WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chuyện chào cờ xưa và nay

Ảnh On the net

Xứ tôi có cái cầu kêu là cầu Quay. Cầu Quay là cái cầu xây dựng thời Pháp, người ta điều khiển cho nhịp giữa quay ngang để lấy khoảng trống mỗi khi có ghe tàu lớn đi qua. Thời của tôi cái cầu đã không còn quay, nó gồm có khung cầu bằng thép và mặt cầu lót ngang bằng những thanh gỗ lớn, nhưng dân chúng địa phương vẫn cứ kêu nó là cầu Quay. Nhìn xuyên qua kẽ hở gỗ lót mặt cầu (kẽ nào kẽ nấy bự ít nhất 5 phân) thấy dưới gầm cầu là cái chợ lúc nào cũng kẻ mua người bán nhốn nháo, kêu là chợ Dạ Cầu Quay.

Bốn năm tuổi, chưa đi học nhưng tôi “lý sự” lắm, cái gì cũng thắc mắc, cũng hỏi cho đến kỳ cùng, đến khi người lớn không trả lời được mới thôi. Có lần, mẹ tôi nắm tay tôi dẫn đi bộ qua cầu Quay. Đang đi, chợt nghe tiếng nhạc từ loa phóng thanh gắn trên cầu trỗi lên. Tất cả những người đang đi trên cầu đều đứng lại, ai đội nón thì dở nón xuống cầm tay, hai tay xếp thẳng hai bên hông, mặt nghiêm nghị, đầu ngẩng cao. Tôi nhìn xuống cầu, thấy người dưới chợ cũng ngưng buôn bán đứng nghiêm nghị như người trên cầu. Hết bài nhạc, mẹ tôi dẫn tôi đi tiếp, người trên cầu cũng tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra, chợ dưới dạ cầu mua bán bình thường. Tôi hỏi: “Sao đang đi đứng lại chi vậy mẹ?”. Mẹ tôi nói: “Hồi nãy loa hát quốc ca chào cờ nên phải đứng lại chào cờ”. Tôi hỏi tiếp: “Mình không đứng lại có sao hông?”. “Không được, chào cờ là nghĩa vụ công dân, ai cũng vậy hết, mình làm khác người ta thấy dị hợm lắm”- Mẹ tôi nói. Tôi lại tiếp tục hỏi: “Nghĩa vụ công dân là cái gì? Dị hợm là cái gì?”. Hình như mẹ tôi “bí” không giải thích được, bà bèn hù tôi: “Là chính phủ quốc gia quy định như vậy, mày không làm theo thì ông quân cảnh bắt mày bỏ tù. Hiểu chưa? Biết quân cảnh không?”. Gì chớ quân cảnh thì tôi có biết, có thấy họ đeo súng sáu bên hông đi sân sẩn đầy ngoài đường. Nghe nói “ông quân cảnh bắt bỏ tù” tôi sợ quá cắm cúi đi không dám hỏi nữa.

Sau ngày 30/4/1975, khi tôi đã là một học sinh cấp 3, nhiều lần bọn học sinh chúng tôi (cái lũ con nít thì không phải là con nít, người lớn cũng chưa hẳn là người lớn, nhưng nhìn xa giả dạng làm người lớn để quay phim, chụp ảnh thì đạt yêu cầu) được (hay bị) nhà trường tập trung dẫn đi mít-tinh. Mít-tinh, tra từ điển tiếng Nga thấy giải nghĩa là biểu tình, nhưng thời đó người ta tránh dùng từ “biểu tình”, mà cái gì cũng gắn thêm vài chữ Nga vào cho nó “hợp thời trang” một cách chính đáng. Người ta dẫn bọn tôi đến cái sân rộng, trên có khán đài cao khoảng 2 thước, xung quanh có hàng rào xi măng cao chừng một thước, kêu là sân lễ đài. Sân lễ đài này nếu không có mít-tinh thì để cho các đoàn cải lương hay đoàn ca múa nhạc biểu diễn cho dân chúng coi. Lúc đó, bọn tôi chỉ biết rằng những người ngồi trên khán đài là quan chức nhà nước, họ cho tất cả chào cờ, đọc diễn văn, họ nói gì gì trên đó bọn tôi nghe tiếng được tiếng mất, nghe xong từ lỗ tai bên này chạy sang lỗ tai bên kia rồi chạy mất luôn, không biết “các bác” nói cái gì. Nhưng ở trên hô chào cờ thì ở dưới bọn tôi đứng lên chào cờ, ở trên hô khẩu hiệu thì ở dưới bọn tôi cùng nhau giơ nắm đấm lên đấm vào không khí, miệng gào lên theo.

Tất nhiên là bọn tôi khoái chí lắm, đi mít-tinh là được nghỉ học, được tha hồ ngồi túm năm tụm ba bên dưới sân nói chuyện “trời ơi đất hỡi” um sùm nhoi trời đất thoải mái. Mít-tinh xong giải tán đi về ào ào như bầy ong vỡ tổ. Mỗi lần như vậy, không ít “sự cố” mắc cười xảy ra. Tỷ như, bên trong sân lễ đài đang hùng hồn chào cờ: “Tè te tè te te, Te tè té té…” (Không hát mà máy phát nhạc không lời) thì ở ngoài đường bỗng vang lên thiệt lớn: “Leng keng leng keng leng keng… Cà rem đây! Cà rem đây! Cà rem đây!…” hoặc là “Bắp luộc đây!”, “Ai ăn xôi!”…, làm mọi người trong sân giật nảy mình, đồng loạt quay đầu ra nhìn người bán hàng rồi lại quay vô, mất hết mọi sự trang nghiêm đứng đắn. Những lúc ấy, tôi có cảm giác cái đám đông bên trong sân lễ đài và đám đông đang qua lại, buôn bán rộn ràng ngoài sân lễ đài là hai thế giới khác nhau. Quốc ca và quốc thiều đang cử hành kia là của riêng cái nhóm người trong sân, chớ không phải của toàn dân Việt, và nó được tiến hành như một thứ thủ tục cần có, chớ không có chút gì thiêng liêng gây xúc động lòng người.

4 năm là sinh viên trường Đại học Pháp Lý Hà Nội (tức trường Luật bây giờ), không ít lần tôi tham gia chào cờ, tôi nhận thấy không có bạn nào thuộc hết bài quốc ca và hát một cách nghiêm chỉnh, đa số im lặng nghe tiếng nhạc trỗi lên hoặc nhép miệng sơ sơ.

Khi tôi trở thành một cán bộ nhà nước, suốt hơn 16 năm, tôi cũng chưa bao giờ thấy có buổi lễ nào chào cờ mà những người tham gia thuộc và hát quốc ca từ đầu đến cuối. Vào thập niên 90, người ta cũng đã từng phát động phong trào tự hát quốc ca chớ không dùng máy cassette phát nhạc (không lời), thì các buổi chào cờ trở thành chổ cười đùa xả sì-trét của cán bộ, dù cười xong thì trong bụng cũng hơi lo lo, không biết là không thuộc bài thì có bị kỷ luật hay không, đến khi thấy ‘thằng nào cũng giống như thằng nấy” chẳng lẽ kỷ luật hết toàn bộ cán bộ nên không lo nữa.

Bởi không ai thuộc hết bài hát, câu đầu còn hát to, vài câu sau thì cứ nhỏ dần, rồi hát lộn (nhầm) lời 1 sang lời 2 và ngược lại, thêm những vị “ngáy còn lạc giọng” mà cố hát cho đúng giọng thì thật giống y như tấu hài. Làm mọi người bật ra tiếng cười không tự chủ được, lại sợ sếp la rầy là “không nghiêm túc” nên phải cố nín, thì cái tiếng cười bị ém lại trong cổ họng nó cứ ùng ục, ùng ục… khôi hài hết biết. Bài Quốc ca nghe đài phát tối ngày sáng đêm mà còn hát câu được câu chăng, đến bài “Hồn Tử Sĩ” và bài “Biết ơn Hồ chủ tịch” thì tất cả đồng loạt “tắt tị” hết, không ai nhớ được một câu nào để hát. Đến hai bài này, tất cả đứng im lặng, quay qua quay lại nhìn nhau, người này chờ người kia hát trước nhưng không ai hát cả. Người điều khiển chào cờ thấy đứng im lâu quá, bèn chuyển sang thủ tục “Một phút mặc niệm các vong hồn liệt sĩ đã hy sinh vì tổ quốc. Bắt đầu!”. Tất cả mừng rơn được “tai qua nạn khỏi” cúi đầu giấu nụ cười. “Thôi! Lễ chào cờ đến đây kết thúc. Mời các đồng chí ngồi xuống!”. Ai nấy đều thở phào ngồi xuống. Riết rồi, cấp trên không bắt cán bộ phải tự mình hát quốc ca nữa. Cái đề án “mỗi cán bộ đều phải hát quốc ca khi chào cờ” coi như phá sản hoàn toàn. Chúng tôi lại tiếp tục chào cờ bằng máy cassette một cách “dzui dzẻ” y như cũ.

Bây giờ, việc chào cờ bằng máy cassette vẫn được thực hiện. Tháng 3 năm 2010, Bộ Giáo dục và Đào tạo gởi công văn bắt buộc tất cả “học sinh, giáo viên, giảng viên ở tất cả các cấp học sẽ phải hát Quốc ca trong giờ chào cờ”. Không biết giờ chào cờ các trường có thực hiện việc hát quốc ca được hay không, nhưng đến nay không hề thấy tờ báo trong nước nào đề cập đến vấn này, kết quả đến đâu, và cũng không thấy ai “nổ” về “thành tích” này hết. Quanh năm suốt tháng, từ sáng sớm đến chiều tối, phố xá cả nước mỗi ngày vẫn cứ nhộn nhịp, tấp nập, đông vui với chen lấn, với kẹt xe, với khói bụi, với ô nhiễm môi trường, với đánh nhau cãi nhau… chớ chưa hề thấy người dân Việt Nam đồng loạt ngừng mọi hoạt động trên đường phố để thể hiện “lòng tự hào và trách nhiệm của con người Việt Nam với Tổ quốc và nhân dân” khi nghe nhạc trỗi khúc quốc ca như thời Việt Nam Cộng Hòa.

Than ôi! Xã hội nào thì con người nấy, giáo dục nào thì sản phẩm nấy đó mà!

Nguồn: Blog Tạ Phong Tần

26 Phản hồi cho “Chuyện chào cờ xưa và nay”

  1. Hoang says:

    Này Công dân ơi,
    Quốc gia đến ngày giải phóng, đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống,
    Vì tương lai quốc gia người công dân … dù cho thây phơi trên gươm giáo, thù nước lấy máu đào đem báo, …….

  2. Võ Hưng Thanh says:

    THÔNG TIN VÀ TUYÊN TRUYỀN

    Thông tin là nhu cầu chung của xã hội sinh vật, từ con vật hoang dã cho đến xã hội loài người văn minh. Bởi bất kỳ thực thể sinh học nào cũng đều cần thiết đến thông tin cả. Ngay như cơ thể chúng ta cũng là một hệ thống các thông tin luôn luôn hoạt động. Có nghĩa thông tin là sự trao đổi tin tức cần thiết với nhau một cách khách quan. Đó là yêu cầu sống còn và phát triển chung của toàn thể xã hội nơi mọi loài sinh vật. Khách quan có nghĩa mọi tín hiệu được truyền đi đều cần phải luôn chính xác, đúng sự thật, không méo mó, không bị nhiễu dưới bất kỳ hình thức nào đó cả. Bởi vì ý nghĩa, giá trị của tín hiệu, chính là tính đúng đắn, trung thực, vì có như thế mới mang đến được sự ích lợi. Tức là mọi sự sai hỏng về tín hiệu, mọi sự ngụy tạo về tín hiệu đều luôn đưa đến những điều hết sức nguy hiểm, đưa đến mọi sự thiệt hại nhất định cho con người, tức cho các chủ thể nhận tín hiệu. Đó cũng là ý nghĩa chung nhất của mọi sự đào tạo, giáo dục và thông tin xã hội một cách phổ biến. Có nghĩa một xã hội đúng đắn thì chỉ có thể có hoạt động thông tin, không thể có khái niệm về “tuyên truyền”. Bởi nếu tuyên truyền đúng đắn, cũng không thể đi ra ngoài sự thông tin. Ngược lại, tuyên truyền mà không đúng đắn, tức thông tin không đúng đắn, thì đó cũng chính là sự tuyên truyền theo ý nghĩa xấu nhất của nó. Bởi vậy khi nói Bộ Thông tin, tức là nói điều gì đó mang tính đúng đắn. Còn ngược lại khi nói Bộ tuyên truyền cũng là nói điều gì đó không mang tính đúng đắn. Nhưng trong thời kỳ cận đại và hiện đại ở nhiều nơi trên thế giới, người ta hay lẫn lộn hai khái niệm này. Thông tin đã trở thành được sử dụng trong ý nghĩa tuyên truyền, và tuyên truyền thì trong ý nghĩa có ý đồ, mà không còn phải là thông tin một cách khách quan, độc lập, trong sáng nữa. Do đó thông thường trong thực tế tuyên tuyền vẫn hay gắn với thủ đoạn chính trị, để nhằm khuếch trương, củng cố lực lượng, nhằm o ép quần chúng. Đến nổi ý niệm tuyên truyền hầu như từ đó đã lấn át hết cả ý niệm thông tin bình thường, và nó đã trở thành như một kiểu hoạt động thường xuyên mang tính dụ hoặc, không còn có ý nghĩa chính đáng, hay công tâm gì nữa, ở trong xã hội cả. Đây thật sự là một điều vô cùng tệ hại. Bởi đó là sự coi thường lẫn nhau giữa người và người. Thậm chí nó đẻ ra một lớp người chuyên hoạt động tuyên truyền chuyên nghiệp, chỉ sống bằng nghề tuyên truyền một cách vụ lợi và vô ý thức. Bởi họ chỉ biết tuyên truyền theo lệnh mà không còn có chút tự chủ nào hết. Nhưng thật ra, vì có người cho rằng người khác ngu, mình mới cần tuyên truyền. Tuyên truyền, tức là sự nói năng có ý đồ thế nào đó để người khác tin mình, nhằm có lợi cho mình, thế thôi. Cũng có nghĩa họ đã coi người khác là phương tiện, để nhằm lợi dụng, lạm dụng, chi phối được nhau. Bởi vậy, nếu thông tin khách quan là nhu cầu nhân ái, thì tuyên truyền chính trị có ý đồ, kiểu tạo nên các sự mù quáng nào đó, lại chính là việc làm phản con người, phản nhân ái, phản điều công chính của xã hội. Vì khi con người coi thường con người, lợi dụng con người, coi con người chỉ như phương tiện mà không còn coi như mục đích nữa, thì đó quả đều là những hành vi kém nhân bản, tính nhân văn đã bị sa sút, hay thậm chí nói được là phi nhân bản.

    VHT

    • Nguyen V N says:

      Qua môt trăm bài viết của VÃNH HƯNGTHÔ Tôi cũng chưa hiểu ra y muốn nói gỉ ngòai cái khen ngợiNguyễn tấn Dũng, tâng Ngô bảo Châu thành ông trời con và nhất là y nói chỉ có Chính quyền CSVN là HƠP PHAP. Còn tất cả là Bất hợp pháp.
      Nói có sách mách có chứng.

      Nguyen VN

  3. Nguyen Nguyet Anh says:

    Rất cám ơn cô Tạ Phong Tần đã thẳng tay vả vào mặt những đám đòi Thay cờ, đổi quốc ca

  4. Lê Dân Việt says:

    Cái ‘cuốc ca” CSVN đã lỗi thời rồi, tất cả lời và ý toàn là chém giết đầy khát máu đồng loại, ai mà nhét vào đầu được thời buổi này. Tất cả chỉ là bịp bợm và lừa gạt lòng yêu nước của thế hệ trẻ ấu trĩ thời bốn mươi,lăm mươi của thế kỷ trước. Tôi dám chắc là cả mười mấy tay trong BCT -CSVN( Bọn Cướp Trắng CSVN) cũng chẳng có tay nào thuộc bài ‘cuốc ca” này. Nếu tôi nói sai, thì mấy tay này ra hát cho các ‘đồng chấy, đồng rận” quen hút máu dân lành nghe thử coi. Chắc là không dám, vì có thuộc câu “mợ” nào đâu.

  5. Nguyen quoc viet says:

    Cùng các Bạn trên trang .
    Bản Quốc ca ( Tiến quân ca ) của nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam chỉ vang vang những lời hận thù , sắt máu , vô nhân tính . Thật đáng xấu hổ , nhục nhã cho bất cứ một ai hát lên những lời trong bài ca này, mà không hề nghĩ đến cái tính man rợ , vô văn hóa , phi nhân bản ….. của từng lời trong bài ca này , tôi xin được miễn viết lên đây kẻo không chỉ làm bẩn mắt người đọc . Hỡi ơi !!!
    Nguyễn quốc việt ( Sauerland ) . Cộng hòa liên bang Đức .

  6. Buipham says:

    Tạ phong Trần ơi ! Là Tạ phong Trần ơi ….!!!
    Dầu bạn đã đem cả dạ của bạn để viết thì chắc cũng có người vẫn không chấp nhận đây là một sự thật ….Nhất là những người tự xem mình là thành phần trí thức có đủ khả năng lèo lái vận mệnh Dân tộc ..
    Một sự thật đau lòng ?
    Không có gì để phải đau lòng ,người VN mình là vậy ,luôn luôn phải tự ” diễn biến hoà bình ” với mọi chế độ để được Yên ổn và tồn tại
    Nói như vậy không có nghĩa là người VN mình không có tính thần quật khởi đối ngoại xâm .
    Từ khi Gia Long mượn tay Pháp để lật đổ Nguyễn Huệ cho đến nay ,lịch sử VN đã bị bóp méo theo từng mốc thời gian ,lịch sử bị lợi dụng để đánh bóng cho các chế độ và các lãnh tụ . Chính vì vậy chào cờ chỉ là một hình thức nhằm phục vụ cho một mục đích chính trị ,thì làm sao khơi dậy được tình yêu nước và yêu Dân tộc thực sự trong lòng người Dân Việt cho được .
    Cho nên khi chào cờ còn là một hình thức áp đặt hay ép buộc ,tự buổi chào cờ đó sẽ trở thành vô nghĩa …….

  7. tạ tuyên says:

    …”Than ôi! Xã hội nào thì con người nấy, giáo dục nào thì sản phẩm nấy đó mà!”

    Một câu nói thật là chí lý! Với chính sách 100 năm trồng người của ” bác”, ” bác” đã xây dựng được một Xã Hội Cướp Ngày ( XHCN) !

  8. Khinh Binh says:

    Tôi là người miền Nam, đọc cô TPT viết về việc chào cờ trên cầu Quay (có lẽ là ở Bạc Liêu, quê cô?) trước năm 1975, xin kể lại hình ảnh mà không hiểu sao tôi vẫn nhớ đến bây giờ.

    Trên đường từ nhà tôi đến trường, có trụ sở Quận lỵ, nó nằm trên con dốc. mỗi sáng đi học ngang qua đó hễ gặp buổi chào cờ thì quân dân, sang hèn, buôn thúng bán mẹt đều đứng nghiêm lại giở nón ra, chào cho đến khi nào hết mới đi. Tôi đoán dù bận mấy họ cũng không bỏ. Có một lần tôi thấy một ông nhà quê quần cụt đi xe đạp đang xuống dốc ngon trớn, gặp lúc chào cờ, lật đật thắng gấp, nhảy xuống vội vàng lấy mũ ra. Hình ảnh đó tôi nhớ mãi. Mà thời đó người dân được dạy sơ sơ về việc tôn kinh lá cờ, chớ không có đoàn thể, ràng buộc hình phạt gì cả.

    Tôi không tuyên truyền gì đâu. Nó là sự thực mà nhiều vị có thể kiểm chứng. Chỉ để nói lên dân mình không phải tệ. Tại kẻ cai trị mà thôi.

    • tư tái says:

      tôi nghĩ là cô TPT nói về Cầu quay ở cà mau. tôi cũng ở cà Mau vài năm học trung học hồ thị Kỷ ở cà mau. ở cà mau có 3 cây cầu chính, cầu quay, cầu mới, và cầu sắt.
      đồng hương cà mau,
      tt

  9. thanhtam says:

    Ca’m on bai viet hay cua Tạ Phong Tần
    Hình minh họa thời trai trẻ Bác Hồ “chào cờ Sô Viết” đứng cạnh Nguyen thị Minh Khai thấy hay wá!

  10. Khách says:

    Như vậy rõ ràng là “nước ta dân chủ triệu lần”, Ngụy thì bóc lột nhân dân

Phản hồi