WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ghi chép sau chuyến thăm gia đình chị Tạ Phong Tần

Con đường từ Sài Gòn xuôi về Bạc Liêu xa khoảng ba trăm cây số, qua nhiều cây cầu bê tông lớn nhỏ, những đoạn đường bị hạn chế, xe ôtô phải chạy “tốc độ rùa” 40km/h, thậm chí có đoạn đạt kỷ lục 20km/h (đoạn hai đầu cầu Cần Thơ đến chân cầu có cự ly khoảng 400m).

Nghỉ chân đúng một lần đổ xăng ấy vậy mà mất hơn 5 tiếng đồng hồ chúng tôi mới đến được nhà má chị Tần – bà Đặng Thị Kim Liêng. Căn nhà của má chị Tần là một căn nhà cấp bốn ọp ẹp chưa được 30 mét vuông, chật chội, có một gác nhỏ thấp nằm trong hẻm phía sau khu hành chính đồ xộ của tỉnh Bạc Liêu. Hiện tại đây có hơn 5 thành viên cùng sống dưới mái nhà này, là một gia đình ba thế hệ. Chị Tần là chị hai trong gia đình, tới anh Phú, chị Tú, anh Tuấn và chị Phụng là con gái út của bà Liêng. Dọc cầu thang lên gác vẫn còn tấm bằng khen của Chị Tần khi còn làm công an điều tra những năm 2001-2002.

Vừa gặp hai Cha, bà Liêng trong bộ áo nâu sòng đã vái chào các ngài theo kiểu nhà Phật mà nước mắt bà cứ rơi lã chã không sao cầm được. Chúng tôi được gia chủ mời vào buồng và ngồi trên chiếc ghế dài là nơi ngủ của bà Liêng mỗi tối. Do nhà quá chật chội, các con cháu bà ngủ trên gác vì phần trước nhà được chị Tú và chị Phụng là hai con của bà dùng làm tiệm cắt tóc kiếm cái ăn đắp đổi qua ngày.

Bà mừng mừng, tủi tủi, sụt sùi, hai mắt đỏ hoe khi nghe cha An Thanh nói “gần Tết rồi mà chị Tần không có dịp để về thăm Tết, thì đây là những người bạn của chị Tần, coi như là một hình bóng của chị Tần cho bác đỡ nhớ một chút. Về thăm bác dịp Tết. Không có gì nhưng mà đến thăm là để mình có thể gặp mặt, mình gắn bó với nhau, người này là hình bóng của người kia, nâng đỡ cho nhau để sống tốt”.

Bà ngậm ngùi, đau xót, nói không ra hơi, nước mắt cứ ràn rụa không dứt: “Nó (chị Tần) không còn nữa, nó chết rồi (vừa nói, bà vừa lấy khăn chậm nước mắt, cảm xúc đau đớn càng dâng trào, bà nói trong đứt quãng). Mấy người ở trên đó nói vậy đó. Hôm đó, tôi nhận được cái thông báo, tôi vội vã đi lên đó (Sài Gòn), tới nơi 3 giờ rưỡi, tôi đứng ngoài cổng nhìn vô, nó không cho gặp. Ông Tuấn CATP tới gặp tôi nói ‘cô mau về Bạc Liêu gấp đi, ở đây bọn phản động đến xách động gia đình. Cô nên về liền trong buổi chiều để mai con xuống làm việc với cô’. Tôi có biết bọn phản động là ai đâu, mình là dân công an kêu sao làm vậy nên về liền trong buổi chiều đó. Về rồi có thấy ai tới làm việc gì đâu! Mâý bữa sau mới thấy nó về kêu bác ra quán cà phê trong kia, đặt máy quay phim tùm lum, rồi đưa câu hỏi ra cho bác trả lời, quay phim bác. Có sao bác nói vậy”.

Rồi nó nói con của bác ‘theo đạo công giáo’, bác ‘có vui’ hay không, bác ‘có cho phép’ không. Bác mới nói là nó muốn vô đạo nào nó vô, đó là tín ngưỡng của mỗi người. Chú nói cái đó sai rồi. Lúc đó đang quay phim. Chú nói chỗ đó tôi không đồng ý. Cái nào chú nói con tôi sai, lỗi chỗ nào tôi không biết, tôi ở quê mà. Chú nói nó có tội thì tôi cũng nghe vậy, tôi đâu có biết nó tội gì, tội tới đâu, tội bao lớn, tội lớn hay tội nhỏ, bởi vì tôi già tôi ở dưới quê tôi đâu có biết. Còn chú nói nó theo đạo Công giáo như vậy là tôi thấy chú nói sai. Mỗi người đều có tín ngưỡng. Như tôi đây, ông già tôi theo đạo nhưng tôi không theo đạo của ông già tôi mà tôi theo đạo khác. Ai thích chỗ nào thì người ta vô chỗ đó. Đó là phần tâm linh của người ta, không có bắt buộc. Tôi nói vậy, đang ngồi nói chuyện với tôi cái ổng giận, ổng bỏ đi. Tôi có gặp ông phóng viên Thiên Thảo của báo CATP, ổng tới nói chuyện với tôi. Bữa đó nói nhiều lắm nhưng tôi còn quên một câu, tôi về suy nghĩ tôi thấy tiếc là mình quên nói ‘nếu con tôi có tội đó thì mấy anh trừng trị là đúng nhưng sợ mấy anh làm oan cho con tôi đó’. Mấy ổng nói con bác bất hiếu, cho ăn học thành tài không lo cho bác mà đi làm chuyện tào lao”.

Bà Liêng cho biết kể từ ngày chị Tần bị sa thải khỏi ngành công an điều tra năm sáu năm nay là từ đó ngày nào dân quân, an ninh cũng đến theo dõi gia đình bà, từ bà đến con cái, em bà cùng chung số phận. Nhóm người này theo bà “đi chợ”, “vô siêu thị”, “đi mua đồ ở tiệm tạp hóa”, “đưa cháu bà đi học”, “đi mua thuốc tây”, vô tiệm ngó nghiêng ngó ngửa nhà bà, điều tra lý lịch gia đình bà, khủng bố bằng điện thoại, thậm chí theo bà “vô chùa” đọc kinh, lễ Phật. Nhưng hành vi của họ không đơn thuần là theo dõi, thám thính, điều tra hành động của người khác mà họ tỏ cho người bị theo dõi biết mình đang theo dõi họ nhằm khủng bố tinh thần của gia đình bà. Bà Liêng hiện đang mang bệnh viêm phổi, có tiền sử bệnh thần kinh, trầm cảm nên khó có thể chịu được những cơn sốc kiểu khủng bố tinh thần triền miên ra mặt như thế này. Bà đã quy y cửa Phật, làm Phật tử vì muốn quên đi nỗi đau của gia đình. Quên đi chuyện chị Tần làm việc tốt mà bị gây khó. “Nó [chị Tần] vì muốn giúp đỡ người nghèo, người cô thế bị áp bức, các cô gái bị cưỡng đoạt, các nhà bần nông bị cướp đất,… làm đơn giúp họ mà bị bách hại nhưng cũng không được an thân”. Buồn thay khi nghe bà Liêng kể.

Nói với cha Thanh: “Cha có biết tại sao bác biết không? Tại vì cái nghiệp vụ của nó dở quá. Nó muốn tỏ ra ta đây là công an, ‘tao đang theo dõi mày đây’, nó biểu lộ cho mình thấy, cho mình biết, chứ như nó khéo thì làm sao mình biết. Bác vừa vô siêu thị thì nó nói với ông trưởng siêu thị và bảo vệ tập họp lại đến cái khu đó. Bác vô chùa nó cũng theo vô chùa, bác nằm có người nằm kế, bác đi lạy Phật là có người lạy chung với bác, vậy đó. Còn bác đi uống cà phê thì tụi nó nhìn bác như muốn ăn thịt bác. Hỏng lẽ bây giờ bác đi gặp mấy ông trên thành phố nói mấy ông làm ơn dạy con mấy ông đi, làm kỳ quá, tôi chưa phải là tội phạm mà, mấy ông nghi thôi, mấy ông làm quá tôi chịu không nổi”.

Chị Tú (em gái chị Tần) kể, chị đã lên thăm chị Tần mấy lần nhưng chỉ được gửi tiền và đồ vô thôi chứ đến nay gia đình chưa ai được gặp mặt dù chỉ một lần. Giấy thông báo tạm giam giữ chị Tần cho gia đình ghi chị Tần vi phạm điều 88 BLHS, tức “tội tuyên truyền chống phá nhà nước XHCN”, cái tội chung chung này đã được chụp cho nhiều thanh niên Công Giáo hoạt động tôn giáo tích cực trong thời gian gần đây. Tết này gia đình chị không thể đi thăm chị Tần được vì ngày cho thăm gần sát Tết mà nghề làm tóc thì đây là thời điểm nóng trong năm, là nghề nuôi sống cả gia đình không thể buông xuôi sẽ mất khách.

Hai Cha và anh chị em trong nhóm an ủi, động viên gia đình, má chị Tần rất nhiều, Cha An Thanh nói: “mọi cái rồi sẽ qua đi, nhưng bác sống làm sao cho công an thấy được là bác luôn bình an, không có sợ kể cả họ nhắc tới việc con bác bị tù tội. Mình không sợ thì họ mới để cho mình sống yên, còn mình sợ thì họ sẽ tấn công mình hoài”.

Sau khoảng một giờ thăm gia đình, trò chuyện với bà Liêng và chị Tú, tinh thần bà Liêng cởi mở, vui vẻ hẳn lên, bà trút bỏ được bao tâm sự trói chặt đời bà vào sợ hãi, vào u uất nặng nề, mặc cảm với chòm xóm láng giềng có con bị tù tội, dẫu bà biết rõ rằng chị Tần là người tốt, luôn giúp đỡ những người đáng giúp và lên án, phê phán những kẻ đáng phải chịu tội trước sự thật công lý và phải chịu lãnh hậu quả theo luật nhân quả. Chúng tôi thấy được tình thương con lớn lao nơi người mẹ già sống trong đau đớn do bất công xã hội giờ đã tìm lại được chính mình và chúng tôi cũng bắt gặp được những giọt nước mắt tuôn dài liên tục trên gương mặt chị Phụng [em út của chị Tần] trong lúc đang gội đầu cho khách.

Chia tay gia đình chị Tần, chúng tôi về lại Sài Gòn với mong ước Xuân này chị Tần được về sum họp với gia đình để người mẹ già đỡ cảnh buồn lo, đau khổ và người vô tội thấy xã hội này còn có công lý, hòa bình, pháp trị.

Mộc Tô

11 Phản hồi cho “Ghi chép sau chuyến thăm gia đình chị Tạ Phong Tần”

  1. D.Nhật Lệ says:

    Từ lâu,tôi đã nghe danh chị Tạ Phong Tần khi chị gửi bài đăng trên trang BBC.với tư cách một nhân viên
    nhà nước VN.ở Bạc Liêu.Đọc bài chị,tôi thấy chị đúng là điển hình dân Nam Bộ có tính cách thẳng thắn,
    bộc trực kiểu như “giữa đường thấy sự bất bằng chẳng tha” ! (Một người khác cũng dân Nam Bộ tôi thích nữa là ký giả VĐDanh qua những phóng sự điều tra về số phận cơ cực của nông dân VN.hiện nay).
    Thỉnh thoảng,tôi cũng có vào góp ý trên blog Công Lý& Sự thật của chị.Có điều tụi CAM.”bám đất ” khá kỹ
    ở đây vài tên theo lệnh phân công để theo dõi và bôi nhọ chị .Điều này được chứng minh qua những góp ý chưởi rũa chị một cách vừa thô lỗ vừa tục tằn không thể ngờ được của chúng !
    Nói thật là chị qúa thẳng thắn,có gì nói nấy nên bọn CAM rất thù ghét chị.Do đó,tôi có gửi thư riêng cho chị
    để gợi ý với chị là đừng nên can đảm qúa mức cần thiết (mượn chữ của LTCNhân từ câu “đừng sợ hãi
    qúa mức cần thiết”). vì chị đang nằm ngay sào huyệt của bọn cướp nắm trong tay lực lượng vũ trang thì chúng sẽ giáng bạo lực lên chị bất cứ khi nào chúng muốn,ngay cả chị có thể bị “thủ tiêu” giữa đêm khuya không ai biết ! Nhưng tiếc là chị qúa can đảm nên không chịu nghe lời bất cứ ai,dù tôi có nói là phong trào
    dân chủ đang rất cần những chiến sĩ can trường như chị cho việc đấu tranh trường kỳ,nếu chị bị bắt thì sẽ một thiệt hại quá lớn,không ai bù đắp nổi !
    Cầu mong chị giữ vững khí tiết của dân Nam Bộ kiên cường,bất khuất trong chốn ngục tù của bọn VC. phản động,phản tiến hóa vì chúng đang đi ngược trào lưu dân chủ tiến bộ của thế giới hiện đại !

  2. uyenming says:

    Sống phải biết đui, câm mù điếc, chống lại là chết

    Thế thì sống làm cái con mẹ gì, sống như thế còn te hơn con chó, Chó nó còn nhìn thấy Kit.

  3. Nguyen V N says:

    Kính thưa gia đình nữ anh hùng Tạ phong Tần

    Khi mà VN còn những TPT thì CSVN không thể ngũ yên và chế độ chúng đang đếm từng ngày hấp hối còn lại.
    Hoặc là Trời phật không có mắt, hoặc là đối lập chưa xứng đáng được thành công. Nưng tôi tin Trời Phật công bằng CSVN không thể qua khỏi năm rồng này.
    THân Kính
    NGuyen V N

  4. Nguyen ngoc ngan says:

    Sống phải biết đui, câm mù điếc, chống lại là chết…

  5. Bần-Nông says:

    Xin góp ý là nên lập 1 quỷ hỗ trợ cho các tù nhân lương tâm (chính trị) & gia đình từ việc đóng góp của đồng bào trong cũng như ngoài nước. Từ đó, khi có dịp thăm viếng như thế nầy, ban tổ chức trích ra 1 ít để giúp họ & gia đình. Thân ái…

  6. Trung Kiên says:

    Một bài viết hay, vừa diễn tả cảnh cha Thanh và một nhóm người đi thăm cụ Đặng Thị Kim Liêng ở Bạc Liêu, mẹ già của chị Tạ Phong Tần, nhưng đồng thời cũng diễn tả những nỗi khổ đau của một người mẹ đang bị bọn CA (xấu) theo dõi, doạ nạt và khủng bố bố tinh thần!

    Cái cảnh CA theo dõi từng bước chân đi, từng cử chỉ của người dân chỉ có thể xảy ra ở Việt nam dưới chế độc độc tài vô liêm sỉ của csvn, nó còn mọi rợ hơn thời đồ đá đồ đểu!

    Mẹ Việt Nam ơi! Bao giờ con dân VN mới thoát khỏi cái vòng kim cô khổ lụy (csvn) này???

    Kính chúc cụ Liêng, chị Tạ Phong Tần cùng tất cả mọi người trong gia đình: Sức khoẻ, may mắn, kiên cường và nhiều nghị lực. Chúc chị Tần sớm được trả tự do…

    Cám ơn tác giả Mộc Tô, cha Thanh, và DCV.Info

  7. Người Buôn Mộng says:

    Mùng Một Tết (Nhâm Thìn) mà không thể vui vì: Chưa biết Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải có còn đủ hai tay hay không, thì lại nghe bà thân sinh chị Tạ Phong Tần cho rằng con gái của bà đã qua đời – theo hai ba câu bâng quơ cuả/từ “trên”!

    Thử nhìn xem, trên thế giới đầu năm 2012, có đảng, và nhà nước nào vừa hèn, vừa tàn bạo như ở VN?

    • Bao Tran says:

      Chúa dậy – Kẻ nào chơi gươm sẽ chết vì gươm. Tôi đã thấy cái ngày tòan dân Việt Nam đứng lên treo cổ bọn việt cộng ác độc từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau. Không lâu nữa đâu các Bạn ơi.

  8. Thaophuong says:

    Chị Phong Tần … Em viết cho chị mặc dù mãi mãi chị không thể nào đọc được ..riêng em trong cái lạnh nơi đất khách quê người hình dung về chị với những niềm ưu ái cùng ngưỡng mộ
    Quen biết chị qua những bài viết . Chị khí phách và ngang nhiên trong con đường đã chọn .. Bóng quần thoa nhi nữ nhưng muốn gom hết những điều hạnh phúc thường tình cho quê hương &bản thân mình … Dù biết rằng trải qua nhiều gian truân .. Em nghe lòng xót xa khi nghĩ về chị ..
    Mẹ chị đã khóc nước mắt như mưa đã cạn cùng mà niềm đau đớn không nguôi!
    Mùa Xuân về .. Những người bạn trông mong chị … Nhưng không … Chị vĩnh viên bặt tăm..mịt mù
    Riêng em với những lời cầu nguyện xin chúa che chở cho chị … Những cánh Mai vàng khoe sắc trên cành cao đang nghỉ và nhớ đến chị … Mong chị bình yên trong bất cứ tình huống nào đi chăng nữa …
    Một người em rất quý mến chị

Leave a Reply to Bao Tran