WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

VNCH, biết mới tiếc…

LTS: Sau khi Đàn Chim Việt đăng tải bài viết của tác giả Tiên Sa mang tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” – tạo ra những tranh luận sôi nổi trên không gian mạng – một độc giả đã gửi cho ĐCV bài viết của ký giả Đào Nương thuộc tuần báo Saigon Nhỏ phản biện lại tác giả Tiên Sa. Khác biệt tư duy là điều tự nhiên và cần thiết của xã hội con người, nhưng cùng tìm giải pháp đồng thuận có thể còn quan trọng hơn nữa, thay vì đưa đến chia rẽ vì sự khác biệt. Trên tinh thần đó, chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết của ký giả Đào Nương và mời bạn đọc theo dõi.

Sau 36 năm Miền Nam rơi vào tay cộng sản, ngày nay không chỉ những người sinh sống tại Miền Nam Việt Nam trước đây, không công nhận lá cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản Việt Nam mà ngay cả những người trong nước cũng không tôn trọng lá cờ này mặc dù đó là lá cờ đang tung bay khắp lãnh thổ Việt Nam ngày nay. Người Việt hải ngoại tôn trọng lá cờ vàng ba sọc đỏ, không chỉ thuần túy vì đó là lá cờ của Việt Nam Cộng Hoa, của chính phủ Miền Nam Việt Nam mà vì đó là một biểu tượng cho một quốc gia mà đáng lẽ dân tộc Việt Nam phải có, một chính phủ tự do dân chủ, một nền kinh tế thịnh vượng, một xã hội công bằng bác ái mà lá cờ đỏ và cái chính phủ Việt gian cộng sản ngày nay tại Hà Nội sau 36 năm làm chủ đất nước đã chứng minh những điều ngược lại.

Dĩ nhiên, lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ mà những người sinh sống tại Miền Bắc không quen mắt, không chấp nhận dù họ có thù ghét chế độ cộng sản mà họ đang sinh sống đến tận xương tủy. Người ta không thể chấp nhận một biểu tượng mà người ta không biết, không hiểu, không có những kỷ niệm đẹp, không hy sinh xương máu để bảo vệ nó. Nhất là khi chỉ một sớm, một chiều, những người Việt Nam không chấp nhận Cộng Sản đã mang theo lá cờ vàng trên đường lưu vong, dù phải trải qua những nơi địa ngục trần gian là những nhà tù của cộng sản, và đã phải để lại sau lưng quê hương yêu dấu, mảnh vườn nhỏ, mái nhà ấm cúng, con sông hiền hoà, sau khi đã được chứng kiến chủ nghĩa xã hội cộng sản tiêu biểu cho văn hoá, đạo đức, luân lý Việt Nam phân hoá dần dần trước mắt. Việt Nam Cộng Hoà mặc dù là một xã hội chưa hoàn bị nhưng đã hình thành được mọi cơ cấu của một xã hội văn minh, công bình và dân chủ. Người Việt sống tại Miền Bắc đói khổ, đã phải hy sinh mọi thứ cho nhu cầu chiến tranh theo sự tuyên truyền của cộng sản nên có thể nói hầu hết đều không biết gì về Việt Nam Cộng Hoà.

Việt Nam Cộng Hòa không phải là Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ… mà là xã hội Miền Nam Việt Nam xây dựng trên căn bản  giáo dục. Đó là những cô bé, cậu bé đến trường mỗi buổi sáng, mặc đồng phục với nét mặt tinh anh trong sáng của tuổi thơ. Đó là những cô nữ sinh áo trắng dễ thương và ngoan ngoãn, thuần hậu trong gia đình. Đó là những thầy, cô giáo sống và hãnh diện với thiên chức của một bậc thầy và được mọi người trong xã hội kính trọng. Trước 1975 Việt Nam Cộng Hoà đã đào tạo nhiều chuyên viên với tiêu chuẩn quốc tế, văn bằng của VNCH được chính phủ Hoa Kỳ, Pháp và nhiều quốc gia khác công nhận tương đương hoặc gần tương đương. Nghề thầy do đó không phải là một thứ… “chuột chạy cùng đường mới vào sư phạm” như ngày nay. Nhưng trong ký ức của tuổi trẻ miền Nam Việt Nam thì Việt Nam Cộng Hoà là những con đường ngợp bóng lá me, các nam sinh đi theo nữ sinh mỗi khi tan học nhưng không dám có một cử chỉ sàm sỡ, một lời nói vô lễ. Phải nhắc đến điều này vì những kỷ niệm đẹp của thời thiếu niên thường ghi sâu trong ký ức người ta suốt đời:

Lời ru nào níu được

Lúc những cánh me xanh

Bay mềm con lộ nhớ

Em sau khung cửa đạn soi

Sách ngăn tầm mắt đời ngoài lộ cao

Khi không lòng bỗng dạt dào

Sông tôi cạn nước nguồn nào bỗng đi

(Bài cho người trong vườn dược thảo, thơ Du Tử Lê)

Cuộc chiến càng thảm khốc thì lại có biết bao thanh niên theo tiếng gọi của núi sông lên đường nhập ngũ để bảo vệ một hậu phương bình yên trong đó có cha, có mẹ, có anh, có em, có cái gia đình nhỏ bé của mình. Đó là lý tưởng. Đó là những chàng trai anh hùng của thế hệ. Hàng trăm ngàn bài hát, bài thơ đã được viết ra trong giai đoạn này và cho đến nay vẫn còn là nguồn cảm hứng bất tận cho toàn nước Việt Nam thống nhất. Nó chính là “nhạc vàng” của văn hoá Việt:

Anh rót cho khéo nhé

Kẻo trúng nhằm nhà tôi

Nhà tôi ở cuối thôn Đoài

Có giàn thiên lý có người tôi thương.(thơ Yên Thao)

Hay

Năm năm rồi đi biệt

Đường xưa chưa lối về

Thương người em năm cũ

Thương goá phụ bên song (thơ Phạm Văn Bình)

Hình ảnh của những tân sinh viên sĩ quan trong quân phục đại lễ ngày tốt nghiệp ở Đà Lạt, ở Nha Trang, ở Thủ Đức là những hình ảnh tinh anh của dân tộc Việt, không phải là hình ảnh của “nợ máu với nhân dân” sau ngày 1975 đâu. Họ đã chọn binh nghiệp để bảo vệ từng tấc đất của quê hương đang bị dày xéo vì bom đạn gây ra bởi bọn lãnh tụ cộng sản vô thần. Bây giờ sau 36 năm nhìn lại, nhìn thế hệ thanh niên tan rã mệt mỏi, tương lai không lối thoát của Việt Nam thời cộng sản mà thương cho họ không biết là bao nhiêu. Thương tuổi thơ của những người không lý tưởng, chỉ nắm “cái đuôi của đảng cộng sản Việt Nam” mà nhìn ra thế giới bên ngoài và trở thành một thế hệ “vô cảm” đến rợn người. Đời sống chỉ còn là sự tranh đua để đạt được điạ vị trong đảng vì quyền đi với tiền. Bằng được mua bằng tiền chứ không cần học để có kiến thức. Trong một quốc gia nghèo đói vào hàng nhất thế giới nhưng có hàng nửa triệu “tiến sĩ ma” làm trò cười cho thế giới.

Xã hội Việt Nam Cộng Hoà trước 1975 không phải là hoàn toàn trong sạch, không có bóng dáng của tham nhũng nhưng tham nhũng không phải là một chính sách để cai trị nước như đảng cộng sản Việt Nam ngày nay. Người dân Miền Nam sống hiền hoà trong tôn ti trật tự,  trong đời sống hàng ngày, họ không phải đối đầu với cảnh sát, công an. Không phải bất cứ khi nào có việc liên hệ với chính quyền thì phải trả tiền cho công an từ xã, huyện, tỉnh đến trung ương. Khi vào bệnh viện, không có việc đút lót tiền thì mới có được giường nằm. Trẻ con học giỏi thì được xếp hạng cao, được cho đi du học dù là con nhà nghèo. Sĩ quan đánh trận oai hùng, gan dạ thì được thăng thưởng. Nhà cháy thì được cứu hỏa chữa cháy chứ không phải trả tiền mới được chữa cháy.

Về chính trị, Việt Nam Cộng Hoà là một nước dân chủ tự do thực sự mặc dù cũng có những  khuyết điểm. Trước 1975 tại Miền Nam Việt Nam, chính phủ công nhận đối lập, cho biểu tình chống đối tự do nên từ những năm 1965 đã có nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ, chống Thiệu Kỳ, chống tham nhũng thoải mái của sinh viên học sinh, của nhân  dân. Có những ông giáo sư đại học nhận mình là thành phần thứ ba, theo chủ thuyết xã hội chứ không phải là chủ thuyết Mác Lê công khai ra báo, viết sách, viết luận án đại học lên án chính phủ, lên án chiến tranh, nhưng lại ve vãn cộng sản vì lý luận ấu trĩ rằng chính phủ Miền Nam bị Mỹ giựt dây, muốn chấm dứt chiến tranh thì phải nói chuyện với Hà Nội. Kinh tế thương mại tự do không bị chính phủ kiềm chế, về an ninh xã hội người dân được luật pháp bảo vệ, cảnh sát công an ức hiếp nhân dân bị truy tố ra trước pháp luật ngay.

Xã hội Miền Nam tự do tạo môi trường để tinh anh phát tiết trên mọi phương diện. Ngày nay, sau 36 năm nhìn lại, đảng cộng sản Việt Nam vẫn không biết rằng khi giam hãm, đầy đọa hàng triệu người sống ở Miền Nam có liên hệ với chính quyền đem nhốt vào ngục tù, họ đã hủy diệt đi hầu hết những nhân tài về mọi mặt của đất nước, những trí thức khoa bảng mà có thể vài trăm năm sau, Việt Nam chưa thể có lại. Miền Nam Việt Nam không chỉ “sản xuất” có hai “thiên tài” là Trịnh Công Sơn và Bùi Giáng đâu. Nhưng Việt cộng chỉ “chấp nhận’ có hai người này vì một anh thì trốn lính, sống hèn mọn trong sự che chở bao dung của chính phủ Miền Nam tôn trọng nghệ sĩ, còn người kia thì mang bệnh tâm thần. Cứ đếm lại số sách đã được xuất bản tại Miền Nam trong 20 năm từ 1954 đến 1975, từ khoa học đến chính trị, từ truyện ngắn, truyện dài, thơ văn đến âm nhạc rồi so sánh với 60 năm cộng sản CAI TRỊ Việt Nam thì sẽ hiểu.

Do đó, so với xã hội Việt Nam dưới thời Việt gian cộng sản thì xã hội Việt Nam Cộng Hoà là thiên đường, là con đường mà Việt Nam cần nhiều thập niên mới “back to the future” được. Những người Việt Nam sống tại Miền Nam trước 1975, biết rõ điều này. Lá cờ vàng và danh hiệu Việt Nam Cộng Hoà vì sao vẫn được họ sùng kính dù Việt Nam Cộng Hoà đã mất đi phần đất cuối cùng đã 36 năm.

*

Vì không được sống, không được trưởng thành, không được hoạt động chính trị, văn hoá hay sống đời quân ngũ của xã hội Miền Nam nên không có gì ngạc nhiên khi những người trí thức Cộng Sản thù ghét bọn cầm quyền cộng sản vì đã hất cẳng họ, đã đẩy họ ra khỏi nước, rồi vì  hậm hực nên suốt ngày ngồi viết những điều phản đối bọn cầm quyền cộng sản nhưng vẫn vinh danh bác Hồ và “kẻ cả” xem cộng đồng Người Việt hải ngoại là những kẻ bại trận, lá cờ vàng là vô nghĩa nên không muốn đoàn kết để lật đổ chế độ độc tài cộng sản mà họ là một thành phần cốt cán trước đây. Sống nơi xứ sở tự do này, chúng ta nên tôn trọng họ. Thái độ không muốn đứng chung trong hàng ngũ với Người Việt quốc gia cũng là một điều dễ hiểu: bối cảnh lịch sử do đảng cộng sản Việt Nam từ 60 năm qua đã chia dân tộc và đất nước Việt Nam ra thành nhiều khối: trí thức, công nhân, cộng sản, quốc gia, vv…vv… Điều khó hiểu là những người cán bộ đảng trung kiên bị thất sủng như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín, ông Vũ Thư Hiên thường viết bài dạy Người Việt quốc gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà chống cộng trong khi họ nhìn thấy trước mắt, cái đảng tạo ra họ, cho họ một vị thế, một tên tuổi, chính cái đảng đó đang làm tan rã đất nước và con người Việt Nam. Cái đảng bất nhân đó đang chia 85 triệu Người Việt ra làm hai khối: đại đa số quần chúng bình dân, không có phương tiện về an sinh xã hội, không có giáo dục, sống đời nô lệ phục vụ cho một thiểu số cán bộ tham ô mà ngôn ngữ Việt cộng gọi là “quan tham”. Cái đảng bất nhân đó đang đưa đất nước đến cái họa diệt vong trong tay Tàu Cộng.

Sau 1975, Người Việt Quốc Gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà vì thất thế nên chúng gọi là “ngụy”, đày ải quân dân cán chính trong rừng già để chết dần chết mòn, gia đình ly tán, con cái thất học, nên bằng mọi cách Người Việt Quốc Gia phải ra đi và bằng ý chí cương cường quật khởi cuả dân tộc Việt Nam, khối Người Việt Tự Do, những công dân cuả Việt Nam Cộng Hoà đã chọn thế giới làm lãnh thổ, phát triển tài lực và trí tuệ, ngăn chận được sự tuyên truyền và bành trướng của bọn Việt gian cộng sản khắp nơi. Có mà nằm mơ, người ta cũng không thể nghĩ rằng những công dân Việt Nam Cộng Hòa trong điều kiện sinh sống dù lưu vong, dù trong lao tù cộng sản đã giữ vững được ý chí chống cộng đến thế. Thế hệ thứ hai của cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản, của những công dân của Việt Nam Cộng Hòa vẫn giữ được nguyên vẹn đạo đức và luân lý của Việt Nam. Trong mọi gia đình, những đứa trẻ không nói rành tiếng Việt hay nói tiếng Việt với giọng ngọng nghịu của người bản xứ nhưng đều là những đưá trẻ ngoan ngoãn vì chúng biết rằng cha mẹ chúng phải lưu vong, phải hy sinh nhiều để chúng được lớn lên ở một đất nước tự do, có cơ hội để phát triển trí tuệ, những điều chúng sẽ không có được nếu sống dưới một chế độ cộng sản, như Việt Nam cộng sản ngày nay, như Cuba, như Bắc Hàn, hay ngay cả Trung cộng…

Nhưng những người như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín đâu phải là ngụy. Các ông này là những “trí thức cộng sản” lớn lên trong lòng chế độ. Đáng lẽ các ông đừng hèn, hãy ở lại Việt Nam, hãy kêu gọi nổi dậy, hãy dẫn dắt toàn dân chống lại cái đảng cướp đã tạo ra các ông, hãy cho toàn dân biết ‘chúng” đã đi sai… đường cách mạng. “Con đường Bác đi” cuả các ông không lẽ lại là con đường… bi đát, đưa hàng trăm ngàn gái Việt ra hải ngoại lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan, làm mãi dâm mới có cơm ăn? “Con đường Bác đi” không lẽ lại là con đường dâng nước Việt cho Tàu? Các ông hãy can đảm đứng dưới ngọn cờ do các ông lựa chọn miễn là các ông bảo vệ được dân, được đất nước khỏi rơi vào tay giặc là được. Hãy hành động như các chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đã làm trước khi bị tước súng vì một thế cờ chính trị thế giới: họ đã đứng lên, đã anh dũng hy sinh, đã chống lại áp bức của chính quyền để bảo vệ dân, bảo vệ từng tấc đất Miền Nam để rồi đảng các ông đã lừa gạt dân Miền Bắc, đưa họ vào Nam, đem sinh mạng làm bia đỡ đạn để “giải phóng” một Miền Nam trù phú, một xã hội tôn ti trật tự, đạo đức văn hoá, luân lý cần được bảo tồn.

Mới đây có một bài viết của một người thuộc thế hệ trẻ có tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” do diễn đàn danchimviẹt.info (BBT: Trong bài, tác giả viết .com) phổ biến với lời toà soạn như sau:

(Trích)

LTS: Trong công cuộc đấu tranh dân chủ hóa VN hôm nay, tìm hiểu tư duy của lớp người trẻ không tham dự vào cuộc chiến quốc-cộng trước kia – mà sẽ là chủ lực cách mạng nay mai – là một điều cần thiết. ĐCV chọn đăng bài viết của tác giả Tiên Sa trên mạng xã hội facebook cũng nằm trong tinh thần đó. Mời bạn đọc cùng suy tư và chia sẻ. (hết trích)

Nội dung bài viết của người bạn trẻ này cũng như nội dung bài viết của ông cán bộ già thất sủng Nguyễn Minh Cần giống nhau ở chỗ: cuộc cách mạng lật đổ bạo quyền cộng sản chưa xảy ra nhưng họ đã sợ lá cờ vàng và chế độ Việt Nam cộng hoà được tái lập ở Việt Nam… sau 36 năm bỏ chạy. Đào Nương tôi không tin đây là bài viết của một người viết trẻ ở hải ngoại. Thật ra, tháng 4, 1975, Người Việt Miền Nam đã quá mệt mỏi với một cuộc chiến không lối thoát giữa hai ý thức hệ tự do và cộng sản. Cái thành trì bảo vệ thế giới tự do đã không còn đứng vững sau khi tổng thống Hoa Kỳ Nixon qua gặp Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai. Giữa một bên chiến đấu với viện trợ có điều kiện và một bên được viện trợ vô điều kiện của khối cộng sản, sự chiến thắng khó lòng ở về phía VNCH. Khi buông súng năm 1975, Người Việt Miền Nam đã muốn “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” để hai miền cùng nhau xây nước và dựng nước chứ. Nhưng việc gì đã xãy ra sau đó, chắc Ban Biên Tập của Đàn Chim Việt, nơi phát tán những bài viết của ông Nguyễn Minh Cần và “người bạn trẻ” Tiên Sa chắc đã biết rõ hơn ai hết: hàng triệu quân dân cán chính Miền Nam bị đầy vào lò “cải tạo”, gia đình họ bị đẩy đi vùng kinh tế mới, cướp nhà, cướp cuả, con cái họ không được đến trường. Cho đến ngày nay, những người sinh sống tại Miền Nam vẫn còn là những công dân hạng hai trên đất nước mình. Vì nghĩ rằng “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” nên hàng triệu người Miền Nam đã buông súng, xếp hàng đi tù cải tạo vì nghĩ rằng một giai đoạn chiến tranh tương tàn đã đi qua, đi trình diện một tháng rồi về sống đời công dân của một quốc gia độc lập và thống nhất. Chuyện gì đã xy ra cho họ, cho những người sinh sống tại Miền Nam sau 1975?

Không lẽ ngày nay, trong công cuộc cứu nước, khi không còn ở vị thế cầm quyền thì những công dân của Việt Nam Cộng Hoà không thể là một tiếng nói đối lập với cái chính quyền vô nhân đang cai trị đất nước Việt Nam hay sao? Chúng ta sẽ đấu tranh để những người dân của đất nước Việt Nam dân chủ và tự do có quyền lựa chọn cho họ một đảng phái cầm quyền, họ sẽ biểu quyết về một lá cờ tượng trưng cho đất nước. Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay có 3 triệu đảng viên hầu hết là bọn thất học, tham ô. Cứ nhìn vào xã hội Việt Nam ngày nay thì thấy rõ. Cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản ở nước ngoài có 3 triệu người nhưng đồng thời họ cũng là công dân của những quốc gia tự do và dân chủ. Việc họ phải sống lưu vong ở hải ngoại không phải là một việc trốn chạy hèn nhát mà là hậu quả tất nhiên cuả một cuộc chiến tương tàn có kẻ thua, người thắng. Khi họ tập hợp để nói lên tiếng nói của Người Việt không chấp nhận chế độ cộng sản, một tiếng nói đối lập là một việc làm cần thiết khi Người Việt không thể làm được điều này ở quê hương. Tiếng nói đối lập này và lá cờ vàng trong giai đoạn này chắc hẳn là cần thiết cho công cuộc đấu tranh hơn là tiếng nói “lèm bèm” của những ông đảng viên thất sủng “chạy trốn” ra nước ngoài chứ?

Hy vọng bài viết này sẽ giải thích được phần nào tại sao Người Việt không cộng sản không thể  “Để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” được. Vì đó là tương lai của đất nước Việt Nam. Đừng bàn cãi trên những trang giấy hay trên những trang mạng điện tử. Thực tế chứng minh cho hành động. Trong 60 năm, đảng cộng sản Việt Nam đã tàn phá đất nước và con người Việt Nam đến tận cùng đáy vực, khi các ông “trí thức cộng sản” đủ hết hèn để la làng (nhưng cũng phải núp đàng sau cái xác còn thở của “đại tướng”) về cái hoạ mất nước mà cũng chỉ như tiếng rên trong lăng Ba Đình cuả cái xác thối rữa chưa chôn thì chúng ta có cần bàn cãi thêm về cờ vàng hay cờ đỏ không? Ngược lại, chỉ trong 36 năm, cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản đã “bành trướng” điạ bàn hoạt động khắp năm châu, những khu phố Việt Nam sầm uất, vững mạnh hơn các ChinaTown của người Tàu, mỗi năm cộng đồng Người Việt gửi về nuôi thân nhân hàng chục tỹ đô la. “Chạy trốn, thua trận” mà làm nên … nghiệp lớn như vậy trong khi bọn cộng sản Việt Nam thì co cụm lại trong các toà sứ quán, ra đường thì mắt la, mày lét sợ người dân bắt gặp. Lãnh tụ ngoại giao như tên Nguyễn Xuân Việt ở Jordanie thì hành xử như bọn đầu gấu, du đãng khiến thế giới phải bàng hoàng và người nữ công nhân 20 tuổi bị xúc phạm đã được Hoa Kỳ cho nhập cảnh vì lý do chính trị thì đủ hiểu.

Dĩ nhiên, ở đâu, xã hội nào thì cũng gồm đủ con gà, con công, con phụng… đừng nhìn vào đàn gà của cộng đồng Việt Nam hải ngoại rồi kết luận tất cả chỉ là một đàn gà mà lầm to. Nhưng có một điều có thể coi như là chân lý “không thay đổi” dù bên này hay bên kia bờ Thái Bình Dương: đảng viên cộng sản thì anh nào cũng hèn, cứ phải dựa vào nhau để sống còn, để được làm “quan tham” bóc lột dân lành. Chúng đoàn kết theo đúng tôn chỉ  “tranh đấu đến cùng với kẻ thù, chỉ hoà gii với nội bộ”. Trong khi nếu vì tương lai dân tộc thì phải tìm cách liên kết mọi người với nhau chứ. Ra đến hải ngoại vẫn còn sợ lá cờ vàng nhưng tiền bạc của cờ vàng thì đưa lên mặt mà hít hà. Khinh bọn “thất trận, giặc ngụy” bỏ chạy, nhưng lại sợ chúng nó trở thành một thế chính trị đối lập trở về nhưng vẫn ra chính sách ve vãn Việt kiều.  Chơi với cái đầu “ngụy” thì không dám chơi chỉ muốn chơi với các “khúc ruột thừa” của họ?

Việt Nam Cộng Hoà phải sống mãi trong lòng người Việt không cộng sản là vì thế! Vì không muốn nhận sự nhục nhã là công dân của một nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, muốn bảo vệ ngư dân cũng phải xin phép “thằng” Tàu cộng!

Chúng ta hãy hành động. Tự cứu mình và cứu những người khác nữa. Vì tương lai, xin tất cả hãy tìm cách liên kết với nhau trong tình dân tộc.

© Đào Nương

Nguồn: Tuần Báo Saigon Nhỏ số ra ngày 11 tháng 3, 2011

Bài liên quan:

Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên

Lời tâm huyết của thế hệ trí thức trẻ 8x, trong nước

Từ Ai Cập tới Việt Nam: Đáy tầng chối bỏ mặt tầng thống trị

 

 

 

140 Phản hồi cho “VNCH, biết mới tiếc…”

  1. Thôi Đi nói hoài chán lắm says:

    01/11/2011 at 20:50

    Hỡi ôi ! mồm ra rả rằng cùng giòng giống con rồng cháu tiên, cùng nở ra trong một bọc… ấy vậy mà lại bảo thằng này xâm lăng thằng kia? Ăn xằng nói bậy, chửi bới tùm lum. Có thể nào! gà cùng một mẹ đá nhau lòi cả ruột để thằng khựa đứng ngoài hò reo đợi thời chiếm nước thế là thành lưu vong cả lũ như những kẻ đã từng lưu vong.
    Nè Lão Ngơ không phãi ai cũng ăn xằng nói bậy hết đâu.Ông chĩ nói khơi khơi có một chiều,ai mà đồng ý với ông cho được.Cùng là một bộc con rồng cháu tiên,nhưng con có đứa nầy đứa khác,cha mẹ sanh con trời sanh tánh.Năm ngón tay còn có ngón dài,ngón ngắn,ngón nào hư là phã chặc bõ,bỗn phận làm cha mẹ,phãi xữ lý như vậy mới phân minh.Vô phước thì phãi chịu thôi.Hồi xưa thì Trịnh Nguyễn phân tranh,thời chiến tranh lạnh quốc cộng thì nam bắc phân tranh.Chũ nghĩa MaxLênin,người cs ai cũng lấy cớcho mình là bách chiến bách đễ đi xâm lăng.Cụ Mao nói nếu phãi hy sinh một nữa dân số cũa nước trung hoa lục địa đễ được thành công thì không ngần ngại bất cứ một thũ đoạn gì cã,đễ thực hiên chiến tranh du kích.Trận Điện Biên Phũ nhăm mươi tư cũng do TQ hậu thuẫn BắcViệt nam,khi người Pháp đã phát hiện ra là có Công sãn quốc tế nhúng tay vào nên đành phãi rút lui có trật tự mà thôi.VNCH cũng thế cũng thế,thấy các ông cs hăng máu lạnh nên Mỹ đành phãi rút mà thôi,Mỹ rút thì miền nam vnch đành phãi giãi thễ,bõ ngõ chứ có gì lạ,cũng giống như VNCS bây giờ,cái gì cũng dựa vào CSTQ khi họ sụp đỗ thì vncs cũng giãi thễ giống như Liên Sô và những nước đông âu.Hơn nữa chũ trương cũa Hoa Kỳ từ xưa tới nay không thay đỗi rằng,muốn thắng cộng sãn thì phãi chịu thua cộng sãn vậy.Có người lại trách cao xanh như sau.
    Chung qui cũng tại vua Hùng,
    Đẽ ra một lũ khùng khùng điên điên.
    Thằng khôn thì đi vượt biên.
    Còn thằng ỡ lại điên điên khùng khùng./.
    Hãy coi chừng làm điên làm càng,làm mất nước vào tay Trung Cộng thì buồn lắm,khi lịch sữ đã khang trang,thì con cháu sẽ quyền rũa mà xem./.

  2. Lão Ngơ says:

    Hỡi ôi ! mồm ra rả rằng cùng giòng giống con rồng cháu tiên, cùng nở ra trong một bọc… ấy vậy mà lại bảo thằng này xâm lăng thằng kia? Ha ha bọn nó mục mả rồi. Ăn xằng nói bậy, chửi bới tùm lum. Có thể nào! gà cùng một mẹ đá nhau lòi cả ruột để thằng khựa đứng ngoài hò reo đợi thời chiếm mẹ nó nước thế là thành lưu vong cả lũ như những kẻ đã từng lưu vong.

  3. Hi x Pham says:

    Cam on Dao Nuong da co bai viet that chi ly, da co nhieu nguoi cung voi y nghi cua ngai nhung khong co kha nang viet, cam on ngai da viet dum de loan truyen cho nhung ai con mo ve giac Cong, ve ong Tuong len mot leo 17 cap tu trung doi truong du-kich, tu nhung ngai duoc huan luyen o bien gioi Viet Hoa de lam linh gac cho Tau Cong o phia Nam ngan can ngai Tuong co the hoat dong tro lai ma cac
    ngai ay vo tinh hay huu y khong muon biet, khong muon hieu, khong chiu hieu de dan Viet, nuoc Viet ra nong noi nay.

  4. Che Ve Ra says:

    Tôi rất thích bộ quân phục Hải Quân của VNCH

  5. Lão Ngơ says:

    Nói đi nói lại cuối cùng thì chân lý là cái lý có chân, ông bảo ông hay, bà khen bà tốt, nhưng rõ ràng ràng những người đã làm những điều sai trái với đất nước, với đồng đội, với nhân dân của mình mới phải khăn gói quả mướp ra đi khi bại trận. Lẽ đời “thắng làm vua, thua làm giặc” các ông thua rồi thì phải làm tù binh, phải đi cải tạo rồi về làm ăn như những người dân bình thường khác. Các ông tính xem có phải ai trong hàng ngũ các ông bại trận cũng đều ra đi “tìm tới chân trời tự do” được như mấy ông không, thế còn những hàng binh còn lại họ chết hết rồi sao? các ông thoát được cái thân mình, sau bao nhiêu năm chính phủ việt cộng vẫn tạo điều kiện để vợ con, họ hàng các ông được xuất ngoại để theo các ông đấy thôi, nếu cứ thua trận mà bị giết sạch thì hỏi bây giờ các ông còn ai thân thích ở quê hương bản quán để các ông gửi dola về nuôi? còn ai ở lại để các ông nhận đó là thân nhân còn lại ở quê nhà? các ông nói mà chẳng biết ngượng cái mồm. Nếu cái thời của các ông tốt đẹp thì sao chính tướng lĩnh của các ông lật đỏ, chém giết, giành giật ngôi vị của nhau. Chính phủ các ông bảo vệ dân sao dồn dân lập ấp sống như trại tù trong chiến tranh? Bảo vệ dân sao hàng ngàn vạn người dân bị bom, đạn từ mỹ quốc đem sang sả tan thây mất xác? thôi đi các ông, lý luận cũ mèm đem ra để lòe lớp trẻ, chẳng lợi lộc gì đâu. cài chửi nhau làm gì. Lo mà hưởng thụ cái tự do mất nước của các ông đi! tiếc gì cái thời vàng son giả tạo.

    • Tien Ngu says:

      Chỉ tưởng có mỗi mền nà….tiên ngu, dè đâu có đứa nó …đại ngu hơn.

      Nghe nó hát, mà mền cười muốn té phở.

      Giá như Liên Xô không…lăn đùng ra, dẫy chết. Thì các con vẹm, cho đến nay, giỏi lắm là chỉ…đủ cám xú mà ăn. Các cán gộc mở cửa hay không mở cửa, chúng vẫn…cơm no bò cỡi, vẹm con có biết cũng không dám ho.

      Bây giờ, nhờ…mở mắt, trở lại y chang như thời VNCH, lũ vẹm cấp thấp mới…khá ra được chút chút. Chúng cứ ngỡ rằng, nhờ ơn mưa móc của bác mí đảng, nhở đảng…thằng, sáng suốt, vô địt, chúng mới…nên người ra như thế.

      Cho nên, bằng mọi giá, phải…chổng khu bênh đảng, bênh Việt Cộng. Ai chửi, ai vạch mấy cái mặt…vẹm, kệ mẹ họ…

      Mắc cười quá. Vẹm ơi nà vẹm.

      Xứ tự do, dành giật công khai, tướng tá dành giật cũng công khai, nên vẹm nó biết hết. Còn cs, cái gì nó cũng dấu như mèo dấu…ấy. Toàn nà hát…nhất trí vô dịch không hè, nó thủ tiêu nhau đều chi, có…trời mới biết. Vẹm con bị bịt mắt, nên thành…vẹt là vậy.

      VC, thập niên 1980, đói sắp chết, phải thả tù cãi tạo và thân nhân qua Mỹ, để có tí tiền mà sống, con vẹt đếch biết, hát…nhân đạo một cách tỉnh rụi, tội quá.

      Cho đến thế kỷ thứ 21 này, mà các vẹm con còn…dồn dân lập ấp, Mỹ thả bom tàn sát dân, chỉ có giặc Cộng là…nhân đạo nhất thế giới…

      36 năm rồi, không có cái đám…dồn dân lập ấp, Mỹ thả bom cứu trợ, nà vẹm vẫn cứ tiếp tục…hốt phân vô mà cãi thiện rau muống,

      Vẹt ôi nà vẹt…

    • Timthat says:

      Lão Ngơ tuyên bố: “… sau bao nhiêu năm chính phủ việt cộng vẫn tạo điều kiện để vợ con, họ hàng các ông được xuất ngoại”, rồi sau đó tiếp “… các ông nói mà chẳng biết ngượng cái mồm”.
      Đúng là VC thứ thiệt, bẻ ngược sự thật rồi tự sướng, vỗ ngực như khỉ cho là mình văn minh, lên án kẻ chống đối bất kể sự thật! Ai nên ngượng mồm đây? Còn có sự mỉa mai nào hơn khi lịch sử đã thấy chế độ CSVN, trong thời 75-85, đã chửi rủa “bọn phản động” tị nạn CS, một mặt thì làm tiền các vụ vượt biên, một mặt thì lên án bắt bớ, rồi có khi tàn sát những người vượt biên sau khi cho họ ra khơi; rồi về sau, khi làm giàu với viện trợ và đô la của người hải ngoại gửi về, thì không ngớt kêu gọi “việt kiều yêu nước”, “một khúc ruột” về đóng góp (cho đảng!). “Tạo điều kiện …” vì thấy tụi ra đi nó gửi về thân nhân ở lại, tha hồ chúng ta thu ngoại tệ vào, để tụi nó ở lại chỉ là cái gai trước mắt!

      Chẳng ai bảo là thời VNCH là vàng son, nhưng ngoài cái đau khổ phải đương đầu với chiến tranh do chính CSVN gây ra vì HCM đã chủ trương CS-hóa miền Nam (dù phải đánh lừa miền Bắc về sự thật đời sống miền Nam), cái căn bản của văn hóa, kinh tế, xã hội miền Nam nó sướng gấp bội lần bây giờ! Những thứ của cải vật chất đương nhiên là hơn miền Bắc (và nhiều nước Nam Á thời đó) nhưng không phải là căn bản cho sự sung sướng đó, mà nó ở cái tinh thần, giá trị con người thật – chứ không phải giả dối từ trên xuống dưới như VN bây giờ.

      Tôi không cần phải bàn cãi việc thắng thua và những sai lầm thối nát gì gây ra chuyện đó, nhưng ông cần biết những chanh trấp quyền lực “ngoài hiến pháp” (như vụ lật đổ Diệm) mới là sai (xét theo con mắt lịch sử bây giờ), còn tất cả các tranh chấp khác thì rất bình thường cho bất cứ chế độ dân chủ nào và luật pháp sẽ giải quyết vấn đề. Và chắc chắn nếu không có xâm lăng của miền Bắc, những tranh chấp đó chẳng có thể làm VNCH sụp đổ được.

      Sự bạo tàn, độc tài, và lừa lọc (như ĐCSVN từng thực hành) rất dễ tạo chiến thắng qua bạo lực, nhưng không vì đó mà nó sẽ đứng vững dài lâu!

  6. Motkhucruot says:

    Tranh cãi làm gì với lũ vẹm , với những tên bưng bô ….bọn người này làm gì biết liêm sĩ , tự trọng . Câu hõi được đặt ra : Nếu người dân VN lật đỗ bọn CSVN thì quốc hội mới sẽ đăt tên nước là gì ??? . Không lẽ cái tên phơi bày cái ngu , cái dốt , cái trò bịp bợm cũa những con khỉ đít đỏ : Việt Nam dân chũ Cộng Hòa ??? Thế giới này có quốc gia nào có cái tên : dân chũ cộng hòa , chắc chỉ có lũ vẹm đít đỏ . Vậy , câu trả lời quá rõ ràng .
    Hãy nhìn Nam Hàn , Đài Loan …thì sẽ nhận ra được một VNCH sẽ như thế nào nếu không bị bọn vẹm đít đỏ xâm lăng . Vâng , những quốc gia như Tây Đức , Nam Hàn , Đài Loan , Nhật Bãn …đều là những quốc gia tay sai cũa Mỹ , ăn bơ thừa sửa cạn cũa Mỷ , rước ngoại bang Mỹ vào đất nước , thần phục văn hóa Mỹ ….như bọn vẹm đít đỏ kêu gào hung hăng ….nhưng các quốc gia đó ít nhất trở thành những quốc gia kiễu mẫu để cho các quốc gia trên thế giới noi theo . Nhìn Nhật Bãn , Nam Hàn ai mà không khâm phục , nễ trọng , ngay như bọn vẹm đít đỏ đang ngã tay xin ăn cái bọn ” ăn bơ thừa sữa cạn cũa Mỹ ” . Thế thì bọn vẹm đít đỏ xin ăn cái gì nhỉ : cục phân ” ăn bơ thừa sữa cạn cũa Mỹ ” ??? . Có ông lãnh tụ nào cũa các quốc gia ” ăn bơ thừa sữa cạn cũa Mỹ ” tuyên bố những câu như tên trùm vẹm đít đõ HCM : ” Tôi có thễ sai lầm nhưng tôi bão đãm với cái đồng chí , Stalin và Mao không bao giờ sai lầm ” , ” tôi không có tư tưỡng gì hết , tư tưỡng thì học và làm theo tư tưỡng Mao chũ tịch ” , ” Tư tưỡng Mao là vẩng Thái Dương soi sáng cho dân tộc VN ” , ” tư tưởng Stalin là kim chỉ nam cho dân tộc VN ” , tuyệt phẫm độc nhất vô nhị cũa nền thi ca cũa vẹm đít đỏ , đứng đầu bởi con khỉ Tố Hữu , đại diện cho nền văn hóa cũa lũ vẹm đít đõ : ” Yêu biết mấy nghe con tập nói , tiếng đầu lòng con gọi Stalin ” , ” Ông stalin ơi , ông stalin ơi , thương cha , thương mẹ , thương chồng thương một , thương ông thương mười ” . Đấy nếu cho rằng , VNCH , Nam Hàn , Tây Đức , Nhật Bãn ….ăn bơ thừa sữa cạn cũa Mỹ , vậy xin hõi những tên vẹm đít , những tên bưng bô vẹm , HCM và Tố Hữu , hai tên trùm cũa thế giới vẹm đít đỏ , phãi gọi là gì ??? . Phãi chăng hai tên đó ăn cứt cũa Stalin , cũa Mao . Chữi người ta ăn bơ thừa sữa cạn , người ta trỡ thàng cường quốc kinh tế , những con rồng con hỗ kinh tế cũa thế giới ….xem ra ăn bơ thừa sữa cạn cũa Mỹ , làm tay sai cho Mỹ tốt hơn , tự trọng hơn rất nhiều so với liếm đít , ăn cứt cũa Mao , cũa Stalin , đúng không hỡi lũ vẹm ??? .
    Quốc gia VN bất hạnh , bất hạnh vì Mẹ Việt Nam sang ra quá nhiều những thằng con súc sanh .

  7. Người dân hiền says:

    Bài viết nầy cũa tác giã,đã dẫn chứng và phân tích khá hay…biết hay là hay,dỡ là dỡ.Cho nên tôi có thêm cũng bằng thừa.Nhưng có điều tôi nhận thấy rằng sự đấu tranh cũa chính thễ dân chũ tự do VNCH trước kia, mục đích là đễ đồi hõi một nền hoà bình công chính chứ không phãi đi xâm lăng.

Leave a Reply to Lão Ngơ