Anh em xâu xé gia đình tất phải đổ
Anh em xâu xé gia đình tất phải đổ
“A house divided against itself cannot stand” (Abraham Lincoln, 1858)
(Ngày 22 tháng 7 vừa qua tại St.Paul, Minnesota tôi đọc một bài tham luận với đề tài: “Tự Do Ngôn Luận và Tự Do Báo Chí trong đời sống quốc gia và sinh hoạt cộng đồng”. Bài nói chuyện được đọc nhân dịp kỷ niệm một năm phát hành báo Người Việt Minnesota và Ngày Truyền Thông Báo Chí Việt Ngữ tại Minnesota. Bài nói chuyện được phổ biến rộng rãi trên báo chí và các trang mạng Việt Ngữ, gây nên nhiều phản ứng. Những phản ứng chống đối cho rằng bài viết của tôi nhằm mục đích bênh vực báo Người Việt California sau khi báo này chọn đăng một lá thư của một độc giả trong đó có đoạn viết: “Ngày 30 tháng 4, 1975 là một ngày vui mừng của dân tộc, và VNCH là bè lũ tay sai của giặc Mỹ”. Trong số phản ứng trên hệ thống trang mạng Việt Ngữ có 2 bài gởi đích danh cho tôi là của Bác Sĩ Trần Văn Tích và Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Khôi. Tôi đã liên lạc với hai vị trên qua điện thư và hứa sẽ có bài trả lời. Đây là lý do của bài viết này, vừa trả lời hai vị bác sĩ, vừa trả lời chung cho những quý vị đã lên tiếng về vấn đề này. Tôi sẽ đề cập đến hai vấn đề: (1) Nói rõ thêm về tự do ngôn luận và tự do báo chí trong Tu Chính Án Thứ Nhất và (2) Trả lời câu hỏi phải chăng sự có mặt của tôi tại St. Paul, Minnesota cũng như bài nói chuyện của tôi nhằm mục đích bênh vực cho báo Người Việt California hay không?)
Tự Do Ngôn Luận và Tự Do Báo Chí trong Tu Chính Án Thứ Nhất:
Bản Hiến Pháp Hoa Kỳ được đại biểu của 13 tiểu bang biểu quyết chấp thuận ngày 17 tháng 9 năm 1787 tại Philadelphia. Toàn bộ Hiến Pháp thực ra không dài lắm, chỉ gồm 7 điều khoản. Bản văn chỉ quy định mà không giải thích. Bản văn cũng chẳng đưa ra một lý thuyết hay nguyên tắc căn bản nào như kiểm soát và cân bằng (checks and balances), phân quyền (separate powers), hay vai trò phán xét của tư pháp (judicial review). Muốn tìm hiểu ý nghĩa và giải thích thẩm quyền (authoritative interpretation) bản Hiến Pháp Hoa Kỳ và 10 tu chính án đầu tiên, người ta cần phải đọc 85 bài khảo luận được viết bởi ba cây viết: James Madison, Alexander Hamilton và John Jay cùng viết chung dưới một bút hiệu là “Publius”. Bài đầu tiên được viết ngày 27 tháng 10, 1787. Bài thứ 85 được viết ngày 28 tháng 5, 1788. Họ viết đều đặn, liên tục, các bài viết xuất hiện 4 lần một tuần. Tất cả các bài viết này được gọi chung là The Federalist Papers.
Tu Chính Án Thứ Nhất nói về tự do báo chí và tự do ngôn luận nằm trong 10 Tu Chính Án gọi chung là Bill of Rights được biểu quyết thông qua ngày 15 tháng 12, 1791 tức là hơn 3 năm sau khi Hiến Pháp Hoa Kỳ được ban hành.
Muốn tìm lời giải thích về tự do ngôn luận và tự do báo chí trong Tu Chính Án Thứ Nhất, người ta phải trở về với bài Federalist số 84 viết vào ngày 28 tháng 5, 1788, tức 3 năm trước đó, mà tác giả là Alexander Hamilton.
Hamilton viết như sau:
“Why, for instance, should it be said, that the liberty of the press shall not be restrained, when no power is given by which restrictions may be imposed?….
What is the liberty of the press? Who can give it any definition which would not leave the utmost latitude for evasion? I hold it to be impracticable; and from this, I infer, that its security, whatever fine declarations may be inserted in any constitution respecting it, must altogether depend on public opinion, and on the general spirit of the people and of the government. And here, after all, as intimated upon another occasion, must we seek for the only solid basis of all our rights. (Gạch dưới là do tác giả thêm vào).
“Tại sao, chẳng hạn, lại nên nói rằng tự do báo chí sẽ không được kiềm chế khi không có quyền lực nào được tạo ra để có thể dùng vào việc kiềm chế đó?…
“Tự do báo chí là gì? Liệu ai có thể định nghĩa được nó mà không để hở ra một không gian tối đa cho sự chạy thoát. [Bởi thế mà] tôi cho điều đó là bất khả; và từ đó tôi rút ra kết luận rằng sự an toàn về mặt tự do báo chí là, dù bạn có thể đưa những lời lẽ đẹp đẽ nhất vào trong một hiến pháp tôn trọng nó, sẽ bắt buộc phải tuỳ thuộc vào công luận cũng như vào tinh thần chung của người dân và của chính quyền. Và, cuối cùng thì như tôi đã ngụ ý trong một dịp khác, chính ở đây là nơi ta phải tìm cơ sở độc nhất cho tất cả mọi quyền của chúng ta.” (Gạch dưới do tác giả thêm vào)
Hoá ra là như vậy!! 224 năm trước đây một tác giả lỗi lạc nhất của Bản Hiến Pháp Hoa Kỳ, của Tu Chính Án Thứ Nhất, đã viết trong lá thư Federalist paper thứ 84 là tìm cách định nghĩa tự do báo chí là một điều không thực tế, và mọi cố gắng để mang lại một ý nghĩa cho ý niệm tự do báo chí đều phải tùy thuộc vào công luận (public opinion) và dân trí (general spirit of the people). Và theo Hamilton, đây mới là nơi chúng ta cần phải dựa vào để tìm căn bản vững chắc duy nhất cho mọi thứ dân quyền.
Không những thế, làm sao có thể quy định rằng tự do ngôn luận không bị hạn chế trong khi không có bất cứ một điều khoản nào quy định quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí là gì?? Và suy ra từ những câu hỏi và phương cách đặt vấn đề của Hamilton thì câu trả lời là ý dân và dân trí. Quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí bắt nguồn từ ý dân, và giới hạn của hai quyền này cũng lại là … ý dân. Và vì thế mới có Tu Chính Án Thứ Nhất:
“Congress shall make no law…. abridging the freedom of speech, or of the press!!”
“Quốc hội sẽ không làm ra luật nào… giới hạn tự do ngôn luận hay tự do báo chí!!”
Bênh vực một tờ báo hay bênh vực quyền tự do ngôn luận?
Vị trí đúng nhất của lá thư của độc giả Sơn Hà là sọt rác. Tờ Người Việt California đăng lên mới thành có chuyện. Và gây công phẫn. Mới đầu còn nhỏ, sau lan rộng. Có nhiều buổi họp được triệu tập. Có tuyên cáo chung. Có kêu gọi tẩy chay, biểu tình. Có áp lực đòi sa thải nhân viên đã chọn đăng lá thư. Có áp lực đòi tờ báo phải công bố lý lịch của độc giả Sơn Hà trong khi đây chính là điều tối kỵ trong ngành báo chí luôn luôn giữ kín nguồn tin. Có ý kiến lập Ủy Ban theo dõi phân tách các bài của báo Người Việt. Nói cách khác cần lập ngay một Ban Kiểm Duyệt ngay giữa lòng cộng đồng người tỵ nạn Cộng Sản đi tìm tự do! Vậy có nên lập luôn một uỷ ban kiểm soát và chỉ đạo tư tưởng hay không? Cộng Đồng có nên thành lập một ủy ban quy định những điều mọi người tỵ nạn phải tuân theo trong những sinh hoạt của cộng đồng như chào cờ, phủ cờ, hát quốc ca VNCH, hay đặt bàn thờ tổ quốc. Và khi quy định những điều khoản này thì phải lập ra những đoàn cảnh sát để kiểm soát việc thi hành. Đây có phải là điều chúng ta muốn cho cộng đồng dân Việt tỵ nạn trở thành hay không?
Báo Người Việt California, hay bất cứ tờ báo nào khác, không những là một cơ quan ngôn luận mà còn là một cơ sở thương mại, cung cấp công ăn việc làm cho nhân viên, và nhờ đó những nhân viên này nuôi sống gia đình, đóng thuế, đóng góp vào ổn cố và thịnh vượng của cộng đồng chúng ta nói chung. Nhân danh điều gì, lý tưởng nào, để cắt nguồn sống của bao gia đình?
Và sau khi đóng cửa được báo Người Việt California rồi thì đến phiên báo nào? Cơ sở thương mại nào? Phòng thuốc nào? Phòng mạch nào? Tiệm ăn nào? Chợ nào? Quán cà phê nào? Tiệm phở nào? Tiệm hủ tíu nào? Tiệm bánh mì nào? Tiệm làm móng tay, cắt tóc nào? Có phải đây là điều chúng ta muốn cộng đồng dân Việt trở thành không?
George Orwell là một nhà văn Anh Quốc của đầu thế kỷ 20. Ông căm thù cộng sản và nổi tiếng qua hai tác phẩm Animal Farm (Trại Gia Súc) và “1984”. Trại Gia Súc là một truyện giả tưởng về một cuộc nổi loạn của các gia súc. Sau khi chiếm được trại, hai con heo lãnh đạo, Napoleon và Snowball, đã họp toàn thể các gia súc trong trại và đưa ra Bảy Điều Răn (The Seven Commandments) cho mọi gia súc phải tuân theo, Bảy Điều Răn (The Seven Commandments) như sau:
1_Whatever goes upon two legs is an enemy
2_Whatever goes upon four legs, or has wings, is a friend
3_No animal shall wear clothes
4_No animal shall sleep in a bed
5_No animal shall drink alcohol
6_No animal shall kill any other animal
7_All animals are equal
1_Bất cứ cái gì đi trên hai chân đều là kẻ thù
2_Bất cứ cái gì đi trên bốn chân, hay có cánh, đều là bạn
3_Không súc vật nào được ăn mặc quần áo
4_Không súc vật nào được ngủ trên giường
5_Không súc vật nào được uống rượu
6_Không súc vật nào được giết một súc vật khác
7_Mọi súc vật đều bình đẳng
Thời gian qua, các khẩu hiệu và 7 điều răn thay đổi. Khẩu hiệu hai chân, bốn chân được đổi như sau: “Four legs good, two legs better! Four legs good, two legs better”! (“Bốn chân tốt, hai chân tốt hơn! Bốn chân tốt, hai chân tốt hơn!”)
Và 7 điều răn chỉ còn lại một điều thứ 7 được sửa lại như sau:
“All animals are equal
But some animals are more equal than others!!”
“Mọi súc vật đều bình đẳng
“Nhưng cũng có vài con bình đẳng hơn những con khác!”
Nghe đâu giống như “Kinh Tế Thị Trường theo Xã Hội Chủ Nghiã” của Cộng Sản Việt Nam ngày nay!
Tất cả mọi người đều quen với một bức ảnh ô nhục nói lên bộ mặt áp bức của chế độ Cộng Sản. Đó là bức ảnh một tên công an bịt mồm linh mục Nguyễn Văn Lý. Ai trong chúng ta muốn làm bàn tay bịt miệng quyền tự do phát biểu của người khác?
Mục đích bài nói chuyện của tôi ở St. Paul, Minnesota không nhằm bênh vực báo Người Việt California hay bất cứ báo nào khác. Mục đích và ý nghĩa bài nói chuyện là để nhắc nhở về sự cần thiết bảo vệ quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của tất cả mọi người dân Việt yêu chuộng tự do.
Rudyard Kipling là một nhà văn, nhà thơ Anh Quốc đầu thế kỷ thứ 19. Ông là nhà văn Anh Quốc đầu tiên được giải Nobel về văn chương. Tôi biết đến Kipling qua một bài thơ mà thân phụ tôi đã gửi cho tôi khi tôi còn là một thiếu niên mới bắt đầu vào ngưỡng cửa trung học. Thân phụ tôi giờ đã qua đời, và tôi cũng đã trên 70, nhưng bài thơ này luôn là một ngôi sao Bắc Đẩu làm kim chỉ nam đối với tôi. Tựa bài thơ là “If”, bài thơ nổi tiếng nhất của Kipling, xuất hiện vào năm 1910. Tôi muốn trích dẫn vài đoạn để làm kết luận cho bài viết này.
“If you can keep your head when all about you
Are losing theirs and blaming it on you,
If you can trust yourself when all men doubt you,
But make allowance for their doubting too;
…..
If you can bear to hear the truth you’ve spoken
Twisted by Knaves to make a trap for fools,
…
Yours is the Earth and everything that’s in it,
And, which is more, you’ll be a Man, my son.”
“Nếu con giữ được cái đầu bình thản
“Trong khi mọi người đã mất mà còn trách móc con,
“Nếu con vẫn tin được ở mình dù bị mọi người ngờ vực
“Mà vẫn không chấp điều người ta ngờ vực;
“………..
“Nếu con chịu đựng được những sự thật mà con đã nói ra
“Bị vặn vẹo bởi những kẻ tồi tàn để bẫy những thằng điên,
“………..
“Thì, con ạ, Trái Đất thuộc về con và tất cả trên Đất ấy,
“Và hơn nữa, con ạ, bởi con đã thành Người.”
Qúy vị cùng thế hệ với tôi chắc rất quen thuộc với những bài học trong ngụ ngôn của La Fontaine, một nhà thơ Pháp thế kỷ thứ 17. Trong bài vịnh về cái bị có hai túi (la besace), có đoạn thơ như sau:
« Nous nous pardonnous tout, et rien aux autres hommes
…
Le fabricateur souverain,
Nous créa besaciers tout de même manière,
Tant ceux du temps passé que du temps d’aujourd’hui:
It fit pour nos défauts la poche de derrière,
Et celle de devant pour les défauts d’autrui.”
“Chúng ta tự tha thứ cho nhau hết cả, trừ tha cho người khác
“…………
“Đấng Tạo Hoá tối cao
“Dựng ra tất cả chúng ta cùng một kiểu,
“Từ trong quá khứ xa xưa đến tận hôm nay:
“Cho bao sai trái của ta vào túi sau
“Và để hết sai trái của người vào túi trước.”
Một nhà báo Anh Quốc, John Morley, đã viết: “You have not converted a man because you have silenced him!” (“Bạn chưa thuyết phục được tôi chỉ vì bạn cấm được tôi nói.”)
Tôi muốn kết thúc bài này với một niềm hy vọng. Thứ sáu vừa qua Thế Vận Hội Mùa Hè 2012 đã long trọng và tưng bừng khai mạc tại Luân Đôn. Có 204 quốc gia tham dự. Sau những nghi thức khai mạc cả vận động trường im lặng và từ trên khán đài giọng ca của Paul McCartney của ban nhạc The Beatles cất lên. Giọng ca không còn mạnh như xưa. Nhưng lời ca đã đưa tâm hồn tôi trở về những năm 60. Trở về một không gian của tuổi thanh niên mới vào đời, của những giấc mơ không những cho đời mình mà còn cho cả một bầu trời quê hương yêu dấu. Lời ca giản dị đến mộc mạc. Hai câu đầu của bài hát như sau:
“Hey Jude, don’t let me down
Take a sad song and make it better!!”
“Ê Jude, đừng bỏ rơi anh
“Hãy lấy một bài hát buồn mà làm thành lạc quan hơn!!”
Có thể nào tất cả chúng ta nhận lấy bài ca buồn và cùng nhau biến bài ca buồn thành khúc hoan ca cho những thế hệ mai sau??
© Phan Quang Tuệ
Ghi chú: Những phần dịch các câu trích dẫn trong tiếng Anh, tiếng Pháp là do NNB.
Gửi bài viết của Hoàng Ngọc An trích từ blog CHÚNG TÔI MUỐN TỰ DO
Đầy đủ tài liệu về vụ báo Người Việt Cali cũng có tại blog trên
Mẹ ơi, thẩm phán gì mà ngu quá
Con: mẹ ơi khắp nơi đang chửi thẩm phán gì mà ngu quá.
Mẹ: chắc thẩm đang toan tính mò về quê hương ăn chùm khế chua. Nói những gì?
Con: Vụ báo Người Việt ấy mà. Thẩm nói rằng cộng đồng đòi cho biết tên thật của Sơn Hào là vi phạm.
Mẹ: Ngu. Bài tin tức, phóng sự điều tra điều bố thì phải giữ kín. Bài quan điểm, ý kiến thì không. Người ta đang nghi Sơn Hào là Vũ Quý Hạo Nhiên. Nó cố tình làm thế để phỉ báng công khai cộng đồng.
Con: Thẩm nói rằng đòi đóng cửa tờ báo là cắt nguồn sống của bao gia đình.
Mẹ: Ngu. Giả dụ thẩm đi ăn cướp, bắt bỏ tù thẩm là cắt nguồn sống của vợ con thẩm à? Ban điều hành tờ báo phải chịu trách đường lối, chủ trương và có nghĩa vụ kiểm tra việc in ấn. Ban lãnh đạo làm sai rồi đem nhân viên ra “ăn mày” cửa từ bi à?
Con: Thẩm nói rằng có nên lập ủy ban theo dõi báo NV, lập ủy ban chỉ đạo kiểm soát tư tưởng, lập ủy ban quy định những điều mọi người tị nạn phải tuân theo..
Mẹ: Ngu. Cộng đồng có những luật bất thành văn. Luật đó hình thành từ nguồn gốc ban đầu của cộng đồng hải ngoại: tập hợp của những người tị nạn cộng sản. Mọi cái trái với điều trên là vi phạm.
Con: Thẩm nói rằng sau khi đóng cửa báo NV rồi thì đóng đến các tiệm nào?
Mẹ: Ngu. Báo NV tự xưng là cơ quan tranh đấu và cộng đồng đã tha thứ 3 lần. Các tiệm ăn, uốn tóc, cứ công khai trưng bảng hiệu “Tiệm này không chống cộng” đi rồi sẽ biết. Mọi cái bao gồm kinh tế, xã hội, văn học, nghệ thuật trong cái chu vi cộng đồng hải ngoại là phải hoạt động dưới cái mũ KHÔNG CHẤP NHẬN CỘNG SẢN. Thằng nào, con nào không chấp nhận mũ đó thì về VN mà sống.
Thôi, thẩm phán kiểu đó là quá ngu. Không nói tới nữa.
Hạ màn
Hoàng Ngọc An
Tự do ở Mỹ thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi vô tình xem mấy video các vị người việt ở Mỹ biểu tình chửi nhau, mạt sát nhau (họ gọi là mạ lị – không hiểu từ này lấy ở đâu), gọi nhau là con chó, con dòi, thằng hèn, con điên… (vị nào cũng có chức sắc, có trình độ cả mới khiếp chứ) thì tôi không thể tượng tượng nổi. Ở VN mấy bà bán hàng ở chợ cóc chửi nhau cũng không thô tục bằng. Rồi tôi hiểu nước Mỹ là vậy, tự do chửi nhau, tự do mạt sát nhau vì thế nhiều người thích đến Mỹ để được mạt sát nhau. Họ không là người mà là thú dữ nên mới coi nhau như vậy. Nước Mỹ đúng là một thùng rác không hơn không kém.
Bác nói rất đúng. Xứ Mỹ là một cái thùng rác, nơi những miếng rác có quyền bình đẳng và tất cả mọi miếng rác đều có quyền lên tiếng cho cái thân phận rác rưởi của mình.
Còn ở xứ đỉnh cao trí tuệ VN thì khác. Rác và lãnh đạo. Sinh ra làm rác thì sống kiếp làm rác. Sinh ra làm lãnh đạo thì được quyền sống trên đống rác và ăn mọi loại rác.
Trả lời Thùng rác
Thùng rác nói nước Mỹ chỉ là “thùng rác” nhưng nay tại VN nhà giầu, một số đông đảng viên tham nhũng thừa tiền thèm vào Mỹ nhỏ rãi ra mà không được, thế mới đau, nước Mỹ là thùng rác nhưng nước Cộng Hòa XH chủ nghĩa VN mới thực là cái nhà xí, nhà cầu.. không lâu nữa sẽ biến thành trại tù trại tập trung, trại cải tạo của Trung quốc anh em, lúc đó chúng nó chen nhau chạy qua Mỹ . Đúng là Thùng Rác!
Ông Thẩm Phán Tuệ có đề cập đến tu chính án thứ nhất về quyền tự do ngôn luận mà theo ông cũng như theo chính tu chính án là Quốc Hội sẽ không làm ra luật để giới hạn tự do ngôn luận hay tự do báo chí vì “Quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí bắt nguồn từ ý dân, và giới hạn của hai quyền này cũng lại là … ý dân”…
Tôi tự hỏi tờ báo Người Việt Cali là một tờ báo dành cho cộng đồng người Việt tị nạn, phát hành bằng tiếng Việt và phục vụ cho những sinh hoạt của người Việt. Sự việc xãy ra và phản ảnh của cộng đồng người Việt nói chung phải chăng chính là phản ảnh “ý dân” Việt tị nạn ở đây? như vậy thì có gì vi phạm với chính cái ý niệm về tự do mà hiến pháp và chính ông định nghĩa? Hơn nữa, cộng đồng người Việt không có quyền hạn gì để cấm Người Việt thực thi quyền tự do báo chí của họ nhưng cộng đồng ngưồi Việt có quyền phản đối, thậm chí tẩy chay tờ báo này vì đó là quyền tư do tư tưởng và chọn lựa của những con người trong một chế độ dân chủ tự do. Mặt khác, nếu cho rằng vì có quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí mà báo Người Việt có quyền cho đăng bất cứ một bài viết nào để nhục mạ vô lối chính cái cộng đồng mà họ cho là họ đang phục vụ thì tờ báo Người Việt và những tờ báo tay sai của của CSVN có khác gì? – và chẳng lẻ đối với một tờ báo làm tay sai cho CSVN, cộng đồng người Việt cũng không có quyền phản đối hay tẩy chay?
Thưa ông Tuệ: Ông đã gán ghép một cách cẩu thả, nếu không muốn nói là có ác ý tư cách pháp nhân cho cộng đồng người Việt mà ông biết rất rõ họ không có thể có được khi ông bi kịch hóa quyền hạn của họ trong việc thành lập một ủy ban theo dỏi và phân tách các bài viết của báo Người Việt cho đến việc kiểm soát và chỉ đạo tư tư tưởng cũng như hành động của cộng đồng người Việt, rồi từ đó, ông so sánh những hành động như vậy với hình ảnh của những tên cộng sản Việt-Nam bịt miệng linh mục Lý trước phiên tòa, nghĩa là: quí vị cũng chẳng tốt lành gì!
Từ báo Người Việt, ông suy diễn một cách rất bất cẩn ra với tất cả các tờ báo khác như sau: “Báo Người Việt California, hay bất cứ tờ báo nào khác, không những là một cơ quan ngôn luận mà còn là một cơ sở thương mại, cung cấp công ăn việc làm cho nhân viên, và nhờ đó những nhân viên này nuôi sống gia đình, đóng thuế, đóng góp vào ổn cố và thịnh vượng của cộng đồng chúng ta nói chung. Nhân danh điều gì, lý tưởng nào, để cắt nguồn sống của bao gia đình?”
Thưa ông Tuệ: nếu một tờ báo được cộng đồng xác định là tay sai của cộng sản thì tờ báo ấy có quan tâm gì đến sự ổn định của cộng đồng người Việt và ngược lại cộng đồng người Việt có cần phải quan tâm đến công ăn việc làm cũng như nguồn sống của bao gia đình của họ? Không hiểu ông đến Mỹ với tư cách gì nhưng nếu cũng là một người tị nạn cộng sản thì không lẽ sau 37 năm ông không còn biết ông đang đứng ở đâu trong cuộc đấu tranh cho tự do và quyền sống của con người và quê hương Việt-Nam hôm nay? Xa hơn, ông không cần phải lo : những tờ báo làm tay sai cho cộng sản khộng cần hậu thuẩn của cộng đồng vẫn sống hùng, sống mạnh bằng nguồn tài trợ của đảng và nhà nước CSVN!
Thú thật tôi buộc lòng phải viết những giòng chử như thế này trong một cuộc sống cá nhân với nhiều lo nghĩ. Nhưng quan trọng hơn là một niềm đau sâu xa mà một vài độc gỉa có thể chia sẽ với tôi: với một trí thức cao cấp như ông mà còn suy nghĩ như thế này thì một ngày mai cho quê hương sẽ còn xa lắm. Làm sao có thể “lấy bài ca buồn và cùng nhau biến bài ca buồn thành khúc hoan ca cho những thế hệ mai sau??”
Cái tự ái của Cộng đồng , cái sức mạnh Cộng đồng , là do tinh thần chống Cộng tạo nên .
Tinh thần chống Cộng mất , thì cái Cộng đồng này cũng tan theo .
Thế thì tinh thần chống Cộng phải số một rồi mới được nói đến tự do .
Chống cộng đã biến thành một cái đạo CHỐNG CỘNG , một tôn giáo độc tôn của Cộng đồng .
Than ôi ! Càng tránh vỏ dưa , càng đạp vỏ dừa . Hu ..hu ..!!!
Đạp… Cái vỏ dừa thối mủn và vàng ệch của lũ cccđ kia ấy ư ?
Tôi xin đi thẳng vào đề
Tôi cũng đã tốt nghiệp Đại học tại Sài Gòn năm 1966 như ông Phan Quang Tuệ, có lẽ ông Tuệ cùng lứa tuổi với tôi. Tôi đọc xong bài của ông PQ Tuệ thú thật tôi không hiểu gì mấy, không biết chủ đích của ông là gì?, Chủ đề chính của bài viết là gì? Bải viết lan man không có trọng tâm.
Về hình thức bài viết không có dàn bài, không có tinh thần tổng hợp, phân tích không dùng phương pháp diễn dịch qui nạp….
Về nội dung tôi thấy có vài khuyết điểm đáng kể: Trươc hết ông nói về chuyên môn hơi nhiều, tâm lý chung người ta ngại nghe nói về chuyên môn. Thí dụ một bệnh nhân đau bao tử đi khám Bác sĩ chỉ muốn BS chữa cho hết bệnh chứ không muốn nghe BS giảng giải dài dòng văn tự về các loại đau bao tử, về các loại thuốc, về di truyền … vân vân…
Ông giảng giải hơn nhiều về luật pháp, người tỵ nạn phản đối báo NV chứ không vi phạm tự do ngôn luận, nếu họ vi phạm thì đã bị truy tố, bị bắt giam rồi. Tôi thấy qua cả hai bài ông đều giảng giải kiến thức chuyên môn của ông hơi nhiều , người đọc rất ngại nghe những chi tiết này.
Cuối bài tự nhiên ông đưa mấy bài thơ cổ điển của Ripling, của La Fontaine .. vào bài viết một cách lạc lõng, chẳng ăn nhập gì tới chủ đề cả, ông chẳng soi sáng gì hơn cho chủ đề mà còn làm cho bài thêm khó hiểu hơn.
Nhìn chung bài không có tính thuyết phục, lý luận của tác giả bài viết rất yếu, không chứng minh được gì cả, đề tài không rõ rệt, diễn tả mơ hồ mung lung , nói chung cả hai bài đều thất bại về mọi phương diện: Không thuyết phục được người đọc, không làm cho họ thích thú, thoải mái.
Tác giả quá chủ quan, toàn bài chỉ là những quan điểm, những cái nhìn rất chủ quan, chính vì quá chủ quan nên ông đã bị quá nhiều người phản bác.
Tôi có vài hàng góp ý, mong ông thông cảm, không có ác ý
ĐN
Chủ báo giấy có quyền đăng nhửng bài mình thích
đó là tự do ngôn luận
chủ báo mạng có quyền cho hiển thị nhửng gì mình cho là đúng
đó là tự do ngôn luận
chủ đài truyền hình có quyền cho phát nhửng hình ảnh có lợi cho mình
đó là tự do ngôn luận
chủ đài phát thanh có quyền phát nhửng tin tức mình thích và có lợi cho phe mình
đó là tự do ngôn luận
người có khả năng viết bài có quyền viết có lợi cho mình và phe nhóm
đó là tự do ngôn luận
chỉ cần họ đừng vi phạm luật pháp nước mỷ
nhưng nước mỷ lại tôn trọng tự do ngôn luận
tôi không có báo giấy không có báo mạng không có đài hình không có đài tiếng không biết viết bài
vậy tôi sẻ thực thi quyền tự do ngôn luân của mình bằng cách nào
bằng cách
xem nhửng gì người ta cho xem
đọc nhửng gì người ta cho đọc
nghe nhửng gì người ta cho nghe
nếu tôi phản đối điều gì đó mà tôi cho là sai trái thì chủ báo và người viết hô hoán lên rằng tôi xâm phạm
một cách thiếu văn hóa và thô bạo vào quyền tự do ngôn luận của họ
tôi là người thuộc nhóm tự do ngôn luận ở thế yếu
khác hẳn nhóm tự do ngôn luận ở thế mạnh
quandannambo chỉ nói đúng một nửa!
- Chủ báo giấy có quyền đăng nhửng bài mình thích đó là tự do ngôn luận (sic);
nhưng người đọc xứ tự do có quyền tự do phát biểu bất bình những gì xúc phạm đến độc giả bao gồm cả việc đưa nhà báo ra tòa tội xúc phạm.
- chủ báo mạng có quyền cho hiển thị nhửng gì mình cho là đúng đó là tự do ngôn luận (sic);
người đọc xứ tự do có quyền tự do chỉ trích sai (gọi là tranh luận)
- chủ đài truyền hình có quyền cho phát nhửng hình ảnh có lợi cho mình đó là tự do ngôn luận (sic);
nhưng người xem cũng có toàn quyền phản đối chương trình vô bổ, xâm phạm cá nhân, xúc phạm giới tính, hoặc nhồi sọ trẻ em v..v .. . ví dụ rõ nhất là phim ảnh cũng bị phân loại để không vi phạm những vi phạm
- chủ đài phát thanh có quyền phát nhửng tin tức mình thích và có lợi cho phe mình, đó là tự do ngôn luận (sic)
nhưng người dân xứ tự do có quyền biểu tình hay cung cấp tin tức bị đài bóp méo, nhũng nhiểu, hoặc thưa đài ra tòa.
- người có khả năng viết bài có quyền viết có lợi cho mình và phe nhóm đó là tự do ngôn luận
chỉ cần họ đừng vi phạm luật pháp nước mỷ (sic)
và người đọc cũng có toàn quyền phản luận chỉ trích, gọi là rebute để nói lên quan điểm ngược lại.
nhưng nước mỷ lại tôn trọng tự do ngôn luận tôi không có báo giấy không có báo mạng không có đài hình không có đài tiếng không biết viết bài vậy tôi sẻ thực thi quyền tự do ngôn luân của mình bằng cách nào bằng cách xem nhửng gì người ta cho xem đọc nhửng gì người ta cho đọc nghe nhửng gì người ta cho nghe nếu tôi phản đối điều gì đó mà tôi cho là sai trái thì chủ báo và người viết hô hoán lên rằng tôi xâm phạm một cách thiếu văn hóa và thô bạo vào quyền tự do ngôn luận của họ tôi là người thuộc nhóm tự do ngôn luận ở thế yếu khác hẳn nhóm tự do ngôn luận ở thế mạnh (sic).
Đã ở Mỹ thì có toàn quyền tự do phát biểu nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, khác hẳn với ở VN không được phát biểu nhưng công an đảng sẽ có toàn quyền tự do phủ chụp vu vạ cho mình những tội lỗi mà mình không vi phạm. Đó là sự khác biệt giữa Mỹ và VN. he he he
Tôi xin đi thẳng vào đề
Tôi cũng đã tốt nghiệp Đại học tại Sài Gòn năm 1966 như ông Phan Quang Đệ, có lẽ ông Đệ cùng lứa tuổi với tôi. Tôi đọc xong bài của ông PQ Đệ thú thật tôi không hiểu gì mấy, không biết chủ đích của ông là gì?, Chủ đề chính của bài viết là gì? Bải viết lan man không có trọng tâm.
Về hình thức bài viết không có dàn bài, không có tinh thần tổng hợp, phân tích không dùng phương pháp diễn dịch qui nạp….
Về nội dung tôi thấy có vài khuyết điểm đáng kể: Trươc hết ông nói về chuyên môn hơi nhiều, tâm lý chung người ta ngại nghe nói về chuyên môn. Thí dụ một bệnh nhân đau bao tử đi khám Bác sĩ chỉ muốn BS chữa cho hết bệnh chứ không muốn nghe BS giảng giải dài dòng văn tự về các loại đau bao tử, về các loại thuốc, về di truyền … vân vân…
Ông giảng giải hơn nhiều về luật pháp, người tỵ nạn phản đối báo NV chứ không vi phạm tự do ngôn luận, nếu họ vi phạm thì đã bị truy tố, bị bắt giam rồi. Tôi thấy qua cả hai bài ông đều giảng giải kiến thức chuyên môn của ông hơi nhiều , người đọc rất ngại nghe những chi tiết này.
Cuối bài tự nhiên ông đưa mấy bài thơ cổ điển của Ripling, của La Fontaine .. vào bài viết một cách lạc lõng, chẳng ăn nhập gì tới chủ đề cả, ông chẳng soi sáng gì hơn cho chủ đề mà còn làm cho bài thêm khó hiểu hơn.
Nhìn chung bài không có tính thuyết phục, lý luận của tác giả bài viết rất yếu, không chứng minh được gì cả, đề tài không rõ rệt, diễn tả mơ hồ mung lung , nói chung cả hai bài đều thất bại về mọi phương diện: Không thuyết phục được người đọc, không làm cho họ thích thú, thoải mái.
Tác giả quá chủ quan, toàn bài chỉ là những quan điểm, những cái nhìn rất chủ quan, chính vì quá chủ quan nên ông đã bị quá nhiều người phản bác.
Tôi có vài hàng góp ý, mong ông thông cảm, không có ác ý
ĐN
Tôi tin cái luật nầy: “Trong 5 phút, nếu một người nào đó không thể giải thích tóm tắt một vấn đề gì đó cho vài người có thông minh trung bình hiểu, thì đơn giản là người giải thích cũng đang mù mờ, và chẵng nắm rỏ vấn đề”; trừ phi lão ấy cố tình quanh co để đánh lận con đen với mục đích khác. Thế thôi.
Tổ tiên người Mỹ rất sáng suốt, họ đã để lại cho con cháu nhiều quyền tự do để phát triển, nhưng xả hội càng phát triển thì có nhiều vấn đề phức tạp xảy ra, điều quan trọng là những vấn đề nhạy cảm, không cần nói ra, con người sống trong xả hội văn minh tự hiểu. Ông Jimmy “the Greek” để trả lời câu hỏi rằng tại sao người da đen chơi football giỏi, ông nói ngày xưa khi họ mua nô lệ dĩ nhiên người ta phải lựa người nô lệ mạnh khoẻ,…, thế là ông đã bị cho nghĩ việc vì không ai muốn mang tiếng kỳ thị. Ông thẩm phán dùng chử gia đình là sai, nếu chúng tôi coi họ là gia đình, họ có coi chúng tôi là gia đình không ? họ xem chúng tôi là kẻ thù đấy, nếu chúng tôi ở VN mở miệng ra là chúng tống ngay vào tù đó. Người Quốc Gia và bọn vc, thân cộng không thể nào gọi là chung gia đình, một người bình thường hiểu điều nầy rất rỏ, hãy đặt lương tâm, đạo đức đúng chổ, không nên binh vực bọn vc bán nước cho Tàu, tham nhũng ghê gớm.
Lâu rồi Ở Mỷ,tòa án một tiểu bang nào đó đã xử tội một cậu học sinh trung học, người Mỹ gốc Việt,về tội
“sách nhiểu tình dục”.Nguyên do em đi đổ xăng,tại cây xăng không hiểu va chảm thế nào,mà một cô gái
người Mỷ kiện em là đã có hành vi “xúc phạm”đến thân thể cô.Phiên xử có đông người Việt tham dự.Bên cảnh còn có cả ban giám hiệu trường em học,thầy cô người Mỹ đều nói “oan “cho em,vì em là một học sinh giỏi ,đạo đức tốt.Mọi người đều đứng về phía em.Cuối cùng Tòa xử bồi thường cho Cô gái “một đồng”bạc danh dự!! Kết thúc phiên tòa,ông Chánh thẩm gặp riêng em(gốc Việt) và nói lời “xin lổi”:Xin em thông cảm,tôi không thể nào làm khác hơn Luật pháp’”. Nói ra câu chuyện nầy để mọi người hiểu rằng:những người “mặc áo đen”không phải lúc nào cũng đại diện cho Công-lý,mà có đôi lúc họ chỉ là người thừa hành luật pháp mà thôi!! Vì thế qua những gì mà quan tòa Phan quang Tuệ viện dẩn,tôi nghỉ Ông chỉ làm theo Luật pháp Mỹ mà thôi.Ngoài ra, “sự công bằng của Lương tâm”tôi nghĩ chắc ông cũng chưa Lường hết được!!Nhất là sự công bằng nầy lại được” cân đo” bằng khổ -đau!!
Thưa tác giả Lê Quang Tuệ,
Tôi đọc hai bài của ông liên quan đến tờ báo Người Việt nhân có bài của Sơn Hà. Có một số điểm tôi đồng ý với ông chẳng hạn như định nghĩa về quyền tự do ngôn luận, nguyên tắc kín nguồn tin. Những điểm này ai ai sống trong thế giới tự do dân chủ đều biết và thừa nhận. Tuy nhiên, ông đã dùng những điều căn bản đúng đắn theo luật tự nhiên này để ngụy biện giữa những hành động phản đối của cộng đồng người Việt hải ngoại với sai lầm lớn lao đi trái ngược lại với chính chủ trương của tờ báo Người Việt, với hành động bịt miệng cha Lý ở phiên toà, và nghiêm cấm tự do ngôn luận của tà quyền CSVN là một so sánh khập khiễng, thiếu khoa học và nhân bản.
Phải chăng, ông nghĩ rằng với cái tước hiệu thẩm phán của ông, với cái nghề luật sư bán nước miếng ăn tiền, ông có thể hướng dẫn dư luận từ một mệnh đề thật để bênh vực cho cái sai cái quấy, cái vô minh?
Phải chăng ông đang bênh vực cho quyền tự do ngôn luận, hay ông mượn quyền tự do ngôn luận để che đậy cho một dã tâm nào đó?
Phải chăng, ông đang muợn gió bẻ măng, bênh vực quyền tự do ngôn luận cho báo Người Việt chỉ là diện, mà bênh vực cho quyền nghiêm cấm tự do ngôn luận của tà quyền CSVN và tên công an Minh bịt miệng cha Lý giữ phiên toà mới là điểm, khi ông sóng sánh những sự thật thối tha bỉ ổi này của tà quyền CSVN với việc chống đối sai lầm của báo Người Việt của người Việt hải ngoại?
Phải chăng ông dùng kiến thức luật của ông mà nêu ra những điều căn bản trong tự do ngôn luận, góp ý việc đăng bài của Sơn Hà là sai với chính chủ trương của chính báo Người Việt tự đề ra, từ đó sửa sai, rút kinh nghiệm, cá nhân nào làm sai thì phải bị chế tài, để cùng xây dựng cộng đồng vững mạnh, thì cái danh của ông thẩm phán có phải là sáng hơn hay không. Nhưng ông lại đem so sánh hai hiện tượng ở hai môi trường khác nhau, chẳng ăn nhập với nhau. Một bênh là dùng quyền tự do ngôn luận để phản đối sự lạm dụng quyền tự do ngôn luận của người Việt Hải ngoại, với một bên là tà quyền CSVN dùng bạo lực để nghiêm cấm nghiêm cấm tự do ngôn luận, và tên công an côn đồ tên Minh bịt miệng cha Lý giữa phiên toà. Ông không thấy sự so sánh này nó trơ trẽn và khập khiễng, bỉ ổ chừng nào không, ông tự xóa bỏ đi tất cả những gì ông cố tâm muốn cổ vũ đó là quyền tự do ngôn luận hay sao? Cái tước danh thẩm phán của ông vì vậy cũng sẽ bị mờ đi từ sự so sánh đáng tiếc này.
Các cụ nhà ta có dậy: ” uốn luỡi bẩy lần trước khi nói” là vậy đó thưa ông thẩm phán. Ông muốn giữ căn nhà, hay ông đang muốn đập bỏ một can nhà đây???