WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Suy nghĩ của một người ngoài đảng về đa nguyên đa đảng ở Việt Nam

cau noi an tuongTôi sinh năm Nhâm ngọ 1942, tức là,  cho đến lúc này (2013) đã hơn 70 năm sống trong chế độ toàn trị của một đảng độc quyền lãnh đạo đất nước. Ông nội tôi là thư ký (bưu chính) riêng cho Toàn quyền Đông Dương. Vậy mà năm 1946, nội tôi đã đem cả đại gia đình theo cụ Hồ, đi tản cư lên Phú Thọ kháng chiến chống Pháp. Sau hòa bình 1954, Pháp tuyên bố, ai xuống Hải Phòng, dù là đi kháng chiến, chính phủ Pháp vẫn trả đủ lương hưu 8 năm  gián đoạn. Nhiều người khuyên ông nội tôi nên đi, vì đó là tiền nợ của Pháp đối với công chức đã phục vụ chính quyền Pháp…Nhưng ông nội tôi nói: nước nhà độc lập rồi, dù ăn cháo cũng sướng, không cần đi!

Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa lúc đó, rõ ràng đồng nghĩa với dân tộc độc lập. Rõ ràng, Đảng Cộng sản (lúc đó mang tên Đảng Lao động) đồng nghĩa với chính nghĩa: Đảng có chính danh để cai trị đất nước. Sẽ có người đặt câu hỏi, có lẽ trường hợp của ông nội tôi là cá biệt? Xin hỏi lại: vậy những nhà trí thức lỗi lạc Việt Nam lúc đó như Nguyễn Hữu Thọ, Trần Đại Nghĩa, Tạ Quang Bửu, Hoàng Minh Giám, Nguyễn Khắc Viện…và hàng triệu nông dân, công nhân, nhà buôn khác đã theo tiếng gọi của cụ Hồ đi kháng chiến thì có là cá biệt không?

Sau hòa bình 1954, mỗi khi lễ, tết, gia đình họ Lê Phú nhà tôi đoàn tụ thì nhìn trước nhìn sau đâu cũng thấy đảng viên. Có lẽ, chỉ có mấy cái cột nhà và tôi là ngoài đảng! Tôi thừa biết, sống trong một xã hội đảng trị, đảng cầm quyền tuyệt đối, ai đứng ngoài đảng thì không có quyền gì cả. Và đương nhiên đã không có quyền thì không có gì cả!

Khi Liên Xô tiến hành cải tổ, có một nhà tư bản Mỹ sang nghiên cứu đất nước của Cách mạng tháng 10, ông ta nói: ở nước Mỹ, có tiền là có tất cả còn ở Liên Xô thì có quyền là có tất cả!

Vì thế, ở xã hội miền Bắc Việt Nam trước năm 1975 và sau này cũng thế, hầu như ai cũng muốn vào đảng để “có tất cả!” Ở cơ quan tôi làm việc, có vị lãnh đạo khuyên tôi nên tham gia sinh hoạt cảm tình đảng để rồi vào đảng. Tôi thành thật nói với vị lãnh đạo đáng kính đó thế này: anh thấy đấy, đến cậu lái xe ở cơ quan cũng phấn đấu vào đảng để được làm tổ trưởng tổ lái xe. Vậy không lẽ tôi không muốn làm trưởng phòng, trưởng ban biên tập, làm giám đốc…để tết đến cả phòng, cả ban, cả cơ quan ai ai cũng có quà tết cho lãnh đạo…mà vợ con tôi cũng giống như vợ con người khác. Tết đều muốn có quà, muốn chồng có lương cao, đi làm có xe đưa, xe đón!!! Nghe xong vị lãnh đạo đó …yên lặng không nói gì nữa!

Đấy là tôi trả lời cho qua chuyện. Mà nguyên nhân sâu xa khiến tôi không vào đảng vì tôi đã sớm nhận ra, xã hội đảng trị là một xã hội độc thoại, không có chân lý. Nhìn lại lịch sử, xã hội phong kiến Trung Quốc và Việt Nam trong mấy nghìn năm bị cái vòng kim cô của Khổng Giáo nhốt chặt vào tư tưởng “phò chính thống” (Nguyễn Kiến Giang). Bàn dân thiên hạ cũng như tầng lớp nho sỹ trí thức chỉ biết vâng lời người trên. Người ta đi học là để làm quan, để được quỳ lậy trước ngai vàng. Chỉ có bề trên đúng. Không được cãi lại bề trên. Xã hội phong kiến đó lại được tiếp nối bằng chế độ đảng trị với khẩu hiệu “tập trung dân chủ”, thì cái vòng kim cô độc thoại ấy càng siết chặt hơn bao giờ hết. Tập trung dân chủ là một trò bịp, là dân chủ với một số người lãnh đạo chóp bu, áp đặt cho kẻ dưới. Đại hội đảng nhiệm kỳ nào cũng nêu khẩu hiệu “dân chủ”. Nhưng nhân sự của ban chấp hành mới lại do một nhóm người ở ban chấp hành cũ “giới thiệu”. Mà đã được “giới thiệu” thì coi như  đã trúng cử. Vì thế đến đại hội 10, ông Võ Văn Kiệt đã nêu ý kiến: đại hội quyết định số phận của đảng, chứ không phải ban chấp hành cũ quyết định số phận của đại hội.

Ý kiến của ông Kiệt như “nước đổ lá khoai”. Ở Trung Quốc, tướng Lưu Á Châu nổi tiếng, có kể câu chuyện đại ý như sau: khi ông ta theo học một lớp chính trị, thấy thầy nói không đúng. Trò Lưu Á Châu phát biểu phản bác lại ý của thầy. Nghe xong ông thầy nói lớn: ai cho phép anh cãi lại tôi? Thế là đã rõ. Ông tướng họ Lưu chỉ muốn nêu lên cái câu nói của ông thầy là “tại sao anh dám cãi lại tôi?” chứ ông thầy không hỏi “vì sao anh lại nói như thế?” Trong tư duy cố hữu của ông thầy, bất cứ anh nói gì (không kể đúng, sai) tôi không cần biết. Chỉ có một nguyên tắc là không được “cãi lại tôi”. Thế thôi. Không được cãi lại thầy, cãi lại bề trên, đó là cái lô-gích từ nghìn xưa của tư duy phong kiến Khổng-Mạnh được nhân lên gấp ngàn lần trong xã hội đảng trị. Trong khi đó, ở phương Tây, hàng trăm năm trước Công nguyên nhà triết học lừng danh Aristote đã tuyên bố: Platon là thầy tôi, nhưng chân lý còn quý hơn thầy!

Tư duy “chân lý quý hơn thầy” đã đưa xã hội phương Tây đến văn minh. Còn tư duy “không được cãi lại tôi” đã dìm xã hội phương Đông trong mê muội mấy nghìn năm. Từ lúc còn mài đũng quần trên ghế nhà trường phổ thông, nhờ đọc sách triết học, tôi đã ngưỡng mộ Aristote nên đi theo con đường đối thoại, xa lánh những người độc thoại. Vì thế, tôi đã nhiều lần từ chối vào đảng độc thoại này.

Tôi nhớ vào cuối năm 1978, tại nhà hát lớn Hà Nội đã diễn ra hội nghị khoa học kỹ thuật toàn quốc. Với nhiệm vụ là phóng viên Đài Truyền hình trung ương ( nay là Đài THVN), tôi đến dự để đưa tin. Khi Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến, cả đại hội đã đứng dậy vỗ tay theo kiểu đại hội (tức là vỗ tay vang dậy, theo nhịp). Ông Thủ tướng đã chỉ đạo, Việt Nam làm khoa học theo cách của Việt Nam, là đi tắt đón đầu như Cù Chính Lan (cắt rừng mà đón đầu xe tăng để đánh)…Ông tuyên bố thật hùng hồn: Việt Nam sẽ đi tắt, đón đầu, đuổi kịp và vượt phương Tây trong vòng mươi, mười lăm, hai mươi năm…

Cả hội trường lại vỗ tay rào rào….duy chỉ có một đại biểu nữ lên diễn đàn nói trái ý Thủ tướng. Chị ở Tổng cục khai hoang. Khi thấy trái ý mình, là người ngồi chủ trì hội nghị, Thủ tướng liền rung chuông …chị vẫn nói…lại rung chuông, chị quay hẳn về phía chủ tịch đoàn dõng dạc: chính phủ giao kế hoạch khai hoang rộng đến 50 vạn ha thì phải nói dài….lại rung chuông…Nhưng chị vẫn nói cho hết ý của mình mới chịu xuống.

Đến giờ giải lao, mọi người vây quanh chị. Có người nói: chị gan quá, Thủ tướng rung chuông nhiều lần mà không chịu xuống. Chị nói: các anh là đàn ông nên nhiều tham vọng. Tôi là phụ nữ không có tham vọng gì nên tôi phải nói thẳng nói thật! Chị đã chửi thẳng vào mặt đám trí thức “phò chính thống” để kiếm danh vị, kiếm cái ghế, kiếm miếng ăn.

Năm 1996, tôi lại gặp ông Phạm Văn Đồng ở tỉnh ủy Hậu Giang , tức là 18 năm sau ngày ông phát biểu chỉ đạo Hội nghị khoa học toàn quốc ở Hà Nội ( chỉ còn 2 năm nữa là hết hạn Việt Nam đi tắt đón đầu, đuổi kịp và vượt phương Tây). Lúc ấy ông đang ngồi cạnh ông Nguyễn Hà Phan, trên mặt là chiếc kính đen khá to, tôi định vào gặp và nhắc ông câu chuyện “ đuổi kịp và vượt phương Tây” năm nào, xem ông trả lời ra sao? Nhưng thấy ông ngồi bất động như một pho tượng…nên tôi lặng lẽ đi giật lùi.

Đất nước được lãnh đạo bởi những con người mắc bệnh kiêu ngạo cộng sản, chủ quan hết sức vô lối và hoang đường như thế…nhưng không hề có đối thoại, đối lập trong tranh biện để tìm ra chân lý, tìm ra hướng đi nên ngày càng lạc lõng, càng lụi bại. Lạc hậu còn mong có ngày tiến bộ chứ lạc lõng thì vô phương!

Đến bây giờ thì nền độc lập dân tộc mà chúng ta có ngày hôm nay, nhân dân ta đã phải giành lấy bằng núi sông xương máu, cũng đang bị anh bạn 16 chữ vàng và 4 tốt đe dọa hàng ngày hàng giờ. Nanh vuốt của anh bạn 4 tốt đang ngày càng cắm sâu vào cơ thể Việt Nam. Nọc độc của nó đang phân hủy từng tế bào Việt Nam bằng hàng giả, hàng độc. Nguy cơ Bắc thuộc đã rõ như ban ngày.

Bây giờ thì đất nước của chúng ta rừng đã phá hết. Rừng đầu nguồn thì cho Trung Quốc thuê dài hạn 50 năm. Tài nguyên dưới lòng đất đã khai thác cạn kiệt. Biển thì thỏa thuận để Trung Quốc cùng khai thác và đánh cá chung. Mái nhà của đất nước là Tây Nguyên thì Trung Quốc đã ngồi chễm trệ trên đó. Kinh tế quốc doanh là chủ đạo thì đã sụp đổ tan tành với các tập đoàn Vinashine, Vinalines, Than và Khoáng sản…Kinh tế tư nhân cũng đang phá sản. Sự suy thoái đạo đức, tham nhũng, hối lộ “sờ đâu cũng thấy, nhìn đâu cũng có” như ông TBT Nguyễn Phú Trọng đã thừa nhận. Cả xã hội lấy dối trá làm lẽ sống. Lãnh đạo thì “nói dối lem lẻm, nói dối lỳ lợm, nói dối không biết xấu hổ, nói dối không biết khiếp sợ” (Nguyễn Khải- Đi tìm cái tôi đã mất).

Bây giờ đã là 35 năm so với cái hạn định 20 năm của người đứng đầu chính phủ “đuổi kịp và vượt phương Tây” chẳng thấy đâu mà thực tế thì còn tụt hậu xa so với các nước trong khu vực. Chính trị, kinh tế, văn hóa của đất nước đứng bên bờ vực thẳm. Vụ nhân bản xét nghiệm ở bệnh viện Hoài Đức Hà Nội vừa qua là một báo hiệu sự suy thoái đạo đức, lương tâm của con người trong chế độ XHCN đã đến điểm đỉnh, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nhân loại lương thiện. Nguyên nhân của tất cả nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên của đất nước hôm nay là chế độ độc thoại, là sự cai trị độc tài của một đảng, một mình một chợ, vừa đá banh vừa thổi còi. Những thiết chế dân chủ mà loài người đã đi hàng ngàn năm để tìm thấy và có được như quốc hội dân bầu, pháp luật  độc lập, báo chí tự do…thì ở xã hội toàn trị như Trung Quốc và Việt Nam chỉ là những trò hề, là sự lừa gạt trắng trợn.

Từ chỗ đang là chính danh, nay đảng cầm quyền đã mất hết tính chính danh, chỉ còn có thể cai trị bằng dùi cui, roi điện, nhà tù để “đá câu giờ” và tồn tại. Chính quyền của đảng đã phải dùng đến lũ côn đồ đội lốt “thương binh”, “quần chúng tự phát” để hỗ trợ công an đàn áp dân chủ, khủng bố quần chúng đòi dân sinh….

Trong bối cảnh ấy, sự ra đời của một đảng đối lập, lại do chính những người đảng viên trung kiên tách ra thành lập, chủ trương đối thoại ôn hòa là một phúc lớn cho đảng đương cầm quyền. Từ nay, đảng độc thoại có một lực lượng kiềm chế, uốn nắn những sai lầm. Từ nay trong ngôi nhà độc thoại, xưa nay không ai rửa mặt, thì nay có một cái gương to để người ta nhìn thấy vết nhọ trên mặt mình mà lau rửa. Cuộc tập dượt dân chủ này không dễ dàng nhưng hòa bình để cạnh tranh. Nếu thắng, đảng cầm quyền có chính danh để tiếp tục cầm quyền sau một cuộc bầu bán dân chủ trong cả nước. Nếu không thắng thì chí ít cũng là rút lui trong danh dự để tiếp tục thi đua hòa bình trong một nhiệm kỳ khác.

Tiến sỹ Nguyễn Xuân Tụ ( Hà Sỹ Phu) có nói một câu đầy ấn tượng: con đỉa là một con vật đơn bào. Nó tồn tại từ thời hồng hoang của lịch sử đến nay. Nhưng chỉ tồn tại trong cống rãnh. Muốn nên người, nó phải là một con vật đa bào.

Là một người ngoài đảng, một công dân, tôi mừng cho đất nước, mừng cho đảng cầm quyền có lối ra khỏi cảnh lạc lõng mà lối ra ấy chính là sự ra đời của một tổ chức ôn hòa, một đảng có cùng “lý lịch” với đảng cầm quyền…Cầu mong cho tương lai tươi sáng của đất nước !

Sài Gòn 8/2013

© Lê Phú Khải

Nguồn: basam.info

 

 

41 Phản hồi cho “Suy nghĩ của một người ngoài đảng về đa nguyên đa đảng ở Việt Nam”

  1. Bùi lễ says:

    “… Trích: “Ông Thủ tướng đã chỉ đạo, Việt Nam làm khoa học theo cách của Việt Nam, là đi tắt đón đầu như Cù Chính Lan… Việt Nam sẽ đi tắt, đón đầu, đuổi kịp và vượt phương Tây trong vòng mươi, mười lăm, hai mươi năm” …”

    Đọc đoạn trên thấy mà mắc cười :-)) Không biết đây là câu nói “dziễu” hay là thật (?) .
    Nếu là thật thì Vietnam ngữi đít thiên hạ cũng là fa?i !
    Lãnh đạo đất nước mà hiểu “khoa học” như kiểu “tham nhũng” để được làm giàu nhanh thì hết ý !

  2. Người Houston says:

    Rất nhiều người nước ngoài đến Việt Nam đều thừa nhận: Nhân dân Việt Nam đang được hưởng thành quả của sự nghiệp giải phóng dân tộc, được sống trong độc lập, tự do, cơm no, áo ấm. Đối với quan niệm của nhân dân Việt Nam thì đó là quyền con người cơ bản nhất. Một thực tế không thể phủ nhận là ngày nay, công dân Việt Nam được tự do phát biểu chính kiến của mình về mọi vấn đề. Sự đồng thuận trong xã hội đạt được là kết quả của những tranh luận dân chủ rộng rãi. Người dân Việt Nam tin tưởng vào sự đúng đắn và hiệu quả của nền dân chủ theo tư tưởng Hồ Chí Minh. Thiết nghĩ, những nỗ lực của Việt Nam có thể xem là thành quả đối với những người có thiện chí, thật sự  mong muốn Việt Nam thịnh vượng, người dân được hưởng các quyền con người một cách thiết thực.
     
    Nhưng điều đó sẽ không bao giờ thỏa mãn đối với những cá nhân, tổ chức luôn mang sẵn định kiến đối với Chính phủ Việt Nam. Họ hy vọng dùng áp lực chính trị, kinh tế và các thủ đoạn khác hòng xóa bỏ chế độ xã hội hiện hữu, đưa Việt Nam sang con đường khác. Cần phải nhận thức rằng dân chủ và nhân quyền mà họ muốn áp đặt vào Việt Nam hòng thay thế cho thể chế dân chủ do cách mạng Việt Nam tạo nên sau gần ba phần tư thế kỷ đấu tranh dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là một hành động can thiệp vào công việc nội bộ của một quốc gia có chủ quyền và là thành viên của LHQ, một quốc gia đã tham gia hầu hết các công ước quốc tế về quyền con người, hành động của họ thật phiến diện, lố bịch và đáng bị lên án mạnh mẽ.

  3. Chính uỷ còi says:

    Lê Hiếu Đằng sang Ai Cập chữa bệnh
    Theo thông tin chúng tôi mới nhận được từ hãng thông tấn Bắp Cải Luộc, ông Lê Hiếu Đằng đang làm các thủ tục cần thiết để sang dưỡng bệnh tại Thủ đô Cairo – Ai Cập theo lời mời của tổ chức Anh em Hồi giáo và nhiều đảng phái khác tại đây.
    Cũng theo Bắp Cải Luộc, mặc dù chiến sự đang leo thang căng thẳng, song các đảng phái đang tranh giành quyền lực cũng hết sức quan tâm đến tuyên bố mới đây của ông Lê Hiếu Đằng về việc ông này thành lập đảng mới “Đảng Dân chủ Xã hội” tại Việt Nam. Theo lãnh đạo của các tổ chức chính trị khác nhau tại Ai Cập thì quyết định của ông Đằng quả là đúng đắn, nó rất phù hợp với tình hình chính trị hiện nay tại Ai Cập. Và rằng: sang điều trị tại Ai Cập, cùng lúc ông vừa được chữa bệnh lại vừa có được những kinh nghiệm thực tế về quá trình thành lập đảng đối lập.
    Tuy nhiên lãnh đạo các chính đảng tại Ai Cập cũng hết sức xin lỗi ông Lê Hiếu Đằng vì khả năng có thể ông sẽ gặp phải những điều không mấy dễ chịu khi dưỡng bệnh tại đây như : ông sẽ được điều trị cùng phòng và có thể phải chung giường với những người bị thương trong cuộc giao tranh mới đây nhất (do không thể có phòng bệnh riêng vì hiện nay con số thương vong lên quá cao, các bệnh viện đều đông nghẹt), sẽ phải chịu đựng tiếng ồn khủng khiếp do các bệnh nhân la ó, rên rỉ vì đau đớn suốt ngày đêm, mùi máu, mùi mồ hôi, mùi chất thải và có thể cả mùi xác thối từ những vết thương của bệnh nhân giường bên hay đơn giản do quá nhiều người chết mà nhân viên bệnh viện không kịp đem chôn. Tuy nhiên đổi lại ông sẽ được chứng kiến tận mắt Mùa xuân Ai Cập đang đơm hoa, kết trái tại nơi đây, cái mà theo ông “ Tất nhiên có một thời gian sẽ hơi lộn xộn, đó là cái giá phải trả. Nhưng mà sau đó sẽ ổn định, thành một nước dân chủ, thì như vậy sẽ tốt đẹp cho cả dân tộc. Đó là cái lối ra tôi cho là duy nhất của dân tộc, chứ không thể nào khác hết.”
    Toàn bộ kinh phí chuyến đi sẽ do đám rận xin yểm trợ từ tổ chức chống cộng hải ngoại, tuy nhiên hiện nay do xung đột đang diễn ra tại Ai Cập nên phương tiện duy nhất để di chuyển từ biên giới vào Thủ đô Cairo là bằng xe tải, hoặc xe trâu. Tổ chức Anh em Hồi giáo không chịu trách nhiệm về an toàn của ông trên đường đi cũng như trong thời gian điều trị tại đây.

    • Bút Thép VN says:

      Bác “Chính ủy còi” có uống lộn thuốc không mà tung tin vịt như trên?

      Chắc là hãng thông tấn “Bắp Cải Luộc” của bác thuộc loại “xe chở rác” nên mới có : “mùi mồ hôi, mùi chất thải và có thể cả mùi xác thối từ những vết thương của bệnh nhân giường bên hay đơn giản do quá nhiều người chết mà nhân viên bệnh viện không kịp đem chôn, nơi mà bác cho là ông Lê Hiếu Đằng sẽ điều trị?

      Nhảm nhí vừa vừa thôi!

      ĐànChimViệt là diễn đàn dân chủ để những người quan tâm đến đất nước đóng góp ý và nâng cao tri thức về Dân Chủ, chứ không phải là chỗ cho con nít vào xả rác bừa bãi!

      Hãy bấm vào link dưới đây đọc, suy nghĩ và trả lời cho câu hỏi:

      Chốn nào dung thân cho mục sư Phạm Ngọc Thạch?

      Người ta nói chế độ CSVN hèn với giặc Tầu (TQ), nhưng hung hăng và hà khắc với nhân dân VN của mình, chẳng sai chút nào!

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      BẢN THÔNG TIN TRÊN của Chính ỦY còi KHÔNG ĐƯỢC ĐẦY ĐỦ …..

      Thật ra , ông Đằng đã cương quyết đòi đi Ai Cập để chữa bịnh.

      Anh Triết nghe tin gọi điện thoại hỏi thăm:” Bệnh gan & máu huyết của chú , vô Thống Nhất trị là xong , sao lại phải đi qua tới Ai Cập ?”

      ” Dạ bệnh gan của tui , vô Thống Nhất chữa xong rồi. Tui qua Ai Cập chữa bệnh khác thưa anh” anh Đằng trả lời

      ” Bệnh gì nữa?” Anh Triết lo lắng hỏi

      ” Bệnh LÁO ! Nghe nói bênh đó chữa bệnh này hay lắm ! ”

      ” ẤY dà , chú quá lo xa. Anh & bao nhiêu người trên Trung Ương mắc cái bệnh LÁO còn nặng hơn chú nhiều mà có chết đâu! Thôi ở lại xứ cho đở mệt thân ”

      BỞI VẬY ĐẰNG ĐÃ BỎ Ý ĐỊNH ĐI AI CẬP , xắp sang Hoa KỲ nay mai ăn lễ Phục Sinh gì gì đó …làm công tác cho nghị quyết Phản Tỉnh 37

      Đương nhiên , bởi có bệnh mà không chữa , nên LÁO cứ còn hoài…

      Kính

  4. Minh Đức says:

    Trích: “Ông Thủ tướng đã chỉ đạo, Việt Nam làm khoa học theo cách của Việt Nam, là đi tắt đón đầu như Cù Chính Lan… Việt Nam sẽ đi tắt, đón đầu, đuổi kịp và vượt phương Tây trong vòng mươi, mười lăm, hai mươi năm”

    Về khoa học, phát minh, sáng kiến cần có tự do. Về chiến tranh, quân đội cần có kỷ luật. Chế độ có kỷ luật, trên bảo dưới nghe là chế độ tốt cho chiến tranh nhưng không phải là tốt cho sáng kiến khoa học. Vì thế các nước tổ chức quân đội thì không để cho lính tự do muốn làm gì thì làm, nhưng để cho dân được tự do để sáng kiến được nảy nở. Mô hình Liên Xô là mô hình chiến tranh toàn diện, nghĩa là bắt dân cũng phải nằm trong guồng máy chiến tranh của nhà nước nên bắt dân cũng phải theo kỷ luật giống như nhà binh. Vì thế mà Liên Xô bị tụt hậu về khoa học so với các nước Tây phương. Khi ông Phạm Văn Đồng đang nói câu đó thì cuộc cách mạng tin học đang bắt đầu diễn ra ở Tây phương. Cuộc cách mạng đó có được là nhờ tích tụ các sáng kiến phát minh của người dân trong suốt bao nhiêu thập niên được tự do . Khi các sáng kiến có được đến mức nào đó thì nó thay đổi hẳn cách làm việc, cách sinh hoạt trong xã hội, thì gọi nó là cách mạng.

    Ông Phạm Văn Đồng và toàn đảng CSVN, toàn đảng CS Nga chắc chắn là rất giỏi về làm chiến tranh, nhưng họ thiếu hẳn kiến thức căn bản là muốn phát triển khoa học kỹ thuật thì cần phải có các điều kiện xã hội khác với muốn tiến hành chiến tranh.

    Đến bây giờ báo Quân Đội Nhân Dân vẫn viết bài nói rằng Đoàn Kết là cần cho phát triển. Những người cho đăng bài đó vẫn thiếu kiến thức như thế hệ ông Phạm Văn Đồng, là không biết rằng cần phải có tự do để có sáng kiến, có sáng kiến mới có tiến bộ, mới có phát triển.

    Cách của ông Phạm Văn Đồng, cũng như cách của Liên Xô, dùng chế độ độc tài để đuổi kịp Tây Phương là đảng CS dồn nhiều tiền bạc, nhân tài vào khoa học thì sẽ đuổi kịp Tây Phương. Cách đó có thể đuổi kịp về một số mặt. Nhưng lại là những mặt mà đảng CS quan tâm, đó là chế tạo vũ khí, còn về mặt dân dụng thì vẫn bị lạc hậu vì bị đảng CS bỏ bê. Mà tiến bộ về kỹ thuật là thành quả của mọi sáng kiến, mọi ngành chứ đâu chỉ có ngành quân sự. Có những phát minh bên dân dụng nhưng rồi lại dùng vào quân sự được. Chẳng hạn computer game tuy là trò chơi nhưng các tiến bộ của nó có thể dùng vào việc điều khiển máy bay không người lái.

  5. Đa đảng says:

    Hi, phải như cộng đồng người Việt hải ngoại mới là đa đảng, riêng ở Mỹ có vài trăm đảng, chính phủ lưu vong và các hội đoàn mọc như nấm, thằng này tri trét thằng khác như chợ cầu muối. Một thực trạng đáng xấu hổ của những người CCCĐ!

  6. BIỂN NGÀN says:

    THAI NGHÉN

    Ốm nghén, chuyển dạ, đau đẻ, rồi sinh ra con, đó vẫn là chuyện tự nhiên của người phụ nữ. Không có thế làm sao có con. Việc ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận ngày nay nói lên những lời bất ngờ, chưa có tiền lệ như thế, rõ ràng là một hiện tượng gây sốc, gây bàng hoàng lúc đầu cho mọi người, bởi không ai ngờ tới tính đột phá được như thế. Tức xã hội đã từ lâu thành chai lì, thành quán tính, thành vô cảm bởi nỗi sợ hãi đủ thứ, nên hiện tượng đó quả như mưa đá đột ngột trên trời rơi xuống.
    Nhưng để coi nếu hai ông kia nói như vậy mà rồi cũng chẳng bị còng tay, túm đầu, thộp cổ như vẫn có, thì quả đó mới là chuyện lạ hơn nữa, chuyện không bao giờ có trong các xã hội cộng sản. Còn nếu cũng bình thường như cũ, chẳng có điều gì đó xảy ra, thì đây là tín hiệu mừng, mừng cho hai ông ấy, mừng cho những người lãnh đạo Đảng, mừng chung cho xã hội. Tôi chỉ nói những người lãnh đạo Đảng mà không nói đảng, bởi vì theo tôi chính những người đang nắm quyền chóp bu dù cho trong giai đoạn nào mới là quan trọng, còn Đảng thật ra cũng chỉ là toàn khối quần chúng đảng viên. Giống như toàn dân chỉ là khối quần chúng không đảng viên cũng vậy.
    Do đó người ta cũng có thể suy nghĩ, hoặc hai ông này uống thuốc liều, hoặc hai ông này đã là một cái bào thai được tính toán và cho phép ban đầu, hay là đã có sự đổi mới thật sự của giới lãnh đạo Đảng cs kể từ nay.
    Nhưng nói cho cùng, ý nghĩa và giá trị tối hậu của mọi vấn đề chỉ là nguyên tắc mà không phải hiện tượng. Chẳng hạn thực tế độc đảng chỉ là hiện tượng mà không phải nguyên tắc. Bởi vì không có cái duy là duy nhất trên mặt đất này, đó là nguyên tắc mà không phải hiện tượng. Không có cái gì vĩnh cửu trên thế gian này, đó là nguyên lý mà không phải hiện tượng. Những hiện tượng nào trái nguyên tắc, phi nguyên tắc, không theo nguyên lý chung, đó đều là những hiện tượng tạm thời, những sự vật không thể bền chắc là như thế.
    Nhưng sự đau đẻ là một chuyện, còn đẻ ra sản phẩm như thế nào lại là chuyện khác. Bởi điều này còn tùy đứa con sinh ra, tùy hoàn cảnh nó lớn lên, tùy tình hình khách quan để nó mang lại được ích lợi gì đó sau này. Nói cụ thể, tập hợp nào cũng tùy vào chất lượng các đơn vị, các tập hợp con tạo thành ra nó. Đó cũng chính là nguyên tắc khách quan, nguyên tắc đào thải tự nhiên của lịch sử.
    Song mọi cái gì ban đầu đều quý cả, nếu nó phù hợp với chiều hướng, xu thế khách quan, thực tế. Rõ ràng ông Đằng, ông Nhuận thì không đủ bề dày, uy tín, tài cán để thành lập được một đảng cs mới, hay một đảng gì đó mới. Nhưng nếu hai ông chỉ là viên gạch đầu, như cái nấc đầu để người ta bước lên đó thì là chuyện khác. Có nghĩa nếu sau khi đã tập hợp được số lượng nào đó hội đủ, lại hình thành nên cơ cấu mới, tiêu chí mới, cương lĩnh mới, nhân sự mới, đó mới là cái chính. Còn nếu cũng chỉ hai ông này cầm chịch, xỏ mũi, cũng chẳng khác gì mọi lịch sử đã qua trong lịch sử này cả. Cái khác nhau giữa dân chủ đích thực và dân chủ hình thức bề ngoài chính là như vậy.
    Điều cuối cùng, có thể có hai đảng mác xít cùng tồn tại hay không. Có thể chứ, miễn là đó là hai thật sự mà không chỉ giả dạng là hai. Còn nếu đảng cs đã có ý thức đổi mới thật sự, đã tiến bộ thật sự, vì toàn xã hội, đất nước mà cho phép thành lập một vài chính đảng có giá trị, ý nghĩa tích cực nào đó đối với lợi ích chung của xã hội, thì đó là điều rất đáng khuyến khích, đáng hoan hô với đảng cs.
    Vậy để kết luận, mọi cái đều không qua thực chất. Chính thực chất làm nên giá trị, ý nghĩa mà không là gì khác. Mà có ý nghĩa, giá trị thì mới phục vụ, ích lợi được cho giá trị chung, mục đích chung mà không thể khác. Thực chất cũng đi theo với nguyên lý như trên đã nói. Cái gì đi đúng nguyên lý thì mới có thực chất. Như xe lắp bằng bánh vuông thì không thể chạy được, cũng không ích lợi gi, vì trái nguyên tắc, không đúng nguyên tắc. Có nghĩa khi mọi sự độc tài độc đoán chuyên quyền đều không có mục tiêu lợi ích chung gì thiết thực nữa, thì ý nghĩa dân chủ tự do hợp lý trở thành nguyên tắc, nguyên lý đúng không ai có thể vượt qua, không xã hội nào có thể đi ngược lại được nếu còn muốn tồn tại và phát triển. Ngay cả tính cách tồn tại và phát triển của chính đảng cs ngày nay cũng không thể quay mặt lại được chính nguyên tắc nền tảng, cơ bản và khách quan như thế.

    ĐẠI NGÀN
    (24/8/13)

    • NON NGÀN says:

      Xin đọc : Bởi vì không có cái gì là duy nhất trên mặt đất này.
      Cám ơn. Gió Ngàn.

    • DâM TiêN says:

      Dại ngàn ê a cái rì thế ?

      Giấy mực miễn phí Ngàn thỏa chí…ê a…

      Ba xu một mớ …ba hoa chích chòe.

  7. Phan Huy says:

    Người Cộng Sản Chân Chính?

    Đã chân chính, không làm người Cộng sản
    Hoặc giã từ ác đảng đã từ lâu
    Như bao người bừng tỉnh giấc chiêm bao
    Vội dứt khoát xé cờ ma bỏ đảng.

    Nếu chân chính, không hùa theo Cộng sản
    Ngay từ khi tên vong bản Hồ Minh
    Rước búa liềm, tượng Các Mác Lê Nin
    Thay quốc tổ Hùng Vương và Đại Việt.

    Nếu chân chính, đã giã từ Cộng sản
    Ngay từ khi Cộng đảng hoá tay sai
    Ngay từ khi cách mạng thành đánh thuê
    Tên xung kích tuyến đầu cho quốc tế.

    Nếu chân chính, không còn là Cộng sản
    Khi ruộng vườn cải cách máu hoen sông
    Khi Mậu thân thảm sát xác phơi đồng
    Và cuộc chiến tương tàn da nấu thịt.

    Nếu chân chính, không đầu quân Cộng sản
    Khi đảng Hồ bán nước rợ Tàu hoa
    Từ cao nguyên bô xít, đảo hoàng sa
    Đến biên giới Nam quan và Bản giốc.

    Nếu chân chính, đoạn tuyệt cùng Cộng sản
    Khi đảng kia đã lộ rõ nguyên hình
    Một bầy sâu ghê tởm giống nòi khinh
    Đang nhung nhúc trên thân gầy Mẹ Việt.

    http://fdfvn.wordpress.com

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Một bầy sâu ghê tởm giống nòi khinh
      Đang nhung nhúc trên thân gầy Mẹ Việt.

      Quá ghê ! Cám ơn.

      Kính

  8. Dao Cong Khai says:

    “… sự ra đời của một đảng đối lập, lại do chính những người đảng viên trung kiên tách ra thành lập, chủ trương đối thoại ôn hòa là một phúc lớn cho đảng đương cầm quyền. Từ nay, đảng độc thoại có một lực lượng kiềm chế, uốn nắn những sai lầm. Từ nay trong ngôi nhà độc thoại, xưa nay không ai rửa mặt, thì nay có một cái gương to để người ta nhìn thấy vết nhọ trên mặt mình mà lau rửa…
    … Là một người ngoài đảng, một công dân, tôi mừng cho đất nước, mừng cho đảng cầm quyền có lối ra khỏi cảnh lạc lõng mà lối ra ấy chính là sự ra đời của một tổ chức ôn hòa, một đảng có cùng “lý lịch” với đảng cầm quyền…Cầu mong cho tương lai tươi sáng của đất nước ”

    Ý nói cần lập thêm một đảng CS nữa, và do chính những người có cùng lý lịch với đảng đang cầm quyền, thì đất nước mới được tương lai tươi sáng.

    Ý kiến của đồng chí này bất hủ thiệt. Một đảng CS mà dân mình đánh thắng nổi cả 2 đế quốc Pháp và Mỹ cộng lại, bây giờ họ lập thêm một đảng CS nữa thì chắc là VN sớm đi tới bá chủ “thế giới đại đồng”. Chưa có nước CS nào trên thế giới có tới 2 đảng CS cả. 1 đảng CS cai trị mà dân còn khiếp vía như vậy, bây giờ mấy bố lập thêm một đảng nữa thì dân chắc là đi theo Bác sớm. Đa nguyên gì mà toàn các đồng chí gốc CS đa nguyên với nhau thì cũng chỉ là phe nhóm tranh giành, chia chác với nhau chứ có gì lạ. Đúng là cái kiểu “đa nguyên” XHCN.

Phản hồi