WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trần Trọng Kim từ chức

Chính phủ Trần Trọng Kim

Chính phủ Trần Trọng Kim

Sau khi quân đội Nhật Bản ở Đông Dương đảo chánh Pháp ngày 9-3-1945, đại sứ Nhật tại Huế là Massayuki Yokoyama đến yết kiến vua Bảo Đại (trị vì 1925-1945) tại điện Thái Hòa trong hoàng thành Huế sáng ngày 11-3, giải thích những hành động mới nhứt của Nhật Bản tại Việt Nam và tuyên bố muốn đem “châu Á trả về cho người châu Á”. Yokoyama còn nói rằng ông ta có “nhiệm vụ dâng nền độc lập” lên vua Bảo Đại, đồng thời kêu gọi Việt Nam cùng các nước Đông Dương gia nhập khối Đại Đông Á do Nhật Bản đứng đầu. (Bảo Đại, Con rồng Việt Nam, California: Xuân Thu, 1990, tr. 159.) Khối nầy do chính phủ Nhật Bản công bố thành lập ngày 1-8-1940.

Chiều 11-3-1945, vua Bảo Đại triệu tập cơ mật viện, các thượng thư và các hoàng thân để thảo luận tình hình mới. Cuộc họp đưa đến kết quả là nhà vua cùng các thượng thư Phạm Quỳnh (bộ Lại), Hồ Đắc Khải (bộ Hộ), Ưng Hy (bộ Lễ), Bùi Bằng Đoàn (bộ Hình), Trần Thanh Đạt (bộ Học) và Trương Như Đính (bộ Công), đồng ký bản TUYÊN NGÔN ĐỘC LẬP do Phạm Quỳnh soạn.

Chiếu tình hình thế giớ nói chung và tình hình Á Châu nói riêng, chính phủ Việt Nam long trọng công khai tuyên bố, kể từ ngày hôm nay hiệp ước bảo hộ ký với Pháp [năm 1884] được bãi bỏ và đất nước thu hồi chủ quyền độc lập quốc gia.

Nước Việt Nam cố gắng tự lực, tự cường để xứng đáng là một quốc gia độc lập và sẽ theo đường hướng của bản tuyên ngôn chung của khối Đại Đông Á, hầu giúp đỡ nhau tài nguyên cho nền thịnh vượng chung.

Vì vậy, chính phủ nước Việt Nam đã đặt tin tưởng vào sự thành tín của nước Nhật, và đã có quyết định cộng tác với nước nầy, hầu đạt mục đích nói trên.

Khâm thử,
Huế, ngày 27 tháng giêng năm thứ 20 triều Bảo Đại. (Bảo Đại, sđd. tr. 162.)

Như thế, sau hơn 60 năm bị Pháp bảo hộ từ hòa ước ngày 6-6-1884 , nay nước Việt Nam chính thức độc lập do tình hình thế giới biến chuyển và do sự can thiệp của Nhật Bản. Lúc đó tại Âu Châu, Pháp được giải phóng khỏi tay Đức Quốc Xã. Chính phủ Pétain thân Đức sụp đổ. Nhật Bản lo ngại nhà cầm quyền Đông Dương sẽ theo lệnh của chính phủ mới ở Paris do De Gaulle giữ chức thủ tướng lâm thời, bất ngờ tấn công quân Nhật tại Đông Dương, chận đường Nhật Bản lui quân về nước. Vì vậy, quân Nhật quyết định đảo chánh Pháp, nắm quyền kiểm soát Đông Dương, và tuyên bố trao trả nền độc lập cho Việt Nam.

Nền độc lập mới của Việt Nam khá bấp bênh vì Nhật Bản sắp thua trận, và vì Pháp không từ bỏ tham vọng đế quốc, sẽ kiếm cách trở lại Đông Dương. Dầu vậy, ở vị trí của triều đình Huế và vua Bảo Đại, đang lúc bị Pháp bảo hộ và kềm kẹp, mà được Nhật Bản giúp thoát ra khỏi tay Pháp, thì đây là cơ hội tốt nhất để được thay đổi, hy vọng có thể độc lập và tái xây dựng đất nước.

Sau khi công bố Bản Tuyên ngôn Độc lập ngày 11-3-1945, vua Bảo Đại triệu tập nhân sĩ khắp nước đến gặp, để thăm dò việc thành lập chính phủ mới. Người Nhật đưa Trần Trọng Kim từ Singapore về Sài Gòn ngày 30-3-1945, rồi đưa ông ra tới Huế ngày 5-4-1945. Trong cuộc triều yết ngày 7-4, Trần Trọng Kim đề nghị với vua Bảo Đại nên mời Ngô Đình Diệm lập chính phủ. Nhà vua liền nhờ người Nhật tìm kiếm ông Diệm để mời ông ra chấp chánh. Người Nhật trả lời không kiếm được ông Diệm, mặc dầu ông Diệm đang sinh sống tại Sài Gòn. Vua Bảo Đại đợi ba tuần lễ mà không gặp được Ngô Đình Diệm, nên nhà vua uỷ cho Trần Trọng Kim đứng ra lập nội các.

Trần Trọng Kim đưa ra hai tiêu chuẩn để chọn bộ trưởng vào chính phủ: “Một: phải có đủ học thức và tư tưởng về mặt chính trị, hai: phải có đức hạnh chắc chắn để dân chúng kính phục.” (Trần Trọng Kim, Một cơn gió bụi, Sài Gòn: Nxb. Vĩnh Sơn, tr. 51.) Tại điện Thái Hòa (Huế), ngày 17-4-1945, Trần Trọng Kim trình lên vua Bảo Đại danh sách chính phủ, gồm đa số là những chuyên gia và trí thức. Vua Bảo Đại chuẩn y ngay. Sau đây là nguyên văn đạo dụ số 5 của vua Bao Đại chuẩn y nội các Trần Trọng Kim:

Nowy obraz (3)Nowy obraz (4)

Trong đạo dụ số 1 ngày mùng 4 tháng hai trước (dương-lịch 17-3-45), Trẫm đã chuẩn định một khoản về việc chiêu tập nhân tài để kiến thiết một nước Việt-Nam mới.

Sau đó, các Bộ-trưởng sung Cơ-mật Đại-thần xin từ chức. Trẫm đã chuẩn y và đã tuyên-triệu nhiều người về bệ-kiến. Mọi người đã tâu cho Trẫm biết rằng thần dân ai ai cũng có nhiệt tâm phụng-sự tổ-quốc và ao ước Nội-các mới mau thành lập.

Trẫm đã định giao quyền tổ-chức Nội-các mới cho nguyên Lại bộ thượng-thư Ngô-đình-Diệm và đã nhờ Quí-quan tối-cao Cố-vấn và sắc phong Ngự-tiền văn-phòng gửi thư và đánh điện tuyên triệu. Nhưng ngày hôm qua Quí-quan tối cao Cố-vấn phúc rằng Ngô khanh đau không về chầu được.

Nay vì việc nước không để chậm trễ được nữa, Trẫm chuẩn cho lập nội các như sau này:

Nội các Tổng-trưởng Trần-trọng-Kim

1) Nội-vu bộ bộ-trưởng : Trần-đình-Nam.
2) Ngoại-giao bộ bộ-trưởng : Trần-văn-Chương.
3) Tài-chánh bộ bộ-trưởng : Vũ-văn-Hiền.
4) Kinh-tế bộ bộ-trưởng : Hồ-tá-Khanh.
5) Tiếp-tế bộ bộ-trưởng : Nguyễn-đình-Thí.
6) Gíáo-dục Mỹ-thuật bộ bộ-trưởng : Hoàng-xuân-Hãn.
7) Tư-pháp bộ bộ-trưởng : Trịnh-đình-Thảo.
8) Công-chánh giao-thông bộ bộ-trưởng : Lưu Văn Lang.
9) Y-tế cứu-tế bộ bộ-trưởng : Vũ-ngọc-Anh.
10) Thanh-niên bộ bộ-trưởng : Phan-Anh.

Trong sự lựa chọn người Trẫm rất chú ý đến việc Quốc-gia hợp nhất.

Trẫm mong rằng chư khanh sẽ đồng tâm hiệp lực mà giúp Trẫm thế nào cho sự kiến thiết nền độc-lập Tổ-quốc trong cõi Đại-đông-Á mau có hiệu quả, cho khỏi phụ công ơn nước Đại-nhật-bản đã giải phóng cho nước ta, cho đẹp lòng Trẫm tin cậy chư khanh và thỏa lòng hai mươi triệu quốc-dân trông đợi chính phủ mới.

Khâm thử

Phụng ngự ký “BẢO ĐẠI

 

Giáng dụ tại lầu Kiến-trung ngày 9 tháng 3 năm Bảo Đại 20 (Dương-lịch ngày 17 tháng tư năm 1945). (Nguyễn Duy Phương, Lịch-sử và nội-các đầu tiên Việt-Nam, Hà-Nội: Việt-Đông xuất- bản cục, 1945, tr. 4.) (Sách dày 62 trang lớn, trích nguyên văn cả chính tả lúc đó.)

Theo đạo dụ trên đây, vua Bảo Đại nhờ người Nhật mời cựu Lại bộ thượng thư Ngô Đình Diệm về Huế lập chính phủ, nhưng người Nhật trả lời Ngô Đình Diệm bị bệnh không về được. Tuy nhiên, theo Trần Trọng Kim, có thể vì ông Diệm thuộc phe cánh Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, mà cuối thế chiến thứ hai, Nhật không chọn Cường Để và chọn vua Bảo Đại, nên Nhật cũng không mời ông Diệm. (Trần Trọng Kim, Một cơn gió bụi, Sài Gòn: Nxb. Vĩnh Sơn, 1969, tt. 49-50.)

Lời giải thích trên đây có phần hữu lý vì lúc đó Cường Để đang sống ở Nhật. Ông thành lập Việt Nam Độc Lập Vận Động Đồng Minh Hội năm 1936, đổi thành Việt Nam Phục Quốc Đồng Minh Hội năm 1938 và ra mắt tại Thượng Hải năm 1939, giao cho Trần Quang Vinh và Trần Văn Ân phụ trách miền Nam, Ngô Đình Diệm và Phan Thúc Ngô ở miền Trung và Dương Bá Trạc, Nguyễn Xuân Chữ ở miền Bắc. (Trần Mỹ Vân, A Vietnamese Royal Exile in Japan, Prince Cường Để (1882-1951), New York: Routledge, 2005, tr. 142.) Có tài liệu cho rằng Cường Để là một chuẩn bị của Nhật để đưa về Việt Nam cầm quyền. Tuy nhiên lúc Nhật Bản đảo chánh Pháp là lúc Nhật Bản đang gặp nhiều khó khăn về quân sự, chính trị và cả kinh tế nữa, quá nhiều vấn đề phải đối phó, nên Nhật Bản không muốn thay đổi triều đình Việt Nam để tránh làm cho tình hình trở nên phức tạp thêm.

Chính phủ Trần Trọng Kim là chính phủ đầu tiên của Việt Nam độc lập được tổ chức theo cơ cấu tây phương, gồm nhiều bộ. Tất cả những bộ trưởng trong chính phủ đều là những chuyên gia tân học, gồm một giáo sư, hai kỹ sư, bốn bác sĩ, bốn luật sư. Đặc biệt chính phủ nầy không có bộ Binh, hay bộ Quốc phòng, hoặc bộ An ninh. Trước đây, sau khi vua Bảo Đại từ Pháp về cầm quyền năm 1932, Pháp cải tổ triều đình Huế ngày 2-5-1933, bộ Binh bị bãi bỏ. Nay chính phủ Trần Trọng Kim dưới quyền vua Bảo Đại cũng không có bộ Binh. Trong hồi ký của mình, Trần Trọng Kim giải thích như sau:

“Việc binh bị trong nước là việc quan trọng đến vận mạng cả nước, mà lúc ấy quân lính và súng ống không có. Ở kinh đô Huế có tất cả hơn một trăm lính bảo an, tức lính khố xanh cũ, và sáu bảy chục khẩu súng cũ, đạn cũ, bắn mười phát thì năm sáu phát không nổ. Ở các tỉnh cũng vậy, mỗi tỉnh có độ 50 lính bảo an, các phủ huyện thì có độ chừng vài chục người. Việc phòng bị do quân Nhật Bản đảm nhiệm hết. Vì lẽ đó và các lẽ khác nữa mà lúc đầu chúng tôi không đặt bộ Quốc phòng. Một là trong khi quân Nhật đang đóng ở trong nước, nếu mình đặt bộ Quốc phòng thì chỉ có danh không có thực, và người Nhật có thể lợi dụng bắt người mình đi đánh giặc với họ. Hai là trước khi mình có đủ binh lính và binh khí, ta hãy nên gây cái tinh thần binh bị, thì rồi quân đội mình mới có khí thế.” (Trần Trọng Kim, sđd. tt. 57-58.)

Ngoài ra, có thêm hai dư luận khác giải thích sự kiện nầy: 1) Có thể chính phủ Trần Trọng Kim gồm toàn khoa bảng chuyên viên, ít hiểu biết về việc quân sự nên không thấy rõ tầm mức quan trọng của bộ Quốc phòng. 2) Hoặc có thể người Nhật muốn nắm toàn bộ vấn đề quốc phòng Việt Nam mà không giao cho chính phủ Trần Trọng Kim vì sợ bất trắc cho việc rút quân.

Dầu sao, việc quốc phòng chỉ dựa trên quân đội Nhật là điều sẽ rất tai hại về sau, vì khi quân Nhật rút lui hay đầu hàng Đồng minh, thì chính phủ Trần Trọng Kim không có lực lượng quân sự để tự bảo vệ mình, bảo vệ an ninh lãnh thổ, và sẽ dễ dàng bị sụp đổ. Cũng vì chính phủ Trần Trọng Kim không có bộ Quốc phòng, không có quân đội để giữ gìn an ninh, trật tự và bảo vệ chế độ, nên ở ngoài Bắc, Việt Minh cộng sản bành trướng nhanh chóng mà không có ai ngăn chận và sau đó Việt Minh cướp chính quyền tháng 8-1945 chỉ với một lực lượng khoảng 5,000 đảng viên trên toàn quốc, (Philippe Devillers, Histoire du Viêt-Nam de 1940 à 1952, Editions Du Seuil, Paris 1952, tr. 182.)

Trở lại triều đình Huế, trong cuộc họp nội các đầu tiên ngày 3-5-1945, vua Bảo Đại tuyên chiếu như sau:

Chư Khanh,

Nội-các này là Chính-phủ đầu tiên của nước Việt-Nam độc lập sau 80 năm thuộc quyền ngoại-quốc thống-trị.
Trong thời gian đó dưới chánh thể eo hẹp của người ngoài, dẫu có người tài năng ra giúp nước cũng không thể thi thố được gì.

Nay nhờ được Hoàng quân Đại Nhật-Bản, nước nhà đã được giải phóng.

Những người ra gánh vác việc nước ngày nay là được một cái danh dự tối cao, mà cũng là đương một trách nhiệm rất to, và chịu một sự hy-sinh rất nặng.

Trẫm đã lựa chọn khắp nhân tài trong nước, kén lấy những người có học thức, có đức hạnh, có kinh nghiệm đủ đương việc nước trong buổi bây giờ. Trẫm chắc rằng Chư Khanh sẽ làm trọn chức vụ không phụ lòng Trẫm ủy-thác và lòng dân kỳ vọng.

Điều cần nhất là phải gây sự đồng tâm hiệp lực trong toàn thể quốc dân, phải đoàn kết chặt chẽ các giai tằng xã hội, và luôn luôn giữ một mối liên lạc mật thiết giữa Chánh phủ và nhân dân.

Chính phủ ngày nay không phải phụng sự một cá nhân hay một đảng phái nào cả.

Quốc dân phải đồng tâm hiệp lực, lại phải nỗ lực cần cù nữa. Dân nô lệ nhất thiết ỷ lại ở người; dân độc lập nhất thiết trông cậy ở mình. Trông cậy ở mình thì phải gắng sức và hy sinh nhiều mới mong sinh tồn phát đạt được ở giữa cõi đời cạnh tranh kịch liệt ngày nay.

Dân một nước độc lập là dân biết ham tự do mà cũng biết trọng kỷ luật, biết giữ trật tự nữa. Dân biết trọng kỷ luật, giữ trật tự thì sự trị an được dễ dàng, và chính-phủ mới lo cải tạo quốc gia được.

Muốn cải-tạo quốc-gia, chính-phủ cần hành động cho quy-củ nghĩa là phải có hiến pháp.

Hiến pháp tương lai của Việt-Nam sẽ căn cứ vào sự hợp nhất quốc-gia, sự quân dân cộng tác, và những quyền tự do chính-trị tôn-giáo cùng nghiệp-đoàn của nhân-dân.

Một hội-nghị lập-hiến sẽ căn cứ và những nguyên tắc kể trên mà khởi thảo một bản hiến-pháp.

Nhưng trong lúc chiến-tranh và cớ-căn này, những vấn-đề về quốc-kế dân-sinh rất là phiền-phức và khẩn-cấp. Chính phủ phải cá đủ quyền mà giải quyết những vấn đề đó cho mau chóng.

Còn về phương diện dân, sẽ có những cơ quan, cố vấn đặt trong toàn quốc, hay trong các địa phương để bày tỏ ý kiến với chính-phủ và liên-lạc chính-phủ với nhân-dân.

Đồng thời, một ủy ban sẽ nghiên-cứu những sự cần cải cách gấp, như việc nghi-lễ, quốc-kỳ và quốc ca vân vân…

Trẫm biết nó dễ mà khó: trên con đường độc lập của nước nhà còn biết bao nhiêu là nỗi khó khăn, nhưng Trẫm tin rằng một dân tộc hơn hai mươi triệu người như dân Việt-Nam ta, đã có hai nghìn năm lịch sử vẻ vang oanh liệt chẳng kém gì người, sẽ đủ sức vượt qua mọi sự khó khăn, đủ sức gánh một phần trách nhiệm trong việc kiến-thiết nền thịnh vượng chung ở Đại-Đông-Á và đi tới địa vị một dân-tộc hùng-cường trong thế-giới được.

Thuận-Hóa ngày 27 tháng 3 năm Bảo-Đại 20
(Dương lịch ngày 3 tháng 5 năm 1945) (Nguyễn Duy Phương, sđd. tt. 5, 6.)

 

Chiếu chỉ trên đây cho thấy vua Bảo Đại chủ trương đoàn kết dân tộc, dân chủ hóa đất nước, triệu tập quốc hội lập hiến, xây dựng hiến pháp và kêu gọi dân chúng cùng nhau nỗ lực kiến thiết quốc gia vững mạnh. Sau chiếu chỉ của nhà vua, chính phủ Trần Trọng Kim đưa ra bản tuyên cáo sau đây với quốc dân:

Ngày 25 tháng giêng năm Ất-dậu tức là ngày mồng 9 tháng 3 năm 1945, quân đội Nhật-bản đã đánh đổ quyền của người Pháp trong toàn hạt Đông-dương. Sau đó, đức Kim-Thượng đã tuyên bố nước Việt-Nam độc-lập. Đồng thời, thủ tướng Koiso bá cáo rằng nước Nhật không tham vọng lĩnh thổ nước ta.

Thế là hơn 80 năm bị áp chế nước ta đã khôi phục nền tự chủ và địa vị của một nước văn hiến ở cõi Á-đông.

Chúng ta không thể quên ơn nước Đại Nhật-bản đã giải phóng cho ta, không thể quên ơn đức Kim-thượng đã quả quyết dắt dân ta lên đường độc-lập, không thể quên ơn bao nhiêu nghĩa sĩ xưa nay đã hy sinh để nêu cao cái tinh thần phấn đấu của giống nòi.

Muốn giữ vững nền độc-lập; quốc dân ta còn phải gắng sức làm việc, và chịu nhiều sự hy-sinh nữa. Vừa mới được giải phóng nước ta không thể nghĩ tới sự chiến tranh với ai nhưng ta phải thành thực hợp tác với nước Đại Nhật-bản trong sự kiến thiết nền Đại-đông-Á. Vì cuộc thịnh vượng chung của Đại-đông-Á có thành, thì sự độc-lập của nước ta mới không phải là giấc mộng thoảng qua.

Hiện nay thế giới còn trong vòng chiến-tranh nên công việc kiến-thiết quốc gia còn nhiều nơi khó. Bọn dân của quân Mỹ không những tàn sát kẻ vô tội, mà còn cản trở sự giao thông khiến cho mấy mươi vạn nhân dân sinh trên khoảng đất phì nhiêu mà đành chết đói.

Tuy tình thế khó khăn, nhưng trên nhờ lòng tin cậy của Đức Kim-thượng, dưới nhờ sức ủng hộ của quốc dân, ngoài tin vào lòng thành thực của nước Đại Nhật-bản, chúng tôi hết sức theo đuổi mục đích là hợp nhất tất cả các phần tử quốc dân để củng cố nền độc-lập của quốc-gia và gây mạnh tinh thần yêu nước trong mọi giai-tằng xã-hội.

Chính phủ sẽ lập một kỷ niệm đài để ghi công các bậc anh-hùng đã hy-sinh vì nòi giống; sẽ tìm mọi cách để các chính khách còn phiêu được trở về tổ quốc; sẽ xóa bỏ những hình án bất công để những người ái-quốc còn bị giam cấm trong lao ngục có thể tùy tài sức mà tham dự vào cuộc kiến-thiết quốc-gia.

Ngoài việc tiếp-tế lương-thực cho nhân dân và việc chẩn cấp cho hàng triệu người đương khủng bố về nạn đói ở miền bắc, thuế khóa sẽ dần dần định lại cho công bằng, và cho Nam chí Bắc; thuế ngạch thành duy nhất.

Công cuộc kiến-thiết quốc-gia sẽ cần đến tài lực và nhiệt tâm của tất cả mọi người trong nước. Đoàn kết quốc dân để gây thành một mãnh lực, đặt những cơ quan để liên lạc mật thiết chính phủ với dân chúng, đó là những việc mà Nội-các sẽ chú ý đặc-biệt.

Nội các sẽ trù tính cách thống nhất pháp-luật trong toàn quốc và để tránh sự lạm quyền hành chính và tư pháp.
Nan tham nhũng là cái tệ dung túng từ trước cần phải trừ cho tiệt. Nước ta đã buộc vào một kỷ nguyên mới, kẻ nào không biết cải tà quy chính sẽ phải trừng trị rất nghiêm.

Vận nước mai sau là cốt ở thanh niên bây giờ; cho nên Chính-phủ rất chú trọng đào tạo những người mạnh mẽ, khí khái, có nghề nghiệp, có tổ chức, có huấn luyện để bảo vệ nền độc lập đương xây.

Về phương diện kinh tế, trong lúc chiến tranh chưa kết liễu và phải sống cách biệt với ngoài, nước ta chưa có thể thực hành ngay một chương trình to tát. Nhưng chính phủ sẽ dự bị một cuộc tổ chức mới, chú trọng nhất là nâng cao trình độ sinh hoạt dân chúng. Muốn thi hành chính sách ấy, tuy quốc gia phải đảm nhận một phần lớn trách nhiệm nhưng cũng cần sự hợp tác của tất cả các đoàn thể và cá nhân.

Lĩnh mệnh của Đức Kim-thượng, đương trách nhiệm nặng nề đối với quốc dân, chúng tôi hiểu rõ rằng bước đầu phải đi, mà phải đi rất thận trọng. Chúng tôi xin tuyên-thệ với quốc dân đem hết tâm trí để theo đuổi mục đích duy nhất là xây đắp nền độc lập nước nhà không tư vị cá nhân hay đảng phái. Chúng tôi chắc rằng mọi người trong quốc dân cùng một lòng vì nước giữ thái độ bình tĩnh và tuân theo kỷ luật để làm hết phận sự. Mong nền móng xây đắp được vững vàng để cơ đồ nước Việt-nam ta muôn đời trường cửu. (Nguyễn Duy Phương, sđd. tt. 6, 7.)

Theo bản tuyên cáo nầy, chính phủ Trần Trọng Kim hứa hẹn sẽ thực hiện các chính sách sau: Về đối ngoại, chính phủ cảm ơn và liên kết, hợp tác với Nhật Bản vì theo ông “cuộc thịnh vượng chung của Đại-đông-Á có thành, thì sự độc-lập của nước ta mới không phải là giấc mộng thoảng qua.” Chỉ vài tháng sau, Nhật Bản sụp đổ, thì đúng là chính phủ Trần Trọng Kim chỉ là “giấc mộng thoảng qua”. Lúc đó, quân đội Đồng minh nhất là Không quân Mỹ oanh tạc nặng nề các trục lộ giao thông, đường xe lửa Bắc Nam, thuyền bè dọc duyên hải, gây trở ngại cho việc chuyên chở lương thực từ miền Nam tiếp tế cho đồng bào đang bị đói ở Bắc Việt, nên chính phủ đã lên án “bọn dân của quân Mỹ không những tàn sát kẻ vô tội, mà còn cản trở sự giao thông khiến cho mấy mươi vạn nhân dân sinh trên khoảng đất phì nhiêu mà đành chết đói.”

Về đối nội, chính phủ Trần Trọng Kim hứa hẹn đoàn kết toàn dân, giải quyết nạn đói ở ngoài Bắc, thống nhứt luật pháp, định lại thuế khóa, tiêu diệt tham nhũng, và long trọng tuyên thệ sẽ đem hết tâm trí, sức lực để phục vụ đất nước.

Chính phủ Trần Trọng Kim quả thực đã giữ đúng lời hứa, vì tuy chỉ tồn tại khoảng bốn tháng và sụp đổ sau khi Nhật Bản đầu hàng ngày 14-8-1945, nhưng chính phủ nầy đã thực hiện được nhiều công trình đáng kể: cứu đói ở Bắc Kỳ, hợp nhứt hai nền hành chánh Pháp và hành chánh Việt Nam dưới thời Pháp thuộc thành nền hành chánh duy nhứt Việt Nam, hợp nhứt Bắc Kỳ và Nam Kỳ vào chính phủ trung ương Việt Nam, dùng chữ quốc ngữ làm chuyển ngữ chính thức trong hành chánh và trong giáo dục, thi cử, mở trường huấn luyện thanh niên, phát triển phong trào thanh niên trên toàn quốc, thành lập ủy ban soạn thảo hiến pháp, ủy ban cải cách văn hóa, giáo dục, xã hội, nhưng rất tiếc các ủy ban chưa hoạt động được thì chính phủ sụp đổ. Điểm đặc biệt là chính phủ Trần Trọng Kim được Nhật hậu thuẫn, nhưng từ khi thành lập cho đến khi giải tán, chính phủ nầy hoạt động độc lập và không lệ thuộc người Nhật.

Tóm lại, ngoài cố gắng cứu đói ở Bắc Kỳ, chính phủ Trần Trọng Kim đã đặt nền móng căn bản cho nền hành chánh tương lai Việt Nam, và quan trọng nhứt là chương trình giáo dục của Hoàng Xuân Hãn rất hữu ích cho sự phát triển nền văn hóa giáo dục Việt Nam ngày nay.

(San Jose, 25-6-2016)

© Trần Gia Phụng

© Đàn Chim Việt

 

220 Phản hồi cho “Trần Trọng Kim từ chức”

  1. noileo says:

    @Dòng họ Trần Trọng ở Hà Tĩnh

    -Thủ tướng Trần Trọng Kim có thể là người không rành về chính trị, nói cho đúng là không rành đàn áp chính trị,

    -việt cộng Hồ chí Minh rõ ràng là tên phản quốc bán nước, việt cộng Minh can tội rước Pháp vào Hà nội, can tội rước Pháp vào Việt nam tái lập ách cai trị thục dân Pháp

    *****

    Không rành về chính trị, để mất chính quyền vào tay một người Việt nam khác, có thể là chuyện bình thường

    (lúc ấy hồ chí Minh vẫn có vẻ là một người Việt nam, chưa ló mòi là một tên việt gian cộng sản sẵn sàng mãi quốc cầu vinh như sau này)

    Việt cộng Minh rành rẽ chính trị mà để mất chính quyền, dâng chính quyền cho ngoại bang, là việt cộng Minh can tội phản quốc bán nước.

    Trích @Dòng họ Trần Trọng ở Hà Tĩnh says: 30/08/2016 at 23:44
    “Cái ông học giả có chút tiếng tăm là Trần Trọng Kim này không rành về chính trị, kinh tế, quân sự, ngoại giao, quản trị, hành chính… lại bỗng dưng ham hố quyền lực, danh vọng nên nhảy ra ôm cái chức thủ tướng”

    Thủ tướng Trần Trọng Kim vốn không ham quyền lực, miễn cưỡng nhận chức Thủ tướng để, theo như lời khuyên bảo rất chính khí của Hoàng Đế Bảo Đại, để xác lập nền Độc Lập Tự Chủ của Quốc Gia.

    Trong vòng 4 tháng cầm quyền, THủ tướng TTK & chính phủ TTK đã đạt được những thành tích đáng kể, củng cố, xác lập nền Độc Lập Tư Chủ của Quốc Gia

    Ngày 14-8-1945 quân Nhật đầu hàng, từ đây trên đất nước Việt nam không còn Nhật, không còn Pháp (chế độ thực dân Pháp tại VN đã bị lật đổ từ 10-3-1945), Việt nam với nền Độc Lập thâu hồi từ 11-3-1945, là một quốc gia độc lập tròn vẹn.

    Tình trạng trên tiếp diễn cho đến ngày 19-8-1945, cho đến 2-9-1945, cho đến 5-3-1945,

    Nói cách khác bản Tuyên NGôn Độc Lập ngày 11-3-1945, nền Độc Lập của Việt nam dựa trên bản TUyên Ngôn Độc Lập ngày 11-3-1945 vẫn có đầy đủ giá trị cho đến ngày 19-8-1945, cho đến gày 2-9-1945, cho đến ngày 5-3-1945, cho đến trước khi bản văn tự bán nước 6-3-1946 được chính phủ hồ chí Minh ký với thực dân Pháp.

    19-8-1945 xảy ra cuộc tranh chấp quyền lực nội bộ Việt nam, Thủ tướng Trần Trọng KIm để mất chính quyền vào tay việt cộng Minh.

    Không đầy 7 tháng cầm quyền với thành tích cầm quyền là những cuộc khủng bố & ám sát giết hại hàng chục ngàn người bất đồng chính kiến do bộ trưởng việt cộng GIáp đồ tể Hà nội 46 tiến hành, tháng 3-1946, tháng 9-1946, 19-12-1946, việt cộng Minh, theo như bọn trí thức bắc kỳ xã nghĩa tung hô, là kẻ rành về chính trị, để mất chính quyền vào tay giặc Pháp, nói cho đúng là việt cộng MInh bán nước (*) đặt Việt nam vào vòng nô lệ Pháp lần thứ 2, dâng cho Pháp nền Độc Lập của Việt Nam, vốn đã được thu hồi từ 11-3-1945, do Hoàng Đế Bảo Đại trao cho Hồ chí Minh gìn giữ,

    Kết luận:

    -Thủ tướng Trần Trọng Kim có thể là người không rành về chính trị, nói cho đúng là không rành đàn áp chính trị,

    -việt cộng Hồ chí Minh rõ ràng là tên phản quốc bán nước, việt cộng Minh can tội rước Pháp vào Hà nội, can tội rước Pháp vào Việt nam tái lập ách cai trị thục dân Pháp

    Bản văn tự bán nước tháng 3-1946, bản văn tự cho 15000 quân Pháp được chính thức hợp pháp tiến vào Việt nam tái lập ách cai trị Pháp, chính là bản hàng ước Patenotre thứ 2, việt cộng Minh chính là Tự Đức thứ 2.

    Có điều là thực dân Pháp năm 46, mới hồi phục sau cuộc WW2, khác với thực dân Pháp thế kỷ 18, không để cho việt cộng Minh được an hưởng ngôi Tự Đức II ở Hà nội.

    Ngày 19-12-1946 việt cộng MInh trốn khỏi Hà nội, để lại Hà nội cho Pháp, xóa sổ nhà nước Việt Nam dân chủ Cộng hòa bìm bịp mới thành lập sau cuộc thay đôi thể chế, [từ quốc hiệu Đế Quốc Việt nam & thể chế Quân Chủ Lập sang quốc hiệu VNDCCH & thể chế dân chủ cộng hòa bìm bịp (xưng là "dân chủ cộng hoà" mà giết người như ngóe, giết hại hàng 50000 người bất đồng chính kiến, thì chỉ có thể gọi là dân chủ cộng hòa bìm bịp)]

    Cho nên, cũng không lạ gì, ngựa theo đường cũ, sau này, cũng cái mửng mãi quốc cầu vinh, năm 1950 việt cộng Minh sẽ nhập vai Lê CHiêu THống lê gót sang tàu cầu cứu giặc tàu nhà Mao chống lưng đỡ đầu đánh phá Quốc Gia Việt nam phục vụ ý đồ tổ quốc xã hội chủ nghĩa tội ác, rước giặc tàu vào Hà nội mở ra một thời kỳ bắc thuộc mới

    cùng một tội danh như Lê CHiêu THống, tội trạng của việt cộng MInh là bội phần nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng

  2. Dòng họ Trần Trọng ở Hà Tĩnh says:

    Cái ông học giả có chút tiếng tăm là Trần Trọng Kim này không rành về chính trị, kinh tế, quân sự, ngoại giao, quản trị, hành chính… lại bỗng dưng ham hố quyền lực, danh vọng nên nhảy ra ôm cái chức thủ tướng dỗm do giặc Nhật trao cho để vĩnh viễn bị lich sử và nhân dân lên án, lại mang tiếng xấu, tiếng dơ với lịch sử, với đất nước, với nhân dân, với dòng họ của ông ta, làm cho con cháu của dòng họ đời đời nguyền rủa, chửi bởii vì ông ta mà muôn đời họ không ngóc đầu lên nổi.

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Ráng kiếm cách học nịnh sử 2 chiều đi em. Thấy thương quá…

      Đúng là thứ dốt hay khoe.
      Mà mần cò mồi cho Cộng láo, ngoài cái tật dốt hay khoe, em nào cũng có thêm cái tật hát rồi…tự sướng mình ên.

    • ĐẠI NGÀN says:

      TRẦN TRỌNG KIM

      Lập thân thời loạn như ông đó
      Chí cả gom vào chuyện bút nghiên
      Hữu ích cho đời đâu chỉ một
      Mà cần nêu được tấm lòng son

      Tới khi thời cuộc chuyển ai ngờ
      Vận nước liền xoay lại cơ đồ
      Thủ Tướng vua mời ông nhậm chức
      Tấm lòng khiêm tốn vạn phần lo

      Thế nên từ chối cả nhiều lần
      Chẳng được mới đành phó tấm thân
      Danh phận ráng làm người yêu nước
      Phụng thờ cho tốt việc nhân dân

      Tiếc thay thế sự chẳng chìu người
      Vận nước chưa hồi phải chịu thôi
      Cố lắm cũng thành ra trớt hướt
      Chi bằng từ chức cũng hay ôi

      Trách ông ai trách thảy phải rồi
      Chính trị thật ra chán việc tồi
      Vương đạo mới cần người chí khí
      Còn như bá đạo hẳn chào thôi

      NON NGÀN
      (01/9/16)

    • Hoàng says:

      Nói trật rồi!
      Đa số con cháu nội thân của cụ Kim đều tự nguyện kịch liệt phê phán, lên án cụ đã sai lầm khi tự nguyện làm thủ tướng bù nhìn, tay sai cho giặc Nhật, nên được chính quyền bỏ qua, không truy xét và quy kết thành lý lịch xấu. Vì thế, rất nhiều người trong họ Trần Trọng là con cháu của cụ Kim vẫn được học cao, hiểu rộng, thành đạt và có vai vế lớn trong xã hội, nhiều người vẫn còn đương chức.

      • Tran Vinh says:

        Nếu Bảo Đại lúc đó cho vời tên Hồ chí Minh -tay sai cho bọn đế quốc Trung- Xô, tên chơi gái đủ mọi quốc tịch- ra làm thủ tướng, thì nay lũ dư lợn viên có đâu mà càm ràm, ấm ức .

      • Thuận Hóa says:

        Nói só sách, mách có chứng, phải không Hoàng? Vậy, Hoàng hãy nêu những ai là cháu nội cụ TTK tự nguyện kịch liệt phê phán, lên án cụ Trần tự nguyện làm thủ tướng bù nhìn, tay sai giặc Nhật và được chính quyền bỏ qua không truy xét và ai học cao, hiểu rộng có vai vế lớn, đang đương chức trong XHCS hiện tại ? Nên nhớ từng có một nhạc sĩ khá nổi tiếng đã thờ ơ với cái chết oan khiên của cha mình, học giả Phạm Quỳnh, để được vinh thân và chắc chắn nhạc sĩ này đã xem trọng lãnh tụ HCM ngàn lần hơn cha mình, một tài năng lớn của nước Việt.
        Cám ơn, nếu Hoàng thành tâm hồi âm. Xin thêm một ý nữa, LS là một dòng chảy không ngừng, không một một ai đủ sức để đổi trắng thay đen dòng chảy thật sự của LS vì nếu có những sử gia hắc ám, điêu ngoa thì phải có những sử gia quang minh, chính đại !

      • Lan says:

        Ông/bà Thuận Hoá này hỏi khó quá như thế thì làm sao đồng chí cộng phỉ chúng tôi trả nhời được? Hỏi tới nữa nó lại trả bảo cháu nội cụ Trần Trọng Kim là… Trần Dân Tiên thì có mà bỏ bố bác Hồ chúng tôi!

      • thịnỡ says:

        Thuận Hóa says:03/09/2016 at 02:54
        1/ Có lẻ Thuần Hóa muốn nói đến nhạc sỉ Phạm Tuyên ,con của Phạm Quỳnh ?
        2/Phan Anh ,con của Phan Khôi ?
        (tn)

    • noileo says:

      @Dòng họ Trần Trọng ở Hà Tĩnh says: 30/08/2016 at 23:44
      “Cái ông học giả có chút tiếng tăm là Trần Trọng Kim này không rành về chính trị

      THủ tướng Trần Trọng Kim không rành chính trị, nói cho đúng là không rành đàn áp chính trị như Hồ chí Minh, như bộ trưởng đồ tể Võ Nguyên Giáp, thì mới có cửa cho việt cộng Minh “cướp chính quyền” mà làm chủ tịch nước.

      Chứ, thay vì Thủ tướng Trần Trọng Kim, lại là THủ tuớng NGô Đình Diệm như Hoàng đê Bảo Đại đã định, thì việt cộng Minh chỉ có nước chết già trong hang pắc bó với trò Ngát giao liên, nếu không dám về bắc kinh với bà già Tuyết Minh

  3. TRĂNG NGÀN says:

    VÔ DUYÊN

    Trời sinh anh Mác vô duyên
    Bao điều anh đoán huyên thuyên một thời
    Bây giờ trớt hướt cả rồi
    Đéo thằng tư bản tự đào mồ chôn

    Thật là lý thuyết kinh hoàng
    Trần gian một bận hú hồn vì anh
    Hóa ra bất chiến tự thành
    Giờ toàn cầu hóa hỏi anh lẽ gì ?

    NGÀN MÂY
    (26/8/16)

  4. Quang Phan says:

    Cộng sản Hà nội lẽ ra phải xây tượng đài suy tôn ông Trần Trọng Kim ngang với “Bác” Hồ . Nếu thủ tướng lúc đó không phải là ông Trần Trọng Kim thì chắc hẳn chúng nó đã bị xoá tên rồi !:

    ***Khi lên cầm quyền, chính phủ Trần Trọng Kim cho thả nhiều tù nhận, trong đó có cả các phần tử Cộng sản . Về việc này, sử gia người Pháp Philippe Devillers trong cuốn Paris-Saigon-Hanoi viết: “…. nhưng lúc đó (tháng 5, 6.1945) tôi ở Vinh thì đây là chuyện có thực. Khi ông bộ trưởng tư pháp Trịnh Đình Thảo ra lệnh này, nhiều đồng chí bị bắt giam đã được giải phóng. Các ông Nguyễn Duy Trinh, Lê Tính từ trong Nam về Vinh, có đến trọ ở nhà tôi. Nhiều đồng chí khác được “sổ lồng” vào dịp này “.

    ***Sử gia Trần Gia Phụng : Đaị sứ Nhật ở Huế là Massayuki Yokoyama đến gặp vua Bảo Đại, đề nghị vua Bảo Đại dùng lực lượng của Nhật tiêu diệt Việt minh. Vua Bảo Đại từ chối đề nghị nầy để tránh nội chiến có thể xảy ra. (Theo lời kể với người viết tại Sài Gòn năm 1993 của ông Phan Văn Vỹ. Vào năm 1945, ông Vỹ là đệ nhị đẳng thị vệ của vua Bảo Đại. Ông cho biết ông là người trực gác buổi tối khi Yokoyama đến gặp vua Bảo Đại và chính ông đã đánh thức và báo tin với nhà vua, để nhà vua ra tiếp khách.)

    Người Nhật còn đề nghị với thủ tướng Trần Trọng Kim. Sau đây là lời trong hồi ký Một Cơn Gió Bụi của Trần Trọng Kim: “Lúc bấy giờ người Nhật có đến bảo tôi: “Quân đội Nhật còn trách nhiệm giữ trật tự cho đến khi quân Đồng minh đến thay. Nếu chính phủ Việt Nam công nhiên có lời mời quân Nhật giúp, quân Nhật còn có thể giữ trật tự”. Tôi nghĩ quân Nhật đã đầu hàng, quân Đồng minh sắp đến, mình nhờ quân Nhật đánh người mình còn nghĩa lý gì nữa, và lại mang tiếng “cõng rắn cắn gà nhà”. Tôi từ chối không nhận.”

    *** Bằng Phong Đặng Văn Âu: Mẹ tôi còn kể khi Nhật hoàng tuyên bố đầu hàng Hoa Kỳ vào ngày 15 tháng 8 năm 1945, viên Đại sứ người Nhật lai Pháp đề nghị với Thủ tướng Trần Trọng Kim rằng họ sẵn sàng tiêu diệt Hồ Chí Minh và toàn bộ tay chân thân cận của hắn thì cụ Kim từ chối và bảo rằng chuyện nội bộ anh em trong nhà sẽ tự giải quyết với nhau. Cái chết của dân mình là vì nhà sử học Trần Trọng Kim cứ tưởng cộng sản là người anh em. Bố tôi lúc bấy giờ là thư ký riêng của cụ Kim, nghe lời từ chối của cụ Kim thì rất buồn bã, thất vọng.

    • tonydo says:

      Thưa Thầy Quang Phan:
      Thế nếu cụ Trần Trọng Kim sợ mang tiếng “cõng rắn cắn gà nhà” thì tại sao không bảo Nhật; Thôi, các ông cứ ngồi chơi xơi nước, đưa vũ khí cho chúng tớ mần thịt chúng nó cũng đủ rồi.

      (Mà nghe đâu cụ Kim cũng có trong tay cả ngàn cây súng Nhật giao lại cơ mà).

      Bài học cay đắng được rút ra từ vụ cụ Kim để làm kinh nghiệm cho các em, các cháu sau này, đặng tiêu diệt Việt Cộng là:

      Phải có một tổ chức có bề dầy hoạt động. (Lúc kín, lúc hở, người ra công khai, kẻ giấu mặt)
      Khi gặp thời cơ, phải chơi chết bỏ. Nhất định không khoan dung. Được làm vua, thua làm giặc.

      Nói như anh hùng Nguyễn Thái Học:
      (Không thành công, cũng thành nhân!)
      Đây là câu nói bất hủ. Các cháu phải luôn nhớ câu này!

      • Quang Phan says:

        ***Sử gia Phạm Cao Dương : Trong số các bộ, không bộ quốc phòng. Trần Trọng Kim trong hồi ký của ông có giải thích điều này bằng nhiều lý lẽ, nhưng sự thiếu vắng bộ quốc phòng đã gây ra cho chính phủ của ông nhiều trở ngại khi tình thế thay đổi và nhất là khi quân Nhật bị giải giáp và Việt Minh cướp chính quyền.
        ……………..
        Với nhận định này và để giữ thế trung lập, trong chính phủ Trần Trọng Kim đã không có Bộ Quốc phòng. Phan Anh giải thích: “Trong chính phủ Trần Trọng Kim có một bộ mà chúng tôi phải suy nghĩ nhiều: Bộ “Quốc phòng” hay Bộ “Quân lực” hoặc Bộ “Chiến tranh”. Chính vì muốn giữ thế trung lập mà chúng tôi đã quyết định không có Bộ Quốc phòng. Người Nhật muốn có bộ ấy để lôi chúng tôi đi với họ

        ***Nhật Ký Trần Trọng Kim: Việc binh bị trong nước là việc quan trọng đến vận mạng cả nước, mà lúc ấy quân lính và súng ống không có. Kinh đô Huế có tất cả hơn một trăm lính bảo an, tức lính khố xanh cũ, và sáu bảy chục khẩu súng cũ đạn cũ, bắn mười phát thì năm sáu phát không nổ.

        Các tỉnh cũng vậy, mỗi tỉnh có độ 50 lính bảo an, các phủ huyện thì độ chừng vài chục người. Việc phòng bị do quân Nhật đảm nhiệm hết.

    • LỖI TẠI AI ?

      Đúng cần hỏi lỗi tại ai
      Gà nhà bôi mặt đá nhau lẽ nào
      Cụ Kim hành xử đúng rồi
      Cụ Hồ đâu chịu vì đời nhiêu khê

      Xảy ra cách mạng não nề
      Con đường vô sản mọi bề tênh hênh
      Chỉ vì lý tưởng Mác Lê
      Chín năm kháng Pháp ê chề một phen

      Xong rồi đất nước chia đôi
      Bao nhiêu xương máu đổ ra đã nhiều
      Lại nay thêm Mỹ nhảy vào
      Chiến tranh ý hệ kéo dài bao năm

      Đúng là thời cuộc đảo điên
      Hòa bình chưa trọn tới miền Tây Nam
      Chiến tranh biên giới Bắc phương
      Hoàng Sa thành mất lẽ tường ai hay

      Liên Xô giờ lại đổ rồi
      Đông Âu cũng sụp cuộc đời đổi thay
      Trường Sa đắp ụ cũng hay
      Tình anh em đó tháng ngày phôi pha

      Nhưng nào ai dám nói ra
      Nói ra sợ kẹt người ta chụp vào
      Thôi thì đời vốn tào lao
      Con thuyền lịch sử lao đao vậy mà

      NGÀN DẶM
      (26/8/16)

  5. Quang Phan says:

    Chính phủ Trần Trọng Kim có phải là bù nhìn không ?

    Sử gia Phạm Cao Dương : Phan Anh – luật sư, Bộ trưởng Thanh niên trong chính phủ Trần Trọng Kim , sau là Bộ trưởng Quốc phòng trong chính phủ liên hiệp của Hồ Chí Minh.

    Trong cuộc phỏng vấn dành cho sử gia Na Uy Stein Tonnesson, để đáp lại câu hỏi “các ông nghĩ thế nào mà lại nhận lời mời của Bảo Đại”, Phan Anh cho biết có hai mục tiêu. Thứ nhất là để đuổi người Pháp vẫn còn được người Nhật giữ trong bộ máy hành chánh thời đó ra khỏi bộ máy này và thứ hai, tạm thời làm việc với người Nhật nhưng giữ trung lập, không là “đồng tác giả” (co-auteurs), không là “kẻ hợp tác.”

    Về bản chất của chính phủ Trần Trọng Kim, khi được hỏi là “chính phủ này có phải là chính phủ bù nhìn không”, Phan Anh đã khẳng định: ”Lấy tư cách là thành viên của chính phủ Trần Trọng Kim, tôi nói với ông rằng chúng tôi tuyệt đối không có ảo vọng gì về người Nhật. Tình thế đã dứt khoát rồi. Phải là kẻ điên mới đi hợp tác với Nhật. Có những người điên, nhưng chúng tôi là trí thức, chúng tôi tham gia chính phủ là để phụng sự. Chính với chính sách ấy mà chúng tôi đã thành lập chính phủ với khẩu hiệu như vừa nói là: Đuổi cổ bọn Pháp và nắm lấy độc lập.” Với nhận định này và để giữ thế trung lập, trong chính phủ Trần Trọng Kim đã không có Bộ Quốc phòng. Phan Anh giải thích: “Trong chính phủ Trần Trọng Kim có một bộ mà chúng tôi phải suy nghĩ nhiều: Bộ “Quốc phòng” hay Bộ “Quân lực” hoặc Bộ “Chiến tranh”. Chính vì muốn giữ thế trung lập mà chúng tôi đã quyết định không có Bộ Quốc phòng. Người Nhật muốn có bộ ấy để lôi chúng tôi đi với họ. Thay bộ ấy, chúng tôi lập Bộ Thanh niên.”

    ( Quang Phan: Phan Anh – khuynh hướng Việt minh )

  6. Quang Phan says:

    Chính phủ Trần Trọng Kim có phải là bù nhìn không ?

    Ông Trần Trọng Kim viết trong hồi ký “Một Cơn Gió Bụi”: “….Tôi ra bàn với ông Hoàng Xuân Hãn để tìm người xứng đáng làm bộ trưởng. Nguyên tắc của tôi định trước là lựa chọn những người có đủ hai điều kiện. Một: phải có đủ học thức và tư tưởng về mặt chính trị, hai: phải có đức hạnh chắc chắn để dân chúng kính phục .

    “Có một điều nên nói cho rõ, là trong khi tôi chọn người lập chính phủ lúc ấy, người Nhật Bản không bao giờ hỏi tôi chọn người này người kia. Tôi được hoàn toàn tự chủ tìm lấy người mà làm việc. Và tôi đã định từ trước rằng nếu người Nhật can thiệp vào việc trong nước thì tôi thôi ngay, không làm nữa. Ðến ngày cuối cùng tôi chọn được đủ người rồi kê rõ danh sách các bộ trưởng:

    ……(Quang Phan không ghi ra đây vì danh sách quá dài )

    “Chừng mười giờ sáng ngày 17 tháng tư năm 1945, tôi đem danh sách ấy vào trình vua Bảo Ðại. Vào đến nơi, tôi thấy ông Yokohama, tối cao cố vấn Nhật, đã ngồi đó rồi. Ông thấy tôi vào liền hỏi: “Cụ đã lập thành chính phủ rồi à?”. Tôi nói: “Vâng, hôm nay tôi đem danh sách các bộ trưởng vào tâu trình hoàng thượng để ngài chuẩn y”.

    “Tôi đệ trình vua Bảo Ðại, ngài xem xong phán rằng: “Ðược”. Khi ấy ông Yokohama nói: “Xin cho tôi xem là những ai”. Ông xem rồi, trả lại tôi và nói: “Tôi chúc mừng cụ đã chọn được người rất đứng đắn”. Sự thực là thế, chứ không như người ta đã tưởng tượng là người Nhật Bản bắt tôi phải dùng những người của họ đã định trước” .

  7. tonydo says:

    Kính thư gửi đàn chị Chủ Nhiệm-Mạc Việt Hồng!
    Thưa Mạc Chủ Nhiệm kính mến:
    Bài này với 180 ý kiến, theo em, nó cũng đủ rồi. Xin cho vào kho để có chỗ cho bài khác.

    Cùng qúi Còm Sĩ bốn phương:
    Cộng Sản Á Châu khác Cộng Sản Âu Châu, khác Cộng Sản Mỹ Châu, mọi người đều rõ.

    Cho tới nay, tất cả các nước Âu Châu theo đàn anh Liên Xô lấy chủ nghĩa “Làm chung, Ăn chung, Ngủ chung” làm kim chỉ nam, đã ra đi không hẹn ngày trở lại.

    Trong khi ba nước Á Châu, trong đó có Việt Nam, vẫn cương quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, nhất định không đổi tên nước, tên đảng và quán triệt:

    Dù có phải hy sinh đến thằng dân đen cuối cùng cũng phải oanh liệt xông lên, giữ cho được các đồng chí Lãnh Tụ muôn vàn kính yêu trong Lăng Kính, đời đời.

    Vì thế cái vụ cụ Kim nhà ta, nó đã không hợp thời trong cái không gian và thời gian đó.
    Và ngay cả bây giờ cũng chẳng thay đổi!

    Không thể mang một anh Trí Thức, trói gà không chặt, chữ nghĩa đầy mình nhưng nhát như thỏ đế để đối đầu với Cộng Sản.

    Nói nhỏ để qúi Còm Sĩ căm thù Cộng Sản thấy; Mấy bố Tiến Sĩ, Tiến Sung đi ngoại quốc họp hành dân chủ như đàn anh Nguyễn Quang A..v.v. Việt Cộng nó có cấm đâu? Nó có sợ đâu?

    Ấy thế mà mấy anh chỉ mới đọc thông viết “gần thạo” nhưng Máu Lửa, như Đặng Sĩ Hùng, Bùi Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh, J.B Nguyễn Hữu Vinh, Phạm Chí Dũng..v.v. thì Việt Cộng sợ teo bu gi, tống họ ngay vào Cổng Trời cho im tiếng.

    Trong nhóm Máu Lửa, ai cũng biết, Việt Cộng sợ nhất những người dám tung cờ Vàng, dám mang cờ Vàng trên áo, dám mặc quân phục cờ Vàng. Gặp mấy vị chơi không tiền khoáng hậu này là, a lê hấp, đồng chí Tô Lâm xơi tái ngay tức khắc.

    Vì thế xin qúi Còm Sĩ không nên tung hô cụ Sử Gia Trần Trọng Kim thái qúa nữa. Trên con đường tranh đấu tiêu diệt Cộng Sản, những vị chữ như rồng bay, phượng múa, chưa bao giờ giành được thiên hạ.
    Muôn năm các bố này chỉ tốn nước bọt!

    Với Việt Cộng chỉ có máu lửa!
    Vùng lên các cháu trẻ!
    Kính!

    • Tien Ngu says:

      Tung hô cụ Kim cái…éo.

      Đù cứ mần như ai cũng như…Đù. Cái tật tung hô nãnh tụ là của Cộng láo và cựu Cộng…láo.

      Người Việt tự do chỉ trình bày sự thật, mắt thấy tai nghe, nhân chứng sống.

      Bỏ cái tật khoái lên lớp đi Đù à.

      Bịnh quá, em?

    • Lan says:

      Chỉ riêng lũ vẹm ngu ngơ
      Tôn thờ thần tượng bá vơ ngu đần…

      Dân tự do… đéo ai cần
      Bưng bô lãnh tụ hốt phân đảng hèn!

  8. Tran Vinh says:

    Dân thủ đô Hà nội thét vang : Lũ cộng sản ác nhất trong lịch sử Việt tộc:

    “ Hà Nội đứng lên rồi!” – Trần Khải Thanh Thủy:

    …Vừa bắt đầu giờ làm việc buổi sáng (28/11/2013), gần 1500 người dân oan thuộc 63 tỉnh thành cả nước đã đồng lòng kéo nhau về khu vực tiếp dân ( số 1 Ngô Thì Nhậm, quận Hà Đông, thành phố Hà Nội ..: “Chúng nó toàn những lũ sâu mọt hại dân thôi, từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang…không thằng nào thiếu tội bán nước, …
    “ Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám…” .

  9. Tran Vinh says:

    Mùa Xuân năm 68, Ác quỷ người Việt Hồ chí Minh ra lệnh đánh lén trên khắp lãnh thổ miền Nam. Tại Huế, hơn 6000 người đã bị bè lũ Cộng sản đập cuốc vào đầu chôn sống :

    Nhà văn Nhã Ca, tác giả cuốn ” Giải Khăn Sô Cho Huế”, là diễn giả trong buổi lễ kỷ niệm Tết Mậu Thân 1968 tháng 2 năm 2008 kể rằng:

    ” Những thường dân Huế bị Cộng quân trói bằng dây điện, dính nhau xếp thành hàng trên hố, một vài người bị đập đầu, cả một dây người đang sống bị đạp xuống hố, đè lên nhau, những đầu nào ngóc lên là bị đập chết bằng cuốc.

    Chính con cháu những người bị chôn gồm toàn những thiếu niên 14, 15 tuổi- học trò trường Nguyễn Du- bị buộc phải đào hố. Rồi bằng súng AK và lưỡi lê, Cộng quân buộc các thiếu niên này phải lấp đất chôn sống cha, anh của họ…”.

    Theo sử gia Trần Gia Phụng thì số người tìm được trong 22 mồ chôn tập thể là 2326 xác trong tổng số dân bị giết là 5800 người.

    Theo thiếu tá Liên Thành- phó ty cảnh sát đặc biệt Thừa Thiên, Huế- thì bọn Việt cộng đã giết chết 5327 người và bắt đi mất tích 1200 người.

  10. x13 says:

    TKim là một học giã ,một sỉ phu Bắc Hà chinh cống ,một trí thức lớn ,
    Bão Đai là vua An Nam,….
    Con người trung quân ái quốc được vua biết mặt ,dân biết tên , vòi ra thành lập chính phủ của một nước vn độc lập theo kiểu Tây Phương thì là một nhà nho đáng kinh ,một thần dân đáng trọng thé mà có những tên cs ngu dốt ,thiếu kiến thức hay đầu óc bị chó ăn hay cha mẹ không dạy ,du đãng ,giòng họ trộm cướp ,hâu duệ của nhứng tên cướp giật trôm cắp chơ Đồng Xuân cư gọi cụ là tên này tên nọ tay này tay kia thât đúng là vô giáo dục . (có người nói cả cái xả hội miền Bắc có giáo dục gì đâu hay nếu có cũng gióng như thủ lĩnh Hồ chồn cáo,,,)
    Nhìn lại lich sử thì thấy ngay là ai bán nước,đạp lên xac nhân dân trong nước đẻ lên đai vinh quang ,dù cái vinh quang đó là làm tay sai hạ bộ cho csqt mà bây giờ là TC.Người ta thấy kẻ ít học mà có chút quyền lực trong tay là trã thù rửa hận,lưu manh hóa cuộc đời mình nhưng dù có che dấu thì cung lòi đuôi chồn cáo ,tinh ranh quỉ quyệt.
    Ông TTK hay Ông NĐ D là những người có học ,nếu vua muốn có người hiền tài giúp nước thì chắc chăn la vời họ ra làm quan đẻ lo chuyen QG đại sự vói vua. Hơn nữa lịch sử hồi đó khác , Nó là vận mệnh chung của các nước ĐNA ngay cả TC cũng bị xâm chiếm,,,.Xu thế thời đại sau đó là trã độc lập lại cho các thuộc địa. Cho nên nếu không có HCM ,có đãng cs của tên tay sai csqt thì vn vẫn được độc lập ,sánh vai cùng 5 châu thế giới. Cho nên Nói phải biết nói và nói gì cũng nên suy nghỉ trước.Không láy cái có hôm nay vói những suy nghỉ hôm nay đẻ phê bình cha ông,,,Ngày nay nhìn lại lich sử thì KHÔNG THỂ KHÔNGLÊN ÁN tên Hochí min chồn cáo đã đưa đất nưoc vào vòng nô lệ tc,tênBÁN NƯỚC cầu vjnh…
    Cái quan trọng nhất không phải soi mói cá nhan bên này hay bên kia là xấu mà phải nhìn ở chính thể VNCH vs CS,bên nào có chính nghĩa hơn và việc đuổi pháp đuổi Nhật của Hồ có là đúng không hay chỉ là một mặt của v/đ mà cs lới dụng lòng yêu nước củ a đồng bào vn đẻ CƯƠP CHÍNH QUYỀN ,đưa đất nước vào vói chủ nghĩa CS“chuyên chính vố sản “mới là ý (đồ) chính của tên ít học HCM ,tên tôi đồ dân tộc và bè lủ củaNÓ”…Và nay cs hầu như tan rả tòan bô thì csvn tìm cách dựa vào kẻ thù TC đẻ giử vững địa vị của minh ,bất kể nước vn còn là vn hay không ?
    Trí thức VN và con dân vn ,tất cả hãy bỏ hết vùng lên đánh đỏ CS ngay tức khắc đẻ CỨU LẤY NƯỚC NHÀ,để khong bẩt hiếu bất nục bất nhân bất nghĩa vói tiền nhân ,tồ tiên đã có công dựng nước và giử nước.
    (x13)

    • Ma VNCH says:

      x13 là đứa ngu lâu, dốt bền!!!
      - Nhật trao trả độc lập giả hiệu cho VN rồi xui Bảo Đại triệu Trần Trọng Kim đứng ra lập chính phủ bù nhìn do Trần Trọng Kim làm thủ tướng dõm, và VN sẽ nằm trong khối Đại Đông Á do Nhật đứng đầu và điều khiển. Như vậy, nước VN nếu có độc lập thật sự thì theo kiểu Nhật (có biết “theo kiểu Nhật” là như thế nào không? Tự tìm hiểu đi nhé), chứ không phải theo kiểu Tây Phương. Hiểu chưa đồ ngu.
      - Viết chưa thông, sai chính tả tùm lum, nhất là sai dấu hỏi và dấu ngã, mà nói người khác ngu dốt và đòi dạy bảo người khác. Ví dụ: học giả thì lại viết học giã, sĩ phu thì lại viết sỉ phu, Bảo Đại thì lại viết Bão Đại, trả thù thì lại viết trã thù, bè lũ thì lại viết bè lủ, tan rã thì lại viết tan rả, giữ vững thì lại viết giử vững, giữ nước thì lại viết giử nước … Chỉ một đoan viết ngắn mà sai đến 8 lỗi dấu hỏi và dấu ngã. Chắc x13 học chưa hết tiểu học nên đọc không thông, viết không thạo, viết không đúng chính tả, không đúng dấu hỏi dấu ngã.
      x13 đúng là thằng ngu nòi, ngu di truyền, ngu truyền kiếp, ngu truyền thống, ngu lâu, dốt bền, dốt nát…

      • Ma Liên xô says:

        Hồ chí Minh : Tên cực ngu, sai lầm đưa dân tộc vào quỹ đạo của bọn đế quốc Trung- Xô :

        “Thế giới đại đồng” đâu cho đến nay chẳng thấy, chỉ thấy Tàu cộng rơi mặt nạ biến thành đế quốc trắng trợn quơ tay giật cướp biển, đảo của Việt Nam.

        “Thế giới đại đồng” đâu chẳng thấy , chỉ thấy bầy đàn Cộng sản Hà nội nay phải xin rúc vào cánh phượng hoàng Mỹ quốc .

        “Thế giới đại đồng” đâu chẳng thấy, chỉ thấy khối Cộng sản phút chốc sụp đổ tan tành, chỉ còn lại bè lũ tàn dư năm nước .

        “Thế giới đại đồng” đâu chẳng thấy, chỉ thấy Tàu cộng – Việt cộng- Miên cộng choảng nhau chí chạp.

        “Thế giới đại đồng” đâu chẳng thấy, chỉ thấy gần 5 triệu tên lính Quân Đội Nhân Dân chết trong các cuộc chiến tranh Đông Dương, Biên Giới và Kampuchea .

        “Thế giới đại đồng” đâu chẳng thấy, chỉ thấy hàng trăm ngàn người bị đấu tố chết thảm trong Cải Cách Ruộng Đất, 6000 người bị chôn sống dịp Tết Mậu Thân, hàng trăm ngàn người bị chết vì chạy giặc năm 75….

      • Khánh Hưng says:

        Mặc dù có một số lỗi chính tả nhưng nội dung, ý tưởng của bài viết đáng đọc, đáng để suy nghĩ, tiếp nhận. Tôi nghĩ Ma VNCH là một dư luận viên mà dư luận viên đa số viết bát nháo, chủ yếu bôi nhọ, công kích bất kỳ ai mà lịch sử do CS viết đã thóa mạ, lên án nên Ma VNCH phê bình bừa về Trần Trọng Kim như trên là chuyện hiển nhiên.
        Dù là một kẻ hậu sinh, chỉ biết cụ Trần qua các tác phẩm do cụ viết, tôi nghĩ rằng cụ Trần là một tài năng, một nhân cách lớn, một người tự do, một nhà chính trị dân vi quý.

      • Tran Vinh says:

        Sử gia Trần Trọng Kim không phải là người ham hố quyền lực như bè lũ bọn Việt gian Cộng sản đâu . Nếu Bảo Đại lúc đó cho vời tên Hồ chí Minh -tay sai cho bọn đế quốc Trung- Xô, tên chơi gái đủ mọi quốc tịch- ra làm thủ tướng, thì nay lũ dư lợn viên có đâu mà càm ràm, ấm ức .

        Lê Xuân Khoa- nguyên phó viện trưởng Viện Đại Học Sài gòn: Bảo Đại mời Trần Trọng Kim, một trí thức không đảng phái, tuy nhiệt tâm yêu nước nhưng không phải là một người làm cách mạng. Đối với Trần Trọng Kim, đây là một chuyện rất bất ngờ mà chỉ sau khi gặp Bảo Đại lần thứ hai, sau mười ngày trì hoãn, ông mới nhận trách nhiệm thành lập chính phủ. Bảo Đại thúc giục ông:

        “Trước kia, người mình chưa độc lập. Nay có cơ hội, tuy chưa phải độc lập hẳn nhưng mình cũng phải tỏ ra có đủ tư cách để độc lập. Nếu không có chính phủ thì người Nhật bảo mình bất lực, tất họ lập cách cai trị theo thể lệ nhà binh rất hại cho nước ta. Vậy ông nên vì nghĩa vụ cố lập thành một chính phủ để lo việc nước “.

      • Trúc Bạch says:

        he he he ….Người miền Nam thường hay viết sai chính tả ở phần dấu “hỏi” và dấu “ngã”…vậy mà anh con “ma” này chửi người ta là “là đứa ngu lâu, dốt bền!!!”

        Vậy có một thằng viết tiếng Việt sai …”mù trời” như : Nhân dân thì nó viết thành nhân zân …hoặc Cách mạng thì nó viết thành kách mệnh hoặc : “Việt Nam dân chủ cộng hòa – độc lập – tự do – hạnh phúc” thì nó viết thành Việt nam zân chũ cộng hòa, độc lập, tự zo, hạnh fuc trong tờ “zi chúc” của nó, thì anh “Ma” phải liệt nó vào hạng NGU gì ???

        Nói có sách, mách có chứng – xem di chúc của nó ở đây :

        https://hoquanghcm.files.wordpress.com/2015/05/167.jpg

        Ha ha ha …mời anh Ma cùng hô khẩu hiệu..

        Hồ Chí Minh vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp ngu nòi, ngu zi truyền, ngu truyền kiếp, ngu truyền thống, ngu lâu, zốt bền, zốt nát… của đảng CSVN …muôn năm !!!

      • Hỏi, ngã says:

        Thông cảm. x13 không phải là thằng ngu mà do x13 được học hành dưới chế độ VNCH nên không bao giờ viết đúng chính tả, đặc biệt không bao giờ phân biệt được chữ nào thì viết dấu hỏi, chữ nào thì viết dấu ngã.

      • Sắc, huyền says:

        Chỉ có lũ dư lợn viên Cộng sản Hà nội ngu đần mới ục ục rằng “…học hành dưới chế độ VNCH nên không bao giờ viết đúng chính tả ” . Bằng chứng là phần lớn những còm vào trang mạng này đều học hành dưới chế độ VNCH và đều viết đúng chính tả .

        Hồ chí Minh lấy đít Lenin đội lên đầu tôn làm cha, làm thày nên viết tiếng Việt thành ” nhân zân, kách mệnh , zân chủ ,tự zo, hạnh fúc “. Khi Lenin qua đời, Hồ chí Minh viết trên tờ báo Pravda của đảng CS Liên Xô, số ra ngày 27/1/1924 , như sau :

        “Khi còn sống, Người là cha, là thày, là đồng chí và cố vấn của chúng ta “.

      • Tudo.com says:

        @Trúc Bạch: (Việt nam zân chũ cộng hòa, độc lập, tự zo, hạnh fuc)

        Không kó zì quý hơn độc. . .nập tự zo
        “Tôi biết nó thằng nói câu nói đó” (Nguyễn Chí Thiện )

      • Cháu nội Bắc Kỳ 9 nút says:

        Tôi là cháu nội của Bắc Kỳ 9 nút (dân Bắc vào Nam 1954) chứ không phải dân Bắc Kỳ 12 nút (dân Bắc vào Nam 1975). Tôi phải thừa nhận rằng, đa số người miền Nam phát âm và viết những chứ có dấu hỏi và dấu ngã không chính xác, kể cả người học dưới thời VNCH và học dười thời CS. Có nhiều bảng hiệu viết SỮA CHỬA… mà đúng ra phải viết SỬA CHỮA… Ở Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Ngãi đáng lẽ viết là MỲ QUẢNG thì họ viết MỲ QUÃNG, tỉnh QUẢNG NAM, tỉnh QUẢNG NGÃI thì lại viết tỉnh QUÃNG NAM, tỉnh QUÃNG NGẢI. Vân vân. Viết sai dấu hỏi, dấu ngã như thế nên rất khó đọc.
        Tôi vào đọc nhiều trang báo điện tử của người Việt Quốc gia ở hải ngoại, tôi thấy phần lớn họ cũng viết sai dấu hỏi, dấu ngã rất nhiều.
        Không những thế, một số từ người miền Nam nói và đọc cũng sai. Ví dụ: PÔN-PỐT thì họ nói và đọc là BÔN BỐT, có người lại nói và đọc là PHÔN PHỐT. AI-PAT (iPad) thì họ nói và đọc thành AI-BAT. Ngay hiện tại, Học sinh trung học phổ thông là người Sài Gòn chính gốc (học với con tôi) mà vẫn đọc BA-RA-BON, đúng ra phải đọc là PA-RA-BON. Vân vân…

    • Xẩm Sờ Voi says:

      Đúng là thằng ngu số zách, Bảo Đại là tên vua bù nhìn, hút sách đĩ điếm, cờ bạc. Mi có biết Bảo Đại có biết bao vợ và gái bao không?. Vì thiếu tiền , y ra lệnh bán các phẩm hàm của triều đình (có cửu phẩm ban thưởng cho người có công) để lấy tiền cho gái, hút sách. Vì thế ở Hải phòng năm 1930 có mụ tú bà Tư ở ngõ Cô Ba Chìa (khóa) phố Lê Lợi (cũ) bỏ tiền mua bát phẩm. Khi mụ chết, hương án thờ mụ có cả bài chỉ bát phẩm của Bảo Đại ban tặng. Vì thế cụ Tam Nguyên Yên Đổ, Nguyễn Khuyến gửi câu phúng:
      Đĩ có tàn, đĩ có hương án thờ vua.

      Còn Nhật Bản là phát xít, nó tàn ác đến cực độ đối với nhân dân VN, chính nó tịch thu thóc thay than chạy tầu hỏa và nhà máy hoả điện, bắt nông dân nhổ thóc trồng đay làm hơn 2 triệu người miền Bắc và miền Trung chết đói tháng 3 năm Ât Dậu (3-1945). Tội ác của Nhật lùn người dân VN phải khắc cốt ghi sâu căm thù nó suót đời.

      Nay mi lại ca ngợi nó, mi là giống gì? Đồ khốn nạn!

      • Tran Vinh says:

        Này lũ dư lợn viên cộng sản Hà nội, Nhật là người nước ngoài, và vì mục đích chiến tranh, đã gây nạn đói làm chết 2 triệu người Việt nam. Nhưng những đứa Việt gian dưới đây, chúng là người Việt mà lại cam tâm làm tay sai cho bọn đế quốc Trung- Xô gây chiến tranh làm chết, gây thương tích, mất tích cho hàng hàng triệu người Việt ở hai miền đất nước :

        Lê Duẩn :Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc .

        Hồ chí Minh :Đừng nói là phải đánh 5 năm, 10 năm, dù có 20 năm, 30 năm, thậm chí 50 năm cũng phải đánh .

        Chỉ riêng miền Bắc đã có tới 4 triệu binh sĩ tử trận : Theo tài liệu đúc kết từ Đại Hội 4 của Việt cộng năm 1976, ít nhất là 4.000.000 thanh niên miền Bắc đã chết trên chiến trường – gồm cả số người chết trên đường xâm nhập từ Bắc vào Nam.

        Bè lũ Cộng sản Hà nội đáng bị nguyền rủa đến muôn đời .

      • Tran Vinh says:

        Quan thày Tàu cộng của Cộng sản Hà nội còn tàn ác hơn cả phát xít Nhật, thực dân Pháp …:

        Tác giả: Bùi Tín : Không thể nào tưởng tượng một đội quân chính quy của một đảng cộng sản lớn, tự nhận là “vĩ đại”lại có thể hành xử tàn bạo, độc ác, mang bản chất phá hoại phi nhân đến vậy. Quân Tàu Tưởng Giới Thạch, quân phát xít Nhật, quân thực dân Pháp đều qua đây, nay là quân Trung Cộng; và kỷ lục về giết dân thường, về tàn phá tràn lan, triệt để, thâm hiểm là thuộc về bọn lính Trung Cộng này đây.

        Những điều được trông thấy đã đủ để kinh hoàng. Còn những nơi tôi không được thấy, được ống kính xưởng phim quân đội ghi lại còn khủng khiếp gấp vạn lần. Đó là ở Bát Xát Lào Cai, một bà người Mông bị cả một tiểu đội 9 tên đưa vào hang đá thay nhau hãm hiếp rồi đâm chết trước mặt con trai bà bị trói chặt ở gốc cây khế ngoài cửa hang. Anh giả chết khi chúng bắn vào vai anh trước khi cùng nhau tháo chạy, anh vừa khóc vừa kể. Ở thôn Tông, huyện Hoà An Cao bằng, chúng bị phục kích chết hơn chục tên, chúng uống rượu rồi tàn sát bằng dao, báng súng cả một xóm 43 người, có 21 phụ nữ và 20 em nhỏ, trong số phụ nữ có 7 người mang thai. Gần đó chúng giết người rồi ném 5 xác xuống giếng….

      • Tran Vinh says:

        Ác quỷ người Việt Hồ chí Minh tuân theo chỉ thị của bọn đế quốc Trung- Xô mở cuộc Cải Cách Ruộng Đất long trời đất lở tàn sát dân Việt :

        Nhà văn người Pháp Michel Tauriac đưa ra con số 500000 người là nạn nhân của cuộc Cải Cách Ruộng Đất. Cưu phó tổng biên tập báo Nhân Dân Bùi Tín cho rằng con số nầy cũng hợp lý nếu kể cả người bị giết, bị chết trong tù, bị chết sau khi thả ra và tự tử .

        Trong cuốn sách Từ Thực Dân Đến Cộng Sản, tác giả Hoàng Văn Chí tin rằng 5% dân số miền Bắc tức 675.000 người đã chết trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất .

        Ông Hoàng Tùng, nguyên Tổng Biên tập báo Nhân Dân kể lại : “Mùa hè năm 1952 Mao Trạch Đông và Stalin gọi bác sang, nhất định bắt phải thực hiện CCRĐ. Sau thấy không thể từ chối được nữa, bác mới quyết định phải thực hiện CCRĐ…..“Mùa hè năm 1952, sau khi đi Trung quốc và Liên xô về, bác chuẩn bị cho hội nghị cán bộ đầu năm 1953, quyết định CCRĐ. Đoàn cố vấn CCRĐ do Kiều Hiếu Quang làm trưởng đoàn. Kiều là phó bí thư tỉnh ủy Quảng Tây. Họ muốn qua CCRĐ để chỉnh đốn lại đảng ta. Thời gian từ lúc tiến hành CCRĐ đến lúc dừng là 3 năm”.

        Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường – năm 23 tuổi, đỗ hai bằng Tiến sĩ tại Pháp – trả lời báo Quê Mẹ khi du lịch sang Pháp sau năm 1975, ông nói:

        “Trong lịch sử Việt Nam từ hồi lập quốc đến nay chưa có một cuộc thanh trừng giết dân nào khủng khiếp tàn bạo như cuộc CCRĐ. Hầu như mọi cuộc đấu tố đều có sự nhúng tay của cố vấn Trung cộng. Điều đó cho thấy chính quyền HCM lệ thuộc ngoại bang như thế nào”.

      • Tien Ngu says:

        Em mới đúng nà cái đồ…khốn nạn.

        Anh Ngu thấy tác giả không có ca gì đến Phát xít Nhật hay Bảo Đại cả.

        Mở cái cặp…cò mồi mắt hí lên, em?

        Cho dù Bảo Đại hay phát xít Nhật nó có…khốn nạn, cũng thua cái khốn nạn của VN Cộng láo, em?

        Dân VN thời phát xịt Nhật, Bảo Đại, không có cái vụ lừa láo nhau để kiếm cơm, mang đồ độc từ Tàu về hạ độc nhau kiếm tiền để…sướng.
        Văn hoá giáo dục cũng không có láo như Cộng…láo.

        Đở hơn thời Cộng láo nhiều, em?
        Có ca tụi nó chút chút, hơn là ca cho Cộng láo.

        Bớt cái thói…khốn nạn đi, em?

      • Lan says:

        @Xẩm lai đái gốc xoài… Ủa, đọc tin tức báo chí thấy các đồng chí vẹm xin mượn tiền viện trợ ODA hằng tỉ của Nhật, rồi du sinh mấy trăm đứa bị bắt tội chôm chĩa siêu thị, phi công, tiếp viên chuyển hàng ăn cắp, lao nô quen thói đói khát hái dưa ruộng dân Nhật, mổ trộm dê dân nó nuôi ngoài đồng… Đồng chí này có mới bị nó túm tội ăn cắp gì không mà thù nó thế?

Leave a Reply to PHƯƠNG NGÀN