WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ăn năn vì Tổ Quốc

 

Tôi rất không bằng lòng, và nghĩ rằng có người đã phẫn nộ có lý khi đọc những dòng sau đây:

Nhân danh tổ quốc họ phát động cuộc chiến thôn tính miền Nam làm hàng triệu người chết và đất nước kiệt quệ. Tổ quốc đồng nghĩa với chiến tranh và chết chóc.
Toàn thắng rồi, tổ quốc xã hội chủ nghĩa quên phắt cam kết thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc. Tổ quốc bỏ tù và hạ nhục hàng triệu người. Tổ quốc đánh tư sản, tống cỗ con cái ngụy quân, ngụy quyền ra khỏi trường học và lùa đi vùng kinh tế mới. Tổ quốc khống chế và hăm dọa bằng công an thành, công an tỉnh, công an huyện, công an phường. Biết dân chúng không còn chịu đựng được nữa và muốn bỏ nước ra đi, tổ quốc đứng ra tổ chức vượt biên bán chính thức để lấy tiền chuộc mạng của những người muốn chạy trốn nanh vuốt của mình. Tổ quốc hành động như bọn giặc cướp. Đến khi bị dư luận thế giới lên án dữ dội vì hành động bỉ ổi này, tổ quốc dẹp luôn đợt vượt biên bán chính thức và dĩ nhiên không trả lại tiền. Tồ quốc đểu cáng và lật lọng.
Đối với những người ra đi, tổ quốc là sóng gió, hải tặc, là cái chết trong bụng cá, may mắn hơn là những ngày ê chề trong những trại tập trung trước khi tìm được một quê hương mới. Tổ quốc là một dĩ vãng cần quên đi. Đối với những người ở lại, tổ quốc đổi tiền mấy lần để cướp giật, tổ quốc sách nhiễu từng ngày. Tổ quốc nói trắng cũng được, nói đen cũng xong, cấm rồi lại cho phép, cho phép rồi lại cấm, muốn bắt hay tha tùy ý, người dân phải chịu đựng hết. Vì tổ quốc có súng” (1).

Để biện minh cho bản cáo trạng nặng nề vô lối đó, Nguyễn Gia Kiểng giải thich:
“Người dân có thể cảm nhận về tổ quốc thế nào tuỳ ý, nhưng họ chỉ tiếp xúc thực sự với tổ quốc qua các chính quyền” (1).

Làm gì có sự tách bạch hoàn toàn giữa tiếp xúc với cảm nhận trong khi cảm nhận chỉ là hệ quả tổng hòa của tiếp xúc.

Thế mà, cùng cảm nhận và tiếp xúc nhưng, Tổ Quốc khi hiện lên trong tâm khảm người ta với “Những cánh đồng quê chẩy máu/ Dây thép gai đâm nát trời chiều” thì vẫn nghe “Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất/ Những buổi ngày xưa vọng nói về” kia mà.

Tổ quốc, “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở (dẫu trong ngày ta ở có bao nhiêu điều phũ phàng, chua xót, thì)/ Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” kia mà.

Và, trong lòng ta, “Xưa yêu quê hương (đâu chỉ vì) có chim có bướm/ (mà còn vì) có những ngày trốn học bị đòn roi” kia mà.

Tổ quốc, ngay khi tưởng như: “Tuấn kiệt như sao buổi sớm/ Nhân tài như lá mùa thu” thì vẫn có những “Tấm lòng cứu nước, vẫn đăm đăm muốn tiến về Đông/ Cỗ xe cầu hiền, thường chăm chắm còn dành phía tả ” (2) kia mà.

Phải chăng chỉ NGK đã cả giận mất khôn !

Tuy nhiên, nỗi bất bình dường như tiêu tan khi ta nghe ông tâm sự:

Trước hết mỗi người Việt nam phải ăn năn và sám hồi. Ăn năn vì chúng ta, mỗi người chúng ta, đã ngây thơ coi tổ quốc như là vô tận, không thể hao mòn và đã không quan tâm làm cho tổ quốc ngày một vững mạnh hơn và đáng yêu hơn. Hay vì chúng ta đã khờ khạo nghĩ rằng mình có thể tự giải quyết các vấn đề cá nhân của mình bằng những giải pháp cá nhân như luồn lách, móc ngoặc, hối lộ, bỏ nước ra đi, v.v…” (1)

Đấy không chỉ là lời “hiệu triệu” mà còn là lời tự phê rất nghiêm khắc vì chính NGK “đã khờ khạo nghĩ rằng mình có thể tự giải quyết các vấn đề cá nhân của mình bằng những giải pháp cá nhân như … bỏ nước ra đi” (1).

Phải nói NGK là người dũng cảm và chân thành. Tuy nhiên, tai vạ thường đến với ông chỉ vì ông chủ trương:

“Quan niệm của tôi là không nhắc lại những gì mình nghĩ là đa số đã đồng ý để chỉ tập trung thảo luận về những gì mà nhiều người chưa đồng ý và nhất là những gì mà đa số không chấp nhận. Tôi nghĩ nên cố gắng đề nói ra những điều mới, và nếu trong mười điều mới nói ra có tới chín điều sai và chỉ một điều đúng thì cũng còn có ích hơn là nói mười điều đúng cả mười nhưng đều là những điều đã biết. Khi không chấp nhận một ý kiến, người ta hay cho rằng ý kiến đó là sai, là dở. Nhiều độc giả sẽ thấy nhiều điều nói ra trong những trang sau là sai và đánh giá tác giả là dở. Tôi chấp nhận sự kiện đó. Tôi cho rằng nói ra những điều mình nghĩ là đúng dù biết rằng sẽ có nhiều người cho là sai và đánh giá thấp mình là một thái độ khiêm tốn. Đó là cách khiêm tốn của tôi ” (1).

Có lẽ thần tượng của NGK là Socrates. Theo truyền thuyết, Socrates đã tuyên bố khi phiên tòa Athens kết thúc rằng: “Bây giờ chúng ta chia tay, quí vị để tiếp tục sống còn tôi để chết. Ai đúng chỉ có Trời biết, nhưng một cuộc đời không suy luận là một cuộc đời không đáng sống”.

Dường như NGK có ý thức phấn đấu làm một trí thức kiểu như thế, và thực tế ông đã là một trí thức tên tuổi, theo cái định nghĩa của chính ông:

“Tóm lại nếu phải định nghĩa người trí thức thì ta có thể nói: trí thức là những người do được đào tạo hay tự học đã đạt tới một trình độ hiểu biết và lý luận trên trung bình, quan tâm tới những vấn đề chính trị và xã hội, suy nghĩ một cách lương thiện, biết tự đặt cho mình những câu hỏi và tìm câu trả lời của mình cho những câu hỏi đó và sẵn sàng thách thức mọi thế lực để bảo vệ quan điểm của mình. Người trí thức phải suy nghĩ một cách độc lập và do đó không thể chấp nhân một sự chỉ đạo tư tưởng nào cả” (6).

Cho nên tôi đồng ý với nhà văn Nhật Tuấn khi ông đánh giá:

“Nhưng nhìn chung, tác phẩm Tổ Quốc Ăn Năn đã đưa ra nhiều cách nhìn táo bạo và đặt ra nhiều vấn đề mới mẻ. Có những phát hiện của ông, có thể mang tác dụng uốn nắn được cách nhìn, cách suy nghĩ, cách hành xử của một số người. Nhưng cũng không thiếu những điều sẽ làm cho người đọc phẫn nộ. Bởi vì ông đã đi quá đà khi đưa ra nhiều kết luận liều lĩnh dựa trên những tiền đề chưa đủ tầm vóc để có sự thuyết phục” (3).

Tôi ngạc nhiên khi thấy NGK dám bác bỏ một nhận định đã thành chính thống rằng Nhật Bản đã vượt lên trên Phương Đông được là nhờ Minh Trị Thiên hoàng, và đã phải ngẫm nghĩ khi ông suy luận:

Xã hội Nhật do các lãnh chúa thống trị dựa trên giai cấp hiệp sĩ. Các lãnh chúa và các hiệp sĩ cực kỳ kiêu căng không thèm hòa trộn với dân chúng mà để mặc quần chúng tự tổ chức lấy cuộc sống của mình, miễn là nộp đủ thuế. Trong tình trạng ấy, quần chúng Nhật tuy ở sát nhưng thực ra lại sống rất xa giai cấp thống trị. Họ không thể tổ chức thành chính quyền nếu không muốn lãnh búa rìu và họ phải tìm cách sinh sống với nhau trong đồng thuận để tránh những can thiệp của bọn hiệp sĩ. Một cách tiệm tiến và thầm lặng, một sinh hoạt tự do đã hình thành giữa quần chúng với nhau, dưới sự giám sát từ xa của các lãnh chúa. Đó là lý do khiến xã hội Nhật đã phát triển, rồi chính sự phát triển này đã tạo ra áp lực buộc giới cầm quyền Nhật nhượng bộ dần dần” (4).

Tôi thường tâm niệm cái điều nhiều người đến nay vẫn tâm niệm rằng: Chủ nghĩa Marx ít ra cũng còn được cái lõi Biện chứng pháp, nhưng NGK thì xổ toẹt:

“Tuy không định nghĩa một cách chính xác thế nào là một tiền đề, một phản đề và một tổng hợp nhưng Hegel còn ý thức được sự mơ hồ của mình và biết dừng lại ở chỗ chỉ sử dụng biện chứng để giải thích lịch sử. Marx đã liều lĩnh hơn, coi vai trò của biện chứng không phải chỉ là để giải thích mà còn là để thay đổi lịch sử, nghĩa là để hành động” (5).

Tôi không đủ trình độ phán định khi nghe ông lên án:

“Điều thực sự mới của Marx so với Hegel là về mặt đạo đức, Hegel tuy không bàn tới đạo đức nhưng cũng không phủ nhận các giá trị đạo đức. Khi Hegel nói rằng kết quả của mỗi giai đoạn biện chứng đều là một tình trạng hoàn chỉnh hơn trước, khái niệm “hoàn chỉnh” còn có một ý nghĩa bởi vì các giá trị đạo đức vẫn còn đó để có thể được sử dụng như những tiêu chuẩn đánh giá, Marx trái lại phủ nhận hoàn toàn các giá trị đạo đức như là sản phẩm của giai cấp thống trị; như vậy khi Marx nói rằng mỗi kết thúc của một giai đoạn đấu tranh giai cấp – từ xã hội cộng sản nguyên thủy đến xã hội cộng sản qua các chế độ nô lệ, quân chủ, phong kiến, tư bản – đều là những tiến bộ, khái niệm “tiến bộ“ này hoàn toàn mơ hồ vì không có những tiêu chuẩn để định nghĩa.

Đó là một sự tùy tiện tuyệt đối, với hậu quả là kẻ có bạo lực có thể làm tất cả. Mọi đảng cộng sản vì thế đều có bản chất khủng bố, đó là lý do chính tạo ra sức mạnh của chúng. Cũng nên lưu ý là sự phủ nhận các giá trị đạo đức của Marx đã đạt tới mức độ lạnh lùng dễ sợ. Marx không coi việc giai cấp thống trị bóc lột giai cấp bị trị là một tội ác, trái lại ông coi nó là một lẽ tự nhiên, cũng tự nhiên như việc giai cấp bị trị phải vùng dậy tiêu diệt giai cấp thống trị (5).

“Triết lý Mác-Lênin quan trọng ở chỗ nó tạo ra cả một văn hoá và một tâm lý cộng sản. Biện chứng duy vật là một lối lý luận rất sơ đẳng. Nó tạo ra ảo tưởng rằng ngay cả những người vô học cũng có thể lý luận trên tất cả mọi vấn đề, và do đó đảm nhiệm những vai trò lãnh đạo, nếu biết biện chứng duy vật. Từ đó hình thành một tâm lý võ biền coi thường kiến thức. Chính Lenin cũng đã có tâm lý này” (5)

Tôi ngỡ ngàng để thích thú trước những phát hiện nhờ sức tổng hợp khái quát cao:

“Trong suốt lịch sử của phong trào cộng sản thế giới chưa hề có một đảng cộng sản nào thắng một cuộc bầu cử lương thiện nào. Cũng chưa hề có một đảng cộng sản nào đem lại phồn vinh cho một quốc gia nào. Không hề có một phát minh hay sáng tác thực sự đáng kể nào trong các chế độ cộng sản, một vài tác phẩm văn học lớn đều là của những người đối lập (7).

“Ở mọi nơi mà nó đã được thử nghiệm chủ nghĩa cộng sản đã chỉ là nghèo khổ, khủng bố và tội ác. … Chế độ cộng sản khác với mọi chế độ bạo ngược đã có trong lịch sử thế giới, nó là chế độ duy nhất bách hại và tàn sát nhân dân của chính mình. Tuyệt đại đa số nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản là những người dân của các chế độ cộng sản (7).

Và đây nữa:

“Chế độ này chắc chắn sẽ bị đào thải. Không phải chỉ vì đàn áp và bóc lột tự nhiên làm nảy sinh ra chống đối. Có những chế độ bạo ngược kéo dài rất lâu. Nó sẽ sụp đổ nhanh chóng hơn vì một lý do khác. Đó là vì không một đoàn thể nào có thể tồn tại nếu không có một mục tiêu chung hoặc những giá trị đạo đức chung. Đảng cộng sản không có cả hai. Nó sẽ nhanh chóng trở thành một đấu trường hoang dại. Chính những đảng viên cộng sản sẽ xâu xé nhau” (5).
Và đây nữa:

“Coi nhẹ các giá trị dân chủ và nhân quyền còn là một sai lầm lớn nếu hoà bình là điều cần được trân quý nhất. Trong lịch sử thế giới các cuộc chiến đã chỉ xảy ra hoặc giữa các nước độc tài với nhau hoặc giữa một nước độc tài và một nước dân chủ. Chưa có trường hợp hai nước dân chủ chiến tranh với nhau. Dân chủ và nhân quyền là nền tảng của hoà bình (8).

Song, đôi khi tôi cũng đã sửng sốt trước sự hồ đồ và tự mâu thuẫn của NGK:

“Phải nhìn nhận rằng trên thế giới này khó tìm ra một dân tộc bạc nhược như vậy. Mà có phải con người Việt Nam bạc nhược đâu. Cũng những con người ấy khi được tổ chức và chỉ huy đã đánh bại quân Tống, quân Nguyên, quân Thanh, đã từng chiến thắng vẻ vang tại Điện Biên Phủ” (4).

Không thể không bảo NGK là thiếu chín chắn khi dám tuyên dương:

“Tôi biết hai ký giả Pháp khá nổi tiếng. Họ không phải là những nhà văn nhà báo lớn nhất của nước Pháp, nhưng trình độ nhận thức của họ cao hơn hầu hết các chính trị gia Việt Nam. Đặc điểm chung của họ là rất tha thiết đối với đất nước và con người Việt Nam, do đó họ hiểu biết đất nước Việt Nam hơn hẳn các chuyên gia về Việt Nam khác” (4).

Một trong hai ký giả đó tên là Michel Tauriac, đã nói rất lếu láo:

“Chế độ cộng sản Việt Nam chẳng mạnh gì, vấn đề là người Việt Nam không có ý chí tranh đấu gì cả, người ta có cảm tưởng đó là một đàn cừu” (4).

Gần đây NGK còn phóng tay mạc mặt cho chủ nghĩa cá nhân:

“Chủ nghĩa cá nhân coi mục đích của tổ chức xã hội, trong đó quan trọng nhất là chính quyền, là tạo điều kiện để mỗi cá nhân xây dựng hạnh phúc của mình. Nói cách khác, cá nhân là cứu cánh, mọi tổ chức trong xã hội kể cả nhà nước chỉ là phương tiện … Bản tuyên ngôn Liên Hiệp Quốc 1948 chỉ qui định những bổn phận của nhà nước đối với cá nhân chứ không qui định một bổn phận nào của cá nhân đối với nhà nước. Tài liệu này mặc nhiên coi cá nhân là giá trị cao nhất; tổ chức xã hội, trong đó có nhà nước, có mục đích sau cùng là phục vụ cá nhân; nó có thể được coi như là bản tuyên cáo của chủ nghĩa cá nhân và đem lại cho chủ nghĩa cá nhân một nội dung cụ thể ” (15)

Chủ nghĩa cá nhân biểu hiện tư tưởng triết học Max Stirner và Nietzche. Nó đã góp phần giải phóng con người khỏi những xiềng xích của chủ nghĩa phong kiến và của giáo hội cổ đại. Hết cái sứ mệnh giai đoạn lịch sử, cá nhân chủ nghĩa hoặc dẫn đến vô chính phủ, hoặc dẫn đến độc tài.

Ở đây, khi NGK nói: “Cá nhân phải được hiểu là con người được nhìn một cách độc lập với tư cách thành viên của một tập thể nào đó. Con người này vừa trừu tượng vừa phổ cập, vì không là riêng ai cả nhưng lại hiện diện trong mọi người, nó được coi là giá trị cao nhất. Mỗi cá nhân là một thể hiện cụ thể của con người này …” (15) thì đối tượng nói đến không phải là cá nhân cụ thể từng người mà là con người chỉ mang đặc tính bất biến của con người mà ta phải viết hoa: Con Người. Con Người này là sự trừu tượng hóa con người, siêu thoát khỏi mọi ràng buộc của kết cấu chính trị, xã hội như: mầu da, dân tộc, tôn giáo, quốc tịch …

Tuyên ngôn Nhân quyền đặt vấn đề đối với “Con Người” (chứ không phải cá nhân), nhà nước có trách nhiệm với “con người” trong quốc gia mình (chứ không phải với từng cá nhân)

Song, vì Tuyên ngôn Nhân quyền đặt vấn đề đối với “Con Người” nên các nhà nước đã ký vào Tuyên ngôn không thể ngụy biện rằng họ chỉ cần ban phát quyền “con người”.

(Năm 1999 khi thấy tôi công khai xiển dương “Nhân quyền cao hơn chủ quyền”, ông Đỗ Mười – tổng bí thư ĐCSVN lúc ấy – đã ra lệnh tống tù tôi !)

Như tất cả những ai vượt thoát được khỏi mụ mị lú lẫn do bị tuyên truyền nhồi sọ quá lâu, NGK chua xót ngẫm lại nguồn cơn những cuộc chiến tranh đã xẩy ra trên đất nước Việt Nam suốt thế kỷ qua:

“Mọi người đều biết nó không cần thiết và hơn nữa còn là một thảm kịch cho đất nước nhưng nó đã diễn ra vì độc lập không phải là mục tiêu của đảng cộng sản, lực lượng áp đảo lúc đó. Độc lập chỉ là một biện minh, mục tiêu thực sự của đảng cộng sản là áp đặt chế độ cộng sản. Mục tiêu này không chấp nhận được cho nhiều người Việt Nam và cũng là một thách thức đối với khối dân chủ tư bản, do đó chiến tranh là điều không tránh khỏi. Ngày nay, khi chủ nghĩa cộng sản đã hiện nguyên hình như một sai lầm đẫm máu và hơn thế nữa một chủ nghĩa tội ác về bản chất, cuộc chiến này phải bị lên án, ít nhất như một sự cuồng dại … Họ đã hành động vì chủ nghĩa cộng sản, độc lập dân tộc và quyền lợi đất nước không phải là động cơ của họ” (9).

Cuộc chiến 1954 – 1975, mà đảng cộng sản gọi là cuộc chiến tranh chống Mỹ lại càng vô lý hơn. Đứng trên quan điểm dân tộc, nó là một sự ngu xuẩn tuyệt đối. Mỹ hoàn toàn không phải là một đế quốc thực dân, trái lại còn là một cường quốc chống chủ nghĩa thực dân. Từ ngày lập quốc họ chưa hề đánh chiếm để sáp nhập hay thống trị một nước nào. Mỹ là một cường quốc không gian, hàng hải và thương mại cần thị trường chứ không cần thuộc địa. Cho tới nay họ vẫn từ chối sáp nhập Porto Rico dù không ai, kể cả người Porto Rico, chống lại; họ trả độc lập cho Philippines sau khi mua lại quần đảo này từ Espana. Sự hiện diện của Mỹ tại Việt Nam đáng lẽ đã phải được coi là một may mắn lớn, nó đem lại cho chúng ta sự hợp tác tận tình của cường quốc mạnh nhất, giầu nhất, tân tiến nhất và sáng tạo nhất thế giới mà không hề có nguy cơ mất nước. Cuộc chiến này đã chỉ xảy ra vì quyền lợi dân tộc không phải là ưu tư của đảng cộng sản. Ưu tư của họ là áp đặt chế độ cộng sản trên cả nước” (9).

Tuy nhiên, khác với những ai hận thù mù quáng, giận cá chém thớt, căm ghét tất cả những người từng ở bên kia chiến tuyến, dù là đồng bào mình, NGK thật thấu tình, thật bao dung:

“Phải nói thật rõ: đại bộ phận những người đã chiến đấu dưới lá cờ đỏ sao vàng trong cuộc chiến này đã chiến đấu vì lòng yêu nước, họ phải được tôn vinh; những người phải bị lên án là những người đã quyết định cuộc chiến này” (9)

“Chúng ta vẫn không được quên là đã có hàng trăm nghìn người lương thiện, yêu nước và dũng cảm đã hy sinh dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ trong niềm tin rằng mình đang chiến đấu cho một tương lai Việt Nam tự do và dân chủ. Cờ vàng vì vậy phải được tôn trọng, không phải vì những người đã tạo ra nó, hay vì chế độ Việt Nam Cộng Hòa, mà vì những người đã hy sinh cho đất nước. (Một lý luận tương tự cũng phải được áp dụng cho lá cờ đỏ sao vàng của chế độ cộng sản Việt Nam)” (10).

“Hãy trả lại cho lá cờ vàng ba sọc đỏ chỗ đứng đúng đắn của nó. Nó có thể có chỗ đứng trong gia đình để ghi nhớ một quãng đời. Đối với nhiều người, trong đó có kẻ viết bài này, nó là kỷ vật của một ước vọng ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản và xây dựng một nước Việt Nam có tự do và dân chủ, có chỗ đứng và tiếng nói ngang nhau cho mọi người và được quản trị một cách hợp lý. Giấc mơ dù không thành nhưng vẫn đáng tự hào. Chỗ đứng của cờ vàng là chỗ đứng của một kỷ niệm của một giai đoạn lịch sử đau buồn vừa phải quên vừa phải nhớ. Nhớ đến những người đã hy sinh vì đất nước, nhớ đến những nạn nhân của cuộc chiến, nhớ để lịch sử đừng lặp lại. Và quên đi những thù hận đã tàn phá đất nước và còn có thể giam hãm chúng ta trong chia rẽ và bất lực” (10).

Ông cũng tỏ ra thật khách quan, thật công tâm, không chỉ thấu tình mà còn đạt lý:

“Chúng ta có thể, và phải, tôn trọng cờ vàng vì những người đã hy sinh dưới lá cờ này, nhưng không phải vì thế mà gán cho nó một ý nghĩa mà trong suốt thời gian tồn tại nó chưa bao giờ có, nghĩa là dùng nó làm biểu tượng cho cuộc đấu tranh vì dân chủ. Nếu coi cờ vàng là tiêu biểu cho dân chủ thì phải hài lòng với một thứ dân chủ giả dối và bệnh hoạn. Cờ vàng càng không thể dùng làm biểu tượng cho cuộc đấu tranh cho dân chủ vì một lý do khác: cuộc đấu tranh nào cũng đòi hỏi ý chí, quyết tâm, lòng tự hào và lòng tin vào thắng lợi, do đó không thể lấy lại lá cờ của một chế độ bạc nhược đã thất bại và đầu hàng” (10).

“Vả lại, trên thực tế, cờ vàng cũng chưa bao giờ là một quốc kỳ Việt Nam mà chỉ là cờ của một trong hai phe trong một cuộc nội chiến, cũng tương tự như cờ đỏ sao vàng trước năm 1975, nhưng với một sự chính đáng kém hẳn (cờ đỏ sao vàng vào lúc ra đời đã được hầu hết mọi thành phần dân tộc nhìn nhận)” (10).

Không chỉ tỏ ra sáng suốt khi đứng nhìn hai đại khối dân tộc đã từng chia thành địch thủ mà ông còn rất thấu tình khi nhìn vào trong lòng đảng Cộng sản Việt Nam:

“Mà đảng cộng sản cũng không phải là của hai triệu đảng viên cộng sản. Những đảng viên, ngay cả các đảng viên cao cấp, cũng không tự do hơn người khác, có khi còn bị trói buộc hơn, càng cao cấp lại càng phải phục tùng đảng hơn trong lời nói và hành động. Đảng là một cái gì đó rất vô hình vì không là ai cả, nhưng lại rất cụ thể như công an, tòa án và nhà tù” (4).

Đây chính là cơ sở hình thành tư tưởng Hòa Giải Hòa Hợp Dân tộc rất đáng trân trọng của Nguyễn Gia Kiểng.

Tôi tìm đến ông để khai sinh Tập san Tổ Quốc có phần hướng theo tư tưởng đó.
Trong đấu tranh vì sự nghiệp dân chủ hóa chúng tôi cùng có mối tâm giao ở chủ trương rằng kích động quần chúng nổi dậy phải hết sức thận trọng, để bảo vệ quần chúng, đặc biệt để tránh nguy cơ hy sinh oan uổng những phần tử tiên phong đầy nhiệt huyết:
“Kêu gọi quần chúng đứng dậy khi chưa có tổ chức sẽ không được hưởng ứng, như một vài lời kêu gọi vừa chứng tỏ, mà còn có tác dụng ngược là làm mất lòng tin của quần chúng vào sự nghiêm chỉnh của phong trào dân chủ, chưa kể là còn có nguy cơ hy sinh oan uổng những phần tử nhiệt thành quí hiếm” (11).

Chủ trương “cao biền dậy non” khuyến khích anh em trẻ trống dong cờ mở, công khai xưng hùng xưng bá khi lực lượng quá mỏng, thậm chí chưa có gì, là sự dại dột tội lỗi.
Đấu tranh lý luận-tư tưởng dù hết sức khó khăn, phức tạp vẫn phải làm trước một bước dù vô cùng gian khó, dù phải kiên trì đến bao lâu. Dù bị hiềm khích dè bỉu là “chính trị sa lông” thì cũng phải quyết làm vì chính đấy là sứ mệnh thiêng liêng.
Để giành thắng lợi dứt khoát về mặt tư tưởng và lý luận Nguyễn Gia Kiểng chủ trương:

“Chúng ta phải đập tan lập luận xuyên tạc cho rằng dân chủ sẽ đưa tới hỗn loạn. Chúng ta sẽ chứng minh rằng dân chủ là điều kiện căn bản để bảo đảm không có hỗn loạn, là phương thức sinh hoạt cho phép xã hội tiến hóa và đổi mới không ngừng trong trật tự.

Chúng ta phải đập tan lập luận cho rằng muốn phát triển cần có kỷ luật và muốn có kỷ luật cần hy sinh dân chủ, giới hạn tự do và nhân quyền.

Chúng ta phải đập tan lập luận cho rằng xã hội phương Đông khác với xã hội phương Tây, và do đó không thể chấp nhận những giá trị của phương Tây như tự do cá nhân, dân chủ và nhân quyền. Chúng ta cần phơi bày sự sai trái của lập luận cho rằng các giá trị văn hóa châu Á có lợi cho phát triển hơn các giá trị văn hóa phương Tây.
Chúng ta cũng cần phải cực lực bác bỏ một thứ “chủ nghĩa kinh tế” mà một số chính quyền muốn che dấu quyền lực độc tài, trong đó có Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa, đang lấy làm lý cớ để phủ nhận hoặc giới hạn tự do, dân chủ và nhân quyền.

Một cố gắng khác, rất quan trọng, là chứng minh cho những đảng viên cộng sản và cán bộ của nhà nước còn đang phân vân và ngờ vực, rằng họ hoàn toàn không có lý do chính đáng nào để lo ngại sự cáo chung của chế độ độc tài đảng trị cả. Trái lại họ còn có mọi lý do để vui mừng trước những thắng lợi của dân chủ. Danh dự, nhân phẩm và những quyền lợi hợp pháp của họ sẽ được tôn trọng” (12).

Tôi gọi công cuộc này là đấu tranh cải tạo nhận thức xã hội. Đấu tranh tư tưởng-lý luận tốt để cải tạo nhận thức xã hội thật triệt để (trong quàn chúng, trong đảng viên, trong BCH TƯ, trong Bộ Chính trị …) thì sẽ có diễn biến hòa bình êm đẹp, chẳng những không cần đổ máu mà cũng không cần quần chúng nổi dậy.

Nếu vì nhà cầm quyền quá lì lợm ngoan cố, không thể không nổi dậy thì cũng phải bất thình lình tổng nổi dậy mới mong giành thắng lợi. Nổi dậy manh mún, lẻ tẻ chỉ tổ làm mồi cho chính quyền đàn áp, như đã thấy, dễ như trở bàn tay.

Hô hào chống tham nhũng nhưng chỉ hướng quần chúng trút căm phẫn lên đầu mấy ông cán bộ xã, cán bộ huyện hay đến cả trung ương … thì chỉ có biểu tình cỡ trăm, cỡ nghìn người là cùng, nhưng nếu làm cho quần chúng hiểu chính là đường lối sai lầm của Đảng đã và đang mở đường và bao che cho tham nhũng thì quần chúng sẽ hiểu: muốn chống tham nhũng phải chống Đảng.

Cho rằng đất nước tụt hậu, đời sống đói nghèo, xã hội đầy tệ đoan … vì đất nước trải qua quá nhiều chiến tranh do Đảng có công giành độc lập, thống nhất nên dẫu thế nào đi nữa cũng phải đời đời nhớ ơn Đảng. Nhưng, nếu làm cho quần chúng hiểu đúng bản chất phi lý, vô nghĩa của các cuộc chiến đó thì quần chúng ít ra cũng đồng lòng khẳng định phải có đảng khác có đường lối đúng đắn hơn.
V v …

Công tác Tư tưởng-Văn hóa phải làm sao đủ tốt để đạt được mộng ước của Nguyễn Gia Kiểng, và cúng là của chúng tôi:

“Mộng ước của mọi người Việt Nam hôm nay là đổi hướng đi của lịch sử và mở ra một kỷ nguyên của tiến bộ và hạnh phúc. Đó là một cuộc đổi đời rất lớn. Nhưng có cuộc đổi đời nào không đòi hỏi một thay đổi lớn về tâm lý? Nếu biết nhỏ lệ xót thương cho số phận của đất nước ta, biết dứt khoát tiêu diệt cái bản năng chiến tranh trong con người của mỗi chúng ta, biết lấy đối thoại, tương kính, tương nhượng làm căn bản dựng nước mới là chúng ta đã rút được bài học lịch sử quí giá nhất và đã vượt được trở ngại kinh khủng nhất” (13).

Và chúng ta tâm niệm rằng:
“Hạnh phúc của một dân tộc không phải chỉ là lợi tức trung bình trên mỗi đầu người, càng không phải là tỷ lệ tăng trưởng 5 hay 10% mỗi năm. Còn những điều cao hơn, và cao hơn nhiều. Đó là phẩm giá, là quyền được nói và làm điều mình muốn, là quyền được sống mà không sợ bị bắt giam vô cớ, được phát triển khả năng của mình mà không cần đút lót, và được tham dự vào những quyết định quan trọng cho cộng đồng” (4).
Với tất cả những ưu, khuyết, nhược điểm có trong Nguyễn Gia Kiểng, tôi vẫn nghĩ như học giả Trương Nhân Tuấn:

“Riêng tôi nhận thấy ông Kiểng là một người yêu nước nồng nàn. Ông đã cống hiến rất nhiều thời gian trong đời mình, cống hiến rất nhiều trí tuệ của mình cho đất nước. Tư tưởng của ông đã được rất nhiều thành phần người Việt đón nhận. Tổ chức do ông sáng lập (Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên) là một tổ chức có tầm vóc, kỳ cựu, có kinh nghiệm đấu tranh, tập hợp nhiều người có tư cách và tận tụy với đất nước. Tổ chức của ông Kiểng cũng là một tổ chức trong sáng, chưa hề gạt gẫm một ai, chưa hề quyên góp, lem nhem tiền bạc với người nào” (14).

Tiểu sử Nguyễn Gia Kiểng tìm được trên Google như sau:

“Nguyễn Gia Kiểng sinh ngày 8 -11-1942 tại Thái Bình trong một gia đình nông dân, cha và các chú bác đều là đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng, một đảng chống Pháp giành độc lập đã thất bại trong cuộc tổng khởi nghĩa 1930 với hậu quả là các lãnh tụ chính bị chế độ thuộc địa Pháp hành quyết. Sau Cách Mạng tháng 8 đảng CSVN mở đợt khủng bố tiêu diệt VNQDĐ, hai người chú bị thủ tiêu, cha bỏ trốn. …

Trong thời gian tại Pháp Nguyễn Gia Kiểng làm chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris năm 1965 và chủ tịch Liên Minh Sinh Viên và Công Nhân Việt Nam tại Châu Âu năm 1968. Ông là người lãnh đạo sinh viên và công nhân Việt Nam có ảnh hưởng lớn nhất tại Pháp cho đến khi về nước. Về nước ông làm chuyên viên ngân hàng và dạy môn kinh tế chính trị tại đại học Minh Đức Sài Gòn rồi làm phụ tá bộ trưởng kinh tế với hàm thứ trưởng cho đến ngày 30-4-1975.

… Nguyễn Gia Kiểng viết rất đều trên nguyệt san Thông Luận và trang Web Thông Luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên từ hơn hai mươi năm qua chung quanh các chủ đề triết lý chính trị, kinh tế, vận động dân chủ, và đôi khi lịch sử. Nguyễn Gia Kiểng đặc biệt chú trọng hô hào cho văn hóa tổ chức, coi xã hội dân sự với những tổ chức không thuộc chính quyền như một điều kiên bắt buộc cho tiến trình dân chủ hóa. Ông là tác giả cuốn sách chính trị bằng tiếng Việt được đọc nhiều nhất trong những thập niên gần đây: Tổ Quốc Ăn Năn (đã được Nguyễn Ngọc Phách dịch sang tiếng Anh: Whence… Whither… Viêtnam?). Dù luôn luôn tự khẳng định là một người hành động, Nguyễn Gia Kiểng là một trong những nhà lý luận chính trị có ảnh hưởng nhất Việt Nam hiện nay và đã đem lại cho tiếng Việt nhiều từ ngữ chính trị đã trở thành quen thuộc. Tổ chức mà ông lãnh đaọ, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, được coi là tiêu biểu cho khuynh hướng hoà giải dân tộc.

Rút trong cuốn “ĐÊM DÀY LẤP LÁNH” 

(Tác giả gửi đăng)

————————————————-

Ghi chú:
1- Nguyễn Gia Kiểng – Tổ Quốc ăn năn
2- Bình Ngô Đại cáo
3- Nhật Tuấn – Vài nhận xét về cuốn “Tổ Quốc ăn năn” của Nguyễn Gia Kiểng
4- Nguyễn Gia Kiểng – Đi tìm một mô thức phát triển đất nước
5- Nguyễn Gia Kiểng – Chúng ta đang ở giai đoạn hậu cộng sản?
6- Nguyễn Gia Kiểng – Trí thức là một khái niệm chính trị
7- Nguyễn Gia Kiểng – 1989, thế giới và Việt Nam
8- Nguyễn Gia Kiểng – Chủ nghĩa thực tiễn và trường hợp Obama
9- Nguyễn Gia Kiểng – 35 năm sau ngày 30-4-1975: Vài khẳng định cần thiết
10- Nguyễn Gia Kiểng – Tình cảm và chỗ đứng nào cho cờ vàng?
11- Nguyễn Gia Kiểng – Thân chào và cảm tạ
12- Dự án Chính trị Dân chủ Đa nguyên
13- Nguyễn Gia Kiểng – Mở mắt và nhỏ lệ
14- Trương Nhân Tuấn – Về những “Xét lại” của Nguyễn Gia Kiểng
15- Nguyễn Gia Kiểng – Vài ghi chú về chủ nghĩa cá nhân

 

 

 

53 Phản hồi cho “Ăn năn vì Tổ Quốc”

  1. Bút Thép Z30 says:

    Tôi không đọc “Tổ Quốc Ăn Năn” của Nguyễn Gia Kiểng, vì chỉ vừa đọc cái tựa thì tôi đã cảm thấy khó chịu, nó vừa ngộ nghĩnh lại vừa xúc phạm tổ quốc mà chỉ có kẻ đầu óc không được bình thường (nếu không nói là bệnh hoạn) mới nghĩ và viết ‘Tổ Quốc Ăn Năn” rồi đánh đồng với VC qua những lời lẽ ở đầu bài mà ông Giang trích dẫn! (1)

    Ông Nguyễn Thanh Giang cũng chẳng hơn gì, trích dẫn những lời lẽ chẳng giống ai của Kiểng rồi góp ý lộn xà ngầu với những lời khen chê với:

    - Tôi rất không bằng lòng, và nghĩ rằng có người đã phẫn nộ có lý khi đọc những dòng sau đây: (của Gia Kiểng)
    - Phải chăng chỉ NGK đã cả giận mất khôn;
    - Tuy nhiên, nỗi bất bình dường như tiêu tan khi ta nghe ông (Kiểng) tâm sự:
    - Phải nói NGK là người dũng cảm và chân thành. Tuy nhiên, tai vạ thường đến với ông chỉ vì ông chủ trương;

    Xin chịu thua mấy ông đầu óc bệnh hoạn. Chấm hết!

  2. Lê Phương Nguyên says:

    Nói về triết học, vốn rất khó nuốt….
    Bài viết của Đại Ngàn về Duy vật biện chứng của Marx, được Lâm Vũ viết rõ lại, tuy ngắn gọn nhưng người đọc cũng lĩnh hội được. Sau đây tôi xin đưa ra một ví dụ minh họa cái ‘duy vật biện chứng” để nhựng độc giả bình dân như tôi có chút ý niệm mà phán xét về cái gọi là duy vật biện chứng:
    Hai sinh viên A và B cùng ở trọ và ăn cơm tháng chung một nhà. Mỗi bữa cơm, chủ nhà dều dọn 2 trái chuối để tráng miệng. Dĩ nhiên trong 2 cái chuối lúc nào cũng có 1 cái to hơn và một cái nhỏ hơn.. Anh B lúc nào cũng ăn nhanh hơn anh A, và lúc nào B cũng chọn cho mình trái chuối to hơn. Sự việc cứ luôn luôn như vậy, lâu ngày anh A cảm thấy hơi ức. Một hôm A nói với B:
    - Mầy lúc nào cũng chọn cho mình trái chuối lớn, mầy quả là một thằng bất lịch sư.
    - Thế nếu bạn ăn cơm xong trước, bạn sẽ chọn trai chuối nào? B hỏi lại,
    - Dĩ nhiên tao chọn trái chuối nhỏ, nhường trái lớn cho người ăn sau, vì tao là người lịch sự, A phản ứng.
    B cười đểu trả lời:
    -Thế tớ luôn chiều theo ý bạn, bạn còn muốn gì nữa!

    Ai dám bảo cái lý luận này của B là sai. Tuy nhiên chỉ có kẻ ngây thơ, hay bị bùa mê thuốc lú mới gật đầu bảo đúng.
    Cái lý luận này chẳng những sai mà nó còn tệ hơn là sự dối trá, lường gạt và phi nhân.
    Sai ở chỗ nào tôi xin dành cho quý bạn đọc.

    • ĐẠI NGÀN says:

      ĐÚNG PHÓC

      Lê phương Uyên mới xuất hiện lần đầu mà nói đúng phóc. Qua dẫn dụ trên đây cho thấy LPU không phải người hoàn toàn bình dân đâu mà người có hiểu biết, có học đấy. Dẫn dụ ra một điển hình hoàn toàn chính xác để minh họa một khái niệm triết học trừu tượng, một lý luận ngụy biện không phải ai cũng làm được. Vật chất thuần túy mà tự mình biện chứng được. Đó là điều vớ vẩn của Mác. Chẳng khác gì nói hòn đá tự nó biến hóa thành cái cây. Chuyện phản lô-gíc không ai có thể tin được. Duy vật lịch sử cũng vậy, cũng là chuỗi ngụy biện tiếp theo của Mác. Giống như hai sinh viên và trái chuối như trên. Đó là tâm lý ý thức ích kỷ tự nhiên của con người. Mác cho từ “đấu tranh giai cấp” như thế đó mà tiến tới xã hội không giai cấp. Điều đó cũng chẳng khác bảo cái cây phát triển thành con vượn, con vượn phát triển thành người, người ích kỷ phát triển thành người tử tế v.v… đều là kiểu lý luận ảo hay ngụy lý luận. Bởi ý nghĩa triết học là không thể cắt xén. Nó luôn luôn là tổng thể. Còn mọi cắt xén chỉ là ngụy biện. Ngụy biện là lý luận phỉnh gạt người kém hiểu biết, không đủ trình độ lý luận bao quát để bẻ lại được. Trong khi đó lý luận triết học, lý luận khoa học phải luôn bao quát, tôn trọng sự thật, tôn trọng khách quan, không thể dùng ngụy biện để nồ hoặc dụ khị người khác. Tranh luận giữa hai sinh viên về trái chuối rõ ràng là lý luận cùn, kiểu ngụy biện mà chính Lê Phương Uyên đã đưa ra để bình dân hóa, để minh họa các loại lý luận ngụy biện mà chính Mác đã lạm dụng, lợi dụng hoặc mắc phải trong hầu hết hệ thống lý thuyết của ông ta. Còn nói về chuyện con gà tự phủ định để cho ra cái trứng, cái trứng lại tự phủ định lại cho ra con gà, rồi tiếp tục như vậy, đó là cái mà Mác gọi là sự phủ định của phủ định lấy từ quan điểm biện chứng của Hegel. Ngày nay người ta biết hiện tượng sinh học đó là do nguyên lý di truyền, bởi gene, tức hệ thống các mã di truyền quyết định. Do vậy bất chấp quy luật tâm lý ích kỷ cố hữu và bản năng vụ lợi của con người tự nhiên, Mác lý luận phủ định của cộng sản nguyên thủy là xã hội tư sản, phủ định của xã hội tư sản là xã hội vô sản. Hay cộng sản nguyên thủy chuyển qua xã hội tư hữu, đi lên qua các hình thái xã hội thành ra xã hội tư bản chủ nghĩa, rồi đế quốc chủ nghĩa, cuối cùng là cộng sản chủ nghĩa hay chủ nghĩa CS khoa học. Đúng là cách lý luận hoàn toàn tư biện, kiểu giải một phương trình mà bỏ qua hết mọi thông số cơ bản liên quan, thì thật đúng là một thiên tài toán học ! Cách lý luận như thế người ta cũng gọi được là lý luận ngụy biện (lý luận ngụy tạo) hay quỷ biện, tức ma quỷ hoặc quỷ quái.

      Ngàn Khơi
      (14/3/12)

      • Motkhucruot says:

        Ví dụ cũa LPY rất hay như là một ví dụ điễn hình sự ngụy biện cũa những tên đễu cán bất lương nhưng không giãi thích ý nghĩa thực sự cũa bốn chữ ” duy vật biện chứng ” . Duy vật biện chứng tự nó không phãi là ngụy biện cho dù nó hoàn toàn không phãi là chân lý . Thử hỏi có triết lý nào được xem là chân lý ??? . Trung Quốc , Việt Nam , Đại Hàn …mấy ngàn năm tôn sùng cái triết lý Khổng Mạnh , thủ hõi Khổng Mạnh là chân lý ??? Ngay cái câu đầu mà mấy ông nhà Nho lải nhải ” Con Người sanh ra tánh bản thiện ” đã hoàn toàn sai , vì Khổng tữ đã đồng hóa cái tánh thực sự chưa phát triễn với cái tánh lương thiện đã phát triển hoàn toàn . Ai dám bảo Khổng Tử ngụy biện ??? Cá nhân tôi không nghĩ Không Tử ngụy biện , chỉ là sai lầm .
        Các Mác đã để cho sự hẹp hòi , thành kiến , quá khích , ganh tỵ cũa ông ta chi phối hoàn toàn những biện chứng cũa ông ta để biến ông ta trở thành một tên ngụy biện nguy hiễm bất lương . Cái bất lương cũa Các Mác nằm ỡ chỗ nào ??? . Thưa , cái bất lương nằm ở chỗ Mác cố tình biện chứng cho một điều mà Mác khẳng định là đúng , là chân lý . Bởi vậy người ta mới gọi những tên Mác Xít là lý luận một chiều . Ví dụ , Mác cho tư bản , tư hữu là bốc lột , là xấu xa , thế là Mác đưa ra những bằng chứng nào đó có lợi cho sự kết án cũa Mác để biện minh cho sự kết án cũa Mác , Mác cố tình bỏ qua một cách bất lương nhửng bằng chứng bất lợi cho Mác . Tóm lại , Mác không phãi là một nhà đi tìm chân lý mà một kẻ đi tìm sự thõa mãn cho sự ganh ghét , thành kiến bịnh hoạn cũa ông ta . Ông ta lôi cuốn được nhiều người vì ông ta nhắm đúng vào cái tâm lý , cái bãn chất thật cũa con người . Xưa nay , người nghèo nhiều hơn người giàu , bất tài nhiều hơn kẻ có tài và con người vốn ganh tỵ , ghen ghét . Và Mác trở thành một vị Thánh cũa sự ganh ghét đố kỵ , ông ta trợ thành một tên mị dân vĩ đại .

    • nvtncs says:

      Lý luận của Lê Phương Nguyên sai, không phải trên phương diện luân lý mà trên lý luận ( logigue ), vì khi B hỏi A

      “Thế nếu bạn ăn cơm xong trước, bạn sẽ chọn trai chuối nào?”

      Tức là lúc đó B chưa biết ý của A là gì; nếu B không biết được ý A thì làm sao chiều được A, dù rằng, sau câu hỏi của B A đã trả lời, A chọn quả chuối nhỏ?

      Đã hỏi, nghĩa là không biết, mà không biết thì không thể chiều cái ý mà mình không biết.

      Nói đến đây là đủ. Không cần nói thêm rằng:

      Nhỡ A trả lời rằng hôm nào A còn đói, A mong muốn được ăn quả to thì sao?
      Hoặc A trả lời chúng ta nên chia đều, hôm nay tôi ăn quả to, mai tôi ăn quả bé, thì sao?

      • Bình Dân says:

        Ở đời có mấy người nhường nhau, chả vậy mà ăn cỗ đi trước lội nước đi sau, người đi chợ sớm có quyền chọn lựa thì chọn được rau tươi cá tốt, kẻ đi sau thì phải chấp nhận cá ươn rau héo.
        A ăn chậm nên phải chịu thiệt thòi, hỏi chỉ là để đánh vào tự ái ‘lịch sự’ của B thôi. Nhưng nếu cán bộ nhà nước VC mà biết tự ái và hiểu lẽ công bằng thì họ đâu có ra sức hiếp đáp và ăn cướp của người dân?

      • nvtncs says:

        “logique” thay vì “logigue”

    • Builan says:

      Thứ nhất * Lê Phương Nguyên says: “…….”

      Thứ nhì # ” ĐÚNG PHÓC Lê phương Uyên mới xuất hiện lần đầu mà nói đúng phóc” ./. (Bơm trật lất , thành ra bơm bậy !)

      Thứ ba % Ví dụ cũa LPY rất hay

      Vậy thì ai “TRÚNG PHÓC” & Ai rất hay ! hõi trời ????Hehehe !

      • Ngàn Khơi says:

        ĐÚNG PHÓC HAY TRÚNG PHÓC

        Đúng phóc hay trúng phóc đều chỉ có nghĩa là hoàn toàn chính xác. Chính xác có nghĩa là phù hợp với tính khách quan của một sự việc, thế thôi. Sự việc khách quan ở đây, có nghĩa là ý kiến nêu ra của một người, hàm ý của một người, mà thấy có một người nào đó khác đã hiểu ra lẽ, chỉ thế thôi. Đó chỉ là có sự phù hợp giữa hai vế của một thực tại cụ thể nào đó, đơn giản chỉ là như vậy. Ở đây nào có gì ghê gớm, hay bao quát theo kiểu giống như một sự thật, một chân lý đâu ? Tại sao lại có người chỉ thích nhặng cuội lên theo kiểu như thế nhằm để làm gì nhỉ ?

        Non Ngàn
        (29/5/12)

  3. Minh Đức says:

    Trích: “Chúng ta phải đập tan lập luận cho rằng muốn phát triển cần có kỷ luật và muốn có kỷ luật cần hy sinh dân chủ, giới hạn tự do và nhân quyền.”

    Muốn phát triển cần phải có kỷ luật. Điều này không sai.

    Nhưng đó là thứ kỷ luật đặt ra để phục vụ cho phát triển không phải để phục vụ lợi ích riêng của một phe nhóm. Kỷ luật đó phải ngăn cấm và loại trừ được các hành vi có hại cho phát triển như tham nhũng mà không bị trừng trị, thông tin dối trá, thiếu chính xác, kéo bè kết phái vi phạm pháp luật mà không bị trừng trị. Kỷ luật đó cũng ngăn cấm hành vi sử dụng bạo lực để tiêu diệt người có ý kiến khác biệt với mình để có thể tạo ra môi trường cho các sáng kiến, các ý tưởng mới nảy nở. Kỷ luật đó phải ngăn cấm được các đảng phái dùng bạo lực đối phó với nhau thay vì dùng các biện pháp hòa bình mà pháp luật cho phép như tranh luận, bầu cử …

    Khi đã ý thức được phát triển cần có kỷ luật thì sẽ đưa đến việc suy nghĩ lực lượng nào, cơ chế được đặt ra như nào để thi hành được kỷ luật để phát triển cho có ích lợi chung mà không phải thứ kỷ luật để phục vụ lợi ích một phe cánh, một thiểu số.

    Kỷ luật đó không phải là thứ kỷ luật kiểu Putin, ưu đãi cho tổ chức của mình hoạt động như cản trở các tổ chức khác. Cũng không phải là thứ kỷ luật kiểu Putin dành cho mình độc quyền thông tin để bịa đặt bôi bác những kẻ không chịu theo mình. Cũng không phải là thứ kỷ luật kiểu Putin chỉ dùng pháp luật để trừng phạt những kẻ không về phe mình còn những ai trong phe mình thì dung túng cho vi phạm pháp luật. Đó là thứ kỷ luật có hại cho sự phát triển.

  4. Anderson Mai says:

    “Tổ Quốc Ăn Năn” ???
    Cứ nghiệm tới nghiệm lui, tôi cũng không thể hiểu nổi.
    Có lẽ vốn liếng tiếng Việt cuả mình kém quá !!!.
    ( Hay là mình phaỉ nghiệm theo lối “ngâm thơ” thì mới thấm ??? !!! )

    • Non Ngàn says:

      TỔ QUỐC

      Tổ quốc làm gì có biết ăn
      Dù năn dù sắn dù lăng nhăng
      Tổ quốc cũng đâu người cụ thể
      Làm gì có tổ quốc ăn năn
      Ăn năn nếu có cũng con người
      Lở dại thì nay cũng ngậm ngùi
      Tổ quốc vẫn quê cha đất tổ
      Đừng vơ tổ quốc để đùa chơi

      Ngàn Khơi
      (12/4/12)

  5. NGUYEN AN says:

    Nguyễn gia Kiểng đã từng sang Mỹ để tuyên truyền cho cái gọi là ‘ Tập hợp dân chủ đa nguyên’ của ông ta; nhưng chống đối việc treo cờ của VNCH.
    Rốt cuộc bị đồng bào tẩy chay phải hủy bỏ buổi họp, cút đầu chạy về Paris!
    Bây giờ, thì có tiến sởi Nguyễn thanh Giang theo đóm ăn tàn!

    @ Nhóm Nguyễn gia Kiểng chôm “Chính đề Việt Nam” của ông Ngô đình Nhu làm ‘ bửu bối tư tưởng’ hoạt động, nhưng lại phủ nhận đó là công trình của ông Nhu!
    Một loại ‘trí thức giả hiệu’, ‘dân chủ đa nguyên giả hiệu’.
    * Phải gọi là “Nguyễn gia KẺNG” đúng với loại ‘trí thức giả hiệu’ nầy!

    • Ngàn Khơi says:

      THỰC CHẤT

      Cái gì thực chất mới là hay
      Thực chất từ trong lẫn tới ngoài
      Đa nguyên thực chất đa nguyên tốt
      Nhay nháy đa nguyên cũng thế thôi
      Đa đảng thực tâm cũng tốt lành
      Phải là vì nước với vì dân
      Còn như đa đảng đa đoan ấy
      Cũng tệ như hồi độc đảng thôi

      Thượng Ngàn
      (12/4/12)

  6. noileo says:

    Nguyễn Thanh Giang:
    “Tôi rất không bằng lòng, và nghĩ rằng có người đã phẫn nộ có lý khi đọc những dòng sau đây”

    Cuộc chiến tranh Hồ chí Minh, cuộc chiến tranh phi nhân phản dân tộc, cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, suốt 20 năm ròng, người Việt ta giết người Việt mình,

    suốt 20 năm ròng hàng triệu người Việt ta miền bắc, theo lời bác Hồ chí Minh, làm công cụ chiến tranh chống Mỹ đến người VN cuối cùng để bảo vệ biên giới phía nam cho tàu cộng, cầm súng đạn Tàu cộng đi lùng sục bắn giết hàng triệu người Việt mình trong nam,

    xâm lăng VNCH, bành trướng chủ nghĩa cộng sản lên VNCH, tiêu diệt mầm mống dân chủ tự do của Việt nam, phục vụ cho tham vọng quyền lực bệnh hoạn của bác Hồ chí Minh và bọn cộng sản VNDCCH!

    Chỉ có hạng người mất tư cách, thiếu tự trọng và bọn cộng sản VNDCCH phi nhân tính, vong bản ngoại lai, tay sai Tàu cộng, cùng bọn chuyên gia làm chứng gian, aka “trí thức cộng sản & trí thức xã hội chủ nghĩa & trí thức tô tô & trí thức 19-5″, thủ phạm gây nên cuộc chiến tranh Hồ chí Minh,

    tức tối vì tính cách tội ác của cuộc chiến tranh Hồ chí Minh bị vạch trần, tức tối vì hũ mắm thối ghê tởm, trò lường gạt bịp bợm “giải phóng” của bác Hồ chí Minh bị lật tẩy, mới gọi sự tức tối đê tiện đó là “sự phẫn nộ có lý”

    Gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh cộng sản phản dân hại nước xâm lăng VNCH bành trướng chủ nghĩa cộng sản ác quỷ lên VNCH là “giải phóng miền nam” tức là nhục mạ người dân miền nam.

    Gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh phản dân hại nước, bọn chuyên gia làm chứng gian, aka “trí thức cộng sản & trí thức xã hội chủ nghĩa & bọn cộng sản VNDCCH & HCM vong bản ngoại lai, tay sai Tàu cộng, mang súng đạn Nga & Tàu cộng từ miền bắc xã hội chủ nghĩa vào phá hoại, bắn giết người dân miền nam là “giải phóng”, để người miền nam đuọc “sống” cuộc sống & đời sống “con ngừơi mới xã hội chủ nghĩa”,

    thực chất là giã từ gạo trắng nước trong, giã từ quần áo thơm sạch, bị tước đoạt quyền công dân & quyền con ngừời, để sống cuộc sống do bon cộng sản VNDCCH & HCM & trí thức cộng sản dựa vào súng đạn tàu cộng áp đặt lên miền bắc Việt nam từ 1954, cuộc sống tăm tối cuộc sống theo bản năng súc vật của miền bắc xã hội chủ nghĩa ,

    là một luân điệu vừa đần độn, gian ác, vừa mang tính cách nhục mạ người dân miền nam.

    Chỉ có hạng người vô tư cách, không có tự trọng và bọn cộng sản VNDCCH & HCM gian ác, những quân khủng bố cộng sản, bọn trí thức cộng sản chuyên nghề làm chứng gian, bọn Võ Văn Kiệt Nam kỳ phản bội, những công dân VNCH can tội phản quốc thông đồng với giặc cộng từ phương bắc, dẫn quân giặc cộng từ phương bắc xâm lăng phá hoại khủng bố bắn giết người dân VNCH, mới trắng trợn nhục mạ người dân miền nam, gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh là “giải phóng”

    chỉ có hạng người vô tư cách & không có tự trọng, và bọn cộng sản VNDCCH, tức tối vì tội ác chống Việt nam của bọn cộng sản VNDCCH & HCM vong bản ngoại lai tay sai Tàu cộng, núp dưới chiêu bài “giải phóng” bịp bợm, bị phơi bày, bị vạch trần, mới gọi cái tức tối đê tiện ấy của chúng là “sự phẫn nộ có lý”

  7. NGUYEN AN says:

    Trích: “……Nếu coi cờ vàng là tiêu biểu cho dân chủ thì phải hài lòng với một thứ dân chủ giả dối và bệnh hoạn.“

    @ Cháy nhà ra mặt chuột! Hóa ra Nguyễn gia Kiểng, Nguyễn thanh Giang là cái thứ trí thức ‘giả dối và bệnh hoạn’ !
    Bây giờ mới chịu lòi cái đuôi chuột ra!

  8. Minh Đức says:

    Ông Nguyễn Gia Kiểng viết về việc đổi mới tại Nhật như sau: “Một cách tiệm tiến và thầm lặng, một sinh hoạt tự do đã hình thành giữa quần chúng với nhau, dưới sự giám sát từ xa của các lãnh chúa. Đó là lý do khiến xã hội Nhật đã phát triển”

    Theo ông Nguyễn Gia Kiểng thì dân Nhật tự có sinh hoạt riêng, tách ra khỏi đường lối của người cầm quyền do đó nước Nhật đổi mới và phát triển. Điều đó có nghĩa là người dân làm chủ nên đất nước được canh tân. Thực tế là việc đổi mới tại Nhật do một số nhà quí tộc và samurai bất mãn trước chính sách của Mạc Phủ. Mạc Phủ là người cầm quyền nước Nhật vượt qua mặt vua Nhật, một loại chúa Trịnh của nước Nhật. Nhóm quí tộc và samurai này đã dùng quân đội đánh bại quân đội của Mạc Phủ rồi sau đó họ lên nắm quyền đưa ra chính sách đổi mới nước Nhật. Vua Minh Trị Thiên Hoàng lúc đó còn nhỏ nên chỉ được đưa ra làm biểu tượng, còn người thực hiện là tầng lớp quí tộc và samurai. Đời sau nói vua Minh Trị Thiên Hoàng canh tân nước Nhật là nói cho gọn, đề cao vai trò của nhà vua. Nhưng việc canh tân không phải vì đa số dân Nhật có ý muốn canh tân rồi họ tự canh tân lấy mặc dù tầng lớp cai trị thủ cựu như ông Nguyễn Gia Kiểng viết. Ông Nguyễn Gia Kiểng muốn đề cao vai trò của người dân thì cứ đề cao nhưng về lịch sử thì cần viết cho chính xác, đừng viết sai lạc đi để phù hợp với chủ thuyết của mình. Lúc đó Nhật vẫn là chế độ quân chủ, chỉ có quí tộc và những người nắm quân đội trong tay là có quyền, dân chỉ nghe lời mà thôi. Sau này, khi những người mới cải cách theo chế độ quân chủ lập hiến giống như Anh thì người dân mới được ứng cử vào quốc hội và mới có chút tham gia vào chính trị.

  9. MINH says:

    Ông NGK đã từng sống ở miền Nam và lại là người có chức quyền mà lại viết 1 cuốn sách như thế, Không thể nói ông ngây thơ, lầm lạc mà chỉ có thể nói tâm hồn ông đang xiêng xẹo, ngôn từ lẻo lự, nói năng bất nhứt để đánh hỏa mù cho cái sự ông bán mình cho QUỸ ĐỎ mà thôi ! Tôi hết sức thất vọng ! Trước năm 1975 cũng có 1 nhóm gọi là LLHGDT đánh trống khua mõ lừng vang, thử hỏi họ có hòa giải gì được chưa hay là trưa ngày 30/4/1975 phải chính thức ra hàng 1 cách nhục nhã ! Lúc đó vị trưởng ” Hòa giải ” còn mở miệng nói rằng ” bàn giao” thì bị 1 sĩ quan GP buông lời xấc xược ! Thế mà đến nay lại 1 ông quan VNCH – NGK lại nói đến hòa giải !! Vậy ông hòa với ai ? CSVN nó chuẩn bị ” bàn giao” đất tổ cho TQ, vậy ông định HGHH với TQ chắc ??? Ông nên xem lại cái vị TT trương bảng hiệu HGHHDT ra hàng CS nhục nhã như thế nào, thì lý nào ông lại được nó ban ” ơn huệ” ! Gìa rồi, ông nên giử khí tiết !! Vậy mà lại có 1 ông có học vị tiến sĩ cũng giả đò lãng tai chứ !

  10. D.Nhật Lệ says:

    Theo thiển ý tôi,”Tố quốc ăn năn” về ý nghĩa là hoàn toàn không đúng,thậm chí là vô lý nhung sở dĩ NGK.viết như vậy là nhằm gây tiếng nổ như bom để tạo sự chú ý của mọi người và ông đã thành cộng !
    Sự thành công đó là nhiều người,đủ mọi khuynh hướng,kể cả chức sắc tôn giáo đều tham gia chê bai lẩn khen ngợi tác giả NGK.Mục đích chính của tác giả “Tập hợp dân chủ đa nguyên “là muốn thu phục những người trong nước gia nhập vào tổ chức của ông,còn người ở hải ngoại là phụ.Do đó,để thu phục người ở
    trong nước,NGK.phải dùng những lời lẽ thích hợp và phải trung dung,tức là không làm cho họ phải sốc vì
    qúa nặng nề nên ông phải khéo léo để đi giữa 2 làn đạn.Vừa bênh vừa chê sao cho không bên nào cảm thấy mình bị xúc phạm qúa đáng.Chính vì thế,không nên ngạc nhiên khi ông chia đều trong việc chưởi CV. và quốc gia.Tất nhiên,khi làm như vậy,lý luận của ông dễ rơi vào ‘ba phải’,nửa nạc nửa mỡ,thậm chí nửa
    dơi nửa chuột.Điều tai hại nữa là đôi khi nhiệt tình của ông đi qúa giới hạn nên ông thường tỏ ra thầy đời
    lên lớp những tổ chức chính trị hải ngoại không muốn đi cùng con đường với ông.
    Dù sao,ông cũng đã thành công trong việc thu phục một số người trong nước ủng hộ tổ chức chính trị của
    ông như tiến sĩ NTG,PQDương,NTLong v.v.Thế nhưng,việc hòa hợp hoà giải còn qúa nhiều thách thức
    khó khăn ở phía trước,bị chi phối bởi những kẻ cầm quyền.Do đó,tôi thấy chẳng lạc quan gì lắm tổ chức THDC Đa Nguyên này,dù ông nhấn mạnh vào sự quan trọng của tổ chức mà ông gọi là văn hóa tổ chức
    nhưng ông xem ra chỉ là lý thuyết gia chứ không phải là người thực tế cho lắm,nếu xét cách lý luận của
    ông về tổ chức thì không thấy ông vạch ra sự khác nhau giữa chế độ dân chủ,quân chủ và chế độ độc
    tài độc đảng như CV.

Phản hồi