WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bạn ở đâu trong câu chuyện dài về đời sống con người?

Tôi 24 tuổi, nữ và tôi là người Việt Nam.

Vừa đọc một bài báo nói rằng: Thế giới đón công dân thứ bảy tỷ vào ngày 31/10/2011. Sau khi có tốc độ tăng trưởng chậm trong hầu hết lịch sử loài người, số dân trên trái đất đã tăng hơn gấp đôi trong vòng 50 năm qua.

Đọc rồi tôi tự ngẫm nghĩ: dân số tăng, và chúng ta đang ở đâu trong câu chuyện dài về đời sống con người?

Không quá khó để ta có thể biết mình đang đứng ở vị trí nào trong xã hội. Một người thành đạt, nhiều tiền, danh vọng hay một người an phận, bằng lòng và chấp nhận mọi chuyện xảy đến với mình như một lẽ tự nhiên? Không ai ngoài bản thân chúng ta biết rõ mình muốn gì và mình còn e ngại điều gì. Nhưng đôi khi cuộc sống không đơn giản như những điều chúng ta nghĩ. Không phải mình cứ phấn đấu, mình biết mình đứng ở đâu là mình có thể an nhiên sống trong thực tại. Còn nhiều lắm những cám dỗ, lọc lừa. Còn nhiều lắm những chèn ép, đua chen. Và còn nhiều lắm những con người với trái tim ngày một giá băng trước số phận của đồng loại mình.

Vậy thì mình nằm trong số nào giữa nhân loại vừa đón con số bảy tỷ dân này? Một câu hỏi khó hay dễ? Hay sẽ chỉ có những cái đầu lắc lắc, cái mặt vội quay đi né tránh câu hỏi, né tránh phải trả lời một vấn đề mà người ta tự ý cho rằng nó là nhạy cảm. Sao lại khó trả lời như thế? Phải chăng vì tất cả chúng ta đã bước sang ngưỡng của sự tính toán, của máu lạnh, của “sống chết mặc bay”? Không ít thì nhiều, nhân cách đã bị mai một.

Bé Danica May Camacho, công dân thứ 7 tỷ chào đời tại Philippines, đón nhận sự chúc mừng của các quan chức Liên Hiệp Quốc.

Tôi hay một vài người hay nói giờ chỉ muốn về quê ở. Thành phố bây giờ đua chen chật trội, nhà nhà kín cổng cao tường, người trong một gia đình còn chẳng mấy khi ngồi ăn cùng nhau, môi trường thì ngày một ô nhiễm. Rồi người ta đổ lỗi cho công việc, cho cuộc sống khó khăn, nếu không biết tận dụng cơ hội, không biết đua chen thì bị loại khỏi nhịp sống khẩn trương này ngay. Nói là như thế nhưng người ta vẫn ngày ngày bám trụ vào mảnh đất Thủ đô phồn hoa đô hội này. Ngay cả tôi, muốn về quê lắm nhưng về thì biết làm gì với công việc hiện tại của mình? Mình đâu phải là giáo viên để có thể chạy việc vào một ngôi trường làng nào đó rồi an phận với bảng phấn trường lớp, mình cũng đâu phải một người có nhiều kinh nghiệm, có “bóng quan” che chở đủ để nhét mình vào một vị trí nào đó ngay cả trái ngành trái nghề. À mà cũng có người che chở đấy, nhưng khi mà năng lực mình chưa đủ thì nhảy vào cũng chỉ như là thêm một con sâu làm rầu nồi canh, cố gắng nhìn vào thực tế rồi chờ đợi một người tài năng đức độ chấp nhận về quê làm giàu cho quê hương mình mà mỏi mắt vẫn không thấy nhân tài đâu. Thì ra những người giỏi lại là những người không thích về quê. Người ta phải tận dụng chất xám để làm việc ở những môi trường “đẳng cấp” hơn, và quan trọng là kiếm được nhiều tiền hơn. Thế thì trách gì nhiều người luôn thắc mắc tại sao quê mình mãi còn nghèo, bộ máy chính quyền cấp xã huyện ngày một tha hóa, suy đồi. Người này cướp của của người kia. “Trộm cắp như rươi”, sơ hở một chút là xe cộ, tài sản, gia cầm bỗng chốc chẳng còn gì, bao công sức cũng bay biến hết cả.

Nói là như thế để biết ở quê bây giờ đâu còn giữ được nét đẹp vốn dĩ có từ ngày còn “chân lấm tay bùn”, ngày còn “bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng”. Bây giờ người ta lại sống theo kiểu nửa vời, quê không ra quê, phố cũng không phải phố. Cuộc sống thì nghèo nhưng người ta cũng học theo thành phố ăn chơi đua đòi, học sinh cũng quần nọ mốt kia, tóc nhuộm xanh đỏ, điện thoại tít tít, yêu đương từ khi còn cấp hai cấp ba, có khi còn cấp một. Rồi chưa học xong cấp ba đã phải cưới vội vì trót mang bầu với người yêu bằng tuổi, mặt còn búng ra sữa. Tự hỏi rồi sau đó những cặp vợ chồng trẻ con đó sẽ sống ra sao, nuôi con thế nào, dạy dỗ con cái làm sao khi mà bố mẹ chúng còn chưa ý thức được hành vi, lối sống của chính mình. Và bố mẹ của những cặp vợ chồng trẻ đó đã giáo dục con mình thể nào? Hay là cũng vì bận công việc, bận kiếm tiền mà bỏ quên mất việc hướng cho con mình tới một lối sống lành mạnh hơn?

Người ta đang dần phải công nhận rằng con người đang tha hóa về đạo đức, cắt giảm đạo đức để tồn tại. Có người nói với tôi, con người bây giờ trở nên như vậy một phần là do chính sách giáo dục, quản lý con người của chính phủ. Nói như thế là đúng nhưng trước khi nghĩ đến những trách nhiệm lớn như vậy thì phải chăng ta nên tự điều chỉnh hành vi của mình. Mỗi gia đình là tế bào của xã hội, vậy sao ta không nên sắp xếp lại cuộc sống từ chính gia đình của mình?

Và cũng phải đề cập đến chính sách giáo dục con người ở nước ta. Tại sao ta ngưỡng mộ người Nhật về tinh thần đoàn kết, tương trợ lẫn nhau? Tại sao họ lại không đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích xã hội? Vì họ yêu nước? Nói như vậy hóa ra chúng ta không yêu nước mình? Yêu lắm chứ. Vậy thì phải chăng chúng ta, hay chính phủ chưa đi đúng hướng, chưa thật sự tập trung đầu tư vào giáo dục con người?

Nói đến Nhật Bản, ngay từ sau thế chiến thứ hai, Nhật đã ngay lập tức đầu tư vào giáo dục để gây dựng một thế hệ trẻ mới làm việc có quy tắc, không chịu đầu hàng trước khó khăn, luôn kiên cường với tính kỉ luật phi thường và văn hóa ứng xử tốt với cộng đồng. Phải chăng đó là một hướng đi mà chúng ta phải nhìn vào học tập để không bao giờ phải tự hỏi vì sao người Nhật lại “phi thường”? Người ta giàu nhưng người ta không hèn, người ta nhiều tiền nhưng người ta không dùng tiền để đánh đổi vị thế, người ta gặp nạn nhưng người ta vẫn kiên cường cùng nhau bám trụ, xoa dịu nỗi đau, cùng làm lại từ đầu. Bao giờ Việt Nam ta mới được như thế? Hay ta lại đang đi theo lối mòn mà người Trung Quốc vừa lăn bánh qua?

Có một vấn đề mà thế giới đang lo ngại là cuộc chiến giành tài nguyên: Các tính toán cho rằng nhóm các nước giàu nhất sử dụng số tài nguyên lớn gấp hai tất cả các nước còn lại trên thế giới. Liên Hiệp Quốc tính rằng nếu xu hướng dân số và tiêu dùng hiện nay còn tiếp diễn, đến những năm 2030 phải cần đến hai Trái Đất mới gánh nổi chúng ta.

Con người sụt giảm nhân cách, tính toán hơn, tinh ranh hơn trong mọi vấn đề. Các nước phát triển thì dùng mọi thủ đoạn để giành giật từng “miếng cơm. manh áo” của những kẻ yếu thế hơn mình. Dân số ngày càng tăng, người nghèo đói chưa bao giờ giảm bớt, giá cả thị trường ngày một leo thang. Nhưng Trái Đất thì chỉ có một. Vậy điều gì sẽ gánh nổi chúng ta?

Câu chuyện về đời sống, về thời thế chắc còn mãi trăn trở trong mỗi chúng ta. Nhìn Đất nước phát triển, đi lên vươn tầm khu vực thật thấy vui mừng lắm. Nhưng liệu rằng mỗi chúng ta đã biết mình đang ở đâu trong câu chuyện dài về đời sống con người?

Các học sinh đang tập thể dục tại một trường trung học ở thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Kết quả tổng điều tra dân số mới nhất ở Trung Quốc hồi đầu năm nay cho thấy nước này có 1,33 tỷ người và là quốc gia đông dân nhất hành tinh.

Ấn Độ, hiện là quốc gia đông dân thứ 2 thế giới với 1,2 tỷ người. Ấn Độ được dự đoán sẽ vượt qua Trung Quốc để trở thành nước đông dân nhất hành tinh với 1,6 tỷ người năm 2030.

Chuyến tàu đông nghẹt hành khách đang đến ga, trong khi hàng trăm người khác chờ đợi lên tàu tại một nhà ga ở Dhaka, thủ đô Bangladesh. Liên hợp quốc dự đoán dân số thế giới đã đạt ngưỡng 8 tỷ năm 2025 và 10 tỷ năm 2083.

Hai chị em song sinh Cao Xiaoqiao và Cao Daqiao tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Họ được công nhận cặp song sinh già nhất thế giới, hiện 104 tuổi.

Một em bé bị suy dinh dưỡng nằm trên nền đất của một trung tâm từ thiện ở thị trấn Maradi, miền nam Niger.

Mọi người tập chung quanh giếng để lấy nước tại làng Natwarghad, bang Gujarat, phía tây Ấn Độ.

Các tài xế trong giờ cao điểm buổi chiều ở Đài Bắc, Đài Loan.

Một người nông dân xách những xô nước từ một hồ khô cạn để tưới rau tại tỉnh Giang Tây, Trung Quốc.

On the net

1 Phản hồi cho “Bạn ở đâu trong câu chuyện dài về đời sống con người?”

  1. Nguyen quoc viet says:

    Mặc dù vẫn biết Thời gian như dòng chảy của một con Sông , không dừng hoặc chảy ngược trở về Nguồn . Thế giới và Môi trường thiên nhiên cũng đổi thay , biến dạng với Thời gian hoặc ít nhiều qua tác động của Con người , hoặc chỉ là những biến đổi Sinh thái bình thường . Tất nhiên mỗi con người trong chúng ta sống , hoạt động trong cái Thế giới nhỏ bé với bầu không gian chung quanh giới hạn và khỏang Thời gian của thực tại . Thế nhưng khoảng Thời gian của thực tại , chính là nhịp cầu bắc giữa Thế giới của Qúa khứ với Thế giới của Ngày mai . Trong phạm vi giới hạn của Diễn đàn , tôi chỉ muốn đề cập tới tất cả những gì có liên quan đến Việt nam mà thôi . Đất nước Việt nam ngày nay ( sau hơn nửa Thế kỉ thật dài dưới sự thống trị sắt máu , gian sảo , của cái gọi là Đảng cộng sản với những người không có chút văn hóa làm người đang nắm quyền …. ) như một nhịp cầu ma , không điểm tựa giữa hai đầu cầu . Một Đất nước mà Qúa khứ không bao giờ được phép có thật , vì con người Việt nam của Thực tại không được phép biết đến những Sự thật của Qúa khứ …. .Trong một Đất nước mà tất cả mọi Sự việc , mọi sinh hoạt của Cuộc sống , của Xã hội , của nền Văn hóa v… v… đều hoàn toàn do một Đảng quản lý , lãnh đạo , nói một cách khác tất cả , tất cả đều phải được Đảng cho phép …. Và kết qủa : toàn thể đơn vị Xã hội , nền Văn hóa , truyền thống Đạo đức , Con người Việt nam ngày nay ra sao ??? tôi chẳng cần bàn thêm , vì điều này : tự ai nấy hiểu , theo ý mình muốn hiểu . Tương lai Đất nước Việt nam sẽ ra sao ??? . Mỗi con người trong chúng ta có thể nào biết được chỗ đứng , vị trí của mình trong cuộc sống làm người , trên mảnh đất mình đang cắm dùi ngày mai như thế nào ??? . Riêng cá nhân tôi : tôi sống trong Thực tại , với Qúa khứ từng ngày trong Tim , óc và hoạch định mỗi ngày chương trình làm việc , sống , nghỉ ngơi … cho ngày mai …. Dĩ nhiên rất Vị kỉ , hạn hẹp … không triết lí giông dài , vô bổ .

Leave a Reply to Nguyen quoc viet