37 năm bị “bịt miệng” trên “xứ sở tự do” [kết]
Đàn Chim Việt: Thời buổi này, kiểm chứng thông tin không phải là khó, nhất là khi chúng tôi có một lực lượng đông đảo bạn đọc tại Mỹ. Muốn vu khống, bôi nhọ ai cũng không phải dễ nữa, bạn đọc ngày nay không còn là “bầy cừu” của Đảng. Họ không chỉ biết nghe bằng 2 tai mà còn biết so sánh, đánh giá, phản biện. Loạt bài này liên quan tới báo chí hải ngoại, chúng tôi xin đăng lên đây để rộng đường dư luận.
———————————————
(CATP) (Tiếp theo và hết) Trên tờ Việt Weekly (báo tiếng Việt tại Mỹ) ra ngày 23-11-2011, trong bài “Cảnh giác với bọn xấu tung tin phá hoại”, có đoạn viết: “Đã đến lúc toàn dân, thương gia, độc giả phải lên tiếng tự bảo vệ mình bằng cách báo cho cảnh sát, chính quyền sở tại để có thái độ với những hăm dọa vô cớ. Phải đòi cho được quyền đọc báo, quyền đi lại, quyền hội họp, quyền làm ăn theo hiến pháp Hoa Kỳ. Bọn độc tài phải chấm dứt hành động gây rối bằng biểu tình. Chính bọn côn đồ chính trị cực đoan này tạo mầm mống cho bọn xấu đứng trong bóng tối phá hoại… Bọn côn đồ độc tài xưa nay chuyên mang cờ vàng, lấy chiêu bài “chính nghĩa quốc gia” để hù dọa thương gia, o ép chủ chợ với nhiều hình thức man rợ, bẩn thỉu…”. Cùng với lời kêu gọi này, hàng loạt báo, đài Việt ở Mỹ đã “vùng lên” kể tội bọn phản động lưu vong chuyên đàn áp báo chí, đòi quyền tự do ngôn luận cho báo Việt.
Kỳ cuối: “CHIẾN ĐẤU” ĐỂ HƯỚNG VỀ QUÊ HƯƠNG
Trước tình trạng bị áp bức kéo dài, nhiều nhà báo, tờ báo Việt ở Mỹ đã dũng cảm vạch mặt đám phản động cực đoan. Cả chục nhà báo bị chúng trả thù, giết chết; nhiều cơ quan báo chí bị đốt, đập phá, hăm dọa… Thế nhưng khát vọng tự do cho báo Việt trên đất Mỹ suốt 37 năm qua chưa bao giờ bị dập tắt.
“PHÁ XIỀNG” ĐANG TRỞ THÀNH PHONG TRÀO
Cuối năm 2011 và đầu năm 2012, đoàn nhà báo Việt ở Mỹ gồm: Vũ Hoàng Lân (phố Bolsa TV), Etcetera Nguyễn và Mimi Tưởng (Việt Weekly), Nguyễn Phương Hùng (KBC hải ngoại)… đã có hai chuyến về Việt Nam làm việc trong hơn năm tuần lễ. Sau khi tiếp xúc với các giới chức, tự do thoải mái đi nhiều nơi từ Bắc vào Nam để làm phóng sự, đến thăm và trao đổi với một số cơ quan báo đài trong nước, họ đã có những cái nhìn rất khách quan về quê hương. Khi trở về lại Mỹ, suốt hai tháng gần đây, nhóm nhà báo này đã gây ra nhiều cú sốc cho làng báo Việt. Họ đã thực hiện nhiều phóng sự trên báo in, báo điện tử, truyền hình hải ngoại về những thay đổi lớn lao, tuyệt vời ở Việt Nam. Họ càng tự tin và dũng cảm hơn với nghĩa vụ của nhà báo trước công chúng là đưa tin kịp thời, trung thực và sẵn sàng đối đầu với bọn phản động cực đoan để nói lên sự thật. Nhà báo Nguyễn Phương Hùng – nguyên là sĩ quan biệt động quân đội Sài Gòn cũ, một người từng chống cộng có “số má”, sau hai chuyến đi này đã nói: “Tôi thấy năm, bảy năm nữa Việt Nam sẽ xán lạn, rực rỡ. Tôi mong những người chống đối sẽ về thăm lại đất nước trước khi họ thật sự nằm xuống ở hải ngoại. Về một lần rồi họ sẽ đồng ý với việc làm của tôi – yêu nước và yêu quê hương (KBC hải ngoại ngày 1-3-2012). Nói là làm, ông Hùng đã cho đăng trên trang web của mình lá cờ đỏ sao vàng – một hành động thách thức nhóm phản động cực đoan. Ngoài cờ Tổ quốc, trang KBC hải ngoại vốn là “trong nhà” của binh lính, sĩ quan chế độ cũ với quan điểm chống cộng cực đoan, gần đây còn đăng lại rất nhiều tin bài của báo chí trong nước, trong đó có cả những bài chống các tổ chức phản động lưu vong và các quan điểm sai trái từng được đăng trên Báo Công an TPHCM. Ngày 19-3-2012, KBC hải ngoại cho đăng bài “Chống cộng cực đoan – rối loạn tâm thần” của tác giả Amari TX, lên án các tổ chức phản động lưu vong bằng những từ ngữ mạnh mẽ: “Bọn chống cộng cực đoan đã đi đến tận cùng của chủ nghĩa lưu manh với những băng đảng, hội đoàn, hàng trăm tổ chức mang nhãn hiệu ma trơi trên khắp nước Mỹ. Chúng bị sai khiến, lạm dụng trở thành những nạn nhân và những con rối trong tay ngoại bang”… Đây là sự thay đổi vô cùng lớn, làm nức lòng bà con Việt kiều ở Mỹ. Bởi vậy trang web này đang thu hút rất nhiều độc giả. Chỉ riêng ngày 14-3-2012, đã có 22.130 lượt truy cập. Còn trong tháng 3-2012, đã có 500.000 người vào đọc…
Đồng hành với KBC hải ngoại, báo in Việt Weekly và kênh truyền hình phố Bolsa TV cũng đang đổi mới trong quan điểm đưa thông tin. Họ chấp nhận đối đầu với các nhóm phản động cực đoan để đòi quyền tự do ngôn luận. Gần đây cả hai báo, đài này đồng loạt đăng phát biểu của nhà thơ Dr.Yêu nói về những nhóm phản động cực đoan: “Quê hương đang cần chung tay xây dựng chứ không phải phá hoại. Quý vị đã phá hoại 36 năm rồi, được cái gì? Một con số 0 to tướng, một đầu óc méo mó… với tôi, bọn biểu tình chống báo Việt Weekly là để kiếm cơm, kiếm danh, kiếm tiền, kiếm gái… chống như thế là chống cả nước Mỹ, chống cả chính phủ Hoa Kỳ!”.
Trong thư tòa soạn đăng trên tờ Việt Weekly số 12NO6 (tháng 2-2012), cho biết: Nhiều báo đài Việt ở Mỹ hiện đang đi theo khuynh hướng chống lại sự đàn áp báo chí của bọn phản động cực đoan. Nguyên văn: “Cộng đồng chúng ta đang trong thời gian thẩm thấu, chiêm nghiệm và thay đổi tập quán về tự do ngôn luận. Những dấu hiệu thay đổi đã bắt đầu bằng một thế hệ của những người trẻ hơn (của các báo đài – TG) người Việt, Việt Face, Sức mạnh cộng đồng, Việt Media Agency, phố Bolsa TV… sẵn sàng nói thẳng, sẵn sàng nói thật, sẵn sàng bất đồng…”.
ĐOÀN NHÀ BÁO HẢI NGOẠI ĐÁNH GIÁ CAO BÁO CHÍ TRONG NƯỚC
Ngày 27-2-2012, đại diện các báo, đài: Việt Weekly, KBC hải ngoại, phố Bolsa TV đã tổ chức họp mặt tổng kết, đánh giá chuyến hồi hương tác nghiệp vừa qua. Nội dung cuộc trao đổi được đăng rộng rãi trên nhiều phương tiện truyền thông tại Mỹ. Tham dự có các nhà báo Nguyễn Phương Hùng, Etcetera Nguyễn, Vũ Hoàng Lân và một nhà báo lớn tuổi được những người kia gọi là “anh Quân” hay “chú Quân” . Cuộc trao đổi khá dài, được đưa lên Internet thành ba clip, tập trung thành các nhận xét chính, như:
- Trong nước trân trọng đoàn nhà báo hải ngoại về tác nghiệp. Lãnh đạo các cơ quan mà đoàn tiếp xúc rất cởi mở, thẳng thắn và tự tin khi đối thoại với báo chí hải ngoại.
- Báo chí quốc nội phát triển ngoài sức tưởng tượng của đoàn nhà báo hải ngoại. Những đài truyền hình với cao ốc rất cao, phim trường rất lớn, cho thấy chính phủ rất quan tâm đến sự phát triển báo chí. Các cơ quan báo in rất đồ sộ, cơ sở vật chất dồi dào, thị trường rất lớn, lực lượng đông đảo và chuyên nghiệp vì đã được đào tạo qua đại học. Các cơ quan báo chí này không thua gì báo Mỹ ở tính cạnh tranh và quy mô hoành tráng. Nếu báo hải ngoại chủ yếu khai thác thông tin từ báo chí trong nước rồi tìm kiếm quảng cáo, rao vặt, thì báo trong nước chất lượng cao hơn với những phóng sự đặc biệt, thu hút đông độc giả.
- Báo chí cũng như Internet ở Việt Nam không bị kiểm duyệt như chế độ Sài Gòn trước đây. Báo chí đang phát triển nhanh cùng với sự phát triển của nền kinh tế, bất chấp sự suy thoái của kinh tế thế giới.
- Đoàn nhà báo hải ngoại được tác nghiệp ở mọi lúc, mọi nơi, kể cả ra Trường Sa. Nhưng vì thời gian quá ít nên hy vọng sẽ thực hiện những việc chưa làm kịp vào các chuyến đi sau.
- Báo chí Việt tại Mỹ nên về Việt Nam để nắm tình hình đổi mới của đất nước (nhà báo Nguyễn Phương Hùng có nói: “Sau chuyến đi này tôi càng thấy truyền thông hải ngoại đã đầu độc người xem suốt bao năm qua” – trích báo Tiền phong ra ngày 18-9-2011) và báo chí trong nước nên hợp tác với báo, đài hải ngoại để thắt chặt tình nghĩa dân tộc giữa đồng bào trong nước và bộ phận người Việt sống xa quê hương…
PHẦN KẾT CHO LOẠT BÀI
Hiện có rất nhiều “nhà dân chủ” người Việt trong, ngoài nước đang mù quáng hùa theo giọng điệu xuyên tạc, vu khống của những kẻ chống phá Việt Nam, để cao giọng đòi dạy cho dân Việt Nam “thực thi dân chủ”, “tự do ngôn luận”, “đòi hỏi nhân quyền”… sao các vị không dành thời gian, tâm huyết và cả những mánh lới vu vạ đó đấu tranh cho tự do báo chí của hai triệu Việt kiều ở Mỹ? Đây là cộng đồng bị những tổ chức phản động lưu vong đàn áp tự do ngôn luận suốt 37 năm qua và đang rất cần những trợ giúp để “đứng lên” đòi quyền sống, quyền được làm báo, được đọc báo Việt…
Trong khi cả thế giới đánh giá cao nỗ lực phát triển kinh tế, xóa đói giảm nghèo, xây dựng xã hội công bằng dân chủ ở Việt Nam. Trong khi cả dân tộc Việt Nam đang làm hết sức mình để xây dựng và bảo vệ Tổ quốc; thì các “nhà dân chủ” vì quá rảnh rỗi nên cố bôi đen phá hoại. Họ không muốn Việt Nam cường thịnh, họ chỉ muốn đất nước này tan vỡ, loạn lạc theo mô hình của “cách mạng màu”, “cách mạng hoa nhài”, “mùa xuân Ả Rập”… Họ muốn đem sinh mệnh cả dân tộc ra đùa giỡn “thí nghiệm” dưới chiêu bài “dân chủ, nhân quyền”. Cái trò láu cá, mị dân này xưa lắm rồi, chẳng còn lừa được ai đâu!
Trọng Linh
Nguồn: C.A.N.D
Từ hơn 1 năm nay, mấy người chống cộng không khác gì bị NPH hắt cho 1 cái máng chứa nước cặn bã vào mặt ấy, cứ nhìn cả bầy hú lên tru tréo sau khi đọc bài này thì biết, chắc có tên sẽ đứt mạch máu não quá!
Thế này thì Nguyễn Phương (Hùng) đã tự thú nhận mình là ai rồi?
Nếu ở ngoài Hải ngoại mà NPH bị bịp miệng 37 năm qua sao, NPH vẫn còn cái miệng thối để chống người chống Cộng được nhỉ. Chắc là NPH phải có tài nín thở qua sông quá đa nghe. Nay được phép của quan trên cho mở miệng thì mới thực thi cái quyền thứ 36 hay sao hả NPH?
Sao NPH không về VN sống dưới chế độ tự do kiểu CSVN mà cứ chui rúc ở Mỹ để bị “bịt miệng hơn 37 năm” qua vậy cà. Lạ nhỉ???
Tám Thuốc Lào chào chú Nguyễn Phương
Lão chẳng biết từ hơn 1 năm nay NPH hắt cái máng chứa nước cặn bã vào mặt ai, nhưng từ hôm lão được xem cái phim hắn úp mặt xuống bàn khóc nghẹn ngào hối hận ở đảo Song Tử gì đó, lão có cảm tưởng như là hắn đang ôm cả cái máng cặn bã úp vào mặt. Lão buồn cho hắn quá!
Nếu chú Nguyễn Phương chưa được xem cái phim ấy, bữa nào ghé lão chơi làm điếu thuốc lào cho sảng khoái, lão sẽ chỉ cho xem cuốn phim nớ, nhớ nghen.
Ảnh gồng mình tự nạm chất VÀNG DẺO thối tha vào mặt mình cũng chỉ vì nhận được vài đồng ĐÔ LA HCM được tập đoàn Mafia CSVN quẳng vào mặt như chúng quảng 1 miếng xương thừa vào mõm 1 con chó đói !
Nếu còn 1 chút TÍNH NGƯỜI còn rơi rớt trong cái cơ thể biến thái của hắn, hắn không nên dùng từ KBC cho tên báo của hắn, vốn là địa chỉ của mỗi người lính VNCH được ghi trên tấm thẻ bài, mà khi chết họ vẫn mang theo.
MỘT CON THÚ MẶT NGƯỜI !
Nói cho nhiều cũng bằng vô ích.
Có thật KBCHN Nguyễn Phương Hùng với 37 năm bị “bịt miệng” trên “xứ sở tự do”?
Đây mới là bịt miệng đúng nghiã!
Đọc tâm sự của người trở về Nguyễn Phương Hùng sau 37 năm lưư lạc trên đất Mỹ mà thấy đôi điều cần chia sẻ cũng là một cái nhìn về quá khứ cuả con dân Việt:
-Mỗi con dân việt phải sống xa quê lưư lạc xứ người vì bất cứ lí do nào đều luôn mang trong lòng nỗi đau trăn trở nhớ về cố quốc, nơi ta đã sinh ra và lớn lên với bao kỷ niệm buồn vui từ thuở thiếu thời…nơi đó vẫn còn đó Cha Mẹ ta, anh chị em ta cùng bà con hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau bữa no bữa đói…Nỗi nhớ quê cha đất tổ cứ đau đáu đau âm ỉ trong ta trong suốt tháng năm nơi xứ người nếu ta chưa một lần về được thăm quê. Nó làm ta mềm lòng và luôn có cảm giác bồng bềnh trong cõi vô định cuả chính mình, và chỉ cần một hiện tượng nhỏ, một ai đó vô hình chung gãi đúng chỗ đó, điểm đó thì con người ta tự nhiên mềm nhũn ra như nước chứa đầy trong túi nilon bị chọc thủng tuôn trào hết ra ngoài..và trong giây lát đó ta chỉ còn là cái xác không hồn, không trọng lượng hòa nhập và tan biến vào trong từng thớ đất nơi quê nhà. Ta hoàn toàn mất lí trí, tâm hồn ta thăng hoa vì sự ngự trị lấn át cuả tình cảm, của nỗi nhớ bấy lâu chứa đựng trong cõi lòng ta. Có hiểu được điều này mới có thể chia sẻ và cảm thông với những giọt nướt mắt yếu lòng đã nhiều lần phải khóc của ô Hùng trong những ngày đầu được trở về sau ba bảy năm lưư lạc nơi xứ người,.. và trong tâm trạng đó ô Hùng đã có được bài tham luận ít nhiều đã đánh động được vào cõi lòng vốn đã xơ cứng chai lì trở nên vô cảm của giới truyền thông trong nước dưới sự cai trị cuả ĐẢNG ta trong hội nghị kiều bào yêu nước năm 2012 ở thành phố Hồ Chí Minh đã được đảng ta chấp nhận và khai thác cho mục đích tuyên truyền của mình!..và thế là Ô Hùng được đón tiếp, được mời đi thăm quan nói chuyện ở nhiêù nơi, nhiều địa điểm đã được định sẵn, được gặp nhiều người đã được Đảng sắp xếp bố trí.. nghĩa là ông được nhìn xem toàn những cái hay, cái tốt đẹp của chế độ, được gặp những nhân vật tai to mặt lớn mà những kẻ dân thường không bao giờ được gặp,..nên sự thăng hoa yếu đuối trong tâm hồn con người ông lại càng có đất nảy nở đâm chồi và phát tán để cuối cùng ông đi đến sự phủ nhận quay lưng lại với quá khứ, với chính những điều mà bản thân ông đã phụng sự tôn thờ. Tệ hại hơn là ông đã coi những tháng ngày tỵ nạn cộng sản nơi xứ xở Tự Do là ,, 37 năm bị bịt miệng bịt mắt”,..Ôi ! Cái chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước kia đã có những kẻ cầm súng như ông thì chạy thua Cộng sản mất dép là phải !
Ba bảy năm xa quê nay trở về tất nhiên quê hương phải có nhiều thay đổi theo thời gian chưa nói chuyện khi Đảng ta muốn mở cửa thay đổi. Hình giáng diện mạo bên ngoài dễ dàng được tạo dựng và cải đổi nhưng cái văn hóa, cái Tâm cái lối sống của con dân Việt tạo dựng bao đời nay theo Đảng đã bị tàn phá hủy diệt không phải ngày một ngày hai xây lại được…mong ông Hùng cố gắng tìm hiểu bằng lí trí tỉnh táo và con tim chân thật của mình để thấy rõ hơn chứ đừng vọi tru lên những tiếng kêu của kẻ muốn mua danh cầu lợi rẻ tiền.!…
Hi, mấy tên CC bị NPH vạch mặt giãy lên như đỉa phải vôi, có muốn thử sức với ông ấy thì ưỡn ngực ra, nói tên thật rồi tranh luận với NPH nhé, xem ai thua ai thắng. Mấy người già què quặt cả về đầu óc lẫn thân thế cứ sủa làm gì, nhục lắm, đất nước người ta đang ở hàng ngày sinh sống mà lại tru mỏ bảo là nước mất nhà tan?
Nguyễn Phương Hùng đâu có phải người vừa, ông là người xông xáo, viết tốt, những bài viết của ông luôn chứa nhiều thông tin, lối viết như móc họng những người mà ông chỉ trích khiến những người cùng hội cùng thuyền với ông bao năm trời rất ngán, ông lại như có tật: cứ thấy có gì ngang tai trái mắt là cho lên dàn thiêu chữ nghĩa. 36 năm ông chống cộng ở Hải ngoại nhưng ông cũng đồng thời với việc lôi những cái xấu xa của những người CC lên những bài viết của mình. Bây giờ thì ông đã rẽ hẳn theo một hướng khác như các bạn đã nghe ông bộc bạch. Người chuyển hướng như ông thì nhiều, nhưng người đó lại công khai nói ra, viết ra và đưa lên truyền thông mọi ý nghĩ, hành động như ông Hùng thật đáng trân trọng.
Đề nghị lấy hình Cha Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng trước tòa án nhăn răng của VC để minh họa cho bài viết trên
CẢM XÚC TỪ MỘT BÀI HÁT.
Về đây nghe em….. về đây nghe em… những giai điệu mượt mà… những lời ca sâu lắng như mời như gọi… Một bài hát thật hay quyến rũ lòng người nghe. Nhưng với Bống, bài hát càng hay hơn, ý nghĩa hơn, xúc động hơn khi người hát là một ca sĩ hải ngoại, vợ một người lính cộng hòa xưa.
Chiến tranh đã lùi xa, ai cũng giữ trong tim mình những lí tưởng riêng, có thể hi sinh tất cả cho lí tưởng đó, nhưng có mấy ai giữ được nhiệt tâm thật sự của mình đối với những điều đó? Mấy ai hiểu ra được rằng cái gì phải đặt lên trên hết? Chúng ta có sống chết cho lý tưởng, nhưng phải biết cái chết đó có phục vụ cho tố quốc thân yêu hay không?
Quê hương mỗi người chỉ một. Đó là điều không thể chối cãi. Dù ở chế độ nào? Dù ở phương trời nào, dù bất kì ngành nghề gì? Quan điểm ra sao? Cũng không thay đổi được 1 điều là” Chúng ta là người Việt Nam.”
Vậy tại sao vẫn còn 1 số đồng bào vì thù hận trong quá khứ mà từ chối cả quê hương đất nước? từ chối nguồn gốc của mình bằng rất nhiều hình thức phản cảm điên rồ như: đốt cờ đỏ sao vàng .( lá quốc kì Việt Nam) sỉ nhục đất nước bằng nhiều câu chữ ngôn từ không thể chấp nhận được, biểu tình chống đối những ai về thăm Việt Nam, hay biểu tình hành hung xua đuổi những nghệ sĩ Việt Nam sang mĩ biểu diễn ??? tại sao lại như thế? Họ đuổi “ hãy về VN đi, đến đây làm gì ? ”Nó là Việt gian … nó về Việt Nam rồi còn gì? “” hazzzz Tại sao họ lại phủ nhận nguồn gốc của mình như thế nhỉ?
Với những cái đầu cực đoan và hạn hẹp trong suy nghĩ như thế một phần do họ quá ích kỉ đã nuôi sự thù hận làm giết chết cái tâm cái tầm của họ về nơi chôn rau cắt rốn của mình. Bống cũng như bao người dân Việt Nam khác đã luôn mở rộng vòng tay chào đón đồng bào có tâm hướng về đất nước. Hơn lúc nào hết chúng ta hãy gạt bỏ những ích kỉ cá nhân, những u mê lệch lạc để chung tay gìn giữ và xây dựng đất nước Việt Nam ngày một phát triển bền vững.
Vì vậy mà khi nghe ca sĩ Lệ Hằng vợ của nhà báo Nguyễn Phưong Hùng hát bài “Về đây nghe em “ tại đêm đại nhạc hội cháo mừng Đại hội Việt kiều, Bống thấy xúc động và thật ý nghĩa. Lời hát như nhắn nhủ, như mời gọi đồng bào trở về Việt Nam , trở về quê hương đất nước, trở về với nguồn cội, trở về với quê cha đất tổ. Trở về với những hiện vật đơn sơ ,giản dị nhưng rất Việt Nam.
Về đây nghe em, về đây nghe em
Về đây mặc ÁO THE , đi GUỐC MỘC
Kể chuyện tình bằng LỜI CA DAO
Kể chuyện tình bằng NỒI NGÔ KHOAI
Kể chuyện tình bằng HẠT LÚA MỚI
Và về đây nghe lại TIẾNG NÓI thơ ấu khúc hát ban đầu.
VỀ ĐÂY NGHE EM…… VỀ ĐÂY NGHE EM…..
Bống Bang, 29.9.2012
Theo tôi những kẻ như Nguyễn Phương Hùng cho rằng ở Hải ngoại bị kìm kẹp mất tự do hơn ở trong nước, sao không về Việt nam để sống dưới tự do của CSVN, mà cứ chui rúc ở bên Mỹ, Canada, Úc Pháp…làm chi cho nó nhục nhã trong “kìm kẹp” vậy? Đúng là cái thứ mở miệng nói càn mong đớp được mấy cục “fund” (phân) do CSVN bố thí cho hay chăng. Tụi nó (CSVN) còn dành nhau ăn đâu có đến phần cái đám ba dọi như Nguyễn Phương Hùng. Rõ ngu.
HÈN HẠ VÀ NHỤC NHÃ.
Ba tôi là sĩ quan VNCH, họ hàng tôi có nhiều người ỏ bậc cao hơn. Nói ví von thì như thế này: Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Dương Văn Minh, Nguyễn Cao Kỳ…ở đẳng cấp Rồng, thì họ hàng tôi có người ở đẳng cấp Đại bàng, Ba tôi thuộc đảng cấp chim Sẻ, chim Ri. Còn nhiều người khác hiện đang lớn tiếng chống cộng cực đoan thì lúc đó chỉ thuộc hạng ruồi muỗi hay lăng quăng mà thôi.Tôi được biết rằng khi đại bàng Ngô Quang Trưởng kêu gọi tử thủ thì cái đám ruồi muỗi đã bay loạn như vỡ tổ làm Chim Sẻ chim ri không còn ai để mà ra lệnh. Cho nên đến lượt chim sẻ chim ri cũng phải đua nhau bay táo tác. Đại bàng gọi a lô a lô hoài mà chẳng có chim nào trả lời, rồi thì đại bàng cũng phải chạy vào Sài gòn. Xem lại các film tài liệu, tôi thấy cảnh ruồi muỗi vừa chạy vừa tụt quần lột áo quăng vũ khí ngập đường phố. Thật đau lòng, trong lịch sử quân sự loài người không có sự thất bại nào mà nhục nhã như vậy. Đến những ngày 25/4/75 là hầu hết chim ri chim sẻ và một số đại bàng đã bỏ quân ngũ về lo gia đình rồi. Đến ngày 28, 29/4 là chỉ còn các Rồng cô đơn, cho nên 30/4/ Rồng Dương Văn Minh phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện là đương nhiên. Có một số chim sẻ và ruồi muỗi chủi rủa Rồng, nhưng khi bị báo đài hỏi vậy lúc đó các ông đang ở đâu thì tất cả gãi đầu gãi tai….đang trốn chạy trên tàu ngoài xa khơi hoạc vô trại tị nạn!!! Bó tay.Một số ngu ngơ không biết tình hình ngồi lại chiến đấu. Cho nên kẻ bị giết còn đa số giơ tay xin hàng và ngoan ngoãn đi tù ( học tập). Một số kẻ hết hạn tù được qua Mỹ, che dấu cái tay quơ quơ cỏ trắng ngày nào rồi làm ra vẻ ta đây anh hùng lắm và đã hạch sách hoặc xỉ nhục những người lãnh đạo mình ( tổng thống, phó tổng thống) bằng những lời lẽ vô giáo dục, thái độ xấc xược hỗn láo không sao kể xiết(mọi người có thể coi nhiều clip video trên youtube).Chúng suy tôn những kẻ như Lý Tống ( điển hình của chúng mà)lên làm anh hùng làm đồng bào trong nước và số đông đồng bào hải ngoại ( nhất là giới trí thức)phải lắc đầu ngán ngẩm cái tính hèn hạ ti tiện hết thuốc chữa này. Chúng tôn vinh mấy ông đại bàng trước viễn cảnh sắp thua trận chỉ còn là cái xác không hồn, không kiềm chế được bản thân nên chốn chạy bằng cách hèn hạ là tự sát. Anh hùng là thế ư? Tạo nên địch thủ của mình bằng vài ba diễn viên tay không tấc sắt. Anh hùng quá nhỉ?. Lập hội kéo bè kéo phái đấu đá nhau để kiếm ăn và ra oai ở đất khách quê người37 năm trời rồi hả hê tự hào là đang chống cộng. Hầu hết Những người VNCH đều im lặng, chỉ có một thiểu số ( đầy đủ số liệu thực tế và khoa học chứng minh đây chỉ là thiểu số) ruồi muỗi là vo ve inh ỏi thể hiện cái bản chất vô giáo dục và bỉ ổi.Thiểu số này làm nhục VNCH vì thực tế VNCH thua về mặt quân sự nhưng còn muôn mặt khác ( kinh tế chính trị, văn hoá…) thì không thua đâu, có mặt còn hơn và người CS vẫn phải học tập.Ngay cả mặt quân sự, kẻ tám lạng thắng người nửa cân là chuyện bình thường. Thiểu số này đầu óc ngu dốt dẫn đến sống rất ác với đồng loại. Họ chống cộng không được rồi quay sang chống cả dân tộc.Họ đang phản bội lại dân tộc, Họ trong cộng đồng hải ngoại tuy ít, nhưng như những con rắn độc. Chỉ một vài con thôi cũng đủ làm nhiều người lương thiện hiền lành phải ngán sợ.Cộng đồng hải ngoại đang thực sự bị khủng bố, tống tiền bởi bầy vô giáo dục độc ác này.
Kính thưa quý vị trên diễn đàn,
Austin Pham tôi xin có đôi lời cùng quý vị như sau. Số là tôi có một người bạn vừa kể cho một câu chuyện mà chú anh ta, một cán bộ miền nam tập kết ở miền bắc đã nói với anh bạn tôi khi anh ta về thăm lại gia đình 10 năm trước ( lúc này thì chú của anh ta đã về hưu lâu rồi). Chuyện là thế này: vào lúc những chuyến tàu đi bán công khai ở những năm 1979-80 thì bọn VC đã gài rất nhiều “sleep mole” đi cùng với những người tỵ nạn cộng sản khác. Tụi này có trách nhiệm thu thập tin tức của cộng đồng ở nước sở tại mà chúng định cư, nằm vùng đợi lệnh. Chưa kể việc phải trà trộn vào hàng ngũ chống cộng rồi báo cáo về tụi an ninh cộng sản về thân thế, hoạt động của những người lãnh đạo…Xin thưa, đây chỉ là chuyện gần đây. Thử hỏi vào thời điễm 30/4 và trong những chuyến vượt biển sau này, hoặc H.O ở thập niên 90 sẽ có hay không những tên “nằm vùng” bưng bô cho đảng? Chắc chắn là có và có nhiều nữa là khác. Một số bọn này sau khi định cư ở đệ tam quốc gia đã tự động rời bỏ hàng ngũ, âm thầm xây dựng cuộc đời mới. Cũng có nhiều tên không còn tác dụng thu thập tin tức nên đảng phải hy sinh chúng, bắt buộc tụi nó phải “trồi lên” phục vụ công khai. Đó là chưa kể một số còn mê ngủ, tận tụy hết mình để có chút cháo bên quê nhà lúc về hưu mãn công tác như lời hứa hẹn của Việt Cộng. NPH là lọai bị bắt phải trồi lên phục vụ công khai khi không còn tác dụng “chỉ điễm” trong bóng tối. Tên có mê ngủ hay không hay chỉ vì bị bắt buộc thì không quan trọng. Điễm chính là ai ai bây giờ cũng biết hắn rồi. Tôi có xem một đoạn Youtube trong đó hắn ta kính thưa gì đó nhiều lần với các “đồng chí” mà tôi rớt cả nước…đái. Nói chung là nhân bất thập toàn, huống chi là thằng chó…đ…ẻ đó.
Kính