WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chị tôi

Viết tặng chi Bùi Thị Minh Hằng

Tôi là con út trong gia đình có 7 anh chị em, bốn chị gái và hai anh trai. Tôi thường bông phèng rằng tôi là … con lớn nhất tính từ dưới lên. Giới thiệu đôi chút về gia cảnh không gì ngoài mục đích… quảng cáo nhà đông anh chị em, nhất là các chị gái. Thế mà tôi vẫn muốn có thêm những người chị khác nữa. Bùi Thị Minh Hằng từng tâm sự rằng chị luôn coi tôi như một tấm gương. Cả cái cách giăng biểu ngữ, băng rôn trong nhà khẳng định chủ quyền biển đảo cũng là cách chị… học tôi, theo như lời chị nói. Viết những chi tiết này ra tôi thấy mình hổ thẹn. Nhưng thật sự rất may mắn khi được chị coi như một đứa em gái và “chị thương Thanh Nghiên từ lúc Nghiên còn ở trong tù, chỉ mong em ra để chị em được gặp mặt”. Ngày đầu quen biết, chúng tôi đã thương mến và coi nhau là chị em.

Bùi Hằng

Bùi Hằng

Khi tôi trải qua gần hai năm trong nhà tù thì chị gái thứ hai của tôi (sống trong Sài Gòn) mới biết chuyện. Quả thật, tôi cũng lấy làm ngạc nhiên tại sao chị lại bị… lừa dễ dàng như thế. Lần nào chị gọi điện về mẹ tôi cũng bất đắc dĩ bịa ra vô số lý do để nói dối. Nào là em nó vừa chạy sang hàng xóm, đi chơi, đang dở tay, đi có việc, đang mệt, điện thoại di động tốn tiền nên nó không dùng… Chỉ tại chị yếu đuối quá nên không ai muốn chị bị sốc.

Hồi chị chưa lấy chồng, chị chăm tôi như chăm con. Một cơn đau đầu của tôi cũng khiến chị hoảng sợ, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Năm 2001, tôi bị viêm thanh quản nặng đến mức suốt mấy ngày không nói được, tưởng câm. Chị khóc sưng mắt, than thân trách phận, tự rủa xả bản thân với hy vọng (ngốc nghếch) rằng làm như thế, Trời Phật sẽ cho tôi được bình an sau khi đã…trừng phạt chị.

Chị gái lớn của tôi bằng tuổi chị Hằng. Chị đã có cháu ngoại hơn bốn tuổi. Người ta nói, phụ nữ tuổi Giáp Thìn là người bộc trực, nóng nảy, mạnh mẽ và rất có tài. Chị cả tôi không phải người có tài, nhưng là người bộc trực. Thời gian tôi bị tạm giam, một nửa trong tổng số hơn hai chục thành viên gia đình tôi liên tục bị công an mời, triệu tập để thẩm vấn. Từ mẹ tôi ngoài bẩy mươi tuổi đến các chị gái, anh trai, anh rể, chị dâu, các cháu còn đi học phổ thông cũng bị công an đón đường đưa đi thẩm vấn. Phiền nhất là chị cả, sau mỗi cú điện thoại của công an lại phải lặn lội bỏ công việc từ Hà Nội về Hải Phòng để “thực hiện nghĩa vụ công dân bất đắc dĩ”. Trong một buổi thẩm vấn, một nữ công an thuộc phòng an ninh chính trị Hải Phòng hỏi chị:

- Thế theo chị, Hoàng Sa, Trường Sa là của ai?

Chị thản nhiên trả lời:

- Của Liên Xô.

Công an kia bất ngờ (và bực tức) hoạnh:

- Sao chị lại nói như thế?

- Thế tôi phải nói thế nào? Nếu nói là của Trung Quốc thì không đúng và lương tâm tôi không cho phép. Còn nếu nói là của Việt Nam thì tôi sợ đi tù. Em tôi nó nói Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam thì bị các người bắt. Giờ tôi cũng nói thế lỡ bị đi tù, mẹ tôi làm sao sống nổi.
Nhưng chị cả tôi không có được cái khí phách ngang tàng như chị Bùi Thị Minh Hằng. Trong suy nghĩ của tôi, chị Hằng là người phụ nữ thông minh, quả cảm, khí khái, mạnh mẽ, quyết liệt và luôn đề cao đức hy sinh. Tất cả những điều đó chắc chắn là những tố chất hết sức đáng quý với một người bảo vệ nhân quyền, chống chế độ độc tài. Tôi yêu mến chị, dù biết giống như tôi và vô số những người đấu tranh khác, chị không hoàn hảo. Có lẽ, chính cái không hoàn hảo ấy khiến tôi và chị trở nên gần gũi và dễ đồng cảm hơn. Hôm nay, đã gần nửa tháng chị và hai người bạn khác là anh Nguyễn Văn Minh, chị Nguyễn Thị Thúy Quỳnh bị bắt trong một vụ dàn cảnh mà hẳn nhiên tác giả kịch bản là những đỉnh cao trí tuệ của đảng. Để rồi chắc chắn chị và hai người bạn sẽ “được” đem ra xét xử và tuyên án trong một phiên tòa man rợ.

Sự góp sức của chị trong cuộc vận động Dân chủ, Nhân quyền không hề nhỏ. Tất cả những việc chị làm đều khiến tôi ngạc nhiên. Nó quá nhiều. Dường như chị có một nội lực rất dồi dào để làm việc không mệt mỏi.Người ta thấy chị ở khắp nơi, trong mọi hoàn cảnh. Từ các cuộc xuống đường biểu tình ôn hòa chống quân xâm lược Trung Quốc đến những phiên tòa bất công xử người yêu nước. Từ các phong trào khiếu kiện đòi công lý của những dân oan mất đất, mất nhà đến những lần đi phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Chưa kể số lượng những bài viết, những bài tường trình, các hình ảnh được chị ghi lại đều đặn sau mỗi sự kiện. Bùi Thi Minh Hằng thật sự là ký giả đường phố, ký giả nhân dân. Không thể liệt kê hết những nơi chị đã đi qua, những việc làm chị đã đóng góp (công khai hay âm thầm). Sôi nổi là thế, mãnh liệt là thế nhưng Minh Hằng vẫn luôn phải đối mặt với nỗi cô đơn thường trực. Hình như, bất cứ ai chọn lựa con đường đấu tranh vì cộng đồng cũng phải trải nghiệm những khoảnh khắc như thế. Ta sẽ cô đơn giữa vô số những con người. “Nhiều khi bị tấn công tứ phía, cảm thấy mình lạc lõng em à”. Một lần, tôi nhận được tin nhắn của chị.

Có nhiều điều lắm để viết về chị. Nhưng có lẽ tôi nên kìm nén cảm xúc. Tôi nhớ về chị với những chuyện đời thường khác. Lần gặp đầu tiên, hồi tôi mới ra tù tiện dịp đi Hà Nội khám bệnh. Mấy anh chị em chúng tôi có hẹn ăn trưa cùng nhau: Các anh Ngô Nhật Đăng, Xuân Diện, Anh Chí, Hiếu Gió, Lã Việt Dũng chị Hằng và một chị bạn. Vừa nhìn thấy tôi, chị lao tới ôm thật chặt bằng một cánh tay (tay kia bị gãy đang bó bột). Sợ chị đau, tôi không dám nhúc nhích, nhưng cảm giác sắp nghẹt thở vì chị ghì tôi rất chặt và như không muốn buông ra. Chị khóc to, tựa như một đứa trẻ, bất chấp xung quanh là những người lạ và cả những tên mật vụ đứng nhìn. Chị nói đủ thứ chuyện, về thời gian nửa năm bị giam giữ trong nhà tù trá hình mang tên Cơ sở Giáo dục Thanh Hà. Suốt cuộc gặp, chị nắm chặt tay tôi, thi thoảng lại đưa lên môi hôn. Tôi chưa bao giờ thấy mình đựợc nâng niu và trân quý như thế.

Lần đầu gặp chị. Hình chụp cuối năm 2012.

Lần đầu gặp chị. Hình chụp cuối năm 2012.

Lần khác, tôi bệnh phải đi truyền nước. Đang thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại reo. Vừa kịp “alô!” đã nghe chị mắng một hồi. Chị xót tôi!

Đầu tháng 1.2014 chị và Bạch Hồng Quyền tới Hải Phòng thăm tôi. Chị bước vào nhà, thản nhiên như một người con vừa đi xa về. Chi gọi mẹ tôi bằng mẹ. Đó là lần gặp cuối cùng không hẹn ngày hội ngộ. Từ hôm chị bị bắt, ngày nào mẹ tôi cũng hỏi: “chúng nó thả chị Hằng ra chưa hả con?”. Mẹ tôi buồn!

Lần thứ hai chị bị bắt. Lần này, có thể sẽ rất dài. Tôi sẽ chờ để được sà vào lòng chị, hôn đôi bàn tay của chị. Trong lúc này, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ trái tim nhiệt huyết của chị cùng lời tuyên bố đầy ngạo nghễ: “CHÚNG TÔI NGÃ XUỐNG ĐỂ ĐẤT NƯỚC NÀY ĐƯỢC ĐỨNG LÊN”. Đúng, đất nước này sẽ đứng lên nhờ những sự hy sinh nhỏ bé của chị và của tất cả những người Việt Nam còn nặng lòng yêu nước.

Chị sẽ không ngã chị ơi! Cho dù phía trước đầy nguy khốn.

© Phạm Thanh Nghiên

© Đàn Chim Việt

 

25 Phản hồi cho “Chị tôi”

  1. Phan Luận Ngữ says:

    Chào chị Phạm Thị Thanh Nghiên, người phụ nữ hiên ngang can trường, toạ kháng tại gia để khẳng định: “HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM”.

    Có câu rằng: Chân lý có thể bị che mờ nhưng không bao giờ tắt!

    Chị Bùi Hằng là hậu duệ của bà Trưng bà Triệu. Dân tộc Việt Nam nên hãnh diện vì có những người con như các CHỊ!

  2. Lại Mạnh Cường says:

    Bài viết thật cảm động, tình nghĩa tràn đầy giữa những nhà bất đồng chính kiến với nhau, như giữa Bùi Hằng với Thanh Nghiêm, Nguyễn Tường Thụy dành cho con nuôi Phương Uyên …

    Sống có bày có đàn, trong tranh đấu cũng thế, cần nương dựa vào nhau để hợp quần gây sức mạnh.

    Xin chúc cho các nhà dân chủ chân cứng đá mềm, cố đi tiếp trên đoạn đường núi Sọ chông gai, để tới mục tiêu tự do dân chủ cho Việt Nam.
    Cá nhân tôi rất khâm phục gương hy sinh và lòng nhiệt thành yêu nước thương dân của qúi vị.

    Xin hãy bảo trọng, để tranh đấu thật dài lâu trước bạo quyền đang ngoan cố trụ trên quyền lực

    Lại Mạnh Cường
    Amsterdam, 26/02/2014

  3. HUYNH HÙNG PHÚ says:

    DÂN VIỆT NAM HÃY MAU TỈNH NGỘ .ĐẤT NƯỚC NÀY KHÔNG THỂ ĐỂ RƠI VÀO TAY BỌN TRUNG CỘNG. CHÚC NHỮNG NGUOPI72 CON TRUNG KIÊN NHƯ THANH NGHIÊN,MINH HẰNG … CHIẾN THẮNG

  4. Phan Khắc Huy says:

    Trích: “Thời gian tôi bị tạm giam, một nửa trong tổng số hơn hai chục thành viên gia đình tôi liên tục bị công an mời, triệu tập để thẩm vấn. Từ mẹ tôi ngoài bẩy mươi tuổi đến các chị gái, anh trai, anh rể, chị dâu, các cháu còn đi học phổ thông cũng bị công an đón đường đưa đi thẩm vấn. Phiền nhất là chị cả, sau mỗi cú điện thoại của công an lại phải lặn lội bỏ công việc từ Hà Nội về Hải Phòng để “thực hiện nghĩa vụ công dân bất đắc dĩ”.

    Cám ơn cô Phạm Thanh Nghiên đã cho biết chi tiết!

    Tôi chỉ còn biết thốt nên: CSVN khốn nạn thật! Còn khốn nạn hơn cả bọn thực dân Pháp! Tôi sống dưới chế độ VNCH chưa thấy cảnh này xảy ra bao giờ!

    Ngay cả những người theo VC, vác súng bắn vào xóm làng, đào đường đắp mô, đặt mình khủng bố đồng bào, mà cũng chỉ ai làm người ấy chịu tội. Thân nhân của họ không bị quấy phiền, vẫn tự do buôn bán làm ăn. Có lẽ chính vì tự do như vậy, nên họ đã có thể lén lút nuôi VC đưa đến hệ lụy 1975?

  5. Thanh Pham says:

    Mơ Ước

    Ước gì có thật nhiều
    Bùi Thị Minh Hằng
    Tạ Phong Tần
    Đỗ Thị Minh Hạnh
    Lê Thị Công Nhân
    Trần Khải Thanh Thủy
    Huỳnh Thục Vy
    Phạm Thanh Nghiên
    Nguyễn Hoàng Vi
    Nguyễn Phương Uyên…..

    Và ước gì không có
    Thím Doan cùng Huyền Như
    Tôi cũng đang trong mơ
    Thôi đừng có Kim Tiến
    Bà Bộ Trường Y Tế
    Giết bao nhiêu trẻ thơ!

    Đại gia Trương Mỹ Lan
    Chúng nó phá tan hoang
    Công chúa Nguyễn Thanh Phượng
    Thâu tốm hết ngân hàng

    Tôi bàng hoàng sửng sốt
    Cái đám tiểu thơ đỏ
    Bọn chúng nó dốt nát
    Một bước Tổng Giám Đốc!

    Người dân oan lang thang
    Hơn hai mươi năm rồi
    Phải còn bao lâu nữa
    Mới hết cảnh lầm than???

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  6. Cờ vàng xỏ lá ba que says:

    Hoa hậu dân chủ Bùi Thị Minh Hằng rồi cuối cùng sẽ rất giống hoa hậu dân chủ Bùi Kim Thành và hoa hậu dân chủ Trần Khải Thanh Thủy thôi.
    Vô google gõ tên 2 hoa hậu dân chủ tiền bối là Bùi Kim Thành và Trần Khải Thanh Thủy để đọc và xem để giải trí cho vui và đoán biết tương lai của hoa hậu dân chủ Bùi Thị Minh Hằng.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Tương lai của 3 triệu Đảng Viên Cộng Sản Việt Nam, của Nguyễn Phú Trọng , Nguyễn Bá Thanh , Nghị , Thảo… Đinh Thế Huynh , 900 dư luận Viên lưu manh xỏ lá như mi…..etc….cũng sẽ giống như bọn cảnh Vệ Ucraine , quy` gối xin tha chết… thấy mẹ tổ

      Hãy vào “Gu gồ” mà ” sợt” (search) Ucraine để đoán được tương lai của 3 triệu Đảng Viên lưu manh xỏ lá của Đảng Cộng Sản Việt Nam

      • Tudo.com says:

        @Nguyễn Trọng Dân says:
        “Tương lai của 3 triệu Đảng Viên Cộng Sản Việt Nam, của Nguyễn Phú Trọng , Nguyễn Bá Thanh , Nghị , Thảo… Đinh Thế Huynh , 900 dư luận Viên lưu manh xỏ lá như mi…..etc….cũng sẽ giống như bọn cảnh Vệ Ucraine , quy` gối xin tha chết… thấy mẹ tổ”

        Hi! How are you, sir?

        That’s right. . .”quỳ gối xin tha chết. . .thấy mẹ tổ”. . . .Thấy luôn cả. . .béc Hù!

        Chào sư huynh!

    • LeThiep says:

      Dư lợn viên cvxlbq đọc nhá :

      Lời tâm sự của một “dư luận viên”

      Bình Đê – Trước tiên, tôi xin khẳng định với các bạn, tôi là một con người. Một con người bình thường về đầu óc, có học thức. Vậy tại sao tôi lại tự xỉ vả mình là “con vật”? Xin các bạn đọc tiếp để biết căn nguyên.

      Số là sáng nay tôi có việc phải đến nhà riêng của cấp trên. Tỉnh tôi là một tỉnh nghèo nhưng tư gia của sếp không hề thua kém những tư gia của các đại gia hay siêu sao mà báo chí vẫn thường đưa tin.

      Tôi xin giới thiệu về mình. Tôi là một thanh niên trẻ vào đảng tầm 10 năm, tốt nghiệp học viện báo chí tuyên truyền, công việc là tuyên giáo. Một nghề mà chỉ có ở những nước XHCN mới có. Tuy là công việc đặc thù nhưng hiện nay, chúng tôi là những đứa con cưng của đảng.

      Một tỉnh nghèo và thưa dân như Lào Cai mà cần đến 3.000 người làm công tác tuyên giáo chuyên nghiệp-chưa kể số lượng cộng tác viên-ở cấp xã đã có từ 8-13 tuyên giáo. Tôi tính trung bình mỗi tuyên giáo nhận lương 5 triệu/tháng thì cái tỉnh nghèo này mỗi tháng mất 15 tỷ, mỗi năm tốn 180 tỷ .

      Hiện nay lương của tôi gấp đôi số lương bình quân trên (tầm 10tr/tháng), công việc thường ngày của tôi là đọc các bài viết trên các blog lề trái để tìm ra xu hướng dư luận, tổng hợp tin tức báo cáo lãnh đạo. Nghiên cứu các bài viết thật kỹ để tìm ra sơ hở rồi nhằm vào đó mà đánh phá, gây nghi kỵ, bôi nhọ uy tín tác giả.

      Hôm nay, tôi thấy mình không còn là con người, mà là một con chó không hơn không kém. Ngay khi bước chân vào tòa nhà uy nghi của sếp, hai con chó to giống Đức hung dữ nhào ra như muốn xé xác tôi, may mà có sợi xích quanh cổ nó níu lại. Sếp tôi người trắng núc, la lớn “Bi, ngoan nào” và hai con chó ngoan ngoãn quay về chỗ cũ. Tôi hoàn hồn, còn sếp thì như đắc ý điều gì. Ông nói “giống chó dữ tợn vậy nhưng luôn phải nghe lời chủ, người cho nó ăn. Con nào khó trị tao bỏ đói cho biết điều”. Nói rồi hắn ta có vẻ mãn nguyện với uy quyền của mình trong nụ cười đầy thâm ý.

      Trao đổi của chúng tôi cũng xoay quanh vấn đề không khí chính trị hiện tại: Chuyện hiến pháp, chuyện Đoàn Văn Vươn, chuyện khủng hoảng kinh tế, chuyện xu hướng của các nhà hoạt động dân chủ,… Phải nói rằng những người cộng sản như sếp tôi rất thực tế và khôn ngoan. Nói cho dân thì khác: yêu nước, ổn định, hy sinh, đảng chỉ có quyền lợi với dân tộc,… nhưng khi nói với nội bộ thì đơn giản là quyền lợi mình và đối phương. Họ biết ai có cùng quyền lợi, ai đang đi cùng thuyền, ai không thể bỏ thuyền được. Quyền lợi luôn là con bài mang ra mặc cả và đánh giá tình hình.

      Sau buổi nói chuyện, tôi ra về mà lòng nặng trĩu. Trên đường về hình ảnh những người dân khốn khổ đang cùng nhau đẩy xe gạch, từng tốp công nhân nam nữ đi làm phu hồ đang trên đường về, hàng quán thúng, mẹt của các bà các mẹ buôn bán lấn chiếm lề đường, vỉa vè bẩn thỉu,… đập vào mắt tôi. Tôi thấy mình như một con chó không hơn không kém, con chó được ông chủ nó cho ăn uống tốt để sủa. Sủa để nó vinh thân, sếp nó phì gia trong cảnh dân tình đói rách. Cái đám người khốn khổ kia họ đâu nghe được những lời thực dụng từ người lãnh đạo cao nhất của họ. Hàng ngày họ phải vất vả sớm hôm, nắng cháy cũng như mưa phùn để làm và làm. Họ chỉ có được miếng cơm qua ngày, phần thặng dư thì chảy đều từ chủ công ty đến sếp và một phần là nuôi tôi. Tôi thấy mình khốn nạn quá. Tôi đang nói láo, tôi phải nối dối người dân để có miếng ăn.

      Đảng hiện nay luôn biết nuôi hậu hĩnh những ai và bỏ đói những ai. Những người như chúng tôi luôn có mức lương cao kèm những ưu đãi như mua chung cư (mua có thể ở hoặc cho thuê), rồi đến công an, quân đội. Tôi giật mình xót xa khi biết lương giáo viên, bác sĩ hiện nay thâm niên gần 10 năm chỉ tầm 3,5 triệu, trong khi lương chúng tôi ít nhất là gấp hai lần số đó.

      Lãnh đạo đảng luôn thực dụng: Bên ngoài thì nói đạo lý còn bên trong luôn đánh vào quyền lợi, dùng quyền lợi để buộc sự trung thành. Tôi thật sự phát tởm trong các cuộc họp kín nội bộ, lãnh đạo không cần che dấu mà nói toạc ra là chúng tôi phải làm hết mình để giữ vững chế độ vì chỉ có chế độ này mới trọng dụng người như chúng tôi. Nếu chế độ sụp đổ thì nghề tuyên giáo cũng mất, từ sống trong nhung lụa chúng tôi có thể phải đi ăn mày. Còn gì thâm hiểm hơn tình thế này?

      Người cộng sản luôn thực dụng về tiền. Một bên là nắm quyền lực nhà nước, dùng tiền thuế nuôi bộ máy tuyên giáo khổng lồ với ngân sách hàng chục ngàn tỷ như con số tạm tính trên.

      Tôi viết ra đây để mọi người hiểu được tình thế mà anh em tuyên giáo chúng tôi mắc phải. Không có sự chọn lựa khác, chúng tôi buộc phải ra sức chống đỡ cật lực con thuyền XHCN vì nếu nó chìm thì chúng tôi cũng chết. Những người như chúng tôi đã nằm vào thế buộc phải im, không thể không nói được.

      Những nhà đấu tranh dân chủ ngoài việc tuyên dương lý tưởng cao đẹp: Tự do, dân chủ,… hãy bắt tay tìm kiếm giải pháp nào để dung hòa quyền lợi những người như chúng tôi với sự thay đổi. Con người thấy một cái bè mới tốt hơn thì không ai ngu dại ra sức chống đỡ một chiếc bè sắp chìm.

    • Kẻ Giác Ngộ says:

      Tập nói chuyện nghiêm túc, đàng hoàng đi nào!

      Đừng học thói ba que xỏ lá. Hãy lắng nghe người lớn trao đổi, tranh luận để học hỏi làm người tử tế!

      Cám ơn chị Phạm Thanh Nghiên, Bùi Hằng, Lê Thị Công Nhân và các chị em phụ nữ đang dấn thân đấu tranh cho dân chủ.

  7. Lu Quá Sắc says:

    Cám ơn cô Nghiên nhiều.
    Chuyện kể ra rất cảm động đối với tôi.
    Dù hơi trễ cũng xin vớt vát chúc hết mọi người được nhiều sức khỏe chờ ngày bình an.
    “El pueblo unido jamás será vencido,
    el pueblo unido jamás será vencido…”

  8. Thanh Pham says:

    Cô Công Chúa

    Cô “công chúa An Nam”
    Thời đại Hồ Chí Minh
    Trông le lói thấy ham
    Với môi son đỏ choét!

    Bởi vì thời đồ đểu
    Trông công chúa yểu điệu
    Tóc tai quá mượt mà
    Dáng nầy chắc chết yểu!

    Cũng đồng thời là gái
    Sao cô sung sướng quá
    Cô có tài gì đâu
    Con anh Ba y tá!

    Kìa Đỗ Thị Minh Hạnh
    Đang quằn quại rên la
    Cũng cùng nhau trang lứa
    Sao riêng cô kiêu sa?

    Bao Anh Thư nước Việt
    Nổi trôi theo vận nước
    Chỉ một mình cô ta
    Nhờ có cha bán nước!

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  9. Thanh Pham says:

    Bạo Lực

    Chúng đánh Huỳnh Ngọc Tuấn
    Bắt Bùi Thị Minh Hằng
    Đàn áp Nguyễn Văn Thạnh
    Tất cả vẫn : Im lặng!

    Giờ đến Nguyễn Bắc Truyển
    Đa số với dân ta
    Có gì đâu khó hiểu
    Hằng ngày vẫn xảy ra!

    Đó chỉ là kết quả
    Của bạo lực cách mạng
    Tám mươi năm rồi còn gì
    Đâu có gì làm lạ
    Miển sao không phải ta!

    T,Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  10. Thanh Pham says:

    Hậu Duệ Bùi Thị Xuân

    So khí phách ai bằng
    Hậu duệ Bùi Thị Xuân?
    Uy vũ bất năng khuất
    Bùi Thị Minh Hằng!

    Ai về Đồng Tháp Mười
    Mới biết sự can đảm
    Người con gái hào hùng
    Tên Bùi Thị Minh Hằng!

    Vượt hàng ngàn cây số
    Binh vực người cô thế
    Phản kháng bọn côn đồ
    Có Bùi Thị Minh Hằng!

    Ai hiên ngang đi suốt
    Dọc chiều dài đất nước
    Tranh đấu cho nhân quyền?
    Anh thư Bùi Thị Minh Hằng!

    Người ta liễu yếu đào tơ
    Còn mình nam tử, sợ gì làm thinh?
    Cương quyết không để chúng khinh
    Đứng lên cứu nước quang vinh giống nòi!

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

Leave a Reply to Cờ vàng xỏ lá ba que