WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thư Huỳnh Thục Vy gởi chồng

Anh ơi,

Em xin lỗi anh.

Em biết rằng em đã làm nhiều người lo lắng cho em, em có lỗi với gia đình và tất cả những người yêu mến em.Từ hôm đi biểu tình bị bắt về công an phường Cô Giang, quận 1 đến lúc lại bị bắt ở Công an phường Tân Quy, quận 7 (Sài Gòn), rồi bị đưa về Quảng Nam em hiểu rằng có nhiều người đã vì thương yêu em mà mất ăn mất ngủ, đặc biệt là những người trong gia đình mình. Những tình cảm đó, những mối ưu tư đó của cô chú bác và bạn bè em không biết cuộc đời mình có dịp để đền đáp hay không?

 

Ảnh Facebook Huỳnh Thục Vy

Nhưng nếu có ai đó em phải xin lỗi trước tiên thì đó là anh. Ba và các cô lo cho em nhưng mọi người đã có nhiều kinh nghiệm khổ đau từ hai mươi năm về trước, khi ba em bị bắt; nên mọi người dễ hiểu và dễ chấp nhận. Còn anh, anh chưa từng đối mặt với cảnh huống như thế. Em xin lỗi anh.

Hôm ngày 1 tháng 7 chúng ta bị đạp, bị nắm tóc lôi lên xe khi tập trung biểu tình ở công viên 30-4, cùng với Minh Đức và Hiếu, anh bị đánh rất nhiều; anh đã hét to: “Các anh có phải người Việt Namkhông?” “Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam” trong nước mắt. Em biết từ giây phút đó, anh đã rất hụt hẫng và lần đầu tiên trong đời, tự tâm can, anh đã cảm nhận sống động về sự nhỏ bé, yếu đuối của người dân Việt Nam chúng ta trong chế độ độc tài, cũng như sự tàn ác của công an Cộng sản và sự bất công tột độ trong thể chế này.

Từ trưa ngày 4 tháng 7, sau khi em làm việc với công an phường Tân Quy xong thì em bị giằng khỏi tay anh, bị xô lên xe, chở đi mất tích cho đến khi ngồi viết những dòng này, mình vẫn chưa được gặp nhau vì anh còn ở trong Sài Gòn. Hình ảnh cuối cùng mà em nhìn thấy khi rời khỏi đồn công an phường Tân Quy, Sài Gòn trong tức tưởi là khi anh khóc và nói: “Các anh bắt vợ tôi đi dâu? Các anh định làm gì vợ tôi?”. Khuôn mặt anh thất sắc, xám ngắt và nước mắt chảy ròng. Em có thể cảm nhận rõ nỗi đau khổ mà anh phải chịu đựng, cả con người anh lúc đó là một khối khổ đau.

Em xin lỗi anh, anh ơi…

Cho tới hơn 9h tối ngày 5 tháng 7 (34 giờ đồng hồ sau khi bị bắt ở Tân Quy) em bị an ninh tỉnh Quảng Nam bỏ giữa đường trong đêm tối, phải đi bộ về nhà. Em đã mất tất cả chút tự do còn lại của mình, em đã bị thẩm vấn liên tục, bị đói khát, bị khủng bố tâm lý, nhưng người mà em lo nghĩ nhiều nhất vẫn là anh. Anh đã từng nói với em rằng: “Em là tất cả hạnh phúc mà anh có trong cuộc đời này. Không có em, anh không còn gì cả”. Em hiểu anh cần có em biết bao! Em cũng biết mấy hôm nay anh như người mất hồn khi bị nhiều đe dọa từ những “kẻ lạ mặt côn đồ” rằng chuyến này Huỳnh Thục Vy sẽ hết đời. Tất cả những đau đớn đó, em thấu hiểu cả và …em xin lỗi anh.

Nhưng anh ơi, không có gì trên đời này mà không có nguyên nhân-kết quả và chúng ta biết rằng vạn vật tồn tại trong mối quan hệ tương tác. Nỗi sợ hãi của em đã giảm đi rất nhiều khi em nghĩ về nguyên lý đó. Với mỗi hành động mà chúng ta thực hiện, không sớm thì muộn chúng ta sẽ nhận lãnh phản lực của nó; vì thế chúng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của hành động do mình gây ra. Những người cộng sản biết rõ điều đó anh ạ.

Dù bị khủng bố tinh thần và mệt mỏi về thể xác; nhưng anh ơi, niềm tin của em , sự khao khát của em đối với tự do vẫn là cả một nỗi niềm to lớn không dứt. Anh hiểu em mà, phải không anh? Em là đứa không chịu nổi những sự lố bịch, những bất công và sự “chướng tai gai mắt”. Đối với những thứ đó, dù biết mình chỉ là một cá nhân nhỏ bé và bất toàn, em luôn muốn san phẳng chúng đi.

Ngồi trong đồn công an nhìn ra ô cửa kính, từ đáy lòng mình em đã tưởng nhớ và tri ân bao thế hệ người đã vì Việt Nam này mà lãnh nhận đau khổ, tù đày, thậm chí là cái chết. Dù bị thẩm vấn liên tục, em vẫn cố tạo cho mình những giây phút nghĩ ngơi bằng cách không trả lời những câu hỏi cá nhân hoặc nhưng câu hỏi liên quan đến bạn bè. Chỉ những gì người ta đã biết bằng cách rình rập, nghe lén điện thoại… thì em mới kể cho họ nghe. Những lúc em ngồi nhắm mắt, im lặng và hít thở sâu, em nghĩ rất nhiều về cuộc đấu tranh hôm nay, và em nhớ đến một người anh hùng trong lịch sử : Phó Đức Chính. Ông đã bị thực dân Pháp đưa lên máy chém khi mới 23 tuổi. Nhắc đến ông, chúng ta tự nhiên sẽ thấy bình an hơn, vì những đau khổ mà chúng ta đang chịu đựng làm sao có thể so sánh với sự hy sinh tính mạng của một người đang tuổi xuân xanh?

Không thể so sánh cuộc đấu tranh chống Pháp và cuộc đấu tranh hiện nay, nhưng nhìn vào lịch sử, chúng ta biết rằng “Freedom is not free”, phải không anh? Mọi thứ đều có cái giá của nó. Những ai hy sinh vì điều tốt đẹp, sẽ nhận được hoa quả tốt tươi. Nhưng ai hành động tàn ác, hy sinh nhân tính để bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ nhận lấy những điều tồi tệ do chính mình tạo ra. Đó chính là Công lý anh ạ.

Vì vậy, anh ơi, anh đừng lo lắng, đừng đau khổ. Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải mạnh mẽ lên. Mọi khó khăn còn chưa kết thúc, nhưng chúng ta cũng không đầu hàng.

Em biết rằng chỉ mới có năm ngày nhưng ông chồng 64 kg của em bây giờ đã gầy nhom. Em sẽ bồi dưỡng cho anh. Em sẽ dùng cả cuộc đời này để thương yêu anh, cũng như chúng ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đất nước này.

Nhiều cô chú bác, anh chị em tuy không ở bên chúng ta nhưng họ luôn giúp đỡ và ủng hộ chúng ta. Dù bị  an ninh cộng sản tịch thu nhiều thứ mà anh chị em trong gia đình chúng ta đã nhịn ăn nhịn mặt để mua như: hai điện thoại di động, hai laptop; cho đến giờ chúng ta vẫn được bình an vì có mọi người. Chúng ta phải ghi nhớ ân tình đó, anh nhé.

Anh ơi, anh cố gắng lên. Chúng ta còn một lễ cưới phải lo thu xếp. Cả anh và em hãy cùng cầu nguyện nhé. Em tin chúng ta sẽ được bình an, hạnh phúc.

Em đang ở quê  chờ anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã làm anh phải lo lắng quá nhiều. Em yêu anh.

Vợ của anh

Huỳnh Thục Vy

Tam Kỳ ngày 6 tháng 7 năm 2012

 

150 Phản hồi cho “Thư Huỳnh Thục Vy gởi chồng”

  1. Tran Huu says:

    Huynh Thuc Vy ! co len manh me len, ban la anh trang ram chieu sang khap nhan gian.

  2. hoangnguyen says:

    em là hoa hồng

  3. Thanhlee says:

    Chào bạn Huỳnh thục Vy.
    Tôi đã nghe danh của bạn từ lâu. và ngưỡng mộ bạn vô cùng, những dòng chử bạn viết ra như những tia lửa căm thù xé nát chế độ độc tài đảng trị , mà bấy lâu nay, bọn chúng manh nha, chia quyền tím bính, để đưa đất nước đến ngày diệt vong. chúng ta mọi người cần phải tạo nhiều sức mạnh, nhiều ngọn lửa hờn căm!! Dể thiêu hủy 1 chế độ ngoại lai, dầy xéo mả tổ giống nòi …
    Bạn Vy ơi!!! tôi đọc những dòng chử của bạn tới đâu, từng chử , từng chử,như những ngọn đuốc suc sôi lòng căm thù, bạn đả đánh thức lương tâm con người hãy dậy mà đi đừng mê ngủ trong sự sợ hải!!! bạn là tất cả cho sự đấu tranh hôm nay, dẩu biết rằng còn nhiều hiểm nguy , như bạn đả từng nói ” sự hy sinh nào củng có cái giá của nó “>
    mến chúc bạn và gđ nhỏ của bạn, dược nhiều sức khỏe. và mọi người dân yêu nước Việt luôn đứng về phía bạn,,,tinh thần HUỲNH THUC VY mãi mãi….

  4. Tây Đô Tiến says:

    Huỳnh Thục Vy mến…

    Tôi chỉ mới biết tên bạn và những bài viết của bạn chỉ khoảng 1 năm nay thôi. Đọc qua những gì bạn viết, tôi lấy làm phấn khích rằng chúng ta tin vào lẻ phải và công bằng mà rồi sẽ đến lúc mọi người dân sẽ dành lại từ bạo quyền. Đất nước điêu linh, dân tộc VN tan tác cũng vì bạo quyền đã đánh cướp đi những điều thiêng liêng này. Tôi không gọi bạn, Mẹ Nấm, LS Lê Thị Công Nhân là những anh thư thời đại gì hết. Với tôi muốn có được nền tảng XH Dân Chủ Tự Do thì phải xây dựng được Ý Thức dân chủ tự do trong mọi tầng lớp XH. Vì vậy nó phải được truyền tải, lang rộng, chứ không phải chỉ là một phong trào, một tập hợp vài cá nhân. Nhưng bạn và bao người tranh đấu khác cho tôi một chữ “TIN”. Tôi tin rằng dân tộc VN đi xuyên suốt chiến tranh, bạo quyền, những manh nha ngoại bang…. để nắm được TỰ DO thật sự rồi cùng nhau xây dựng một quốc gia Phú Cường, Hùng Mạnh toàn vùng.

    Nhưng bạn và toàn dân đang đối đầu với đám ác ôn là CSVN. Chúng học nhuần nhuyễn những thủ đoạn, thâm độc đê hèn nhất của bao chế độ sắc máu. Chúng sẽ không trừ một thủ đoạn. CSVN có sở trường nghiên cứu hết tất cả các điểm yếu để khai thác. Ví dụ có người tra tấn thì không khuất phục nhưng lại mềm nhũng vì những cử ngon ngọt và ngược lại. Hoặc nếu bạn quá tình cảm thì chúng sẽ bẽ gãy tình cảm đó để bạn đầu hàng ….

    Tuy nhiên, dù CSVN có tinh ma, quĩ quái đến đâu thì chúng cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định trong dòng lịch sử mà thôi. CSVN có thể tồn tại vài trăm năm như đám Vua/ Chúa bên Tàu hay không ? Nói chi thế giới ngày nay thay đổi rất nhanh.

  5. HTV says:

    Trong xã hội điên đảo đảo điên
    Với độc tài, với tham nhũng triền miên
    Trong xã hội bất công và bạo tàn
    Em là ai, cô gái hay nàng tiên?
    Con đường chân chính em đang đi
    Vì có tổ quốc , Mẹ từ bi
    Xã hội của đám quan vô lại
    Sáng mãi tên em Huỳnh Thục Vi.

  6. Trang An says:

    Đọc được những tâm sự cảm động của nhà thơ Thái Bá Tân tặng Huỳnh Thục Vy, xin chép lại chia sẻ với bà con:

    HUỲNH THỤC VY

    Cháu – cô gái xinh đẹp,
    Đẹp cả ngoài lẫn trong.
    Nhìn cháu mà cứ nghĩ
    Cái đẹp của non sông.

    Chúng, chính quyền, thật xấu.
    Vừa ác vừa bất minh,
    Đến mức không muốn nghĩ
    Đó là chính quyền mình.

    Cháu như người phụ nữ
    Trong tranh Delacroix,
    Guidant le peuple
    Mà peuple – là chúng ta.

    Cháu chỉ muốn công lý,
    Dân chủ và tự do.
    Tự do cho cả chúng,
    Mà chúng, bọn côn đồ

    Lại luôn truy bức cháu,
    Dùng cả cách đê hèn.
    Ngẫm mà thấy phẫn nộ.
    Thấy nhục cho chính quyền.

    Thục Vy, bền gan nhé.
    Chúc chân cứng đá mềm.
    Cháu như ngọn đuốc sáng
    Đang dẫn đường trong đêm.

    Nói thật, bác nhìn cháu
    Vừa thán phục, tự hào,
    Vừa pha chút xấu hổ.
    Cháu hiểu rõ vì sao.

    Xin lỗi, thế hệ bác
    Dựng nên chế độ này
    Để bây giờ cháu khổ,
    Để dân tình đắng cay.

    Cái hồi bác đi Mỹ,
    Thăm tượng Liberty,
    Đặt hoa dưới chân tượng,
    Bác chưa biết Thục Vy.

    Giờ xin phép âu yếm
    Đặt hoa dưới chân mày.
    Mày vấp ngã, còn sức,
    Nhất định bác chìa tay.

    Hà Nội, 8. 7. 2012
    Thái Bá Tân

    Và còn nhiều tâm sự nữa của TBT ở đây:
    http://badamxoe.blogspot.com/2012/07/tho-thai-ba-tan-su-1.html#more

Leave a Reply to Thanhlee