WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30-4

Hà Nội, ngày 28 tháng 4 năm 2011

Bạn thân mến,

Bây giờ, khi ngoài trời nắng chói chang cùng với tiếng ve sầu kêu ra rả trên rặng xà cừ trước cửa nhà tôi báo hiệu mùa hè đã đến. Nó làm cho tôi chợt nhớ đến ngày 30/4, ngày mà cách đây 36 năm lực lượng quân đội VNCH đã buộc phải buông súng đầu hàng lực lượng quân đội của những người cộng sản, để cho đất nước ta thống nhất sau hơn 20 năm chia cắt. Ngày đó người ta bảo, nó đã làm cho hàng triệu gia đình vui vì chiến tranh chấm dứt và nó cũng là ngày nhiều triệu gia đình buồn vì họ ở tâm trạng những kẻ thua trận.

Với những người thuộc phe thắng trận, thì niềm vui của họ cũng dần phai nhạt, để nhường chỗ cho nhưng lo toan của cuôc sống thường ngày của mình. Những nghi lễ trọng thể, rầm rộ của chính quyền nhà nước bây giờ hình như cũng dần mai một, như họ cũng đã muốn quên đi vết thương lòng của những người phía bên kia. Nhưng ngược lại, với các bạn, những người thua trận thì hình như không thể quên được nỗi hận thù của mình. Tới mức ngày này được nâng tới mức là ngày quốc hận của những người từng sống hay phục vụ trong chế độ VNCH, điều này họ thường nhắc lại mỗi khi ngày 30/4 gần đến.

Bạn mến,

Người xưa thường nói “Giận quá thì mất khôn”, đó là họ chỉ nói tới sự giận dữ, chứ huống chi là nỗi hận thù. Khi mà nỗi hận này của các bạn, cũng vì bản thân đã bị mất nhà cửa, ruộng vườn, công danh sự nghiệp, nhiều người còn mất cả người vợ yêu quý của mình cho kẻ chiến thắng. Cũng có lẽ vì nỗi hận này, đã làm các bạn tỏ ra đã mất khôn, chính vì thế mà công cuộc vận động cho nền dân chủ của Việt nam hôm nay của cộng đồng người Việt nam ở Hải ngoại vẫn là con số không tròn trĩnh sau 36 năm đằng đẵng tranh đấu. Mặc dù tự do, dân chủ để tiến tới xoá bỏ độc tài… cái đích mà các bạn đang hướng tới là chính nghĩa, là phù hợp với xu thế tất yếu của xã hội loài người văn minh. Vậy mà người ta tưởng như các bạn vẫn như kẻ còn lạc trong rừng không biết lối ra, cho dù đã nhìn thấy chòm sao Bắc đẩu.

Nói chính xác có lẽ là các bạn do hiểu biết về chính trị  chưa đủ, nên chưa chọn được một con đường đi đúng cho phong trào của mình. Khi tôi nói thẳng, nói thật những thiếu sót của các bạn ở đây, xin đừng vội chửi bới, miệt thị, vu khống tôi như mọi lần. Nếu coi sự đấu tranh của người Việt ở Hải ngoại với chính quyền hiện tại ở trong nước cũng chỉ là một ván cờ tranh giành quyền lực lãnh đạo đất nước, bằng cách thông qua việc xoá bỏ đảng CSVN, thông qua việc hạ bệ thần tượng Hồ Chí Minh, để rồi xoá bỏ Cờ đỏ sao vàng để thay bằng Cờ vàng ba sọc đỏ … thì là hoàn toàn sai lầm ở mức nghiêm trọng. Chủ trương đó nếu không có sự sửa đổi tới tận gốc thì sẽ mãi mãi triền miên trong thất vọng.

Tại sao lại nói như vậy?

Cần hiểu rằng trong thời đại toàn cầu hoá, việc dựa vào sự hỗ trợ về mọi mặt một nước thứ ba như trước đây để làm cách mạng bạo lực giành chính quyền là hoàn toàn không thể. Phương thức duy nhất để thay đổi chế độ hiện tại là sử dụng đấu tranh bất bạo động với sự tham gia đông đảo của quần chúng nhân dân, đặc biệt là người dân trong nước. Xin đừng quên Cách mạng phải là sự nghiệp của quần chúng, không có sự ủng hộ của quần chúng thì không thể có cách mạng. Và muốn để thu hút đông đảo quần chúng ủng hộ sự nghiệp cách mạng của mình thì các đảng chính trị, các chính trị gia hay các thành phần ủng hộ phải thông qua các phương tiện truyền thông để dân vận, nói đơn giản là phải biết vận động, tuyên truyền, giải thích cho quần chúng nhân dân ở trong nước hiểu bản chất, những vấn đề bất cập về chính trị, quyền và nghĩa vụ của công dân cũng như của chính quyền nhà nước liên quan tới cuộc sống của họ.

Trong mọi vấn đề của đời sống xã hội, kể cả vấn đề chính trị thì sự thiện cảm của người dân hay người tiêu dùng là hết sức quan trọng. Trong một xã hội đa nguyên đa đảng cũng vậy, nhiều cử tri đã dứt khoát không dành sự ủng hộ cho  một đảng chính trị qua lá phiếu bầu cử, cho dù đảng chính trị đó có đường lối chính sách tốt, đáp ứng được đa số nguyện vọng của số đông cử tri cũng vì họ có ấn tượng không thiện cảm đối với đảng chính trị đó. Đối với người dân trong nước hiện nay cũng vậy, đa phần là họ không có thiện cảm với các tổ chức chính trị ở Hải ngoại. Một phần họ có quá ít các thông tin về các tổ chức này, trong lúc truyền thông trong nước liên tục vu không và cáo buộc các tổ chức đó là những tổ chức khủng bố, phản động… Quan trọng và nguy hiểm hơn cả là các tổ chức chính trị hải ngoại đã lẫn lộn giữa công cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ ở Việt nam với công việc phục quốc (khôi phục chế độ VNCH).

Không những vậy họ quên rằng người dân trong nước sống trong sự kìm kẹp, độc quyền thông tin hàng chục năm nay, đã tạo cho người dân phản xạ có điều kiện, ăn sâu vào máu thịt của họ, làm cho đa số dân chúng luôn yêu quý sùng bái lãnh tụ Hồ Chí Minh và lá cờ tổ quốc của họ. Ngược lại họ lại nặng về hạ bệ thần tượng và biểu tượng quốc gia của người Việt nam hiện nay, hành động đó, chẳng khác gì hành động chửi phủ đầu kẻ họ muốn lôi kéo, đó chính là yếu điểm đã làm người dân trong nước xa lánh và không thiện cảm với phong trào đấu tranh cho tự do và dân chủ.

Bạn thân mến,

Người Việt ở Hải ngoại luôn đề cao danh dự quốc gia (cũ) của họ, mà quên việc tôn trọng danh dự quốc gia của hơn 86 triệu người dân ở trong nước. Phải chăng họ quên câu “Đừng làm những gì với người khác mà mình không thích”?. Những người cộng sản trước đây, họ thành công trong việc thống nhất đất nước cũng vì họ biết dựa vào dân, dùng chiến tranh nhân dân và xây dưng trận tuyến lòng dân. Chính vì vậy cán bộ của họ được người dân che dấu và nuôi dưỡng, để tồn tại và phát triển ngay trong lòng kẻ thù. Như địa đạo Củ chi nằm sát nách Sài gòn đang còn đó là một minh chứng hùng hồn.

Một câu hỏi đơn giản dành cho các chính trị gia và đồng bào ở Hải ngoại là “Liệu có bao nhiêu % dân chúng trong nước dám và sẵn sàng nuôi dấu những người của phe phục quốc về nước hoạt động?”. Chỉ với một câu hỏi đơn giản như thế, mà câu trả lời của nó cũng là câu trả lời vì sao Việt nam chưa thể có cách mạng Hoa nhài, Hoa Sen để thay đổi chế độ.

Người Việt ở Hải ngoại thường tự hào  về một nền dân chủ non trẻ của họ, một chính quyền do dân cử thông qua một cuộc bầu cử tự do. Vậy thử hỏi dân Miền Nam ngày đó chọn thế nào? Vì sao chính quyền của họ tự tay chọn ra lại có các nhát tướng như Dương Văn Minh, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ…, khi mà buổi sáng hô tử thủ nhưng buỏi chiều đã vội đáp máy bay bỏ lại tất cả để chạy. Họ nói rằng thua do bị phía Hoa kỳ bỏ rơi, cắt viện trợ mà không tự hỏi mình vì sao Miền Bắc cũng như họ mà không bị đồng minh Liên xô, Trung quốc của họ bỏ rơi? Nói như vậy để mong các bạn Hải ngoại hãy biết chấp nhận sự thật, vì chiến tranh hay trò chơi cũng vậy, đã thua là thua, mình thua là do mình yếu và kém hơn đối thủ của mình. Không chấp nhận sự thật thì không thể rút ra bài học kinh nghiệm cho mình.

Chính vì những lẽ đó, đã làm cho hệ thống truyền thông ở Hải ngoại cũng vậy, thay vì chấp nhận và quên đi quá khứ, quên đi chuyện mình là kẻ thua trận, để tập trung trí lực cho công tác vận động, tập hợp lực lượng. Trên cơ sở một thái độ thân ái, bình đẳng và tôn trọng họ, thông qua đó để mở mang dân trí của dân chúng trong nước để tạo điều kiện cho một sự kiện đồng loạt, đồng lòng của số đông quần chúng trong tương lai. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, hãy thử đảo qua các trang mạng, các forum của bà con Hải ngoại xem các comments thì sẽ thấy thái độ độc đoán, coi thường các bạn đọc có chính kiến không giống của họ. Thử hỏi cứ như vậy thì có thể thâm nhập dân vận được hay không?

Bạn thân mến,

Một thực tế không thể chối bỏ, đó là một bộ phận dân chúng trong nước không nhỏ, đủ loại thành phần, kể cả các cán bộ đảng viên trong đảng CSVN đã bắt đầu chán ghét chế độ hiện tại, do những bất công và đặc biệt là vấn nạn tham nhũng. Nhưng họ không có sự lựa chọn khác cho mình và chắc chắn họ sẽ không chấp nhận để chọn một lực lượng chính trị lấy quốc kỳ VNCH cũ làm biểu tượng quốc kỳ cho đất nước Việt nam này trong tương lai vì đơn giản là họ không có thiện cảm với lá cờ này. Cũng có nghĩa là những người còn theo đuổi chủ trương phục quốc này sẽ không có hậu thuẫn của dân chúng trong nước hiện nay.

Nếu chúng ta hiểu, nguyên tắc quan trọng của chế độ chính trị dân chủ là tôn trọng ý kiến của số đông (đa số), việc quyết định quốc hiệu quốc gia, quốc kỳ hay quốc ca v.v… thì quyền định đoạt sẽ phải là quyết định của dân chúng thông qua một cuộc trưng cầu dân ý thông qua một bản Hiến pháp, chứ nó không thuộc về bất kỳ đảng phái hay tổ chức chính trị nào. Kể cả việc nhỏ như xoá bỏ thần tượng hay phá bỏ lăng Hồ Chí Minh hiện nay cũng là một chuyện không dễ mà làm. Cứ xem tình hình lăng Lênin ở Nga, đã hơn 20 năm cũng chưa thể có câu trả lời, bởi nó là vấn đề lịch sử, không thể tuỳ tiện theo ý của một lực lượng dân chúng chiếm số ít.

36 năm trong một chiều dài lịch sử của một dân tộc thì quá nhỏ bé và ngắn ngủi. Nhưng 36 năm với một đời con người đã là nửa cuộc đời. 36 năm qua cũng đã tạo ra vài ba thế hệ người Việt ở Hải ngoại, một số đã quên tiếng mẹ đẻ, không hiểu lực lượng kế cận của cuộc đấu tranh của người Việt ở Hải ngoại sẽ giải quyết ra sao? Không ai có thể định đoạt được mọi thứ theo ý cá nhân của mình, nhất là chuyện thay đổi một chế độ chính trị thì không hoàn toàn đơn giản như ta nghĩ. Tuy nhiên nếu nhìn lại giai đoạn lịch sử cận đại chính trị Việt nam gần đây trong thế kỷ XX, khi nhìn nhận thắng lợi của đảng CSVN thì mọi người cũng nên suy nghĩ và trả lời các câu hỏi vì sao?

Vì sao chỉ sau 15 năm thành lập, đảng CSVN đã giành được chính quyền?

Vì sao chỉ sau 20 năm, đảng CSVN đã chiến thắng quân đội Việt nam Cộng hoà thống nhất đất nước?

Vì sao họ (đảng CSVN) làm được các kỳ tích phi thường đó mà các tổ chức chính trị của người Việt ở Hải ngoại không làm được một phần nhỏ của họ trong suốt 36 năm qua?

v.v…………

Theo cá nhân tôi nghĩ, cộng đồng người Việt không thiếu người tài trong mọi lĩnh vực, kẻ cả lĩnh vực tổ chức đấu tranh chính trị. Không như một số bạn bè tôi, có nhận xét khi đọc các comments của các members Hải ngoại trên các diễn đàn cho rằng họ là những kẻ ít học. Nhưng họ thiếu một chiến lược đấu tranh đúng đắn có hiệu quả thay cho các việc làm mang tính chất khuếch trương, hình thức đơn lẻ của mỗi tổ chức hòng vừa lòng các ủng hộ viên của họ ở Hải ngoại mà không nghĩ tới lòng dân trong nước muốn gì ở họ.

Bạn mến,

Chắc chắn lá thư ngỏ bầy tỏ những suy nghĩ của tôi này sẽ gây một phản ứng dữ dội đối với cộng đồng người Việt ở Hải ngoại, vì lẽ đời kẻ tầm thường như bạn hay như tôi chỉ thích những lời khen ngọt ngào, chứ trên đời có mấy ai thích lời chê trách, chỉ trích. Nhưng theo tôi, thuốc đắng mới dã tật, sự thật dù có mất lòng nhưng tôi vẫn cứ nói ra. Người ta sẽ bảo tôi là CAM, là cộng sản nằm vùng, khích bác nhằm phá hoại phong trào đấu tranh của các bạn. Nhưng thử hỏi 36 năm qua, phong trào của các bạn đã làm được những gì có thể đe doạ sự bất an của chính quyền cộng sản  hay chưa, thì chắc bạn sẽ thông cảm cho tôi.

Ngay từ hôm nay, mỗi thành viên của cộng đồng người Việt ở Hải ngoại, hãy gác lại thù hận của ngày hôm qua hay ý đồ phục quốc khôi phục cờ vàng, để bắt tay vào công cuộc vận động cho dân chủ một cách lành mạnh trong sáng. Đó là cách duy nhất để những người đấu tranh cho sự công bằng, cho lẽ phải như Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung v.v… không bị mang tiếng khi người dân trong nước vơ họ vào chung một rọ với những kẻ có tham vọng khôi phục lại chế độ VNCH.

Trong thời đại ngày nay, thực tế cuộc sống đã chứng minh rằng một chế độ với nền kinh tế thị trường, nhà nước pháp quỳên và một xã hội dân sự là đích hướng đến tất yếu của mọi nhà nước tiến bộ, văn minh thực sự là nhà nước của dân, do dân và vì dân trên thế giới. Để đến đích đó có nhiều con đường khác nhau, việc cố gắng khôi phục lại chế độ VNCH để hiện diện lại một lần nữa trên đất nước Việt nam của một số người, là một hành động không cần thiết, dễ gây hiểu lầm, không có lợi, nó đi ngược lại tiêu chí và mục đích của phong trào đấu tranh vận động cho dân chủ nói chung và trong nước nói riêng.

Nhân dịp ngày 30/4, ngày mà có nhiều triệu người vui và cũng có nhiều triệu người buồn, xin viết đôi dòng tâm sự cùng bạn những suy nghĩ của cá nhân tôi, một người Việt Nam đang sống trong nước về phong trào đấu tranh vì một nền dân chủ ở Việt Nam hiện nay.

Chúc bạn khoẻ và may mắn.

Mến.

© Kami

73 Phản hồi cho “Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30-4”

  1. haile says:

    Ngày 30-4-1975 là ngày nối tiếp 20-7-1954. Hai ngày chiến-thắng vinh-quang của Cọng-sản Quốc-Tế (Liên-Ban Sô-Viết và Trung-Cọng) Công đầu do chính Hồ-Chí-Minh tranh đoạt và cướp thành-quả chiến-đấu của Dân-Tộc Việt-Nam cho Việt-Minh và Việt cong. có công Giải-phóng Dân-Tôc và tgống-nhát đất nuớc !!!’ Kết-quả của Hồ Chí Minh tranh công đầu giải-phóng cho dân-tộc danh-tiếng ngàn thu… Hồ Chi Minh anh-hùng bao nhiêu năm tranh-dáu…. nên Aỉ Nam-Quan, Thác Bảng-Giốc… Quần Đảo Hoàng-Sa, Trường-Sa phải lìa xa đất mẹ…. Ông Hồ hứa “Bác đưa một nước qua nô-lệ. Tôi dẫn Việt-Nam nhập vào Tàu” Kami hồ-hởi, phấn-khởi chưa ?

  2. dân đen says:

    nghe mà chẳng muốn viết gì. Tôi đang sống trong nước đây mà khi đọc bài nầy thấy buồn. Một là nó sặc mùi. Hai là nó trẻ con, chưa hiểu gì đen trắng mà cũng bày đặt viết. Miễn bàn

  3. nvtncs says:

    Ông Trọng Đạt viết:
    —————————————————-
    Trọng Đạt says:
    04/05/2011 at 04:24

    Tôi là kẻ hậu sinh nghe kể thời quá khứ rằng; “(tôi) Ông sống thời vnch được chín năm ,chín năm đó là chín năm thần tiên của tuổi thơcho đến một ngày quỷ dử xuất hiện ,xã hội miền nam thời đó không có một người đi bán vé số ,không có một người đi lượm ve chai ,trẻ em mồ côi được ở cô nhi viện ,cơm ăn áo mạt không hết,giáo dục phát triển vượt bật, chỉ riêng giáo dục trong các cô nhi viện còn tân tiến và vân minh gấp mấy lần thời kỳ cs còn nền giáo dục hiện tại thực chất là mỵ dân phản khoa học“.
    * Chắc là ông muốn nói thời Đệ nhất Cộng Hoà của chính phủ Ngô Đình Diệm phải không?
    Nghe hấp dẫn quá, nếu có thể được mong Ông kể tiếp……..
    Cám ơn Ông thật nhiều.
    —————————————————-

    Thưa ông:

    Ông không nên mỉa mai, xỏ xiên; cách viết như vậy chỉ giảm bớt giá trị của ông trên d/đ, mà không soi sáng thêm vấn đề.
    Vâng chắc ông là kẻ sinh sau 1954, mới không chứng kiến tận mắt tình hình ở miền Nam.
    Nay cho tôi xin kể ông nghe vài nét đại cương về đời sống ở Nam Việt Nam từ năm 1952 đến năm 1959.

    Năm 1954, hết chiến tranh, bầu không khí của thái bình, nhẹ nhàng, không nghe tiếng súng, không đe dọa nưã, như là một mùa xuân chờ đợ bao nhiêu năm, lần đầu tiên đến Sàigòn. Ai không sống năm 1954 và trước đó, không hưởng ứng được sự khác biệt giữa chiến tranh và hòa bình.
    Năm 1956, Tây thì về Tây. Lần đầu tiên sau 100 năm, nước VN là nước của người VN. Mình là chủ nhà mình. Mình tự điều chỉnhcông việc quốc gia. nếu sống ở thời điểm đó, mới hiểu được thế nào là độc lập, là tự do. Tôi không đủ chữ, và không đủ tài năng để tả cái trạng thái, cái cảm tưởng của sự giải phóng. Gỉai phóng không phải chỉ là một chữ lịch sử mà là một bầu không khí trong lành, nhẹ nhõm, một luồng gió mới, một đời sống mới. Mình là công dân tự do của một nước độc lập.

    Lúc đó không có quân đội Mỹ trong nước. Chỉ lác đác vài tên MACV.
    Ở ngoài Bắc thì lũ CSBV đang lo củng cố địa vị, thi hành CCRĐ, nên trong Nam rất yên ổn.

    Nếu so sánh với thời kỳ về sau, Tết Mậu Thân, đảo chính liên miên từ năm 63, thì TƯƠNG ĐỐI, thời kỳ 52-59, qủa thật là thiên đàng hòa bình độc lập của người Nam chúng tôi.

  4. Kenny says:

    1-Anh ,em trong nha danh nhau thang sut tran thang u dau khong dang xau ho voi hang xom sao con tranh thang,tranh thua
    2-Su tan pha ve van hoa ,ve tinh than ,ve chinh tri ,ve tai nguyen to quoc tu luc CSVN gianh chinh quyen den nay qua cai cach ruong dat ,nhan van giai pham ,dau to giai cap,ve danh tu san ,ve ky ket ban bien ,ban dat, ve chanh sach giam tu cai tao, kinh te moi…tat ca nhung cai do Kami goi la thanh cong cua nguoi CS do sao?
    3-Su thanh cong nguoi viet hai ngoai khong can noi Kami cung biet, su pha san ve chinh tri ,bien chat ve con nguoi, mat mat ve tai nguyen to quoc, khung hoang ve kinh te trong nuoc dau can phai chung minh. Con xa lam moi duoi kip su phat trien cua Thai lan ,Indonesia…ve kinh te, con xa lam moi co mot he thong chinh tri nhu Singapor,Taiwan…
    Chung toi ,NVHN chi thay thuong hai cho chinh nhung dau oc lu lan nhu ban ,doi ban khong kha ,doi con ban se cang cach biet xa hon ,ban giong nhu con Vet nguoi ta day cho noi ,hinh nhu ban khong biet ban chinh ban dang noi gi thi dung hon. Ban nen suy gam nhieu hon ,chuc ban co gang nhieu hon nua ngoai cai le phai ma con cuu thuong hay di.

    BBT: Đề nghị đánh dấu tiếng Việt!

  5. Bình Bình Thanh says:

    Đọc lá thơ của anh Kami đâm phát chán, thôi đành nhờ anh sinh viên Lê Trung Thành nói chuyện với anh Kami vậy!

    • Việt says:

      Gìa mà đầu óc bả đậu , thua chàng SV Lê Trung Thành, đau khổ hơn là không xách dép được Trịnh Kim Tiến .

  6. ngocson146 says:

    tôi sống thời vnch được chín năm ,chín năm đó là chín năm thần tiên của tuổi thơcho đến một ngày quỷ dử xuất hiện ,xã hội miền nam thời đó không có một người đi bán vé số ,không có một người đi lượm ve chai ,trẻ em mồ côi được ở cô nhi viện ,cơm ăn áo mạt không hết,giáo dục phát triển vượt bật
    chỉ riêng giáo dục trong các cô nhi viện còn tân tiến và vân minh gấp mấy lần thời kỳ cs
    còn nền giáo dục hiện tại thực chất là mỵ dân phản khoa học
    một điều nữa là đừng đem ông hồ ra diễn đàn, chỉ làm phản cảm mà thôi ,trước 1975 ông hồ và đảng cs mà ông thành lập để xây dựng miền bắc của các bạn ,kế hoạch trồng người của hồ chí minh là tri phú địa hào đồ tận gốc trốc tận ngọn ,còn kinh tế thìquản lý từng con gà từng lon gạo của người dân mà bày đạt hát ,thật là không biết nhục mà còn hát còn tôn thờ ,đúng là đầu óc có vấn đễin tạng cho bạn kami vài câu ca dao thời sản trị
    đã đảo ông thiệu mua cái gì cũng có
    hoan ho hồ chí minh mua cái đinh cũng xếp hàng
    nếu kami không tinthì cứ vi hanh từ nam ra bắc hỏi những người lớn tuổi thì biết

    • Trọng Đạt says:

      Tôi là kẻ hậu sinh nghe kể thời quá khứ rằng; “(tôi) Ông sống thời vnch được chín năm ,chín năm đó là chín năm thần tiên của tuổi thơcho đến một ngày quỷ dử xuất hiện ,xã hội miền nam thời đó không có một người đi bán vé số ,không có một người đi lượm ve chai ,trẻ em mồ côi được ở cô nhi viện ,cơm ăn áo mạt không hết,giáo dục phát triển vượt bật, chỉ riêng giáo dục trong các cô nhi viện còn tân tiến và vân minh gấp mấy lần thời kỳ cs còn nền giáo dục hiện tại thực chất là mỵ dân phản khoa học“.
      * Chắc là ông muốn nói thời Đệ nhất Cộng Hoà của chính phủ Ngô Đình Diệm phải không?
      Nghe hấp dẫn quá, nếu có thể được mong Ông kể tiếp……..
      Cám ơn Ông thật nhiều.

  7. CAM says:

    “Đồng chí” Kami có làm chung cơ quan với anh Đinh Thế Huynh không ạ ?

  8. Bao Chẩn says:

    Bài này của Kami thối quá, thối nhất là câu “đa số dân chúng yêu quý sùng bái lãnh tụ HCM và lá cờ tổ quốc của họ”.

Leave a Reply to Kenny