WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tâm sự của người không quen biết gởi tù nhân Cù Huy Hà Vũ: Thà bị giết chết chứ không tự chết

76476 Cu Huy Ha Vu

Theo dõi trên mạng, tôi biết không nhiều về cuộc đấu tranh của anh, nhưng khi đọc thư tuyệt mệnh của anh về cuộc tuyệt thực mà anh đang tiến hành trong tù, tôi thật sự xúc động.

Vì là người cũng đã trải qua tù đày, nên tôi hiểu và tin lời lẽ trong thư của anh, anh rất quyết liệt với hành động tuyệt thực này. Tôi lo cho anh quá, và khá buồn vì nhiều lẽ.

Tôi mạo muội có đôi lời chia sẻ cùng anh.

Chắc anh đã từng nghe nói về cảnh tù tội trong Nam đối với những người kháng chiến “chống Mỹ cứu nước” của một thời gian khổ Mặt trận Giải phóng Miền Nam, mà tôi cũng là một thành viên bé mọn trong ấy. Tôi có trải qua nhưng cũng không thể nào biết hết các kiểu đau thương của cái gọi là tù tội, tuy có thể tạm biết thế nào là hậu quả của chiến tranh, một cuộc đọ sức có tính chất định mệnh, và những gì ở bên dưới các chiến thắng, dù là chiến thắng của phía nào. Tôi nghe nói về những cách tra tấn, cách giam cầm hết sức khủng khiếp của chế độ Miền Nam vào thập niên 1955-1965. Nhưng sau đó, tôi có trải qua “thực nghiệm” nên có vài ghi nhận, theo cái biết của mình, một số điều sau đây.

Khi tôi vào tù, thì “chế độ tù” được mô tả ở giai đoạn trước1965, nay đã có phần thay đổi, có cải tiến khá hơn, so với thời Ngô Đình Diệm. Tôi có hưởng được chế độ tù cải tiến ấy, không nghiệt ngã như giai đọan trước. Nhưng vì lý do gì đưa đến sửa đổi này? Do sự đấu tranh của người tù? Do sự quan tâm và áp lực của dân chúng? Do sự “tự tiến bộ” của nhà cầm quyền lúc ấy? Tôi không tin nhiều về lý do thứ ba. Hay là do sự hiện diện trực tiếp nhiều hơn của người Mỹ, từ khi họ ào ạt đổ quân vào Việt Nam từ 1965 trở về sau? Tôi không quá ngây thơ để tin rằng “Đế quốc Mỹ” là thuần khiết tốt với Việt Nam, hay “vì Việt Nam”. Họ vì chiến lược chống Chủ nghĩa Cộng sản bành trướng, họ nghĩ thế, và muốn có một cơ chế xã hội ở miền Nam tương đối giống họ, nằm trong khung Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, với lý tưởng của Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân Quyền. Họ muốn có một xã hội Miền Nam có tự do, dân chủ và phát triển để người dân không theo Cộng sản, họ nghĩ thế. Họ lật đổ nhà Ngô vì cho là độc tài không chinh phục được lòng dân. Họ làm nhiều việc để nâng tầm chế độ ấy lên, tuy kết quả toàn cục không đến đâu, nhưng riêng về chế độ lao tù có nhiều cải tiến. Năm 1970, một phái đoàn Nghị sĩ Mỹ qua Việt Nam điều tra và tố cáo chế độ hà khắc ở nhà tù Côn Đảo, sau đó, chế độ “chuồng cọp” khốc liệt nhất tại đây bị bãi bỏ (Tôi chỉ nêu một thí dụ sơ sài, trong phạm vi bức thư này).

Về sự tra tấn tù nhân và chế độ giam giữ tù nhân

Tôi thấy có một vài cách biệt đáng nói.

- Điều tra, tra tấn

Ngành an ninh điều tra của họ có nhiều phương pháp và thủ thuật tra tấn rất dã man, nhất là đối với đối tượng Cộng sản mà họ “đặt ra ngoài vòng pháp luật” theo Hiến pháp của họ. Họ nhằm vào tra tấn thể xác với nhiều đòn tàn độc, cũng uy hiếp và trấn áp tinh thần, cũng tấn công vào tình cảm thiêng liêng của người thân, với mục đích moi thông tin từ đối tượng cho bằng được. Họ rất cần chứng cứ. Chứng cứ thật sự đối với họ là quan trọng, vì họ phải ứng xử, đối phó với thanh tra ngành, với cấp trên, với tòa án, với báo chí, với các phe nhóm khác, bởi Miền Nam lúc bấy giờ đã bước đầu hình thành một xã hội công dân, với thiết chế chính trị cơ bản là Tam quyền phân lập, dù không thể nói là hoàn hảo. Đối với đối tượng chính trị được cho là “nguy hiểm”, tuy cấp trên có thể cho phép họ tra tấn đến chết nhưng xác định người nào được giao quyền này, chứ không phải ai cũng có quyền đánh, có quyền tra tấn, có quyền hành hạ tù nhân. Và khi tra khảo, họ không căm thù “con người”, mà căm tức cái đầu của đối tượng, cái niềm tin lý tưởng ở trong đó mà họ không hiểu nổi, không cảm hóa được, nên họ gọi đối tượng ấy là “bị tẩy não”. Nhưng sẩy tay, sai người, sai quy định lập tức bị cách chức, hạ cấp bậc, thi hành kỷ luật theo luật định, không có sự thu xếp tự bên trong; họ không dám hành xử cẩu thả do không có sự độc quyền lãnh đạo của một đảng nào. Họ rất dè dặt với dư luận quần chúng, rất ngại giới báo chí, rất sợ các cơ quan lập pháp (Nghị sĩ, Quốc hội) và cơ quan Tư pháp (Tòa án các cấp). Ví các cơ quan này độc lập với cơ quan Hành pháp, theo Hiến pháp quy định. Cũng có những hiện tượng chạy chọt qua mối thân quen, hoặc đút lót tiền bạc, để cứu vớt những đối tượng bị bắt có chứng cứ mơ hồ. Nhưng đối với tù chính trị có bằng chứng thì khó thoát.

Sau khi qua giai đoạn điều tra, tra tấn, kết cung ra tòa án, họ trở thành người tù chính thức thì có quy chế cho tù nhân khá rõ ràng. Họ có quy chế riêng về tù binh, về tù chính trị, về tù dân sự. Người tù bị mất quyền công dân, chứ không mất quyền làm người. Trong tù, không bị đánh đập, nhục mạ về nhân phẩm, không bị thù hằn, không bị biệt lập với gia đình. Nhưng đối với tù đặc biệt, như tù ở Côn đảo thì khó có chế độ thăm nuôi thường xuyên và nhiều hạn chế mối quan hệ xã hội. Đối với tù dân sự, thì không có sự hà khắc đặt biệt nào, càng không có chuyện người chết khơi khơi, hoặc chết thình lình trong đồn công an, khi bị “lịch sự” mời đến làm việc, bởi vi phạm nào đó, như không đội mũ bảo hiểm, chọc gái, gây lộn, ăn cắp, trộm chó, hoặc vì một sự kiện xung đột nào đó, v.v. Cái hỗn độn kiểu này ngày ấy hiếm có, dù là thời ấy đang chiến tranh, mà thời nay là hòa bình gần 40 năm.

Anh Hà Vũ,

Anh làm luật sư, chắc anh biết rành về chuyện này, thật đáng phẫn nộ!

Ở xã hội miền Bắc trước 75, tội về chính trị, sai quan điểm hay lập trường thế nào đó, không bị đánh đập dã man như “Đế quốc”, mà chỉ “nhẹ nhàng” đi “cải tạo” lâu dài, hay suốt đời ở xó xỉnh nào đó, bị cô lập không được giao du với ai, “tự do” bươi kiếm cái ăn, trong một xã hội mà thực phẩm thì được phân phối và quản lý chặt chẽ. Hoặc biện pháp cô lập tại chỗ với nhiều hình thái khác nhau, từng bước giảm nguồn lương thực, giảm thiểu dần đến số không, kể cả nước uống, cho đến lúc “tự chết”, chứ không ai mó tay vào. Đối với người tù, xã hội vẫn còn đó, nhưng không chạm được vào tay, cô độc như ở trong một cảnh giới khác. Người ta hãi hùng về hai chữ “cô lập”. Sống mà là đang chết, mà sau cùng chết theo cách khốn cùng của một con vật, chứ không còn là con người, nghiệt ngã thảm thương như chuyện bên Tàu, chắc anh rõ, như chuyện Chủ tịch nước Trung Quốc Lưu Thiếu Kỳ, là điển hình cho hàng vạn, hàng triệu con người. Cách giữ tù mà không cần nhà tù cố định, mà trong một không gian vô định, và thời gian vô định, xã hội và người thân không biết được, kể cả bản thân người tù. Đó được gọi là “nhà tù kín” mà ngày nay còn đang hiện diện nhiều ở Trung Quốc.

Miền Bắc xã hội chủ nghĩa đã từng theo mô hình ấy.

Cách nào tàn độc, đau đớn, tinh vi hơn cách nào? Cách nào là sự thù hận “con người”, cách nào là bảo vệ luật pháp?

Tôi tin là thời kỳ khủng khiếp đó không còn nữa.

Những thế hệ đi trước đã để lại những dấu vết khó phai.

Nhưng ngày nay chúng ta có một chế độ lao tù rõ ràng hơn không, và sinh mạng tù nhân có được bảo vệ bởi luật pháp? Và ai có thể biết những gì xảy ra trong tù? Mọi việc chỉ có Đảng làm, Đảng biết, và Đảng xử lý. Cái ghế của Đảng ngồi có phép thuật, như Tề Thiên Đại Thánh có thể biến thành trăm vạn cái ghế khác mang nhiều khuôn mặt khi cần. Người dân mà còn bị cô lập từng cá nhân đơn lẻ (không cho tụ họp) thì nói chi đến người tù!

-   Chức năng người giữ tù

Trong nhà tù, tù nhân được “tự do” trong khuôn khổ được quy định của mỗi loại tù. Chức năng của trại tù và người giữ tù được quy định, có vai trò quan trọng trong cách xử sự.

Người giữ tù, với tư cách là một viên chức, họ phải hành xử theo quy định của luật pháp. Không có vấn đề tư tưởng, tôn giáo, chính kiến, chủ nghĩa, hay các thứ khác dính vào đây. Họ không có trách nhiệm và không có tư cách để giáo dục, dạy dỗ ai cả, về cái gì cả cho tù nhân. Họ không có quyền đánh đập, hành hạ tù nhân, truy bức tư tưởng, triệt hạ nhân cách, khủng bố tâm lý. Họ chỉ có một chức trách là giữ đúng quy chế của trại tù. Nhà tù có thể tạo điều kiện cho tù nhân được thỏa mãn một số nhu cầu tinh thần và vật chất mà không trái với luật pháp. Tùy theo điều kiện khách quan của từng nơi, họ cho phép tù nhân có thể tiến hành những nghi lễ tôn giáo, như xưng tội, cầu nguyện, lạy Phật, đọc kinh… Người giữ tù phi chính trị trong vai trò của mình. Cá nhân người giữ tù có thể có lập trường chính trị, theo đảng phái hay tôn giáo nào đó là chuyện riêng, không liên quan đến chức năng trong công việc mà họ được giao phó. Vì thế, người giữ tù cũng có được sự “tự do” theo nhân cách của mình, không bị o ép phải hành động theo xu hướng nào, ngoài quy chế của trại tù. Dĩ nhiên cũng có tiêu cực vặt vãnh trong những chuyện vặt vãnh đời thường khó tránh khỏi. Đôi khi cũng có sự lạm quyền, hà khắc do cá nhân và tư cách của anh trưởng trại tù nào đó khi chưa bị phát hiện.

Đặc biệt, đối với tù chính trị, người giữ tù thường tôn trọng về mặt tinh thần hơn đối với tù hình sự như du côn, cướp giật, hiếp dâm. Vì dù sao, người tù chính trị, cũng vì việc chung của xã hội, dù khác chính kiến với nhà cầm quyền, vẫn ở hệ giá trị cao hơn. Tù chính trị Cộng sản vẫn có một quy chế rõ ràng, nghĩa là có luật pháp bảo vệ, dù bị “đặt ngoài vòng luật pháp” như Hiến pháp của họ quy định.

Ngày nay, Điều 4 Hiến pháp là cái gốc rễ căn bản có thể xóa nhòa mọi ranh giới.

Chức năng người giữ tù cũng giống chức năng của quân đội. Người thanh niên bước chân vào quân ngũ, có hai điều phải thực hiện: hệ thống kỷ luật của quân đội, và không được phản quốc, tức là trung thành với Tổ quốc, một khái niệm chung không cụ thể, có tính chất tượng trưng và thiêng liêng. Nhân sinh quan là thuộc quyền của mỗi người. Nhưng Điều 4 Hiến pháp là gốc rễ để biến Đảng thành “Thượng Đế”, có thể đặt “ngoài vòng luật pháp” mọi thứ mà Đảng muốn.

Anh Hà Vũ quý mến,

Anh có tin rằng chế độ lao tù trong xã hội ta đang sống có hà khắc không? Sẽ được cải tổ để tốt hơn không? Tôi tin rằng có, nhưng không biết đến bao giờ! Sẽ do áp lực của quần chúng nhân dân và áp lực quốc tế, và có sự “tự chuyển biến” theo hướng tiến bộ của nhà cầm quyền?

Thời gian là quả thật vô định.

Tôi lo cho anh.

Anh Hà Vũ, anh là người tù thuộc loại nào?

Anh lớn lên trong lòng chế độ, có truyền thống yêu nước từ Ông Cha, và anh đã tiếp nối con đường ấy.

Tôi nghĩ, anh không đứng trong một tổ chức chính trị hay đảng phái nào khác, anh còn là một trí thức trưởng thành trong chế độ này – Tiến sĩ, Luật gia. Anh đấu tranh cho sự tiến bộ xã hội về dân chủ, về luật pháp và nóng lòng với giặc ngoại xâm, với phương thức hòa bình, bất bạo động. Thế rồi anh bị bắt, bị xử tội về sự khác chính kiến, theo cách không sòng phẳng và trở thành người tù. Bản án của anh làm dư luận rộng rãi bất bình, và dành cho anh nhiều chia sẻ, cảm mến và kính phục.

Tôi cho đó là hạnh phúc của người đấu tranh.

Bản án của anh, được tiếp nối những bản án khác, cùng với sự đàn áp liên tục những người biểu tình, chỉ để bày tỏ sự bất bình về hành động xâm lược của Trung Quốc đang chiếm đóng biển đảo và bức hại ngư dân.

Đất nước đang đứng trước tình thế khó khăn bởi sự đe dọa chủ quyền, Nhà nước lại tự mình làm khó khăn thêm bằng những biện pháp không thích đáng, mất lòng dân, gây phẫn nộ, nó đang báo hiệu một tương lai đi xuống, chứ không “đi lên” đâu cả. Dân chúng cũng không chịu nổi như anh, mà đang ráng chịu, cũng đang quằn quại như anh, vì các chữ Độc lập – Tự do – Hạnh phúc có từ Tuyên ngôn Độc Lập vào mùa Thu năm 1946, mà Đảng Cộng sản Việt Nam đã long trọng hứa hẹn.

Chừng nào mà Hiến pháp được thay đổi theo hướng dân chủ, tiến bộ hơn, phù hợp hơn, không còn toàn trị, hơi thở của trí tuệ nhân dân được tôn trọng, thì lúc ấy mọi sự sẽ khác đi, quyền sống của tù nhân cũng được minh định rõ ràng hơn. Nhưng điều đó chưa đến, nó đang được thử thách.

Lời bày tỏ thật tình

Tôi biết đã có bao người như anh, và đang có những người như thế, rất tâm huyết như trong lá thư anh viết, tôi hiểu như một lời tuyệt mệnh, và tôi đang xót xa.

Nhưng có đôi điều tôi suy nghĩ khác, rất chân thành với anh.

Tôi không muốn anh chết, vì không muốn mất đi một người yêu nước, biết đấu tranh cho độc lập, và tiến bộ xã hội.
Tôi muốn anh có cách chấm dứt tuyệt thực.

Không bỏ cuộc, không đầu hàng trong ý chí của mình, và anh cần giữ mạng sống. Hai điều này không mâu thuẫn nhau.

Tôi đã trải qua nhà lao Chí Hòa, Côn Đảo, học tập những người đi trước, cùng đồng đội chịu đựng qua tra tấn, không đầu hàng, nhưng sau đó nâng niu từng giọt thở, tiết kiệm từng chút năng lượng còn lại để duy trì sự sống, với tâm nguyện dành cho cuộc đấu tranh tiếp tục, lâu dài, trừ khi họ chủ động ra tay giết chết, thì chịu!

Nhưng ở đây, cuộc đấu tranh này là có tính chất nội bộ dân tộc, dù hết sức gay go, nhưng chúng ta cũng không thể hành xử theo cách bạo động. Tôi cho rằng anh đang bạo động với bản thân mình. Ông Gandhi, ông Nelson Mandela đấu tranh bất bạo động, có tuyệt thực để bày tỏ, chứ không tuyệt thực đến chết. Chúa Jesus không khuyên tín đồ của mình tự sát. Đức Phật cũng thế. Trong mọi loại đấu tranh, sự hy sinh là không tránh khỏi, nhưng phải đúng lúc. Vì mạng sống của một con người thật đáng quý. Như Ngài Thích Quảng Đức tự thiêu, là một sự cúng dường cao cả, đã làm bật nút đúng thời điểm cho một sự chuyển động đầy ý nghĩa.

Nhưng chúng ta không thể biến bán cầu não trái của ai đó thay đổi nhanh chóng được.

Những người tù Côn Đảo thuộc nằm lòng những câu thơ này:

Thân anh, anh bắc nên cầu

Để mai em bước lên lầu Tự do.

Nhưng hàng hàng lớp lớp đã trải thân ra bắt cầu, cầu vẫn chưa xong mà ngày mai thì vẫn ở tận chân trời. Bao người đã ra đi, đã chết trong giấc mơ đẹp mà đau của mình, đáng trân trọng và thân thương biết bao, nó để lại nỗi hoài cảm u uất trong lòng người sống, không thể không xót xa.

Anh Hà Vũ,

Tinh thần đấu tranh của anh được sự trân quý của nhiều người, anh không có ý định lao vào một cuộc đấu tranh “ăn thua đủ” rất không cân xứng này, phải không? Và cũng không xứng đáng với đối tượng là một anh cai tù cấp nào đó? Nhưng họ đang “ăn thua đủ” với anh, vì sự hãnh tiến quyền lực, nó đơn thuần về sức mạnh vật chất, và họ có dư thứ của cải này. Còn anh thì nặng về bày tỏ, cảnh tỉnh, và mục tiêu là sự cảm hóa. Điều này thì anh đã làm được rất nhiều rồi. Trường hợp anh Chí Đức – người bị khiêng như khiêng một con heo, lại bị giẫm giày vào mặt – để làm nhục tính cách “con người” của anh ấy, nhưng sau cùng, anh không phải là người thua cuộc, mà vẫn là con người đàng hoàng tiếp tục đấu tranh hàng ngày, và cũng vì không có mục đích là thua thắng với ai; nhưng đằng kia, ông Đại úy Thanh không phải là người thắng cuộc, mà là người “tự thua”, thua trắng, thua đậm và thua vĩnh viễn trong đời sống xã hội, thậm chí thua trong gia đình, trong đầu con cháu và cả trong tâm của ông ta nữa. Thái độ thù hận “con người”, thích hủy hoại “nhân phẩm” của ông ta còn là tấm gương mà đồng đội ông ta đang soi vào.

Anh Hà Vũ,

Anh nên tự tuyên bố chấm dứt cuộc tuyệt thực.

Đây thuần túy chỉ là lời đề nghị.

Nếu họ lùi cho một bước, là anh thắng cuộc sao? Là chẳng phải quyền lực và bạo hành đang lên ngôi đó sao?

Anh không nên phung phí ý chí của anh lúc này và ở chỗ này.

Nếu tôi ở phía quyền lực, tôi sẽ lùi cho anh mười bước, anh sẽ là người thua, tôi mới là người thắng.

“Thắng nhân giả hữu lực. Tự thắng giả cường”

Câu chân lý này đang thích hợp cho cả đôi bên.

Anh cần thực hành đức nhẫn nhục của một người tu sĩ lúc này, để sau đó, có thể cùng mọi người tiếp tục dấn bước trong cuộc hành trình dài hơi của dân tộc. Hãy cứ để cho họ lên ngôi và thưởng thức sự đắc thắng.

Thử xem “lòng tin chiến lược” sẽ đặt ở đâu, nếu không đặt trong lòng nhân dân qua từng sự việc cụ thể này?

Tôi trân trọng và quý mến anh.

Kính nhờ chị Dương Hà chuyển bức thư này đến tay anh Cù Huy Hà Vũ nếu có thể.

Hạ Đình Nguyên, một người Sài Gòn không quen biết.

Ngày 8-6-2013

Theo BVN

24 Phản hồi cho “Tâm sự của người không quen biết gởi tù nhân Cù Huy Hà Vũ: Thà bị giết chết chứ không tự chết”

  1. noileo says:

    Có vẻ như nhà trí thức giải phóng Hạ Đình NGuyên đã hiểu nhầm, nói đúng ra là cầm nhầm mấy chữ “tù chính trị” cho mình !

    Tù chính trị là người đối lập với chính quyền, bị chính quyền bắt giam,

    tù chính trị thời Ngô Đình Diệm như Trần văn Hương,

    tù chính trị, dưới chế độ cộng sản Việt nam Dân chủ Cộng hòa & Hồ chí Minh vong bản ngoại lai tay sai Tàu cộng, ở miền bắc cộng sản trứoc 1975, là các nhà văn nhà thơ trong / ngoài nhóm “Nhân Văn & Giai phẩm” ở Hà nội, bị nhà cầm quyền cộng sản Hồ chí Minh Việt Nam dân chủ Cộng Hòa đầy đọa, bắt giam bất hợp pháp, không tòa án xét xử,

    sau 1975, chế độ cộng sản VNDCCH đuọc bọn nam kỳ phản bội, tiếp tay mang vào VNCH, dựa vào súng đạn Nga tàu, công an cộng sản Hồ chí Minh, áp đặt lên người dân miền nam, từ đó có thêm tù chính trị là hàng triệu quân nhân công chức VNCH bị bọn cộng sản VNDCCH gian ác, code name “CHXHCNVN” đầy đọa, bắt giam bất hợp pháp, hàng chục năm, không tòa án xét xử,

    tù chính trị dưới chế độ cộng sản VN Hồ chí Minh gian ác sau 1975 còn là là những người như NGuyễn Phương Uyên, NGuyên Kha, Cù Huy Hà Vũ,
    như NGuyễn Văn hải, Tạ Phong Tần, Vi Đức Hồi, Phạm Thanh NGhiêm, Minh Hạnh, Huy Chương, Quốc HÙng Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Văn Lý, NGuyễn Đan Quế …

    * tù chính trị ở VNCH, như Trần Văn Hương, vẫn có thì giờ “ngồi rù gãi háng dái lăn tăn”, như NGuyễn Tường Tam, vẫn đuọc ở nhà, chờ ngày ra tòa

    * tù chính trị dưới chế độ cộng sản Hồ chí Minh khát máu tàn ác, bị giam cứu hàng nhiều tháng, trong thời gian giam cứu bị bọn công an cộng sản đe dọa, nhục hình, ép cung

    * còn như cái đám Võ Thị Thắng, Hạ Đình NGuyên, Tiêu Dao bảo Cự, Ngô Kha…, thì: đối với người dân miền nam, đối với người Việt ở miền nam, các anh chị ấy chỉ là bọn nam kỳ phản bội, đâm sau lưng người miền nam, tiếp tay bọn cộng sản VIệt nam Dân chủ Cộng hòa bắc kỳ xâm lăng VNCH, tiếp tay bọn cộng sản Hồ chí Minh bắc kỳ mang chế độ cộng sản VNDCCH độc tài đê tiện gian ác áp đặt lên người dân miền nam

    - đối với luật pháp quốc tế, thì mấy anh chị này là, hoặc là đồng lõa với, bọn khủng bố cộng sản, chuyên nghề núp lén, quăng thuốc nổ, ném lựu đạn vào đám đông, bắn sau lưng người dân, thảm sát người dân,
    lấy người dân làm con tin blackmail chính quyền,
    lấy sự giết người dân tay không vũ khí làm “chiến công”, “chiến công dâng đảng, dâng cách mạng”,
    lấy sự ám sát trí thức, sinh viên Sài gòn, sinh viên VNCH, làm niềm vui “đấu tranh giai cấp”, để trả thù họ vì họ đã công khai tỏ ra không ua thích cộng sản,

    - đối với luật pháp VNCH thì các anh chị ấy chỉ là các công dân can tội phản quốc : trong khi VNCH có chiến tranh, cuộc chiến tranh tự vệ chống lại cuộc chiến tranh xâm lăng của bọn cộng sản bắc kỳ Hồ chí Minh & VNDCCH xâm lăng VNCH nhằm bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VNCH, thì các anh chị trí thức khủng bố Võ Thị Thắng, Hạ Đình Nguyên, Tiêu dao bảo Cự, và những con tương cận, đồng bọn “mặt trận”, lại thông đồng với giặc cộng, phá hoại VNCH, tiếp tay cộng sản bắc kỳ khủng bố giết hại người dân miền nam, dẫn đường cho quân cộng sản bắc việt vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng chiếm đoạt VNCH

    Tất nhiên, đối với tội phạm khủng bố, các cơ quan thi hành luật pháp VNCH, giống như mọi cơ quan thi hành pháp luật trên thế giới, phải có những biệt lệ để đối phó với chúng. Ngay như Hoa kỳ, một quốc gia hàng đầu về dân chủ tự do, cũng phải có những “biệt lệ” đối phó với bọn khủng bố. Vậy nếu Hạ Đình NGuyên, TIêu Dao bảo Cự có bị giam cầm, điều tra v… v… thì cũng là sự thường

    và nên nhớ, mặc dầu mọi hành động khủng bố đê tiện phi nhân của bọn trí thức giải phóng, của khủng bô cộng sản, của các anh chị tay sai của bọn cộng sảnn VNDCCH, các anh chị vẫn đuọc tòa án VNCH xét xử theo đúng thủ tục tố tụng bình thường dành cho mọi công dân VNCH, có luật sư bào chữa, có tranh luận công khai trước tòa,

    mà như chính HDN đã nói, ngay cả Tổng thống VNCH cũng bị tòa triệu ra tòa ra làm chứng, và khi tòa thấy không hài lòng với lời chứng của nhân chứng NVT, thì tòa không chấp nhận lời chứng đó như một bằng chứng về hành vi tội phạm của bọn khủng bố cộng sản,

    và Võ THị Thắng, nhà nam kỳ phản bội, nhà khủng bố cộng sản lô can, tay sai của quân khủng bố cộng sản VNDCCH Hồ chí Minh phá hoại VNCH, giết hại người dân VNCH, vẫn đuọc chính quyền VNCH cho phép tiếp súc với ký giả quốc tế, nói những lời “tự hào” về hành động khủng bố hèn hạ của mình

    * Hạ Đình NGuyên có lời ủng hộ dành cho CHHV, thì cũng OK, nhưng đừng lợi dụng CHHV, lợi dụng hoàn cảnh CHHV bị cộng sản bắt giam trái phép, mà ầu ơ dzí dzầu, tự đặt mình, một tên nam kỳ phản bội, một tên khủng bố cộng sản, một công dân can tội phản quốc, lên ngang hàng với các tù nhân chính trị, để hiếp dâm tiếng Việt, tự phong cho mình, cho những tên nam kỳ phản bội dang khinh, những can phạm can tội phản quốc, tay sai de tien của bọn cộng sản VNDCCH, là “tù chính trị” …

    • TRĂNG NGÀN says:

      THỜI LÃNG MẠN

      Thời lãng mạn đã qua rồi
      Bây giờ ôn lại sự đời thấy vui
      Con rùa lại chỉ con rùa
      Con trăn lại vẫn giống nòi con trăn
      Ngày xưa anh tỏ rất hăng
      Ngày nay dễ thấy anh bằng ngày xưa
      Bởi vì rùa rụt cổ rồi
      Bởi vì rồng rắn lên mây đâu còn
      Đời giờ tựa củ khoai lang
      Đố anh lãng mạn giữa thời trần ai
      Củ khoai thực tế ấy mà
      Kiểu anh lãng mạn ngày xưa chuyện thường
      Ba đồng một chục sinh viên
      Dễ gì tìm được bao người hùng anh
      Bôn sai ai uốn lá cành
      Dễ gì mở kẽm để cành buông ra
      Thôi thời lãng mạn đã qua
      Và thời diễn cảnh cũng đà qua đi
      Qua đi tìm lại được gì
      Cầm bằng như chiếc thuyền đi theo dòng
      Theo dòng hay chỉ long nhong
      Một thời tuổi trẻ mơ mòng vậy thôi
      Giờ thì tất cả già rồi
      Lớp tuồng đã đóng chỉ đời ngu ngơ …

      NGÀN MÂY
      (13/6/13)

  2. Cù Lần Lửa says:

    Có gì lạ đâu! Lừa dối dư luận vừa vừa thôi, anh VÚ .

    Các anh Nghệ Tịnh, Bắc Kỳ chống lại Nam Kỳ đó mà.

    Anh VÙ có mài mãi thì cũng như con trâu mài sừng !

  3. NgNam says:

    Anh CHHV, tất cả những người yêu Việt Nam đều khâm phục Anh, yêu mến Anh. Chúng tôi KHÔNG MUỐN ANH CHẾT. Vì yêu nước nên Anh đấu tranh. Vì yêu nước Anh HÃY SỐNG. ANH HÃY SỐNG vì cả chúng tôi, những người yêu quý CHHV. Anh tự chết như vậy, chúng tôi, những người đang vô cùng lo sợ cho tính mạng của Anh sẽ giận Anh lắm! Ngàn lời xin Anh CHHV: XIN ANH CHẤM DỨT TUYỆT THỰC – XIN ANH ĐỪNG CHẾT. Xin chị Dương Hà hãy mang tất cả những lời nhắn gởi của anh Hạ Đình Nguyên, của chúng tôi đến cho anh CHHV và hết sức thuyết phục anh CHHV giữ lại một CHHV SỐNG KIÊN CƯỜNG, như trước đây.

  4. thanghen says:

    “Thà bị giết chết chứ không tự chết”: Sao những người tự cho mình là cộng sản chống chính quyền miền Nam thời trai trẻ mà lúc có tuổi lại hèn nhát như vậy?

  5. tran5 says:

    ông Hạ đình Nguyên,
    ” anh nên “tự” tuyên bố chấm dứt cuộc tuyệt thực ” anh Nguyên à,anh là ai đây,té chi bọn cọng sãn
    khát máu biết sợ,đưa anh ra làm con rối,này ông Nguyên,ông biết gì một Stalin ,quan thầy của quan thầy ông,khi bị stroke đồng chí của ông ta đễ đó,24 giờ sau mới cho một bác sĩ không chuyên đến,
    kết qủa sao thì ông cũng đã biết,một Mao sếnh sáng cả đời không đành răng,đã giết hơn 20 triệu
    dân mình,khi hết thở,vợ ông ta GT được đi ờ tù,sư phụ của sư phụ ông ,Hồ tặc,xài bà Xuân tả tơi
    rồi cho đàn em TQH xài tiềp.đả,giết, sư tổ của bọn ông Lenin đau lậu”tử” nhục, thảm.này ông Nguyên
    ông đã đọc hồi ký “trại kiên giam”chưa,ông đã đọc “nhật ký của một thằng hèn”chưa,ông đã đọc cuốn
    “thiên đàn mù” chưa,nếu ông vì bận đánh phá mà chưa đọc,tôi thành thực khuyên ông nên đọc, chỉ nửa
    cuốn thôi cũng đễ ông hiểu cọng sãn và đỉnh cao của sự ngu dốt hợm hỉnh của các “đồng chí” với ông.mong ông đừng làm chuyện ruồi bu nữa.Trước năm 1975,thời đệ nhất và đệ nhị Cọng-Hòa,này ông
    Nguyên,ông có thấy chế độ nào kết án tù dù “một ngày” với khẩu hiệu chống tham nhũng,đuỗi “Mỷ”không,cho dù sự hô hào đó là của các ông,huống hồ là 2 em sinh viên ” UYÊN KHA” đuổi ” tàu khựa” ra khỏi biển đông mà bị kết án nặng nề như vậy,với UYÊN KHA ,đảng “hèn với giặc ác với dân”
    còn sợ hãi như thế,thì với luật sư Hà Vủ,người người yêu mến,thế giới đều biêt,bảo sao “đãng hèn với giặc ác với dân”không sợ chết người đi được.nhục lắm đãng ơi,chúng tôi ghê tởm các ông,thế giới ghê tởm các ông,chưa có nửa cái bằng phát minh đi ăn xin cùng thế giới mà tôi thức anh ngủ,tôi ngủ anh thức.chúng tôi ghê tờm và khinh bi

    các ông vô cung,nhiều nhà trí thức đang còn kêu gọi cùng tuyệt thực với Hà Vủ,xin Anh và gia đình kiên định,
    chúng tôi cùng phiá với Anh .

  6. Đăng Lan says:

    Cái việc ô. Quảng Đức ” tự thiêu” cũng như cái thế hệ của các ô. SV đấu tranh quyết diệt cho bằng được nền Cộng Hoà non trẻ , để mang cái gông Bắc thuộc trồng vào đầu dân tộc VN 38 năm nay , các ông vẫn chưa vừa lòng ? và cũng không thấy XẤU HỖ cho lương tâm 1 người mệnh danh trí thức ? Các ông SV thời đấu tranh chống Mỹ có thấy mình đã tiếp tay giết chết 1 dân tộc ? Đến nay, có bao nhiêu trí thức VN phải chết dần mòn trong tù CS vì các từ ” tự do, dân chủ, nhân quyền” mà họ đang khao khát đòi cho toàn dân Việt. Biết bao giờ họ đòi được 6 từ này, hay sẽ còn nhiều trí thức phải vào tù. Chừng đó việc các ông vẫn chưa thấy cái tội của mình với nhân dân VN mà còn đánh đồng cuộc đấu tranh ” vì thằng Tàu Cộng” của các ông với cuộc đấu tranh chính nghĩa của trí thức VN hiện nay ?
    Trích : “Những người tù Côn Đảo thuộc nằm lòng những câu thơ này:

    “Thân anh, anh bắc nên cầu

    Để mai em bước lên lầu Tự do.” !!!??
    Mĩa mai quá, cái cầu các anh bắc nó chạy đến tận … huyện TAM SA ! Nhờ các anh bắc cầu nên 38 năm sau đất nước VN mới ra sự thể .thật hết sức buốn cười ! nối giáo cho giặc phương Bắc cùng bọn Cộng láo tay sai mà cứ ong óng cái mồm ” tự ro, rân trủ “.

    • vitcon says:

      ha dinh nguyen ,ong la mot trong nhung nguoi da dua dan toc vn xuong vuc tham nhan loai ,ma con mat chai mai da , lai khuyen can ke khac , ong nen im lang la hon va cung dung bao gio khoe khoan thanh tich la cuu tu nhan con dao , hay de cho dan toc vn quen ong cung nhu ” m t g p m n”

  7. LS- Truong says:

    Thật khó tưởng tượng nỗi điều gì sẽ xảy ra nếu Cù Huy Hà Vũ chết, nếu CS để điều ấy xảy ra rất có thể đây sẽ là ngòi thuốc súng phá tan chế độ CSVN, .

  8. Cù Nhầy says:

    Bà nó, nhóm Nam Kỳ ngay từ sau 1975, chúng nó lên ngồi trên ngồi trốc,
    soán ngôi đám Nghệ tĩnh của Hố, Giáp, Đồng, Duẫn, Cù huy Cận,,,và
    nhóm Quang Nghị, Thế Thảo, Trọng Lú…Bắc Kỳ!

    Thì ta chủ trương mang…Tiến sĩ CÚ ra làm tiên phong gỡ gạc xem sao?

    Vậy ai đây sẽ đứng ra bênh vực đám Sô Viet Nghệ tĩnh ?– No one, man!

  9. noileo says:

    “Khi tôi vào tù, thì “chế độ tù” được mô tả ở giai đoạn trước1965, nay đã có phần thay đổi, có cải tiến khá hơn, so với thời Ngô Đình Diệm.” (bài chủ)

    Năm 1963, “thời Ngô Đình Diệm”, người tù ở khám lớn Chí Hòa, về ẩm thực, bị/đuọc hưởng như sau:

    -buổi sáng: điểm tâm cháo trắng với đường thẻ. Cháo đặc, không phải thứ cháo “toàn quốc”, lỏng bỏng những nước. Cháo đựng trong tô cỡ tô phở, không hạn chế, “bao bụng”, ăn hết một tô mà cảm thấy chưa no, muốn ăn thêm, có thể múc thêm từ trong nồi cháo bự, nóng, đặt giữa phòng giam.

    - buổi trưa và tối: thông thường là cơm gạo đỏ với cá mối kho. Cơm còn nóng, tuy không phải là cái nóng hổi như cơm ở nhà, nhưng rõ ràng là cơm mới nấu, mỡi rỡ ra, đựng trong một “cần xé” đặt giữa phòng giam. Cơm không hạn chế, “all you can eat”!

    - nước uống: dư thừa, nước tắm giặt: không bao giờ thiếu

  10. NGÀN HOA says:

    ĐỜI VỐN CHỈ CUỘC CHƠI

    Đời luôn vốn chỉ cuộc chơi
    Có gì nghiêm trọng hỡi người anh em !

    Kìa nghe lời Hạ Đình Nguyên
    Người tù kinh nghiệm ở Miền Nam xưa !

    Từng cho nghiêm ngặt mới oai
    Giờ thì biết rõ mọi điều trần ai !

    Khác chi Hà Vũ hiện giờ
    Thấy mình quan trọng, nên thơ cuộc đời !

    Thật thì đời chỉ cuộc chơi
    Qua cầu mới biết ai người ra sao !

    Mọi điều đã đảo, hoan hô
    Phải dành cho đám phàm phu, đời thường !

    Minh, anh tiến sĩ đường đường
    Lẽ nào cứ để vấn vương sự tình !

    Thử chơi nhằm tỏ bất bình
    Xong rồi mọi việc lại thường như xưa !

    Dại gì thách nắng cùng mưa
    Dại chi thách đấu giữa trưa, mặt trời !

    Khiến mình càng đổ mồ hôi
    Phải chi chuyển được núi rừng hai bên !

    Thôi thì đừng nghĩ mình ên
    Kiên cường bất khuất hỏi nên điều gì !

    Nhưng cần bình tỉnh lại đi
    Mình khôn tự quyết, vậy thì mới khôn !

    Ngựa hay luôn tính đường trường
    Việc gì lại kiểu như phường thiêu thân !

    Tù xưa kinh nghiệm muôn phần
    Hạ Đình Nguyên đó, cần chi mơ màng !

    Giờ thì lịch sử sang trang
    Cuộc chơi vẫn vậy, lại càng nên chơi !

    Cần chi nghiêm cẩn, bồi hồi
    Nhịn hoài rồi cũng tới hồi còn chi !

    Đá chìm, bèo lại lan đi
    Kiên cường kiểu ấy hay gì tấm thân !

    Cho nên thông cảm vạn phần
    Vài dòng nhắn gửi tới người anh em !

    Phải cần suy nghĩ sáng thêm
    Mình còn càng lại ích thêm cho đời !

    Chớ như dòng nước chảy xuôi
    Hoa trôi bèo giạt, chỉ người thường thôi !

    HOA NGÀN
    (11/6/13)

Leave a Reply to Đăng Lan