WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cả miền Nam bị chúc dữ

Cố tổng thống Ngô Đình Diệm

Cố tổng thống Ngô Đình Diệm

Khi thủ đô Sài gòn chính thức thất thủ vào lúc 11h30 sáng ngày 30/4/75, nhiều người Công giáo luận bàn: “Thiên chúa đã dùng bàn tay cộng sản để trừng phạt những kẻ sát hại tôi tớ của Ngài, cũng như khi xưa Ngài đã trừng phạt dân Do Thái gần hai ngàn năm vong quốc, phiêu bạt vì nhạo báng và giết hại con một của Ngài treo trên cây Thập giá…”. Đó có phải là điềm báo ứng nhản tiền tương xứng? Một miền Nam khốn khổ, điêu linh vì những chủ trương: học tập cải tạo, đánh tư sản, kinh tế mới, hợp tác hóa nông nghiệp, cải tạo công thương nghiệp cùng những chính sách: bế quan tỏa cảng, ngăn sông cấm chợ, loại bỏ nền kinh tế quốc gia làm cho kinh tế đất nước kiệt quệ, dân tình khốn khổ. Hủy hoại tư tưởng của nhiều thế hệ bằng việc truyền bá chủ nghĩa Mac-Lenin, tận diệt đời sống tâm linh, phá bỏ nền nếp văn hóa đạo đức truyền thống. Và chủ nghĩa ngoại lai từ mấy mươi năm trước đã biến cả một dân tộc thành những người tù khổ sai, phải sống kiếp nô lệ ngay trên chính quê hương xứ sở của mình? Chế độ ấy ngày nay lại tiến hóa nhanh khi biến luật pháp trở thành công cụ cưỡng đoạt nhà, cướp lấy đất dân thông qua những điều luật hết sức mơ hồ, giả trá: “sở hữu toàn dân, quy hoạch phát triển”. Khi người dân rên xiết, kêu than thì đã có bọn đầy tớ công an côn đồ, cùng lũ xã hội đen ác ôn bóp cổ, bịt miệng. Bọn chúng cấu kết, tập hợp lại với nhau thành một tập đoàn chính trị không những ăn bám trên mồ hôi – công sức, trên bao nỗi oan khiên, oán hờn của người dân dưới hình thức đủ loại thuế, phí; rồi chúng quay trở mặt hành hạ, đánh đập và dồn ép người dân vào bước đường cùng của những nhà tù nhỏ bất lương! Nằm trong hệ thống cai quản của một nhà tù vĩ đại xhcn bất nhân.

Sự thật của cuộc chính biến ngày 01/11/ 1963 chính là sự tranh giành ảnh hưởng của hàng loạt những mâu thuẩn nằm trong một mắc xích: Quốc – cộng, đảng phái, tôn giáo. Chẳng một bằng chứng xác thực nào chứng tỏ rằng: “Tổng thống Ngô Đình Diệm có tham vọng muốn biến đạo Thiên chúa thành quốc giáo ở miền Nam Việt Nam”! Đó là những luận điệu dối trá, ngụy tạo (mà ngày nay ta thường nghe, thấy trong hệ thống công an, tòa án chuyên dùng để bắt bớ, trấn áp và giam cầm những cá nhân hay tập thể đòi hỏi cho dân chủ tự do), là cái bẩy tuyên truyền một trong những phương cách lôi kéo nhằm vào mục tiêu đánh đổ chế độ.

Đối phương đã lợi dụng sự mâu thuẩn này càng khoét sâu, càng thực hiện những thủ đoạn gây chia rẽ đặc biệt trên lĩnh vực tôn giáo! Đây là một thủ đoạn then chốt của các đảng phái chính trị, trong đó có các đảng phái thân cộng trá hình sử dụng đã giáng một đòn ly gián trí mạng như lưỡi dao oan nghiệt cắm ngập vào tim của chế độ để giết chết đi một nền Cộng hòa non trẻ. Nói rằng: “ Tổng thống Diệm ưu ái Công giáo, ngược đãi Phật giáo” trong khi có hàng ngàn thiền viện, cơ sở Phật học được xây dựng, trùng tu bề thế, tự do phát triển, hành đạo? Đó chính là sự mâu thuẩn áp đặt đi kèm với những mưu đồ gian trá gây chia rẽ tôn giáo, dẫn đến mối họa gây chia rẽ dân tộc, gây bất ổn chính trị do phía miền Bắc và các tập đoàn tay sai đã dàn dựng nên.

Nếu nói ưu ái hãy nghĩ ngay đến việc Ngô Tổng Thống đã ưu ái gần một triệu dân di cư miền Bắc trốn chạy thiên đường cộng sản sau hiệp định Giơ-ne-vơ ngày 20/7/54, mà trong những thành phần này có cả nhóm tình báo, gián điệp được cài cắm, trà trộn vào đoàn di cư để hình thành nên những mạng lưới điệp báo leo sâu, trèo cao vào bộ máy chính quyền trong cả hai nền cộng hòa ở miền Nam. Nhiệm vụ chính của mạng lưới là thu thập tin tức tình báo, gây chia rẽ, xáo trộn và làm phân hóa nội bộ trong đó có việc gây chia rẽ tôn giáo, dân tộc giữa các đảng phái ở miền Nam đã góp phần tạo nên sự kiện lịch sử ngày 30/4/75. Và cũng gần giống như tình hình dòng người di cư từ bắc vào Nam sau ngày ký kết hiệp định Giơ-ne-vơ, một số lớn lực lượng điệp báo này trà trộn vào số đông người vượt biển trong sự kiện thuyền nhân sau ngày 30/4/75 tiếp tục hoạt đông hiệu quả ngay tại hải ngoại. Vì vậy có thể hiểu vì sao các tổ chức phục quốc sau ngày 30/4/75 đều bị phát hiện và bóp chết từ trong trứng nước và các tổ chức, đảng phái chính trị từ nước ngoài về nước để hổ trợ cho các phong trào dân chủ đều bị bắt hoặc theo dõi khi vừa mới đặt chân xuống sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.

Nhiều điều man trá trong cái gọi là: “sự kiện đàn áp Phật giáo” vào ngày lễ Phật đản 08/5/1963, vì va vấp phải sự nhầm lẫn do cái bẩy tuyên truyền gây ra, tạo nên mối mâu thuẫn, bất hòa, xung đột giữa chính quyền đương nhiệm và các chức sắc Phật giáo? Nguyên nhân khởi phát từ những tin đồn thất thiệt: thiên vị Công giáo, biến đạo Thiên chúa thành quốc giáo, cho treo cờ Vatican tại các nhà thờ nhưng lại cấm treo cờ phật giáo tại các chùa chiền nhân ngày lễ Phật Đản? Hệ thống thông tin, truyền thông thời đó còn hạn chế, nhiều nguồn thông tin chủ yếu lan truyền từ miệng lưỡi thế gian giống như hiện tượng “đồng dao” dưới thời phong kiến xa xưa. Sự thực của việc đàn áp Phật giáo chính là quả lựu đạn được kích nổ ngay giữa đám đông làm bảy Phật tử thương vong. Và dư luận đã được lan truyền nhanh chóng đạn được bắn ra từ một chiếc thiết vận xa đã giết chết nhiều phật tử. Nếu một trong những chiếc thiết vận xa của chính quyền ngày đó khai hỏa nhắm vào đám đông như những thông tin lan truyền thì thiệt hại về nhân mạng không thể dừng lại ở con số là bảy người như nhiều tài liệu đã thổi phồng? Chính người của “Mặt trận phá hoại miền Nam Việt Nam” đã cho người trà trộn, ném lựu đạn vào trong đám đông phật tử đang biểu tình, đã nhanh chóng gây nên làn sóng phẩn nộ trên cả nước, lẫn dư luận quốc tế và sự kiện này là nguyên nhân chính đã nhấn chìm sự nghiệp chính trị của TT Diệm sau chín năm cầm quyền cùng với việc khai tử nền Đệ nhất Cộng hòa vào ngày 01/11/1963.

Từ sau cuộc đảo chánh vô nhân năm ấy, cái gọi là hội đồng quân nhân cách mạng đã được phía Mỹ hậu thuẫn lại chia thành năm phe, bảy phái triệt hạ lẫn nhau chỉ để tranh giành quyền lực. Tình hình chính trị miền Nam ngày ấy vô cùng rối ren vì những cuộc chỉnh lý, đảo chính liên miên ngay chính trong “hội đồng tướng lĩnh đã đem đến cơ hội cho phía đối phương có thời gian huy động và củng cố lực lượng. Tuyến đường 559 huyết mạch nhanh chóng được xây dựng hoàn chỉnh để vận chuyển khí tài, quân dụng và lương thực, thực phẩm cùng những đoàn quân vượt Trường Sơn tiến vào Nam. Suốt một thời gian dài hơn năm mươi năm, dư luận trong ngoài nước vẫn còn nhiều ngộ nhận: chính sách gia đình trị họ Ngô tự gây chia rẽ, phân hóa, làm suy yếu cả hệ thống chính quyền quốc gia? Đó là một nhận xét vô trách nhiệm, không khách quan từ các phe đảng chọc gậy bánh xe, từ giới trí thức mắc bẩy tuyên truyền, từ phong trào phật giáo xuống đường do cộng sản giật dây dẫn đến cao trào chống đối chính quyền.

Thực tế lịch sử đã rõ ràng, Thích Trí Quang chính là kẻ cầm đầu mạng lưới các nhà sư nằm vùng. Sự kiện tổng tấn công tết Mậu Thân năm 1968 nhiều chùa chiền là trạm giao liên, là nơi cất giấu vũ khí, truyền đơn, chứa chấp, che giấu những cán binh cộng sản. Nhiều sư sãi, tăng lữ đã có công lớn trong việc cung cấp lương thực, thuốc men và chỉ dẫn đường. Có những nhân vật nỗi tiếng được viết thành sách, được dựng thành phim điển hình là ni sư Huyền Trang một đặc công thành viên của đội biệt động thành tham gia nhiều vụ khủng bố gây nhiều thiệt hại cho chính quyền VNCH….

Trích dẫn bài tham luận tại Hội thảo Khoa học 50 năm Phong trào Phật giáo miền Nam 1963-2013 tại Bình Dương ngày 11/06/2013 của ông PGS. TS.  Nguyễn Hồng Dương, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Tôn giáo thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam như sau: “Qua cuộc pháp nạn, Phật giáo miền Nam càng nhận ra đường lối tôn trọng tự do tôn giáo sáng ngời của Đảng Cộng sản Việt Nam, ủng hộ cách mạng miền Nam tiến tới đấu tranh thống nhất nước nhà. Hàng triệu Phật tử tham gia vào cuộc kháng chiến, hàng trăm ngàn Tăng, Ni, trong đó có những bậc cao tăng ra bưng biền, làm chiến khu tham gia kháng chiến chống Mỹ của Tăng Ni, Phật tử miền Nam và tinh thần đoàn kết dân tộc. Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước ở miền Nam toàn thắng, đất nước thống nhất, có vai trò đóng góp to lớn của Tăng Ni, Phật tử miền Nam…”.

Dẫn chứng như trên để cho thấy việc nghi ngại của Tổng thống Ngô Đình Diệm không phải là vô căn cứ nhưng chỉ đáng tiếc một điều là vợ chồng ông cố vấn Ngô Đình Nhu có cách hành xử không đúng mực đã nhanh chóng làm liên lụy đến cả dòng họ Ngô. Giáo hội Phật giáo ngày nay đã được trả công bội hậu nhờ góp nhiều công trạng như bài tham luận trích dẫn như trên. Hiện nay dư luận Phật tử cho biết, có rất nhiều ngôi chùa giống như một vương quốc thu nhỏ mà ở trong đó những vị sư trụ trì tu hành có lối sống không khác chi đời sống trần tục của những bậc vương giả: “Khi ngồi chánh điện có hai hàng chầu hai bên, ăn uống, ngủ nghỉ có kẻ hầu, người quạt”. Tôi nhớ lại một nhân vật nằm vùng trước đây là thượng tọa Thích Thiện Hào từ sau ngày 30/4/75 ông trụ trì chùa Xá Lợi ( 1975 – 1990), nhiều tăng ni phật tử cho biết ông nghiện thuốc lá, ban đêm nhắm đồ mặn, uống rượu tây. Ông có hai đời vợ, các con bà vợ nhỏ không nhìn mặt cha, bà vợ lớn có người con trai công tác tại Ban tôn giáo Thành phố (1985-1995), con gái hợp tác lao động ở Tiệp Khắc. Nhà nước cấp cho ông ngôi biệt thự hai mặt tiền đường Phùng Khắc Khoan – Trần Cao Vân, số 11B, 11D. Ông để cho hai người con vợ lớn sở hữu nhà và hai đứa đã bán đi chia mỗi người được hơn hai ngàn lượng vàng.

Nhiều người cho rằng chế độ do tổng thống Ngô Đình Diệm cầm quyền là một chế độ gia đình trị kể cả các sử gia? Điều đó chỉ đúng một, nhưng sai đến mười vì cụ Ngô Đình Khả thân sinh của TT Diệm và Cố vấn Nhu vốn là quan lại nhà Nguyễn, bản thân cụ Diệm cũng đã từng là một vị quan lại đầu triều dưới thời Vua Bảo Đại nhưng đã từ quan vì bất đồng với cách đối xử không mấy thân thiện của người Pháp đối với người dân bản xứ. Xuất thân từ một gia đình nho gia thế tộc có quyền thế, nhưng lại chối bỏ địa vị, danh vọng không phải ai cũng làm được? Giữa thời thế tao loạn, ông đi tìm chân lý cho độc lập dân tộc theo cách riêng của mình! Ông dám đứng ra gánh vác trọng trách trước quốc dân, đồng bào bằng con đường chủ nghĩa quốc gia đầy gian nan, thác ghềnh. Một nhân vật dù chưa có tầm ảnh hưởng lớn về chính trị nhưng nếu có thừa khả năng dẫn dắt dân tộc hướng đến một tương lai tươi sáng và ấm no, thịnh vượng có gì là sai trái? Còn hơn một nhân vật tài ba, xuất chúng nhưng lại dẫn dắt dân tộc đi trên con đường đầy chông gai, thử thách và đẩy cả dân tộc đi vào hoang mạc của sự đói nghèo, lạc hậu thì tài ba, xuất chúng cũng trở thành vô nghĩa. Trong lịch sử Việt Nam và lịch sử thế giới đã từng có những nhân vật như thế: Vua Lý Thái Tổ, vua Lê Thánh Tông suốt cả quảng đời niên thiếu tu, học ở chùa đâu cần đánh nam dẹp bắc hoặc thân chinh giết giặc? Nhưng khi được tôn làm Vua trở thành những vị Vua anh minh, sáng suốt làm cho quốc gia thịnh trị, thiên hạ thái bình, chỉ dùng ngoại giao không cần động đến binh đao cũng yên được giặc giả, con cháu nối dõi mười mấy đời? Tần Thủy Hoàng đánh đông, dẹp bắc sau trở thành bạo chúa, chưa hết đời con đã tuyệt diệt; thời cận đại có Adolf Hitlle một nhân vật xuất chúng đi gây kinh hoàng cho cả thế giới đó sao?

Tổng thống Diệm với tinh thần của một nhà nho, từng là vị quan đầu triều dưới thời vua Bảo Đại kết hợp với tính kỷ luật của những năm tháng học trong trường dòng ít nhiều ảnh hưởng đến tâm tính làm cho ông trở nên nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh đã làm cho lủ người thường quen với nếp sống hải hồ cảm thấy khó chịu và oán hận bởi sự gò bó trong trật tự, kỷ cương phép nước? Việc TT Diệm sử dụng hai người em làm cố vấn cũng không có gì sai trái, vì dẫu sau các ông cũng đều là những nhà khoa bảng, trí thức chứ không phải thuộc những loại người đá cá lăn dưa ở chợ hay ở trong rừng rú, bưng biền gặp phải thời vận rồi dạy khôn thiên hạ bằng một thứ chủ nghĩa Mác-Le sáo rỗng, lừa mị. Sau ngày 30/4/75, thiên hạ mong mỏi, trông chờ một chế độ – xã hội mới tốt đẹp, đàng hoàng và tử tế, một xã hội văn minh, phát triển và thịnh vượng. Thế nhưng, một đất nước Việt Nam gần bốn mươi năm trôi qua chỉ là một xã hội tạp nham nhìn đâu cũng thấy toàn một màu xám xịt, u tối. Gán ghép cho chế độ TT Diệm là gia đình trị độc tài, tuy nhiên ông cùng một vài thành viên trong gia đình đã bị chính những kẻ bề tôi phản phúc lật đổ, giết hại? Nhưng gia đình trị của CNXH là cả một hệ thống độc tài, toàn trị: tham nhũng, mua quan, bán chức, cướp nhà, cướp đất, đánh đập, hành hạ dân; ngoài xã hội tràn lan đủ mọi loại tệ nạn: ma túy, mại dâm, lừa gạt, buôn người, giật dọc ở chốn đông người, cướp của giữa thanh thiên bạch nhật, giết người vô cớ, giết người man rợ…chế độ ấy vẫn tồn tại lâu dài?

Từ khi còn là một trong những vị quan đầu triều Nguyễn, cụ Diệm đã nổi tiếng là một vị quan thanh liêm, chính trực và cho đến khi dấn thân vào hoạt động chính trị, trở về nước chấp chánh nắm vận mệnh quốc gia trong chín năm Tổng thống Diệm không hề để lại điều tiếng gì có dáng dáng đến của cải, vật chất và Cụ cũng không liên quan đến bất kỳ một phụ nữ nào. (Vì vậy sau khi ông bị sát hại, con chó điên phản chủ Dương văn Minh rất mực tò mò muốn tìm hiểu xem ông có phải là đàn ông hay không). Tổng Thống Diệm ra đi với hai bàn tay trắng, bọn hội đồng tướng lĩnh phản phúc không thể tìm thấy tại nơi làm việc và chỗ ở của ông có thứ báu vật, gia sản nào có giá trị, ông không xây cất bất cứ một tư dinh, biệt thự nào cho cá nhân để an hưởng tuổi già khi không còn nắm giữ quyền lực. Ông chỉ có một mong muốn: “sau khi rời chính trường, ông sẽ lui về tu ẩn ở một tu viện ở xa Sài Gòn ít người biết đến…”. Đúng năm mươi năm trôi qua, những thứ tài sản và dinh thự duy nhất của ông chính là mảnh đất nhỏ chưa đầy hai mét vuông với một ngôi mộ đá mài đơn sơ nằm cạnh bào đệ của mình. Người đã chết có bao giờ còn cất lên tiếng nói biện hộ cho những lý lẽ chính đáng của mình, vì vậy lịch sử đời sau sẽ phân xử việc đúng sai một cách công minh và một ngày nào đó, sự thật của lịch sử sẽ phán xét để trả lại công bằng, lẽ phải cho TT Diệm và gia tộc họ Ngô, sẽ phân xử xem chế độ nhà nước nào mới thực sự vì nước, vì dân; vì quốc gia, dân tộc? Chế độ nhà nước nào phản dân, hại nước, bán nước cầu vinh?

Những kẻ gây nên cuộc binh biến tang thương cho gia đình Ngô Tổng Thống vào ngày 01/11/63, đã không thể biến miền Nam trở lại như xưa mà trái ngược những cuộc chỉnh lý, đảo chính liên miên làm cho tình hình chính trị càng rối ren, bi đát hơn và trước làn sóng cộng sản của sự kiện lịch sử ngày 30/4/75. Nhóm hội đồng tướng lĩnh bất tài, cùng lũ chính khách xôi thịt đã ngụy tạo lên những màn kịch dối trá, bịp bợm: đàn áp tôn giáo, độc tài, gia đình trị, thông đồng với cộng sản…nhằm trút đổ hết mọi trách nhiệm, tội lỗi lên cho TT Diệm và gia đình của ông. Thực chất, đây là những hành động phản chủ của một bầy chó điên xông vào cắn xé chủ, vì loài chó chúng thường trung thành không bao giờ dám cắn chủ chỉ có loại chó điên, chó hoang mới dám quay đầu cắn chủ và lủ chó điên ấy đã vội vả trốn chạy bỏ lại người dân miền Nam trong bần hàn, khốn khổ, trong vòng kiềm tỏa của “thiên đường xhcn” và ngay tại nghĩa trang Lái Thiêu ngày nay có hai ngôi mộ nhỏ khói tàn, hương lạnh nằm cạnh bên nhau ít người biết đến, nơi đó là hai ngôi mộ của vị Tổng thống quốc gia dân cử, cùng ông em Cố vấn những người đã có công thiết lập nền Cộng hòa đầu tiên trên quê hương xứ sở, trên đất nước Việt Nam.

Có những nhân vật lịch sử đến mấy đời sau mới được xã hội chấp nhận, tôn vinh: Thời Tiền Lê, Lê Hoàn lên ngôi bằng một sự sắp xếp chuyển giao quyền lực từ chính tay bà Thái hậu Dương Vân Nga nhưng nhờ đánh thắng quân Tống nên được tôn vinh. Tương tự, Thái sư Trần Thủ Độ đoạt ngôi nhà Lý bằng việc ép buộc Công chúa Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho chồng là Trần Thái Tông và truy sát tận gốc rễ con cháu nhà Lý, nhưng nhà Trần đã ba lần đẩy lùi các cuộc xâm lăng của giặc nguyên Mông, lịch sử đã ghi danh một triều đại làm rạng rỡ nước nhà, Vua Quang Trung Nguyễn Huệ nhà Tây Sơn đánh dấu một trang sử hào hùng của dân tộc khi đánh tan hơn hai mươi vạn quân Thanh khi đương thời cũng bị các cựu thần nhà Lê-Trịnh-Nguyễn dèm pha là kẻ chiếm ngôi dù quyền hành nhà Lê chỉ còn trên danh nghĩa. Một nhân vật lịch sử khác là ông Hồ Quý Ly đã bị sử sách thời đó lên án là kẻ cướp ngôi dù cuối đời Trần đã bạc nhược, suy yếu. Nhưng vì những chính sách cải cách mạnh tay của ông đã đụng chạm đến quyền lợi của giới quý tộc và quan lại là các cựu thần dưới thời Trần, đây là nguyên nhân chính dẫn đến sự thất bại của ông khi không có sự đoàn kết nhất trí một lòng để cùng nhau chống giặc như dưới thời Trần chống quân Nguyên Mông. Vì vậy khi quân Minh lấy danh nghĩa: “phù Trần diệt Hồ” thì tinh thần chống ngoại xâm của nhà Hồ nhanh chóng thất bại, đi đến diệt vong. Giả sử ngày ấy, Quân tướng nhà Hồ đoàn kết một lòng đánh bại ý đồ xâm lược của nhà Minh thì chắc chắn ông Hồ Quý Ly cũng đã được sử sách tôn vinh, chúc tụng.

Lịch sử luôn khách quan sẽ trả lại công bằng vốn có! Các sử gia và con cháu ngày nay đã không còn khắt khe với cụ Hồ Quý Ly rằng ông là một nghịch thần soán ngôi, đoạt vị mà ông là một nhà chính trị có tinh thần cải cách. Ông đã đưa ra nhiều biệp pháp cải tổ như thực hiện phép “Hạn điền” nhằm hạn chế chiếm hữu lớn về đất đai của quý tộc phong kiến, phép “Hạn nô” để hạn chế số lượng gia nô mà giới phong kiến quý tộc được sở hữu, bổ sung số gia nô dư thừa vào việc củng cố quân đội. Dưới triều Hồ, tiền giấy đã được đưa vào sử dụng lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam. Ở đây ta nhận thấy có quan điểm tương đồng trong chính sách cải cách mạnh tay giữa cụ Hồ Quý Ly và cụ Ngô Đình Diệm lấy pháp trị làm nền tảng để vãn hồi lập lại trật tự, kỷ cương, thu hồi những của cải do tham nhũng, lấy lại đất đai dư thừa phân bổ lại cho dân nghèo, khiến cho những tầng lớp thuộc danh gia thế tộc, bọn địa chủ, phú hộ, cường hào, ác bá bị tước mất quyền lợi, quay ngược chống đối và báng bổ chế độ. Suy cho cùng, mầm móng đổ vỡ suy tàn dưới thời phong kiến nhà Hồ và chế độ Cộng Hòa của TT Diệm mới chóm nở đã vội suy vong chỉ vì không biết cách dối trá, mị dân theo kiểu: “sở hữu toàn dân, quy hoạch phát triển” và không để bọn công thần tác oai, tác oái thao túng quyền lực, không để bọn cơ hội tha hồ tham nhũng, kiếm chác, vơ vét (dưới dạng những Tập đoàn kinh tế nhà nước làm chủ đạo như hiện nay, trong đó là những PMU 18, VINASHIN, VINALINE, EVN, các công trình thủy điện lớn nhỏ trên cả nước….)

Tác giả viết bài này luận bàn theo quan điểm cá nhân không nhằm việc báng bổ tôn giáo, cũng không ủng hộ việc gây chia rẽ mất đoàn kết giữa hai tôn giáo lớn là Phật giáo và Công giáo, cũng không kêu gọi lật đổ chế độ!

Chế độ nào thực sự vì nước, vì dân đem lại cơm no, áo ấm và thịnh vượng cho dân sẽ được tồn tại lâu bền còn ngược lại sẽ có sự đào thải, hủy diệt đó là quy luật của xã hội. Cuộc binh biến xảy ra ngày 01/11/1963 là một bài học sâu sắc về nạn bè phái chia rẽ tôn giáo, chia rẻ dân tộc. Xã hội Việt Nam có lẽ còn lâu lắm mới nhìn thấy được dân chủ tự do trừ phi những kẻ trực tiếp, gián tiếp hoặc những kẻ cười nhạo, báng bổ chế độ ngày ấy biết ăn năn, hối lỗi nhìn nhận sự thật, cầu nguyện cho hai cụ và khẩn thiết van xin rằng: “xin hai cụ tha thứ vì chúng con không biết việc chúng con làm” dân chủ, tự do và thái bình, thịnh trị mới thực sự đến với dãy đất hình chữ S này.

Để kỷ nhớ năm mươi năm ngày mất của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ là Cố vấn Ngô Đình Nhu vào ngày 02/11/1963 sau cuộc chính biến 01 /11/1963, xin thắp lên bàn thờ một bát hương để tưởng nhớ hương hồn của hai cụ.

Tưởng niệm hương hồn Cụ Diệm, Cụ Nhu, Cụ Cẩn (02/11/63 – 02/11/13)

© Quốc Anh

© Đàn Chim Việt

 

56 Phản hồi cho “Cả miền Nam bị chúc dữ”

  1. MP says:

    Trích dẫn từ bài báo “Cả miền Nam bị chúc dữ”: “Chế độ nào thực sự vì nước, vì dân đem lại cơm no, áo ấm và thịnh vượng cho dân sẽ được tồn tại lâu bền còn ngược lại sẽ có sự đào thải, hủy diệt đó là quy luật của xã hội.”
    Xin hỏi: Chế độ đệ nhất VNCH của cụ Diệm nói riêng, chế độ VNCH nói chung (đệ 1 và đệ 2) theo tác giả Quốc Anh và nhiều người khác thì đó là một chế độ rất tốt đẹp, rất tự do, dân chủ… Vậy tại sao chế độ đệ nhất VNCH của cụ Diệm chỉ tồn tại 9 năm, và chế độ VNCH nói chung (đệ 1 và đệ 2) chỉ tồn tại được 21 năm? Như vậy có mâu thuẫn không? có trái quy luật không?
    Nếu giải thích rằng VNCH bị chết yểu là vì lệ thuộc Mỹ nhưng bị Mỹ bỏ rơi thì tại sao chế độ miền Bắc “lệ thuộc” Liên Xô, Trung Quốc mà không bị LX, TQ bỏ rơi?
    Nếu nói rằng, vì bị bọn “ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản” chia rẽ, phá hoại… nên VNCH bị chết yểu thì tại sao chế độ miền Bắc không có bọn “Ăn cơm Cộng sản thờ ma Quốc gia” chia rẽ, phá hoại… như chế độ VNCH?
    Nếu đổ tại Phật giáo phá hoại nên VNCH nhanh chóng bị sụp đổ thì tại sao chế độ miền Bắc không bị nạn tôn giáo, nhất là đạo Công giáo phá hoại?
    Và chế độ hiện nay tại Việt Nam do đảng Cộng sản cầm quyền nó xấu xa, bạc nhược, tệ hại đến như thế mà nó tồn tại đến 59 năm ở miền Bắc (1954-2013), và gần 39 năm trên cả nước (1975-2013) mà toàn dân Việt Nam không đứng lên lật đổ nó đi? “Dân là gốc của nước. Sức dân như nước, đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân” như Nguyễn Trãi đã nói kia mà?
    Như vậy phải vì một nguyên nhân rất sâu xa nào đó khác với những gì tác giả đã viết, nên chế độ đệ nhất VNCH nói riêng, chế độ VNCH nói chung (đệ 1 và đệ 2) mới bị chết yểu; chế độ CSVN mới tồn tại lâu dài gấp 3 lần chế độ VNCH, và chưa biết chế độ CSVN còn tồn tại đến bao lâu nữa.

    • lethan says:

      Gửi tên dư luận viên VC MP :

      *** Trong cuốn “ No More Vietnams” , tổng thống Nixon : “ Ông Diệm là một lãnh tụ kiên cường của một dân tộc đang vô cùng cần một nhà lãnh đạo cương quyết. Ông ta mất rồi, chính quyền ở Nam Việt Nam trở thành cái mà ai cũng chộp giật được. Những viên chức chính quyền (Kennedy) đã từng nôn nóng ngấm ngầm mưu đồ chống ông Diệm đã sớm khám phá ra rằng những cộng tác viên của mình ở Nam Việt Nam chỉ là những người lãnh đạo tồi đến vô vọng. Cái tài cần có để lật đổ một chính phủ không đắc dụng để điều hành một chính phủ. Lãnh đạo một cuộc đảo chính và lãnh đạo một nước là hai công việc hoàn toàn khác nhau. Cuộc khủng hoảng lãnh đạo đến hỗn loạn sau đó ở miền Nam Việt Nam là hậu quả trực tiếp của việc lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm…………………………“Trong khi Kennedy và các cố vấn của ông càng ngày càng trở nên bực bội với người bạn đồng minh cương nghị này, họ đã bắt đầu mờ mắt không còn nhìn rõ sự thể là vấn đề lúc ấy không phải là Nam Việt Nam có thể phát triển được một nền dân chủ hiến định hoàn hảo không, mà là nó có được một chính phủ có khả năng chống lại sự bành trướng của Cộng Sản nó (là chế độ) sẽ tiêu diệt hoàn toàn nền dân chủ không?”

      ***Trong tác phẩm “From Trust to Tragegy” , Đại sứ Hoa Kỳ Frederick Nolting : Cho đến lúc này cáo buộc quan trọng nhất của TT NDD là ngườì Mỹ can thiệp vào nội bộ Việt Nam. Ông ta không muốn người Mỹ đoạt lấy trách nhiệm của Việt Nam. Ông ta không muốn quân lực Mỹ chiến đấu cho nền độc lập và quyền tự quyết của nhân dân miền Nam Việt Nam. Ông bảo tôi: “Nếu chúng tôi không tự mình thắng cuộc chiến này với sự viện trợ vô giá của qúy quốc thì như vậy chúng tôi sẽ thua và thua là đáng đời”. Ông ta vô cùng cương quyết trong vấn đề này vì ông ta cảm thấy rằng nếu chính phủ Nam Việt Nam trở nên lệ thưộc vào Hoa Kỳ thì như vậy chứng tỏ luận cứ của Việt Cộng là đúng. Việt Cộng thường nói rằng: “Nếu các anh cúi đầu thần phục Hoa Kỳ thì các anh sẽ thấy các anh đúng chỉ là thuộc địa của Mỹ cũng như 75 năm về trước Việt Nam đã từng là thuộc địa của Pháp.”

    • lethan says:

      Gửi tên dư luận viên MP :

      Sử giaTRẦN GIA PHỤNG – Lúc đầu, Hoa Kỳ chỉ gởi cố vấn sang giúp NVN. Từ năm 1965, Hoa Kỳ đưa quân trực tiếp tham chiến.

      Tuy nhiên, vào cuối thập niên 60, tình hình thay đổi. 1) Giới phản chiến Hoa Kỳ hoạt động mạnh, yêu cầu chính phủ Hoa Kỳ rút quân khỏi Việt Nam. 2) Trong khối CS, cuộc tranh chấp LX-TQ càng ngày càng trầm trọng. Chính phủ Hoa Kỳ liền thay đổi chính sách ngoại giao toàn cầu. Khi lên cầm quyền năm 1969, tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon quyết định rút quân ra khỏi NVN bằng kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh nhằm yên lòng dân chúng Hoa Kỳ; đồng thời Nixon thay đổi chính sách ngoại giao đối với khối CS, hòa hoãn với Trung Quốc và Liên Xô, đào sâu sự chia rẽ giữa LX và TQ.

      Richard Nixon sang thăm TQ từ 21-2 đến 28-2-1972, và ký kết với thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai bản Thông cáo chung Thượng Hải (Shanghai) ngày 28-2-1972, làm nền tảng cho chính sách của cả hai bên về Đông Á cho đến ngày nay. Tiếp theo, Richard Nixon thăm Liên Xô từ 22 đến 30-5-1972, cùng Leonid Brezhnev ký kết hiệp ước SALT (Strategic Arms Limitation Treaty = Hiệp ước giới hạn võ khí chiến lược) ngày 26-5-1972, và hứa hẹn sẽ cho Liên Xô quy chế tối huệ quốc (most favored nation).

      Sau hai cuộc viếng thăm nầy, Hoa Kỳ ký hiệp định Paris ngày 27-1-1973, đơn phương rút quân khỏi Việt Nam. Quốc hội Hoa Kỳ giảm viện trợ cho VNCH. Quân đội VNCH thiếu nhiên liệu, thiếu phương tiện chiến đấu, đành buông súng; VNCH sụp đổ ngày 30-4-1975.

      Dựa trên mục đích của các bên tham chiến và diễn tiến tình hình chiến tranh Việt Nam được sơ lược trên đây, vấn đề đặt ra là ai là bên thắng cuộc trong cuộc chiến 1960-1975?

      Trước hết và rõ ràng nhất, sau cuộc chiến vừa qua, người CS thường huyênh hoang tự hào là họ là kẻ thắng cuộc. Quả thật, ngày 30-4-1975, VNCH sụp đổ, VNDCCH chiếm được NVN, thực hiện mục tiêu “giải phóng” miền Nam đã được đề ra trong Đại hội III đảng LĐ ở Hà Nội từ ngày 5 đến ngày 10-9-1960. Tuy nhiên, sau khi CS làm chủ toàn bộ đất nước, CS có thật sự là bên thắng cuộc hay không?

      Ngay tức khắc, sau khi CS chiếm NVN, khoảng 150,000 người di tản ra nước ngoài. Tiếp đến là phong trào vượt biên. Dầu CS kiểm soát gắt gao, khoảng trên 1,500,000 bỏ nước ra đi bằng tất cả các phương tiện, “cây cột đèn cũng muốn ra đi”, trong đó khoảng 500,000 người bỏ mình ở biển Đông. Biển Đông trở thành nghĩa địa biển lớn nhất thế giới. Ở trong nước, nhiều phong trào nổi lên chống đối CS đều bị đàn áp. Như thế, CS chiến thắng bằng súng ống, chiếm được đất đai, nhưng hoàn toàn thất bại về nhân tâm, không chiếm được lòng người, không thống nhất được lòng dân.

      Những người ra đi bị ghép tội “phản động”, chạy theo bơ sữa “đế quốc Mỹ” năm 1975, sau đó bỗng chốc trở thành “khúc ruột ngàn dặm”, “Việt kiều yêu nước”. Nhà nước CS kêu gọi hòa giải hòa hợp với “khúc ruột ngàn dặm”, nhưng chỉ có một nhóm người tìm kiếm chút hư danh, về nước nói là “đóng góp xây dựng đất nước”, trong khi đại đa số người Việt hải ngoại chẳng có nhu cầu hòa giải hòa hợp với CS toàn trị. Về Việt Nam du hí thì có, nhưng về Việt Nam để giúp chế độ CS thì không. Như thế, CSVN có phải là “bên thắng cuộc” hay không?

      Phải vay nợ súng ống thì mới có súng ống chiến đấu. Cộng sả n Vay nợ LX và TQ. Vay nợ thì phải trả nợ. Sau năm 1975, CSVN trả nợ LX, giao hải cảng Cam Ranh cho LX và muốn chạy theo LX để xù nợ TQ, liền bị TQ dạy cho một bài học năm 1979, làm 6 tỉnh biên giới tan hoang. Năm 1990, khối Đông Âu sụp đổ, CSVN quay qua đầu phục TQ ở Thành Đô (TQ), đưa đến các hiệp ước 1999 và 2000, mất đất mất biển. Sau đó còn nhiều chuyện tiếp theo, thuê rừng, khai thác bauxite, tấn công ngư dân…

      Hoa Kỳ mang tiếng là đã bị CSVN đánh cho “Mỹ cút”, nhưng thật sự Mỹ không cút, Mỹ cũng chẳng “tháo chạy” (như tựa đề quyển sách Khi đồng minh tháo chạy), mà phải nói cho thật đúng diễn tiến lịch sử là Mỹ tức Hoa Kỳ ngưng, không tiếp tục hiện diện ở Việt Nam vì thay đổi chiến lược toàn cầu của họ, và Hoa Kỳ đã thành công trong các mục tiêu chiến lược của họ: Rút quân khỏi Việt Nam, giải quyết chuyện nội bộ Hoa Kỳ, bắt tay với Trung Quốc, và cuối cùng chiến thắng cuộc chiến tranh lạnh với LX khi LX sụp đổ năm 1991

    • lethan says:

      Gửi tên dư luận viên VC MP :

      Quang Phan says:
      03/12/2012 at 00:4

      Mao Trạch Đông, trong một cuộc họp Bộ Chính trị Đảng CSTQ tháng 8/1965: ”Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, bao gồm cả miền Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore… Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông Nam Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô – Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây”.

      Tổng bí thư Lê Duẩn : “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc “,

      Tháng 9 năm 1963, trong dịp đi nghỉ mát ở Quảng Châu, Hồ Chí Minh gặp Chu Ân Lai và Trần Nghị và phát biểu về quyết tâm chiến đấu ở miền Nam như sau: “Đừng nói phải đánh 5 năm, 10 năm, dù có 20 năm, 30 năm, thậm chí 50 năm cũng phải đánh.”

    • UncleFox says:

      Ông Răng Đen hỏi nhiều cái tào lao sịt bộp quá. Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, nếu ông giả nhời được thỏa đáng thì tôi sẽ bái ông và cái đảng Cộng Phỉ của ông làm sư phụ suốt đời ..
      _Nói như ông thì chế độ của Hai Bà Trưng chắc phải tàn ác dã man hơn thời Tô Định nên chỉ tồn tại được chỉ ba năm. Và sau đấy thì chế độ do Tầu tái cai trị chắc làm cho người dân hạnh phúc sung sướng lắm nên mới trường tồn mãi đến hàng mấy trăm năm ?

  2. Nói thật says:

    { Khi thủ đô Sài gòn chính thức thất thủ vào lúc 11h30 sáng ngày 30/4/75, nhiều người Công giáo luận bàn: “Thiên chúa đã dùng bàn tay cộng sản để trừng phạt những kẻ sát hại tôi tớ của Ngài, cũng như khi xưa Ngài đã trừng phạt dân Do Thái gần hai ngàn năm vong quốc, phiêu bạt vì nhạo báng và giết hại con một của Ngài treo trên cây Thập giá…”.}
    Nói như vậy thì Thiên chúa có công bằng không ?Tại sao TC không trừng phạt bọn cs là bọn đã báng bổ,trù dập TC giáo mà lại dùng bàn tay cs để trừng phạt dân miền Nam trong đó có vô số con chiên của ngài .

  3. Người miền Nam . says:

    Gia đình họ Ngô bị chúc dữ vì đi sai con đường chúa dạy . Một miền Nam bị CS chiếm đoạt vì CS là quỷ , chúa cũng bó tay .

    Không dám đề cập đến Đảng Cần Lao , ông bà Nhu , cụ Cẩn trong thời ông Diệm , chẳng khác nào chối bỏ cái sự thật tàn ác , dã man của một chế độ dầu được gọi là Cọng Hoà .

    Phải nhìn cái trách nhiệm của một lãnh tụ qua lăng kính của một chế độ xã hội thực tiễn . Cái trách nhiệm mới nói lên được công trạng chứ không phải là lý thuyết , tư tưởng , hay phát biểu . Chính là trách nhiệm về hành động của chính quyền tác động thiện ác Lân dân chúng . Ví dụ ông Hồ phải nhìn qua lăng kính cải cách ruộng đất của CS , ông Diệm phải đối diện với hình ảnh đàn áp Phật giáo vì muốn độc dùng độc nhất công giáo chống Cộng để lấy thành tích cùng La Mã .

    Dầu cho Phật giáo có bọ CS lợi dụng , giật dây . Ông không thể dùng hình thức thủ tiêu và khủng bố Phật giáo , đi ngược lại lời chúa dạy . Gia đình ông đã vi phạm đạo Đức thánh kinh . Nên cả gia đình ông bị lời chúc dữ của chúa . Nếu MN bị chúa chúc dữ không lẽ chúa thân Cộng ? Hay chúa thân Phật giáo ?

    Chính trị mà dùng kinh thánh để soi sáng , để nói lên nhân quả , nghiệp chướng , chẳng khác chi lợi dụng Tôn giáo để Cai trị , để xúi dục …!!! Bảo chi trước khi bị đảo chính cái đầu óc cực đoan vì đạo , vì Ngô Chí sĩ đã làm cho những phần tử u mê , cố chấp , chống Cộng sắc máu gây nên khổ ải cho dân miền Nam , tạo điều kiện cho CS lợi dụng Tuyên truyền khơi dậy chiến tranh , gây tang thương cho dân Việt .

    CS mạnh để hình thành MTGPMN , một phần cũng chính vì chính trị không sáng suốt , chính sách làm dân sợ của thời đệ nhất cọng Hoà VN . Đấy chính là điều ông Diệm phải chịu trách nhiệm trước dân miền Nam cũng như trước chúa của ông .

  4. Lão ngơ says:

    Khổ thân cụ cố Ngô! Cụ xuống suối vàng đã rất lâu vậy mà chúng nó, cái bọn người đang “dạng chân ngồi xổm lên lịch sử ấy” chúng lại cứ lôi cụ lên mà tám đến nỗi cụ chẳng được yên ổn lên nước chúa! Khốn nạn thay, chỉ vì cái đám mất dạy ấy mà cụ cứ chới với giữa thiên đàng và địa ngục. Thoát lên chẳng được mà rớt xuống cũng không xong. Trên thì Thiên Lôi lăm lăm tay búa, dưới thì chó ngao ngoác mõm nhe răng. Xác phàm đã rữa tan mà linh hồn vẫn luẩn quẩn ngất ngơ không nơi che chứa. Bảo rẳng Ông lo cho nước, cho dân nhưng cái lo của ông có đến nơi đến chốn? Cái sự lo của ông đem đến cho dân ông được hưởng những gì?
    Người ta bảo trong đời của Ông: “Làm Thủ Tướng rồi Tổng Thống , ông Ngô Đình Diệm lòng đầy nhiệt huyết phục vụ quyền lợi của dân tộc. Ông làm việc suốt ngày và 7 ngày một tuần, cả năm hầu như không nghỉ. Ông muốn làm tất cả mọi việc chính trị, quân sự, kinh tế, ngọai giao v.v… từ việc lớn đến việc nhỏ”, nhưng mà ông lại cúi đầu lệ thuộc vào ngoại bang không thể làm gì ngoài tuân thủ ngoại bang: “Tôi muốn võ trang cho Bảo An, Dân Vệ, Thanh niên Chiến Đấu, Mỹ không chịu. Tôi muốn tăng cường quân đội, Mỹ từ chối không chiụ cấp vũ khí và phương tiện, Mỹ chỉ mưốn đưa quân sang Việt Nam thôi”. Vậy thì cái sự “muốn làm mọi việc… hầu như không nghỉ” của ông đem lại lợi ích gì cho dân tộc, cho con người Việt Nam? Cuộc đảo chính khiến cơ nghiệp của ông tan thành mây khói ấy là do đâu? Có cần phải bới lại, kể lể dài dòng? Chẳng nói ai cũng biết rồi! Lịch sử phán quyết công bằng. Nếu thực lòng muốn thắp lên một nén hương tưởng niệm thì đừng nên luận bàn theo kiểu vơ những sự kiện hiện đại ngày nay như “ những Tập đoàn kinh tế nhà nước làm chủ đạo như hiện nay, trong đó là những PMU 18, VINASHIN, VINALINE, EVN, các công trình thủy điện lớn nhỏ trên cả nước….) ấy vào mà đặt lên bàn thờ cụ! Chỉ làm linh hồn cụ u ám, không thể nhẹ gánh bay cao được mà thôi! Đời lại có nhiều kẻ vô lương đến vậy! Muốn cụ đời đời kiếp kiếp chẳng thể đẩu thai kiếp khác hay sao!

  5. van says:

    thôi !! xin can
    Ngô Tổng Thống đã bị giết bởi bọn tướng tá phản phúc , khốn nạn đói khát tiền bạc , công danh do bọn chủ Mỹ thí cho
    đó là bài học tốt cho tất cả những kẻ không tài cán, thích dựa người ngoài để thoả mãn dục võng cá nhân
    bọn Do Thái Mỹ không bao giờ chấp nhận cho chúng ta ngang hàng với chúng
    linh hồn cố TT không bao giờ tha thứ cho việc bị giết một cách đau khổ và nhục nhã như thế
    nên VN sẽ chìm đắm xuống đáy Địa Ngục

  6. Nguyen Phan says:

    Từ trước đến nay, ông Diệm luôn luôn bị ba thế lực đánh phá và bôi nhọ:
    - CS - Mỹ - Nhóm cuồng tín đội lốt tôn giáo. Cảm ơn tác giả đã viết một bài
    nhằm trả lại sự thật cho ông Diệm.

  7. lethan says:

    quang phan says:
    02/12/2012 at 21:52

    ***Trong quyển „Bên giòng lịch sử“ , linh mục Cao Văn Luận đã viết lại cuộc gặp gỡ của ông với TT Diệm vào tháng 10,1963, sau cuộc viễn du Hoa kỳ , ông đã đề nghị với TT Diệm:

    „-…Bây giờ, thưa cụ chúng ta cần người Mỹ, lệ thuộc nhiều vào người Mỹ, chịu ảnh hưởng nặng nề vì sự thương hay ghét của họ. Nếu không vì những lợi ích thiết thực mà phải cải tổ chính phủ, thì cũng nên vì để làm hài lòng người Mỹ mà cải tổ, để họ khỏi phá hoại. Cụ cũng đã hiểu câu châm ngôn “ai chi tiền thì kẻ đó cai trị”. Hiện nay người Mỹ đang chi tiền. Nếu cụ cứng rắn quá sẽ bị bẻ gẫy.

    Ông Diệm có dáng suy nghĩ, lo lắng, chú ý hơn lúc đầu một chút:

    - Nếu bây giờ chúng ta nhượng bộ Mỹ một bước thì Mỹ sẽ đòi thêm, biết nhượng bộ đến bao giờ cho vừa lòng họ? Tôi muốn võ trang cho Bảo An, Dân Vệ, Thanh niên Chiến Đấu, Mỹ không chịu. Tôi muốn tăng cường quân đội, Mỹ từ chối không chiụ cấp vũ khí và phương tiện, Mỹ chỉ mưốn đưa quân sang Việt Nam thôi “.

  8. lethan says:

    *** quangphan says:
    02/12/2012 at 03:10

    Ông Ngô tổng thống làm việc cực khổ mà làm chi ?! Ngày đêm ông lo cho dân, cho nước mà làm gì ?! Sao ông không chịu hưởng lạc thú ở đời ?! Dân chúng nó có biết ơn ông đâu ?!

    “Những ngày cuối cùng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm”- Tiến sĩ sử gia Hoàng Ngọc Thành: “Làm Thủ Tướng rồi Tổng Thống , ông Ngô Đình Diệm lòng đầy nhiệt huyết phục vụ quyền lợi của dân tộc. Ông làm việc suốt ngày và 7 ngày một tuần, cả năm hầu như không nghỉ. Ông muốn làm tất cả mọi việc chính trị, quân sự, kinh tế, ngọai giao v.v… từ việc lớn đến việc nhỏ “.

  9. Quốc Anh says:

    Đính chính – Quốc anh cáo lỗi cùng trang báo mạng “Đàn Chim Việt” và bạn đọc, vì hơi vội vàng nên có xảy ra thiếu sót. Nay xin sửa chữa, bổ sung đoạn chót của bài viết như sau:

    Tác giả viết bài này luận bàn theo quan điểm cá nhân không nhằm vào việc báng bổ tôn giáo, không ủng hộ việc gây chia rẻ mất đoàn kết giữa hai tôn giáo lớn là Phật giáo và Công giáo, cũng không có tham vọng quá lớn lao về việc lật đổ một chế độ! Chế độ nào thực sự vì nước, vì dân đem lại cơm no, áo ấm và thịnh vượng cho dân sẽ được tồn tại lâu bền còn ngược lại sẽ có sự đào thải, hủy diệt đó là quy luật của xã hội. Tác giả chỉ muốn “Ôn cố tri tân” về cuộc binh biến xảy ra ngày 01/11/1963 là một bài học sâu sắc về nạn bè phái, chia rẻ tôn giáo, chia rẻ dân tộc và buổi sáng định mệnh ngày 02/11/ 1963, là ngày mà các tướng lĩnh phản phúc giết hại vị Nguyên thủ Quốc gia đầy tâm huyết vì nguyện vọng xây dựng quê hương, đất nước giàu mạnh.

    Xã hội Việt Nam có lẽ còn lâu lắm mới nhìn thấy được dân chủ, tự do trừ phi những kẻ trực tiếp, hoặc gián tiếp, tiếp tay làm sụp đổ cả chính thể Cộng hòa Quốc gia và những kẻ đã cười nhạo, báng bổ chế độ ngày ấy biết nhìn nhận đâu là sự thật.

    Nguyện cầu cho vong linh hai cụ được thanh thản trên Thiên đàng vì thời gian qua đã có rất nhiều bài viết “giải oan” cho hai cụ, nhân dân cả nước ngày càng yêu mến các cụ nhiều hơn. Nhân đây cũng không quên nguyện cầu cho dân chủ, tự do: cho thái bình, thịnh trị mau chóng đến với dãy đất hình chữ S này? Để kỷ nhớ năm mươi năm ngày mất của cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ là Cố vấn Ngô Đình Nhu vào ngày 02/11/1963 sau cuộc chính biến 01 /11/1963, xin thắp lên bàn thờ một bát hương tưởng nhớ hương hồn của hai cụ và những anh linh ngã xuống vì một đại cuộc chưa thành.

    Tưởng niệm hương hồn Cụ Diệm, Cụ Nhu, Cụ Cẩn (02/11/63 – 02/11/13)

    • BIEN CUONG says:

      Cá nhân tôi ủng hộ bài viết qua quan điểm không thiên kiến của tác giả và cũng xin chia sẻ với niềm hối tiếc như ông cho 1 chế độ tốt đẹp lại sớm nở tối tàn. Tuy nhiên giá trị lớn lao nhất cho chế độ của TT NĐD là đã giúp dân tộc VN có được 1 nền tảng căn bản cho thể chế Dân chủ và tư duy Dân chủ để không mê muội theo đuôi 1 chủ thuyết nào khác !

  10. BUILAN says:

    Xin trân trọng lễ phép mời:
    Những người anh em một thời đói nghèo dốt nát ngu si dễ bị TẪY NAO, trót tin theo những lời tuyên truyền nhồi sọ cuả CS biến thành NGU TRUNG _ Dân sống bằng cá rô cây & găm củ _ , Lên đời thành “Tự nhiên người HÀ LỘI”
    HÃY đọc bằng cái đầu có, còn chút não người- biết nhìn ra và rồi công nhận sự thật , truyền dạy lại cho cháu con, biết về CS “vô gia đình vô tổ quốc vô thần !!!
    _ Tìm đâu ra MỘT TÊN CS có một lý lịch trong sáng ??? – Ngay cả hôm nay !!!

    Trích dẫn
    “Từ khi còn là một trong những vị quan đầu triều Nguyễn, cụ Diệm đã nổi tiếng là một vị quan thanh liêm, chính trực và cho đến khi dấn thân vào hoạt động chính trị, trở về nước chấp chánh nắm vận mệnh quốc gia trong chín năm Tổng thống Diệm không hề để lại điều tiếng gì có dáng dáng đến của cải, vật chất và Cụ cũng không liên quan đến bất kỳ một phụ nữ nào. (Vì vậy sau khi ông bị sát hại, con chó điên phản chủ Dương văn Minh rất mực tò mò muốn tìm hiểu xem ông có phải là đàn ông hay không). Tổng Thống Diệm ra đi với hai bàn tay trắng, bọn hội đồng tướng lĩnh phản phúc không thể tìm thấy tại nơi làm việc và chỗ ở của ông có thứ báu vật, gia sản nào có giá trị, ông không xây cất bất cứ một tư dinh, biệt thự nào cho cá nhân để an hưởng tuổi già khi không còn nắm giữ quyền lực. Ông chỉ có một mong muốn: “sau khi rời chính trường, ông sẽ lui về tu ẩn ở một tu viện ở xa Sài Gòn ít người biết đến…”. Đúng năm mươi năm trôi qua, những thứ tài sản và dinh thự duy nhất của ông chính là mảnh đất nhỏ chưa đầy hai mét vuông với một ngôi mộ đá mài đơn sơ nằm cạnh bào đệ của mình. Người đã chết có bao giờ còn cất lên tiếng nói biện hộ cho những lý lẽ chính đáng của mình, vì vậy lịch sử đời sau sẽ phân xử việc đúng sai một cách công minh và một ngày nào đó, sự thật của lịch sử sẽ phán xét để trả lại công bằng, lẽ phải cho TT Diệm và gia tộc họ Ngô, sẽ phân xử xem chế độ nhà nước nào mới thực sự vì nước, vì dân; vì quốc gia, dân tộc? Chế độ nhà nước nào phản dân, hại nước, bán nước cầu vinh? ”

    *** Cảm ơn tác giả- cùng quý coms sĩ góp phần soi sáng sự thật lịch sử !
    “Tác giả viết bài này luận bàn theo quan điểm cá nhân không nhằm việc báng bổ tôn giáo, cũng không ủng hộ việc gây chia rẽ mất đoàn kết giữa hai tôn giáo lớn là Phật giáo và Công giáo, cũng không kêu gọi lật đổ chế độ!

    Chế độ nào thực sự vì nước, vì dân đem lại cơm no, áo ấm và thịnh vượng cho dân sẽ được tồn tại lâu bền còn ngược lại sẽ có sự đào thải, hủy diệt đó là quy luật của xã hội. Cuộc binh biến xảy ra ngày 01/11/1963 là một bài học sâu sắc về nạn bè phái chia rẽ tôn giáo, chia rẻ dân tộc. Xã hội Việt Nam có lẽ còn lâu lắm mới nhìn thấy được dân chủ tự do trừ phi những kẻ trực tiếp, gián tiếp hoặc những kẻ cười nhạo, báng bổ chế độ ngày ấy biết ăn năn, hối lỗi nhìn nhận sự thật, cầu nguyện cho hai cụ và khẩn thiết van xin rằng: “xin hai cụ tha thứ vì chúng con không biết việc chúng con làm” dân chủ, tự do và thái bình, thịnh trị mới thực sự đến với dãy đất hình chữ S này. ” !!!

    Trân trọng

    • Builan says:

      Xin cảm ơn
      Đồng tình với bạn
      đặc biệt thân trong “THIỂU SỐ”
      Tôn trọng niềm tin tôn giáo!
      Cần tiếp tay vạch mặt chỉ tên
      LOẠI TRƯ thành phần THIỂU SỐ ấy !
      Kính

Leave a Reply to BUILAN