WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tôi đã khóc

Cả tuần ngồi trên xe cùng sinh viên đi tham quan thực tế, mệt nên chỉ lướt qua mạng vài tin chính rồi lăn ra ngủ. Hôm nay, có thì giờ nên xem đủ, xem hết những gì bảy ngày qua chưa xem. Đoạn băng do PGS TS N.G.Đ. gửi qua email đã làm tôi không cầm được nước mắt. Vừa khóc, tôi vừa tự nhắc mình rằng đừng khóc kẻo người ta lại bảo ông điên này hay khóc…

Đó là những giọt nước mắt tủi hổ vì thấy mình không bằng lũ trẻ chỉ mươi mười lăm tuổi. Chúng nó hầu như chưa biết cách ăn mặc, chẳng hề biết tạo dáng, nhưng Dáng đứng Việt Nam của những đứa trẻ đó thì không bút mực nào tả nổi. May ra, chỉ có ống kính thần của các nhiếp ảnh gia mới làm cho lòng người xúc động đến thế. Vì chẳng biết gì về nghệ thuật nhiếp ảnh, tôi kính đề nghị nghệ sĩ nào có lòng, có tài hãy cho lên mạng một bức ảnh như thế để làm Dáng đứng Việt Nam cho thời đại mới.

Tôi khóc vì nghĩ mình đã quá hèn, không dám bỏ ra dù chỉ ít giờ vào ngày Chủ nhật để đi cùng các cháu, các em biểu tình ở Hà Nội. Quá hèn vì không dám cổ vũ cho nghĩa cử biểu tình đúng đắn của bổn phận và trái tim ấy vì sợ mang tiếng kích động chống phá nhà nước XHCN.

Chao ôi, thật là buồn và đau đớn trong cái thời yêu nước phải xin phép, yêu nước phải sợ hãi, trí tuệ của hàng triệu người phải thua vua tập thể – những vị vua mà tài năng chưa hề được minh chứng bao giờ!

Trí thức VN trở thành thành phần nòng cốt trong các cuộc biểu tình vừa qua. Ảnh Blog NXD

Tôi đã khóc vì chưa thấy thời nào lũ trí thức chúng tôi ươn hèn đến thế. Xã hội đầy rẫy cái sai nhưng nói đến cái sai thì hầu như ai cũng phải nhìn quanh và phải thầm thì. Những người bạn của tôi như PGS TS T.T.T.L., PGS TS Đ.B,…. thì nói rằng phản đối những cái sai là ngu ngốc, là bẻ nạng chống trời, là “có thay đổi được gì đâu”. Tôi đã khóc vì thấy rằng mình ngu xuẩn: Ừ, tại sao không lo bảo vệ cái bát cơm của mình mà lại đi lo chuyện đâu đâu?…

Tôi đã khóc vì thấy mình không bằng lũ trẻ. Chúng nó hồn nhiên và vô tư đến thế (BBC cho biết nhiều ông bố bà mẹ khuyến khích con đi biểu tình yêu nước). Thật đáng tự hào khi có những người bố, người mẹ và những đứa con như thế. Nếu TỔ QUỐC Việt Nam có hàng triệu người như thế thì làm sao có thể run rẩy và khiếp sợ trước cái ác, cái ngu cứ nhũng nhiễu, hoành hành?

Tôi đã khóc vì muôn điều khó nói. Nhưng, sau khi lau nước mắt, tôi đã mỉm cười. Cười vì thấy bình minh đang tỏa rạng. Mặt trời đang lên. Tôi muốn nó sẽ sáng bừng ngay nhưng đó chỉ là ước mong. Cái gì cũng có thời gian và cái giá của nó: Mặt trời “mọc” được là nhờ sự VẬN ĐỘNG của hàng triệu thiên thể. Trong cái hằng hà sa số của tổng thể “xã hội” tự nhiên ấy, không “ai” có quyền đứng yên. Tất nhiên, giống như xã hội loài người, các thiên thể lớn hơn sẽ luôn có vai trò quan trọng hơn. Chẳng hạn, nếu trí thức mà tham tiền, ngậm miệng thì ai sẽ mở miệng cho đây? Tôi đã khóc vì xấu hổ khi phải thú nhận rằng mình ích kỷ và sợ hãi…

Quy Nhơn, 26.7.2011

Nguồn: Bauxite

10 Phản hồi cho “Tôi đã khóc”

  1. SaigonNho says:

    GS Hà Văn Thịnh là người dạy sử, viết sử, thì hơn ai hết, GS hẳn biết câu nói của George Orwell: “He who controls the present, controls the past. He who controls the past, controls the future.” Chính cái vòng luẩn quẩn nầy làm ông khóc đấy. Chỉ có Tư Mã Thiên mới viết được sử mà không khóc thôi – dỉ nhiên ông ta phải trả bằng giá khác. Bẻ bút, đứng dậy thôi GS à!

  2. áilê. says:

    Bác khóc thật hay.Nghe cảm đông lắm.Đảt chỉ tiêu !!!
    Nhưng nếu bác nén đau thương (bằng nước mắt) mà hoà nhịp với lớp trẻ và lớp bạn bè trí thức hay bình dân để hành động biểu tỏ sự yêu nước qua biểu tình,rất “ôn hoà” nhưng đầy”hoành tráng ” như Hà nội Sgòn vủng tàu bà rịa,nhatrang ,,,thì hay biết bao !
    Đừng khócnửa ,nghe Bác.Nín đi để lắng nghe lời sông gọi núi kêu,hồn tiền nhân và bao anh hùng liệt sỉ thì thầm nhắc nhở:”namquốcsơnhànamđếcư……”
    “khóc nhục,rên hèn ,van yếu đuối/ và khờ dại là lủ người câm…” thơ tôhửu,củng “Huế”,tất “huế’ dó Bác….

  3. Thanh Bình says:

    Đang có bão số 3, anh khóc nhiều thế làm lụt lội thêm đất nước, HÃY đứng lên chống bão
    KHÓC MÃI RỒI CHẾT… vậy à.

  4. Tu A. Luong says:

    Liên Bang Việt Nam – Đoàn Kết – Công Bình – Bác Ái Cho Mọi Nhà
    The United Peoples of Việt Nam – United – Liberty – Justice for All

    http://vietsciences.free.fr/vietnam/danhnhan/vua/tranhungdao_hichtuongsi.htm

    Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.

    Ta thường nghe: Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Ðế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Ðức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?

    Các ngươi vốn dòng võ tướng, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Tống, Nguyên mà nói: Vương Công Kiên là người thế nào? Nguyễn Văn Lập, tỳ tướng của ông lại là người thế nào? Vậy mà đem thành Ðiếu Ngư nhỏ tày cái đấu đương đầu với quân Mông Kha đường đường trăm vạn, khiến cho sinh linh nhà Tống đến nay còn đội ơn sâu! Cốt Ðãi Ngột Lang là người thế nào? Xích Tu Tư tỳ tướng của ông lại là người thế nào? Vậy mà xông vào chốn lam chướng xa xôi muôn dặm đánh quỵ quân Nam Chiếu trong khoảng vài tuần, khiến cho quân trưởng người Thát đến nay còn lưu tiếng tốt!

    Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.

    Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.

    Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền, không có mặc thì ta cho áo; không có ăn thì ta cho cơm. Quan thấp thì ta thăng tước; lộc ít thì ta cấp lương. Ði thủy thì ta cho thuyền; đi bộ thì ta cho ngựa. Lâm trận mạc thì cùng nhau sống chết; được nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. So với Công Kiên đãi kẻ tỳ tướng, Ngột Lang đãi người phụ tá, nào có kém gì?

    Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?

    Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ làm nguy; nên lấy điều kiềng canh nóng mà thổi rau nguội làm sợ. Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên, khiến cho ai nấy đều giỏi như Bàng Mông, mọi người đều tài như Hậu Nghệ, có thể bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhaị Như thế chẳng những thái ấp của ta mãi mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những gia thuộc ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?

    Nay ta chọn lọc binh pháp các nhà hợp thành một tuyển, gọi là Binh Thư Yếu Lược. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, theo lời ta dạy bảo, thì trọn đời là thần tử; nhược bằng khinh bỏ sách này, trái lời ta dạy bảo thì trọn đời là nghịch thù.

    Vì sao vậy? Giặc Mông Thát với ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không dạy quân sĩ, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc. Nếu vậy, rồi đây, sau khi dẹp yên nghịch tặc, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa?

    Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.”

    Chú thích

    · Kỷ Tín: tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Khi Lưu Bang bị Hạng Vũ vây ở Huỳnh Dương, Kỷ Tín giả làm Hán Cao Tổ ra hàng, bị Hạng Vũ thiêu chết. Hán Cao Tổ nhờ thế mới thoát được.

    · Do Vu: tướng của Sở Chiêu Vương thời Xuân Thu. Theo Tả Truyện, Sở Chiêu Vương bị nước Ngô đánh phải lánh sang phương Ðông, một đêm bị cướp vây đánh. Do Vu đã chìa lưng ra đỡ giáo cho vua mình.

    · Dự Nhượng: gia thần của Trí Bá thời Chiến Quốc. Trí Bá bị Triệu Tương Tử giết, Dự Nhượng bèn nuốt than cho khác giọng đi, giả làm hành khất, mưu giết Tương Tử để báo thù cho chủ.

    · Thân Khoái: quan giữ ao cá của Tề Trang Công thời Xuân Thu. Trang Công bị Thôi Trữ giết, Thân Khoái bèn chết theo chủ.

    · Kính Ðức: tức Uất Trì Cung đời Ðường. Khi Ðường Thái Tông (bấy giờ còn là Tần Vương Lý Thế Dân) bị Vương Thế Sung vây, ông đã lấy mình che chở, hộ vệ cho Thái Tông chạy thoát.

    · Cảo Khanh: họ Nhan, một bề tôi trung của nhà Ðường. Khi An Lộc Sơn nổi loạn, đánh đuổi Ðường Huyền Tông và Dương Quý Phi, ông đã cả gan chưởi mắng An Lộc Sơn và bị cắt lưỡi.

    · Vương Công Kiên: tướng tài nhà Tống, giữ Hợp Châu, lãnh đạo quân dân Tống cầm cự với quân Mông Cổ do Mông Kha chỉ huy ở núi Ðiếu Ngư suốt bốn tháng trời. Mông Kha cuối cùng bị loạn tên chết, quân Mông Cổ đành phải rút lui.

    · Ðiếu Ngư: tên ngọn núi hiểm trở ở Tứ Xuyên, ba mặt nhìn xuống sông. Ðời Tống, Dư Giới đắp thành ở đó.

    · Mông Kha: tức Mongka, anh của Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt, làm Ðại Hãn Mông Cổ từ năm 1251. Mông Kha trực tiếp chỉ huy cuộc viễn chinh sang Trung Quốc và các nước phía Ðông. Ông bị tử trận năm 1259 dưới chân thành Ðiếu Ngư trong cuộc vây hãm đội quân Tống do Vương Công Kiên chỉ huy.

    · Cốt Ðãi Ngột Lang: tức Uriyangqadai, tướng giỏi của Mông Cổ, con của viên tướng nổi tiếng Subutai. Cốt Ðãi Ngột Lang nhận lệnh của Mông Kha, cùng Hốt Tất Liệt đánh chiếm nước Nam Chiếu. Cốt Ðãi Ngột Lang cũng là viên tướng chỉ huy đạo quân Mông Cổ xâm lược Ðại Việt lần thứ nhất (1258).

    · Xích Tu Tư: chép Xích theo Hoàng Việt Văn Tuyển. Ðại Việt Sử Ký Toàn Thư chép Cân. Hai chữ gần giống nhau, không biết quyển nào chép nhầm. Hiện nay, chưa có tài liệu nào nói gì về viên tướng này, và việc khôi phục lại tên Mông Cổ từ Hán tự cũng không phải là chuyện đơn giản.

    · Nam Chiếu: nước nhỏ nằm ở khoảng giữa tỉnh Tứ Xuyên và Vân Nam ngày nay; thủ đô là Ðại Lý, thuộc Vân Nam.

    · Hốt Tất Liệt: tức Qubilai, em ruột và là tướng của Mông Kha. Sau khi Mông Kha tử trận ở Ðiếu Ngư, Hốt Tất Liệt tự xưng làm Ðại Hãn ở Khai Bình, khiến xảy ra cuộc nội chiến tranh giành ngôi báu với em ruột là Ariq-Buka. Năm 1264, Ariq-Buka đầu hàng, Hốt Tất Liệt bèn dời đô về Yên Kinh (tức Bắc Kinh ngày nay), xưng Nguyên Thế Tổ, lập nên nhà Nguyên.

    · Vân Nam Vương: tức Hugaci hay Thoát Hoan, con ruột Hốt Tất Liệt, được phong làm Vân Nam Vương năm 1267 với nhiệm vụ khống chế các dân tộc thiểu số vùng này cũng như mở rộng biên cương nhà Nguyên về phía Nam. Thoát Hoan là người chỉ huy quân Nguyên xâm lược Ðại Việt lần thứ hai năm 1285 và lần thứ ba năm 1287-1288.
    · Nghìn thây ta bọc trong da ngựa: điển tích lấy từ câu nói của viên tướng khét tiếng Mã Viện đời Hán chép trong Hậu Hán Thư (Ðại trượng phu dương tử ư cương trường, dĩ mã cách khỏa thi nhĩ: Bậc đại trượng phu nên chết ở giữa chiến trường, lấy da ngựa mà bọc thây.)

    · Thái thường: tên loại nhạc triều đình dùng trong những buổi tế lễ quan trọng ở tông miếu. Bấy giờ là thời kỳ ngoại giao căng thẳng giữa ta và quân Nguyên, trong những buổi yến tiệc tiếp sứ Nguyên, triều đình nhà Trần nhiều khi phải buộc dùng đến nhạc thái thường để mua vui cho sứ giả. Trần Quốc Tuấn xem đó là một điều nhục nhã.

    · Thái ấp: phần đất vua Trần phong cho các vương hầu.

    · Ðặt mồi lửa dưới đống củi nỏ: từ câu văn trong Hán Thư (phù bão hỏa, thố chi tích tân chi hạ nhi tẩm kỳ thượng, hỏa vị cập nhiên nhân vị chi an. Ôm mồi lửa, đặt dưới đống củi rồi nằm lên trên, lửa chưa kịp cháy vẫn cho là yên.)

    · Kiềng canh nóng mà thổi rau nguội: xuất xứ từ một câu văn trong Sở Từ trừng ư canh nhi xuy tê hề. Người bị bỏng vì canh nóng, trong lòng đã e sợ sẵn, dù gặp rau nguội đi nữa, cũng vẫn thổi như thường.

    · Bàng Mông: danh tướng đời nhà Hạ, có tài bắn cung trăm phát trăm trúng.

    · Hậu Nghệ: một nhân vật bắn cung giỏi nữa trong thần thoại Trung Quốc.

    · Cảo Nhai: nơi trú ngụ của các vua chư hầu khi vào chầu vua Hán ở Trường An.

    · Mãi mãi vững bền: nguyên văn chữ Hán là vĩnh vi thanh chiên. Sách Thế Thuyết chép chuyện Vương Tử Kính đêm nằm ngủ thấy bọn trộm vào nhà sạch sành sanh vét mọi vật. Ông từ tốn bảo chúng rằng: cái nệm xanh (thanh chiên) này là đồ cũ của nhà ta, các ngươi làm ơn để lại. Tác giả dùng điển tích này để chỉ những của cải được lưu truyền từ đời này sang đời khác.

    · Binh Thư Yếu Lược: tức Binh Gia Diệu Lý Yếu Lược, nay đã thất truyền. Tác phẩm với đầu đề tương tự được lưu truyền hiện nay không phải là văn bản thực thụ, trong đó có vài đoạn chép các trận đánh thời Lê Nguyễn sau này.

    · Dẹp yên nghịch tặc: nguyên văn chữ Hán là bình lỗ chi hậụ Các dịch giả Dương Quảng Hàm, Trần Trọng Kim đoán Bình Lỗ là tên đất ở đâu đó vùng Phù Lỗ thuộc tỉnh Vĩnh Phú ngày nay. Ở đây, chúng tôi theo Ngô Tất Tố và Phan Kế Bính dịch thoát là bình định nghịch tặc nói chung.

  5. khaymouk says:

    cung vi chiu an phan nhung gi minh co nen tat ca da de Dat nuoc mac vao the bi
    con te hon nua cung vi quyen loi ca dan ma nhieu nguoi da vo tinh lam tay sai cho cac nuoc lon co co hoi de thon tinh lanh tho va su doc lap cua To Quoc vietnam,Nguoi viet oi hay nghi lai di hay lam cai gi do cho To quoc Dat nuoc va Dan toc minh,hay vuot len khoi su an phan vi manh com manh ao va tu loi.
    nguoi viet co hao khi hon the,hay vi tha cung dong bao minh va hay cung ran voi ke thu.

  6. Lê Dân Việt says:

    Tại sao lại khóc để tự chôn mình trong sự ươn hèn? Đã tự nhận mình là trí thức, nhất là những đấng trí thức mày râu thì không thể khóc than trong sự ươn hèn, họặc là đứng lên kêu gọi mọi người hãy như Từ Hải mà “Chọc trời khuấy nước mặc dầu, Dọc ngang nào biết trên đầu có ai” chứ còn sợ cái đám vô loại đảng cướp bán nước hại dân đã lộ nguyên hình là một lũ tay sai thái thú cho Tầu cộng, và tự cho là trí thức mày râu mà chỉ biết khóc than cho phận hèn của mình thì thà ngậm miệng sống cho hết đoạn đời dư thừa còn lại mà hưởng chút lương hưu trí do đám cướp ngày ban bố cho còn hơn. Những loại trí thức như vậy là đồng loã với tội đồ tay sai CSVN.

  7. Pham Du says:

    Khoc loc lam gi ho Ha van Thinh,, Nen dan dau doan bieu tinh thanh pho Hue va xuong duong da dao Vc ban nuco cho trung Cong di, Dung khoc loc giong dan ba con gai xau lam,,

  8. đại hải says:

    TẠI SAO ANH KHÓC

    Tại sao anh lại khóc
    Nước mắt rơi xuống đâu
    Nước mắt hòa vào đất
    Thôi anh khỏi cần lau !

    Cuộc đời vẫn là thế
    Có gì đâu buồn rầu
    Người sống bằng khẩu hiệu
    Sao anh hằn nỗi đau ?

    Hoàng sa đã mất rồi
    Nhưng Trường sa còn đó
    Anh cứ biểu tình đi
    Còn có ngày đòi lại !

    Anh cứ sống lạc quan
    Chớ tin vào khẩu hiệu
    Cứ đứng thẳng người lên
    Đoàn biểu tình rão bước !

    Tuổi anh vẫn chữa già
    Bảy mươi còn đi được
    Công an tuổi trẻ nhiều
    Anh cứ mau chân trước !

    Tự nhiên nhìn anh khóc
    Tôi chỉ thấy buồn cười
    Nước mắt nào để phí
    Đời cứ luôn tươi vui !

    Anh có gì trách móc
    Trách móc ai bây giờ ?
    Tất cả là cái bóng
    Sao anh như bơ vơ ?

    Hởi anh Hà Văn Thịnh
    Tôi thông cảm cùng anh
    Cuộc đời bao năm tháng
    Giờ anh còn loanh quanh ?

    Anh là người chép sử
    Nay đã tới đâu chưa ?
    Sao anh còn nước mắt
    Dầu đã khóc người xưa !

    Võ Hưng Thanh
    (29/7/11)

  9. Lang Co says:

    Dung khoc nua nguoi ban day dai hoc Ha van Thinh, Ban nen ve Hue to chuc sinh vien noi ban giang day de xuong duong bieu tinh vao moi ngay thu bay hay chu nhat di,, Ban se la nguoi di dau, ban se la nguoi anh hung..Ban khong can phai khoc nua. Phai dung day lam nguoi yeu nuoc di ban, chuc ban can dam va lam theo loi yeu cau..

    • Tran Thanh Cong says:

      Đừng khóc mà hảy làm gì đi. Tôi đã từng đọc Hà văn Thịnh và từng cảm động với những bài viết tâm huyết của ông. Nhưng khi nghe ông trả lời phỏng vấn của một đài nước ngoài, tôi lại thấy một Hà Văn Thình khác. Cũng chẳng biết đâu là thật. Cái thật nhất ông đã tự nhìn nhận là CÁI HÈN má chắc ông hèn thật đấy. Thôi đừng khóc nửa, mà ráng ít hèn đí tí là được rồi. Thân ái.

Leave a Reply to Tu A. Luong