WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Lại nói về sự thỏa hiệp chính trị (tiếp theo)

Đọc phần trước

 

Có lẽ tiêu đề trên không phù hợp lắm với nội dung mà tôi muốn trình bày sau đây. Trong phần này, tôi chỉ muốn đưa ra những giải thích tường minh cho quan điểm của mình – cái đã theo tôi từ những ngày tôi cầm bút, viết những dòng đầu tiên gởi đến quý độc giả.

Sau bài viết “Lại nói về sự thỏa hiệp chính trị”, tôi nhận được nhiều phản hồi tích cực, nhưng cũng không ít những phản hồi bày tỏ sự nghi ngờ, cũng như cho rằng có sự khó hiểu trong lý luận của tôi. Những điều đó làm tôi suy nghĩ nhiều, và đón nhận với tất cả sự trân trọng. Tôi biết rằng mình có trách nhiệm giải thích rõ mọi điều cho độc giả, để đáp lại sự quan tâm và yêu mến của quý vị. Lâu nay tôi luôn có thiên hướng đề cao sự minh bạch và dứt khoát trong quan điểm cũng như cách thể hiện quan điểm. Dù muốn hay không, đã là người viết, một bài viết tối nghĩa sẽ không những gây hiểu lầm đáng tiếc đối với cá nhân người viết, mà có thể còn gây bất lợi cho sự nhận thức của công luận.

Có thể đề tài này là quá lớn so với khả năng của người viết. Nhưng với những diễn biến chính trị gần đây: cuộc chuyển hóa ở Miến Điện, việc ra đời gây nhiều tranh cãi của Phong trào con đường Việt Nam, những lục đục nội bộ trong Đảng cộng sản…, với tất cả những quan ngại non nớt của một người trẻ, tôi muốn đưa ra những gợi mở cần thiết về chuyện “thỏa hiệp” này để nhận được những chỉ giáo hữu ích từ những bậc trưởng thượng. Quả nhiên, tôi đã nhận được một số chỉ giáo hữu ích.

Trong bài viết trước, tôi không muốn bỏ qua câu chuyện “thỏa hiệp” trên bình diện lý luận trung dung nên đã khẳng định: khả năng thỏa hiệp là có. Quả thật, trong lý thuyết đấu tranh chính trị luôn tồn tại khái niệm thỏa hiệp; dù trong cuộc đấu tranh hiện tại, chúng ta có muốn điều đó hay không. Lịch sử nhận loại đã chứng kiến nhiều cuộc thỏa hiệp “động trời”. Chúng ta gạt bỏ sự tồn tại của thỏa hiệp là vô tình đã gạt bỏ luôn khả năng gây hại của nó, cùng những đối phó cần thiết. Có thể nói thỏa hiệp chính trị là một đề tài khá nhạy cảm và gây tranh cãi ở Việt Nam nhưng không có nghĩa là nó không rình rập ở đâu đó để chờ thời cơ lộ diện. Tôi đặt ra vấn đề không phải để ủng hộ nó mà để cảnh giác nó. Đối với tất cả những người thực sự có tâm huyết với đất nước, xét những tội ác mà những người cộng sản đã gây ra cho đất nước, cũng như nền văn hóa của sự Ác mà họ đang cố gắng duy trì, đề cao sự thỏa hiệp với họ là chúng ta đã tự biến mình thành đồng bọn của kẻ ác.

Cũng có nhiều ý kiến cho rằng tôi đặt ra vấn đề thỏa hiệp vào lúc này là không cần thiết, xa lạ với thực tế. Bản thân tôi cũng nhận thức như vậy và đã nói rõ trong bài trước rằng: bàn luận về sự thỏa hiệp trong lúc lực lượng dân chủ chưa đủ mạnh là thừa. Nhưng tôi có một nỗi lo sợ rằng, dù đề tài nhạy cảm này chưa được nhiều người đấu tranh trong nước bàn luận (về lý thuyết) một cách nghiêm túc; nhưng ở đâu đó, trong hoạt động của nhóm này nhóm kia, trong quan điểm của vài người phản kháng… vẫn đặt sự thỏa hiệp như một khả năng quan yếu. Dù không được nhắc đến nhiều trên giấy mực, sự thỏa hiệp vẫn tồn tại trong xu hướng và chủ trương của họ. Nên thiết nghĩ, thà chúng ta đặt ra để bàn luận, để tỏ tường sự nguy hại của nó, còn hơn để sự việc được phát triển âm thầm ngay trong hàng ngũ những người phản kháng.

Tôi không dám cho rằng mình có đủ tư cách để phê phán bất cứ ai, hoặc bất cứ nhóm nào. Tôi cũng chưa có đủ thời gian và phương tiện để tìm hiểu về Phong trào Con đường Việt Nam một cách kỹ lưỡng nhưng tôi cho rằng trong thời đại thông tin hôm nay những phát biểu hay văn bản có thể sẵn có cho công luận kiểm chứng. Sau khi đọc những dòng nhà văn Phạm Thị Hoài (một nữ văn sĩ có uy tín và kiến thức rộng) viết về Phòng trào này, trong bài viết “Chọn đường” của bà, nỗi lo sợ về một cạm bẫy khoác bộ áo “thỏa hiêp” cứ mãi ám ảnh tôi. Tôi tin vào sự khả tín của những đoạn văn bản được cho là của ông Trần Huỳnh Duy Thức, mà một người có kiến văn như bà Phạm Thị Hoài, đưa ra. Vì thế nên, xin quý độc giả hãy đọc bài viết này của bà và tìm những dữ liệu khác để chia sẻ và thông cảm cho những lo sợ của tôi.

Tôi đã nói: “Một sự đấu tranh không có sự ngừng lại và nhượng bộ sẽ là cứng nhắc mà không tận dụng những điều kiện thuận lợi bên ngoài như một cây cao không biết uốn mình trong gió bão sẽ khó có thể vươn cao, nếu không muốn nói là sẽ bị bẻ gãy” với tâm ý rằng : nếu trong một tình huống cụ thể ngắn hạn phải thỏa hiệp thì có thể thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp để giành phần lợi ích và chiến thắng cho chúng ta, cho dân tộc chứ không phải thỏa hiệp để đánh mất giá trị của mình. Bởi nếu chúng ta thỏa hiệp để đánh lừa kẻ đối địch, để chiến thắng họ thì sao chúng ta ngại thỏa hiệp? Và tôi phát biểu rằng “đối thoại hay thỏa hiệp là một trò chơi nguy hiểm không dành cho những người thiếu tư duy chiến lược và thiếu khả năng nhạy bén vượt trội về chính trị”… chỉ với một mục đích duy nhất là cảnh báo những ai có xu hướng thỏa hiệp với chính quyền Cộng sản phải cảnh giác và phải hành động thế nào để lợi ích thuộc về dân tộc, nếu họ muốn chọn con đường nguy hiểm đó (mà không ai, kể cả tôi dám chọn) thì nhất thiết họ phải đảm bảo mình có tài trí vượt bậc để mang sự sáng suốt chính trị ra phục vụ cho quyền lợi cốt lõi của quốc gia, chứ không phải vì những tham vọng quyền lực mà bất chấp Công lý, hoặc ngây thơ làm con rối cho Nhà cầm quyền cộng sản. Như chúng ta thấy, trí tuệ để xây dựng đất nước người cộng sản không có, họ có thể thua những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định… nhưng thủ đoạn gian xảo thì họ có thừa.

Như tôi đã nói trong bài trước: “Công lý chưa được thực thi, tội ác chưa bị trừng phạt, công lao chưa được vinh danh, hòa giải chỉ là giả”. Vì thế, không thể bán đứng Công lý cho những thỏa hiệp chính trị, cũng như không nên đề cao thái quá tinh thần “ôn hòa” để bỏ qua cái nhìn nghiêm khắc đối với Nhà cầm quyền này. Thỏa hiệp là phương tiện, là bộ mặt giả để đạt được chiến thắng (nếu đủ tỉnh táo, khôn ngoan ), nhưng Công lý mới là cứu cánh, mới là giá trị tối hậu. Một phương tiện đối nghịch về bản chất với cứu cánh thì không có khả năng biện minh cho cứu cánh đó. Ai đó đã nói: “Thành tựu công nghiệp là vì biết quên cái mình trọng để trọng cái mình quên”. Công lý là giá trị mà chúng ta không bao giờ được lơ đãng. (Và đề tài Công lý này, xin được gởi đến quý độc giả vào một dịp khác.)

Thành thật hy vọng những biện giải này sẽ góp phần hiệu quả để giải tỏa những hồ nghi trong lòng quý độc giả cũng như giải thích minh bạch những trình bày tối nghĩa trong bài viết trước. Kính xin quý độc giả thông cảm cho một kẻ hậu sinh mạo muội đưa ra những suy nghĩ quá tuổi, quá sức mình, cũng chỉ bởi một tâm tình hướng về đất nước, về tương lai dân tộc trong sự lo lắng khôn nguôi. Kính chúc quý độc giả nhiều an lạc dù phải đối mặt với những diễn biến thời cuộc rối ren gần đây.
Buôn Hồ, ngày 18 tháng 9 năm 2012

© Huỳnh Thục Vy

18 Phản hồi cho “Lại nói về sự thỏa hiệp chính trị (tiếp theo)”

  1. quandannambo says:

    không có thỏa hiệp
    giửa
    tù nhân và cai tù
    không có thỏa hiệp
    giửa
    chủ nhân và tôi tớ
    không có thỏa hiệp
    giửa
    bóng tối và ánh sáng
    không có thỏa hiệp
    giửa
    mặt trời và mặt trăng
    không có thỏa hiệp
    giửa
    cái thiện và cái ác
    không có thỏa hiệp
    giửa
    lửa và nước
    nếu
    lửa và nước
    thỏa hiệp với nhau
    thì
    lợi ích của mổi bên
    là gì
    nước vẩn cứ chảy
    lửa vẩn cứ cháy
    thỏa hiệp chỉ là
    câu chử và lời nói
    lừa bịp lẩn nhau mà thôi
    có khi nào
    thiên đàng và địa ngục
    thoả hiệp với nhau không
    chỉ có
    sự liêm khiết
    thỏa hiệp với
    lòng tham
    điều đó gọi là
    sự biến chất
    như vậy
    người ta
    gọi sự biến chất

    thỏa hiệp

  2. quandannambo says:

    không có thỏa hiệp
    giửa
    tù nhân và cai tù
    không có thỏa hiệp
    giửa
    chủ nhân và tôi tớ
    không có thỏa hiệp
    giửa
    việt cộng và dân chúng
    không có thỏa hiệp
    giửa
    mặt trời và mặt trăng
    không có thỏa hiệp
    giửa
    bóng tối và ánh sáng
    không có thỏa hiệp
    giửa
    nước và lửa
    nếu
    nước và lửa
    thỏa hiệp với nhau
    thì
    lợi ích của mổi bên
    là gì

  3. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Đọc bài hai mà chưa đọc bài một như tôi, là một thiếu xót khi góp ý.
    Bởi bài một đúng là một màn biểu diễn (show off) kiến thức chính trị của Huỳnh Thục Vi

    Sau khi dẫn giải loanh quanh về thoả hiệp chính trị, HTV đã chốt lại ở đoạn chót, với lời cảnh báo rõ ràng ở câu cuối cùng như sau:

    [trích]
    Đối thoại cũng được, thỏa hiệp cũng chẳng sao, nhưng trước tiên cả hai phía phải cùng đứng trên một võ đài trong vị thế BÌNH ĐẲNG cùng với sự TƯƠNG XỨNG THỰC LỰC; và những ai muốn đối thoại phải đảm bảo mình đủ SÁNG SUỐT và KHÔN NGOAN, để không bị đưa vào bẫy, bị đẩy vào tình thế “thả con rô bắt con tép”. Lại nói một lần nữa, thiết nghĩ cũng không thừa, đối thoại hay thỏa hiệp là một TRÒ CHƠI NGUY HIỂM, KHÔNG DÀNH cho những người thiếu tư duy chiến lược và thiếu khả năng nhạy bén vượt trội về chính trị.
    [hết trích]

    Điều này chứng tỏ sự trưởng thành vượt bực của HTV trong thời gian va chạm mạnh vừa qua.
    Và tôi đã không sai lầm khi khuyến khích (thách đố đúng hơn) HTV bàn về đề tài rộng hơn.
    Đó là HÒA HỢP HÒA GIẢI DÂN TỘC, trong đó CS chỉ là một trong nhiều thành phần dân tộc.

    Lại Mạnh Cường

  4. Lão Ngoan Đồng says:

    Dear Tri dan và KBC3505,

    Theo tôi thiển nghĩ, Huỳnh Thục Vi đang trăn trở con đường tranh đấu lúc này ra sao?
    Bằng chứng là HTV đã tâm tình cho thấy:

    [tríc]
    Có thể đề tài này là quá lớn so với khả năng của người viết. Nhưng với những diễn biến chính trị gần đây: cuộc chuyển hóa ở Miến Điện, việc ra đời gây nhiều tranh cãi của Phong trào con đường Việt Nam, những lục đục nội bộ trong Đảng cộng sản…, với tất cả những quan ngại non nớt của một người trẻ, tôi muốn đưa ra những gợi mở cần thiết về chuyện “thỏa hiệp” này để nhận được những chỉ giáo hữu ích từ những bậc trưởng thượng. Quả nhiên, tôi đã nhận được một số chỉ giáo hữu ích.

    Trong bài viết trước, tôi không muốn bỏ qua câu chuyện “thỏa hiệp” trên bình diện lý luận trung dung nên đã khẳng định: khả năng thỏa hiệp là có. Quả thật, trong lý thuyết đấu tranh chính trị luôn tồn tại khái niệm thỏa hiệp; dù trong cuộc đấu tranh hiện tại, chúng ta có muốn điều đó hay không. Lịch sử nhận loại đã chứng kiến nhiều cuộc thỏa hiệp “động trời”. Chúng ta gạt bỏ sự tồn tại của thỏa hiệp là vô tình đã gạt bỏ luôn khả năng gây hại của nó, cùng những đối phó cần thiết.
    (…)
    Tôi không dám cho rằng mình có đủ tư cách để phê phán bất cứ ai, hoặc bất cứ nhóm nào. Tôi cũng chưa có đủ thời gian và phương tiện để tìm hiểu về Phong trào Con đường Việt Nam một cách kỹ lưỡng nhưng tôi cho rằng trong thời đại thông tin hôm nay những phát biểu hay văn bản có thể sẵn có cho công luận kiểm chứng. Sau khi đọc những dòng nhà văn Phạm Thị Hoài (một nữ văn sĩ có uy tín và kiến thức rộng) viết về Phòng trào này, trong bài viết “Chọn đường” của bà, nỗi lo sợ về một cạm bẫy khoác bộ áo “thỏa hiêp” cứ mãi ám ảnh tôi. Tôi tin vào sự khả tín của những đoạn văn bản được cho là của ông Trần Huỳnh Duy Thức, mà một người có kiến văn như bà Phạm Thị Hoài, đưa ra. Vì thế nên, xin quý độc giả hãy đọc bài viết này của bà và tìm những dữ liệu khác để chia sẻ và thông cảm cho những lo sợ của tôi.

    Tôi đã nói: “Một sự đấu tranh không có sự ngừng lại và nhượng bộ sẽ là cứng nhắc mà không tận dụng những điều kiện thuận lợi bên ngoài như một cây cao không biết uốn mình trong gió bão sẽ khó có thể vươn cao, nếu không muốn nói là sẽ bị bẻ gãy” với tâm ý rằng : nếu trong một tình huống cụ thể ngắn hạn phải thỏa hiệp thì có thể thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp để giành phần lợi ích và chiến thắng cho chúng ta, cho dân tộc chứ không phải thỏa hiệp để đánh mất giá trị của mình. Bởi nếu chúng ta thỏa hiệp để đánh lừa kẻ đối địch, để chiến thắng họ thì sao chúng ta ngại thỏa hiệp? Và tôi phát biểu rằng “đối thoại hay thỏa hiệp là một trò chơi nguy hiểm không dành cho những người thiếu tư duy chiến lược và thiếu khả năng nhạy bén vượt trội về chính trị”… (…)
    Như chúng ta thấy, trí tuệ để xây dựng đất nước người cộng sản không có, họ có thể thua những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định… nhưng thủ đoạn gian xảo thì họ có thừa.
    [hết trích]

    Chính vì thế HTV khôn khéo thòng đoạn văn sau đây ở gần cuối bài, SAU KHI ĐÃ CẢNH GIÁC bên trên, nhằm ĐỊNH NGHĨA thật minh bạch về thoả hiệp chính trị:

    [trích]
    Như tôi đã nói trong bài trước: “Công lý chưa được thực thi, tội ác chưa bị trừng phạt, công lao chưa được vinh danh, hòa giải chỉ là giả”. Vì thế, không thể bán đứng Công lý cho những thỏa hiệp chính trị, cũng như không nên đề cao thái quá tinh thần “ôn hòa” để bỏ qua cái nhìn nghiêm khắc đối với Nhà cầm quyền này. Thỏa hiệp là phương tiện, là bộ mặt giả để đạt được chiến thắng (nếu đủ tỉnh táo, khôn ngoan ), nhưng Công lý mới là cứu cánh, mới là giá trị tối hậu.
    [hết trích]

    Tóm tắt, tôi tin vào khả năng tư duy của HTV, cũng như sự trong sáng của cô trong tranh đấu. Khi còn lấn cấn, cô vội vàng thỉnh thị ý kiến quần chúng, để có cái nhìn thật rộng, phù hợp với quan điểm của quần chúng, hơn là của cá nhân mình hay của tổ chức chính trị mình là thành viên (nếu có thật), hay lý tưởng mình theo đuổi. Cần minh định rõ, lý tưởng của HTV là vì dân vì nước.

    Đôi lời bình luận cá nhân, mong được nghe thêm cao kiến.

    Lão Ngoan Đồng

  5. Võ Trang says:

    Cô Huỳnh Thục Vi,

    Thật ra trong cả 2 bài viết cô trình bày quan điễm của cô về vấn đề thỏa hiệp khá rõ ràng. Cám ơn cô. Tuy vậy, cũng nhân tiện muốn trao đổi thêm với cô và nếu được thì với độc gỉa nhất là 1 với 1 số bạn trẻ như cô…

    Thoả hiệp theo tôi không phải chỉ là 1 sự bằng lòng, đồng thuận (agree, agreement) mà là 1 sự thỏa thuận (để) hợp (hiệp) tác trong 1 vấn đề nào đó. Trong khi khẳng định vai trò lãnh đạo độc quyền và toàn trị của mình, CSVN tung ra chiêu bài thỏa hiệp để làm gì và thỏa hiệp về cái gì? Cứu đói giảm nghèo? Cải tổ hiến pháp, Cùng đảng chống Trung Cộng?

    Tôi tin rằng những người CS hiểu rất rõ ý nghĩa của chử thỏa hiệp, ít nhất là theo quan điễm của họ nhưng ngược lại chính những nạn nhân của CS thì vẫn không? Thỏa hiệp không phải là 1 cái ghế đại biểu Quốc Hội của CSVN! – và nhất là cho 1 “Việt Kiều” đang còn sinh sống ở Mỹ. Trong khi thỏa hiệp là 1 chiến thuật thì “thỏa hiệp cái gì” mới là quan trọng và khi nào thì chia tay? Những người thỏa hiệp kiểu này hầu như không thấy được cái tương lai của mình để rồi nếu không phải cay đắng nguyền rũa khi bị “vắt chanh bỏ vỏ” thì cũng trở thành đồng bọn của kẻ ác…

    ” … Tôi đặt ra vấn đề không phải để ủng hộ nó mà để cảnh giác nó. Đối với tất cả những người thực sự có tâm huyết với đất nước, xét những tội ác mà những người cộng sản đã gây ra cho đất nước, cũng như nền văn hóa của sự Ác mà họ đang cố gắng duy trì, đề cao sự thỏa hiệp với họ là chúng ta đã tự biến mình thành đồng bọn của kẻ ác…. “.

    Ở đây tôi không tranh luận về cái gọi là CSVN có còn là CS hay không, CSVN thời 1946 hay 2012… Vô ích thôi, nếu đó không phải là 1 cố gắng khác để hỏa mù: còn gì rõ ràng hơn là sự khẳng định của chính họ? Mới đây, có 1 ông Giáo Sư người Nhật tiết lộ rằng ông đã tâm huyết gần cả 1 đời người để phát giác ra rằng ông Hồ Chí Minh thật ra là 1 người Cọng Hòa mà ngao ngán cho cái “trí thức” này.

    Với sự quả quyết của đảng CSVN hiện nay, ý nghĩa của 1 sự “chống cộng cực đoan” chỉ còn là chống cộng hay không mà thôi. Để hỏa mù dư luận, CSVN và tay sai đã cố gắng đem ý nghĩa của “dân tộc” và “quê hương” vào như là 1 tấm đệm giữa cộng sản và không cộng sản trong chiêu bài Hòa Hợp và Hòa Giải Dân Tộc mà rõ ràng với cái quá khứ đầy máu và nước mắt của Việt-Nam thì không thể nào giải thích được. Cho nên câu trả lời cho cái chiến thuật này là phải quên cái quá khứ ấy đi và đối tượng của mũi nhọn này là thành phần trẻ mới lớn lên, không có kinh nghiệm gì với CS cả và dĩ nhiên – lý tưởng thì bao giờ cũng đẹp cho đến khi cảm nhận được những phác giác muộn màng.

    “1 Việt-Nam” là Việt-Nam nào?!
    “… Muốn vinh quang, chúng ta phải nhớ đến động lực đầu tiên đã thúc đẩy mình, đối với tôi và Huy năm 1993 là một năm khó quên, khi gia đình chúng tôi vượt biên qua Mỹ, động lực đầu tiên đó đã hun đúc chúng tôi làm chuyện gì đó cho Việt-Nam … Người Việt ai cũng nung nấu trong lòng một ngọn lửa đỏ không nguôi,… Với OneVietnam chúng tôi muốn gìn giữ và mượn năng lực ngọn lửa này trong cộng đồng chúng ta…”

    Cái động lực đầu tiên đó (vượt biên qua Mỹ) đã hun đúc chúng tôi làm chuyện gì đó cho Việt-Nam … này em! Cái động lực nào đã khiến em và gia đình em dám đánh đổi mạng sống trong quyết định vượt biên? chỉ là vì 1 cuộc đời quá cơ cực ở Việt-Nam mà giờ đây em hiểu và mong muốn trở lại để giúp đở những người như mình?

  6. kbc3505 says:

    Thục Vy ơi, chẳng lẽ sống với cộng sản, làm việc với cộng sản, và bị bắt đi tù cộng sản mà cô Thục Vy vẫn còn chưa hiểu cộng sản ư?

    kbc3505

  7. Tri dan - Czech republic says:

    Bàn về chuyện thỏa hiệp chính trị, hay những tranh luận diễn giải về vấn đề này trong thời buổi hiện nay cuả con dân Việt theo thiển nghĩ của tôi là thừa và mất thời gian nếu không muốn nói là vô bổ!…không nên mất thời gian và trí tuệ một cách phí phạm vô ích trong khi mình còn chưa là gì đối với chế độ độc quyền của Đảng ta đang cai trị đất nước này. Chỉ khi nào những con người đấu tranh đòi tự do dân chủ cho cái đất nước này đủ lớn mạnh trở thành một tập hợp đối trọng với vai trò quyền lực lãnh đạo của đảng cộng sản Việt nam trong hiện tại mới cho phép chúng ta nói chuyện hoặc bàn về vấn đề thoả hiệp chính trị với thể chế(giai cấp) đang nắm quyền cai trị xã hội và họ (những kẻ thống trị) mới buộc phải chấp nhận nói chuyện với chúng ta(những người đấu tranh đòi tddc) về việc trị vì đất nước. Đảng ta là kẻ lãnh đạo, trị vì dân ta hết sức tài ba thủ đoạn…đảng đang nắm giữ mọi quyền sinh quyền sát trong tay nên mọi cái chiêu bài có tính thỏa hiệp ct chỉ là những trò lừa gạt mị dân đảng đã sử dụng suốt trong quá trình tranh đấu giành quyền lực về tay “nhân dân,, cuả đảng mà chúng ta -những kẻ đi đấu tranh đòi tddc- vốn ngây thơ yếu lòng một cách bẩm sinh luôn mắc phải! Bởi vậy, theo thiển nghĩ của kẻ này việc chúng ta bàn về chuyện THCT lúc này có phải là quá thừa không? Chúng ta con dân Việt nam trong suốt gần một thế kỷ qua được Đảng nuôi dưỡng trong nền văn hóa nô dịch của những câu chuyện tự sướng kiểu ,,Trạng Quỳnh” ,,Trạng Lợn”,.. với lão trạng của ,,Ngu Công Chuyển Nuí” và ,, Bút Thần Lê Mã Lương” cùng ,,Ông Lão Đánh Cá và Con Cá Vàng”..v.v..v.v đã đủ lớn để nhìn nhận và nhận thức được vấn đề: Chính trị là công việc bình thường của mọi người dân trong việc quản trị điều hành xã hội, và mỗi con dân Việt đều phải có nghĩa vụ đóng góp, trách nhiệm tham gia tuỳ theo vị thế đứng của mỗi người trong xã hội..

  8. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Thưa tác giả và bà con,

    Tuy không được đọc bài viết trước, nhưng qua bài viết này tôi có cảm nghĩ, tác giả đã đủ trình độ và sự tự tín khi mổ xẻ khá tường tận về khả năng hoà giải hòa hợp với CS. Xin nhắc lại cho rõ ràng là hòa giải hòa hợp giửa người bị trị với bạo quyền Cộng Sản, chứ không phải là hình thức rộng lớn hơn là HÒA GIẢI HOÀ HỢP DÂN TỘC, trong đó Cộng đảng chỉ là một thành phần dân tộc.

    Rất mong tác giả sẽ có bài viết mổ xẻ thật bao quát hơn nữa về đề tài rộng lớn HÒA GIẢI HÒA HỢP DÂN TỘC, mà theo tôi còn quan trọng gấy ngàn lần đề tài tác giả đương tìm cách loan truyền trong và ngoài nước.

    Kính cáo,
    Lại Mạnh Cường

  9. Hồng Lĩnh says:

    Theo tôi, nỗi lo của HTV về 2 chữ “thỏa hiệp” là đúng đắn và có cơ sở lich sử.

    Cuộc thỏa hiệp giữa các đảng phái trong thời gian chống Pháp (1945-1954) là bài học xương máu cho những ai còn ngây thơ khi dự tính thỏa hiệp với cộng sản. Một số tu sĩ Giáo Hội PG cũng từng trải nghiệm thỏa hiệp với cộng sản mà kết quả là đạo pháp càng ngày càng mạt.

    Một số người gần đây thường nhìn vào Miến Điện để mơ ước nhưng quên rằng chế độ độc tài quân phiệt ở Miến Điện khác với chế độ cộng sản ở VN . Sự giống nhau về hiện tượng “độc tài” nhưng bản chất quân phiệt và cộng sản thì khác nhau …

  10. Nguoivn says:

    Thư gữi Huỳnh Thục Vy

    ——————————————————————————–

    -Kính thưa toàn dân nước Việt:
    -Kính thưa các cô chú bác cùng toàn thể anh chị em VN thương yêu:

    Theo sự suy nghĩ và một vài ý kiến trân quý của bà Huỳnh thục Vy hay là (Cô em gái hiền ngoan thật sự có lòng với quê hương xứ sở VN) như sau:

    “…vv… Công lý chưa được thực thi, tội ác chưa bị trừng phạt, công lao chưa được vinh danh, hòa giải chỉ là giả”. Vì thế, không thể bán đứng Công lý cho những thỏa hiệp chính trị, cũng như không nên đề cao thái quá tinh thần “ôn hòa” để bỏ qua cái nhìn nghiêm khắc đối với Nhà cầm quyền này ,…vv… ”

    Để góp ý vào bài viết “Lại nói về sự thỏa hiệp” của Huỳnh Thục Vy tôi xin phép được có ý kiến như sau:

    Trong thời điểm nghiêm trọng lịch sử này. Tôi nghĩ rằng không ai là người VN mà không có thái độ chính trị và không hiểu biết về chính trị cả . Trước tiên tôi xin phép được định nghĩa về “Chính Trị” theo như ý của tôi như sau:

    Chính trị là con đường ngay thẳng, thành thật, chính chắn, đàng hoàng tử tế, rõ ràng minh bạch và quang minh chánh đại trước mặt toàn dân VN và cộng đồng thế giới để “Thống nhất toàn dân VN” và cũng để đoàn kết cùng hội tụ mọi người con dân nước VN lại với nhau ngõ hầu giúp cho toàn dân VN có thể đóng góp tài hèn sức mọn của mình vào việc củng cố quốc gia, xây dựng nước nhà và mau chóng làm cho VN được hùng cường và giàu mạnh. Hơn thế nữa trong lá thư gữi đến toàn dân VN vào tuần trước tôi đã nói đến việc “Thống nhất toàn dân VN như sau:

    “Mục đích chính để thống nhất toàn dân VN là để cố gắng làm sao cho nước giàu dân mạnh và mọi người trong đất nước VN đều được sống trong thanh bình thịnh trị, an cư lạc nghiệp, tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc, công bình bác ái, luật pháp công minh, nghiêm minh hoàn chỉnh như là những quốc gia giàu mạnh, tân tiến, hùng cường trên thế giới như là Nhật Bản, Anh, Pháp, Đức, Ý, Úc, Gia Nả Đại và nhất là Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà may mắn đã có trên ba triệu người Việt Nam tị nạn CSVN đang sinh sống bình yên, học hành đến nơi đến chốn và đang có những công ăn việc làm thành công và tốt đẹp “…vv….

    Nếu các bạn đều đồng ý với tôi và có cùng quan điểm với tôi về tình hình chính trị của nước VN của chúng ta về thời điểm “Dầu sôi lửa bỏng” này thì tôi xin phép được viết tiếp như sau:

    Công lý, công bình, công lao, tội ác, trừng trị, trừng phạt, trả thù, rửa hận, …vv… đối với đồng bào dân tộc VN hay là 100 triệu người VN thông minh, khôn ngoan, và rất tài giỏi khắp nơi, khắp nước và trên toàn thế giới trong thời điểm nghiêm trọng lịch sử này thật sự không còn quá nghiêm trọng nữa mà điều quan trọng nhất của chúng ta ngày hôm nay, ngay thời điểm này là làm sao để biết chung sống hòa thuận bên nhau, thành thật với nhau, nói một là một, hai là hai, trước sau như một quyết không đổi lời và tuyệt đối chấm dứt ngay những hành động “Ăn gian nói dối”, “Đạo đức giả”, “Nói một đàng làm một ngã”, “Thủ đoạn gian manh, lọc lừa, xảo trá” ,…vv… Mà mọi người VN (CS hay không CS) đều phải biết thành thật với lòng mình, chân thành, và thành tâm của mình trong mọi phép đối xử và hành xử với nhau .

    Có làm được như thế thì may ra mới tránh được những đáng tiếc có thể xẩy ra như là :

    1. Anh em một nhà cứ mãi chém giết nhau để cho CSTC và lũ ngoại bang ngư ông đắc lợi như thời chiến tranh, nội chiến vào những năm 1954 đến 1975, hay như là thời nước VN của chúng ta bị chia đôi đất nước .

    2. Tiếp tục bị đảng CSVN, CSTC lường gạt, chia rẽ, phá hoại, đè đầu cưỡi cổ, gông cùm xiềng xích và giết hại mãi toàn dân VN thân yêu của mình .

    3. Bị đảng CSVN thống trị mãi và rồi sẽ bị lũ CSTC tàn sát hủy diệt và bắt làm nô lệ toàn dân VN của mình như là dân tộc Tân Cương, Tây Tạng bây giờ vậy .

    Bây giờ xin phép được nói đến một chút về vấn đề thỏa hiệp hay là hòa hợp hòa giải hay là lấy tình thương xóa bỏ mọi hận thù,…vv… mà một số các bạn hiền VN đã viết, đã đề nghị hay là đã có ý kiến đóng góp xây dựng trên các diễn đàn như là Đàn chim Việt, Thế Giới Người Việt, Việtland, Dân làm Báo, Quan làm Báo, Đảng làm báo, Vua làm Báo,…vv…

    Chỉ khi nào toàn dân VN (CS và không CS) đều biết đặt quyền lợi của toàn dân VN lên trên tất cả mọi tham vọng thấp hèn của cá nhân và của đảng phái và tuyệt đối trung thành với tổ quốc VN và biết lấy đại nghĩa quốc gia dân tộc VN làm trọng . Cũng như biết thương yêu nhau, nhường nhịn nhau, hy sinh cho nhau, sống chết bên nhau và tin tưởng nhau hay là khi nào mọi người VN đều biết hết lòng thương yêu toàn dân VN như yêu thương lấy chính bản thân của mình và gia đình của mình vậy thì khi ấy mới có thể nói đến vấn đề “Thỏa Hiệp”, “Hòa giải hòa hợp”, “Lấy tình thương xóa bỏ mọi hận thù” hay là toàn dân VN đồng tâm nhất trí, đồng tâm hiệp lực để cùng nhau tận diệt hay là chấm dứt CNCS, XHCN, giải tán, giải thể đảng CSVN trong ôn hòa và trật tự để mau chóng làm cho VN có được “Tự do, dân chủ, công bình bác ái, luật pháp công minh, nghiêm minh hoàn chỉnh ” .

    Ngày nào đảng CSVN, CSTC còn hiện diện trên mảnh đất quê hương xứ sở VN thì toàn dân VN còn hận thù, chém giết, và mãi còn đau thương khóc hận và mãi còn phải chịu đựng một kiếp sống trong gông cùm xiềng xích, tù đày, tù ngục, cướp đất, cướp nhà, chậm tiến, nghèo nàn, lầm than khốn khổ, ăn đói mặc rách và chất độc bùn đỏ Bô Xít, Bồ Xịt cùng môi trường ô nhiểm,…vv… vẫn mãi còn giết hại mọi người con dân nước Việt .

    “Nội thù Việt Cộng không tận diệt được thì sẽ không bao giờ đánh đuổi hay là diệt được lũ giặc ngoại xâm hung hăng, tham tàn, khát máu quỷ đỏ CSTC được” .

    Kính chào đoàn kết trong tình YÊU NƯỚC THƯƠNG DÂN .

    “V”, “VK”

    HS. TS. VN

Leave a Reply to Lão Ngoan Đồng