WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Căn bệnh kiêu ngạo cộng sản

"Đảng là đạo đức là văn minh" - bệnh kiêu ngạo?

“Đảng là đạo đức là văn minh” – bệnh kiêu ngạo?

Dân gian ta vẫn thường nói: “Có tài, có tật”. Tức là có ý nói : những người có tài ba lỗi lạc hơn người khác, thì thường hay có tật kiêu ngạo, ỷ cậy vào tài năng của mình mà đâm ra ngạo mạn khinh thường người khác. Người cộng sản vốn tự cho mình là “ những người tiến bộ, đi theo đúng đường lối phát triển của Lịch sử”, cho nên họ thường chê bai những người khác là “lạc hậu, phản tiến bộv.v..”

Cụ thể là ông Karl Marx, cha đẻ của chủ thuyết cộng sản, thì ông ấy là một con người có trí tuệ thông minh siêu đẳng, thông thạo cả về Triết học, Kinh tế học và Xã hội học vào hồi giữa thế kỷ XIX, tức là cách đây cỡ 150 năm. Ông ta chê tất cả các triết gia là chỉ biết tìm cách “giải thích thế giới, chứ không biết làm sao để thay đổi thế giới”. Cho nên chỉ có một mình ông và các người theo ông ta, thì mới chủ trương “một cuộc cách mạng triệt để, tòan diện nhằm biến cải bộ mặt thế giới”, chứ không như những ai chỉ biết “ thực hiện những chuyện cải lương chắp vá vặt vãnh” như thường xảy ra ở Âu châu vào thời đó.

Qua thế kỷ XX, với cuộc cách mạng Bolchevik thành công ở nước Nga kể từ năm 1917, thì các môn đệ của Marx là Lenin, Stalin, Mao trạch Đông v.v… đã đưa chủ thuyết Marxist lên thành một giáo điều độc tôn duy nhất, với chủ trương “ bạo lực cách mạng, đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản v.v…” khiến gây ra không biết là bao nhiêu cuộc tàn sát, tiêu diệt hàng trăm triệu con người ở khắp nơi. Riêng ở Trung quốc, thì ông Mao còn kết hợp với khẩu hiệu “thế thiên hành đạo” (thay trời mà hành động) của nhóm Anh hùng Lương sơn bạc ngày xưa, để mà tha hồ tác ai tác quái trong nước và truyền lại cái kinh nghiệm “cách mạng đẫm máu” này cho đảng cộng sản đàn em ở Việt nam. Vì thế mà tại nước ta, từ 50 năm trước đã có một cuộc “cải cách ruộng đất long trời lở đất”, tàn sát đến mấy trăm ngàn thường dân ở miền Bắc, và gây ra không biết bao nhiêu thống khổ xáo trộn cho xã hội, mà cho đến nay vẫn chưa làm sao phục hồi ổn định lại được.

Giới lãnh đạo cộng sản VN còn tự ví mình là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”, là “Lương tâm của thời đại”. Họ còn cho treo các lọai khẩu hiệu như: “Chủ nghĩa Mác Lênin bách chiến bách thắng”, “Đảng cộng sản VN là người tổ chức mọi thắng lợi” v.v…Ông Thủ tướng Phạm văn Đồng còn dõng dạc tuyên bố với các ký giả quốc tế là : “Chúng tôi là những người làm ra lịch sử”.

Vì thế chính những người cán bộ cộng sản còn chút liêm sỉ đã phải thốt ra rằng : Đây là cái căn bệnh “kiêu ngạo cộng sản”, tự coi mình vượt lên trên tất cả mọi người khác, và giới lãnh đạo thì luôn luôn là “tuyệt đối đúng, không bao giờ sai lầm được”…

Dưới đây, ta sẽ phân tích chi tiết hơn về cái căn bệnh quái ác này, dựa vào những nhận định đánh giá của một số nhân vật có thẩm quyền và đáng tin cậy trong lãnh vực khoa học xã hội cũng như về tư tưởng triết học.

Trước hết, phải kể đến Bertrand Russell, một bộ óc siêu việt của thế kỷ XX. Ông là người có khuynh hướng tả phái, gây khó chịu cho chính quyền nước Anh cũng như nước Mỹ. Ấy thế mà trong bài “Tại sao tôi không là người cộng sản?” (Why I am not a communist?), ông viết về Karl Marx đại khái  như sau :” Ông Marx bài xích thậm tệ những người có quan điểm khác với mình. Ông ta và các môn đệ không hề có sự khoan dung nào đối với người có lập trường bất đồng với mình…” Vì là người Anh, nên ngay từ hồi còn trẻ, Bertrand Russell đã có cơ hội theo dõi tư tưởng của Marx ngay lúc ông này còn sinh sống tại nước Anh. Do vậy mà Russell hiểu rất rõ về Marx và nhất là các môn đệ như Lenin, Stalin là người cùng lứa tuổi với mình. Như vậy, rõ rệt là các vị sáng lập ra Phong trào cộng sản đã không hề có thái độ “Quân tử hòa nhi bất đồng”, mà chỉ có sự “bất hòa đối với người bất đồng với mình” mà thôi. Và từ đó, khi họ có quyền bính trong tay, thì đã thẳng tay tiêu diệt những người đối lập với họ, và đã gây ra bao nhiêu cuộc tàn sát đẫm máu kinh hòang chưa từng thấy trong lịch sử nhân lọai.

Người kế tiếp là Nicolas Berdiaeff, một triết gia người Nga đồng thời với Lenin. Ông  được Boris Pasternak, nhà văn nổi tiếng với giải thưởng Nobel về văn chương với tác phẩm Doctor Zivago, tôn vinh là bậc sư phụ. Trong cuốn sách nổi tiếng “Cội nguồn của chế độ cộng sản Nga” ( Les Origines du Communisme Russe), Berdiaeff có viết là “Ông Lenin là người chuyên làm mọi sự biến thành man rợ, thô lỗ” (nguyên văn tiếng Pháp : rudoyer les choses). Mà đến Stalin, thì còn tệ hại hơn nữa.

Và rồi đến lượt chính Pasternak đã phải viết về chế độ Xô viết vào những năm 1930-40 dười thời Stalin trong một câu thơ như sau : “Tất cả chỉ là giả dối, giả hình !” (tiếng Pháp : Tout n’est que pharisianisme! Đây là từ ngữ thường dùng trong Kinh Thánh “Pharisee” để chỉ loại người biệt phái kênh kiệu, giả hình).

Một lãnh tụ cộng sản cao cấp ở Nam Tư là Milovan Djilas, người từng là nhân vật thứ hai đứng sau Thống chế Tito, đã phải viết trong cuốn sách thời danh “Giai cấp mới” (La Nouvelle Classe) rằng  : Đó không phải là nền chuyên chính của giai cấp vô sản, mà đó là “Nền chuyên chính đè lên đầu, lên cổ giai cấp vô sản” (tiếng Pháp : C’est une dictature sur le proletariat).

Trở lại với chế độ cộng sản ở nước Việt nam chúng ta, thì các lãnh tụ như Trường Chinh, Lê Duẫn, Lê đức Thọ v.v…, thì cũng đều huênh hoang dương dương tự đắc, coi thiên hạ mọi người chẳng ra chi chi cả.  Trường Chinh được coi là lý thuyết gia cùa đảng, đã có lần tuyên bố : “ Chế độ của ta ở Việt nam thì dân chủ gấp cả triệu lần hơn so với các nước ở phương Tây”!

Không ai chối cãi là những người cộng sản lão thành này, khi tham gia vào phong trào tranh đấu chống thực dân Pháp vào những thập niên 20-30- 40 của thế kỷ XX, thì họ theo đuổi lý tưởng yêu nước, giải phóng dân tộc khỏi ách nô lệ của thực dân Pháp. Lúc đó, họ cũng giống như nhà ái quốc Nguyễn Thái Học, cũng đứng chung trong hàng ngũ chống thực dân đế quốc. Nhưng đến năm 1945, khi nắm được chính quyền trong tay của mình rồi, thì họ lại tìm mọi thủ đọan hầu tiêu diệt, hạ sát mọi thành phần yêu nước khác, mà chỉ mấy năm trước đó đã là đồng đội của họ trong cuộc tranh đấu chống thực dân, để giành lại độc lập cho xứ sở. Và rồi lần hồi, đảng cộng sản đã thiết lập được một chế độ độc tài tòan trị (totalitarian dictatorship), theo đúng mô hình của Liên Xô và Trung quốc, trên quê huơng đất nước chúng ta. Rốt cuộc, họ càng ngày càng sa đọa, ngoan cố trong đủ mọi thứ âm mưu đen tối, đê tiện nhằm củng cố chế độ độc quyền lũng đọan trong mọi lãnh vực chính trị, kinh tế, xã hội và cả văn hóa tư tưởng nữa.

Và kể từ năm 1989 với sự sụp đổ của cộng sản ở Đông Âu và sự giải thể của Liên bang Xô viết, thì giới lãnh đạo ở Hanoi vẫn rất mực ngoan cố bấu víu vào Trung cộng mà mới trước đó họ coi là kẻ thù, “bè lũ bành trướng phương Bắc”, để mà giữ vững chính quyền trong tay của đảng mình.Và gần đây, Hanoi lại còn cam bề nhượng bộ cho đàn anh Trung quốc xâm lấn đất và biển do cha ông đã bao nhiêu đời khai phá, bảo vệ và truyền lại cho thế hệ chúng ta ngày nay. Rõ ràng là giới lãnh đạo cộng sản ở Hanoi hiện nay, thì họ đang chủ trương “thà mất nước, chứ không thà mất đảng”. Họ đang đặt quyền lợi riêng của đảng cộng sản lên trên quyền lợi của Tổ quốc. Đây chính là cái tội bán nước, cái tội tầy đình nhục nhã mà lịch sử dân tộc sẽ không thể nào dung thứ cho được.

Rồi đến cái vụ cướp ruộng, cướp đất của hàng triệu dân oan tại khắp nơi trên mọi miền của nước ta, khiến gây ra bao nhiêu thống khổ đau đớn tủi hờn cho các gia đình ở nông thôn.Thành ra chính quyền cộng sản bây giờ đã trở thành một thứ “Kẻ thù nội xâm” của dân tộc chúng ta. Họ đã tịch thu tài sản cuả các tổ chức xã hội dân sự như hôị hướng đạo,cuả các tổ chức tôn giáo như Công giáo, Phật giaó, Tin Lành, Cao Đaì, Hoà Haỏ, cuả các tổ chức chính trị như Quốc Dân Đảng, Đại Việt v.v… Vì thế mà vừa đây, ngay giữa thủ đô Hanoi, họ phải dở moị thứ trò đê tiện như dùng cả đến bọn du côn để cản phá việc các giáo dân tranh đấu ôn hoà để đòi lại khu đất Thái Hà, Toà Khâm sứ. Họ phải làm như vâỵ, vì họ sợ “Hiệu ứng Domino”, tức là nếu phải trả lại đất cho bên Công giáo, thì cũng phaỉ trả laị cho tất cả các tôn giáo khác, các tổ chức thuộc khu vực xã hội dân sự, cũng như cho các sắc dân thiểu số khác ở các vùng cao nguyên. Cũng như phaỉ trả lại đất đai cho hàng triệu dân oan khắp nơi trên toàn quốc nưã. Các tài sản này họ đã tẩu tán chia chác cho nhau từ trên nửa thế kỷ nay rồi, vậy thì làm sao mà trả lại được nữa đây? Vì thế họ phải dùng đến “thủ đoạn ly gián, chia để trị”, bằng cách gây mâu thuẫn trong nôị bộ cuả mõi tôn giáo, cũng như giữa tôn giáo này vơí tôn giáo khác v.v…

Lại nữa, trước áp lực cuả nạn lạm phát đang làm điêu đứng bao nhiêu triệu ngươì dân, kể cả gia đình các cán bộ đảng viên cấp dưới. Rôì đến sự bất mãn ngay trong hàng ngũ đảng viên trước sự “Bán đất, bán biển cho đàn anh Trung quốc” và nhất là phản ứng mãnh liệt cuả giới trẻ vốn có lý tưởng yêu nước, thương nòi không chấp nhận cái sự sa đoạ, tham nhũng thối nát cuả giới cầm quyền, cái vụ tráo trở lật lọng cuả cán bộ các cấp. Cho nên, giới lãnh đạo mơí tạo ra “một số kẻ thù tưởng tượng” để hòng “đánh tráo dư luận, đánh lạc hướng cái mũi dùi cuả phong trào tranh đấu đòi công bằng xã hội, đòi đất đòi nhà cuả quần chúng nhân dân” mà hiện nay mỗi ngày một thêm phát triển rộng lớn cùng khắp các nơi trên cả nước. Họ đã không từ một thứ hành vi thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi nào, miễn sao baỏ vệ được đặc quyền đặc lơị cuả cái tập đoàn “mafia “ cuả họ mà thôi.

Cái tình trạng bế tắc, sa đọa này thật là đã đến giai đọan “hết thuốc chữa” (incurable), mà Ông Boris Yeltsin vị Tổng thống đầu tiên của nước Nga “hậu cộng sản”, đã phải nói rằng : “Không thể làm cách nào mà sửa sai, chỉnh đốn được chế độ cộng sản được nữa. Mà chỉ còn có một cách duy nhất, tức là “thay đổi nó đi mà thôi”.

Thật là điều đau buồn, đáng tiếc cho dân tộc chúng ta khi người cộng sản đã du nhập vào đất nước Việt Nam cái chủ thuyết ngọai lai tàn bạo đầy sắt máu đó, khiến làm xóa bỏ tòan bộ cái truyền thống nhân bản, nhân ái tốt đẹp từ bao nhiêu thế hệ của cha ông chúng ta. Họ đã “lấy óan báo óan”, cho nên cái oan khiên, thù hận mỗi ngày càng chồng chất thêm mãi trong nội bộ gia đình dân tộc chúng ta mà thôi. Rõ ràng là khi dành được độc quyền hành động rồi, thì người cộng sản đã suy thoái, sa đọa đến hết mức rồi, đúng như người Pháp thường nói : “Quyền hành tuyệt đối thì làm hư hỏng, sa đọa tuyệt đối” (Le pouvoir absolu corrompt absolument).

Để kết thúc bài viết đã khá dài này, tôi xin phép được nêu lên một câu hỏi. Đó là: “Người cộng sản thì ngoan cố, kiêu căng như vậy. Thế còn về phía chúng ta là những người bất đồng, đối lập với chế độ độc tài chuyên chế của cộng sản, thì liêu “chúng ta có mắc phải cái bệnh kiêu ngạo tương tự như của người cộng sản hay không?”

Câu hỏi này xin được dành cho tất cả quý thức giả trả lời vậy. Người viết mong nhận được sự phản hồi của quý bạn đọc. Xin thành thật cảm ơn trước.

© Đàn Chim Việt

 

53 Phản hồi cho “Căn bệnh kiêu ngạo cộng sản”

  1. TIỂU ĐỀ CỘNG SẢN LUẬN says:

    Chết ! chết ! thế này thì tất cả trường học phải mau mau mà đóng cửa dẹp tiệm hết mất thôi,vì không ai dại gì mà lại đi học đã tốn của lại tốn cả công lao những mong thành tài, thành tài rồi để mà có tật ( tật gì đây tác giả : tật đui què mẻ sứt … vì tác giả ĐTL đã phán : ” có tài, có tật ” . Tật để chỉ những khiếm khuyết cấu tạo của cơ thể như khiếm thị ( blind,aveugle ) khuất ngôn ( muet, dumb ) v.v…? Còn nói phét nói lác, kiêu ngạo,chê bai khinh người không phải là một tật mà là do bản tính, cứ gì cứ phải ” những người tài ba lỗi lạc hơn người ” mới chê bai người khác , Mao trạch Đông tài ba lỗi lạc hơn gì những bậc đại trí thức mà dám chê bai khinh rẻ người ta ” không bằng cục cứt ? ” nếu .không phải là bản tính anh chị vốn vô tài bất tướng của tên nông phu Hõ Nam (?) . Thứ nữa với cách xử dụng phản ngữ ( lý ra phải là ” có tật có tài ” . Phản ngữ này tác giả làm cho độc giả hiểu lầm ra là tác giả muốn bênh vực ” những người cộng sản ? ” . Xin tác giả luận lại cho . Thứ nữa, tác giả bảo rằng là Marx thông thạo cả về Kinh tế, thế Marx có biết cái giá tri sản phẩm ( product value ) nó quan trọng như thế nào đối với lãnh vực kinh tế ” Đại mô ” ( Macro.Eco. khác với kinh tế vi-mô, Micro-Economy, chứ không phải là ” vĩ ” mô, vô nghĩa ? ) và giá trị này từ đâu mà có, nếu không phải là do chất xám của con người, như vậy con người này đáng phải được hưởng cái phần thưởng giá trị đó chứ, sao lại bảo là bóc lột . Hãy xem Marx thí dụ ( ngoan cố đầy cộng sản tính ) , Marx bảo : Giả sử một sản phẩm đã hoàn thành đem bán ra thị trường 100 đồng thì : mất 30 đồng là tiền mua vật liệu, 60 đồng tiền trả lương nhân công ( chủ tớ), 9 đồng tiền thuế má điện nước linh tinh, cộng chung cả thẩy là 99 đồng, thế còn một đồng nữa đi đâu, đồng này là do giá tri của sản phẩm phải chui vào túi áo người sáng tạo ra sản phẩm đó chứ là đương nhiên, vì không có người nghĩ ra làm ra thì làm gì có sản phẩm, sao lại bảo là bóc lột ? chính vì cái lý do đầy ngụy biện này mà Marx với những người cộng sản đã phát động những cuộc đấu tranh đòi hỏi cái giá trị này,đúng sai cái mà ta vẫn còn tranh cãi cái gọi là ” đấu tranh ý thức hệ ” Phải chăng cái ” din ” ( gene ) căn bệnh cầm nhầm ” sở hữu trí tuệ ‘ của người ta đã được Marx sư tổ truyền lại cho con cháu đã xuất hiện trong hành động của các ông tầu khựa ngày nay ? . Thế thì Marx đã cầm nhầm ” sở hữu trí tuệ của ai ? Xin thưa đó là từ Darwnism, vạn vật đấu tranh ( với thiên nhiên để sống còn ). Struggle for Existence ! Thì Marx lại cho người đấu tranh ngay với người để sống còn, thợ thuyền với chủ nhân ( công nhân lên làm chủ, chủ xuống làm công nhân …rồi lại đấu tranh, cái vòng luẩn quẩn cứ thế mà tiếp diễn bao giờ ngừng, chắc khi Xuống Hố Cả Nút ?

  2. TÚ SỤN says:

    Chết ! chết ! thế này thì tất cả trường học phải mau mau mà đóng cửa dẹp tiệm hết mất thôi,vì không ai dại gì mà lại đi học đã tốn của lại tốn cả công lao những mong thành tài, thành tài rồi để mà có tật ( tật gì đây tác giả : tật đui què mẻ sứt … vì tác giả ĐTL đã phán : ” có tài, có tật ” . Tật để chỉ những khiếm khuyết cấu tạo của cơ thể như khiếm thị ( blind,aveugle ) khuất ngôn ( muet, dumb ) v.v…? Còn nói phét nói lác, kiêu ngạo,chê bai khinh người không phải là một tật mà là do bản tính, cứ gì cứ phải ” những người tài ba lỗi lạc hơn người ” mới chê bai người khác , Mao trạch Đông tài ba lỗi lạc hơn gì những bậc đại trí thức mà dám chê bai khinh rẻ người ta ” không bằng cục cứt ? ” nếu .không phải là bản tính anh chị vốn vô tài bất tướng của tên nông phu Hõ Nam (?) . Thứ nữa với cách xử dụng phản ngữ ( lý ra phải là ” có tật có tài ” . Phản ngữ này tác giả làm cho độc giả hiểu lầm ra là tác giả muốn bênh vực ” những người cộng sản ? ” . Xin tác giả luận lại cho . Thứ nữa, tác giả bảo rằng là Marx thông thạo cả về Kinh tế, thế Marx có biết cái giá tri sản phẩm ( product value ) nó quan trọng như thế nào đối với lãnh vực kinh tế ” Đại mô ” ( Macro.Eco. khác với kinh tế vi-mô, Micro-Economy, chứ không phải là ” vĩ ” mô, vô nghĩa ? ) và giá trị này từ đâu mà có, nếu không phải là do chất xám của con người, như vậy con người này đáng phải được hưởng cái phần thưởng giá trị đó chứ, sao lại bảo là bóc lột . Hãy xem Marx thí dụ ( ngoan cố đầy cộng sản tính ) , Marx bảo : Giả sử một sản phẩm đã hoàn thành đem bán ra thị trường 100 đồng thì : mất 30 đồng là tiền mua vật liệu, 60 đồng tiền trả lương nhân công ( chủ tớ), 9 đồng tiền thuế má điện nước linh tinh, cộng chung cả thẩy là 99 đồng, thế còn một đồng nữa đi đâu, đồng này là do giá tri của sản phẩm phải chui vào túi áo người sáng tạo ra sản phẩm đó chứ là đương nhiên, vì không có người nghĩ ra làm ra thì làm gì có sản phẩm, sao lại bảo là bóc lột ? chính vì cái lý do đầy ngụy biện này mà Marx với những người cộng sản đã phát động những cuộc đấu tranh đòi hỏi cái giá trị này,đúng sai cái mà ta vẫn còn tranh cãi cái gọi là ” đấu tranh ý thức hệ ” Phải chăng cái ” din ” ( gene ) căn bệnh cầm nhầm ” sở hữu trí tuệ ‘ của người ta đã được Marx sư tổ truyền lại cho con cháu đã xuất hiện trong hành động của các ông tầu khựa ngày nay ? . Thế thì Marx đã cầm nhầm ” sở hữu trí tuệ của ai ? Xin thưa đó là từ Darwnism, vạn vật đấu tranh ( với thiên nhiên để sống còn ). Struggle for Existence ! Thì Marx lại cho người đấu tranh ngay với người để sống còn, thợ thuyền với chủ nhân ( công nhân lên làm chủ, chủ xuống làm công nhân …rồi lại đấu tranh, cái vòng luẩn quẩn cứ thế mà tiếp diễn bao giờ ngừng, chắc khi Xuống Hố Cả Nút ?

  3. Việt tị nạn says:

    Vì sao “Cộng sản Việt Nam mắc bệnh kiêu ngạo”?
    Mời các bạn xem một đoạn phim do phóng viên ngoại quốc sản xuất, được phát trên kênh Discovery của Mỹ, web VIỆT HẢI NGOẠI đăng tải lại: http://www.viethaingoai.net/sung-sot-viet-nam.1.html

    • Tien Ngu says:

      Mắc cười quá…

      Cò mồi à, csVN mắc cái căn bệnh kêu ngạo vì chúng…quá xá dốt.

      Chuyên chơi tình…lừa, khiến cho dân ngu VN ngày càng…ngu thêm. Dân khôn VN thì tìm cách né chúng càng xa càng tốt.

      Và như thế, VN dưới cái láo của cs, càng ngày càng bị…nhổ phẹt phẹt.

      Cò mồi Cộng, láo mà…ngây thơ, chúng nghỉ rằng giả danh Việt tị nạn, là tha hồ…lừa. Tung lên mạng mấy cái webs cò mồi, Vietweekly, KBC hãi ngoại, nay chơi thêm…Việt hãi ngoại nữa…, là bà con người Việt sẽ tin những gì cò mồi VC như…sấm.

      Thấy thương quá.

      Chỉ có những em…dốt, mới có can đãm mà…láo như thế.

      CS, phát triển được trong các xứ có nhiều dân…ngu, tư bản lợi dụng chúng kềm dân của chúng, quốc gia ngốc lên không nỗi, tư bãn…khoẽ re, tha hồ mà tự do cạnh tranh kiếm tiền với thế mạnh.

      Thứ…dốt mà gài mánh để khoe với dân ngu thì được. Khoe láo như thế trên diễn đàn quốc tế, thì chỉ là một màn…hài kịch!

      Mần ơn bớt láo tí đi cò. Học làm người đi em…

  4. Vũ Ánh says:

    Phải khách quan thừa nhận rằng, đảng và chính quyền CSVN kiêu ngạo cũng có cái lý của nó. Vì:
    - CSVN ra đời 15 năm (1930 – 1945) thì tháng 8/1945 họ đã biết chớp thời cơ để lãnh đạo toàn dân dành chính quyền từ tay Nhật, Pháp.
    - Họ lãnh đạo toàn dân kháng chiến đánh cho giặc Pháp xâm lược đại bại, phải cút khỏi VN, Pháp và đồng minh của Pháp phải thừa nhận sự toàn vẹn lãnh thổ của nước VN, và nước VN là một quốc gia thống nhất, độc lập, có chủ quyền. Việc phân chia VN thành 2 miền với ranh giới là vĩ tuyến 17 chỉ là tạm thời để tập kết, chuyển quân, sau 2 năm giặc Pháp phải cút hết ra khỏi VN và VN sẽ tổng tuyển cử thống nhất đất nước.
    - Họ tiếp tục lãnh đạo toàn dân kháng chiến chống Mỹ xâm lược và đã “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”, thu giang sơn về một mối và thống nhất đất nước.
    - Họ lại lãnh đạo toàn dân giúp nước bạn Căm pu chia tiêu diệt tập đoàn diệt chủng Khơ me đỏ, giữ yên bờ cõi phía tây nam của tổ quốc và lập ra một chính phủ Căm Pu chia thân VN, tạo thuận lợi cho vùng Tây Nam Bộ yên ổn làm ăn và xây dựng đất nước.
    - Với các đơn vị địa phương cấp quân khu trở xuống đến dân quân, tự vệ chứ không phải là các quân đoàn chủ lực, họ đã đánh tan 60 vạn quân TQ xâm lược 6 tình biên giới phía bắc của VN, giữ yên biên cương, lãnh thổ và “dạy cho TQ một bài học”, chứ không phải như Đặng Tiểu Bình nói “dạy cho VN một bài học”.
    - Từ 1986 đến nay, họ lãnh đạo toàn dân đổi mới đất nước đạt nhiều thắng lợi, đời sống nhân dân được nâng cao gấp hàng trăm lần so với trước, uy tín và vị thế VN trên thế giới ngày càng được nâng cao.
    - Hiện tại, họ đang huy động sức mạnh toàn dân tộc ra sức giữ gìn biển đảo của VN và trực tiếp đấu tranh chống TQ xâm lược trên biển Đông.

    *** Thử hỏi, từ đầu thế kỷ 20 đến nay có đảng phái chính trị và chính thể nào ở VN làm được những việc như đảng CSVN đã làm được. Nếu tôi là đảng viên đảng CSVN thì tôi cũng rất tự hào và có lý do để “kiêu ngạo”.

    • UncleFox says:

      Thưa đồng chí Vũ Ánh,
      Thế sao đồng chí Trần Quang Cơ và Sách Trắng của đảng ta tố cáo việc chia cắt nước Việt Nam ra làm đôi là do bị Trung quốc đâm sau lưng ? Vậy sự thật là đảng ta vu khống Trung quốc hay đồng chí Vũ Ánh muốn liếm bi quan thày lấy điểm ?
      _Đánh cho Mỹ cút Nguỵ nhào để thống nhất đất nước sao lại tuyên bố “Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, Trung quốc” ? Chẳng nhẽ đồng chí Lê Duẩn cũng biết … liếm đít ngoại bang ?
      _”Ta” giúp nhân dân Campuchea, ơn nặng hơn núi mà sao họ căm thù “ta” quá sức như thế nhỉ ? Ngay cả đồng chí Hun Sen là người được “ta” đưa lên nắm chính quyền cũng đã tạt cứt vào mặt “ta” khi công khai ủng hộ Trung quốc thôn tính biển Đông ..
      _Năm 1979 “Ta” anh hùng đến thế thì sao năm 1988 “Ta” lại buộc bộ đội chìa lưng cho lính Trung quốc nã đạn ? Rồi những năm về sau Trung quốc cho lính, cho tầu bắn giết, cướp bóc, bắt cóc, phá hoại, đâm chìm … ghe tầu của ngư dân thì “Ta” lại câm mõm chó không dám sủa ?
      _Đưt mẹ ! quẳng cái gọi là “kinh tế XHCN” để làm ăn theo kiểu “tư bản giãy chết” mà gọi là “đổi mới” à ? Cái “đổi mới” ấy là “tư duy” của đảng ta đấy phỏng ?
      _ Trung quốc chiếm gần trọn hai quần đảo mà bọn chó đẻ còn chửa dám cho người yêu nước biểu tình nói chi đến việc “huy động sức mạnh toàn dân tộc ra sức giữ gìn biển đảo của VN và trực tiếp đấu tranh chống TQ xâm lược trên biển Đông”…
      Tiên sư bố đồng chí Vũ Ánh ngậm cái mồm Kẩu Nô lại cho bà con nhờ đi ạ !

    • TRỊNH says:

      Có một chuyện vui tôi muốn kể cho bạn nghe:
      Có lần chủ tịch nước Việt Nam sang thăm một nước tư bản và nói với tổng thống nước đó rằng:” Đất nước chúng tôi là đất nước anh hùng và đã có thành tựu vĩ đại là đánh bại 2 cường quốc lớn là PHÁP và MỸ.”
      Vị Tổng Thống liền trả lời:
      Nước chúng tôi không có thành tích đánh bại cường quốc nào cả.Nhưng chúng tôi đã bắt tay hợp tác với các cường quốc đặc biệt là PHÁP và MỸ để xây dựng đất nước.

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Chỉ có cái thứ…dốt, khoái tự sướng, mới thấy cái kiêu ngao của cs là…có cái lý của nó thôi.

      Người khôn, đứng đắn tí, ai cũng…ngỡ ngàng trước cái đốt mà kiêu ngạo của cs.

      Xưa nay, cs toàn mang tai hoạ đến cho…nhân loại.

      Chỉ riêng VN, toàn dân bị lừa, vừa dốt vừa đói, nhiều đời…

      Chưa kể chết oan khiên, tức tưởi. Chết khi còn…o ri gin, chưa biết cái…sự đời. Bị Cộng láo dụ nai, hoặc ép uổng, mà ra đi không bao giờ trỡ lại. Oán thù chồng chất.

      Cộng vừa láo vừa…dốt. Bị Tàu Cộng…đưa em vào hạ. Súng đây mày gom dân mày, bắn tụi Tây Mỹ đi. Tây Mỹ rất là…dễ chơi, vắt nhân lực, vật lực, chơi tới bến với tụi nó, là mày…khoẽ. Tao chỉ…giúp dùm mày, lấy cái đức thôi…

      Và thế là, có Cộng Tàu bơm sau đít, Cộng láo VN đã làm…kiệt quệ nội lực dân tộc VN trong cả một thế kỷ dài.

      Ngao cò…tranh luận, Cộng Tàu nhào vô bợ gọn Hoàng Sa.

      Bợ gọn thêm một mớ đất biên giới sau khi dạy mày một bài học, cho bỏ cái tật…dốt.

      Dân VN…te tua, sợi dây cột cổ của Cộng láo có nới chút đỉnh sau khi chủ nghĩa cs của các ông thầy Ngao Xô, Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức, Bungary, Hungary, Romanie…sụp đổ,

      Người dân VN cũng…không khá…

      Vẫn nghèo, vẫn…dốt, vẫn tìm đường vượt biên, né Cộng láo…

      Sự thật phũ phàng là thế. Cộng VN vẫn hát bài ca…tự sướng, vẫn tung cò mồi khắp đi…hát láo. Chúng chẳng bao giờ biết gục đầu xin lỗi dân tộc, vì chúng mà bị…khốn nạn gần một trăm năm dài…

  5. NGÀN KHƠI says:

    NGUỒN GỐC CỦA “BỆNH KIÊU NGẠO CỘNG SẢN” NẾU QUẢ CÓ THẾ !

    Chắc hẳn nguồn gốc này là từ tư tưởng của Các Mác mà ra. Bởi trong tác phẩm “Cương lĩnh Gotha” của mình, Mác mô tả xã hội lý tưởng tương lai mà loài người sẽ đạt đến bằng CNCS là xã hội không còn giai cấp, không còn phân công lao động giả tạo và bó buộc, mọi người đều tự nguyện làm việc. Do vậy sẽ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Xã hội không còn thị trường, không còn tiền tệ, không còn nạn người bóc lột người vì không còn tư hữu. Tất cả đều vô sản như nhau nên hoàn toàn bình đẳng. Mọi người sẽ hợp tác lao động theo sự thỏa thuận tự phát, hoàn toàn tự do. Người công nhân buổi sáng có thể đi câu, buổi chiều có thể làm việc, không còn ai làm chủ, không còn ai ràng buộc ai. Vì ai cũng hăng hái nên sản phẩm tuông ra như nước, lao động là để làm người, không phải để làm thuê nhằm để song. Nói chung chỉ có xã hội như thế mà loài người hoàn toàn được giải phóng, giai cấp công nhân được giải phóng, vì không còn nhà nước, không còn chính quyền, vì không còn giới thống trị tức giai cấp thống trị trong lịch sử. Mác coi luật pháp chỉ là công cụ thống trị của giai cấp thống trị. Bởi vậy trong xã hội giải phóng đó cũng không cần phải dùng tới luật pháp nữa ! Nhưng không phải ai cũng tự nguyện tới đó, nhất là giai cấp phản động, bởi vậy phải dùng chuyên chính giai cấp vô sản mới đi tới tận cùng xã hội cộng sản lý tưởng như thế !
    Thật là đọc xong người ta phải ngỡ ngàng, y như trong một giấc mơ ! Nhưng ở nước ta, vì phần lớn là nông dân, nên khi được tuyên truyền về xã hội CS trong tương lai như thế, các lớp người CS đầu tiên đều mê tít, đều coi đó là sức mạng cao cả mà họ phải thực hiện. Đó chính là nguồn gốc của bệnh kiêu ngạo CS mà nhiều người chỉ ra. Vả lại bởi Mác tuyên bố chuyên chính, tức những người CS là người nắm chân lý và nắm quyền cai quản, lãnh đạo cách mạng xã hội, họ cảm thấy mình là cao cả hơn người khác, mình là quyền lực hơn người khác, mình là người có mang sứ mạng thiêng liêng mà người khác không có, đó cũng là yếu tố thứ hai của bệnh kiêu ngạo CS.
    Tuy nhiên, bệnh kiêu ngạo thông thường là bệnh tự hào về cái gì người ta có hơn người khác. Vì dụ người ta kiêu ngạo vì giàu có, vì hiểu biết, vì tài năng, vì quyền hành, vì đức hạnh chẳng hạn.
    Nhưng người CS thì lại không có gì trong bản thân họ cả, vì họ là người vô sản. Nên cái kiêu ngạo của họ thật sự chỉ là vay mượn từ lý thuyết Mác mà không phải vốn tự có trời cho hay do thủ đắc tự mình vì lý do nào cả.
    Có điều là lúc đầu, người ta đều cho chủ nghĩa Mác là chân lý vô địch, là đỉnh cao của trí tuệ loài người, là lý tưởng giải phóng nhân loại, nên mọi sự kiêu ngạo giả tạo là bắt nguồn từ đó.
    Ngày nay qua thực tế lịch sử chứng minh cụ thể, qua mọi bước phát triển của nhân loại từ khi chủ nghĩa Mác xuất hiện tới nay, tất cả đều cho thấy học thuyết Mác như nói trên là hoàn toàn không có căn cứ khoa học hoặc thực tế. Nó chỉ là sự tưởng tượng chủ quan của Mác, sự mơ mộng huyễn hoặc của con người ẩu tả, nghiên cứu chưa kỹ mà đã phát ngôn lêch lạc, khiến cho nhiều người nhầm lẫn, bởi vậy mọi sự kiêu ngạo CS ngày nay đều không có lý do gì để tồn tại nữa.
    Thật ra, Mác là người học triết học chưa thông, sự hiểu biết kinh tế xã hội còn rất nghèo nàn, sự hiểu biết khoa học các ngành hãy còn nhiều thiếu sót. Do vậy quan niệm duy vật, quan niệm biện chứng, quan niệm chính trị chỉ toàn là vay mượn của người khác mà không thật sự là kết quả tư duy gì của chính Mác cả. Một người có thể già đời mới đủ chin chắn nếu ra một học thuyết. Đằng này Mác chỉ mới ngoài ba mươi tuổi mà đã kiêu mạn đưa ra một học thuyết ngày nay rõ ràng là là hết sức nông cạn, thiếu sót, nguy hiểm nhiều mặt và không giống ai. Đó chính là bệnh kiêu ngạo hay bất cẩn, cẩu thả của Mác đã làm hại chính ông về mặt tư tưởng, mặt khoa học, mặt thực tế. Nhưng cũng chính sự kiêu ngạo của bản thân ông ta đã là cội nguồn của mọi sự kiêu ngạo CS của những người CS sau này với biết bao hệ lụy của nó khiến cho bao nhiêu người đều hoàn toàn phiến trách như bài trên đã nói. Nên nói chung lại, sự kiêu ngạo CS chẳng qua là mặc cảm bù trù. Mặc cảm bù trừ này đã có ngay từ trong lòng Mác như là cách gì đó trả thù xã hội bằng hình thức cứu vớt xã hội mà ông ta chế ra. Còn những người CS theo ông lại cũng rơi vào chỗ yếu là mặc cảm giai cấp, thế là phải tỏ ra quyền hành, tỏ ra kênh kiệu để bù lại. Kết quả đã gây ra nhiều bất công cho xã hội từ Tây sang Đông mà từ cổ chí kìm chưa hề bao giờ có cả.

    THƯỢNG NGÀN
    (28/6/14)

  6. Vũ duy Giang says:

    “Căn bệnh kiêu ngạo CS”VN là bệnh “tự ti, MẶC CẢM” của con Ếch sau khi nhẩy ra khỏi đáy giếng(như nguyên Phó thủ tường CS Võ văn Kiệt được cựu Phó Thủ tướng VNCH Nguyển xuân Oánh dẫn đi học hỏi ở “World Economic Forum in Davos”năm 1990),thì thấy thế giới rộng lớn hơn bầu trời hạn chế khi nhìn từ đáy giếng,khiến nó bị”mặc cảm” vì nhỏ bé,nên cần phải”tự ti” gồng lên bằng con bò, và trở thành đồng chí”Ếch xì”xằng !!

  7. Socrates says:

    Chắc ai củng biết rằng Karl Mark là người Đức gốc Do Thái.Karl Mark đưa ra học thuyết CS không phải vì ông ta quan tâm ,thương yêu gì giai cấp công nhân,bần cố nông khắp thế giới.Mà mục đích chính của học thuyết CS là HỦY DIỆT đế quốc Nga La Tư hùng mạnh đương thời.
    Nên nhớ rằng đế quốc Nga có được lảnh thổ bao la như hôm nay và nguồn tài nguyên thiên nhiên thuộc hàng đầu thế giới là do các triều đại Sa Hoàng liên tục đem quân xâm chiếm ,sát nhập lảnh thổ các tiểu quốc lâng bang và nước Đức củng là một nạn nhân.
    Nước Đức với diện tích lảnh thổ nhỏ bé và khan hiếm tài nguyên lại nằm cạnh một đế quốc khổng lồ Để chống lại Nga một cách hiệu quả mà ít tốn xương máu thì không có cách nào khác hơn là LÀM CHO NƯỚC NGA LỤN BẠI…Do đó thuyết CS ra đời đả đáp ứng được mong mỏi của đại đa số nông nô của nước Nga( vì lúc đó nước Nga rộng lớn và đông dân nhất Châu Âu , và đa số dân nga là nông nô và thường bị áp bức bốc lột) .
    Ngoài ra chính quyền Đức củng biết Lenin đang bất mản với chế độ Sa Hoàng đương thời nên tìm cách tiếp cận và mượn tay Lenin đưa học thuey61t nầy vào nước Nga.
    Khi Lenin bắt đầu chiêu một đảng viên và tổ chức lực lượng vủ trang một thời gian thì bị chính quyền phát giác và ra tay trấn áp nên Lenin có vài lần phải chạy sang Đức lánh nạn và yêu cầu giúp đở.
    Và chính quyền Đức đả viện trợ vủ khí ,tài chính và cả lương thực cho đảng Bolshevik của Lenin.
    Khi Lenin cướp chính quyền thành công và lập nên nhà nước CS đầu tiên trên thế giới .Thì củng cùng lúc đó Lenin đả kéo nước Nga trở lại thời Trung cổ với nhửng nông trường tập thể và nhửng nhà máy sản xuất lưởi cày cho trâu ngựa kể cả con người.Vì thuyết CS đả triệt tiêu tất cả các sáng tạo của mọi tầng lớp trong xã hội.Do đó khi WW II bùng nổ quân đội Nga với vủ khí thô sơ lạc hậu nên con số binh sỉ thương vong khủng khiếp nhất trong lịch sử chiến tranh của mọi thời đại.
    Nhưng Nga củng có được may mắn là ở bên phe đồng minh nên được Mỹ viện trợ mà thắng được Đức trong WW II .Khi Nga tiến chiếm Berlin , tịch thu được rất nhiều tài liệu về công nghệ quốc phòng của Đức ,nên LX và Nga ngày nay mới có được công nghệ quốc phòng thuộc hàng cường quốc.Vì vậy nước Nga ngày nay ngoài việc bán tài nguyên và vủ khí thì họ không sản xuất được bất cứ thứ gì khác phục vụ cho đời sống con người.
    Cách nay hai năm, một thứ trưởng Bộ nông nghiệp của Nga có viết một báo nói về cuộc cướp chính quyền của Lenin với câu kết như sau : Nước Nga đả trải một cuộc nội chiến tàn khốc, đẩm máu nhất trong lịch một cách không cần thiết .Vì trải qua hơn 70 năm dưới sự lảnh đạo của CS người nông dân Nga vẩn cùng khổ như ngày xưa…
    Nạn nhân kế tiếp của thuyết CS là Đại Hán rồi đến Bắc TT, Việt Nam, Cuba , Venezula, Nicaragua.
    Cho đến ngày nay, mang tiếng là nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới .Nhưng 70% người dân Tàu vẩn sống trong cùng khổ và 70% dân VN củng cùng chung số phận.
    Đả từ lâu thế giới đả kết luận CS là ĐẠI HỌA của nhân loại và CSVN là ĐẠI HỌA chưa từng có của dân tộc VN trong suốt 2.000 năm lịch sử .

  8. ABC says:

    Trần Lưu Vong says:
    30/12/2013 at 11:33
    “Này bạn (ABC), nếu bạn chứng mình bằng công hàm này là bạn đã công nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của CS nên mới có vụ buôn bán. Vào thời điểm đó Hoàng Sa và Trường Sa là của nam Việt Nam dưới sự lãnh đạo của VNCH. Tỉ dụ như cái nhà bạn đang ở thuộc chủ quyền của bạn mà tôi nhân danh khu phố của bạn đang ở ký giấy bán cho người khác rồi họ lao vào chiếm đoạt của bạn thì bạn nghĩ sao?”
    – Bạn TLV,bạn hãy đọc kỹ bài báo này,tuy đã cũ,nhưng bao lâu Hoàng-sa,Trường-Sa còn nằm trong tay bọn Trung cộng,thì bài báo vẫn còn có giá trị ! thân.

    “Bài viết của ký giả Frank Ching trên Tạp chí Kinh tế Viễn Ðông về
    vấn đề Tranh chấp Chủ quyền trên Quần đảo Hoàng Sa
    Saigon – Hanoi – Paracels Islands Dispute – 1974
    Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)
    1) Tái thẩm định miền Nam Việt Nam
    Chỉ có một số ít các chính phủ sẵn sàng thú nhận rằng họ đã phạm
    phải sai lầm, ngay cả khi những chính sách của họ cho thấy điều đó một cách rấtrõ ràng. Lấy thí dụ như Việt Nam chẳng hạn
    Khi nước CHXHCN Việt Nam đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội trên tất cả mọi mặt, ngoại trừ cái tên, thì họ vẫn ngần ngại không muốn thú nhận điều này. Chính sách kinh tế thị trường mà họ đang theo đuổi, dù sao, đã nói lên điều ngược lại.
    Trong những năm chiến tranh, những trận đánh chống lại quân đội Mỹ và quân đội miền Nam Việt Nam, đã được chiến đấu dưới danh nghĩa của chủ nghĩa xã hội và nhận được sự ủng hộ của toàn thể thế giới cộng sản, đặc biệt là từ Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa.
    Những trận đánh này đã đòi hỏi một sự hy sinh nặng nề về xương máu và tài
    nguyên của đất nước, là một cái giá mà người Việt Nam vẫn tiếp tục phải trả cho đến ngày hôm nay khi nhà nước CSVN đang cố gắng, một cách rất muộn màng, đặt việc phát triển kinh tế lên trên ý thức hệ chính trị. Cái ý thức hệ đó trong quá khứ đã buộc Hà Nội phải lựa chọn những chính sách mà khi nhìn lại thì không có vẻ gì là khôn ngoan cả. Và việc bóp méo ý thức hệ này đã gây cho họ nhiều thứ rắc rối khác hơn là chỉ đưa họ vào tình trạng khó xử với các đồng chí cộng sản đàn anh của họ ở Mạc Tư Khoa và Bắc Kinh. Ðôi khi nó cũng làm mờ mắt họ về những lập trường đứng đắn được khẳng định bởi kẻ thù của họ là chính phủ SàiGòn .
    Trong những ngày đó, chế độ Hà Nội rất hăng hái trong việc lên án chính quyền miền Nam, cho họ là những con rối của Mỹ, là những kẻ đã bán đứng quyền lợi của nhân dân Việt Nam. Ngay cả lúc đó, một điều rõ ràng là những lời cáo buộc này đã không có căn cứ. Bây giờ, 20 năm sau, cũng lại một điều rõ ràng là đã có những lúc mà chính quyền Sài Gòn đã thật sự đứng lên cho quyền lợi của dân tộc Việt Nam, một cách vô cùng mạnh mẽ, hơn xa cả cái chính quyền tại Hà Nội.
    Một trường hợp để chứng minh cụ thể là vụ tranh chấp về quần đảo Hoàng Sa trên biển Nam Trung Hoa. Quần đảo Hoàng Sa, giống như quần đảoTrường Sa ở xa hơn về phía Nam, được tuyên bố chủ quyền bởi cả hai Trung Quốc và Việt Nam. Nhưng khi chế độ Hà Nội vẫn đang nhận viện trợ từ Bắc Kinh, thì họ im hơi lặng tiếng trong việc tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. Quần đảo này đã bị chiếm đoạt bởi Trung Quốc sau một vụ đụng độ quân sự vào tháng Giêng năm 1974, lúc quân Trung Quốc đánh bại những người tự bảo vệ từ miền Nam Việt Nam. Từ đó,quần đảo này đã nằm dưới sự kiểm soát của Trung Quốc.
    Sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, có một sự bất đồng nhanh chóng giữa Bắc Kinh và Hà Nội, và chính quyền Hà Nội – vừa mới thống nhất với miền Nam – lại tái tuyên bố chủ quyền của mình trên quần đảo Hoàng Sa. Mặc dù đã có những cuộc đàm phán cao cấp giữa hai nước, nhưng vụ tranh chấp này vẫn chưa được giải quyết. Các chuyên gia của hai nước có hy vọng là sẽ gặp gỡ sớm sủa hơn để bàn thảo về những vấn đề chuyên môn, nhưng không chắc chắn là sẽ có một quyết định toàn bộ . Thật ra, một viên chức cao cấp của Việt Nam đã thú nhận rằng vấn đề sẽ được giải quyết bởi các thế hệ tương lai.
    Dù không muốn phán đoán về những giá trị của lời tuyên bố chủ quyền của bất cứ bên nào, một điều rõ ràng là cương vị của phía Việt Nam đã bị yếu thế hơn vì sự im hơi lặng tiếng của Hà Nội khi quân đội Trung Quốc chiếm đoạt quần đảo Hoàng Sa. Sự thiếu sót của Hà Nội để phản đối trước hành động quân sự của nước ngoàibây giờ được dùng để quật ngược lại Việt Nam mỗi khi đề tài trên được nêu ra.
    Giới thẩm quyền Việt Nam ngày hôm nay giải thích sự im lặng của họ vào thời
    điểm đó bằng cách nói rằng họ đã phải dựa vào viện trợ của Trung Quốc trong cuộc chiến chống Mỹ, vốn là kẻ thù chính yếu của họ lúc đó. Vậy thì một điều chắc chắn là, khi chiến tranh càng được chấm dứt sớm hơn thì quan hệ hữu nghị giữa Hà Nội và Bắc Kinh cũng như vậy .
    Cộng thêm vào đó là những điều bị bóp méo mới toanh mà Hà Nội phải dùng đến để tăng thêm giá trị cho lời tuyên bố về chủ quyền của họ trên quần đảo Hoàng Sa. Bởi vì sự im lặng đồng ý ngầm trong quá khứ mà Hà Nội bó buộc phải tránh không dám dùng những lời tuyên bố chính thức của họ từ thập niên 1950 đến thập niên 1970, mà phải dùng những bản tuyên bố của chế độ Sài Gòn – tức là công nhận tính hợp pháp của của chính phủ miền Nam. Một cách rất sớm sủa, như vào năm 1956, chính phủ Sài Gòn đã công bố một thông cáo chính thức xác nhận chủ quyền của mình trên Hoàng Sa và Trường Sa.
    Chế độ Sài Gòn cũng công bố một nghị định để bổ nhiệm nhân sự hành chánh cho quần đảo Hoàng Sa. Cho đến khi họ bị thất bại bởi lực lượng quân sự Trung Quốc vào năm 1974 (chỉ vài tháng trước khi miền Nam Việt Nam bị sụp đổ trước sự tấn công của cộng sản từ miền Bắc), thì chính phủ Sài Gòn vẫn tiếp tục tuyên bố chủ quyền của mình trên quần đảo Hoàng Sa.
    Trong vài năm vừa qua, nước Nam Dương (Indonesia) đã bảo trợ cho các buổi hội thảo với tính cách phi chính phủ về vùng biển Nam Trung Hoa. Tại các buổi hội thảo lúc có lúc không này, phía Việt Nam một lần nữa lại thấy bối rối khi được yêu cầu giải thích về sự im lặng của họ hồi đó, khi Trung Quốc nắm giữ cái mà Việt Nam bây giờ tuyên bố là một phần của lãnh thổ họ. “Trong thời gian này”,họ nói, “có những tình trạng rắc rối về chính trị và xã hội tại Việt Nam, cũng như trên thế giới, mà phía Trung Quốc đã lợi dụng, theo từng bước một, để dùng biện pháp quân sự chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa. Và Trung Quốc đã thu gọn toàn bộ Hoàng Sa vào năm 1974.”
    Với lợi thế của hai thập niên về lịch sử, bây giờ có thể thẩm định được những
    hành động của chính quyền miền Nam với một nhãn quan công minh hơn. Trong cái phúc lợi của việc hàn gắn vết thương chiến tranh, nếu không phải vì những chuyện khác, có lẽ điều khôn ngoan cho Hà Nội là nên xem xét lại quá khứ và trả lại cho Cesar những gì thuộc về Cesar. Và sự chống đỡ mãnh liệt của chính quyền Sài Gòn để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa, đúng vào cái lúc mà chế độ Hà Nội đang bận rộn ve vuốt để nhận đặc ân từ Trung Quốc, là một hành động xuất sắc nên được công nhận.
    Hồ Chí Minh đã có một lần được hỏi rằng ông ta ủng hộ Liên Sô hay ủng hộ Trung Quốc Ông ta đã trả lời rằng ông ta ủng hộ Việt Nam. Bây giờ là lúc để chế độ Hà Nội nhìn nhận rằng đã có lúc khi mà chính quyền Sài Gòn đã ủng hộ cho Việt Nam nhiều hơn là chính quyền của miền Bắc.
    2) Ðằng sau những tuyên bố về chủ quyền trên hai quần đảo
    Những gì đã xảy ra sau khi Hồ Chí Minh được quân đội của Mao Trạch Ðông và cácđồng chí giúp nắm giữ quyền lực tại miền Bắc Việt Nam.
    Việt Nam tuyên bố chủ quyền trên “quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa” dựa trên các tài liệu xưa cũ và đặc biệt là tập bút ký “Phủ Biên Tập Lục” của Lê Quý Ðôn.Việt Nam gọi hai quần đảo này là Hoàng Sa (Paracels) và Trường Sa (Spratlys);Trung Quốc gọi là Tây Sa (Xisha) và Nam Sa (Nansha). Người Việt Nam đã đụng độ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa vào ngày 19/1/1974 với kết qủa là một tàu lớn của Hải quân miền Nam cũ bị đắm và 40 thuỷ thủ bị bắt. Vào tháng 3/1988 nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa lại đến và đánh chìm 3 tàu của Việt Nam, 72 thuỷ thủ bị thiệt mạng và 9 bị bắt. Vào ngày 25/2/1992, nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa tuyên bố quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của họ.
    Lý do chính để Trung Quốc làm như thế đã được biết đến trước đây như một phần của kế hoạch gọi là “Không gian sinh tồn”, bởi vì tài nguyên thiên nhiên của hai vùng Mãn Châu và Tân Cương sẽ bị cạn kiệt sớm. Ðể làm điều này, Trung Quốc bắt đầu bằng phần dễ nhất – là cái mà cộng sản Việt Nam đã hứa trước đây. Có nghĩa là Trung Quốc căn cứ vào một sự thương lượng bí mật trong qúa khứ. Trong một bản tin của hãng thông tấn Reuters ngày 30/12/1993, thì cộng sản Việt Nam đã bác bỏ sự thương lượng bí mật này nhưng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào. Lê Ðức Anh đi thăm Trung Quốc và làm chậm trễ vụ tranh chấp này đến 50 năm. Có phải là Trung Quốc có thái độ vì sự vô ơn và những hứa hẹn trong quá khứ của Lê Ðức Anh?
    3) Cộng Sản Việt Nam bán Quần Đảo Hoàng sa và Trường sa, nhưng bây giờ muốn nói không.
    Theo tài liệu “Chủ quyền tuyệt đối của Trung Quốc trên quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa” của Bộ Ngoại giao Trung Quốc (BeijingReview,18/2/1980), thì HàNội đã “dàn xếp” vấn đề này trong quá khứ. Đại khái họ đã bảo rằng:
    – Hồi tháng 6 năm 1956, hai năm sau ngày chính phủ của ông Hồ Chí Minh đã đượctái lập tại Hà Nội, Thứ trưởng Ngoại giao Bắc Việt Ung Văn Khiêm nói với Li Zhimin, Xử lý Thường vụ Toà Đại Sứ Trung quốc tại Bắc Việt, rằng “theo những dữ kiện của Việt nam, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là môt bô phận lịch sử củalãnh thổ Trung quốc”.
    – Ngày 4 tháng 9 năm 1958, chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố bề rộng của lãnh hải Trung Quốc là mười hai hải lý, được áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, “bao gồm … Quần Đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa …”. Mười ngày sau đó, Phạm Văn Đồng đã ghi rõ trong bản công hàm gởi cho Chu An Lai, rằng “Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa về vấn đề lãnh hải”.
    Ðây là của văn bản của nhà nước Việt Nam do Phạm Văn Ðồng ký gởi cho Chu Ân Lai vào ngày 14/9/1958 để ủng hộ cho lời tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc như theo sau:
    Thưa Đồng chí Tổng lý,
    Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ:
    Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản
    tuyên bố , ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.
    Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà trọng quyết định ấy và sẽ
    chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa trên mặt bể.
    Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
    Hà-nội, ngày 14 tháng 9 năm 1958
    PHẠM VĂN ĐỒNG
    Thủ tướng Chính Phủ
    Nước Việt-nam Dân chủ Cộng Hòa
    Thêm một điều cần ghi nhận là Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa (PRC) đã
    chỉ đe dọa những lãnh thổ mà Việt Nam đã tuyên bố là của mình, và để yên cho các nước khác. Rõ ràng là ông Hồ Chí Minh qua Phạm Văn Đồng, đã tặng cho Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa “một cái bánh bao lớn” bởi vì lúc đó ông Hồ Chí Minh đang chuẩn bị cho công cuộc xâm lăng miền Nam Việt Nam. Ông Hồ cần sự viện trợ khổng lồ và đã nhắm mắt để nhận tất cả những điều kiện của Bắc Kinh. Đối với ông ta, việc bán “trên giấy tờ” hai quần đảo lúc đó vẫn thuộc về miền Nam Việt Nam là một điều dễ dàng.
    Vì sự việc này mà Cộng sản Việt Nam đã chờ một buổi họp của các quốc gia khối ASEAN tại Manila, để dùng cơ hội này như một cái phao an toàn và ký ngay một văn kiện đòi hỏi những quốc gia này giúp Việt Nam giải quyết vấn đề “một cách công bình”
    Về phía Trung Quốc, sau khi đã lấy được những đảo của Cộng sản Việt Nam, họ đã tỏ thái độ ôn hòa đối với Mã Lai Á và Phi Luật Tân, và bảo rằng Trung Quốc sẵn sàng thương lượng các khu vực tài nguyên với các quốc gia này, và gạt Việt Nam qua một bên. Trung Quốc đã nói họ sẽ không tán thành bất cứ quốc gia nào can thiệp vào vấn đề giữa họ và Cộng sản Việt Nam.
    Sau đó, Phạm Văn Đồng đã chối bỏ việc làm sai lầm của ông ta trong quá khứ, trong một ấn bản của Tạp chí Kinh tế Viễn Đông ngày 16/3/1979. Đại khái, ông ấy nói lý do mà ông ấy đã làm bởi vì lúc đó là “thời kỳ chiến tranh”. Đây là một đoạn văn trích từ bài báo này ở trang số 11:
    Theo ông Li (Phó Thủ tướng Trung quốc Li Xiannian), Trung quốc đã sẵn sàng chia chác vùng vịnh “mỗi bên một nửa” với Việt Nam, nhưng trên bàn thương lượng, Hà Nội đã vẽ đường kiểm soát của Việt Nam đến gần Đảo Hải Nam. Ông Li cũng đã nói rằng vào năm 1956 (hay 1958 ?), Thủ tướng Việt Nam Phạm văn Đồng đã ủng hộ một bản tuyên bố của Trung Quốc về chủ quyền của họ trên Quần Đảo Trường Sa Và Hoàng Sa, nhưng từ cuối năm 1975, Việt Nam đã kiểm soát một phần của nhóm đảo Trường Sa – nhóm đảo Hoàng Sa thì đã nằm dưới sự kiểm soát bởi Trung Quốc.
    Năm 1977, theo lời tường thuật thì ông Đồng đã biện hộ cho lập trường của ông ấy hồi năm 1956: “Lúc đó là thời kỳ chiến tranh và tôi đã phải nói như vậy”.”
    Vì hăng hái muốn tạo ra một cuộc chiến thê thảm cho cả hai miền Nam Bắc, và góp phần vào phong trào quốc tế cộng sản, ông Hồ Chí Minh đã hứa, mà không có sự tự trọng, một phần đất “tương lai” để cho Trung Quốc nắm lấy, mà không biết chắc chắn là có thể nào sẽ nuốt được miền Nam Việt Nam hay không.
    Như ông Đồng đã nói, “Lúc đó là thời kỳ chiến tranh và tôi đã phải nói như
    vậy”. Vậy thì ai đã tạo ra cuộc chiến Việt Nam và sẵn sàng làm tất cả mọi sự có thể làm được để chiếm miền Nam, ngay cả việc bán đất ? Bán đất trong thời chiếnvà khi cuộc chiến đã chấm dứt, Phạm Văn Đồng lại chối bỏ điều đó bằng cách bịa đặt ra việc đổ thừa cho chiến tranh.
    4) Trong cuốn “Vấn đề tranh chấp lãnh thổ Hoa -Việt” của Pao-min-Chang thuộc tủ sách The Washington Papers, do Douglas Pike viết lời nói đầu, được Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và Quốc tế thuộc Ðại học Georgetown , Washington D.C.xuất bản
    Ngoài cái khoảng cách về địa lý, cả hai nhóm quần đảo này nằm ngoài phía bờ biển của miền Nam Việt Nam và vẫn dưới sự quản lý hành chánh của chế độ Sài Gòn vốn không thân thiện gì. Hà Nội đơn giản là không ở trong cái tư thế để đặt vấn đề với cả Trung Quốc lẫn sức mạnh của hải quân Mỹ cùng một lúc. Do đó, vào ngày 15/6/1956, Thủ tướng Phạm Văn Ðồng đã nóì với phía Trung Quốc: “Từ quan điểm của lịch sử, thì những quần đảo này thuộc về lãnh thổ Trung Quốc” (Beijing Review 30/3/1979, trang 20 – Cũng trong báo Far East Economic Review 16/3/1979,trang 11).
    Hồi tháng 9 năm 1958, khi Trung Quốc, trong bản tuyên bố của họ về việc gia
    tăng bề rộng của lãnh hải của họ đến 12 hải lý, đã xác định rằng quyết định đó áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của Trung Quốc, bao gồm cả Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, một lần nữa Hà Nội đã lên tiếng nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốc trên 2 quần đảo đó. Ông Phạm Văn Đồng đã ghi nhận trong bản công hàm gởi cho lãnh tụ Trung Quốc Chu An Lai ngày 14/9/1958: “Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc”
    (xem Beijing Review 19/6/1958, trang 21 — Beijing Review 25/8/1979, trang 25 —
    Sự tồn tại của bản công hàm đó và tất cả nội dung đã được xác nhận tại Việt Nam trong BBC/FE, số 6189, ngày 9/8/1979, trang số 1.)
    5) Tại sao ?
    Theo ông Carlyle A Thayer, tác giả bài “Sự tái điều chỉnh chiến lược của Việt
    Nam” trong bộ tài liệu “Trung Quốc như một Sức mạnh Vĩ đại trong vùng Á châu Thái Bình Dương” của Stuart Harris và Gary Klintworth [Melbourne: Longman Cheshire Pty Ltd., forthcoming 1994] : Phía Việt Nam, trong khi theo đuổi quyền lợi quốc gia, đã thực hiện nhiều hành động mà theo quan điểm của Trung Quốc thì có vẻ khiêu khích cao độ. Thí dụ như, trong công cuộc đấu tranh trường kỳ dành độc lập, Việt Nam đã không biểu lộ sự chống đối công khai nào khi Trung Quốc tuyên bố chủ quyền của họ trên biển Nam Trung Hoa và đúng ra lại tán thành họ. Nhưng sau khi thống nhất đất nước, Việt Nam đã đổi ngược lập trường. Năm 1975,Việt Nam đã chiếm đóng một số hải đảo trong quần đảo Trường Sa và sau đó đã tiến hành việc tuyên bố chủ quyền lãnh thổ trên toàn bộ biển Nam Trung Hoa.
    Như Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm đã thú nhận:
    “Các nhà lãnh đạo của chúng tôi đã có tuyên bố lúc trước về Hoàng Sa và Trường Sa dựa trên tinh thần sau: Lúc đó, theo Hiệp định Geneve 1954 về Đông Dương,các lãnh thổ từ vĩ tuyến 17 về phía nam, bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là đặt dưới sự kiểm soát của chính quyền miền Nam. Hơn nữa, Việt Nam đã phải tập trung tất cả các lực lượng quân sự cho mục tiêu cao nhất để chống lại cuộc chiến tranh hung hãn của Mỹ, nhằm bảo vệ nền độc lập quốc gia. Việt Nam đã phải kêu gọi sự ủng hộ của bè bạn trên toàn thế giới. Đồng thời, tình hữu nghị Hoa-Việt rất thân cận và hai nước tin tưởng lẫn nhau. Trung Quốc đã cho Việt Nam một sự ủng hộ rất vĩ đại và giúp đỡ vô giá. Trong tinh thần đó và bắt nguồn từ những đòi hỏi khẩn cấp nêu trên, tuyên bố của các nhà lãnh đạo của chúng tôi [ủng hộ Trung Quốc trong việc tuyên bố chủ quyền của họ trên Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa] là cần thiết vì nó trực tiếp phục vụ cho cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập và tự do cho tổ quốc.”
    Đặc biệt thêm nữa là cái tuyên bố đó để nhắm vào việc đạt yêu cầu cho những nhu cầu cấp thiết vào lúc bấy giờ để ngăn ngừa bọn tư bản Mỹ dùng những hải đảo này để tấn công chúng tôi. Nó không có dính dáng gì đến nền tảng lịch sử và pháp lý trong chủ quyền của Việt Nam về hai quần đảo Hoàng Sa Và Trường Sa” (Tuyên bố trong một buổi họp báo tại Hà Nội ngày 2/12/1992, được loan tải bởi Thông Tấn Xã Việt Nam ngày 3/12/1992)
    Những ghi nhận này cho thấy rằng tất cả những điều mà Trung Quốc đã tố cáo phía trên là sự thật. Những gì xảy ra ngày hôm nay mà có liên hệ đến hai quần đảo này chỉ là những hậu quả của sự dàn xếp mờ ám của hai người cộng sản anh em trong qúa khứ.
    Không một ai trong cộng đồng thế giới muốn bước vào để dàn xếp sự bất đồng giữa Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc. Lý do rất rõ ràng: cái công hàm ngoại giao và sự nhìn nhận của Cộng sản Việt Nam không thể nào xoá bỏ được bởi một nước nhỏ như Việt Nam, kẻ đã muốn chơi đểu để lừa dối Trung Quốc. Hơn nữa, Cộng sản Việt Nam không thể nào tránh được Trung Quốc trong khi họ phải bắt chước theo chính sách “đổi mới” của Trung Quốc để tiến lên chủ nghĩa xã hội.”
    Lược dịch từ: Paracels Islands Dispute by Frank Ching (Far Eastern
    Economic Review, Feb. 10, 1994)

  9. bùi lễ says:

    Về “diễn biến hòa bình” theo tôi có cái nhìn khác tí,

    Khi Nga xô sụp đổ và lúc các nước phát triển như Mỹ, Nhật, Hàn … nhìn qua các nước
    chưa phát triển như VN, Tàu … để tìm thì trường lao động . Trong lúc này Tàu kho6ng muốn
    thằng tay sai của mình nghiên chiều và có thể chia bớt công ăn việc làm cho nên mới móm
    cho Đổ 10 câu “diển tiến hòa bình” và cã đám việt cộng ngu dốt ôm câu này như lời dạy của
    tổ tiên nên chỉ thay đổi nửa vời là từ cọng sản chuyên chính chuyển qua cọng sản “ậm ự” là
    chỉ thay đổi quần áo và chon con cái, go`ing họ vào nắm những cơ quan (?) làm ra vật chất
    … (bi`ng mới rượu củ) nhưng vẩn to mồm chửi Mỹ ngụy . Cho nên các nước ngoài vào có
    đầu tư chỉ ngó nhìn và chờ … nhưng tất cã chuyển qua đầu tư bên Tàu .Nhờ thế mà Tàu
    phát triển trong ngày nay (nhờ và technologies transfer). Trong khi việt cộng thì vẩn nhắm
    mắt to mồm chửi Mỹ Ngụy ăng nước bọt tứ tung .
    Sự ngu dốt của chính quyền việt cộ.ng thời đó đã bỏ mất cơ hội tạo công ăn việc làm cho
    dân và bước tiến của đất nước trong thời đại kỷ thuật . Họ cứ tưởng Technology transfer là
    phải mang kỷ thuật tới dâng cho họ chứ họ không biết đó là OJT (on job training). Mặc dù
    lúc đó VN co Nike do tụi Đại Hàn mang vào làm với 10cents/hour .

    Thời buổi này, lãnh đạo mà thiếu khả năng hiểu biết, không có cái nhìn xa , rộng ra cã thế
    giới thì dẩn đất nước đi vào ngõ hẻm là điều chắc chắn . Những cây cổ thụ già cằn cổi nên
    bị bứng góc mang đi là tốt nhất .

  10. tienphong says:

    Nguy cơ cộng sản trong cộng đồng cờ vàng xưa nay vẫn là bóng ma vô hình len lỏi mọi ngóc ngách cuộc sống của họ, và trở thành nỗi tự kỷ ám thị trầm trọng. Dường như chẳng có lúc nào họ không cảnh báo nhau về “nguy cơ” đó và hình như ở đâu cũng có thể có nguy cơ Cộng Sản rình rập. Mỗi thành viên cộng đồng cờ vàng đều có những đánh giá về nguy cơ khác hẳn nhau cho nên mấy chục năm qua cứ như thế nguy cơ nó tràn ngập trong cộng đồng cờ vàng và đã đến lúc họ cảm thấy bất lực vì nguy cơ đầy dẫy mà những tiếng kêu tụ tập bầy đàn càng ngày càng yếu ớt, và cái vũ khí nhe răng xù lông hù dọa càng ngày càng mất dần tác dụng.

    Chính cờ vàng đang lãnh lấy hậu quả từ những “nguy cơ” được họ tạo ra để hù dọa nhau. Từ chỗ nó không có thực, phản xạ bầy đàn làm nó thành mối đe dọa có thực và nó trở thành nỗi tự kỷ ám thị có sự truyền nhiễm như một thứ dịch bệnh nặng nề đeo bám họ.

    • Kẻ Giác Ngộ says:

      Nguy cơ Cộng sản trong cộng đồng cờ vàng xưa nay vẫn là sự thật vì đảng CSVN vẫn luôn luôn lâm le mua chuộc, cài người len lỏi vào cộng đồng để thu thập tin tức, gây chia rẽ, nghi kị và ly gián lẫn nhau.

      Trái lại, ‘diễn biến hoà bình’ là bóng ma vô hình len lỏi vào mọi ngóc ngách cuộc sống của đảng CSVN, và trở thành nỗi tự kỷ ám thị trầm trọng, vì vậy mà họ tìm đủ mọi thủ đoạn để loại bỏ những đảng viên có tư tưởng dân chủ. Dường như chẳng có lúc nào họ không cảnh báo nhau về “nguy cơ” đó và lo sợ, làm như ở đâu cũng có nguy cơ “bọn phản động” rình rập, phá hoại đảng, nhưng họ đâu biết rằng, chính họ là tác nhân làm cho đảng tan rã.

      Họ càng sợ hơn khi những người cờ vàng biểu tình, hoạt động mạnh mẽ về Nhân quyền, tố cáo với dư luận thế giới rằng thì là nhà nước CSVN đàn áp đánh đập nhân dân dã man, đã đến lúc CSVN cảm thấy bất lực vì nguy cơ đầy dẫy, họ càng hung hăng thì nhân dân càng chán ghét, xa lìa, nhiều đảng viên đã xa rời, bỏ đảng.

      CA rất tàn bạo nhưng người dân đã bớt sợ hãi, cho dù chúng dùng vũ khí mạnh và chó nghiệp vụ, nhưng cái loại vũ khí nhe răng xù lông hù dọa càng ngày càng mất dần tác dụng. Ngày tàn của CSVN chắc chắn sẽ đến một ngày không xa, đám DLV do đó cũng đã bớt hung hăng?

Phản hồi