WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bên nào thắng thì dân nhân đều bại

Những ngày cuối cùng của thể chế Việt Nam Cộng Hòa. Ảnh google

30 tháng 4 lại đến. Khắp mọi nơi, từ nông thôn đến thành thị, từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, lại phủ kín cờ đỏ sao vàng, lại khẩu hiệu, băng-rôn “Mừng đại thắng mùa Xuân”. Lại những lẵng hoa khổng lồ, sặc sỡ bên tượng Hồ Chí Minh. Mít tinh, diễn văn, diễu hành, duyệt binh, văn nghệ, pháo hoa, sâm-banh, tiệc tùng ăn mừng đại thắng.

Người Mỹ không bại

Nhìn những chuyến trực thăng cuối cùng, vội vàng hấp tấp rời khỏi nóc tòa đại sứ Mỹ, những con chim sắt lao đầu xuống biển như người khồng lồ gieo mình tự vẫn. Nhìn đám người chen chúc, xô đẩy, khổ đau, tuyệt vọng, hoang mang, sợ hãi giống như cảnh ngày tận thế đã được mô tả trong sách Khải Huyền…

Một cách tự nhiên, lô-gic, Mỹ bị coi như là kẻ đại bại.

Nhưng chúng ta hãy cùng nhau làm một phép tính chia. Tổng số bộ đội miền Bắc thiệt mạng trong cuộc chiến này là khoảng 3 triệu, trong lúc quân nhân Hoa Kỳ là 58 ngàn.
3.000.000: 58.000 = 51.7
Như vậy, 52 bộ đội miền Bắc hy sinh tính mạng chỉ để tiêu diệt được 1 quân nhân Hoa Kỳ.

Những ai có dịp nghiên cứu tìm hiểu về nước Mỹ, đều phải công nhận rằng quốc gia này coi sinh mạng của công dân là vô giá, là thiêng liêng, không thể mua được bằng tiền, không thể đánh đổi bằng bất cứ thứ gì.

Trước một đối thủ “không tiếc máu xương”, chết bao nhiêu cũng được, mạng người không tính đến, xương có thể chất thành núi, máu có thể chảy thành sông, và chỉ có một khát vọng chiến thắng, thì việc Hoa Kỳ rút lui khỏi cuộc chiến là một hành động nhân đạo và đầy trách nhiệm. Người ta có thể chê người Mỹ là hèn nhát, nhưng phải thừa nhận rằng, họ không thể lãng phí xương máu của công dân. Họ thà mất mặt, chứ không mất mạng. Họ khôn ngoan tìm ra một ra một hành lang khác để đi đến chiến thắng nhẹ nhàng hơn, đỡ tốn kém hơn.

Và thời gian đã chứng minh. Người Mỹ không đại bại: Thảm đỏ được trải đến tận chân cầu thang để đón chào người Mỹ đến thăm Hà Nôi.

Việt Nam Cộng Hòa không thua

Bây giờ chúng ta lại cùng nhau làm một phép tính trừ. Lấy con số 3 triệu bộ đội miền Bắc thiệt mạng trừ đi nửa triệu lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) đã tử trận.
3.000.000 – 500.000 = 2.500.000.

Giả sử để đạt đến một chiến thắng tương tự, VNCH phải chịu hy sinh thêm 2 triệu rưỡi binh sĩ nữa. Nhưng VNCH đã chấp nhận thua cuộc, hai triệu rưỡi sinh mạng được bảo tồn. Hai triệu rưỡi gia đình thoát cảnh tang tóc. Hai triệu rưỡi phụ nữ khỏi kiếp cô độc. Nhiều triệu trẻ thơ không bị rơi vào cảnh mồ côi.

Bạn đã từng thấy trên truyền hình những cảnh sập hầm hay động đất. Những đoàn quân cứu hộ đã phải khoan sâu vào lòng đất, phải xúc ủi, phải bới móc, phải lục tìm trong những đống đất đá suốt cả ngày đêm. Khi chỉ cần một mạng người được cứu, tiếng reo hò như sấm dậy, niềm vui dâng trào, hàng triệu người ngấn lệ. Vậy hai triệu rưỡi người được cứu, không phải là một chiến thắng vĩ đại sao!

Ông bà mình dạy “Người là vàng, của là ngãi”. Họ chấp nhận trắng tay, chấp nhận mất tài sản, đất đai, công ăn việc làm, và địa vị xã hội, nhưng đồng đội của họ bớt thương vong. Sự thực đã chứng minh, bằng trí thông minh, bằng lòng trung thực, bằng bàn tay chăm chỉ, họ đã gầy dựng lại sự nghiệp và tài sản đã mất. “Người làm ra của, của không làm ra người”. Còn người là còn tất cả. VNCH không hề đại bại.

Ai đại bại?

Trở về với nông thôn miền Bắc trước năm 1975. Làng quê khi đó vắng vẻ đến rợn người. Trai đi bộ đội, gái đi thanh niên xung phong, trung niên đi dân công hoả tuyến. Còn lại toàn cụ già em nhỏ phải cáng đáng việc nhà nông nặng nhọc.

Làng quê bấy giờ vắng lặng, nhưng không chút bình yên. Ngày ngày những người mẹ, người vợ, người yêu mỏi mòn trông đợi. Giấy báo tử gởi về. Những tiếng khóc xé ruột xé lòng của những bà mẹ mất con, của vợ mất chồng, trẻ mất cha. Những ông bố cuồng dại chạy ra đường trong đêm gọi hồn con, con ơi con ở nơi đâu, về với mẹ với cha lưng cơm chén muối. Có những bà mẹ chiều tà ra đứng đầu làng nhìn về phía mặt trời lặn, xa xa là những dải núi đá điệp trùng xanh thẳm cầu nguyện cho linh hồn con trai mình đang phiêu bạt chốn ấy.

Trên dưới 3 triệu thanh niên từ vùng đất này ra đi, trở thành ma đói, ma khát ở đất người, không bao giờ về nữa, nhúm xương tàn cũng chẳng còn. Những mẹ già, những người vợ góa, cả đời chưa ra khỏi làng, biết đâu mà tìm hài cốt.

Gia tài của những người nông dân vùng này có gì khác ngoài vụ lúa, con heo, bầy gà. Nhưng tất cả để nuôi bộ đội. Lúa bị tận thu. Heo, gà phải qui ra từng ký lô giao nộp cho nhà nước. Tất cả vì tiền tuyến, vì chiến trường miền Nam. Toàn bộ sức người và tài sản ở nông thôn được khai thác đến khánh tận để phục vụ cho “đại thắng”.

Hôm nay gần bốn thập kỷ đã qua. Nông dân miền Bắc – những người đóng góp cho đại thắng đã được tri ân những gì?

Trên đồng quê thanh bình của họ bây giờ có bóng dáng các đại gia thấp thoáng trong những xe hơi sang trọng; có những binh đoàn cảnh sát chìm cảnh sát nổi, đầu đội nón sắt, chân đi giầy đinh, mình mặc áo giáp, tay phải mang dùi cui, tay trái mang lá chắn, đằng đằng sát khí; có cả những thành phần “xã hội đen”, mặt mày hung dữ, gậy giáo tua tủa với máy ủi, máy xúc gầm rít, lồng lộn phía sau.

Bên kia là những nông dân già, trẻ, hom hem, gầy ốm, xiêu vẹo, đầu đội nón bảo hiểm, tay mang cuốc, gậy, gạch, đá, liềm, dao, không được tổ chức, không trang bị, không huấn luyện.

Trận đánh bắt đầu. Một bên vẫn dùng chiến thuật của chiến trường xưa, lấy sức đè người, áp đảo đối phương cả về con số và hỏa lực. Lựu đạn cay được ném ra không giới hạn. Dùi cui vung lên, quất vào mặt những người già đáng tuổi cha mẹ, ông bà. Năm bẩy cảnh sát cơ động lôi kép một phụ nữ gầy yếu. Những trái nổ như muốn xé rách bầu trời để uy hiếp tinh thần, nhanh chóng chia cắt đội hình đối phương thành những nhóm nhỏ để dễ bề khống chế. “Xã hội đen” nhẩy vào, những cú đánh hiểm được tung ra. Đồ ăn, thức uống của dân bị ném vào thùng rác. Còng số tám khóa lại những bàn tay lam lũ đói nghèo. Máy ủi, máy xúc từ phía sau dàn hàng ngang mà tiến. Đất bị đào bới. Hoa màu bị băm vằm. Nhà tù, trại giam mở cửa chào đón những tù binh nông dân.

Tiếng nguyền rủa của người dân bao đời khốn khổ dường như thấu tận trời xanh.

Các đại gia nay trở thành những người đại thắng. Những ly bia trào bọt trắng xóa được nâng cao để ăn mừng. Mỹ đã cút, Ngụy đã nhào, và hôm nay những nông dân cũng được quét sạch khỏi những cánh đồng mà dòng sông Hồng muôn tuổi bồi đắp phù sa.

Trận đánh với kẻ thù là nông dân giữ đất đã kết thúc tuyệt đẹp. Nó sẽ được viết thành giáo trình giảng dạy trong các trường công an nhân dân. Nó sẽ phổ biến kinh nghiệm chống nông dân trong toàn quốc. Người ta sẽ ca ngợi nó là chiến thắng. Là trận đánh tuyệt đẹp, thần tốc, táo bạo.

Tôi sinh ra ở nông thôn. Cha mẹ tôi là nông dân. Tôi được nuôi lớn bằng hạt gạo, củ khoai của vùng này. Những gì đang xảy ra ở làng quê Việt Nam hôm nay không khác gì những trận càn quét mang đậm nét thực dân. Tôi nhớ đến hai câu thơ của ai đó:
Suy cho cùng trong mọi cuộc chiến tranh
Bên nào thắng thì nhân dân đều bại.

Những người dân quê tôi đã đại bại. Tôi thấy chua xót, và bất lực. Không thể viết thêm điều gi.

29-04-2012

© Trần Hồng Tâm

© Đàn Chim Việt

 

 

26 Phản hồi cho “Bên nào thắng thì dân nhân đều bại”

  1. Dân Chửi says:

    Càng ngày nhìn thấy rõ bộ mặt thật, bản chất lưu manh, giả trá, láo lừa, phản bội quê huơng dân tộc của băng đảng cướp côn đồ CSVN, tôi càng KHÔNG THỂ đồng tình với ý nghĩ “Bên nào thắng, nhân dân VN cũng bại”.

    Trước hết, không hiểu tác giả dựa vào đâu để cho rằng sẽ có thêm 2 triệu rưỡi người nữa sẽ hy sinh??? Con số 3 triệu là cho cả cuộc chiến kể từ ngày đầu tiên, trong khi thời gian càng về sau cuộc chiến, phe miền Bắc ngày càng thiếu quân số để bổ sung trầm trọng do chết quá nhiều. Bạn tôi kể lại không biết bao nhiêu lần lật xác những chiến binh CSBV, nói “C….còn chưa có lông mà chiến đấu cái nỗi gì” Các chiến binh CSBV hoặc bị lùa ra chiến trường hoặc bị dụ dỗ vì tuyên truyền dối trá, hoặc thật ra phải đi lính để có gạo cơm ăn, vì tại hậu phương quá đói nghèo. Nhiều gia đình ngoài Bắc phải đẩy con cái họ vào cuộc chiến vì không lo nổi miếng ăn cho chúng, đơn giản là thế!!! Do đó, chỉ cần cuộc chiến kéo dài thêm chừng vài năm nữa, tình hình sẽ có thể rất thay đổi.

    Sau cùng, theo ý kiến cá nhân tôi, cho dù có thêm 2 triệu rưỡi người nữa hy sinh để miền Nam thắng trận, thì cái giá không phải là quá đắt và không đáng để hy sinh!!! So với tình hình hiện nay hơn 80 triệu người đang khổ sở sống trong nghèo đói, bị chế độ kềm kẹp, sống mất nhân phẩm, môi trường sống ngày càng độc hại, giáo dục ngày càng tệ hại, thử hỏi con số nào đáng lo hơn???? Cuối cùng, xin hỏi khi đất nước VN bị chế độ man rợ CSVN bắt phải quỳ gối xin làm nô lệ dâng trọn tổ quốc cho Tàu, thì liệu 2 triệu rưỡi người VN hy sinh có đủ để cứu tổ quốc VN ra khỏi vòng nô lệ của Tàu không????

  2. hyhaho says:

    Cũng đáng suy nghĩ !!!

  3. CôngĐài says:

    Tôi đã đọc qua một lần bài chủ, nhưng thấy có vài phản-ứng từ những phản-hồi, nên tôi đọc lại để công-minh xét-đoán suy-nghĩ của tác-giả bài viết, và cân-phân những phản-hồi này. Tôi có nhận-xét và ý-kiến như thế này : (1) – Những phản-ứng cũng hợp-lý : cho là Mỹ bại trong chiến-tranh VN, và cũng đã rõ-ràng cho sự thất-bại của VNCH nên mới đưa đến sự cáo-chung của chế-độ này (VNCH). Vậy trên thực-tế, Mỹ và VNCH đã không thắng, vậy trên thực-tế, thì trách-nhiệm khiến ‘ nhân-dân đều bại ‘ chỉ qui về CSVN mà thôi. Do đó việc dùng tiêu-đề ‘ bên nào thắng thì nhân-dân đều bại ‘ là có tính áp-đặt, ‘ vơ đủa cả nắm ‘. Trên thực-tế thì đã sai, còn trên lý-thuyết chỉ là suy-đoán của tác-giả bài viết mà thôi và đã bị phản-bác cách hùng-hồn và có thuyết-phục bởi Lê trần Nguyễn, Minh, nvtncs. Mặc dù VNCH đã không thắng, nhưng các người này – cũng như tôi – có thể khẳng-định mọi sự việc sẽ không thể xảy ra như đã và đang xảy ra dưới chế-độ độc-tài đảng-trị của CSVN, nếu VNCH thắng, vì rằng chế-độ VNCH đã là chế-độ tự-do, dân-chủ thực-sự, và ngay cả trong thời chiến-tranh, tính-chất tự-do, dân-chủ đó vẫn được thực-thi – nên mới cởi-mở cho những sinh-hoạt dân-chủ, mới có những thành-phần quá-khích tiếp tay CSVN, mới có sự len-lỏi của CSVN, lợi-dụng tinh-thần tự-do, dân-chủ đó, nằm vùng phá-hoại, là yếu-tố không nhỏ làm suy-mòn và đưa đến sụp-đổ của chế-độ này. (2) – Tôi thông-cảm cho tác-giả bài viết. Ông ta viết dưới cách nhìn phiếm-diện, vì vô-tình bị che mắt, bịt tai bởi một chế-độ tàn-ác. vô-nhân. Người dân miền Bắc trước đây, trước 1975 trở về trước làm sao biết được VNCH với nền cộng-hòa, lý-tưởng tự-do, dân-chủ đâu. Bức màn tre quá dày-dặc, so ra không kém bức màn sắt của LIên-xô cũ. Các bạn cứ thử suy-nghĩ, ngay như hiện nay, trong bối-cảnh của nền văn-minh hiện-đại của thế-giới ngày nay, mà chính-quyền đảng-trị CSVN có thật-sự cho tự-do báo-chí, tự-do dùng internet, v.v… không, hay là chỉ thấy ‘ bức tường lửa ‘, báo-chí phải được kiểm-duyệt chặt-chẽ, phải chỉ truyền-thông những tin-tức được phép của chính-quyền, có lợi cho CSVN, v.v…Rồi mới ngay đây thôi, những vụ việc Tiên-Lãng, Văn-Giang có được đăng chi-tiết ở tất cả trang báo trong nước hay không ? Vậy, suy cho cùng, tác-giả đưa ra bài viết này, có giá-trị vì trình-bày một thực-trạng của chính-quyền đảng-trị CSVN là, khi còn chiến-tranh, khổ-cực thì khai-thác tận-lực nhân-dân, sức người và tiền-của của họ ; còn khi hòa-bình, thì tập-đoàn lãnh-đạo cùng những đàn em trung-thành – cá nhân và tập-thể riêng của chúng – thụ-hưởng, giàu-sang, phú-quí, quên lửng đi đại-đa-số nhân-dân đói khổ. Tác-giả nói lên tiếng nói trung-thực của người dân, đã chịu triền-miên những gánh nặng, những thảm-họa mọi nơi mọi lúc, chiến-tranh cũng như hòa-bình bởi tác-nhân trực-tiếp, thực-tế là chính-quyền đảng-trị CSVN. Chúng tôi, những người Việt lưu-vong, tị-nạn cộng-sản, đang ở nước ngoài ; tuyệt-đại-đa-số chúng tôi không quên hoàn-cảnh hiện-tại của đồng-bào quốc-nội – vụ Văn-Giang là mới nhất – chúng tôi quyết hổ-trợ quí đồng-bào quốc-nội dưới mọi hình-thức cho công-cuộc đấu-tranh nhằm giải-thể chính-quyền CSVN hiện nay. Mong đồng-bào quốc-nội can-đảm, kiên-trì trong nỗ-lực này.

    • Lâm Vũ says:

      Những ý kiến “nghiêm túc” đều có lợi chung, là tấm gương để mỗi người soi mà nhìn thấy rõ hơn những ý nghĩ của chính mình. Rất tiếc nhiều bạn đọc góp ý không để ý chùi rửa “tấm gương” mình đưa ra cho sáng sủa, để có thể nhận nhừng phản hồi có lợi cho chính mình.

      Như đã làm nhiều lần, tôi xin mạo muội phân đoạn ý kiến – tôi cho là hay ho, dù chưa đồng ý hoàn toàn – để mọi người dễ dùng hơn. Cám ơn. LV

      Công Đài
      Tôi đã đọc qua một lần bài chủ, nhưng thấy có vài phản-ứng từ những phản-hồi, nên tôi đọc lại để công-minh xét-đoán suy-nghĩ của tác-giả bài viết, và cân-phân những phản-hồi này. Tôi có nhận-xét và ý-kiến như thế này :

      (1) – Những phản-ứng cũng hợp-lý : cho là Mỹ bại trong chiến-tranh VN, và cũng đã rõ-ràng cho sự thất-bại của VNCH nên mới đưa đến sự cáo-chung của chế-độ này (VNCH). Vậy trên thực-tế, Mỹ và VNCH đã không thắng, vậy trên thực-tế, thì trách-nhiệm khiến ‘ nhân-dân đều bại ‘ chỉ qui về CSVN mà thôi.

      Do đó việc dùng tiêu-đề ‘ bên nào thắng thì nhân-dân đều bại ‘ là có tính áp-đặt, ‘vơ đủa cả nắm‘. Trên thực-tế thì đã sai, còn trên lý-thuyết chỉ là suy-đoán của tác-giả bài viết mà thôi và đã bị phản-bác cách hùng-hồn và có thuyết-phục bởi Lê trần Nguyễn, Minh, nvtncs. Mặc dù VNCH đã không thắng, nhưng các người này – cũng như tôi – có thể khẳng-định mọi sự việc sẽ không thể xảy ra như đã và đang xảy ra dưới chế-độ độc-tài đảng-trị của CSVN, nếu VNCH thắng, vì rằng chế-độ VNCH đã là chế-độ tự-do, dân-chủ thực-sự, và ngay cả trong thời chiến-tranh, tính-chất tự-do, dân-chủ đó vẫn được thực-thi – nên mới cởi-mở cho những sinh-hoạt dân-chủ, mới có những thành-phần quá-khích tiếp tay CSVN, mới có sự len-lỏi của CSVN, lợi-dụng tinh-thần tự-do, dân-chủ đó, nằm vùng phá-hoại, là yếu-tố không nhỏ làm suy-mòn và đưa đến sụp-đổ của chế-độ này.

      (2) Tôi thông-cảm cho tác-giả bài viết. Ông ta viết dưới cách nhìn phiếm-diện, vì vô-tình bị che mắt, bịt tai bởi một chế-độ tàn-ác. vô-nhân. Người dân miền Bắc trước đây, trước 1975 trở về trước làm sao biết được VNCH với nền cộng-hòa, lý-tưởng tự-do, dân-chủ đâu. Bức màn tre quá dày-dặc, so ra không kém bức màn sắt của Liên-xô cũ.

      Các bạn cứ thử suy-nghĩ, ngay như hiện nay, trong bối-cảnh của nền văn-minh hiện-đại của thế-giới ngày nay, mà chính-quyền đảng-trị CSVN có thật-sự cho tự-do báo-chí, tự-do dùng internet, v.v… không, hay là chỉ thấy ‘ bức tường lửa ‘, báo-chí phải được kiểm-duyệt chặt-chẽ, phải chỉ truyền-thông những tin-tức được phép của chính-quyền, có lợi cho CSVN, v.v…Rồi mới ngay đây thôi, những vụ việc Tiên-Lãng, Văn-Giang có được đăng chi-tiết ở tất cả trang báo trong nước hay không ?

      Vậy, suy cho cùng, tác-giả đưa ra bài viết này, có giá-trị vì trình-bày một thực-trạng của chính-quyền đảng-trị CSVN là, khi còn chiến-tranh, khổ-cực thì khai-thác tận-lực nhân-dân, sức người và tiền-của của họ ; còn khi hòa-bình, thì tập-đoàn lãnh-đạo cùng những đàn em trung-thành – cá nhân và tập-thể riêng của chúng – thụ-hưởng, giàu-sang, phú-quí, quên lửng đi đại-đa-số nhân-dân đói khổ. Tác-giả nói lên tiếng nói trung-thực của người dân, đã chịu triền-miên những gánh nặng, những thảm-họa mọi nơi mọi lúc, chiến-tranh cũng như hòa-bình bởi tác-nhân trực-tiếp, thực-tế là chính-quyền đảng-trị CSVN. Chúng tôi, những người Việt lưu-vong, tị-nạn cộng-sản, đang ở nước ngoài ; tuyệt-đại-đa-số chúng tôi không quên hoàn-cảnh hiện-tại của đồng-bào quốc-nội – vụ Văn-Giang là mới nhất – chúng tôi quyết hổ-trợ quí đồng-bào quốc-nội dưới mọi hình-thức cho công-cuộc đấu-tranh nhằm giải-thể chính-quyền CSVN hiện nay. Mong đồng-bào quốc-nội can-đảm, kiên-trì trong nỗ-lực này.

  4. nômna says:

    Tui tin là cứ đến những thời điểm như 30/4, sẽ có 1 loạt bài nào đó được tung ra để thả hỏa mù, đánh
    lạc hướng, nhiều khi thậm chí đánh phủ đầu, những bài viết có thể tạo bất lợi cho csvn. Mạng là ảo, nên
    thật là khó (đối với tui) để nhận diện những bài đó. Phản hồi thì tương đối dễ nhận diện hơn.
    Xin lỗi, vì hơi lười, ít trình độ, nhiều khi không đủ kiên nhẫn đọc hết và kỹ các bài ‘tràng giang đại hải’, nên chỉ mong là có cao nhân nào đó dẫn lối đưa đường, để những còm ké như tui có thể dựa
    hơi mà ‘than thở cho thân phận làm con dân VN nhược tiểu’.
    Các cụ ‘trí thức’ ơi, các cụ làm ơn chút đi !

  5. Lê trần Nguyễn says:

    30 /4 là ngày Việt nam dân chủ cộng hòa hoàn thành sứ mạng mà Trung quốc giao phó cho Hồ.
    Ngày mà triệu người buồn mà tỷ người Tàu vui.
    Và ngày nay thì:
    Hướng Đông thì có Hoàng sa, Trường sa “canh gác”.
    Hướng Bắc thì 16 chữ vàng với Nam quan, Bản dốc bảo vệ !!!.
    Cao nguyên thì có lực lượng Bâu xit trấn giữ.
    Nếu Miền Nam thắng chắc chắn sẽ không có Trại cải tạo, không có Kinh tế mới, không có đánh tư sản mại bản gì hết, không bao giờ có chuyện học hành theo lý lịch, không có tôn giáo quốc doanh, báo chí nhà nước…có lẽ nói mãi cũng thừa vì mọi người đều đã rõ, chỉ cần nghe “Việt Nam Tôi Đâu của Việt Khang thì thấy hết.

    Trung tâm Bộ chỉ huy có ‘Đông Đô Đại Phố” Bình dương điều khiển.
    Về nam thì các khu kỹ nghệ Cà Mau trấn giử.???
    Việt Nam giờ đã được Bảo vệ vô cùng kỹ lưỡng.
    Đảng và nhà nước Việt Nam đã hoàn thành xuất sắc, Trung quốc không tốn một giọt máu cũng đã có được Việt Nam.

  6. npt says:

    Tôi cứ tự hỏi là vì sao ? dân tộc VN lại quá bất hạnh ! tính đến thời điểm này !!! phải chăng mọi người chúng ta đã tạo nên sự sai lầm cho một cuộc chiến đẫm máu ” Huynh đệ tương tàn ” lịch sử đã qua đi ,vết thương lòng vẫn chưa dứt , dù người dân đa số đều bỏ qua quá khứ ! nhưng nhân dân VN nội tại vẫn còn chịu nhiều gian khổ ! Nhìn từ hai phía !? .Những người từng gắn bó với cs, hiện không chức không quyền cũng lâm cảnh bi đát vẫn bị cs cướp đất như mọi người khác 1? Không chừa và cũng không tha .Hiện nay ở VN có câu ( đảng viên nhan nhãn nhưng cs có được mấy người )

  7. Bùi Lễ says:

    Không có gì quí hơn, “làm chủ sự suy nghĩ của chính mình”. Cho nên tôi
    viết lên cái suy nghĩ của tôi về chiến Tranh Việt Nam .

    Chiến Tranh Nam Bắc VN kết quả là, “toàn thể nhân dân ViệtNam đều
    thua cho Mỹ và Ta`u & Nga”.

    Đám việt cộng ca ngợi chiến thắng văng nước bọt mà không thấy rỏ là
    họ được đất nước là do sự đồng ý giữa hai thế lực của Mỹ và Tàu . Kết
    cuộc chiến tranh VN chỉ là kết cuộc của “cool war” mà thôi. Đám việt cộng
    đã không thấy được Tàu đã dùng 1/2 đất nước VN (và bắc Hàn) để tạo
    quyền lực của họ đối với phương Tây .

    Hiệp định Geneve đã cho thấy Hồ chí Minh và đám việt cộng là tay sai
    cho ngoại bang . Hồ chí Minh đã đem xương máu nhân dân miền Bắc
    làm lợi cho Tàu. Hồ chí Minh dốt về đại lý nước nhà, dốt về lãnh đạo
    cho nên, Mao sau khi thất bại ở Triều Tiên đã làm mất đi giấc mộng quyền
    làm chủ ở biển đông cho nên dụ Hồ chí Minh tăng giới hạng lãnh hải cho
    Tàu cho nên Tàu mới có lý do tranh đoạt biển đông ngày hôm nay .

    Hiện tại dân VN không biết là đám việt cộng đã hứa hẹn những gì với
    Tàu ? Đây là một điều đáng lo ngại! Qua những hành động họ đàn áp những
    người dân yêu nước trong nước sợ rằng, khi thức giấc biết rằng mình bị Hán
    hóa thì chuyện đã rồi .

  8. Trọng Đểu says:

    Hiện nay đảng đã đánh gục nông dân và công nhân .
    Hút những giọt máu của họ để béo tốt .
    Đảng cướp thắng . Dân đen thua .

  9. vdnParis says:

    Cảm ơn tác giả bài viết. Tôi đọc mà nước mắt cứ ràng rụa tuôn chảy. 37 năm rồi à ! Lúc đó tôi mới 30 tuổi ! Ôi, buồn quá !

  10. nvtncs says:

    “Suy cho cùng trong mọi cuộc chiến tranh
    Bên nào thắng thì nhân dân đều bại.”
    ——————————————–

    Câu viết trên thật thiếu suy nghĩ hoặc gian trá.

    Nếu Miền Nam thắng, tôi cam đoan với đồng bào ba điều:

    Điều thứ nhất là, dù ác tới đâu chăng nữa ( theo lời tuyên truyền của CSVN ) dưới chính phủ Thiệu-Kỳ, sẽ không có hàng triệu người VN nhẩy xuống biển chạy trốn.

    Điều thứ hai là, dù độc tài( vẫn theo lời tuyên truyền của CSVN ) đến đâu chăng nữa, đời sống dưới chế độ Thiệu-Kỳ còn dễ thở, còn tự do, còn tương đối luân lý gấp vạn lần đời sống dưới chế độ CSVN.

    Và Điều thứ ba, tôi cam đoan với quý vị là chính phủ Thiệu-Kỳ dễ có thể thay thế gấ́p vạn lần chế độ CS bắc việt hiện thời.

    Theo những nhận xét trên, tôi tạm kết luận tác giả bài này cố ý đánh lộn con đen, tung hỏa mù, với ý của ông ta rằng chế độ nào cũng tồi cả.

    Đó là một lý luận gian trá, vì cái tính “tồi”nó có trình độ khác nhau.
    Cái tồi của CS bắc việt nó sâu đậm và tai hại cho đến ngày nay và tiếp tục có hậu qủa tai hại trong tương lai.

    Đồng thời chế độ CS bắc việt rất khó mà thay thế nó, với Tầu cộng ngay sát nách và sự hiện diện của công an đảng, quân đội đảng, trong tay đảng, vì đảng là nồi cơm của đảng viên.

  11. MINH says:

    Tại sao bên nào thắng thì nhân dân đều bại ?
    Thời VNCH, miền Nam đã là “hòn ngọc viễn đông “. Hàn Quốc còn thua xa . Nếu VNCH thắng thì nước VN vẫn còn giử vị trí là ” hòn ngọc viễn đông” ,là rồng Châu Á ! Với 1 chính thể dân chủ , thời chiến tranh mà dân miền Nam còn sung sướng như thế, lý nào khi hòa bình mà ” nhân dân đều bại ” ! Ông Trần Hồng Tâm viết nhiều bài rất hay, sao bài này ông lại cho 1 tựa đề và 1 kết luận kỳ quặc như thế ??

Leave a Reply to hyhaho