là chưa biết gì về miệt Cà Mâu này rồi! Chim trên trời, cá tôm dưới nước, thiên nhiên này nuôi sống chúng tôi bao đời nay! Chẳng lo phải thiếu miếng ăn đâu mấy chú ạ! Bây giờ hòa bình rồi, tha hồ mà đi khơi, đi lộng, chẳng lo tên bay đạn lạc ,lo tàu Hải Quân xục sạo tìm Việt Cộng, cản trở làm ăn, thế là sướng rồi! Nào! nhậu đi mấy chú! “Thế đấy ,một người ngư dân bình thường đã “tuyên truyền”về cái sướng vật chất (và có lẽ cả tinh thần?) hơn hẳn của miền Nam bị “kìm kẹp”, cho chúng tớ quá đơn giản nhưng cực kỳ .. thuyết phục !

    Trở về thành phố, lại lang thang đi khắp chợ Bến Thành, đường Lê Lợi, Lê Thánh Tôn, Huỳnh Thúc Kháng, Đồng Khởi, Nguyễn Huệ…anh nào anh nấy đều ù tai, hoa mắt về những hàng hóa, về những câu chào hỏi “1 đồng (tiền mới) một mét mua dzô!” Còn vào đên Chợ lớn thì …cứ như …lạc sang Tầu! Đặc biệt ngon và rẻ thì có lẽ không anh nào đã được hưởng cái thú ăn cơm Tầu như ở đây! Huy Du, 5 năm học bên Tầu cũng chưa bao giờ được hưởng những món sang trọng mà lại rẻ rề đến thế!

  7. Sự thật says:

    VC thua hoài, quân lính chết gần hết, nếu theo số liệu của các vị đuôi VNCH nói thì mỗi VC phải chết đến vài lần mới đủ số liệu bị tiêu diệt mà mấy vị đưa ra, ấy vậy mà cách đây 41 năm, đúng những ngày này, các vị đè lên nhau mà chạy, có lẽ các vị tưởng nhầm thượng cấp ra lịnh cho các vị chạy thi việt dã mới có cuộc chạy toàn quân lực như vậy!

    • UncleFox says:

      Thực ra thì binh sĩ Việt Cộng chẳng chết bao nhiêu so với quân VNCH và Mỹ . Thế nên sau chiến tranh đến nay đã 41 năm rồi mà Đảng ta “chẳng thèm” cho biết có bao nhiêu bộ đội đã “được” lên bàn thờ làm “liệt sỹ” .
      Con số hơn 300 nghìn cán binh “mất tích” cũng đủ phản ảnh “khối lượng” “liệt sỹ” ta hy sinh giup bác Mao thoả mãn giấc mơ “đánh Mỹ cho đến người Việt Nam cuối cùng rồi phải không đồng chí (sợ) Sư Thật ?

    • Tien Ngu says:

      Đây đúng là sự thật theo kiểu…cò mồi Cộng láo…

      Ai giãi thích ai…giãi mật gì thì kệ mẹ họ. Cò mồi ta cứ theo Cộng láo dạy mà…vẹt.

      Thấy thương quá…

      Mẹ nó chớ, trên thế giớ này có cái xứ Cộng nào mà…khá?

      Trung Côngh5 nếu không theo Mỹ, thì bây giờ cũng còn đói thí mẹ. Nói chi đến VN Cộng láo, em?

  8. TRÍ NGÀN says:

    TRIẾT LÝ VỀ BẠO LỰC

    Giới thực vật như cây cỏ không có bạo lực giữa nhau, bởi chúng không có nhận thức, không có cảm xúc, vả lại bị gắn chặt vào nơi chốn chúng tồn tại. Thế giới động vật ngược lại hoàn toàn khác. Chúng có sự di động và cả móng vuốt, răng nhọn, cùng sức mạnh cơ bắp, nhu cầu sinh tồn và phát triển khiến cho sự bạo lực lẫn nhau là điều tự nhiên. Tuy nhiên nếu loài vật chỉ có bản năng thì loài người lại có nhận thức, tình cảm, cảm xúc, đó như những yếu tố định hướng và chi phối các tính cách bạo lực vì mục đích đấu tranh để khống chế lẫn nhau những khi cần thiết.

    Như vậy cũng có nghĩa mọi lý thuyết chiến tranh, đấu tranh cách mạng đều cũng không đi ra ngoài thực tế này. Chính sự tranh giành về quyền lợi mọi mặt giữa người và người, nếu không được khống chế và nếu có điều kiện thuận lợi sẽ xảy ra khuynh đảo và chiến tranh lẫn nhau là điều không thể tránh. Từ cổ chí kim, từ dạng sống bộ lạc, cho đến các xã hội phong kiến, quân chủ, dân chủ tự do hiện đại cũng luôn luôn như thế. Có chiến tranh cục bộ từng nơi, hay cả chiến tranh thế giới trong các thế kỷ trước mà mọi người đều biết.

    Nhưng trong thời hiện đại, ý nghĩa của học thuyết, của lý thuyết lại là điều đáng nói nhất. Học thuyết tự nó có thể đúng hay sai. Tuy nhiên nếu được nhận thức không đầy đủ, một số người có thể mù quáng tin theo nó, tạo nên những tình cảm, những cảm xúc, những động cơ vụ lợi liên quan nào đó, tạo nên lực lượng của số đông, thế là chiến tranh cách mạng, chiến tranh lật đổ có thể xảy ra. Khi đó bạo lực được dẫn dắt bởi lý thuyết, như ý thức hệ nào đó chẳng hạn, và lý thuyết được thực hiện qua bạo lực cho tới khi nó thắng lợi và chiến tranh chấm dứt khi nó hoàn toàn không còn mục tiêu bạo lực nữa.

    Thế nhưng mọi cái rồi cũng qua. Có nghĩa mọi lý thuyết, mọi ý hệ nào đó rồi cũng qua sau khi chiến tranh và bạo lực đi qua một thời gian dài. Có nghĩa lịch sử như những đợt sóng cồn trên biển từng đợt khác nhau rồi cuối cùng cũng qua đi tất cả. Hay nói khác, mọi loại chiến tranh và bạo động đều chỉ nhất thời, cuối cùng lịch sử vẫn quay lại hòa bình nhưng không phải hoàn toàn mãi mãi.

    Chỉ có điều sau những giai đoạn bạo lực bạo hành như thế, luôn hi sinh mọi mặt đối với số lớn con người là nạn nhân tự giác hay không tự giác của nó. Sự hi sinh này có khi có ý nghĩa nhưng cũng có khi hoàn toàn vô nghĩa. Như chiến tranh cách mạng chính đáng, chiến tranh giải phóng chính đáng, chiến tranh chính nghĩa chính đáng. Trái lại nếu không phải như thế, mọi sự hi sinh cũng chỉ như việc giài quyết sai lầm một bài toán nào đó và cuối cùng chỉ vô bổ mà không lợi ích gì cả.

    Vậy nói cho cùng, trong thế giới loài người, chỉ có tình cảm trong sáng, nhận thức đúng đắn, cảm xúc lành mạnh, mục đích chính đáng mới mang lại hạnh phúc cho mỗi cá nhân và cho toàn xã hội. Đó là nền hòa bình chính đáng, lâu dài, hay kể cả vĩnh cửu. Trái lại tất cả những điều đó, lịch sử sẽ luôn luôn bất

    • xichquydaonhan says:

      Mọi hành động gian ác không nằm ngoài cái bản chất tham đắm và ngu si..

    • TRĂNG NGÀN says:

      Trái lại tất cả những điều đó, lịch sử sẽ luôn luôn bất ổn và đều trở thành những giai đoạn chiến trường hi sinh vô ích và uổng phí.
      Dù sao, nhân loại càng phát triển, năng lực nhận thức của con người càng phổ biến và tinh vi hơn, xã hội càng trong sáng và chính đáng hơn, nhất là quan điểm tự do dân chủ đúng đắn và khoa học càng khiến con người và xã hội càng gần lại nhau hơn, và cuối cùng chủ nghĩa nhân bản hoàn chỉnh sẽ thay thế cho mọi quan điềm lý thuyết phiến diện, nông cạn, hời hợt, đó là con đường tất yếu làm cho mỗi người trưởng thành hơn, xã hội chính chắn hơn, và cuối cùng lịch sử được trơn tru cũng như hiệu lực và gia tốc hơn, đó là điều lý tưởng khách quan tự nhiên mà không bao giờ chủ quan hay giả tạo.

      Nhà tư tưởng ĐẠI NGÀN
      (18/3/16)

  9. Nguyễn Việt - Cali. - says:

    Ê Hê !

    Rõ ràng , mọi người đều thấy đúng : CỜ BẠC ĂN NHAU VỀ CUỐI !

    Mọi sự đã an bài , nên hãy biết điều sủa in ít thôi .
    Người ta – Bên Thắng Cuộc đã không thèm chấp , mà sao lũ thất trận cứ lải nhải hoài .

    Chạy hết hơi rồi , mà còn sủa lẵng nhẵng …dài lê thê thế mấy thằng già sắp chết kia .

    • QDMN says:

      Bọn Ngụy cố tình thua chạy để cho bọn chết đói QĐ nhân rân có cơ hội vào khuân gạo thóc về ăn, lũ chết đói CSBV y như bọn ắn mày sướng nhá, thắng được miền nam vơ vét thóc gạo no bụng nếu không cứ ăn củ chuối hoài có ngày thủng bao tử

    • MaLiênxô says:

      Đảng Cộng sản Việt Nam đỉnh cao trí tuệ loài người đâu chẳng thấy ?! Chỉ thấy đám dư lợn viên do chúng đào tạo chẳng có não trạng tranh biện chi ráo trọi. Mõm chúng nó chỉ có thể tồ tồ ra những câu chửi của hạng du thủ du thực .

      Đảng Cộng sản khoe trong nước có hơn 1 triệu người tốt nghiệp cao đẳng, đại học, hàng ngàn giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ . Não trạng của chúng ra sao ? Hãy đọc những gì chúng viết trên trang mạng này thì rõ ra như của những đứa thất học xã hội đen .

      Người ta xét dân trí của một nước để đoán vận mạng một nước. Xem ra nước Việt sẽ Xuống Hố Cả Nút .

    • Tom Van Nguyen says:

      Này dư luận viên Việt Cộng, có ngon thì đi ra Huế hỏi xem thân nhân gia đình các nạn nhân bị Việt Cộng chôn sống, họ có thể quên được không? Hoặc là đi qua Do Thái, hỏi xem dân Do Thái có quên được Phát xít Đức đã giết trên 8 triệu người Do Thái trong Thế chiến thứ 2 không? Trên diễn đàn tranh luận thì đừng có nói theo kiểu vô văn hóa vô giáo dục, giống như là dân giang hồ xã hội đen. Người ta sẻ gọi là đồ vô học đấy, làm xấu hổ cả ông bà cha mẹ luôn đấy. Vì ăn nói theo kiểu dư luận vien, người ta sẻ đánh giá luôn cả dòng cả họ đấy, hiểu chưa?

      • Mỹ lai says:

        Này chú Tom, nếu chú là người Việt thì hãy về VN hỏi nhứng thân nhân của vụ thảm sát Mỹ lai xem họ có quên được tội ác của lính Mỹ mà các chú rước vào đối với họ không ?
        Chú ăn nói ra kẻ có giáo dục, có văn hóa rồi lên mặt dạy đời, nhưng nếu có học như chú mà không thấy thương xót đồng bào mình bị kẻ ngoại bang giết hại thì còn vô học hơn cả người mù chữ.

      • Tăng Chính Quy says:

        Bá phụ thấy cháu quên dẫn chứng các trẻ nhỏ bị giết bởi bọn Mỹ Ngụy nên vội kiếm đồ chơi cho cháu liền.
        http://old.danchimviet.info/archives/101737/lenh-tan-cong-tet-mau-than-cua-cs/2016/03
        Con nít chỉ mới là hạ sĩ của quân đội nhân dân mà tụi nó cũng giết nữa. Tội ác kinh hồn mà. Thế nào má thằng nhóc-nguyên trung úy trung đội trưởng và bà ngoại kiêm…tỉnh ủy viên cũng sẽ….đi họp với con cháu à!

  10. VNCH says:

    bac sy says:
    17/03/2016 at 12:51
    Ơ kìa bác Tiên Ngu, sao bác lại ngu thế. Bác cũng công nhận vì bị Mỹ bỏ rơi nên các bác mới thua, đúng không , chứ các bác vẫn còn anh hùng lắm. Thế thì bác phải chửi cái thằng nào nó bảo các bác thua là vì các bác lui quân, bỏ chạy và đầu hàng VC chứ, sao lại chửi em ? Cái thằng ấy đúng là ngu quá, đúng không? Bác sướng chưa, trên đời này vẫn có thằng ngu hơn bác. Tối nay ăn ngon ngủ yên nhé, chúc bác khỏe, chào thân ái và quyết thắng mấy thằng ngu hơn bác.
    (hết trích)

    ủa sao Bác Sĩ lang băm Hà Nội lại cứ tránh né không chịu trả nhời tớ, cứ đi trả nhời Tiên Ngu,
    Tớ hỏi là các bác đi giải phóng bà con miền nam mà sao các bác chết đói rách rưới như lũ ăn mày thế? thèm thuồng cái đồng hồ 3 cửa sổ, cái đài, cái xe đạp…
    các bàc vào Saigon vơ vét TV, tủ lạnh, đồng hồ 3 cửa sổ…. khuân hết thóc gạo đem về, tại sao Chế độ cách mạng siệu việt lại đói rách thê thảm thế nhỉ? Tại sao Bác Hồ để các đồng chí bộ đội đói khổ thế nhỉ?
    Nhớ trả nhời tớ nhé
    Không trả nhời tớ tức là công nhận sự thật

    • bac sy says:

      Anh trả lời chú ngay rồi đấy, nhưng không thấy DCV đăng, hôm qua anh lại phải làm lại, chịu khó tìm mà đọc nhé. Mấy cái đồ khuân về bắc các anh đều phải bỏ tiền ra mua cả, chẳng thằng nào ăn cướp được đâu. Không có viện trợ của Mỹ thì các chú cũng làm đếch gì có những cái đó mà cứ tinh tướng. Lúc nào thấy cái đồng hồ cổ 3 cửa sổ báo anh biết nhé, anh mua làm kỷ niệm một thằng đàn em ăn tục nói phét.

      • Quang Phan says:

        Việt cộng ăn bám ngoại bang :

        Ông Dương Danh Dy, nguyên tổng lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu bàn về quan hệ Việt – Trung thời kỳ chiến tranh :

        Những người ở lứa tuổi tôi (và trẻ hơn hai mưoi, hai nhăm tuổi) hiện nay đều không quên những viện trợ to lớn của nhân dân Trung Quốc anh em cho chúng ta trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Từ vũ khí đạn dược đến gạo ăn vải mặc, từ ô tô, tầu thủy, máy bay đến chiếc xe đạp, máy khâu, từ gói mì chính đến cái kim sợi chỉ…, không sao kể hết.

        Tôi còn nhớ, từ chiếc mũ cối và đôi dép cao su Việt Nam đưa mẫu sang, các kỹ sư và công nhân Trung Quốc đã chế tạo cho quân đội ta và nhân dân ta những chiếc mũ cối và đôi dép lốp nổi tiếng một thời (mũ cối có thể làm ghế ngồi nghỉ sau một trạm hành quân và dùng làm gầu múc nước tắm, còn dép lốp thì bền tới mức chông sắt đâm không thủng, đi mãi không đứt quai).

        Nhiều người Việt Nam thời đó từng được ăn nếm những phong lương khô rất ngon của Trung Quốc, nhưng ít ai biết rằng để đảm bảo sức khỏe cho các chiến sĩ ta, một số cán bộ kỹ thuật của nhà máy Ích Dân Thượng Hải đã trực tiếp thử nghiệm trong hơn hai mươi ngày liền chỉ ăn những phong lương khô đó trên đường hành quân mang nặng như các chiến sĩ ta. (Tôi may mắn được đến thăm nhà máy này ba lần và nếm thủ lương khô tại chỗ).

        Ít người Việt Nam được biết những con tầu Giải phóng tải trọng chỉ có 50 tấn nhưng dùng động cơ mạnh tới 800 mã lực(nghĩa là có tốc độ rất nhanh) để có thể từ một cảng miền Bắc chở vũ khí, lương thực… vào cập bến tại một nơi ở vùng giải phóng miền Nam rồi trở lại ngay miền Bắc trong đêm đã được các kỹ sư và công nhân một nhà máy đóng tầu Trung Quốc thiết kế và chế tạo xong trong một thời gian ngắn kỷ lục theo yêu cầu của chúng ta.

        Tôi cũng không thể nào quên những ngày nhiều công dân Trung Quốc sôi nổi gửi tiền ủng hộ cuộc kháng chiến chống Mỹ đến Đại sứ quán Việt Nam tại Bắc kinh và vẫn còn nhớ nhiều vở kịch lấy đề tài từ cuốn “Những lá thư miền Nam” được các nghệ sĩ Trung Quốc chuyển thể thành các vở diễn mang tên “Những bức thư tiền tuyến” công diễn tại nhiều nơi ở Trung Quốc.

      • Quang Phan says:

        ( Trích) Nợ Cứt

        Hợp tác xã ở miền Bắc VN ra một chiến dịch thu gom phân bắc (cứt người), mỗi gia đình một tháng phải đóng đủ mười cân, nếu không đóng đủ thì bị cắt gạo. Thật là một chiến dịch có một không hai trong xã hội loài người. Vậy nên, khi chiến dịch ra đời, cái cầu tiêu trở nên vô cùng quan trọng và cấp thiết. Người người, nhà nhà mua xi măng mua gạch về xây cầu tiêu. Cầu tiêu phải làm bằng xi măng thì cứt mới không bị phân huỷ, chứ ỉa xuống đất vài ngày là bọ hung ăn hết, lấy gì mà đóng cho nhà nước. Vậy nên, cái cầu tiêu quan trọng hơn cái nhà.

        Chuyện ỉa đái cực kỳ quan trọng, dù ai đó có bị tào tháo rượt ở đâu thì cũng phải nhanh nhanh ba chân bốn cẳng chạy thẳng về cầu tiêu nhà mình mà giải quyết chứ để mất đi một cục là mất đi lon gạo chứ chẳng chơi. Nhiều người đi làm ngoài đồng, ngày trước, khi mắc ỉa thì chạy vô bờ, vô bụi làm đại cho xong, nhưng bây giờ, làm như vậy có mà đói chết. Vậy nên, phải tìm cách, có người làm đại vào bao ni lông, có người cuộn trong lá chuối, có người cẩn thận hơn đi vào trong cái càmèn đựng cơm để mang về cho an toàn mà đổ xuống cầu.

        Có nhiều chuyện dở khóc dở cười trong chiến dịch này lắm, ai sống thời đó chắc biết. Khi chiến dịch ra đời thì cũng là lúc không biết bao nhiêu con chó phải chết. Chó chết vì đói, cơm khoai đã không có ăn, đến cục cứt cũng bị nhà nước dành mất thì lấy gì mà sống. Nhà tôi có bốn người, một người lớn và ba đứa con nít, cố gắng lắm không để thất thoát cục nào, vậy mà đến tháng vẫn không đủ cân nộp, má tôi sai anh em chúng tôi đi tìm đá sỏi bỏ vào cho đủ. Khi mang lên cân người ta kiểm tra và phát hiện nhà tôi gian lận nên lập biên bản và làm kiểm điểm. Họ còn ghi rõ ràng trong biên bản gian lận như thế nào, có bao nhiêu cục cứt và bao nhiêu cục đá sỏi. Quả đúng không sai, cái đời người nông dân u tối làm sao mà lừa được mấy ông Nhà Nước, mấy ông tinh vi vô cùng. Kết quả là nhà tôi bị cấm không cho nhận gạo một tháng. Trong một buổi họp người ta đưa tên má tôi ra kiểm điểm trước dân về việc gian lận lấy đá sỏi trộn với cứt để nộp cho nhà nước. Họ không cho má tôi phân bua gì hết. Nhưng không đành lòng nhìn cảnh con đói, bà đứng dậy thẳng thừng, dứt khoát. Bà nói : “Việc tôi làm gian lận tôi chịu trách nhiệm trước toàn thể mọi người, nhưng các người nhìn đi thì cũng phải nhìn lại, nhìn ngược thì cũng phải nhìn xuôi, các người có nhìn vào nhà tôi không, nhà tôi có bốn người, một người lớn và ba đứa con nít, tôi thì suốt ngày đi làm ngoài hợp tác xã, có cục nào tôi đã ỉa ngoài hợp tác xã hết rồi, còn con tôi ở nhà, nó là con nít nó ăn bao nhiêu, ỉa bao nhiêu, nó ỉa ra cục nào chó lủm cục đó thì lấy đâu đủ cứt để mà nộp cho mấy ông. Vậy mà bây giờ mấy ông kiểm điểm tôi, cắt gạo thì lấy gì tôi nuôi con, lấy gì ăn để mà ỉa mà đem cứt nộp cho mấy ông.”

        Nói gì thì nói, la gì thì la, nhà tôi vẫn bị cắt gạo tháng đó. Không còn gì khốn nạn hơn thế.

      • UncleFox says:

        ại tật láo cũng không chừa . Tiên sư chúng mày vào “giải phóng miền Nam”, trên răng dưới Kụ Hồ thì làm chó gì có tiền để mua hàng Mỹ -Nguỵ mà chở về miền Bắc Xã Nghĩa hử ?
        Mà chúng mày từng khoe rằng thì là ở miền bắc TV, tủ lạnh … chạy đầy đường ..thì còn khuân mấy cái mả mẹ chúng mày về ngoài đấy làm gì nhẩy ? Nói ngu như Lợn Viên mà cũng xưng là bác sỹ !

      • Tien Ngu says:

        Cò mồi à,

        Bỏ cái tật láo, tự sướng đi em.

        Đói chết mẹ, đã vậy mà còn dốt trân, gây hại cho thanh niên VN biết bao nhiêu đời.

        Mà cái tật cũng còn…láo.

        Đúng là văn hoá Cộng. Thiệt chán mớ đới…

      • Quang Phan says:

        Vào vội vàng vơ vét

        (Trích) Trong từng căn nhà người dân miền Nam, ban đầu Việt cộng “giải phóng” vàng bạc ra khỏi nhà sau dần Việt cộng “giải phóng” vài chiếc “xe máy”, hết “xe máy” bay ra khỏi nhà, Việt cộng “giải phóng” những cái ti vi, sau những cái ti vi thì chúng nó “giải phóng” xe đạp, rồi tới tủ lạnh, tới bàn ghế tủ rồi tới cái giường, rồi tới những cái chén cái tô sành sứ kiểu… Vì thế, cuối cùng người dân miền Nam phải bán hết đồ đạc trong nhà để mà ăn sau khi chúng “đổi tiền” 3 lần, mất hết của cải phải bán đồ trong nhà để sống qua ngày. Sau khi bán những thứ đồ cầu kỳ như chén kiểu không còn gì nữa để bán thì họ bán cái gì bằng kim loại, bằng nhựa để kiếm lấy ít tiền để mua gạo, nghĩa là cái gì bằng sắt bằng nhôm thì họ gỡ ra họ bán, họ bán luôn những cái thau nhựa hay gỡ luôn giường cũ (không bán được) để làm củi nấu cơm.

        KHÔNG CÓ THẰNG NÀO MUA TẠI SAO ĐỒ ĐẠC TRONG TỪNG NHÀ NHÀ CỦA NGƯỜI MIỀN NAM ĐỀU BỊ “GIẢI PHÓNG” ra khỏi nhà và ra Bắc? Đồ đạc trong nhà của người dân miền Nam đều chạy ra ngoài miền Bắc hết đấy . Tiền ở đâu mà chúng có để mua vàng, mua đồng hồ, mua xe máy, mua xe đạp, mua tủ lạnh, mua ti vi, mua bàn ghế bằng gỗ đắt tiền…. đó là từ giấy mà chúng in thành tiền, tung vào miền Nam 3 lần để “ĐỔI TIỀN” đấy!

        Đổi tiền, $500 đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa lấy $1 đồng tiền Việt Cộng, mỗi gia đình chỉ được “sở hữu” tối đa $200 đồng; rồi sau đó tiến hành đổi tiền thêm mấy lần nữa; để cướp sạch sự trù phú của người dân Miền Nam .

        Xua đuổi từng đoàn dân Miền Nam đi các vùng “kinh tế mới” hoang dã, như một thứ “tù khổ sai” không bản án… để vừa cướp của người bị gán cho tội “dân ngụy”vừa trừng phạt người có của…

        Vét sạch tài sản của dân mà chúng chưa vét hết, nên tiếp tục vét tiếp, qua hình thức cho người còn có của có tiền “vượt biển bán chánh thức”, bằng cách hiến nhà đất, nộp vàng “đổi chỗ vượt biển” trên đủ loại tàu, thuyền… trong đó có những chiếc thuyền nhỏ đi sông chưa từng ra biển…, khiến nhiều nạn nhơn chết thảm, chết chìm…

      • Lan Huệ says:

        Hối ấy Mỹ Ngụy bỏ chạy, bỏ lại biết bao tiền bạc của cải và các anh CS vào miền Nam VNCH tha hồ vơ vét như thể trong truyện cổ “Ăn khế trả ngàn vàng”. Người Sài gòn bảo, mấy thằng Bắc kì vào Sài gòn thực sự là người vào chốn hoa lệ, thịnh vượng, thiên đường thừa mứa nhưng bọn chúng cố bưng bít đời sống thiếu thốn, đói khổ ngoài kia bằng những câu trả lới ngớ ngẩn, TD: Ngoài ta thiếu gì, máy lạnh treo đầy công viên. Người miền Nam lúc ấy tỏ thái độ khinh miệt và kể nhiều chuyện tiếu lâm cười ra nước mắt về mấy anh cán bộ đi mua sắm xe, đài, TV, tủ lạnh.
        Thêm nửa, bần cùng sanh đạo tặc, quốc hữu hóa, đánh tư sản, đổi tiền là những hành vi đạo tặc nhưng được khoác một cái áo là thực hiện chủ nghĩa Mác Lê, một chủ nghĩa vô địch, sẽ mang nhân loại đến thế giới đại đồng. Một cán bộ vào miền Nam chỉ với đôi dép râu, bộ kaki cũ nát, bạc thếch bỗng chốc đi xe hơi ở nhà lầu, đổi đời thật nhanh mà không phải đổ mồ hôi, sôi con mắt.
        Những sự việc như trên làm sao người miền Nam quên được! Nhưng số Trời đã định như thế, không thể cải được. Khi đến lúc thì chúng ta sẽ thấy ánh mặt trời. Ta cứ tin Ông Trời có mắt và rât công bằng.

      • Quang Phan says:

        Vội vã vào vơ vét

        Bên Thắng Cuộc- Huy Đức: “Những gì được đưa ra từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật giản đơn: mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe, cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra, con búp bê nhựa biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe buộc trên ba lô của một anh bộ đội phục viên may mắn.

        Những cuốn sách của Mai Thảo, Duyên Anh được các anh bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp bọn trẻ chúng tôi biết một thế giời văn chương gần gũi hơn Rừng Thẳm Tuyết Dầy, Thép Đã Tôi Thế Đấy. Những chiếc máy Akai, radio cassette, được những người hàng xóm tập kết mang ra, giúp chúng tôi biết những người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ, nhớ em, chứ không chỉ có “đêm Trường Sơn nhớ Bác”. Có một miền Nam không giống như miền Nam trong sách giáo khoa của chúng tôi.”

      • Quang Phan says:

        Vội vã vào vơ vét

        Nguyễn Bá Chổi (danlambao) : …bộ đội Cụ Hồ Trần Văn Hát sau khi giải phóng được Miền Nam:

        “…chúng tớ từ trong rừng chiến khu tiến về và vào Sàigòn, chúng tớ mới thấy Sàigòn sao mà đẹp thế, nhà cao, cửa rộng, thật khang trang, hoa lệ…dân chúng ăn mặc bảnh bao, không như dân tụi tớ ngoài miền Bắc chỉ đội nón cối, áo xanh lao động, hầu như ai cũng ăn mặc giống ai vì chỉ tiêu .

        Đơn vị của tớ tới trú đóng tại cao ốc Đời Tân, đường Phan Thanh Giản, Sàigòn. Phòng nào cũng giường nệm trắng tinh, quạt máy, máy lạnh… ôi sướng làm sao tả hết! Nhưng vì không có củi thổi cơm, nên tụi tớ đập hết cửa sổ, lấy gỗ làm củi. Bây giờ nghĩ lại, thấy làm như vậy là bố láo quá sức, phá hoại tài sản quốc gia mà không biết, cứ cho là tàn dư của Mỹ Ngụy nên đập phá cho thỏa thích. Tụi tớ còn nuôi lợn, nuôi gà trong sân nữa chứ.

        Tớ thích nhất là được lang thang ra chợ Bến Thành, Chợ Cũ để mua đài mang về miền Bắc… tớ mua được 1 cái đài Philip màu càphê sữa, chơi được cả băng nhựa, làm quà miền Nam cho bố tớ. Ông cụ sướng rên người luôn vì đã lâu ông cụ muốn có 1 cái đài để nghe mà cũng không thể nào mua nổi! Xe gắn máy bình bịch đầy rẫy, đủ kiểu, đủ hiệu, tớ mua luôn 1 xe mô-bi-lét cũ màu xanh lơ, đã tróc sơn, leo lên đạp mãi mới nổ máy. Hôm về Hà-Nội, tớ chạy ra ga xe lửa Hoà Hưng đưa lên tàu Thống Nhất, về tới thủ đô, oai quá sức, bà con lé mắt. Đấy là quà miền Nam , hàng xóm tới chào và xem một cách thích thú. Ai cũng muốn vào Sàigon một chuyến để xem Sài gòn như thế nào !”

      • noileo says:

        bac sy says: 19/03/2016 at 00:28
        “Không có viện trợ của Mỹ thì các chú cũng làm đếch gì có những cái đó mà cứ tinh tướng”

        THì bọn cộng sản Hồ chí Minh cầm quyền, bọn nguời bắc chủng tộc Hồ chí Minh man rợ phản quốc hãy cứ thử “tinh tướng bằng viện trợ của nước ngoài”, như VNCH đi, xem có đươc không?

        Mấy chục năm qua, bọn cộng sản Hồ chí Minh cầm quyền, bọn người bắc chủng tộc Hồ chí Minh man rợ chiếm đóng VNCH có nhận được viện trợ của nước ngòai không, bao nhiêu lần hơn viện trợ của Hoa kỳ viện trợ cho VNCH trước kia? Sao bọn cộng sản không thử, không dám “tinh tướng” đi ?

        Sao chỉ thấy Việt nam dưới ách cai trị cộng sản, suốt 40 năm càng ngày càng tụt hậu, càng nhân viện trợ càng tụt hậu, thậm chí còn ở dưới cả Cam pu chia & Lào!

        ****

        Trước 1975 không chỉ VNCH, mà còn có Nhât bản, Đại hàn, còn có cả Âu châu nhận viện trợ của Mỹ, nên vấn đề (xấu hay tốt, giỏi hay dở) không ở chỗ “nhận viện trợ Mỹ”, vấn đề (xấu/tốt & giỏi/dở) là ở chỗ đã sử dụng viện trợ Mỹ, đã xử dụng viện trợ của nước ngoài như thế nào để xây dụng & phát triển quốc gia!

        Trước 1975, nước VNDCCH cộng sản, bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn cộng sản Lao động Tàu đẻ, biến thái của bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoai lai tay sai giặc tàu, có nhận được viện trợ của cộng sản Liên xô, của Trung cộng, của các nước cộng sản Đông Âu không?

        VNDCCH, bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn kinh thế ra xã hội chủ nghĩa bắc kỳ, mặc dầu vẫn nhận đầy đủ viện trợ của Liên xô & Trung cộng, nhưng, không những không thể khiến cho người dân miền bắc có công ăn việc để có thể mua, có thể sở hữu “đồng & đài & đạp” như người dân VNCH, mà bọn cộng sản VNDCCH, bọn kinh thế ra xã hội chủ nghĩa còn xô đẩy người dân miền bắc vào cuộc sống đói khổ theo bản năng súc vật, xếp hàng cả ngày, thua xa lân bang, thua xa thật xa VNCH

        *****

        VNDCCH cộng sản bất tài & đần độn thua kém VNCH thì nhận là bất tài đần độn thua kém VNCH, hoàn toàn thua kém VNCH trong xây dựng phát triển đất nước, còn bày đặt đổ thừa chi nữa cho má nó khi?

Leave a Reply to Sự thật