WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nghệ thuật đã làm được những gì hơn nó có thể làm

Xin trân trọng giới thiệu tham luận của nhà văn Bùi Ngọc Tấn tại Hội Thảo “Văn học Việt Nam – Hoa Kỳ sau chiến tranh” do trường đại học Văn hoá Hà Nội và trung tâm William Joiner (UMASS Boston) đồng tổ chức (1/6- 3 /6 /2010). Tham luận này đã được in trong tập Con đường đi tới cái đẹp do nhà xuất bản Trí Thức ấn hành.

Tôi không nhớ chính xác thời điểm nhà văn Lê Lựu một mình chính thức sang thăm nước Mỹ theo lời mời của trung tâm William Joiner (WJC), một tổ chức phi chính phủ do một số chiến binh đã tham chiến ở Việt Nam sáng lập. Hình như là khoảng giữa những năm 80 của thế kỷ trước. Đó là quãng thời gian cực kỳ khó khăn của nước ta. Chiến tranh chống Mỹ, thống nhất đất nước. Chiến tranh biên giới Tây Nam. Chiến tranh biên giới phía Bắc. Ba cuộc chiến tranh liên tiếp vừa kết thúc. Việt Nam bị tàn phá, bao vây, cấm vận, cô lập. Và trong nước cũng như ngoài nước, nhiều luồng ý kiến trái ngược nhau về nước Mỹ, một siêu cường mới đây thôi còn là kẻ thù đã rải xuống Việt Nam bao nhiêu bom đạn.

Nhà văn BNT và nhà văn Bảo Ninh cùng 2 nhà văn Mỹ. Ảnh: Buingoctan.info

Tôi cũng không nhớ Lê Lựu đã ở Mỹ bao lâu với tư cách là một nhà văn, một người lính. Chỉ nhớ rằng khi về nước, anh đã nói chuyện ở một số nơi về chuyến đi vừa kết thúc. Người ta ghi âm buổi nói chuyện của anh. Người ta in thành băng. Người ta gọi nhau, tập trung lại nghe. Đó là một thời sự lớn. Chính tôi đã cùng nhiều người khác chụm đầu lắng nghe anh qua một cuộn băng không biết là sao chép lần thứ bao nhiêu. Hiện tượng đó nói lên một điều: Chúng tôi cũng như nhân dân khát khao biết bao một cuộc sống hoà bình, là bạn với tất cả các nước trên thế giới kể cả nước Mỹ.

Chiến tranh đã qua đi những những mất mát đau thương còn nóng hổi và lòng thù hận, những định kiến, nhìn nhau qua đôi mắt kẻ thù vẫn còn đó trong nhiều người kể cả những nhà hoạch định chính sách của hai phía. Những chiến hào phảng phất mùi thuốc súng vẫn còn ngăn cách giữa Việt Nam và Mỹ.

Chuyến đi của Lê Lựu, một chuyến đi vất vả khó khăn do hai nước chưa có quan hệ ngoại giao là giọt nước đầu tiên mở đầu công việc làm tan băng trong quan hệ giữa các cựu chiến binh hai nước.

Và từ đấy, biết bao nhiêu nhà văn và nghệ sĩ đã tới Mỹ theo lời mời của WJC cũng như của những tổ chức phi chính phủ Mỹ khác. Những người ở hai chiến tuyến từng nã súng vào nhau đẫ đến với nhau. Ban đầu chỉ là những nghi thức, không được tự nhiên, hai nhóm ngồi đối diện nhau, chủ yếu là để đọc diễn văn, và nói chuyện một cách khô cứng.

Nhưng những lời mời, những cuộc viếng thăm vẫn tiếp tục. Và dần dần những cuộc gặp gỡ sau này không còn diễn ra theo nghi thức nữa. Họ đến với nhau bằng những tấm lòng, những trái tim hướng thiện, có trách nhiệm cao với cuộc sống, cùng muốn khép lại quá khứ, vì quá khứ dù sao cũng đã là quá khứ, mà cuộc sống là phải nhìn về phía trước. Hơn thế họ là những nghệ sĩ mà nghệ sĩ nào trái tim không đầy ắp yêu thương. Trong một lần tới Mỹ, Dương Tường đã viết nhanh một bài thơ khi đứng trước bức tường ở Wasington DC, ghi tên trên 50 nghìn lính Mỹ tử trận ở Việt Nam:

Bởi lẽ mình với cậu
chưa hề biết nhau
nên mình đến

Bởi lẽ cậu bỏ lại mẹ cha
cùng người hôn ước
Và mình cũng từng giã biệt vợ con
nên mình đến

Bởi lẽ tình yêu mạnh hơn thù hận
Và có thể bắc cầu qua mọi đại dương
nên mình đến

Bởi lẽ cậu không trở lại
còn mình đã có ngày về
nên mình đến

Bài thơ của anh đã được in ở Mỹ. Nữ nhiếp ảnh Ellen Kaplowitz đã viết bài thơ lên một tấm pa nen lớn đặt ngoài cửa ra vào triển lãm của chị. Còn hoạ sĩ Rodney Dickson thì in bài thơ vào thiếp mời triển lãm của mình có tên là Life ~ Death (Sống – Chết) ở New York.

Vâng. Tình yêu mạnh hơn thù hận và bắc cầu qua mọi đại dương.

Những cuộc gặp gỡ giữa những người hai bên chiến tuyến đã từng nổ súng vào nhau giờ đây không chỉ có những bài diễn văn viết sẵn. Mà là những hồi ức chiến tranh, những chuyện tâm tình. Đạo diễn Trần Văn Thuỷ, trong Nếu đi hết biển đã thuật lại một buổi nói chuyện giữa anh và Wayne Karlin, nhà văn tác giả của nhiều tập tiểu thuyết, giáo sư văn chương tại College of Southern Maryland, về chiến tranh Việt Nam mà hai người ở hai chiến tuyến, hơn thế, còn cùng trong một mặt trận. Trần Văn Thuỷ ôm máy quay phim chạy bộ dưới đất hoặc nấp dưới lùm cây còn Wayne Karlin ngồi trên trực thăng xả súng đại liên xuống đất. Thuỷ hỏi Wayne: “Từ trên trực thăng, khi anh bắn, anh thấy cái gì?” Wayne trả lời: “Thường thì không rõ lắm, có khi chỉ thấy các lùm cây động đậy”.

-Tôi kêu lên: “Thế thì suýt nữa anh đã bắn chết tôi rồi!”- Thuỷ kể lại. Wayne gần như khóc: “Trong các cuộc chiến, khi bắn giết nhau, người ta không hề nhận diện ra nhau, đó là điều tệ hại nhất của chiến tranh.”

Wayne đã tặng Trần Văn Thuỷ một bức ảnh chụp thời trai trẻ, mặc quân phục, trên trực thăng, bên cạnh khẩu đại liên với lời đề tặng: “Tặng anh Trần Văn Thuỷ. Tôi rất mừng là gặp anh vào thời điểm này chứ không phải lúc tôi chụp bức ảnh này. Hoà bình người anh em. Wayne Karlin.”

Cũng với nỗi ghê sợ khi con người trong chiến tranh không có gương mặt ấy, Wayne đã kể với Trần Văn Thuỷ khi ông gặp nhà văn Việt Nam Lê Minh Khuê:

- Tôi nhìn chị ấy qua cái bàn ăn ở nhà bếp và tôi đã thấy một khuôn mặt con người, mà hồi đó chiến tranh đã cố gắng biến khuôn mặt đó thành những gì không phải con người, là một cái gì phải giết chết nếu không thì mình sẽ bị giết… Chúng ta viết văn là nhằm khẳng định khuôn mặt con người, những người từng bị coi là không có khuôn mặt.

Có lẽ nhiều nhà văn Mỹ và Việt Nam cùng chung ý nghĩ với Karlin. Viết về chiến tranh để khẳng định khuôn mặt con người, về nỗi buồn chiến tranh không có đàn ông không có đàn bà như Bảo Ninh từng nói. Viết để kêu gọi tình yêu thương con người, rằng hãy đừng để chiến tranh xẩy ra, hãy sống trong hoà bình, hợp tác hữu nghị để cuộc sống con người trên trái đất ngày một tốt đẹp hơn. Rất nhiều tác phẩm văn học viết về chiến tranh Việt Nam đã được các cựu chiến binh Mỹ sáng tác mà chúng ta chưa được đọc. Nhưng nhiều sáng tác của Việt Nam về đề tài chiến tranh đã được dịch và được đọc ở Mỹ. Đặc biệt là quyển tiểu thuyết Nỗi buồn chiến tranh của nhà văn Bảo Ninh.

Một cựu binh Mỹ sau khi đọc Nỗi buồn chiến tranh đã viết: “Là một lính thuỷ đánh bộ, tôi đã chiến đấu chống lại anh ta vào năm 68-69 và đã có mặt ở Sài gòn năm 75 khi anh ta có mặt ở đấy. Tôi tự thấy mình có sự hối tiếc đối với những người lính Băc Việt và có chút gì đó xấu hổ vì đã gây ra những nỗi buồn anh ta đã viết ra. Cuốn sách này cần cho tất cả các cựu binh đã chiến đấu ở Việt Nam.”

Nỗi buồn chiến tranh đã kéo người lính ở hai bên chiến tuyến đến với nhau, giúp hai bên hiểu nhau, nhìn nhau thấy cùng là con người và còn hơn thế.

Ông Dennis Mansker thành viên của hội cựu chiến binh vì hoà bình, hội cựu chiến binh Việt Nam chống chiến tranh, tác giả nhiều tác phẩm viết về cuộc chiến tranh Việt Nam, bất ngờ được đọc Nỗi buồn chiến tranh đã choáng váng vì xúc động. Ông nói: “Đây là một bức tranh trung thực và tàn nhẫn đến kinh ngạc. Đã đến lúc thế giới phải thức tỉnh trước nỗi đau có tính phổ quát của những người lính ở mọi bên xung đột, và cuốn sách này là nên đọc đối với những ai chọn nghề binh nghiệp. Bảo Ninh thực sự là bạn chiến đấu của tôi, cho dù anh ta ở phía bên kia.”

Chỉ có nghệ thuật mới khiến một người bên này chiến tuyến nhận một người bên kia chiến tuyến là bạn chiến đấu.

Trong trường hợp này, tôi muốn nói: Nghệ thuật đã làm được hơn những gì nó có thể làm.

© Bùi Ngọc Tấn

14 Phản hồi cho “Nghệ thuật đã làm được những gì hơn nó có thể làm”

  1. noileo says:

    “Về cơ bản, không có “người lính Cộng sản” bởi người lính nào khi cầm súng cũng mang trong tim mình Đất nước và Quê hương.”

    Đúng vậy, chẳng có người lính “cộng sản” nào thực tâm mong muốn áp đặt chủ nghĩa cộng sản ác quỷ trên đất nuớc dân tộc Việt nam, làm tàn hại đất nuớc như thế này.

    Rõ ràng là, điều mà các chuyên gia làm chứng gian, aka “đảng viên trí thức cộng sản & nhà văn & nhà báo & sử gia xã hội chủ nghĩa” thuòng lèm bèm rằng “nhân dân ta chiến sĩ ta chọn lựa đi theo bác Hồ xây dựng chủ nghĩa xã hội” hoàn toàn chỉ là những điều bịp bợm bịa đặt trắng trợn

    Những gì xảy ra trên Việt nam trong những năm 1975, 1976 và sau đó, chỉ là lập lại những gì xảy ra trên miền Bắc Việt nam trong những năm 1954, 1955 và sau đó:

    Hồ chí Minh & đảng cộng sản Việt nam lừa gạt & cuớp công kháng chiến chống Pháp của người dân & người lính Việt nam để áp đặt & reo rắc chủ nghĩa cộng sản ác quỷ trên VN trái với nguyện vọng của người dân là mong đuọc, sau khi chiến tranh chấm dứt, mong được xây dựng dát nuớc trong tự do & dân chủ, chứ không phải là những tiếp tục hận thù & bắn giết & ám sát “ccrđất & nhân văn & giai phẩm…” vô luật pháp trong bóng đêm “xây dựng chủ nghĩa xã hội”

    “Người lính, dù chiến đấu dưới lá cờ nào, Tây , Tàu, Mỹ, Việt, Bắc, Nam… đều là những người đáng kính. Có những người lính là tình nguyện, điều này cũng rất tốt. Chọn “binh nghiệp” là lẽ sống là một điều có thể rất đáng khuyến khích tuoi tre. Có những người nhập ngũ vì thi hành bổn phận công dân…

    Trong mọi trường hợp, người lính, người tuổi trẻ, đã phải chịu đựng rất nhiều hy sinh, chí ít đã sẵn sàng chịu đựng “ái biệt ly”, sẵn sàng gạt bỏ “hạnh phúc lớn nhất là hạnh phúc gia đình” để cầm súng chiến đấu, để thi hành lệnh trên, ngay cả dù có phải hy sinh thân mệnh…. Đó là những người rất đáng kính.”

    Đã hơn một lần kẻ này trình bày đôi ý như trên, mong đuọc thứ lỗi nếu phải lập lại.

    Vấn đề ở đây là có những kẻ, như Hồ chí Minh, nhà cộng sản chân chính, chuyên gia bán nuớc, với sự phò trợ của những “trí thức & nhà văn & sử gia xã hội chủ nghĩa”, đã lợi dụng “đất nuớc và quê hương trong trái tim người lính” đẻ luong gat & xúi bẩy & ép buộc họ đi vào con đuòng làm tay sai cho Nga Tàu cộng, bành trướng chủ nghĩa cộng sản ác quỷ, giết hại hàng triệu dân mình, tàn hại đất nuớc dân tộc Việt nam suốt trên 60 năm…,

    chưa biết chừng nào mới ra khỏi bóng đêm “xây dựng chủ nghĩa xã hội” do lũ tay sai Tàu cộng ở Ba đình đã, từ 1954, từ Hồ chí Minh, vẫn không ngừng bủa xuống đất nuớc dân tộc Việt nam

    chưa biết chừng nào mới vuợt qua đuọc cái nỗi tụt hậu tủi nhục đối với lân bang, đối với thế giới, đối với nhân loại vì đã từng là một “quốc gia cộng sản” đi nguợc lại buớc tiến của nhân loại!

    Đã trên mấy chục năm kể từ khi chấm dứt cuộc chiến tranh Hồ chí Minh 20 năm người Việt ta theo lời bác Hồ dạy đi giết người Việt mình

    (thực chất là thoả mãn tham vọng quyèn lực bệnh hoạn của đảng cộng sản và Hồ chí Minh, nhà cộng sản chân chính, chuyên gia bán nuớc cho Tàu cộng, “xây dụng chủ nghĩa xã hội”, …),

    đã có bao nhiêu sự thât đuọc phơi bày về những điều đuọc Việt cộng và trí thức xã nghĩa bịp bợm gọi là “giải phóng & thống nhất” (mà thực chất chỉ là một cuộc chién tranh xâm luợc bành truóng chủ nghĩa cộng sản ác quỷ ” trên VN, mà thực chất chỉ là “ta chiến đấu đây là chiến đấu cho các đồng chí Liên xô & Trung quốc”…)

    Nhưng vẫn còn những kẻ “trí thức nhà văn xã hội chủ nghĩa” lợi dụng danh nghĩa “người lính” VN rất đáng kính để ôm chân những người lính Mỹ hòng bịp bợm khoác cái áo “yêu nuớc & chống xâm luợc” lên bọn cộng sản bán nước, hòng che dấu cái lý lịch xâm lăng & bán nuớc của đảng cộng sản việt nam, tay sai của đảng cộng sản Nga & Tàu.

    Vì thế mà phải có đôi lời, hoàn toàn không hề có một ý nào súc phạm đến “người lính”, dù là người lính nào, chiến đấu ở dưới lá cờ nào, mà chỉ có ý vạch trần cái hành động gian trá của các chuyên gia làm chứng gian, toan khoác cái áo “chống xâm luợc” bịp bợm cho bọn cộng sản bán nuớc!

  2. noileo says:

    “Hòa giải Hòa hợp chỉ có thể bắt đầu và thành tựu trên phạm vi văn hóa, học thuật và tình cảm”.

    Đúng vậy, nhưng dứt khoát nhũng “hoà giải hoà hợp” không thể “bắt đầu và thành tựu trên phạm vi “văn hóa, học thuật và tình cảm xã hội chủ nghĩa” bìm bịp như những gì đang diễn ra ở WJC qua những cái mồm bàn tay ngòi bút của những chuyên gia, aka “trí thức & nhà văn xã hội chủ nghĩa”.

    Chính những người này là những quân xâm luợc cộng sản độc ác nhất thế kỷ! Từng ngày, từng ngày những người này thề hứa “trung với đảng”, những người này chỉ biết đến quyền lợi của đảng cộng sản và bác Hồ của ho, ho nào có biết gì đến quyền lợi của đất nuớc dân tộc VN”.

    Tận tâm phục vụ cho quyền lợi chủ nghĩa của ho, ho cúi đầu làm tay sai cho Nga Tàu cộng, cầm súng đạn mìn bay do Nga Tàu cộng cung cấp, tàn phá & dày xéo đất nuớc dân tộc Việt nam suốt trên 60 năm qua để bành truớng chủ nghĩa cộng sản ác quỷ trên đất nuớc dân tộc Việt nam, gây nên thảm trạng ngày nay cho VN, chưa biết bao giờ mới vuợt qua duoc tham trang nay…

    Nhưng bọn những người này lại không ngừng trên phạm vi “văn hóa, học thuật và tình cảm” bìm bịp, vốn là văn hoá & học thuật và tình cảm xã hội chủ nghĩa, lập đi lập lại như bầy vẹt, những lời lẽ bịp bợm của Hồ chí Minh & đảng Việt cộng, những lời lẽ bịp bợm đại loại như “giải phóng & thống nhất & chiến thắng của dân tộc”…, hòng mong khoác được lên mình quân xâm luợc cộng sản, cái áo “chống xâm luợc” bịp bợm, hòng mong có thể tiếp tục vu cáo đầy doạ những người anh em “đồng bào miền nam ruột thịt” của ho, đang sống dưới ách cai trị cộng sản phản quốc do những người này và Hồ chí Minh reo rắc trên đất nuớc dân tộc VN,

    mà mục đích cuối cùng của những người này không có gì khác hơn là dành dật vị trí “liếm láp bơ thừa sữa cặn ngoại bang” vốn vẫn đuọc những người này vu cho “lính nguỵ & dân nguỵ & đồng bào miền nam ruột thịt”…

  3. Tri Đặng says:

    Các bạn nên download VPS.org để viết tiếng Việt có dấu thì chúng tôi mới đọc

  4. Rong Do sao vang says:

    Xa Hoi va Chinh Phu My va Phap se khong bao gio coi trong nhung nguoi linh lam ” tai sai” cho ho trong cuoc chien ma ho da thua tran. Do la mot su that phu phang va cay dang !. Khong biet bao gio nguoi nguoi linh VNCH va nguoi Viet di linh cho Phap hieu duoc dieu do ?

    • Vinh Nguyen says:

      Đọc Nỗi Buồn Chiến tranh của Bảo Ninh mà thấy buồn cười đến phát khóc. Vậy mà mấy tên nhà văn Mỹ tấm tắc khen ngợi. Toàn những chuyện hoang tưởng mang tính chất hổ lốn. Một mụ đàn bà bị cùi hủi mà vẫn béo tròn quay và nhanh nhẹn đến nỗi bọn bộ đội đi săn lầm tưởng là một con vượn, để khi khiêng về làm lông mới lòi ra một mụ cùi. Một hoạ sĩ khùng ở Hà Nội vẽ tranh trên nóc nhà bao năm trời rồi đem đốt hết trên đó mà không ai thấy.Mấy tên lính bietê kích nguỵ thì ngu ngốc đến mức vào do thám lại lo đi bắt hãm hiếp hai nữ bộ đội trong rừng, loại gái Trường sơn bề ngang bằng với bề dài, lại còn hút thuốc lá thơm và sau một đêm mưa tầm tã vẫn còn để lại dấu vết những tàn thuốc mà đám bộ đội nhìn thấy biết ngay là thuốc Rubi của quân nguỵ… Và nếu có thì giờ còn có thể kể ra hàng trăm chuyện ngớ ngẩn ở trong cái tác phẫm này. Đúng là thứ văn chương loại Lê văn Tám, Bế văn Đàn, coi thường óc suy luận của người đọc. Có điều tráo trở ở trong bài này là khi trước, người lính VNCH sánh vai với đám lính Mỹ thì họ sỉ nhục là tay sai. Còn bây giờ họ khúm núm cầu cạnh chúng thì họ tự khoác lên mình là tình yên thương, là có khuôn mặt người. Không biết trước đây trong chiến tranh họ khoác cho nhau khuôn mặt gì.? Toàn những lời giả dối. Càng đọc càng thấy buồn nôn.

    • nguyen tam says:

      Chinh phu My va Phap rat song-phang, dieu do rat hien-nhien. Nhung nguoi “di linh cho Phap” nghia la phuc-vu trong Quan-doi Phap duoc huong moi che-do danh cho ho.

      Khi nhung nguoi “dong-bao” cua toi, tuoc-doat het moi quyen can-ban , doi xu voi chung toi,
      nhung nguoi linh VNCH va gia-dinh toi nhu nhung “cong-dan hang hai”,, chung toi phai tim mot noi khac de song,Khong bao gio chung toi coi minh la “tay sai” nen cung khong trong doi duoc “coi trong”, Tuy the Xa-hoi va Chinh phu My va nhieu Quoc gia tu-do khac da giang tay don nhan va cho chung toi mot co-hoi de song xung dang nhu con nguoi.

      Chung toi luon tran-trong long bao dung va su giup do do va tu hoi : Ai thuc la Anh em cua chung toi ?

  5. Mylai says:

    Ông Phạm văn Đồng có nói “trí thức và văn nghệ sĩ chế độ miền nam Việt nam không bằng cục phân”. Cho nên bọn trí thức văn nghệ sĩ việt công miền bắc là những cục phân to hơn hết tất cả những cục phân. Bây giờ chúng băt đầu cho những cựu chiến binh Mỹ và những trí thức và văn ngệ sĩ Mỹ ngưởi mù cức.

  6. Bùi Tân Phong says:

    Gửi Bạn Nguyễn Tâm

    Về cơ bản, không có “người lính Cộng sản” bởi người lính nào khi cầm súng cũng mang trong tim mình Đất nước và Quê hương.

    Xin ghi lại suy nghĩ của tôi:
    Kìa biển Hoàng Sa, biển Trường Sa,
    Thịt xương Nam-Bắc đã tan hòa;
    Giặc dữ còn kia, thù còn đó,
    Lòng nào ta mãi oán hờn ta?

    Tôi cũng chia sẻ cùng bài chủ bằng suy nghĩ sau:
    Hòa giải Hòa hợp chỉ có thể bắt đầu và thành tựu trên phạm vi văn hóa, học thuật và tình cảm.

    Trân trọng.

    • nguyen tam says:

      Chao Ong Bui Tan Phong.

      Cam on Ong da chia se, dong y voi Ong la “Hoa giai Hoa Hop chi co the ……”, nhung toi van khong khoi tran tro khi thay thay chien tranh da ket thuc 35, nhung nguoi linh Viet nam Cong hoa con dang o lai Vietnam van con bi coi la Cong dan Hang hai hoac thap hon… Nhung nguoi linh do da buoc vao giai doan cuoi cua cuoc doi, lieu co co the nhin thay nhung thay doi truoc khi nham mat khong ?

      Ban than toi, cung nhu nhung ban be gan gui, trong chien tranh, du co cam sung, chung toi khong he coi tat ca nhung nguoi linh ben kia la nhung ke thu can tieu diet, chung toi chi tu ve va khi nguoi linh ben kia buong sung thi …..”hue ca lang”. Co le vi the ma chung toi thua tran.

      Bay gio, toi dang song o nuoc ngoai, co nhung dip ,vi cong viec, duoc gap va trao doi voi nhung nguoi, cuu Bo doi, sang day tu nghiep hoac cong tac, toi thinh thoang trach dua : “Chung toi khong biet thua va cac anh khong biet thang”.

      Vai cam nghi chia se voi Ong de chung ta cung suy nghi, vi nhin cho ky, khi nhung nguoi Cong san con doi xu voi nhung nguoi Cong san khong dong y kien voi ho mot cach te hai nhu hien nay,thu thuc toi khong hy vong nhieu .

      Than ai.

  7. nguyen tam says:

    Khi nao thi nhung nguoi linh Cong san Vietnam moi nhin nhung nguoi linh Vietnam Cong Hoa la “ban chien dau” hoac hon the nua la Anh em ?

    • TrucTruong says:

      Khi nào mà họ nhận ra rằng thì là cũng đều là línhđánhthuê cả! Chả có cái gì hayho và chả biết cái gì tất! Chỉ có nhắm mắt mà hysinh cho bọn phiệt đỏ, phiệt đen,.. chúng làm giàu và
      bànhtrướng kwyềnhành và thếlực!!!

    • noileo says:

      Người lính cựu Hoa kỳ có đô la xanh lè, có William Joiner Center mua vé bay mời người cựu binh cs & nhà văn xã hội chủ nghĩa sang “thăm quan” Hoa kỳ, lép bép về “yêu nuớc & chống xâm luợc” bịp bợm, nói nặng nhẹ địch thủ cũ, những người lính VNCH, không đuọc bình đẳng lên tiếng trên cùng một diễn đàn để bác bỏ những luận điệu của nhũng cựu binh Cộng sản Việt nam bịp bợm khoe mẽ về cái chúng gọi là “chiến đấu” & “yêu nuớc” hòng mong che dấu cái lý lịch thực sự của chúng là chuyên nghề làm tay sai cho Nga tàu bành trướng chủ nghĩa cộng sản ác quỷ trên Việt nam, gây nên hậu quả như ngày nay cho đất nuớc nhân dân Việt nam…

      Người lính cựu VNCH, vẫn rất gần gũi, ngay tại Hue & Sài gòn & Nam kỳ lục tỉnh đấy…, nhưng những người lính ấy, (từng bảo vệ VN chống lại hoạ cộng sản xâm luọc, tùng bắn bỏ, bắn bỏ không ít, những tên cộng sản tay sai Nga Tàu xâm lăng Việt nam…), nay có gì để chiêu đãi người cựu binh cs & nhà văn xã hội chủ nghĩa, (từng không ngừng điên cuồng lên vì chủ nghĩa, dưới sự cầm càng của nhà cộng sản chân chính Hồ chí Minh, chuyên nghề làm tay sai bành truớng chủ nghĩa cộng sản ác quỷ & không ngừng bóp cò súng Nga Tàu bắn vào người dân Mièn Nam, giết hại dân lành, giết hại nhũng người không muốn sống với chủ nghĩa cộng sản ác quỷ…)

      Thế thì mắc mớ gì mà người lính cựu cộng sản xâm luợc “thắng trận” có chức có quyền của chế độ cộng sản bán nuớc lại không kết anh em với người lính Mỹ có vô vàn lợi nhuận..

      Thế thì mắc mớ gì mà người cựu binh cộng sản “thắng trận” lại phải nhận anh em & bạn bè với người lính VNCH “thua trận”, nay dưới ách cai trị ác quỷ cua cộng sản & quân bán nuớc chuyen nghiep & kẻ thù của người dân Việt nam & kẻ thù của nhân loại….

      • noileo says:

        Người ta có thể thông cảm nếu như 30 năm truớc đây, những tên này, trong cơn điên chủ nghĩa, còn mù quáng nổ lốp bốp về cái gọi là “chống xâm luợc”…

        Nhưng đến hôm nay, với bao nhiêu sự thực đuọc phơi bày, mà chúng còn lèm bèm khoe mẽ “chống xâm luợc” như vậy, hòng mong che dấu cái tội làm tay sai cho Nga Tàu cộng xâm lăng Việt nam & giết hại hàng triệu người Việt, đầy đoạ đất nuớc trong đêm đen “xây dựng chủ nghĩa xã hội”, hòng mong ôm chân & diễn tuồng “hoà giải” với “quân xâm luợc & đế quốc Mỹ” đầy đô la xanh lè, thì, xin lỗi chứ, làm “anh em & bạn bè” với chúng, bọn văn nô trí thức xã nghĩa, con đẻ của “miền bắc xã hội chủ nghĩa”, chuyên nghề làm chứng gian, chỉ thêm nhục!

  8. noileo says:

    Đúng là văn nghệ “hiện thực” xã hội chủ nghĩa!

    Những tên lính xâm luợc chuyên nghiệp, lực luợng tiên phong của làn sóng đỏ, từng cầm súng đạn Nga Tàu, xâm nhập Việt nam, trong cơn điên chủ nghĩa ở thế kỷ truớc, không ngừng tàn phá Việt nam, bắn giết hàng triệu nam phụ lão ấu người Việt, reo rắc chủ nghĩa cộng sản ác quỷ trên nuớc Việt nam, đưa đến hậu quả ngày nay cho Việt nam…, nay lại tự nhận là nạn nhân của chiến tranh xâm luợc!!!

    Quả là “nghệ thuât (hiện thực xã hội chủ nghĩa) đã làm đuọc nhiều hơn những gì nó có thể làm”!

Phản hồi