WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Khoảng cách chạy tội – Sự thật phũ phàng về Hiệp Định Paris 1973

Ngày 27-1-2013 sắp đến sẽ đánh dấu 40 năm ký kết Hiệp Định Paris 1973, một biến cố lịch sử vô cùng quan trọng đối với Việt Nam vì những hậu quả của nó áp đặt trên mảnh đất này trong gần bốn thập niên cho tới ngày nay. Thay vì đưa đến “hòa bình trong danh dự”, hiệp định này mở đường cho CSVN xâm chiếm trọn vẹn miền Nam Việt Nam trong vòng hơn hai năm sau.Những tài liệu về chiến tranh Việt Nam được bạch hóa trong thời gian gần đây cho thấy những sự thật phũ phàng đã đưa đến Hiệp Định Paris 1973.

Tóm tắt diễn tiến Hiệp Định Paris 1973

Hiệp Định Paris 1973 được thỏa hiệp tại Bắc Kinh, chứ không phải tại Paris. Từ trái: Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Henry Kissinger, Thủ Tướng Chu Ân Lai, và Chủ Tịch Mao Trạch Đông, Bắc Kinh, 1972.

Hiệp Định Paris 1973 được thỏa hiệp tại Bắc Kinh, chứ không phải tại Paris. Từ trái: Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Henry Kissinger, Thủ Tướng Chu Ân Lai, và Chủ Tịch Mao Trạch Đông, Bắc Kinh, 1972.

Cuộc hòa đàm tại Paris bắt đầu từ 1968 vào cuối thời Tổng thống Lyndon Johnson và tiếp tục tiếp diễn dưới thời Tổng Thống Richard Nixon nhưng không đạt được tiến bộ nào cả cho đến cuối nhiệm kỳ I của Ông Nixon khi Ông Henry Kissinger, Cố Vấn An Ninh Quốc Gia của Tổng Thống Nixon đạt được một số đồng thuận trong những phiên họp bí mật với Ông Lê Đức Thọ, Trưởng Phái Đoàn Thương Thuyết của Cộng Sản Bắc Việt (CSBV) và trong cuộc tiếp súc bí mật với các Ông Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai tại Bắc Kinh. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không đồng ý những điều kiện do CSBV đưa ra và đòi hỏi nhiều thay đổi. Hà Nội phản ứng bằng cách công bố chi tiết về những điều hai Ông Kissinger và Lê Đức Thọ đã đồng ý. Cuộc hòa đàm trở nên bế tắc.Một mặt Ông Nixon ra lệnh ném bom Hà Nội và Hải Phòng liên tục trong 12 ngày vào cuối năm 1972.Mặt khác, Chính quyền Hoa Kỳ áp lực VNCH chấp nhận điều kiện ngưng chiến.

Ngày 23-1-1973, hai Ông Lê Đức Thọ và Kissinger đồng ý về một thỏa hiệp sơ bộ.Bốn ngày sau đó, Hiệp Định Paris được chính thức ký kết vào 27-1-1973. Hiệp Định này đòi hỏi ngưng bắn toàn diện tại miền Nam Việt Nam, Hoa Kỳ rút hết số quân còn lại tại Việt Nam trong vòng 60 ngày, quân CSBV (khoảng 150,000 binh sĩ) được phép ở lại miền Nam Việt Nam tại những vùng CSBV đã chiếm đoạt, và tất cả tù binh Hoa Kỳ được hồi hương. Hiệp Định Paris cũng kêu gọi Chính Phủ VNCH và Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam thực hiện một cuộc bầu cử dân chủ và tự do tại miền Nam Việt Nam để chấm dứt cuộc xung đột. Tổng Thống Nixon hứa sẽ sử dụng Không Lực Hoa Kỳ để bảo đảm sự thi hành hiệp định này.

Trong khi đàm phán, Hoa Kỳ tiếp tục rút quân và thi hành chương trình Việt Nam hóa để quân lực VNCH dần dần thay thế quân lực Hoa Kỳ.

Khoảng cách chạy tội

Việc mất miền Nam Việt Nam ít người Việt thời đó có thể dự đoán, nhưng không phải là điều ngạc nhiên đối với Hoa Kỳ mặc dù đã có Hiệp Định Paris. Thật vậy, chánh quyền Nixon không muốn thấy miền Nam Việt Nam sụp đổ trước cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ vào tháng 11, 1972, vì như thế có nghĩa là hi vọng thắng cử nhiệm kỳ II của Ông Nixon cũng sẽ sụp đổ theo.

Hiệp Định Paris được ký kết ngày 27-1-1973. Hiệp Định Paris được ký kết ngày 27-1-1973.

Vì muốn bảo vệ thanh danh cho Hoa Kỳ và sự nghiệp chính trị của mình, Ông Nixon đã làm đủ mọi thứ để giữ miền Nam Việt Nam khỏi phải rơi vào tay CSVN trong nhiệm kỳ I (1969-1972). Trong cuộc họp bí mật đầu tiên với Thủ Tướng Chu Ân Lai vào tháng 7, 1971 tại Bắc Kinh, Ông Kissinger bán đứng miền Nam Việt Nam cho Cộng Sản.

Trên một tài liệu thuyết trình cho chuyến đi Bắc Kinh bí mật đầu tiên, Ông Kissinger ghi chú rằng Hoa Kỳ cần một thời gian chạy tội. Trung Quốc có sự cam kết của Hoa Kỳ. Ông Kissinger viết nguyên văn như sau:

“We need a decent interval. You have our assurance.”

Theo những tài liệu do các phụ tá của Ông Kissinger ghi chép lại những lời đối thoại của ông với Thủ Tướng Chu Ân Lai, Ông Kissinger nói rằng Hoa Kỳ sẽ ấn định thời hạn chót cho việc rút quân và trong thời gian rút quân sẽ có ngưng bắn trong khoảng 18 tháng và đàm phán. Nếu thỏa hiệp thất bại, dân Việt Nam sẽ tự giải quyết. Nếu chính phủ miền Nam Việt Nam không được quần chúng ưa chuộng, lực lượng của Hoa Kỳ càng rút nhanh, chính phủ này càng sớm bị lật đổ và Hoa Kỳ sẽ không can thiệp.

Ông Lê Đức Thọ và Ông Henri Kissinger tại cuộc hòa đàm Paris.

Ông Lê Đức Thọ và Ông Henri Kissinger tại cuộc hòa đàm Paris.

Nguyên văn bằng tiếng Anh như sau:

“We will set a deadline for withdrawals, and during withdrawals there should be a cease-fire, and some attempt at negotiations. If the agreement breaks down then it is quite possible that the people in Vietnam will fight it out. If the [South Vietnamese] government is as unpopular as you seem to think, then the quicker our forces are withdrawn the quicker it will be overthrown. And if it is overthrown after we withdraw, we will not intervene. We can put on a time limit, say 18 months or some period [for a cease-fire]. National Security Advisor Henry Kissinger, Beijing, July 9, 1971.

Hoa Kỳ cũng không muốn miền Nam Việt Nam mất nhanh chóng trong vòng sáu tháng sau khi Hiệp Định Paris ký kết để Hoa Kỳ không bị mang tiếng thua trận.Nhưng nếu là hai năm, sẽ không có vấn đề gì cả.VNCH cần phải tự lực chiến đấu trong một thời gian đủ dài để chịu trách nhiệm về cuộc bại trận cuối cùng.Sau đây là phần phát biểu thâu băng của Ông Nixon về vấn đề này:

“The country would care if South Vietnam became Communist in a matter of six months. They will not give a damn if it’s two years.” President Richard M. Nixon, March 17, 1973.

Ông Kissinger trước đó cũng có quan điểm tương tự về việc mua thời gian để tháo chạy mà không bị bẽ mặt:

“We’ve got to find some formula that holds the thing together a year or two, after which–after a year, Mr. President, Vietnam will be a backwater. If we settle it, say, this October, by January ’74 no one will give a damn.” National Security Adviser Henry A. Kissinger, August 1972.

Cả hai ông Nixon và Kissinger đều đồng ý rằng VNCHcó thể sẽ mất sau cuộcbầu cử tại Hoa Kỳ vào tháng 11, 1974.Nếu xẩy ra vào mùa xuân 1975, thời điểm này tốt hơn là mùa xuân 1976.

Nhà Sử Học Ken Hughes thuộc University of Virginia nhận xét rằng:

“Nhiều người có tư tưởng phóng khoáng nghĩ rằng Ông Nixon thật sự cương quyết muốn ngăn chặn Cộng Sản thắng ở Việt Nam.NhưngÔng ta chỉ cương quyết ngăn chặn Đảng Dân Chủ thắng tại Hoa Kỳ mà thôi.” Sử Gia Ken Hughes, June 2010.

Vào tháng 2, 1972, Ông Nixon viếng thăm Bắc Kinh lần đầu tiên, làm thân với Trung Quốc, khởi sự thảo luận với Chủ Tịch Mao Trạch Đông và Thủ Tướng Chu Ân Lai về chính sách một nước Trung Hoa, và đạt được sự bảo đảm của Bắc Kinh về giải pháp hòa bình trong danh dự đối với Việt Nam với một khoảng cách chạy tội (decent interval).

Kéo dài chương trình Rút Quân và Việt Nam Hóa chiến tranh

Những tài liệu mới giải mật cũng cho thấy Ông Nixon và Ông Kissinger tin rằng:

Chương trình Việt Nam hóa chiến tranh sẽ không làm cho miền Nam Việt Nam có đủ khả năng để tự bảo vệ.

Những điều kiện “hòa bình” mà Ông Kissinger đã thương thuyết sẽ làm miền Nam Việt Nam sụp đổ sau một thời gian một hoặc hai năm (khoảng cách chạy tội).

Để che đậy sự thất bại của chiến lược Việt Nam Hóa và thương thuyết, Ông Nixon với sự khuyến cáo của Ông Kissinger, kéo dài cuộc chiến tranh đến năm thứ tư (1972) của nhiệm kỳ tổng thống đầu tiên – dài đủ để tránh sự sụp đổ của VNCH trước ngày bầu cử nhiệm kỳ II. Chính vì vậy mà Ông Nixon kéo dài chương trình rút quân qua nhiều năm.

Trong cuốn băng thâu bí mật tại phòng bầu dục trong Tòa Nhà Trắng, Ông Nixon nói:

“We’ve got dates in mind. We’ve got dates everywhere [from] July to August to September [to] October [to] November to December [to] January of 1973.” President Richard Nixon, September 4, 1971.

Quân số Hoa Kỳ ở Việt Nam bắt đầu giảm từ cao điểm 543,000 người vào năm 1968 và đến đầu năm 1973 mới chấm dứt, tức là sau cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ vào tháng 11, 1972.

Đối với công chúng, Ông Nixon phải rút một số quân về nước đủ để thỏa mãn hai mục tiêu:

Chứng tỏ chương trình Việt Nam hóa thành công.
Giữ lời hứa khi tranh cử.

Đối với sự nghiệp chính trị, Ông Nixon hoàn toàn bám vào lịch trình tranh cử để hoạch định chương trình rút quân, dù có đạt được thỏa thuận với Hà Nội hay không (Theo Ông Nixon sắc xuất chỉ có 40% – 55 %) và bất kể VNCH có đứng vững sau khi quân Hoa Kỳ rút về nước hay không.

Hãy nghe cuộc đối thoại giữa Tổng Thống Nixon và Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Kissinger vào ngày 11-3-1971:

Nixon: “We’ve got to get the hell out of there.”

Kissinger: “No Question.”

Tuy nhiên trước công chúng Hoa Kỳ, Ông Nixon vẫn hứa một giải pháp hòa bình trong danh dự. Theo đó, Hoa Kỳ sẽ rút quân ra khỏi Việt Nam chỉ khi nào chương trình Việt Nam hóa hoặc cuộc thương thuyết thành công – khi miền Nam Việt Nam có thể tự bảo vệ và tự quản trị.

Hoa Kỳ thất hứa không can thiệp trong trường hợp Hiệp Định Paris bị vi phạm

Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu tin rằng những điều kiện Hoa Kỳ cho phép 150,000 quân CSBV ở lại miền Nam sẽ khiến VNCH sụp đổ. Theo tài liệu mới được bạch hóa, trong buổi họp với Tướng Alexander Haig, phụ tá Cố Vấn An Ninh Quốc Gia, tại Saigon vào ngày 4-10-1972, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tuyên bố rằng theo đề nghị của Hoa Kỳ, chính phủ VNCH tiếp tục tồn tại. Nhưng đây chỉ là giải pháp đau lòng và sớm muộn chính phủ này sẽ sụp đổ và theo đó Ông Thiệu sẽ phải tự sát.

Nguyên văn bằng tiếng Anh như sau:

“In the proposal you have suggested, our Government will continue to exist. But it is only an agonizing solution, and sooner or later the Government will crumble and Nguyen Van Thieu will have to commit suicide somewhere along the line.” President Nguyen Van Thieu, Saigon, October 4, 1972.

Ông Thiệu cực lực phản đối đề nghị hòa bình giả tạo của Hoa Kỳ làm cho cuộc hòa đàm ở Paris ngưng lại. Ông Nixon phải hứa sẽ tăng viện trợ quân sự và Hoa Kỳ sẽ trở lại Việt Nam nếu CSBV tấn công. Đồng thời Ông Nixon đe dọa sẽ cắt viện trợ để buộc Ông Thiệu phải chấp nhận đề nghị của Hoa Kỳ. Một tài liệu mới được bạch hóa cho thấy rằng Ông Nixon đe dọa đến cả tính mạng của Ông Thiệu:

“I don’t know whether the threat goes too far or not, but I’d do any damn thing, that is, or to cut off his head if necessary.” President Richard Nixon, January 20, 1973.

Hiệp Định Paris chỉ giúp Hoa Kỳ rút được quân ra khỏi Việt Nam an toàn, chấm dứt việc can thiệp trực tiếp của Hoa Kỳ vào cuộc chiến tại Việt Nam, nhưng đã không mang lại hòa bình cho Việt Nam. Thật vậy, khoảng một năm sau, vào tháng 1, 1974, Tổng Thống Thiệu tuyên bố Hiệp Định Paris không còn giá trị sau khi Cộng quân lợi dụng cuộc ngưng chiến trong năm 1973, tiến hành những trận đánh nhỏ để chiếm những vùng xa xôi hẻo lãnh.

Trong khi đó Quốc Hội Hoa Kỳ tiếp tục giảm viện trợ cho Việt Nam từ 2.2 tỉ Mỹ kim cho tài khóa 1973, 1.1 tỉ Mỹ kim cho tài khóa 1974, và 700 triệu Mỹ kim cho tài khóa 1975. Tình trạng miền Nam Việt Nam trở nên nghiêm trọng hơn vào cuối năm 1974 khi Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua đạo luật 1974 Foreign Assistance Act, chấm dứt tất cả những viện trợ quân sự. Điều này có nghĩa là Hoa Kỳ không thể thể dùng không lực để trợ giúp miền Nam Việt Nam khi CSBV vi phạm Hiệp Định Paris.

Sau khi Đạo Luật Viện Trợ Ngoại Quốc 1974 ban hành ít lâu, CSBV tiến đánh và chiếm tỉnh Phước Long vào đầu năm 1975 và bẩy ngày sau tỉnh Bình Long thất thủ. Khi không thấy Hoa Kỳ có phản ứng nào cả, ngày 8-1-1975 Hà Nội ra lệnh tổng tấn công để giải phóng miền Nam bằng cách xua quân ngang nhiên vượt qua biên giới Bắc Nam, tấn công toàn diện Vùng I và II Chiến Thuật vào tháng 3, 1975 và cuối cùng chiếm Saigon vào 30-4-1975 đúng với thời hạn mà hai Ông Nixon và Kissinger dự đoán.

Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ James Schlesinger điều trần trước Quốc Hội vào ngày 14-1-1975 rằng Hoa Kỳ không giữ lời hứa với Tổng Thống Thiệu. Bẩy ngày sau, Tổng Thống Gerald Ford, người thay thế ông Nixon từ chức vì vụ Watergate, tuyên bố rằng Hoa Kỳ không sẵn sàng tái tham chiến tại Việt Nam.

Kết luận

Hoa Kỳ dưới thời Nixon đã bỏ rơi đông minh của mình là một điều đáng hổ thẹn đối với một quốc gia biết tôn trọng những giá trị cao quý. Nhưng may thay, những sử gia và những nhà phân tách Hoa Kỳ ngày nay đã phanh phui ra sự thật và lên ánnặng nề những lỗi lầm đó. Về phía người Việt, hơn ai hết, chúng ta cũng có trách nhiệm về sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam và đưa phần đất này vào tay Cộng Sản. Một bài học lớn là đừng bao giờ chui vào vòng nô lệ của bất cứ ngoại bang nào dù là đồng minh.

Gần đây, có vài nhóm người Việt tại hải ngoại chủ trương vận động quốc tế để phục hồi lại Hiệp Định Paris 1973, đặc biệt mới đây nhất là Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH (UBLĐLTVNCH), một hình thức chính phủ lưu vong nhưng không dùng danh xưng tổng thống hay thủ tướng, của Ông Nguyễn Ngọc Bích (75 tuổi). Các tổ chức này tin rằng nếu vận động quốc quốc tế làm sống lại Hiệp Định Paris 1973 (nhưng không nói gì đến Hiệp Định Geneva 1954 mà chính VNCH đã xé bỏ), Hà Nội sẽ phải trả lại miền Nam Việt Nam cho VNCH.

Giả sử rằng UBLĐLTVNCH có khả năng làm chuyện này, mặc dù tôi nghĩ là không có một cơ may nào cả, Ông Nguyễn Ngọc Bích sẽ không thâu tóm phần đất dưới vĩ tuyến thứ 17 cho chính phủ của ông ngay được. Hiệp Định Paris đòi hỏi tổng tuyển cử ở miền Nam Việt Nam, UBLĐLTVNCH sẽ phải ra tranh cử với Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam. Nhưng trước hết, UBLĐLTVNCH sẽ phải đưa hàng triệu người Bắc 75 về nguyên quán ngoại trừ 150,000 quân CSBV được Ông Kissinger và Ông Chu Ân Lai cho phép ở lại miền Nam từ 1973 đến nay. Để đỡ tốn giấy mực, tóm tắt lại, ý tưởng phục hồi Hiệp Định Paris là hoang tưởng nếu không muốn nói là bệnh hoạn. Ngay cả nước Mỹ cũng muốn quên Hiệp Định Paris 1973 khốn nạn này do chính họ dựng lên.

© Nguyễn Quốc Khải

© Đàn Chim Việt

————————————————–

Tài liệu tham khảo:

1- Larry Berman, “No Peace No Honor, Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam,” The Free Press, 2001.

2- Finding Dulcinea, “On this Day: Paris Peace Accords Signed, Ending American Involvement in Vietnam War,” January 27, 2012.’

3- Trọng Đạt, “Nixon và Hòa Bình Trong Danh Dự,” 27-01-2012.

4- Kennedy Hickman, “Vietnam War end of conflict, 1973-1975,” Military History.

5- Ken Hughes, “Fatal Politics: Nixon’s Political Timetable For Withdrawing From Vietnam,” Diplomatic History, Vol. 34, No. 3, June 2010.

6- Stanley Karnow, “Vietnam A History,” Penguin Books, 1997.

7- Jeffrey Kimball, “Decent Interval or Not? The Paris Agreement and the End of the Vietnam War,”December 2003.

8- Henry Kissinger, “Years of Renewal,” Simon & Schuster, 1999.

9- Richard Nixon, “No More Vietnam,” Arbor House, New York 1985.
10. Frank Snepp, “Decent Interval,” Random House, 1977.

11. Global Security, “A Decent Interval – Who Lost Vietnam?” May 7, 2011.

12. Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia, “Hiệp Định Paris 1973.”

Tags:

176 Phản hồi cho “Khoảng cách chạy tội – Sự thật phũ phàng về Hiệp Định Paris 1973”

  1. Bá Ước says:

    Thời gian nawm 1975 VNCH chỉ có mạnh ai nấy chạy từ Tây Nguyên chạy xuống, Quảng Trị chạy vào, chạy mãi cho đến tận ngày 30/4 tất nhiên vẫn cố thủ được một thời gian tại một số điểm. Ai đã từng trong trận thì mới ngấm, là dân tình người ta chỉ cần được yên ổn, tự do, làm ăn càng ngày càng đi lên là được, bất luận đó là nhà nước gì. Dân tôi nghĩ đơn giản là lạy trời đừng xảy ra chiến tranh như trước đây nữa nhé, xẩy ra lại đạn bom làm sập hết nhà máy thuỷ điện không có điện mà dùng, các quý vị hãy về tít trên miền núi rẻo cao bọn mình mà xem, điện lung linh như thành phố chứ không phải chỉ có ở thành phố thị xã như trước đây đâu.

    • Tien Ngu says:

      Nghe hát, biết ngay nà….thứ thiệt…

      Một nà…cò VC
      Hai nà…ngây thơ
      ba nà ngu….trời gầm…

      Yên ỗn mần ăn, vui chơi thoãi mái thì ai không muốn? Xin miễn là để cho Cộng láo nó cứ…láo tới là được rồi.

      Lịch sử láo
      Xã hội láo
      Con người láo

      Ỗn định, vui chơi kiểu đó thì chì có cán Cộng, cò mồi, và thân nhân của chúng mới…hồ hỡi thôi.

      Ai thèm?

      Còn chuyện…chạy sút quần, cò mồi VC hay lấy cái bại của VNCH để khoe chúng…giãi phóng. Cứ mần như không ai hay biết gì cả. Hết tiếp viện thì lấy cái gì mà…chơi lại với AK, đại pháo` 130, 122, T54, B49, 41…?

      Lũ Cộng đừng có…giã phóng coi, VNCH làm sao thua tụi…Hàn quốc, Đài loan, Singapore, Thái Lan?

      Vì bị Cộng láo….giãi phóng, văn minh VN, đời sống VN, xã hội VN, con người VN bị….thụt lùi gần một thế kỷ. Xuống hố mẹ nó hết trọi.

      Cò mồi cứ nà…tiếp tục láo tỉnh. Không chịu nhận tội…

    • Austin Pham says:

      Anh bạn cần tập làm quen với…thời gian. 37 năm trôi qua mà anh chỉ đưa ra một ví dụ về ánh sáng ở miền núi thì anh không có khả năng tiếp thu gì khác ngoài nghe và lặp lại chương trình phát sóng của bọn dốt. Trong trường đua tốc độ thì anh phải hiểu đối thủ của anh là những chiếc xe đang…chạy chứ không phải anh đang vượt qua các …cột mốc. Phần này cho chương trình của năm mới ở các trường trung học XHCN ( coi chừng bị cấm ), tạm thời miễn phí.

    • Trúc Bạch says:

      Anh Bá Ước nói vậy nghe sao được ?!

      VN đã có bốn mươi năm “Hòa Bình và Ổn đĩnh”, mà trên “miền núi rẻo cao” của anh chỉ mới có “điện lung linh như thành phố” (chắc một tuần “lung linh” được vài ngày ?)…thì anh đã lấy thế làm mãn nguyện ư ?…(Trong khi đại đa số người dân VN vẫn sống dưới mức nghèo khó, theo tiêu chuẩn quốc tế…dù liên tục trong 40 năm, năm nào “đảng ta” cũng đạt được thành tích xóa đói giảm nghèo)

      Than ôi ! Đất nước VN có những con người như anh thì đến bao giờ mới ngóc đầu lên được ?

      - Anh có biết rằng nước Nhật, chỉ sau 25 năm, đã từ một đống tro tàn – vì hai quả bom nguyên tử của Mỹ – đã trở thành cường quốc bậc nhất ở Á Châu không ?

      - Anh có biết Tây Đức, cũng từ một nước tan hoang, bại trận và bị chia cắt – thế mà chỉ sau 25 năm đã trở thành cường quốc, giầu có bậc nhất Âu Châu không ?

      Trái ngược hẳn với CS Đông đức nghèo nàn và lạc hâu, đến nỗi sau khi dân Đông Đức CS được “giải phòng” trong hòa bình , thì Tây Đức đã phải bỏ ra bốn ngàn tỷ Đô La (chứ không phải là bốn ngàn tỷ đồng VN đâu nhé) để tái thiết đông Đức và nâng đời sống dân Đông Đức lên cho gần ngang bằng với dân Tây Đức – hầu giảm thiểu sự cách biệt giầu nghèo giữa người dân Đông và Tây .

      - Anh có biết Hàn Quốc, năm 1975, thu nhập bình quân của người dân còn thua dân VHCH – kỹ nghệ và kỹ thuật còn thua VNCH…thế mà ngày nay – Anh thấy Hàn Quố thế nào ? (trái hẳn với CS Bắc Hàn khốn khổ – năm nào cũng chìa tay xin ăn, xin không được thì đem nguyên tử ra dọa để tống tiền)

      - Anh có biết Đài Loan năm 1949 chỉ là một hòn đảo nghèo nàn, thế mà “đám tàn quân” của Tưởng Giới Thạch bị “bác Mao” của các anh đuổi “chạy tụt cả quần, văng cả dép” (chữ của cháu ngoan bác Hồ “dành cho dân VNCH), chỉ cần có 30 năm, đã biến Đài Loan thành một đảo quốc thịnh vượng ..khiến người dân Hoa Lục nhìn là thèm nhỏ rãi, và đảng cộng sản Tầu tức lồng, tức lộn – Khiền sau này Đặng Tiểu Bình đã phải từ bỏ nền kinh tế Mác Lê Nin để theo tư bản không ?

      Tại sao anh lại kém cỏi và chậm tiến vậy ?

      Người ta bảo …bọn csVN đã làm thui chột tinh thần vươn lên của người VN là đúng rồi !

      Cái câu “Tri túc, tiện túc! Đãi túc hà thời túc ?” của Tầu , dậy người ta An phận một cách ngu ngốc đã sai rồi ! …Câu đó phải nói lại rằng : Đủ vẫn chưa phải là …đủ, phải càng ngày càng thịnh vượng, càng sung túc hơn thì mới là …tạm đủ .

      (Anh có hiểu tôi nói gì không ? Nếu không thì tội nghiệp cho anh và cho…tôi !)

      • Karel Phùng says:

        Nước Nhật trước chiến tranh đã có tất cả hạ tầng cơ sở, thượng tầng kiến trúc. Họ có thể sản xuất được máy bay, tàu chiến và đánh cho Hoa kỳ phải khiếp đảm! Nếu không có hai quả bom nguyên tử, liệu họ đã chịu buông súng đầu hàng?
        Trong lúc mấy ông vua quan nhà Nguyễn còn bế quan tỏa cảng thì Nhật quan hệ với Tây ban nha, một trong những đế quốc từ thời trước đó để học công nghệ, xây dựng đất nước.
        Con người có kiến thức, chiến tranh tàn khốc họ cũng có thể xây dựng lại. Họ hơn Vịêt nam không riêng gì điểm đó mà họ còn không bị Hoa kỳ cấm vận!

        Còn Việt nam? 1991 mới quan hệ lại với tàu khựa, 1995 Hoa kỳ bỏ cấm vận. Từ đây mới làm ăn với phương tây và Hoa kỳ. Tức là cho tới nay thực tế chưa có nổi 20 năm!

        Muốn nhanh hơn? Trừ khi chấp nhận làm tôi đòi, làm con tốt thí như các vị lãnh đạo của VNCH thì Việt nam sẽ giàu nhanh hơn, chứ không thể so với Nhật!

      • Timsuthat says:

        Karel Khùng: So với Nhật thì không đúng, nhưng so với Nam Hàn thì rất công bằng!

        Vì CSBV ngu, nhất quyết đánh Mỹ cho TQ và Nga nên VN mới ra nông nỗi này. CS Bắc Hàn bị Mỹ và LHQ đẩy lại nên dừng chiến tranh, và dưới bảo trợ của Mỹ, Nam Hàn được phát triển để có ngày nay. Nam Hàn (và cả Đài Loan nữa) thời 54 rất còn thua kém miền Nam; dân Đại Hàn bị Nhật đô hộ nửa thế kỷ bị đày đọa khinh bỉ, chẳng được đi học như dân VN cho đến khi Mỹ và Nga đánh tan Nhật ở ĐH. Họ đã có làm “tôi đòi” cho Mỹ không? Chỉ nói cho được!

        Bây giờ mà còn than bị cấm vận! Tại sao khối tự do giao thương với bọn CS làm gì? Quyền tư hữu người dân không có thì làm gì có thị trường. Buôn bán với bọn cai tù thôi à? Bắc Hàn rồi đây cũng sẽ “đổi mới” và khi có tư hữu thì khối tự do sẽ hết cấm vận.

    • Quang says:

      Điện lunh linh hả ?
      Chiều 21-12-2012, ông Điện lực VN (tên giao dịch quốc tế là Vietnam Electricity, viết tắt là EVN) thông báo tăng giá điện, tính cả năm 2 lần tăng là 10%. Nụ cười của người Việt vừa thoát khỏi ngày tận thế chưa rời khỏi khóe môi đã héo lại vì bị “tận thu”. Cái số người dân Việt bây giờ vì thế ít khi nào có nụ cười trên môi. Xin đừng đặt câu hỏi vì sao một số người Việt bây giờ lại “vô cảm” đến thế. Lý do giản dị bởi còn chạy gạo hộc xì dầu, không có tiền thì vợ con đói, bố mẹ không có thuốc, chưa biết chết lúc nào, nên đành phải “mắc bệnh vô cảm” vậy, dù lương tâm có bị cắn rứt cũng phải chịu. Công việc nhà chúng em còn nhiều lắm, ông thông cảm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới “cơm gạo áo tiền” nhà chúng em. Nhưng còn một ông lớn mắc bệnh vô cảm nặng hơn, công khai thách thức dư luận.
      Ông Điện Lực VN mắc bệnh vô cảm nặng :
      Cái thời buổi này nó thế, nhất là dịp năm hết tết đến này, người dân có hàng chục thứ phải lo. Công nhân đi làm xa, lo lấy cái vé tàu về quê cũng ăn chực nằm chờ suốt đêm vẫn chưa mua được, lại phải nhờ đến cò chợ đen. Nỗi lo lương thưởng tết không có, lấy gì mua bánh cúng ông bà, lấy gì mua cho con manh áo mới. Chưa nói đến một số doanh nghiệp nợ lương từ tháng này qua tháng khác, tháng này không biết còn nợ nữa không. Rồi vẫn lo cái xe gắn máy cà tàng sắp phải đóng thuế “phí sử dụng đường bộ”. Ông ngân hàng nhà nước cũng “nhân dịp cuối năm” này ép hạ lãi suất gửi ngân hàng xuống thêm 1% nữa. Nỗi lo hơn nữa là thất nghiệp. Mấy cô cậu làm trong ngân hàng đang nơm nớp lo bị “cắt giảm nhân sự”. Nói cho đúng, làm ở sở càng lớn, lương càng cao, càng lo. Công nhân các công ty xí nghiệp càng nhỏ, lương cành “hẻo”, càng lo, chưa biết năm sau công ty sẽ đi về đâu, nỗi lo thất nghiệp vẫn canh cánh bên lòng. Ấy thế mà vẫn tăng giá điện gấp gáp, bất ngờ, có ông ví von như một cú dí diện vào lưng nhân dân. Như thế ông điện lực còn mắc bệnh vô cảm nặng hơn nhiều!

  2. Bich says:

    hK ném bom HN được chục ngày thấy hụt hơi, lại bi ngay chính nhân dân Mỹ phản đối chưa từng thấy đành co vòi và ký hiệp định thep phiên bản mà VN yêu cầu, còn ngoan ngoãn ép bọn giặc cỏ VNCH ký, sau khi ký, chỉ loay hoay sao cho rút khỏi VN êm đẹp, thế mà có kịp đâu, xem cảnh vứt dép mấy hôm cuối cùng trên sân thượng sứ quán Mẽo thì thấy hà. Cuộc chiến đã chấm dứt như vậy, có gào thét thảm hại đến đâu, vẽ voi vẽ vượn, rên rỉ khóc ròng 40 năm vẫn vậy thôi, cũng chỉ là tiếng tru cuối cùng cũa những con thú lạc loài giẫy chết mà thôi!

    • Quang says:

      Bích ơi để tôi kể chuyện vui , chuyện thắng bại bom đạn chán ngấy đến cổ rồi, bọn Tàu sắp tràn qua ViệtNam
      hảy lo sẵn mà chạy đừng nhắc chuyện xưa đầy máu mà nước mắt cho cả hai bên thắng bại . . . vào bệnh viện tâm thần mà chửa bịnh đi . . . Bích ơi :
      Chuyện là như vầy:
      Muốn sống được phải liều con ạ

      Gia đình nọ có hai đứa con trai lớn, đều sắp lấy vợ. Ông bố chỉ có một căn nhà mới mua, không biết cho con nào, bèn gọi hai đứa lại, bảo mỗi đứa kể một câu chuyện thật buồn cười. Đứa nào có chuyện kể hay nhất, sẽ được căn nhà đó.

      Người con cả kể: Có một cán bộ kiểm tra chất lượng sản phẩm của nhà máy gạch lớn, mỗi ngày xuất xưởng hàng vạn viên, công việc nhiều, làm không xuể. May sao một hôm đang đi kiểm tra chất lượng một mẻ gạch xây tường mới ra lò, bị một viên gạch rơi trúng đầu. Anh ta sửng sốt khi thấy đầu anh ta không bị vỡ mà viên gạch bị vỡ tan. Từ đó, anh ta không dùng máy nữa mà dùng ngay đầu mình để kiểm tra chất lượng sản phẩm từng mẻ gạch cho nhanh. Nghe nói chất lượng sản phẩm của nhà máy gạch này kém hoài, nên đã một năm anh ta dùng đầu mình để kiểm tra chất lượng gạch, các viên gạch sản xuất ra đều bị vỡ mà đầu anh ta vẫn vô sự.

      Nghe xong, ông bố cười hi hi.

      Còn người con thứ hai kể: Một đập thủy điện có vốn đầu tư hơn hai trăm tỉ đồng đang được xây dựng ở Kon Tum dài tám mươi mét, thành bức tường bê tông của đập dày hơn một mét rưỡi. Để xây một con đập như vậy, lõi đập phải dùng xếp đá hộc, bơm vữa xi măng, đổ bê tông liên tục với mác 150 để chịu được tác động lực ngoại lai của công trình, đến xe tăng húc cũng không đổ. Nào ngờ, sau gần bốn năm xây dựng, sắp đưa vào sử dụng, có chiếc xe Ben chỉ tình cờ va quệt vào thành tường bê tông của đập đã làm cho sáu mươi mét thân đập bị đổ sập, vỡ vụn, nằm ngổn ngang dưới suối. Lạ hơn nữa là tường của đập bị sụp đổ hoàn toàn mà chiếc xe Ben gây nên tai nạn chỉ bị “xây xát” nhẹ ở phần kính, tương tự như chuyện viên gạch rơi trúng đầu cán bộ kiểm tra chất lượng sản phẩm của nhà máy gạch thì vỡ tan, còn đầu người cán bộ ấy lại không việc gì mà anh con vừa kể. Kiểm tra hiện trường, hóa ra lõi thân đập bê tông họ làm đâu có như yêu cầu thiết kế mà chỉ được làm bằng đất, cát và đá cùng “lơ thơ” những khung sắt “gầy nhom”.

      Nghe xong, ông bố ôm bụng cười sặc sụa, phán rằng:

      - Câu chuyện thằng cả kể hay, nhưng là chuyện bịa như thật, Còn câu chuyện thằng út kể hay hơn vì đó là chuyện thật mà như bịa. Vì vậy, thằng hai được bố cho căn nhà mới mua. Đó là một căn nhà dành cho những người thu nhập thấp, nhưng bố cũng phải bỏ ra tất cả số tiền dành dụm bao năm mới có được đấy.

      Nghe vậy, cậu con trai thứ hai sợ tái mặt, chắp tay vái bố không chịu nhận căn nhà bố vừa cho. Anh ta nói: Thưa bố, nhà của bố cho là quý, nhưng bố bạn con cũng vừa mua một căn nhà dành cho những người thu nhập thấp. Nhà vừa trao tay đã xuống cấp, tường bị ngấm nước ẩm ướt, bẩn thỉu. Lan can thì chắp nối sơ sài, mối hàn xiêu vẹo, sống mà luôn cảm thấy bất an. Gia đình của một anh bạn khác ở quê cũng được chính quyền đưa vào diện cấp cho một trong số hàng trăm căn nhà “vượt lũ” dành cho các gai đình dân nghèo tại địa phương nhưng không dám nhận, vì quá sợ khi thấy chỉ một cơn dông, đã có 24 căn nhà vừa làm xong và 5 căn nhà chưa lợp mái bị sập, do những kẻ xây dựng đã rút ruột công trình để tham nhũng. Vì vậy, bố có ép, con cũng chả nhận nhà bố cho đâu, nguy hiểm lắm, bố ạ!

      Ông bố cau mặt, mắng:

      - Không ngờ con tôi lại hèn thế. Thế bố hỏi con, báo chí luôn đăng đường này, đường kia vừa làm xong đã hỏng, có cầu vừa xây xong đã sập, nếu con sợ thì chả lẽ ru rú ở nhà không dám đi đâu sao? Báo chí cũng đưa tin trường học này, trường học nọ vừa xây xong đã hỏng, nếu con sợ không cho con của các con vào học thì đành để chúng thất học à? Thời nay, muốn sống được phải liều, con ạ.

      (Chuyện kể của bạn Nguyễn Đoàn)

  3. Trường Sơn says:

    Nói Miền nam trước giải phóng là thiên đường cũng đúng mà địa ngục cũng không sai .
    Là thiên đường của chơi bời đĩ điếm ma túy băng đảng .
    Là địa ngục của dân nghèo , chiến tranh loạn lạc .

    • lequan says:

      Bất kỳ quốc gia nào cũng có ăn chơi đĩ điếm băng đảng . nhưng miền nam những tệ nạn đó không nhiều . Mại dâm chỉ xuất hiện ở một số khu vực không tràn lan như hiện nay , miền nam ngay cả thời kỳ tệ nhất khi quân đôi Mỹ vào xã hội suy thoài nhưng vấn đề đạo đức an toàn xã hội đáng buồn nhưng niềm tin vào con người vào xã hội vẫn còn .
      người dân quê nhất là vùng xôi đậu đời sông khó khăn nhưng cũ không ai phải chết đói , người dân ở vùng chính phủ kiểm soát đời sông vẫn ổn định
      miền nam trước 1975 không phải là thiên đường cũng không phải là địa ngục , một đất nước với cuộc chiến kéo dài nhưng văn hóa đạo đức kinh tế xã hội tự do dân chủ như thế cũng có thể chấp nhân được vì khi người dân còn được tự do thì cơ hội phát triển cho cá nhân ,xã hội và đất nước vẫn còn được thăng tiến . Hãy nhìn cùng thời kỳ này xã hội miền bắc VN ra sao , các quốc gia làng giềng Lào , Cambot , Thai lan ra sao sẽ có thể đánh giá miền nam VN một cách chính xác

    • Trung Kiên says:

      Ông bạn Trường Sơn nói chỉ đúng nửa sự thật, cần phải bổ túc và điền vào chỗ trống cho đầy đủ ý nghĩa…

      Đúng vậy!

      Miền Nam trước ngày “phỏng giái” (30.4.1975) là thiên đường cũng đúng mà địa ngục cũng không sai!

      Vì rằng đối với nhân dân miền Bắc thời đó Một năm 2 thước vải thô, che được song nhũ, bác hồ lòi ra“, do vậy mà miền Nam được coi như thiên đàng, vì người dân đủ cơm no áo ấm, ăn mặc bảnh bao!

      “Là địa ngục của dân nghèo, chiến tranh loạn lạc” cũng chẳng sai, vì rằng: VC gây tang thương chết chóc cho dân lành, chúng đào đường, giật mìn phá cầu, pháo kích vào trường học, tấn công làng xã, đốt nhà… khiến dân phải nghèo tay trắng, trắng tay, loạn lạc vì chiến tranh (xâm lược do cs-BV gây ra…!

      Đĩ điếm, băng đảng thì ở đâu cũng có, ở miền Nam (VNCH) thời đó cũng không ngoại lệ. Nhưng chắc chắn là “đĩ” không có nhiều bằng thời csvn hôm nay…

      “Chiều chiều ra bến Ninh Kiều, dưới chân tượng bác, đĩ nhiều hơn dân”.

      Còn “băng đảng” ở miền Nam thì chỉ có những nhóm nhỏ, hoạt động bất hợp pháp, thấy cảnh sát là “chuồn”, chạy trối chết như lũ chuột!

      Không giống như dưới chế độ csvn hiện nay…Côn đồ và “quần chúng tự phát” được CA bảo kê.

      Nói cách khác, dưới thời csvn thì băng đảng Mafia, Côn đồ công khai hoạt động và được nhà nước (CA) hỗ trợ…(có hệ thống)!

      Đấy là sự khác biệt ông bạn Trường Sơn ạ!

  4. Ối giời ôi! says:

    Thưa Quý Vị Bô Lão,
    Từ khi có NQ 36 thì cộng đồng xáo trộn nhiều. Mỗi khi có việc gì xảy ra, muốn báo động cho phe quốc gia khắp nơi biết, xin quý vị cố gắng dùm những điều sau đây khi viết bài hay Thư Ngỏ thì người khác xem dễ dàng hơn:
    Về Hình Thức:
    1-Viết ngay trong thân của email. Việc mở attach, kém hiệu quả vì người xem sẽ ngại và delete.
    2-Hình ảnh chèn ngay trong bài và không nên quá nhiều. Ngay dưới đoạn nào đó là hình mà mình muốn nói.
    3-Thứ tự: ngày tháng, kế đó Thư Ngỏ, kế đó là chủ đề, tức là về cái gì. Một ngày đọc cả mấy trăm mails, mà cứ khơi khơi Thư Ngỏ, thì ai muốn tiếp tục xem nữa?
    Vd
    Ngày 25 Tháng 12 năm 2012
    Thư Ngỏ
    v/v Tổ Chức Cộng Đồng tiểu bang ZYZ không chào cờ trong ngày Quân Lực 19/6 năm 2012
    4-Cuối Thơ Ngỏ, phải cho biết tên, chức vụ, liên lạc ( mail, phone..) của người viết.
    5-Nên viết trong word. Viết thô trước, sau đó thu nhỏ 75 % để nhìn cho dễ và layout lại. Vd hight light 1 đoạn và chọn indent (thụt vào cho độc giả xem cho dễ dàng). Những câu trích của ai thì cũng nên thụt vào, in nghiêng và phải có giòng chữ, vd “Trích ông A” ở ngay bên trên của đoạn và cuối là “Ngưng Trích A”. Như thế, độc giả không bị rối.
    6-Vì là net, nên dùng mầu cho rõ ràng. Không nên “bold” quá nhiều, rất nhức mắt người đọc.
    7-Font và Size nên chọn là Time Roman 12 hay 14 ( vì nhiều cụ mắt mờ quá, nói 12 không đọc được!).
    8-Nếu độc giả là nhiều vị bô lão thì nên để ở cuối bài là “ Muốn đọc chữ to, bấm 2 phím Ctrl và dấu cộng)
    9-Xin quý vị mở một account gmail. Lý do, gmail cho insert hình ngay vào mail. Quý vị làm xong, gửi cho chính mình ở yahoo rồi từ đó gửi cho mọi người. Tôi rất ghét đọc cái gì mà phải mở attach.
    10-Nhiều vị cẩu thả là fw chuỗi mails dài ngoằng, tôi thường delete ngay không đọc. Phải mở new mail và trình bầy rõ ràng nếu muốn “kêu cứu phe ta”!
    Về Nội Dung:
    1-Thư ngỏ là thư ngỏ, chỉ nêu hiện tượng và kết luận là kêu gọi mọi người cho ý kiến. Không đưa quá nhiều ý kiến cá nhân, râu ria trong Thư Ngỏ.
    2-Muốn đưa thêm cái gì có 2 cách:
    · Một là cho vào dưới cùng với phần Phụ Lục
    · Hai là ở ngay chỗ đó, chọn insert foodnote. Word sẽ cho cái foodnote ( chọn ở cuối bài), mình dán cái muốnnói thêm đó ở foodnote. Như vậy độc giả không bị bối rối vì bài dài quá và không biết cái nào chính, cái nào phụ.
    3-Luôn phải có bằng cớ, hình ảnh chứng minh.
    4-Muốn đưa audio làm bằng cớ xin quý vị chịu khó mở một account ở Dropbox.com. Nó cho free. (xài nhiều thì mới phải trả tiền). Cách sử dụng dễ, không khó. Ăn cũng phải học, nói chi đến việc oánh việt gian thì cũng phải cố gắng học vài kỹ thuật computer để hỗ trợ cho bài viết của mình. ( Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông). Có rất nhiều cao niên vẫn cố gắng học hight tech, học rule bỏ dấu của Mỹ để cập nhật, quý vị khác cũng cao niên như họ, đừng viện cơ tuổi già rồi không học, là không nên. Một bài viết có đoạn audio chừng 2-3 phút chứng minh, hình ảnh, thì mới thuyết phục người đọc.
    Hoàng Ngọc An

  5. Nguoi CS says:

    Cái lũ Vẹm thì ai còn lạ gì
    Bị nhân nhân trong nước khinh rẻ như thú vật, chúng chỉ là một lũ đầu trộm đuôi cướp, cướp nhà cướp đất của nhân dân
    CSVN tồn tại được là do một lũ tay sai chuyên rình rập bắt bớ nhân dân, một lũ đầy tớ của Đảng
    Chúng nó cũng sẽ đền tôi một ngày gần đây, nhân dân hỏi tội chúng ,
    NCS

  6. Karel Phùng says:

    Giấc mơ của chúng:
    - Tàu khựa đánh Việt nam năm 79, chúng cảm thấy như được trả thù liền vỗ tay hoan hô và ở hải ngoại chúng mừng rỡ chuẩn bị chính phủ lưu vong về “tiếp quản” Việt nam.
    - Tàu khựa phải rút chạy chúng quay sang than trời đất, hà cớ làm sao bọn tàu khựa không chiếm phắt đi cho rồi và chúng lại quay lại bài cũ, tiếp tục hô hào cách cái mạng cha chúng.
    - Bây giờ chúng lại thèm khát cho tàu khựa đánh Việt nam. Hết hoa sen, hoa nhài, hóa ra hoa cứt lợn mãi mà chẳng thấy VC sụp đổ.
    - Chỉ riêng những cái tin “chia buồn” thì cứ dài mãi…. Từng người một, dù là ở cấp gì cũng đang dần dần đi theo “chánh nghĩa cuôc ra.

    Chúng đang chết héo, chết mòn ở hải ngoại. Chúng đang từng ngày thèm khát được nhìn thấy tàu khựa đánh Việt nam và đang cầu nguyện.
    Tổ sư cha chúng nó, cái đám ba que phi dân tộc và phản dân tộc! Cầu mong cho quốc thái dân an không làm, lại “Lo mà chuẩn bị chạy đi bạn ơi, đừng sủa nữa, thằng Tầu đỏ nó đánh tan xác bây giờ”.
    Người Việt nam không phải ai cũng hèn như cha ông chúng bay mà phải cầu Mỹ!

    • Trúc Bạch says:

      Phải nói là “Giấc mơ đại đồng” của Hồ Chí Minh và bọn con cháu sắp thành hiện thực rồi !

      - Bác đưa một nước qua nô lệ
      Tôi dắt 5 châu đến đại đồng (thơ Hồ Chí Minh)

      Người Việt Hải Ngoại chả có giấc mơ nào ngoài giấc mơ đất nước thoát khỏi nạn CS, vì khi đất nước thoát nạn CS tức là thoát khỏi nạn bị Hán Hóa .

      Karel Phùng nên học lại bài giảng của đại tá Trần Đăng Thanh, của thương tướng Nguyễn Chí Vịnh và của đại tướng Phùng Quang Thanh đi !

    • Tien Ngu says:

      Giấc mơ của chúng? hoa lài, hoa…cức lợn?

      Nghe cò mổi điên lên rồi chửi…chúng, Tiên Ngu cười muốn…té phở…

      Anh cò mồi mần như…”chúng” cũng như Cộng láo, “chúng” mơ để…kiếm sướng, xúi dân ngu…Vớt VC để dành ăn với VC…

      Cò à cò, hoa lài hay hoa cức lợn là do dân trong nước họ có nhận ra rằng Cộng láo có độc tài, dành dộc quyèn…tham nhũng, ăn cắp của công một cách hợp pháp, tha hồ vay nợ rổi…tròng lên đầu người dân hay không…

      Nếu họ không nhận ra, thì muôn năm có bị Cộng…lừa, họ…ráng chịu…

      Còn…”chúng”, “chúng” ở nước ngoài, Cộng có…láo hoài, hay độc tài độc quyền hoài, có ảnh hưởng…cái con bà gì tới “chúng”?

      “Chúng” chỉ…thấy Cộng nó..láo quá, tội nghiệp cho thân nhân làm con tin trong tay Cộng, bị nó gạt lên gạt xuống, nên bỏ tí thời gian, vạch cái bản mặt của Cộng và cò mồi cho bà con…be aware Cộng, vậy thôi…

      Xin lỗi anh cò nghe, “chúng” mà có ý hất Cộng đi để thế chân, dành ăn trên đầu trên cổ dân ngu, vay tiền xài xả láng bắt dân ngu trả nợ. Cái chuyện đó nó…xấu hổ ông bà nắm.

      ‘Chúng” có…vào thèm…

    • MINH says:

      Nhìn cái CH 1958 cùng 1 loạt biển, đảo, biên giới dâng cho Tàu là biết tên Hồ BÁN NƯỚC cùng bè lũ tay sai Tàu Cộng đang mơ giấc mơ gì ! Qúa rõ ràng, đừng có mang cái miệng ngậm ..phẩn – niểu của Tàu mà phun kẻ khác, thúi miệng mình trước.

  7. DuyTran says:

    Mỹ vào VN là để đè bẹp sự kháng cự của nhân dân VN. Mỹ có đè bẹp được sự kháng cự của nhân dân VN không? mặc dù Mỹ đã huy động lực lượng hùng mạnh nhât của nước Mỹ với vũ khí hiện đại cùng nhiều loại bom mìn có tính chất hủy diệt hàng loạt. Câu trả lời là không. Sau hơn 4 năm trực tiếp tham gia chiến đấu, Mỹ nhận ra rằng không thể chiến thắng nhân dân VN nên Mỹ đã tìm cách rút ra khỏi cuộc chiến trong danh dự, nhưng vẫn bảo vệ được VNCH.Mỹ và Bắc Việt đàm phán ở Paris đã đạt được thỏa thuận theo điều khoản có lợi cho Bắc Việt, nhưng vì tổng thống Thiệu phản dối quyết liệt, nên mỹ đã thay đổi điều khoản của hiệp định, Băc việt không chấp nhận hiệp định có điều khoản đã thay đổi. Do đó, Mỹ đã dùng không quân chiến lược đánh phá hủy diệt Hà nội và Hải Phòng,đầu não của Bắc việt hòng ép Bắc Việt phải ký hiệp định do Mỹ đưa ra. Mỹ có đạt được mục tiêu của Mỹ không. Rõ ràng là không. Mỹ đã thua trong trận tập kích chiến lược B52 vào Hà nội và Hải phòng nên Mỹ đã phải và kiên quyết bắt VNCH phải ký hiệp định do Bắc Việt dưa ra. Đó là nỗi nhục của Mỹ và VNCH.

    • Tien Ngu says:

      Mỹ vào VN là để đè bẹp sự kháng cự của…nhân dân VN?

      Dóc vừa phải thôi cha nội. Dân VN thấy Mỹ, gặp Mỹ, là khoái thí mồ, chỉ có các anh Cộng láo mới ghét Mỹ, kháng cự Mỹ thôi.

      Bởi, Mỹ vào là Cộng…bể mánh láo. Thành ra bằng mọi giá chúng phải cự Mỹ.

      Chỉ có sau này, láo quá nên đói với nghèo, thuộc loại nhất nhì thế giới, nên Cộng mới hoà hưỡn với Mỹ để kiếm ăn thôi.

      Nhưg các cán gộc vẫn còn ngại Mỹ, bởi mở cửa nhờ cậy Mỹ, từ từ Cộng mất đảng viên trẽ. Giới trẻ cỡi mỡ, thích gần gủi với đời sống Mỹ hơn đời sống…hết láo tới lừa…

      Bớt láo cho đời thêm vui đi, cò…

  8. nguoihaingoai says:

    Này Phạm Bá ơi
    Lo mà chuẩn bị chạy đi bạn ơi, đừng sủa nữa, thằng Tầu đỏ nó đánh tan xác bây giờ, lạy van Mỹ nó cũng không cứu đâu, nó biết tỏng cái lũ Vẹm lưu manh đàng điếm rồi
    NHN

    • Người Tự Do says:

      Chạy đi đâu hả ông nguoihaingoai ?
      Chúng tôi là người Việt nam , sinh ra ở Việt nam và sẽ chết ở Việt nam .
      Thằng Tầu đỏ hay thằng Mỹ hoa chúng tôi đều không sợ .
      Chẳng phải lạy van ai cả .

      • Tien Ngu says:

        Xin lỗi anh cò nghe. Người Việt Nam hiện nay có hai loại.

        Một loại theo Cộng láo, chuyên nói láo, mần…cò mồi cho chúng.

        Còn loại thứ hai là thuần tuý Việt Nam. không theo Cộng láo mà…nói láo để kiếm sướng trên đầu trên cổ dân nghèo, dân ngu…

        Thành ra Cộng thì chịu mẹ nó nà Cộng đi, đúng có mà…thấy sang bắt quàng làm họ.

        Người Việt thuần tuý, đâu có…láo trời thần như lũ Cộng vậy chớ?

        Căn bãn là…lớp 7, mà chúng bơm cạch cạch lên mần…cha già dân tộc. Tự sướng tỉnh rụi. Dốt…tàn canh gió lạnh mà cứ nà…chủ tịch nước, thủ tướng, bộ trưỡng.

        Cầm đầu mà như thề, thỉ chỉ có loại…thô bỉ, bất lương, chúng mới hợp tác với Cộng thôi. Có mồi có khoe cở nào đi nữa, cũng toàn nà thứ…rỡm trên thực tế,

        Sao…khá được?

  9. Quê Hương says:

    Các ông lãnh tụ già như Nguyễn Ngọc Bích gần đất xa trời, sao còn ham chức ham tước làm gì. Thật xấu hổ. Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt Tại Hoa Kỳ của ông thành lập đã trên 30 năm rồi mà không có tới 5 hội viên. Chuyện nhỏ các ông còn không làm được, làm sao làm chuyện lớn. Ông Bích là một trí thức thủ đô mà thiếu suy nghĩ khiến nhiều người thất vọng.

  10. Trúc Bạch says:

    Mới đây, có một cháu bé lớp hai, bị cô giáo giao cho các chiến sĩ công an nhân dân để điều tra về tội ăn cắp tiền của cô giáo, kết quả là sau khi dùng “kỹ thuật, nghiệp vụ chuyên môn”, các chiến sĩ Công an nhân dân đã buộc thủ phạm phải ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội; mặc dù sau đó thì cô giáo khám phá ra là mình không hề bị mất tiền …Cái tài của CS là ở chỗ ấy, cái bách chiến, bách thắng của cs là ổ chỗ ấy.

    Cho nên việc Mỹ Ngụy phải chạy xút cả quần chíp, xịt cả kít – đái, làm văng tung tóe vào mặt mũi các chiến sĩ cách mạng chạy đuổi ở phía sau….là đúng rồi ..

    Thua là thua, chạy là chay, tụt quân là tụt quần, dù chạy xịt kít cũng phải chấp nhận chứ đừng đổ cho ai hết nha !…Mà chạy xịt kít thì có gì là xấu ? không chạy nó bắt được, nó “phỏng giái” cho mà mất cả “cái tự do” ư ?

    - Nhân chuyện thành tích thầm vần tội phạm của các ciền sĩ CAND, xin kể một câu chuyện tiều lâm thời Sô Viết về biệt tài điều tra của ngành công an cộng sản :

    Một phái đoàn Gruzia đến Kremlin thăm Stalin.

    Khi họ về, Stalin thấy mất chiếc tẩu liền gọi trùm mật vụ Beria vào và ra lệnh đuổi theo khám túi các vị khách.

    Năm phút sau, Stalin tìm thấy tẩu dưới gầm ghế liền gọi Beria lại. Beria báo cáo:

    “Thưa đồng chí, đã quá muộn, trong đoàn có 10 người thì năm người thú nhận đã lấy cắp chiếc tẩu. Năm tên còn lại đã chết trong lúc bị thẩm vấn.” ….

Leave a Reply to Người Tự Do