WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Từ Chủ nghĩa Thực dân đến Chủ nghĩa Dân tộc sang Chủ nghĩa Cộng sản (Kết)

Tiếp theo phần III

Chính sách Tự-Thuộc-địa (Auto-colonization) của cộng sản

Tác giả Nguyễn Văn Lục

Khi tôi viết bài về Hội chứng hậu thuộc địa, tôi nghĩ rằng người đọc chưa chia xẻ hết được những hậu quả khôn lường của chế độ hậu thuộc địa.

Đó là cái gia tài để lại quá nặng nề sau khi chuyển giao quyền hành từ đế quốc thuộc địa vào tay các lãnh đạo mới không có được một chút chuẩn bị. Nhiều cuộc tranh chấp nội bộ đã xảy ra tại nhiều nước hậu thuộc địa đi đến tranh giành, thanh toán, cướp chính quyền để nhẩy lên lãnh đạo. Nhiều thành phần sắc tộc, bộ lạc lớn trở thành ly khai và tách ra khỏi nước lớn, tạo dựng ra nước mới.

Nhất là tại các nước Phi Châu, nhiều nhà nhân bản, nhiều tổ chức quốc tế liên quan đến quyền con người kêu gọi dân Phi Châu thức tỉnh. Họ kêu gọi dân Phi Châu hãy tự thức tỉnh (Réveille-toi) nắm lấy số phận của họ vào trong tay của họ để lật đổ những tên “thực dân bản xứ” còn bóc lột, còn tàn bạo hơn chính tên thuộc địa chính gốc.

Danh từ auto-colonization (tự thực dân chính mình) ra đời từ những hoàn cảnh hậu thuộc địa này.

Những tên bạo chúa mới này phần đông tự phong cho mình là tổng thống muôn đời (Président à vie) sử dụng cùng một cách thức bóc lột thời thuộc địa, chi tiêu một các sang trọng cực kỳ phi lý. Như xây dựng lại Tòa Thánh Vatican một cách vô cùng xa hoa, lãng phí trong khi đó dân chúng lân cận đói không có mà ăn.

Những bọn thực dân hậu thuộc địa thu vén mọi tài sản về cho mình. Họ cũng sử dụng cùng một thứ ngôn ngữ giả trá ngăn chặn mọi quyền tự do tư tưởng của con người hoặc ngăn cấm mọi hình thức dân chủ như thành lập đảng phái chính trị, v.v…

Khi cộng sản miền Bắc tiếp thu Hà Nội năm 1954 thì chỉ là một hình thức đổi chủ ở mức độ tàn bạo bạo hơn, siết chặt hơn. Thực dân bóc lột một thì cộng sản bóc lột 2, bần cùng hóa tất cả mọi người.

Từ bộ máy chính quyền, tổ chức quân đội, bộ máy công an, guồng máy đảng viên đảng cộng sản trở thành những tên thực dân cai trị tự thuộc địa chính đất nước mình. Những tên công an phường đến quận trở thành những trương tuần kiểu mới. Bí thư xã, bí thư quận trở thành những tên lý trưởng, chánh tổng thời Hậu thuộc địa. Dưới thời thực dân Pháp, ít ra còn có được một Chí Phèo, còn có được một Bá Kiến, một Thị Nở. Dưới một chính quyền Tự Thực Dân thì một Chí Phèo cũng không có đất để chửi, để sống.

Toàn dân miền Bắc chịu thiệt thòi sau 1954 và sau này toàn dân miền Nam sau 1975. Cả nước từ nay ăn phải bả cộng sản, ăn phải quả lừa. Người dân chỉ có cái quyền được hoan hô, được vỗ tay. Học sinh được học tập vỗ tay từ nhỏ ở trường. Lớn lên, nếu làm dân biểu thì biết vỗ tay ở Quốc Hội.

Có lần tôi đặt vấn đề với Lý Chánh Trung, cựu dân biểu Cộng sản thì ông cho rằng vỗ tay “dân chủ” hơn vì không cần dấu diếm gì cả. Sự chỉ có một đảng duy nhất như đảng cộng sản thì cũng không khác gì lưỡng đảng của Mỹ cả. Tuy lưỡng đảng, nhưng cuối cùng phe nào chiếm đa số ghế thì cũng kể như chỉ còn một đảng!

Theo Bùi Tín, Đào Duy Tùng có lần đi dự Đại hội Đảng Cộng sản Romania ở Bucharest đã phải đứng lên ngồi xuống 94 lần để hoan hô và vỗ tay về bài diễn văn của tổng bí thư Ceauşescu. Ở Việt Nam, hơn 700 tờ báo nói cùng một “thứ tiếng”, tiếng nói của đảng thì cũng vậy.

Hệ thống cai trị của bọn tự thực dân làm dân chúng mụ mẫm người ra. Mọi người tự bịt mồm như trường hợp TT. Thích Trí Quang, hơn 30 năm tịnh khẩu. Khi nghe Nguyễn Văn Linh tuyên bố như thế này thì kể như đạo Phật không còn là đạo Phật nữa. Nguyễn Văn Linh mở đầu bằng câu nổi tiếng chết người sau đây, “Nếu quý Hòa thượng cho phép, tôi xin được gọi đạo Phật của chúng ta, và nếu quý, hòa thượng không ngần ngại, tôi cũng có thể gọi Đảng của chúng ta.”

(Trích: Hồ sơ Phật Giáo thống nhất, Đỗ Trung Hiếu, trang 61, Tin, Paris, 1994.)

Kể từ đó Phật giáo trở thành thành viên của Đảng.

Nếu không tự bịt mồm được thì bất đắc dĩ để công an bịt mồm hộ như Nguyễn Mạnh Tường, như tướng Trần Văn Trà, như nhóm Nhân Văn Giai phẩm hoặc nhóm những người kháng chiến cũ hoặc như trường hợp linh mục Nguyễn Văn Lý.

Tôi có dịp được xem lại những bảng vẽ tuyên truyền của tờ Việt Nam Độc Lập thì thấy những gì gán ghép cho thực dân Pháp có thể cũng là những điều chính quyền hiện tại đang hành xử đối với dân chúng. Thực dân bóp cổ dân nghèo, chiếm đất đai, cộng sản cũng làm tương tự và làm hơn thế nữa.

Còn lại, mọi chức vụ béo bở đều dành cho bọn “con ông cháu cha” của bọn Tự-Thực -Dân. Điều này có lẽ hãy để ông Bùi Tín có đủ tư cách người trong cuộc nói lên:

“Vợ hai Lê Duẩn làm đến Ủy viên Thường vụ tỉnh An Giang kiêm thêm Phó Tổng biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng mặc dầu không có tay nghề làm báo. Các con Lê Duẩn như Thành, như Hồng đều được đi học ở Liên Xô cũng như Võ Diên, con trai Võ Nguyên Giáp. Hai con rể của Lê Duẩn, tên Hồ Ngọc Đại và Lê Bá Tôn cũng đều tốt nghiệp ở Đức và ởTiêp. Vợ của bộ trưởng ngoại giao là bà Tư là Vụ trưởng Bộ Nội vụ kiêm thêm Vụ trưởng vụ Kế Hoạch. Vợ của Thứ trưởng bộ Văn Hóa cũng làm Thứ Trưởng bộ Công Nghiệp nhẹ nắm trong tay toàn bộ ngành dệt của cả nước. Đó cũng là trường hợp của bà Thanh, vợ của Tố Hữu lên đến chức Phó Ban tuyên Huấn Trung Ương đảng, ngang cấp với một Thứ trưởng.

Cũng là trường hợp của bà Trần Thị Tích, vợ của Tổng Biên Tập báo Nhân Dân Hoàng Tùng, đang phụ trách ban nữ công của tờ báo, nhảy lên chức Trưởng Ban Nội Chính của báo Đảng. Khi về hưu lên đến bậc 7 (ngang với thứ trưởng).

Bùi Tín còn liệt kê giám đốc bệnh viện không biết gì về y tế, trưởng phòng ngân hàng không biết gì về tài chánh, Giám đốc sở giáo dục không hề là một giáo viên.

Có khác gì các nước Hậu thuộc địa có tổng thống suốt đời! Ở Việt Nam tự-thuộc-địa cũng có Đại biểu Quốc Hội suốt đời, chủ tịch nước suốt đời, thủ tướng suốt đời, tổng bí thư suốt đời trở thành những việc tất nhiên. (Chắc là có ý nói hưởng bổng lộc suốt đời).

(…) Cho đến khi cả bị sai lầm, khuyết điểm rõ ràng thì cũng vẫn cứ bị đá lên, nghĩa là đưa lên một vị trí cao hơn!

Ông Bùi Tín đã đưa ra một số trường hợp bị “đá lên” như trường hợp Trường Chinh, Ông Nguyễn Sỹ Đồng bị truy tố là diệt các làng Thiên Chúa giáo ở Quảng Bình được đổi tên là Đồng Sĩ Nguyên trở thành Tư lệnh đường mòn Hồ Chí Minh, rồi Phó thủ tướng. Người chỉ huy chiến trận ở Cam Bốt nay làm Chủ Tịch nước. Ông Đặng Thi, người có trách nhiệm về Cải cách ruộng đất ở Liên Khu 4 như tra tấn người thì nay được làm Bộ trưởng phụ trách hợp tác, với Lào và Cam Bốt.

Hồ ViếtThắng, chủ chốt trong vụ Cải cách ruộng đất trở thành Bí thư Ủy Ban Kế Hoạch nhà nước. Sau 1975, ông là người gạt bỏ các nhân viên “ngụy” trong cơ quan điện toán chỉ vì họ do Mỹ đào tạo, hoặc là người công giáo hoặc người di cư.

(Trích Mặt Thật, Bùi Tin, tóm tắt các trang 284-290.)

Những điều ông Bùi Tín viết ra là sự thật. Nhưng điều ông viết ra từ năm 1994, nếu so sánh với sự thật bây giờ của 2011 thì nó còn có ý nghĩa gì không?

Chính Sách Bên Lề

Chính sách bên lề đúng ra là để chỉ thị những thành phần xã hội kém may mắn như cô nhi, quả phụ, những kẻ tật nguyền trong một xã hội yếu kém về tổ chức xã hội. Họ bị vứt ra bên lề, sống vất vưởng không nơi nương tựa như những kẻ đầu đường xó chợ.

Cũng được coi là những kẻ sống bên lề, các sắc dân thiểu số, các bộ lạc sống xa xôi, hẻo lánh trong rừng. Đã bao nhiêu chế độ đi qua, đổi chủ, họ vẫn là những thành phần không được khai hóa sống triền miên với mê tín, dị đoan.

Nhưng trong một xã hội toàn trị như trong xã hội cộng sản thì tất cả những ai đi ngược lại Đảng và Nhà nước sẽ bị thanh trừng, loại trừ, tù tội, cải tạo và được coi là những kẻ bị sống bên lề suốt đời.

Đó là trường hợp những Nguyễn Hữu Đang, Nguyễn Mạnh Tường, Phan Khôi, Trần Dần, Trần Xuân Bách, Kim Ngọc, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Phạm Quế Dương và trăm người khác. Đó cũng là những sĩ quan và công chức Saigon trước 1975, những binh lính “ngụy”, những thương phế binh, những cô nhi quả phụ và vợ con các người đi học tập.

Tất cả đều là những công dân bậc hai. Những thành phần bị loại bỏ, sống bên lề của đời sống xã hội.

Và nói cho cùng ngoài 3 triệu đảng viên cộng sản và số công an cảnh sát, quân đội và một số thành phần dân chúng sống bám vào hệ thống quyền lực ấy, sống chết với cơ chế ấy như lời Nguyễn Văn Linh tuyên bố: Lịch sử Việt Nam đã giao phó cho Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo cuộc cách mạng, trước kia là thế, hiện nay là thế và mãi mãi về sau vẫn mãi mãi là thế.

Họ Không muốn thay đổi và cũng không muốn nghe ý kiến của bất cứ ai.

Vì thế cơn bão Đông Âu đã không giúp thay đổi gì ở Việt Nam như nhiều người kỳ vọng.

Cuộc Cách mạng Hoa Lài hiện nay xem ra còn xa mới thổi đến Việt Nam. Vì thế, tất cả những kiến nghị của người trong nước từ xưa tới nay và nay thư kiến nghị của trí thức hải ngoại đều là thừa.

Tất cả thành phần dân chúng đều là thứ dân đen trong cỗ máy nghiền của nhà nước và trở thành những con người bị tha hóa trên chính quê hương của mình. Họ trở thành những người khách lạ, những kẻ vô thừa nhận trong trong chính sách bên lề của người cộng sản.

Gớm thay cho chủ nghĩa cộng sản với chính sách bên lề. Chính sách này là một thứ tội ác không tha thứ được. Vì nó loại trừ tất cả những quyền lợi chính đáng cũng như cơ may làm người. Vì nó mà biết bao nhiêu người đã dở sống, dở chết kéo dài thân phận đến không một ai dám nhìn nhận. Nó cách ly những người ấy ra khỏi đồng loại.

Chính sách Tự-Thuộc-địa (Auto-colonization) của cộng sản

Khi tôi viết bài về Hội chứng hậu thuộc địa, tôi nghĩ rằng người đọc chưa chia xẻ hết được những hậu quả khôn lường của chế độ hậu thuộc địa.

Đó là cái gia tài để lại quá nặng nề sau khi chuyển giao quyền hành từ đế quốc thuộc địa vào tay các lãnh đạo mới không có được một chút chuẩn bị. Nhiều cuộc tranh chấp nội bộ đã xảy ra tại nhiều nước hậu thuộc địa đi đến tranh giành, thanh toán, cướp chính quyền để nhẩy lên lãnh đạo. Nhiều thành phần sắc tộc, bộ lạc lớn trở thành ly khai và tách ra khỏi nước lớn, tạo dựng ra nước mới.

Nhất là tại các nước Phi Châu, nhiều nhà nhân bản, nhiều tổ chức quốc tế liên quan đến quyền con người kêu gọi dân Phi Châu thức tỉnh. Họ kêu gọi dân Phi Châu hãy tự thức tỉnh (Réveille-toi) nắm lấy số phận của họ vào trong tay của họ để lật đổ những tên “thực dân bản xứ” còn bóc lột, còn tàn bạo hơn chính tên thuộc địa chính gốc.

Danh từ auto-colonization (tự thực dân chính mình) ra đời từ những hoàn cảnh hậu thuộc địa này.

Những tên bạo chúa mới này phần đông tự phong cho mình là tổng thống muôn đời (Président à vie) sử dụng cùng một cách thức bóc lột thời thuộc địa, chi tiêu một các sang trọng cực kỳ phi lý. Như xây dựng lại Tòa Thánh Vatican một cách vô cùng xa hoa, lãng phí trong khi đó dân chúng lân cận đói không có mà ăn.

Những bọn thực dân hậu thuộc địa thu vén mọi tài sản về cho mình. Họ cũng sử dụng cùng một thứ ngôn ngữ giả trá ngăn chặn mọi quyền tự do tư tưởng của con người hoặc ngăn cấm mọi hình thức dân chủ như thành lập đảng phái chính trị, v.v…

Khi cộng sản miền Bắc tiếp thu Hà Nội năm 1954 thì chỉ là một hình thức đổi chủ ở mức độ tàn bạo bạo hơn, siết chặt hơn. Thực dân bóc lột một thì cộng sản bóc lột 2, bần cùng hóa tất cả mọi người.

Từ bộ máy chính quyền, tổ chức quân đội, bộ máy công an, guồng máy đảng viên đảng cộng sản trở thành những tên thực dân cai trị tự thuộc địa chính đất nước mình. Những tên công an phường đến quận trở thành những trương tuần kiểu mới. Bí thư xã, bí thư quận trở thành những tên lý trưởng, chánh tổng thời Hậu thuộc địa. Dưới thời thực dân Pháp, ít ra còn có được một Chí Phèo, còn có được một Bá Kiến, một Thị Nở. Dưới một chính quyền Tự Thực Dân thì một Chí Phèo cũng không có đất để chửi, để sống.

Toàn dân miền Bắc chịu thiệt thòi sau 1954 và sau này toàn dân miền Nam sau 1975. Cả nước từ nay ăn phải bả cộng sản, ăn phải quả lừa. Người dân chỉ có cái quyền được hoan hô, được vỗ tay. Học sinh được học tập vỗ tay từ nhỏ ở trường. Lớn lên, nếu làm dân biểu thì biết vỗ tay ở Quốc Hội.

Có lần tôi đặt vấn đề với Lý Chánh Trung, cựu dân biểu Cộng sản thì ông cho rằng vỗ tay “dân chủ” hơn vì không cần dấu diếm gì cả. Sự chỉ có một đảng duy nhất như đảng cộng sản thì cũng không khác gì lưỡng đảng của Mỹ cả. Tuy lưỡng đảng, nhưng cuối cùng phe nào chiếm đa số ghế thì cũng kể như chỉ còn một đảng!

Theo Bùi Tín, Đào Duy Tùng có lần đi dự Đại hội Đảng Cộng sản Romania ở Bucharest đã phải đứng lên ngồi xuống 94 lần để hoan hô và vỗ tay về bài diễn văn của tổng bí thư Ceauşescu. Ở Việt Nam, hơn 700 tờ báo nói cùng một “thứ tiếng”, tiếng nói của đảng thì cũng vậy.

Hệ thống cai trị của bọn tự thực dân làm dân chúng mụ mẫm người ra. Mọi người tự bịt mồm như trường hợp TT. Thích Trí Quang, hơn 30 năm tịnh khẩu. Khi nghe Nguyễn Văn Linh tuyên bố như thế này thì kể như đạo Phật không còn là đạo Phật nữa. Nguyễn Văn Linh mở đầu bằng câu nổi tiếng chết người sau đây, “Nếu quý Hòa thượng cho phép, tôi xin được gọi đạo Phật của chúng ta, và nếu quý, hòa thượng không ngần ngại, tôi cũng có thể gọi Đảng của chúng ta.”

(Trích: Hồ sơ Phật Giáo thống nhất, Đỗ Trung Hiếu, trang 61, Tin, Paris, 1994.)

Kể từ đó Phật giáo trở thành thành viên của Đảng.

Nếu không tự bịt mồm được thì bất đắc dĩ để công an bịt mồm hộ như Nguyễn Mạnh Tường, như tướng Trần Văn Trà, như nhóm Nhân Văn Giai phẩm hoặc nhóm những người kháng chiến cũ hoặc như trường hợp linh mục Nguyễn Văn Lý.

Tôi có dịp được xem lại những bảng vẽ tuyên truyền của tờ Việt Nam Độc Lập thì thấy những gì gán ghép cho thực dân Pháp có thể cũng là những điều chính quyền hiện tại đang hành xử đối với dân chúng. Thực dân bóp cổ dân nghèo, chiếm đất đai, cộng sản cũng làm tương tự và làm hơn thế nữa.

Còn lại, mọi chức vụ béo bở đều dành cho bọn “con ông cháu cha” của bọn Tự-Thực -Dân. Điều này có lẽ hãy để ông Bùi Tín có đủ tư cách người trong cuộc nói lên:

“Vợ hai Lê Duẩn làm đến Ủy viên Thường vụ tỉnh An Giang kiêm thêm Phó Tổng biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng mặc dầu không có tay nghề làm báo. Các con Lê Duẩn như Thành, như Hồng đều được đi học ở Liên Xô cũng như Võ Diên, con trai Võ Nguyên Giáp. Hai con rể của Lê Duẩn, tên Hồ Ngọc Đại và Lê Bá Tôn cũng đều tốt nghiệp ở Đức và ởTiêp. Vợ của bộ trưởng ngoại giao là bà Tư là Vụ trưởng Bộ Nội vụ kiêm thêm Vụ trưởng vụ Kế Hoạch. Vợ của Thứ trưởng bộ Văn Hóa cũng làm Thứ Trưởng bộ Công Nghiệp nhẹ nắm trong tay toàn bộ ngành dệt của cả nước. Đó cũng là trường hợp của bà Thanh, vợ của Tố Hữu lên đến chức Phó Ban tuyên Huấn Trung Ương đảng, ngang cấp với một Thứ trưởng.

Cũng là trường hợp của bà Trần Thị Tích, vợ của Tổng Biên Tập báo Nhân Dân Hoàng Tùng, đang phụ trách ban nữ công của tờ báo, nhảy lên chức Trưởng Ban Nội Chính của báo Đảng. Khi về hưu lên đến bậc 7 (ngang với thứ trưởng).

Bùi Tín còn liệt kê giám đốc bệnh viện không biết gì về y tế, trưởng phòng ngân hàng không biết gì về tài chánh, Giám đốc sở giáo dục không hề là một giáo viên.

Có khác gì các nước Hậu thuộc địa có tổng thống suốt đời! Ở Việt Nam tự-thuộc-địa cũng có Đại biểu Quốc Hội suốt đời, chủ tịch nước suốt đời, thủ tướng suốt đời, tổng bí thư suốt đời trở thành những việc tất nhiên. (Chắc là có ý nói hưởng bổng lộc suốt đời).

(…) Cho đến khi cả bị sai lầm, khuyết điểm rõ ràng thì cũng vẫn cứ bị đá lên, nghĩa là đưa lên một vị trí cao hơn!

Ông Bùi Tín đã đưa ra một số trường hợp bị “đá lên” như trường hợp Trường Chinh, Ông Nguyễn Sỹ Đồng bị truy tố là diệt các làng Thiên Chúa giáo ở Quảng Bình được đổi tên là Đồng Sĩ Nguyên trở thành Tư lệnh đường mòn Hồ Chí Minh, rồi Phó thủ tướng. Người chỉ huy chiến trận ở Cam Bốt nay làm Chủ Tịch nước. Ông Đặng Thi, người có trách nhiệm về Cải cách ruộng đất ở Liên Khu 4 như tra tấn người thì nay được làm Bộ trưởng phụ trách hợp tác, với Lào và Cam Bốt.

Hồ ViếtThắng, chủ chốt trong vụ Cải cách ruộng đất trở thành Bí thư Ủy Ban Kế Hoạch nhà nước. Sau 1975, ông là người gạt bỏ các nhân viên “ngụy” trong cơ quan điện toán chỉ vì họ do Mỹ đào tạo, hoặc là người công giáo hoặc người di cư.

(Trích Mặt Thật, Bùi Tin, tóm tắt các trang 284-290.)

Những điều ông Bùi Tín viết ra là sự thật. Nhưng điều ông viết ra từ năm 1994, nếu so sánh với sự thật bây giờ của 2011 thì nó còn có ý nghĩa gì không?

Chính Sách Bên Lề

Chính sách bên lề đúng ra là để chỉ thị những thành phần xã hội kém may mắn như cô nhi, quả phụ, những kẻ tật nguyền trong một xã hội yếu kém về tổ chức xã hội. Họ bị vứt ra bên lề, sống vất vưởng không nơi nương tựa như những kẻ đầu đường xó chợ.

Cũng được coi là những kẻ sống bên lề, các sắc dân thiểu số, các bộ lạc sống xa xôi, hẻo lánh trong rừng. Đã bao nhiêu chế độ đi qua, đổi chủ, họ vẫn là những thành phần không được khai hóa sống triền miên với mê tín, dị đoan.

Nhưng trong một xã hội toàn trị như trong xã hội cộng sản thì tất cả những ai đi ngược lại Đảng và Nhà nước sẽ bị thanh trừng, loại trừ, tù tội, cải tạo và được coi là những kẻ bị sống bên lề suốt đời.

Đó là trường hợp những Nguyễn Hữu Đang, Nguyễn Mạnh Tường, Phan Khôi, Trần Dần, Trần Xuân Bách, Kim Ngọc, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Phạm Quế Dương và trăm người khác. Đó cũng là những sĩ quan và công chức Saigon trước 1975, những binh lính “ngụy”, những thương phế binh, những cô nhi quả phụ và vợ con các người đi học tập.

Tất cả đều là những công dân bậc hai. Những thành phần bị loại bỏ, sống bên lề của đời sống xã hội.

Và nói cho cùng ngoài 3 triệu đảng viên cộng sản và số công an cảnh sát, quân đội và một số thành phần dân chúng sống bám vào hệ thống quyền lực ấy, sống chết với cơ chế ấy như lời Nguyễn Văn Linh tuyên bố: Lịch sử Việt Nam đã giao phó cho Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo cuộc cách mạng, trước kia là thế, hiện nay là thế và mãi mãi về sau vẫn mãi mãi là thế.

Họ Không muốn thay đổi và cũng không muốn nghe ý kiến của bất cứ ai.

Vì thế cơn bão Đông Âu đã không giúp thay đổi gì ở Việt Nam như nhiều người kỳ vọng.

Cuộc Cách mạng Hoa Lài hiện nay xem ra còn xa mới thổi đến Việt Nam. Vì thế, tất cả những kiến nghị của người trong nước từ xưa tới nay và nay thư kiến nghị của trí thức hải ngoại đều là thừa.

Tất cả thành phần dân chúng đều là thứ dân đen trong cỗ máy nghiền của nhà nước và trở thành những con người bị tha hóa trên chính quê hương của mình. Họ trở thành những người khách lạ, những kẻ vô thừa nhận trong trong chính sách bên lề của người cộng sản.

Gớm thay cho chủ nghĩa cộng sản với chính sách bên lề. Chính sách này là một thứ tội ác không tha thứ được. Vì nó loại trừ tất cả những quyền lợi chính đáng cũng như cơ may làm người. Vì nó mà biết bao nhiêu người đã dở sống, dở chết kéo dài thân phận đến không một ai dám nhìn nhận. Nó cách ly những người ấy ra khỏi đồng loại!

 

Tags: , ,

4 Phản hồi cho “Từ Chủ nghĩa Thực dân đến Chủ nghĩa Dân tộc sang Chủ nghĩa Cộng sản (Kết)”

  1. lequan says:

    Nguyễn văn Linh ” Lịch sử VietNam đã giao phó cho đảng công sản VietNam lãnh đạo cuộc cách mạng , trước kia là thế hiện tại là thế và mãi mãi sau này mãi mãi là thế .
    Đúng vậy công sản mãi mãi là thế nếu những người VietNam không cộng sản vẫn mãi mãi là thế , nghĩa là vẫn mãi mãi chống cộng bằng khẩu hiệu , bằng những bài bình luận , bằng những cuộc biểu tình .

  2. quandannambo says:

    nếu lấy con số tròn
    là ba triệu rưởi(3.500.000)người Việt Nam
    bị giết chết trong thời gian từ 1930 đến 1975
    mổi người có bốn(4) lít máu
    như vậy
    3.500.000 nhân với 4 = 14.000.000
    14 triệu lít máu cho độc lập
    quá đắt
    đắt nhất thế giới

  3. ĐẠI NGÀN says:

    THÂN PHẬN NƯỚC NHÀ

    Ai mang của lạ về đây
    Thuyết ông Các Mác tràn đầy ngu ngơ
    Đề cao vô sản lơ mơ
    Đề cao chuyên chính rõ khờ muôn năm
    Xưa kia lịch sử một dòng
    Ngàn năm văn hiến đi đoong bấy giờ
    Đấu tranh giai cấp vật vờ
    Chiến tranh ý hệ ngẩn ngơ tiêu điều
    Nước non thành buổi chợ chiều
    Nói toàn khẩu hiệu mất nhiều hơn thêm
    Chỉ người lãnh đạo tự lên
    Còn dân như thể con sên ngại ngùng
    Tôn xưng lãnh tụ mịt mùng
    Cắm đầu tâng bốc như khùng như điên
    Bọn ngu vẫn nói huyên thuyên
    Còn bao người biết chỉ yên miệng cò
    Diễn tuồng xã hội hay ho
    Thực tình chỉ thấy lò dò thế gian
    Văn minh dân nước muộn màng
    Gia công là chính xuất sang xứ người
    Sau thời bao cấp hổ ngươi
    Đến thời mở cửa mọi người tranh nhau
    Tiền nên giá trị hàng đầu
    Có mua tham nhũng mới hầu thành công
    Quanh đi quẩn lại một mâm
    Cũng mâm bát ấy có cần khác chi
    Quan quan nối nối tiếp trị vì
    Dân dân nối tiếp cu li vòng ngoài
    Hỏi ai người chịu thiệt thòi
    Chính toàn xã hội có nòi nào đây
    Nước sao thân phận giả cầy
    Chỉ riêng Các Mác mới thầy vinh quang
    Nay thêm mười sáu chữ vàng
    Cộng cùng bốn tốt lại càng quang vinh
    Hoàng Sa nó liểm của mình
    Tam Sa nó đã linh đình dựng nên
    Núi sông như thể tênh hênh
    Dân tình lãng đãng giống tên chầu rìa
    Anh hùng đầy nghẹt những bia
    Chỉ riêng hào kiệt lặt lìa xác xơ
    Con dân trong buổi vật vờ
    Ăn toàn bánh vẽ lơ mơ tội tình
    Đề cao ý hệ quang vinh
    Bốc cao toàn trị thật tình vẽ vang
    Quả đây thân phận điệu đàng
    Muôn đời lãnh đạo dân toàn cúi theo
    Quý hồ dân chủ bọt bèo
    Tự do cũng chỉ đáng treo đầu giàn
    Kiên trì vô sản vinh quang
    Nay thành tư bản đỏ lòm đó thôi
    Con ông nghi ngút rầm trời
    Cháu cha càng lắm để đời lên hương
    Thời may kinh tế thị trường
    Đẩy Kinh bao cấp vào rương cất rồi
    Ối thương thật sự Bác Hồ
    Bấy lâu thân phận cơ đồ Việt Nam !

    NON NGÀN
    (05/9/12)

  4. Nam Phong says:

    Chính trị ở Việt Nam
    Do một đảng độc quyền
    Dẫn đến sự độc tài
    Do lòng Tham- Sân-Si
    Từ thời đảng thành lập
    Do một người lãnh tụ
    Thân khô héo xác xơ
    Sinh ra ở miền Trung
    Đất khỉ ho, cò gáy
    Cơm không có đủ ăn,
    Nước cũng không đủ uống.
    Đi bôn ba hải ngoại
    Gặp “Mác và Lênin”
    Hợp với Mao Trạch Đông
    Dẫn dắt dân tộc Việt
    Đứng lên cùng đấu tranh
    Giết hại nhân dân mình
    Cướp, lấy của không cho
    Nói dối, dành độc lập
    Tà dâm “không” vợ con
    Hút thuốc và uống rượu.
    Với năm điều như vậy
    Nhân quả đã hình thành
    Thống nhất bao nhiêu năm
    Dân càng ngày cảng khổ,
    Sống không có dân chủ,
    Tự do thành lập hội
    Mọi tổ chức đều không.
    Chỉ có đảng cộng sản
    Tư tưởng Hồ Chí Minh
    Chủ nghĩa Mác Lênin
    Là tha hồ được nói.
    Suy cũng là nghiệp quả
    Của dân tộc Việt Nam
    Hi vọng trả hết nghiệp
    Đảng cộng sản tan dã
    Dân chủ và tự do
    Ở Việt Nam sẽ có
    Như các nước phương Tây.

    Hay Trả lời

Leave a Reply to ĐẠI NGÀN