WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chồng tôi đi biểu tình [2]

LS Lê Thị Công Nhân

Xin được tường thuật với những người quan tâm (để cùng chia sẻ) và những người không quan tâm (để biết) về cái được gọi là  “cuộc gặp gỡ trao đổi” giữa tôi và các công an công khai, mật vụ, Ủy ban phường, Mặt trận tổ quốc phường, Hội cựu chiến binh phường, Hội phụ nữ phường, và còn những thế lực nối dài nào khác nữa của đảng cộng sản Việt Nam thì có trời mới biết cùng tham dự đoàn người đông đảo đến nhà tôi vào chiều hôm nay, liên quan tới việc chồng tôi đi biểu tình chống Trung quốc xâm lược.

Trước khi vào phần II “Chồng tôi đi biểu tình” xin được kể ngắn gọn về “Chồng tôi đi biểu tình” phần I.05 (tức là 1 phần rưỡi). Đó là khi pác Quyền-Thỏ răng vâu vào nam cùng bà U mập-mẹ tôi để dự giỗ bà ngoại tôi, thì có ý định vừa nghiêm túc vừa tràn đầy hứng khởi là sẽ tham gia biểu tình cùng nhóm Chúa Nhật ở Sài Gòn. Nói là làm, hẹn hò gặp gỡ mấy anh trong phong trào dân chủ thì ai cũng bị canh cứng ngay tại nhà bởi mật vụ dày đặc không rời nửa bước, cuối cùng lại hẹn gặp được chị Lê thị Kim Thu-một dân oan nổi tiếng và còn nổi tiếng vì đã chuyển biến thành một người đấu tranh dân chủ với những kỹ năng của một phóng viên và lòng can đảm phi thường.

Cuộc xuống đường chưa kịp diễn ra, chồng tôi, chị Kim Thu và ông anh họ của tôi chỉ mới kịp uống ly nước, ăn mấy miếng xoài ngâm muối ớt và đang đi bộ ra vườn hoa nơi mọi người thường tập trung biểu tình ngồi thì bị bắt một cách thô bạo và nhanh chóng đến sững sờ, đưa về công an phường Đa Kao quận 1 nhốt từ 11h sáng tới tận 5.30h chiều, rồi lại bị đưa về công an phường 6 quận 8 chỗ nhà dì tôi (đường Phạm Thế Hiển) mà chồng tôi ở nhờ vài hôm, giữ cho tới gần 8h mới thả ra, bị mật vụ cướp giật máy ảnh điện thoại rồi xóa sạch sành sanh mọi tư liệu  trong đó ngay tại công an phường rồi sau đó trả lại máy lúc thả ra. Hãi nhất là mấy tấm hình chụp vợ mặc tà lỏn, áo hở rốn (mùa hè trời nóng mà !) đang đứng xoa bụng bầu mặt mũi nhăn nhó xấu xí vì mệt mỏi và khó chịu. Trước khi xóa mọi tư liệu thông tin trong điện thoại và máy ảnh của chồng tôi đời nào đám mật vụ lại không coppy ra ít nhất là một bản để báo cáo thành tích kết quả công việc nhỉ !

Chết rồi ! Thế là mình lại có việc để lo, biết đâu bọn chúng điên điên khùng khùng lại tung mấy cái ảnh “lộ hàng” bụng bầu của mình ra thì eo ôi, ngại quá cơ ! Mà kiện bọn mật vụ cái vụ này thì đích thị là con kiến đi kiện củ khoai rồi !

Lúc mình buôn vụ âu lo này với anh Nguyễn Bắc Truyển không ngờ anh ấy lại cười to ơi là to, còn bảo “Không sao đâu em. Thỉnh thoảng để mọi người cười vui tí có sao đâu. Bọn mật vụ mà làm thế người ta càng chửi vào mặt chúng nó, âu lo làm gì mấy chuyện nhỏ đó, với lại những chuyện tiểu nhân như thế mình có muốn ngăn chặn cũng không biết làm thế nào.” Ôh, cái anh này, tưởng là nói trêu mình, nhưng nghĩ lại thì anh nói cũng chí lý.

Ôi! Sống trong thiên đường cộng sản, nơi mà “Chị đi vệ sinh chúng tôi cũng biết.”, rồi thì vụ án chấn động dư luận mang tên “hai bao cao su”..v..v.. thì đúng là mấy tấm hình lão chồng phởn chí chụp hình trêu vợ bầu của chồng mình nào có “Ăn thua chi!”.

Ngoài ra chồng tôi nhờ sự kiện này còn được biết thêm cảm giác phải đứng tè (không phải là đái đường đâu nhé, mà là trong toilet đàng hoàng) trước mặt 2 anh công an trẻ đẹp là như thế nào, sau khi đã năn nỉ hết nước hết cái với họ để xin được 1 phút đi tè riêng tư mà không xong.

Phần II-Chồng tôi đi biểu tình xin được tiếp nối như sau:

Chuyện là vào lúc khoảng 2h30 chiều thứ 6, 19-8-2011, cả nhà tôi đang nằm ngủ thì nghe tiếng mở cổng sắt và giọng chú Hà Văn Chung gọi tôi ơi ới “Nhân ơi, Nhân à”. Chú Chung là tổ trưởng tổ dân phố số 1, phường Phương Mai, người đang sống trong ngôi nhà 2 tầng ngay đối diện chân cầu thang nhà tập thể tôi ở (trị giá khoảng 1-1,2 tỉ dù hoàn toàn không có giấy tờ) trên mảnh đất lưu không bị chiếm dụng trái phép với một cây phi lao và một cây cột điện hạ thế rất hoành tráng ngay giữa nhà. Khổ thân chú Chung, có lẽ chính cái nhà này lại là cái phốt để bọn phường nó bắt chú làm tổ trưởng tổ dân phố cũng nên, vì quen biết chú nhiều năm tôi thấy chú cũng không mặn mà gì với việc phục vụ chính quyền và chế độ. Tôi thấy có việc gì không hay rồi, bật dậy mà chóng cả mặt, mắt nhắm mắt mở ngật ngưỡng đi ra thì hoảng hồn nhìn thấy chục người (hoặc hơn) đứng chật kín cả hành lang, chú Chung và một ông khoảng hơn 60 tuổi có gương mặt không chút hiền hòa nào đứng ngay phía trước, tôi nghĩ ngay “Ối giời ơi ! Thế là đến lượt mình (bị đấu tố) rồi”.

Tôi-dù rất mệt và hơi bối rối vẫn cố thực hành bài cũ (nhưng đúng và hiệu quả), đó là lấy ngay thân hình của mình đứng chắn ở cửa, hai tay dang rộng bám vào 2 bức tường bên cánh cửa, hỏi “Chào chú, có việc gì vậy ạ?”. Chú Chung đáp “Àh, có mấy chú bác bên ủy ban và các đoàn thể muốn gặp Nhân và gia đình để trao đổi tí việc.” Tôi bảo “Không được rồi, giờ cháu đang bận sắp phải đi bác sỹ, với lại cháu không tiếp khách kiểu này, không hẹn hò báo trước gì cả là không được.” Lập tức cả hội khách không mời nhao nhao lên “Chỉ gặp tí thôi, 5 phút cũng được, có công có việc thì chúng tôi mới đến chứ.”, vừa nói họ vừa dợm bước cứ như hạ quyết tâm xông thẳng vào nhà cho bằng được vậy. Tôi kiên quyết “Không được, tôi không tiếp khách kiểu này. Tôi không thấy ai quen biết ở đây cả, chú Chung thì không tính làm gì.”. Chú Chung đáp “Àh, đây là các cô chú và mấy anh chị bên Mặt trận tổ quốc, Hội phụ nữ phường, hội cựu chiến binh, ủy ban.” Lúc đó chị Lê thị Nga-cán bộ tư pháp phường Phương Mai, sinh năm 1978, học cùng trường Đại học Luật với tôi, là người trực tiếp làm hồ sơ đăng ký kết hôn cho vợ chồng tôi- nghiêng mặt ra khỏi đám đông cười với tôi một cái, tôi bảo “Àh, vâng, có mỗi chị Nga là cháu biết thôi.” thì cùng lúc tôi nhận ra cuối hàng là chú Nguyễn Khắc Dũng – Phó công an phường Phương Mai và 2 nam thanh niên, mà 1 người tôi nhận ra là mật vụ – nhận ra nhưng không biết tên, đã tham gia vài lần vào các cuộc bắt bớ thẩm vấn tôi trước đây. Chú Chung chỉ sang người đàn ông hơn 60 tuổi đứng hàng đầu cùng với mình và nói “Đây là chú Tẩu ở Mặt trận tổ quốc phường”. Ông Tẩu lên tiếng luôn bằng chất giọng Quảng nam, Quảng ngãi hay Bình định gì đó, thái độ lạnh lùng với ánh mắt đầy ác cảm dành cho tôi “Chúng tôi có việc cần gặp chị, trước hết là thăm hỏi gia đình và sau là trao đổi vài việc.”. Tôi nói “Thăm hỏi ý ạ, cháu chả quen biết gì các chú để mà thăm hỏi, toàn là người xa lạ, cháu nhắc lại là cháu không tiếp khách kiểu này. Các chú tập hợp nhau cả đoàn đầy đủ thế kia, hẹn hò tổ chức chặt chẽ như vậy mà không hề báo trước cho chủ nhà là sao. Gặp gỡ thì phải báo trước, đồng ý thì mới gặp chứ. Còn nói về hỏi thăm gia đình thì nhà cháu giờ có việc quan trọng nhất là đang cần cứu trợ vì thuộc diện nghèo của phường đây. Cháu đang bị quản chế, chồng thì không có công ăn việc làm, mẹ cháu thì về hưu rồi. Đó là vấn đề dân sinh đang cần phường giúp đấy.” Ngay lập tức từ cuối hàng nam thanh niên mà tôi nhận ra là mật vụ lên tiếng đầy mỉa mai khoái chí “Muốn cứu trợ thì chị cứ làm đơn ra phường chính quyền sẽ xem xét.” Tôi không đáp lại mà tiếp tục nói với ông Tẩu “Còn trao đổi việc gì thì có gì các chú cứ đưa đây, chứ cháu không tiếp khách như thế này đâu.”.

Thú thật nghĩ đến cảnh đoàn người đông đúc và đầy khí thế cách mạng sục sôi chống lại “bọn phản cách mạng” này mà tràn vào căn phòng bé tí, vừa là phòng khách lại kiêm phòng ăn và đồng thời là phòng ngủ của nhà tôi, tôi đã thấy ghê người. Rồi thì tiếp theo sẽ là gì nhỉ ?! Nhẹ thì là giáo dục theo đúng tinh thần đạo đức giả và cuồng tín tôn thờ lãnh tụ Hồ Chí Minh với cái băng rè “Không có bác Hồ thì không có đất nước Việt Nam được độc lập, tự chủ, dân tộc Việt nam được ấm no hạnh phúc tự do như hôm nay, gia đình chị và chị phải ghi nhớ đời đời công ơn của bác Hồ vĩ đại, của cách mạng cộng sản vĩ đại”. Nặng thì là màn đấu tố kinh dị do các cựu chiến binh (hoặc xã hội đen, hoặc lưu manh xã hội đỏ) sắm vai với những lời hăm dọa có thể thành thật bất kỳ lúc nào, như “sẽ ném cứt đái vào nhà, muốn con cái được bình yên không” (như anh Phạm Hồng Sơn bị dọa hồi tháng 3 năm ngoái), hay gần đây là “sẽ bị chọc mù mắt” sau khi một đồng chí cựu chiến binh nào đó cầm gậy chọc thẳng vào bụng luật sư Trần Đình Triển vừa diễn ra hồi tuần trước ngay tại văn phòng làm việc của ông. Tôi thầm nghĩ, thời buổi này là lúc nào rồi nhỉ, mà cộng sản vẫn cứ áp dụng mãi cái trò xảo trá đã thành đặc sản của chúng-giả danh nhân dân tự phát để đàn áp, đe dọa và hành hung những người dân khác, nhưng cái trò bẩn thỉu này vẫn còn tác dụng đấy, nếu không chính quyền độc tài cộng sản đã chẳng áp dụng làm gì. Và cứ thế, kinh hoàng và khủng bố là phương pháp hữu hiệu nhất để các nước cộng sản tiến thẳng lên cái hố diệt vong mang tên Chủ nghĩa Xã hội – như nữ Mục sư Sabina Wurmbrand viết trong hồi ký Sự khổ nhục trong nhà tù ở Rumani.

Quay lại với ông Tẩu, thấy thái độ kiên quyết của tôi (và thật sự tôi cũng chuẩn bị tinh thần như những lần trước là nếu “đoàn công tác” này cứ xông vào nhà tôi thì tôi sẽ ra cầu thang đứng, muốn nói gì thì ra theo đây, nếu cần thiết nữa thì đi bụi đời luôn!), ông ta nhìn trừng trừng vào mặt tôi với tất cả sự khó chịu mà một người có thể dành cho một người, ông ta nói một mạch “Tình hình là từ đầu tháng 6 cho tới giờ trên địa bàn thành phố diễn ra nhiều cuộc tụ tập biểu tình đông người. Ban đầu thì có mục đích là thể hiện lòng yêu nước, chống Trung Quốc xâm lược biển đảo, nhưng về sau thì bị các thế lực thù địch phản động lợi dụng gây chia rẽ và mất trật tự an ninh xã hội.” Tôi xen ngang ngay đoạn này sau khi giương mắt ếch lên kiên nhẫn nhìn ông ta trả bài học thuộc lòng, tôi nói “Gì vậy chú, đoạn này nói vậy không được, gây chia rẽ và mất an ninh trật tự xã hội là thế nào? Rất là yêu nước và ôn hòa đấy chứ. Mà chính quyền này hay nhỉ !? Lúc đầu thì chối phắt là làm gì có biểu tình, sau lại bảo là biểu tình là yêu nước, giờ lại nói là thế lực thù địch và phản động lợi dụng giật dây. Mới nghe cháu cứ tưởng chính quyền đến để ngợi khen nhà cháu và chồng cháu cơ đấy. Mà ở đây có ai tham gia biểu tình không mà dám bảo là mất trật tự an ninh xã hội.” Tôi nói tiếp một lèo “Thôi chết rồi, chồng cháu lại sắp bị bắt chứ gì, lại giống  như lần trước chú Sơn (đại úy-cảnh sát khu vực) đến cảnh cáo là y như rằng chồng cháu bị bắt. Chính quyền này thật không bình thường, sao cứ coi dân là thế lực thù địch vậy, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù là thế nào?” Ông Tẩu kiên định lập trường với bài học thuộc lòng, tiếp tục nói như đang tự thôi miên “Đương nhiên là tụ tập đông người biểu tình như thế là gây mất trật tự xã hội, ảnh hưởng đến an ninh quốc gia. Hà Nội là thành phố vì hòa bình, chị không nhớ à. Mà thành phố vì hòa bình thì không được có biểu tình.”

Ối! Lạy Chúa! “Thành phố vì hòa bình thì không được có biểu tình” mà Hà nội là thành phố hòa bình, nên Hà Nội không thể để xảy ra biểu tình được cho dù là biểu tình vì hòa bình và biểu tình một cách hòa bình. Cái tam đoạn luận này hiểu được con chết liền thưa Chúa!

Tôi tiếp tục dỏng tai lên nghe xem ông Tẩu còn tua thêm đoạn nào hay hay nữa không !? Thì hóa ra vẫn còn, ông Tẩu nói tiếp “Việc gì cũng đã có nhà nước lo. Những việc đại sự như thế đã có nhà nước làm công tác ngoại giao. Chúng ta là dân phải tuyệt đối chấp hành chính sách của đảng và nhà nước. Hôm nay chúng tôi tới đây để trao cho chị và gia đình thông báo của Ủy ban thành phố Hà Nội yêu cầu chấm dứt biểu tình để đảm bảo an ninh trật tự xã hội. Đề nghị gia đình chấp hành.” Tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nói “Gì cơ ạ! Cái thông báo yêu cầu ngưng biểu tình ấy ạ? Đưa tin đầy cả báo đài hôm qua hôm nay rồi, tối qua VTV1 còn đưa toàn văn rồi, nam bắc, tây tầu đều biết cả, việc gì phải tổ chức cả đoàn đến để đưa cái thông báo con con này làm gì chứ.” Nói thế nhưng tôi biết chắc họ đến nhằm mục đích khủng bố gia đình tôi, còn khủng bố ở mức độ nào thì tùy cơ ứng biến sáng tạo,  nặng hay nhẹ như kiểu tôi đã nói ở trên. Ông Tẩu chưa kịp trả lời thì tôi nói tiếp “Àh, dân Hà nội ai cũng được đưa thông báo kiểu này ạ? Kinh khủng nhỉ ! Cháu không tưởng tượng nổi đấy, người đâu sức đâu mà đi đưa thông báo cho từng nhà như thế này. (Nhân dân thì bình đằng mà!) thì ông Tẩu đáp ngay “Tất nhiên là không rồi, chỉ một số người thì chúng tôi mới làm thế này thôi!” Thế là lộ mặt theo dõi rình mò đàn áp dân rồi nhé! Vừa nói ông ta vừa đưa tôi một tờ giấy in chữ phô tô có đóng đóng dấu tiêu đề “Thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố Hà nội về công tác bảo đảm an ninh trật tự trên địa bàn thành phố Hà Nội” đề ngày 18-8-2011. Và cũng đúng như bản văn đọc trên VTV1 tối ngày 18-8, hoàn toàn không có chữ ký của bất kỳ lãnh đạo đương nhiệm nào của Ủy ban thành phố Hà Nội.

Tôi nhận bản thông báo, sau đó thì họ đưa luôn cho tôi cái biên bản đã được làm sẵn (chắc là rút kinh nghiệm từ vụ chú Sơn-cảnh sát khu vực ngồi lọ mọ làm biên bản một mình trong Chồng tôi đi biểu tình-phần I). Tôi từ chối ký và bảo “Khiếp! Gì mà nghiêm trọng vậy, có cái thông báo đã đưa tin ầm ĩ cả rồi mà cũng phải đến tận nhà đưa thêm, lại còn biên bản gì nữa, rườm rà thủ tục thế. Tôi không ký đâu nhé.” Thì chị Nga nói “Thì em cứ ghi ý kiến của em vào, ghi thế nào cũng được rồi ký hộ chị cái cho xong, cho bọn chị xong việc.” Chú Dũng-phó công an phường cũng nói thêm vào “Cháu ký hộ cái cho xong việc, bọn chú cũng vì công việc mà phải làm thế này thôi, chứ còn nhiều việc bận lắm cháu à.” Thật nể quá đi mất, mà nói thế có phải dễ nghe không, dễ nghe là vì nó còn có cái gì đó thật lòng một tí tị tèo teo! Nhìn mặt tôi tần ngần giây lát họ dí luôn cho cái bút bi, thế là tôi ký vào sau khi ghi rõ dòng chữ “Tôi đã nhận bản thông báo của Ủy ban thành phố Hà nội ngày 18-8-2011.”

Sau đó không ai kịp chào ai tiếng nào họ quay đầu dần từ cuối hàng để ra về. Tôi đi theo đóng cổng và chào 2 người đi cuối cùng là chú Dũng và chị Nga.

Vào nhà, tôi thở dốc vì đứng cũng khá lâu trong tâm trạng đối phó, đối mặt, đối thủ các kiểu với đoàn công tác kỳ cục này, nói với chồng“Pác Quyền mà đi biểu tình tuần này thì chuẩn bị tinh thần nhé, sẽ căng đấy. Cái chính quyền này nó đã đạt tới đỉnh cao của sự trơ trẽn rồi. Nó ra một bản văn như thế mà không biết ngượng, chứ đừng nói là vi hiến và phi pháp, rồi thì chẳng ai dám ký tên cả. U mà bị bắt lần này thì 99% sẽ không như lần trước đâu, sẽ tồi tệ hơn và lâu hơn đấy. Nó làm như thế này là nó đã báo trước sẽ đàn áp thẳng tay đấy.” Thỏ răng vâu đáp “Tuần này càng phải đi biểu tình. Chẳng phải để thể hiện điều gì hay thách thức chính quyền, mà chỉ là muốn sát cánh bên mọi người, đồng lòng và chia sẻ với mọi người. Anh đi ngay từ lần đầu nên rất quý và thương mọi người. Chính quyền làm thế này kiểu gì cũng làm cho một số người suy tính và không đi nữa, nhưng cũng sẽ thúc đẩy những người khác càng phải tham gia. Cái gì cũng có 2 mặt của nó. Cùng lắm là nó bắt giam và khởi tố anh tội gây rối trật tự công cộng. Chính quyền này nó muốn bắt ai thì bắt, vu ai tội gì thì vu. Anh chỉ lo U sắp sinh mà anh không ở bên được, đành phó thác U và Lucas cho Chúa thôi. Chứ nếu anh không đi thì anh áy náy lắm, anh muốn được ở bên mọi người lúc này. Anh chỉ thực hiện quyền của anh và thể hiện điều duy nhất là ý thức công dân của anh thôi.”

Tôi lặng cả người, và chỉ còn có thể nói “Vâng, em ủng hộ U. Bố Thỏ răng vâu chỉ cần trưa về nhà ăn cơm với em là được rồi.”

Tôi chợt nghĩ Chồng tôi đi biểu tình phần 3 sẽ như thế nào nhỉ! Ôi! Tôi thật sự không thích chính quyền và công an truyền cảm hứng viết cho tôi theo kiểu này đâu. Đã mang bầu tuần thứ 31, tôi thật sự thấm thía lời chú Trần Mạnh Hảo nói với tôi chiều nay “Yêu  nước là rất quan trọng, nhưng trên đời này không có gì ý nghĩa và thiêng liêng hơn là việc sinh ra một con người. Công việc quốc gia đại sự là việc của toàn dân, ai cũng phải có trách nhiệm làm phần của mình. Cháu không được tham gia biểu tình, phải giữ gìn sức khỏe để mẹ tròn con vuông.”

Tôi chợt nghĩ, ngoài việc sinh con vô cùng đặc biệt và lớn lao này thì biết đâu sắp tới tôi lại có thêm một việc rất đồng cảm với thân nhân của những người tù chính trị, là “nuôi tù”. Dù, chồng tôi chỉ là một người bình thường, chỉ hơi phấn khích và nhiệt tình một chút trong việc thể hiện lòng yêu nước và ý thức công dân của mình trước hiểm họa ngoại xâm của Trung cộng và đại họa nội xâm diệt vong của độc tài Việt cộng mà thôi.

Hà Nội, thứ 6, 19-8-2011

© Lê Thị Công Nhân

Chồng tôi đi biểu tình [1]

 

22 Phản hồi cho “Chồng tôi đi biểu tình [2]”

  1. Thuấn says:

    Đức Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đoạt giải nô ben 1989 cho là “Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh, loài trùng độc sinh sôi nẩy nở trong rác rưởi của cuộc đời”

  2. Tôn Vân Anh says:

    Luôn sát cánh bên Nhân Quyền!

  3. nguoi ha noi says:

    Day la noi kho cua ca dan toc ! Mot lu cho hoang da duoc hoa vao cho ca dan toc Viet nam ! Nhung lich su van la lich su ! Toi ac cua lu de tien se co ngay phai den toi !

  4. Dai Viet says:

    * Bravo NTCN – Em xung dang la con chau ba Trung – ba Trieu….
    - Nhom nguoi kia thuc ra phan nhieu la song gia tao thoi, trong do ko it nguoi nhin ra su that cua CS
    - Tinh hinh kinh te kho khan – chinh quyen con dua cho cac thong bao-thi cu cam cho xong , neu ko doc thi dua vao nha ve sinh – xong luu y moi nguoi khi dung giay nay – hoan toan co nguy co gay benh…

  5. rebecca nguyen says:

    Xa quê hương từ khi còn bé , đã 33 năm rồi nhưng lòng luôn trăn trở nhớ về quê cha đất tổ , con tim vui buồn cùng với vận nước , hôm nay tôi thở cùng nhịp thở với những người con đất Thăng Long ngàn năm văn vật và hào khí ngất trời . Xin chào Hà Nội , xin chào các bạn .
    Ở Tripoli , Libya thì tên sát nhân Gadhafi đang ngồi đếm từng ngày bao giờ thì phải ra trước tòa án nhân dân Libya để trả lời về tội sát nhân , còn ở Damascus , Syria thì tên tổng thống Bashar Assad không phải đếm từng ngày mà là đếm từng giờ ngày nó phải trả lời trước công lý .
    Còn ở Việt Nam thì Nguyễn tấn Dũng và cái bộ chính trị của nó WILL BE NEXT
    Một lần nữa , xin chào Thăng Long , xin chào Hà Nội , I love you .

  6. truc le says:

    Thân chúc anh chị Nhân Quyền sẽ mạnh khỏe luôn để có thêm cu tí, cu ti góp mặt với tinh hoa Phù Đổng của đất Việt.
    Chúc anh chị vững tâm trước ách khủng bố của “Du côn Hồ đồ” Việt cộng, để tiếp tục gióng lên tiếng nói bảo vệ nhân quyền và toàn vẹn lãnh thổ trước họa xâm lăng của Tàu cộng.

  7. Quốc Tuấn says:

    Tôi xin mạo mụi nhận Lê Thị Công Nhân là em, cuối đời mình có được cô em gái như em, anh thật hân hạnh, anh và rất nhiều người nửa không bằng được em đâu, chúc em và gia đình đủ nghị lực để vượt qua những trợ ngại do bọn phỉ quyền và bọn chó săn đả đang và sẽ mang lại . Quốc Tuấn

  8. Trung Kiên says:

    Chào Ls Lê Thị Công Nhân

    Hôm nay thứ bảy, có thời giờ rảnh vào mạng và đọc được “tâm tình” này của Công Nhân! Ôi kể ra thì các chú, các cô trong chính quyền cũng năng động thật đấy, nếu họ cũng biết đau lòng vì dân tộc và TỔ QUỐC đang bị TQ xâm lược và gây hấn, để rồi cùng sát vai với những người yêu nước tham gia biểu tình chống TQ thì phúc cho VN ta biết mấy!

    Đàng này họ dửng dưng với thời cuộc, lại còn a dua với cái “thông báo” (chết tiệt) không chữ ký của UBND TP Hà Nội “yêu cầu bà con chấm dứt biểu tình”…vì biểu tình sẽ mất an ninh trật tự (?) gây cản trở ngoại giao (?) ố là la…theo ý nhà nước thì con dân phải biết cúi đầu vâng phục, nhà nước là cha mẹ, gọi thì dân phải dạ, bảo thì dân phải cúi đầu lắng nghe, mọi sư đã có nhà nước “no” cho cả…tất tần tật!

    Như vậy chính quyền phường hay khu phố mới phải trực tiếp đương đầu tiếp cận nhân dân, còn UBND TP Hà Nội phủi tay vô trách nhiệm, sau khi ra thông báo “không chính thức” (không có số và chẳng có chữ ký)…thế rồi “Xì” cho cán bộ địa phương nhắm và những người dân vẫn thường tham gia biểu tình, giống như họ xì đám chó săn dí bắt con mồi…”Người Việt Yêu Nước” ?

    Cái trò này đâu phải riêng gì gia đình Công Nhân gặp phải, mà vài gia đình khác cũng đã phải đối phó với đám khách không mời vẫn đến, giống như lũ ruồi nhặng đánh hơi là bu lại, cản không nổi!!!

    —> Cán bộ Phường Giáp Bát: Có chỉ thị cấm biểu tình chống Trung Quốc của UBND TP Hà Nội?

    Anh Nguyễn Hữu Vinh cũng đã phải dành thời giờ để “giảng huấn” cho những “người khách bất đắc dĩ” về Luật Pháp và Lòng Yêu Nước, trách nhiệm của người công dân khi sơn hà nguy biến, khi họ đến nhà anh!

    Thân chúc Công Nhân và gia đình, cũng như gia đình anh Nguyễn Hữu Vinh sức khoẻ, may mắn, kiên cường và nhiều nghị lực…

  9. Y ta Mien tay. says:

    Cam on nhung dong van rat de thuong va hap luc de nguoi doc di den doan cuoi,do cung la biet tai do Chi LTCN,mot cai ten ma moi nguoi deu nguong mo,nguoi ma dc moi nguoi cho ANH THU THOI DAI,dung nghia ,toi dc sinh ra va lon len o MY.va tot nghiep DH ve nganh may bay ,va dang lam viec tai my,voi van hoa va ngon ngu tieng viet khg gioi cho lam,nen toi thuong vao day doc them van hoa va tieng viet
    de hoc hoi them VAN PHONG cua nguoi viet nam,ma ba toi da day. Voi cai nhin cua toi ,nguoi vn rat thong minh va hoa dong voi moi nguoi tren the gioi ,tuy nhien O que huong cua ba toi ,sao cung nguoi vn mau do da vang,nuoc mat cung man ,tai sao minh khg doan ket yeu thuong que huong va dan toc,
    day xeo len nhau,han thu len nhau,lai dem ngoai bang vao tu quyet cho dan toc minh,tuoi tre hai ngoai nhu chung toi luon thiet tha voi voi que huong vn ,va yeu thuong nguoi vn lam,hy vong chinh quyen o do ,dung quen minh la nguoi vn,long dan da hieu dung sai cua qui vi,dung xem nhe nguoi dan ,hay xem bai hoc ,Dong Au,Trunng dong va gan day Mien dien.mot lan nua hy vong chi viet that nhieu ,,,nhung dong van cua chi tuy nhe nhang ,nhung chuyen tai long nguoi va sau sac lam,

  10. Thuấn says:

    Nguyễn tấn Dũng cho con trai Nguyễn thanh Nghị 35 tuổi sinh năm 1976 làm ủy viên trung ương CSVN rồi sau đó thay ba lãnh đạo Việt Nam. Nhân dân ta biểu tình đòi tự do, dân chủ thì kế hoạch của Dũng tiêu tan à?

    • Nguyen V N says:

      BỨC TÂM THƯ gỏi người NỮ ANH HÙNG VN Le thị Cong NHân

      Thưa chị LTCN

      Chúng toi xin thay mặt những người tranh đấu vo danh âm thầm cho đất nước chân thành cám ơn lòng can đảm, sử hi sinh cao cả của chị cho Đất nước. Trước CHHV chị là nữ anh hùng đã mở một Kỷ Nguyen mới cho Dan tộc VN là”Khong còn sợ bọn cướp CSVN”.

      Cái bất khuất “khong bao giờchịu thua CSVN” của chị đã thức tỉnh thanh niên QN và mở đường cho Phong trào DC tự phát của QN hiện nay.

      Trong mạng Elite toi đã viết một bài khi trước là đề nghị tất cả mọi chiến hữủ các nhà dan chủ hảy đề cử chi làm LÃNH TỤ cho Phong trào Dan Chủ VN vì PTDC mà khong có biểu tượng và Đải Diện thì 35 năm sau chúng ta vẫn là YẾU và thiểu số trước mot đám Mafia có tổ chức và chiến lược, nhất là chiến thuật LỪA DÂN chia đễ trị vo cùng tinh xảo của chúng.

      Toi đã nhiều lần , trong phạm vi nhỏ hẹp mot thành vien vo danh trong các Blogs, để kêû gọi và thức tỉnh Đối Lập, là đã đến lúc phải TẠƠDỰNG một LINH HỒN cho Đối Lập VN.

      Khi xưa là BS Nguyễn Đan Quể sau đó là chị một hình ảnh nữ anh hùng làm CSVN điêû đứng mà chúng chỉ còn cách HÈN HẠ và nhục nhả là bắt chị một người con gái chan yếu tay mềm.Nhưng chính hành động bắt đó đã chứng nhận tầm quan trọng của lời nói chị trước Quốc Dan Đồng bào.

      Đối Lập VN sở dĩ vo hiệu quả vì khong có Đối tượng và linh hồn, ít nhất là phải có một Đại dIện, lãnh tụ. Trong lúc đó CSVN 60 năm qua chúng đâu có người mớỉ nhưng chúng khon khéo biến hồn ma HCM tác giả của mọi tan thương, chia cách dan tộc mà bo máy tuyen truyền xảo quyệt đã biến HCM thành thần tượng của dan tộc.

      Trong lúc đó các nhà dan chủ Đối lập HN cũng như QN mãi me đơn độc tìm cách quảng cáo cho mình thay vì hợp lực tạo dựng “MỘT MLINH HỒN” cho PTDC mà lúc trước khong ai xứng đáng hơn chị.

      Đối lập VN toàn cầu vẫn còn mơ ngữ chưa hiểu ra là KHONG CÓ MỘT TẬP HỌP, khong có một lãnh tụ hay đại diện thì sẽ là VO HIÊU. Chỉ vì khong ai nói được một câû Toi đề cử ong A hay bà B xứng đáng đại diện toi dẫn dắt PTDC đễ đánh quị CSVN.

      Bao năm kêu gọi như hét trong Sa mạc toi mới nhận được một chữ “Đồng ý” của một chiến hữu vo danh khác. Nhưng toi tin cái gì ĐÚNG rồi cũng có người nghe.
      Hoàn cảnh chị hiên tại nhất là đng chờ đợi một đứa con, mà đứa con này VÔ CÙNG KHÁC THƯỜNG vì nó là con, dù trai hay gái của một nữ anh hùng dan tộc Le thị Cong Nhan , nó sẽ là đứa con của PT DC VN. Con của mot người mẹ đã làm CSVN khiếp sợ.

      Toi van xin chị một điềủ cuộc vâ^n động đề nghị chị làm lãnh tụ PTDC lúcc trước chưa thành đạt, và nhất là hoàn cảnh ssinh nở cho đúa con quí báu sắp ra đời khong cho phép chị đam nhận trọng trách nàỷ thì XIN CHỊ và TẤT CẢ những nhan vật có tiếng trong làng Dan Chủ và chống CSVN nhơ bẩn xin hảy vì nước mà ĐỀ CỬ CHHV làm lãnh tụ vì khong ai xứng đáng hơn CHHV hiện nay.

      Xin tất cả hảy vì nước mà dốc lòng Tạo dựng một linh hồn cho PTDC VN, nếu khong làm được thì thoi đừng hi vọng đánh bại CSVN.

      Toi xin cám ơn chị những gì chi: đã làm cho đất nước mà còn CÁM ƠN chị nhiều hơn khi chị Đề cử CHHV làm lãnh tụ nhu bạn toi anh Nguyễn cong Bằng Đảng vì Dan đã làm.

      Lòi đề cử CHHV của chị sẽ là tiếng sét trong thế cuộc vN và sẽ thức tỉnh các nhà tranh đấu đang me ngủ khong biết cạnh ta có những anh hùng nhuNguyen Đan Quế , LTCN và nhất là Cù Huy Hà Vũ.

      Toi tin như ĐINH ĐÓNG CỘT, nêû cong đồng dan Việt đề cử CHHV cũng như toi khi trươc đềcử chị thì Đất nước sẽ khong còn quan cưóp CSVN tay sai Tàu.

      Muôn Vàng cảm tạ chị và BBT
      Vo cùng thân mến

      Nguyen V N

Phản hồi