WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trần Văn Huỳnh: Củng cố niềm tin hay hoang mang bất định?

 

Cuộc sống đang thật ngột ngạt. Đến như cái thời khủng hoảng 1985, 1986 tôi cũng không có cảm giác như thế này dù điều kiện sống bây giờ không thiếu ăn như thời đó.

Có lẽ vì nhờ những món ăn tinh thần của sự cởi trói cho báo chí vào đầu giai đoạn đổi mới. Khó khăn nhưng mọi người vẫn còn chút hy vọng vào những thay đổi tốt đẹp hơn sắp đến. Còn bây giờ không chỉ khủng hoảng kinh tế trầm trọng mà sự khủng hoảng niềm tin còn ghê gớm hơn gấp bội. Mọi thứ đều như bất định, không biết sẽ về đâu, không biết phải làm gì, sự trấn an của báo, đài, TV dường như chẳng còn tác dụng nếu không muốn nói là ngược lại. Bên cạnh những viễn cảnh và hứa hẹn tươi đẹp là sự u ám của những cái bóng của các thế lực thù địch, của sự khơi dậy hận thù và chia rẽ. Chẳng tìm đâu thấy những giá trị chân thực phản ánh đúng hơi thở của người dân để có được những giải pháp hợp lòng dân mà vượt qua khó khăn. Ngược lại, mọi thứ dường như bị bóp ngẹt. Thở còn khó nói gì đến mở miệng.

Tôi vừa đọc lại các bức thư con mình gửi từ trong tù. Đây là cách để tôi duy trì chút niềm tin vào những gì còn lại giữa chốn hồng trần xô bồ, bất định hiện nay. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu được Thức lấy đâu ra những nguồn nghị lực và lạc quan lớn đến như vậy, dường như chẳng bao giờ cạn. Có lẽ nó chỉ có ở những người theo câu danh ngôn: “Luôn luôn hy vọng, không bao giờ được tuyệt vọng. Đó là bản chất của người có tâm hồn lớn”.

Người ta bỏ tù Thức đã gần ba năm rưỡi. Từ lúc được gặp lần đầu đến giờ chẳng khi nào tôi thấy ánh mắt Thức mất đi sự lạc quan dù là vào những thời điểm thử thách khốc liệt nhất. Tôi được nghe những người đã từng ở trại giam B34 kể lại rằng trước khi ra tòa sơ thẩm, cả ngày Thức chẳng nói nhiều với ai, chỉ trầm tư suy nghĩ. Nhưng ngay sau phiên tòa nhận được bản án 16 năm tù thì Thức cười nói suốt ngày, hát, làm thơ, sáng tác nhạc rộn ràng. Người ta cho người vào làm bạn tù chung phòng với Thức, được đánh cờ với nhau, và khuyên Thức nên nhận tội xin khoan hồng tại phiên tòa phúc thẩm thì được giảm án xuống một nữa. Nếu Thức đồng ý thì sẽ có người đủ thẩm quyền đứng ra cam kết điều đó. Thức cười trả lời: “Hãy nói điều đó nếu ông đánh thắng được tôi”. Nhưng Thức là một tay cờ có hạng.

Lần thăm Thức sau phiên tòa sơ thẩm, cả nhà tôi đã phải bàn bạc mấy ngày liền để làm sao động viên, truyền sức mạnh cho Thức vượt qua được bản án khắc nghiệt. Nhưng kỳ thực, vị thế lại bị đảo ngược lại một cách rất tự nhiên. Thức mới chính là người đã truyền nghị lực, niềm tin và hy vọng để cả nhà vượt qua được nỗi đau đớn khôn cùng bởi người thân thương của mình bị trù dập. Lúc đó Thức nói mọi người đừng bận tâm đến con số 16 năm mà hãy nhìn vào sự tiến triển theo quy luật tất yếu. “Kinh tế sẽ khủng hoảng trầm trọng đến mức sụp đổ và phải buộc dẫn đến sự thay đổi từ 3 đến 5 năm nữa. Lúc đó con sẽ trở về”. Xin được nhắc lại là khi đó đang đầu tháng 02/2010, vào lúc mà báo chí đang ca ngợi thành tích đưa nền kinh tế vượt qua khủng hoảng trong năm 2009 và tô hồng những viễn cảnh của những năm sau đó. Thành tích này được chọn là một sự kiện hàng đầu trong 10 sự kiện nổi bật của cả nước trong năm 2009. Nếu báo chí có tiếng nói khách quan, phản ánh đúng thực tế cuộc sống khi ấy thì có lẽ giờ này người dân đã không phải lãnh những hậu quả khốn cùng như bây giờ.

Thức không chỉ nói với gia đình mà còn viết rõ những lời cảnh báo như vậy trong đơn kháng cáo: “Ngay vào lúc này tôi vẫn thấy những nguy cơ đó chực chờ và ngày càng nguy hiểm”. Đọc lá đơn của Thức gia đình đầm đìa nước mắt nhưng hy vọng rằng nó sẽ giúp thay đổi bản án. Nhưng Thức đã nói vào lần gặp gia đình trước phiên tòa phúc thẩm rằng đừng hy vọng gì vào phiên tòa này, sẽ không có sự thay đổi nào hết. Thức đã viết đến 50 trang A4 chỉ để tận dụng cơ hội nhằm tiếp tục cảnh báo. Khi còn tạm giam, chỉ có lúc ấy mới có được giấy viết mà thôi. Sau này tôi được biết không có bàn ghế gì hết, Thức phải nằm sấp xuống nền nhà mà viết. Nhiều luật sư nói với tôi rằng chưa bao giờ họ thấy một lá đơn kháng cáo nào như vậy. Nó phân tích những hiện trạng và chỉ ra quy luật để cho thấy rằng chính sách kinh tế đã và đang dẫn đến ngõ cụt và nếu không có sự điều chỉnh ngay lập tức thì không chỉ là sụp đổ kinh tế mà còn là sự đổ vỡ toàn diện về chính trị và xã hội. Không những vậy nó còn chỉ ra một con đường phù hợp nhất để vượt thoát được hiểm họa đó, mà tình trạng tồi tệ nhất là đất nước sẽ bị thôn tính trở thành phiên thuộc. Thức gọi con đường đó là Con đường Việt Nam.

Cả từ trước khi bị bắt, đã bị bắt và đã bị kết án để Thức không còn có thể lên tiếng cảnh báo thì Thức vẫn bằng mọi cách để nói cho mọi người biết về nguy cơ và thảm họa của đất nước cũng như con đường để khắc phục. Nếu không đảm bảo quyền con người, mở rộng dân chủ để những hiền tài của đất nước tham gia điều hành nhằm giải quyết những vấn đề nan giải của quốc gia thì thảm họa nói trên không cách gì tránh được.

Cuộc chỉnh đốn Đảng đang diễn ra quyết liệt hiện nay nhằm làm trong sạch bộ máy lãnh đạo không biết sẽ đi về đâu. Nhưng có lẽ cái mà người dân cảm nhận được từ nó rõ rệt nhất thời gian qua chính là sự hoang mang lo lắng và bất định. Không chỉ người nghèo bất định, đến cả những người giàu có thành đạt cũng bất an không biết tai hoạ sẽ đổ ập xuống đầu lúc nào.

Những thông tin chính thức thì hoàn toàn thiếu vắng. Còn những tin tức đồn đoán cho thấy sự đấu đá nội bộ lại lan truyền rộng rãi. Người dân đa số chẳng còn biết tin vào điều gì. Trong một bối cảnh mà người dân rất cần biết và tin vào những quyết sách đột phá để giúp họ vượt qua khó khăn khốn đốn thì lại chỉ nhận được sự lộn xộn, lẫn lộn tùng phèo giữa cái tốt, cái thiện và cái tà, cái xấu. Chẳng thể phân biệt nổi chính tà nữa khi mà những cái xấu tệ hại đã rõ ràng trong thực tế lại được báo đài chính thống nói là tốt đẹp. Còn những điều tốt cần được lắng nghe thì lại bị đồng thanh lên án, kết tội. Sự thờ ơ là hệ quả tâm lý tất yếu của tâm trạng hoang mang và bất định. Hầu hết con người đều không thể làm gì khác được để tránh hậu quả đó. Nếu không chọn sự thờ ơ thì con người sẽ bị rơi vào một trạng thái khủng hoảng tinh thần tồi tệ. Nghĩ đến nó thì không tìm được lối thoát, không nghĩ đến thì đương nhiên sẽ trở thành buông xuôi, phó mặc. Tốt nhất là chọn thờ ơ. Xã hội vì thế mà trở nên vô cảm. Có rât nhiều cái không muốn thơ ơ vô cảm nhưng cũng chẳng làm thì khác được ngoài cách phó mặc, như là tai nạn rình rập, rau bẩn, thực phẩm độc hại, ô nhiễm, v.v… Một xã hội mất niềm tin.

Nghĩ đến đó mà tôi thấy thương con mình vô hạn. Xã hội ngoài đời còn như thế. Trong tù người ta chà đạp nhau mà sống còn khắc nghiệt đến như thế nào. Nhưng Thức chưa bao giờ vô cảm, chưa bao giờ thờ ơ với thế sự, vẫn trăn trở cho vận mệnh dân tộc. Cách đây một năm, đi thăm Thức tôi được biết Thức tiếp tục viết Con đường Việt Nam dài gần 50 trang. Một cán bộ trại giam lúc đó nói với tôi rằng tài liệu đó không phù hợp. Nhưng vừa rồi Lê Thăng Long đánh máy lại những trang viết đó và gửi tôi đọc. Thật khó mà diễn tả được cảm xúc khi đọc những dòng được viết từ trong tù mà vẫn nặng lòng với cuộc sống của người dân và tương lai đất nước đến như vậy. Ấy vậy mà chính vì đã viết những điều tâm huyết đó nên Thức đã bị hạn chế giấy viết. Do đó cả năm nay tôi và gia đình đã không còn nhận được những bức thư Thức gửi về đều đặn hai lần một tháng nữa. Cho nên tôi cứ phải đọc lại những bức thư cũ.

Đó là những bức thư để dạy con mình lòng yêu quê hương đất nước thông qua tình yêu từng cọng cỏ, ngọn cây, từng con sông dòng suối. Yêu quý và trân trọng thiên nhiên đã cho mình môi trường sống. Yêu thương không chỉ ông bà, cha mẹ, anh chị em, cô bác mà cả bạn bè, tình làng nghĩa xóm và cả những con người không may cơ nhỡ. Dạy con cháu sống như thế nào để không phải ích kỷ, thờ ơ và vô cảm. Dặn mọi người trong nhà hãy đừng vì sự nhiễu nhương mà đánh mất niềm tin và buông xuôi phó mặc. Dặn con nếu được đi du học thì xong hãy trở về mà đóng góp cho đất nước.

Từ những triết lý sống rất đơn giản nhưng chân thực đến những phương pháp tư duy để giải quyết những vấn đề phức tạp, đến cả những kinh nghiệm quản trị chiến lược mà nếu tổng hợp hết lại sẽ là một tài liệu rất quý giá đáng để học hỏi.

Thức là như vậy, chẳng bao giờ ngưng làm việc có ích cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Chẳng bao giờ thôi trăn trở vì vận mệnh dân tộc. Cuối tháng 9 vừa rồi gặp, tôi kể Thức nghe cuộc sống bên ngoài giờ khó khăn lắm, rất nhiều người phải sống lầm than. Đúng như những gì Thức dự đoán. Tôi thấy Thức buồn. Thức nói rằng sẽ còn kéo dài lâu, người dân còn khổ nhiều hơn nữa. Nhưng nếu không có được giải pháp đột phá thì tình trạng đó cũng không thể thoát ra được. Thức nói rằng nếu tỷ giá tiếp tục bị ghim giữ cố định như mấy năm nay thì thì sẽ không bao giờ ổn định được nền kinh tế, lạm phát sẽ còn cao và nhiều bất ổn.

Nhưng trong tâm trạng như vậy mà Thức vẫn nhớ hôm sau (01/10) là sinh nhật bạn mình, Lê Công Định. Tôi kể Long viết bài mừng sinh nhật Định có nhắc bài thơ Vịnh Gia Lào. Thức vẫn thuộc và đọc bài thơ đó.

Trước khi ra về Thức dặn “Con đường sẽ còn nhiều khó khăn thách thức. Nhưng chỉ cần giữ được ánh lửa không tắt trong giông bão thì sau đó nó sẽ bừng sáng. Ba hãy giúp Long giữ gìn ánh lửa đó”. Và tôi đã hứa với con mình như vậy. Tôi nguyện với lòng mình cho dù phải hy sinh đến thế nào đi nữa tôi cũng sẽ cố làm bằng được điều đó. Vì tôi biết rằng ánh lửa đó không chỉ là niềm tin của riêng mình.

© Trần Văn Huỳnh

 

4 Phản hồi cho “Trần Văn Huỳnh: Củng cố niềm tin hay hoang mang bất định?”

  1. Trực Ngôn says:

    Kính chào bác Trần Văn Huỳnh, thân phụ anh Trần Huỳnh Duy Thức

    Hổ phụ sinh hổ tử! Bác nên hãnh diện vì người con yêu nước của mình và hãy vững niềm tin tất yếu, cũng như anh Thức là người vững niềm tin như thế. Với tình hình đất nước hiện nay, tôi tin là anh Thức sẽ được trả tự do trong thời gian sắp tới.

    Mong Bác hãy sát cánh cùng “Con Đường Việt Nam” để đưa đất nước vượt qua phong ba bão tố hiện nay. Xin góp ý với “Con Đường Việt Nam” rằng;

    1) Yêu cầu “chính quyền mới” phải tiếp tục duy trì tình trạng lương bổng cho tất cả những người đã phục vụ đất nước!

    2) Chính sách này cũng được áp dụng cho những cán bộ, đảng viên về hưu kể cả những người đã rời bỏ đảng CSVN!

    3) Cấm trả thù cá nhân bằng mọi hình thức, kể cả những kẻ đã gây ra tội ác (đã có toà án xét xử công bằng theo luật pháp)

    4) Tất cả những thương phế binh VNCH, những người nghèo khổ và nạn nhân chất độc da cam được giúp đỡ về y tế, được hưởng qui chế xã hội và trợ cấp hàng tháng!

    5) Tổ chức lễ cầu siêu cho tất cả tử sĩ đôi bên trên toàn quốc, ở tất cả mọi chùa chiền, nhà thờ, thánh thất, lăng miếu!

    Rất mong bác Huỳnh và “Con Đường Việt Nam” quan tâm những điều trên! Kính

  2. BUILAN says:

    Đọc bài viết cuả bác TRẦN VăN HUYNH mà nghe lòng xốn xang
    XIN KHẤU ĐÀU ĐĨNH LỄ CỤ !

    Bác Huynh ơi !
    Đâu phải gia đình nào, gìòng họ, tông tộc … nào cũng có được người con NGHIÃ KHÍ như gia đình bác !

    Quạ là quạ
    CÔNG là công
    Dù vẹt hết lông
    Cũng không biến CÔNG thành quạ

    CÔNG là CÔNG
    Quã là quạ
    Dù phết sơn xi mạ
    Cũng không thể nào biến quạ thành CÔNG

    NHỚ ! Anh hùng hào kiệt
    ƠN ! NGUYÊN KHÍ NUÍ SÔNG
    PHÚC ĐỨC TỔ TÔNG
    Dưỡng sinh TRẦN HUỲNH DUY THỨC !

    Kính dâng lên cụ TRẦN VĂN HUỲNH

  3. Thích Nói Thật says:

    Kính chào bác Trần Văn Huỳnh

    Chúng tôi chia sẻ nỗi băn khoăn và trăn trở của bác cũng như của anh Trần Huỳnh Duy Thức đối với dân tộc và đất nước!

    Người ta chỉ có thể sống khi có niềm hi vọng! Sự dấn thân của anh Thức ít nhiều cũng đã đóng góp cho sự thay đổi ở VN. Một điều vững tin rằng, chế độ CSVN không sớm thì chày cũng sẽ bị giải thể, đó là qui luật tự nhiên!

  4. nguoivn says:

    Bài thơ văn gữi bác Trần Văn Huỳnh: Củng cố niềm tin hay hoang mang bất định? trên DĐ Đàn Chim Việt .

    Bác Huỳnh ơi bác Huỳnh ơi!
    Củng cố niềm tin, củng cố niềm tin bác Huỳnh ơi
    Con của bác Trần Huỳnh Duy Thức là hiền nhân quân tử, là anh hùng nghĩa sĩ là hào kiệt của nước Việt thời nay
    Sao có thể là “Hoang mang bất định” hỡi bác ơi
    Chính nghĩa quốc gia dân tộc đang nằm trong tay của toàn dân nước Việt
    Chứ không trong bàn tay của lũ quỷ đỏ Cộng Sản Hồ
    Lũ gian manh, thủ đoạn, lọc lừa, xảo trá Việt gian, Việt Cộng như là Dũng, Trọng, Hùng, Sang,…vv… là phường vô loại, hèn hạ, tiểu nhân thôi, chúng biết chi để lãnh đạo nước nhà mà chúng ngày như đêm chỉ biết cướp đất, cướp nhà, phản quốc, phản dân cùng vinh thân bán nước

    Con của bác Trần Huỳnh Duy Thức cùng bao nhiêu anh hùng nghĩa sĩ VN như là Lê Công Định, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Trần Anh Kim, Nguyễn văn Lý, Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân, Phạm thanh Nghiên, Lê thị Minh Hạnh, Nguyễn thị Minh Hằng,…vv… và còn bao người anh hùng nghĩa sĩ vô danh VN của chúng ta đang nắm trong tay “Chính nghĩa quốc gia dân tộc VN” và họ đang đi trên “Con Đường VN” vinh quang và sáng lạng đấy bác Trần văn Huỳnh ơi

    “Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”

    “Ví phỏng đường đời đều bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai ”

    Còn trời còn đất còn non nước
    Còn bạn, còn đời còn thế sự
    Còn nhân còn nghĩa còn dân tộc VN
    Còn tù đày còn đau khổ còn tranh đấu
    Còn lũ quỷ đỏ ác nhân, hung hăng, tham tàn, khát máu, còn đầu rơi máu đổ, còn chém giết, còn hận thù
    Còn lũ phản quốc, phản dân, vinh thân bán nước, còn chậm tiến, nghèo nàn, còn lầm than khốn khổ, còn cướp đất, cướp nhà, còn xuống đường biểu tình, còn đánh đổ lũ cầm quyền ác với dân, hèn với giặc, còn tận diệt đảng cướp ác ôn, côn đồ mất dạy, khôn nhà dại chợ, khốn nạn, khốn kiếp, trời tru đất diệt bác Huỳnh ơi .

    “Còn đảng, còn mình”, “Còn đảng cướp CSVN, còn cướp đất, cướp nhà, còn ăn cướp tiền của toàn dân”, “Còn hồng hơn chuyên” , “Còn trí thức là cục phân”, “Còn bất công, tham nhũng, hối lộ, còn ích kỷ cho riêng mình, còn tham danh, tham lợi, tham quyền cố vị, còn đạp mặt, đạp mày, còn đạp đầu, đạp cổ, còn bịt mồm, bịt miệng, còn hành hình, hành xác, còn gông cùm xiềng xích, còn “Tao là luật, luật là tao” .

    Chỉ có tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc, công bình bác ái, luật pháp công minh, nghiêm minh hoàn chỉnh là “Con đường VN” ngắn nhất, an toàn nhất, thành công nhất và tốt đẹp nhất cho bác, cho con của bác, và cho toàn dân VN thương yêu VN của mình thôi

    Chính nghĩa quốc gia dân tộc VN là niềm tin tất thắng cho toàn dân nước Việt

    CNCS, XHCN, đảng cướp quỷ đỏ khốn nạn, khốn kiếp, trời tru đất diệt CSVN, CSTC chắc chắn sẽ bị tận diệt một ngày rất gần đây

    Xin bác Trần văn Huỳnh hãy vững tâm, vững chí để chờ ngày ca khúc khải hoàng của toàn dân nước Việt

    Toàn dân VN rồi đây sẽ biết làm thế nào để đền bù thật xứng đáng những mất mát, những gian lao khốn khổ cùng những hy sinh vô bờ bến của những người con hiền ngoan, thông minh và hết sức tài giỏi của bác

    Đừng buồn và lo lắng nhiều nữa bác Trần văn Huỳnh ơi
    Xin bác hãy bão trọng lấy sức khõe của mình và cố gắng “Củng cố niềm tin” và đừng “Hoang hoang bất định” như những gì bác đã viết thay cho anh Trần Huỳnh Duy Thức trên DĐ Đàn Chim Việt nhe bác .

    Kính mến

    “V”, “VK”

    HS. TS. VN

Phản hồi