WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tháng Tư Đen. 30 tháng 4 / 2011. Ba mươi sáu năm sau

Ngày 30 tháng tư 2011, tưởng niệm cuộc đổi đời bi thảm, nhưng các bạn ở bốn phương trời làm sao đến với nhau? Hãy gặp nhau qua CD tháng tư đen.

Xin giới thiệu với quý vị một đĩa CD chứa đựng những âm thanh lịch sử pha với nghệ thuật phản ánh ngày đau thương từ 36 năm qua. Tháng 4 năm nay 2011, Dân Sinh Media sẽ cho phổ biến một CD đặc biệt tựa đề “tháng 4 đen” gồm có 2 phần:

Phần thứ nhất được đặt tên là “30 tháng tư năm xưa bác ở đâu?” và phần thứ hai ghi lại 24 giờ sau cùng của tướng Nguyễn Khoa Nam mà chúng tôi mệnh danh là mặt trời tháng tư.

“30 tháng tư năm xưa bác ở đâu?”

Chúng tôi chọn hình thức CD dùng toàn âm thanh đau thương, phẫn nộ, tang tóc, và chia ly để cùng tất cả các chiến hữu khắp bốn phương tưởng niệm 30 tháng 4 tại góc bể chân trời.

Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, người Việt hải ngoại và người Việt tại quê nhà cũng đều có riêng một ngày 30 tháng 4. Đó là ngày định mệnh thay đổi hoàn cảnh lịch sử của đất nước và con người. Vì vậy trong CD tháng 4 đen thính giả sẽ nghe được tiếng nói của người chiến binh Việt Nam Công Hòa gãy súng. Lời than thở của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trong bài diễn văn cuối cùng. Lời trần tình của tổng thống Trần Văn Hương và tổng thống Dương Văn Minh ngập ngừng lên tiếng trong tuần lễ lịch sử sau cùng. Rồi tiếng nói của bác sĩ dân biểu Nguyễn Tuấn Anh. Phóng viên Saigon tường thuật buổi lễ bàn giao giữa cụ Hương và đại tướng Minh vào một buổi trời chiều u ám như hoàn cảnh đất nước.

Sau cùng là lời kêu gọi đầu hàng của miền Nam Việt Nam.

Tướng Lê Văn Hưng

Cũng trong CD này, thính giả sẽ được nghe tâm sự của biệt kích Nhẩy Bắc Nguyễn Hữu Luyện về ngày 30 tháng 4. Ông nhẩy dù xuống miền Bắc vào năm 1966 đến 1975 đã trải qua chín năm tù đầy. Chín năm biệt giam, không thư từ, không liên lạc, nhưng vẫn có một chút hy vọng mong manh. Nhưng tin tức 30 tháng 4 miền Nam thất thủ đưa đến trại tù đã trở thành tin tuyệt vọng. Chúng ta sẽ được nghe đại tá Vũ Thế Quang tư lệnh mặt trận Ban Mê Thuộc bị bắt làm tù binh trên đường giải tù ra Bắc, ông đã được tin Saigon thất thủ khi đi qua Sơn Tây. Chúng ta sẽ được nghe tâm sự của những người vợ lính, người vợ tù tập trung cải tạo, tâm sự của hạ sĩ quan quân cảnh tại bộ Tổng Tham Mưu, lời chiến sĩ Dù tại mặt trận. Và biết bao nhiêu là tâm sự của mọi người, mọi hoàn cảnh cùng nói về 30 tháng 4.

Một nhân viên Việt Nam năm 1975 đang làm việc cho tổng đài viễn liên tại Oakland – California đã nối đường dây gọi Việt Nam cho hàng ngàn người Việt Nam vào những ngày cuối cùng của đất nước. Câu chuyện 30 tháng 4 với bà Lê Nguyên Vỹ đem 4 con Quang, Minh, Chính, Đại ra đi để người chồng tư lệnh sư đoàn Lai Khê ở lại đi vào lịch sử.

Cũng vào những ngày cuối cùng, kế hoạch rút về tử thủ miền Tây thực sự ra sao. Có hay không và đã diễn tiến như thế nào. Vị nhân chứng sau cùng là tướng Huỳnh văn Lạc tư lệnh Sư đoàn 9 bộ binh đóng tại Mỹ Tho đã kể lại câu chuyện đem quân đi đón chính phủ VNCH rút về miền Tây, nhưng chuyện không thành. Ông là người nhận điện thoại của tướng Trần Văn Hai và tướng Nguyễn Khoa Nam, trước khi các vị này tự sát.

Tướng Lê Nguyên Vỹ

Đó là những ghi nhận tổng hợp của ngày 30 tháng tư năm 1975 và từ ng y đó định mệnh của đất nước và dân tộc đưa chúng ta vào hoàn cảnh hiện nay. Hãy nghe lại những lời nói, tiếng ca và âm thanh của một thời binh lửa để mọi người trong chúng ta tự tìm thấy câu trả lời

Ngày 30 tháng tư năm xưa bác ở đâu?

Sau cùng hãy sống cho xứng đáng với những người đã chết cho 30 tháng tư năm 1975

“24 giờ cuối cùng của tướng Nguyễn Khoa Nam”

Hai mươi bốn giờ cuối cùng của vị tư lệnh Vùng 4 kể từ buổi sáng 30 tháng 4 lúc tướng Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng cho đến sáng ngày 1 tháng 5-1975.

Vào những ngày giờ đó, toàn thể vùng 4 vẫn bình yên. Gần như không có giao tranh. Các đơn vị ta và địch đều nằm chờ. Dinh tư lệnh quân đoàn gần như vắng lặng. Vị tư lệnh hết sức cô đơn trong một ngày thật dài. Ông tiếp phái đoàn cộng sản vào thăm dò hai lần. Không ai biết những thỏa thuận ra sao. Cả 2 lần cộng sản đến rồi đi.

Tư lệnh thỉnh chuông và thắp hương cúng Phật. Những giây phút của một ngày dài 30 tháng tư 1975 bắt đầu. Lệnh từ Sài Gòn yêu cầu chuẩn bị đón chính phủ di tản xuống Cần Thơ đã hủy bỏ. Thay vào đó là lệnh buông súng đầu hàng. Nhưng mặt trận miền Tây vẫn bình yên. Hai trăm ngàn chiến sĩ các cấp sông Tiền sông Hậu vẫn còn chờ lệnh quân đoàn. Tư lệnh đi thăm thương binh tại quân y viện. Trở về tùy viên báo cáo chánh văn phòng đã bỏ đi. Tư lệnh nói, đi làm chi? Dường như ông tự hỏi mình. Chiều xuống dần. Tùy viên lại báo cáo. Tư lệnh phó đã tự tử. Tư lệnh nói, chết để làm gì? Ông lại tự hỏi mình. Rồi qua một đêm không ngủ.

Quang cảnh buổi sáng 1 tháng 5 tại châu thành Cần Thơ với hình ảnh của tướng tư lệnh vùng 4, chỉ huy 200 ngàn quân đứng trên ban công tư dinh nhìn xuống đường phố. Hai trung úy tùy viên đứng hai bên. Tư lệnh bật khóc. Hai anh sĩ quan trẻ khóc theo ông thầy. Ba người lính trong buổi sáng đầu tiên của tháng 5-1975 tại Cần Thơ đã khóc thay cho cả đạo quân. Nước mắt đàn ông thua trận có mầu đỏ như máu.

Gạt nước mắt cuối cùng đi xuống. Tư lệnh thỉnh hồi chuông cuối cùng trên bàn thờ Phật, thắp 3 nén nhang rồi ông quay vào phòng lấy súng tự vẫn.

Tướng Trần Văn Hai

Trải qua cuộc chiến Nam Bắc Việt Nam, trong hàng ngũ lãnh đạo Quốc Cộng của cả hai miền không ai có thể so sánh với tướng quân Nguyễn Khoa Nam với 24 giờ cuối cùng sống trọn vẹn ngày 30 tháng tư của năm 1975 lịch sự (sử). Vị tướng bại trận đã thể hiện cuộc đời Nhân Trí Dũng vẹn toàn. CD này phát hành để trăm năm sau cuộc chiến, miền Tây Việt Nam sẽ phải có tên đường Nguyễn Khoa Nam, trường học Nguyễn Khoa Nam và viện bảo tàng Nguyễn Khoa Nam ngay tại nơi ông đã sống và chết ở Cần Thơ.

Xin các chiến hữu và bằng hữu của tôi ở 4 phương trời hãy cùng nghe tiếng gọi của hồn nước qua CD này. CD tháng 4 Đen, 36 năm sau sẽ được phát hành gần như tự do khắp thế giới và xin tiếp tay với chúng tôi để gửi về Việt Nam.

CD này là một thông điệp lịch sử cho cả người Việt trong và ngoài nước. CD tháng 4 đen không kêu gào xương máu, không đòi trả nợ oán trù (thù), không tuyên truyền chính trị. Đơn thuần chỉ là những di sản của một cuộc đổi đời được chuyển tải qua âm thanh, thể hiện những nỗi niềm khắc khoải khôn nguôi từ 36 năm qua.

Người dân Việt còn lại trên quê hương thuộc thế hệ tương lai nghe được CD này sẽ biết rõ vào năm 1975 tiền nhân của họ đã ra đi trong hoàn cảnh nào.

Con cháu người Việt hải ngoại sau này có thể không còn đọc được chữ Việt, nhưng vẫn còn hiểu tiếng nước mẹ từ bên vành nôi, sẽ nghe được CD này và cũng biết được cha anh của các cháu đã vì sao lưu lạc đến xứ người.

Sau khi nghe xong, xin tùy nghi gửi tiền về yểm trợ cho Dân Sinh Media và Viện Bảo Tàng Việt Nam tại San Jose. Gửi về IRCC địa chỉ 1445 Koll Circle, #110 San Jose CA 95112.

Và điện thoại: (408) 392-9923. Điện thư: giaochisanjose@sbcglobal.net

Kể từ nay hàng tháng chúng tôi sẽ sản xuất các CD.

CD tháng 4 Đen và tháng 5 là CD Tình yêu thời chinh chiến, tháng 6 là về các vị niên trưởng vân vân. Độc giả nhận email này xin cho biết địa chỉ, ban phát hành IRCC, Inc. sẽ gửi CD đến quí vị.

© Giao Chỉ

© Đàn Chim Việt

 

 

72 Phản hồi cho “Tháng Tư Đen. 30 tháng 4 / 2011. Ba mươi sáu năm sau”

  1. Phan BA says:

    Tôi đề nghị DCV nên giới hạn mỗi người được post comments 2,3 lần cho một bài, có suy nghĩ và chất lượng..

    Còn không thì đám khỉ chí choé, làm hôi bài chính.. Rồi sẽ giống như DCV Online..

  2. Lê Bích Phượng says:

    Gửi thêm cho Ông VHThanh

    Ông ơi ! Ông có quyền gì?
    Khi ngày Quốc hận người ta nhắc về.
    Ông là con cháu của ai?
    Nếu là của Bác , miễn bàn nơi đây
    Ông lo mà giữ nước non
    Hơi đâu mà đánh võ mồm hở ông ?
    Người ta con cháu Cộng Hòa
    Người ta nhắc nhở .mặc tình người ta
    Có gì mắc mớ đến ông ?
    Đảng ông tài giỏi sao dân cứ nghèo ?
    Ba mươi năm có ngắn đâu ?
    Đảng ông chỉ có…rút bòn của công
    Đè đầu cưởi cổ nhân dân
    Ác còn hơn quỉ ai mà chẳng hay
    Dân giàu nườc mạnh ông ơi
    Đảng giàu đảng sống vinh vu một mình
    Mặc cho dân khổ…kệ dân
    Miễn ông ôm đóng đô la kếch xù
    Đời người như thoáng mây bay
    Đô la cả đống có xài hết đâu
    Vậy mà vẫn muốn thêm nhiều
    Lòng tham không đáy nên không điểm dừng
    Nhưng mà con cháu các ông
    Đời cha ăn mặn, đời con khát dài
    Tại vì phước đức chẳng còn
    Cháu con có thể ..ra đường ăn xin
    Không thì cũng bịnh ngặt nghèo
    Nan y khó chữa, tỉ đô chẳng còn
    Ráng đi nha..
    Ráng mà vơ vét cho nhiều
    Để khi nhắm mắt chôn theo với vàng
    Ông mà có xuống âm tỳ
    Coi chừng phải ghé thứ 10 ngục kia
    Người người sợ đảng ..chạy dài
    Chạy dài ra tận nước ngoài xa xôi
    Thế mà đảng cũng cài người
    Chạy theo phá rối, nói lời nọ kia
    Ráng mà ôm đảng mấy ông
    Trời ơi! Đất hởi . Thánh thần xuống coi
    Sao mà nó ác quá trời
    Sao không diệt nó cho rồi các Ông ?

    • Võ hưng Thanh says:

      Các thứ như Lê Bích Phượng, Phan Nguyên quả thật dốt nát cách tệ hại như vậy mà cũng bày đặt bộ tịch đấu tranh cho tự do dân chủ. Tự do dân chủ kiểu gút cùn như thế đó thì có lợi gì cho ai. Đọc tiếng Việt còn không hiểu, lại học đòi làm thơ kiểu lóm lót. Than ôi !

      Than ôi có một số người
      Ngày nay ngốc nghếch bằng mười ngày xưa
      Nói năng quả khó người ưa
      Lòi đuôi cái tệ chỉ lừa người thôi
      Hởi ôi quả thật hởi ôi
      Thật tình lếu láo như thời cổ sơ
      Vậy mà bày đặt viết thơ
      Thong manh kiểu đó đáng ngờ lắm thay !

      VHT

    • Tu A. Luong says:

      A Reflection of an Eagle in the Land of the Frees and the Home of the Braves

      When he thinks the being of Israel was in jeopardy the Honorable US Senator Joe Lieberman withdrew his party status from our National Democratic Party to declare to the world his independent status in order to serve his beloved native country, Israel. His exemplary decision was more than just a mere or blind loyalty to a party or ideology, nation or state, people or peoples, belief or religion, but rather a well-thought of courage and dedication, desire and discipline, power of love over love of power, “Out of Many: One,” as reflected in our nation Motto. The more I reflect about his decision the more I realize that why not me. Maybe many of your Vietnamese-American and Vietnamese sisters and brothers here and around the world have been hesitant or “guarded” because they had learned a heartfelt lesson of the learned lessons, “Being afraid of asking for help from a wrong person or state,” “Being Afraid to invite a foreigner home to invade his beloved native Fatherland, as stated in its original form in Vietnamese, “Đem voi về giời mã Tổ.” But the more I reflect back to our beloved Honorable Joe Lieberman’s decision the more I realize that I am no longer who I was, but I am you and you are I for we breathe the same freedom air, drink the same freedom water and receive the same freedom education. I am no longer a foreigner of you and you are no longer a foreigner of me for we are a part of our Melting Potas for now we have almost two million of our Vietnamese-American sisters and brothers in our United States of Americas and many more like us around the world. We seem small but according to the Honorable Senator Joe Lieberman’s we are small but significant and it is the time for us to realize that significance proudly. And with our non-negotiable and unyieldingly committed help our sisters and brothers could be able to proudly show to the world that yet we are small but we are very significant. The more I write and think the more I realize that maybe our Honorable Senator’s last name standing for the Man of Liberty for his beloved native Fatherland as reflected in our Melting Pot’s Founding Principles as well, Let every corner of the world, living and non-living, know that we shall pay any price, bear any burden, endure any hardship, meet any challenge to assure the survival and the success of liberty and justice for all. And our aforementioned belief always is grounded and guided in our founding principles of the founding principles, “What benefits if we conquer the world but lose our soul? (Không cần phải đốt sạch Trường Sơn mà vẫn giữ nước và dựng nước được. Nếu đốt sạch Trường Sơn rồi thì còn gì là linh hồn và sự sống! Đây là điểm then chốt giữa người có linh hồn sông núi và người đã mất trí huệ và linh hồn, ham lợi hám danh, lạm dụng sông núi)

      As a result, in this century I no longer see the relevance of one of our founding fathers’ famous sayings, “Give me liberty or Give me death,” for maybe our “friends” from the other side have been using this phrase tactically and wrongfully to recruit and attack us. Nevertheless, we must change our plan for the Truth will speak it all in the end like everything under the sun: if the race of the twenty century was to send a man to the moon and safely return him home then the twenty first’s is to send the Truth from “Mars” to the earth quickly and safely. And whoever grasps it first will lead the way. And the time is now.
      Again this is not my sentiment, but rather a reflection, “the reflection of an Eagle” in the Land of the Frees and the Home of the Braves. I have my courage to write you today for I drove by a local church in my neighborhood today and saw the message, “Today’s miracle is Love: Open Mind, Open Heart, Open Door.” Once our power of love overcomes our love of power our nation will know permanent lasting peace and prosperity will be inevitable come for all. And the world shall ultimately be on our side for we are not one of our friends, but rather we are One, “Out of Many, ONE.”

      I do not expect your reply of excuses (please pardon me here for this is not my sentiment but rather my reflections of what I have experienced from other leaders’ reply).
      Therefore, I would like to ask for your help, prayers and thoughts to have a thought of mine known. Your unselfish act today will be carried on miles away and shall not be perished on the earth generations to come. Our sisters and brothers in Vietnam need our help in a timely manner, “In this century that’s hardly on its feet does the sun rise from the West or from the East? We are waiting for your flag to be unfurled—So how should life be lived around the world? –Author Unknown. That call is yours. And the time for that call is now as reflected in an Israeli founding principle, “if not now then when, if not you then who.” Peace is not a question of when, but rather a question of will for this century war is not inevitable, it is avoidable. War is not a natural disaster but rather a man-made. And like the natural disaster there is always further interest and consequences inflicted from the war. And those in power like you and me must shoulder in to stop it from happening from the very beginning. I know the road ahead of us is not easy but I always stay motivated and convinced by a reflection from our beloved Father Pope John Paul II’s, who once being challenged replied without a split moment of hesitance as I rephrase it here: I do not have an army of fighters nor an army of tanks nor army of missiles. But I do have One Army that shall overcome all, which is an Army of hope, understanding, faith, kindness, creativity and knowledge.
      Thank you for listening to my note with your Open Mind, Open Heart, Open Door.
      And the most famous blessing of all…
      “May the road rise to meet you,
      May the wind be always at your back,
      May the sun shine warm upon your face,
      The rains fall soft upon your fields,
      And until we meet again,
      May God hold you
      In the palm of his hand.” –An Old Irish Saying

    • Phan Nguyen says:

      Vâng, hoàn cảnh của tớ là thế này các ông bà ạ. Ngày trước bỏ ra gần nửa đời người nghiên cứu lý luận của Marx, xã hội học theo khuynh hướng của “phe ta”. Nhờ bản năng giúp cái miệng làm việc nhanh hơn bộ não nên cũng được bố trí giãng dạy nhằm đào tạo thế hệ “người máy” phục vụ cho đảng. Bằng cấp thì khỏi cần bàn, cứ lấy thẻ đỏ mà dùng cho tiện việc, chả chết con ma nào, quan trọng là có con dấu mang hình cây búa. Chẳng may bao nhiêu vốn liếng nỗ lực bổng trở thành vô nghĩa khi nền tãng của mọi “kiến thức nhân dân” bị sập vào thập niên 90. Xót lắm chứ! nhưng không gì phải hãi, bản năng lại vùng dậy và cứ lượm được mớ rau nào thì quẳng vào nồi cũ mà làm “canh”. Cần thiết thời phải mặc vào cái áo lịch sự mang tính thuyết phục một tí của bọn trí thức miền nam trước 1975. Sợ đếch gì, dân trong làng đã làm thế bao năm rồi mà có tay nào bị trời đánh hay…bỏ tù đâu. Vâng, quan trọng vẫn là phải thêm vào cái học vị “online”, nhặt thêm một ít lời hay ý đẹp gì đấy của những cái đầu trên thế giới. Làm phận “tay chân” thì là thế, không có gì mặc cảm cả. Nó gọi là “đốt giai đoạn”, cứ vậy mà dùng…vô tư. Lỡ sinh nhầm thế kỷ thì biết làm sao đây? Oan khiên là vậy, không muốn vương mà cũng chẳng dám vất.

  3. Lê Bích Phượng says:

    Gửi không được ?

  4. Lê Bích Phương says:

    Đọc hết mấy phản hồi của Ông VHT. Gửi Ông

    Ông nào mà láo vậy ta?
    Ông bao nhiêu tuổi mà bày xưng ông?
    Ông là ông của …cháu ông
    Làm ông ai được ? Nói lời hổn ngôn?
    Cho dầu ông tóc bạc trơn
    Chẳng ai thèm kính những phường như ông
    Ông ơi ! ông ở chốn nào?
    Nói suôn ích gì ? ông giỏi mà làm
    Lo cho nước mạnh dân giàu
    Làm cho người sống được no ấm lòng.
    Làm sao xóa bỏ bất công.
    Phường tư bản đỏ không còn một tên
    Ông tài giỏi nhỉ thưa ông !
    Thử mà lỡ phạm…ông thời biết tay
    Dẫu rằng ông có con quan
    Hay ông là tướng…chả ai bênh dùm
    Có mà khóc hận nghe ông
    Cả đời thờ phượng…một ngày phủi tay
    Cái mà ông đội trên đầu
    Chẳng còn biết lẽ đúng sai thế nào
    Nếu mà ông sống VN
    Thì ông hãy ráng lo tròn đạ con
    Còn ông sống ở nước ngoài
    Thì ông cuốn gói mà về thăm cha

    • nt says:

      Đừng phiền chị Phượng, kể như cái loa ở góc đường sau 75. Họ nói nhưng họ
      không biết họ nói gì. Thật tội VHT làm cái nghề để kếm sống cũng vất cã lắm.

  5. Buipham says:

    Nhân ngày Ba Mươi Tháng Tư xin gởi đến.Giao Chỉ  một cành Hoa trắng để cùng tưởng niệm những người đã nằm xuống cho đất nước Việt Nam trong cuộc chiến tang thương vừa qua ….
      Thân chào

  6. HAI TÈO , TƯ ĐẺN và HỘI PHẾ BINH VNCH bị bỏ rơi . says:

    Những cái Chết hữu dũng mà VÔ MƯU — được ca TỤNG bằng mấy từ hoa mỹ giả dối với NƯỚC MẮT CÁ SẤU của những kẻ hèn nhát lưu vong kia .
    Những cái Chết của mấy con người kia để cuối cùng được cái gì ? … Được một Chế độ đầy tham nhũng và thối nát , được cố nuôi dưỡng bằng viện trợ của Mỹ cho đến khi bị đi đêm cùng Tàu Bắc Kinh ,bị ông thày Mẽo bán đứng không thương tiếc .
    Những cái chết cho 1 Chế độ VNCH nhiều lục đục và Đảo chính chèn ép nhau , để anh em nhà ĐỘC TÀI DIỆM – NHU phải còng queo chết thảm trong xe bọc thép .

    Những cái Chết vô nghĩa , bởi cuối cùng chỉ để cho một con số O lớn tướng – khi gửi linh hồn Tử thủ cho Thiệu – Kẻ cầm đầu chế độ chỉ to mồm rồi chạy trốn .

    KHÔNG CHỈ NGHE THIỆU NÓI ,mà CẦN NHÌN KỸ HÀNH ĐỘNG CUỐI CÙNG CỦA THIỆU LÀM

    .

    • tạ tuyên says:

      Hai Tèo là kết quả 100 năm trồng người của “BÁC”? hay là gia nô của bọn Hán gian?

    • Phan Nguyen says:

      Đám công an mạng tiếp tục truyền thống cha anh, cở nào cũng có thể bịp bợm gian manh để đạt mục đích. Bây giờ lại ra trò chơi mới giả dạng thương phế binh VNCH như đã từng là” một người già ở Huế” hay “cựu sĩ quan H.O”, “giáo sư đại học tại miền nam trước 1975”. Một lần nữa các anh chỉ chứng minh cho thế hệ lớn lên sau này là bản chất của cộng sản là gian manh, bán rẽ danh dự, nói láo là văn hóa từ trong gia đình và nội bộ, liêm sĩ không bằng cục phân.

    • Võ hưng Thanh says:

      Những tên lính thất trận, phải chạy ra nước ngoài, không biết sống phè phỡn hay cu li, lại dám lớn gan chưởi rủa chủ tướng của mình là hữu dõng vô mưu, trong khi các tướng lĩnh đó dám tự bắn vào đầu để tự sát khi thất trận, như hành vi của những con người có khí phách quân nhân, kiêu dũng, khí tiết thật sự, dù bên nào cũng vậy, quả thật là những tên lính mạt hạng, tội lỗi, mà bất kỳ ai cũng phải ác cảm. Các tay như Hai Tèo, Tư Đèn, không dám lộ mặt, chỉ dùng nickname để nói những lời mạt hạng, tầm thường như thế, thật đáng phỉ nhổ. Người như vậy quả thật không có lòng nhân, thiếu hẳn ý thức dân tộc, mất hết tính cách nhân bản, chỉ biết có bản thân vị kỷ nhỏ hẹp của mình, còn ngoài ra chẳng có chút ý niệm về đạo đức gì với người đã chết, với sự công chính của con người, quả là chẳng còn biết lẽ phải gì nữa. Những kẻ mạt hạng như vậy, thật là rất đáng xấu hổ đối với xã hội nói chung, thời nào cũng vậy.

      VHT

      • Ha ha !Ha ha !
        Ha ha !

        Bác VHT hôm nay tiến bộ ! tiến bộ !
        Nhân danh ĐCV xin chúc bác HỌC TẬP tốt nay qua giai đọan THỰC HÀNH tốt !

        TẤT CẢ cùng nhau GIÚP ĐỠ nhau thóat khỏi VÒNG KIM CÔ do kụ HÙ nghe lão MAO XẾNH XÁNG để nối vòng tay lớn TẨY NÃO những tàn tích độc hại CNCS mô hình TÀU CỘNG dã man nhất tiêu diệt mọi bản chất tốt đẹp của Dân tộc Việt

        MONG THAY ! MONG THAY !

        Ha ha !Ha ha !
        Ha ha !

      • Phan Nguyen says:

        Ông bạn, ông đã lòi đuôi là một anh chàng trí thức thuộc thế hệ được đào tạo bởi XHCH rồi đó. Có bao giờ ngồi lại mà nghĩ rằng tại sao ông phải mượn danh của một nhà trí thức miền nam hay không? Một con vẹt có tập nói tiếng người thì cũng chỉ là con vẹt mà thôi, nó hoàn toàn không có khả năng tư duy của một cá nhân. Nói dài nói dở, cứ thích nói là bệnh của các anh từ bao năm qua. Từ ngữ thì toàn là đao to búa lớn mà ý thức muốn truyền đạt không vượt quá hệ quả trộn lẫn giửa đầu gà và đít vịt. Hôm nào rảnh rỗi, ông nên tự tìm hiểu về vấn đề cộng đồng VNCH bao gồm những thành phần nào, họ đã đóng góp bao nhiêu tiền và vật chất để giúp đở những anh em gia đình TPB và cô nhi quả phụ và đồng bào khổ nạn trong nước. Là một người biết đọc và biết viết, khả năng suy luận tối thiểu cũng bắt buộc một người như ông phải biết phân biệt “một nhóm người không đại diện cho một tập thể”. Nó rất rõ ràng có đúng không? Mong rằng ông sẽ không tìm kiếm một vài ví dụ thuộc loại “exceptionally rare” để phản bác nhé! Nếu không thì bài học kế tiếp sẽ là “không có sự so sánh tuyệt đối mà chỉ có việc so sánh giửa những con số”. À quên, Ý Thức là tuyệt đối quan trọng, nếu không thì các anh ấy đã không cần “bắn phá”, “đánh sập”, “giả danh phá rối”, “tương kế tựu kế” tại các diễn đàn thông tin tự do. Câu này thì không cần ông phải trả lời, chúng tôi biết tỏng. Thế chúng tôi có cần về bên ấy hay không hở ông, khi chúng tôi vẫn còn phải kiếm cơm và không quên truyền đạt “Ý Thức” để đồng bào có thể kiếm cơm như chúng tôi tại hải ngoại?

  7. VÕ THÁI BÌNH - PHẾ BINH VNCH says:

    Để bây giờ … Đám Người Việt lưu vong chúng ta vẫn chửi nhau

    Để bây giờ những em bé nghèo và tàn tật … vẫn bươn bả khắp nơi …kiếm sống … và kiếm tìm xác ông cha mình .
    ???…

    • Hoàng Bửu says:

      Ông VÕ THÁI BÌNH – PHẾ BINH VNCH thất vọng lắm hả?
      Hãy bình tĩnh suy xét!
      - “Đám Người Việt lưu vong chúng ta vẫn chửi nhau” thì chắc là không, nhưng đám CA mạng giả danh NVHN xả lung tung, nói búa xua để cho diễn đàn trở lên bầy nhầy mà quên đi rằng chính CSVN mới là thủ phạm gây ra chiến tranh, nghèo đói và tụt hậu!
      - Những em bé nghèo và tàn tật … vẫn bươn bả khắp nơi …kiếm sống… là hậu quả độc quyền, độc tài cai trị đất nước đấy bạn ạ!

    • Võ Hưng Thanh says:

      VN “đất nước anh hùng”
      Mà đây chỉ thấy bọn khùng bọn điên
      Ra ngoài cũng chẳng chính chuyên
      Chưởi nhau ỏm tỏi thật phiền lắm thay
      Than ôi ai nghĩ có ngày
      Con dân suy thói đến đây là cùng !

      VHT

    • VIỆT ANH says:

      Tên phế binh VNCH …dõm ! ” các em bé nghèo nàn, tàn tật …vẫn bươn bả khắp nơi…kiếm sống !!! Cái này ông ĐỆ TRÌNH với bọn lãnh đạo CSVN xem họ trả lời thế nào ? ông mang lên trang mạng câu này thật vô nghĩa ! đồ zõm !!!

  8. TẦM VÔNG VẠT NHỌN - USA says:

    Những CÁI CHẾT VÔ NGHĨA và NGU XUẨN .

    ĐÚNG VẬY . Bao MẠNG NGƯỜI VÔ TỘI đã chết OAN UỔNG trong cuộc chiến PHI NGHĨA của Mỹ tại Việt Nam .

    Để kết cục cuối cùng là 1 Tổng Thống Thiệu VÕ MỒM – Gào lên TỬ THỦ , để rồi quơ đồ lủi mất tăm . Bỏ mặc Lính quan tan tác … Ôi quân lực Oai hùng …XƠ XÁC chạy … tụt quầ̀n …
    Để bây giờ … Vợ 1 Phó TT – Hoa Khôi của Đất Việt – cũng Oai hùng và Hãnh diện …về bê phở phục vụ ĐỒNG BÀO mình
    Để bây giờ , vẫn mấy ông chủ Tư Bản của Tập đoàn SX và Buôn bán Vũ khí chiến tranh – ngày càng giàu lên ,và vẫn luôn ăn trên ngồi chốc …
    Để bây giờ …

    • Quốc An says:

      Đồng ý với ông TẦM VÔNG VẠT NHỌN – USA về Những CÁI CHẾT VÔ NGHĨA và NGU XUẨN .
      Nhưng cần phải sửa lại vài chữ để đúng với thực tế thế này: ĐÚNG VẬY . Bao MẠNG NGƯỜI VÔ TỘI đã chết OAN UỔNG trong cuộc chiến PHI NGHĨA do ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN chủ xướng để xâm lược miền Nam, để rồi súng Nga, đạn Tầu, bom Mỹ đã cầy nát bét quê hương!
      Chiến tranh mà, ai có vũ khí tốt, đạn nhiều thì thắng, kẻ thua chạy tụt quần thì cũng là điều bình thường, còn ở lại thì nếu không bị CSVN trả thù giết chết, thì cũng bị tống vô trại tù cải tạo, hay lên vùng kinh tế mới cạp đất mà chết đói!

    • Võ Hưng Thanh says:

      Quả đúng là lời nói của những con vẹt. Những con vẹt biết nói, nghe người khác nói rồi cũng phán bừa theo. Thực chất không có tinh thần quốc gia, dân tộc, hay tinh thần xã hội là gì cả. Đúng là một bọn dân ngu. Một đất nước, một dân tộc mà còn có những con dân có kiểu ý thức vô trách nhiệm, hèn mạt như thế, còn hi vọng gì ở tương lai phát triển nữa, cho dù bên tuyến nào cũng thế.

      VHT

  9. THẾ HỆ 30 THÁNG 4

    Đối với hầu hết mọi người Việt Nam ở khắp nơi, trong nước cũng như ngoài nước, ngày 30 tháng 4 là một ngày không-bình-thường bởi vì ngày này đã hằn sâu vào trí nhớ, đã ảnh hưởng sâu đậm vào tâm lý vui-buồn-giận-thù-uất-hận của người Việt Nam đang sống trong tất cả các hoàn cảnh hiện tại của họ. Riêng tôi, Tristan Nguyễn, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 tôi được sanh ra trên một chiến hạm thuộc Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ đang ở ngoài khơi Biển Đông, vì vậy cha tôi đã đặt cho tôi cái tên Tristan có nghĩa là Buồn, Tristan Nguyễn có nghĩa là Nguyễn Buồn. Có phải Nguyễn Buồn rất khác với nhiều người Việt Nam ở trong nước được sanh ra trong ngày 30 tháng 4 năm 1975 và được cha mẹ của họ đặt cho cái tên Nguyễn Vui hay không?

    Tại sao người Việt Cộng Sản hay Việt Cộng cứ nói hoài ngày 30 tháng 4 là ngày thống nhất đất nước nhưng rõ ràng đó là ngày người dân Việt Nam phân ly? Tại sao Việt Cộng cứ nói hoài ngày 30 tháng 4 là ngày giải phóng miền nam VN nhưng rõ ràng là miền nam VN lúc đó đã không cần được ai giải phóng?

    Sau những nổ lực quân sự của cả hai bên Cộng Sản và Quốc Gia điển hình qua trận Việt Cộng Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân 1968 vào tận các tỉnh thành miền nam, các cuộc hành quân đại qui mô của quân lực VNCH để bình định những vùng nông thôn do Việt Cộng kiểm soát, và Chiến Dịch Phượng Hoàng tiêu diệt gần hết hạ tầng cơ sở Việt Cộng để giải quyết vấn đề Việt Nam nhưng không thành công; tiếp theo là nổ lực chính trị kết quả của Hiệp Định Hoà Bình Ba Lê 1973 được ký kết để chấm dứt những xung đột có võ trang và lập lại tình trạng sinh sống bình an ổn định ở cả hai miền nam bắc Việt Nam và để toàn thể người dân Việt Nam thực hiện Quyền Dân Tộc Tự Quyết và Quyền Tự Do Lựa Chọn chính thể và thống nhất đất nước qua những cuộc hiệp thương và tổng tuyển cử tự do có lực lượng Liên Hiệp Quốc giám sát.

    Hai bên Cộng Sản và Tự Do gồm có Bắc Việt Cộng và Nam Việt Cộng cùng với Mỹ và Việt Quốc Gia-VNCH đồng ký kết Hiệp Định Hoà Bình Ba Lê 1973, nhưng chỉ có Mỹ là nghiêm chỉnh thi hành hiệp định trong khi Bắc Việt Cộng, Nam Việt Cộng, và Việt Quốc Gia đều vi phạm hiệp định.

    Mỹ và các nước đồng minh tham chiến ở VN là để bảo vệ cái tiền đồn tự do dân chủ của thế giới tự do tại Đông Nam Á và đã tạo dựng một nước VNCH rồi củng cố sức mạnh quân sự, chính trị và một nếp sinh hoạt chính trị dân chủ, một lối sống tự do cá nhân, một trình độ dân trí đủ để cho người dân miền nam VN đủ sức để đương đầu với Việt Cộng và đủ khôn ngoan để lựa chọn giữa Cộng Sản và Tự Do. Như vậy, tại sao Việt Cộng cũng như một số người Việt Quốc Gia có thể nói một cách hàm hồ là Mỹ và đồng minh thua trận và bỏ chạy?

    Cho tới cuối ngày 29 tháng 4 năm 1975 các sĩ quan và nhân viên trực thuộc phòng Tuỳ Viên Quốc Phòng của Đại Sứ Quán Mỹ vẫn còn tích cực làm việc tại Sài Gòn. Khi Thủ Tướng VNCH Vũ Văn Mẫu yêu cầu mọi người Mỹ phải tức khắc rời khỏi miền nam VN để người Việt Nam tự giải quyết vấn đề Việt Nam với nhau. Vì tôn trọng Chủ Quyền Việt Nam của người Việt Nam những người Mỹ cuối cùng ở Đại Sứ Quán Mỹ phải ra đi vội vã, nhưng việc đó không phải là bỏ chạy trước sức mạnh của Việt Cộng. Mỹ không bỏ rơi VNCH một nước đồng minh ở Đông Nam Á mà chính Mỹ đã hy sinh rất nhiều tài nguyên, nhân lực để bảo vệ. Lời yêu cầu của Thủ Tướng Mẫu bắt buộc mọi người Mỹ phải tức khắc rời khỏi miền nam VN là một tình huống vô cùng bất ngờ, bởi vì Đại Sứ Quán Mỹ đã đánh giá nước VNCH còn đủ sức mạnh để cầm cự cho tới năm ngân sách 1976, và 16 tấn vàng 24K cùng với một số lượng đá quí và hàng ngàn tỉ tiền đồng VN còn lưu giữ tại Ngân Hàng Quốc Gia VN. Mọi kế hoạch hậu chiến, tái thiết Việt Nam đều bị huỷ bỏ liền sau đó. Mỹ và các nước đồng minh luôn luôn đề cao, bảo vệ Dân Chủ và Tự Do, cũng như Quyền Dân Tộc Tự Quyết và Quyền Tự Do Lựa Chọn của người dân. Sau khi ra lệnh đuổi người Mỹ và hoàn toàn đóng lại mọi cánh cửa đối với người Mỹ, TT Dương Văn Minh và Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu nghĩ rằng với lập trường trung lập, hoà bình, bất bạo động, hợp tác, hoà giải và hoà hợp dân tộc của họ thì họ có thể thương lượng, điều đình, thoả hiệp với Việt Cộng. Thực tế rất phũ phàng là họ đã thất thế chính trị, thất bại thê thảm vì họ hoàn toàn bị Việt Cộng lừa gạt.

    Việt Cộng đã lợi dụng thời cơ đối phương đang rối loạn hàng ngũ quân đội VNCH, việc bỏ trống lãnh thổ Vùng I và Vùng II theo quân lệnh sai lầm “di tản chiến thuật” của TT Nguyễn Văn Thiệu đã làm dao động mạnh tâm lý của hầu hết người lính cộng hoà. Sau khi Hiệp Định Hoà Bình Ba Lê 1973 được ký kết thì TT Thiệu tuyên bố một lập trường chống cộng rất cực đoan “Bốn Không”- không chấp nhận các hoạt động chính trị cộng sản ở miền nam VN, không thương lượng với cộng sản, không có chính phủ liên hiệp với Nam Việt Cộng, không nhượng đất cho Bắc Việt Cộng hay Chính Phủ CMLT của Nam Việt Cộng. Điều này đã cho cả thế giới, nhất là Quốc Hội Mỹ thấy rõ TT Thiệu sai lầm khi chủ trương không nhượng đất cho cộng sản nhưng lại “di tản chiến thuật” bỏ trống cả Cao Nguyên Trung Phần, duyên hải miền trung thuộc Vùng I và Vùng II Chiến Thuật của VNCH. Một sai lầm khác của TT Thiệu là ông không đủ tự tin vào bản lãnh chính trị của ông, ông trấn áp những người quốc gia bất đồng chính kiến với ông, ông chụp mũ cộng sản lên đầu của bất cứ ai chống lại ông cho dù có một số người quốc gia chân chính, và ông lo sợ sẽ bị thất thế chính trị vì nghi ngờ sẽ có những kẻ phản bội chính nghĩa quốc gia tôn thờ Marx-Lenin len lỏi vào tổ chức khi thành lập Hội Đồng Quốc Gia Hoà Giải và Hoà Hợp Dân Tộc để bắt đầu tiến hành giải pháp chính trị. Ở đây trích dẫn Hiệp Định Ba Lê 1973 như sau:

    khoản (b) điều 9 Chương IV quy định “Việc thực hiện quyền tự quyết của nhân dân Miền Nam Việt Nam” như sau:
    “ b) Nhân dân Miền Nam Việt Nam tự quyết định tương lai chính trị của Miền Nam Việt Nam thông qua tổng tuyển cử thực sự tự do và dân chủ, có giám sát quốc tế.”

    Khoản (a) điều 11 thì ghi “Ngay sau khi ngưng bắn, hai bên Miền Nam Việt Nam sẽ hiệp thương trên tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc, tôn trọng lẫn nhau và không thôn tính lẫn nhau để thành lập Hội Ðồng Quốc Gia Hoà Giải và Hoà Hợp Dân Tộc gồm ba thành phần ngang nhau…”.
    Điều 15 của chương V Hiệp Ðịnh Paris quy định rất rõ ràng: “Việc thống nhất nước Việt Nam sẽ được thực hiện từng bước bằng phương pháp hoà bình trên cơ sở bàn bạc và thoả thuận giữa Miền Bắc và Miền Nam Việt Nam, không bên nào cưỡng ép hoặc thôn tính bên nào…Thời gian thống nhất sẽ do Miền Bắc và Miền Nam thoả thuận…”

    Cũng có một sai lầm chính trị nghiêm trọng tương tự như của TT Thiệu khi ông từ chối không thành lập Hội Đồng Quốc Gia Hoà Giải và Hoà Hợp Dân Tộc là Việt Cộng sau khi giải phóng hoàn toàn miền nam VN, hay nói cách khác là cưỡng chiếm nước VNCH, đã không thành lập một Uỷ Ban Hoà Giải và Sự Thật của nước Việt Nam bởi vì Việt Cộng đã thống nhất VNDCCH-(Bắc Việt Cộng) với VNCH-(Việt Quốc Gia) vừa bị cộng sản cưỡng chiếm dưới hình thức CPCMLTCHMNVN-(Nam Việt Cộng). Một trong số những thủ đoạn tinh ranh của người CSVN đã được sử dụng nhiều lần nên trở nên rất thành thạo lão luyện là “lợi dụng nắm thời cơ đánh cướp chính quyền” và sau khi đã cướp được chính quyền rồi thì không cần gì tới hoà giải hay hoà hợp dân tộc nữa, và cũng là để làm đúng theo câu châm ngôn của thủ lãnh đảng CSVN- Hồ Chí Minh “Yếu thì liên hiệp. Mạnh thì triệt tiêu”, Việt Cộng sau khi đã làm chủ cả nước Việt Nam thì xây dựng lên những trại tù để cải tạo các cấp quân nhân, cán bộ, nhân viên chính phủ, chính trị gia, văn nghệ sĩ, ký giả, nhà giáo, hầu hết trí thức tư sản của VNCH, thay vì Việt Cộng thành lập một Uỷ Ban Hoà Giải và Sự Thật của nước Việt Nam.

    Chính những người CSVN-Việt Cộng là những người sợ hãi Sự Thật. Họ sợ hãi Sự Thật như Con Ma Cà Ròng sợ hãi ánh sáng mặt trời. Nếu tất cả hai bên Cộng Sản và Tự Do, bốn phía là Mỹ, VNCH-(Việt Quốc Gia), VNDCCH-(Bắc Việt Cộng), CPCMLTCHMNVN-(Nam Việt Cộng) đều nghiêm chỉnh thi hành Hiệp Định Ba Lê 1973, thực hiện đàng hoàng giải pháp chính trị thì rõ ràng Việt Cộng không thể chiếm được nước VNCH, không thể chiếm được lòng tin yêu của người dân miền nam VN. Khi có sự giao lưu giữa Việt Cộng ở trong bưng biền miền nam ra ngoài tỉnh thành và Việt Cộng ở miền bắc vô miền nam, không kể một khối lượng rất nhiều thường dân nghèo khổ của miền bắc sẽ trố mắt thèm muốn lối sống sung túc ấm no và tự do của người dân miền nam. Người thường dân miền bắc lúc đó lựa chọn cái gì? Cộng Sản nghèo khổ hay Tự Do ấm no??

    TT Nguyễn Văn Thiệu đã không đủ hoặc không có bản lãnh chính trị để chống chọi với những đối thủ chính trị đối lập với ông là những người Việt Cộng nguỵ trang ở nội tuyến nội thành, những người làm chính trị khuynh tả thân cộng, những người quốc gia bất đồng chính kiến không cộng sản, ông không có đủ bản lãnh để hoà giải và thoả hiệp với những người này trong chính phủ của ông; ông Thiệu cũng đã sợ hãi sự thất thế và thất bại của ông trong một chính phủ liên hiệp ba thành phần cho nên ông đã thẳng thừng từ chối thành lập Hội Đồng Quốc Gia Hoà Giải và Hoà Hợp Dân Tộc. TT Thiệu đã bỏ tù những người đối lập khi họ đòi hỏi ông thực thi Hiệp Định Ba Lê. Quốc Hội Mỹ thông qua Đại Sứ Quán Mỹ đã có nhận xét gì về ông Thiệu khi ông đã có những hành động đối phó sai lầm như vậy.

    Có cùng một nỗi sợ hãi giống nhau, Việt Cộng đã sợ hãi Sự Thật nên đã không thành lập Uỷ Ban Hoà Giải và Sự Thật của nước Việt Nam sau khi đã cưỡng chiếm nước VNCH, thống nhất đất nước bằng biện pháp quân sự. Bắc Việt Cộng cũng đã cưỡng ép Nam Việt Cộng gấp rút chạy đua trên con đường tiến lên xã hội chủ nghĩa để cả hai miền Nam Bắc cùng nghèo đói bằng nhau. Sau khi đã thống nhất hai đảng Nhân Dân Cách Mạng của Nam Việt Cộng và đảng Lao Động của Bắc Việt Cộng thành một đảng Việt Cộng-CSVN mặc dù tất cả đều đã là cộng sản, nhưng trong nội bộ Việt Cộng cũng không có sự hoà giải với nhau.

    Lịch sử chính trị Việt Nam cho thấy sự hoà giải và thoả hiệp đã bắt đầu khi thành lập Chính Phủ Liên Hiệp Kháng Chiến. Tháng 11 năm 1945, Tướng Tiêu Văn dưới quyền của Thống Tướng Tưởng Giới Thạch đứng ra tổ chức một cuộc hội nghị hòa giải tại Đại Sứ Quán Trung Hoa gồm có Việt Nam Quốc Dân Đảng, Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, Việt Minh CS, và đảng Dân Chủ tham dự. Tất cả các đảng Việt Quốc, Việt Cách, Việt Minh, và Dân Chủ đều thỏa thuận thành lập một Chính Phủ Liên Hiệp Kháng Chiến, các bên tránh xung đột võ trang để giải quyết những vấn đề bất đồng và chấm dứt việc tuyên truyền đả kích nhau. Tuy nhiên, Chính Phủ Liên Hiệp Kháng Chiến này không tồn tại lâu. Tháng 7 năm 1946, Việt Minh CS đã tấn công lực lượng của Việt Quốc.

    Để tranh giành quyền lãnh đạo độc tôn, trong hai năm 1945, 1946 Việt Minh đã triệt tiêu những thủ lãnh của các đảng phái quốc gia, giết chết rất nhiều đảng viên của Việt Quốc và Đại Việt Quốc Dân Đảng. Việt Minh còn giết chết cả những đảng viên Việt CS Đệ Tứ Quốc Tế.

    Vào năm 1947 ở miền tây nam bộ VN, CS Việt Minh đã triệt tiêu Huỳnh Phú Sổ một thủ lãnh của Phật Giáo Hoà Hảo trong chuyến đi gặp Nguyễn Bình một thủ lãnh của CS Việt Minh ở miền tây để hoà giải những tranh chấp giữa PGHH và CS Việt Minh.

    Sự hoà giải, hoà hợp dân tộc và thoả hiệp với CS Việt Minh đã thất bại vì CS Việt Minh chỉ muốn chiếm giữ vị trí lãnh đạo độc đảng độc tôn. Đây là một bài học lịch sử rất giá trị mà không ai có thể quên. Nhưng không phải vì thế mà sợ hãi Việt Cộng, một loài Ma Cà Ròng sợ hãi Sự Thật.

    Ở miền nam VN dưới thời TT Ngô Đình Diệm, sự hoà giải và thoả hiệp giữa chính phủ Ngô Đình Diệm và các đảng phái quốc gia cũng đã thất bại. TT Diệm đã phản bội những thủ lãnh của các đảng phái quốc gia, những người đã ủng hộ và giúp ông Diệm trong việc truất phế Bảo Đại đưa đến việc ông Diệm trở thành tổng thống đầu tiên của nước VNCH. TT Diệm cũng đã không thi hành Hiệp Định Geneva 1954 và từ chối hiệp thương với Bắc Việt Cộng trong một giải pháp chính trị để thống nhất đất nước qua cuộc tổng tuyển cử. TT Diệm có lập trường chống cộng cực đoan, không hoà giải và thoả hiệp với các đối thủ chính trị thuộc các đảng phái quốc gia, có óc kỳ thị Phật Giáo, và áp dụng lối gia đình trị vào việc quản lý nước VNCH.

    Do những tham vọng chính trị bất hảo và ý muốn làm giàu bằng xương máu của nhân dân Việt Nam nên một số chính trị gia Việt Nam ở cả hai bên, Cộng Sản và Quốc Gia, đều đã áp dụng thủ đoạn chính trị độc ác gian manh “yếu thì liên hiệp, mạnh thì triệt tiêu” để diệt trừ hết những đối thủ chính trị cũng như những người hợp tác hầu chiếm trọn địa vị độc tôn, độc quyền, và độc tài cai quản guồng máy quốc gia và qua công việc đó để tham nhũng, làm giàu bất chính.

    Thông thường là những người có lập trường cực đoan-cực tả hay cực hữu, những kẻ quá khích khủng bố, những người còn mang nặng thù oán cá nhân, những tên độc tôn-độc tài, ở bất cứ nơi nào họ cũng muốn kéo dài sự tranh chấp để trả thù báo oán, để lợi dụng trục lợi, để tham quyền cố vị hưởng đặc quyền đặc lợi; vì thế mà không chấp nhận sự hoà giải và thoả hiệp. Bởi vì có sự hoà giải và thoả hiệp thì họ sẽ không còn tranh chấp để trả thù trả oán, để trục lợi riêng tư, không còn địa vị độc tôn độc đảng độc tài, không còn được hưởng đặc quyền đặc lợi nữa.

    Sự hoà giải, hoà hợp dân tộc và thoả hiệp giữa những người Việt Nam làm chính trị với nhau, những nhà chính trị Việt Nam thường thường nghi kỵ lẫn nhau, không chân thật, không ai chịu nhường nhịn ai vì có quá nhiều tự ái, tự cao, tự đại, và tự phụ; vì vậy họ đã gặp phải nhiều khó khăn và còn trở ngại kéo dài cho tới nay trong khi hơn lúc nào hết sự hoà giải, hoà hợp dân tộc và thoả hiệp giữa những đảng phái chính trị của người Việt Nam là khẩn thiết vì lợi ích của đất nước Việt Nam, vì đời sống ấm no hạnh phúc của toàn thể người dân Việt Nam?

    Nếu cha mẹ, cô dì, chú bác của chúng ta đã thành thật hoà giải và ngay thẳng thoả hiệp được với nhau thì bản thân của tôi đã không được sanh ra trên một chiến hạm của Mỹ ở ngoài khơi Biển Đông, tôi đã không có cái tên Tristan Nguyễn hay là Nguyễn Buồn, và các anh chị cũng đã không được đặt cho cái tên là Nguyễn Vui hay Nguyễn Buồn tuỳ theo mỗi hoàn cảnh riêng của cha mẹ của các anh chị ở Việt Nam. Và khi tôi truy tầm ý nghĩa cái tên của tôi, tôi lại có ý muốn tìm hiểu những cái tên khác như là Trần Đại Thắng, Lưu Quốc Hận, Nguyễn Phục Quốc, Lê Quang Phục, Mai Trọng Dân, .v.v. Dĩ nhiên mỗi cái tên đền có ý nghĩa riêng biệt của nó và muốn biểu lộ một điều gì đó mà người cha hay người mẹ đã đặt tên cho con mình, hoặc là chính người mang cái tên đó đã tự đặt tên cho mình. Dù như thế nào thì cái tên cũng mang ít nhiều tính chất chính trị và ý thức hệ mà người cha hay người mẹ muốn truyền đạt lại cho con.

    Nguyễn Buồn và Nguyễn Vui đang ở hải ngoại cũng như Nguyễn Vui và Nguyễn Buồn hiện ở trong nước Việt Nam có thể hoà giải với nhau để giải quyết những vấn-đề-xung-khắc-vì-Vui-vì-Buồn-với-nhau hay không? Hay là Nguyễn Buồn thì cứ mặc kệ cho Nguyễn buồn. Còn Nguyễn Vui vì đã được vui thì cứ tiếp tục cuộc vui và cứ thừa hưởng đặc quyền đặc lợi di truyền để cứ là Nguyễn Vui cha truyền con nối? Trong những tình cảnh di truyền như vậy thì những xung đột ý thức hệ chắc chắn còn xảy ra ở trong nuớc Việt Nam. Ý thức hệ di truyền cộng sản sẽ xung đột với ý thức hệ tự do lựa chọn.

    Hôm nay nhân ngày 30 tháng 4 năm 2011, sinh nhật thứ 36 của những người Việt Nam tuỳ theo từng hoàn cảnh cá nhân mà có tên Nguyễn Vui hoặc Nguyễn Buồn hiện ở trong nước; cũng như những người Việt Nam rời bỏ quê hương tuỳ theo hoàn cảnh của từng người mà mang tên Nguyễn Buồn hay Nguyễn Vui đang cư ngụ ở nước ngoài. Riêng tôi mang tên Nguyễn Buồn, muốn nhân dịp này mời gọi tất cả những anh chị có cùng tên Nguyễn Buồn hay Nguyễn Vui hãy cùng tôi thành lập một liên hội thế hệ ngày 30 tháng 4 năm 1975, gọi tắt là Liên Hội Thế Hệ 30 Tháng 4, để trao đổi Vui-Buồn với nhau. Cho dù anh chị là Nguyễn Vui hay là Nguyễn Buồn, anh chị đang ở trong nước hay ở hải ngoại, chúng ta đều có chung một ngày sanh là 30 tháng 4. Thế Hệ 30 Tháng 4 không thể để cho những chất độc của “lòng hận thù ngút trời” và “máu của Con Ma Cà Ròng” làm ô nhiễm và ung thối trí óc và trái tim của chúng ta. Các anh chị Nguyễn Vui hay Nguyễn Buồn đang ở trong nước hay ở hải ngoại, chúng ta không thể tiếp tục có thái độ lãnh đạm, vô cảm đối với các hoàn cảnh, các sự cố đã đang xảy ra xung quanh chúng ta. Trường hợp các anh chị đã có xích mích với nhau vì một vài xung khắc tình cảm, một vài tranh chấp quyền lợi trong cuộc sống thì xin các anh chị vui lòng cởi mở, bày tỏ trung thực suy nghĩ và ý muốn của mình, sau đó hãy cảm thông hoàn cảnh của nhau và giúp nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống bị gò bó. Khi chúng ta nói lên được sự thật hoặc trung thực nỗi lòng của mình, chúng ta tự giải phóng được những gông cùm xiềng xích nội tâm hoặc tự phá vỡ được những rào cản của xã hội Việt Nam khép kín. Các anh chị thuộc Thế Hệ 30 tháng 4 hãy mạnh dạn nói lên cảm tưởng gì về thân phận của mình. Chúng ta luôn luôn lắng nghe lẫn nhau./.
    Dr. Tristan Nguyễn
    nguyentristan77@yahoo.com
    San Francisco, 30/04/2011

    Chú thích thêm:
    “lòng hận thù ngút trời” được trích từ bài hát Giải Phóng Miền Nam của VC.
    “Con Ma Cà Ròng” là đảng viên VC.

  10. Trung Kiên says:

    Tiếng than như não ruột;

    Nhân dân còn bị lừa bịp cho đến bao giờ ?

    Trích…”Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!

    Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ?

    Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ?

    Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ?

    –> Ôi! “Giải phóng miền Nam” hay…Nhân dân miền Nam bị phỏng dế?

Leave a Reply to VÕ THÁI BÌNH - PHẾ BINH VNCH