WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đại Tướng Dương Văn Minh, Công Và Tội

 

Dương Văn Minh (1916-2001)

Sau khi miền nam VN mất về tay Cộng Sản ngày 30-4-1975 nhiều người kết tội Dương Văn Minh đầu hàng giặc, dâng nước cho Bắc Việt, họ nói vì ông mà miền Nam mất. Những người cảm tình với Dương Văn Minh nói ông có công cứu Sài Gòn và miền Nam Việt Nam thoát chết, “nếu ông không ra lệnh đầu hàng thì nó pháo kích chết hết !!!” Sau khi ra Hải ngoại trả lời phỏng vấn báo chí ông nói : “Tôi không cứu được nước nhưng tôi phải cứu dân”.

Sự thực ông ấy không có tội mà cũng chẳng có công, dù ông có hay không ra làm Tổng thống ‘hơn một ngày rưỡi’ thì tình hình miền nam VN và Sài Gòn cũng vẫn y nguyên như thế. Hẳn mọi người đều biết, vào thời điểm ấy miền nam VN hầu như vô chính phủ, các vị Tổng thống, Thủ tướng, các vị Bốn sao , Ba sao, các ông lớn…đều đã “tẩu vi thượng sách”, Việt Cộng đang tiến quân vào.

Ngược dòng thời gian tháng 11-1972 khi sắp ký Hiệp định Paris Hoa kỳ đã vội vã cung cấp cho VNCH khoảng gần 600 máy bay các loại gồm : 200 máy bay phản lực chiến đấu, khoảng 340 trực thăng các loại và mấy chục máy bay vận tải, thám thính, ba tiểu đoàn pháo binh 175mm, hai tiểu đoàn thiết giáp M-48, 286. (Theo Nixon, No More Vietnams, trang 170-171). Miền Bắc bị thiệt hại nặng sau trận mùa hè đỏ lửa 1972, họ mất khoảng 100 ngàn quân, 700 xe tăng (Nguyễn đức Phương- Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập trang 587), lại nữa cuối 1972, TT Nixon cho B-52 oanh tạc dữ dội Hà nội, Hải phòng đánh phá tan nát bộ máy chiến tranh của Bắc Việt”( No More Vietnams. Trang 158). Sau ngày ký Hiệp định Paris 27-1-1973, VNCH yên tâm vì tiềm năng quân sự miền Nam mạnh hơn miền Bắc.

Tuy nhiên tình hình thay đổi rất nhanh, cán cân lực lượng hai miền đã đảo ngược từ 1974, CS quốc tế vẫn tiếp tục vẫn viện trợ quân sự đều đặn cho Hà Nội: Giai đoạn 1969-1972 BV được Nga, Trung Cộng viện trợ 684,666 tấn vũ khí trang bị kỹ thuật. Giai đoạn 1972-1975 họ nhận được 649,246 tấn hàng vũ khí, số lượng hàng viện trợ của hai giai đoạn tương đương nhau.(Bản tin của BBC.com ngày 5-10-2006). Theo Kissinger, Hà nội đã xin được viện trợ của Xô viết tăng gấp bội. Thàng 12- 1974, một viên chức cao cấp Nga viếng Hà Nội lần đầu tiên kể từ sau ngày ký Hiệp định Paris . Tổng tham mưu trưởng Nga Viktor Kulikov tới tham dự họp chiến lược với Bộ chính trị BV, nay họ bãi bỏ hạn chế trước đây. Xô Viết đã chở vũ khí viện trợ quân sự cho Hà Nội tăng gấp 4 lần trong những tháng sau đó. Nga khuyến khích BV gây hấn (Years of Renewal trang 481)

Trong khi đó miền nam bị Quốc hội Mỹ xiết cổ từ từ, Hạ Viện Mỹ 1972 Dân chủ chiếm đa số 242 ghế, Cộng Hòa 192 ghế, họ chống đối chiến tranh VN rất mạnh, trước hết họ cắt giảm quân viện xương tủy mỗi năm khoảng 50%: Từ 2,1 tỷ tài khóa 1973 xuống còn một tỷ tài khóa 1974 và xuống còn 700 triệu tài khoá 1975, cón số này thực ra chỉ bằng 500 triệu vì dầu thô lên giá, tiền mất giá (theo Henry Kissinger, Years of Renewal trang 471). Ngày 15-8 -1973 ban hành luật của Quốc hội cắt bỏ tất cả các ngân khoản dùng trực tiếp gián tiếp cho các hoạt động quận sự Mỹ tại Đông Dương. Ngày 7-11-1973 Quốc Hội ban hành luật War Powers Resolution hạn chế quyền Tổng thống trong chiến tranh, Tổng thống muốn đem quân ra ngoại quốc phải đưa ra Quốc hội để trói tay hành pháp thì số phận của VNCH coi như đã được quyết định rồi .
Kỳ bầu cử Hạ viện Mỹ tháng 11-1974, Dân chủ chiếm đại đa số, tỷ lệ 66.9% Hạ viện với 291 ghế, Cộng Hòa 144 ghế. Dân chủ chống chiến tranh Đông Dương quyết liệt, cắt bỏ bất cứ ngân khoản viện trợ nào giành cho Đông Dương. VNCH lâm vào tình trạng đen tối. Hậu quả của cắt giảm quân viện khiến cho miền Nam ngày càng thiếu thốn tiếp liệu đạn dược. Từ tháng 7-1974 quân đội chỉ xử dụng khoảng 19 ngàn tấn đạn một tháng so với 73 ngàn tấn một tháng thời gian trước đó, hoả lực giảm trên 70%. Theo ông Cao Văn Viên nạn đào ngũ (Những ngày cuối VNCH trang 79) khiến cho quân số thiếu hụt. Hàng tháng lính đào ngũ trung bình lên tới 1,5 hay 2 phần trăm tổng số quân và như vậy hàng năm quân đội mất đi gần 1/4 quân số, hàng năm phải tuyển mộ từ 200 tới 240 ngàn người để thay thế số thương vong, đào ngũ nhưng trên thực tế không tuyển mộ được đủ số tân binh như phỏng định vì nạn trốn quân dịch.

Cuối 1974 đầu 1975 CSBV đánh chiếm Phươc Long để thăm dò Mỹ. Trước nguy cơ sụp đổ, TT Thiệu gửi thư cho TT Ford xin Viện trợ bổ túc 300 triệu. Tháng 3-1974 BV tấn công chiếm Ban Mê Thuột, Quốc hội Mỹ bác bỏ khoản viện trợ cho miền Nam và không chuẩn chi cho năm tới 1976.

Tình hình quân sự ngày càng thê thảm, ông Cao Văn Viên (Những Ngày Cuối VNCH, trang 92) cho biết vào tháng 2-75, đạn tồn kho chỉ còn đủ dùng khoảng 30 ngày. Tháng 4-1975, đạn tồn kho ở bốn kho dự trữ tuột dốc xuống mức thấp nhất chỉ đủ xài từ 14 đến 20 ngày. Kể từ sau Hiệp định Paris VNCH không còn trông cậy vào yểm trợ của B-52 nữa.

Cuối tháng 3-1975, do kế hoạch tái phối trí lực lượng sai lầm của TT Thiệu đã khiến VNCH mất hai quân khu I và II, mất luôn cả hai quân đoàn 1 và II trong hai tuần lễ từ 14-3 tới 30-3-75. VNCH mất 5 sư đoàn bộ binh (22, 23, 1, 2, 3), 11 liên đoàn Biệt động quân, mất gần hết 2 sư đoàn tổng trừ bị.. vũ khí đạn dược coi như mất hết, một phần lớn lọt vào tay Cộng quân.

BV hối hả đưa nốt 3 sư đoàn tổng trừ bị (thuộc quân đoàn 1) vào Nam, Hà Nội dùng mọi phương tiện không quân, hải quân, đường bộ để chuyển quân gấp rút vào Nam bao vây Saigon. Họ dốc toàn bộ lực lượng vào Nam Lực lượng tham chiến của BV vào khoảng gần 20 Sư đoàn (gồm 4 quân đoàn 1, 2, 3, 4 và đoàn 232, sáu trung đoàn đặc công, 6 trung đoàn độc lập). Vũ khí đạn dược của BV gấp bội lần năm 1972.

Trong thời gian này tại Hoa Thịnh Đốn Kissinger báo cáo trong phiên họp Nội các:

Toàn bộ lực lượng của QĐBV hiện đã vào nam, chỉ cần một Lữ đoàn TQLC là ta có thể chiếm hết miền Bắc, một sự vi phạm trắng trợn
(Larry Berman, No Peace No Honor trang 266)

Ông cũng nói “Chúng ta không còn tiền để chơi ván bài”, sự thật Hành pháp đã bị Quốc hội trói tay

Ngày 10-4-1975 VNCH còn hy vọng vào viện trợ khẩn cấp 722 triệu do TT Ford đưa ra Quốc hội, ngày 18-4 ngân khoản này bị bác bỏ. Nhiều chính khách nhận định khoản viện trợ này nếu được chấp thuận cũng chỉ kéo dài thêm sự hấp hối của miền Nam mà thôi. Ngày 21-4-1975 TT Thiệu từ chức, Phó Tổng Thống Trần văn Hương lên thay, mấy ngày sau ông Thiệu và Thủ tướng Khiêm rời Sài Gòn ra đi hôm 24-4..
Trở lại chuyện ông Dương văn Minh. Sải gòn có nhiều tin đồn về việc ông Dương Văn Minh sắp lên làm Tổng Thống thay Trần Văn Hương.

Cụ Hương lên thay ông Thiệu được bốn năm ngày bèn ngỏ lời với đồng bào về hiện tình đất nước trên đài phát thanh Sài Gòn, giọng sướt mướt, vừa nói vừa khóc.

“Thưa đồng bào, tình hình hiện nay vô cùng bi đát… Một vùng Hai miền Trung đã hoàn toàn tan rã, vùng Ba, vùng Bốn nay cũng đã bị nhiều sứt mẻ. Rồi mai đây những trận đánh sấm sét sẽ đổ xuống và rồi thủ đô Sài Gòn này sẽ thành cái núi xương sông máu. Tôi đã nghĩ đến cái cảnh núi xương sống máu ấy và đã bàn với anh Dương văn Minh, tôi có nói với ảnh như vầy “Bây giờ tôi bàn giao chính quyền cho anh, nhưng bàn giao để anh tìm cái giải pháp hoà bình cho đất nước chứ bàn giao cho anh để anh đầu hàng thì bàn giao làm gì. . hở trời!!. .

Người dân vừa sợ vừa thông cảm cho cụ già vì cụ quá thật thà, cụ đã đem hết mọi bí mật quốc gia nói huỵch toẹt trên đài phát thanh!! Thực ra nay cũng chẳng còn bí mật gì để giữ.

Những lời đồn nay đã thành sự thật, ông Dương văn Minh sẽ lên làm Tổng thống. Theo lời kể của ông Nguyễn đình Toàn trong bài “Đại Tướng Dương Văn Minh: Em Làm Chứng Cho Goa” (Người Việt Dallas, tháng 4-2011), ông Toàn và các ông Đỗ đình Tứ, Nguyễn Văn Bình đi thuyết phục Dương Văn Minh ra nhận nhiệm vụ, Đại tướng thất vọng nói:

“Đại Tướng trầm ngâm suy nghĩ, cúi đầu xuống một lúc rồi nói: “Em thấy đó, tối hổm Trung Tướng Đôn đã trình bày cho chúng ta biết về tình hình quân đội, về khả năng tái phối trí của quân đội… quân của mình hầu như tan hàng hết rồi, không thể nào có thể tái phối trí được nữa, quân tản mạn, phân tán khắp nơi, còn các kho vũ khí, súng đạn của mình trên nguyên tắc là dự trữ từ 3 đến 6 tháng, nay cũng không còn kiểm soát được nữa. Cả chục sư đoàn Cộng Sản Bắc Việt đang áp sát Sàigòn, hàng chục ngàn hỏa tiễn 130 ly và 222 ly đang sẵn sàng bắn vào đây. Ngay cả chủ quyền tối thiểu của mình cũng không còn, phi trường Tân Sơn Nhất người Mỹ họ ra vào tự do, muốn đưa ai đi thì đưa, họ dùng đoàn xe MP và Thủy Quân Lục Chiến mở đường để đưa người của họ vào, Quân Cảnh mình có chặn lại cũng bị MP và Thủy Quân Lục Chiến Mỹ lên đạn uy hiếp nên đành phải để cho họ đi… Tình hình như vậy em bảo làm sao mà ” Goa ” dám nhận nữa? Vậy em nghĩ sao?”

Ông Toàn và mấy người bạn nói

“Nếu Đại Tướng thương nước thương dân thì Đại Tướng phải biết hy sinh chứ? Nếu bây giờ Đại Tướng nói tình hình nó nguy hiểm như thế, nó khó khăn như vậy mà Đại Tướng không nhận nữa… thì Đại Tướng đâu có thương dân thương nước,
Tôi thuyết phục Đại Tướng cả gần tiếng đồng hồ như vậy, hai anh bạn tôi cũng nói thêm vào. Cuối cùng Đại Tướng nhìn thẳng vào tôi và nói:

“Bây giờ em nói sao? Em nói “Goa” phải ôm, nó là cái vạc dầu đang sôi, em biểu “Goa” ôm, “Goa” ôm rồi “Goa” chết một mình sao?”

Nghe lời thuyết phục của ông Toàn, về sau Đại Tướng Minh nhận ra trách nhiệm cứu nước.

Tình hình quân sự khi ấy vô cùng nguy khốn. Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn Tư lệnh Quân đoàn Ba VNCH tổ chức phòng thủ Sài Gòn trên 5 tuyến chính với khoảng cách tới trung tâm thành phố xa hơn tầm pháo của đại bác 130 ly của BV.

Phía Tây Bắc là Tuyến Củ Chi. Tuyến Bình Dương ở phía Bắc. Tuyến Biên Hoà phía Đông Bắc. Tuyến Vũng Tầu và Quốc lộ 15 phía Đông. Tuyến Long An phía Nam . Lực lượng mỗi tuyến chưa tới một Sư đoàn trong khi VNCH gần hết đạn phải đương đầu với một lực lượng địch đông gấp năm, sáu lần với hỏa lực áp đảo.

Chiều ngày 28-4 Đại Tướng Dương Văn Minh lên nhậm chức Tổng Thống do Cụ Trần Văn Hương trao lại. Ông đọc diễn từ ngỏ lời cùng đồng bào, một lúc sau năm máy bay CS ném bom phi trường Tân Sơn Nhât gây kinh hoàng cho cả thành phố Sài Gòn.
Ðúng bẩy giờ đài BBC đọc bản tin tóm tắt về tình hình Việt Nam

“- Hôm nay tại Sài Gòn ông Dương Văn Minh được cử lên giữ chức vụ quyền Tổng thống thay thế ông Trần Văn Hương để chuẩn bị cho một cuộc đầu hàng.

-Năm phi cơ lạ ném bom phi trường Tân Sơn Nhất.

-Nhiều loạt súng nổ tại Sài Gòn không biết thuộc phe nào.”

Qua phần bình luận và nhận định người xướng ngôn cho biết lễ bàn giao chức vụ Tổng thống tại Dinh Ðộc lập chứng tỏ cho thấy sự tan rã của chính quyền Sài Gòn.
Sáng ngày 29-4 Thủ tướng Vũ Văn Mẫu đọc Văn thư của Tổng thống Dương Văn Minh yêu cầu cơ quan Tùy viên quân sự DAO phải rút lui trong vòng 24 giờ đồng hồ. Ngay sau đó đoàn trực thăng gồm 80 chiếc từ hạm đội vào phi trường Tân Sơn Nhất và tòa Ðại Sứ Mỹ để di tản 1,000 người Mỹ và 6,000 người Việt ra ngoài hạm đội sau 19 giờ bay liên tục.

Tối 29-4 ông Dương Văn Minh vẫn kêu gọi các lực lượng Quân đội VNCH trên đài phát thanh, lời kêu gọi lập đi lập lại suốt đêm.

“Các vị Tư lệnh Quân đoàn, Sư đoàn hãy giữ vững vị trí và chờ lệnh mới”

Các Tướng Tư lệnh Lý Tòng Bá, Lê Minh Đảo, Lê Nguyên Vỹ, Trần Quang Khôi… đã chiến đấu rất anh dũng trong những giờ phút cuối cùng nhưng không cứu vãn nổi tình thế. Cộng quân đã phá vỡ các phòng tuyến VNCH và tiến vào Thủ đô Sài Gòn. Lúc 10 giờ rưỡi sáng 30-4-75, ông Dương Văn Minh kêu gọi các cấp quân đội giao nạp vũ khí cho Quân đội Cộng Hòa miền nam VN nơi gần nhất để tránh đổ máu vô ích. Lúc 12 giờ trưa, Quân dội BV tràn vào dinh Độc Lập bắt ông Dương Văn Minh lên đài phát thanh tuyên bố đầu hàng không điều kiện.

Tính ra ông Dương Văn Minh làm Tổng thống từ chiều tối ngày 28 -4 cho tới 12 giờ trưa 30-4 thì chỉ được có hơn một ngày rưỡi, chưa tới hai ngày. Nhiều người trách ông không rút về Quân khu Bốn tiếp tục chiến đấu nhưng vấn đề không đơn giản, nếu làm được thì người ta đã làm rồi. Khi ông vừa lên nhậm chức thì CSBV tấn công hối hả, ông chưa kịp trở tay thì đã bị địch sông vào dinh Độc lập thộp cổ rồi. Vấn đề rút về Quân khu Bốn không đơn giản, đạn dược còn bao nhiêu? tinh thần còn bao nhiêu? chiến đấu được bao lâu? Cầm chắc cái thua trong tay rồi chết thêm có lợi ích gì không?

Tác giả Vũ Ánh trong bài: 30 Tháng 4, 75 Và Cụ Nguyễn Văn Huyền, đăng trên trang mạng Nguoivietboston tháng 4-2012 đã tiếp xúc với Phó Tổng thống Nguyễn Văn Huyền khi ông tới đài Truyền hình Sài gòn chiều tối 28-4-1975. Cụ Phó cho biết đã nhịn nhục vào Tân Sơn Nhất gặp phái đoàn CS chỉ để yêu cầu họ đừng tấn công bằng hỏa tiễn vào Sài Gòn, chết người thêm vô ích. Cụ nói khi ông Thiệu bỏ đi ai cũng biết tình hình cuối cùng sẽ bi đát như hiện nay, cụ ra nhận trách nhiệm khi biết rõ không còn phương cách nào có thể cứu vãn được. Trước khi cụ quyết định nhiều người ngăn cản đừng dại gì làm việc trong hoàn cảnh này nhưng là kẻ sĩ thì không thể thiếu trách nhiệm được, thời bình thì xe ngựa xênh xang, khi đất nước tan hoang thì bỏ trốn.
Nhiều người trách ông Dương văn Minh đầu hàng giặc, nhưng nếu ông không ra cứu nước thì tình hình cũng không khác gì hơn. Chiều 28-4 các vị Tổng Tham mưu trưởng, Tư lệnh Quân đoàn Ba đã “tẩu vi thượng sách”. Cụ Hương biết làm gì hơn? cụ cũng sẽ lên đài phát thanh than thở, khóc lóc cùng đồng bào và Cộng quân cũng sẽ tiến vào dinh Độc Lập bắt tuyên bố đấu hàng, hoặc một người thay mặt cụ tuyên bố hàng. Ông Dương Văn Minh chẳng có tội gì với đất nước.

Nhiều người khen ông Minh có công cứu nguy Sài gòn, nếu ông không lên làm Tổng thống và nếu không kêu gọi đầu hàng thì Việt Cộng đã pháo kích chết hết, thành phố tan nát. Như đã nói ở trên Tướng Toàn thành lập năm tuyến phòng thủ Sài Gòn cách trung tâm thành phố 27 cây số, bằng tầm pháo cùa đại bác 130 ly của quân thù.
Tại trận Ban Mê Thuột tháng 3-1975, Cộng quân không đánh theo lối bóc vỏ mà đánh chiếm thị xã trước rồi từ đó mới đánh ra các quận bên ngoài. Khi đánh Sài Gòn thì ngược lại, họ đánh theo lối bóc vỏ, tấn công phá sập các tuyến phòng thủ bên ngoài rồi mới tiến vào trung tâm thành phố. Mà thực ra sau khi vòng đai bảo vệ Sài Gòn sụp đổ thì các ổ kháng cự bên trong thành phố không còn bao nhiêu, VC chẳng cần phải pháo kích cho tốn đạn, ông Dương Văn Minh cũng chẳng có công trạng gì.

 

© Trọng Đạt

© Đàn Chim Việt
————————————————————

Tham Khảo

Richard Nixon: No More Vietnams , Arbor House, New York 1985
Henry Kissinger: Years of Renewal- Simon & Schuster 1999
Walter Isaacson: Kissinger A Biography Simon & Schuster 1992.
Larry Berman: No Peace No Honor, Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam -The Free press 2001
Marvin Kalb and Bernard Kalb: Kissinger; Little, Brown and company 1974
The Word Almanac Of The Vietnam War: John S. Bowman – General Editor, A Bison-book 1985
Wikipedia: Opposition to the US involvement in the Vietnam war
Nguyễn Kỳ Phong: Vũng Lầy Của Bạch Ốc, Người Mỹ Và Chiến Tranh Việt Nam 1945-1975, Tiếng Quê Hương 2006
Nguyễn Đức Phương: Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập, 1963-1975, Làng Văn 2001.
Cao Văn viên: Những Ngày Cuối Của Việt Nam Cộng Hoà, Vietnambibliography 2003
Vũ Ánh: 30 Tháng 4, 75 Và Cụ Nguyễn Văn Huyền, Nguoivietboston.com, tháng 4-2012..
Nguyễn Đình Toàn: Đại Tướng Dương Văn Minh: “Em làm chứng cho Goa nha!”, Người Việt Dallas, tháng 4-2011.

98 Phản hồi cho “Đại Tướng Dương Văn Minh, Công Và Tội”

  1. tonydo says:

    Xin chia sẻ thêm chút nữa với bạn Học Hỏi!
    Nếu bạn đọc kỹ cái Comment ở dưới của hai bác Dâm Tiên và Trọng Dân( Trọng Dân nói ít nhưng nghĩa rộng, không chủ ý khen Tony tôi, mặc dù mình vẫn giữ chai XO của bác) thì bạn sẽ thấy xấu hổ và tủi cho thân phận nhược tiểu quốc của chúng ta đến chừng nào.
    Bạn còn trẻ, lại yêu cuộc sống hiện tại trong nước, mình tôn trọng bạn. Tuy nhiên khi qúi vị cứ “ta thắng địch thua” (mình từng cầm AK nên mình rõ, không phải trận nào ta cũng thắng, hơn nữa đa phần khi đụng với B52 thì ta chạy vắt giò lên cổ) thì đất nước còn theo sau người ta hoài, không ngóc đầu lên được.
    Này nhé, cả Châu Á người ta cắm cổ vào làm giầu thì chúng ta, nước Việt anh hùng lại đang loay hoay, dò dẫm tìm đường đi. Bằng chứng dễ nhìn nhất là “định hướng XHCN”. Bạn cứ nghĩ xem nó có lẩm cẩm không? Nếu XHCN là đúng cho Việt Nam thì tại sao không làm luôn đi?. Rồi lại để cho quá nhiều người chui rúc trong các ổ chuột tăm tối nơi thị thành, hay quá nhiều cháu nhỏ không được cắp sách tới trường vì phải đi nhặt rác kiếm miếng ăn, ở vùng quê thì vẫn con trâu đi trước, cái cày đi sau, hai tay vơ lỗ miệng.v.v.? Trong khi con cái ông bà lớn, những người giầu có thì biệt thự này, siêu xe nọ, rồi lại còn được gửi đi học ở những trường danh tiếng, mắc tiền trong khối Tư Bản.
    Mình cũng như tất cả Người Việt đang sống ở nước ngoài không có thù hận, ghen tị gì với qúi vị cả, vì quá khứ đã đâu vào đó rồi, hơn nữa con cháu tụi mình cũng đã và đang được theo học tại những trường nổi tiếng trên thế giới và hầu như tất cả mọi gia đình đều có cuộc số sung túc.
    Vấn đề là chúng ta đã bị những thằng lớn, khôn hơn mình coi như “chư hầu” rồi nó còn xúi chúng ta đánh lộn nhau để kiếm lợi. Và bây giờ là thế kỷ mới, ta khôn lên rồi, phải thương yêu nhau, đoàn kết, khôn ngoan mới đưa Dân Tộc tới Phú Cường được.
    Tái bút/ Hồi ngoài bắc nhận viện trợ lúa mì có mọt của Nga, thuốc lá mốc của Ru ma ni, thuốc tây rởm của Đông Đức.v.v. người Ba Lan nhìn VN ta bằng con mắt ái ngại cho những tn điên ( đánh Mỹ ).
    Chào bạn.

  2. quandanVNCH says:

    1.DâM Tiên nói:

    Trước khi sang Pháp định cư năm ? Ong Dương Văn Minh tâm sự cùng
    cựu Tướng Nguyễn Hữu Hạnh và quân y sĩ Minh ( trước ở Thiết giáp):
    – Theo ” moa” được biết, chừng 20 năm sau, (đầu TK 21) tình thế sẽ
    biến chuyển thuận lợi cho Việt Nam.”
    ( Quân y sĩ Minh, y sĩ của một thiết đoan trong QLVNCH, từng giữ trang
    y học trên Bách Khoa, nơi Dâm tiên gặp gỡ ơng ta).
    (ngưng trích)
    ………………………..
    Dâm Tiên ba đời làm bồi Tây , chữ nghĩa ăn đong thì quen thế đếch nào được một bác sĩ quân y, Bác sĩ nào them` đi dây dưa với anh chàng bồi tây, vớ vẩn

    • Cù Lẳng says:

      Ấy quên, tí.
      Co ó ó ph ả ả ải ai ai đó, chính là tác giả đó chăng?
      BắcKỳ có Trọng LÚ, ở đây mình có Trọng Đ. Mầng zui!

  3. AQuang says:

    Chỉ cần trả $42,000.00 để giết một Tổng Thống, quá rẻ!

  4. DâM TiêN says:

    Trước khi sang Pháp định cư năm ? ông Dương Văn Minh tâm sự cùng
    cựu Tướng Nguyễn Hữu Hạnh và quân y sĩ Minh ( trước ở Thiết giáp):

    – Theo ” moa” được biết, chừng 20 năm sau, (đầu TK 21) tình thế sẽ
    biến chuyển thuận lợi cho Việt Nam.”

    ( Quân y sĩ Minh, y sĩ của một thiết đoàn trong QLVNCH, từng giữ trang
    y học trên Bách Khoa, nơi Dâm tiêN gặp gỡ ông ta).

    Tướng Big Minh những năm cuối đời đã định cư tại Mỹ, thì suy ra, việc
    làm trước đây của ông — đọc lời đầu hàng — về lâu về dài,cũng không phản
    lại đường hướng của Hoa Kỳ tại Việt Nam.

    Còn về TT Thiệu, cặp bài trùng với ông Minh, sau khi định cư tại Mỹ, cũng
    có lời tuyên bố trên VOA và BBC ( 1993 ?) : Tôi đoan chắc chắn rằng, thực
    thể Việt Nam Cộng Hòa vẫn tồn tại theo Pháp Lý.”

  5. Thợ Mộc says:

    Nói ra thêm buồn, thời đệ nhị cộng hòa miền Nam Việt Nam không may là đồng minh lệ thuộc của Mỹ, quốc gia luôn luôn thay đổi chính sách theo từng nhiệm kỳ tổng thống, trước đó thì người mình lại không biết thương nhau, đi lật đổ vị tổng thống có khả năng chống cộng giỏi nhất chỉ vì nghe lời các nghe lời xúi dại của các thầy Tu thân cộng, rồi ám hại ông Diệm để cho Mỹ đổ quân vào. Sau khi ông Diệm bị giết cộng sản ăn mừng và từ đó đường mòn HCM được công khai tiếp đạn. Tôi nói miền nam VN không may đã là đồng minh của Mỹ bởi vì nếu là nước Anh tham chiến thì tôi không tin có chuyện csbv thắng. Hãy xem các quốc gia thuộc địa Anh trước đây có nước nào bị cộng sản chiếm không? Họ đều được trả độc lập trong danh dự và không tốn xương máu. Bây giờ sau gần 40 năm thống nhất mà đất nước dân tộc mình vẫn lẹt đẹt theo đuôi các lân bang cũng không xong, nạn tham nhũng hoành hành, cộng sản chỉ biết lo đảng chứ đâu lo cho dân tộc và đất nước, bị bọn Tầu nó nắm đầu, nó điều khiển nhục nhã không biết bao giờ mới hết cảnh ô nhục này…Ngày 30-4 ông DVM không có tội, nhưng tội là ông đã lật đổ vị tổng thống tài mà cho đến giờ này qua bao nhiêu chính phủ chưa có một lãnh tù nào có tâm và có tầm như ông. Bọn lãnh đạo cộng sản chỉ có tài tham nhũng, chấm hết!

  6. DâM TiêN says:

    Nè ông Trọng Đạt: Xin coi lại tí. Làm gì có những thứ này ? Toàn là trên giấy tờ mà thôi!

    “Ngược dòng thời gian tháng 11-1972 khi sắp ký Hiệp định Paris Hoa kỳ đã vội vã cung cấp cho VNCH khoảng gần 600 máy bay các loại gồm : 200 máy bay phản lực chiến đấu, khoảng 340 trực thăng các loại và mấy chục máy bay vận tải, thám thính, ba tiểu đoàn pháo binh 175mm, hai tiểu đoàn thiết giáp M-48, 286. (Theo Nixon, No More Vietnams, trang 170-171). ”

    Ông Trọng Đ, cứ lẩn mò theo “No More VN,” là ông đi chờ Bá Chiểu ờ…Tây Ninh đấy ! (DâM)

  7. Tướng Dương Văn Minh có công với lịch sử VN. Đầu hàng quân giải phóng là sự lựa chọn duy nhất đúng.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Công lớn nhất của Dương Văn Minh là đã khiến dân miền Nam SÁNG HAI CON MẮT RA , BIẾT THẾ NÀO LÀ CỘNG SẢN MAN RỢ để từ nay về sau , mấy đời nối tiếp dứt khoát giử vững lý tưởng Việt Nam Cộng Hòa

      Dân miền Nam sáng con mắt tới nổi VƯỢT BIÊN NÔ NỨC SUỐT MƯỜI NĂM , tỵ nạn Cộng Sản lớn nhất trong lịch sử( Trên hai triệu Thuyền Nhân )

      Báo hại dân Bắc Kỳ , thoạt vào Nam than van , miền Nam sống sướng thế lày mà nại bỏ đi , chừng tĩnh ngộ ra , ối giời ơi , dân Bắc Kỳ bỏ cả hư đốn khách sáo ngàn năm , Ồ ẠT VƯỢT BIÊN NGÃ HỒNG KÔNG , HOẶC CỬA BIỂN NHA TRANG…

      Năm 1986 , sau vụ đổi tiền của Trần Phương , Tố Hữu tệ hại cạn kiệt ngân khố để khiến hai tên này mất chức, Nguyễn Văn Linh & Vỏ Văn Kiệt khóc mếu máo năm nỉ VIỆT NAM CỘNG HÒA nghĩ cách cứu vãn tiền tệ …, mượn nợ ,….giải tỏa cấm vận của Đế Quốc….

      Giờ phút này Cộng Sản càng ngoan cố càng có lợi cho Việt Nam Cộng Hòa , người dân khỏi cần phải lưỡng lự khi hành động

      Hãy đọc lại kỹ lưỡng Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa thì sẽ thấy kiến nghị của Luật Sư Cù Huy Hà Vũ chính là…Y CHANG

      VIỆT NAM CỘNG HÒA LỪNG LỮNG TRỞ LẠI KHÔNG THỂ CẢN ĐƯỢC NỮA RỒI…

  8. Học Hỏi says:

    Tôi đọc tất cả 21 tờ trình của CIA cho chính phủ của họ, trong đó có một tò trình gọi là :
    ĐIỆN VĂN 118:
    BA MẸ BÀ NHU KÊU GỌI LẬT ĐỔ NHÀ NGÔ
    Foreign Relations of the United States,
    1961–1963 Volume IV, Vietnam, August–December 1963, Document 118
    Có nội dung thật là buồn cười, bà Thân Thị Nam Trân tức mẹ ruột của bà Trần Lệ Xuân, đương kim là bà cố vấn phu nhân, tức bà Ngô Đình Nhu, trong một buổi phỏng vấn, nói chuyện với Paul M. Kattenburg, trưởng phòng VN sự vụ, trong buổi nói chuyện này bà (Madame Chương) đã kêu gọi những kiều bào sống tại Mỹ, khi nào thấy bà Nhu sang giải độc thì hãy lấy xe hơi mà cán chết cái người qủy vật (Monster) đó đi, và nếu ai không có phương tiện xe hơi thì trong tay có cà chua, trứng thối thì hãy ném vào bà Nhu ở bất cứ đâu khi bà ta xuất hiện, gia đình của Ngô Tổng Thống đã làm gì cho toàn dân miền Nam lúc đó mà một thành viên thân cận của gia đình phải nói lên những lời căm thù, cay đắng như vậy?
    Các con chiên hãy vào đây để đọc 21 tài liệu của CIA, hầu mở mang kiến thức, trước khi viết những điều ca tụng nhà Ngô, kẻo khỏi rơi vào tình trạng thay vì ca tụng lại làm cho nhà Ngô trở thành xấu xa hơn. Hoặc làm cho chính các con chien trở thành mê sảng và liệt não mà thôi:
    http://thuvienhoasen.org/D_1-2_2-135_4-18769_5-50_6-1_17-91_14-1_15-1/dien-van-118-ba-me-ba-nhu-keu-goi-lat-do-nha-ngo.html#detail

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Trường Trinh đấu tố cha mẹ ruột của mình để đạt mục tiêu chính trị còn được thì chị Sui đòi đảo chánh bên anh Sui có gì là lạ !

      Đúng là vớ vẫn !

      Hồng Kông đã chính thức cấm sách thánh kinh chưa?

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Anh cò nên….học hỏi nhiều thêm nữa.

      Ở cái thời điểm lịch sử đó, Mỹ nhất định là nhào vô miền Nam dành cái chuyện…dứt nọc Cộng láo.

      Ngô đình Diệm nhất định…không chịu, mày vô thì sợ rằng Cộng láo nó sẽ tuyên truyền tụi tao không có…chủ quyền, độc lập, tự quyết. Chỉ cần mày giúp đở tài lực, vật lực thôi, không cần lính mày…

      Cứ thế mà Mỹ Diệm…dằn co, ngay cả cái tí…Cam Ranh cũng nhất định không cho mày mở hải cãng ở đó.

      Mỹ đành phải….dứt Diệm, mới có cơ hội tung hoành biển đông và toàn vùng Đông nam Á, chận chủ nghĩa Cộng láo đang cơn….bành trướng.

      Trong cái quá trình…dứt Diệm, Mỹ tung đủ thứ đòn phép, ngay cả các con nuôi của Diệm chúng còn mua được, mà mắt ông bà già vợ của ông Nhu, là chuyện…dể ợt…

      Cộng láo tung cò mồi, đóng kịch…ngây thơ vô tội vạ, rà những thông tin này, tung lên, ý khoe rằng thì nà Diệm Nhu….bất nhân, ngay cả ông bà già vợ của Nhu cũng…bất mãn. Thế thì…kết luận rằng thì nà Cộng…láo ta rất…nhân đức, từ Hồ chí Minh cho đến Nguyễn phú Trọng ngày nay, không có….ông bà già vợ nào bất mãn họ cả…

      Mắc cười quá.

    • tonydo says:

      Bạn Học Hỏi chắc còn trẻ, để mình chia sẻ với bạn một chút.
      Chuyện bà Chương chửi nhà Ngô chỉ là trò chơi dân chủ mà người Mỹ dùng để ép TT NĐD cho Mỹ đưa quân vô Việt Nam. Và nếu cần (NĐD cứng đầu) thì có thể dùng nó như một trong những lý do “chính đáng” để đỡ lưng cho các tướng lãnh xôi thịt, phản loạn làm đảo chánh (đã xẩy ra).
      Hồi đó ngoài bắc không được sự khuyến khích nhiệt tình của Liên Xô để dùng vũ lực xâm chiếm miền nam. Sở dĩ có chuyện đó vì người Nga (qua vụ Khơ Rúp Xốp) muốn làm ăn buôn bán, sống chung hòa bình với Mỹ.
      Khi Mỹ cho các tướng làm đảo chánh và đưa quân ồ ạt vô VN, (Khơ Rúp Xốp lại bị lật), Hồ Chí Minh mừng hết lớn vì có đủ lý do xin viện trợ từ cả hai đàn anh Trung Quốc và Liên Xô. Các đàn anh thấy Mỹ quá hung hăng nên lạnh cẳng, càng khuyến khích đàn em bắc việt đánh mạnh hơn. Từ đó không còn K44 nữa mà là AK, CKC, tên lửa SAM đất đối không, Mig 17, 21 cùng các chuyên gia, cố vấn, bạn lái “không phải giặc lái”Liên Xô, Triều Tiên(mình thấy tận mắt) ào ào xông vào Hà Nội.
      Lịch sử là vậy! Khi anh em đã phải đánh nhau để chia của thì gia đình đâu có khá được.
      Hãy nhìn người Đức họ thống nhất đất nước không tốn một viên đạn.
      Dù gì thì dân ta vẫn dốt hơn người ta cả một cái đầu.
      Thế cho nên nói không sợ lầm là:
      Cái tuyệt hay và đã đi vào lịch sử của TT Ngô Đình Diệm là không cho Mỹ vô và không gây ra chiến tranh.
      Kính ngài.

      • DâM TiêN says:

        Tonydo hôm rày sáng giá lắm đó. Grading: A +

        Đúng 5. Kut Xóp và Kennedy rấp ranh bắt tay ” sống chung hòa bình,”
        thì một bên…có NGười bị ám sát, bởi…hòa bình, thì làm sao ta làm
        giầu được. Nên: Oswald…chơi đẹp, mau!

        Bên kía, mún Pacific Coexistence hả; thế thì đi đoong cái Cộng Sản mất!
        Nên Kut Xóp giật le, rút giầy đập kịch kịch khi họp LHQ, xong…lại líu ríu
        trở về hàng ngũ… ( Phải đến thời Gorbatchev mói xong),

        VN mềnh bập bềnh theo làn sóng Mỹ Nga đó. Cụ Diệm phải hy sinh. Cụ Hồ
        thì tung quân vô Miền Nam, cho Mỹ nó Và à ào ! Ôi chư hầu nhược tiểu!

        Nên Ý có tí thơ rằng:

        Một dân tộc, hai hàng bia đỡ đạn;
        Một quê hương, hai thân phận chư hầu.
        Tôi chợt thấy thương THÙ và yêu BẠN :
        Chúng ta đểu bình đẳng trước thương đau.

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Nhấm nháp ly trà để thuởng thức cái duyên ăn nói của đất Thăng Long …

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        @ Dâm Tráng Sĩ

        Dâm Tráng Sĩ lợi hại thiệt đó nha , biết thắng chính mình. VẠN PHỤC

        Tuy nhiên , có một điểm VÔ CÙNG QUAN TRỌNG, không biết Dâm Tráng Sĩ có thấy hay không?

        Một dân tộc, hai hàng bia đỡ đạn;
        Một quê hương, hai thân phận chư hầu.
        Một chư hầu BỞI DO ÉP BUỘC
        MỘT CHƯ HẦU TỰ NGUYỆN ĐƯA THÂN
        Nên phải rỏ giữa THÙ & BẠN
        CHÚNG TA ĐIỀU BÌNH ĐẲNG TRƯỚC LƯƠNG TÂM !

        ( Miền Nam bị Cộng Sản đánh quá buộc phải nhờ Đồng Minh để tồn tại, còn tên Cộng Hồ tự nguyện đưa thân, trước sau nhất qua’n… Mác Mao vĩ đại…)

        Chúc Dâm tráng sĩ y nguyên sức khỏe thổi sáo…du dương

        Ki’nh

      • hayen says:

        “Một dân tộc, hai hàng bia đỡ đạn;
        Một quê hương, hai thân phận chư hầu.
        Tôi chợt thấy thương THÙ và yêu BẠN :
        Chúng ta đểu bình đẳng trước thương đau.”
        thì ra dâm là ý (yên)? Hèn gì !
        Từ bao giờ coi vnch đồng chí với bọn bắc cộng ,đều cùng là chư hầu cho Nga tàu ,Mỳ “dzậy “?. Chao! dẩm nước đái của thằng Bão Ninh ,giãi phóng quân cs,hình như là Đai Úy (thời điểm 75) viết và in cuốn tt “NBCT” trong đó đồng hóa vnch với csbv :hai ta đều “như nhau ,gióng nhau”….Đã chấp nhận thân phận chư hầu của các nước lớn ,DT còn lớn lối gì nữa.? Thật ra chẳng hay gì khi tự nhân mình là người vnch,quân nhân vnch,sq cao cấp hay ngang “hoa” với vvlọc,,,Suy nghĩ chĩ có vậy thôi ư? Vậy nên đánh đấm gì được .Vậy nên thua là phải. Nhất là sau bao năm đánh đấm ,lên loong ,lên lá cuối cùng theo thù ,phủ nhận chính nghĩa qg mà mình đang theo…
        4 câu thơ trên nên bỏ vào cẩu tiêu ,giật nước cho nó tiêu đi chơ còn hãnh diện cái nổi gì mà đăng lên báo,dù là ĐCV của nhũng người một thòi (và bây giờ?) vẩn ở trong phe thắng cuộc?
        “Dâm Tráng Sĩ lợi hại thiệt đó nha , biết thắng chính mình. VẠN PHỤC”…
        Hay là NỞ MŨI vì lới “khen” (!) trên của anh Nguyễn Trọng D.
        Fini lô đia !
        (hayen)

Leave a Reply to DâM TiêN