WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trận cuối trớ trêu của đại tướng

giap

Từ tháng 12/1986, sau cái gọi là « Đại hội của ông Sáu », tướng Giáp không còn trong Ban chấp hành trung ương, cũng không được là Cố vấn như 3 ông Trường Chinh, Phạm văn Đồng và Lê Đức Thọ, đành bước xuống đài để nghỉ ngơi. Ông có thể hài lòng, được an ủi là dù sao đã hưởng công danh phú quý, tiếng vang để lại cho hậu thế, có chỗ đứng vinh dự trong lịch sử quân sự thế giới.

Thế nhưng ông vẫn không được yên. Cuộc đời của ông ở đoạn cuối thật không vui. Hậu vận không sáng. Ông bị một kẻ vốn là thuộc cấp của ông chiếu tướng và đe dọa gay gắt.

Đó là Lê Đức Anh, một cai đồn điền thời thuộc Pháp, người gốc Thừa Thiên, vào đảng Cộng sản một cách mờ ám, không ai giới thiệu; là cán bộ cấp tiểu đoàn khi tập kết ra miền Bắc sau Hiệp định Geneve 1954, năm 1964 khi trở vào Nam là Cục phó cục tác chiến Bộ tổng tham mưu, cấp thượng tá; năm 1969 là tư lệnh Quân khu IX cấp đại tá. Quân khu IX – miền Tây Nam bộ là vùng ít chiến trận nhất. Cuối năm 1974, trước khi bước vào trận chiến cuối cùng, ông Anh được đặc cách phong vượt cấp từ đại tá lên trung tướng, cùng với ông Đồng Sỹ Nguyên – chỉ huy đường chiến lược Hồ Chí Minh.

Ông Anh được ông Lê Đức Thọ ưu ái đặc biệt, đưa vào ban chấp hành trung ương năm 1976 – Đại Hội IV, Tư lệnh Quân tình nguyện ở Cambốt năm 1978, vào Bộ chính trị năm 1982 – Đại Hội V, bộ trưởng Quốc phòng từ năm1987 đến năm 1991, rồi Chủ tịch Nước từ 1992 đến năm 1997, sau đó là Cố vấn của ban chấp hành trung ương, khi 77 tuổi, rồi về nghỉ hưu cùng ông Đỗ Mười, khi quá tuổi 80.

Sau khi từ bộ trưởng Quốc phòng được đưa lên làm Chủ tịch Nước, tướng Anh cải tổ ngay cơ quan quân báo vốn là Cục II của quân đội thuộc bộ tổng tham mưu thành Tổng cục II, cơ quan an ninh – phản gián – tình báo của quốc gia trực thuộc Bộ trưởng quốc phòng, do Chủ tịch Nước trực tiếp nắm, với nhiệm vụ rộng lớn không hạn chế. Tướng Anh đưa Nguyễn Chí Vịnh lên cấp đại tá, rồi quyền Tổng cục trưởng Tổng cục II, thay chân tướng Vũ Chính – bố vợ của Vịnh, về nghỉ hưu. Tổng cục II dựng lên một loạt hồ sơ, theo dõi các nhân vật lãnh đạo bị coi là có ý thức chống đảng, cơ hội hữu khuynh, bị CIA lôi kéo, mua chuộc, từ Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Phan Văn Khải, đến Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang …cho đến cả Mai Chí Thọ, Phan Diễn, Võ Thị Thắng …

Sau khi nắm trọn trong tay bộ máy quân đội, an ninh, đối ngoại, Nhà nước, từ năm 1995 – 96, tướng Anh càng lộng hành, ra mặt nói xấu, hạ uy tín, vu cáo tướng Giáp, dùng một tên từng bị khai trừ đảng do hạnh kiểm xấu là Đặng Đình Loan – cùng quê ở Thứa Thiên, làm công cụ đi tuyên truyền nhiều nơi, nhân danh phái viên tin cẩn của Chủ tịch Nước. Loan còn viết một tập tiểu thuyết lịch sử dài 4 tập, gần 2 ngàn trang, mang tít là « Đường Thời Đại », xuyên tạc lịch sử, vùi dập người này, tâng bốc kẻ khác rất tùy tiện. Trong một buổi nói chuyện hẹp, rất mật do thường vụ tỉnh ủy Thừa Thiên tổ chức năm 1996, Đặng Đình Loan kể lể 7 tội của tướng Giáp (theo kiểu Thất trảm sớ khi xưa của Chu Văn An), từ chuyện là con nuôi chánh mật thám Pháp, nhát gan, dành công trạng của người khác, đến tội cầm đầu nhóm Xét lại chống đảng, làm gián điệp cho Liên Xô, suy đồi đạo đức, có mưu đồ phản nghịch.

Cuộc vật lộn, sống mái giữa 2 đại tướng ngấm ngầm mà quyết liệt. Hai hành trình đi ngược nhau. Tại Đại hội V, năm 1982 khi tướng Giáp ra khỏi Bộ chính trị thì tướng Anh vào Ban chấp hành trung ương. Tại Đại hội VI năm 1986, khi tướng Giáp ra khỏi Ban chấp hành trung ương thì tướng Anh vào Bộ chính trị. Đến năm 1992, tướng Anh nhận chức Chủ tịch Nước, cao hơn ông Giáp đến vài bậc, vì chức cao nhất của tướng Giáp là Phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Quốc phòng. Có lẽ do được đưa lên quá cao, rất nhanh như thế, lại nắm trọn trong tay khối quyền lực tập trung: Nhà nước, Quốc phòng, Đối ngoại, An ninh – như chưa từng ai có được – nên tướng Anh nuôi cuồng vọng hạ bệ triệt để tướng Giáp để tự làm nổi bật mình. Ông còn cao hơn người hùng Điện Biên.

Tướng Giáp được biết mọi chuyện trên đây, vì ông vốn rất quan tâm nghe ngóng dư luận xã hội, nhất là dư luận về bản thân mình, nhưng vẫn như trước, ông giữ mình, thủ thế, không tỏ một thái độ, không có một phản ứng chính thức nào.

Phải chờ đến đầu năm 2004, khi cặp Mười – Anh đã về nghỉ hoàn toàn, tướng Giáp mới nghĩ đến chuyện phản công. Sao lại là đầu năm 2004 ? Vì đã có quyết định 2004 là 50 năm, nửa thế kỷ chiến thắng Điện Biên Phủ. Sẽ tổ chức kỷ niệm lớn, xuất bản lại, bổ sung những tác phẩm, tài liệu lịch sử, hồi ký, kể chuyện, gặp gỡ, khen thưởng thêm các cựu chiến binh, dựng tượng đài…
Ngay từ đầu năm, ngày 3/1/2004, tướng Giáp viết một lá thư dài 7 trang lớn, gửi Ban chấp hành trung ương, tổng bí thư, bộ chính trị, ban bí thư, ban kiểm tra trung ương đảng với nội dung là góp ý kiến cho các văn kiện chuẩn bị cho Đại hội X sẽ họp vào năm 2006. Trong 7 ý kiến lớn, quan trọng nhất là ý kiến cuối cùng, thứ 7, góp ý về « công tác bảo vệ chính trị nội bộ đảng ».
Trong đoạn này, ông nêu rõ những vụ án lớn còn tồn đọng, nhấn mạnh: « điển hình nghiêm trọng là vụ Tổng cục II, đặc biệt ngiêm trọng là vụ Sáu Sứ, nghiêm trọng hơn nữa là vụ T4 mà bộ chính trị khóa VIII đã bàn giao cho bộ chính trị khóa IX, bộ chính trị khóa IX đã chỉ đạo Ban điều tra liên ngành tiến hành điều tra và bộ chính trị đã kết luận ».

Bức thư được truyền tay khá rộng, rồi lan ra nước ngoài. Dư luận lần đầu nghe đến những vụ án nghiêm trọng trong nội bộ đảng, được chính tướng Giáp đánh giá là « siêu nghiêm trọng », « yêu cầu xử lý kiên quyết, dứt điểm, nghiêm minh, theo đúng điều lệ của đảng, pháp luật của Nhà nước, kỷ luật của quân đội, dù người đó là ai, ở bất cứ cương vị nào, không được phép bao che, né tránh, mà phải kiên quyết xử lý cả những kẻ bao che ».

Mới đầu nhiều người hy vọng. Hàng loạt tướng lĩnh lên tiếng, từ đại tướng Chu Huy Mân, đại tướng Nguyễn Quyết, thượng tướng Phùng Thế Tài, thượng tướng Hoàng Minh Thảo, thượng tướng Nam Khánh cùng với hàng chục trung tướng, thiếu tướng và không biết bao nhiêu sỹ quan cấp tá, vô vàn cựu chiến binh tỏ rõ thái độ bênh vực tướng Giáp, yêu cầu công khai kết luận và xử lý kẻ phạm tội.

Ba nhân vật kỳ cựu của đảng gốc miền Nam như Phạm Văn Xô hơn 90 tuổi, Đồng Văn Cống, Nguyễn Văn Thi cũng công khai lên tiếng ủng hộ tướng Giáp, chứng minh tội lỗi của ông Lê Đức Anh – Cai Anh ở đồn điền thực dân Pháp thời trước, cần truy tố và xử tội. Các sỹ quan từng ở trong Tổng cục II và ở Bộ tổng tham mưu, các đại tá Như Thiết, Hùng Cường, Vũ Minh Ngọc cũng công khai nói rõ những hành động mờ ám, phi pháp của ông Lê Đức Anh và của nhóm Nguyễn Chí Vịnh, lộng hành, tham nhũng, phá đảng, phá quân đội.

Nếu là một chế độ thượng tôn luật pháp, tư pháp nghiêm minh thì những kẻ như Lê Đức Anh và Nguyễn Chí Vịnh đã không thể thoát tội, – tội cực nặng nữa, vì đã vu cáo các nhân vật nhà nước cao nhất, vậy mà họ vẫn yên thân, còn lên cao, thách thức xã hội. Bao nhiêu tướng lĩnh, bao nhiêu đảng viên kỳ cựu, bao nhiêu trí thức ngay thật hy vọng một thời, để dần dà thất vọng sâu cay.

Về nhân cách của tướng Anh tôi nhớ thái độ khúm núm của ông khi bê đĩa trứng vịt lộn lại trước tướng Giáp mời, khi tướng Giáp vào Quân khu IX tháng 5/1975, miệng luôn nói « dạ, dạ, dạ … », « dạ thưa dạ thưa…, dạ, dạ… » theo gịong rất Huế, để đến nay vu cáo cấp trên không chút ngượng ngịu.

Lý giải chuyện cực kỳ phi lý, ngang ngược này là uy lực và mưu kế thâm sâu của cặp Mười – Anh được Bắc Kinh tận lực tiếp sức, có trong tay bộ máy an ninh cực kỳ sắc nhọn, với tổng bí thư họ Nông cực kỳ non yếu, không chút bản lãnh đã rắp tâm bóp chết vụ án lớn, tìm cách tiêu hủy bản báo cáo tuyệt mật của Ban kiểm tra chuyên ngành.

Do đó, đến Đại Hội X 2006 mọi sự lắng xuống. Bản kết luận của bộ chính trị sau khi nhận báo cáo điều tra của Ban kiểm tra liên ngành cũng được hủy bỏ, phá hủy, theo đề nghị của ông Mạnh. Nhóm lãnh đạo cao nhất Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Sinh Hùng thu trọn quyền lực, trượt sâu thêm vào con đường Bắc thuộc, đảng tha hóa thêm nặng, đạo đức xã hội băng hoại không gì kìm nổi, tham nhũng bất trị tràn lan sâu rộng, những vụ án tưởng như phải được giải quyết minh bạch, bị chìm dần một cách bi thảm cho đất nước, cho đảng cầm quyền. Gian tà đen tối nấp sau sức mạnh ghê gớm của Thiên triều vẫn ngự trị đàng hoàng. Những vụ án siêu nghiêm trọng bị chìm dần chính là do « công đầu của cặp Mười – Anh » vẫn còn sử dụng rất đắc lực công cụ an ninh – tình báo – gián điệp Tổng cục II, được Cục Tình báo Hoa Nam chỉ vẽ. Các ông Sáu Xô, Hai Cống, Năm Thi qua đời. Tướng Giáp vào bệnh viện, thoi thóp, chờ ngày đi xa. Đại tá Nguyễn Chí Vịnh lên thiếu tướng, nhảy lên trung tướng, nay là thượng tướng thứ trưởng Quốc phòng đầy quyền lực.

Có thể nói trận chiến đấu cuối cùng của người hùng Điện Biên khai hỏa từ đầu năm 2004, dai dẳng kéo dài 7, 8 năm đã lâm vào thất bại. Đây là nỗi niềm uất hận cay đắng của tướng Giáp khi từ giã cõi đời này. Trừ phi rồi đây đất nước đổi đời, giã từ độc đoán độc đảng để chuyển sang dân chủ hiện đại, các vụ án tồn đọng được xem xét và kết luận rõ ràng minh bạch, dù rằng quá muộn.

© Đàn Chim Việt

Tags:

10 Phản hồi cho “Trận cuối trớ trêu của đại tướng”

  1. Minh Đức says:

    Vì sao vụ Năm Châu – Sáu Sứ xảy ra vào năm 1991?

    Năm 1991 là năm Liên Xô đã tan rã, những người lãnh đạo tại Việt Nam đã phải sang Thành Đô nối lại bang giao với Trung Quốc và nói chuyện với Trung Quốc ở thế hạ phong. Rồi lại phải bỏ chính sách kinh tế bao cấp mà chuyển sang kinh tế thị trường. Tất cả những chuyện đó đều làm cho đảng CSVN mất uy tín và đương nhiên là uy tín những người lãnh đạo lúc đó cũng chẳng cao gì cho lắm.

    Trong khung cảnh đó ông Võ Nguyên Giáp bị xem là mối đe dọa phải chăng vì uy tín của ông còn quá cao trong khi những kẻ nắm quyền lực thật sự thì phải làm nhưng việc không lấy gì làm đẹp? Phải chăng là trong đảng lúc đó có những người nhìn những kẻ lãnh đạo với cặp mắt không kính phục gì cho lắm, cho nên phải hạ ông Giáp và cũng là để hạ phe đang coi thường mình?

  2. NẮNG NGÀN says:

    CHIẾN THẮNG

    Chiến thắng nào không từ nhân dân mà ra
    Chiến thắng nào không từ máu xương của hàng ngàn binh sĩ
    Để cuối cùng danh vang duy nhất cũng chỉ một người
    Mọi người khác đều trở thành vô danh
    Nhưng nếu không có họ cũng lấy gì đâu mà chiến thắng

    Đấy cái trớ trêu của cuộc đời luôn là thế
    Cái bi hùng hay cũng là cái bi thiết của cuộc đời
    Thế nên đừng ca ngợi những anh hùng theo kiểu riêng tư
    Nó chẳng qua cũng chỉ là những biểu kiến
    Mà cái thật sự là điều gì đã làm nên được cho sông núi
    Hay cái thật sự vẫn chỉ là điều đúng hay sai
    Hay nói chung là điều gì có mang giá trị hay ý nghĩa thật nhất trên cõi đời này

    Bởi chiến thắng nào rồi cũng đi qua
    Cũng hạn hẹp trong không gian và thời gian cụ thể
    Chỉ có giá trị và ý nghĩa mới là chiến thắng hùng hồn nhất
    Bởi nó luôn vượt được cả không gian và thời gian
    Bởi nó là cái vô địch không thể bao giờ biết chiến bại

    Nó luôn luôn vượt lên cả thảy mọi con người chủ quan
    Nó luôn luôn vượt lên mọi tính cách hạn hẹp trong cuộc đời
    Chỉ nó mới luôn là chân lý sáng ngời
    Bởi nó luôn luôn là sự thực khách quan
    Và cũng chỉ luôn sự thực khách quan đó mới thật sự là cái cốt lõi của dòng lịch sử

    MÂY NGÀN
    (12/10/13)

  3. Trí Phèo says:

    Vào lúc vận nước suy đồi nhất, khi còn là thuộc địa của Tây, thì có những xã xệ lý toét trương tuần lý trưởng cư xử kèn cựa thật thấp hèn với nhau, như trong truyện của Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng hay của Tự Lực Văn Đoàn. Nay ông Bùi Tín cho biết thêm rằng những nguyên thủ quốc gia như Lê Đức Anh và những đàn em, hay Võ Đại Tướng, thần tượng của những anh “bộ đội ta đánh Mỹ giỏi”, cũng cư xử thấp hèn như những xã xệ lý tóet, và nhiều lúc còn đểu cáng độc ác tàn bạo với nhau tệ hại hơn lũ thảo khấu. Dùng chữ “chó nhảy bàn độc” để gọi đám lãnh tụ CSVN chắc chắn không sai.

    Trong bài này ông Bùi Tín vừa là nhà báo tường thuật, vừa làm nhà phê bình, vừa là quan tòa. Những kẻ thù của Võ Nguyên Giáp được ông Tín dễ dãi kết tội bằng cách đưa ra những bằng chứng tiện lợi cho phía ông, không đối chất, không phân xử, chỉ thoải mái kết tội đối phương của ông Giáp (hay của ông Tín cũng thế). Tiện lợi thiệt.

    Hồi Võ Nguyên Giáp đầy quyền sinh sát trong tay, nhất là thời kỳ làm bộ trưởng nội vụ, lão ta cũng làm đủ trò gian trá bịa chuyện vu khống rồi thủ tiêu rất nhiều những người đối lập thuộc phe Quốc Gia thì ông Tín tính sao đây?

    Không phải tại bất cứ quốc gia tây phương nào, “vu khống” đều là tội hình sự như ông Tín nói. Thí dụ, ở Mỹ, vu cáo hay vu khống không phải là tội hình sự; nạn nhân chỉ có thể kiện cáo đòi bồi thường ở tòa dân sự.

  4. UncleFox says:

    “Trừ phi rồi đây đất nước đổi đời, giã từ độc đoán độc đảng để chuyển sang dân chủ hiện đại, các vụ án tồn đọng được xem xét và kết luận rõ ràng minh bạch, dù rằng quá muộn”.

    Giời ạ ! Khi đất nước thay đổi, có dân chủ tự do thực sự thì người ta có biết bao chuyện phải làm . Thí dụ : đưa bọn đầu sỏ gian ác ra trước vành móng ngựa để giả nhời việc bán nước buôn dân, kết bè tham nhũng … Rồi còn phải truy thu khối tài sản khổng lồ mà chúng cướp được của nhân dân nữa chứ .
    Song song với những việc ấy người ta còn phải tổ chức tổng tuyển cử, soạn thảo Hiến Pháp, rà soát lại những Hiệp Ước bất công mà Đảng và nhà nước ta ký để dâng đất, dâng biển cho Tầu …
    Tóm lại là có cả khối công việc để làm . Ai đâu rỗi hơi điều cha điều mẹ những việc ruồi bâu đít ngựa của bọn thổ phỉ đấu đá nhau .
    Câu kết luận của Bác Tín làm hỏng cả bài viết .
    Thôi, chuyện Kụ Ráp chừng ấy cũng đủ rồi . Bác Tín viết về những anh hùng thực sự đương thời của chúng ta như anh Lê Quốc Quân, chú Điếu Cầy, cô Đỗ Thị Minh Hạnh đi nhé . Đây chính là những vị tướng đáng được vinh danh . Và mặt trận dân chủ mới là cuộc chiến mà nhân dân mong đợi .
    Kính Bác

    • BUILAN says:

      Lâu ngày găp lại bác UncleFox
      Vạn hạnh chào bác !

      Tôi không phản biện ! Chỉ dám đưa ra ý kiến KHÁC thôi !
      Chuyện “anh hùng đương thời ” nên dành cho trì thức sĩ phu đương đại trong nước-

      Xin bác BT tập trung viết chuyện XƯA, đúng với ngành nghề chuyên môn cuả bác !
      Tôi tin là bác biết nhiều chuyện mà NGƯỜI VIỆT NAM YÊU NƯỚC, YÊU QUÊ HƯƠNG DÂN TỘC- ĐỒNG BÀO … cần biết !!!

      Ở xứ sở văn minh, TỰ DO NGÔN LUẬN ! Con chó chết- chết như thế nào… vẫn được báo chí đăng tin- chia xẻ tin tức , kinh nghiệm cho bạn đọc !!!

      Không lý do gì ! Không thể tiếp tục đối trá mọi rợ- coi thường con ngưới !-???

      BÁC BUÌTIN cùng tất cả quý vị Tướng CS, LTCM hãy can đãm vượt qua moị sợ haĩ . VIẾT về caí CHẾT cuả Tướng NGUYỄN CHÍ THANH- NGUYỄN BÌNH_ HOÀNG VĂN THÁI
      CHM, CVT, ĐĐT….. ! Cả một tậm đoàn mang tên là QĐND- Bộ Đôi cụ Hồ lẽ nào lại HÈN NHÁT… không dám noí đến caí chết THẬT cuả thượng cầp hay thuộc cấp cuả mình thì còn gì để noí !!!

      NHỦN NHƯ CON CHI CHi, Ngoan Như CON CƯÙ… để được sống ” sông hèn sống nhục”!!! Rồi cũng chết thối – QUỚC TÁNG là cái chi chi ??? Caí gương sờ sờ trước mắt !!!
      VIẾT NHANH LÊN kẽo không còn kịp nữa !
      VIẾT để lưu lại cho đời những giá tri THẬT cuả một quý vị SỐNG LÀM NGƯỜI, hay làm những tên tay sai “nô lệ cho người khiến !!!”

      CHÁU, CON… hãy viết về ÔNG, CHA.. mình
      BỘ ĐỘI hãy viết về ĐỒNG ĐỘI mình

      Tha thiết! Khẩn xin quý vị – Nhất là bác BT !
      Vạn kính

  5. BUILAN says:

    Trận cuối trớ trêu của đại tướng !!!
    TUỔI TRẺ VIỆT NAM
    TIM ÓC VIỆT NAM
    TRẺ GIÀ TRAI GÁI VIỆT NAM
    NÊN LẮNG HỒN SUY NGHĨ !!!

    Đất nước nầy, dân tôc nầy sẽ về đâu
    Nguyễn chí Vinh đầy thế lực còn đó !
    Ai thắng ai trong cuộc chiến nầy !
    TÀU hay TA
    VINH hay GIÁP ?????

    Trích dẫn
    “…Do đó, đến Đại Hội X 2006 mọi sự lắng xuống. Bản kết luận của bộ chính trị sau khi nhận báo cáo điều tra của Ban kiểm tra liên ngành cũng được hủy bỏ, phá hủy, theo đề nghị của ông Mạnh. Nhóm lãnh đạo cao nhất Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Sinh Hùng thu trọn quyền lực, trượt sâu thêm vào con đường Bắc thuộc, đảng tha hóa thêm nặng, đạo đức xã hội băng hoại không gì kìm nổi, tham nhũng bất trị tràn lan sâu rộng, những vụ án tưởng như phải được giải quyết minh bạch, bị chìm dần một cách bi thảm cho đất nước, cho đảng cầm quyền. Gian tà đen tối nấp sau sức mạnh ghê gớm của Thiên triều vẫn ngự trị đàng hoàng. Những vụ án siêu nghiêm trọng bị chìm dần chính là do « công đầu của cặp Mười – Anh » vẫn còn sử dụng rất đắc lực công cụ an ninh – tình báo – gián điệp Tổng cục II, được Cục Tình báo Hoa Nam chỉ vẽ. Các ông Sáu Xô, Hai Cống, Năm Thi qua đời. Tướng Giáp vào bệnh viện, thoi thóp, chờ ngày đi xa. Đại tá Nguyễn Chí Vịnh lên thiếu tướng, nhảy lên trung tướng, nay là thượng tướng thứ trưởng Quốc phòng đầy quyền lực.

    Có thể nói trận chiến đấu cuối cùng của người hùng Điện Biên khai hỏa từ đầu năm 2004, dai dẳng kéo dài 7, 8 năm đã lâm vào thất bại. Đây là nỗi niềm uất hận cay đắng của tướng Giáp khi từ giã cõi đời này. Trừ phi rồi đây đất nước đổi đời, giã từ độc đoán độc đảng để chuyển sang dân chủ hiện đại, các vụ án tồn đọng được xem xét và kết luận rõ ràng minh bạch, dù rằng quá muộn.

    AI GIẾT tướng Nguyễn Bình ?
    Caí CHẾT cuả Tường Nguyễn Chí Thanh, sao vẫn còn mờ ám !????
    AI dám noí lên hết SỰ THỰC theo sau bác BT ?
    Vạn kính

  6. Vũ duy Giang says:

    Trong bài viết:”Khi tướng Giáp thở dài ngay giữa Trung Hải Nam”(còn đăng trên ĐCV từ ngày 31/8/2010),tác giả BT đã viết về VNG:”Tôi từng công khai,tỏ ra thất vọng về tướng Giáp,ông đã KHÔNG máy may LÊN TIẾNG khi các sĩ quan thuộc cấp bị HÃM HẠI: từ thượng tướng Chu văn Tấn,trung tướng Đặng kim Giang,Lê Liêm,đến các đại tá ĐỖ ĐỨC KIÊN,Lê trọng Nghĩa,Lê minh Nghĩa,PHẠM QUẾ DƯƠNG,hay ông HOÀNG MINH CHÍNH bị LÂM NẠN:Vậy mà là 1 vị TƯỚNG có lòng NHÂN ÁI ư?Biết bao gia đình anh hùng,liệt sĩ,cựu chiến binh bị ĐỐI XỬ TÀN TỆ,ông lẳng lặng NHÌN ĐI CHỖ KHÁC,ý thức CÔNG BẰNG xã hội như rất MỜ NHẠT trong NHẬN THỨC của ÔNG”.

    Những người này bị bắt( từ Mậu Thân 1968),cách chức,và cầm tù,vì không tán thành Nghị quyết 9(đã được quán triệt từ 1964) của Lê đức Thọ chống quan điểm”SÉT LẠI” của Khrushchev(khi đó cũng đã bị truất phế,và thay bởi Brezhnev). Mặc dầu vụ án mở đầu bằng việc bắt Hoàng Minh Chính, nhưng hầu hết những nhân vật quan trọng bị bắt đều là thư ký của HCM,hoặc là những công sự viên cũa tướng VNG.

    Sau đấy là”Trận cuối chớ trêu của ĐT” cho đến khi chết. Vì vậy mà người dân trong nước có câu”

    “…Nhẫn NHỤC,sống LÂU là Võ nguyên Giáp
    Chưa nói,đã cười,là Nguyễn minh Triết”

  7. Trúc Bạch says:

    Trích :

    “Trừ phi rồi đây đất nước đổi đời, giã từ độc đoán độc đảng để chuyển sang dân chủ hiện đại, các vụ án tồn đọng được xem xét và kết luận rõ ràng minh bạch, dù rằng quá muộn.”

    Xin lỗi bác Bùi Tín, đành phải dội gáo nước lạnh vào…bác thôi .

    - Khi “đất nước đổi đời” thì chắc gì cái đảng CS của ông Giáp còn chỗ đứng quan trong đến nỗi “người ta” phải tốn công sức và tiền bạc lôi các vụ án “oan” do đấu đá nội bộ, do tranh ăn, tranh quyền và tranh công giữa các đảng viên đảng cs ra để mà “giải oan” cho ông Giáp ?

    - Chưa kể là có khi đảng CSVN lại còn bị đặt ra ngoài vòng pháp luật (như các nước cựu CS Đông Âu và Baltic),- và không biết chừng, chính ông Giáp (dù đã chết) vẫn bị mang ra xét sử về các “tội ác Chiến tranh, tội ác chống lại loài người” của ông Giáp khi ông ta còn làm bộ trưởng nội vụ thời chính phủ Hồ Chí Minh (thủ tiêu hang ngìn các nhà yêu nước không chịu theo CS .v.v…)…..chứ đừng nói việc ông Giáp sẽ được minh oan về những gì mà các đồng chí của ông ta cáo buộc .

    - Ngay khi còn sống và còn khỏe mạnh, bản thân ông Giáp không thể tự mình minh oan, hay vì há miệng mắc quai mà không thể đối chất với các đồng chí, đồng đội và các đàn em của ông ta …Vậy thì mong gì đến những người chẳng quan hệ gì với việc đấu đá nội bộ của đảng CS lại phải tốn công sức, tiền của để minh oan cho ông ta ?

    - Do đó – theo tôi – Võ Nguyên Giáp đã thua cay, thua đắng, thua triệt để, thua trắng …tay cho các đối thủ của minh…chỉ vì những người tố cáo, lăng nhục ông Giáp chắc chắn đã Nắm rõ con bài tẩy của Võ Nguyên Giáp khiền cho Võ Nguyên Giáp phải câm miệng cho đến khi chết .

    - Có thể việc ông Giáp phải ngậm miệng là cái giá mà các đồng chí của ông đưa ra cho ông nếu ông muốn được sống, con cháu ông tiếp tục được “đãi ngộ” – và quan trong hơn là – nếu ông muốn được tiếp tục giữ lại cái hư danh “Anh Hùng Điện Biên”, hay “Danh Tướng” vốn không có thực của mình – nếu như thế thì đây lại là một Ân Huệ mà các đồng chí của ông Giáp đã niệm tình ban cho ông .

    - Việc đảng CS đã ém nhẹm hay hủy đi tất cả các kết luận điều tra của ban điều tra liên ngành, không phải vì đảng bất công với ông Giáp mà vì đảng muốn hủy đi mọi chứng cớ mà những người tố cáo ông Giáp đã có trong tay,; Lý do hủy hay ém là vì đảng muốn ông Giáp tiếp tục đóng vai Người Hùng ĐB tiếp tục là “vĩ nhân” của dân tộc VN…vì việc này rất có lợi cho sự tuyên truyền của đảng , cho uy tín của đảng, đặc biệt là trong lúc uy tìn của Đảng CSVN đã xuống đến tận đáy …..bùn đen .

    Tóm lại :

    Đừng tưởng ông Giáp “hiền” hay “ngu”, chẳng qua là ông ta bị nắm tẩy nên đành cam chịu nhục cho đến chết

    Cũng đừng tưởng vì những người tố cáo ông Giáp là ghen tức mà “vu oan giá họa” cho ông…nên ông Giáp vẫn là “anh hung Điện Biên”, vẫn là “Danh tướng thế giới”, v.v…như nhiều người vì quá yêu ông suy luận ; Chẳng qua là vì đảng muốn “giữ con người của minh”, đảng muốn dùng cái “uy tìn” của ông Giáp để (may ra) vớt vát lại phần nào cái uy tín đã tuột dốc không phanh của đảng mà thôi !

    Mọi sự việc xảy ra đều có cái lý do của nó bác Bùi Tín ạ !! (Everything happens for a reason !)

  8. Choi Song Djong says:

    Gã họ Nông răng chắc cặc bền tối ngày trong đầu chỉ nghĩ đến vú và gái tơ thì làm sao có chí hùng làm việc lớn,cũng giống như Lê Khả Phiêu với mênh mông tình dâm chỉ giỏi tham nhũng và bán nước.Từ ngày có hai con MA trong cái đảng súc vật này thì cái đất nước hình chữ S này có thêm chữ V bên cạnh.

  9. Cu Tý says:

    Chuyện đời nước chảy xuôi dòng suối,
    Được tiếng anh hùng buổi loan ly.
    Đến khi thời hết cơ suy,
    Ma leo khỉ hót Thánh Hiền bó tay.

    Lú Sang cũng dáng anh tài !!!

Leave a Reply to Vũ duy Giang