WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nối Vòng Tay Lớn và những Hội chứng Thời đại

Nếu có thể tự xét mình, chính ra tôi không phải là một người bi quan yếm thế (?) nhưng thiết tưởng, đúng hơn – là một người thực tế ý thức được sự bất lực của bản thân trước muôn vàn khó khăn và khổ lụy của hiện tình Việt Nam – tôi chỉ biết nói lên những cảm nhận cá nhân chân thành nhất về những tình huống trong và ngoài nước. Tuy là một người Việt Nam trước tiên và sau đó mới là công dân Mỹ, tôi cũng không thể tự cho mình là một người am hiểu tình thế Việt Nam để có thể kinh qua cuộc sống thực của những người dân trong nước mà chia sẻ những cam chịu hay vui sướng của họ. Trên căn bản pháp lý, đại bộ phận người Việt hải ngoại đã là người ngoại quốc/cuộc, mấy ai chịu từ bỏ quy chế pháp nhân của mình để trở thành người trong cuộc?

Do đó xin đừng “theo đóm ăn tàn”, đứng ở bờ đại dương bên này mà phóng rọi tâm tư mình – tâm lý học Mỹ gọi là projection* – qua bên kia Thái Bình Dương, hô hào thúc đẩy người khác, hoặc tự cho mình là những nhà đối kháng (hay chiến sĩ dân chủ) trong nước, đại để như câu: “Chúng ta đều là những Huỳnh Thục Vy…” hoặc như lời tuyên bố sẵn sàng từ bỏ cuộc sống Mỹ của một ông Luật Sư Tiến Sĩ nào đó muốn đóng góp cả gia tài cho sự nghiệp dân chủ của Việt Nam (sic!). Có khác gì những người tự mình thực tiễn không làm nên công cán hay tích sự gì (tôi là một!) nên thích ca tụng và phong thánh cho những người đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ trong nước như Lê thị Công Nhân (gần đây)… hoặc Lê Chí Quang (cả chục năm trước). Gần hai năm qua, trên Đàn Chim Việt và Talawas, sau khi Lê thị Công Nhân ra tù, giữa những lời hoan ca quá độ, trong bài Căn Bệnh Trầm Kha và Hoang Tưởng của Thế Kỷ, tôi đã khuyên người khác để yên cho nữ anh thư của mình sau khi trích dẫn lời tâm huyết của cô:

Tôi chỉ có thể làm cái phần của tôi, chứ tôi không thể làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác và nếu như cái lý tưởng của tôi có thất bại thì tôi nghĩ rằng đó cũng là điều rất đúng… và mọi thứ có dở dang thì nó cũng không cần phải nói nhiều vì các anh chị và mọi người cũng biết công việc và tất cà các khía cạnh khác của cuộc sống, và dù có gì đi chăng nữa thì tôi nghĩ rằng tôi đã có những việc làm và những giây phút mà mình cảm thấy thật sự tự do, đó là khi tôi sống theo cái lý tưởng của tôi và rất may là sau 3 năm ngồi sau song sắt nhà tù thì tôi thấy rằng cái lý tưởng đó nó không sai (nó không sai), nhưng có thể cuộc đời tôi sẽ không thể thành công vì lý tưởng đó, nhưng đối với tôi thì điều đó nó cũng không phải quá quan trọng.”

Đến nay sau gần hai năm cô lập gia đình “lui về ở ẩn”, thiển nghĩ chúng ta đã có đủ thì giờ để nghiệm lại những chuyện hô hào thị phi của chính mình.

Hội chứng Nối Vòng Tay Lớn

Gần đây theo VietNamNet: Ca khúc quen thuộc của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn “Nối vòng tay lớn” được nhiều rocker, rockband nổi tiếng từ Nam chí Bắc như Trần Lập, Unlimited, Microwave hay Thủy triều đỏ, Buratinox… trình bày đã tạo nên một “bão lửa” trên các diễn đàn mạng. Một Music Video dàn dựng nhiều cảnh quay công phu cùng bản phối khí được cộng đồng mạng đánh giá là làm sống dậy giá trị đích thực của “Nối vòng tay lớn”.

Một bản nhạc rock được đưa lên YouTube hồi đầu tháng 12 vừa qua khiến cộng đồng mạng VN phát sốt với hơn 66 nghìn lượt xem trong 3 ngày và gần 100 trang comment. Hai nickname 157meoluoivà chuductoan đều thốt lên sung sướng: “Ôi, nghe sướng thế không biết… đang mất niềm tin… nghe xong tinh thần được vực dậy… Giống mình, đang nản vì chuyện học, tự nhiên nghe xong phấn chấn hẳn. Đời đẹp biết bao nhỉ, cứ sao lại buồn vì chút chuyện nhỏ không đáng. Làng Việt, mang trong mình dòng máu Việt, hãy sống sao cho xứng đáng với hai chữ Việt Nam…” Nicknam bboygiang đang du học tại nước ngoài chia sẻ: “Nghe xong bài này nhớ Việt Nam quá!”

Trong gần 1000 comment, cảm xúc chung đều là không nén nổi tình yêu cháy bỏng và rạo rực khi xem song MV này, “mắt rưng rưng…tim đập nhanh.”

Bạn hoangthanhtung53ca lại phạng một câu: “thằng nào ‘dislike’ không phải người Việt Nam”!  Nghe xong music video (MV) này tôi cảm thấy khó ở và ngượng (ngập) chín cả người!  Vì không hiểu sao lòng mình không được vực dậy, sôi sục tình yêu nước như các bạn trẻ này! Chẳng lẽ sống được nửa tuổi đời, chứng kiến, nghe được nhiều chuyện oan khiên đã khiến mình già đi, mất hết nhuệ khí và lòng tự tin rồi sao? Hoặc giả, mang nhãn mác một cư dân Mỹ, tôi lại rúc đầu vào cát như con đà điểu, tránh né những chuyện bất cập khác ở Việt Nam? Đến khi đọc được phản hồi của ToTamCandida sau bài MV Nối Vòng Tay Lớn thì tôi mới ngộ ra:

“Đây cả là một sự “trêu ngươi”! Hiện tượng Nối Vòng Tay Lớn có tích cực thay đổi được ‘bộ mặt’ VN không, hay giống như những phen ‘đi bão’ bóng đá khi VN thắng trận chỉ giúp cho hằng hà xa số đám trẻ cơ hôị duy nhất trong một ‘chế độ CA trị’ xả xì-trét, làm rối loạn, ùn tắc giao thông hàng giờ và hãnh tiến vì CA đã để yên cho mình ‘quậy’!?”

Đúng vậy, vào cuối năm 2008 khi Việt Nam thắng Thái Lan trong giải Bóng Đá Asean Football Federation (AFF) Suzuki Cup 2008, tôi và một người bạn Sàigòn đã nhập dòng hàng ngàn xe máy đi bão bằng Honda nên cũng cảm nhận được sự hồ hỡi này.  Xin đọc Ở tận cùng vực thẳm của ảo tưởng.

Chính nghĩa chống Cộng

Buồn cười trong khi một số người hải ngoại (chỉ một số người thôi, không có bạn trong đó nhé) 1) thích dựa hơi những người “hung” trong nước để tạo thế đứng cho mình ở hải ngoại, thì có một số người khác 2) vội vã và nhất quyết ngay từ đầu không muốn sơ múi tơ hào gì với Việt Nam vì họ cho rằng lãnh tụ và Đảng Cộng Sản Việt Nam đã làm cho mọi chuyện ở Việt Nam – kể cả những chuyện có liên hệ đến Việt Nam – ô uế.  Còn những người khác 3) mơ tưởng đến một ngày mai Việt Nam tươi sáng – sau bao năm mỏi mòn đợi trông – vội vàng bám víu đến những sự kiện xảy ra xung quanh mình mong áp dụng và so sánh với Việt Nam.

Đó là chưa kể đến 4) những người tự phong cho mình chính nghĩa cờ vàng, đại diện cho Việt Nam Cộng Hòa, chính thức được thừa kế những nền tảng dân chủ – dù phôi thai – của miền Nam thuở trước. Như vậy, không hiểu chánh phủ lưu vong của ông Nguyễn Hữu Chánh có được kể là một trong những đảng chính thống của VNCH được thừa kế sự nghiệp để phất cờ khởi nghĩa đó không? Hay là những chính đảng mà nhà nước Việt Nam ghét cay đắng như Việt Tân; Dân chủ Nhân dân, hoặc những đảng phái mơ hồ nào khác?

Không muốn sơ múi, tơ hào gì với Việt Nam

Tôi không hiểu trong một thế giới tranh tối tranh sáng, không phân biệt rạch ròi trắng đen như Việt Nam hiện nay, làm thế nào để người ta phân biệt Việt Nam như là một đất nước đại diện cho mọi người Việt Nam – quốc gia hay Cộng sản, hay bất cứ các thành phần nào khác vẫn coi Việt Nam là nguồn cội của mình – thế nào là một Việt Nam liên đới với tội ác do tập đoàn Cộng Sản gây ra?

Gần đây lá thư ngỏ của 36 trí thức hải ngoại với nhà nước Việt Nam và những tranh luận và lên án theo sau đó đã cho thấy chuyện bất phân minh của vấn đề. Điều này cũng không khác lắm với lời phê bình sau đây của một đọc giả trên Đàn Chim Việt:

nguyenha says:17/11/2011 at 10:32: “Thưa ông Ng Kh Th.Anh, tôi không hiểu cô Victoria dại diện cho VN hải-ngoại hay cho CHXHCNVN. Nếu cô Victoria Phạm là Hoa-hậu của nước VN Cộng-sản,thì theo tôi,điều mà làm Ông ngạc nhiên nhất, phải là điều “Ăn cơm Quốc-gia thờ Ma CS” mới phải!!”

Ông ta quên rằng Victoria Phạm, thí sinh VN tại cuộc thi hoa hậu thế giới  là một bài dịch trực tiếp từ một trang web của Đại học Berkeley, thuộc Haas School of Business/Phân khoa Kinh Doanh, mà không phải là phát biểu hay bày tỏ riêng tư gì của tôi. Người ta có thể tự hào là một người Việt, đẹp và dân chủ, hậu duệ của Việt Nam Cộng Hòa, nhưng không ai có thể tự mình nhân danh hay đại diện cho nước Việt Nam đương quyền nếu họ không được chính nước (Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa) Việt Nam công nhận là hoa hậu để họ có thể làm thí sinh đi dự thi hoa hậu thế giới. Dù muốn, cô Victoria Phạm lại càng không thể đại diện cho Việt Nam Cộng Hòa, một thực thể chỉ còn tên trong quá khứ, dù cho thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (một nhà cầm quyền dù không chính thống/de jure, nhưng chính danh/de facto) có nhắc đến VNCH trong chuyện bảo vệ Hoàng Sa và Trường Sa. Buồn và cười ra nước mắt, nếu tôi không lầm cô Victoria Phạm sanh ra trên đất Mỹ hiện sống như một công dân Mỹ, ăn cơm Mỹ (không phải bơ thừa sữa cặn) chứ không phải cơm cúng trên bàn thờ của VNCH. Tôi cũng chẳng biết ngoài chuyện học và sắc đẹp, cô còn thờ cúng con ma ghê tởm nào không?

Của đáng tội, khi một nhà nước không tôn trọng nhân quyền hay dân chủ, hèn với giặc, ác với dân, thì con dân họ, nhất là khúc ruột ngàn dặm, sẽ cảm thấy xấu hổ với một cầm quyền mang danh Việt Nam, đại diện cho họ, cho nên đôi lúc cũng muốn quên đi gốc gác đau buồn của cha ông mình. Riêng tôi, tuy đau buồn và yếm thế về thời cuộc, cái nghiệp Việt Nam vẫn ám ảnh, đeo đuổi mình vì tôi còn thấy những gương sáng ở nước nhà, nên tin rằng cái nhân tố Việt sẽ không bao giờ mất – kể cả trong thâm tâm của những người Cộng sản.

“Còn trời còn đất còn non nước
Chẳng lẽ non sông mãi thế này?”

Mơ tưởng đến một ngày mai Việt Nam tươi sáng

Nhiều người mơ Mùa Xuân Ả Rập đến với Việt Nam như ở Libya, tôi, học trò của bài học lịch sử, khuyên họ nên từ tốn trong chuyện ăn mừng thái quá cách mạng Libya thành công vì đã giết chết Gaddafi. Người Việt có cần được cẩn trọng nhắc nhở hay không: cách mạng chỉ thành công sau khi cầm quyền mới chịu giải thể quân lực quyền bính của mình để thật sự thành lập một chính quyền dân sự chính thống và thực thi một hiến chương dân chủ? Ở Libya, xin cầu chúc cho dân tình không đi vào vết xe đổ.

Vài tuần trước đây, báo chí cũng như các trang blogs, mạng lưới xã hội như Facebook, Tweeter, nhất là cộng đồng mạng Việt hải ngoại đã loan tin và bày tỏ sự mừng rỡ, ngợi khen cuộc nổi dậy thành công của nhân dân Libya, một cuộc cách mạng mà nhiều người ước ao, so đo với tình hình Việt Nam. Như nhiều con dân Việt Nam từ trong đến ngoài nước, tôi cũng ước mong có một sự thay đổi tích cực ở Việt Nam, nhưng theo thiển ý, trừ phi có một cuộc biến động lớn, sinh sự bởi Trung quốc cùng với sự khủng hoảng kinh tế hiện hành, tôi e rằng Việt Nam khó có một cách mạng toàn phần ngay lúc này. Để trả lời sự so sánh mẫu số chung của Việt Nam với Libya trên trang Facebook của tác giả Lê Diễn Đức, tôi đã góp ý:

“Chuyện Libya và chuyện VN có lẽ sẽ giống nhau ở một điểm: Sau một cuộc cách mạng thế nào mới gọi là thành công? Xác chết “tanh banh” của một (hay nhiều lãnh tụ độc tài) không thể mang lại thành công hay ấm no, hạnh phúc cho một dân tộc. Libya sẽ đi về đâu? Đó mới là điều đáng nói. Sau 1954 hay sau cuộc cách mạng Mùa Thu của Cộng Sản, nhiều người đã cho là cuộc cách mạng VN đã thành công. Không đúng!  Sau 30 tháng Tư ’75, nhiều người cũng cho cuộc cách mạng đánh Mỹ thống nhất đân tộc đã thành công. Không đúng nốt. Phải làm gì sau cách mạng mới đáng kể. Nếu không thành tích chi còn lại xương máu và đổ vỡ!

Tôi là dân Sài Gòn, khi cách mạng 1 tháng 11 năm ’63 lật đổ hai ô Diệm-Nhu tôi còn bé, nhưng hình ảnh máu me của ông Diệm, hai tay còng sau lưng, người nằm co quắp, quay nghiêng, mặt úp xuống sàn thiết giáp vẫn đập mạnh vào tâm khảm tôi. Người ta hoan hô , reo mừng chuyện kết liễu một chế độ độc tài… Đến bây giờ, bỏ chuyện gia đình trị, Phật giáo sang một bên, vỡ lẽ ra họ là nền Cộng hòa khá nhất trong 21 năm dân chủ phôi thai của miền Nam (của VN). Nhiều người lên án tôi về nhận định đó cũng như sau đây: Sau ’75, lần đầu tiên VN thống nhất, độc lập, có thể đoàn kết toàn dân, thay đổi hướng đi tiến lên chủ nghĩa Cộng Sản (mà tôi chẳng bao giờ tin tưởng) thì VN đã có cơ hội tiến xa, ra biển lớn… Nhưng đó chỉ là mơ ước hão huyền, chế độ CS có bao giờ cải thiện được không? Cách mạng nào cũng có chuyện quá độ của nó, lãnh đạo thời nào cũng cần nhân đức để xây dựng, xây dựng, và xây dựng!”

Và thiết tưởng cách xây dựng tốt nhất cho Việt Nam hiện nay là hướng đi cần kíp cho những lãnh đạo còn lương tri: hãy quay về với dân tộc trước những đổ vỡ khó lường khi của cải và quyền tước của mình sẽ không còn điểm tựa trong lòng đất nước.

© NKTA

© Đàn Chim Việt
———–
* Không hiểu người ta có thể áp dụng tâm lý học Tây phương để gọi cho hội chứng của căn bệnh hoang tưởng trầm kha này là “projection” (phóng rọi) không? Nói nôm na, trường hợp projection/phóng rọi xảy ra khi chủ thể (người trong cuộc) vì một hạn hẹp hay bất lực nào đó không đạt được ước muốn của mình nên ‘phóng rọi’ ước muốn đó vào đối tượng (khách thể) mình tin yêu. Chẳng hạn như cha mẹ ủy thác hay đặt trọng vọng đỗ đạt cao vào con em mình, hoặc giả khán giả đem ước ao thành đạt hay chiến thắng đặt vào tài tử ciné hay cầu thủ/vận động viên của đội nhà. Ở đây, khi chính bản thân con người vì nỗi sợ hay một lý do nào đó không dám, hoặc không làm được một điều gì thì tất nhiên họ cần thần tượng hóa hay thúc đẩy một nhân vật dũng cảm nào đó thay thế cho họ.

55 Phản hồi cho “Nối Vòng Tay Lớn và những Hội chứng Thời đại”

  1. LeQuocTrinh says:

    Chào ông Nguyễn Khoa Thái Anh,

    Nếu tôi không lầm ông NKT Anh cũng đã có viết một bài nói về chuyến thăm viếng Bắc Mỹ (năm 2010) của anh Nguyễn Huệ Chi (chủ nhiệm Trang BoXitVN), trong đó ông nhắc đến câu nói phỉ báng cộng đồng chống Cộng ở hải ngoại của một ông Marxist VN nào đó. Đối với tôi, chống Cộng hay theo Cộng, là quyền tự do tư tưởng của mỗi người trong một xã hội văn minh tân tiến. Tôi không bàn vào chi tiết mà chỉ nêu lên đây để cho các độc giả thấy rõ hai mặt của đồng tiền.

    Ông lại còn nói:

    …”Trên căn bản pháp lý, đại bộ phận người Việt hải ngoại đã là người ngoại quốc/cuộc, mấy ai chịu từ bỏ quy chế pháp nhân của mình để trở thành người trong cuộc?

    Do đó xin đừng “theo đóm ăn tàn”, đứng ở bờ đại dương bên này mà phóng rọi tâm tư mình – tâm lý học Mỹ gọi là projection* – qua bên kia Thái Bình Dương, hô hào thúc đẩy người khác, hoặc tự cho mình là những nhà đối kháng (hay chiến sĩ dân chủ) trong nước, đại để như câu: “Chúng ta đều là những Huỳnh Thục Vy…” hoặc như lời tuyên bố sẵn sàng từ bỏ cuộc sống Mỹ của một ông Luật Sư Tiến Sĩ nào đó muốn đóng góp cả gia tài cho sự nghiệp dân chủ của Việt Nam (sic!)”…
    …………………………

    Tôi hiểu tâm tư ông hãy còn khó chịu vì sự phản kháng mãnh liệt của cộng đồng người Việt hải ngoại trên Lá thư Ngỏ của 36 vị nhân sĩ trí thức (tháng băy 2011). Tôi là người đầu tiên phát pháo trên Diễn Đàn này với bài “Nguỵ quyền, Phản động, Phản quốc”, cho nên tôi xin phép thưa lại một điều rõ ràng với ông Nguyễn Khoa Thái Anh rằng:

    “Người Việt hải ngoại, tuy mang quốc tịch khác, nhưng có toàn quyền can thiệp vào nội tình trong nước, khi mà tổ quốc lâm nguy bị ngoại bang đe doạ và chính quyền CS VN đã âm thầm ký kết nhượng bộ chủ quyền lãnh thổ qua bằng chứng Bức Công Hàm bán nuớc 1958 của ông Phạm Văn Đồng”.

    Lý do đơn giản và dễ hiểu là tập đoàn lãnh đạo đó không hề do dân bầu lên trong suốt 60 năm trời, họ đã tham quyền cố vị, cha truyền con nối, cố tình đưa dân tộc VN vào con đường XHCN đen tối và bị ngoại bang chi phối từ kinh tế cho đến chính trị, xã hội, gây ra biết bao thảm cảnh nồi da xáo thịt.

    Xin ông hãy nhớ cho rõ điều này.

    Lê Quốc Trinh

    • Nguyễn-Khoa Thái Anh says:

      Tôi hiểu rỏ nỗi uất ức và đau buồn của ông Lê Quốc Trinh và hàng triệu người Việt-Nam khác, xin chúc tụng và khen ngợi tinh thần quật cường của ông, hy vọng rằng tinh thần ấy đã được thể hiện bằng hành động nhiều hơn lời nói. Quan điểm của tôi thiết tưởng đã rõ: “Mấy ai là người Việt hải ngoại thật sự dám/chịu hy sinh đề về VN chia sẻ, tranh đấu chung với những người bất đồng chính kiến, thay vì chỉ biết hô hào, xúi bẩy và chửi bới suông?”

      Những điều ông nói về CS VN phần đông người Việt ai cũng biết và tôi KHôNG nghĩ mang nhiều tác dụng tích cực vì chính tôi đã viết nhiều trong các bài nghiên cứu, giảng giải bằng tiếng Anh trong học đường, cũng như các bài viết ngoài công luận trước đây. Chúng ta có điều gì mới mẻ, thiết thực hơn chuyện nguyền rủa bóng tối không?

      Tôi vẫn quan niệm: “Ra đi (khỏi VN) là chết trong lòng quá đỗi vì mấy khi đi mà vẫn thực thi?”

      • Lamson72 says:

        Những bài viết của Ông Nguyễn-Khoa Thái Anh cũng tàng tàng hay thường thường bậc trung. Không hiễu vì sự hiễu biết bị giới hạn hay ông cố ý nói, viết một chiều mặc dù ông đang sống trong không gian ba chiều chuyển động.

        Mỗi người có một nhiệm vụ nhất định. Đòi hỏi Người Việt hải ngoại phải về VN sát cánh cùng đồng bào trong nước đấu tranh chống phỉ quyền việt cộng là một đòi hỏi phi lý và thiếu khôn ngoan. Thay vì đi về để đấu tranh trực diện với phỉ quyền ( nhiều phần sẽ bị vô tù) Ở ngoại quốc họ đấu tranh cách khác để yểm trợ đồng bào trong nước bằng cách yêu cầu những vị dân cữ áp lực mạnh mẻ lên nhà cầm quyền VC. Mặt khác họ sẽ ủng hộ tài chánh cho những người đấu tranh trong nước. Nếu không có họ thì làm sao gia đình của Ông Huỳnh Ngọc Tuấn làm sao sống qua khỏi con trăng nầy. Trong quân đội có sỉ quan tham mưu và sỉ quan tác chiến. SQ tham mưu làm kế hoạch hành quân và SQ tác chiến thi hành. Mỗi người một nhiệm vụ không thể cho rằng SQ tham mưu chết nhác rồi thách thức có ngọn thì hãy ra chiến trường đánh đấm. Cho nên may mà có hằng triệu người Việt thoát ra nước ngoài. Một lực lượng hùng hậu yểm trợ tinh thần và vật chất chứ có ai ở không mà nguyền rủa bóng tối. Phải nói phải viết những tội ác mà cs đã, đang làm cho nhiều thế hệ biết. Nói một lần làm sao có hiệu quả. Phải nói đời đời kiếp kiếp không ngừng nghỉ.
        Thời xưa là cắt cổ mổ bụng thả trôi sông. Thời nay chỉ cho vô tù. Lâu lâu còn tống đi Mỹ cho khuất mắt. Tại sao? Tui nghĩ ông NK Thái Anh còn biết rõ hơn tui

      • LeQuocTrinh says:

        Thân chào ông Nguyễn Khoa Thái Anh,

        Nếu ông hỏi thẳng tôi đã làm được gì cho đất nước ở vị trí VK như hiện nay tôi chỉ ngại ông không thích nghe những hành động của tôi trong quá khứ đó thôi. Tôi là dân kỹ sư chỉ thích áp dụng ngay lý thuyết vào thực tiễn, tôi ghét nói chuyện lý thuyết vòng vo.

        Chỉ e rằng DanChimViet không muốn đăng bài của tôi thôi. Sẽ có ngày …

        Thân chào ông,

        TB: Tôi chỉ muốn nhắn nhủ ông NKT Anh rằng ba triệu người dân di tản đó có hận thù với CS cao ngất trời là lẽ đương nhiên, nếu ông đặt ở vị trí nạn nhân ba đời, mất sạch nhà cửa ruộng vườn và mang bản án “phản động, nguỵ quân, nguỵ quyền, hay phản quốc” thì khắc ông sẽ hiểu nguồn cơn.

      • Phan Nguyen says:

        Thưa ông NKTA,
        Thiết nghĩ xin nói rõ hơn là chính chúng tôi, những người Việt Nam tự do đủ khôn ngoan và phương tiện để mang ý thức đến cho người dân tại quốc nội, trong đó có cả gia đình anh em họ hàng của chúng tôi. Ý thức đó nó không nằm ở cái nắm tay của đoàn người mà nó nằm trong cái đầu của mỗi con người biết sẽ phải nắm tay. Nếu là ông thì ông sẽ chọn cách “nắm tay” giửa hàng trăm người hay ông sẽ gieo vào đầu cả triệu người biết là sẽ phải nắm tay. Mục đích của phương tiện truyền thông là thế. Logic của chúng tôi là vậy. Rất ý thức phải không ông? À quên, tiếng Anh gọi nó là Consciousness. Kẻ thù số một của đảng không phải nó thì là gì?

      • Bần-Nông says:

        @Nguyễn-Khoa Thái Anh
        Thưa ông Nguyễn-Khoa Thái Anh, tôi ko đồng tình quan điểm của ông cho là mấy. Trong công cuộc đấu tranh nào cũng vậy, có người đấu tranh theo cách nầy, người đấu tranh theo cách khác. Khi họ đấu tranh, đâu hẳn bắt buộc họ phải về nước làm chuyện đó đâu. Họ có thể ở ngoài đóng góp bằng cách gây tiếng vang cho thế giới biết rằng ĐCSVN như thế nầy thế kia thì cũng giúp ích cho công cuộc đấu tranh của người trong nước vậy. Tóm lại, mỗi người 1 tay thì sẽ vổ nên bộp. Lịch sử sẽ sang trang, tôi ko tin là ĐCSVN sẽ tồn tại đến muộn đời. Có thể cũng gần kề thôi. Thân ái…

      • thíchđủthứ says:

        Ông hiểu gì về nổi đau của toàn dân khi sống trong chế độ độc tài CS? Không tự do dân chủ,dùng vử lực súng đạn gọi là “chuyên chính vô sản” đày đoạ người dân ?Tại sao họ liều chết bỏ nước ra đi ,mà ngay cả Ông (hay Ông NHLiêm và nhiều kẻ trỏ cờ khác),củng vậy ? “Hành động” làm tay sai cho VC như rứa thì cố nhiên người tỵ nạn thực sự là không rồi. Còn NÓI thì ông củng đang NÓI,đó thôi Hay Ông coi lời Nói của Ông thể hiện Ông đả Nối vòng tay Lớn với VC,xoa dầu keó tay bóp chân cho chúng cùng là thể hiện hành động làm tay sai. Nhửng người tỵ nạn thật sự là tỵ nạn không làm đựọc. Nói chưởi bạch hoá tội ác của bọn Công sản củng là môt hình thuc hành đông chông đối,đối kháng với bọn chúng và bọn tay sai…Nhửng cái “tê hại “của bọn CS không phải AI củng “biết” dầy đủ. Ông có biết không ? Còn về VN thì củng có người đả về. củng như người trong nước giới,trí thức củng đả đứng lên (còn giàng bằng tiếng Anh,viết bàng tiếng Anh thì cứ viết.Đâu phải ai củng cùng quan điểm hay coi như “chân lý’ ? Học đường con cháu người tỵ nạn đi học chưa chắc chúng đả nghe ra. Chúng chỉ cần đủ điểm để đâu. Như học ở XHCN,củng phải học nhửng cái mình không thích ,nhửng cái láothiên láo địa củng chỉ vi mảnh bằng mà thôi.Có gì mà khoe khoang.? “Chúng ta có điều gì mới mẻ, thiết thực hơn chuyện nguyền rủa bóng tối không?”(trích)Vậy Ông có gì mớí mẻ hơn ngoài cái tuyên truyền,dụ khi,hoà hơp hoà gỉi dưới mỷ từ :Nối Vòng tay lớn” đả nói trước năm 75 và sau này,bọn tay sai lải nhải hoài?
        Chúng tôi mong caí MỚI đó là CS tự chuyển mính,can đảm xóa bỏ CSnhưLiênxô và các nước Đông Âu,hay trở về với dân chủ tự do như Miến Điện. Hành động đó phải là bọn CS nói và làm ,không dối trá lừa mị.,chớ không phải các ông trí thức ở hải ngoại ca Nối vòng tay lớn hay vổ tay đanh nhp “như có bác trong ngày vui đại thắng ‘ mà triết gia kiêm luật sư NHL CA đâu!
        Thật hết biết luôn !!!

      • Sigma says:

        “Mấy ai là người Việt hải ngoại thật sự dám/chịu hy sinh đề về VN chia sẻ, tranh đấu chung với những người bất đồng chính kiến, thay vì chỉ biết hô hào, xúi bẩy và chửi bới suông?”

        Ong nen update ong chut nua chang le bay gio lai len danh sach …..
        Tuy nhien Ho khong can ve … Nhung ma Ho co USD ong thày chua hieu ???? khong co cai nay thi suc may ma “Theo đóm ăn tàn” nhu Ong ve Saigon uong bia duoc.
        Da dua hoi thi phai biet on chu.

        (BBT: Đề nghị bạn viết có dấu)

      • Pham Minh says:

        Tháng trước đọc bài Một chuyến viếng thăm và đối thoại giửa trong và ngoài nước của NKTA trên ĐCV này, nội dung chẳng có gì là đối thoại trong và ngoài cho đáng nói. Dụng ý của tác giả chỉ là cùng với Nguyễn Hữu Liêm đãi tiệc dọn đường cho viên Tổng lãnh sự VC xuất hiện cho có vẽ vừa bình thường vừa thách thức cộng đồng tị nạn CS Bắc California. Ngư tầm ngưu, mã tầm mã, không muốn lên tiếng. Nay thêm một bài cũng với tiêu đề thật “kêu” nhưng nội dung viết không “tới”, lạc quẻ, cũng “tả pín lù” như bài trước. Lần này tác giả thấy bị độc giả chê khả năng viết của mình quá nên phải tự giới thiệu thêm là đã từng viết nhiều bài nghiên cứu, giảng giải (?) bằng tiếng Anh trong học đường… (không biết lớp mấy, trường nào, đề tài gì?) Điểm này tác giả giống ông dân biểu Hoàng Hữu Phước thành phố HCM, đồng bệnh khoe khoang chẳng những tôi thông thạo tiếng Việt mà còn giỏi cả tiếng Anh nữa, thật đáng được ăn cùng mâm, ngồi cùng chiếu. Tôi thì hiểu đây là hội chứng của kẻ đang “lăng ba vi bộ” để theo đóm ăn tàn (chữ của tác giả dùng trong một phút cao hứng đã nói đúng tâm địa mình ?), tinh thần đang bất ổn, xung đột (conflict) giữa thiện và ác, giữa liêm sĩ và quyền lợi cuối mùa nên cứ như kẻ đang bị mộng du. Nếu thấy khó khăn quá thì dừng lại đi ông NKTA ạ, chưa muộn.

    • Timsuthat says:

      Vài ý kiến cùng ông Trinh cũng như đ/g: ý ông viết “… có toàn quyền can thiệp vào nội tình trong nước …” chắc chắn có vấn đề! Đã là công dân của nước khác, người HN không có quyền vi phạm luật quốc gia mới để “can thiệp”. Những “can thiệp” hợp pháp của người HN lại còn bị giới hạn bởi luật pháp của VN (nhất là biết nó là luật rừng!).

      Do đó việc NKTA (hay những “nhà dân chủ” trong nước) trách người HN không về VN dấn thân không có lý – vì ai lại muốn về để bị trị bằng luật rừng! Nếu người đó có thể chịu sống ở VN để làm việc thay đổi VN, thì đã chạy khỏi VN làm gì!

      Việc lên tiếng nói để mang vấn đề ra ánh sáng, vào ý thức mọi người VN, hô hào là việc cần phải làm – ít nhất – để giúp VN thay đổi. Nếu xúi bẩy, theo tôi, cũng được là vì chính người trong nước sẽ phải gánh chịu tương lai ở đất VN; nếu họ không tự dấn thân bây giờ, mai mốt lại rất có thể chính họ phải bỏ nước mà đi thôi! Người HN vì đã phải đối diện với hoàn cảnh quá khắc nghiệt trước đây, đã phải “buông tay” mà chạy đi rồi – tương lai của họ vẫn trong quốc gia mới, không còn trực tiếp đối diện với XH VN nữa. Có tích cực hơn thì chỉ có thể về làm việc xã hội ở VN nếu có thể, hoặc cộng tác với chính phủ QG mới để chống lại ĐCS.

      Chửi rủa không khải là điều tích cực nhất, nhưng theo tôi, ĐCSVN rất đáng được nhận nó! Tôi không khích lệ việc này vì nó không mang lợi ích tích cực, nhưng nếu người HN không nói – nén nhịn những bực tức (dù sống trong chính thể và có quyền tự do ngôn luận!) – thì không tốt cho chính sức khỏe tinh thần họ (tuy có thể làm quá mức và bị phản ngược), và chính quyền và ĐCSVN cứ ngỡ là ai cũng tin, cũng phục họ!

  2. mot dan Viet says:

    Tôi đồng ý với Tác giả ở câu “xem xong tôi ngượng chín cả người” Riêng tôi đã thấy thêm các người trẻ nầy nhẩy nhót giống như tất cả các bọn khỉ đỏ cộng sản khác man rợ thích lớn tiếng reo hò rống lên để làm vừa lòng các bọn cs gộc hòng kiếm điểm. Nhưng chúng có hiểu rằng trong vòng tay lớn nầy không hề có các bậc trưởng thượng, các bậc cha chú của chúng và nhất là chẳng hề có các những người trí thức hiểu rõ thế nào là cs và đang tranh đấu cho một nền dân chủ thực sự tại quê hương.

  3. Sigma says:

    “Mơ tưởng đến một ngày mai Việt Nam tươi sáng”
    Ngày Việt Nam tươi sáng la ngay ma chu nghia CS phai diet vong nhu o Dong Au vay.
    do la dieu kien tat yeu.
    ****
    Con “Theo đóm ăn tàn” hay theo voi hit ba mia co le chinh la Ong. Toi chac Ong tron qua My cung chi vi cuc Bơ.
    NKTA what do you want ?
    «Merde aux Droits de l’homme. Partez en vacances au Vietnam.»
    Reporter Sans Frontieres, RSF

  4. Tuyen says:

    Tôi thấy nhiều hình chụp NKTH hay ngồi uống bia ở Saìgon tuy rằng anh ta chắc mang quốc tịch Mỹ ?
    Nểu rảnh NKTA vô youtube và search ” Cong an danh nguoi” thì sẽ thấy kết qùa của cái gọi là ” Nối Vòng Tay Lớn”.

  5. Câu đối says:

    Sau ngày CS tiếp thu sàigon,trong văn chương bình dân,truyền khẫu VN họ cùng ca rock dữ dội lắm đễ làm vè đối với nhau rằ̀ng,
    Từ Bắc vô Nam tay cầm bó rau
    Tay kia cằm sợ dây đễ bắt con cầy
    Cầy đó ta nuôi,rau kia ta trồng
    Một mai cầy đã lớn,sẵn rau ta làm
    Một chai bia lớn,thế là cuộc đời lên hương…
    Trong nhân gian,người dân còn nói.Ngày xưa thì CHÓ ĐẼ,song ngày nay thì chó CHẾ́́́T,bỡi đói khác và thiếu ăn./.

  6. Ba Sùi says:

    Rất đồng tình với nhận định của N.K.T.A, tôi, một người VN trẻ nhìn vào cái clip trên chỉ thấy hình ảnh của những con khỉ đang làm trò khỉ.

    Chắc kiếp trước tôi ở ác, kiếp này tôi là người VN (mượn ý thơ của nhà thơ Đinh Linh)

  7. Nguyen quoc viet says:

    Theo thiển kiến của tôi : Người viết nên về Việt nam mà sống cho hợp lý hơn ( Ông tự hiểu , tại sao ? ) .

  8. Vũ duy Giang says:

    Bài viết đúng về “tâm thần”của 4 loại người VN ở nước ngoài,khiến cho người nước ngoài có thể hiều tại sao trong cộng đồng VN ở Mỹ lại cần có nhiều con cháu học bác sĩ (4 bác sĩ VN cho 1000 người dòng dõi VN ở Mỹ!) so với các cộng đồng dân tộc thiểu số khác của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ.

    • Tien Ngu says:

      Thưa, đúng là…tâm thần. Tâm thần thực ra cũng có nhiều loại lắm nghe.

      Có loại tâm thần nghe đến Việt Cộng là…ấy ra quần, sợ cái láo và cái ác, bỏ của chạy lấy người.

      Có loại tâm thần vuốt vuốt theo Việt Cộng, cười nịnh mơn trớn, hy vọng chúng…nhìn bà con, dể kiếm chuyện mần ăn. Hay ít ra chúng cũng không để ý đến, cuộc sống sẽ…xuôi chèo mát mái.

      Có loại tâm thần…ù ù cạc cạc, không hiểu vì sao mà có người Việt ở…nước ngoài. Tự nhiên người Việt không ở nước Việt, xúm nhau…vọt, đông quá xá. Có đầy đủ phương tiện, Việt Cộng không…chận ngách, chắc…vọt hết.

      Vân vân…

      Tha hương, mất nước, thành ra…tâm thần.

      Cộng sản Nga, cs Đông Âu tan hàng, csVN…giựt con mắt. Hết chổ nhờ cậy, cạn láng, phải mở cửa…kiếm ăn, chấp nhận tâm thần nước ngoài về thăm khúc ruột…già.

      Tâm thần nước ngoài về thăm bà con làng xóm thập niên 80-90, đứa nào nhìn cũng…sang cả. Cán Cộng nhìn tâm thần nước ngoài, đâm ra…so sánh. Mẹ, tính ra tiền ăn cắp của mình cất giấu bấy lâu, nếu được mang ra xài công khai, có thua gì cái đám tâm thần nước ngoài chớ?

      Thế rồi cán nhỏ rỉ tai cán lớn, cho mềnh nàm kinh tế với…

      Lên đời, thế lực cộng với tiền…ăn cắp, đẽ ra nhiều đô na. Có tiền công khai, phải có chổ…chơi. Cổ động ăn chơi để có chổ xài hoành tráng, nhạc vàng thành…nhạc cách mạng, nhạc trịnh thành nhạc…quê hương.

      Đời sống của cán, chỉ có nước…thua cọp. Không thua tâm thần nước ngoài nữa.

      Cũng…hên. Nếu Trịnh công Sơn được giáo dục, sống ở miền Bắc ưu việt, làm gì có được cái Nối vòng tay lớn hát om sòm hôm nay. Chỉ có…như có bác Hồ trong ngày vui đại thằng thôi.

      (Thắng rồi thành…ăn mày, mà láo trời thần…)

  9. Vinh Vô says:

    Hihihi! Bài viết giống món cá hồi tổ yến soup măng cua ! Chẳng ra làm sao cả ! Không biết giới tính của tác giả có ảnh hưởng tới cách nhìn và tiếp cận cuộc sống của loại người không ?

    Viết ra như thế này có bảo vệ được quê hương hay có làm thay đổi cách suy nghỉ của nhửng kẻ đang điều hành đất nước không ? Dân chúng xem đọc rồi dân trí có cao lên hơn chăng !
    Giống như một củ khoai mì , sống không ra sống , chín cũng không , nó sượng sượng làm thao ấy !

    Dứt khoát không ra dứt khoát , yêu mến và ủng hộ cũng không ra !
    Nó gây cho người ta cảm giác chán chường , mệt mỏi , ủ rủ !
    Mọi việc như buông xuôi , con thuyền không lái , cô gái không chồng !
    Vậy có phải xì ke ma tuý làm tinh thần băng hoại chăng ? không phải luôn !

    Nó giống như là kẻ vô gia cư vậy ( homeless ) tới đâu hay tới đó !!

    • Lâm Vũ says:

      Tôi không thể nào diễn tả cảm giác sau khi đọc bài “Quan điểm” này một cách đầy đủ như bạn VV! Chỉ xin thêm: có nhiều câu tối nghĩa tôi hiểu vì người viết thiếu trình độ hay vì tư duy (đầu óc) không được sáng suốt. Thí dụ, câu cuối cùng có thể nói là… khủng khiếp! Tóm lại, bài này mà gửi đi một tờ báo nào khác thì khó ai dám đăng.

  10. nguyenha says:

    Tôi hòan tòan dồng ý với NKTA,một cuộc các-mạng dược gọi là thành công,khi nó dã làm dược gì cho Dân-tộc trong lãnh vực Hạnh-Phúc,ấm no.Nói như thế,thì rõ ràng trong lịch-sử Cận dại của Dân-Tộc(kể cả 2 miền)
    chưa có một “cuộc Cách-mạng”nào cả,dúng như tên gọi!! Nhìn hàng chữ :Dộc-Lập,Tự-Do,Hạnh-phúc,in
    trên mổi tờ dơn,mổi Văn thư Công cũng như Tư,tôi lại nhớ câu danh ngôn cuả Bà Roland,người Pháp(1754-1793):”ôi Tự-Do,người ta nhân danh mi dể làm biết bao tội lổi”(Oh,la liberté,on se commet biens de crimes).
    Thật không gì chính xác cho bằng,khi giải trình tội ác CS bằng ngôn từ của những nhà CM chính-thống!
    Thưa Ông NKTA,ông có nhắc dến ý-kiến của tôi trong phần góp ý về”hoa hậu Jenifer”,thật ra ai cũng biết
    cái”chính danh”và cái”-không-chính-danh”.Nhưng cái- dáng -nói không phải là cái-dó .Chắc Ông thừa biết
    những bậc trí thức di theo Ông Hồ thuở trước,sau dó trở thành những “chậu-kiểng”dể trưng bày trước phủ Chủ-tịch,bản thân họ không làm diều gì Ác,nhưng chính họ dã “trang trí’cho Chế-dộ .Nếu không có họ,thì bộ-mặt gian ác CS có thể dã phơi bày sớm,biết dâu khổ dau của Dân-tộc sẽ giảm di rất nhiều.CS dã xử dụng
    Jenifer Phạm cũng không ngòai mục dích dó..Hơn ai hết,chúng ta là những người thấy rõ diều ấy,nếu
    không làm gì dược dể cản ngăn,thì ít ra cũng không nên có “lời tán-tụng”.Thành thât cám ơn./

    • nguyenha says:

      Câu nói cuả Bà Roland,tôi viết bị thiếu,xin viết lại cho dúng:”Oh la liberté,en ton nom,on secommet biens de crimes”.Cám ơn.

Leave a Reply to Câu đối