WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Viết nhân ngày Quốc khánh Trung Cộng (1/10): Đã đến lúc phải xóa món nợ ân oán giang hồ!

Tôi nảy ý định viết ra ý tưởng này từ lúc đọc lại bài khai bút đầu năm của anh Bút Chẳng Tà, trong đó có nhắc đến ngày Trung Cộng khởi chiến, tấn công quân đội Việt Nam Cộng hòa để xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa. Bài viết đưa lên mặt báo Bauxite Việt Nam trong khi trên trang mạng của Trung Cộng vẫn còn nhan nhản những bài chửi bới với giọng điệu của một kẻ cả vô giáo dục nhằm vào “Bọn Việt Nam vong ân bội nghĩa”, và kêu gào phải giết bọn “Việt Nam lòng lang dạ sói”, lấy máu “giặc Việt” để làm lễ tế thần cho trận chiến thu hồi Nam Sa.

Trong khi đó thì chúng ta lại vẫn thường nghe một số quan chức, và cả bạn bè, cố gắng phân trần, rằng nhân dân Việt Nam “Không bao giờ quên ơn Đảng Cộng sản và Nhà nước Trung Cộng”, làm như đây là món nợ truyền kiếp, mà người Việt chúng ta phải đời đời khắc cốt ghi xương.

Tôi được đọc khá nhiều bài viết, với lập luận rất hay rằng, với việc lợi dụng chiến tranh Việt Nam, đục nước béo cò thôn tính Hoàng Sa, rồi phát động đại quân tấn công ào ạt toàn tuyến biên giới phía bắc, Trung Cộng đã xóa xong món nợ ân nghĩa đã giúp Việt Nam trong hai cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ. Đọc xong, thú thật tôi vẫn cứ phân vân,… phải chăng là Trung Quốc đã giúp Việt Nam thật sự với tinh thần nghĩa hiệp của anh hàng xóm mang nặng trong lòng mối tình láng giềng “môi hở răng lạnh”, “tắt lửa tối đèn có nhau”…  Có vị thuộc thế hệ đàn anh khả kính còn đưa thêm cứ liệu lịch sử để nói rằng Việt Nam cũng đã đưa quân sang để đánh quân đội Tưởng Giới Thạch, mở một mặt trận từ phía Nam để hỗ trợ Mao Trạch Đông trong cuộc chiến Quốc – Cộng . Và như thế cũng góp phần xóa xong cái món nợ mà Trung Cộng đã dành cho Việt Nam.

Về một mặt nào đó, tôi đôi lúc có ý tán thành quan điểm của các vị đã nêu lên những sự kiện này. Tuy nhiên, tôi lại suy nghĩ theo một hướng khác. Đúng, đã đến lúc người Việt Nam chúng ta phải nhìn nhận lại, phải thanh toán món nợ ân oán giang hồ này, xem thử chúng ta phải ôm trong lòng cái “công ơn trời biển” mà bọn đế quốc Trung Cộng đã “ban phát” cho dân Việt Nam “lòng lang dạ sói”, hay là phải nhìn thẳng vào cái bộ mặt lòng lang dạ sói của chính bọn đế quốc Trung Cộng, để từ đó chọn một con đường hành xử cho phù hợp lợi ích của dân tộc ta.

Không cần tra cứu nhiều, chẳng cần ghi cụ thể các trích dẫn như một tiểu luận khoa học, chúng tôi cho rằng, người Việt chỉ cần ở thế hệ thiếu niên trong cuộc chiến tranh Việt Nam 1954-1975, cũng đã được nghe ngày ngày những lời tuyên bố mạnh mẽ trên các phương tiện truyền thông, như, Việt Nam là tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa (XHCN). Không những vậy, thơ ca Việt Nam hồi đó cũng đã được biết đến bài thơ của Tố Hữu nhận định cái sứ mệnh cao cả của dân tộc ta là chiến đấu cho việc thực hiện lý tưởng cộng sản của Marx trên toàn thế giới: Trong bài thơ Miền Nam đưa lên mặt báo ngày 14/12/1963, Tố Hữu viết: “Ta vì ta ba chục triệu người /Cũng vì ba ngàn triệu trên đời /… và rồi… /Vui gì hơn làm người lính đi đầu /Trong đêm tối ta làm ngọn lửa”. Điều đó đã khơi dậy lòng tự hào cao cả của cả một thế hệ, bởi sự hy sinh này là vì “cuộc chiến đấu cho mục tiêu giải phóng nhân loại của phong trào cộng sản quốc tế”.

Cũng chính trong thời gian này, chúng ta không khó khăn tìm lại trên báo chí Trung Cộng, là họ đã liên tục phát động các phong trào rầm rộ chi viện Việt Nam chống Mỹ, tâng bốc Việt Nam là người lính xung kích anh hùng thời đại, với những tuyên bố rung động lòng người: “Đụng đến Việt Nam là đụng đến Trung Quốc”, và sẵn sàng đưa quân vào “kề vai sát cánh” chiến đấu bên cạnh các “đồng chí” Việt Nam… Cho đến khi Chủ tịch Hồ Chí Minh “cảm ơn” các “đồng chí” Quân Giải phóng Trung Cộng đã hoàn thành sứ mệnh “quốc tế vô sản cao cả”, và mời các đồng chí về nước, thì người dân Việt Nam mới tá hỏa ra, được chứng kiến, các “đồng chí” đập phá tan hoang đồ dùng mà dân Việt Nam chu cấp cho các “đồng chí” trong thời gian lưu trú. Dân Quảng Ninh, dân Hà Bắc (Bắc Ninh và Bắc Giang ngày nay) còn chứng kiến, cái gì không đập phá được, chẳng hạn, bể nước xi măng, chum vại,… của dân, thì các “đồng chí” đã xả hết của quý từ cái bụng “lòng lang dạ sói” của cả đoàn quân Tàu Ô cộng sản vào đó. Khi các “đồng chí” đi khỏi thôn bản rồi, thì cái của quý kia mới lan tỏa cái mùi “khai hóa cộng sản kiểu Tầu”… thối um khắp nơi. Thế mà không thấy các “đồng chí” lãnh đạo của cái hội “Bốn tốt” và “Mười sáu chữ vàng” bốc thơm cái “công ơn” ấy. Còn dân Việt Nam ở Hà Bắc thì đến nay vẫn còn nhớ, đã được thưởng thức tư cách… bốc mùi… của đạo quân Tàu Ô của giai cấp vô sản “đàn anh”, “Mười sáu chữ vàng” như thế nào!

Đã đến lúc, người “đồng chí quốc tế vô sản” Việt Nam phải tính sổ ân oán giang hồ với cái đảng “quốc tế vô sản” Đại Hán. Chính báo chí và các nhà lãnh đạo Trung Cộng đã nói rất nhiều lần, rằng người Việt Nam cầm súng chiến đấu là để bảo vệ phe XHCN và bảo vệ chính đất nước Trung Hoa và các nước thuộc “phe XHCN”, nhằm giam chân người Mỹ không cho vượt biên giới phía Nam để tấn công Trung Quốc và khối XHCN,… để Trung Quốc được sống trong an bình, phục hưng Trung Hoa thành một đế quốc cộng sản hùng mạnh, đủ sức đối đầu với Mỹ trong vai trò bá chủ thế giới.

Mấy tuần vừa qua, nhân kỷ niệm các ngày 19/8 và 2/9, chúng ta bồi hồi xem lại trên các đài VTV không khí đầy sôi động của những ngày mùa thu năm 1945. Tôi nhớ lại, khi đó bố tôi đang là một nhà giáo, ăn lương của Nhà nước Pháp, nhưng ông đã từ giã cuộc sống êm đềm và đầy tiện nghi của thành phố, nhà trường và học sinh của mình để đi vào với cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc với tất cả bầu nhiệt huyết của thanh niên Việt Nam thời đó. Tôi may mắn có cơ hội được chứng kiến một lớp người như bố tôi, cùng với bạn bè giáo giới và học trò của ông, với tư cách là những trí thức thời đó, đã hăm hở đi vào công cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc ra sao…

Nhưng rồi, cũng chính tôi đã chứng kiến, bắt đầu từ năm 1950, sau Chiến thắng biên giới với trận đánh lịch sử công phá cứ điểm Đông Khê (Cao Bằng), Việt Nam đã mở thông với một hậu phương lớn là Trung Hoa và thế giới XHCN. Kế sau đó là lúc Đảng Cộng sản Việt Nam xuất hiện trở lại với tên gọi là Đảng Lao động Việt Nam, và những tuyên bố công khai về con đường đi lên chủ nghĩa xã hội.

Cuộc chiến trên đất Việt Nam từ đây chính thức mang màu sắc một cuộc chiến tranh ý thức hệ, vì một cuộc đấu tranh cho “lý tưởng vĩ đại Ai thắng Ai” trên quy mô toàn thế giới.

Dân tộc Việt Nam bị chia rẽ cũng chính từ đây. Hàng loạt người bỏ chiến khu trở về thành phố cộng tác với Chính phủ Bảo Đại. Họ nói công khai là trở về xây dựng thể chế chính trị “quốc gia” do Cựu hoàng Bảo Đại chủ xướng. Những người kháng chiến xem Chính phủ Bảo Đại là bù nhìn của Pháp, nhưng trên thực tế, ngọn cờ chủ nghĩa quốc gia của ông đã có sức lôi kéo mạnh mẽ đối với một tầng lớp đông đảo những người không ưa chính thể cộng sản, chứ không chỉ những người có ân oán với cộng sản và mang lòng hận thù chống cộng. Lịch sử đã chứng kiến, bên cạnh những vị nhân sĩ trí thức ra chiến khu đi theo Chính phủ Hồ Chí Minh kháng chiến, cũng có rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng không nhận lời cộng tác với Chính phủ Hồ Chí Minh. Nhiều bạn bè của bố tôi nhắn lời khuyên bố tôi về cộng tác với Chính phủ Bảo Đại, nhưng bố tôi “kiên định lập trường cách mạng”, đi với kháng chiến đến cùng. Bởi vì, bố tôi cũng thuộc về phía những người không muốn từ bỏ kháng chiến quay về thành phố để bị mang tiếng là “cầu an, hưởng lạc” và “bán nước cho Pháp”. Sự chia rẽ dân tộc càng mạnh mẽ với phong trào cải cách ruộng đất, và sau đó là công cuộc cải tạo công thương nghiệp theo kiểu phi nhân tính của các nước “XHCN đàn anh”, mà đại biểu gần gũi nhất, là chính thể cộng sản Trung Hoa.

Hệ thống XHCN đã sụp đổ. Các quốc gia XHCN còn lại cũng đã từ bỏ thể chế kinh tế của Lênin, quay trở lại với hệ thống kinh tế thị trường. Nước XHCN “đàn anh” Trung Cộng đang ngày càng lộ mặt một tên đế quốc hung hãn nhất thời đại, đang ngày càng lún sâu vào con đường phát xít hóa.

Hệ thống XHCN đã tan rã, sứ mệnh Việt Nam trong vai trò “tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa” đã lùi vào lịch sử.

Chúng ta không thể nói “giá mà” với lịch sử, nhưng ta có thể lựa chọn con đường cho tương lai. Lịch sử là lịch sử, vai trò “tiền đồn” đi vào lịch sử cũng có nghĩa, những “món nợ” vì thực hiện nghĩa vụ “tiền đồn” cũng đi vào lịch sử. Tôi vừa viết bài trên Bauxite Việt Nam: Còn níu kéo gì, khi tên đế quốc cộng sản Đại Hán đã trút bỏ cái mặt nạ “anh em”, “đồng chí”? Tiếp đó là một bài viết họa theo câu ngạn ngữ Pháp Dis moi qui tu fréquentes et je te dirai qui tu es (Hãy nói cho tôi biết, anh hay qua lại với ai, tôi sẽ nói cho anh biết, anh là người thế nào).

Các bạn đừng hiểu là tôi đả kích lịch sử. Không, tôi nâng niu lịch sử của đất nước tôi, như với mọi người thân của chúng ta, chúng ta yêu cả cái dễ thương và cả cái dễ ghét của họ. Lịch sử có thể có cái sai lầm của lịch sử. Khi người ta nói Lênin đã mắc những sai lầm lịch sử, thì cũng nên nhớ rằng, một mình Lênin không thể làm nên lịch sử, mà có cả một bộ phận của xã hội bị cuốn theo Lênin… Cả một trào lưu của xã hội. Mỗi người chúng ta vừa là nạn nhân, song cũng vừa là một tội đồ của cả một trào lưu lịch sử. Chỉ có điều, chúng ta phải nhìn ra những sai lầm ấy.

Một bộ phận dân tộc Việt Nam đã lựa chọn và tự hào làm “tiền đồn” của phe XHCN. Nay hệ thống XHCN đã đi vào lịch sử, chỉ còn lại những kẻ hiếu chiến, như kiểu Trung Cộng, muốn tiếp tục sự nghiệp bành trướng của cha ông họ. Chúng ta không thể níu kéo tiếp tục cái đã đi vào lịch sử.

Hãy tỉnh táo, không mộng mị quẩn quanh với cái “tình cảm tri ân” của lịch sử. Nếu cứ nhắc nhở người Việt Nam chúng ta phải tri ân kẻ đã viện trợ cho Việt Nam để thực hiện vai trò “tiền đồn” của phe XHCN… Vậy ai sẽ đền ơn cho dân tộc Việt Nam đã đổ một núi xương biển máu để làm “tiền đồn” bảo vệ cho cái hệ thống XHCN đã vĩnh viễn đi vào lịch sử ấy?

Nói đến đây, chúng ta không thể không nói đến một nửa phía bên kia của đất nước Việt Nam. Phía ấy là Việt Nam Cộng hòa (VNCH). Phía ấy lại là một tiền đồn nữa: Tiền đồn của phe chống Cộng thế giới. Phe ấy mong muốn ngăn chặn con bài đô-mi-nô cộng sản tràn xuống Đông Nam Á, thực hiện ý đồ nhuộm đỏ phần còn lại của thế giới này. Những anh em cùng huyết thống Việt Nam trấn hai “tiền đồn” của hai bên đối địch nhau trên quy mô toàn thế giới. Tôi chưa đọc được tài liệu nào của Mỹ kể ơn đã chi viện VNCH, như Trung Quốc đã kể ơn với những người cộng sản Việt Nam. Nhưng giả dụ người Mỹ kể ơn, thì câu chuyện sẽ lại là: Vậy ai đền cho xương máu của người Việt đã đổ xuống mảnh đất “tiền đồn” cho cả hai phe?

Không. Trong Cựu ước Kinh có ghi lời Chúa: “Oeil pour oeil, dent pour dent”! Đúng, “Mắt đã được trả bằng Mắt, Răng đã được trả bằng Răng”. Thế là đủ lắm rồi. Dân tộc Việt Nam không còn nợ nần ai hết cả.

Cái gì đã là lịch sử hãy trả cho nó về với lịch sử.

V.C.Đ.

Nguồn: bauxitevn

13 Phản hồi cho “Viết nhân ngày Quốc khánh Trung Cộng (1/10): Đã đến lúc phải xóa món nợ ân oán giang hồ!”

  1. LeQuocTrinh says:

    Thưa các bạn độc giả xa gần,

    VN chúng ta chẳng còn ơn nghĩa gì hết với nhân dân TQ, kể từ khi lãnh đạo ĐCS TQ chính thức cởi bỏ cái mặt nạ XHCN để mời mọc chạy theo tư bản Mỹ (ngoại giao Ping Pong 1971, TT Nixon ghé thăm Bắc Kinh 1972). Hành động phản bội đó là con dao đâm sau lưng đồng chí ĐCS VN, tiếp sau đó là màn hải quân TQ tấn công chiếm quần đảo HS (1974), rồi chiến tranh biên giới TâY Bắc, rồi màn xâm lăng quần đảo HS-TS (1988).

    Dân tộc VN đã hy sinh quá nhiều xương máu, nhất là người dân miền Bắc, để làm bức tường thành che chở cho TQ. Nay là lúc toàn thể nhân dân VN đứng lên đòi lại công lý, lấy lại quyền làm chủ đất nước, dẹp tan tập đoàn lãnh đạo bán nước cầu vinh, nhắm mắt chạy theo áo ảnh XHCN và bị quốc tế CS lừa cho trắng mắt đưa dân tộc vào con đường phiêu lưu không lối thoát.

  2. trung says:

    Cuộc chiến tranh NAM- BẮC VIỆT NAM dưới con mắt người trung lập thì đó là cuộc huynh đệ tương tàn mà MỸ và TRUNG QUỐC là hai tội đồ lớn của dân tộc VN MỸ vì muốn bảo vệ thế giới tự do còn TQ muốn bảo vệ cái cổng nhà mình nên đã cấp vũ khí và xúi dục VN huynh đệ tương tàn thế thì TQ có tội lớn với dân tộc VN MỸ thì đã bồi thường chiến tranh TQ thì chưa mà còn tranh thủ cướp biển cướp đất của VN gây ra cuộc chiến tranh biên giới 17/2 giết hai bao người VN vậy thì có lên mang ơn TQ hay không chỉ có ĐCSVN mang ơn còn dân tộc VN ngút ngàn oán hận

  3. DÂN NGU NAM KỲ says:

    Do Trung Quốc ủng hộ miền Bắc chiếm miền Nam, mà nước VN ngày nay trở thành cộng sản. TQ giúp VN chỉ là vì sự nghiệp bành trướng ý thức hệ Cộng sản độc tài Mác- Lê. Dân nam VN hoàn toàn không mong đợi điều này, như vậy TQ là kẽ thù của nhân dân VN chứ ân nghĩa cái nỗi gì.

  4. D.Nhật Lệ says:

    Công tâm mà nói,bác VCĐ.vốn là người gốc Hoa mà nhận định vấn đề Quốc-Cộng rạch ròi,phân minh như
    thế này thì rất đáng cho mọi người VN.cảm phục.Lý do là ông phân tích một cách thuần lý trí,tình cảm dân tộc
    cũ dẹp qua một bên để coi đất Việt là quê hương đích thực của mình.,do đó bài viết có sức thuyết phục cao
    vì lý luận vững vàng,lý là lý và tình là tình không thể nhập nhằng,nếu bàn luận về chính trị là phải thế !
    Xin được hoan hô bác tác giả.Thế nhưng lại buồn đến phẫn nộ khi thấy chính bọn chóp bu cầm quyền là dân
    VN.rặc lại chaỵ theo ôm chân bọn xâm lược truyền kiếp và khốn kiếp để được bảo kê cho “ngai vàng” .sắp
    lung lay vì lòng dân uất hận đã lên đến đỉnh điểm.Những đồng bào ngả xuống chống bọn xâm lược 1979 đã
    bị VC.xem như con số KHÔNG,chúng không tri ân đã đành còn cấm đoán nhắc nhở,dù đây là sự kiện lịch
    sử nhưng chúng vẫn sợ Tàu cộng đến như thế thì đúng là ngụy quyền đích thực,chứ không phải như chúng
    luôn mồm loa mép dãi đổ tội cho VNCH.để chaỵ tội BÁN NƯỚC mà thực tế hôm nay đang chứng minh rõ
    ràng không thể chối cãi gì được.với bằng chứng cụ thể sờ sờ trước mắt mà ngươì VN.nào cũng thấy !
    Không có chuyện nợ nần với TC.nhưng bọn VC.không những mang nợ mà còn mang đại tội với dân tộc
    vì chúng đã” cõng rắn về cắn gà nhá” đến tan tác như hôm nay !

  5. KhoTu says:

    Có câu tục ngữ rằng:”con gà ghét nhau cũng chỉ vì tiếng gáy”
    và suy ra từ câu này con người tức lý nhau nhiều khi củng vì những lời nói không tế nhị với nhau!
    Trong cuộc chiến chống miền nam vn, TC cũng tốn biết bao của cải vật chất ngay cả sinh mạng để đưa miền bắc đến chiến thắng, thế nhưng họ đã không nhận được một sự tri ơn nào mà chỉ thấy những khẩu hiệu dcsvn vô… địch, chiến thắng mọi đế quốc sừng sỏ mỹ, Pháp.
    Sau đó, hăng tiết vịt lên các anh vi xi gáy càng mạnh hơn, các anh cộng thêm anh tàu cộng vào danh sách những kẻ chiến bại dưới tay “nhân rân” vn.
    thế là báo chí, khẩu hiệu trương ra khắp nước “dcsvn bách chiến bách thắng khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng” hết ngày nảy qua tháng khác!
    Anh tàu ghẻ nghe mãi cũng phải chột dạ:
    “tỉu hà ma -lịt mẹ- cái thằng an lam đểu cáng mất dạy vô ơn, nếu không có ngộ thì làm sao nó có ngày hôm nay”! Thế rồi anh nhắc khéo thằng em mất dạy
    - này các đồng chí đừng có “ăn cháo đá bát”, “được chim quên ná, được cá quên nơm”
    Nhắc mãi không xong, tuyẽn truyền cho đcs vẫn là nhất nên đường ta ta cứ đi, tàu ghẻ nghe mãi cũng phài cáu tiết xáng cho vi xi một bạt tai phù mỏ lên để dạy bài học thứ nhất.
    Nhưng bản chất của vi xi là hãnh tiến nên chả bao giờ biết đến sự khôn ngoan của ngưới xưa: “thắng không kiêu, bại không nản” nên vẫn tự cao tự đại nên đến một lúc nào đó sẽ được lãnh thêm bài học thứ hai!

    Môn tâm lý học dạy rằng chỉ có những kẻ kém cỏi dốt nát thiếu tự tin mới bị mặc cảm thua sút và vì mặc cảm này anh ta phải bốc phét thật mạnh để chứng tỏ anh ta không thua kém ai!
    Một anh trí thức đi qua một bảng cáo thị chỉ thì chỉ lướt qua, nhưng một anh dốt đi qua vì mặc cảm dốt nên muốn chứng tỏ ta đây cũng rành rẽ nên đứng lại đánh… vần thật lớn cho mọi người cùng… nghe!!!!

  6. Lê Thiện Ý says:

    Chúng ta ngày nay hẳn đã minh bạch : nhân dân hai miền Nam Bắc đều là thân phận “tốt đen” trên bàn cờ tranh chấp giữa tư bản và cộng sản. Liên Sô và Trung Cộng LỢI DỤNG VN CHO Ý ĐỒ BÀNH
    TRƯỚNG “THẾ LỰC ĐỎ”TOÀN THẾ GIỚI. Với “tham vọng lợi dụng” thì ĐỪNG NÓI TỚI ÂN NGHIÃ, trái lại NHÂN DÂN VN CÒN LÊN ÁN HỌ, QUA NHỮNG ĐỖ VỠ TANG THƯƠNG MÀ VN HỨNG CHỊU DO CS GÂY RA !
    Nhất quyết phải đòi lại chủ quyền lãnh thổ giáp giới phiá Bắc, đòi lại Trường Sa, Hoàng Sa và vùng biển thuộc chủ quyền VN, theo công pháp Quốc Tế. Kẻ cầm quyền hiện nay đã quá thụ động và nhu nhược; đúng hơn : HỌ BÁN NƯỚC !

  7. Hi x Pham says:

    Dong y voi ngai V.C.D voi dieu kien cac ngai giac Cong, lu An quang, lu an com “QG” mien Nam tho ma
    giac mang theo xac ngai Ho chu tich cua rieng cac ngai cung voi co do sao vang sang ung Bac kinh o het la moi chuyen em dep het, o do cac ngai tha ho xung tung bac Mao chu tich cua cac ngai lai duoc
    rang moi lien nhau, sung suong nhe. chuc cac ngai toai nguyen.

  8. dai cat says:

    bai viet qua tuyet voi.Toi thich bai viet nay.

  9. NGÀN KHƠI says:

    AI NỢ AI ?

    Cái lý tưởng gọi là giải phóng nhân loại như Tố Hữu nói, ngay từ đầu những người có nhận thức đều không ai tin cả, chỉ trừ những người tri thức hạn hẹp và bị lậm tuyên truyền chính trị nhất thời như kiểu Tố Hữu. Ngày nay thì tất cả mọi người đều đã thấy rõ cả. Trên cơ sở như thế, một đất nước VN thống nhất hiện tại, dù thực tế có như thế nào, cũng chẳng thể nợ nần gì với TQ trong quá khứ về bất cứ mặt nào cả. Bởi lẽ chính trị quốc tế trong quá khứ vẫn đã có thể có nhiều mưu mô ngầm ẩn, không hoàn toàn chỉ hoàn toàn đơn giản như chính xã hội dân sự chỉ thường luôn giản đơn hơn trong một nước nào đó. Nên vì thế, ngược lại, thực chất TQ hiện lại đang nợ nơi VN một phần quần đảo Hoàng Sa của VN còn chưa trả lại. Đó chính là món nợ mà hiện tại TQ đang còn nợ VN, kể cả một phần nhỏ nào đó của cả quần đảo Trường Sa của VN nữa.

    NON NGÀN
    (26/9/11)

  10. Vũ duy Giang says:

    Tôi có viết phản hồi trên diễn đàn ĐCV về chuyện”hồng quân”của Mao trạch Đông được bộ đội Việt Minh trợ giúp khi chắn đánh tàn quân của Tưởng Giới Thạch chạy qua biên giới Bắc Việt-TQ vào năm 1949, và sau đó bộ đội VM cũng đã bảo vệ biên giới miền nam TQ trong chiến trận chống Pháp và Mỹ ở Việt Nam.

    Nhưng trước đó vào những năm 1909 đến 1911, Tôn Văn(hay Tôn dật Tiên)đã chạy chốn sang VN(vùng Saigon-Chợ lớn?)để tránh truy tầm của công an Triều đại Mãn Thanh(đã cai trị nước Trung Hán trong nhiều trăm năm),cho đến khi ông này lật đổ Từ Hi Thái Hậu,để thành lập nước Cộng Hòa Trung Hoa đầu tiên vào năm 1911.Vì vậy mà nhiều người Tầu thờ phụng Tôn Văn,chớ không thờ Mao hay Tưởng!

    Khi đó đã có 1 độc giả đã phản hồi trên diễn đàn(sau khi đọc phản hồi của tôi)là sao bà phát ngôn Nguyễn phương Nga không dám mang sự việc này ra để đối chất với TQ chuyên kể lễ ơn huệ với những người CS cầm quyền ở VN?

    Vậy thành thật mong các nhà”sử gia”Việt nam ở ngoài, và trong nước(như các ông Phan Huy Lê,Nguyễn Nhã”nếu biết rõ hơn về tình tiết lịch sử này,thì phản hồi cho tất cả người Việt nam được biết? Xin trân trọng cám ơn trước.

Leave a Reply to KhoTu