WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?

Câu tựa đề trên đây là ý kiến của một vị độc giả sau khi đọc bài trước trên mục này: “Ai cũng biết Việt Nam đang bị Trung Quốc làm nhục, nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?”

Ðó cũng là ý kiến của Thái Úy Trần Nhật Hiệu, vào thế kỷ 13.

Năm 1257 Hốt Tất Liệt, sau khi xóa tan nước Ðại Lý, sai quân tấn công nước ta vì vua nhà Trần không chịu qua Vân Nam khấu đầu quy phục. Ðạo quân Mông Cổ phá đổ hàng phòng thủ đầu tiên do Trần Quốc Tuấn chỉ huy; rồi đánh bại đạo quân chính do Trần Thái Tông trực tiếp lãnh đạo; tiến tới chiếm thành Thăng Long, “cướp phá, giết tất cả nam phụ lão ấu ở trong thành,” như Trần Trọng Kim ghi trong Việt Nam Sử Lược. Triều đình chạy về Hưng Yên, Thái Tông hỏi ý kiến mọi người. Thái Úy Trần Nhật Hiệu cầm sào viết xuống nước hai chữ: Nhập Tống (xin vào nước Tống). Lúc đó Tống còn là tên gọi cả nước Trung Hoa; mặc dù vua quan nhà Tống chỉ còn làm chủ một mẩu đất ở vùng Quảng Ðông, hai năm sau mới bị quân Mông Cổ tiêu diệt. Nếu theo lời khuyên của Thái Úy Trần Nhật Hiệu thì vua nhà Trần đã xin hàng. Nhưng Thái sư Trần Thủ Ðộ có ý kiến khác: “Ðầu tôi chưa rơi xuống đất thì xin bệ hạ đừng lo.” Cuối cùng nước Việt Nam không bị nhục.

Vị độc giả trên còn lý luận: “Chưa thấy ai nói đến phương thức chống Trung Quốc bành trướng một cách có hiệu quả. Chỉ có những cuộc biểu tình ồn ào, không kết quả.”

Năm 1285 chắc cũng có người nghĩ như vậy. Trước mối đe dọa quân Nguyên sang tấn công lần thứ ba, Thái thượng hoàng Thánh Tông và vua Trần Nhân Tông mời các vị già cả trong nước vào họp ở điện Diên Hồng để tham khảo. Ðại Việt Sử Ký Toàn Thư viết: “Các phụ lão đều nói ‘Ðánh,’ vạn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng.”

Ðiện Diên Hồng có lẽ không đủ rộng để chứa đến một vạn người. Nhưng dù chỉ có hàng ngàn thì không khí cuộc họp chắc cũng đủ “ồn ào,” náo nhiệt, “muôn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng,” không khác gì trong các cuộc biểu tình trước tòa đại sứ Trung Quốc gần đây. Những “phụ lão” thời nhà Trần chắc cũng chỉ trên dưới 50 tuổi, còn quá trẻ so với những “cụ” Nguyễn Quang A đi biểu tình ở Hà Nội, hay Hòa Thượng Thích Chí Thắng mới xuống đường ở Huế. Các phụ lão thời đó chắc chỉ vào tuổi cho các cô Trịnh Kim Tiến, Huỳnh Thục Vy gọi là chú thôi! Nhưng cuộc “biểu tình” trong điện Diên Hồng đã có kết quả. Cuộc họp mặt hào hùng đó cho thấy một cách “chống Trung Quốc bành trướng.” Phương thức duy nhất có kiệu quả là: Toàn dân một lòng bảo vệ danh dự quốc gia. Nhờ thế, sau cùng nước Việt Nam không bị quân Mông Cổ chiếm mất. Nếu vua và dân nhà Trần đều run sợ mà chịu nhục thì có thể từ đó nước ta đã biến thành một tỉnh hay một quận của nước Trung Hoa cho tới bây giờ, không khác gì tỉnh Vân Nam.

Vị độc giả trên đây còn lo sợ: “Dùng quân sự không thể thắng Trung Quốc, Hải quân ta quá yếu… Trung Quốc đã chế được tàu vũ trụ, Việt Nam ta (chỉ) tổ chức được (thi) Hoa Hậu Thế Giới. Cán cân đã ngã ngũ. Xin đừng bàn vấn đề này như truyện kiếm hiệp Kim Dung, chỉ nhục thêm.”

Không ai muốn “nhục thêm,” nhưng phải hỏi: Nếu có hai còn đường phải chọn, một bên là im lặng hèn nhát, bên kia là chống cự đến cùng, thì con đường nào nhục nhã hơn? Không người Việt Nam nào muốn gây chiến tranh với Trung Quốc. Nhưng bị lấn ép mãi mà không dám đối đầu thì chắn chắn nhục nhã. Mà trong tình thế hiện nay, Trung Quốc không dám đánh Việt Nam, vì những quyền lợi thiết yếu của họ.

Vào đời nhà Trần, cán cân lực lượng giữa nước ta và nhà Nguyên cũng chênh lệch không khác gì với Trung Cộng bây giờ. Có thể nhà Trần còn yếu hơn nhiều vì cả trăm năm người Việt không biết đến chiến tranh. Quân Mông Cổ thì vừa mới chinh phục tất cả nước Trung Hoa sau khi làm cỏ suốt vùng Trung Á, sang đến Nga và Ðông Âu; đạo quân bách chiến tới đâu tàn sát đó rồi đặt người mới cai trị. Dân số Việt Nam lúc đó được mấy triệu và quân đội nhà Trần có được bao nhiêu người? Vua nhà Nguyên sai một đạo quân trăm ngàn lính thiện chiến sang đánh, cuối cùng chỉ còn 20 ngàn tơi tả chạy về. Nhờ đâu nhà Trần giữ vững được bờ cõi nước ta? Vì toàn dân trên dưới một lòng: Thà làm quỷ nước Nam! Chúng ta cũng đừng quên rằng các vị vua nhà Trần đều là dòng dõi người Việt gốc Hoa, qua nhiều đời họ đã hóa thành dân tộc Ðại Việt; nhưng khi cần chống ngoại xâm thì họ vẫn được toàn dân ủng hộ.

Vị thế của Trung Quốc bây giờ chắc chắn không mạnh bằng thời nhà Nguyên. Vào thế kỷ thứ 13, Trung Quốc chiếm địa vị bá chủ trong vùng Á Ðông, về chính trị, kinh tế, và quân sự. Chưa có những nước Nhật Bản, Nam Hàn giầu mạnh, chưa có khối Ðông Nam Á cùng lo lắng trước đế quốc Trung Hoa mới. Chưa có nước Nga đè nặng phía Bắc. Cũng chưa hạm đội thứ bẩy của Mỹ và một ông tổng thống khẳng định vì quyền lợi nước Mỹ sẽ duy trì sự có mặt ở Á Châu Thái Bình Dương.

Nhà Nguyên cũng không cần tiền đầu tư ngoại quốc đổ vào, không lệ thuộc các tài nguyên, nhiên liệu từ các nước Á Châu, Phi Châu và Nam Mỹ để phục hồi kinh tế, không lo việc dân chúng đòi tự do dân chủ, không sợ bị cả thế giới ngưng giao thương nếu có hành động hiếu chiến, xâm lăng.

Trung Cộng bây giờ mang đầy những mối lo tâm phúc đó! Hải Quân Trung Cộng không dám đánh chiếm đảo Ðiếu Ngư đang bị Nhật chiếm đóng; vì Bắc Kinh không muốn dân Nhật Bản nổi giận yêu cầu chính phủ tái võ trang, lập lại quân đội. Tầu thuyền Trung Cộng phải rút khỏi vùng biển tranh chấp với Philippines vì nếu có chiến tranh thì các nước trong vùng sẽ phải cùng nhau xin liên kết với Mỹ chặt chẽ hơn. Bắc Kinh cần giữ hòa bình trong vùng biển Ðông nước ta vì nếu con đường giao thông qua đó bất an thì cả nền kinh tế Trung Quốc sẽ lo không có đủ nguyên liệu và nhiên liệu để chạy bình thường. Chính Bắc Kinh sẽ lo tránh đụng độ nhiều hơn nước ta, vì nếu thêm một trăm ngàn dân thất nghiệp thì chế độ cộng sản sẽ sụp đổ!

Nhà Nguyên có thể đem quân đánh Việt Nam vì vào thế kỷ 13 nước ta hoàn toàn cô lập. Cũng giống như năm 1979 Trung Cộng đã “dạy một bài học” cho Lê Duẩn về tội phản phúc vì Cộng Sản Việt Nam đang bị cả thế giới tẩy chay. Tình trạng thế giới ngày nay hoàn toàn khác. Không nước nào lo bị cô lập nữa, mà Trung Quốc cũng không còn địa vị độc quyền bá chủ nữa. Nước Mỹ, Châu Âu cũng như Ấn Ðộ, Nhật Bản, và các nước Ðông Nam Á sẽ phản ứng mãnh liệt nếu Trung Cộng gây chiến với Việt Nam. Họ sẽ ngăn cản đến cùng, vì quyền lợi của chính họ chứ chẳng cần họ phải thương yêu gì nước mình! Ý nghĩ cho rằng Trung Cộng muốn làm gì thì làm, các nước nhỏ chung quanh phải sợ sệt như giun như dế mới thật là hoang tưởng. Ðó mới là sống trong “truyện kiếm hiệp Kim Dung!”

Nhưng vị độc giả có lòng còn lo ngại, viết rằng nếu “Dùng chánh trị (chống lại Trung Cộng thì sẽ) lệ thuộc Mỹ hoặc phương Tây.”

Ðó cũng là một điều hoang tưởng. Thế giới bây giờ không ai còn phải lo bị lệ thuộc như vậy, dù lệ thuộc Mỹ hay lệ thuộc Tàu, nếu tự mình biết khôn ngoan và quyết tâm bảo vệ nền độc lập. Năm 1940, các nước Anh, nước Pháp đã nhờ quân Mỹ sang đánh quân Ðức Quốc Xã, sau đó các nước này bị lệ thuộc nước Mỹ hay không? Nếu không có Mỹ bảo vệ thì Nam Hàn và Ðài Loan đã biến mất từ lâu rồi, nhưng bây giờ ai dám nói rằng các nước này lệ thuộc Mỹ? Nếu thân với Mỹ mà dân nước họ giầu có, được sống trong dân chủ tự do được thì tại sao họ không kết thân? Trên thế giới bây giờ không một nước nào lo phải lệ thuộc nước khác, vì tất cả các nước đều tùy thuộc vào nhau trong nền kinh tế toàn cầu hóa. Có ai bắt Singapore phải mở cửa cho tầu chiến Mỹ vào bến tu bổ, có ai bắt họ phải ký hiệp ước tự do thương mại với Mỹ hay không? Chẳng qua là vì Singapore thấy các hành động đó có lợi cho dân họ!

Vị độc giả nêu những ý kiến trên đây có thể vì tấm lòng lo cho đất nước thật. Nhưng các ý kiến đó cũng là luận điệu để bào chữa cho thái độ khiếp nhược, sợ hãi một cách vô lý trước các hành động gây hấn và lấn áp của Cộng Sản Trung Quốc. Ðó cũng là luận điệu mà Bắc Kinh muốn người mình truyền cho nhau nghe. Ðể cho cả nước Việt Nam chết nhát! Người Việt Nam không hèn nhát như vậy, ngay từ thời Hai Bà Trưng, bà Triệu.

Không thể chấp nhận những luận điệu hèn nhát, chưa chi đã lo nước Việt Nam không đủ sức chống lại Trung Cộng. Những kẻ đưa ra các luận điệu đó chỉ làm trò “rung cây nhát khỉ” để phục vụ Bắc Kinh và biện minh cho những thái độ khiếp nhược của họ. Nếu mỗi lần Trung Cộng tấn công tầu đánh cá Việt Nam, bắt cóc các ngư dân nước mình, thì một chính quyền Việt Nam biết trọng danh dự đã hành động trả đũa liền. Có thể quyết định tống xuất một ngàn công nhân Trung Quốc làm việc không giấy phép ở trong nước ta ngay sau khi “tầu lạ” đánh dân mình. Ðang có hàng chục ngàn di dân lậu trong đám các công nhân Trung Quốc, một đêm là có thể tìm ra một ngàn người dễ dàng. Trục xuất di dân lậu là một việc làm hợp pháp, hợp đạo lý, quốc tế phải công nhận là đúng lẽ phải. Liệu Trung Cộng có dám vì thế mà đem quân sang đánh nước ta hay không? Thế giới có ngồi im cho họ hành động ngang ngược như vậy hay không? Dân Việt Nam đã hèn nhát từ bao giờ vậy?

Năm 1974 ông Nguyễn Văn Thiệu đã ra lệnh Hải Quân Việt Nam chống cự đến cùng khi quân Trung Cộng tiến đánh Hoàng Sa. Lúc đó ông tổng thống Việt Nam Cộng Hòa chắc phải biết rằng những người lính sắp ra trận sẽ phải chịu hy sinh. Dù biết như vậy, ở địa vị người lãnh đạo một quốc gia, ai cũng phải ra lệnh tử chiến. Họ không thể chỉ nghĩ đến kế an toàn cho mỗi người lính. Vì phải bảo toàn danh dự quốc gia, vì còn phải nghĩ đến tổ tiên và con cháu.

Những người lính Việt Nam bảo vệ thành phố Lạng Sơn năm 1979 có biết rằng họ sắp bỏ mình trước biển người quân Trung Cộng hay không? Tại sao họ vẫn cầm súng chống cự tới cùng? Thiếu Tá Ngụy Văn Thà khi cùng các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam chống cự tới cùng đến lúc chỉ còn lưỡi lê trên đầu súng, họ có biết là họ sắp hy sinh hay không? Tại sao họ vẫn bám lấy mảnh đất Hoàng Sa cho đến chết? Tất cả những người lính Việt Nam, dù ở miền Nam hay miền Bắc, đều biết họ sẽ chết, nhưng chết cho tổ quốc Việt Nam. Vì bổn phận với tiền nhân bao đời trước. Vì biết còn bao nhiêu thế hệ con cháu đời sau. Người Việt Nam xưa nay không khiếp nhược.

© Ngô Nhân Dụng

Nguồn: Người Việt

 

 

119 Phản hồi cho “Nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?”

  1. Trung Trực- Hoa Kỳ says:

    Cách đây chưa đầy 1 năm(2011), sau các vụ gây hấn liên tục(cắt cáp, đâm đụng tàu thuyền sát hại ngư dân VN, vv..) ông Nguyễn Chí Vịnh, ông TBT Nguyễn Phú Trọng và một số quan chức cao cấp của chính quyền CSVN đã lần lượt lặn lội sang Trung Cộng và cuối cùng đã thỏa thuận song phương, ký kết 5 “điểm” liên quan đến vấn đề tranh chấp chủ quyền biển đảo cũng như cấm hai bên ngưng những động thái làm căng thẳng phức tạp thêm tình hình. Lúc đó, đồng bào trong và ngoài nước đã lên tiếng cực lực phản đối hành động ký kết song phương này của chính quyền csVN. Nhân dân VN đều mong muốn vấn đề tranh chấp này phải được giải quyết bằng đa phương, nhưng chính quyền csVN kinh thường tiếng nói và nguyện vọng của nhân dân.
    Các thỏa thuận ngầm song phương với TC cũng như văn bản ký kết 5 điểm chưa ráo mực thì ngày hôm nay Trung Cộng lại chơi trò lật lọng tráo trở cho quân dân ra xâm chiếm chủ quyền biển đảo của Việt Nam(Xin xem lại những động thái gây hấn của TC gần đây về vấn đề biển Đông), gây căng thẳng phức tạp thêm tình hình. Đây là một sự thất bại nặng nề đậm nét nhu nhược về chủ trương giải quyết tranh chấp của chính quyền csVN, đứng đầu là Bộ Chính Trị. Ông Hồ Cẩm Đào đã khinh thường những cam kết thỏa thuận và văn bản ký kết, xem lảnh đạo csVN như là đứa con nít. Sự nhục nhã này đã đụng chạm đến lòng tự trọng dân tộc, khơi dậy lòng lòng yêu nước của nhân dân VN vì kẻ đứng đầu lảnh đạo đất nước hèn nhát cúi đầu nhân nhượng tiếp tay cho sự nhục nhã này.
    Xét rằng nhân dân VN dư sức biết giải quyết tranh chấp bằng ngoại giao song phương với Trung Cộng không bao giờ hiệu quả và có giá trị thức tế vì mưu đồ bành trướng xâm lược tham lam của TC đã có từ lâu, và họ không bao giờ từ bỏ. Một khi Tàu Cộng đã phát họa đường lửởi bò, có nghĩa là họ đã có những mưu mô toan tính chiến lược để thực hiện cuộc xâm lấn. Để thực hiện những bước xâm chiếm, TC đã lợi dụng “16 chữ vàng+ 4 tốt” là bình phong, đưa quân dân Tàu sang trà trộn sống rãi rác khắp nơi, nhất là các vùng chiến lược của Việt Nam(dưới dạng khai thác Bauxit, dân Tàu làm ăn phi pháp ở Cam Ranh, .vv..) và đảng csVN đã tiếp tay cho kế hoạch xâm lược này bằng sự phép đón rước dân Tàu vào VN. Bên cạnh đó, Trung Cộng đã thực hiện mua chuộc sự hậu thuẩn của Lào và Campuchia. Hai nước nằm bên cái xương sống của VN và có địa bàn tầm lược khá quang trọng.
    Bị Trung Cộng lừa gạt tráo trở lộng hành như vậy mà ngay giờ phút này chính quyền VN vẫn tiếp tục làm “rùa rút đầu”, nhường nhịn, hô hào nhân dân bám chặt chủ trương giải quyết tranh chấp chủ quyền “bằng ngoại giao”, mà không có những thể hiện bằng hành động cụ thể, rõ rệt. Đảng csVN phản đối, hô hào đến tắt tiếng mà Trung Cộng vẫn “hành động” khẩn trương thực hiện xâm lấn chủ quyền biển đảo của VN ngờ ngờ trước mắt, trái lại csVN vẫn tiếp tục mơ tưởng giải quyết bằng ngoại giao, lại ngăn chặn, đàn áp thô bạo những người dân biểu tình yêu nước chống Trung Cộng. Xuống đường biểu tình nhằm gây sự chú ý và tố cáo hành động bành trướng của TC trên diển đàn Quốc tế có tầm quan trọng rất lớn.
    Đảng csVN cứ chủ trương giải quyết bằng ngoại giao lúc này chỉ là ảo tưởng theory mà thôi. Chỉ có con đường giải quyết ĐA PHƯƠNG cùng với sự phối hợp nhịp nhàng bằng HÀNH ĐỘNG CỤ THỂ mới chặn đứng được sự leo thang gây căng thẳng phức tạp thêm tình hình của TC.
    Đến nước này nhân dân VN phải cùng nhau sẳn sàng đứng lên bảo vệ sơn hà, chứ đừng trông đợi gì đến chính quyền “hèn với giặc, ác với dân” nửa. Quá khứ đã chứng minh đảng csVN chỉ biết cướp công chống ngoại giặc xâm bằng xương máu nhân dân. Mong anh linh hồn thiêng sông núi phò hộ cho con dân VN ngày càng sáng suốt, sớm khoát khỏi nạn bù mê thuốc lú “16 chử vàng+ 4 tốt” đả được 2 đảng
    csVN và csTQ hợp tác bõ bùa ngãi nhân dân Việt Nam bấy lâu nay.

  2. Chống tầu says:

    Làm thế nào? Thực ra, nếu ai nhìn nhận khách quan và thực lòng yêu nước thì sẽ thấy VN đang làm rất nhiều: làm rõ chứng cớ, hoàn thiện luật pháp, củng cố quốc phòng, tích cực quan hệ quôc tế, trực tiếp giữ đảo, củng cố những đảo mà VN đang giữ và ngay cả kiên trì giữ quan hệ với TQ cũng là 1 biện pháp (tất nhiên là trong giới hạn nào đấy)…..trong tất cả những công việc như vậy, có hoạt động là công khai nhưng cũng có những việc không thể hoặc chưa thể công khai. Nếu ai yêu nước muốn đóng góp trong các hoạt động cùng với Nhà nước chắc sẽ được hoan nghênh, ai chống phá đương nhiên chính quyền nào mà chẳng có thái độ rõ ràng!

    • Tuấn says:

      Mấy người CCCĐ mong mãi mà VN và TQ không đánh nhau nhi?

      • Austin Pham says:

        Làm gì có chuyện hai nước đánh…lộn. Trung cộng là cha của Việt cộng. Chỉ có cha đánh con thôi, mà đã như thế thì phải gọi là đánh…đúng chứ đâu có đánh…lộn. Một đôi dép còn không có mờ, toàn là nhờ cha xúi bậy làm hỗn làm ác với dân mình mà thôi. Dân trong nước gọi đám quân binh, cảnh sát là bọn “hèn với giặc, ác với dân”, có đúng không?.

    • Trúc Bach says:

      Chống tầu says :

      “Thực ra, nếu ai nhìn nhận khách quan và thực lòng yêu nước thì sẽ thấy VN đang làm rất nhiều:”

      Ha ha ha …

      Một trong những cái “làm rất nhiều” (để chống tầu), ấy là câu khẩu hiệu của đại tướng bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh :

      Quân đội VN mãi mãi nhớ ơn TQ !

      Mình lấy câu này trên báo đảng, như vậy là mình rất “khách quan” đấy nhé !

  3. MINH says:

    Cho em phản hồi với các anh ” trí cao ” chút nhe !
    Vân Vân says:
    “ 06/08/2012 at 09:48 Nói chung Tên Minh và cái lũ VNCH này mù về chính trị.Hàng ngày chỉ chúi mũi vào những chuyện gì đâu đâu mà không theo dỏi thời sự quốc tế hử? “
    Trích : “ CSVN nó chống TQ có bài bản hẳn hoi , tiến lui là phải có tính toán,hiểu không ? “
    – Anh Cam thử trả lời xem đó là bài bản gì ? Nhìn vế quá khứ chống TQ của bộ đội anh dũng ta , hình như đó là cái chiến thuật BIA THỊT tại đảo Gạc Ma thì phải ? Hay lại 1 chiến thuật khác là ra lệnh cho 1 tiểu đoàn vượt cầu để đánh TQ, sau đó lại đánh cho sập cầu và tiểu đoàn đó tha hồ làm BIA THỊT cho Tàu tập bắn ?
    Trích : “ Tiến, lui là phải có tính toán, hiểu không ?”
    – Vậy từ cái thời GẠC MA đó , cái quân đội NHĂN RĂNG tiến được bao nhiêu bước ? Có lấy lại được những gì đã bị TQ chiếm không, sao không thấy mấy vị bốc phét thành tích cho nhân dân nễ chơi ? Hay mỗi trận đánh thua lại phải làm lễ bàn giao, tức là LÙI thêm đất cho TQ ? Mấy ông có “sách lược đứng đắn ”, “ biết mình biết địch, trăm trận trăm thắng “ “ biết cả địch mạnh , yếu ở chổ nào nữa “, thao lược như Khổng Minh mà lại chỉ làm BIA THỊT ? Mà chỉ biết vác cái mặt MO đi bàn giao biển, đảo cho TQ ? Đúng là 1 loại mạt hạng có não bộ cao siêu… cở ngang HÁNG thằng TQ thì mới có lối “tính toán” trật cùi dừa như vậy !
    – Lại có 1 một chiến thuật LUI hết sức …lạ, đó là cho dân TQ đóng ổ khắp nơi từ nam chí bắc ! đặc biệt là Tây nguyên là vị thế chiến lược ! Cái “tính toán” này cũng cao cở Đũng QUẦN, Khi TQ phát động chiến tranh, lính của nó đóng khắp nơi trên VN, thì bộ đội mình cũng tiếp tục làm BIA THỊT thôi ! Lúc này,bộ đội ta muốn “tuột quần” chạy cũng không kịp !
    Bằng này thứ cho ta hiểu được gì ? Một đất nước được lãnh đạo bởi 1 thành phần ÍT HỌC, DỐT NÁT, ĐẦN DỘN, kèm thêm sự LƯU MANH, ĐIẾM HOẠT, bởi những tên lãnh đạo có cốt bần cố nông từ trong bào thai , thì việc BÁN NƯỚC là điều hiễn nhiên !
    Cam viết “ chính trị đi theo đường lối không liên kết, hòa hảo …khá khôn ngoan “
    – Điều này nghe thì khôn thiệt, hiện nay thằng ĐẦY TỚ bị chủ phản , không lẻ chờ chết? mà nó cũng rất cần tồn tại để giử cái tài sản kết sù sau nữa thế kỹ vơ vét, nó bèn phải đi thương vay khóc mướn khắp thế giới hầu che chở cho nó qua cơn đại nạn !
    – Có 1 điều, thằng BẦN CỐ NÔNG này không thể khôn hơn quan thày Liên Sô của nó ! Vậy mà nó tưởng rằng sẽ “ ngư ông đắc lợi “ ! Nên nhớ rằng cái liên bang Sô Viết trải gần nửa địa cầu mà còn phải tan rã như bèo bởi Hoa Kỳ ! Đừng hoang tưởng. Anh cũng chỉ là 1 con bài trong tay các siêu cường mà thôi !
    Thật hết sức vô liêm sĩ khi viết : “nếu không phải là VNCS mà là VNCH thì cả cái nước VN này vào tay TQ từ lâu “ !?!? Sao zậy ?
    Xin hỏi, vậy ai là người ký công hàm 1958 bán đứng HS-TS ? Ai đã xin xỏ từng 100 đôla để làm tay sai cho CSQT ? Ai đã mở cuộc xâm lược miền Nam vì quyền lợi LS – TQ ? Ai cam tâm mang cả dân tộc phải đổ máu trên 20 năm chỉ vì cái …kho bom nguyên tử của thằng Tàu Cộng? Tại sao lãnh đạo 1 đất nước mà lại làm TÔI MỌI cho ngoại bang đến nỗi phải ra thân MẤT NƯỚC ? Thứ lãnh đạo có bộ não THÚ mới NGU ĐẦN mà không nhận ra ý đồ của TQ khi nó viện trợ chiến tranh ! Anh đã BÁN NƯỚC từ khi anh nhận viện trợ của TQ, bởi chiến thắng là của TQ, thì nó phải hưởng thành quả chứ ? Sao lại là của các anh ? cắt, xén bao nhiêu dâng cho TQ cũng chưa đủ là vậy !
    Thật đáng đời, một bài học NHỤC NHÃ cho cái chế độ chỉ biết khom lưng làm TÔI ĐÒI cho ngoại bang !
    Lạ một điều , Cam đói vẫn vãnh cái mồm hôi thối KÍT Tàu mà đổ vơ cho VNCH ! Biết NHỤC NHÃ thì đừng bán nước !

  4. Tranhoan says:

    Mấy ông cách đây 40 năm chạy te tua bây giờ vẫn con cay mũi, quay mỏ về rủa đất nước đã sinh ra mình, chỉ muốn tàu đánh VN, hay tốt nhất là VN gây chiến với tàu, đúng là đồ khốn, làm sao mà lừa được ai, chỉ tự sướng cho kéo dài được thời gian chống gậy thôi!

Leave a Reply to Trúc Bach